• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 95+96

Chương 95: Người mặt dày, cô không ưa.


Mặc dù MI6 đã bị lật đổ thành công dưới hàng loạt thao túng mưu tính của Dạ Cô Tinh, nhưng các cuộc tiếp xúc và đàm phán sau đó vẫn khá tốn công sức.


Ví dụ, để chọc một cái lỗ thủng là việc rất dễ dàng, nhưng để sửa chữa thì phải phí một chút công sức.


Dạ Cô Tinh làm một, An Tuyển Hoàng làm tiếp mười lăm. Cô chịu trách nhiệm “gây rắc rối”, An Tuyển Hoàng chịu trách nhiệm “giải quyết hậu quả”, thật đúng là phát huy tinh hoa của câu nói “nam nữ phối hợp làm việc không mệt” đến mức tối đa.


Cho nên, mấy ngày nay An Tuyển Hoàng vẫn luôn làm trung gian hoà giải giữa nhà họ Giang và nhà họ Kỷ, dù sao thì kế hoạch phòng thủ kia là có được từ hai nhà này.


Mọi thứ, chẳng qua chỉ là đặt chữ lợi ích lên đầu mà thôi.


Đương nhiên, nhà họ Giang và nhà họ Kỷ đã phải chịu nhiều thiệt thòi, cần phải an ủi, lúc này, nhà họ An ra mặt chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.


Ném những thứ này cho An Tuyển Hoàng lo, còn Dạ Cô Tinh lại rất nhàn nhã.


Đi đến nhà họ Kỷ, nên việc gặp được cô em họ này tất nhiên cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, mà điểm duy nhất khiến Dạ Cô Tinh thắc mắc là tại sao An Tuyển Hoàng lại đưa cô ta đến biệt thự bên bờ biển này.


Vừa suy nghĩ nhanh chóng, vừa mặc cho An Tuyển Hoàng dắt cô đi về phía nhà ăn, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ta: “Anh họ, đợi em…”


An Tuyển Hoàng dừng bước, Dạ Cô Tinh cũng tự nhiên dừng lại, đôi mày thanh tú khẽ nhướng, cô cũng muốn xem thử, con gái nhà họ Kỷ dạy dỗ, có bản lĩnh lớn cỡ nào!


Kỷ Tu Viện bước lên phía trước hai bước, mỉm cười ngây thơ, vẻ ngoài lanh lợi, xinh xắn, vừa nhìn là thấy tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.


Chỉ thấy cô ta thân mật khoác tay Dạ Cô Tinh, le lưỡi cười duyên: “Chị dâu, thật ngại quá, làm phiền chị rồi, em…” Đôi má của cô gái nhỏ ửng đỏ và ánh mắt lộ vẻ ngượng ngùng: “Em đi đường vô tình bị té ngã, cũng may có anh họ đi qua. Em chỉ muốn mượn phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, không thì về nhà lại bị mắng… “


Dò xét từ trên xuống dưới của cô ta một phen, quả nhiên trông thấy trên quần áo của đối phương lấm ta lấm tấm bùn đất. Có một vết bùn rất rõ ràng ở bên ngoài đùi phải gần hông. Bây giờ nó gần như đã khô rồi, mỗi lần đi một bước là có cát bùn rơi xuống.


Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi mỉm cười, không nhìn ra một chút khác thường nào: “Ồ vậy à, vậy em họ hãy đến phòng dành cho khách sửa sang lại đi. Tiểu Lâm, đưa cô Kỷ đến phòng dành cho khách đi, mang thêm cho cô ấy một bộ quần áo sạch sẽ.”


Tiểu Lâm lập tức đáp lại, hơi chớp mắt nói: “Cô chủ, quần áo thì…”


“Trong phòng thay đồ của tôi không phải còn có rất nhiều quần áo mà tôi chưa mặc sao?” Sau đó cô quay sang Kỷ Tu Viện, xoa xoa cái bụng đang căng phồng của mình, mỉm cười vô cùng ân cần: “Chắc em không để ý đâu nhỉ? Bây giờ bụng càng ngày càng lớn… những bộ quần áo xinh đẹp đó chị không mặc được nữa rồi.”


Ánh mắt Kỷ Tu Viện rơi vào cái bụng cao ngất của Dạ Cô Tinh, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, rồi sau đó lập tức biến mất sạch sẽ.


Nâng lên một nụ cười rực rỡ, giọng điệu mang theo vài phần hoảng sợ: “Không để ý! Không để ý!”


Kỷ Tu Viện vốn đã khá xinh đẹp, trẻ trung, được nuông chiều từ bé, dáng vẻ da mịn thịt mềm này, lại thêm nụ cười vui tươi của cô ta, tựa như một trái đào, véo một cái là có thể chảy ra nước!


Cô ta nhìn thấy Dạ Cô Tinh vẫn luôn nhìn mình cười, ánh mắt hiền lành, giống như thật sự coi cô ta như “em họ”, Kỷ Tu Viện cười càng ngọt ngào, đây chỉ là một người phụ nữ không hiểu bất cứ chuyện gì mà thôi, cô còn muốn dựa vào đứa bé mà trèo lên cành cao?


Người như vậy, không có học thức, không có thân phận, chỉ có sắc đẹp, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa di động mà thôi!


Nghĩ như vậy, Kỷ Tu Viện cảm thấy có chút đắc ý. Lớn lên trong một gia đình hiển hách như nhà họ Kỷ, cho dù Kỷ Tu Viện có lương thiện hơn nữa, thì rốt cuộc cũng chẳng phải là loại tốt lành gì!


Cái này, chính là một loại phép thuật kỳ diệu thay đổi con người vô tri vô giác, gọi là mưa dầm thấm đất.


Làm thế nào mà Dạ Cô Tinh, người biết rõ điều này, lại có thể bị che mắt bởi một nụ cười giả tạo cơ chứ?


Cô chỉ là muốn xem chú hề biểu diễn một vở kịch hay, để vượt qua quãng thời gian dưỡng thai buồn chán mà thôi.


Kỷ Tu Viện vẫn khen không tiếc lời: “Chị dâu xinh đẹp như vậy, cho dù có mặc áo thô vải bố thì vẫn xinh đẹp! “


Giọng nói của cô gái nhỏ trong trẻo to rõ, ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ cô là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần, lời của trẻ con không cố kỵ gì, hơn nữa còn là những lời nói nịnh nọt như này, ngay cả Dạ Cô Tinh nghe thấy cũng cảm thấy sảng khoái.


Suy cho cùng, được khen ngợi quả thực là điều đáng mừng.


Dạ Cô Tinh cười nói với người giúp việc: “Được rồi, đưa cô Kỷ vào phòng dành cho khách đi.”


“Cảm ơn chị dâu.” trước khi rời đi, Kỷ Tu Viện mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không chút dấu vết mà liếc nhìn An Tuyển Hoàng ở bên cạnh Dạ Cô Tinh, lại thấy tất cả sự chú ý của người đàn ông đó đều đổ dồn vào người phụ nữ trong lòng anh ta, ánh mắt ảm đạm, cô ta mới cùng người giúp việc rời đi.


Từ đầu đến cuối, ánh mắt của An Tuyển Hoàng không hề nhìn vào Kỷ Tu Viện, mặc cho đối phương làm cái gì nói cái gì, anh cũng mang một dáng vẻ thản nhiên, không muốn phản ứng, khiến Dạ Cô Tinh âm thầm buồn cười.


Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, một lúc sau Kỷ Tu Viện sửa soạn xong đi ra khỏi phòng dành cho khách.


An Tuyển Hoàng không nói, sự chú ý tập trung hết vào Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh không nói, sự chú ý chỉ tập trung vào đĩa sườn xào chua ngọt với hương vị và màu sắc thơm ngon.


Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh


Người ở trên lầu ngắm cảnh nhìn ngươi


Trăng sáng trang trí bên song cửa sổ nhà ngươi


Còn ngươi lại tô điểm cho giấc mộng của người.


Không hiểu vì sao, nhìn thấy hoàn cảnh này, trong đầu của Kỷ Tu Viện lại hiện lên bài thơ này của Biện Chi Lâm, như thể đôi nam nữ trước mặt đã dùng chính hành động của mình để diễn giải một cách trọn vẹn giá trị nghệ thuật cao đẹp trong bài thơ.


Đột nhiên cô ta nắm chặt tay, nhưng trên mặt lại lộ ra xuân sắc tươi cười: “Anh họ, chị dâu, em thay xong rồi, em không quấy rầy hai người nữa. Tạm biệt.” Cô ta khẽ gật đầu với hai người họ rồi bước ra cửa.


Bước đi thong thả, không nhanh không chậm, chỉ không biết là vốn đã như thế hay là cố ý mà làm.


Đúng vậy, lời nói này của Kỷ Tu Viện chỉ là lời khách sáo mà thôi, dù sao, Dạ Cô Tinh cũng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, bây giờ đã đến giờ cơm, giữ cô ta lại ăn bữa cơm là phép lịch sự cơ bản nhất.


Tuy nhiên, cô ta đã sắp đi đến tận cửa rồi, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không nói gì, Kỷ Tu Viện không khỏi lo lắng.


Hôm nay, cô ta không dễ gì mới tìm được cơ hội, thừa dịp khi An Tuyển Hoàng đến nhà họ Kỷ gặp chú, cô ta lặng lẽ ngồi xổm trên đường trở về biệt thự của anh, rồi lại ngã xuống. Điều này đã tạo ra một cuộc gặp gỡ ‘tình cờ’, thành công đến được biệt thự.


Cô ta còn muốn nhân cơ hội này, ở lại biệt thự thêm vài ngày để hòa thuận chung sống với An Tuyển Hoàng.


Theo lý mà nói, so với nhà họ An và nhà họ Kỷ, Dạ Cô Tinh bé nhỏ đến nỗi ngay cả một con kiến cũng không bằng. Được sinh con dưỡng cái cho An Tuyển Hoàng, cô nên biết ơn. Là một người phụ nữ hiểu biết, ngay cả khi trong lòng cô có không muốn đi chăng nữa, thì cũng không thể không mở miệng giữ người lại, thật lòng cũng được, giả dối cũng chả sao, nhưng những chuyện về thể diện như này, nếu như cô thông minh thì sẽ biết nên làm thế nào.


Chỉ cần Dạ Cô Tinh chủ động giữ cô ta lại, thì cô ta sẽ thuận theo đó mà bò lên trên, lập tức đồng ý.


Nhưng tình hình hiện tại rất khác so với dự tính của cô ta! Kỷ Tu Viện gấp lắm rồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hơi thở không ổn định, không dễ gì mới gặp được An Tuyển Hoàng một lần, làm sao có thể để cho thất bại trong gang tấc được?


Nghĩ đến câu nói của Kỷ Hạo Lâm- có lẽ, anh ta đã không còn nhớ cô ta là ai nữa… Tình cảm của cô ta như hạt bụi trong góc không ai quan tâm, cho dù An Tuyển Hoàng biết điều đó, anh ta cũng sẽ mặc kệ nó.


Không! Cô ta đã ngày đêm mong nhớ anh suốt mười năm rồi, bây giờ anh trở lại, sao cô ta có thể dễ dàng buông tay?


Đột nhiên, Kỷ Tu Viện nảy ra một ý tưởng: “Ây da…”


Dạ Cô Tinh thản nhiên hỏi, không hề rời mắt khỏi đĩa sườn: “Cô Kỷ bị sao vậy?”


“À, lúc thay quần áo, em để quên chìa khóa trong phòng rồi.” Nói xong, không mời tự vào, đi đến chỗ phòng dành cho khách.


Dạ Cô Tinh nghiền ngẫm mà cười, An Tuyển Hoàng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu.


Khẽ nhếch môi, Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Anh nhìn em làm gì?”


“Đang giận?” người đàn ông cong môi cười nhẹ.


“Không đến mức.” Cô khẽ lắc đầu, bất cần.


“Không tức giận?” Gương mặt của người đàn ông hơi tối sầm lại, có chút tức giận.


“Vậy thì anh đánh giá em cao quá rồi”


Khi người đàn ông nghe thấy câu này, ngay lập tức trở nên trời quang mây tạnh, Dạ Cô Tinh trợn mắt khinh thường.


An Tuyển Hoàng vui vẻ hạnh phúc, đáy lòng nổi lên vài phần đắc ý.


Lúc trước, toàn là anh phải ghen, không ngờ bây giờ, cũng có ngày đảo khách thành chủ.


Nếu Dạ Cô Tinh biết lúc này anh đang nghĩ gì, không cần phải nói, nhất định sẽ tặng cho hai chữ- ngây thơ!


“Anh không định giải thích với em sao?” Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, híp mắt, bình tĩnh nhìn người đàn ông bên cạnh.


“Thực ra, anh..…”


Lúc này, Kỷ Tu Viện đã ‘tìm được chìa khóa’ từ trong phòng dành cho khách đi ra, cô ta không chào tạm biệt mà rời đi như trước, thay vào đó, cô ta trực tiếp bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu, ngoan ngoãn mà cười với Dạ Cô Tinh, “Chị dâu ở đây tốt quá, đồ ăn còn thơm hơn ở nhà.”


“Ồ.” Sau đó, hết rồi.


Nụ cười của Kỷ Tu Viện có chút cứng ngắc, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Dạ Cô Tinh, trong lòng cô ta thầm rủa đồ không biết điều.


Vừa nhìn đã thấy không phóng khoáng, chẳng có chút dính dáng gì đến cái khí chất tự nhiên hào phóng mà một nữ chủ nhân nên có cả. Trong mắt cô ta, lý do mà Dạ Cô Tinh có thể an toàn thoát khỏi những lần thăm dò của ba gia tộc lớn, làm Giang Vũ Ngưng, Tần Tư Thần phải chịu thiệt thòi, hoàn toàn là do có sự che chở của An Tuyển Hoàng ở sau lưng mà thôi.


Mà Dạ Cô Tinh thì chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Kỷ Tu Viện mặt dày mày dạn không chịu đi, nhìn cô ta đầy mắt hoài xuân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh nở nụ cười, đôi mắt đen thâm thúy khó lường.


Sau bữa ăn, An Tuyển Hoàng cùng cô đi dạo trong vườn, còn Kỷ Tu Viện thì ngồi trên sô pha, chán nản chuyển kênh, tâm tư không biết đã bay tới phương nào rồi.


“Chỉ như vậy?” Dạ Cô Tinh vươn tay phất qua một bông hồng vừa chớm nở.


Người đàn ông gật đầu, sau đó nhướng mày: “Em còn muốn thế nào nữa?”


Hơi nhướng mày, Dạ Cô Tinh lại đặt tay lên bụng dưới, trong khoảng thời gian này, hai tên nhóc này cử động rất nhiều, nhất là buổi tối đi ngủ, cứ như đánh nhau vậy: “Xem ra, cũng trùng hợp thật đấy”


Kỷ Tu Viện cứ nhất quyết phải bị ngã ở trên con đường anh cần phải đi qua để trở về biệt thự, còn tình cờ gặp được An Tuyển Hoàng.


Dạ Cô Tinh lạnh nhạt cười, có vẻ như Kỷ Tu Viện đã phải tốn không ít tâm tư, mình cũng không thể “bạc đãi” cô ta được!


Buổi tối, An Tuyển Hoàng đỡ Dạ Cô Tinh vào phòng ngủ dưới ánh mắt ép mình phải nhẫn nại của Kỷ Tu Viện.


Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh đã đi dạo về, Kỷ Tu Viện vừa mới dậy, mặc dù có trang điểm nhẹ, nhưng cũng khó che đi hai quầng thâm rõ ràng, xem ra là đêm qua ngủ không được ngon lắm.


“Chào buổi sớm.” Kỷ Tu Viện cười chào cô.


Dạ Cô Tinh chậm rãi cười cười, không nhìn ra cảm xúc khác lạ gì, chỉ là trần thuật một sự thật: “Không sớm nữa.”


Nụ cười của Kỷ Tu Viện cứng lại ở khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại bình thường, tựa như không có chuyện gì, rồi bắt đầu nhìn xung quanh.


Dạ Cô Tinh ngồi trở lại trên sofa, cười như không cười mà nhìn cô ta một cái: “Hoàng, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi. “


Ánh mắt vô thức buồn bã, có cảm giác mất mát không thể che giấu, Kỷ Tu Viện đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trừng lớn, “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy?”


Uống một hớp nước, Dạ Cô Tinh cười khéo léo, gương mặt trắng nõn dưới sự chiếu rọi của nắng sớm, đẹp đến không giống người phàm: “Không phải em đang tìm An Tuyển Hoàng à?”


Trong lòng Kỷ Tiểu Viện lộp bộp một tiếng, “Chị dâu, chị dâu đang trêu đùa em sao?”


“Ồ?” Dạ Cô Tinh giả vờ kinh ngạc, đôi mắt vô tội biết bao: “Sao lại bảo là chị đang trêu đùa? Em họ hỏi về anh họ, chuyện này không phải rất bình thường sao? Em chột dạ cái gì?”


Kỷ Tu Viện hai mắt tức giận: “Cô!”


“Sao tự nhiên lại tức giận rồi? Là do chị lỡ chạm phải vết thương gì của em sao?” Dạ Cô Tinh hỏi đầy ẩn ý, cười như không cười, vẻ mặt lãnh đạm chẳng thèm để ý của cô tự như một cây kim nhọn, làm đau mắt của người nào đó.


Kỷ Tu Viện nở nụ cười lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Cô đang thăm dò tôi?”


Đứng từ góc độ của Dạ Cô Tinh, vừa hay có thể thoáng nhìn thấy sự oán giận trong mắt của cô ta, mặt không đổi sắc, ý cười không giảm, so sánh với vẻ mặt thẹn quá hoá giận của người kia, từng động tác giơ tay nhấc chân của Dạ Cô Tinh như có loại khí chất khoan thai không nói nên lời.


“Thăm dò?” Cô hỏi ngược lại: “Cô xứng sao?”


“Cô sớm đã nhìn ra rồi?”


Dạ Cô Tinh bối rối: “Nhìn ra? Nhìn ra cái gì?”


Nở nụ cười khẩy, trong mắt Kỷ Tu Viện đầy vẻ khinh thường: “Cô cho rằng giả ngây giả dại có tác dụng hay sao? Nếu như cô đã không tự biết thân biết phận, khiêu khích chủ đề này trước, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô, chị, dâu ạ!”


“Giả ngây giả dại? Sợ là cô Kỷ có vấn đề về mắt rồi, hoặc có vấn đề về não đúng không? Nếu không, sao cô có thể tự cho mình là đúng như vậy nhỉ, cô nghĩ mình là ai? Trong mắt tôi, ngoại trừ chồng ra thì chính là con cái. Cô thì tính là cái thứ gì chứ, tôi còn chưa từng nhìn thẳng cô nữa là, làm sao mà có thể nhìn ra được cái gì đây?”


Ngụ ý, tôi không ưa cô, nhìn cũng chẳng cần nhìn.


Chương 96: Cô em họ ngu ngốc, bỏ bê An Tuyển Hoàng.


“Cô!” Kỷ Tu Viện tức giận đến mức hai má đỏ bừng, nhưng cũng không mắng ra được lời nào quá khó nghe vì ái ngại vấn đề giáo dục, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Đồ không biết điều!”


Dạ Cô Tinh chậc chậc lên tiếng, lắc đầu liên tục, ánh mắt như đang nhìn đồ đần: “Nói cô béo, thì cô thật sự phồng má luôn sao? Có đôi khi, đừng đưa bản thân lên cao quá, nếu không, vừa không cẩn thận là sẽ dễ té đau lắm đấy.”


Kỷ Tu Viện híp mắt: “Cô uy hiếp tôi?”


Cười giễu hai tiếng: “Cô xứng sao? Nói một cách dễ nghe chút, thì cô là em họ, là thân thích, nói khó nghe chút, thì đến cả người thứ ba cô cũng không phải, uy hiếp cô? Cũng phải xem lại xem cô có đủ cái tư cách đó hay không.”


Rõ ràng là lời nói mang theo ý tức giận, nhưng được nói dưới giọng điệu không nhanh không chậm của Dạ Cô Tinh, lại có chút gì đó… khinh thường khó tả.


Đúng vậy, chính là khinh thường!


Hai mắt Kỷ Tu Viện trừng trừng, như thể không tin được rằng đối phương lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình!


Trong mắt cô ta, Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là một tiểu minh tinh không đáng để quan tâm, dùng gương mặt xinh đẹp để mê hoặc An Tuyển Hoàng, vọng tưởng dựa vào cục vàng trong bụng để trèo rồng đính phượng, bay lên cành cao.


Không thể trách trí tưởng tượng của cô Kỷ này quá tốt, mà là ở trong cái giới thượng lưu này, có rất nhiều loại chuyện như vậy, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Kỷ rồi, cô ta sớm đã gặp phải mấy chuyện tương tự như vậy, cũng không lạ gì!


Đối với một gia tộc giàu có mà nói, hôn nhân đại sự, môn đăng hộ đối, đó là đạo lí hiển nhiên, cho dù bây giờ Dạ Cô Tinh được An Tuyển Hoàng chiều chuộng, yêu thương, được anh yêu thích, nhưng thân phận của cô cũng bày ra đó, bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không gả được vào nhà họ An.


Vì vậy, cho dù bây giờ anh họ có thích người phụ nữ này cỡ nào, thậm chí để cô ta sinh con nối dõi tông đường đi chăng nữa, thì cũng không thể thật sự cưới cô ta được, vì vậy, ngay từ đầu Dạ Cô Tinh đã định sẵn phải là “người thứ ba”.


Nhưng bây giờ, cô ta lại bị một “người thứ ba” chỉ vào mũi mắng là “người thứ ba”, còn nói rằng cô ta không bằng cả “người thứ ba”, dù Kỷ Tu Viện có tu dưỡng tốt đến đâu, cũng không nhịn được mà nổi giận.


“Cô dựa vào cái gì mà dám nói với tôi như vậy? Chỉ dựa vào cái bụng này của cô? Hay là cô nghĩ rằng anh họ sẽ dung túng, cưng chiều cô một cách vô hạn? Cho tôi xin đi, cô tỉnh táo lại đi có được không, cũng không nhìn thử thân phận của mình là gì, chim sẻ mà đòi trèo cành cao, quạ đen mà mơ tưởng thành phượng hoàng? Một người như anh họ, sớm muộn gì cũng sẽ phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối, đến lúc đó, sợ là đến người thứ ba cô cũng không với tới được!”


Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm tĩnh, ánh mắt thâm thúy.


Một cảm giác đắc ý không thể giải thích được dâng lên trong lòng Kỷ Tu Viện, không biết tại sao, cô ta thực sự rất chán ghét sự thờ ơ trên khuôn mặt của Dạ Cô Tinh, như thể cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng thật ra cô lại nắm tất cả mọi thứ trong tay!


“Cô còn không biết mẹ của anh họ đúng không? Chính là cô của tôi – Kỷ Tình, bà ấy sẽ không bao giờ cho phép người có thân thế như cô gả vào nhà họ An! Tôi khuyên cô, tốt hơn hết là nên từ bỏ những suy nghĩ không nên có đó đi càng sớm càng tốt, rời khỏi anh họ, tìm một người đàn ông bình thường để sống, như vậy mới… “


“Cô đang sợ cái gì vậy?”


Kỷ Tu Viện sửng sốt một chút: “Cô, cô nói cái gì?”


Dạ Cô Tinh đứng dậy khỏi ghế sofa, vô thức dùng hai tay bảo vệ bụng dưới, nở nụ cười lạnh lẽo, từng bước đi tới trước mặt Kỷ Tu Viện, đối mặt với cô ta: “Cô nói nhiều như vậy, chỉ là muốn ép tôi rời khỏi An Tuyển Hoàng mà thôi, còn cô, rốt cuộc là đang sợ cái gì đây?”


Hai mắt Kỷ Tu Viện lóe lên, nhưng trong nháy mắt này, đã ta bị Dạ Cô Tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta nhìn thấy.


“Tôi cảm thấy cô rất ngu ngốc.”


“Cô nói nhảm…”


“Giống như một con chó tự nhiên chạy đến trước mặt tôi mà sủa vậy, tôi nhớ là, lần trước gặp mặt, cô vẫn còn là dáng vẻ của một cô tiểu thư khuê các, bây giờ, chẳng lẽ là trúng tà rồi?” Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhếch môi, nhìn Kỷ Tu Viện từ trên xuống dưới, giống như soi mói một món hàng hóa, ánh mắt sắc sảo như mũi kim nhọn khiến người ta đau nhức.


“Tôi rất hoài nghi.” Dạ Cô Tinh cười khẽ: “Đuổi tôi đi rồi, cô sẽ được chỗ tốt gì nhỉ?”


Đưa tay đặt lên bờ vai cân xứng của cô gái, Kỷ Tu Viện toàn thân chấn động, như thể gặp phải điều gì đó đáng sợ, nhanh chóng lùi về sau nửa bước, Dạ Cô Tinh cũng không cảm thấy buồn phiền, chỉ là cười, cười đến trầm tĩnh lạnh lùng, cười đến cao thâm khó dò, “Cô nói xem, tôi không thể gả vào nhà họ An, nhưng ít nhất tôi có thể ở bên cạnh Hoàng, còn cô thì sao? Làm em họ của An Tuyển Hoàng, cô lại tính là cái thứ gì chứ? Nhà họ An không cần tôi, chẳng lẽ còn cần cô hay sao?”


Dạ Cô Tinh hưởng thụ với quá trình lấy nước ấm nấu ếch này, ánh mắt dò xét lại trở nên lăng lệ ác liệt: “Vừa rồi chính bản thân cô cũng nói, Kỷ Tình là một nhân vật lợi hại, bà ta sẽ cho em họ gả cho anh họ sao? Cái này gọi là——Loạn, luân!”


Hai chữ cuối cùng giống như một nhát búa đập vào tim Kỷ Tu Viện, cô ta bất giác mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên ghế sofa, lần này, đổi lại là Dạ Cô Tinh từ trên cao nhìn xuống.


Thật đáng tiếc, tuy Kỷ Tu Viện là người rất lanh lợi, năng lực ứng biến cũng không tệ, nhưng xét cho cùng, cô ta vẫn còn quá trẻ, quá ít trải nghiệm, kiến thức cũng chẳng qua chỉ là lý thuyết suông, so với loại người từng trải như Dạ Cô Tinh, cách nhau không chỉ một chút, cho nên mới bị vài ba câu nói của Dạ Cô Tinh làm rối loạn trận tuyến, tự để lộ khuyết điểm của mình.


Dạ Cô Tinh đã có phần lớn tính toán, nhưng cô vẫn cần một mồi lửa cuối cùng, tự mình chứng minh, dáng vẻ tươi cười trở nên đường hoàng, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại sinh ra một loại cảm giác ma mị, đồng tử của Kỷ Tu Viện hơi co lại—— “Cô cảm thấy, có tầng quan hệ này bày ra ở đó, Kỷ Tình sẽ để cho nhà họ An mất mặt, để cho con trai bà ta gánh trên lưng gông cùm đạo đức, sau đó bị các gia tộc lớn chỉ trích ư?”


Tấm lưng vốn dĩ thẳng tắp trở nên suy sụp, ánh mắt Kỷ Tu Viện có chút ngẩn ra, “Sẽ không đâu… không đâu… Bà ấy đã đồng ý với tôi rồi… Bà ấy rõ ràng đã hứa với tôi rồi…”


“Ồ? Kỷ Tình đã hứa với cô điều gì?”


“Bà ấy nói tôi có thể kết hôn với anh họ, chỉ cần….”


“Chỉ cần cái gì?” Dạ Cô Tinh cười rạng rỡ, một ngọn lửa u ám bùng cháy trong mắt cô.


“Chỉ cần tôi…” Kỷ Tu Viện sửng sốt rồi đột nhiên hoàn hồn, nhìn Dạ Cô Tinh như nhìn một con quái vật.


Vừa rồi, suýt chút nữa là cô ta đã nói ra! Người phụ nữ này thật quá quái lạ! Trong lòng Kỷ Tu Viện chợt lạnh, đưa tay lên sờ, trên trán sớm đã tràn đầy mồ hôi lạnh.


Quá, quá kỳ quái…


Thật ra, Kỷ Tu Viện không cần phải nói tiếp, Dạ Cô Tinh cũng đã đoán được khoảng bảy tám phần, xem ra, chính là mụ phù thủy Kỷ Tình kia đang muốn khiến cô khó chịu!


Đoán chừng là do thím Vinh gọi điện thoại cho bà ta, nên mụ phù thủy kia đã không thể ngồi yên được nữa rồi, vì vậy mới xúi giục một kẻ ngu ngốc của nhà họ Kỷ đến để thị uy với cô.


Nhưng mà, tìm một người như vậy đến, không lẽ mụ phù thủy kia bị mù rồi à? Mắt không mù, tâm mù!


Thực ra, trong khoảng thời gian này, Kỷ Tình quả thật là sức đầu mẻ trán, súng ống đạn dược của chi thứ năm bị cướp, đã trở thành chuyện bình thường, chỉ cần hàng hóa được vận chuyển vào Trung Quốc, sẽ luôn trở thành mục tiêu. Mỗi lần như vậy, dường như là có ai đó cố tình muốn chống đối bọn họ!


Ban đầu chỉ có hàng hóa vận chuyển vào Bắc Kinh là bị cướp, nhưng gần đây, toàn bộ hàng hóa vận chuyển vào Trung Quốc đều bị cướp, bất kể nam hay bắc, đều không lần nào may mắn thoát khỏi!


Kỷ Tình đánh hơi thấy một luồng khí nguy hiểm khiến người ta cảm thấy bất an, nhưng mà chi thứ năm đã cử người trực tiếp đến Trung Quốc, mất hơn nửa tháng vẫn không tra ra được gì, chỉ nói là do ngoài ý muốn.


Tuy nhiên, Kỷ Tình vẫn không tin tưởng lắm, nhưng chứng cứ bày ra trước mặt, khiến bà ta không tin cũng không được.


Mỗi lần đều là các bang phái khác nhau, địa bàn cũng khác nhau, chỉ nói đến phía Nam Trung Quốc, là một đống hỗn tạp, làm theo ý mình, không ai có thể sai khiến được các bang phái này.


Nhưng điều kỳ lạ là, lần nào họ cũng bị cướp, cứ như thể bên kia chính là nhắm vào hàng hóa của nhà họ An mà ra tay vậy!


Lần thứ nhất là trùng hợp, lần thứ hai là do ngoài ý muốn, lần thứ ba là do đánh bậy đánh bạ, rồi đến lần thứ tư và thứ năm thì sao đây?


Mặc cho Kỷ Tình nghĩ đến nát óc, bà ta cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là ai đang nhắm vào chi thứ năm, hay nói cách khác, là nhắm vào bà ta!


Sau đó nghĩ kỹ lại, mối quan hệ hợp tác của bà ta với chi thứ năm vẫn luôn được giữ bí mật, chi thứ năm ra người ra sức, bà ta quăng tiền, cuối cùng chia hoa hồng, thu nhập hàng năm tương đối khả quan!


Gần đây, tin xấu liên tiếp ập đến, có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng, túi tiền của bà ta cũng bị teo rút lại.


Cho nên, khi Kỷ Tu Viện gọi đến, Kỷ Tình đâu có lòng dạ nào mà đi ứng phó với cô ta?


Qua vài ba câu nói, Kỷ Tình nghe ra được Kỷ Tu Viện có ý với An Tuyển Hoàng, trong lòng thầm khinh bỉ xem thường, nhưng lời nói ra lại khuyến khích cô ta chủ động tiếp cận An Tuyển Hoàng, ngụ ý ám chỉ nếu như đuổi được Dạ Cô Tinh đi, bà ta sẽ để cô ta làm con dâu của nhà họ An.


Chẳng qua chỉ muốn làm Dạ Cô Tinh chướng tai gai mắt mà thôi, mặc dù bà ta luôn không thích An Tuyển Hoàng, thiên vị con trai nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra, làm ảnh hưởng đến thanh danh của cả nhà họ An! Hết thảy, chẳng qua chỉ là để đánh lừa cô gái ngốc nghếch đó mà thôi.


Hơn nữa, nhà họ Kỷ cũng chẳng đối xử tốt với bà ta được bao nhiêu, bà ta dựa vào cái gì mà đi xem xét con gái nhà họ Kỷ?


Nhưng không ngờ, Kỷ Tu Viện thật sự tin, tìm cơ hội bày ra việc tình cờ gặp gỡ, sau đó thành công tiến vào biệt thự, nghĩ rằng tốt nhất là làm Dạ Cô Tinh chủ động rời đi, nếu cô không đi thì sẽ chọc tức cô, miễn cho người phụ nữ này kiêu ngạo!


Dạ Cô Tinh biết, hoá ra lại là mụ phù thủy Kỷ Tình kia giở trò, xem ra bà ta cũng đang rảnh lắm đây…


Có lẽ, phải nặng tay, mới có thể làm cho bà ta yên tĩnh trong một khoảng thời gian ngắn!


Kỷ Tu Viện nhìn nụ cười tà ác nơi khóe miệng Dạ Cô Tinh, như thể nhìn thấy một đôi cánh ác ma màu đen mọc ra sau lưng cô, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.


Lại gượng chống lấy một hơi, miệng cọp gan thỏ: “Tôi nói cho cô biết, cô của tôi vẫn luôn rất thích tôi, hơn nữa tôi và anh họ là thanh mai trúc mã, chúng tôi đã từng có một khoảng thời gian như vậy, dù cô có thế nào thì vẫn kém hơn tôi mà thôi! “


“Ồ?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh khẽ nheo lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Thanh mai, trúc mã?”


Kỷ Tu Viện như bắt được điểm yếu của Dạ Cô Tinh, nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mày đắc ý: “Sao? Sợ rồi à?” Cô ta nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, cố gắng tìm kiếm dấu vết hoảng loạn, đau đớn trên khuôn mặt cô, nhưng không có, không có gì cả!


Cô bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không gió, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng: “Kỹ năng bịa chuyện của cô Kỷ thật giỏi!”


“Cô không tin những gì tôi nói sao?” Giọng nói cô ta đột nhiên cất cao.


Dạ Cô Tinh không đáp lại, rõ ràng là dáng vẻ không tin, nhưng ở góc độ mà Kỷ Tu Viện không thể nhìn thấy, đôi mắt của cô lóe lên.


An Tuyển Hoàng, anh giỏi thật đấy! Anh họ em họ, trời sinh một cặp thế à? Giỏi lắm……


An Tuyển Hoàng đang ở phòng làm việc nhà họ Giang, trò chuyện vui vẻ cùng với cụ Giang đột nhiên cảm thấy mắt phải giật giật.


Giang Trấn Hải thấy thế sững sờ, ánh mắt lóe lên: “Sắc mặt cậu An không tốt lắm, tôi thấy hay là hôm nay chúng ta cứ như vậy trước đi….”


Ai ngờ, ông cụ chưa kịp nói xong, An Tuyển Hoàng đã xua tay: “Không sao.”


Ở biệt thự bên kia, Kỷ Tu Viện bị kích động bởi thái độ thờ ơ của Dạ Cô Tinh, cười giễu hai tiếng, cô không hỏi, nhưng cô ta cứ muốn nói đấy!


Gãi đúng chỗ ngứa!


Cho nên nói, tiểu yêu tinh nào đó, đạo hạnh còn thấp, so với loại đại yêu quái lòng dạ hiểm độc như Dạ Cô Tinh là hoàn toàn không cùng đẳng cấp!


“Anh hai tôi là Kỷ Hạo Lâm, chắc cô cũng không xa lạ gì nhỉ?” Không biết nghĩ đến cái gì, môi Kỷ Tu Viện cong lên có chút mỉa mai: “Nhắc mới nhớ, vào đêm tổ chức bữa tiệc ở nhà họ Kỷ, đột nhiên có người tập kích, cô còn cứu anh ta một mạng đấy.”


Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khi nghe thấy giọng nói có chút phẫn uất của Kỷ Tu Viện, cô không khỏi sững sờ, sau đó, nghiền ngẫm mà cong môi.


Xem ra cô tư nhà họ Kỷ cũng không phải là loại dễ ăn gì, nghe giọng điệu của cô ta, đêm đó mình cứu được Kỷ Hạo Lâm là chuyện ngu ngốc cỡ nào, hóa ra, là muốn để cho anh hai của mình chết!


Nhà họ Kỷ này thật sự càng ngày càng thú vị, nước thật sự sâu đến không thể tưởng tượng nổi!


Kỷ Tu Viện nói tiếp: “Người đó là một con ma ốm bệnh taath liên miên, còn có nỗi oán hận sâu nặng với anh họ, cô có biết không?”


Ánh mắt mà Kỷ Hạo Lâm nhìn An Tuyển Hoàng, giống như một con rắn độc sẽ giương nanh múa vuốt bất cứ lúc nào, hung hãn, tà ác, mang theo một loại hận ý cùng oán trách!


Dạ Cô Tinh không nói, mà Kỷ Tu Viện cũng thực sự không cần ai trả lời.


“Đó là bởi vì, khi anh ta mười tuổi, anh họ đã đâm anh ta để cứu tôi!”


Lông mày của Dạ Cô Tinh nhướng lên.





Chạng vạng tối, khi An Tuyển Hoàng trở về, Kỷ Tu Viện đã không còn ở đó.


Anh cũng không hỏi cô ta đã đi đâu, dáng vẻ như lẽ đương nhiên, giống như Kỷ Tu Viện vốn không nên tồn tại trong không gian này.


Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh trầm xuống.


Nhưng mà rất nhanh, An Tuyển Hoàng đã phát hiện ra điều bất thường.


Anh bước đến chỗ Dạ Cô Tinh, người phụ nữ trực tiếp vung cho anh sắc mặt lạnh lùng, anh gắp rau cho cô, cô lại vung tay và bỏ vào bát của Diệp Nhĩ, khiến Diệp Nhĩ vô cùng xấu hổ.


Dạ Tứ từ bên trái ngó ngó, Thập Ngũ từ bên phải nhìn nhìn, Dạ Tứ và Thập Ngũ lập tức chuyên tâm ăn cơm.


Vẻ mặt của Minh Chiêu lạnh lùng, Minh Triệt vẫn im lặng, sắc mặt của Nguyệt Vô Tình nhàn nhạt.


Không khí của toàn bộ bàn ăn có một loại áp lực kì lạ khó nói.


Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm như nước, cảm xúc khó mà phân biệt được, nếu nói cô vui, thì cô cũng không có cười, nếu nói cô không vui, thì cô cũng đâu có tức giận, mọi người anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, sau đó nhanh chóng ăn cơm xong, rồi chuồn khỏi đó!


Khi Dạ Tứ vừa đi, vỗ vai An Tuyển Hoàng: “Người anh em, chúc may mắn.”


Diệp Nhĩ khẽ thở dài, trong mắt hiện lên sự hả hê bị đè nén: “Em rể, cố lên.”


Mí mắt phải của An Tuyển Hoàng lại đột nhiên nhảy lên.


Lúc này, Dạ Cô Tinh đặt đũa xuống: “Đứng lại.” Tất cả các bước chân chạy trốn đều dừng lại.


Chủ sự lại không nhanh không chậm múc đầy bát canh của mình, “Năm người các anh, đến phòng làm việc nhỏ đợi ở đó” Năm người, tất nhiên là ám chỉ mấy người Diệp Nhĩ, Dạ Tứ, Minh Chiêu, Minh Triệt nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuồn mất.


Phòng làm việc nhỏ thật ra là được sửa từ một gian phòng dành cho khách, An Tuyển Hoàng thấy Dạ Cô Tinh thường xử lý tài liệu trên bàn trà ở trong phòng khách, nếu cuộn mình ở đó sẽ không thoải mái, nên dứt khoát cho người làm ra một gian phòng cho cô, sử dụng như là phòng làm việc, ngày thường, khi An Tuyển Hoàng không sử dụng phòng làm việc lớn, Dạ Cô Tinh sẽ đến đó để thảo luận các vấn đề, bởi vì ở đó có một cửa sổ kính trong suốt rất lớn nối từ trần nhà đến sàn, vừa hay có thể nhìn thấy biển.


“Anh không dùng phòng làm việc đâu.” An Tuyển Hoàng trầm giọng, ý bảo Dạ Cô Tinh có thể đến căn phòng kia của anh.


Nhưng mà, Dạ Cô Tinh cũng không thèm nhìn anh, trực tiếp bỏ bát xuống, lau miệng: “Không cần”. Sau đó dẫn năm người vào phòng làm việc nhỏ.


Sắc mặt của An Tuyển Hoàng trở nên đen kịt, như có thể nhỏ ra cả mực, mí mắt không ngừng giật giật.


Vào phòng, Dạ Cô Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tình hình thế nào?”


Ngay từ một tuần sau khi giải cứu Tiểu Ngũ và những người khác, Dạ Cô Tinh đã phát lệnh tìm người, còn về người muốn tìm, đương nhiên là thành viên còn lại của Dạ Tổ.


Bên phía Chử Vưu, có thể lợi dụng hệ thống tình báo của Chiến Phủ, Dạ Thất cộng thêm Vu Sâm có thể kiểm soát toàn bộ hướng đi trong nội địa Trung Quốc, Diệp Nhĩ phụ trách Pháp và Đức, Tịch Cẩn phụ trách Canada, còn Dạ Tứ bọn họ đã lợi dụng tầm ảnh hưởng của Dạ Lang mà giăng lưới khắp lục địa Châu Phi!


Đã gần một tháng trôi qua, không có lí gì mà chưa gom đủ người!


Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Không có tin tức gì sao?”


Mọi người lắc đầu tỏ vẻ hổ thẹn.


Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, khoanh tay đứng, ánh mắt ung dung nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời chìm dần và biến mất ở đường chân trời.


Mà phía sau cô, mấy người vừa rồi còn đang tràn đầy áy náy, lại nhìn nhau, đáy mắt hiện lên tia xảo trá, nhưng chỉ là thoáng qua, đương nhiên Dạ Cô Tinh không nhìn thấy được.


Tiểu Thập Nhị, ngày mai phải xem cậu rồi…


Khi Dạ Cô Tinh trở lại phòng ngủ, người đàn ông đã tắm xong, dựa vào thành giường, chán nản đổi kênh, trong lòng mơ hồ có sự không kiên nhẫn.


Vừa thấy cô bước vào đã vội vàng vứt cái điều khiển, chạy tới, Dạ Cô Tinh nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ lao vào phòng tắm như đang chạy trốn.


Lách cách—–


Cửa, khoá rồi.


An Tuyển Hoàng đang đứng ở cửa phòng tắm, một lúc sau nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, anh ngẩn người, trong đôi mắt sâu thoáng qua một tia nghi hoặc và vô tội, trông có vẻ hơi… đáng thương.


Dạ Cô Tinh đã tắm trong vòng bốn mươi tám phút hai mươi sáu giây.


Tại sao lại biết chính xác như vậy?


Bởi vì một người đàn ông tâm tình không ổn định nào đó đang nhìn đồng hồ, đếm từng phút từng giây.


Đi ra với mái tóc ướt sũng, Dạ Cô Tinh kéo lấy chiếc khăn ở một bên, lung tung mà lau, động tác có chút nóng nảy, như thể đang trút đi điều gì đó.


Bây giờ, tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, rất muốn nổi giận.


Vứt chiếc khăn tắm phiền phức này đi, cô ngồi trước bàn trang điểm, lấy máy sấy tóc ra, lúc ngước mắt lên, nhìn qua gương, vừa hay đụng ngay vào đôi đồng tử đen bóng thâm thúy của người đàn ông…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom