• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 3 - Chương 17+18

Chương 17: Chỉnh Eli một lần nữa, chuẩn bị ‘ngắt’ hoa


Toàn thân Ôn Hinh Nhã run lên, cô ta cựa mình ngồi dậy trên chiếc giường lớn của khách sạn, thuận theo động tác đột ngột ấy, chiếc chăn bông trượt xuống dưới để lộ bờ vai trắng như tuyết cùng những vết hôn xanh tím dày đặc đan xen nhau.


Đôi mắt cô ta thoáng qua một chút bối rối, cô ta chớp chớp mi mắt, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.


Lúc này có một cánh tay từ bên cạnh ôm lấy cô ta, nước da trắng, lỗ chân lông to, lông tơ rậm, vừa nhìn đã biết đó là người Châu Âu, chỉ thấy bàn tay anh ta không chút kiêng nể gì sờ vào bầu ngực mềm mại, trắng nõn của cô ta, sau đó hung hăng bóp mạnh.


“Aaa….” Ôn Hinh Nhã đau đến nỗi kêu thành tiếng, nhưng cũng có chút khoái cảm trong đó, cô ta mất kiên nhẫn cọ hai chân vào nhau, nhưng đôi mắt trong veo lại loé lên sự chán ghét đến tận cùng.


“Ha ha…” Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang vọng trong căn phòng rộng lớn, tiếng cười vang hệt như âm thanh khi ta đánh vào mặt trống da bò vậy, không những vậy còn mang theo sự áp bức không coi ai ra gì, “Chào buổi sáng, Hinh Nhã!”


Ôn Hinh Nhã hít một hơi thật sâu, cố nhếch khoé môi, cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười tươi, cô ta hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, trìu mến, đẹp động lòng người.


Người đàn ông với mái tóc màu cà phê, đuôi tóc hơi xoăn, nước da trắng, mọi đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng tinh tế, lúc này anh ta đang cởi trần để lộ vòm ngực dày rộng, lông ngực rậm rạp, hơn nữa anh ta còn có một đôi mắt màu xanh biếc như thể biết cười, anh ta là người không nghiêm túc, thích cợt nhả, là một công tử bột ăn chơi chính hiệu.


“Chào buổi sáng.” Giọng nói của Ôn Hinh Nhã mềm mại như tiếng nước chảy róc rách trong khe núi, như là sóng biển trào dâng gột rửa tất cả mọi thứ.


Đôi mắt anh ta đột nhiên có ánh lửa nhen nhóm muốn bùng cháy, cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng, cánh tay kéo mạnh một phát, Ôn Hinh Nhã ngay lập tức bị đè dưới người anh ta.


Sắc mặt Ôn Hinh Nhã tái nhợt, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, nhắc nhở anh ta: “Eli, tôi đã ở cùng anh cả một đêm.”


“Ừm.” Anh ta không hề phủ nhận chuyện đó, khoé môi khẽ nhếch lên, thay đổi giọng điệu nói: “Vậy thì đã sao?”


Ôn Hinh Nhã hơi khép mi mắt lại, như có một chút khinh thường xoẹt qua, cô ta lạnh giọng chất vấn: “Anh định giở trò sao?”


Eli cười một cách giễu cợt, “Nhã à, cô thật sự cho rằng bản thân mình là thánh nữ à? Bộ ngủ với cô rồi thì phải dùng tính mạng để đánh đổi sao? Phụ nữ đúng là ngây thơ đến mức ngu ngốc mà!”


“Anh có ý gì?” Sắc mặt Ôn Hinh Nhã tái nhợt đi, giọng nói lạnh như băng, cố dùng sức đẩy anh ta ra khỏi người mình, nhưng tiếc là sức lực giữa hai người lại chênh lệch quá lớn, vòm ngực của anh ta giống như một ngọn núi sừng sững đè lên người khiến cô ta không thể thở nổi.


Eli hôn nhẹ lên môi cô ta hai cái, khẽ thở dài, “Cô bảo tôi đối phó Dạ Cô Tinh chẳng phải là đẩy tôi vào con đường chết hay sao?”


“Đồ hèn!”


Ánh mắt Eli bỗng dưng trở nên sắc bén, anh ta mạnh mẽ tiến vào khiến toàn thân Ôn Hinh Nhã cứng nhắc, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, khuôn mặt cũng nhăn nhó theo, đến đây anh ta đột nhiên dừng động tác lại, cười đểu nhìn cô: “Tôi có phải đồ hèn hay không trong lòng cô biết rõ, nhưng tối qua chẳng phải cô cũng rất sung sướng hay sao? Kêu to đến mức phòng bên cạnh cũng nghe thấy được.”


Ôn Hinh Nhã nghiến răng nghiến lợi, hai má hơi ửng hồng, hơi thở gấp gáp, “Eli, tối qua rõ ràng anh đã hứa với tôi, chỉ cần ở cùng anh một đêm anh sẽ giúp tôi đối phó con khốn Dạ Cô Tinh kia cơ bà, bây giờ anh lại trở mặt! Thật bỉ ổi.”


“Haha, bỉ ổi ư?” Eli vỗ vào gò má ửng đỏ của cô ta, “Bảo cô ngây thơ quả là không sai mà, cô đúng là ngây thơ đến ngu ngốc luôn! Không nói việc cô đã qua sử dụng, cho dù còn là hàng mới nguyên, thì tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý cái yêu cầu căn bản không thể thực hiện được như thế.”


“Anh nói cho rõ đi.”


“Được thôi, nếu cô cứ khăng khăng muốn biết, vậy tôi cũng không ngại để cô tỉnh mộng hiểu rõ như thế nào gọi là thực tế! Bữa tiệc tối qua cô cũng ở đó đấy thôi, Dạ Cô Tinh không chỉ có An Tuyển Hoàng bảo vệ, sau lưng cô ta còn có vài thế lực lớn chống lưng như Chiến Phủ, Dạ Lang, nhà họ Mộc, NC International, Hàn Thức Khống Cổ, cô cho rằng cô ta là người dễ chọc vào sao? Đừng nói là tôi, ngay cả gia tộc Rothschild cũng không dám đối đầu với cô ta, vậy mà cô lại kêu tôi ra tay đối phó cô ta, cô muốn tôi chết sớm đúng không?”


Trong lòng Ôn Hinh Nhã thầm nguyền rủa anh ta, cô quả thực thấy anh ta sống trên đời này cũng quá lâu rồi, rất muốn kẻ đã xâm phạm mình chết càng sớm càng tốt! Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn phải giả bộ ngoan ngoãn nghe theo, “Những thế lực mà anh nói thực sự lợi hại đến vậy sao?”


Eli cười giễu thành tiếng, “Đúng là đàn bà, có một câu nói rất hay, đó là tóc dài nhưng não ngắn! Chỉ cần chọn đại một trong số những thế lực đó, thì đều không thua gia tộc Rothschild!”


Ôn Hinh Nhã hơi rùng mình, cô ta thường chỉ ru rú ở nhà nên căn bản không hiểu sự phân chia các thế lực cô, nhưng từ biểu cảm của mọi người tối qua, cô ta có thể đoán được những thế lực đằng sau Dạ Cô Tinh ắt hẳn có lai lịch không hề tầm thường, nếu không thì mười lăm vị trưởng lão coi trời bằng vung kia làm gì có chuyện thoả hiệp dễ dàng, để mặc cho Dạ Cô Tinh muốn làm gì thì làm như vậy! Nhưng cô ta không ngờ rằng những thế lực này lại lớn đến mức có thể đem ra so sánh với gia tộc Rothschild có lịch sử lâu đời.


Dạ Cô Tinh! Dạ Cô Tinh! Cô dựa vào đâu chứ? Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mồ côi thấp kém, không có địa vị gì, tại sao tất cả mọi chuyện tốt trên đời này đều bị cô giành lấy hết? Không chỉ có anh Hoàng bảo vệ cô, mà ngay cả những thế lực lớn kia cũng hết lòng vì cô, rốt cuộc cô có điểm gì tốt cơ chứ?


Sự tức giận và đố kị cùng lúc bùng cháy trong mắt cô ta, cuối cùng đều biến thành sự căm hận, Ôn Hinh Nhã cố nhịn cảm giác buồn nôn muốn ói ra, chủ động hôn Eli, quấn lấy anh ta mê hoặc, dụ dỗ, “Giúp tôi…”


“Được, giúp cô…” Xuống địa ngục!


Trên chiếc giường lớn lại diễn ra một cuộc ân ái dây dưa kịch liệt, không ngừng có những tiếng thở gấp, căn phòng ngập trong men tình ái.


Một tiếng sau.


Eli châm điếu thuốc, đầu dựa vào thành giường, khói thuốc bay lượn lờ trong không trung, ánh mắt anh ta cũng trở nên vô cùng phức tạp và khó hiểu nhìn về phía người phụ nữ cách đó không xa, nhưng ngay sau đó ánh mắt ấy lại biến thành sự mỉa mai, chế giễu, tiếc là Ôn Hinh Nhã chỉ muốn rời khỏi đó nhanh nhất có thể nên chưa từng để ý đến sự thay đổi của anh ta.


Cô ta và Eli gặp gỡ trong một bữa tiệc 5 năm về trước, khi đó cô ta vẫn chưa đến Chiếm Ngao, cô ta là con gái thứ hai của nhà họ Ôn, được vô số người yêu mến, có thể nói một người xuất chúng như cô ta cũng không thiếu người theo đuổi, và Eli là một trong số đó.


Khi đó tính tình Eli hài hước, vẻ ngoài đẹp trai, hơn nữa anh ta lại là người thừa kế thứ ba của gia tộc Rothschild, điều đó vừa hay thoả mãn lòng hư vinh của cô ta, hai người cứ thế mà qua lại, cũng từng lên giường với nhau vài lần, ở phương diện đó cả hai đều vô cùng ăn ý và vẫn luôn giữ liên lạc.


Sau đó cô ta theo cha là Ôn Diêm lên đảo mừng thọ Kỷ Tình, cuộc gặp gỡ tình cờ với An Tuyển Hoàng đã khiến cô ta như trúng tiếng sét ái tình, vì vậy cô ta quyết định nhân lúc bị bệnh ở lại đảo, kể từ đó hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Eli, lần này tìm tới anh ta, dùng chính cơ thể của mình để trao đổi, muốn anh ta đối phó con khốn Dạ Cô Tinh kia, nhưng không ngờ mới mấy năm không gặp, mà Ôn Hình Nhã đã cảm thấy ghê tởm khi lên giường với anh ta.


Hoặc cũng có thể ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy An Tuyển Hoàng, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể làm trái tim cô ta rung động được nữa, kể cả người đàn ông này cũng vậy, giữa họ chỉ còn là sự lợi dụng lẫn nhau mà thôi, anh ta muốn cơ thể của cô ta, còn cô ta lại muốn nhờ vào thế lực của gia tộc Rothschild để đối phó Dạ Cô Tinh!


Cài xong cúc áo cuối cùng, Ôn Hinh Nhã cầm túi xách định rời đi, đột nhiên dừng bước, “Đừng quên chuyện đã hứa với tôi, tôi muốn mạng chó của con khốn đó!”


Eli trầm ngâm trong giây lát rồi bật cười, “Yên tâm đi, tôi đảm bảo không lâu nữa cô sẽ không phải nhìn thấy cô ta nữa đâu.”


Ôn Hinh Nhã khẽ nhíu mày, một cảm giác kì lạ ập tới, cô ta quay đầu nhìn biểu cảm của Eli, nhưng trong làn khói thuốc dày đặc, khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng mờ mịt khó đoán, cô ta vặn tay nắm cửa đi thẳng ra ngoài, tiếng giày cao gót chạm đất ngày càng xa dần.


Khi cánh cửa vừa khép lại Eli nhanh chóng dập tắt đầu thuốc, bước xuống giường đi vào phòng tắm, anh ta tắm với tốc độ cực nhanh, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng phía thân dưới, khi ra ngoài chỉ thấy một bóng lưng mảnh khảnh đứng trước khung cửa sổ, đón lấy ánh sáng mặt trời, đẹp đến nỗi không từ ngữ nào có thể diễn tả được.


“Cô Dạ vẫn khoẻ chứ.” Eli bước chậm lại, cố gắng thể hiện mình không quá vội vã.


Dạ Cô Tinh từ từ quay người lại nhìn người đàn ông đẹp trai vừa ra khỏi phòng tắm, ngay sau đó ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua chiếc giường lớn hơi lộn xộn, “Xem ra anh Eli đã vui quên lối về rồi.”


“Vui quên lối về?” Ánh mắt Eli thoáng qua một chút nghi hoặc: “Đây là thành ngữ sao?”


Dạ Cô Tinh gật đầu, “Xin lỗi tôi quên mất anh là quỷ ngoại lai không hiểu được ý nghĩa thâm sâu của 5000 năm văn hoá Trung Quốc.”


Nụ cười của Eli bỗng vụt tắt, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã khôi phục được dáng vẻ tươi cười, một nụ cười đẹp đến hút hồn cùng đôi mắt xanh biếc rực sáng, “Theo tôi biết thì từ quỷ ngoại lai này hình như không phải từ mang nghĩa tốt.”


Dạ Cô Tinh nhún vai, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ không hề khách khí chút nào.


“Cô Dạ hình như không hài lòng về tôi.” Đây không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.


Dạ Cô Tinh vẫn nở nụ cười tươi, không hề có chút ngại ngùng nào, “Anh Eli là người thông minh.”


Eli khẽ thở dài, nói ngập ngừng, “Đúng là người phụ nữ nhẫn tâm…”


Dạ Cô Tinh bước hai bước đến trước mặt anh ta, chìa tay ra vào thẳng vấn đề, “Đồ đâu?”


Eli đảo mắt mỉm cười, bộ dạng vô cùng ung dung, thong thả, “Cô Dạ vội gì chứ, vẫn còn nhiều thời gian lắm! Chúng ta cứ từ từ nói chuyện.”


Dạ Cô Tinh liếc mắt qua chiếc giường lớn lộn xộn khó coi, trong không khí vẫn còn ám mùi khiến người khác thấy buồn nôn, sắc mặt cô vẫn không thay đổi nói, “Tôi nghĩ bây giờ anh Eli cần được nghỉ ngơi, dù sao thì sức lực của con người cũng có hạn, vậy nên tôi không làm phiền thì hơn.”


“Cô Dạ đang xem thường năng lực của tôi sao?” Anh ta cười gian tiến lại gần cô thêm một bước, Dạ Cô Tinh nhướng mày, nhưng cũng không đấy anh ta ra, cô chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta không nói lời nào.


“Cô tin không, tôi vẫn có thể làm tiếp được.”


Dạ Cô Tinh đảo mắt một vòng sau đó cười nhạt, “Đáng tiếc là người có thể điên cùng anh đã đi rồi, à, khi nãy tôi vừa gặp cô ta dưới lầu, hay để tôi giúp anh gọi cô ta quay lại nhé?”


Sự xấu xa trong mắt Eli càng hiện rõ, “Cô ta đi rồi thì vẫn còn có cô mà.”


Dạ Cô Tinh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cô đột nhiên chuyển chủ đề, “Không biết anh Eli đã từng nghe có một câu nói xưa như thế này hay chưa? Nước thường mà đòi sánh với nước biển, mây núi Vu Sơn mới đích thực là mây.”


Eli nhíu mày, đôi mắt xanh biếc hiện rõ sự nghi hoặc, “Đây là thơ tình hả?”


Dạ Cô Tinh không thèm để ý tới anh ta, tự nói tự giải thích, “Câu đó có nghĩa là nếu nhìn thấy biển cả thì mới biết tất cả nước trên thế gian này đều không phải là nước, đã từng đến Vu Sơn thì mới biết tất cả mây trên thế gian này đều không phải là mây.”


Eli hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta không cách nào nhìn thấu một người, điều đáng nói ở đây đó lại là một người phụ nữ.


Anh ta bắt đầu thấy khó chịu, nóng lòng muốn tự tay xé tan cái nụ cười giả tạo trên môi cô, giọng điệu lạnh lùng, “Xin lỗi, cô Dạ đã đánh giá quá cao trình độ tiếng Trung của tôi rồi.”


Trong lòng Dạ Cô Tinh thầm mắng một câu ngu ngốc, nhưng ngoài mặt vẫn không có chút gì là mất kiên nhẫn, cô từ từ giải thích: “Nước ở biển là nước tốt nhất, còn mây ở núi Vu Sơn là đẹp nhất.”


Eli hơi nheo mắt lại, khi anh ta hiểu ra thì khuôn mặt tuấn tú sa sầm xuống, cơn tức giận cứ thế tuôn ra, anh ta nhìn Dạ Cô Tinh như thể con sói đói nhìn chằm chằm con mồi, “Ý cô là tôi không bằng An Tuyển Hoàng?”


“Đương nhiên không phải thế.” Dạ Cô Tinh lắc đầu, mỉm cười sửa lại: “Đâu chỉ không bằng, mà là không thể bằng!”


Sắc mặt Eli tối sầm lại, giơ tay muốn bắt lấy cánh tay cô, Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn lé sang một bên, mượn đà rút khẩu súng lục màu bạc từ eo, khoảng cách giữa hai người vừa đủ để cô từ từ đưa tay lên đặt khẩu súng vào đúng cổ họng anh ta.


Đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười càng tươi hơn, “Ôi! Anh Eli là đang thẹn quá hoá giận sao? Thật ra câu vừa nãy tôi nói còn có thể được hiểu như thế này: Có được người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này rồi, thì những người đàn ông khác đều không được xem là đàn ông nữa, anh Eli à, trong đó đương nhiên bao gồm cả anh đó!”


Anh ta hừ lạnh một tiếng, “Dạ Cô Tinh, cô dám xỉa xói tôi!”


Khẩu súng trong tay Dạ Cô Tinh càng áp sát hơn buộc anh ta phải ngẩng đầu lên, cô lấy làm tiếc lắc đầu, “Chậc chậc… xem ra anh Eli không những không phải là đàn ông mà còn không phải là người, ít ra người còn có não, nhưng anh thì có vẻ ra đường quên mang não theo rồi. Tôi là một người phụ nữ hiền lành, thật thà làm sao mà biết xỉa xói chứ? Đồ mù chữ!”


Eli suýt chút nữa bị chọc tức đến ói ra máu, ánh mắt loé lên một tia lạnh lùng: “Dạ Cô Tinh, tôi khuyên cô nên nhìn vào thực tại, đồ mà cô muốn đang nằm trong tay tôi, lẽ nào cô không sợ tôi trở mặt sao?”


“Đừng nói như thể nhất thiết phải là anh mới được, thật không ngờ anh Eli ngoài việc có bộ não không sử dụng được ra lại còn mắc bệnh tự luyến nữa, tiếc thay cho gia tộc Rothschild – nhân tài nhiều vô kể vậy mà không hiểu sao lại có một tên vô dụng như anh? Ôn Hinh Nhã như bông hoa loa kèn, dáng người ngon nghẻ, xinh đẹp động lòng người, cho dù anh không làm thì cũng có hàng đống người xếp hàng muốn làm, và tôi chỉ cần đặt một chiếc máy ảnh ở đó là xong, đơn giản biết bao! Tìm đến anh chẳng qua vì vẻ bề ngoài điển trai, với lại là người mẫu nổi tiếng ở Châu Âu chắc chắn sẽ rất ăn ảnh.”


“Dạ Cô Tinh! Cô xem tôi là cái gì?” Toàn thân anh ta run bần bật, hai mắt đỏ sọng, không nhịn nổi bèn quát lớn.


“Diễn viên phim heo! Nếu không anh cho rằng là cái gì?” Dạ Cô Tinh đảo mắt lướt một lượt từ trên xuống dưới, ý cười càng sâu hơn, “Dù sao tôi cũng đã từng thấy anh khoả thân trước ống kính, mặc dù đối tượng chỉ là một con búp bê tình dục, nhưng người anh em à, xét từ góc độ chuyên nghiệp, tôi thấy anh thật sự rất thích hợp tới Nhật phát triển.”


Hàm ý của câu nói đó chính là, video bẽ mặt của anh vẫn đang nằm trong tay tôi đấy, ngoan ngoãn chút đi!


“Shit! Đồ phụ nữ xấu xa! Ban đầu cô lừa tôi! Cô vẫn còn giữ đĩa CD đó, đúng không?”


Miệng súng càng dí sát hơn, Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Cuối cùng cũng thông minh hơn chút rồi đó. Được rồi, tôi không muốn nhiều lời với anh nữa, anh có đưa hay không?”


Sắc mặt Eli thay đổi, cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi nói, “Lần này coi như cô giỏi! Tô không thích bị người khác chĩa súng vào.”


Dạ Cô Tinh nhún vai, rút súng về.


Eli sa sầm mặt mũi đi tới bên cạnh chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng, rút dây cáp dữ liệu ta, một đầu của dây liên kết với USB, bên trong ghi lại toàn bộ cảnh ân ái giữa anh ta và Ôn Hinh Nhã.


“Video kia của tôi cô định làm thế nào?”


Dạ Cô Tinh chìa tay, nhìn anh ta nhàn nhạt cười, “Đương nhiên là sẽ cất giấu mãi mãi.”


“Ồ! Anh Eli đang muốn bàn chuyện trao đổi làm ăn với tôi sao?”


Ánh mắt anh ta thoáng qua vẻ đắc ý, “Đúng vậy.”


Dạ Cô Tinh vẫn thản nhiên chỉnh lại cổ áo, khuôn mặt lộ rõ vẻ xem thường, “Anh cảm thấy mình đủ tư cách không?”


“Cô!”


“Đúng như những gì tôi vừa nói, tôi muốn xử Ôn Hinh Nhã, còn về nhân vật nam chính trong cuộn phim là ai căn bản không quan trọng, không lấy được cuộn phim này thì tôi có thể tìm người quay lại cái khác, nhưng kết quả cuối cùng lại là vụ bê bối giữa anh và búp bê tình dục bị phanh phui, lúc đó không biết những người trong gia tộc Rothschild, sẽ nhìn anh Eli cao quý không ai sánh bằng với ánh mắt như thế nào đây?”


“Cô uy hiếp tôi?”


“Đúng vậy! Đây chẳng phải là điều rõ mồn một hay sao?” Dạ Cô Tinh mặt dày đến cùng.


“Ok. Tôi đồng ý với cô!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi đặt USB vào tay cô.


Dạ Cô Tinh gật đầu hài lòng, “Cuối cùng cũng thông minh lên rồi, tốt lắm, tốt lắm, càng ngày càng có tính người rồi đó.”


Khoé miệng Eli giật giật, mặt tối sầm lại, “Cái đó… cô đã xem video kia rồi đúng không?”


Dạ Cô Tinh giống như đang nhìn một kẻ thần kinh “Tôi là người quay, anh nghĩ tôi chưa xem?” Lúc ở phim trường quay quảng cáo cho Trà Liễm bị cô lừa vào nhà kho, khi đó chỉ có Dạ Cô Tinh và anh ta, quần áo đều do cô tự tay lột, sao có thể chưa xem chứ.


“Khụ khụ… có đẹp không?”


“Ừm…”


Khuôn mặt anh ta hơi ửng đỏ, anh ta vẫn còn đang để ý chuyện nước ở biển và mây ở núi Vu Sơn.


“Này! Tôi và An Tuyển Hoàng rốt cuộc ai…”


“Dừng!” Dạ Cô Tinh giơ tay lên, khuôn mặt tỏ vẻ kiểu anh là một kẻ điên, chờ tôi đi khỏi hãng phát bệnh, “Không sánh được, người đàn ông của tôi là tốt nhất!” Vừa dứt lời cô xoay người rời khỏi đó.


Trước khi ra khỏi cửa Dạ Cô Tinh lắc lắc USB trong tay mình, cười đắc ý, “Yên tâm đi, tôi sẽ làm mờ khuôn mặt tôn nghiêm này của anh.”


“Fuck!” Eli cảm thấy mình phải chịu một cú sốc lớn nhất trong cuộc đời!


Dạ Cô Tinh nắm chặt USB trong tay, xoay người rời đi khuất dần ở chỗ rẽ, ngoài hành lang vắng vẻ chỉ còn tiếng khẽ thở dài: “Tiểu bạch liên hoa à, tôi nên để cô chết theo kiểu nào đây? Đúng là có hơi hại não mà…”


Chương 18: Con đường một đi không trở lại, tôi rất ghét cô


Màn đêm dần buông xuống, sau khi tắm xong Mẫn Tuệ Hiền ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc đen óng mượt mà buông xoã sau gáy, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, ai có thể ngờ được người phụ nữ trước mặt này đã gần 50 tuổi cơ chứ?


Bên cạnh bà để một chiếc điện thoại màu trắng, lúc này đôi mắt khẽ nhắm lại như đang thư giãn.


Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, đôi mắt nhắm nghiền bỗng mở ra, trong chốc lát ánh sáng màn hình chói mắt khiến bà không thể nhìn gần.


Mẫn Tuệ Hiền bỗng vui vẻ nhếch khoé miệng lên, một vài nếp nhăn trên khuôn mặt dần lộ ra như thể sóng nước bồng bềnh, lăn tăn gợn sóng, bà mỉm cười nói, “Chào An phu nhân.”


“Bà Ôn, để bà đợi lâu rồi, tôi đã gửi đồ vào hòm thư riêng, tiếp theo làm như thế nào là do bà hết, nhưng…”


Ánh mắt Mẫn Tuệ Hiền nghiêm lại, trong lòng bà ta biết rõ đối phương không phải là dạng tốt lành gì, bất giác tập trung cao độ, cười nói: “Cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, dù sao cũng là đối tác hợp tác, tôi nghĩ giữa chúng ta nên có hai chữ tin tưởng mới phải.”


“Được thôi, nếu bà Ôn đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Có rất nhiều cách để xử lý Ôn Hinh Nhã, trong khi đó tôi có thể chọn cách trực tiếp nhất, ví dụ như một phát súng chí mạng, hoặc ném xuống biển làm mồi cho cá mập, bà cũng biết tôi có cái khả năng đó và cũng có gan làm chuyện đó.”


Đầu ngón tay cầm điện thoại của Mẫn Tuệ Hiền trắng bệch, người ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong.


“Nhưng bây giờ tôi lại chọn cách vòng vèo như vậy để đối phó cô ta, thứ nhất là muốn phối hợp với bà Ôn báo thù cho con gái, hai là tôi cũng không muốn để cô ta chết dễ dàng như vậy. Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ? Nhiều lúc sống còn khó hơn cả chết. Bà Ôn hiểu điều đó chứ?”


Mẫn Tuệ Hiền hơi cong môi, ánh mắt hiện rõ sự thù hận đến tột cùng, trong đó xen lẫn cả sự nham hiểm, độc ác, ánh mắt ấy giống như ác quỷ muốn đoạt mạng người vậy.


Giọng nói không hề có chút khác thường nào, vẫn nhẹ nhàng, uyển chuyển như cũ, đúng chất con gái nhà dòng dõi quyền quý, “Cô lo lắng thừa rồi, con khốn Vương Huệ kia và Ôn Diêm âm thầm qua lại với nhau, không những sinh ra một đứa nghiệt chủng, mà còn lừa lọc đánh tráo mất đứa con gái ruột của tôi, mối thù cướp mất con gái không đội trời chung! Bây giờ Vương Huệ đã chết rồi, vậy thì mẹ nợ con trả, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho đồ tạp chủng Ôn Hinh Nhã kia! Cô cứ yên tâm đi.”


“Vậy thì tốt. Chỉ sợ bà Ôn không nỡ ra tay đối với viên ngọc quý đã nâng niu trên tay hơn hai chục năm qua thôi.”


Trái tim Mẫn Tuệ Hiền đau nhói, toàn thân run rẩy, lời nói của Dạ Cô Tinh như chiếc dùi nhọn đâm thẳng vào tim bà ta! Vừa nghĩ tới bao nhiêu năm qua bà ta đã dành hết tình yêu thương cho một đứa nghiệt chủng, trong khi con gái ruột của mình lại phải lưu lạc ở bên ngoài, chẳng ai nhòm ngó tới, Mẫn Tuệ Hiền thật sự rất muốn giết chết chính mình!


Cố gắng hít thật sâu ổn định lại tâm trạng kích động của mình, bà ta cười lạnh hai tiếng, “Cô không cần thử tôi đâu, nếu ngay từ đầu tôi đã chọn hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ không mềm lòng.”


“Hi vọng bà nói được làm được.”


Sau khi cuộc gọi kết thúc, Mẫn Tuệ Hiền nhìn màn đêm qua khung cửa sổ được bao phủ một màu đen, ánh trăng kém sáng hơn mọi khi, cả bầu trời sao cũng trở nên ảm đạm, bà ta bỗng nở nụ cười nhìn có vẻ rất hiền từ và bấm gọi một dãy số.


“Nhã Nhã, con ngủ chưa? Bớt chút thời gian về Từ Châu được không con? Cha mẹ đều rất nhớ con…”


Dưới lời mời vô cùng dịu dàng của mẹ, ngày thứ ba sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Ôn Hinh Nhã quyết định quay về Từ Châu, trước khi đi cô ta còn tạm biệt Eli và không quên nhắc nhở anh ta sớm thực hiện lời hứa ra tay đối phó Dạ Cô Tinh.


Eli cười gian xảo, vẻ mặt sâu xa khó đoán, quay qua bảo đảm với cô ta: “Yên tâm đi, không lâu nữa cô sẽ không nhìn thấy cô ta nữa đâu.”


Hai người tạm biệt nhau bằng một nụ hôn, Ôn Hinh Nhã gắng sức lấy lòng anh ta, ngoài mặt thì tươi cười ngọt ngào, nhưng trong lòng thì đang thầm tính toán phương án thứ hai, trước tiên dùng Eli nhử mồi trước, cho dù thất bại cũng không sao, cứ coi như là dò đường trước khi hành động, lần này cô ta về Từ Châu đúng lúc có thể bàn với mẹ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào, nếu có thể lôi kéo được cả nhà họ Mẫn vào thì càng tốt, thêm người giúp sức thì càng nắm chắc được phần thắng!


Dạ Cô Tinh may mắn thoát chết trên bàn mổ, đến các vị trưởng lão cũng đành bó tay với cô ta, nhưng vận may của con người cũng có giới hạn, Ôn Hinh Nhã không tin cô ta có thể may mắn mãi như vậy! Cứ chờ mà xem, cô nhất định sẽ khiến cho con khốn Dạ Cô Tinh sống không bằng chết!


Khi chuyến bay cất cánh Eli vẫn đứng dõi theo từ xa, đôi mắt anh ta thoáng qua chút buồn bã, trong đó có cả sự tàn nhẫn, mơ hồ còn có chút phấn khích, anh ta thả một nụ hôn gió vào không trung, “Em yêu à, vĩnh biệt…”


Thứ đang chờ Ôn Hinh Nhã ở chuyến đi lần này chính là con đường một đi không trở lại – con đường dẫn thẳng tới địa ngục, mà con đường ấy lại do chính người mẹ mà cô ta kính trọng nhất tự tay dựng lên.


Dạ Cô Tinh ôm đứa con nhỏ đứng trước khung cửa sổ nở nụ cười tươi rói, “Con gái ngoan, gọi mẹ đi con…”


“A…o…” Cô bé không biết mẹ đang nói cái gì, chỉ đạp chân liên tục, đôi tay bé nhỏ nắm thành nắm đấm, đôi mắt to tròn đen láy không ngừng nhìn ngó xung quanh.


An Cẩn và An Du mỗi người đứng một bên phía sau Dạ Cô Tinh, Minh Chiêu cũng đứng khom mình cách đó không xa.


“Chắc chắn cô ta đi rồi chứ?” Dạ Cô Tinh hỏi một cách thản nhiên, đưa tay chọc vào gò má non mềm của cô bé trong lòng, tiếng cười khanh khách tràn ngập khắp căn phòng.


Minh Chiêu cúi đầu cung kính, điềm đạm nói, “Vâng, chuyến bay sáng nay đã cất cánh vào lúc 9 giờ 1 phút rồi.”


“Ừm, tôi biết rồi.”


Minh Chiêu lui ra ngoài, đi tới cửa mới phát hiện trên trán đẫm mồ hôi lạnh, tâm tư của phu nhân đúng là ngày càng khiến người khác không tài nào đoán nổi…


“Này! Tên đầu gỗ mặt lạnh kia! Anh đang làm gì ở đó thế?” Minh Chiêu chỉ cảm thấy vai phải hơi nặng, anh ta phản xạ theo bản năng, ngay sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên, anh ta muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa.


Anh Tử Lạc cảm thấy cánh tay đau đớn, cô ấy vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy trời đất quay cuồng ngồi bệt xuống đất, đôi mắt thất thần, vẻ mặt mơ hồ.


Khoé miệng Minh Chiêu giật giật, anh ta thấy có điều chẳng lành, vội vã xoay người rảo bước rời đi! Trước đây nếu như hỏi Minh Chiêu rằng người mà anh ta sợ nhất là ai, anh ta sẽ lạnh lùng mà nhả ra hai chữ – gia chủ! Nhưng bây giờ nếu có người cũng hỏi câu hỏi như vậy, thì anh ta sẽ không chút do dự mà trả lời là Anh Tử Lạc!


Từ “chuyện quần lót” trước kia, rồi lại đến vụ “chó cắn sói hôn” lần trước, Minh Chiêu thừa nhận mình đường đường là tiền tướng nhà họ An mà lại bị cô gái nhỏ này làm cho khiếp sợ luôn rồi, cô ấy giống như con ong lúc nào cũng vo ve bên tai nói cả ngày trời không biết mệt; hoặc là quấn lấy anh nhắc đi nhắc lại hai từ “quần lót”; điều quan trọng nhất là cô ấy luôn thích đảo lộn phải trái, đổi trắng thay đen cho đến khi người khác nghẹn họng không nói được nữa thì thôi!


Minh Chiêu là một nam tử hán không sợ khổ, không sợ mệt, lại càng không sợ chết, nhưng anh ta lại sợ phiền toái! Nhất là bị đàn bà con gái làm phiền! Ví dụ như bây giờ chẳng hạn.


“Đứng lại!” Giọng nói sắc bén của cô gái đột nhiên lên cao, nó giống như lưỡi dao xoẹt qua cửa kính khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến nỗi da đầu tê dại.


Bước chân Minh Chiêu hơi khựng lại, ngay sau đó anh ta bước càng nhanh hơn, nhưng cũng chỉ một khoảnh khắc đó cũng đủ để cô gái vô cùng tức giận tiến tới trước mặt anh ta, hai tay chống nạnh, chặn giữa đường đi.


“Tránh ra.” Giọng nói của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ.


Anh Tử Lạc dường như đã quen với việc đó, cô ấy hơi hất cằm, mặc dù không cao bằng đối phương nhưng vẫn phải làm ra vẻ mình cao hơn, “Anh đánh tôi rồi muốn chạy à? Trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?”


“Cô muốn như thế nào?” Khuôn mặt Minh Chiêu không mang chút cảm xúc nào, ngay cả giọng nói cũng vô cùng thản nhiên.


“Hừ! Ăn miếng trả miếng thôi, anh đánh tôi, tôi đương nhiên phải đánh trả rồi!”


Minh Chiêu dạng hai chân, giang hai tay.


“Hả…” Anh Tử Lạc sững sờ, phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh, anh định làm gì?”


“Muốn đánh thì nhanh lên, tôi còn có việc.”


Anh Tử Lạc như nghẹn họng, đôi mắt thẫn thờ, “Anh…” Thật ra cú đánh khi nãy cô ấy đã có ý thức phòng vệ, vì vậy khi tiếp đất cũng tránh được những vị trí trọng yếu như xương bả vai, cùng lắm là chỉ bị đau mông một tí, Anh Tử Lạc cũng không biết tại sao mình lại thích kiếm chuyện với Minh Chiêu đến vậy, cô ấy ghét nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó, luôn muốn xem khuôn mặt ấy phá lệ một lần thì sẽ như thế nào. Vậy nên cô ấy rất thích làm phiền anh, cằn nhằn anh, chọc tức anh, nhưng đáng tiếc là không lần nào thành công hết!


Anh Tử Lạc sống trên đời đã 18 năm, cô ấy có thể cắn răng chịu đựng được sự huấn luyện tàn nhẫn như ác quỷ của Liên Minh Tử Thần, giờ đây cô ấy không tin mình không trị được tên đầu gỗ mặt lạnh này!


Minh Chiêu thấy cô gái nhỏ không có phản ứng gì quá lâu, anh ta thu tay về chuẩn bị rời đi.


“Này! Tôi còn chưa đánh cơ mà! Anh vội đi gì chứ?”


Ánh mắt Minh Chiêu lạnh lùng quét qua thân hình mảnh mai của cô gái, đánh giá một cách khách quan: “Cô không có bản lĩnh đấy.”


Anh Tử Lạc bị giọng điệu khinh thường của anh ta chọc cho điên tiết: “Anh nói ai không có bản lĩnh cơ! Anh mới không có bản lĩnh ấy! Đứng lại cho tôi!”


Minh Chiêu lười đôi co với Anh Tử Lạc, nhanh chóng rời đi, dựa vào thực lực của cô ấy mà muốn quật ngã anh ta là điều không thể.


Anh Tử Lạc không ngờ anh ta lại kiêu ngạo như vậy, “Anh không cần quần lót nữa sao?”


Minh Chiêu vẫn không dừng bước.


“Anh có tin là tôi treo hình tam giác đó trước cửa biệt thự để cho mọi người ngắm hay không hả?”


Minh Chiêu nhanh như một cơn gió tiến đến gần cô gái, ánh mắt anh ta bỗng trở nên sắc lạnh, ẩn giấu cả lửa giận trong đó, “Cô dám!”


Anh Tử Lạc thấy anh ta cuối cùng cũng không còn dáng vẻ của một tảng băng nữa, trong lòng vô cùng đắc ý, cười hì hì nói, “Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau chắc chắn sẽ quen thôi, nếu đã từng treo một lần rồi thì lần sau ắt sẽ dễ dàng hơn!” Cô ấy chớp đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, trìu mến nhìn Minh Chiêu.


Minh Chiêu nhìn Anh Tử Lạc chằm chằm, đứng ngay ngắn trước mặt cô ấy, như thể cố nặn từ trong kẽ răng ra chữ: “Đánh đi.”


Anh Tử lạc xoa cằm, đi vòng quanh anh ta ba vòng bên trái rồi lại ba vòng bên phải, đôi mắt lanh lợi thoáng qua chút xấu xa, chỉ thấy lưng cô áp vào phía sau anh ta, một tay khoá chặt cánh tay phải của anh, Minh Chiêu cố gắng kiềm chế sự kích động muốn đánh trả, chờ đợi một cú ngã vô vị.


Anh ta thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực để thay cô ấy hoàn thành cú ngã này, anh ta thực sự không thể chịu nổi tính cách ngang bướng quấn lấy mình dai dẳng không thôi này, Anh Tử Lạc giống như kẹo dẻo vậy, có dứt thế nào cũng không ra, phiền chết mất! Cô ấy lại có quan hệ tốt với phu nhân, nói nhẹ không được, nói nặng cũng không xong, đúng là khó cả đôi đường, đã phiền lại càng thêm phiền!


Đúng lúc này việc ngoài ý muốn lại xảy ra, tay kia của Anh Tử Lạc nhanh nhẹn luồn qua háng Minh Chiêu, cuối cùng ra một đòn chí mạng!


Toàn thân Minh Chiêu đông cứng, đầu óc nhất thời trống rỗng, anh ta thậm chí còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi ngẩng lên thì đã thấy Anh Tử Lạc đứng ngay trước mặt, nhẹ nhàng phủi tay, nở một nụ cười gian.


Anh Tử Lạc cảm thấy lần này tên đầu gỗ mặt lạnh chắc chắn không thể giữ nguyên vẻ mặt nghìn năm không thay đổi kia được nữa, là một người đàn ông mà bị cô tóm lấy của quý thì đều sẽ có phản ứng, trừ khi anh ta không phải là đàn ông!


Sự việc không ngoài dự tính, khuôn mặt người đàn ông không còn là vẻ lạnh lùng thờ ơ nữa, một loại cảm giác khó chịu bị đè nén hiện rõ trong mắt anh ta, Anh Tử Lạc ngay lập tức ngẩn người ra, Minh Chiêu gắt gao siết chặt cánh tay phải cô gái, lạnh lùng đẩy một cái, lưng cô ấy va vào mặt tường vừa cứng vừa lạnh, đầu đập vào tường phát ra tiếng va chạm nặng nề.


Anh Tử Lạc hít một hơi thật sâu, “Đau…” Khi cô ngẩng lên thì thấy anh ta đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lạnh lùng ấy như một mũi dao lạnh ngắt đâm thẳng vào tim cô ấy, đó là sự chế giễu, coi thường, cười nhạo, trước giờ Anh Tử Lạc không hề biết hoá ra trong mắt anh ta còn có thể chứa đựng nhiều cảm xúc đến thế, mặc dù đã được nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hoá giận của anh ta đúng như ý muốn, nhưng trong lòng cũng không thấy thoải mái là bao. Sức lực của đàn ông rất khoẻ, cô ấy có thể cảm nhận được bàn tay ghì chặt cánh tay mình đang run nhè nhẹ.


Anh Tử Lạc đột nhiên cảm thấy hơi sợ, định giải thích: “Tôi…”


“Cô có biết tôi ghét cô ở điểm gì nhất không?” Anh ta từ từ mở miệng, nói nhẹ như một làn khói nhưng nó lại giống như một nhát búa nặng nề đập vào tim Anh Tử Lạc, “Tôi ghét hành vi tự cho mình là đúng của cô, tôi càng ghét việc cô tự mình đa tình. Một người con gái có thể làm ra hành động như vậy chắc chắn cũng không phải dạng sạch sẽ gì.”


Vừa dứt lời anh ta đã xoay người sải bước rời đi.


Thân hình mảnh mai của cô gái từ từ trượt xuống chân tường, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt lanh lợi bỗng dưng thất thần, cô ấy ngơ ngác nhìn theo hướng Minh Chiêu rời đi, một lớp hơi nước che mờ đi tầm nhìn, cô ấy lẩm bẩm: “Anh ghét tôi đến vậy sao…”


Cuối cùng một giọt nước mắt trong veo rơi xuống mặt đất.


Cô ấy sụt sịt mũi, ngẩng lên nhìn bầu trời, môi khẽ run nhưng mắt lại mở rất to, cuối cùng cũng ngăn được nước mắt ngừng rơi nhưng trong lòng lại thấy vô cùng trống rỗng.


“Cha ơi, Lạc Lạc nhớ cha rồi… khi nào cha mới tới đón Lạc Lạc về nhà đây…”


Minh Triệt vừa từ phòng khám dưới lòng đất lên, tay vẫn đang cầm nọc độc rắn lục mới chiết xuất, nhất định phải cùng Tịch Cẩn so tài cao thấp, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Minh Chiêu đi lướt qua người mình, anh ta đang định gọi lại thì đã thấy anh đi vào phòng nhanh như một cơn gió, anh ta bĩu môi càu nhàu: “Vội đi đầu thai chắc…”


Tiếng đóng cửa rầm một cái, Minh Chiêu hít một hơi thật sâu rồi lại thở hắt ra, ánh mắt anh ta đã trở lại lạnh lùng nhưng không còn như trước nữa, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy được cảm xúc phức tạp ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lùng ấy, như là buồn bực, như là tức giận, như là xấu hổ, như là lúng túng khó xử.


Trong đầu anh ta bỗng xẹt qua hình ảnh đôi mắt sáng ngời bỗng dần buồn thiu, giống như ánh sao khi tờ mờ sáng trở nên vô cùng yếu ớt, rồi ngay sau đó biến mất nơi chân trời xa xăm.


Anh ta bình tĩnh lại và phát hiện ra ngọn lửa trong người vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống, cuối cùng cười gượng một cái đi vào phòng tắm, một lúc sau bên trong có tiếng nước chảy tí tách…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom