Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 47+48
Chương 47: Trừng phạt thích đáng, yêu ghét không hối hận
Ngày hôm sau, Đơn Văn Đào, phó cục trưởng cục thực thi pháp luật thành phố bị bắt, vào lúc 3 giờ chiều trên trang web chính thức của chính phủ đã đăng thông báo cách chức, và với việc lạm dụng tư hình, tham nhũng, ăn hối lộ và 5 tội danh khác, tòa án đã thụ lý hồ sơ vụ án.
“Phong Thượng nhật báo” nối gót đăng một bài văn xã luận, phân tích sâu về mạng lưới cấp cao đằng sau Đơn Văn Đào, và nhắm thẳng vào Lâm Diệu, người đã bị Ủy ban Kỷ luật giam giữ thẩm tra, sự chú ý của dư luận ngày càng tăng, việc yêu cầu “trừng trị những quan chức tham nhũng” cũng nhận được hưởng ứng khắp nơi, chiều hướng dư luận đã thiên về một phía.
Các bộ phận liên quan đã đáp ứng mong đợi của mọi người, đã tổ chức một cuộc họp báo lúc 8:09 sáng ngày hôm sau để công bố 11 tội danh liên quan đến Lâm Diệu, con trai của ông ta là Lâm Hiểu Phong, khi đó là phó thị trưởng thành phố Thương Lan, cũng bị buộc tội hối lộ và nhận hối lộ, số tiền lên tới lên tới hàng trăm triệu.
Hai cha con ông ta bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đã bị đình chỉ chức vụ và chuyển giao cho các bộ phận liên quan để điều tra.
Cho đến nay, cha con nhà họ Lâm hoàn toàn sụp đổ, và nhà họ Lâm đã bị sụp đổ.
Vốn tưởng rằng, sự việc đến đây có thể tạm thời kết thúc, thế nhưng, ngày hôm sau khi án phạt được đưa ra, cảnh sát nhận được tin báo từ một phụ nữ nói rằng con gái nhà họ Lâm- Lâm Hiểu Vi, bảy năm trước bị nghi ngờ đã thuê hung thủ giết người!
Nghe nói, người phụ nữ tố cáo đó tên là Tiền Thục Nhi, là bạn thân của nghi phạm Lâm Hiểu Vi, năm đó, Lâm Hiểu Vi đã yêu bạn cùng lớp đại học Đường Vũ Mô, tức là chồng hiện tại của Lâm Hiểu Vi, đáng tiếc, lúc đó, Đường Vũ Mô có bạn gái là một cô gái họ Lưu, hơn nữa hai người đã sống chung với nhau. Lâm Hiểu Vi đã mua chuộc tài xế xe tải và tỉ mỉ dàn dựng một vụ tai nạn ô tô, làm cô gái họ Lưu bị ngã xuống vách đá.
Thêm một chuyện khá trùng hợp là cư dân mạng đã ngay lập tức tìm ra một bài báo cách đây 7 năm trên Weibo, tiêu đề chính là một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đoạn đường Bạch Hoa ở ngoại ô Bắc Kinh, có thông tin cho rằng người phụ nữ thiệt mạng họ Lưu, bị xe tông xuống vách núi, đúng lúc thủy triều dâng cao, vào thời điểm trình báo, lực lượng tìm kiếm cứu nạn không tìm thấy xác nạn nhân.
Sau khi nhận được đơn tố cáo, cảnh sát đã ngay lập tức bắt giữ Lâm Hiểu Vi, sau 24 giờ thẩm vấn, đối tượng vẫn không chịu thừa nhận đã thuê kẻ giết người, Đường Vũ Mô đã thuê luật sư đến để bảo lãnh chờ xét xử, cảnh sát đã nắm giữ trong tay nhân chứng quan trọng, với lý do “tình tiết phạm tội nghiêm trọng, có thể bị phạt tù từ 3 năm trở lên”, từ chối yêu cầu bảo lãnh.
Tuy nhiên, Đưỡng Vũ Mô được phép cùng luật sư đến gặp Lâm Hiểu Vi.
Trong phòng thăm, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người ngồi đối diện nhau, luật sư đứng yên một bên.
Đường Vũ Mô theo thói quen đưa tay đỡ kính trên sống mũi, màu xanh đen dưới đáy mắt cho thấy trạng thái quẫn bách với những việc xảy ra đối với nhà họ Lầm trong mấy ngày nay, hai mắt ảm đạm vô thần, trông có vẻ suy sụp và bất lực.
“Hiểu Vi, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có làm việc này không?”
Lâm Hiểu Vi mặc quần áo tù nhân, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, không còn tinh xảo như trước, nhưng trong mắt vẫn còn có một tia ngoan cố, nhà họ Lâm đã đổ, cha và anh trai vào tù, mẹ cô ta thì sợ hãi, khi được đưa đến bệnh viện đã rơi vào trạng thái sốc, giờ ngay cả bản thân cô ta cũng đứng sau song sắt, và người đàn ông trước mặt này, là người duy nhất có thể cứu được cô ta!
Hai giọt nước mắt trong veo chảy xuống, cô ta vươn tay nắm lấy bàn tay của anh ta, đôi mắt trong veo: “Vũ Mô, xin anh hãy tin em, chuyện năm đó, không phải em làm!”
Đường Vũ Mô hờ hững rút tay lại, cười mỉa mai: “Hiểu Vi à, Hiểu Vi, sự tình đến mức này rồi, sao có thể nói dối tôi như vậy chứ? Cô xem tôi là một thằng ngốc để đùa giỡn sao?”
“Haha…” Cô ta tự cười một mình, ngay lập tức bi thương và lạnh lẽo tràn ngập căn phòng: “Đùa giỡn? Đường Vũ Mô, rốt cuộc là tôi đùa giỡn anh, hay là anh luôn luôn đem Lâm Hiểu Vi tôi ra đùa giỡn như một con khỉ, anh, trong lòng biết rõ nhất!”
“Lâm Hiểu Vi, cô phát điên rồi sao? Tôi không muốn tranh luận với cô!”
“Haha… Nhà họ Lâm tôi đã sụp đổ, một người tới ở rể như anh lại lên giọng, bắt đầu dạy dỗ tôi? Làm người không thể quên gốc gác!”
Đường Vũ Mô đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, ánh mắt lạnh lùng: “Hôm nay trạng thái cô không tốt, khi nào khỏe hơn, chúng ta lại nói tiếp.” Nói xong làm ra vẻ muốn rời đi.
“Đường Vũ Mô! Đứng lại đó cho tôi!” Giọng nói sắc bén của cô ta xen lẫn buồn bã và oán hận, dường như trái tim đang nhỏ máu: “Anh hỏi tôi chuyện của năm đó, không phải anh đã sớm đoán ra rồi sao? Làm sao có thể hùng hồn hỏi như vậy chứ? Đáng thương cho nhà họ Lâm tôi, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay, bây giờ xảy ra chuyện gì, anh lại chỉ biết lo cho bản thân mình?”
Ánh mắt Đường Vũ Mô sắc bén: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Hahaha… không hiểu? Anh vậy mà lại nghe không hiểu sao? Năm đó, Lưu Hinh Đình bị xảy thai, anh không có nổi một lời hỏi thăm, cô ta biến mất không lý do, anh lại giả vờ như câm điếc, như thể người này chưa từng xuất hiện! Hãy tự hỏi bản thân, tất cả những gì chúng tôi đã làm với cô ấy, anh thực sự không hề hay biết gì sao?”
Đường Vũ Mô nhìn cô ta, lẳng lặng nhìn, ánh sáng trong mắt không ngừng dâng trào, sau đó lại bình tĩnh: “Cô, không có chứng cứ.”
Lâm Hiểu Vi sửng sốt, sau đó điên cuồng cười to, nhưng khóe mắt lại rơi lệ: “Anh thừa nhận? Hahaha… Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận? Người sai, đâu chỉ có Lưu Hinh Đình, còn có một kẻ ngốc như tôi! Đồ ngốc! Đường Vũ Mô, anh quả thật là một kẻ lòng dạ độc ác!”
Anh ta vẫn không động đậy, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, tôi còn có việc.”
Lâm Hiểu Vi đưa tay lau đi giọt nước mắt thất vọng, tâm trạng lập tức bình tĩnh trở lại, giống như một vũng nước lặng, gợn sóng không vui: “Đường Vũ Mô, anh nghĩ, nhà họ Lâm đổ rồi, anh còn có thể bình chân như vại ư?”
Bước chân rời đi của anh ta chợt khựng lại.
“Cũng không ngại nói cho anh sự thật, lúc chúng ta kết hôn, cha tôi đã nói anh là một con sói hung ác và bảo tôi phải đề phòng nhiều hơn, vì vậy, suốt những năm qua, anh dựa vào nhà họ Lâm để lén lút làm nhiều việc như vậy, tất cả mọi việc, tôi đều ghi chép chi tiết lại hết…”
Đường Vũ Mô quay lại nắm chặt cổ tay Lâm Hiểu Vi, nhìn cô ta với ánh mắt hung ác: “Tiện nhân! Thế mà cô lại còn có chiêu này? Đồ ở đâu ——”
Lâm Hiểu Vi cười miễn cưỡng và tỏ vẻ ngu ngốc: “Quả nhiên, chỉ có lợi ích mới có thể trói chặt anh ở lại bên cạnh. Cho dù tôi thật sự thuê hung thủ giết người, đâm chết Lưu Hinh Đinh, anh cũng sẽ giả câm giả điếc, cùng tôi sống đến răng long đầu bạc đúng không? Anh xem, trên đời này, chỉ có tôi là hiểu rõ anh nhất, hiểu rõ khát vọng quyền lực của anh, hiểu được tương lai khát vọng giàu có của anh, bao dung toàn bộ cái tốt của anh, cái xấu của anh, chúng ta mới là một cặp trời sinh, đúng không?”
Đường Vũ Mô cười, bàn tay dần dần buông lỏng, đầu ngón tay xoa xoa cổ tay trắng nõn mịn màng của cô ta: “Hiểu Vi, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến việc rời bỏ em, còn có con gái của chúng ta. Ngoan nào, nói cho anh biết, thứ đó ở đâu?”
“Vũ Mô, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi, anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói của anh sao? Tôi chỉ cho anh bảy ngày, nếu sau bảy ngày anh vẫn chưa tìm ra cách để cứu tôi ra, thì chỉ có thể đưa anh vào cùng, chúng ta cùng làm một cặp tù nhân, bị nhốt cho đến chết!”
Khuôn mặt dịu dàng của anh ta lập tức vỡ vụn, vẻ mặt tàn nhẫn xuất hiện: “Cô điên rồi hả? Cô có biết là cô đã phạm tội cố ý giết người không? Tôi không phải thần thánh, làm sao có thể cứu cô được?”
“Nếu tôi nói cho anh biết Lưu Hinh Đình còn sống, chưa chết thì sao?”
Đường Vũ Mô lảo đảo lui về phía sau nửa bước, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
“Haha… người con gái bị anhbỏ rơi này, hiện giờ quyền thế ngập trời, nhà họ Lâm sụp đổ, là nhờ công lao của cô ta, tôi vào tù, cũng không thoát khỏi có liên quan đến cô ta! Anh thấy không? Trong bóng tối có một bàn tay! Đang vung lưỡi hái tử thần, và đối tượng tiếp theo chính là anh và tôi! “
Đường Vũ Mô đến thẳng nhà họ Tiền sau khi ra khỏi trại giam, Tiền Thục Nhi là mấu chốt trong vụ án của Lâm Hiểu Vi, chỉ cần cô ta phản cung, thì sẽ không thể điều tra được chuyện đã xảy ra vào bảy năm trước!
Thế nhưng, vừa gõ cửa đã bị người giúp việc ở ngoài cửa ngăn lại: “Cô chủ nhà chúng tôi không có ở đây, mời anh về cho!”
Ông bà Tiền nhìn thấy anh ta thì lại càng né tránh hơn, bây giờ, nhà họ Lâm đã sụp đổ, nhà họ Tiền vốn luôn thân thiết với nhà họ Lâm, cũng trở thành tâm điểm bị điều tra, may mà cho đến nay vẫn chưa bị người ta bắt được điểm yếu. Vào thời khắc mấu chốt này, ai dám dính líu tới nhà họ Lâm chứ?
Đường Vũ Mô đợi trước cửa nhà họ Tiền ba tiếng đồng hồ, mặt trời như thiêu đốt khiến anh ta suýt nữa ngất đi, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể bỏ đi trong tuyệt vọng.
Khi lái xe rời khỏi dinh thự của nhà họ Tiền, điện thoại di động của anh ta vang lên, mắt anh ta sáng lên, nhanh chóng tấp xe vào lề, vừa bắt máy, anh ta vừa nhấn nút ghi âm và chất vấn: “Thục Nhi, tại sao cô lại làm như vậy?”
Bên kia im lặng thật lâu, mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của người phụ nữ, và chỉ có một câu – “Tôi xin lỗi.”
“Thục Nhi, có ai ép cô đúng không?”
“Đường Vũ Mô, anh thay tôi xin lỗi với Hiểu Vi, tôi thực sự không có lựa chọn nào khác, giữa cô ấy và cả nhà họ Tiền…. tôi, tôi hy vọng cô ấy đừng trách tôi.”
“Cô có biết rốt cuộc cô đã nói cái gì hay không vậy? Người cô muốn tố cáo chính là chị em tốt của cô!” Đường Vũ Mô gần như gào thét.
“Tôi xin lỗi… Tôi thực sự xin lỗi…”
“Thục Nhi, nói cho tôi biết, có người đang uy hiếp cô đưa ra bằng chứng giả đúng không?”
“Không… Chuyện Hiểu Vi thuê hung thủ giết người là sự thật! Cô ấy thực sự đã làm điều đó, vì vậy tôi chắc chắn không đưa ra chứng cứ giả!”
“Vậy cô nhẫn tâm muốn đẩy chị em tốt của mình vào chỗ chết sao?”
“Nếu cô ấy không chết, người chết sẽ là—”
Đường Vũ Mô lộ ra vẻ hưng phấn, nhẹ giọng dỗ dành: “Sẽ là ai? Nói cho tôi biết, đừng sợ, tôi sẽ giúp cô…”
“Không! Đó là lương tâm của tôi! Tôi không chịu đựng được sự dằn vặt trong lòng, vì vậy tôi đã lựa chọn đứng ra để làm chứng chống lại cô ấy!”
“Mẹ kiếp–”
“Từ bỏ đi… anh không đấu lại cô ta đâu! Cô ta là một con quỷ! Con quỷ—”
“Alo! Alo!”
Cuộc gọi của Tiền Thục Nhi đã bị ngắt kết nối, Đường Vũ Mô không còn cách nào khác, trở về nhà, lục tủ tìm kiếm cả buổi chiều cũng không thấy cuốn sổ ghi chép như lời nói của Lâm Hiểu Vi, thời gian bảy ngày… bảy ngày…
Anh ta không ngờ rằng, Lâm Hiểu Vi, người luôn miệng nói yêu anh ta lại ra tay với anh ta như vậy!
Mấy năm nay, với sự giúp đỡ của thế lực nhà họ Lâm, anh ta đã nhận được rất nhiều quyền lợi, thậm chí còn kiếm được rất nhiều tiền nhờ động chân động tay vào việc cung cấp thuốc cho quân đội!
Nếu như những chuyện này bị lộ ra ngoài, thì hậu quả… Đường Vũ Mô không dám nghĩ tới. Người đàn ba thối tha Lâm Hiểu Vi kia thật sự đã ép anh ta đến tình cảnh tuyệt vọng như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Bảy ngày chưa tới, chỉ qua một ngày, bộ phận giám sát đã tìm ra một bí mật chấn động từ hai cha con nhà họ Lâm, chưa kịp phong tỏa thì đã bị “Phong Thượng nhật báo” nhanh nhạy vạch trần rồi, xã hội xôn xao, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Hóa ra bà Lâm và con gái Lâm Hiểu Vi đều bị tình nghi tham gia vào các hoạt động rửa tiền bất hợp pháp, và họ chính là người đã biến những khoản tham ô của hai cha con nhà họ Lâm thành những khoản tiền hợp pháp!
Đàn ông thì nhận hối lộ, đàn bà thì thủ tiêu tang vậy, nhà họ Lâm đúng là rắn chuột một ổ!
Nhất là lúc này, vụ án giết người của Lâm Hiểu Vi đang rất ồn ào, giờ lại thêm một tội danh rửa tiền, nếu không bị xử bắn thì cũng phải tù chung thân!
Ngay sau đó, chồng của Lâm Hiểu Vi, Đường Vũ Mô bị vạch trần vụ cung cấp thuốc cho quân đội, kiếm lợi nhuận khổng lồ, đồng thời bị nghi ngờ nhận hối lộ, hãm hại đồng nghiệp, điều khiến người ta đáng nói không phải là những thứ trên, mà là “Phương pháp thử nghiệm thuốc lên người sống” vô cùng tàn nhẫn!
Để có được dữ liệu chính xác hơn về loại thuốc mới trên cơ thể người, anh ta lại từ bỏ chuột bạch, cấu kết với bệnh viện, không để bệnh nhân biết, anh ta đã sử dụng các loại thuốc mới không được chứng nhận bởi bất kỳ tiêu chuẩn nào, trực tiếp dẫn đến cái chết của 35 bệnh nhân, cuối cùng, dưới sự che đậy của bệnh viện, anh ta đã thành công thoát tội và thoát khỏi sự trừng phạt cho đến ngày nay!
Hành vi khiến mọi người phẫn nộ này đã bị bại lộ, nó đã dấy lên làn sóng chỉ trích và phản đối mạnh mẽ của toàn xã hội, cảnh sát đã ra quân với số lượng lớn lực lượng cảnh sát để truy bắt, nhưng lại không bắt được, căn biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ còn người mẹ già đang khóc ngất và bé gái năm tuổi toàn thân run rẩy.
Vào lúc ba giờ sáng, cảnh sát đã bắt được nghi phạm tại bến tàu phía Bắc thành phố sau khi ngồi canh chừng gần bốn tiếng đồng hồ! Vào thời điểm đó, Đường Vũ Mô được cho là đang mang theo một chiếc túi du lịch hơi cồng kềnh, thuê một chiếc thuyền để đến Hong Kong, và định bay từ Hong Kong đến Thái Lan.
Cảnh sát mở chiếc túi du lịch ra, những xấp tiền gọn gàng hiện ra trước mặt họ, sau khi kiểm tra, tổng cộng là 10 triệu nhân dân tệ!
Lục soát người anh ta còn tìm được hộ chiếu giả và chứng minh thư giả, một khi tội danh được xác lập, thì có bị bắn một trăm phát cũng không đủ đền tội!
Mọi thứ được đăng trên báo vào ngày hôm sau, “Phong Thượng nhật báo” liên tục một tuần tung ra những tin độc quyền, khiến các tờ báo và tạp chí khác khó mà chống đỡ được, giống như một ngôi sao đang lên trong giới truyền thông!
Để ngăn chặn Đường Vũ Mô chó cùng rứt giậu, để bảo đảm an toàn, ba ngày trước Dạ Cô Tinh đã để Lưu Hinh Đình tạm thời tới biệt thự ở.
An Tuyển Hoàng và Nguyệt Vô Tình đang thảo luận ở trong phòng làm việc, Minh Triệt và Tịch Cẩn đang ở trong phòng khám dưới lòng đất, Anh Tử Lạc và hai anh em An Cẩn, An Du đưa An Tuyệt và An Húc ra vườn đi dạo, còn Minh Chiêu thì nằm trên giường dưỡng thương, vì vậy, trong phòng ăn rộng thênh thang chỉ còn lại có hai người Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình, hai người ngồi đối diện nhau, đang thưởng thức bữa sáng.
Lưu Hinh Đình cầm trong tay tờ “Phong Thượng nhật báo” số mới nhất ngày hôm nay.
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, trong ánh mắt cảm xúc dâng trào, chậm rãi nói: “Có trách em không?”
Lưu Hinh Đình nở nụ cười: “Em thật là ngốc, đó là sự lựa chọn của chính chị. Bây giờ thì tốt rồi.”
“Buông được chưa?”
“Đến lúc phải buông rồi.”
“Vậy… chị có hối hận không?”
“Không hối hận. Yêu Đường Vũ Mô, chị sẵn sàng chịu đựng mọi thứ vì anh ta mà không hối tiếc, giờ đây, tự tay đẩy anh ta vào địa ngục, khiến anh ta mất tất cả, đến cả tính mạng cũng không được bảo toàn, cũng không hối hận.” Thời gian đã thay đổi tất cả mọi thứ, kể cả trái tim và tình yêu.
Chương 48: Thay phiên nhau xem kịch hay, hồ ly quyến rũ vua
Vào cuối tháng 8, hai cha con nhà họ Lâm bị kết án tù chung thân vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và bị tước quyền chính trị suốt đời!
Vào ngày tuyên án ở phiên tòa sơ thẩm, trên mạng và truyền hình đồng loạt truyền hình trực tiếp cảnh bà Lâm bị đưa vào phòng mổ do đột ngột xuất huyết não tại bệnh viện và đã ra đi mãi mãi.
Vào đầu tháng 9, vì có nhân chứng là Tiền Thục Nhi, tòa án đã chính thức kết án Lâm Hiểu Vi với tội giết người và tuyên phạt 5 năm 8 tháng tù giam, hai ngày sau, vụ án rửa tiền của mẹ con nhà họ Lâm dưới sự giám sát của truyền thông xã hội, mở phiên tòa tại Tòa án Thủ đô số 1, vì số tiền liên quan lên tới hàng trăm triệu, Lâm Hiểu Vi bị kết án tù chung thân, cả hai tội danh này cộng lại, phần đời còn lại của cô ta chỉ có thể sống ở trong tù.
Cùng lúc đó, vụ án của Đường Vũ Mô cũng được đưa ra xét xử, so với những người khác trong nhà họ Lâm, tội ác mà Đường Vũ Mô phạm phải quả thực đã đến mức nhân thần cộng phẫn! Chưa nói đến hối lộ, còn lợi dụng chức vụ của mình trong việc cung cấp giả mạo cho quân nhu, nhằm thử nghiệm các loại thuốc mới, không ngại xem tính mạng con người như cỏ rác!
Vụ án này liên quan đến tranh chấp y tế, cũng như an ninh quân sự, không chỉ xã hội quan tâm mà ngay cả Bộ Quốc phòng cũng rất quan tâm, Đường Vũ Mô đã bị kết án tử hình!
Hơn 30 mạng người, cộng thêm nguy hiểm tiềm ẩn trong quân đội, hầu hết mọi người đều đoán được cái kết của anh ta, cũng không có gì bất ngờ khi anh ta bị phán tử hình!
Lúc này, một chiếc Lincoln màu đen đang đậu bên ngoài khu vực trại giam, thân xe sáng bóng phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trước phiên tòa phúc thẩm được tiến hành, Đường Vũ Mô tạm thời bị giam giữ tại đây, nếu duy trì bản án ban đầu, vậy anh ta sẽ được chuyển đến khu vực trại giam tử hình, đến lúc đó, muốn vào thăm sẽ khó như lên trời.
Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình ngồi trong xe, hai người không nói gì.
“Thập Nhị, thật ra chị không cần phải…”
Lưu Hinh Đình vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Chỉ là muốn, thay đứa bé đã chết, đến tiễn cha ruột của nó lần cuối cùng.”
“Chị rõ ràng không muốn gặp anh ta, tại sao lại miễn cưỡng chính mình như vậy?”
“Miễn cưỡng? Không, không, không… chị đã cố gắng gượng ép bản thân trong bảy năm, trốn tránh vô số ngày đêm, chị không còn muốn ở trong cái vòng luẩn quẩn này nữa, vì vậy chị ở đây ngày hôm nay để kết thúc mọi chuyện. Từ nay, không còn Đường Vũ Mô nữa, không có bảy năm trước, tôi sẽ sống rất tốt… “
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, lại nhìn vào đôi mắt yên bình của cô ấy, có lẽ, cho tới nay, đều là cô đã xem thường Dạ Thập Nhị.
“Được, em sẽ đợi chị ở trên xe.”
Lưu Hinh Đình rất nhanh đã đi ra, mười lăm phút, không hơn không kém, vừa phải, cánh cổng nhà tù nặng nề từ từ đóng lại sau lưng, mặt trời vừa phải, nhưng khó có thể xua tan đám mây mù dày đặc giữa trời đất nhỏ bé này, đó là một bóng ma mục nát và tà ác, nhưng Lưu Hinh Đình lại nhìn không chớp mắt, bước qua, cuối cùng, khoác lên mình một ánh sáng ấm áp màu vàng.
Dạ Cô Tinh mở cửa xe, chào đón cô và mỉm cười: “Chào mừng chị quay về.”
Lưu Hinh Đình thản nhiên cười: “Đúng vậy… Cuối cùng, cũng đã trở lại rồi, may mà mọi người đều ở đây…”
Chiếc Lincoln màu đen lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc đi tới, nhưng trong mười lăm phút này đã xảy ra chuyện gì, e rằng, chỉ có mình Lưu Hinh Đình mới biết được.
Nhà họ Lâm sụp đổ, bị nhổ tận gốc, cơn bão cuốn sạch tất cả chỉ trong vòng nửa tháng, được sự rà soát, kết án hiệu quả của các ban ngành liên quan, cơn bão đã dần ngừng lại, làn sóng phẫn nộ của người dân cũng dần nguôi ngoai, trạng thái của người dân đã trở lại như bình thường trời yên biển lặng, cuộc đấu tranh của hai gia đình An-Tần không dừng lại ở đó, trong đó ẩn giấu mãnh liệt, nằm ngoài tầm tay của công chúng.
Quyền thế nhà họ An vô cùng lớn mạnh, hơn nữa An Tuyển Hoàng thủ đoạn kiên cường, vừa ra tay, nhà họ Tần đã phải chịu thương vong nặng nề, gắng gượng chống cự được trong vòng ba tháng, bây giờ, sớm đã sa cơ lỡ vận, thất bại đã trở thành kết cục định sẵn!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang luôn luôn đề phòng, đứng ngoài cuộc, lạnh lùng xem trận chiến giữa hai con hổ, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, dẫu biết rằng xem kịch cũng phải trả giá!
Khi nhà họ Tần liên tục thất bại, không địch nổi, mọi người đều cho rằng nhà họ An sẽ nhân cơ hội này tiêu diệt nhà họ Tần, nhổ tận gốc giống như nhà họ Lâm, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.
Nhưng một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra! Nhà họ An đã bất ngờ dừng lại và cho nhà họ Tần một con đường sống!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang đều như chết lặng. Cứ tưởng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh một lần nữa sẽ bị xáo trộn, đến lúc đó nhà họ Tần sẽ là con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé!
Không ai có thể ngờ được, vào giây phút quan trọng này, An Tuyển Hoàng nói không đánh là thật sự không đánh nữa, để lại cho đối phương một hơi tàn. Phải biết rằng, cháy rừng không đốt cháy hết, gió xuân thổi tới thì lại tái sinh, huống hồ nhà họ Tần của cải nhiều vô kể, vinh quang lừng lẫy một thời?
Chỉ cần cho nhà họ Tần cơ hội, nhà họ nhất định sẽ có thể đông sơn tái khởi, tuy rằng thực lực không bằng như trước, nhưng cũng không thể xem thường.
Có câu, con người vốn có cái tính sợ cái ác lấn át cái thiện. Nhà họ Tần vốn đã chịu nhiều thiệt thòi trong tay nhà họ An, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức khua tay múa mép, dùng trứng chọi đá, vì vậy nhà họ An rất có thể bình chân như vại, bởi vì thế lực của họ là không thể lay chuyển!
Trải qua trận chiến này, nhà họ Tần tổn hại rất nhiều, mất rất nhiều địa bàn, điều đầu tiên không phải là báo hận rửa thù mà là làm thế nào để trở lại đỉnh cao.
Chiêu mộ người, sử dụng quyền lực, để tối đa hóa lợi nhuận là điều không thể tránh khỏi, nhà họ An không thể trêu vào, cậy thì người gặp nạn chỉ có thể là nhà họ Kỷ và nhà họ Giang mà thôi!
Khi hai nhà An- Tần đối kháng, giao tranh gay gắt, nhà họ Kỷ và nhà họ Giang không ít lần thừa nước đục thả câu, lúc đó, nhà họ Tần đang bận ‘đánh nhau’ với nhà họ An, không rảnh bận tâm, bây giờ, trận chiến tạm dừng, tất nhiên sẽ quay ra gây khó dễ cho nhà họ Kỷ và nhà họ Giang!
Như vậy, nhà họ An lại trở thành người xem kịch!
Các chiêu mưu quyền, thực sự tuyệt vời không nói nên lời!
Phòng làm việc của nhà họ Kỷ, Kỷ Cương đã bị sứt đầu mẻ trán, phiền không chịu nổi.
Kỷ Tu Thần đứng yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người họ đều đã có những dự tính riêng, trong lòng sớm đã thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng, Kỷ Cương mở miệng trước: “Sự việc này xảy ra quá đột ngột, vốn tưởng rằng nhà họ Tần nhất định sẽ bị diệt vong, không ngờ Hoàng Nhi dừng lại mà không hề báo trước…”
Kỷ Tu Thần lạnh lùng ngước mắt lên: “Chú không cảm thấy rằng, việc này rất quái lạ sao?” Sự kỳ quái này xuất phát từ tay ai, Kỷ Cương có lẽ không biết, nhưng Kỷ Tu Thần thì lại biết rất rõ.
Cách đây không lâu, anh ta đã đích thân gặp người đó, hay cho một người phụ nữ với châm ngôn “Tự trả tiền mua kim cương”! Quả thật là, lòng dạ độc ác, nhưng vẫn phải khâm phục cô, tính toán chặt chẽ không bỏ sót thứ gì!
Kỷ Cương trầm tư hồi lâu, cau mày nói: “Nghĩ kỹ lại mới thấy, chuyện này hoàn toàn không giống phong cách của Hoàng Nhi chút nào.”
An Tuyển Hoàng cường thế bá đạo, lạnh lùng tàn nhẫn, từ trước đến nay nổi tiếng thủ đoạn máu lạnh, quyết đoán, người như vậy, sẽ không dung thứ cho bất kỳ mối uy hiếp tiềm ẩn nào, nhổ cỏ tận gốc là điều tất nhiên!
Lúc trước, Kỷ Cương cũng là vì nắm được điểm này, nên mới tin chắc rằng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, mới dám công khai chiếm đoạt lợi ích của nhà họ Tần, nhưng hiện nay lại phát hiện mình làm vậy chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân. Một khi nhà họ Tần hồi phục, họ nhất định sẽ tìm cách trả thù nhà họ Kỷ, mà nhà họ Giang cũng không thoát khỏi liên quan…
Kỷ Tu Thần cười nhạt, giễu cợt: “Sớm biết sẽ có hôm nay, ngay từ đầu đã không làm.”
Trong lòng Kỷ Cương như nghẹn lại, đôi mắt thẫn thờ vì giận dữ: “Anh! Nghiệt tử! Nghiệt tử!”
Ánh mắt Kỷ Tu Thần tối sầm lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chú à, chú còn chưa đủ tư cách để nói với tôi hai chữ này?”
“Tôi là cha của anh đấy!”
“Cha tôi tên là Kỷ Sang, không phải Kỷ Cương.” Từng chữ từng chữ một, biểu cảm trong mắt Kỷ Tu Thần đã hoàn toàn nguội lạnh.
Kỷ Cương chán nản cúi đầu, hai mái tóc mai hơi trắng bạch càng hiện rõ dưới ánh đèn: “Tu Thần, dù con có thừa nhận hay không thì trên người con sẽ có dòng máu của Kỷ Cương ta! Đó là sự thật! Cho dù con không muốn, cũng không có cách nào để thay đổi!”
Tiếng đóng sầm cửa đột nhiên vang lên, cả người Kỷ Cương bị chấn động, ánh mắt tức giận lập tức trở nên buồn bã, lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Tuệ, đây là hình phạt của em dành cho tôi, đúng không? Thì ra, em vẫn không chịu tha thứ cho tôi……”
Kỷ Tu Thần đến một lần nữa, việc này có hơi nằm ngoài dự đoán của Dạ Cô Tinh.
Lúc đó, cô đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc, cầm quyển Vật lý hạt, bên cạnh còn đặt quyển Vật lý hạt nhân nguyên tử, không còn cách nào nữa, còn có ba ngày nữa là bắt đầu nhập học, đồng nghĩa với cô phải tham gia kỳ thi lại, nên tạm thời cô chỉ có thể ôm chân Phật.
Tục ngữ có câu, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng.
An Tuyển Hoàng ngồi trên chiếc ghế lớn màu đen phía sau bàn làm việc, xem qua tài liệu, sau đó ký tên.
Nhà họ Lâm sụp đổ, việc của nhà họ Tần cũng kết thúc, cuối cùng họ không còn bận rộn như vậy nữa, An Tuyển Hoàng hận không thể ở nhà hai mươi bốn giờ với vợ, vui đùa với con.
Cuối cùng, sau khi lật đến trang cuối cùng, Dạ Cô Tinh vươn vai một cái, theo động tác của cô, một vòng eo trắng nõn săn chắc lộ ra, anh đang vùi đầu trong đống tài liệu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt tỏa ra ánh sáng nguy hiểm như của một chú sói.
Dạ Cô Tinh thầm nói không ổn rồi, vội vàng thu tay, sửa áo lại.
Anh lại đi đến bên cạnh cô nhanh như gió, bắt đầu giở trò.
Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, lỗ tai hơi đỏ bừng, đưa tay đẩy anh: “Anh đúng là lợi dụng sơ hở!” Nhìn thấy váng dầu, đã nghĩ đến ăn thịt, khả năng học một biết mười, có thể nói là vô địch cộng thêm vô sỉ!
Động tác của An Tuyển Hoàng dừng lại, ánh mắt tập trung ở một nơi nào đó, cười xấu xa, phụ họa thêm: “Quả nhiên là, lợi dụng, sơ hở.”
Dạ Cô Tinh co cả hai chân lên, thuận thế đá cho anh một cái: “Cầm thú!”
An Tuyển Hoàng nắm chặt cổ chân của cô, tay kia dọc theo bắp chân của cô, thuận thế hướng lên trên, hôm nay Dạ Cô Tinh mặc một chiếc quần dài hoa giản dị, giờ phút này ngược lại rất thuận tiện cho anh.
Dạ Cô Tinh chụp lấy một cuốn sách, vỗ lên móng vuốt của con sói, nhắc nhở anh: “Đây là phòng làm việc!”
Hơn nữa, cửa không khóa, có thể giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa vào!
An Tuyển Hoàng đột nhiên đứng dậy, bế ngang cô lên, ánh mắt thâm thúy, giọng nói trầm khàn: “Chúng ta trở về phòng ngủ.”
Dạ Cô Tinh giãy dụa: “Anh, anh, anh… đây là ban ngày ban mặt! Làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”
“Nhưng mà, anh rất no, cũng không lạnh.”
“Hả?” Tự nhiên anh lại nói một câu chẳng liên quan gì, Dạ Cô Tinh cũng bị khựng lại, rốt cuộc là anh đang nói cái gì thế!
“Ăn no mặc ấm rồi, thì người ta sẽ hay nghĩ tới chuyện ấy thôi.”
Dạ Cô Tinh cười, cái người này thế mà lại dùng lời của người xưa để chọc ghẹo cô!
“Nè, nè! Anh vội cái gì chứ? Chuyện của nhà họ Tần, anh xử lý xong chưa?” Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vẫn chưa.”
“Vậy mà anh vẫn còn tâm trạng để làm chuyện kia sao?”
“Làm rồi mới có hiệu quả được.”
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái, ánh mắt khẽ động: “Hoàng, anh nói xem, em bây giờ có phải là đã trở thành Đát Kỷ rồi không?”
Anh nhíu mày: “Ý của em là?”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra: “Hồ ly quyến rũ vua.”
Ánh sáng trong mắt An Tuyển Hoàng dâng lên: “Vậy thì anh không ngại để em quyến rũ thêm một chút nữa…”
Cô đột nhiên bật cười, nhưng hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp.
Ngày hôm sau, Đơn Văn Đào, phó cục trưởng cục thực thi pháp luật thành phố bị bắt, vào lúc 3 giờ chiều trên trang web chính thức của chính phủ đã đăng thông báo cách chức, và với việc lạm dụng tư hình, tham nhũng, ăn hối lộ và 5 tội danh khác, tòa án đã thụ lý hồ sơ vụ án.
“Phong Thượng nhật báo” nối gót đăng một bài văn xã luận, phân tích sâu về mạng lưới cấp cao đằng sau Đơn Văn Đào, và nhắm thẳng vào Lâm Diệu, người đã bị Ủy ban Kỷ luật giam giữ thẩm tra, sự chú ý của dư luận ngày càng tăng, việc yêu cầu “trừng trị những quan chức tham nhũng” cũng nhận được hưởng ứng khắp nơi, chiều hướng dư luận đã thiên về một phía.
Các bộ phận liên quan đã đáp ứng mong đợi của mọi người, đã tổ chức một cuộc họp báo lúc 8:09 sáng ngày hôm sau để công bố 11 tội danh liên quan đến Lâm Diệu, con trai của ông ta là Lâm Hiểu Phong, khi đó là phó thị trưởng thành phố Thương Lan, cũng bị buộc tội hối lộ và nhận hối lộ, số tiền lên tới lên tới hàng trăm triệu.
Hai cha con ông ta bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đã bị đình chỉ chức vụ và chuyển giao cho các bộ phận liên quan để điều tra.
Cho đến nay, cha con nhà họ Lâm hoàn toàn sụp đổ, và nhà họ Lâm đã bị sụp đổ.
Vốn tưởng rằng, sự việc đến đây có thể tạm thời kết thúc, thế nhưng, ngày hôm sau khi án phạt được đưa ra, cảnh sát nhận được tin báo từ một phụ nữ nói rằng con gái nhà họ Lâm- Lâm Hiểu Vi, bảy năm trước bị nghi ngờ đã thuê hung thủ giết người!
Nghe nói, người phụ nữ tố cáo đó tên là Tiền Thục Nhi, là bạn thân của nghi phạm Lâm Hiểu Vi, năm đó, Lâm Hiểu Vi đã yêu bạn cùng lớp đại học Đường Vũ Mô, tức là chồng hiện tại của Lâm Hiểu Vi, đáng tiếc, lúc đó, Đường Vũ Mô có bạn gái là một cô gái họ Lưu, hơn nữa hai người đã sống chung với nhau. Lâm Hiểu Vi đã mua chuộc tài xế xe tải và tỉ mỉ dàn dựng một vụ tai nạn ô tô, làm cô gái họ Lưu bị ngã xuống vách đá.
Thêm một chuyện khá trùng hợp là cư dân mạng đã ngay lập tức tìm ra một bài báo cách đây 7 năm trên Weibo, tiêu đề chính là một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đoạn đường Bạch Hoa ở ngoại ô Bắc Kinh, có thông tin cho rằng người phụ nữ thiệt mạng họ Lưu, bị xe tông xuống vách núi, đúng lúc thủy triều dâng cao, vào thời điểm trình báo, lực lượng tìm kiếm cứu nạn không tìm thấy xác nạn nhân.
Sau khi nhận được đơn tố cáo, cảnh sát đã ngay lập tức bắt giữ Lâm Hiểu Vi, sau 24 giờ thẩm vấn, đối tượng vẫn không chịu thừa nhận đã thuê kẻ giết người, Đường Vũ Mô đã thuê luật sư đến để bảo lãnh chờ xét xử, cảnh sát đã nắm giữ trong tay nhân chứng quan trọng, với lý do “tình tiết phạm tội nghiêm trọng, có thể bị phạt tù từ 3 năm trở lên”, từ chối yêu cầu bảo lãnh.
Tuy nhiên, Đưỡng Vũ Mô được phép cùng luật sư đến gặp Lâm Hiểu Vi.
Trong phòng thăm, dưới ánh đèn lờ mờ, hai người ngồi đối diện nhau, luật sư đứng yên một bên.
Đường Vũ Mô theo thói quen đưa tay đỡ kính trên sống mũi, màu xanh đen dưới đáy mắt cho thấy trạng thái quẫn bách với những việc xảy ra đối với nhà họ Lầm trong mấy ngày nay, hai mắt ảm đạm vô thần, trông có vẻ suy sụp và bất lực.
“Hiểu Vi, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có làm việc này không?”
Lâm Hiểu Vi mặc quần áo tù nhân, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, không còn tinh xảo như trước, nhưng trong mắt vẫn còn có một tia ngoan cố, nhà họ Lâm đã đổ, cha và anh trai vào tù, mẹ cô ta thì sợ hãi, khi được đưa đến bệnh viện đã rơi vào trạng thái sốc, giờ ngay cả bản thân cô ta cũng đứng sau song sắt, và người đàn ông trước mặt này, là người duy nhất có thể cứu được cô ta!
Hai giọt nước mắt trong veo chảy xuống, cô ta vươn tay nắm lấy bàn tay của anh ta, đôi mắt trong veo: “Vũ Mô, xin anh hãy tin em, chuyện năm đó, không phải em làm!”
Đường Vũ Mô hờ hững rút tay lại, cười mỉa mai: “Hiểu Vi à, Hiểu Vi, sự tình đến mức này rồi, sao có thể nói dối tôi như vậy chứ? Cô xem tôi là một thằng ngốc để đùa giỡn sao?”
“Haha…” Cô ta tự cười một mình, ngay lập tức bi thương và lạnh lẽo tràn ngập căn phòng: “Đùa giỡn? Đường Vũ Mô, rốt cuộc là tôi đùa giỡn anh, hay là anh luôn luôn đem Lâm Hiểu Vi tôi ra đùa giỡn như một con khỉ, anh, trong lòng biết rõ nhất!”
“Lâm Hiểu Vi, cô phát điên rồi sao? Tôi không muốn tranh luận với cô!”
“Haha… Nhà họ Lâm tôi đã sụp đổ, một người tới ở rể như anh lại lên giọng, bắt đầu dạy dỗ tôi? Làm người không thể quên gốc gác!”
Đường Vũ Mô đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, ánh mắt lạnh lùng: “Hôm nay trạng thái cô không tốt, khi nào khỏe hơn, chúng ta lại nói tiếp.” Nói xong làm ra vẻ muốn rời đi.
“Đường Vũ Mô! Đứng lại đó cho tôi!” Giọng nói sắc bén của cô ta xen lẫn buồn bã và oán hận, dường như trái tim đang nhỏ máu: “Anh hỏi tôi chuyện của năm đó, không phải anh đã sớm đoán ra rồi sao? Làm sao có thể hùng hồn hỏi như vậy chứ? Đáng thương cho nhà họ Lâm tôi, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay, bây giờ xảy ra chuyện gì, anh lại chỉ biết lo cho bản thân mình?”
Ánh mắt Đường Vũ Mô sắc bén: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Hahaha… không hiểu? Anh vậy mà lại nghe không hiểu sao? Năm đó, Lưu Hinh Đình bị xảy thai, anh không có nổi một lời hỏi thăm, cô ta biến mất không lý do, anh lại giả vờ như câm điếc, như thể người này chưa từng xuất hiện! Hãy tự hỏi bản thân, tất cả những gì chúng tôi đã làm với cô ấy, anh thực sự không hề hay biết gì sao?”
Đường Vũ Mô nhìn cô ta, lẳng lặng nhìn, ánh sáng trong mắt không ngừng dâng trào, sau đó lại bình tĩnh: “Cô, không có chứng cứ.”
Lâm Hiểu Vi sửng sốt, sau đó điên cuồng cười to, nhưng khóe mắt lại rơi lệ: “Anh thừa nhận? Hahaha… Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận? Người sai, đâu chỉ có Lưu Hinh Đình, còn có một kẻ ngốc như tôi! Đồ ngốc! Đường Vũ Mô, anh quả thật là một kẻ lòng dạ độc ác!”
Anh ta vẫn không động đậy, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, tôi còn có việc.”
Lâm Hiểu Vi đưa tay lau đi giọt nước mắt thất vọng, tâm trạng lập tức bình tĩnh trở lại, giống như một vũng nước lặng, gợn sóng không vui: “Đường Vũ Mô, anh nghĩ, nhà họ Lâm đổ rồi, anh còn có thể bình chân như vại ư?”
Bước chân rời đi của anh ta chợt khựng lại.
“Cũng không ngại nói cho anh sự thật, lúc chúng ta kết hôn, cha tôi đã nói anh là một con sói hung ác và bảo tôi phải đề phòng nhiều hơn, vì vậy, suốt những năm qua, anh dựa vào nhà họ Lâm để lén lút làm nhiều việc như vậy, tất cả mọi việc, tôi đều ghi chép chi tiết lại hết…”
Đường Vũ Mô quay lại nắm chặt cổ tay Lâm Hiểu Vi, nhìn cô ta với ánh mắt hung ác: “Tiện nhân! Thế mà cô lại còn có chiêu này? Đồ ở đâu ——”
Lâm Hiểu Vi cười miễn cưỡng và tỏ vẻ ngu ngốc: “Quả nhiên, chỉ có lợi ích mới có thể trói chặt anh ở lại bên cạnh. Cho dù tôi thật sự thuê hung thủ giết người, đâm chết Lưu Hinh Đinh, anh cũng sẽ giả câm giả điếc, cùng tôi sống đến răng long đầu bạc đúng không? Anh xem, trên đời này, chỉ có tôi là hiểu rõ anh nhất, hiểu rõ khát vọng quyền lực của anh, hiểu được tương lai khát vọng giàu có của anh, bao dung toàn bộ cái tốt của anh, cái xấu của anh, chúng ta mới là một cặp trời sinh, đúng không?”
Đường Vũ Mô cười, bàn tay dần dần buông lỏng, đầu ngón tay xoa xoa cổ tay trắng nõn mịn màng của cô ta: “Hiểu Vi, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến việc rời bỏ em, còn có con gái của chúng ta. Ngoan nào, nói cho anh biết, thứ đó ở đâu?”
“Vũ Mô, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi, anh nghĩ tôi sẽ tin lời nói của anh sao? Tôi chỉ cho anh bảy ngày, nếu sau bảy ngày anh vẫn chưa tìm ra cách để cứu tôi ra, thì chỉ có thể đưa anh vào cùng, chúng ta cùng làm một cặp tù nhân, bị nhốt cho đến chết!”
Khuôn mặt dịu dàng của anh ta lập tức vỡ vụn, vẻ mặt tàn nhẫn xuất hiện: “Cô điên rồi hả? Cô có biết là cô đã phạm tội cố ý giết người không? Tôi không phải thần thánh, làm sao có thể cứu cô được?”
“Nếu tôi nói cho anh biết Lưu Hinh Đình còn sống, chưa chết thì sao?”
Đường Vũ Mô lảo đảo lui về phía sau nửa bước, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.
“Haha… người con gái bị anhbỏ rơi này, hiện giờ quyền thế ngập trời, nhà họ Lâm sụp đổ, là nhờ công lao của cô ta, tôi vào tù, cũng không thoát khỏi có liên quan đến cô ta! Anh thấy không? Trong bóng tối có một bàn tay! Đang vung lưỡi hái tử thần, và đối tượng tiếp theo chính là anh và tôi! “
Đường Vũ Mô đến thẳng nhà họ Tiền sau khi ra khỏi trại giam, Tiền Thục Nhi là mấu chốt trong vụ án của Lâm Hiểu Vi, chỉ cần cô ta phản cung, thì sẽ không thể điều tra được chuyện đã xảy ra vào bảy năm trước!
Thế nhưng, vừa gõ cửa đã bị người giúp việc ở ngoài cửa ngăn lại: “Cô chủ nhà chúng tôi không có ở đây, mời anh về cho!”
Ông bà Tiền nhìn thấy anh ta thì lại càng né tránh hơn, bây giờ, nhà họ Lâm đã sụp đổ, nhà họ Tiền vốn luôn thân thiết với nhà họ Lâm, cũng trở thành tâm điểm bị điều tra, may mà cho đến nay vẫn chưa bị người ta bắt được điểm yếu. Vào thời khắc mấu chốt này, ai dám dính líu tới nhà họ Lâm chứ?
Đường Vũ Mô đợi trước cửa nhà họ Tiền ba tiếng đồng hồ, mặt trời như thiêu đốt khiến anh ta suýt nữa ngất đi, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể bỏ đi trong tuyệt vọng.
Khi lái xe rời khỏi dinh thự của nhà họ Tiền, điện thoại di động của anh ta vang lên, mắt anh ta sáng lên, nhanh chóng tấp xe vào lề, vừa bắt máy, anh ta vừa nhấn nút ghi âm và chất vấn: “Thục Nhi, tại sao cô lại làm như vậy?”
Bên kia im lặng thật lâu, mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của người phụ nữ, và chỉ có một câu – “Tôi xin lỗi.”
“Thục Nhi, có ai ép cô đúng không?”
“Đường Vũ Mô, anh thay tôi xin lỗi với Hiểu Vi, tôi thực sự không có lựa chọn nào khác, giữa cô ấy và cả nhà họ Tiền…. tôi, tôi hy vọng cô ấy đừng trách tôi.”
“Cô có biết rốt cuộc cô đã nói cái gì hay không vậy? Người cô muốn tố cáo chính là chị em tốt của cô!” Đường Vũ Mô gần như gào thét.
“Tôi xin lỗi… Tôi thực sự xin lỗi…”
“Thục Nhi, nói cho tôi biết, có người đang uy hiếp cô đưa ra bằng chứng giả đúng không?”
“Không… Chuyện Hiểu Vi thuê hung thủ giết người là sự thật! Cô ấy thực sự đã làm điều đó, vì vậy tôi chắc chắn không đưa ra chứng cứ giả!”
“Vậy cô nhẫn tâm muốn đẩy chị em tốt của mình vào chỗ chết sao?”
“Nếu cô ấy không chết, người chết sẽ là—”
Đường Vũ Mô lộ ra vẻ hưng phấn, nhẹ giọng dỗ dành: “Sẽ là ai? Nói cho tôi biết, đừng sợ, tôi sẽ giúp cô…”
“Không! Đó là lương tâm của tôi! Tôi không chịu đựng được sự dằn vặt trong lòng, vì vậy tôi đã lựa chọn đứng ra để làm chứng chống lại cô ấy!”
“Mẹ kiếp–”
“Từ bỏ đi… anh không đấu lại cô ta đâu! Cô ta là một con quỷ! Con quỷ—”
“Alo! Alo!”
Cuộc gọi của Tiền Thục Nhi đã bị ngắt kết nối, Đường Vũ Mô không còn cách nào khác, trở về nhà, lục tủ tìm kiếm cả buổi chiều cũng không thấy cuốn sổ ghi chép như lời nói của Lâm Hiểu Vi, thời gian bảy ngày… bảy ngày…
Anh ta không ngờ rằng, Lâm Hiểu Vi, người luôn miệng nói yêu anh ta lại ra tay với anh ta như vậy!
Mấy năm nay, với sự giúp đỡ của thế lực nhà họ Lâm, anh ta đã nhận được rất nhiều quyền lợi, thậm chí còn kiếm được rất nhiều tiền nhờ động chân động tay vào việc cung cấp thuốc cho quân đội!
Nếu như những chuyện này bị lộ ra ngoài, thì hậu quả… Đường Vũ Mô không dám nghĩ tới. Người đàn ba thối tha Lâm Hiểu Vi kia thật sự đã ép anh ta đến tình cảnh tuyệt vọng như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Bảy ngày chưa tới, chỉ qua một ngày, bộ phận giám sát đã tìm ra một bí mật chấn động từ hai cha con nhà họ Lâm, chưa kịp phong tỏa thì đã bị “Phong Thượng nhật báo” nhanh nhạy vạch trần rồi, xã hội xôn xao, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Hóa ra bà Lâm và con gái Lâm Hiểu Vi đều bị tình nghi tham gia vào các hoạt động rửa tiền bất hợp pháp, và họ chính là người đã biến những khoản tham ô của hai cha con nhà họ Lâm thành những khoản tiền hợp pháp!
Đàn ông thì nhận hối lộ, đàn bà thì thủ tiêu tang vậy, nhà họ Lâm đúng là rắn chuột một ổ!
Nhất là lúc này, vụ án giết người của Lâm Hiểu Vi đang rất ồn ào, giờ lại thêm một tội danh rửa tiền, nếu không bị xử bắn thì cũng phải tù chung thân!
Ngay sau đó, chồng của Lâm Hiểu Vi, Đường Vũ Mô bị vạch trần vụ cung cấp thuốc cho quân đội, kiếm lợi nhuận khổng lồ, đồng thời bị nghi ngờ nhận hối lộ, hãm hại đồng nghiệp, điều khiến người ta đáng nói không phải là những thứ trên, mà là “Phương pháp thử nghiệm thuốc lên người sống” vô cùng tàn nhẫn!
Để có được dữ liệu chính xác hơn về loại thuốc mới trên cơ thể người, anh ta lại từ bỏ chuột bạch, cấu kết với bệnh viện, không để bệnh nhân biết, anh ta đã sử dụng các loại thuốc mới không được chứng nhận bởi bất kỳ tiêu chuẩn nào, trực tiếp dẫn đến cái chết của 35 bệnh nhân, cuối cùng, dưới sự che đậy của bệnh viện, anh ta đã thành công thoát tội và thoát khỏi sự trừng phạt cho đến ngày nay!
Hành vi khiến mọi người phẫn nộ này đã bị bại lộ, nó đã dấy lên làn sóng chỉ trích và phản đối mạnh mẽ của toàn xã hội, cảnh sát đã ra quân với số lượng lớn lực lượng cảnh sát để truy bắt, nhưng lại không bắt được, căn biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ còn người mẹ già đang khóc ngất và bé gái năm tuổi toàn thân run rẩy.
Vào lúc ba giờ sáng, cảnh sát đã bắt được nghi phạm tại bến tàu phía Bắc thành phố sau khi ngồi canh chừng gần bốn tiếng đồng hồ! Vào thời điểm đó, Đường Vũ Mô được cho là đang mang theo một chiếc túi du lịch hơi cồng kềnh, thuê một chiếc thuyền để đến Hong Kong, và định bay từ Hong Kong đến Thái Lan.
Cảnh sát mở chiếc túi du lịch ra, những xấp tiền gọn gàng hiện ra trước mặt họ, sau khi kiểm tra, tổng cộng là 10 triệu nhân dân tệ!
Lục soát người anh ta còn tìm được hộ chiếu giả và chứng minh thư giả, một khi tội danh được xác lập, thì có bị bắn một trăm phát cũng không đủ đền tội!
Mọi thứ được đăng trên báo vào ngày hôm sau, “Phong Thượng nhật báo” liên tục một tuần tung ra những tin độc quyền, khiến các tờ báo và tạp chí khác khó mà chống đỡ được, giống như một ngôi sao đang lên trong giới truyền thông!
Để ngăn chặn Đường Vũ Mô chó cùng rứt giậu, để bảo đảm an toàn, ba ngày trước Dạ Cô Tinh đã để Lưu Hinh Đình tạm thời tới biệt thự ở.
An Tuyển Hoàng và Nguyệt Vô Tình đang thảo luận ở trong phòng làm việc, Minh Triệt và Tịch Cẩn đang ở trong phòng khám dưới lòng đất, Anh Tử Lạc và hai anh em An Cẩn, An Du đưa An Tuyệt và An Húc ra vườn đi dạo, còn Minh Chiêu thì nằm trên giường dưỡng thương, vì vậy, trong phòng ăn rộng thênh thang chỉ còn lại có hai người Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình, hai người ngồi đối diện nhau, đang thưởng thức bữa sáng.
Lưu Hinh Đình cầm trong tay tờ “Phong Thượng nhật báo” số mới nhất ngày hôm nay.
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, trong ánh mắt cảm xúc dâng trào, chậm rãi nói: “Có trách em không?”
Lưu Hinh Đình nở nụ cười: “Em thật là ngốc, đó là sự lựa chọn của chính chị. Bây giờ thì tốt rồi.”
“Buông được chưa?”
“Đến lúc phải buông rồi.”
“Vậy… chị có hối hận không?”
“Không hối hận. Yêu Đường Vũ Mô, chị sẵn sàng chịu đựng mọi thứ vì anh ta mà không hối tiếc, giờ đây, tự tay đẩy anh ta vào địa ngục, khiến anh ta mất tất cả, đến cả tính mạng cũng không được bảo toàn, cũng không hối hận.” Thời gian đã thay đổi tất cả mọi thứ, kể cả trái tim và tình yêu.
Chương 48: Thay phiên nhau xem kịch hay, hồ ly quyến rũ vua
Vào cuối tháng 8, hai cha con nhà họ Lâm bị kết án tù chung thân vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và bị tước quyền chính trị suốt đời!
Vào ngày tuyên án ở phiên tòa sơ thẩm, trên mạng và truyền hình đồng loạt truyền hình trực tiếp cảnh bà Lâm bị đưa vào phòng mổ do đột ngột xuất huyết não tại bệnh viện và đã ra đi mãi mãi.
Vào đầu tháng 9, vì có nhân chứng là Tiền Thục Nhi, tòa án đã chính thức kết án Lâm Hiểu Vi với tội giết người và tuyên phạt 5 năm 8 tháng tù giam, hai ngày sau, vụ án rửa tiền của mẹ con nhà họ Lâm dưới sự giám sát của truyền thông xã hội, mở phiên tòa tại Tòa án Thủ đô số 1, vì số tiền liên quan lên tới hàng trăm triệu, Lâm Hiểu Vi bị kết án tù chung thân, cả hai tội danh này cộng lại, phần đời còn lại của cô ta chỉ có thể sống ở trong tù.
Cùng lúc đó, vụ án của Đường Vũ Mô cũng được đưa ra xét xử, so với những người khác trong nhà họ Lâm, tội ác mà Đường Vũ Mô phạm phải quả thực đã đến mức nhân thần cộng phẫn! Chưa nói đến hối lộ, còn lợi dụng chức vụ của mình trong việc cung cấp giả mạo cho quân nhu, nhằm thử nghiệm các loại thuốc mới, không ngại xem tính mạng con người như cỏ rác!
Vụ án này liên quan đến tranh chấp y tế, cũng như an ninh quân sự, không chỉ xã hội quan tâm mà ngay cả Bộ Quốc phòng cũng rất quan tâm, Đường Vũ Mô đã bị kết án tử hình!
Hơn 30 mạng người, cộng thêm nguy hiểm tiềm ẩn trong quân đội, hầu hết mọi người đều đoán được cái kết của anh ta, cũng không có gì bất ngờ khi anh ta bị phán tử hình!
Lúc này, một chiếc Lincoln màu đen đang đậu bên ngoài khu vực trại giam, thân xe sáng bóng phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trước phiên tòa phúc thẩm được tiến hành, Đường Vũ Mô tạm thời bị giam giữ tại đây, nếu duy trì bản án ban đầu, vậy anh ta sẽ được chuyển đến khu vực trại giam tử hình, đến lúc đó, muốn vào thăm sẽ khó như lên trời.
Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình ngồi trong xe, hai người không nói gì.
“Thập Nhị, thật ra chị không cần phải…”
Lưu Hinh Đình vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Chỉ là muốn, thay đứa bé đã chết, đến tiễn cha ruột của nó lần cuối cùng.”
“Chị rõ ràng không muốn gặp anh ta, tại sao lại miễn cưỡng chính mình như vậy?”
“Miễn cưỡng? Không, không, không… chị đã cố gắng gượng ép bản thân trong bảy năm, trốn tránh vô số ngày đêm, chị không còn muốn ở trong cái vòng luẩn quẩn này nữa, vì vậy chị ở đây ngày hôm nay để kết thúc mọi chuyện. Từ nay, không còn Đường Vũ Mô nữa, không có bảy năm trước, tôi sẽ sống rất tốt… “
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, lại nhìn vào đôi mắt yên bình của cô ấy, có lẽ, cho tới nay, đều là cô đã xem thường Dạ Thập Nhị.
“Được, em sẽ đợi chị ở trên xe.”
Lưu Hinh Đình rất nhanh đã đi ra, mười lăm phút, không hơn không kém, vừa phải, cánh cổng nhà tù nặng nề từ từ đóng lại sau lưng, mặt trời vừa phải, nhưng khó có thể xua tan đám mây mù dày đặc giữa trời đất nhỏ bé này, đó là một bóng ma mục nát và tà ác, nhưng Lưu Hinh Đình lại nhìn không chớp mắt, bước qua, cuối cùng, khoác lên mình một ánh sáng ấm áp màu vàng.
Dạ Cô Tinh mở cửa xe, chào đón cô và mỉm cười: “Chào mừng chị quay về.”
Lưu Hinh Đình thản nhiên cười: “Đúng vậy… Cuối cùng, cũng đã trở lại rồi, may mà mọi người đều ở đây…”
Chiếc Lincoln màu đen lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc đi tới, nhưng trong mười lăm phút này đã xảy ra chuyện gì, e rằng, chỉ có mình Lưu Hinh Đình mới biết được.
Nhà họ Lâm sụp đổ, bị nhổ tận gốc, cơn bão cuốn sạch tất cả chỉ trong vòng nửa tháng, được sự rà soát, kết án hiệu quả của các ban ngành liên quan, cơn bão đã dần ngừng lại, làn sóng phẫn nộ của người dân cũng dần nguôi ngoai, trạng thái của người dân đã trở lại như bình thường trời yên biển lặng, cuộc đấu tranh của hai gia đình An-Tần không dừng lại ở đó, trong đó ẩn giấu mãnh liệt, nằm ngoài tầm tay của công chúng.
Quyền thế nhà họ An vô cùng lớn mạnh, hơn nữa An Tuyển Hoàng thủ đoạn kiên cường, vừa ra tay, nhà họ Tần đã phải chịu thương vong nặng nề, gắng gượng chống cự được trong vòng ba tháng, bây giờ, sớm đã sa cơ lỡ vận, thất bại đã trở thành kết cục định sẵn!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang luôn luôn đề phòng, đứng ngoài cuộc, lạnh lùng xem trận chiến giữa hai con hổ, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, dẫu biết rằng xem kịch cũng phải trả giá!
Khi nhà họ Tần liên tục thất bại, không địch nổi, mọi người đều cho rằng nhà họ An sẽ nhân cơ hội này tiêu diệt nhà họ Tần, nhổ tận gốc giống như nhà họ Lâm, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.
Nhưng một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra! Nhà họ An đã bất ngờ dừng lại và cho nhà họ Tần một con đường sống!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang đều như chết lặng. Cứ tưởng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh một lần nữa sẽ bị xáo trộn, đến lúc đó nhà họ Tần sẽ là con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé!
Không ai có thể ngờ được, vào giây phút quan trọng này, An Tuyển Hoàng nói không đánh là thật sự không đánh nữa, để lại cho đối phương một hơi tàn. Phải biết rằng, cháy rừng không đốt cháy hết, gió xuân thổi tới thì lại tái sinh, huống hồ nhà họ Tần của cải nhiều vô kể, vinh quang lừng lẫy một thời?
Chỉ cần cho nhà họ Tần cơ hội, nhà họ nhất định sẽ có thể đông sơn tái khởi, tuy rằng thực lực không bằng như trước, nhưng cũng không thể xem thường.
Có câu, con người vốn có cái tính sợ cái ác lấn át cái thiện. Nhà họ Tần vốn đã chịu nhiều thiệt thòi trong tay nhà họ An, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức khua tay múa mép, dùng trứng chọi đá, vì vậy nhà họ An rất có thể bình chân như vại, bởi vì thế lực của họ là không thể lay chuyển!
Trải qua trận chiến này, nhà họ Tần tổn hại rất nhiều, mất rất nhiều địa bàn, điều đầu tiên không phải là báo hận rửa thù mà là làm thế nào để trở lại đỉnh cao.
Chiêu mộ người, sử dụng quyền lực, để tối đa hóa lợi nhuận là điều không thể tránh khỏi, nhà họ An không thể trêu vào, cậy thì người gặp nạn chỉ có thể là nhà họ Kỷ và nhà họ Giang mà thôi!
Khi hai nhà An- Tần đối kháng, giao tranh gay gắt, nhà họ Kỷ và nhà họ Giang không ít lần thừa nước đục thả câu, lúc đó, nhà họ Tần đang bận ‘đánh nhau’ với nhà họ An, không rảnh bận tâm, bây giờ, trận chiến tạm dừng, tất nhiên sẽ quay ra gây khó dễ cho nhà họ Kỷ và nhà họ Giang!
Như vậy, nhà họ An lại trở thành người xem kịch!
Các chiêu mưu quyền, thực sự tuyệt vời không nói nên lời!
Phòng làm việc của nhà họ Kỷ, Kỷ Cương đã bị sứt đầu mẻ trán, phiền không chịu nổi.
Kỷ Tu Thần đứng yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người họ đều đã có những dự tính riêng, trong lòng sớm đã thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng, Kỷ Cương mở miệng trước: “Sự việc này xảy ra quá đột ngột, vốn tưởng rằng nhà họ Tần nhất định sẽ bị diệt vong, không ngờ Hoàng Nhi dừng lại mà không hề báo trước…”
Kỷ Tu Thần lạnh lùng ngước mắt lên: “Chú không cảm thấy rằng, việc này rất quái lạ sao?” Sự kỳ quái này xuất phát từ tay ai, Kỷ Cương có lẽ không biết, nhưng Kỷ Tu Thần thì lại biết rất rõ.
Cách đây không lâu, anh ta đã đích thân gặp người đó, hay cho một người phụ nữ với châm ngôn “Tự trả tiền mua kim cương”! Quả thật là, lòng dạ độc ác, nhưng vẫn phải khâm phục cô, tính toán chặt chẽ không bỏ sót thứ gì!
Kỷ Cương trầm tư hồi lâu, cau mày nói: “Nghĩ kỹ lại mới thấy, chuyện này hoàn toàn không giống phong cách của Hoàng Nhi chút nào.”
An Tuyển Hoàng cường thế bá đạo, lạnh lùng tàn nhẫn, từ trước đến nay nổi tiếng thủ đoạn máu lạnh, quyết đoán, người như vậy, sẽ không dung thứ cho bất kỳ mối uy hiếp tiềm ẩn nào, nhổ cỏ tận gốc là điều tất nhiên!
Lúc trước, Kỷ Cương cũng là vì nắm được điểm này, nên mới tin chắc rằng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, mới dám công khai chiếm đoạt lợi ích của nhà họ Tần, nhưng hiện nay lại phát hiện mình làm vậy chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân. Một khi nhà họ Tần hồi phục, họ nhất định sẽ tìm cách trả thù nhà họ Kỷ, mà nhà họ Giang cũng không thoát khỏi liên quan…
Kỷ Tu Thần cười nhạt, giễu cợt: “Sớm biết sẽ có hôm nay, ngay từ đầu đã không làm.”
Trong lòng Kỷ Cương như nghẹn lại, đôi mắt thẫn thờ vì giận dữ: “Anh! Nghiệt tử! Nghiệt tử!”
Ánh mắt Kỷ Tu Thần tối sầm lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chú à, chú còn chưa đủ tư cách để nói với tôi hai chữ này?”
“Tôi là cha của anh đấy!”
“Cha tôi tên là Kỷ Sang, không phải Kỷ Cương.” Từng chữ từng chữ một, biểu cảm trong mắt Kỷ Tu Thần đã hoàn toàn nguội lạnh.
Kỷ Cương chán nản cúi đầu, hai mái tóc mai hơi trắng bạch càng hiện rõ dưới ánh đèn: “Tu Thần, dù con có thừa nhận hay không thì trên người con sẽ có dòng máu của Kỷ Cương ta! Đó là sự thật! Cho dù con không muốn, cũng không có cách nào để thay đổi!”
Tiếng đóng sầm cửa đột nhiên vang lên, cả người Kỷ Cương bị chấn động, ánh mắt tức giận lập tức trở nên buồn bã, lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Tuệ, đây là hình phạt của em dành cho tôi, đúng không? Thì ra, em vẫn không chịu tha thứ cho tôi……”
Kỷ Tu Thần đến một lần nữa, việc này có hơi nằm ngoài dự đoán của Dạ Cô Tinh.
Lúc đó, cô đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc, cầm quyển Vật lý hạt, bên cạnh còn đặt quyển Vật lý hạt nhân nguyên tử, không còn cách nào nữa, còn có ba ngày nữa là bắt đầu nhập học, đồng nghĩa với cô phải tham gia kỳ thi lại, nên tạm thời cô chỉ có thể ôm chân Phật.
Tục ngữ có câu, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng.
An Tuyển Hoàng ngồi trên chiếc ghế lớn màu đen phía sau bàn làm việc, xem qua tài liệu, sau đó ký tên.
Nhà họ Lâm sụp đổ, việc của nhà họ Tần cũng kết thúc, cuối cùng họ không còn bận rộn như vậy nữa, An Tuyển Hoàng hận không thể ở nhà hai mươi bốn giờ với vợ, vui đùa với con.
Cuối cùng, sau khi lật đến trang cuối cùng, Dạ Cô Tinh vươn vai một cái, theo động tác của cô, một vòng eo trắng nõn săn chắc lộ ra, anh đang vùi đầu trong đống tài liệu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt tỏa ra ánh sáng nguy hiểm như của một chú sói.
Dạ Cô Tinh thầm nói không ổn rồi, vội vàng thu tay, sửa áo lại.
Anh lại đi đến bên cạnh cô nhanh như gió, bắt đầu giở trò.
Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, lỗ tai hơi đỏ bừng, đưa tay đẩy anh: “Anh đúng là lợi dụng sơ hở!” Nhìn thấy váng dầu, đã nghĩ đến ăn thịt, khả năng học một biết mười, có thể nói là vô địch cộng thêm vô sỉ!
Động tác của An Tuyển Hoàng dừng lại, ánh mắt tập trung ở một nơi nào đó, cười xấu xa, phụ họa thêm: “Quả nhiên là, lợi dụng, sơ hở.”
Dạ Cô Tinh co cả hai chân lên, thuận thế đá cho anh một cái: “Cầm thú!”
An Tuyển Hoàng nắm chặt cổ chân của cô, tay kia dọc theo bắp chân của cô, thuận thế hướng lên trên, hôm nay Dạ Cô Tinh mặc một chiếc quần dài hoa giản dị, giờ phút này ngược lại rất thuận tiện cho anh.
Dạ Cô Tinh chụp lấy một cuốn sách, vỗ lên móng vuốt của con sói, nhắc nhở anh: “Đây là phòng làm việc!”
Hơn nữa, cửa không khóa, có thể giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa vào!
An Tuyển Hoàng đột nhiên đứng dậy, bế ngang cô lên, ánh mắt thâm thúy, giọng nói trầm khàn: “Chúng ta trở về phòng ngủ.”
Dạ Cô Tinh giãy dụa: “Anh, anh, anh… đây là ban ngày ban mặt! Làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”
“Nhưng mà, anh rất no, cũng không lạnh.”
“Hả?” Tự nhiên anh lại nói một câu chẳng liên quan gì, Dạ Cô Tinh cũng bị khựng lại, rốt cuộc là anh đang nói cái gì thế!
“Ăn no mặc ấm rồi, thì người ta sẽ hay nghĩ tới chuyện ấy thôi.”
Dạ Cô Tinh cười, cái người này thế mà lại dùng lời của người xưa để chọc ghẹo cô!
“Nè, nè! Anh vội cái gì chứ? Chuyện của nhà họ Tần, anh xử lý xong chưa?” Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vẫn chưa.”
“Vậy mà anh vẫn còn tâm trạng để làm chuyện kia sao?”
“Làm rồi mới có hiệu quả được.”
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái, ánh mắt khẽ động: “Hoàng, anh nói xem, em bây giờ có phải là đã trở thành Đát Kỷ rồi không?”
Anh nhíu mày: “Ý của em là?”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra: “Hồ ly quyến rũ vua.”
Ánh sáng trong mắt An Tuyển Hoàng dâng lên: “Vậy thì anh không ngại để em quyến rũ thêm một chút nữa…”
Cô đột nhiên bật cười, nhưng hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp.
Bình luận facebook