• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-382

CHƯƠNG 382: QUAY PHIM CÓ VẤT VẢ HƠN NỮA CŨNG KHÔNG SAO




CHƯƠNG 382: QUAY PHIM CÓ VẤT VẢ HƠN NỮA CŨNG KHÔNG SAO
Nữ chính phát hiện trong nhà hàng xóm của mình cũng xảy ra chuyện kỳ lạ, bèn gọi điện thoại xin bạn học đại học của mình giúp đỡ, hy vọng có thể nhận được trợ giúp từ phía cô ấy.
Chỉ là điện thoại vừa có người nhận, đã bị chồng ngăn lại.
Anh cảnh cáo bạn học kia trong điện thoại, không được qua lại với vợ của anh nữa.
Nữ chính cực kỳ tức giận, ầm ĩ lớn với anh một trận, còn không chịu nổi bầu không khí áp lực trong nhà, đêm khuya chạy ra ngoài.
Chỉ là trên trấn nhỏ cực kỳ yên tĩnh, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở khủng bố. . . . . .
Sau đó một tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ trong nhà cô, không phải chồng cô, mà là hàng xóm của cô A Linh.
Chuyện càng ngày càng kỳ lạ đáng ngờ, cuối cùng hung thủ là ai?
. . . . . .
Mọi người trong trường quay bị diễn xuất của bọn họ hấp dẫn, biểu cảm của Âu Dương Hải cực kỳ thích hợp, hơn nữa Tống Như còn nhập vai rất nhanh, bọn họ giống như là nhân vật thật sự ở trong phim vậy.
Mỗi cảnh diễn quay xong, đạo diễn đều sẽ thảo luận trao đổi với bọn họ, hiệu quả quay phim lần sau tốt hơn lần trước.
Người bị từng lần biểu diễn cuốn hút còn có Bùi Hiển Hiển, sau khi nhìn thấy Âu Dương Hải đi tới, còn có chút không phân biệt rõ cuối cùng anh ta là nam chính biến thái trong phim, hay là. . . . . .
"Em trốn cái gì?"
"Tôi xem diễn quá say mê, tôi xem anh thành tên tội phạm giết người kia luôn rồi."
"Vậy sau này tôi nhận một vài phim hoạt hình, phim thiếu nhi là được." Anh ta nói xong thì nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Bùi Hiển Hiển bước nhanh đuổi theo anh ta, không thể không nói, cô càng sợ Âu Dương Hải, càng chứng tỏ anh ta miêu tả nhân vật thành công, hơn nữa không chỉ có Bùi Hiển Hiển nghĩ thế, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều nghĩ thế.
Theo bộ phim của đoàn làm phim ngày một tiến lên, cảnh diễn của Tống Như cũng dần dần nặng thêm, Dương Gia Cửu vẫn luôn chú ý tỉ mỉ tình hình của đoàn làm phim, có cảnh diễn nào liên quan đến động tác nguy hiểm, anh đều sẽ tự mình đến nơi, sau khi đảm bảo không có tai họa ngầm, mới sẽ cho Tống Như bắt đầu quay phim.
Vì quay phim mà Tống Như bỏ qua rất nhiều cơ hội xuất hiện trước công chúng, thậm chí còn khéo léo từ chối lời mời quảng cáo của rất nhiều thương hiệu quốc tế, khiến không ít người chờ mong biểu hiện của cô trong giới thời trang cực kỳ tiếc nuối.
Nhưng đây là sự lựa chọn của bản thân Tống Như, bên ngoài đều mang theo mong chờ rất lớn đối với nhân vật cô diễn rốt cuộc sẽ như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, giới diễn xuất vẫn có rất nhiều người mới ra mắt như trước, trong đó có một người mới đến từ Đại Thiên, nghệ danh Hạo Dịch.
Đại Thiên giữ bí mật thông tin thật của cậu ta với bên ngoài, không ai biết bối cảnh gia đình của cậu ta, chỉ biết chàng trai thích ca hát thích biểu diễn này từ trên màn ảnh và sân khấu.
Càng không có bất kỳ ai gắn liền cậu ta với Tống Như.
Sau khi Tống Kiệt nhận được thông báo hoạt động đầu tiên, lập tức gọi điện thoại cho Tống Như.
"Chị ba, cuối cùng em cũng phải lên chương trình rồi!"
"Chương trình gì?" Tống Như nghe ra hưng phấn và mong chờ từ trong giọng nói của cậu ta, cũng thật lòng vui mừng vì cậu ta: "Là công ty sắp xếp sao?"
"Đúng, em đã chờ mong rất lâu rồi, vừa nhận được thông báo đã lập tức nói với chị!"
Tống Như chỉ bình tĩnh nở nụ cười, cũng không nói vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu tàn khốc với người mới, vì chỉ có bản thân đi trải nghiệm, mới có thể hiểu được cái loại cảm giác đám mây không trọng lượng này.
Ở phía sau vô tận hào quang, là đau đớn sa đọa và thảm thiết. . . . . .
"Nếu có chuyện, vẫn có thể tìm anh rể của em." Tống Như cười yếu ớt nói: "Nếu thời gian cho phép, chị sẽ đi xem em diễn."
"Vậy thì tốt quá. . . . . . Nhưng mà, em biết chị quay phim rất bận rộn, không đến cũng không sao." Tống Kiệt có thể có cơ hội lên sân khấu biểu diễn đã rất vui vẻ rồi, cậu sẽ không thật sự đi tìm Dương Gia Cửu, bởi vì cậu chưa từng nghĩ muốn nhờ vào sức mạnh của bọn họ.
Sau khi Tống Như buông điện thoại xuống thì nặng nề than một tiếng.
Có đôi khi chính là phải trải qua, mới có thể biết là cảm giác thế nào.
"Anh Mạt, cảnh diễn sau đó của chị có thể điều chỉnh thời gian không?" Cô ngẩng đầu hỏi trợ lý.
"Có lẽ là được, cảnh diễn phía sau khá thoải mái." Anh Mạt nhìn nhìn lịch trình trên điện thoại, cười nói: "Cho dù trực tiếp xin nghỉ, có lẽ đạo diễn cũng không thể không cho phép."
"Vì sao?" Tống Như có chút ngạc nhiên.
"Sắp đến sinh nhật của chị rồi."
Tống Như khẽ sửng sốt: "Thời gian trôi qua nhanh thế sao. . . . . ."
Cô quá đắm chìm trong công việc, cũng không chú ý tới, cô đã sắp hai mươi sáu tuổi rồi.
"Có lẽ Tổng Giám đốc Dương cũng sẽ bỏ thời gian đến với chị thôi?"
Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn, không biết sẽ có ngạc nhiên gì không? Thật ra ở trong giới diễn xuất nhiều năm như vậy, Tống Như chưa từng quan tâm tới sinh nhật của mình, ngoài chị Hy ra, không ai thật lòng chúc mừng cô. . . . . .
Bùi Lạc Phong thì càng khỏi phải nói. . . . . .
Cô đã không có mong đợi gì với ngày này từ lâu rồi.
"Nói sau đi, chị nghỉ ngơi xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ghi hình."
"Được."
. . . . . .
Bởi vì bộ phim điện ảnh này có nội dung độc đáo, vừa muốn lợi dụng rất nhiều yếu tố đáng ngờ, cho nên quá trình quay cũng không đơn giản, vì xây dựng ra bầu không khí cực kỳ áp lực, Tống Như và Âu Dương Hải thường xuyên phải quay cảnh đêm, cảnh mưa.
Bên chân bọn cô còn có rất nhiều đạo cụ. . . . . .
Tuy bộ phim này là tác phẩm chính thức đầu tiên của Tiêu Dịch Trạch, nhưng anh ta cũng sẽ không qua quýt hướng dẫn và yêu cầu tính chuyên nghiệp, cũng sẽ tích cực câu thông với các diễn viên, cho dù là diễn viên trình độ cao như Âu Dương Hải, cũng thường xuyên NG nhiều lần.
Trong một cảnh mưa, Tống Như liên tục dầm mưa bốn tiếng liền, đợi đến lúc Anh Mạt lau khô tóc giúp cô, tay cô gần như đã lạnh đến đỏ ửng rồi.
"Tống Như vẫn giống như trước đây, một khi chọn đúng một chuyện rồi, sẽ cố hết sức làm đến tốt nhất.”
Tiêu Dịch Trạch nhìn trên màn hình, không khỏi cảm thán, trước kia lúc anh ta làm người đại diện của Tống Như, đã phát hiện tính chất đặc biệt này của cô.
Anh ta vốn tưởng rằng Tống Như là một bình hoa dựa vào ngoại hình, nhưng sau lần lượt từng chuyện, không ngừng đổi mới nhận thức của anh ta với nữ diễn viên này.
Bàn về tinh thần chuyên nghiệp và thái độ chuyên nghiệp, không ai có thể mạnh hơn Tống Như.
Chỉ là Tống Như càng nghiêm túc, áp lực của Tiêu Dịch Trạch càng lớn hơn, vì trong quá trình quay những cảnh diễn nguy hiểm này, Dương Gia Cửu là người đại diện chuyên thuộc của cô luôn đi cùng suốt hành trình. . . . . .
"Cô ấy dựa vào cố gằng của mình lên ngai vàng có sức ảnh hưởng nhất, không ai có thể chất vấn cô ấy."
Dương Gia Cửu chỉ ở trường quay theo dõi, không có đi lên cản trở quay phim, cho dù có đau lòng bao nhiêu, anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của Tống Như, nếu là chuyện cô nhận định, vậy anh cũng chỉ ở bên cạnh bảo vệ thôi.
Đến cuối cùng kết thúc quay phim, anh lập tức cầm thảm lông đi lên, khoác lên vai Tống Như, cần thận làm ấm tay giúp cô, ôm chặt cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.
"Càng ngày anh càng hối hận . . . . . . Không nên để em nhận phim có tính thách thức thế này, nhưng mà nhìn thấy em nghiêm túc diễn như thế, anh lại trở nên mâu thuẫn."
"Gia Cửu, anh hiểu em mà, em muốn nhìn thấy nhất chính là quần chúng thích vai diễn của em, bị diễn xuất của em thu hút, vì có hiệu quả tốt nhất, những chuyện này cũng không tính là gì!”
"Đúng rồi, thứ hai tuần sau em muốn xin nghỉ." Tống Như khẽ nhướng mày, ở trong lòng anh cười nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom