Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 29+30
Chương 29: Xuất hiện bất thường, chất vấn Thập Nhị
Hôm nay bé Húc mới vừa bú sữa xong đã chép cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng vẫn chưa đã cơn thèm, vươn tay về phía Dạ Cô Tinh, cẳng chân nhỏ cũng bắt đầu đạp thình thịch.
Dạ Cô Tinh biết ý nghĩa của hành động này…. vẫn còn muốn bú nữa!
Cô lập tức cạn lời, thông qua hai tháng liên tục quan sát, Dạ Cô Tinh cũng coi như đã phát hiện ra cô nhóc nhà mình đúng là một đứa trẻ háu ăn, chỉ khi được ăn đến no căng cái bụng thì mới chịu ngậm miệng lại.
Bảy phần no không đủ, tám phần, chín phần cũng không đủ, một hai phải no căng, cho đến khi nuốt không nổi nữa mới thôi!
Mà sữa của Dạ Cô Tinh có hạn, chỉ có thể pha thêm sữa bột, mỗi ngày sữa mẹ vắt ra cũng chỉ có nhiêu đó, còn phải lo cho hai cái miệng, An Tuyển Hoàng lại cưng con gái, thường xuyên cắt xén phần sữa của con trai, đút hết vào trong bụng của cô nhóc.
Có vài lần lúc An Tuyển Hoàng đút cho cô nhóc, rõ ràng sữa đã uống hết mà vẫn cố ý ngậm không buông, miệng kêu chóc chóc một hồi, tay chân quơ loạn xạ, gấp đến độ nước mắt chực trào ra, An Tuyển Hoàng cho rằng con gái chưa uống no nên không ngần ngại chia khẩu phần ăn của con trai kín đáo đắp qua cho con gái.
Đêm đó Dạ Cô Tinh phát hiện cô nhóc có điều không ổn, bị nấc liên tục, cơ thể uể oải, lơ mơ buồn ngủ, rõ ràng tinh thần không tốt, lúc đầu cô còn tưởng buồn ngủ nhưng dù dỗ thế nào thì bé vẫn không nhắm mắt, cứ nấc lên, cơ thể giật giật.
Dạ Cô Tinh ôm cô bé vào trong ngực không ngừng đi tới đi lui, còn duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng, vừa mới vỗ một cái thì cô nhóc đã trớ ra sữa, sữa chảy dọc theo cổ xuống nhanh chóng thấm ướt cái vỏ chăn nhỏ đang quấn quanh người, sau đó lại khóc òa lên thật lớn.
Rõ ràng là ăn quá nhiều!
Vì chuyện này mà An Tuyển Hoàng bị Dạ Cô Tinh đuổi ra ngủ ngoài phòng khách ba ngày, đến nước này anh cũng không dám lén lút cho con gái ăn thêm nữa, mỗi lần đút sữa đều phải chia khẩu phần rõ ràng chặt chẽ, còn cô nhóc tất nhiên là không vừa ý rồi, cô bé còn chưa được ăn no cơ mà!
Mà cô nhóc An Húc cũng vì chuyện này mà được thêm cái tên “cá vàng nhỏ”, ăn không biết no, nhất định phải chết vì no, không phải cá vàng thì là cái gì?
Cho nên, ngay khi Dạ Cô Tinh thấy những hành động đó của cô nhóc thì cũng mặc kệ, giấu bình sữa ở sau lưng, không nhìn thấy thì sẽ không nhớ tới, nhưng khóc la vài tiếng là chuyện khó tránh được.
Mà cô bé này cũng rất lém lỉnh, lúc trước cứ mỗi lần khóc lên thì An Tuyển Hoàng cũng đành chịu, cứ tự nhiên mà lấy khẩu phần ăn của con trai mà thỏa mãn cho con gái, Dạ Cô Tinh cảm thấy anh đối xử quá bất công quá, đến giờ đổi qua Dạ Cô Tinh, cô mới mặc kệ cô nhóc, muốn khóc cứ khóc, nói không cho là không cho!
Trong chuyện giáo dục con cái, bất luận là con trai hay con gái, Dạ Cô Tinh đều nói một là một hai là hai, từ trước đến nay vẫn luôn rất kiên quyết, thực hiện nghiêm khắc đến cùng.
An Húc tuy nhỏ nhưng không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh, thấy nước mắt trước mặt mẹ cũng không có tác dụng thì rất nhanh đã nín khóc, nằm ở trên giường mò mò chân, Dạ Cô Tinh không khỏi thán phục, con nít bây giờ đều thành tinh rồi.
Hôm nay cũng như vậy, Dạ Cô Tinh thấy cô bé cũng đã uống một lượng kha khá nên thu bình sữa lại, cô nhóc vẫn còn muốn, mẹ lại không cho, thế là bắt đầu khóc, biểu cảm nhõng nhẽo, Dạ Cô Tinh cũng không chút dao động, thả bình sữa xuống, cũng chẳng thèm dỗ cô bé.
Chưa đầy một phút bé con chắc chắn sẽ nín ngay, không ai hiểu con bằng mẹ, về điểm này Dạ Cô Tinh vẫn có tự tin.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Lưu Hinh Đình lại trở nên thật khó chịu, chỉ thấy đôi lông mày cô hơi nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, khi nhìn kỹ còn có thể thấy đôi tay run lên nhè nhẹ.
“Nhất nhất, con bé khóc lóc thảm thiết như vậy, em không thể cho nó ăn thêm chút hay sao?” Trong giọng điệu như có ý oán trách.
Lời vừa nói ra, Dạ Cô Tinh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, mà Lưu Hinh Đình vẫn còn ảo não, bản thân sao lại nói ra những lời như này chứ, con của người khác quản giáo như nào đi nữa, khi nào mới tới lượt cô nói vào, hơn nữa, làm mẹ thì chắc chắn sẽ không làm hại con mình.
Không khí hơi khựng lại, có chút gượng gạo.
Lúc này đứa nhỏ cũng đã hết gào khóc, đảo đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn hai người bọn họ một..
Vẫn là Dạ Cô Tinh phản ứng nhanh, bế con gái lên nhìn Lưu Hinh Đình nói: “Húc Nhi à, con xem dì của con yêu con biết bao, còn sợ con sẽ đói nữa, sau này lớn lên con không được quên lòng tốt của dì nha!”
Bé Húc được mẹ ôm vào trong ngực, vui mừng cười khanh khách, hai bàn chân nhỏ cũng đạp thình thịch, khóe mắt Lưu Hinh Đình nóng rực, suýt chút nữa muốn khóc.
Dạ Cô Tinh nhìn cô một cái thật sâu, cũng không vội mở lời, mà dỗ con đi ngủ trước, để An Vũ chăm sóc cho cô bé, sau đó cười với Lưu Hinh Đình: “Chúng ta đi ra vườn dạo đi…. “
Nói xong lập tức đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, không để lại cho Lưu Hinh Đình bất cứ cơ hội từ chối nào.
Nhìn cái bóng dáng cố chấp mạnh mẽ kia, Lưu Hinh Đình chỉ cảm thấy có chút ấm áp dâng lên trong lòng, đã bao nhiêu năm rồi, chẳng có ai để ý đến cô ấy như vậy, cô ấy cũng không nhớ rõ……
Vào giữa tháng bảy mùa hè, trong khu vườn rực rỡ sắc hoa, muôn hoa đua nở, bóng cây rậm rạp tựa như một chiếc ô khổng lồ tự nhiên rộng mở, dưới bóng râm này là hai cô gái xinh đẹp đang sánh bước bên nhau.
Người phụ nữ bên trái để tóc dài buông xõa tùy ý, áo phông trắng đơn giản, quần đen ngắn cũn cỡn, chân đi dép tông Doraemon xinh xắn. Thoạt nhìn còn có vẻ non nớt hơn sinh viên đại học vài phần, ai mà nghĩ rằng cô ấy đã là mẹ của hai đứa trẻ?
Người phụ nữ bên phải trang điểm tinh tế, mái tóc ngắn gọn gàng, kết hợp với áo vest đen kiểu mới của GUCCI, váy ngang hông sọc đen trắng, kiểu dáng đơn giản, một đôi giày cao gót 7 cm khiến đôi chân cô ấy càng thêm thon thả.
Nếu bây giờ có ai đường đột bước vào, sẽ nhìn thấy hai người phụ nữ với phong cách khác nhau, nhưng đều xinh đẹp, thậm chí còn diễm lệ hơn cả những loài hoa tràn ngập trong vườn này!
“Thập Nhị, chị đang giấu em chuyện gì đó.” Sau cùng, là Dạ Cô Tinh chủ động nói, cô dùng câu trần thuật và gọi là “Thập Nhị”, cái tên mà Lưu Hinh Đình không quá thích.
“Em là dùng thân phận Dạ Nhất hay thân phận Nhất Nhất để hỏi chị vậy?” Cô ấy nghiêng đầu nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt mang theo vẻ cố chấp.
Dạ Cô Tinh lại không nhìn cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, khu vườn rất rộng, sau khi cô mang thai, An Tuyển Hoàng lại cho người mở rộng khu vườn cơ bản ra phía ngoài, bây giờ khu vườn đỏ thắm ngập tràn hoa cỏ, giống như một tấm thảm nhiều màu sắc trải rộng, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Chỉ thấy cô nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng thanh tao vén lên mái tóc dài của mình, thoạt nhìn giống như rong biển trôi nổi: “Có gì khác biệt ư?”
Nụ cười của Lưu Hinh Đình trở nên có chút tự giễu: “Đương nhiên là có sự khác biệt. Dạ Nhất là người đứng đầu Dạ Tổ, quyền hành ngang với sư phụ, câu hỏi của em, chị phải trả lời đúng sự thật, còn Nhất Nhất là người thân, chị có thể tinh nghịch, đùa giỡn, nhưng cô ấy không bao giờ trách chị, và cũng không bao giờ ép chị phải nói những chuyện chị không muốn.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự bất đắc dĩ, chỉ nở một nụ cười gượng gạo, nhưng tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen cũng nhanh chóng bị ẩn giấu đi. “Dạ Thập Nhị sẽ coi Dạ Nhất là đão đại mà phục tùng vô điều kiện, còn Lưu Hinh Đình sẽ coi em là người thân, nói hết mọi chuyện không che giấu điều gì, vậy bây giờ chị là Dạ Thập Nhị hay là Lưu Hinh Đình?”
“Nhất Nhất, Dạ Tổ có mười sáu người, sư phụ luôn nói em là người tài giỏi có thiên phú, có tư chất nhất, trước đây chị đã từng không thừa nhận, nhưng đến hiện tại, chị đã tin chắc không chút hoài nghi, có lẽ sức mạnh của em không thể so với Tiểu Tứ, không mưu mẹo giảo hoạt bằng Thập Nhất, không chịu khó bằng chị Hai, nhưng em lại có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, soi rõ tâm tư đối phương, cảm nhận thấu đáo rồi dần dần hạ gục.”
Dạ Cô Tinh chớp mắt cười với cô ấy, đáy mắt xuất hiện một sắc thẫm: “Vậy Thập Nhị, chị đã bị em hạ gục chưa?”
Lưu Hinh Đình cười cười khoác lấy tay cô, ánh mắt xa xăm: “Đúng vậy… bị em hạ gục rồi, trở tay không kịp nữa!”
Nhưng khóe môi nhếch lên vẫn còn đọng lại vẻ chua xót, nỗi buồn được chôn giấu dưới nụ cười, như thể cả người đều thấm đẫm bi thương, mỏng manh như tờ giấy, gió vừa thổi là có thể phá tan.
Cô ấy định mở miệng nói tiếp, nhưng lại bị Dạ Cô Tinh lạnh lùng ngắt lời: “Thôi được rồi, nếu chị không muốn nói thì không cần phải nói nữa!” Nhưng nắm đấm của cô sớm đã siết chặt lại, cứng ngắc.
Dạ Cô Tinh không thể tưởng tượng được, trong mười năm qua điều gì đã xảy ra với Lưu Hinh Đình mà cô không biết, khiến cho Dạ Thập Nhị cô độc và dũng cảm một thời lại trở nên nhợt nhạt và mỏng manh như bây giờ!
Cô ấy đã từng rất dũng cảm, ngay cả khi cô ấy tự tay giết chết cha mình mà vẫn có thể mỉm cười và nhờ Dạ Cô Tinh giúp đỡ, cô ấy đã từng rất kiên cường, đi theo sư phụ, trèo đèo lội suối, dù cho hai chân tàn phế cũng phải đi tới được Bắc Kinh, dập đầu bái sư.
Mà cô gái trước mắt này có thực sự là Dạ Thập Nhị một thời dũng cảm và mạnh mẽ đấy không? Cô ấy đã chịu bao nhiêu tổn thương trước khi trút bỏ lớp vỏ sắc sảo gai góc và biến thành vẻ ngoài yếu ớt như hiện tại?
Khi sự thật sắp được phơi bày, Dạ Cô Tinh nhận ra rằng cô đã không còn can đảm để lắng nghe, vì vậy cô mới phối hợp với Lưu Hinh Đình, muốn giúp cô ấy che giấu.
Nếu vết thương trước đây thực sự khắc sâu vào xương tủy, thì sự hung hãn của cô hôm nay sẽ trở thành lưỡi dao muối sắc bén, một lần nữa khoét sâu những vết thương rỉ máu kia.
Cô biết chắc chắn có liên quan đến con cái!
Thật ra, từ lâu cô đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn ở Lưu Hinh Đình, đặc biệt là ánh mắt cô ấy lúc nhìn hai đứa trẻ, thật quá lưu luyến, quá miễn cưỡng, và nước mắt cứ chực trào ra, như thể cô cũng đã từng làm mẹ và yêu con của mình như vậy.
Lưu Hinh Đình nắm lấy nắm đấm cứng ngắc của Dạ Cô Tinh, cười nhẹ nhàng: “Nhất Nhất, nếu em muốn nghe, thì chị sẽ nói. Thật ra…”
“Không, em không muốn nghe nữa.”
“Em……”
Dạ Cô Tinh hít hít mũi: “Bà chị giàu có của em, chúng ta hãy nói chuyện khác đi.”
“Được rồi, em muốn nói về cái gì?”
“Nói xem chị đã làm thế nào để khiến cho tiền vốn của Studio Tinh Huy tăng gấp đôi trong một khoảng thời gian ngắn vậy.”
“Em muốn lén thầy học nghệ sao?”
Dạ Cô Tinh tựa đầu vào vai Lưu Hinh Đình, cười làm nũng: “Vậy thì chị có để cho em học lén không?” Một tia bất đắc dĩ mờ nhạt lóe lên trong mắt cô, xen lẫn một nụ cười gượng gạo và chua xót.
“Em đó……”
Lưu Hinh Đình duỗi tay sửa lại tóc mai bị gió thổi mơn man bên tai: “Nhất Nhất nhà chúng ta ngoan như vậy, làm sao có thể che dấu không dạy chứ, trước tiên chị chia tiền vốn thành mười phần, một phần đầu tư vào quỹ Hoành Huy, một phần để mua bất động sản, một phần đầu tư vào Năng lượng Hóa dầu… “
Ăn tối xong mới tiễn Lưu Hinh Đình đi, trong khoảng thời gian đó, cô cũng không hề hỏi tới chuyện kia nữa.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Dạ Cô Tinh chăm chú nhìn về phương xa, trên con đường ngoại ô xanh trắng xa xa, Lưu Hinh Đình lái xe lao đi như tên bắn, càng lúc càng đi xa hơn, cho đến khi biến mất ở góc đường.
Chỉ thấy cô trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc: “Sâm, giúp tôi điều tra một chút……”
Chương 30: Thu âm bài hát, mời gia nhập
Còn chưa chờ Dạ Cô Tinh có được kết quả điều tra, việc thu âm album mới của Thành Giới đã được đưa vào kế hoạch.
Album có tên là “Tạm biệt thời gian”, bên trong thu âm tổng cộng 12 bài hát, 6 bài trong số đó là những ca khúc kinh điển được phát hành kể từ khi Thành Giới ra mắt tới nay, 6 bài còn lại là những bài hát mới nhất.
Trong số 6 bài mới, có 2 bài cần được hoàn thiện với sự hợp tác của Dạ Cô Tinh – là bài “Càng trưởng thành càng cô đơn” và “Xin chào ngày mai.”
Khi Dạ Cô Tinh đến phòng thu, Thành Giới đang ăn sáng với một nhóm nhân viên, nhìn thấy Dạ Cô Tinh thì mắt sáng lên, cô gái mặc một chiếc váy thêu hoa lan tử la dài đến đầu gối với kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, mái tóc không còn buông xõa lộn xộn mà buộc thành tóc đuôi ngựa cao cố định ở phía sau, khuôn mặt trắng nõn chưa trang điểm, quả thật là vẻ đẹp tự nhiên.
Người ngạc nhiên không chỉ có cậu ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên. Tuy cùng là người hoạt động trong làng giải trí, nhưng điện ảnh và âm nhạc là hai lĩnh vực khác nhau, khó có thể giao thoa được.
Những năm gần đây, có không ít ngôi sao ham cả ba thứ, cả điện ảnh, truyền hình, âm nhạc, và họ đều rơi vào vòng lẩn quẩn của hiện tượng “nhiều nhưng không thạo”, bình thường, những ngôi sao có kỹ năng diễn xuất tốt sẽ tập trung vào phim điện ảnh trở thành những ông vua phòng vé, người kém hơn một chút cũng có thể chiếm lĩnh màn ảnh rộng, còn những người tài năng kém nhất sẽ tìm ra lối thoát khác, ví dụ như ca hát.
Cho nên, việc Dạ Cô Tinh gia nhập quả thật làm người khác ngạc nhiên.
Là một nữ diễn viên có doanh thu phòng vé ‘tỷ đô’, doanh thu của “Bầu trời thành phố” chính là lời khẳng định trực tiếp nhất về kỹ năng diễn xuất của cô, trong trường hợp này, điều cô nên làm không phải là ca hát, cũng không phải đóng phim truyền hình, mà là tiếp tục làm nhiều phim điện ảnh nhiều hơn nữa để củng cố vị trí của mình trong lĩnh vực điện ảnh!
Nhưng người này đúng là ngược đời, cô không chỉ kết hôn sinh con vào thời điểm mấu chốt này, mà việc đầu tiên sau khi quay trở lại cũng không phải đóng phim, mà là ca hát!
Cô liên tiếp hết lần này đến lần khác khiến người khác mở rộng tầm mắt, lại càng chứng thực cho cái tên Dạ Cô Tinh “độc đáo”, nhưng sau khi bữa tiệc đầy tháng của con cô diễn ra, dường như mọi người đã có thể hiểu được cách làm này của cô, suy cho cùng thì cũng chỉ có bốn chữ “có tiền, tùy hứng”!
Có thể vung tiền như rác bao luôn khách sạn Hilton để làm tiệc đầy tháng cho các con, điều đó cho thấy Áo Tím không thiếu tiền, vì có nhiều tiền nên đương nhiên có thể làm gì tùy ý thích, muốn hát thì hát, muốn đóng phim thì đóng phim, hết sức tùy ý!
Sau khi chào hỏi mọi người, công việc thu âm chính thức bắt đầu.
Thành Giới cười áy náy: “Trước khi chị đến, có một bài hát đã được thu được một nửa, tôi nhất thời hứng lên nên thu xong luôn rồi, chị xem…”
Dạ Cô Tinh nhún vai và ra hiệu mời cậu ấy đi trước, còn bản thân nhận lấy bữa sáng do Trương Á đưa và từ tốn ăn.
Hạ Hồng đã bắt đầu làm việc, lúc anh ta đang chỉnh âm trong phòng thì Dạ Cô Tinh đến, cô thấy anh ta khá hòa đồng với mọi người thì cũng yên tâm hẳn.
Nói thật, Hạ Hồng là một nhân tài, cô hy vọng anh ta có thể nắm bắt lấy cơ hội lần này.
Hạ Hồng cũng hiểu ý Dạ Cô Tinh, cũng biết nếu mình cứ mãi làng nhàng như thế này sẽ khiến Dạ Cô Tinh thất vọng, nên lần này cũng rất nỗ lực, lúc tất cả mọi người đang ăn, anh ta đang thử âm, lúc mọi người đang nói chuyện nghỉ giải lao, anh ta lại điều chỉnh âm tần, lúc tất cả mọi người tan làm, anh ta vẫn tập trung chỉnh bản thu.
Chuyên tâm làm việc quên ăn quên ngủ, cộng với sự bộc trực, ngay thẳng của đàn ông Đông Bắc trong tính cách riêng của Hạ Hồng, rất nhanh chóng đã khiến cho nhóm người này tiếp nhận anh ta, đương nhiên, điểm quan trọng nhất là chuyên môn của anh ta đủ mạnh, những bản thu âm qua tay anh ta, cả về chất lượng âm thanh và giai điệu âm sắc đều cao hơn của người khác một bậc!
Thành Giới rất hài lòng về Hạ Hồng, còn đích thân gọi điện thoại cho Dạ Cô Tinh để cảm kích, nói cảm ơn cô vì đã đề cử cho mình một nhân tài!
Lúc này Thành Giới ở bên kia đã bắt đầu hát, Trương Á đưa tai nghe cho cô, Dạ Cô Tinh cầm lấy đeo vào tai, càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.
Bài hát của Thành Giới là một trong sáu bài mới và là bài hát cuối cùng của album này, một bản solo, có tên “Một ngày một tháng một năm một đời”, phỏng theo những bài thơ tình Phật ngữ của Cangyang Gyatso*, do chính cậu ấy phổ nhạc biểu diễn.
(*Cangyang Gyatso hay còn gọi là Thương Ương Gia Thố (1683-1706), là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu của Tây Tạng, ngoài ra ngài còn được biết tới với tư cách là một nhà thơ, các tác phẩm lưu lại hậu thế của ngài đến tận ngày nay vẫn còn rất nhiều tranh cãi, nhưng chính thức được xác minh thì chỉ có 66 bài thơ nổi danh trong văn học Tây Tạng. Đầu tiên nó được dịch sang tiếng Hán với tên “Tình ca”. Sau đó tập thơ còn được dịch sang 10 thứ tiếng khác nhau. Hiện nay tác phẩm của ngài được bổ sung và hiệu đính thành tuyển tập “Ca khúc của Đạt Lai Lại Ma thứ VI” (song ngữ Tạng-Anh). Nguồn wikipedia.)
Ngày hôm đó,
Tôi nhắm mắt trong làn sương khói hương trong chùa,
Đột nhiên nghe thấy câu thần chú trong tiếng tụng kinh của em,
Tháng đó,
Tôi lắc tất cả các ống kinh,
Không phải để siêu độ,
Chỉ để chạm đến đầu ngón tay của em,
Năm đó,
Dập đầu phủ phục ở sơn đạo,
Không vì để bái kiến
Chỉ để tiến gần hơn với sự ấm áp của em,
Cuộc đời đó,
Dời núi dời sông dời tháp Phật,
Chẳng phải để tu luyện cho thế giới bên kia,
Chỉ để trên đường đi có thể gặp được em
“Dừng lại…” Giọng của Hạ Hồng và một người đàn ông khác vang lên cùng lúc, Dạ Cô Tinh quay lại nhìn, người đàn ông đó là giám sát sản xuất của Thành Giới- Lâm Học Quân và cũng là nhạc sĩ nổi tiếng nhất của công ty Thiên Ngu, hai người họ cùng lúc kêu dừng, bầu không khí có chút ngưng trệ lại.
“Thành Giới, hôm nay cậu làm sao vậy? Cảm giác của ca khúc này hoàn toàn không đúng!” Lâm Học Quân nổi tiếng nóng nảy, đừng nói tới Thành Giới này là “tiểu thiên vương”, ngay cả Lê Hoa là “đại thiên vương” nổi tiếng trên toàn thế giới cũng vậy, ông ta đều không nể nang gì, điều gì cần nói cần mắng, ông ta cũng mắng không sót một chữ, yêu cầu đối với ca sĩ rất hà khắc.
Hạ Hồng cũng nhận ra có gì đó không ổn, tuy anh ta không phải là người chơi nhạc nhưng lại có khả năng cảm thụ âm nhạc cực kỳ nhạy bén, lúc mới đầu anh ta còn do dự không biết có nên nhắc nhở hay không, dù sao một khi mở miệng nói ra chẳng khác nào làm cho Thành Giới bị mất mặt trước mọi người, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể vượt qua được sự cắn rứt lương tâm.
Lâm Học Quân liếc nhìn Hạ Hồng một cái, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, lúc này Hạ Hồng mới thả lòng tâm trạng.
Thành Giới có chút mất bình tĩnh, dựt tai nghe trên đầu bực bội ném xuống đất, bài hát này trước đó đã bị kêu dừng lại ba lần rồi, đây là lần thứ tư, làm sao không cáu cho được?
Một đám đông nhân viên nín thở chăm chú nhìn, đến thở mạnh cũng không dám, phải biết rằng, thái độ và tính cách của Thành Giới ở trong nghành có tiếng là rất tốt, lịch sự nho nhã với mọi người, thật hiếm khi thấy cậu ấy mất bình tĩnh như bây giờ.
Cánh mũi của Lâm Học Quân tức giận đến mức thở phập phồng, và ngay khi ông ta định lớn tiếng quát ra, thì có một giọng nói trong trẻo như suối chảy của một cô gái vang lên trong phòng thu âm, có ma lực trấn an lòng người.
“Hay là thu âm trước hai ca khúc nam nữ song ca, nói không chừng Giới có thể tìm được cảm hứng mới từ nó?” Dạ Cô Tinh mỉm cười nhìn về phía Thành Giới ở trong phòng thu.
Đưa tay vén tóc lên, sắc mặt Thành Giới hơi xấu hổ, ánh mắt có chút né tránh, nhưng trong lòng thầm chán nản, sao lại không kiềm chế được tính khí xấu xa của mình, để Dạ Cô Tinh chê cười chứ.
Nhưng Dạ Cô Tinh dường như không nhận ra sự bối rối và hối hận của cậu ấy, chỉ nhìn cậu ấy với ánh mắt dò hỏi.
Bốn mắt giao nhau, Thành Giới như chìm đắm trong đôi mắt trong veo và linh động của cô gái, có chút sững sờ.
Vẫn là Lâm Học Quân là người đầu tiên phản ứng lại, vẫy vẫy bàn tay to: “Được rồi, cứ làm như vậy trước đi.” Sau đó trừng mắt nhìn Thành Giới một cái, có chút ý hận không thể rèn sắt thành thép: “Tên nhóc nhà cậu hãy tự kiểm điểm lại cho tôi!”
Sau mười lăm phút, mọi thứ đã sẵn sàng và việc thu âm ca khúc “Xin chào ngày mai”!
Lâm Học Quân nhìn Thành Giới gật gật đầu, đôi tay đặt trên bàn phím, Hạ Hồng cũng nhìn Dạ Cô Tinh đưa tay lên làm biểu tượng “OK”.
Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, nhìn chăm chú không chớp mắt vào hai người đang đeo tai nghe trong phòng thu, trong số những nhân viên này có không ít người là fan ruột của Áo Tím, và cũng có những người muốn xem Dạ Cô Tinh bị xấu mặt!
Âm nhạc vang lên, giọng hát êm dịu và từ tính của Thành Giới du dương cất lên…
Nhìn chúng ta của ngày hôm qua, đã đi xa rồi,
Ở giữa Quảng trường số phận, chờ đợi,
Bờ vai mờ ảo ấy, càng chạy trốn càng nhỏ bé…
Sau đó lúc đang thu âm, cậu ấy mỉm cười và khẽ gật đầu về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh nhận được gợi ý, mỉm cười như trước, chậm rãi bắt đầu cất giọng…
Một người bạn đã từng cùng nhau sánh vai tiến về phía trước,
Sau khi nâng chén chúc chúc phúc đều rời đi,
Chính trong đêm hôm ấy,
Thật sâu trong thâm khảm trái tim tôi,
Hai người nhìn nhau mỉm cười….
Sau khi trưởng thành, tôi chỉ có thể trốn chạy,
Tôi sợ hãi biết bao, vấp ngã vào bóng tối,
Xin chào ngày mai, chứa cả nụ cười và nước mắt,
Càng tốt đẹp, càng sợ hãi đạt được…
Hai mắt Lâm Học Quân sáng ngời, Hạ Hồng phấn khích đến mức tay run lên, hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý, sau đó nhanh chóng điều chỉnh bàn phím âm thanh dưới tay, sau khi phối hợp liền mạch không chỗ chê, ca khúc vang lên một đoạn điệp khúc…
Mỗi một lần khóc, lại mỉm cười chạy vội,
Một bên mất đi, một bên đang tìm kiếm,
Xin chào ngày mai, âm thanh nhỏ bé làm sao,
Lại nhắc nhở tôi, dũng cảm là gì……
Khi tất cả nhạc nền im lặng trong giây lát, Dạ Cô Tinh đã hát câu cuối cùng theo cách gần như xướng ca…
Thời gian luôn luôn nói dối,
Tôi chưa từng để mất đi, bờ vai ấy.
Toàn bộ bài hát kết thúc một cách hoàn hảo, và một lần đã qua, không ai kêu dừng lại giữa chừng!
Toàn bộ nhân viên đứng ngây ngốc tại chỗ, mười giây sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Dạ Cô Tinh và Thành Giới nhìn nhau cười.
Hai mắt Thành Giới sáng ngời, hai má ửng hồng đầy hưng phấn nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt có chút vẻ điên dại: “Chị, chị chính là kỳ tích! Không, chị là nàng thơ, lúc nào cũng có thể mang đến những người khác niềm cảm hứng!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, cúi đầu xuống, để lộ ra vùng sau cổ trắng nõn mảnh mai như thiên nga, lấp lóa sáng ngời, nhưng lại khiến cho Thành Giới có chút đau mắt.
Hai người tháo tai nghe bước ra khỏi phòng thu, Lâm Học Quân hào hứng tiến lên chào hỏi, hai mắt nhìn Dạ Cô Tinh giống như đang nhìn vào một mỏ vàng, biểu tượng $ hiện lên ở hai mắt!
“Cô gái! Nói xem, cô tên gì?”
Trước đây ông ta nghe nói Thành Giới mời một ngôi sao điện ảnh tham gia thu âm cho album mới, còn mắng cậu ấy một trận, ông ta nghĩ một ngôi sao điện ảnh làm sao có thể hát được chứ, nên nhất quyết không chịu đồng ý.
Sau đó, Thành Giới đã cho ông ta nghe bài hát “Ánh đèn hiu hắt”, và ngay cả người yêu cầu rất cao như ông ta cũng phải gật đầu bày tỏ rằng giọng hát của cô gái này là độc nhất vô nhị.
Tuy nhiên trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, dù sao thì loại ca khúc chủ đề cho phim điện ảnh hay truyền hình kiểu này cũng không thể so sánh với một album được, có thể nó đã được trau chuốt chỉnh sửa quá mức trong khâu hậu kỳ rồi.
Nhưng khi vừa nghe tin tên nhóc này đã lén lút ký hợp đồng sau lưng ông ta, Lâm Học Quân rất bất mãn nhưng cũng đành phải chịu, ông ta nghĩ, giọng hát của cô gái này cũng không tệ, có lẽ quá trình chỉnh sửa cũng chỉ tốn thêm chút công sức mà thôi, đành vậy, cứ thử xem sao!
Với tâm lý chỉ muốn thử một chút, kỳ vọng của Lâm Học Quân đối với Dạ Cô Tinh rất thấp, đến mức ông ta chỉ hy vọng cô có thể hiểu được âm điệu là được rồi, vì vậy ông ta cũng chẳng để tâm đối phương rốt cuộc tên họ là gì, chỉ biết rằng đó là một nữ minh tinh đóng phim điện ảnh, nói không chừng lại là một món nợ phong tình của tên nhóc thối tha Thành Giới này.
Vốn dĩ việc bị người khác không gọi ra tên của mình là một việc rất ngại ngùng, nhưng Dạ Cô Tinh giống như không cảm thấy gì, nụ cười của cô luôn thường trực trên môi, vừa đủ thân thiện nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác tùy tiện, lúc gần lúc xa mờ nhạt không rõ!
“Tên tôi là Dạ Cô Tinh.” Cô thành thật đáp.
“Ồ, Cô Tinh à, tôi nghe nói cô là diễn viên đóng phim?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Có điều tôi chỉ đóng qua một bộ.”
“Vậy thì ai là giáo viên thanh nhạc của cô vậy?” Đôi mắt Lâm Học Quân háo hức.
“Không có.”
“Hả?” Lâm Học Quân có chút kinh ngạc.
“Tôi là một diễn viên.” Ý nói tôi không phải là ca sĩ, càng không nói đến việc có giáo viên thanh nhạc gì đó.
Trước đây, vì để thực hiện bộ phim “Thanh xuân chán nản”, để diễn tả nhân vật nữ chính một cách hoàn hảo, Diệp Tử đã học qua thanh nhạc trong một khoảng thời gian.
Trong phim, hoàng hậu nước Hoa- Vương Lam Chi được miêu tả là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, không chỉ xinh đẹp mà còn có giọng hát có thể sánh ngang với ca sĩ chuyên nghiệp, trong đô thị cô nổi tiếng là “chim hoàng oanh véo von”, trong cuộc gặp gỡ đầu tiên với chàng soái ca trẻ tuổi Trình Kỳ Duệ, chính giọng hát linh động này đã chạm đến trái tim người đàn ông sắt đá, và từ đó trở thành người đẹp độc sủng, kim ốc tàng Kiều của chàng. (Kim ốc tàng kiều là để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)
Dù gì thì cũng chỉ học một chút sơ sơ thôi, kỹ năng ca hát cũng không học được bao nhiêu, nguyên nhân chính là người dạy cô cũng là một tên gà mờ, nhưng cũng không phải hoàn toàn uổng công học, ít nhất cô có thể hiểu được khuôn nhạc, sau đó hát nhẹ nhàng theo nhạc đệm.
Kiếp trước âm sắc giọng của Diệp Tử không tốt, trầm thấp nên hát cũng không được tốt lắm, kiếp này giọng của Dạ Cô Tinh rất rõ ràng, trong trẻo, giữ đúng giọng nữ trung, cộng thêm chút kiến thức thanh nhạc sơ sơ mà cô học được ở kiếp trước, trung hòa lẫn nhau, nhưng cũng đủ để đứng trên sân khấu, không tới nỗi mất mặt.
Lâm Học Quân có chút tiếc nuối, nhưng ngay sau đó lại hăng hái trở lại: “Cô bé, âm sắc của cô quả thật hoàn hảo, nghe cô hát có cảm giác giống như nghe kể chuyện vậy.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Vậy cô có hứng thú hát đơn ca thử không?”
Ngay khi Lâm Học Quân lên tiếng, Dạ Cô Tinh đã hơi sững sờ, sắc mặt các nhân viên xung quanh cũng có chút biểu hiện tế nhị, dùng ánh mắt để liếc nhìn biểu cảm của Thành Giới, điều này tương đương với việc chia một đoạn nhỏ trong album đơn ca của Thành Giới cho người khác, e là người có tính khí tốt đến đâu cũng sẽ tức giận.
Tuy nhiên, phản ứng của Thành Giới thực sự khiến người khác ngạc nhiên!
Lại thấy cậu ấy không ngừng gật đầu, nhìn Dạ Cô Tinh bằng ánh mắt chân thành: “Có thể nói ra chị sẽ không tin, nhưng cảm giác của tôi là thật! Hát chung với chị tôi rất thoải mái, và… giống như được chị dẫn dắt vào bài hát, không còn là ca sĩ ngồi bên lề thờ ơ lạnh nhạt nữa mà chính là nhân vật trong bài hát, những gì hát lên không còn là câu chuyện của người khác nữa mà chính là trải nghiệm của bản thân.”
Thành Giới đưa tay ra với vẻ mặt trịnh trọng: “Vì vậy, rất hoan nghênh chị tham gia vào “Tạm biệt thời gian”.”
Dạ Cô Tinh cẩn thận đánh giá biểu cảm của Thành Giới, thấy cậu ấy lộ vẻ chân thành, mà Lâm Lâm Quân cũng bày ra vẻ mặt rất mong chờ, Trương Á ở bên cạnh nháy mắt nhìn cô, cô mỉm cười, rồi đưa tay ra bắt tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Ánh mắt của mọi người đối với Dạ Cô Tinh đã thay đổi, bạn phải biết rằng con người của Thành Giới ở những mặt khác thì rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã đề cập đến lĩnh vực chuyên môn cậu anh ấy nghiêm khắc hơn bất cứ ai khác, như hôm nay cậu ấy đang chìa tay ra với một ngôi sao điện ảnh không hề được đào tạo qua bất kỳ kỹ năng chuyên môn nào, quả thực là điều không thể tưởng tượng được!
Vào lúc mọi người đều hoang mang bối rối, chưa kịp phản ứng, Dạ Cô Tinh đã một mình hát đơn ca hoàn thành bản ghi âm ca khúc “Càng trưởng thành càng cô đơn”, lại một lần nữa dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Bài hát này vốn dĩ là định để Thành Giới và cô cùng nhau hoàn thành, nhưng bây giờ xem ra hiệu quả của việc để giọng nữ hát đơn ca sẽ tốt hơn ——
Sau nhiều năm, anh trở lại bên cạnh tôi,
Sự bất an ngập tràn trong đôi mắt mệt mỏi của anh,
……
Càng trưởng thành càng cô đơn, càng trưởng thành càng bất an,
Cũng phải, mở chiếc dù bảo vệ anh ra,
Tôi chợt hiểu con đường phía trước không hề phẳng lặng…
Giọng hát trong trẻo của Dạ Cô Tinh từ từ cất lên, và khi tiếng hát vang lên, trước mắt mọi người dường như mở ra từ bức tranh này đến bức tranh khác vô cùng sống động. Cô ấy là người hát và cũng là nhân vật trong câu chuyện…
Hôm nay bé Húc mới vừa bú sữa xong đã chép cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng vẫn chưa đã cơn thèm, vươn tay về phía Dạ Cô Tinh, cẳng chân nhỏ cũng bắt đầu đạp thình thịch.
Dạ Cô Tinh biết ý nghĩa của hành động này…. vẫn còn muốn bú nữa!
Cô lập tức cạn lời, thông qua hai tháng liên tục quan sát, Dạ Cô Tinh cũng coi như đã phát hiện ra cô nhóc nhà mình đúng là một đứa trẻ háu ăn, chỉ khi được ăn đến no căng cái bụng thì mới chịu ngậm miệng lại.
Bảy phần no không đủ, tám phần, chín phần cũng không đủ, một hai phải no căng, cho đến khi nuốt không nổi nữa mới thôi!
Mà sữa của Dạ Cô Tinh có hạn, chỉ có thể pha thêm sữa bột, mỗi ngày sữa mẹ vắt ra cũng chỉ có nhiêu đó, còn phải lo cho hai cái miệng, An Tuyển Hoàng lại cưng con gái, thường xuyên cắt xén phần sữa của con trai, đút hết vào trong bụng của cô nhóc.
Có vài lần lúc An Tuyển Hoàng đút cho cô nhóc, rõ ràng sữa đã uống hết mà vẫn cố ý ngậm không buông, miệng kêu chóc chóc một hồi, tay chân quơ loạn xạ, gấp đến độ nước mắt chực trào ra, An Tuyển Hoàng cho rằng con gái chưa uống no nên không ngần ngại chia khẩu phần ăn của con trai kín đáo đắp qua cho con gái.
Đêm đó Dạ Cô Tinh phát hiện cô nhóc có điều không ổn, bị nấc liên tục, cơ thể uể oải, lơ mơ buồn ngủ, rõ ràng tinh thần không tốt, lúc đầu cô còn tưởng buồn ngủ nhưng dù dỗ thế nào thì bé vẫn không nhắm mắt, cứ nấc lên, cơ thể giật giật.
Dạ Cô Tinh ôm cô bé vào trong ngực không ngừng đi tới đi lui, còn duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng, vừa mới vỗ một cái thì cô nhóc đã trớ ra sữa, sữa chảy dọc theo cổ xuống nhanh chóng thấm ướt cái vỏ chăn nhỏ đang quấn quanh người, sau đó lại khóc òa lên thật lớn.
Rõ ràng là ăn quá nhiều!
Vì chuyện này mà An Tuyển Hoàng bị Dạ Cô Tinh đuổi ra ngủ ngoài phòng khách ba ngày, đến nước này anh cũng không dám lén lút cho con gái ăn thêm nữa, mỗi lần đút sữa đều phải chia khẩu phần rõ ràng chặt chẽ, còn cô nhóc tất nhiên là không vừa ý rồi, cô bé còn chưa được ăn no cơ mà!
Mà cô nhóc An Húc cũng vì chuyện này mà được thêm cái tên “cá vàng nhỏ”, ăn không biết no, nhất định phải chết vì no, không phải cá vàng thì là cái gì?
Cho nên, ngay khi Dạ Cô Tinh thấy những hành động đó của cô nhóc thì cũng mặc kệ, giấu bình sữa ở sau lưng, không nhìn thấy thì sẽ không nhớ tới, nhưng khóc la vài tiếng là chuyện khó tránh được.
Mà cô bé này cũng rất lém lỉnh, lúc trước cứ mỗi lần khóc lên thì An Tuyển Hoàng cũng đành chịu, cứ tự nhiên mà lấy khẩu phần ăn của con trai mà thỏa mãn cho con gái, Dạ Cô Tinh cảm thấy anh đối xử quá bất công quá, đến giờ đổi qua Dạ Cô Tinh, cô mới mặc kệ cô nhóc, muốn khóc cứ khóc, nói không cho là không cho!
Trong chuyện giáo dục con cái, bất luận là con trai hay con gái, Dạ Cô Tinh đều nói một là một hai là hai, từ trước đến nay vẫn luôn rất kiên quyết, thực hiện nghiêm khắc đến cùng.
An Húc tuy nhỏ nhưng không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh, thấy nước mắt trước mặt mẹ cũng không có tác dụng thì rất nhanh đã nín khóc, nằm ở trên giường mò mò chân, Dạ Cô Tinh không khỏi thán phục, con nít bây giờ đều thành tinh rồi.
Hôm nay cũng như vậy, Dạ Cô Tinh thấy cô bé cũng đã uống một lượng kha khá nên thu bình sữa lại, cô nhóc vẫn còn muốn, mẹ lại không cho, thế là bắt đầu khóc, biểu cảm nhõng nhẽo, Dạ Cô Tinh cũng không chút dao động, thả bình sữa xuống, cũng chẳng thèm dỗ cô bé.
Chưa đầy một phút bé con chắc chắn sẽ nín ngay, không ai hiểu con bằng mẹ, về điểm này Dạ Cô Tinh vẫn có tự tin.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Lưu Hinh Đình lại trở nên thật khó chịu, chỉ thấy đôi lông mày cô hơi nhăn lại, sắc mặt tái nhợt, khi nhìn kỹ còn có thể thấy đôi tay run lên nhè nhẹ.
“Nhất nhất, con bé khóc lóc thảm thiết như vậy, em không thể cho nó ăn thêm chút hay sao?” Trong giọng điệu như có ý oán trách.
Lời vừa nói ra, Dạ Cô Tinh hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, mà Lưu Hinh Đình vẫn còn ảo não, bản thân sao lại nói ra những lời như này chứ, con của người khác quản giáo như nào đi nữa, khi nào mới tới lượt cô nói vào, hơn nữa, làm mẹ thì chắc chắn sẽ không làm hại con mình.
Không khí hơi khựng lại, có chút gượng gạo.
Lúc này đứa nhỏ cũng đã hết gào khóc, đảo đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn hai người bọn họ một..
Vẫn là Dạ Cô Tinh phản ứng nhanh, bế con gái lên nhìn Lưu Hinh Đình nói: “Húc Nhi à, con xem dì của con yêu con biết bao, còn sợ con sẽ đói nữa, sau này lớn lên con không được quên lòng tốt của dì nha!”
Bé Húc được mẹ ôm vào trong ngực, vui mừng cười khanh khách, hai bàn chân nhỏ cũng đạp thình thịch, khóe mắt Lưu Hinh Đình nóng rực, suýt chút nữa muốn khóc.
Dạ Cô Tinh nhìn cô một cái thật sâu, cũng không vội mở lời, mà dỗ con đi ngủ trước, để An Vũ chăm sóc cho cô bé, sau đó cười với Lưu Hinh Đình: “Chúng ta đi ra vườn dạo đi…. “
Nói xong lập tức đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, không để lại cho Lưu Hinh Đình bất cứ cơ hội từ chối nào.
Nhìn cái bóng dáng cố chấp mạnh mẽ kia, Lưu Hinh Đình chỉ cảm thấy có chút ấm áp dâng lên trong lòng, đã bao nhiêu năm rồi, chẳng có ai để ý đến cô ấy như vậy, cô ấy cũng không nhớ rõ……
Vào giữa tháng bảy mùa hè, trong khu vườn rực rỡ sắc hoa, muôn hoa đua nở, bóng cây rậm rạp tựa như một chiếc ô khổng lồ tự nhiên rộng mở, dưới bóng râm này là hai cô gái xinh đẹp đang sánh bước bên nhau.
Người phụ nữ bên trái để tóc dài buông xõa tùy ý, áo phông trắng đơn giản, quần đen ngắn cũn cỡn, chân đi dép tông Doraemon xinh xắn. Thoạt nhìn còn có vẻ non nớt hơn sinh viên đại học vài phần, ai mà nghĩ rằng cô ấy đã là mẹ của hai đứa trẻ?
Người phụ nữ bên phải trang điểm tinh tế, mái tóc ngắn gọn gàng, kết hợp với áo vest đen kiểu mới của GUCCI, váy ngang hông sọc đen trắng, kiểu dáng đơn giản, một đôi giày cao gót 7 cm khiến đôi chân cô ấy càng thêm thon thả.
Nếu bây giờ có ai đường đột bước vào, sẽ nhìn thấy hai người phụ nữ với phong cách khác nhau, nhưng đều xinh đẹp, thậm chí còn diễm lệ hơn cả những loài hoa tràn ngập trong vườn này!
“Thập Nhị, chị đang giấu em chuyện gì đó.” Sau cùng, là Dạ Cô Tinh chủ động nói, cô dùng câu trần thuật và gọi là “Thập Nhị”, cái tên mà Lưu Hinh Đình không quá thích.
“Em là dùng thân phận Dạ Nhất hay thân phận Nhất Nhất để hỏi chị vậy?” Cô ấy nghiêng đầu nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt mang theo vẻ cố chấp.
Dạ Cô Tinh lại không nhìn cô ấy, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, khu vườn rất rộng, sau khi cô mang thai, An Tuyển Hoàng lại cho người mở rộng khu vườn cơ bản ra phía ngoài, bây giờ khu vườn đỏ thắm ngập tràn hoa cỏ, giống như một tấm thảm nhiều màu sắc trải rộng, mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Chỉ thấy cô nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng thanh tao vén lên mái tóc dài của mình, thoạt nhìn giống như rong biển trôi nổi: “Có gì khác biệt ư?”
Nụ cười của Lưu Hinh Đình trở nên có chút tự giễu: “Đương nhiên là có sự khác biệt. Dạ Nhất là người đứng đầu Dạ Tổ, quyền hành ngang với sư phụ, câu hỏi của em, chị phải trả lời đúng sự thật, còn Nhất Nhất là người thân, chị có thể tinh nghịch, đùa giỡn, nhưng cô ấy không bao giờ trách chị, và cũng không bao giờ ép chị phải nói những chuyện chị không muốn.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự bất đắc dĩ, chỉ nở một nụ cười gượng gạo, nhưng tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen cũng nhanh chóng bị ẩn giấu đi. “Dạ Thập Nhị sẽ coi Dạ Nhất là đão đại mà phục tùng vô điều kiện, còn Lưu Hinh Đình sẽ coi em là người thân, nói hết mọi chuyện không che giấu điều gì, vậy bây giờ chị là Dạ Thập Nhị hay là Lưu Hinh Đình?”
“Nhất Nhất, Dạ Tổ có mười sáu người, sư phụ luôn nói em là người tài giỏi có thiên phú, có tư chất nhất, trước đây chị đã từng không thừa nhận, nhưng đến hiện tại, chị đã tin chắc không chút hoài nghi, có lẽ sức mạnh của em không thể so với Tiểu Tứ, không mưu mẹo giảo hoạt bằng Thập Nhất, không chịu khó bằng chị Hai, nhưng em lại có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, soi rõ tâm tư đối phương, cảm nhận thấu đáo rồi dần dần hạ gục.”
Dạ Cô Tinh chớp mắt cười với cô ấy, đáy mắt xuất hiện một sắc thẫm: “Vậy Thập Nhị, chị đã bị em hạ gục chưa?”
Lưu Hinh Đình cười cười khoác lấy tay cô, ánh mắt xa xăm: “Đúng vậy… bị em hạ gục rồi, trở tay không kịp nữa!”
Nhưng khóe môi nhếch lên vẫn còn đọng lại vẻ chua xót, nỗi buồn được chôn giấu dưới nụ cười, như thể cả người đều thấm đẫm bi thương, mỏng manh như tờ giấy, gió vừa thổi là có thể phá tan.
Cô ấy định mở miệng nói tiếp, nhưng lại bị Dạ Cô Tinh lạnh lùng ngắt lời: “Thôi được rồi, nếu chị không muốn nói thì không cần phải nói nữa!” Nhưng nắm đấm của cô sớm đã siết chặt lại, cứng ngắc.
Dạ Cô Tinh không thể tưởng tượng được, trong mười năm qua điều gì đã xảy ra với Lưu Hinh Đình mà cô không biết, khiến cho Dạ Thập Nhị cô độc và dũng cảm một thời lại trở nên nhợt nhạt và mỏng manh như bây giờ!
Cô ấy đã từng rất dũng cảm, ngay cả khi cô ấy tự tay giết chết cha mình mà vẫn có thể mỉm cười và nhờ Dạ Cô Tinh giúp đỡ, cô ấy đã từng rất kiên cường, đi theo sư phụ, trèo đèo lội suối, dù cho hai chân tàn phế cũng phải đi tới được Bắc Kinh, dập đầu bái sư.
Mà cô gái trước mắt này có thực sự là Dạ Thập Nhị một thời dũng cảm và mạnh mẽ đấy không? Cô ấy đã chịu bao nhiêu tổn thương trước khi trút bỏ lớp vỏ sắc sảo gai góc và biến thành vẻ ngoài yếu ớt như hiện tại?
Khi sự thật sắp được phơi bày, Dạ Cô Tinh nhận ra rằng cô đã không còn can đảm để lắng nghe, vì vậy cô mới phối hợp với Lưu Hinh Đình, muốn giúp cô ấy che giấu.
Nếu vết thương trước đây thực sự khắc sâu vào xương tủy, thì sự hung hãn của cô hôm nay sẽ trở thành lưỡi dao muối sắc bén, một lần nữa khoét sâu những vết thương rỉ máu kia.
Cô biết chắc chắn có liên quan đến con cái!
Thật ra, từ lâu cô đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn ở Lưu Hinh Đình, đặc biệt là ánh mắt cô ấy lúc nhìn hai đứa trẻ, thật quá lưu luyến, quá miễn cưỡng, và nước mắt cứ chực trào ra, như thể cô cũng đã từng làm mẹ và yêu con của mình như vậy.
Lưu Hinh Đình nắm lấy nắm đấm cứng ngắc của Dạ Cô Tinh, cười nhẹ nhàng: “Nhất Nhất, nếu em muốn nghe, thì chị sẽ nói. Thật ra…”
“Không, em không muốn nghe nữa.”
“Em……”
Dạ Cô Tinh hít hít mũi: “Bà chị giàu có của em, chúng ta hãy nói chuyện khác đi.”
“Được rồi, em muốn nói về cái gì?”
“Nói xem chị đã làm thế nào để khiến cho tiền vốn của Studio Tinh Huy tăng gấp đôi trong một khoảng thời gian ngắn vậy.”
“Em muốn lén thầy học nghệ sao?”
Dạ Cô Tinh tựa đầu vào vai Lưu Hinh Đình, cười làm nũng: “Vậy thì chị có để cho em học lén không?” Một tia bất đắc dĩ mờ nhạt lóe lên trong mắt cô, xen lẫn một nụ cười gượng gạo và chua xót.
“Em đó……”
Lưu Hinh Đình duỗi tay sửa lại tóc mai bị gió thổi mơn man bên tai: “Nhất Nhất nhà chúng ta ngoan như vậy, làm sao có thể che dấu không dạy chứ, trước tiên chị chia tiền vốn thành mười phần, một phần đầu tư vào quỹ Hoành Huy, một phần để mua bất động sản, một phần đầu tư vào Năng lượng Hóa dầu… “
Ăn tối xong mới tiễn Lưu Hinh Đình đi, trong khoảng thời gian đó, cô cũng không hề hỏi tới chuyện kia nữa.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Dạ Cô Tinh chăm chú nhìn về phương xa, trên con đường ngoại ô xanh trắng xa xa, Lưu Hinh Đình lái xe lao đi như tên bắn, càng lúc càng đi xa hơn, cho đến khi biến mất ở góc đường.
Chỉ thấy cô trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc: “Sâm, giúp tôi điều tra một chút……”
Chương 30: Thu âm bài hát, mời gia nhập
Còn chưa chờ Dạ Cô Tinh có được kết quả điều tra, việc thu âm album mới của Thành Giới đã được đưa vào kế hoạch.
Album có tên là “Tạm biệt thời gian”, bên trong thu âm tổng cộng 12 bài hát, 6 bài trong số đó là những ca khúc kinh điển được phát hành kể từ khi Thành Giới ra mắt tới nay, 6 bài còn lại là những bài hát mới nhất.
Trong số 6 bài mới, có 2 bài cần được hoàn thiện với sự hợp tác của Dạ Cô Tinh – là bài “Càng trưởng thành càng cô đơn” và “Xin chào ngày mai.”
Khi Dạ Cô Tinh đến phòng thu, Thành Giới đang ăn sáng với một nhóm nhân viên, nhìn thấy Dạ Cô Tinh thì mắt sáng lên, cô gái mặc một chiếc váy thêu hoa lan tử la dài đến đầu gối với kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, mái tóc không còn buông xõa lộn xộn mà buộc thành tóc đuôi ngựa cao cố định ở phía sau, khuôn mặt trắng nõn chưa trang điểm, quả thật là vẻ đẹp tự nhiên.
Người ngạc nhiên không chỉ có cậu ấy, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên. Tuy cùng là người hoạt động trong làng giải trí, nhưng điện ảnh và âm nhạc là hai lĩnh vực khác nhau, khó có thể giao thoa được.
Những năm gần đây, có không ít ngôi sao ham cả ba thứ, cả điện ảnh, truyền hình, âm nhạc, và họ đều rơi vào vòng lẩn quẩn của hiện tượng “nhiều nhưng không thạo”, bình thường, những ngôi sao có kỹ năng diễn xuất tốt sẽ tập trung vào phim điện ảnh trở thành những ông vua phòng vé, người kém hơn một chút cũng có thể chiếm lĩnh màn ảnh rộng, còn những người tài năng kém nhất sẽ tìm ra lối thoát khác, ví dụ như ca hát.
Cho nên, việc Dạ Cô Tinh gia nhập quả thật làm người khác ngạc nhiên.
Là một nữ diễn viên có doanh thu phòng vé ‘tỷ đô’, doanh thu của “Bầu trời thành phố” chính là lời khẳng định trực tiếp nhất về kỹ năng diễn xuất của cô, trong trường hợp này, điều cô nên làm không phải là ca hát, cũng không phải đóng phim truyền hình, mà là tiếp tục làm nhiều phim điện ảnh nhiều hơn nữa để củng cố vị trí của mình trong lĩnh vực điện ảnh!
Nhưng người này đúng là ngược đời, cô không chỉ kết hôn sinh con vào thời điểm mấu chốt này, mà việc đầu tiên sau khi quay trở lại cũng không phải đóng phim, mà là ca hát!
Cô liên tiếp hết lần này đến lần khác khiến người khác mở rộng tầm mắt, lại càng chứng thực cho cái tên Dạ Cô Tinh “độc đáo”, nhưng sau khi bữa tiệc đầy tháng của con cô diễn ra, dường như mọi người đã có thể hiểu được cách làm này của cô, suy cho cùng thì cũng chỉ có bốn chữ “có tiền, tùy hứng”!
Có thể vung tiền như rác bao luôn khách sạn Hilton để làm tiệc đầy tháng cho các con, điều đó cho thấy Áo Tím không thiếu tiền, vì có nhiều tiền nên đương nhiên có thể làm gì tùy ý thích, muốn hát thì hát, muốn đóng phim thì đóng phim, hết sức tùy ý!
Sau khi chào hỏi mọi người, công việc thu âm chính thức bắt đầu.
Thành Giới cười áy náy: “Trước khi chị đến, có một bài hát đã được thu được một nửa, tôi nhất thời hứng lên nên thu xong luôn rồi, chị xem…”
Dạ Cô Tinh nhún vai và ra hiệu mời cậu ấy đi trước, còn bản thân nhận lấy bữa sáng do Trương Á đưa và từ tốn ăn.
Hạ Hồng đã bắt đầu làm việc, lúc anh ta đang chỉnh âm trong phòng thì Dạ Cô Tinh đến, cô thấy anh ta khá hòa đồng với mọi người thì cũng yên tâm hẳn.
Nói thật, Hạ Hồng là một nhân tài, cô hy vọng anh ta có thể nắm bắt lấy cơ hội lần này.
Hạ Hồng cũng hiểu ý Dạ Cô Tinh, cũng biết nếu mình cứ mãi làng nhàng như thế này sẽ khiến Dạ Cô Tinh thất vọng, nên lần này cũng rất nỗ lực, lúc tất cả mọi người đang ăn, anh ta đang thử âm, lúc mọi người đang nói chuyện nghỉ giải lao, anh ta lại điều chỉnh âm tần, lúc tất cả mọi người tan làm, anh ta vẫn tập trung chỉnh bản thu.
Chuyên tâm làm việc quên ăn quên ngủ, cộng với sự bộc trực, ngay thẳng của đàn ông Đông Bắc trong tính cách riêng của Hạ Hồng, rất nhanh chóng đã khiến cho nhóm người này tiếp nhận anh ta, đương nhiên, điểm quan trọng nhất là chuyên môn của anh ta đủ mạnh, những bản thu âm qua tay anh ta, cả về chất lượng âm thanh và giai điệu âm sắc đều cao hơn của người khác một bậc!
Thành Giới rất hài lòng về Hạ Hồng, còn đích thân gọi điện thoại cho Dạ Cô Tinh để cảm kích, nói cảm ơn cô vì đã đề cử cho mình một nhân tài!
Lúc này Thành Giới ở bên kia đã bắt đầu hát, Trương Á đưa tai nghe cho cô, Dạ Cô Tinh cầm lấy đeo vào tai, càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.
Bài hát của Thành Giới là một trong sáu bài mới và là bài hát cuối cùng của album này, một bản solo, có tên “Một ngày một tháng một năm một đời”, phỏng theo những bài thơ tình Phật ngữ của Cangyang Gyatso*, do chính cậu ấy phổ nhạc biểu diễn.
(*Cangyang Gyatso hay còn gọi là Thương Ương Gia Thố (1683-1706), là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu của Tây Tạng, ngoài ra ngài còn được biết tới với tư cách là một nhà thơ, các tác phẩm lưu lại hậu thế của ngài đến tận ngày nay vẫn còn rất nhiều tranh cãi, nhưng chính thức được xác minh thì chỉ có 66 bài thơ nổi danh trong văn học Tây Tạng. Đầu tiên nó được dịch sang tiếng Hán với tên “Tình ca”. Sau đó tập thơ còn được dịch sang 10 thứ tiếng khác nhau. Hiện nay tác phẩm của ngài được bổ sung và hiệu đính thành tuyển tập “Ca khúc của Đạt Lai Lại Ma thứ VI” (song ngữ Tạng-Anh). Nguồn wikipedia.)
Ngày hôm đó,
Tôi nhắm mắt trong làn sương khói hương trong chùa,
Đột nhiên nghe thấy câu thần chú trong tiếng tụng kinh của em,
Tháng đó,
Tôi lắc tất cả các ống kinh,
Không phải để siêu độ,
Chỉ để chạm đến đầu ngón tay của em,
Năm đó,
Dập đầu phủ phục ở sơn đạo,
Không vì để bái kiến
Chỉ để tiến gần hơn với sự ấm áp của em,
Cuộc đời đó,
Dời núi dời sông dời tháp Phật,
Chẳng phải để tu luyện cho thế giới bên kia,
Chỉ để trên đường đi có thể gặp được em
“Dừng lại…” Giọng của Hạ Hồng và một người đàn ông khác vang lên cùng lúc, Dạ Cô Tinh quay lại nhìn, người đàn ông đó là giám sát sản xuất của Thành Giới- Lâm Học Quân và cũng là nhạc sĩ nổi tiếng nhất của công ty Thiên Ngu, hai người họ cùng lúc kêu dừng, bầu không khí có chút ngưng trệ lại.
“Thành Giới, hôm nay cậu làm sao vậy? Cảm giác của ca khúc này hoàn toàn không đúng!” Lâm Học Quân nổi tiếng nóng nảy, đừng nói tới Thành Giới này là “tiểu thiên vương”, ngay cả Lê Hoa là “đại thiên vương” nổi tiếng trên toàn thế giới cũng vậy, ông ta đều không nể nang gì, điều gì cần nói cần mắng, ông ta cũng mắng không sót một chữ, yêu cầu đối với ca sĩ rất hà khắc.
Hạ Hồng cũng nhận ra có gì đó không ổn, tuy anh ta không phải là người chơi nhạc nhưng lại có khả năng cảm thụ âm nhạc cực kỳ nhạy bén, lúc mới đầu anh ta còn do dự không biết có nên nhắc nhở hay không, dù sao một khi mở miệng nói ra chẳng khác nào làm cho Thành Giới bị mất mặt trước mọi người, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể vượt qua được sự cắn rứt lương tâm.
Lâm Học Quân liếc nhìn Hạ Hồng một cái, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, lúc này Hạ Hồng mới thả lòng tâm trạng.
Thành Giới có chút mất bình tĩnh, dựt tai nghe trên đầu bực bội ném xuống đất, bài hát này trước đó đã bị kêu dừng lại ba lần rồi, đây là lần thứ tư, làm sao không cáu cho được?
Một đám đông nhân viên nín thở chăm chú nhìn, đến thở mạnh cũng không dám, phải biết rằng, thái độ và tính cách của Thành Giới ở trong nghành có tiếng là rất tốt, lịch sự nho nhã với mọi người, thật hiếm khi thấy cậu ấy mất bình tĩnh như bây giờ.
Cánh mũi của Lâm Học Quân tức giận đến mức thở phập phồng, và ngay khi ông ta định lớn tiếng quát ra, thì có một giọng nói trong trẻo như suối chảy của một cô gái vang lên trong phòng thu âm, có ma lực trấn an lòng người.
“Hay là thu âm trước hai ca khúc nam nữ song ca, nói không chừng Giới có thể tìm được cảm hứng mới từ nó?” Dạ Cô Tinh mỉm cười nhìn về phía Thành Giới ở trong phòng thu.
Đưa tay vén tóc lên, sắc mặt Thành Giới hơi xấu hổ, ánh mắt có chút né tránh, nhưng trong lòng thầm chán nản, sao lại không kiềm chế được tính khí xấu xa của mình, để Dạ Cô Tinh chê cười chứ.
Nhưng Dạ Cô Tinh dường như không nhận ra sự bối rối và hối hận của cậu ấy, chỉ nhìn cậu ấy với ánh mắt dò hỏi.
Bốn mắt giao nhau, Thành Giới như chìm đắm trong đôi mắt trong veo và linh động của cô gái, có chút sững sờ.
Vẫn là Lâm Học Quân là người đầu tiên phản ứng lại, vẫy vẫy bàn tay to: “Được rồi, cứ làm như vậy trước đi.” Sau đó trừng mắt nhìn Thành Giới một cái, có chút ý hận không thể rèn sắt thành thép: “Tên nhóc nhà cậu hãy tự kiểm điểm lại cho tôi!”
Sau mười lăm phút, mọi thứ đã sẵn sàng và việc thu âm ca khúc “Xin chào ngày mai”!
Lâm Học Quân nhìn Thành Giới gật gật đầu, đôi tay đặt trên bàn phím, Hạ Hồng cũng nhìn Dạ Cô Tinh đưa tay lên làm biểu tượng “OK”.
Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, nhìn chăm chú không chớp mắt vào hai người đang đeo tai nghe trong phòng thu, trong số những nhân viên này có không ít người là fan ruột của Áo Tím, và cũng có những người muốn xem Dạ Cô Tinh bị xấu mặt!
Âm nhạc vang lên, giọng hát êm dịu và từ tính của Thành Giới du dương cất lên…
Nhìn chúng ta của ngày hôm qua, đã đi xa rồi,
Ở giữa Quảng trường số phận, chờ đợi,
Bờ vai mờ ảo ấy, càng chạy trốn càng nhỏ bé…
Sau đó lúc đang thu âm, cậu ấy mỉm cười và khẽ gật đầu về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh nhận được gợi ý, mỉm cười như trước, chậm rãi bắt đầu cất giọng…
Một người bạn đã từng cùng nhau sánh vai tiến về phía trước,
Sau khi nâng chén chúc chúc phúc đều rời đi,
Chính trong đêm hôm ấy,
Thật sâu trong thâm khảm trái tim tôi,
Hai người nhìn nhau mỉm cười….
Sau khi trưởng thành, tôi chỉ có thể trốn chạy,
Tôi sợ hãi biết bao, vấp ngã vào bóng tối,
Xin chào ngày mai, chứa cả nụ cười và nước mắt,
Càng tốt đẹp, càng sợ hãi đạt được…
Hai mắt Lâm Học Quân sáng ngời, Hạ Hồng phấn khích đến mức tay run lên, hai người nhìn nhau ngầm hiểu ý, sau đó nhanh chóng điều chỉnh bàn phím âm thanh dưới tay, sau khi phối hợp liền mạch không chỗ chê, ca khúc vang lên một đoạn điệp khúc…
Mỗi một lần khóc, lại mỉm cười chạy vội,
Một bên mất đi, một bên đang tìm kiếm,
Xin chào ngày mai, âm thanh nhỏ bé làm sao,
Lại nhắc nhở tôi, dũng cảm là gì……
Khi tất cả nhạc nền im lặng trong giây lát, Dạ Cô Tinh đã hát câu cuối cùng theo cách gần như xướng ca…
Thời gian luôn luôn nói dối,
Tôi chưa từng để mất đi, bờ vai ấy.
Toàn bộ bài hát kết thúc một cách hoàn hảo, và một lần đã qua, không ai kêu dừng lại giữa chừng!
Toàn bộ nhân viên đứng ngây ngốc tại chỗ, mười giây sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Dạ Cô Tinh và Thành Giới nhìn nhau cười.
Hai mắt Thành Giới sáng ngời, hai má ửng hồng đầy hưng phấn nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt có chút vẻ điên dại: “Chị, chị chính là kỳ tích! Không, chị là nàng thơ, lúc nào cũng có thể mang đến những người khác niềm cảm hứng!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, cúi đầu xuống, để lộ ra vùng sau cổ trắng nõn mảnh mai như thiên nga, lấp lóa sáng ngời, nhưng lại khiến cho Thành Giới có chút đau mắt.
Hai người tháo tai nghe bước ra khỏi phòng thu, Lâm Học Quân hào hứng tiến lên chào hỏi, hai mắt nhìn Dạ Cô Tinh giống như đang nhìn vào một mỏ vàng, biểu tượng $ hiện lên ở hai mắt!
“Cô gái! Nói xem, cô tên gì?”
Trước đây ông ta nghe nói Thành Giới mời một ngôi sao điện ảnh tham gia thu âm cho album mới, còn mắng cậu ấy một trận, ông ta nghĩ một ngôi sao điện ảnh làm sao có thể hát được chứ, nên nhất quyết không chịu đồng ý.
Sau đó, Thành Giới đã cho ông ta nghe bài hát “Ánh đèn hiu hắt”, và ngay cả người yêu cầu rất cao như ông ta cũng phải gật đầu bày tỏ rằng giọng hát của cô gái này là độc nhất vô nhị.
Tuy nhiên trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, dù sao thì loại ca khúc chủ đề cho phim điện ảnh hay truyền hình kiểu này cũng không thể so sánh với một album được, có thể nó đã được trau chuốt chỉnh sửa quá mức trong khâu hậu kỳ rồi.
Nhưng khi vừa nghe tin tên nhóc này đã lén lút ký hợp đồng sau lưng ông ta, Lâm Học Quân rất bất mãn nhưng cũng đành phải chịu, ông ta nghĩ, giọng hát của cô gái này cũng không tệ, có lẽ quá trình chỉnh sửa cũng chỉ tốn thêm chút công sức mà thôi, đành vậy, cứ thử xem sao!
Với tâm lý chỉ muốn thử một chút, kỳ vọng của Lâm Học Quân đối với Dạ Cô Tinh rất thấp, đến mức ông ta chỉ hy vọng cô có thể hiểu được âm điệu là được rồi, vì vậy ông ta cũng chẳng để tâm đối phương rốt cuộc tên họ là gì, chỉ biết rằng đó là một nữ minh tinh đóng phim điện ảnh, nói không chừng lại là một món nợ phong tình của tên nhóc thối tha Thành Giới này.
Vốn dĩ việc bị người khác không gọi ra tên của mình là một việc rất ngại ngùng, nhưng Dạ Cô Tinh giống như không cảm thấy gì, nụ cười của cô luôn thường trực trên môi, vừa đủ thân thiện nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác tùy tiện, lúc gần lúc xa mờ nhạt không rõ!
“Tên tôi là Dạ Cô Tinh.” Cô thành thật đáp.
“Ồ, Cô Tinh à, tôi nghe nói cô là diễn viên đóng phim?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Có điều tôi chỉ đóng qua một bộ.”
“Vậy thì ai là giáo viên thanh nhạc của cô vậy?” Đôi mắt Lâm Học Quân háo hức.
“Không có.”
“Hả?” Lâm Học Quân có chút kinh ngạc.
“Tôi là một diễn viên.” Ý nói tôi không phải là ca sĩ, càng không nói đến việc có giáo viên thanh nhạc gì đó.
Trước đây, vì để thực hiện bộ phim “Thanh xuân chán nản”, để diễn tả nhân vật nữ chính một cách hoàn hảo, Diệp Tử đã học qua thanh nhạc trong một khoảng thời gian.
Trong phim, hoàng hậu nước Hoa- Vương Lam Chi được miêu tả là mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, không chỉ xinh đẹp mà còn có giọng hát có thể sánh ngang với ca sĩ chuyên nghiệp, trong đô thị cô nổi tiếng là “chim hoàng oanh véo von”, trong cuộc gặp gỡ đầu tiên với chàng soái ca trẻ tuổi Trình Kỳ Duệ, chính giọng hát linh động này đã chạm đến trái tim người đàn ông sắt đá, và từ đó trở thành người đẹp độc sủng, kim ốc tàng Kiều của chàng. (Kim ốc tàng kiều là để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)
Dù gì thì cũng chỉ học một chút sơ sơ thôi, kỹ năng ca hát cũng không học được bao nhiêu, nguyên nhân chính là người dạy cô cũng là một tên gà mờ, nhưng cũng không phải hoàn toàn uổng công học, ít nhất cô có thể hiểu được khuôn nhạc, sau đó hát nhẹ nhàng theo nhạc đệm.
Kiếp trước âm sắc giọng của Diệp Tử không tốt, trầm thấp nên hát cũng không được tốt lắm, kiếp này giọng của Dạ Cô Tinh rất rõ ràng, trong trẻo, giữ đúng giọng nữ trung, cộng thêm chút kiến thức thanh nhạc sơ sơ mà cô học được ở kiếp trước, trung hòa lẫn nhau, nhưng cũng đủ để đứng trên sân khấu, không tới nỗi mất mặt.
Lâm Học Quân có chút tiếc nuối, nhưng ngay sau đó lại hăng hái trở lại: “Cô bé, âm sắc của cô quả thật hoàn hảo, nghe cô hát có cảm giác giống như nghe kể chuyện vậy.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Vậy cô có hứng thú hát đơn ca thử không?”
Ngay khi Lâm Học Quân lên tiếng, Dạ Cô Tinh đã hơi sững sờ, sắc mặt các nhân viên xung quanh cũng có chút biểu hiện tế nhị, dùng ánh mắt để liếc nhìn biểu cảm của Thành Giới, điều này tương đương với việc chia một đoạn nhỏ trong album đơn ca của Thành Giới cho người khác, e là người có tính khí tốt đến đâu cũng sẽ tức giận.
Tuy nhiên, phản ứng của Thành Giới thực sự khiến người khác ngạc nhiên!
Lại thấy cậu ấy không ngừng gật đầu, nhìn Dạ Cô Tinh bằng ánh mắt chân thành: “Có thể nói ra chị sẽ không tin, nhưng cảm giác của tôi là thật! Hát chung với chị tôi rất thoải mái, và… giống như được chị dẫn dắt vào bài hát, không còn là ca sĩ ngồi bên lề thờ ơ lạnh nhạt nữa mà chính là nhân vật trong bài hát, những gì hát lên không còn là câu chuyện của người khác nữa mà chính là trải nghiệm của bản thân.”
Thành Giới đưa tay ra với vẻ mặt trịnh trọng: “Vì vậy, rất hoan nghênh chị tham gia vào “Tạm biệt thời gian”.”
Dạ Cô Tinh cẩn thận đánh giá biểu cảm của Thành Giới, thấy cậu ấy lộ vẻ chân thành, mà Lâm Lâm Quân cũng bày ra vẻ mặt rất mong chờ, Trương Á ở bên cạnh nháy mắt nhìn cô, cô mỉm cười, rồi đưa tay ra bắt tay: “Hợp tác vui vẻ!”
Ánh mắt của mọi người đối với Dạ Cô Tinh đã thay đổi, bạn phải biết rằng con người của Thành Giới ở những mặt khác thì rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã đề cập đến lĩnh vực chuyên môn cậu anh ấy nghiêm khắc hơn bất cứ ai khác, như hôm nay cậu ấy đang chìa tay ra với một ngôi sao điện ảnh không hề được đào tạo qua bất kỳ kỹ năng chuyên môn nào, quả thực là điều không thể tưởng tượng được!
Vào lúc mọi người đều hoang mang bối rối, chưa kịp phản ứng, Dạ Cô Tinh đã một mình hát đơn ca hoàn thành bản ghi âm ca khúc “Càng trưởng thành càng cô đơn”, lại một lần nữa dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Bài hát này vốn dĩ là định để Thành Giới và cô cùng nhau hoàn thành, nhưng bây giờ xem ra hiệu quả của việc để giọng nữ hát đơn ca sẽ tốt hơn ——
Sau nhiều năm, anh trở lại bên cạnh tôi,
Sự bất an ngập tràn trong đôi mắt mệt mỏi của anh,
……
Càng trưởng thành càng cô đơn, càng trưởng thành càng bất an,
Cũng phải, mở chiếc dù bảo vệ anh ra,
Tôi chợt hiểu con đường phía trước không hề phẳng lặng…
Giọng hát trong trẻo của Dạ Cô Tinh từ từ cất lên, và khi tiếng hát vang lên, trước mắt mọi người dường như mở ra từ bức tranh này đến bức tranh khác vô cùng sống động. Cô ấy là người hát và cũng là nhân vật trong câu chuyện…
Bình luận facebook