• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 87+88

Chương 87: Chọc chết luôn, thợ đào mỏ vàng


“Ôi, chị Dạ, sao chị lại…” Tiểu Xuân ngạc nhiên khi thâys Dạ Cô Tinh không từ trong phòng đi ra, mà lại đi tới từ hành lang đối diện.


Dạ Cô Tinh mỉm cười tiến lại gần: “Ồ, tôi đợi mãi mà không thấy cô lên, ở trong phòng một mình chán quá, nên đi dạo hành lang vài vòng, phụ nữ đang mang thai mà, nên đi lại nhiều.”


“Em xin lỗi, làm chị phải đợi lâu rồi.” Tiểu Xuân mỉm cười xin lỗi “Vừa nãy em định về phòng lấy, nhưng chợt nhớ ra em dùng băng vệ sinh toàn loại rẻ tiền, chất lượng không tốt, em sợ chị không quen, vậy nên em đã đến hỏi cô tư, nhưng lúc đó cô ấy đang ở trong vườn, em phải đi tìm cô ấy nên có chút chậm trễ ạ.”


Dạ Cô Tinh gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Không sao.”


“À đúng rồi, cái này của chị ạ, chị vào bên trong đi, em đợi ở ngoài này.”


Dạ Cô Tinh cầm lấy miếng màu hồng trên tay Tiểu Xuân: “Cảm ơn em.” Sau đó cô mở cửa phòng đi vào bên trong.


Tiểu Xuân bị sốc bởi câu “cảm ơn” này. Trong mắt cô ta, là một người giúp việc, bản thân làm những việc này là điều đương nhiên, hơn nữa cũng chỉ là mấy việc vặt không có gì quan trọng.


Cô ta mặc dù không biết thân phận của vị khách này, nhưng vừa rồi ở trong phòng khách, nhiều phu nhân vây quanh chị ấy như vậy, chắc là họ rất tôn kính quý trọng, tự nhiên rất cao quý, giống… giống như nữ hoàng!


Giờ đây, nữ hoàng đột nhiên nói “cảm ơn” với mình? Tiểu Xuân cảm giác như mình đang nằm mơ…


“Ui da – đau… hì hì… hóa ra là thật…”


Khi Diệp Cô Tinh từ trên lầu đi xuống, phòng khách có chút im lặng, ánh mắt dừng lại nhìn ra cửa sổ một hồi, người đàn ông đứng chắp tay bên cạnh cửa sổ, bóng lưng cao lớn như một bức tượng điêu khắc yên tĩnh, đường cong rõ ràng, hình dáng rõ nét.


Và những người phụ nữa vốn đang tán gẫu trong phòng khách, đột nhiên đều im lặng, ngồi trên ghế sô pha, động tác cứng đờ và cẩn trọng.


Người đàn ông như cảm nhận được và quay người lại, sự lạnh nhạt biến mất và thay sau đó là sự dịu dàng: “Xong rồi?”


Dạ Cô Tinh mỉm cười đến gần, gật đầu: “Um, xong rồi.”


“Vậy về nhà thôi…” Người đàn ông vươn tay ôm lấy vai cô, lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, cùng nhiệt độ cơ thể của An Tuyển Hoàng, tuy rằng cách một lớp áo khoác nhưng vẫn khiến người ta vô cùng thoải mái.


Cô gật đầu, vươn tay ra khoác lấy cánh tay của người đàn ông: “Được.”


Nói xong, hai người định rời đi, nhưng Lận Tuệ đột nhiên đứng dậy: “Hoàng, đã đến đây rồi thì ở lại ăn bữa cơm đi! Cậu của con một lát nữa sẽ về.”


An Tuyển Hoàng dừng bước và quay người lại, Lận Tuệ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua mặt, cả người như sắp đóng băng, bà ta không khỏi lùi lại phía sau nửa bước, cho đến khi tựa vào ghế sô pha mới đứng được vững.


“Không cần.” An Tuyển Hoàng lạnh lùng nói.


Diệp Cô Tinh nhìn Lận Tuệ gật đầu: “Mợ không cần phải phiền phức vậy đâu, hôm nay bọn cháu đã gây thêm rắc rối cho mợ rồi.”


“Không sao! Không sao đâu!” Lận Tuệ vội vàng nói.


“Vậy bọn cháu xin phép về trước đây.”


“…Được, hai đứa đi cẩn thận nhé.”


Người đàn ông ôm vai cô gái, cô gái cũng khoác tay người đàn ông cùng nhau bước đi, một bóng người cao lớn và một bóng người mảnh khảnh, một bên cứng nhắc và một bên mềm mại, bổ sung cho nhau, thực sự rất xứng đôi vừa lứa.


Mãi cho đến khi bóng dáng của hai người đã khuất khỏi tầm mắt, những người phụ nữ đó mới không nhìn nữa, nhất thời khó có thể che giấu nổi sự lẫn lộn.


Trong buổi gặp mặt hôm nay, Diệp Cô Tinh là người thế nào, trong lòng bọn họ đã có đáp án, nếu để mà miêu tả thì e rằng “khó có thể diễn tả” được hết bằng một hai câu.


Có thể so sánh với một cô gái gia đình gia giáo, trong lời nói và cử chỉ đều rất hoàn hảo, không thể chê vào đâu được, ngoại hình xinh đẹp, điều quan trọng là cô có tính toán, có tài năng, đầu óc linh hoạt, gặp vấn đề thì giải quyết nhanh nhẹn, Cố Phương Lan liên tục chịu thiệt trong tay cô, ngay cả Tống Tuyết Chi, người luôn cẩn trọng trong lời nói và hành động cũng phải chịu thua.


Còn nữa, cô đang mang trong mình người thừa kế tương lai của nhà họ An, địa vị, của cải, quyền lực, chỉ cần cô muốn, tất cả đều trong tầm tay!


Phải nói rằng người phụ nữ này sinh ra đã có số phú quý.


Nhà nghèo không thể nuôi dạy được đứa con xuất sắc như thế, chỉ có gia đình giàu sang thôi!


“Này, lai lịnh của cô gái kia là gì vậy? Bà chủ mà cũng lịch thiệp với cô ấy như vậy?”


“Không biết… dù sao lai lịch lớn là cái chắc rồi!”


“Người đàn ông mặc áo đen kia đẹp trai nhỉ! Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như thế!”


“Được rồi! Ngắm là được rồi, đừng hoang tưởng nữa.”


“Ai hoang tưởng? Cô có dám nói là cô không ghen tị không?”


“…Thì cũng khá là ghen tị! hì hì….”


“Thấy chưa! Thế mà còn nói tôi! Một ngày nào đó tôi sẽ gặp được hoàng tử và trở thành công chúa! Tiểu Xuân, cô thấy đúng không?”


Tiểu Xuân vẫn tiếp tục làm việc, khẽ thở dài: “Thay vì ghen tị với người khác, chi bằng làm tốt việc của mình.”


“Xí – làm gì mà nghiêm túc thế? Làm việc, làm việc, chỉ biết làm việc! Cả đời vất vả! Cả đời làm người giúp việc hạ!”


Tiểu Xuân lắc đầu, xoay người đi vào trong góc, cầm giẻ lau trong tay đang định lau thang hành lang, đột nhiên cô ta dừng lại, nói: “Ồ! Cô tư, sao cô lại…”


Kỷ Tu Viện không ngờ có người tới, cả người run rẩy, nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, ngẩng đầu lên nhưng đôi mắt đỏ hoe, nở một nụ cười không mấy tự nhiên: “Không sao.”


Sau đó, cô ta nhanh chóng rời đi.


Tiểu Xuân nhìn cái giẻ lau trên tay, lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.


Kỷ Tu Viện chạy một mạnh lên đến tầng hai, nhưng đột nhiên bị một người từ phía sau ở góc tường kéo vào phòng.


Một linh cảm không tốt hiện lên, cô ta bắt đầu vùng vẫy điên cuồng.


Kỷ Hạo Lâm vội vàng kéo người vào trong phòng, sau đó đạp vào cửa phòng, làm xong lúc này anh ta cũng đã thấm mệt và ngồi bệt trên ghế, ho khan một cách khó chịu.


Kỷ Tu Viện ngã dưới sàn ngồi dậy, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, bên tai có tiếng ho âm ỉ và bị bóp nghẹt, giống như một con sói nửa đêm hú lên trong khu rừng, kinh hoàng khiếp sợ.


Cô ta đứng dậy định bỏ đi, vừa mới chỉ kịp nắm vào tay nắm cửa, đã mất hết can đảm phản kháng sau lời đe dọa của Kỷ Hạo Lâm “Cô dám!”


Xoay người lại, nước mắt cô ta đã chảy dài trên má.


Kỷ Hạo Lâm che ngực và ho một mình, không thèm nhìn cô gái đang khóc trước mặt.


“Anh hai, em xin anh, tha cho em đi!”


Kỷ Hạo Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợ đỏ bừng chỉ sau một loạt hành động, và một nụ cười dịu dàng nở trên khóe môi, đưa tay ra kéo một cái, cô gái dễ dàng ngã vào vòng tay của anh ta.


Anh ta hôn nhẹ lên trán của cô gái, mỉm cười hỏi: “Tu Viện, em đang sợ à?”


Kỷ Tu Viện toàn thân run rẩy: “Không…”


“Em xem, cả người em đang run lên đây này!”


Cô gái toàn thân run lên càng lúc càng nghiêm trọng, toàn thân nổ cả da gà, bị ác quỷ ôm vào lòng, nỗi sợ hãi đã xâm nhập vào tận tâm hồn cô.


Kỷ Hạo Lâm mỉm cười hiền hậu, lòng bàn tay to lớn đầy đặn vỗ về bờ vai gầy của cô gái: “Khụ khụ, đừng sợ, anh hai sẽ bảo vệ em…”


Nước mắt của Kỷ Tu Viện rơi càng lúc càng nhiều, người luôn miệng nói là sẽ bảo vệ cô ta, nhưng lại là cơn ác mộng sâu sắc nhất trong cuộc đời cô ta!


“Mấy ngày nay em ra bên ngoài ở có quen không?” Giống như một người anh trai tốt quan tâm em gái, trong ánh mắt Kỷ Hạo Lâm hiện lên một tiên ấm áp: “Nếu không phải mẹ nói với em An Tuyển Hoàng đến, chắc là em cũng không chủ động về nhà đâu nhỉ?”


Cơ thể của cô gái run như cầy sấy, nhưng hai tay nắm chặt và gò má cô cứng đờ.


“Nhìn người đàn ông mình yêu ôm người phụ nữ khác rời đi, chỗ này, đau lắm phải không?” Kỷ Hạo Lâm chỉ vào vị trí trái tim trên người cô ta, mỉm cười hiền dịu mà ánh mắt lại hung ác: “À, chắc là em chưa biết, người phụ nữ đó, có thai rồi, là con của An Tuyển Hoàng.”


Kỷ Tu Viện toàn thân cứng đờ, giống như tia lửa trong môi mắt được rửa sạch, sau đó tản ra như một thảo nguyên bát ngát, thiêu đốt hai mắt đỏ bừng máu.


Nưới mắt từ trong khóe mắt tràn ra, Kỷ Hạo Lâm đã mở lòng bàn tay ra và bắt lấy chúng, như thể đang bắt giữ báu vật.


“Em khóc? Vì An Tuyển Hoàng sao? Có lẽ, anh ta đã quên em là ai rồi.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, như đang nói những lời yêu thương đẹp đẽ nhất trên đời này.


Bốp-


“Câm miệng!” Kỷ Tư Viện cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, và tát cho anh ta một cái rất mạnh mẽ và vang dội.


Nụ cười của Kỷ Hạo Lâm vẫn không thảy đổi, trên môi vẫn nở nụ cười như cũ, đưa đầu ngón tay lên lau lau khóe miệng, trên đó đột nhiên xuất hiện một vết máu.


Anh ta cười nhạt rồi ho nhẹ: “Tu Viện, em giận à? Vì An Tuyển Hoàng có người phụ nữ khác sao? Haha…tội nghiệp em gái của anh, tình cảm của em giống như hạt bụt trong góc không ai quan tâm, cho dù An Tuyển Hoàng có biết đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ bỏ mặc em.”


Kỷ Tu Viện hai mắt dữ tợn, toàn thân run rẩy, một sức mạnh không thể giải thích được bộc phát ra khỏi thân hình mảnh mai trong tích tắc, nó tạm thời đánh tan sự nhút nhát và hèn yếu của cô ta.


Cô ta đang kiên trì, dùng cách của mình để chống lại cơn bão!


“Thừa nhận đi, em không thể so sánh được với người phụ nữ họ Dạ đó đâu.” Trong mắt Kỷ Hạo Lâm lóe lên một tia kinh ngạc hiếm thấy, ánh mắt nhìn sang chiếc bàn làm việc và trên đó có một mảnh vải màu đen, chất liệu tốt, đó là một vạt áo của một chiếc váy dạ hội.


Cô gái cười nhẹ, trong mắt có chút mơ hồ, thong thả và thanh tao: “Không cần anh phải nhắc nhở, em tự biết mình không so sánh được.”


Kỷ Hạo Lâm mỉm cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu cô ta, nhưng lại bị Kỷ Tu Viện nhanh nhẹn hất ra, anh ta không khó chịu mà khen gợi: “Tốt lắm, em gái!”


Trong mắt cô ta hiện lên một tia giễu cợt: “Anh ấy ưu tú như vậy, quả thực chỉ có người phụ nữ tao nhã như cô Dạ mới có thể xứng với anh ấy, còn em, đã định trước sẽ bị thối rữa, mốc meo và hôi hám cùng anh! Chúng ta là tội nhân, vậy nên tất cả đều phải xuống địa ngục.”


Người đàn ông đang cười, bỗng nhiên dừng lại.


Trong ánh mắt của Kỷ Tu Viện hiện lên một tia hận thù: “Nhát dao năm đó, tại sao lại không đâm chết anh cho rồi?”


“Haha… khụ khụ…” Ánh ta hung hăng nắm chặt tóc của cô gái: “Làm sao, hối hận rồi à? Bây giờ thấy anh thoi thóp, chướng mắt rồi đúng không? Em lại cho anh thêm một lần nữa đi, để An Tuyển Hoàng lại đâm anh thêm nhát nữa?”


“Thằng điên!”


“Con đ**m!”


Bên này thì không ngừng đánh và chửi bới nhau, nhưng bên kia thì lại yên tĩnh và lan tỏa hơi ấm.


Sau khi ra khỏi nhà họ Kỷ, đi ngang qua một khu vườn nhà kính khổng lồ, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng lang thang giữa các lối đi trong vườn hoa.


Khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.


“Lấy được chưa?” An Tuyển Hoàng lạnh lùng nói.


Dạ Cô Tinh mỉm cười gật đầu: “May mà có máy gây nhiễu tín hiệu của anh. Cảm ơn anh.”


Người đàn ông một tay ôm lấy eo của cô, vòng tay ôm trọn cơ thể cô và tay còn lại đặt lên phần bụng căng phồng của cô.


“Giữa chúng ta…”


“Em biết,” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Không cần phải nói lời cảm ơn đâu.”


An Tuyển Hoàng ừm nhẹ một tiếng: “Thực ra, câu cảm ơn này phải để anh nói.”


Dạ Cô Tinh nhướng mày, chờ đợi những điều sau đó.


“Cảm ơn em, vì đã sinh con cho anh.” Người đàn ông mỉm cười, lần đầu tiên sắc mặt tươi tỉnh.


“Vậy… không có quà cảm ơn gì à?” Dạ Cô Tinh xoa xoa chiếc cằm.


“Có.”


“Cái gì.”


“Tất cả.” Tất cả những gì anh có.


Dạ Cô Tinh sững sờ, khịt mũi: “Vậy anh đừng có mà nuốt lời.”


“Không hề.”


“Nhỡ, em ôm tiền bỏ chạy thì sao?”


“Không đâu.”


“Ồ?”


Người đàn ông suy nghĩ một lúc: “Vàng và mỏ vàng.”


“Xì – Anh tự tin thế sao?”


Người đàn ông nghiêm túc nói: “Anh là một cái mỏ vàng.”


Vàng dù có nhiều đến đâu thì cũng có ngày dùng hết, nhưng mỏ vàng thì lại nhiều không đếm xuể, giống như gà đẻ trứng vậy, người thông minh sẽ không làm những việc ngu xuẩn như giết gà lấy trứng.


“Vậy em là cái gì?”


“Thợ mỏ. Cả đời này, chỉ có em được khai thác anh thôi.”


“Ồ, có tiến bộ đấy! Biết thả thính rồi cơ?”


Người đàn ông lắc đầu: “Anh nói thật lòng mà.”


“Được, lời thật lòng này, em thích nghe.”


“Vậy thì anh sẽ thường xuyên nói.”


“Đợi đã! Anh là mỏ vàng, em là thợ mỏ, vậy hai bé con này là gì?”


“…”


Bóng lưng của đôi nam nữ cùng nhau đi dạo, hoàng hôn vô cùng đẹp.


Cạch một tiếng,, khung cảnh đã được ai đó lưu giữ lại.


Người phụ nữ có phần bụng hơi nhô cao trong vòng tay người đàn ông, cùng cô đi dạo. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trong ánh hoàng hôn, tuy rằng chỉ nhìn thấy một góc mặt nghiêng của người đàn ông, nhưng dáng người lại rất đẹp trai, quả là xứng đôi vừa lứa.


Tần Tư Hủy chậm rãi nhếc môi, mấy năm nay cô ta làm việc ở bộ thông tin, lúc rảnh rỗi thì bù lại khiến thức nhiếp ảnh, nhưng không ngờ hôm nay lại nó lại có tác dụng.


Ảnh được gửi đi, cô ta tựa vào chiếc xe lặng lẽ chờ đợi, nhìn hoàng hôn phía chân trời, hài lòng nheo mắt, bất giác vươn tay ra định đón ánh nắng vàng, nhưng cũng không tránh khỏi sự uổng công vô ích.


Hóa ra đứng tại chỗ chờ đợi là loạn cảm giác này, giống như một người cầm lái, kiểm soát toàn bộ, và càng giống như một nhà chiến lược, liên kết lực lượng, bày mưu tính kế.


Nhiều năm nay, cô ta theo đuổi Giang Hạo Đình nhưng không được, cô ta đã từ bỏ sự rụt rè mà người phụ nữ nên có, cuối cùng ngày hôm nay, cô ta đã đợi được đến lúc Giang hạo Đình chủ động liên lạc với mình.


Quả nhiên –


Chưa đến một phút, điện thoại của cô ta vang lên, Tân Tư Hủy đột nhiên kích động cười phá lên.


Sự chủ động của anh ta lại là vì một người phụ nữ khác, đúng là nực cười, thật tiếc và đáng thương!


“Tần Tư Hủy, cô lại muốn giở trò gì?” Người đàn ông gầm gừ, nhớn nhác vì một người phụ nữ khác.


Nở một nụ cười kỳ lạ, Tần Tư Hủy nhìn chằm chằm mặt trời lặn phía chân trời: “Hạo Đình, ảnh có đẹp không?”


“….”


“Anh đang đau lòng vì Dạ Cô Tinh à. Hóa ra, anh không hề lừa tôi, anh… anh thực sự đã yêu cô ta rồi?”


“Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?”


“Tôi muốn làm gì?” Trong mắt người phụ nữ lóe lên chút mơ hồ: “Hạo Đình, anh từ bỏ đi! Cô ta là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, cô ta cũng mang thai rồi, đứa bé đó là con của An Tuyển Hoàng.”


“Nói xong chưa? Vậy tôi tắt máy đây…”


“Giang Hạo Đình! Sao anh lại ngu ngốc như thế?”


“Haha… như nhau cả thôi.”


Tần Tư Hủy ngồi bệt xuống đất, đúng vậy, chúng ta như nhau, đều yêu người không yêu mình!


Chương 88: Mọi thứ đã sẵn sàng, âm mưu trong ngôi biệt thự


“Cô nói cái gì?” Kỷ Tình sắc mặt tái xanh, gào thét vào điện thoại.


Thím Vinh bị sốc, run rẩy lặp lại: “Cô gái, cô gái họ Dạ kia, ngày hôm nay đã đến thăm hỏi nhà họ Kỷ.”


“Cái loại phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ! Lại còn ưỡn cái bụng đi rêu rao khắp nơi, như thể sợ người ta không biết mình đang mang thai của nhà họ An vậy! Chết tiệt! Thật kinh tởm!”


“Bà chủ bớt giận ạ!”


Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, lúc này Kỷ Tình mới bình tĩnh lại.


“Kế hoạch tiến triển thế nào rồi?”


Trong mắt Thím Vinh lóe lên tia hung ác, nếu Dạ Cô Tinh đã nhất nhân với bà ta thì cũng đừng trách và ta bất nghĩa!


“Bà chủ yên tâm, tất cả đều thuận lợi.”


“Được, đợi ba tháng nữa khi cô ta sinh ra thai lưu, không còn gì để trông cậy nữa, tôi muốn xem, đến lúc đó cô ta còn có thể kiêu ngạo cỡ nào! Chỉ là một tiểu minh tinh, mà còn muốn lợi dụng đứa con để mà bước vào nhà họ An của tôi sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”


“Bà chủ nói rất đúng, nhìn cái mặt vênh váo tự đắc, cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô ta, mà tôi thấy ngứa cả người.”


“Nhớ lấy, nhất định phải chắc chắn rằng cô ta đã uống thuốc! Kiểm soát liều lượng thật tốt, tôi muốn đứa bé này được sinh ra, nhưng không được phép sống! Đến lúc đó, giỏ tre không đựng được nước, không phải còn vui hơn là thai chết lưu sao?”


Thím Vinh cảm thấy ớn lạnh trong lòng: “Bà chủ quả là sáng suốt. Tiểu Vân của nhà tôi….”


“Cô yên tâm đi, làm xong việc này, tôi sẽ trả lại sự tự do cho cô, không chỉ có thế, còn cho cô một khoản tiền để an hưởng tuổi già, còn Tiểu Vân, nó là một đứa bé thông minh, tôi sẽ tìm một gia đình nhà chồng tốt cho nó.”


Thím Vinh lúc này đột nhiên mặt mày rạng rỡ, cảm ơn lia lịa.


“Nhưng mà.” Giọng Kỷ Tình đột nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn, gằn giọng nói: “Nếu làm hỏng chuyện, hai mẹ con cô đừng hòng sống yên ổn!”


“….Vâng. Xin bà chủ cứ yên tâm ạ!”


Ngày hôm sau, vệ binh đích thân lái xe đến nhà họ Kỷ để đón Kỷ Tu Thần đến trụ sở quân đội.


Vừa lên xe, anh lính rất biết điều đưa điếu thuốc ra mời, Kỷ Tu Thần liếc nhìn cậu ta cười: “Cậu ở tiểu đoàn nào vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp?”


Anh lính sững sờ trong giây lát, lộ ra biểu cảm này trước mặt thủ trưởng, biểu cảm sốc và nghi ngờ, bàn tay đang đưa ra run rẩy, suýt nữa đầu thuốc xuống rơi.


“Trả lời!”


“Báo cáo, số hiệu 7715, binh nhập ngũ kỳ 89 của tiểu đoàn 152 thuộc quân đoàn 7 vệ binh Trung Quốc.”


“Bảo sao chưa từng gặp…” Sau đó anh ta cầm lấy điếu thuốc đưa lên miệng, thò tay vào túi áo trước ngực, rồi lại hơi nhíu mày.


Anh lính mỉm cười haha, lấy ra chiếc bật lửa, châm lửa cho Kỷ Tu Thần và dí dỏm nói – “Xin chào thủ trưởng! Mong anh chỉ bảo thêm!”


Kỷ Tu Thần ừ một tiếng: “Đi thôi.” Hút một hơi thuốc, phả ra làn vòng khói rồi đưa mắt nhìn ra cửa sổ.


“Rõ!” Anh lính khởi động xe, chiếc Hummer quân dụng rời đi.


Khi Kỷ Tu Thần bước xuống từ ghế phụ, hai thủ vệ đứng thẳng trước cổng quân khu nhìn nhau.


Thủ vệ 1: “Tối qua, không phải đại tá Kỷ tự mình lái xe về sao?”


Thủ vệ 2: “Có thể… nửa đường bị hỏng xe?”


Thủ vệ 1 kinh thường: “Cậu tưởng xe của quân đội làm bằng bột à?”


Thủ vệ 2: “Không lẽ… thủ trưởng tự làm hỏng?”


Thủ vệ 1: “Cũng không thể loại trừ khả năng này.”


Thủ vệ 2 kinh hãi: “Mau nhìn kìa, chân của đại tá Kỷ làm sao kia?”


Thủ vệ 1 vừa nhìn đã kinh ngạc: “Sao đi và thọt rồi?”


Thủ vệ 2 gật đầu: “Thủ trưởng bị ngã xe thật à?”


Thủ vệ 1 hóng hớt: “Thế cậu nói xem, ai có thể làm sếp bị thương?”


Hai người cùng đồng thanh, ồ không, là tâm linh tương thông nói: “Phụ nữ….”


Hai người trợn tròn mắt, im lặng, miệng không mở, thân thể không cử động, thậm chí còn không chớp mắt, chỉ dùng ánh mắt thôi.


Sao mà lại có thể ăn ý đến lạ kỳ!


Với bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó quan sát, Kỷ Tu Thần điềm nhiên bước vào văn phòng với khuôn mặt lạnh lùng, và một chân tập tễnh, rồi đóng sầm cửa lại.


Trong lòng sớm đã thầm mắng chửi Dạ Cô Tinh.


Lần đầu tiên bị đánh bại trước một người phụ nữ, còn bị gãy một chân, tối hôm qua khi anh ta đến kiểm tra ở bệnh viện quân khu, còn khiến cho bác sĩ một phe hú vía, nứt xương!


Chỉ một cú đạp của người phụ nữ đó đã làm cho anh ta nứt xương rồi!


Chết tiệt! Chết tiệt!


Cầm điện thoại lên, bấm số, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy –


“Alo.” Giọng nói của người phụ nữ cảnh giác và lạnh lùng, giống như một ngọn núi tuyết cao không thể trèo lên, vô cùng hiên ngang và uy nghiêm.


“Với tư cách là một đối tác, tôi nghĩ rằng mình có quyền biết thời hành động cụ thể.


“Kỷ, Tu, Thần?”


Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, thực ra tên của mình nghe cũng hay phết.


“Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”


“Thời gian hành động?”


“Anh cho người điều tra tôi?” Không phẫn nộ, không tức giận, không cáu gắt và cười như không cười.


“Thời gian hành động?”


“Đậu xanh, anh đừng có mà giả vờ!”


“Thời gian hành động?”


“Dở hơi.”


Khi cuộc gọi bị tắt, vẻ mặt của Kỷ Tu Thần cứng đơ, khẽ mỉm cười.


Anh ta gọi tới một số khác –


“Khải Tử, cậu điều tra cuộc xâm lược của vệ tinh trong nhà tù tử thần số 7 lần trước thế nào rồi?”


“….Hiện tại vẫn chưa có manh mối.”


“Dừng lại.”


“Cái gì?”


“Tôi tự mình trấn giữ.”


“Lão đại, anh muốn….”


“Chờ tôi ở phòng giám sát vệ tinh, nhớ là đừng hành động hấp tấp, ở nguyên đó chờ lệnh.”


“Rõ!”


Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt đen nháy của Kỷ Tu Thần hơi sâu, anh ta nghĩ rằng mình đã đoán ra, cái mặt quỷ trên ảnh vệ tinh kia là trò đùa quái đản của ai rồi.


Hết hạn ba ngày, Dạ Cô Tinh và Cố Doãn Trạch hẹn gặp nhau ở chỗ cũ.


“Đồ đâu?” Cô vào thẳng vấn đề.


Cố Doãn Trạch lấy ra một mảnh vải từ trong túi ngực áo, đúng vậy, chính là một mảnh vải, nửa bản đồ bố trí phòng thủ mà cô lấy được từ chỗ Kỷ Tu Thần cũng được thêu trên mảnh vải đó!


“Đồ mà tôi cần đâu?”


Dạ Cô Tinh lấy tư trong túi áo ra một tờ giấy đã được gấp làm đôi, màu hơi vàng biểu thị thời gian tồn tại của nó.


“Hoàn thành giao dịch?” Cố Doãn Trạch nhướng mày.


“Ok.”


Sau khi nhận được bản đồ bố trí phòng thủ, Diệp Cô Tinh nhanh chóng kiểm tra và xác nhận nó là đồ thật, sau đó cô nói, “Tạm biệt.”


“Đợi đã!” Cố Doãn Trạch kẹp tờ giấy vào giữa ngón tay và giơ nó lên, sau đó, trước mặt Dạ Cô Tinh, anh ta lấy bật lửa ra và châm lửa, ngọt lửa bùng lên, chưa đầy mười giây, ngọn lửa kia đã tắt, người đàn ông dùng chân đạp lên tro tàn: “Nhớ, từ nay về sau không ai không được phép nhắc đến chuyện này!”


“Ok.” Dạ Cô Tinh nhếch môi mỉm cười: “Tôi là một thương gia trung thực, hợp tác vui vẻ.”


“Hợp tác vui vẻ.”


Nhìn bóng lưng của người phụ nữ được vệ sĩ hộ tống từ từ đi xa dần, môi của Cố Doãn Trạch khẽ cong lên, sau đó anh ta lấy điện thoại ra, do dự một hồi, cuối cùng chọn một số điện thoại trong danh bạ và gọi đi.


Một lúc sau người ở đầu dây bên kia mới nhấc máy, Cố Doãn Trạch đang định nói thì lại lập tức nhíu mày.


“Em lại đến quán bar à?”


“Vâng.”


“Tiểu Tuyết Nhi, sao em lại không nghe lời vậy?”


“Đây là công việc của em.”


“Công việc? Tiền mà anh cho em không đủ tiêu à?”


“Đủ.” Nhưng cô ta muốn dùng tiền mà mình tự kiếm được.


Vẻ mặt của anh ta bỗng chốc tối sầm lại: “Em mau bỏ ngay cái công việc lộn xộn đó đi, về nhà mà ở! Đây là lần cuối cùng nhắc nhở, không có lần sau nữa!”


“Nhà? Anh đang nói cái nhà nào vậy? Xin lỗi, Tôi không phải Trần A Kiều.”


“Đương nhiên em không phải Trần A Kiều, em là Đặng Tuyết! Chỉ là một cô gái tiếp viên quán bar mà thôi!” (Trần A Kiều ý nói tới câu chuyện Kim ốc tàng kiều của Trung Quốc.)


Một tiếng cười chế nhạo: “Anh Cố, tôi thật không hiểu, anh rõ ràng biết tôi chỉ là một cô tiếp viên, vậy sao anh còn hạ thấp danh dự dây dưa với tôi làm gì? Đùa giỡn tôi, anh thấy vui lắm à?”


“Haha… Tiểu Tuyết Nhi, em có biết anh thích nhất điều gì ở em không?”


“…”


“Rõ ràng là rất đê tiện rất dơ bẩn, nhưng lại xinh đẹp động lòng người. Em nói đúng, đùa giỡn em, anh quả thực rất vui.”


“Biến thái!”


“Haha- em thực sự khiến anh ngày càng bị cuốn hút.”


“Anh Cố, xin anh hãy tha cho tôi, anh yên tâm, anh thích chỗ nào, tôi sẽ thay đổi chỗ đó!”


“Tiểu Tuyết Nhi, sao em lại đáng yêu thế này chứ?”


“…”


“Cho em ba mươi phút, bây giờ anh sẽ về biệt thự, nếu anh không thấy em thì đừng trách anh lòng dạ độc ác…”


“Sh*t.” Đặng Tuyết hung hăng ném điếu thuốc đi, mắng một tiếng, sau đó chạy qua, dùng đôi chân nghiền nát điếu thuốc, tưởng tưởng ra khuôn mặt khó chịu của ai đó ở dưới chân!


“Tuyết, làm sao thế?” Một cô gái chạy nhanh đến phía cô ta hỏi.


“Tiểu Mị, đêm may em làm hộ chị nhé, tiền lương sẽ là của em.”


Tiểu Mị trợn tròn mắt, phấn mắt to màu xanh lam trên mi sáng ngời dưới ánh đèn, trông rất là nổi bật.


“Em còn tưởng chuyện gì cơ! Chị đi đi, ở đây có em rồi! Chị đi cẩn thận nhé.”


“Ok. Cảm ơn nha.”


“À, đúng rồi! Chị còn thuốc không?”


Đặng Tuyết bằng một cách thần kỳ lấy ra một gói thuốc từ chiếc váy da ngắn lót một lớp vải đen của cô ta: “Cho em nè, vừa nãy tiếp ông khách kia tiện tay lấy, là thuốc xịn đấy, lấy mà hút!”


“Ok, chị mau đi đi…”


“Vậy chị đi trước đây nhá, em cũng nhớ cẩn thận đấy, làm xong thì về nhà luôn, nhớ….”


“Em biết rồi, không ra sân khấu! Yên tâm đi! Em cũng có chừng mực mà!


“Ok, chị đi thật đây.”


“Đi đi!”


….


Nhà tù tử thần số 7, đếm ngược ba ngày tới khi cánh cửa nhà tù mở ra, Dạ Thất vội vã trở về từ miền nam và cũng âm thầm vận chuyển một lượng lớn súng ống đạn dược vào Bắc Kinh.


Khi thời gian đếm ngược còn hai ngày, Tịch Cẩn vội vàng trở về nhà họ Đường và mang theo tin tốt rằng mẹ của Đường Nghiêu đã khỏi bệnh.


Khi thời gian đếm ngược còn một ngày, Chử Vưu từ Nga bay tới Bắc Kinh, Minh Triệt ra sân bay đón.


Sau bữa tối, An Tuyển Hoàng ra lệnh một tiếng, tất cả người làm trong nhà sẽ được nghỉ, mà năm ngày trước thím Vinh đã được xắp xếp đến một ngôi nhà đang được sửa chữa của An Tuyển Hoàng, với nhiệm vụ là người giám sát!


“Dì nhỏ ơi, con cũng muốn đi!” Mười ngày trước Anh Tử Lạc đã về nước, vừa nghe thấy Minh Chiêu là người đón, cô vội vàng gọi vào số điện thoại của Dạ Cô Tinh, nói rằng cô muốn đi du lịch ở Ngũ Đài Sơn mấy ngày nên đã nối luôn chuyến bay nội địa rồi, cho đến ngày hôm qua mới về đến biệt thự.


Đương nhiên, không tránh khỏi việc đại chiến với Minh Chiêu một trận, ai thắng ai thua vẫn chưa quyết định được, vẫy tai một cái, đợi đến khi làm xong chuyện quan trọng, lúc đó đấu lại cũng chưa muộn!


“Không được.” Ánh mắt của Dạ Cô Tình nhìn vào nhà tù trong bản đồ phòng thủ, và không hề chớp mắt.


“Dì nhỏ, cháu thực sự…”


“Im ngay.”


Anh Tử Lạc chu cái môi ra, tưởng chừng có thể treo được một chai dầu lên đó luôn á.


“Con không được đi theo, cái này không cần phải bàn cãi nhiều, nếu để dì phát hiện ra con lén đi theo, thì đừng trách dì trở mặt không nhận người. Tuy nhiên, con có thể giúp đỡ mọi người hóa trang.”


“Thật, thật sao?”


“Ở đây ngoài con ra, thì còn ai có thể hóa trang giỏi vậy nữa?”


“Vậy, vậy là con cũng có tác dụng?”


“Có ai nói con vô dụng à?”


Cô gái mỉm mỉm cười một cách ngọt ngào, dáng vẻ đơn thuần lương thiện không thể che giấu: “Hì hì… hình như không có.”


Dạ Cô Tinh liếc nhìn ra hiệu và tất cả mọi người xúm lại.


“Mọi người xem, ngọn núi này chính là núi Phượng Minh, cổng của nhà tù nằm ở bức tường phía đông nam của ngọn núi, có thể là ở trên sườn núi, đến lúc đó tôi sẽ xâm nhập vệ tinh giám sát một lần nữa, mọi người sẽ đi vòng quanh đến đây, sau đó đi qua màn nước là có thể nhìn thấy cánh cửa.”


“Không ngoài dự đoán thì cánh cổng chắc là được khóa bằng mật mã vân tay tiên tiến nhất, chúng ta không có quyền hạn được vào trong đó, vì vậy chỉ có thể chờ cơ hội, một khi có người bước ra từ bên trong thì mọi người lập tức chặn lại, sau đó xâm nhập vào bên trong nhà tù.”


“Sau khi vào đên bên trong, mọi người sẽ đi qua một hành lang dài có nước chảy, cũng giống như một hang động bình thường, nó là màu sắc tự vệ của nhà tù, đi thẳng, nhớ rằng tuyệt đối không được quay đầu lại, phải nín thở, quá trình này chắc cần ba phút, chắc là thể lực của mọi người không có bất kỳ vấn đề gì, hãy rẽ trái ở lối vào động thứ hai, sau đó lại rẽ trái khi gặp một cửa hang.”


Diệp Nhĩ cười chế giễu hai câu: “Hồi đó nước Nhật xây dựng nhà tù này, đúng là thú vị thật, cứ rẽ trái, toàn là rẽ trái!”


“Cứ như vậy mà đi, đi mãi cho đến khi không còn cửa hang nào rẽ nữa, sau đó đi thẳng năm bước nữa là đến bên trong khu vực nhà tù!”


Dạ Thất cau mày: “Sau khi đến đó, sẽ không bị người khác phát hiện ra chứ?”


“Đương nhiên là có, nhưng chỉ có ba người, hơn nữa còn có ba vị học giả sinh hóa sức lực không mạnh, hoàn toàn không đáng sợ.”


Chử Vưu xoa xoa chiếc cằm: “Quân đội này quả thực là tự tin đến cuồng vọng, bọn họ thực sự tưởng rằng cái nhà tù này chắc chắn lắm? Thậm chí còn không có người canh giữ.”


Diệp Cô Tinh liếc nhìn anh ta một cái, nhưng Tịch Cẩn đột nhiên lên tiếng –


“Tiểu Tam ơi là Tiểu Tam, cậu nói xem, đã nhiều năm như vậy, sao cậu chỉ cao lên mà không phát triển trí óc vậy?”


“Cậu cậu cậu – yêu tinh, miệng thúi!”


“Miệng thúi còn hơn là não phẳng nha! Cậu không thử nghĩ xem, núi Phượng Minh là một ngọn núi hoang dã như vậy, nhà tù tử thần số 7 có thể rộng tới chừng nào được chứ? Còn muốn đội bảo vệ? Có mà chen chúc chật chội chết luôn!”


“Hơn nữa, cổng nhà tù nửa năm mới mở một lần, là để phái người xuống núi mua sắm lương thực dự trữ, ít đi lại, còn không được dùng xe mà phải tìm người đưa đi, có thể nuôi được một tù nhân trong tù đã là tốt lắm rồi, làm gì mà có thừa thức ăn nuôi đội bảo vệ nữa?” Dạ Thất lên tiếng bổ sung thêm, ngồi bắt chéo chân lại còn nhịp nhịp đong đưa chiếc dép lê trên chân nữa.


Diệp Nhĩ nở một nụ cười đầy quyến rũ, và liếc mắt nhìn về phía Chử Vưu: “Sự tồn tại của nhà tù tử thần số 7 là một mí mật lớn, cậu nghĩ sẽ phái đội bảo vệ để thu hút sự chú ý của bên ngoài sao? Việc giám sát được thực hiện bởi vệ tinh, muốn vào nhà tù này cần phải có quyền hạn, còn cần gì người canh giữ nữa? Điều này rõ ràng đã chứng minh sự phòng thủ kiên cố, nhưng tiếc rằng lại gặp phải chúng ta!”


Dạ Cô Tinh nhếch mép mỉm cười: “Đúng vậy! Đây chính là chìa khóa cho sự thành công của chúng ta – bất ngờ công kích lúc người ta không phòng bị!”


“Đúng! Không phòng bị chính là khuyết điểm lớn nhất của bọn họ! Vì quá phụ thuộc vào thiết bị công nghệ hiện đại, ngược lại đã khiến bọn họ mất đi ý thức cảnh giác!”


Dạ Cô Tinh lấy ra bốn bộ tai nghe và đưa cho bốn người.


“Đây là thiết bị truyền thông tin mới nhất do nhà họ An nghiên cứu ra, ngày mai hành động, mọi người nhớ phải đeo vào và tuyệt đối không được làm mất! Tôi sẽ kết nối thiết bị với máy tính để giữ liên lạc với tất cả mọi người.”


Dạ Thất có chút do dự: “Cái này thực sự có hiệu quả đến vậy sao? Nếu núi Phượng Minh bị tín hiệu vệ tinh làm nhiễu, trong trường hợp bình thường, nếu không nhận được bất kỳ tín hiệu nào từ bên ngoài, không có tín hiệu, thì làm sao liên lạc được?”


Dạ Cô Tinh xua tay: “Ai nói cái này dùng sóng vô tuyến điện để truyền tín hiệu?”


“Chẳng lẽ không phải à?”


Đứng ở một bên, Minh Triệt hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là sản phẩm của Chiêu Chiêu nhà chúng tôi, làm sao có thể dùng mấy cái sóng vô tuyến điện cũ rích đó được?”


Sắc mặt Minh Chiêu tối sầm lại, mọi người đổ mồ hôi hột.


“Nè, biểu cảm này của mọi người là gì đây?” Minh Triệt trợn tròn mắt nói: “Thôi, được rồi, không để mọi người phải đoán già đoán non nữa, bộ thiết bị này là sử dụng năng lượng không khí.”


“Không khí?” Chử Vưu trợn tròn mắt.


“Có nghĩa là chỉ cần có không khí, thì tín hiệu có thể kịp thời truyền đi!” Vẻ mặt của Minh Triệt thể hiện rằng là sản phẩm do nhà tôi sản xuất, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, thực sự rất vinh hạnh.


Dạ Cô tình ngạc nhiên liếc nhìn Minh Chiêu, không ngờ rằng người này vẫn là một thiên tài chế tạo thiết bị.


Anh Tử Lạc ậm ừ, và sau đó nhìn chằm chằm vào Minh Chiêu, người đang lạnh lùng đứng dựa vào tường, biểu cảm trên mặt cô có vẻ không phục cho lắm.


Minh Chiểu hiếm hoi lắm mới có chút hay đổi biểu cảm trên mặt, khẽ cau mày, rồi đột nhiên ngước mắt lên, khuôn mặt nhăn nhó làm mửa mặt của Anh Tử Lạc cứng đờ, giống kiểu trong cổ họng có một con ruồi.


Tịch Cần im lặng một lúc lâu, sau đó đưa ra một câu hỏi quan trọng –


“Sau khi cứu được Tiểu Tứ, xử lý những chuyên gia hóa sinh kia thế nào? Xử lý nhà tù thế nào?”


Bỗng chốc im lặng, mọi người nhìn nhau.


“Nhất Nhất, em đưa ra ý kiến đi, bọn anh sẽ nghe theo em.” Tịch Cần khoanh tay trước ngực nghiêm túc nhìn Dạ Cô Tinh, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của anh ta đến vậy.


“Đúng, bọn chị đều nghe theo em.” Diệp Nhĩ nói.


Và sau đó lần lượt là Chử Vưu, Dạ Thất đều bày tỏ chung một ý kiến với Dạ Cô Tinh.


“Người thì giết, nhà tù thì cho nổ đi.” Dạ Cô Tinh đưa ra phương án đã suy nghĩ trước đó.


“Được, vậy cứ quyết định như thế! Giết! Nổ! Phải dạy dỗ mấy con rùa kia một bài học mới được!” Tịch Cần vỗ đùi, trong lòng tràn đầy sự phẫn nộ.


“Nhưng, như thế…. có táo bạo quá không?” Diệp Nhĩ nói lên nỗi lo lắng của mình, cô nhận thực rõ lợi và hại trong chuyện này, nếu chọc giận đến cấp cao thì sẽ được một mà mất mười.


“Em hiểu những lo lắng của chị hai.” Diệp Cô Tình nhìn cô mỉm cười: “Nếu vụ nổ này là do thí nghiệm của họ gây ra thì sao?”


Ánh mắt của mọi người đều sáng lên “Nhất Nhất, vậy là em định đổ tội lên đầu mấy vị chuyên gia hóa sinh kia?”


“Đúng rồi! Đến lúc đó sẽ không có chứng cứ, ai mà biết được là chúng ta làm?”


“Cứ như vậy, hoàn toàn không cần đến sự ra tay của chúng ta, đến lúc đó, ban lãnh đạo cấp cao sẽ làm mọi cách để biện minh cho bản thân, dù sao nhà tù tử thần số 7 cũng đã biến mất từ lâu trong mắt của mọi người, nên lần này bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng mà nhịn xuống thôi!”


Dạ Cô Tinh nói lời cuối cùng: “Được, mọi người chuẩn bị, ngày mai chính thức hành động! Trước khi đi ngủ, hãy kiểm tra lại trang bị và thuốc nổ, cũng như các loại thuốc và đồ uống, nhớ kỹ, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!”


“Rõ!”


“Mọi người, không được thiếu bất kỳ ai! Hi vọng, làm xong nhiệm vụ sẽ sống sót trở về!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom