Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 9+10
Chương 9: Cha mẹ khổ tâm, phóng viên bao vây
Vốn dĩ, Dạ Cô Tinh tính toán vặt lông con cừu này, dùng sức nhà họ Ôn làm chuyện có ích, thậm chí có động ý nghĩ xử lý nhà họ Ôn, thu vào tay mình.
Bây giờ, Dạ Xã xưng bá ở phía Nam, mà nhà họ Ôn yên phận ở một góc Từ Châu, muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ gia tộc này, đối với Dạ Xã thì chỉ là chuyện đơn giản
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Mẫn Tuệ Hiền, cô đã thay đổi ý định.
Không thể không thừa nhận, bà chủ nhà họ Ôn này là người cá tính! Không chỉ suy nghĩ tinh tế, còn độc đoán mưu mô, độc ác nhưng không giết người bừa bãi, hiền lành nhưng không dễ bắt nạt, nếu không phải chuyện liên quan đến cốt nhục do mình sinh ra, bà ta sẽ không quyết tâm muốn lấy mạng Ôn Hinh Nhã.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh, một khi phát điên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Nếu không sao lại nói đừng bao giờ coi thường phụ nữ?
Dạ Cô Tinh cũng là người làm mẹ, đương nhiên biết trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vừa khổ vừa hận, thử hỏi, con gái ruột thịt bị người ta đánh tráo, móc tim móc phổi nuôi đứa con riêng hơn hai mươi năm, có thiện lương, hào phóng, rộng lượng mấy cũng sẽ hận!
Mà tất cả những chuyện này, Ôn Diêm không thoát được liên quan.
Người đàn ông xấu xa, ăn trong bát nhưng nhìn trong nồi.
Giữa một người chồng không chung thủy và con gái ruột của mình, Mẫn Tuệ Hiền chắc chắn sẽ chọn cái sau, đó là bản năng của một người phụ nữ và bản năng của người mẹ.
Hủy diệt một nhà họ Ôn thì dễ, nhưng muốn nuôi dưỡng một gia tộc như vậy chắc chắn không phải chuyện vài ba năm là có thể hoàn thành, vì đánh cuộc một hơi, cá chết lưới rách, Dạ Cô Tinh cảm thấy khoản giao dịch này thật sự không đáng giá!
Cũng không phải nói cô thiệt thòi, vốn nhà họ Ôn chết hay sống không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng thương nhân trọng lợi, mục tiêu của cô chưa bao giờ là bảo toàn vốn, mà là muốn kiếm tiền!
Cô giúp Mẫn Tuệ Hiền, tương đương với được thúc đẩy bởi lợi ích chung, kết thành đồng minh tạm thời, mà hạt giống hận thù trong lòng Mẫn Tuệ Hiền đã nảy mầm, có một nữ chủ nhân thông minh lại tràn đầy thù hận như vậy, nhà họ Ôn nhất định sẽ tương đối đặc sắc.
Mà cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi nước động thì cá sẽ bơi đến.
Huống hồ, cho dù Mẫn Tuệ Hiền không mở lời, chỉ dựa vào chuyện Ôn Hinh Nhã muốn động vào hai đứa con của cô, Dạ Cô Tinh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta! Nói trắng ra, đây là thuận tình người, không làm rõ không được!
“Cần tôi phối hợp như thế nào?” Giao ước đã thành công, Mẫn Tuệ Hiền vào thẳng vấn đề.
“Bà chỉ cần cam kết, Ôn Hinh Nhã sẽ xuất hiện tại yến hội đầy tháng, tôi tự nhiên có cách khiến cô ta có đến nhưng không có về.”
Mẫn Tuệ Hiền nhẹ nhàng cười, thu ánh mắt lại: “Chuyện này không cần lo, nó nhất định sẽ đến.”
“Ồ, chắc chắn vậy sao?”
“Tôi đã nuôi nó hơn 20 năm rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, Mẫn Tuệ Hiền từ từ nhìn ra xa, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời đang rực rỡ, trời cao trong trẻo.
“Đừng trách tôi…”
Dạ Cô Tinh ấn nút lưu, vừa rồi nội dung cuộc gọi của cô và Mẫn Tuệ Hiền đã được ghi lại hoàn toàn, giữ lại làm bằng chứng.
Không thể trách cô quá cẩn thận, mà là biết người biết mặt không biết lòng, phòng bị trước, là mưu kế không bao giờ thay đổi trong mỗi cuộc nói chuyện
Vừa ra khỏi phòng, Minh Chiêu đã nghênh đón: “Phu nhân, bác sĩ Trương tìm.”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, sắc mặt thản nhiên, trong mắt không thấy chút dao động tâm tình nào, giống như chuyện Trương Lị đến đã nằm trong dự liệu của cô.
“Mời chị ấy vào.”
Cùng một phòng, cùng một người, Trương Lị còn nhớ rõ, lần trước bước vào nơi này, mình kiên định như thế nào, quật cường đến mức nào. Không ngờ tới, mới một tháng ngắn ngủi, cái gọi là kiên trì, cốt khí của cô ất đứng trước hiện thực, sớm đã như quân lính tan rã!
Cô ất đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, tay chân luống cuống, thậm chí còn nghĩ giá mà mình là một con đà điểu thì tốt rồi, đào một cái hố vùi đầu vào thì không cần đối mặt với cái gì hết.
“Bác sĩ Trương, mời ngồi.”
Trương Lị giật mình, sau đó ngước mắt lên, nhìn theo hướng tiếng nói ở chiếc ghế uy nghiêm sau chiếc bàn làm việc, lại không có một bóng người, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua chiếc ghế sofa đơn giản, cuối cùng dừng ở đó một lúc, theo khe hở nhìn vào bên trong, một thân hình thon thả hơi hơi cúi đầu, động tác trên tay đang không ngừng, cô ngửi được trong không gian tràn ngập hương trà.
Đột nhiên, căng thẳng, lưỡng lự, lúng túng, tất cả những cảm xúc khiến cô bất an đều bị cuốn đi, giống như gặp một người bạn cũ đã quen nhiều năm, trái tim của Trương Lị bình tĩnh và thanh thản lại.
Cô ở phía bên kia bàn khoanh chân ngồi, vừa vặn đối diện với người pha trà, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hành động lưu loát của đối phương, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt mỹ.
Dạ Cô Tinh hoàn thành bước cuối của quá trình, chén trà màu men trên tay cô nhẹ nhàng rót một cái, thoáng chốc, hương trà nồng đậm càng xông vào mũi.
Đẩy một ly đến trước mặt Trương Lị, Dạ Cô Tinh cười cười: “Bác sĩ Trương, mời dùng trà.”
Trương Lị gật đầu cảm ơn, khẽ nhấm nháp một ngụm, thoáng chốc hương thơm ngào ngạt, miệng lưỡi ngọt ngào, cô ấy không biết thì ra trà ngoại trừ đắng, còn có vị khác.
Dạ Cô Tinh cũng không vội mở miệng, chỉ bưng chén trà, thưởng thức tỉ mỉ.
Trương Lị buông chén trà xuống, giữa lông mày lo lắng hết sức phai nhạt, khí tức thư quyển thanh nhã quanh quẩn, làm cho cả người cô ấy nhìn qua hào phóng lại đoan trang.
Nhưng chỉ nghe cô ấy mở miệng trước: “Cha tôi cũng thích uống trà, ông ấy luôn nói chuyện trà, chuyện nhân sinh. Trước đây, tôi không hiểu tại sao sử dụng trà để so sánh với nhân sinh, nhưng sau đó, tôi đã hiểu. Trong vị ngọt có vị đắng, trong vị chát lại có vị ngọt, ngọt bùi đan xen, cuộc sống trăm trạng thái.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đại khái, là khi uống trà, con người ta ngẫm ra một vài hương vị của cuộc sống mà thôi.”
“Cho nên, có đôi khi, đắng, cũng không chỉ là đắng, chỉ cần biết linh động, sẽ cảm nhận được vị ngọt trong cái đắng ấy, sẽ tìm được niềm vui trong khổ cực!”
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một ý tưởng nhàn nhạt: “Trà đạo chú trọng vẻ đẹp của ngũ cảnh – trà, nước, độ lửa, bộ trà, hoàn cảnh. Năm thứ này lại luôn thay đổi bất cứ lúc nào, khiến người ta khó nắm bắt, chỉ có một người pha trà biết cách thay đổi cho phù hợp nhất, mới có thể pha ra trà thật sự tốt.”
Trương Lị khẽ thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ, tôi hiểu rồi…”
“Vậy bây giờ chị còn muốn nói gì với tôi không?”
Trương Lị trước mắt sáng ngời: “Hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ lão liên nhà tôi.”
Hôm qua, việc bổ nhiệm nhân sự của viện trưởng từ cấp trên ra lệnh, ngoài dự liệu của mọi người, ba ứng cử viên bao gồm Liên Kiếm Phong đều không ai trúng, cái ghế viện trưởng rơi vào trên người một thanh niên con ông cháu cha nào đó.
Nghe kể, người đó là cháu ruột của một người nào đó trong Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.
Sau khi Liên Kiếm Phong biết được tin tức, hơi sửng sốt, sau đó trở lại làm việc, tiếp tục làm việc như thường ngày, từ đầu đến cuối, không có một câu nghị luận về chuyện này, tự nhiên cũng sẽ không nghe được bất kỳ oán hận nào từ miệng anh ta.
Về nhà, vẫn như mọi khi, ăn tối, đi dạo với vợ, xem TV, sau đó đi tắm rồi đi ngủ, như thường lệ, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác nhau.
Thế nhưng, người hiểu chồng nhất chính là vợ, tuy rằng Liên Kiếm Phong bề ngoài nhìn qua cực kỳ bình thường, nhưng chính là bởi vì quá bình thường, Trương Lị mới không thể không lo lắng.
Cô biết, Liên Kiếm Phong khắc khổ, chuyên nghiệp, đối xử với bệnh nhân tỉ mỉ, hết lòng, là một người đàn ông có dã tâm, đầy tham vọng!
Liên tiếp hai lần bỏ lỡ cơ hội thăng chức, đã làm cho anh ta rất thất vọng, lần này thất ý, đối với anh ta mà nói, không khác gì một kích trí mạng!
Trương Lị nhìn thấy, vội vàng trong lòng, cô ấy cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho chồng.
Mà người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là Dạ Cô Tinh.
Lần trước, là cô ấy chủ động buông tha quyền đòi, may mà Dạ Cô Tinh còn hứa hẹn, hiện giờ nhút nhát trên mặt, chính cô ấy đều cảm thấy xấu hổ, cho nên, ngay từ đầu mới thất thố như vậy.
Là Dạ Cô Tinh không hoảng hốt không loạn, dường như cô đều biết tất cả rồi, cùng với những lời ám chỉ mở ra kia, làm cho cô ấy hiểu ra, như đẩy ra một cánh cửa, trời cao biển rộng, mới bừng tỉnh, trước kia mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
“Được, tôi sẽ giúp việc này.”
Trương Lị vội vàng nói lời cảm ơn.
“Tôi vẫn là câu nói kia, nếu bác sĩ Liên sẵn lòng, cánh cửa của Bang Ám Dạ luôn luôn mở rộng chờ anh ấy.” Hà Thủy Quang đã chết, hiện giờ Bang Ám Dạ chính là lúc cần người, cô đương nhiên hy vọng Liên Kiếm Phong có thể trở về hỗ trợ.
Trương Lị cũng không từ chối như lần trước, ngược lại lộ ra do dự.
Dạ Cô Tinh đưa tay, lại rót cho cô ấy một tách trà: “Chị không cần khó xử, đây không phải là giao dịch, tôi chỉ là đưa ra lời mời, tiếp nhận hay không là quyền của bác sĩ Liên.”
“Không! Tôi không có ý đó…” Trương Lị vội vàng xua tay, với địa vị và thân phận của người trước mắt này, cô muốn nhân tài nào mà chẳng được, mà chồng mình tuy rằng y thuật không tệ, nhưng cũng không phải là thiên tài đỉnh cao, nhiều lần đưa ra lời mời, cũng chỉ là niệm tình cảm trước kia, tìm một nơi trú ẩn cho vợ chồng họ.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, làm ra bộ dáng rửa tai cung kính.
Trương Lị thở dài: “Thật ra, lão Liên cũng không phải là không muốn trở về. Chỉ riêng tình cảm trước đây giữa anh ấy và Vu Sâm, cũng không có khả năng cự tuyệt, tất cả đều là bởi vì tôi, cho nên anh ấy mới một mình gắng gượng đến tận bây giờ…”
Liên Kiếm Phong cũng giống như Vu Sâm, đều là những đứa trẻ được Long Vương Hồ Thế Hữu nhận nuôi từ cô nhi viện, không cha không mẹ, mặc dù dưới sự trợ giúp của Vu Sâm, thoát ly Bang Hải Long, lại ra nước ngoài học y, có chút thành tựu, nhưng chung quy vẫn là một mình cô đơn.
Anh ta và Trương Lị là bạn học, trai tài gái sắc, có thể nói là ông trời tác hợp, hai người tính toán sau khi về nước sẽ kết hôn, nhưng nhà họ Trương là thư hương môn, điểm này thì từ trong từng động tác Trương Lị toát ra một loại khí chất cao quý này đã có thể nhìn ra, cha mẹ Trương Lị đương nhiên sẽ không đồng ý con gái cưng của mình gả cho một kẻ không cha không mẹ như vậy.
Liên Kiếm Phong đã bỏ ra toàn bộ nỗ lực, nhưng vẫn không được nhà họ Trương tán thành, bất đắc dĩ, hai người quyết định gạo nấu thành cơm, len lén cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký trước.
Cha mẹ Trương Lị biết được chân tướng, bừng bừng giận dữ, tức giận đuổi Trương Lị ra ngoài, cũng bảo cô ấy vĩnh viễn không được xuất hiện ở nhà họ Trương nữa, nhà họ Trương cũng không thừa nhận có đứa con gái này.
“Mấy năm nay, chúng tôi cũng thường xuyên trở về, nhưng ngay cả cửa cũng không cho chúng tôi vào, lão Liên nhà tôi cũng rất cứng đầu, tôi đã bảo thôi cứ bỏ đi, nhưng anh ấy vẫn rất cứng đầu, mưa gió không ngăn cản, tôi nhìn mà cũng cảm thấy thương. Anh ấy luôn nói, anh ấy muốn làm một người trong sạch, cuối cùng có một ngày, cha mẹ nhất định có thể nhìn ra chỗ tốt của anh ấy, chấp nhận anh ấy.”
Dạ Cô Tinh lúc này đã hiểu, chẳng trách Liên Kiếm Phong tình nguyện ở vị trí phó viện trưởng chịu tức giận, cũng không muốn trở về Ám Dạ.
Hơn nữa bất luận giao tình giữa anh ta và Vu Sâm như thế nào, chỉ riêng ba chữ Bang Ám Dạ này, đã đánh nhãn hắc đạo, cả đời cũng không có khả năng trong sạch.
Nhưng trên đời này, ai là người tuyệt đối trong sạch? Kể cả cha mẹ Trương Lị, cho dù làm ra tư thái danh giá, cũng không có khả năng thật sự không tì vết.
“Tôi hỏi chị, danh tiếng gia tộc so với hạnh phúc suốt đời của con gái, chị cảm thấy cha mẹ chị sẽ lựa chọn cái nào.”
Trương Lị không chút do dự: “Cha mẹ nhất định hy vọng con mình hạnh phúc!”
“Vậy tại sao lúc trước bọn họ lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà?”
Trương Lị nghẹn ngào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười: “Có lẽ, thứ bọn họ để ý không phải Liên Kiếm Phong có phải là cô nhi hay không, mà là cô nhi này có năng lực khiến cô hạnh phúc hay không.”
Trương Lị như bị sét đánh.
Mấy năm nay, cuộc sống của hai người không thể nói là tốt, cũng không nói xấu, bình thản nhàn nhạt, tầng lớp trung trong xã hội, dù sao đãi ngộ và phúc lợi của bác sĩ vẫn rất tốt, nhưng so với cuộc sống trong nhà trước đó, lại là một trời một vực!
Nhà họ Trương không tính là đại phú đại quý, nhưng con gái là bảo bối trong lòng hai người, ăn mặc dùng, đều là tốt nhất, mười ngón tay không dính nước xuân, có sự che chở của cha mẹ, Trương Lị được sống trong hoàn cảnh rất tốt, so với thiên kim tiểu thư bình thường, cũng không kém bao nhiêu!
Sau khi gả cho Liên Kiếm Phong, năm đầu tiên bọn họ ở trong phòng cho thuê, năm sau chuyển vào nhà ở giá rẻ, năm thứ ba mới cùng nhau mua một căn nhà thuộc về mình, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có bảy mươi mét vuông.
Trước kia là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, bây giờ lại phải vất vả làm việc, lại thức khuya, lại còn phải bếp núc, đi theo Liên Kiếm Phong không được sống tốt, điều này làm cho cha mẹ Trương Lị tức giận, đồng thời, lại đau lòng không thôi.
Hóa ra trong mắt con gái, cha mẹ không thể so sánh với một người đàn ông!
Cho nên, hai người mới quyết định nhắm mắt làm ngơ, không thấy khỏi đau lòng.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của Dạ Cô Tinh đứng ở góc độ làm cha mẹ, cô phát hiện, từ khi làm mẹ, một số thứ trước kia không thể hiểu được, hiện tại đều trở nên hợp lý thành chương.
“Nếu muốn họ chấp nhận hai người, vậy để cho Liên Kiếm Phong sống cho giống một người đàn ông hoài bão! Trong sạch vô tội không có nghĩa là cứ phải nhẫn nhịn! Trước khi cho chị được một cuộc sống tốt đẹp, sự xuất hiện của anh ta sẽ chỉ giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim của cha mẹ chị mà thôi!”
Trương Lị đã rời đi, vừa khóc vừa cười, cô ấy nói mình sẽ đi tìm Liên Kiếm Phong nói chuyện.
Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối vẫn là câu nói kia, Cô không miễn cưỡng ai cả, cô muốn chính là cam tâm tình nguyện.
Ăn cơm trưa xong, Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ bế hai đứa nhóc tới Studio Tinh Huy một chuyến, từ khi đứa trẻ sinh ra đến bây giờ, cậu Dạ Huy Nguyệt này còn chưa được nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình đâu!
Thứ nhất, là muốn đưa hai bé ra ngoài đi dạo, cả ngày buồn bực trong phòng cũng không tốt.
Thứ hai, cũng là đưa cho cậu một tấm thiệp mời dự tiệc đầy tháng.
Thứ ba, sau tiệc đầy tháng, cô sẽ tiếp tục làm việc, nên cũng cần phải sắp xếp thời gian.
Dạ Huy Nguyệt từ sân bay phong trần mệt mỏi chạy tới Studio, vừa vào cửa đã hào hứng nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
Dạ Cô Tinh đặt con nằm xuống ghế sofa, vươn tay ra đỡ lấy túi xách của cậu.
Dạ Huy Nguyệt nhất thời nhếch miệng, cười rất ngọt ngào, một cái đầu lông xù cọ cọ lên vai Dạ Cô Tinh, bộ dáng xảo quyệt, giống như một con cún con đang muốn được cô chủ vuốt ve: “Xem ra chị có con, cũng không quên em trai! Thật tốt…”
Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt túi xách lên kệ phía sau, phủi phủi vết bụi bám trên vai áo cậu: “Công việc bàn bạc sao rồi?”
Dạ Huy Nguyệt tùy tiện ngồi xuống sô pha, trong nháy mắt hõm xuống một cái hố lớn, thiếu chút nữa lật đứa bé ngã xuống mặt đất, chỉ thấy cậu giơ tay lên, trong nháy mắt đã ôm An Tuyệt vào trong ngực mình.
“Yên tâm đi, mấy lão cáo già Chanel kia cứ nghĩ kéo dài nửa tháng là em sẽ xuôi giọng, em còn lâu mới ngốc thế nhé!”
Ở một bên, khóe miệng Diệp Nhĩ giật giật.
“Đúng rồi, chị hai, đám người cao tầng kia của Chanel sao mà dài dòng thế, còn nói nhiều hơn mấy bà thím luôn, ngày đầu tiên tôi đi, còn tưởng mình bị một đám vịt vây quanh, nhiều năm như vậy, sao chị chịu đựng được hay vậy?”
Diệp Nhĩ trợn tròn mắt: “Thì biết làm sao được? Phải chịu thôi!”
Cậu xích mông đến bên cạnh Diệp Nhĩ, Dạ Huy Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm cô bé trong lòng cô: “Wowww! Cháu gái em thật xinh đẹp!”
An Húc dường như hiểu được lời khen ngợi từ đối phương, hai bàn tay nhỏ bé vỗ không ngừng, cười vui vẻ.
Diệp Nhĩ nhìn cậu nhóc trong lòng cậu: “An Tuyệt cũng không kém.”
Mặc dù cô và An Tuyệt có ‘khúc mắc’, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu bé này trông rất đẹp! Trưởng thành nhất định sẽ hại nước hại dân.
Ai ngờ Dạ Huy Nguyệt lại bĩu môi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của An Tuyệt, nhất thời trong đầu liền hiện ra khuôn mặt băng giá của An Tuyển Hoàng, thốt ra: “E thấy kém hơn nhiều! Vẫn là An Húc đẹp hơn!”
Ai bảo đứa nhóc này không giống như chị gái của mình chứ, đáng đời bị chê!
Một đứa nhóc nào đó mới bị đánh giá kém thản nhiên ngáp một cái, khóe miệng kéo về phía sau, nhắm mắt lại, trực tiếp dưỡng thần!
Nếu mà cậu nhóc biết nói, hẳn là sẽ nói: không thèm chấp nhặt với những người nhàm chán này, tui đi ngủ …
Đưa thiệp mời cho Dạ Huy Nguyệt, lại đại khái hoàn thành bảng biểu thời gian làm việc, Dạ Cô Tinh thấy trời không còn sớm nên cũng chuẩn bị rời đi, Dạ Huy Nguyệt đưa hai người xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một trận ồn ào, còn kèm theo tiếng cửa trập răng rắc, kèm theo đèn flash nháy liên hồi, Dạ Cô Tinh vội vàng gọi Diệp Nhĩ dừng lại, Dạ Huy Nguyệt nhìn cách đó không xa, có một đám phóng viên đang bị bảo vệ chặn ở cửa.
Vị trí của ba người cách cửa tương đối xa, nên không bị chụp được, nếu không phải Dạ Cô Tinh phản ứng kịp thời, có lẽ hiện tại ba người cùng với hai đứa nhóc đều sẽ chụp cả rồi.
“Huy Nguyệt, chuyện này là sao đây?”
Dạ Huy Nguyệt thở dài: “Từ sau khi biết được tin chị mang thai, đám phóng viên này mỗi ngày đều tới trước cửa chặn người, nhân viên bảo vệ liên tục đổi vài lần, cuối cùng cũng không chịu nổi sức mạnh quấn quýt này, từ chức rời đi.”
Còn có việc càng lố hơn nữa nhưng Dạ Huy Nguyệt không nói, có người soi vào cái hình chụp lúc mang thai cô đăng trên weibo, lại tính toán ra thời gian dự sinh đại khái, vậy là thật khéo, chỉ sớm hơn một tuần so với ngày sinh chính thức của Dạ Cô Tinh, cho nên, khoảng thời gian này, không chỉ có một số lượng lớn phóng viên ẩn nấp dưới lầu Studio, ngay cả trước cửa các bệnh viện lớn cũng ngồi xổm không ít paparazzi.
Thậm chí có một số tạp chí vì để có được độc quyền, thuê phụ nữ mang thai ẩn nấp vào các bệnh viện lớn, chỉ để theo dõi, thăm dò tin tức!
Đáng tiếc, Dạ Cô Tinh sinh ra trong biệt thự của mình, chỉ thương cho những paparazzi tận tụy này, ngồi xổm canh giữ gần một tháng, cuối cùng trở về không công.
Chương 10: Trung gian hòa giải Huy Nguyệt, nữ thần lột xác
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Diệp Nhĩ nhíu mày.
Dạ Huy Nguyệt suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Em phụ trách thu hút sự chú ý của đám phóng viên, các chị đưa hai đứa đi từ cửa hông đi.”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm trong nháy mắt, lập tức gật đầu, trước mắt xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Đám paparazzi thấy Dạ Huy Nguyệt xuất hiện, mắt sáng ngời, vô số micro vươn về phía cậu, hai nhân viên bảo vệ thấy thế, vội vàng đẩy họ cách ra một khoảng trống.
Dạ Huy Nguyệt lui về phía sau một bước, đứng lên bậc thềm, lập tức khoát tay, gương mặt anh tuấn nhất thời phủ lên vẻ nghiêm túc, nháy mắt toát ra hơi thở mạnh mẽ, đủ để uy hiếp mọi người.
Ho nhẹ hai tiếng: “Mọi người nghe tôi nói…”
Quả nhiên, đám người yên tĩnh lại, nhưng ống kính tiến lên lại không định rời đi, mấy chục đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Dạ Huy Nguyệt, đứng chờ đợi ở dưới.
“Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã chú ý đến Cô Tinh, tôi tin với nhiệt tình của các vị, cho dù cách xa ngàn dặm cô ấy cũng cảm nhận được.” Huy Nguyệt thoải mái mở đầu, không chỉ tỏ ra tôn trọng truyền thông, mà còn đẩy đối phương lên một cấp cao hơn, như vậy, thì những người định hỏi mấy câu vô duyên sẽ không dám hỏi nữa.
Mọi người thầm mắng gã này là “lão hồ ly”, nhưng lại không thể không thừa nhận, lời này nghe rất thuận tai.
Tuy nói Dạ Huy Nguyệt này mới tham gia vào nghề này một thời gian ngắn, nhưng mánh khóe giao tiếp xuất sắc của cậu, cùng với năng lực ứng biến mạnh mẽ, mọi người đều có thể nhìn thấy, sau khi bị cậu chặn cho câm miệng không nói nên lời, khó chống đỡ nổi, hết lần này tới lần khác khiến người ta không còn sinh ra tâm trạng oán trách nữa, mà chỉ có thể thầm bội phục.
Đương nhiên, bây giờ là thời đại nhìn mặt. Dạ Huy Nguyệt có gương mặt tuấn tú, hơn nữa tính cách hài hước của cậu, khiến cậu vô cùng nổi tiếng trong mắt các phóng viên nữ, cho nên, lúc viết bản thảo cũng ra tay nhẹ nhàng.
Cái gọi là chế đẹp chế có quyền, nhưng đôi khi nam đẹp trai còn có tác dụng hơn nữ.
“Nghe ý của Dạ tổng, cô Dạ dường như không ở trong nước?” Một người đang đứng ở phía trước mở miệng như nói chuyện phiếm, trong nháy mắt bầu không khí hòa hoãn lại giương cung bạt kiếm.
Hai tay Dạ Huy Nguyệt nắm lại trong túi quần, nhún nhún vai: “Cách xa nghìn dặm cũng không có nghĩa là nước ngoài mà?”
Nữ phóng viên mỉm cười: “Xem ra Dạ tổng không muốn nói, lại muốn nói đùa với tôi sao!”
Dạ Huy Nguyệt cũng cười: “Có thể cùng người đẹp nói chuyện là vinh hạnh của tôi.”
“Vậy Dạ Tổng có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi không?”
“Đương nhiên là có thể!”
Nữ phóng viên sửng sốt, dường như không ngờ đối phương dứt khoát như vậy.
Huy Nguyệt cười nhạt, đôi mắt đen thâm thúy, giống như có ý khác: “Có thể vì người đẹp giải thích, cũng là vinh hạnh lớn của tôi. Cô Tinh bây giờ đang ở trong nước.”
Nữ phóng viên khẽ cắn răng, bên má dường như có một tia đỏ mờ nhạt, như ẩn như hiện: “Cảm ơn…”
Thôi xong, lại là một cô gái ngốc bỏ mình vì lời đàn ông.
Một phóng viên nam có khuynh hướng giới tính bình thường ở bên cạnh cũng không nuốt nổi, đẩy micro tiến về phía trước, thiếu chút nữa muốn chọc vào miệng Dạ Huy Nguyệt, dáng người cao tráng khiến cậu rất nổi bật, có phần giống hạc trong bầy gà.
“Dạ tổng, xin hỏi cô Dạ đã sinh chưa? Cha của đứa trẻ là ai? Cô Dạ đã kết hôn chưa?” Liên tiếp đưa ra ba câu hỏi, đều là hỏi thẳng vào điểm nhạy cảm, tất cả đều là vấn đề mọi người muốn hỏi lại không dám nói rõ ràng.
Dạ Huy Nguyệt hơi nghiêng mắt, nhìn về phía người kia, ánh mắt bình thản, không một gợn sóng.
Người cao lớn kia đột nhiên sợ hãi, rõ ràng cái nhìn của đối phương không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng không hiểu vì sao, anh ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng rụt cổ lại.
Hiện trường nhất thời im lặng, một người khác không sợ chết cũng đứng lên: “Dạ tổng không nói, có phải là không có cách nào để phản bác không, hay nói cách khác, là ngầm thừa nhận?”
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt ra oai áp đảo người đó, lạnh lùng cười: “Cô Tinh đã sinh con một cách thuận lợi, cha của đứa trẻ không phải người trong giới, không tiện tiết lộ, về phần cha đứa trẻ có nhận chúng không, tôi thấy không có trở ngại gì.”
“Nói như Dạ tổng, vậy đúng là cô Dạ lén lút có thai, chưa lập gia đình đã sinh con sao?” Người đàn ông không để ý đến ánh mắt đe dọa của Dạ Huy Nguyện, từng bước tạo áp lực, khiến mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau lưng Studio Tinh Huy có thể lực xã hội đen bảo vệ, chuyện này mọi người đều biết rõ, thế nên một số việc cũng không dám làm quá mức, phóng viên này vậy mà lại dám vuốt râu trên mặt hổ!
Nhưng mà trước đây chưa từng thấy người này, nhìn logo trên micro, thế mà lại là đội của truyền thông Quang Ảnh, như thế này chẳng phải là nhà họ Cố muốn lật trời sao?
Dạ Huy Nguyệt nhìn người này thật sâu, tựa như muốn khắc anh ta vào trong đầu, nhưng mặt vẫn luôn bình thản, không thấy bối rối, chỉ riêng khí phách như sương sớm cũng đủ để thuyết phục người ta rồi.
“Vị phóng viên này, phiền anh chú ý cách dùng từ, cái gì gọi là lén lút có thai? Mỗi đứa trẻ là một đứa con của cha mẹ, một thiên thần từ Chúa! Con của Cô Tinh, từ lúc sinh ra đã cực kỳ cao quý, sao có thể để cho anh phỉ báng như thế! Mặc dù Cô Tinh hào phóng không muốn chấp nhặt với anh, nhưng anh chắc gì qua được cửa cha đứa trẻ!”
Dạ Huy Nguyệt cười hừ một tiếng, chợt lóe lên tia khinh miệt: “Chờ gặp luật sư đi!”
Những lời này, thứ nhất là nói rõ với mọi người, Áo Tím sinh con không giống như người ngoài suy đoán, cô không phải người thứ ba, mà là danh chính ngôn thuận, cùng cha đứa trẻ hai bên đồng thuận; Thứ hai, cũng ám chỉ thân phận cha của đứa trẻ không bình thường, mọi người không thể động vào!
Người đàn ông sửng sốt, mắt lộ ra tức giận, lúc Đỗ Bình còn đi học chính là một cái đầu gai, dựa vào không sợ đánh, không sợ chết, đào bới tra hỏi, mới có thể vào truyền thông Quang Ảnh, thăng chức trực tiếp từ nhân viên lên làm tổ trưởng
Chính cái gọi là mới nhận chức cần thể hiện uy phong, anh ta mới nóng vội nhảy vào vụ này, cần phải tạo ra chút thành tích để chứng minh bản thân, để cấp dưới tâm phục khẩu phục.
Anh ta một phần là nóng lòng muốn lập công, một phần cũng bị Dạ Huy Nguyệt phô trương thanh thế chọc giận, lúc này quay lại cười lạnh một cái: “Dạ tổng là người có tiếng nói, là đồ sứ quý giá, tôi là một phóng viên nhỏ, chỉ có một cái mạng, chỉ là đống ngói vụn, dùng đồ sứ đập ngói vụn, hy vọng Dạ tổng sẽ không hối hận.”
Dạ Huy Nguyệt không ngờ người này khó chơi như vậy, lại dám nói với mình bằng giọng điệu này: “Tôi thấy vị phóng viên này hình như không để ý lời tôi nói thì phải, không sao, đến lúc đó gặp nhau ở tòa, tin tôi, anh sẽ nhanh chóng biết, có một số việc, không phải cứ cứng đầu là có thể được đâu, đùa chỗ không nền đùa, rất có thể sẽ chết đấy.”
Hai mắt Đỗ Bình híp lại: “Dạ tổng đây đang uy hiếp tôi sao?”
Huy Nguyệt nhún nhún vai, cười nhẹ nhàng: “Chỉ là một lời khuyên thôi, dù sao tôi cũng nói thật.”
Sau đó không cho Đỗ Bình cơ hội mở miệng nữa, ánh mắt Dạ Huy Nguyệt quét qua mọi người, nặng nề mở miệng: “Tôi biết mọi người rất hứng thú với cha của đứa trẻ, bên ngoài cũng truyền đi rất nhiều lời đồn đại, nhưng cũng không phải thật! Chúng tôi đã luôn luôn có một thái độ trung thực và cởi mở đối với công chúng và truyền thông, có thể nói cực kỳ trách nhiệm với mọi người. Những điều chúng tôi không muốn nói chắc chắn sẽ im lặng, nhưng đã nói ra thì sẽ là sự thật!”
“Có lẽ tất cả mọi người đang nghi ngờ, hoặc cố gắng để đào ra một vụ bê bối có giá trị từ cô ấy. Nhưng không! Áo Tím từ khi xuất hiện lại, tiếp tục quay phim “Bầu trời thành phố”, tiếp đó là chụp ảnh bìa “ZARK”, sau đó là quảng cáo Chanel gần đây được đánh giá cao. Mỗi một bước cô đều dùng thực lực của mình nói chuyện, cũng không tham gia bất kỳ chuyện gì xấu, càng không cần tranh thủ lấy lòng nhà báo. Thậm chí, ngay cả tin tức mang thai, cũng là cô đích thân công khai trên weibo!”
“Cô ấy thẳng thắn vô tư trong sáng! Cứ thử tưởng tượng xem, nếu cô thật sự muốn dấu diếm, cô ấy sẽ ngu ngốc đến mức chủ động công khai tin tức mang thai sao?”
Dạ Huy Nguyệt liên tục mở miệng, dùng tình cảm lay chuyển, nói rõ ràng, hơn nữa còn có lý khiến mọi người đều trầm mặc.
Quả thật, Áo Tím đi tới hôm nay, hoàn toàn dựa vào thực lực, ngoại hình của cô vốn được trời ưu ái, hơn nữa diễn xuất hoàn hảo. Trên mạng có rất nhiều fan trung thành, tốc độ nổi tiếng cũng khiến người ta nghẹn họng. Có thể nói, tiền đồ của cô gái này là một mảnh tươi sáng, thật sự không cần phải làm chuyện xấu.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất, tin tức mang thai là chính cô công khai, không có một chút dáng vẻ che dấu, thản nhiên đến mức khiến người ta không nắm bắt được.
Ngay khi mọi người suy nghĩ, một tiếng thét chói tai đã phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có: “Nhìn kìa! Đó là Áo Tím!”
Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ vừa bỏ hai đứa bé vào trong xe, đang chuẩn bị lên xe, không ngờ tới đã bị một trận đèn flash làm cho hoa mắt, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh chính là đóng cửa xe lại, sau đó nháy mắt cho Diệp Nhĩ.
Trong lòng Diệp Nhĩ đã hiểu, cũng biết không phải lúc chần chờ, vội vàng ngồi vào trong xe, ý của Dạ Cô Tinh là để cho cô lên chăm sóc hai đứa trẻ trước.
Làm tốt tất cả những điều này, các phóng viên cũng cầm đồ nghề đổ xô đến.
Dạ Cô Tinh cười nhạt xoay người, kinh ngạc vì bị phát hiện đã không còn, thay vào đó là nụ cười vừa phải.
Cô thản nhiên đứng trước xe như vậy, ánh mặt trời hoàng hôn muộn màng rải lên người cô, trong lúc nhất thời, lại làm cho người ta nhìn ngây người, chỉ cảm thấy hoàng hôn vô cùng đẹp, người cũng như vậy.
Hôm nay Dạ Cô Tinh ăn mặc tùy ý, áo sơ mi màu trắng, ngoại trừ một hàng cúc, thì không có chút trang trí dư thừa nào, dưới thân một chiếc váy denim ngắn cũng là đặc biệt sạch sẽ. Người am hiểu cách phối đồ một chút thì càng biết, phong cách càng đơn giản càng kén người mặc, không thể dùng thiết kế ưa thích thu hút ánh nhìn, như vậy chỉ có thể dùng ngoại hình đẹp trời sinh để bù đắp, cho nên rất ít người tự tin mặc quần áo đơn giản như vậy!
Rõ ràng, Dạ Cô Tinh là một ngoại lệ.
Không chỉ mặc quần áo tùy ý, cô còn tùy ý ngay cả chính mình cô có vẻ cũng không để ý lắm.
Một mái tóc dài buộc lỏng sau đầu, hai bên có mấy sợi tóc xoăn nhỏ xen lẫn vào nhau trong gió nhẹ, cả người mang theo dáng vẻ của một phụ nữ đã lười biếng đã có chồng, lại có một vẻ đẹp mị hoặc không rõ.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, lại dừng ở vị trí cách người Dạ Cô Tinh một bước, có lẽ ánh mắt của cô gái quá thản nhiên, hoặc là vẻ đẹp của cô gái quá rung động, dù sao bọn họ cũng không tự chủ được dừng lại.
Thậm chí, không ai đẩy, không ai chen, mọi người nhất thời trở nên có trật tự, giống như nhìn thấy giáo viên tiểu học, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng xếp hàng!
Nếu là trước kia, gặp phải loại tình huống này, những người này nhất định sẽ nhào tới, tôi xô anh đẩy, không nhường đường cho nhau, cảnh hỗn loạn khiến những ngôi sao tự cho mình là đoan trang kia sợ tới mức gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệch! Quần áo nhăn nheo, tóc tai lù xù, ngực bị sờ soạng, việc như vậy nhiều vô kể.
Không thể không thừa nhận, khí thế thong dong bình tĩnh trên người Dạ Cô Tinh mạnh mẽ đến mức ảnh hưởng đến mọi người, kể cả hai nam phóng viên nói lung tung lúc trước.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, tựa như bạn cũ lâu rồi không gặp, nói chuyện thân thiết: “Chào mọi người, lâu rồi không gặp.”
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, ở cự ly gần đánh giá Dạ Cô Tinh, họ mới bừng tỉnh, cảm thấy người này là Áo Tím, nhưng lại hình như không phải!
Cô gái vốn có vẻ đẹp thanh tú, làn da trắng đến hoàn hảo, ngũ quan vẫn như cũ, sống mũi cao, đôi môi nhỏ màu anh đào, đôi mắt có hồn, lông mày thanh tú, mọi thứ đều nói cho bạn biết, đây chính là Áo Tím.
Nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó khác đi! Cảm giác này rất mạnh mẽ.
Lại nhìn kỹ hơn, dáng người vốn gầy gò của cô gái bây giờ vừa vặn, vòng eo mảnh khảnh, vòng trên đầy đặn, cái bụng lớn đã không còn nữa.
Mọi người mới nhận ra, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt này đã là mẹ của trẻ con rồi!
“Cô Dạ, đứa trẻ đã sinh ra khỏe mạnh chứ? Không thuận tiện để tiết lộ giới tính sao?”
“Đứa trẻ bây giờ bao nhiêu tuổi? Đã đầy tháng chưa?”
“Tên của cục cưng đã đặt chưa? Tên ở nhà cũng được…”
“Cô Dạ khôi phục dáng nhanh quá, nhìn không ra đã sinh con, không biết có thể tiết lộ phương pháp chăm sóc được không?”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy cửa xe mở ra, xin hỏi cô Dạ, em bé có phải đang ở trên xe hay không?” Mọi người rướn lên nhìn vào cửa sổ xe, nhưng mà cửa xe đã kéo lên rồi, không nhìn thấy cái gì.
Một số người đi vòng quanh phía trước của chiếc xe, chỉ để phát hiện ra rằng đây là một chiếc xe rất riêng tư, giữa ghế lái xe và ghế sau được ngăn cách bằng một lớp kính.
“Cô Dạ định khi nào sẽ trở lại hoạt động nghệ thuật đây? Cô có thể cho chúng tôi biết về kế hoạch của cô được không? Tác phẩm tiếp theo sẽ là gì?”
“…”
Dạ Cô Tinh kiên nhẫn nghe hết tất cả câu hỏi của phóng viên.
“À… Cô Dạ, cô có thể trả lời được không?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Đương nhiên có thể, chẳng phải tôi đang chờ mọi người hỏi hết rồi trả lời sau.”
Các phóng viên mỉm cười, bầu không khí căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Trước hết, cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm đến tôi và hai con của tôi, tôi …”
Xôn xao.
“Hai đứa con?” Mọi người kinh ngạc.
Dạ Cô Tinh khoát tay, mọi người sôi nổi lại đột nhiên yên tĩnh như kỳ tích, lúc này, Dạ Huy Nguyệt đã đẩy đám người ra, đứng bên cạnh cô.
“Mời mọi người nghe tôi nói xong trước. Đúng vậy, đúng là hai đứa trẻ, thai long phượng, hai bé đều rất khỏe mạnh. Đã sắp đầy tháng, đến lúc đó tôi sẽ mời các phóng viên của Tạp chí Thế kỷ phong thượng đến buổi tiệc. Về tên của hai đứa trẻ, xin lỗi, tôi không thể tiết lộ. Đối với thời gian làm việc trở lại, tôi nghĩ rằng gần nhất, tôi sẽ qua bộ phim “Yên Chi Lệ” do Lý Khôn làm đạo diễn, trước đó sẽ tham gia vào việc thu âm album mới của Thành Giới, hy vọng tất cả mọi người có thể hỗ trợ nhiều hơn nữa.”
Sau đó cười cười xin lỗi mọi người: “Bây giờ tôi phải về nhà, trước khi mặt trời lặn mà không về hai đứa trẻ nhất định sẽ khóc lớn tìm mẹ, cho nên, xin lỗi các vị, lần sau có cơ hội sẽ trả lời chi tiết câu hỏi của mọi người.”
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu, hơn nữa dùng thái độ hưởng thụ, sảng khoái để Dạ Cô Tinh dễ dàng đi.
Bọn họ xem như đã hiểu lời Dạ Cô Tinh muốn nói, cô thật thực tế, không hề dấu giếm, không lường trước được, không giống những ngôi sao khác. Nhưng có một số việc cô không muốn nói, mặc kệ người khác có hỏi như thế nào cô cũng không tiếp tục đề tài đó. Nếu cứ sống chết làm khó nhau thì thật không thức thời.
Những điều kỳ lạ thì năm nào cũng có, nhưn gmaf năm nay đặc biệt nhiều!
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một ngôi sao không trốn tránh paparazzi!
Hết lần này tới lần khác bọn họ đều bị dáng vẻ lạnh nhạt không sợ hãi của đối phương khuất phục! Thật kỳ quái.
Vốn dĩ, Dạ Cô Tinh tính toán vặt lông con cừu này, dùng sức nhà họ Ôn làm chuyện có ích, thậm chí có động ý nghĩ xử lý nhà họ Ôn, thu vào tay mình.
Bây giờ, Dạ Xã xưng bá ở phía Nam, mà nhà họ Ôn yên phận ở một góc Từ Châu, muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ gia tộc này, đối với Dạ Xã thì chỉ là chuyện đơn giản
Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Mẫn Tuệ Hiền, cô đã thay đổi ý định.
Không thể không thừa nhận, bà chủ nhà họ Ôn này là người cá tính! Không chỉ suy nghĩ tinh tế, còn độc đoán mưu mô, độc ác nhưng không giết người bừa bãi, hiền lành nhưng không dễ bắt nạt, nếu không phải chuyện liên quan đến cốt nhục do mình sinh ra, bà ta sẽ không quyết tâm muốn lấy mạng Ôn Hinh Nhã.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thông minh, một khi phát điên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Nếu không sao lại nói đừng bao giờ coi thường phụ nữ?
Dạ Cô Tinh cũng là người làm mẹ, đương nhiên biết trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vừa khổ vừa hận, thử hỏi, con gái ruột thịt bị người ta đánh tráo, móc tim móc phổi nuôi đứa con riêng hơn hai mươi năm, có thiện lương, hào phóng, rộng lượng mấy cũng sẽ hận!
Mà tất cả những chuyện này, Ôn Diêm không thoát được liên quan.
Người đàn ông xấu xa, ăn trong bát nhưng nhìn trong nồi.
Giữa một người chồng không chung thủy và con gái ruột của mình, Mẫn Tuệ Hiền chắc chắn sẽ chọn cái sau, đó là bản năng của một người phụ nữ và bản năng của người mẹ.
Hủy diệt một nhà họ Ôn thì dễ, nhưng muốn nuôi dưỡng một gia tộc như vậy chắc chắn không phải chuyện vài ba năm là có thể hoàn thành, vì đánh cuộc một hơi, cá chết lưới rách, Dạ Cô Tinh cảm thấy khoản giao dịch này thật sự không đáng giá!
Cũng không phải nói cô thiệt thòi, vốn nhà họ Ôn chết hay sống không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng thương nhân trọng lợi, mục tiêu của cô chưa bao giờ là bảo toàn vốn, mà là muốn kiếm tiền!
Cô giúp Mẫn Tuệ Hiền, tương đương với được thúc đẩy bởi lợi ích chung, kết thành đồng minh tạm thời, mà hạt giống hận thù trong lòng Mẫn Tuệ Hiền đã nảy mầm, có một nữ chủ nhân thông minh lại tràn đầy thù hận như vậy, nhà họ Ôn nhất định sẽ tương đối đặc sắc.
Mà cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi nước động thì cá sẽ bơi đến.
Huống hồ, cho dù Mẫn Tuệ Hiền không mở lời, chỉ dựa vào chuyện Ôn Hinh Nhã muốn động vào hai đứa con của cô, Dạ Cô Tinh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta! Nói trắng ra, đây là thuận tình người, không làm rõ không được!
“Cần tôi phối hợp như thế nào?” Giao ước đã thành công, Mẫn Tuệ Hiền vào thẳng vấn đề.
“Bà chỉ cần cam kết, Ôn Hinh Nhã sẽ xuất hiện tại yến hội đầy tháng, tôi tự nhiên có cách khiến cô ta có đến nhưng không có về.”
Mẫn Tuệ Hiền nhẹ nhàng cười, thu ánh mắt lại: “Chuyện này không cần lo, nó nhất định sẽ đến.”
“Ồ, chắc chắn vậy sao?”
“Tôi đã nuôi nó hơn 20 năm rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, Mẫn Tuệ Hiền từ từ nhìn ra xa, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời đang rực rỡ, trời cao trong trẻo.
“Đừng trách tôi…”
Dạ Cô Tinh ấn nút lưu, vừa rồi nội dung cuộc gọi của cô và Mẫn Tuệ Hiền đã được ghi lại hoàn toàn, giữ lại làm bằng chứng.
Không thể trách cô quá cẩn thận, mà là biết người biết mặt không biết lòng, phòng bị trước, là mưu kế không bao giờ thay đổi trong mỗi cuộc nói chuyện
Vừa ra khỏi phòng, Minh Chiêu đã nghênh đón: “Phu nhân, bác sĩ Trương tìm.”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, sắc mặt thản nhiên, trong mắt không thấy chút dao động tâm tình nào, giống như chuyện Trương Lị đến đã nằm trong dự liệu của cô.
“Mời chị ấy vào.”
Cùng một phòng, cùng một người, Trương Lị còn nhớ rõ, lần trước bước vào nơi này, mình kiên định như thế nào, quật cường đến mức nào. Không ngờ tới, mới một tháng ngắn ngủi, cái gọi là kiên trì, cốt khí của cô ất đứng trước hiện thực, sớm đã như quân lính tan rã!
Cô ất đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, tay chân luống cuống, thậm chí còn nghĩ giá mà mình là một con đà điểu thì tốt rồi, đào một cái hố vùi đầu vào thì không cần đối mặt với cái gì hết.
“Bác sĩ Trương, mời ngồi.”
Trương Lị giật mình, sau đó ngước mắt lên, nhìn theo hướng tiếng nói ở chiếc ghế uy nghiêm sau chiếc bàn làm việc, lại không có một bóng người, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua chiếc ghế sofa đơn giản, cuối cùng dừng ở đó một lúc, theo khe hở nhìn vào bên trong, một thân hình thon thả hơi hơi cúi đầu, động tác trên tay đang không ngừng, cô ngửi được trong không gian tràn ngập hương trà.
Đột nhiên, căng thẳng, lưỡng lự, lúng túng, tất cả những cảm xúc khiến cô bất an đều bị cuốn đi, giống như gặp một người bạn cũ đã quen nhiều năm, trái tim của Trương Lị bình tĩnh và thanh thản lại.
Cô ở phía bên kia bàn khoanh chân ngồi, vừa vặn đối diện với người pha trà, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hành động lưu loát của đối phương, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt mỹ.
Dạ Cô Tinh hoàn thành bước cuối của quá trình, chén trà màu men trên tay cô nhẹ nhàng rót một cái, thoáng chốc, hương trà nồng đậm càng xông vào mũi.
Đẩy một ly đến trước mặt Trương Lị, Dạ Cô Tinh cười cười: “Bác sĩ Trương, mời dùng trà.”
Trương Lị gật đầu cảm ơn, khẽ nhấm nháp một ngụm, thoáng chốc hương thơm ngào ngạt, miệng lưỡi ngọt ngào, cô ấy không biết thì ra trà ngoại trừ đắng, còn có vị khác.
Dạ Cô Tinh cũng không vội mở miệng, chỉ bưng chén trà, thưởng thức tỉ mỉ.
Trương Lị buông chén trà xuống, giữa lông mày lo lắng hết sức phai nhạt, khí tức thư quyển thanh nhã quanh quẩn, làm cho cả người cô ấy nhìn qua hào phóng lại đoan trang.
Nhưng chỉ nghe cô ấy mở miệng trước: “Cha tôi cũng thích uống trà, ông ấy luôn nói chuyện trà, chuyện nhân sinh. Trước đây, tôi không hiểu tại sao sử dụng trà để so sánh với nhân sinh, nhưng sau đó, tôi đã hiểu. Trong vị ngọt có vị đắng, trong vị chát lại có vị ngọt, ngọt bùi đan xen, cuộc sống trăm trạng thái.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đại khái, là khi uống trà, con người ta ngẫm ra một vài hương vị của cuộc sống mà thôi.”
“Cho nên, có đôi khi, đắng, cũng không chỉ là đắng, chỉ cần biết linh động, sẽ cảm nhận được vị ngọt trong cái đắng ấy, sẽ tìm được niềm vui trong khổ cực!”
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một ý tưởng nhàn nhạt: “Trà đạo chú trọng vẻ đẹp của ngũ cảnh – trà, nước, độ lửa, bộ trà, hoàn cảnh. Năm thứ này lại luôn thay đổi bất cứ lúc nào, khiến người ta khó nắm bắt, chỉ có một người pha trà biết cách thay đổi cho phù hợp nhất, mới có thể pha ra trà thật sự tốt.”
Trương Lị khẽ thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ, tôi hiểu rồi…”
“Vậy bây giờ chị còn muốn nói gì với tôi không?”
Trương Lị trước mắt sáng ngời: “Hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ lão liên nhà tôi.”
Hôm qua, việc bổ nhiệm nhân sự của viện trưởng từ cấp trên ra lệnh, ngoài dự liệu của mọi người, ba ứng cử viên bao gồm Liên Kiếm Phong đều không ai trúng, cái ghế viện trưởng rơi vào trên người một thanh niên con ông cháu cha nào đó.
Nghe kể, người đó là cháu ruột của một người nào đó trong Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.
Sau khi Liên Kiếm Phong biết được tin tức, hơi sửng sốt, sau đó trở lại làm việc, tiếp tục làm việc như thường ngày, từ đầu đến cuối, không có một câu nghị luận về chuyện này, tự nhiên cũng sẽ không nghe được bất kỳ oán hận nào từ miệng anh ta.
Về nhà, vẫn như mọi khi, ăn tối, đi dạo với vợ, xem TV, sau đó đi tắm rồi đi ngủ, như thường lệ, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác nhau.
Thế nhưng, người hiểu chồng nhất chính là vợ, tuy rằng Liên Kiếm Phong bề ngoài nhìn qua cực kỳ bình thường, nhưng chính là bởi vì quá bình thường, Trương Lị mới không thể không lo lắng.
Cô biết, Liên Kiếm Phong khắc khổ, chuyên nghiệp, đối xử với bệnh nhân tỉ mỉ, hết lòng, là một người đàn ông có dã tâm, đầy tham vọng!
Liên tiếp hai lần bỏ lỡ cơ hội thăng chức, đã làm cho anh ta rất thất vọng, lần này thất ý, đối với anh ta mà nói, không khác gì một kích trí mạng!
Trương Lị nhìn thấy, vội vàng trong lòng, cô ấy cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho chồng.
Mà người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là Dạ Cô Tinh.
Lần trước, là cô ấy chủ động buông tha quyền đòi, may mà Dạ Cô Tinh còn hứa hẹn, hiện giờ nhút nhát trên mặt, chính cô ấy đều cảm thấy xấu hổ, cho nên, ngay từ đầu mới thất thố như vậy.
Là Dạ Cô Tinh không hoảng hốt không loạn, dường như cô đều biết tất cả rồi, cùng với những lời ám chỉ mở ra kia, làm cho cô ấy hiểu ra, như đẩy ra một cánh cửa, trời cao biển rộng, mới bừng tỉnh, trước kia mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
“Được, tôi sẽ giúp việc này.”
Trương Lị vội vàng nói lời cảm ơn.
“Tôi vẫn là câu nói kia, nếu bác sĩ Liên sẵn lòng, cánh cửa của Bang Ám Dạ luôn luôn mở rộng chờ anh ấy.” Hà Thủy Quang đã chết, hiện giờ Bang Ám Dạ chính là lúc cần người, cô đương nhiên hy vọng Liên Kiếm Phong có thể trở về hỗ trợ.
Trương Lị cũng không từ chối như lần trước, ngược lại lộ ra do dự.
Dạ Cô Tinh đưa tay, lại rót cho cô ấy một tách trà: “Chị không cần khó xử, đây không phải là giao dịch, tôi chỉ là đưa ra lời mời, tiếp nhận hay không là quyền của bác sĩ Liên.”
“Không! Tôi không có ý đó…” Trương Lị vội vàng xua tay, với địa vị và thân phận của người trước mắt này, cô muốn nhân tài nào mà chẳng được, mà chồng mình tuy rằng y thuật không tệ, nhưng cũng không phải là thiên tài đỉnh cao, nhiều lần đưa ra lời mời, cũng chỉ là niệm tình cảm trước kia, tìm một nơi trú ẩn cho vợ chồng họ.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, làm ra bộ dáng rửa tai cung kính.
Trương Lị thở dài: “Thật ra, lão Liên cũng không phải là không muốn trở về. Chỉ riêng tình cảm trước đây giữa anh ấy và Vu Sâm, cũng không có khả năng cự tuyệt, tất cả đều là bởi vì tôi, cho nên anh ấy mới một mình gắng gượng đến tận bây giờ…”
Liên Kiếm Phong cũng giống như Vu Sâm, đều là những đứa trẻ được Long Vương Hồ Thế Hữu nhận nuôi từ cô nhi viện, không cha không mẹ, mặc dù dưới sự trợ giúp của Vu Sâm, thoát ly Bang Hải Long, lại ra nước ngoài học y, có chút thành tựu, nhưng chung quy vẫn là một mình cô đơn.
Anh ta và Trương Lị là bạn học, trai tài gái sắc, có thể nói là ông trời tác hợp, hai người tính toán sau khi về nước sẽ kết hôn, nhưng nhà họ Trương là thư hương môn, điểm này thì từ trong từng động tác Trương Lị toát ra một loại khí chất cao quý này đã có thể nhìn ra, cha mẹ Trương Lị đương nhiên sẽ không đồng ý con gái cưng của mình gả cho một kẻ không cha không mẹ như vậy.
Liên Kiếm Phong đã bỏ ra toàn bộ nỗ lực, nhưng vẫn không được nhà họ Trương tán thành, bất đắc dĩ, hai người quyết định gạo nấu thành cơm, len lén cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký trước.
Cha mẹ Trương Lị biết được chân tướng, bừng bừng giận dữ, tức giận đuổi Trương Lị ra ngoài, cũng bảo cô ấy vĩnh viễn không được xuất hiện ở nhà họ Trương nữa, nhà họ Trương cũng không thừa nhận có đứa con gái này.
“Mấy năm nay, chúng tôi cũng thường xuyên trở về, nhưng ngay cả cửa cũng không cho chúng tôi vào, lão Liên nhà tôi cũng rất cứng đầu, tôi đã bảo thôi cứ bỏ đi, nhưng anh ấy vẫn rất cứng đầu, mưa gió không ngăn cản, tôi nhìn mà cũng cảm thấy thương. Anh ấy luôn nói, anh ấy muốn làm một người trong sạch, cuối cùng có một ngày, cha mẹ nhất định có thể nhìn ra chỗ tốt của anh ấy, chấp nhận anh ấy.”
Dạ Cô Tinh lúc này đã hiểu, chẳng trách Liên Kiếm Phong tình nguyện ở vị trí phó viện trưởng chịu tức giận, cũng không muốn trở về Ám Dạ.
Hơn nữa bất luận giao tình giữa anh ta và Vu Sâm như thế nào, chỉ riêng ba chữ Bang Ám Dạ này, đã đánh nhãn hắc đạo, cả đời cũng không có khả năng trong sạch.
Nhưng trên đời này, ai là người tuyệt đối trong sạch? Kể cả cha mẹ Trương Lị, cho dù làm ra tư thái danh giá, cũng không có khả năng thật sự không tì vết.
“Tôi hỏi chị, danh tiếng gia tộc so với hạnh phúc suốt đời của con gái, chị cảm thấy cha mẹ chị sẽ lựa chọn cái nào.”
Trương Lị không chút do dự: “Cha mẹ nhất định hy vọng con mình hạnh phúc!”
“Vậy tại sao lúc trước bọn họ lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà?”
Trương Lị nghẹn ngào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười: “Có lẽ, thứ bọn họ để ý không phải Liên Kiếm Phong có phải là cô nhi hay không, mà là cô nhi này có năng lực khiến cô hạnh phúc hay không.”
Trương Lị như bị sét đánh.
Mấy năm nay, cuộc sống của hai người không thể nói là tốt, cũng không nói xấu, bình thản nhàn nhạt, tầng lớp trung trong xã hội, dù sao đãi ngộ và phúc lợi của bác sĩ vẫn rất tốt, nhưng so với cuộc sống trong nhà trước đó, lại là một trời một vực!
Nhà họ Trương không tính là đại phú đại quý, nhưng con gái là bảo bối trong lòng hai người, ăn mặc dùng, đều là tốt nhất, mười ngón tay không dính nước xuân, có sự che chở của cha mẹ, Trương Lị được sống trong hoàn cảnh rất tốt, so với thiên kim tiểu thư bình thường, cũng không kém bao nhiêu!
Sau khi gả cho Liên Kiếm Phong, năm đầu tiên bọn họ ở trong phòng cho thuê, năm sau chuyển vào nhà ở giá rẻ, năm thứ ba mới cùng nhau mua một căn nhà thuộc về mình, hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có bảy mươi mét vuông.
Trước kia là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, bây giờ lại phải vất vả làm việc, lại thức khuya, lại còn phải bếp núc, đi theo Liên Kiếm Phong không được sống tốt, điều này làm cho cha mẹ Trương Lị tức giận, đồng thời, lại đau lòng không thôi.
Hóa ra trong mắt con gái, cha mẹ không thể so sánh với một người đàn ông!
Cho nên, hai người mới quyết định nhắm mắt làm ngơ, không thấy khỏi đau lòng.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của Dạ Cô Tinh đứng ở góc độ làm cha mẹ, cô phát hiện, từ khi làm mẹ, một số thứ trước kia không thể hiểu được, hiện tại đều trở nên hợp lý thành chương.
“Nếu muốn họ chấp nhận hai người, vậy để cho Liên Kiếm Phong sống cho giống một người đàn ông hoài bão! Trong sạch vô tội không có nghĩa là cứ phải nhẫn nhịn! Trước khi cho chị được một cuộc sống tốt đẹp, sự xuất hiện của anh ta sẽ chỉ giống như một con dao nhọn đâm vào trái tim của cha mẹ chị mà thôi!”
Trương Lị đã rời đi, vừa khóc vừa cười, cô ấy nói mình sẽ đi tìm Liên Kiếm Phong nói chuyện.
Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối vẫn là câu nói kia, Cô không miễn cưỡng ai cả, cô muốn chính là cam tâm tình nguyện.
Ăn cơm trưa xong, Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ bế hai đứa nhóc tới Studio Tinh Huy một chuyến, từ khi đứa trẻ sinh ra đến bây giờ, cậu Dạ Huy Nguyệt này còn chưa được nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình đâu!
Thứ nhất, là muốn đưa hai bé ra ngoài đi dạo, cả ngày buồn bực trong phòng cũng không tốt.
Thứ hai, cũng là đưa cho cậu một tấm thiệp mời dự tiệc đầy tháng.
Thứ ba, sau tiệc đầy tháng, cô sẽ tiếp tục làm việc, nên cũng cần phải sắp xếp thời gian.
Dạ Huy Nguyệt từ sân bay phong trần mệt mỏi chạy tới Studio, vừa vào cửa đã hào hứng nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
Dạ Cô Tinh đặt con nằm xuống ghế sofa, vươn tay ra đỡ lấy túi xách của cậu.
Dạ Huy Nguyệt nhất thời nhếch miệng, cười rất ngọt ngào, một cái đầu lông xù cọ cọ lên vai Dạ Cô Tinh, bộ dáng xảo quyệt, giống như một con cún con đang muốn được cô chủ vuốt ve: “Xem ra chị có con, cũng không quên em trai! Thật tốt…”
Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt túi xách lên kệ phía sau, phủi phủi vết bụi bám trên vai áo cậu: “Công việc bàn bạc sao rồi?”
Dạ Huy Nguyệt tùy tiện ngồi xuống sô pha, trong nháy mắt hõm xuống một cái hố lớn, thiếu chút nữa lật đứa bé ngã xuống mặt đất, chỉ thấy cậu giơ tay lên, trong nháy mắt đã ôm An Tuyệt vào trong ngực mình.
“Yên tâm đi, mấy lão cáo già Chanel kia cứ nghĩ kéo dài nửa tháng là em sẽ xuôi giọng, em còn lâu mới ngốc thế nhé!”
Ở một bên, khóe miệng Diệp Nhĩ giật giật.
“Đúng rồi, chị hai, đám người cao tầng kia của Chanel sao mà dài dòng thế, còn nói nhiều hơn mấy bà thím luôn, ngày đầu tiên tôi đi, còn tưởng mình bị một đám vịt vây quanh, nhiều năm như vậy, sao chị chịu đựng được hay vậy?”
Diệp Nhĩ trợn tròn mắt: “Thì biết làm sao được? Phải chịu thôi!”
Cậu xích mông đến bên cạnh Diệp Nhĩ, Dạ Huy Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm cô bé trong lòng cô: “Wowww! Cháu gái em thật xinh đẹp!”
An Húc dường như hiểu được lời khen ngợi từ đối phương, hai bàn tay nhỏ bé vỗ không ngừng, cười vui vẻ.
Diệp Nhĩ nhìn cậu nhóc trong lòng cậu: “An Tuyệt cũng không kém.”
Mặc dù cô và An Tuyệt có ‘khúc mắc’, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu bé này trông rất đẹp! Trưởng thành nhất định sẽ hại nước hại dân.
Ai ngờ Dạ Huy Nguyệt lại bĩu môi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của An Tuyệt, nhất thời trong đầu liền hiện ra khuôn mặt băng giá của An Tuyển Hoàng, thốt ra: “E thấy kém hơn nhiều! Vẫn là An Húc đẹp hơn!”
Ai bảo đứa nhóc này không giống như chị gái của mình chứ, đáng đời bị chê!
Một đứa nhóc nào đó mới bị đánh giá kém thản nhiên ngáp một cái, khóe miệng kéo về phía sau, nhắm mắt lại, trực tiếp dưỡng thần!
Nếu mà cậu nhóc biết nói, hẳn là sẽ nói: không thèm chấp nhặt với những người nhàm chán này, tui đi ngủ …
Đưa thiệp mời cho Dạ Huy Nguyệt, lại đại khái hoàn thành bảng biểu thời gian làm việc, Dạ Cô Tinh thấy trời không còn sớm nên cũng chuẩn bị rời đi, Dạ Huy Nguyệt đưa hai người xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một trận ồn ào, còn kèm theo tiếng cửa trập răng rắc, kèm theo đèn flash nháy liên hồi, Dạ Cô Tinh vội vàng gọi Diệp Nhĩ dừng lại, Dạ Huy Nguyệt nhìn cách đó không xa, có một đám phóng viên đang bị bảo vệ chặn ở cửa.
Vị trí của ba người cách cửa tương đối xa, nên không bị chụp được, nếu không phải Dạ Cô Tinh phản ứng kịp thời, có lẽ hiện tại ba người cùng với hai đứa nhóc đều sẽ chụp cả rồi.
“Huy Nguyệt, chuyện này là sao đây?”
Dạ Huy Nguyệt thở dài: “Từ sau khi biết được tin chị mang thai, đám phóng viên này mỗi ngày đều tới trước cửa chặn người, nhân viên bảo vệ liên tục đổi vài lần, cuối cùng cũng không chịu nổi sức mạnh quấn quýt này, từ chức rời đi.”
Còn có việc càng lố hơn nữa nhưng Dạ Huy Nguyệt không nói, có người soi vào cái hình chụp lúc mang thai cô đăng trên weibo, lại tính toán ra thời gian dự sinh đại khái, vậy là thật khéo, chỉ sớm hơn một tuần so với ngày sinh chính thức của Dạ Cô Tinh, cho nên, khoảng thời gian này, không chỉ có một số lượng lớn phóng viên ẩn nấp dưới lầu Studio, ngay cả trước cửa các bệnh viện lớn cũng ngồi xổm không ít paparazzi.
Thậm chí có một số tạp chí vì để có được độc quyền, thuê phụ nữ mang thai ẩn nấp vào các bệnh viện lớn, chỉ để theo dõi, thăm dò tin tức!
Đáng tiếc, Dạ Cô Tinh sinh ra trong biệt thự của mình, chỉ thương cho những paparazzi tận tụy này, ngồi xổm canh giữ gần một tháng, cuối cùng trở về không công.
Chương 10: Trung gian hòa giải Huy Nguyệt, nữ thần lột xác
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Diệp Nhĩ nhíu mày.
Dạ Huy Nguyệt suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Em phụ trách thu hút sự chú ý của đám phóng viên, các chị đưa hai đứa đi từ cửa hông đi.”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm trong nháy mắt, lập tức gật đầu, trước mắt xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Đám paparazzi thấy Dạ Huy Nguyệt xuất hiện, mắt sáng ngời, vô số micro vươn về phía cậu, hai nhân viên bảo vệ thấy thế, vội vàng đẩy họ cách ra một khoảng trống.
Dạ Huy Nguyệt lui về phía sau một bước, đứng lên bậc thềm, lập tức khoát tay, gương mặt anh tuấn nhất thời phủ lên vẻ nghiêm túc, nháy mắt toát ra hơi thở mạnh mẽ, đủ để uy hiếp mọi người.
Ho nhẹ hai tiếng: “Mọi người nghe tôi nói…”
Quả nhiên, đám người yên tĩnh lại, nhưng ống kính tiến lên lại không định rời đi, mấy chục đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Dạ Huy Nguyệt, đứng chờ đợi ở dưới.
“Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã chú ý đến Cô Tinh, tôi tin với nhiệt tình của các vị, cho dù cách xa ngàn dặm cô ấy cũng cảm nhận được.” Huy Nguyệt thoải mái mở đầu, không chỉ tỏ ra tôn trọng truyền thông, mà còn đẩy đối phương lên một cấp cao hơn, như vậy, thì những người định hỏi mấy câu vô duyên sẽ không dám hỏi nữa.
Mọi người thầm mắng gã này là “lão hồ ly”, nhưng lại không thể không thừa nhận, lời này nghe rất thuận tai.
Tuy nói Dạ Huy Nguyệt này mới tham gia vào nghề này một thời gian ngắn, nhưng mánh khóe giao tiếp xuất sắc của cậu, cùng với năng lực ứng biến mạnh mẽ, mọi người đều có thể nhìn thấy, sau khi bị cậu chặn cho câm miệng không nói nên lời, khó chống đỡ nổi, hết lần này tới lần khác khiến người ta không còn sinh ra tâm trạng oán trách nữa, mà chỉ có thể thầm bội phục.
Đương nhiên, bây giờ là thời đại nhìn mặt. Dạ Huy Nguyệt có gương mặt tuấn tú, hơn nữa tính cách hài hước của cậu, khiến cậu vô cùng nổi tiếng trong mắt các phóng viên nữ, cho nên, lúc viết bản thảo cũng ra tay nhẹ nhàng.
Cái gọi là chế đẹp chế có quyền, nhưng đôi khi nam đẹp trai còn có tác dụng hơn nữ.
“Nghe ý của Dạ tổng, cô Dạ dường như không ở trong nước?” Một người đang đứng ở phía trước mở miệng như nói chuyện phiếm, trong nháy mắt bầu không khí hòa hoãn lại giương cung bạt kiếm.
Hai tay Dạ Huy Nguyệt nắm lại trong túi quần, nhún nhún vai: “Cách xa nghìn dặm cũng không có nghĩa là nước ngoài mà?”
Nữ phóng viên mỉm cười: “Xem ra Dạ tổng không muốn nói, lại muốn nói đùa với tôi sao!”
Dạ Huy Nguyệt cũng cười: “Có thể cùng người đẹp nói chuyện là vinh hạnh của tôi.”
“Vậy Dạ Tổng có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi không?”
“Đương nhiên là có thể!”
Nữ phóng viên sửng sốt, dường như không ngờ đối phương dứt khoát như vậy.
Huy Nguyệt cười nhạt, đôi mắt đen thâm thúy, giống như có ý khác: “Có thể vì người đẹp giải thích, cũng là vinh hạnh lớn của tôi. Cô Tinh bây giờ đang ở trong nước.”
Nữ phóng viên khẽ cắn răng, bên má dường như có một tia đỏ mờ nhạt, như ẩn như hiện: “Cảm ơn…”
Thôi xong, lại là một cô gái ngốc bỏ mình vì lời đàn ông.
Một phóng viên nam có khuynh hướng giới tính bình thường ở bên cạnh cũng không nuốt nổi, đẩy micro tiến về phía trước, thiếu chút nữa muốn chọc vào miệng Dạ Huy Nguyệt, dáng người cao tráng khiến cậu rất nổi bật, có phần giống hạc trong bầy gà.
“Dạ tổng, xin hỏi cô Dạ đã sinh chưa? Cha của đứa trẻ là ai? Cô Dạ đã kết hôn chưa?” Liên tiếp đưa ra ba câu hỏi, đều là hỏi thẳng vào điểm nhạy cảm, tất cả đều là vấn đề mọi người muốn hỏi lại không dám nói rõ ràng.
Dạ Huy Nguyệt hơi nghiêng mắt, nhìn về phía người kia, ánh mắt bình thản, không một gợn sóng.
Người cao lớn kia đột nhiên sợ hãi, rõ ràng cái nhìn của đối phương không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng không hiểu vì sao, anh ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng rụt cổ lại.
Hiện trường nhất thời im lặng, một người khác không sợ chết cũng đứng lên: “Dạ tổng không nói, có phải là không có cách nào để phản bác không, hay nói cách khác, là ngầm thừa nhận?”
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt ra oai áp đảo người đó, lạnh lùng cười: “Cô Tinh đã sinh con một cách thuận lợi, cha của đứa trẻ không phải người trong giới, không tiện tiết lộ, về phần cha đứa trẻ có nhận chúng không, tôi thấy không có trở ngại gì.”
“Nói như Dạ tổng, vậy đúng là cô Dạ lén lút có thai, chưa lập gia đình đã sinh con sao?” Người đàn ông không để ý đến ánh mắt đe dọa của Dạ Huy Nguyện, từng bước tạo áp lực, khiến mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau lưng Studio Tinh Huy có thể lực xã hội đen bảo vệ, chuyện này mọi người đều biết rõ, thế nên một số việc cũng không dám làm quá mức, phóng viên này vậy mà lại dám vuốt râu trên mặt hổ!
Nhưng mà trước đây chưa từng thấy người này, nhìn logo trên micro, thế mà lại là đội của truyền thông Quang Ảnh, như thế này chẳng phải là nhà họ Cố muốn lật trời sao?
Dạ Huy Nguyệt nhìn người này thật sâu, tựa như muốn khắc anh ta vào trong đầu, nhưng mặt vẫn luôn bình thản, không thấy bối rối, chỉ riêng khí phách như sương sớm cũng đủ để thuyết phục người ta rồi.
“Vị phóng viên này, phiền anh chú ý cách dùng từ, cái gì gọi là lén lút có thai? Mỗi đứa trẻ là một đứa con của cha mẹ, một thiên thần từ Chúa! Con của Cô Tinh, từ lúc sinh ra đã cực kỳ cao quý, sao có thể để cho anh phỉ báng như thế! Mặc dù Cô Tinh hào phóng không muốn chấp nhặt với anh, nhưng anh chắc gì qua được cửa cha đứa trẻ!”
Dạ Huy Nguyệt cười hừ một tiếng, chợt lóe lên tia khinh miệt: “Chờ gặp luật sư đi!”
Những lời này, thứ nhất là nói rõ với mọi người, Áo Tím sinh con không giống như người ngoài suy đoán, cô không phải người thứ ba, mà là danh chính ngôn thuận, cùng cha đứa trẻ hai bên đồng thuận; Thứ hai, cũng ám chỉ thân phận cha của đứa trẻ không bình thường, mọi người không thể động vào!
Người đàn ông sửng sốt, mắt lộ ra tức giận, lúc Đỗ Bình còn đi học chính là một cái đầu gai, dựa vào không sợ đánh, không sợ chết, đào bới tra hỏi, mới có thể vào truyền thông Quang Ảnh, thăng chức trực tiếp từ nhân viên lên làm tổ trưởng
Chính cái gọi là mới nhận chức cần thể hiện uy phong, anh ta mới nóng vội nhảy vào vụ này, cần phải tạo ra chút thành tích để chứng minh bản thân, để cấp dưới tâm phục khẩu phục.
Anh ta một phần là nóng lòng muốn lập công, một phần cũng bị Dạ Huy Nguyệt phô trương thanh thế chọc giận, lúc này quay lại cười lạnh một cái: “Dạ tổng là người có tiếng nói, là đồ sứ quý giá, tôi là một phóng viên nhỏ, chỉ có một cái mạng, chỉ là đống ngói vụn, dùng đồ sứ đập ngói vụn, hy vọng Dạ tổng sẽ không hối hận.”
Dạ Huy Nguyệt không ngờ người này khó chơi như vậy, lại dám nói với mình bằng giọng điệu này: “Tôi thấy vị phóng viên này hình như không để ý lời tôi nói thì phải, không sao, đến lúc đó gặp nhau ở tòa, tin tôi, anh sẽ nhanh chóng biết, có một số việc, không phải cứ cứng đầu là có thể được đâu, đùa chỗ không nền đùa, rất có thể sẽ chết đấy.”
Hai mắt Đỗ Bình híp lại: “Dạ tổng đây đang uy hiếp tôi sao?”
Huy Nguyệt nhún nhún vai, cười nhẹ nhàng: “Chỉ là một lời khuyên thôi, dù sao tôi cũng nói thật.”
Sau đó không cho Đỗ Bình cơ hội mở miệng nữa, ánh mắt Dạ Huy Nguyệt quét qua mọi người, nặng nề mở miệng: “Tôi biết mọi người rất hứng thú với cha của đứa trẻ, bên ngoài cũng truyền đi rất nhiều lời đồn đại, nhưng cũng không phải thật! Chúng tôi đã luôn luôn có một thái độ trung thực và cởi mở đối với công chúng và truyền thông, có thể nói cực kỳ trách nhiệm với mọi người. Những điều chúng tôi không muốn nói chắc chắn sẽ im lặng, nhưng đã nói ra thì sẽ là sự thật!”
“Có lẽ tất cả mọi người đang nghi ngờ, hoặc cố gắng để đào ra một vụ bê bối có giá trị từ cô ấy. Nhưng không! Áo Tím từ khi xuất hiện lại, tiếp tục quay phim “Bầu trời thành phố”, tiếp đó là chụp ảnh bìa “ZARK”, sau đó là quảng cáo Chanel gần đây được đánh giá cao. Mỗi một bước cô đều dùng thực lực của mình nói chuyện, cũng không tham gia bất kỳ chuyện gì xấu, càng không cần tranh thủ lấy lòng nhà báo. Thậm chí, ngay cả tin tức mang thai, cũng là cô đích thân công khai trên weibo!”
“Cô ấy thẳng thắn vô tư trong sáng! Cứ thử tưởng tượng xem, nếu cô thật sự muốn dấu diếm, cô ấy sẽ ngu ngốc đến mức chủ động công khai tin tức mang thai sao?”
Dạ Huy Nguyệt liên tục mở miệng, dùng tình cảm lay chuyển, nói rõ ràng, hơn nữa còn có lý khiến mọi người đều trầm mặc.
Quả thật, Áo Tím đi tới hôm nay, hoàn toàn dựa vào thực lực, ngoại hình của cô vốn được trời ưu ái, hơn nữa diễn xuất hoàn hảo. Trên mạng có rất nhiều fan trung thành, tốc độ nổi tiếng cũng khiến người ta nghẹn họng. Có thể nói, tiền đồ của cô gái này là một mảnh tươi sáng, thật sự không cần phải làm chuyện xấu.
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất, tin tức mang thai là chính cô công khai, không có một chút dáng vẻ che dấu, thản nhiên đến mức khiến người ta không nắm bắt được.
Ngay khi mọi người suy nghĩ, một tiếng thét chói tai đã phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có: “Nhìn kìa! Đó là Áo Tím!”
Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ vừa bỏ hai đứa bé vào trong xe, đang chuẩn bị lên xe, không ngờ tới đã bị một trận đèn flash làm cho hoa mắt, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh chính là đóng cửa xe lại, sau đó nháy mắt cho Diệp Nhĩ.
Trong lòng Diệp Nhĩ đã hiểu, cũng biết không phải lúc chần chờ, vội vàng ngồi vào trong xe, ý của Dạ Cô Tinh là để cho cô lên chăm sóc hai đứa trẻ trước.
Làm tốt tất cả những điều này, các phóng viên cũng cầm đồ nghề đổ xô đến.
Dạ Cô Tinh cười nhạt xoay người, kinh ngạc vì bị phát hiện đã không còn, thay vào đó là nụ cười vừa phải.
Cô thản nhiên đứng trước xe như vậy, ánh mặt trời hoàng hôn muộn màng rải lên người cô, trong lúc nhất thời, lại làm cho người ta nhìn ngây người, chỉ cảm thấy hoàng hôn vô cùng đẹp, người cũng như vậy.
Hôm nay Dạ Cô Tinh ăn mặc tùy ý, áo sơ mi màu trắng, ngoại trừ một hàng cúc, thì không có chút trang trí dư thừa nào, dưới thân một chiếc váy denim ngắn cũng là đặc biệt sạch sẽ. Người am hiểu cách phối đồ một chút thì càng biết, phong cách càng đơn giản càng kén người mặc, không thể dùng thiết kế ưa thích thu hút ánh nhìn, như vậy chỉ có thể dùng ngoại hình đẹp trời sinh để bù đắp, cho nên rất ít người tự tin mặc quần áo đơn giản như vậy!
Rõ ràng, Dạ Cô Tinh là một ngoại lệ.
Không chỉ mặc quần áo tùy ý, cô còn tùy ý ngay cả chính mình cô có vẻ cũng không để ý lắm.
Một mái tóc dài buộc lỏng sau đầu, hai bên có mấy sợi tóc xoăn nhỏ xen lẫn vào nhau trong gió nhẹ, cả người mang theo dáng vẻ của một phụ nữ đã lười biếng đã có chồng, lại có một vẻ đẹp mị hoặc không rõ.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, lại dừng ở vị trí cách người Dạ Cô Tinh một bước, có lẽ ánh mắt của cô gái quá thản nhiên, hoặc là vẻ đẹp của cô gái quá rung động, dù sao bọn họ cũng không tự chủ được dừng lại.
Thậm chí, không ai đẩy, không ai chen, mọi người nhất thời trở nên có trật tự, giống như nhìn thấy giáo viên tiểu học, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng xếp hàng!
Nếu là trước kia, gặp phải loại tình huống này, những người này nhất định sẽ nhào tới, tôi xô anh đẩy, không nhường đường cho nhau, cảnh hỗn loạn khiến những ngôi sao tự cho mình là đoan trang kia sợ tới mức gương mặt xinh đẹp cũng trắng bệch! Quần áo nhăn nheo, tóc tai lù xù, ngực bị sờ soạng, việc như vậy nhiều vô kể.
Không thể không thừa nhận, khí thế thong dong bình tĩnh trên người Dạ Cô Tinh mạnh mẽ đến mức ảnh hưởng đến mọi người, kể cả hai nam phóng viên nói lung tung lúc trước.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, tựa như bạn cũ lâu rồi không gặp, nói chuyện thân thiết: “Chào mọi người, lâu rồi không gặp.”
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, ở cự ly gần đánh giá Dạ Cô Tinh, họ mới bừng tỉnh, cảm thấy người này là Áo Tím, nhưng lại hình như không phải!
Cô gái vốn có vẻ đẹp thanh tú, làn da trắng đến hoàn hảo, ngũ quan vẫn như cũ, sống mũi cao, đôi môi nhỏ màu anh đào, đôi mắt có hồn, lông mày thanh tú, mọi thứ đều nói cho bạn biết, đây chính là Áo Tím.
Nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó khác đi! Cảm giác này rất mạnh mẽ.
Lại nhìn kỹ hơn, dáng người vốn gầy gò của cô gái bây giờ vừa vặn, vòng eo mảnh khảnh, vòng trên đầy đặn, cái bụng lớn đã không còn nữa.
Mọi người mới nhận ra, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt này đã là mẹ của trẻ con rồi!
“Cô Dạ, đứa trẻ đã sinh ra khỏe mạnh chứ? Không thuận tiện để tiết lộ giới tính sao?”
“Đứa trẻ bây giờ bao nhiêu tuổi? Đã đầy tháng chưa?”
“Tên của cục cưng đã đặt chưa? Tên ở nhà cũng được…”
“Cô Dạ khôi phục dáng nhanh quá, nhìn không ra đã sinh con, không biết có thể tiết lộ phương pháp chăm sóc được không?”
“Vừa rồi tôi nhìn thấy cửa xe mở ra, xin hỏi cô Dạ, em bé có phải đang ở trên xe hay không?” Mọi người rướn lên nhìn vào cửa sổ xe, nhưng mà cửa xe đã kéo lên rồi, không nhìn thấy cái gì.
Một số người đi vòng quanh phía trước của chiếc xe, chỉ để phát hiện ra rằng đây là một chiếc xe rất riêng tư, giữa ghế lái xe và ghế sau được ngăn cách bằng một lớp kính.
“Cô Dạ định khi nào sẽ trở lại hoạt động nghệ thuật đây? Cô có thể cho chúng tôi biết về kế hoạch của cô được không? Tác phẩm tiếp theo sẽ là gì?”
“…”
Dạ Cô Tinh kiên nhẫn nghe hết tất cả câu hỏi của phóng viên.
“À… Cô Dạ, cô có thể trả lời được không?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Đương nhiên có thể, chẳng phải tôi đang chờ mọi người hỏi hết rồi trả lời sau.”
Các phóng viên mỉm cười, bầu không khí căng thẳng cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Trước hết, cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm đến tôi và hai con của tôi, tôi …”
Xôn xao.
“Hai đứa con?” Mọi người kinh ngạc.
Dạ Cô Tinh khoát tay, mọi người sôi nổi lại đột nhiên yên tĩnh như kỳ tích, lúc này, Dạ Huy Nguyệt đã đẩy đám người ra, đứng bên cạnh cô.
“Mời mọi người nghe tôi nói xong trước. Đúng vậy, đúng là hai đứa trẻ, thai long phượng, hai bé đều rất khỏe mạnh. Đã sắp đầy tháng, đến lúc đó tôi sẽ mời các phóng viên của Tạp chí Thế kỷ phong thượng đến buổi tiệc. Về tên của hai đứa trẻ, xin lỗi, tôi không thể tiết lộ. Đối với thời gian làm việc trở lại, tôi nghĩ rằng gần nhất, tôi sẽ qua bộ phim “Yên Chi Lệ” do Lý Khôn làm đạo diễn, trước đó sẽ tham gia vào việc thu âm album mới của Thành Giới, hy vọng tất cả mọi người có thể hỗ trợ nhiều hơn nữa.”
Sau đó cười cười xin lỗi mọi người: “Bây giờ tôi phải về nhà, trước khi mặt trời lặn mà không về hai đứa trẻ nhất định sẽ khóc lớn tìm mẹ, cho nên, xin lỗi các vị, lần sau có cơ hội sẽ trả lời chi tiết câu hỏi của mọi người.”
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu, hơn nữa dùng thái độ hưởng thụ, sảng khoái để Dạ Cô Tinh dễ dàng đi.
Bọn họ xem như đã hiểu lời Dạ Cô Tinh muốn nói, cô thật thực tế, không hề dấu giếm, không lường trước được, không giống những ngôi sao khác. Nhưng có một số việc cô không muốn nói, mặc kệ người khác có hỏi như thế nào cô cũng không tiếp tục đề tài đó. Nếu cứ sống chết làm khó nhau thì thật không thức thời.
Những điều kỳ lạ thì năm nào cũng có, nhưn gmaf năm nay đặc biệt nhiều!
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một ngôi sao không trốn tránh paparazzi!
Hết lần này tới lần khác bọn họ đều bị dáng vẻ lạnh nhạt không sợ hãi của đối phương khuất phục! Thật kỳ quái.
Bình luận facebook