Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 53+54
Chương 53: Lời nói thăm dò, cái chết bất thường.
Làm xong thủ tục, Kha Hiểu Yến trở về ký túc xá dọn dẹp phòng. Dạ Cô Tinh lại đi đến phòng thí nghiệm, vừa bước vào cửa, phát hiện tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.
Sau khi chào hỏi Diêm Đông Bình xong, lại quay sang gật đầu chào hỏi mọi người.
Dạ Cô Tinh của bây giờ không còn bị bài xích giống trước kia. Cô là đệ tử bế quan được Diêm Đông Bình đích thân thừa nhận, là người dẫn dắt đội đoạt được vinh quang sáng chói, người lập công làm cho đại học Bắc Kinh giành vẻ vang, là ngôi sao sáng giá, nữ hoàng phòng vé, rất giàu có quyền thế!
Cô giống như một truyền thuyết, mà hiện tại, truyền thuyết này lại bên cạnh, ở trước mặt, chân thực cảm động, bọn họ làm sao không kinh ngạc, không kích động cho được?
Như lời Kha Hiểu Yến nói, Dạ Cô Tinh khác bọn họ.
21 tuổi, hầu hết mọi người vẫn đang ngồi nghe giảng trên giảng đường đại học, còn đang đấu tranh cho ước mơ, cô đã có hết tất cả mọi thứ —— sự nghiệp, người yêu, con cái, tiền tài, danh vọng, địa vị!
Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Dạ Cô Tinh, hầu hết đều là nghiên cứu sinh, tiến sĩ, tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi. Họ đều có kinh nghiệm phong phú hơn Dạ Cô Tinh, nhưng thành tích đáng tự hào của bọn họ đặt trước mặt của Dạ Cô Tinh căn bản là không đáng để nhắc đến, có người hâm mộ, có người đố kỵ, quả thật trong đó có đầy đủ hương vị.
Một nụ cười thoải mái hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Đông Bình, nháy mắt làm giảm đi vẻ mặt nghiêm nghị của một học giả. Thoạt nhìn, ông ta cũng chỉ như một ông cụ tốt bụng với khuôn mặt nhân hậu.
Đôi mắt Dạ Cô Tinh dần nóng lên, mỉm cười gọi: “Thầy.”
Diêm Đông Bình cười híp mắt, vỗ tay cô: “Cô bé ngoan….”
Cuộc thi Vật lý ở thành phố Z, đại học Bắc Kinh đoạt giải quán quân, rửa sạch nỗi nhục, rốt cuộc sau 4 năm liên tiếp thua Thanh Hoa thì cũng đã giành lại được mặt mũi. Mặc dù đã qua cả học kỳ, nhưng khi nghĩ đến Diêm Đông Bình đều vui cả buổi sáng!
Ông còn nghe người ta kể lại học trò nhỏ của mình đã dẫn dắt đội tuyển vượt qua năm cửa ải, chém tướng địch, phá tan cạm bẫy, đạp nát âm mưu đi đến cuối con đường như thế nào!
Cho dù thế giới có nghi ngờ thế nào, Diêm Đông Bình vẫn một lòng tin tưởng vào mắt nhìn người của bản thân. Lúc đầu, trước áp lực rất lớn của dư luận, ông vẫn nhận Dạ Cô Tinh làm đệ tử của mình. Cho đến hiện tại, ông chưa bao giờ hối hận! Và sự thật đã chứng minh suy đoán của ông là đúng, sự kiên trì của ông cuối cùng cũng đã được hồi đáp!
Tính tình Từ Nhất Hạo vẫn vui vẻ cởi mở như trước, áo choàng thí nghiệm còn chưa cởi đã nhảy ra khỏi đám đông, lến chạy đến chỗ Dạ Cô Tinh, lấy điện thoại ra, hai mắt phát sáng: “Nữ thần, cho xin kiểu ảnh chung đi!”
Tách ——
Âm thanh bấm máy vang lên, Từ Nhất Hạo đang cầm điện thoại, tựa như nhặt được bảo bối, đôi mắt híp lại thành đường thẳng, làm Dạ Cô Tinh nhịn không được cũng phải bật cười.
Từ Nhất Hạo đang học cao học năm ba, tâm lý của một người hai mươi lăm tuổi mà còn không bằng một đứa con nít, điên điên khùng khùng nhưng lại rất vui vẻ, tính cách như vậy không hẳn là không hạnh phúc.
“Nữ thần không phiền ký tên cho tôi chứ?” Phương Tái Châu cầm một bản vẽ thử nghiệm đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh, sau đó Dạ Cô Tinh lại cầm bút dạ đen ký tên mình lên.
“Tôi cũng muốn…”
Cứ như thế, Dạ Cô Tinh bị mọi người vây quanh suốt hai mươi phút, đến lúc mỗi người ai nấy đều có ảnh chụp và chữ ký thì mới được thả tự do.
“Các cậu nói, đây có được xem là phúc lợi đặc biệt của phòng thí nghiệm chúng ta không?” Từ Nhất Hạo giơ di động lên, những nhân vật vốn chỉ có thể nhìn trên TV, hiện tại lại đứng trước mặt bọn họ, lại còn được cùng chụp hình, ký tên, ai đến cũng không từ chối, và luôn tươi cười với bọn họ.
Đây là đặc ân mà rất nhiều người dù có bỏ một số tiền lớn ra cũng không có được. Bây giờ nhóm trạch nam chỉ mải mê nghiên cứu khoa học như họ lại có thể gặp được! Từ Nhất Hạo chắc chắn rằng khi đăng tải tấm ảnh này, sẽ khiến vô số người phải ghen tỵ với mình!
“Nhất Hạo nói đúng, đây là phúc lợi đặc biệt của phòng thí nghiệm khoa Vật Lý hạt nhân đại học Bắc Kinh chúng ta, còn không ngược chết đám cẩu độc thân của Thanh Hoa sao?”
“Ha ha ha… Khoa Vật Lý hạt nhân của chúng ta thật tuyệt vời!”
Đột nhiên, có một tràng cười vang lên.
Sau đó, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình cùng nhau đánh giá sơ lược mấy lần làm thí nghiệm quan trọng gần đây, đúng lúc nêu ra vài ý kiến cá nhân, Diêm Đông Bình liên tục gật đầu tán thành.
Mặc dù nói thời gian học của Dạ Cô Tinh khá thoải mái, nửa năm cũng chưa bước vào phòng thí nghiệm, nhưng vẫn có dữ liệu thí nghiệm vũ khí ổn định từ thành phố A được gửi đến máy tính cô. Vì vậy, trong sáu tháng Dạ Cô Tinh sinh con vừa qua cũng không hề bỏ lỡ chuyện bài vở, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Tề Dục, thảo luận một vài vấn đề chuyên môn.
Tuy nhiên các thí nghiệm vật lý thuần tuý, phần nhiều là có xu hướng xác minh tính chính xác của lý thuyết, hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại không có phương hướng xác định. Hầu hết đều được tiến hành theo nhóm. Tuy nhiên nghiên cứu của Tiền Kỳ Bân và cha con Tề Dục đều có sẵn mục tiêu, chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là vũ khí năng lượng hạt nhân!
Sau khi đi dạo một vòng, Dạ Cô Tinh ghi nhớ bảy tám thí nghiệm đang làm, hy vọng có thể kết hợp lý thuyết và thực hành, gặt hái cảm hứng từ đó.
“Uống nước đi.” Ngước mắt nhìn ly nước, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Dương Vũ Sơ, Dạ Cô Tinh giơ tay nhận lấy, khách sáo nói cám ơn.
Dương Vũ Sơ mím môi cười: “Không cần cám ơn.” Rồi lại cắn môi: “Học kỳ vừa rồi, tôi còn chưa chính thức nói lời cám ơn với cô.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Cám ơn tôi?”
“Đúng vậy.” Dương Vũ Sơ nghiêm túc gật đầu: “Hạ Tử Tịnh đã nói cho tôi biết hết tất cả, trước khi bắt đầu lễ khai mạc, nếu như không phải cô kiên quyết đợi đến phút cuối, tư cách dự thi của tôi cũng sẽ bị hủy, càng không nói tới chuyện nhận thưởng. Vì vậy, cám ơn! Trước kia, tôi… thông đồng cùng Triệu Gia Nam muốn gây phiền phức cho cô, nên mới cố ý đến trễ…”
Dương Vũ Sơ nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt lộ ra chút bối rối. Thật ra cô ấy đã muốn thú nhận với mọi người từ lâu, cũng muốn xin lỗi mọi người, hi vọng có thể được tha thứ, nhưng mỗi lần cố gắng lấy hết can đảm, cô ấy lại không thể đi đến bước cuối cùng. Hôm nay nhìn thấy Dạ Cô Tinh, đột nhiên cô ấy có một loại can đảm lớn để chấp nhận chỉ trích và trách móc.
Nhưng Dạ Cô Tinh chỉ là hời hợt, khẽ ừ một tiếng giống như cô sớm đã biết hết tất cả, hiểu rõ toàn bộ, ánh mắt rất bình tĩnh. Trái tim Dương Vũ Sơ nhất thời thả lỏng, dây thần kinh căng thẳng cũng dần dịu đi, giống như bỏ xuống trách nhiệm to lớn nặng nề, như trút được gánh nặng.
“Đội trưởng…. tôi, tôi có thể gọi cô là Cô Tinh không?”
Dạ Cô Tinh khẽ cười gật đầu: “Tên là để người ta gọi mà.”
Dương Vũ Sơ nghe vậy thì tươi cười.
Có một tia suy tư hiện lên trong mắt Dạ Cô Tinh.
Dương Vũ Sơ có tính kiên trì, loại người có mục tiêu rõ ràng, lòng tin mạnh mẽ, muốn gì được đó, thường rất cố chấp, nhưng mà tức nước vỡ bờ, khi những thứ mình làm không được trả công tương xứng, hoặc gặp được sự đối xử thiếu công bằng, cảm xúc mất cân bằng mãnh liệt sẽ làm cho người này trở nên cực đoan và hơi sắc sảo!
Đã từng bị Triệu Gia Nam cướp đi sự vinh quang, sau đó bị Dạ Cô Tinh cướp đi cơ hội bái Diêm Đông Bình làm sư phụ, Dương Vũ Sơ vừa ghen tị vừa uất ức, cô ấy đang rất xúc động, cho nên mới bị Triệu Gia Nam lợi dụng!
Tuy nhiên, việc điều khiển lòng người của Triệu Gia Nam quá bất cẩn, sợ bị Dương Vũ Sơ nhìn thấy cô ta giả dối, mà bản thân Dương Vũ Sơ cũng không phải là người ngu ngốc không có đầu óc, nên mới biết đường quay lại.
Đôi mắt Dương Vũ Sơ chợt loé lên tia thâm thuý, nghi vấn hỏi: “Cô Tinh, gần đây em…. có nghe tin tức gì về Triệu Gia Nam không?”
“Không có.”
“Thật sự không có sao?”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn mắt cô ấy, như có như không: “Không có. Vì sao chị lại nghĩ là tôi biết tin tức của Triệu Gia Nam?”
Dương Vũ Sơ thu hồi tầm mắt, vô thức tránh né ánh mắt của Dạ Cô Tinh: “Không có gì, chỉ là lâu rồi tôi không gặp cô ta.”
Đôi mắt đen của Dạ Cô Tinh sâu thẳm, khẽ cười, cô dùng mạng của Triệu Gia Nam đổi lấy mạng của Âu Dương. Bây giờ Âu Dương còn sống, Triệu Gia Nam không còn cách nào khác là phải xuống địa ngục, nếu không phải quỷ sai, thì cũng khó có thể nhìn thấy cô ta được.
Một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời, Dương Vũ Sơ nâng mắt, nhưng không ngờ lại đụng phải một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm, trong đó vẫn còn sót lại một tia lạnh lẽo, chìm trong máu và giết chóc, toàn thân cô ấy chấn động, bỗng nhiên phát lạnh.
Dạ Cô Tinh vỗ vai cô ấy, mỉm cười: “Lòng hiếu kỳ, sẽ giết chết con mèo.”
Dương Vũ Sơ như bị sét đánh, hai mắt choáng váng, sau khi hồi phục tinh thần, nhìn thấy cô gái đã sớm rời khỏi, cô ấy mới bước đi loạng choạng suýt ngã.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Dương Vũ Sơ đưa mắt nhìn màn hình, sắc mặt khẽ thay đổi, đi tới chỗ vắng người, bắt máy, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng ——
“Triệu Bính Quang, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào, đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
“Không có quan hệ? Chúng ta đã từng sớm chiều quấn quýt, đã ngủ chung một giường, không ngờ cô đã quên nhanh như vậy?” Giọng nói già nua từ phía bên kia truyền đến, tựa như tiếng sét vô cùng hung ác, tựa như con mãng xã đang chờ cơ hội ra tay trong bóng tối.
Dương Vũ Sơ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, đè nén nước mắt đang chực trào, cắn răng: “Ông cũng đã nói là đã từng. Hiện tại chúng ta là người xa lạ!”
Đối phương cười chế nhạo: “Nếu là chuyện đã xảy ra, em không thể phủ nhận! Dụ dỗ giáo sư, học sinh thành tích cao của đại học Bắc Kinh ngủ với cấp trên, nếu chuyện này bị bại lộ, em sẽ bị mất hết danh dự!”
Cắn chặt môi, nỗi đau đánh thức sự bướng bỉnh từ sâu thẳm linh hồn, nước mắt tuôn rơi, nhưng bên môi cô gái lại dần nở nụ cười lạnh lẽo, một tia sáng chợt loé lên trong mắt Dương Vũ Sơ, cô ấy tự nói với bản thân, phải bình tĩnh như Dạ Cô Tinh, mạnh mẽ ——
Không chút nghẹn ngào nói: “Triệu Bính Quang, tôi đã ngủ cùng ông, nhưng ông lấy cái gì nói tôi dùng thân thể thượng vị, từ đầu đến cuối, tôi có lấy chút ích lợi nào từ ông không? Không có!” Lúc đầu, điều kiện giao dịch là cô ấy phải tiếp Triệu Bính Quang một đêm, còn ông ta sẽ giúp Diêm Đông Bình nhận cô ấy làm đệ tử, nhưng buồn cười là, cô ấy đã trả tiền, nhưng đối phương lại không hề giao hàng!
“Con khốn ăn cháo đá bát!” Tiếng gào thét và tiếng ho khan, khiến người khác nghĩ đến con cá mắc cạn, chẳng qua cũng chỉ là đang giãy dụa mà thôi!
Dương Vũ Sơ lại mỉm cười, giơ tay lau khoé mắt: “Nếu ông muốn cá chết lưới rách, vậy thì cứ việc nói đi, tốt nhất là nói thật lớn để tất cả mọi người đều biết! Để mọi người nhìn thấy, một giáo sư Triệu có đạo đức và uy tín là một kẻ không bằng cầm thú, bạo hành nữ sinh như thế nào!”
“Cô!”
“Dù sao, Dương Vũ Sơ tôi cũng chỉ có một cái mạng, nếu để lộ ra, cũng chỉ là nạn nhân, cùng lắm thì bị người khác nhìn như một người đàn bà hư hỏng thôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn ông, phá hoại đạo đức giáo viên, mất hết tính người! Trên dưới nhà họ Triệu bởi vì một lão già háo sắc mất nết như ông mà cũng phải chịu nhịu nhã! Từ nay trở đi lao dốc không phanh, không kịp trở tay!”
“Con khốn!…. Khụ khụ… Khụ khụ…”
“Còn nữa, đừng có bắt tôi đi điều tra Dạ Cô Tinh, uy hiếp của ông đối với tôi đã không còn tác dụng nào! Sống chết của Triệu Gia Nam không có bất cứ liên quan nào tới tôi!” Dương Vũ Sơ cười xấu xa: “Tôi thấy, cháu gái tốt của ông tám phần là bỏ trốn cùng đàn ông rồi, không chừng đang vui vẻ ở nơi nào đó!”
“Im, miệng! Khụ khụ khụ khụ…”
“Lão già, chúc ông mau chết sớm! Tạm biệt… không bao giờ…. gặp lại nữa!” Nói xong, Dương Vũ Sơ cúp máy, một giây tiếp theo nước mắt đã trào ra.
Đây là lựa chọn lúc trước của bản thân, bây giờ có hối hận cũng đã muộn! Cô ấy chỉ mong còn có thể kịp sửa lỗi!
Ba ngày sau, nhà vật lý học Triệu Bính Quang tử vong vào nửa đêm. Bác sĩ xác nhận nguyên nhân cái chết là do nhồi máu cơ tim. Nhưng kỳ lạ là trong kỳ kiểm tra sức khoẻ vào một tuần trước, các chỉ số sức khỏe của ông ta hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường!
Chương 54: Cặn bã cực phẩm, ấp ủ âm mưu!
Gần tới giờ cơm, Dạ Cô Tinh mời Diêm Đông Bình, nhân tiện gọi Kha Hiểu Yến và Âu Dương cùng đi.
Kha Hiểu Yến là sinh viên khoa Vật lý hạt nhân, là một trong năm nữ sinh duy nhất của lớp. Diêm Đông Bình tự nhiên sẽ có ấn tượng với cô ấy, Âu Dương là sinh viên giỏi của khoa vật lý công trình, được giáo viên mỗi ngày đều khen ngợi, Diêm Đông Bình đương nhiên cũng không xa lạ.
Bữa cơm này cũng được xem là vui vẻ, nói cười rôm rả.
Sau khi ăn xong, Kha Hiểu Yến và Âu Dương rời đi, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình đi bộ trong sân thể dục của trường học. Nắng chiều vừa phải, ấm áp nhưng không chói chang, còn có gió mát nhẹ.
“Nói đi, em lại có suy nghĩ quỷ quái gì nữa đây!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề: “Thầy cảm thấy Âu Dương như thế nào?”
Diêm Đông Bình vuốt cằm, im lặng trong chốc lát rồi nhận xét một cách khách quan: “Tên nhóc đó có vẻ khá hoạt bát, ăn nói cử xử lễ phép, nghe nói thành tích cũng rất khá, là một hạt giống tốt!”
“Nếu đã như vậy, thầy có nghĩ đến muốn mời cậu ấy đến phòng thí nghiệm không?”
Diêm Đông Bình cười ha ha: “Hoá ra em là có suy nghĩ này! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em và Âu Dương này rất thân à?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Không hẳn là thân, lúc tham gia thi mới quen ạ.” Cô nói thật, cũng là để xoá bỏ nghi ngờ Âu Dương muốn lợi dụng cô.
“Vậy em cũng phải cho thấy một lý do thuyết phục chứ, đừng nói với thầy là em đang thích thằng nhóc kia nhé!”
Dạ Cô Tinh nhìn ông một cái rất bất đắc dĩ: “Bây giờ em là người đã có gia đinh! Đã sinh con rồi, còn để ý ai nữa được hả thầy?”
Diêm Đông Bình vỗ tay: “Em không nói thầy cũng quên mất chuyện này! Haizz, em nói xem em còn trẻ như vậy, tương lai sáng lạng, trên đời này cũng đâu có thiếu đàn ông, sống chết một hai đòi kết hôn sớm thế để làm cái gì? Còn chưa tốt nghiệp đại học đã làm mẹ trẻ con rồi….”
Là một người không bao giờ xem TV, cho dù có xem cũng chỉ xem tin tức thời sự. Ban đầu Diêm Đông Bình không biết gì cả, nhưng sau khi bữa tiệc đầy tháng trở thành tiêu điểm trên các trang báo, khi đến lớp, sinh viên mở miệng đều là Áo Tím, Áo Tím. Nói chuyện rất hứng thú, thậm chí có một lần ở nhà ăn cơm tối, vợ ông cũng vô tình nhắc đến tên này, ông mới bắt đầu để ý.
Ngày hôm sau, khi lấy tờ báo trong hộp thư vô tình mở đến mục giải trí, vừa nhìn thấy ảnh, ông đã rất sửng sốt, đây không phải là học trò nhỏ của ông hay sao?
Từ đó Diêm Đông Bình mới biết, Dạ Cô Tinh xin nghỉ cả một học kỳ để làm gì!
Để sinh con!
Nói thật, phản ứng đầu tiên của Diêm Đông Bình là không chấp nhận được. Trong mắt ông, Dạ Cô Tinh chỉ là một cô bé, không ngờ rằng cô bé này còn bước vào làng giải trí, rồi sinh con, ông cảm thấy cô bé này nhất định là bị người đàn ông kia lừa gạt! Nhưng rồi nghĩ lại, cô nhóc này thông minh tinh quái như vậy, sao có thể dễ dàng bị người khác lừa được chứ? Huống hồ, học trò nhỏ của ông trước giờ là loại người không đi theo con đường bình thường, luôn nổi loạn và rất liều lĩnh, chỉ cần nhận định một điều gì đó, thì chín con bò cũng không thể nào kéo lại được.
Lúc này Diêm Đông Bình mới yên tâm.
Theo quy định pháp luật của Trung Quốc, phụ nữ có thể kết hôn và sinh con khi đủ 20 tuổi. Về mặt pháp lý, Dạ Cô Tinh cũng không làm sai.
Diêm Đông Bình khẽ thở dài, có chút tiếc nuối. Ông vẫn thấy tuổi trẻ nên cố gắng phấn đấu, không nên mắc kẹt trong công việc gia đình.
“Mỗi người đều chọn đường đi khác nhau, không cần biết xấu hay tốt, đều phải tự mình bước đi. Vì vậy, chắc là không có gì hối tiếc.” Dạ Cô Tinh mỉm cười bình tĩnh bước về phía trước.
Diêm Đông Bình cười nhẹ: “Em thật là lạc quan….”
Đúng vậy, ai cũng có số phận của riêng mình, là phúc hay hoạ, quả thật còn quá sớm để đưa ra kết luận.
“Thưa thầy, về chuyện của Âu Dương….”
“Em yên tâm, cậu nhóc đó rất thông minh. Cậu ta đã sớm viết thư xin, nhưng mà bị Triệu Bính Quang dùng thủ đoạn kéo dài mãi đến bây giờ. Hôm trước, cậu ta đã một mình đi tìm thầy….”
“Cám ơn thầy.”
“Kỳ thi lại ngày mai, em đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Không thành vấn đề.”
“Có tự tin đạt điểm tối đa không?”
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh xách cặp bước vào phòng thi, bắt đầu thi chưa đầy một tiếng đã nộp bài rồi bỏ đi, nhận được vô số ánh mắt hâm mô ghen tỵ của các thí sinh cùng thi lại.
Dạ Cô Tinh muốn chạy nhanh ra khỏi cổng trường, lao vào cái ôm ấm áp của anh. Đúng vậy, An Tuyển Hoàng bận rộn trăm công nghìn việc, vậy mà hôm nay đặc biệt vì mẹ của con trai con gái mình mà dành thời gian đưa đón cô đi thi.
Ngâm nga bài hát, Dạ Cô Tinh quyết định đi đường tắt, đi qua con đường rợp bóng cây, lại băng qua một khu rừng nhỏ. Nhìn thấy cổng trường trước mắt, cô mơ hồ lại nghe thấy tiếng nam nữ đang nói chuyện cách đó không xa truyền lại.
Dạ Cô Tinh ngừng lại một chút, không phải cô muốn nghe lén, mà là cô nghe được tên mình trong cuộc nói chuyện của hai người kia.
“Tại sao Dạ Cô Tinh lại có thể thi lại?” Giọng người phụ nữ đột nhiên cất cao, ba chữ “Dạ Cô Tinh” phát ra từ miệng cô ta, mang theo một chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
“Vũ Vi, em bình tĩnh một chút!” Giọng người đàn ông trầm xuống, rõ ràng có dấu hiệu tức giận.
“Bình tĩnh? Anh bảo em phải bình tĩnh như thế nào? Cái bà phù thuỷ kia muốn em học lại! Anh có biết như vậy em sẽ phải chậm mất một năm mới tốt nghiệp được không? Rõ ràng là lãng phí thời gian, lãng phí cuộc sống!”
Nghe thế, lửa giận của người đàn ông không những không bớt mà lại càng tăng thêm, anh ta nhìn Giang Vũ Vi cười lạnh: “Em không biết xấu hổ còn nói chuyện này? Ai cho phép em trộm túi công văn của anh? Ai cho phép em tự ý bắt chước chữ ký của anh? Còn bị giáo viên phòng học vụ bắt được, thật sự xấu hổ! Em còn không sợ người ta biết quan hệ của chúng ta? Ngu xuẩn!”
“Giang Châu! Anh có dám nói lại lần nữa không? Em không tham gia được kỳ thi cuối kỳ là vì ai? Lúc ở Hawaii là ai đã kêu em ở lại thêm hai ngày? Bây giờ anh lại nói châm chọc như vậy?”
“Em quả thực điên rồi! Em có biết rốt cuộc bản thân đang nói gì không? Nếu để người khác biết quan hệ của chúng ta, cả em và anh đều tiêu đời đó!”
“Ha ha….” Đôi mắt Giang Vũ Vi lộ chút đau buồn: “Anh là sợ ảnh hưởng đến danh dự của bản thân chứ gì? Còn tôi sẽ ra sao, sợ là anh chưa bao giờ nghĩ tới….”
Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia thương tiếc: “Vũ Vi, em nghe anh giải thích, anh không phải có ý đó. Em nghĩ lại xem, anh là người đã có vợ con, mặc dù anh không yêu cô ta, nhưng cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Em mới 22 tuổi, hào hoa phong nhã, lẽ ra còn có rất nhiều lựa chọn tốt, nhưng em vẫn chọn ở bên cạnh anh, đi bên anh nhiều năm như vậy, người duy nhất anh thực sự yêu chỉ có mình em!”
Hai mắt Giang Vũ Vi lập tức đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia rung động, tim đập rộn ràng, chắc chắn là cô ta yêu người đàn ông trước mắt này, cam tâm tình nguyện làm người thứ ba cũng không muốn rời xa anh ta.
Nhưng mà lòng của Giang Châu quá sâu và quá nặng, dù cho bốn mắt nhìn nhau, nhưng cô ta vẫn không thể hiểu rõ người đàn ông trước mặt này.
Giang Vũ Vi nhào vào lòng người đàn ông, anh ta khẽ cau mày gần như không thể nhận ra, duỗi tay ôm lấy người phụ nữ vào lòng, ôm chặt, nhỏ giọng trấn an. “Vũ Vi, tin anh, anh yêu em…”
“Giang Châu, em không muốn cứ mãi lén lút như vậy, anh….” Giang Vũ Vi cắn môi. Mặc dù biết như vậy sẽ xúc phạm người đàn ông, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chừng nào thì anh ly hôn với người đàn bà kia?”
Người đàn ông biến sắc, hai tay nắm lấy vai cô ta, dùng sức lắc mạnh, lửa giận trong mắt đã sớm bùng cháy: “Em rốt cuộc có nghe hiểu lời anh nói không? Anh đã nói rồi, anh không thể ly hôn với cô ta. Vả lại, cô ta sinh cho mẹ anh một đứa cháu trai, cho dù anh có đề nghị ly hôn, mẹ anh chắc chắn cũng sẽ không đồng ý!”
Bả vai truyền đến cảm giác đau đớn khiến Giang Vũ Vi nhíu chặt mày, nhưng so với vết thương bên ngoài thì vết thương lòng càng đau hơn gấp bội: “Giang Châu, anh thật sự —— rất, ích, kỷ!”
“Anh ích kỷ? Vì để được cùng em ở lại Hawaii thêm vài ngày, đến sinh nhật con trai anh mà anh cũng không về, em còn muốn anh như thế nào nữa hả?”
Trái tim Giang Vũ Vi bị tổn thương, cô ta hận bản thân vì sao lại yêu người đàn ông đã kết hôn, cô ta không muốn giống như mẹ mình, mãi mãi cũng chỉ là một người thứ ba không được lộ diện, cũng không muốn tương lai của con mình giống mình, bị người ta gọi là “con hoang”!
“Anh yêu cô ta à?”
Giống như đã thực hành điều đó hàng ngàn lần, người đàn ông không chút do dự, nói thẳng thừng: “Người ta yêu chỉ có mình em!”
“Yêu của anh, chính là để tôi không thể danh chính ngôn thuận, cả đời theo anh? Mãi mãi cũng không thể thấy ánh mặt trời, mãi mãi làm người thứ ba? Giang Châu, anh xem Giang Vũ Vi tôi là người như thế nào?”
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia lạnh lẽo, nhanh đến mức làm người ta khó có thể bắt được. Trong chớp mắt, đôi mắt ấy lại chỉ còn lại một mảnh bi thương: “Vũ Vi, em ở trong lòng anh, quan trọng hơn tất cả mọi thứ! Là người vợ duy nhất của anh trên cuộc đời này!”
Giang Vũ Vi cũng không ngốc như vậy, mặc dù cô ta yêu người đàn ông này, nhưng sẽ không dung túng không có giới hạn như vậy, đưa tay lau khô nước mắt, cô ta hung tợn nhìn: “Tôi cho anh thời gian một năm, nếu anh vẫn không muốn ly hôn, vậy thì chúng tay… chia tay đi!”
“Tình cảm nhiều năm như vậy, em nói chia là chia sao? Phụ nữ, đúng thật là vô tình….”
Giang Vũ Vi cười lạnh: “Thực ra, tôi cũng luyến tiếc anh. Nếu như anh không nhẫn tâm, khó quyết định, tôi cũng không ngại tự mình đi tìm mẹ anh và người đàn bà kia nói chuyện!”
Giang Châu đột nhiên rùng mình: “Giang Vũ Vi, tôi cảnh cáo cô, đừng có phát điên!”
“Tôi chính là điên rồi mới có thể quấn lấy anh nhiều năm như vậy đấy! Hôm nay tôi sẽ làm rõ tất cả, nếu một năm sau, anh không ly hôn, tôi sẽ nói chuyện chúng ta ra ngoài, để cho tất cả mọi người ở trường học biết, thầy giáo Giang Châu đẹp trai tài hoa nổi tiếng nhất đại học Bắc Kinh là một kẻ suy đồi dưới cái lớp áo quần bảnh bao!”
Chát ——
“Con đàn bà điên, nếu cô dám làm như vậy, cô có tin là tôi sẽ giết cô không?”
“Giang Châu, anh… anh dám đánh tôi?”
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ âm u độc ác, gương mặt méo mó: “Đánh cô thì sao? Không biết tự lượng sức!”
Dạ Cô Tinh xem đến đây, đã rất thích thú vui vẻ, người đàn ông giả tình giả nghĩa, làm bộ làm tịch, người phụ nữ u mê không rõ phải trái, lại càn quấy. Quả thật đây chính là một cặp đôi cực phẩm!
Bĩu môi, cô tốt hơn hết là nên đi trước, để tránh ảnh hưởng tâm trạng tốt. Nhớ tới người đàn ông nhà mình, Dạ Cô Tinh mỉm cười, bước đi nhanh hơn.
Tuy rằng An Tuyển Hoàng chưa bao giờ thốt lên câu “anh yêu em”, nhưng mà anh lại dùng hành động để chứng minh tất cả!
Quẳng cặp đôi cực phẩm kia ra sau đâu, Dạ Cô Tinh đi về phía cổng trường, nơi mà người đàn ông của cô đang đứng chờ ở đó! Tuy nhiên cô đã bỏ lỡ câu nói tiếp theo của hai người kia ——
“Được rồi, đừng khóc, là anh sai, anh không nên đánh em.”
“Tại sao giáo viên lại cho phép Dạ Cô Tinh tham gia thi lại, còn em thì không?”
“Ngoan, đừng khóc nữa. Anh hứa với em, cô ta có tham gia hay không thì kết quá cũng sẽ giống nhau.”
Giang Vũ Vi ngẩn người: “Anh có ý gì?”
Giang Châu cười hàm xúc: “Em đừng lo, đến ngày có kết quả sẽ biết. Anh sao có thể để cho em học lại một mình như thế được? Anh sẽ tìm cho em một người cùng học lại cho đỡ buồn….”
Làm xong thủ tục, Kha Hiểu Yến trở về ký túc xá dọn dẹp phòng. Dạ Cô Tinh lại đi đến phòng thí nghiệm, vừa bước vào cửa, phát hiện tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.
Sau khi chào hỏi Diêm Đông Bình xong, lại quay sang gật đầu chào hỏi mọi người.
Dạ Cô Tinh của bây giờ không còn bị bài xích giống trước kia. Cô là đệ tử bế quan được Diêm Đông Bình đích thân thừa nhận, là người dẫn dắt đội đoạt được vinh quang sáng chói, người lập công làm cho đại học Bắc Kinh giành vẻ vang, là ngôi sao sáng giá, nữ hoàng phòng vé, rất giàu có quyền thế!
Cô giống như một truyền thuyết, mà hiện tại, truyền thuyết này lại bên cạnh, ở trước mặt, chân thực cảm động, bọn họ làm sao không kinh ngạc, không kích động cho được?
Như lời Kha Hiểu Yến nói, Dạ Cô Tinh khác bọn họ.
21 tuổi, hầu hết mọi người vẫn đang ngồi nghe giảng trên giảng đường đại học, còn đang đấu tranh cho ước mơ, cô đã có hết tất cả mọi thứ —— sự nghiệp, người yêu, con cái, tiền tài, danh vọng, địa vị!
Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Dạ Cô Tinh, hầu hết đều là nghiên cứu sinh, tiến sĩ, tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi. Họ đều có kinh nghiệm phong phú hơn Dạ Cô Tinh, nhưng thành tích đáng tự hào của bọn họ đặt trước mặt của Dạ Cô Tinh căn bản là không đáng để nhắc đến, có người hâm mộ, có người đố kỵ, quả thật trong đó có đầy đủ hương vị.
Một nụ cười thoải mái hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Đông Bình, nháy mắt làm giảm đi vẻ mặt nghiêm nghị của một học giả. Thoạt nhìn, ông ta cũng chỉ như một ông cụ tốt bụng với khuôn mặt nhân hậu.
Đôi mắt Dạ Cô Tinh dần nóng lên, mỉm cười gọi: “Thầy.”
Diêm Đông Bình cười híp mắt, vỗ tay cô: “Cô bé ngoan….”
Cuộc thi Vật lý ở thành phố Z, đại học Bắc Kinh đoạt giải quán quân, rửa sạch nỗi nhục, rốt cuộc sau 4 năm liên tiếp thua Thanh Hoa thì cũng đã giành lại được mặt mũi. Mặc dù đã qua cả học kỳ, nhưng khi nghĩ đến Diêm Đông Bình đều vui cả buổi sáng!
Ông còn nghe người ta kể lại học trò nhỏ của mình đã dẫn dắt đội tuyển vượt qua năm cửa ải, chém tướng địch, phá tan cạm bẫy, đạp nát âm mưu đi đến cuối con đường như thế nào!
Cho dù thế giới có nghi ngờ thế nào, Diêm Đông Bình vẫn một lòng tin tưởng vào mắt nhìn người của bản thân. Lúc đầu, trước áp lực rất lớn của dư luận, ông vẫn nhận Dạ Cô Tinh làm đệ tử của mình. Cho đến hiện tại, ông chưa bao giờ hối hận! Và sự thật đã chứng minh suy đoán của ông là đúng, sự kiên trì của ông cuối cùng cũng đã được hồi đáp!
Tính tình Từ Nhất Hạo vẫn vui vẻ cởi mở như trước, áo choàng thí nghiệm còn chưa cởi đã nhảy ra khỏi đám đông, lến chạy đến chỗ Dạ Cô Tinh, lấy điện thoại ra, hai mắt phát sáng: “Nữ thần, cho xin kiểu ảnh chung đi!”
Tách ——
Âm thanh bấm máy vang lên, Từ Nhất Hạo đang cầm điện thoại, tựa như nhặt được bảo bối, đôi mắt híp lại thành đường thẳng, làm Dạ Cô Tinh nhịn không được cũng phải bật cười.
Từ Nhất Hạo đang học cao học năm ba, tâm lý của một người hai mươi lăm tuổi mà còn không bằng một đứa con nít, điên điên khùng khùng nhưng lại rất vui vẻ, tính cách như vậy không hẳn là không hạnh phúc.
“Nữ thần không phiền ký tên cho tôi chứ?” Phương Tái Châu cầm một bản vẽ thử nghiệm đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh, sau đó Dạ Cô Tinh lại cầm bút dạ đen ký tên mình lên.
“Tôi cũng muốn…”
Cứ như thế, Dạ Cô Tinh bị mọi người vây quanh suốt hai mươi phút, đến lúc mỗi người ai nấy đều có ảnh chụp và chữ ký thì mới được thả tự do.
“Các cậu nói, đây có được xem là phúc lợi đặc biệt của phòng thí nghiệm chúng ta không?” Từ Nhất Hạo giơ di động lên, những nhân vật vốn chỉ có thể nhìn trên TV, hiện tại lại đứng trước mặt bọn họ, lại còn được cùng chụp hình, ký tên, ai đến cũng không từ chối, và luôn tươi cười với bọn họ.
Đây là đặc ân mà rất nhiều người dù có bỏ một số tiền lớn ra cũng không có được. Bây giờ nhóm trạch nam chỉ mải mê nghiên cứu khoa học như họ lại có thể gặp được! Từ Nhất Hạo chắc chắn rằng khi đăng tải tấm ảnh này, sẽ khiến vô số người phải ghen tỵ với mình!
“Nhất Hạo nói đúng, đây là phúc lợi đặc biệt của phòng thí nghiệm khoa Vật Lý hạt nhân đại học Bắc Kinh chúng ta, còn không ngược chết đám cẩu độc thân của Thanh Hoa sao?”
“Ha ha ha… Khoa Vật Lý hạt nhân của chúng ta thật tuyệt vời!”
Đột nhiên, có một tràng cười vang lên.
Sau đó, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình cùng nhau đánh giá sơ lược mấy lần làm thí nghiệm quan trọng gần đây, đúng lúc nêu ra vài ý kiến cá nhân, Diêm Đông Bình liên tục gật đầu tán thành.
Mặc dù nói thời gian học của Dạ Cô Tinh khá thoải mái, nửa năm cũng chưa bước vào phòng thí nghiệm, nhưng vẫn có dữ liệu thí nghiệm vũ khí ổn định từ thành phố A được gửi đến máy tính cô. Vì vậy, trong sáu tháng Dạ Cô Tinh sinh con vừa qua cũng không hề bỏ lỡ chuyện bài vở, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Tề Dục, thảo luận một vài vấn đề chuyên môn.
Tuy nhiên các thí nghiệm vật lý thuần tuý, phần nhiều là có xu hướng xác minh tính chính xác của lý thuyết, hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại không có phương hướng xác định. Hầu hết đều được tiến hành theo nhóm. Tuy nhiên nghiên cứu của Tiền Kỳ Bân và cha con Tề Dục đều có sẵn mục tiêu, chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là vũ khí năng lượng hạt nhân!
Sau khi đi dạo một vòng, Dạ Cô Tinh ghi nhớ bảy tám thí nghiệm đang làm, hy vọng có thể kết hợp lý thuyết và thực hành, gặt hái cảm hứng từ đó.
“Uống nước đi.” Ngước mắt nhìn ly nước, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Dương Vũ Sơ, Dạ Cô Tinh giơ tay nhận lấy, khách sáo nói cám ơn.
Dương Vũ Sơ mím môi cười: “Không cần cám ơn.” Rồi lại cắn môi: “Học kỳ vừa rồi, tôi còn chưa chính thức nói lời cám ơn với cô.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Cám ơn tôi?”
“Đúng vậy.” Dương Vũ Sơ nghiêm túc gật đầu: “Hạ Tử Tịnh đã nói cho tôi biết hết tất cả, trước khi bắt đầu lễ khai mạc, nếu như không phải cô kiên quyết đợi đến phút cuối, tư cách dự thi của tôi cũng sẽ bị hủy, càng không nói tới chuyện nhận thưởng. Vì vậy, cám ơn! Trước kia, tôi… thông đồng cùng Triệu Gia Nam muốn gây phiền phức cho cô, nên mới cố ý đến trễ…”
Dương Vũ Sơ nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt lộ ra chút bối rối. Thật ra cô ấy đã muốn thú nhận với mọi người từ lâu, cũng muốn xin lỗi mọi người, hi vọng có thể được tha thứ, nhưng mỗi lần cố gắng lấy hết can đảm, cô ấy lại không thể đi đến bước cuối cùng. Hôm nay nhìn thấy Dạ Cô Tinh, đột nhiên cô ấy có một loại can đảm lớn để chấp nhận chỉ trích và trách móc.
Nhưng Dạ Cô Tinh chỉ là hời hợt, khẽ ừ một tiếng giống như cô sớm đã biết hết tất cả, hiểu rõ toàn bộ, ánh mắt rất bình tĩnh. Trái tim Dương Vũ Sơ nhất thời thả lỏng, dây thần kinh căng thẳng cũng dần dịu đi, giống như bỏ xuống trách nhiệm to lớn nặng nề, như trút được gánh nặng.
“Đội trưởng…. tôi, tôi có thể gọi cô là Cô Tinh không?”
Dạ Cô Tinh khẽ cười gật đầu: “Tên là để người ta gọi mà.”
Dương Vũ Sơ nghe vậy thì tươi cười.
Có một tia suy tư hiện lên trong mắt Dạ Cô Tinh.
Dương Vũ Sơ có tính kiên trì, loại người có mục tiêu rõ ràng, lòng tin mạnh mẽ, muốn gì được đó, thường rất cố chấp, nhưng mà tức nước vỡ bờ, khi những thứ mình làm không được trả công tương xứng, hoặc gặp được sự đối xử thiếu công bằng, cảm xúc mất cân bằng mãnh liệt sẽ làm cho người này trở nên cực đoan và hơi sắc sảo!
Đã từng bị Triệu Gia Nam cướp đi sự vinh quang, sau đó bị Dạ Cô Tinh cướp đi cơ hội bái Diêm Đông Bình làm sư phụ, Dương Vũ Sơ vừa ghen tị vừa uất ức, cô ấy đang rất xúc động, cho nên mới bị Triệu Gia Nam lợi dụng!
Tuy nhiên, việc điều khiển lòng người của Triệu Gia Nam quá bất cẩn, sợ bị Dương Vũ Sơ nhìn thấy cô ta giả dối, mà bản thân Dương Vũ Sơ cũng không phải là người ngu ngốc không có đầu óc, nên mới biết đường quay lại.
Đôi mắt Dương Vũ Sơ chợt loé lên tia thâm thuý, nghi vấn hỏi: “Cô Tinh, gần đây em…. có nghe tin tức gì về Triệu Gia Nam không?”
“Không có.”
“Thật sự không có sao?”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn mắt cô ấy, như có như không: “Không có. Vì sao chị lại nghĩ là tôi biết tin tức của Triệu Gia Nam?”
Dương Vũ Sơ thu hồi tầm mắt, vô thức tránh né ánh mắt của Dạ Cô Tinh: “Không có gì, chỉ là lâu rồi tôi không gặp cô ta.”
Đôi mắt đen của Dạ Cô Tinh sâu thẳm, khẽ cười, cô dùng mạng của Triệu Gia Nam đổi lấy mạng của Âu Dương. Bây giờ Âu Dương còn sống, Triệu Gia Nam không còn cách nào khác là phải xuống địa ngục, nếu không phải quỷ sai, thì cũng khó có thể nhìn thấy cô ta được.
Một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời, Dương Vũ Sơ nâng mắt, nhưng không ngờ lại đụng phải một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm, trong đó vẫn còn sót lại một tia lạnh lẽo, chìm trong máu và giết chóc, toàn thân cô ấy chấn động, bỗng nhiên phát lạnh.
Dạ Cô Tinh vỗ vai cô ấy, mỉm cười: “Lòng hiếu kỳ, sẽ giết chết con mèo.”
Dương Vũ Sơ như bị sét đánh, hai mắt choáng váng, sau khi hồi phục tinh thần, nhìn thấy cô gái đã sớm rời khỏi, cô ấy mới bước đi loạng choạng suýt ngã.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Dương Vũ Sơ đưa mắt nhìn màn hình, sắc mặt khẽ thay đổi, đi tới chỗ vắng người, bắt máy, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng ——
“Triệu Bính Quang, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào, đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
“Không có quan hệ? Chúng ta đã từng sớm chiều quấn quýt, đã ngủ chung một giường, không ngờ cô đã quên nhanh như vậy?” Giọng nói già nua từ phía bên kia truyền đến, tựa như tiếng sét vô cùng hung ác, tựa như con mãng xã đang chờ cơ hội ra tay trong bóng tối.
Dương Vũ Sơ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn trời, đè nén nước mắt đang chực trào, cắn răng: “Ông cũng đã nói là đã từng. Hiện tại chúng ta là người xa lạ!”
Đối phương cười chế nhạo: “Nếu là chuyện đã xảy ra, em không thể phủ nhận! Dụ dỗ giáo sư, học sinh thành tích cao của đại học Bắc Kinh ngủ với cấp trên, nếu chuyện này bị bại lộ, em sẽ bị mất hết danh dự!”
Cắn chặt môi, nỗi đau đánh thức sự bướng bỉnh từ sâu thẳm linh hồn, nước mắt tuôn rơi, nhưng bên môi cô gái lại dần nở nụ cười lạnh lẽo, một tia sáng chợt loé lên trong mắt Dương Vũ Sơ, cô ấy tự nói với bản thân, phải bình tĩnh như Dạ Cô Tinh, mạnh mẽ ——
Không chút nghẹn ngào nói: “Triệu Bính Quang, tôi đã ngủ cùng ông, nhưng ông lấy cái gì nói tôi dùng thân thể thượng vị, từ đầu đến cuối, tôi có lấy chút ích lợi nào từ ông không? Không có!” Lúc đầu, điều kiện giao dịch là cô ấy phải tiếp Triệu Bính Quang một đêm, còn ông ta sẽ giúp Diêm Đông Bình nhận cô ấy làm đệ tử, nhưng buồn cười là, cô ấy đã trả tiền, nhưng đối phương lại không hề giao hàng!
“Con khốn ăn cháo đá bát!” Tiếng gào thét và tiếng ho khan, khiến người khác nghĩ đến con cá mắc cạn, chẳng qua cũng chỉ là đang giãy dụa mà thôi!
Dương Vũ Sơ lại mỉm cười, giơ tay lau khoé mắt: “Nếu ông muốn cá chết lưới rách, vậy thì cứ việc nói đi, tốt nhất là nói thật lớn để tất cả mọi người đều biết! Để mọi người nhìn thấy, một giáo sư Triệu có đạo đức và uy tín là một kẻ không bằng cầm thú, bạo hành nữ sinh như thế nào!”
“Cô!”
“Dù sao, Dương Vũ Sơ tôi cũng chỉ có một cái mạng, nếu để lộ ra, cũng chỉ là nạn nhân, cùng lắm thì bị người khác nhìn như một người đàn bà hư hỏng thôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn ông, phá hoại đạo đức giáo viên, mất hết tính người! Trên dưới nhà họ Triệu bởi vì một lão già háo sắc mất nết như ông mà cũng phải chịu nhịu nhã! Từ nay trở đi lao dốc không phanh, không kịp trở tay!”
“Con khốn!…. Khụ khụ… Khụ khụ…”
“Còn nữa, đừng có bắt tôi đi điều tra Dạ Cô Tinh, uy hiếp của ông đối với tôi đã không còn tác dụng nào! Sống chết của Triệu Gia Nam không có bất cứ liên quan nào tới tôi!” Dương Vũ Sơ cười xấu xa: “Tôi thấy, cháu gái tốt của ông tám phần là bỏ trốn cùng đàn ông rồi, không chừng đang vui vẻ ở nơi nào đó!”
“Im, miệng! Khụ khụ khụ khụ…”
“Lão già, chúc ông mau chết sớm! Tạm biệt… không bao giờ…. gặp lại nữa!” Nói xong, Dương Vũ Sơ cúp máy, một giây tiếp theo nước mắt đã trào ra.
Đây là lựa chọn lúc trước của bản thân, bây giờ có hối hận cũng đã muộn! Cô ấy chỉ mong còn có thể kịp sửa lỗi!
Ba ngày sau, nhà vật lý học Triệu Bính Quang tử vong vào nửa đêm. Bác sĩ xác nhận nguyên nhân cái chết là do nhồi máu cơ tim. Nhưng kỳ lạ là trong kỳ kiểm tra sức khoẻ vào một tuần trước, các chỉ số sức khỏe của ông ta hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường!
Chương 54: Cặn bã cực phẩm, ấp ủ âm mưu!
Gần tới giờ cơm, Dạ Cô Tinh mời Diêm Đông Bình, nhân tiện gọi Kha Hiểu Yến và Âu Dương cùng đi.
Kha Hiểu Yến là sinh viên khoa Vật lý hạt nhân, là một trong năm nữ sinh duy nhất của lớp. Diêm Đông Bình tự nhiên sẽ có ấn tượng với cô ấy, Âu Dương là sinh viên giỏi của khoa vật lý công trình, được giáo viên mỗi ngày đều khen ngợi, Diêm Đông Bình đương nhiên cũng không xa lạ.
Bữa cơm này cũng được xem là vui vẻ, nói cười rôm rả.
Sau khi ăn xong, Kha Hiểu Yến và Âu Dương rời đi, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình đi bộ trong sân thể dục của trường học. Nắng chiều vừa phải, ấm áp nhưng không chói chang, còn có gió mát nhẹ.
“Nói đi, em lại có suy nghĩ quỷ quái gì nữa đây!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề: “Thầy cảm thấy Âu Dương như thế nào?”
Diêm Đông Bình vuốt cằm, im lặng trong chốc lát rồi nhận xét một cách khách quan: “Tên nhóc đó có vẻ khá hoạt bát, ăn nói cử xử lễ phép, nghe nói thành tích cũng rất khá, là một hạt giống tốt!”
“Nếu đã như vậy, thầy có nghĩ đến muốn mời cậu ấy đến phòng thí nghiệm không?”
Diêm Đông Bình cười ha ha: “Hoá ra em là có suy nghĩ này! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em và Âu Dương này rất thân à?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Không hẳn là thân, lúc tham gia thi mới quen ạ.” Cô nói thật, cũng là để xoá bỏ nghi ngờ Âu Dương muốn lợi dụng cô.
“Vậy em cũng phải cho thấy một lý do thuyết phục chứ, đừng nói với thầy là em đang thích thằng nhóc kia nhé!”
Dạ Cô Tinh nhìn ông một cái rất bất đắc dĩ: “Bây giờ em là người đã có gia đinh! Đã sinh con rồi, còn để ý ai nữa được hả thầy?”
Diêm Đông Bình vỗ tay: “Em không nói thầy cũng quên mất chuyện này! Haizz, em nói xem em còn trẻ như vậy, tương lai sáng lạng, trên đời này cũng đâu có thiếu đàn ông, sống chết một hai đòi kết hôn sớm thế để làm cái gì? Còn chưa tốt nghiệp đại học đã làm mẹ trẻ con rồi….”
Là một người không bao giờ xem TV, cho dù có xem cũng chỉ xem tin tức thời sự. Ban đầu Diêm Đông Bình không biết gì cả, nhưng sau khi bữa tiệc đầy tháng trở thành tiêu điểm trên các trang báo, khi đến lớp, sinh viên mở miệng đều là Áo Tím, Áo Tím. Nói chuyện rất hứng thú, thậm chí có một lần ở nhà ăn cơm tối, vợ ông cũng vô tình nhắc đến tên này, ông mới bắt đầu để ý.
Ngày hôm sau, khi lấy tờ báo trong hộp thư vô tình mở đến mục giải trí, vừa nhìn thấy ảnh, ông đã rất sửng sốt, đây không phải là học trò nhỏ của ông hay sao?
Từ đó Diêm Đông Bình mới biết, Dạ Cô Tinh xin nghỉ cả một học kỳ để làm gì!
Để sinh con!
Nói thật, phản ứng đầu tiên của Diêm Đông Bình là không chấp nhận được. Trong mắt ông, Dạ Cô Tinh chỉ là một cô bé, không ngờ rằng cô bé này còn bước vào làng giải trí, rồi sinh con, ông cảm thấy cô bé này nhất định là bị người đàn ông kia lừa gạt! Nhưng rồi nghĩ lại, cô nhóc này thông minh tinh quái như vậy, sao có thể dễ dàng bị người khác lừa được chứ? Huống hồ, học trò nhỏ của ông trước giờ là loại người không đi theo con đường bình thường, luôn nổi loạn và rất liều lĩnh, chỉ cần nhận định một điều gì đó, thì chín con bò cũng không thể nào kéo lại được.
Lúc này Diêm Đông Bình mới yên tâm.
Theo quy định pháp luật của Trung Quốc, phụ nữ có thể kết hôn và sinh con khi đủ 20 tuổi. Về mặt pháp lý, Dạ Cô Tinh cũng không làm sai.
Diêm Đông Bình khẽ thở dài, có chút tiếc nuối. Ông vẫn thấy tuổi trẻ nên cố gắng phấn đấu, không nên mắc kẹt trong công việc gia đình.
“Mỗi người đều chọn đường đi khác nhau, không cần biết xấu hay tốt, đều phải tự mình bước đi. Vì vậy, chắc là không có gì hối tiếc.” Dạ Cô Tinh mỉm cười bình tĩnh bước về phía trước.
Diêm Đông Bình cười nhẹ: “Em thật là lạc quan….”
Đúng vậy, ai cũng có số phận của riêng mình, là phúc hay hoạ, quả thật còn quá sớm để đưa ra kết luận.
“Thưa thầy, về chuyện của Âu Dương….”
“Em yên tâm, cậu nhóc đó rất thông minh. Cậu ta đã sớm viết thư xin, nhưng mà bị Triệu Bính Quang dùng thủ đoạn kéo dài mãi đến bây giờ. Hôm trước, cậu ta đã một mình đi tìm thầy….”
“Cám ơn thầy.”
“Kỳ thi lại ngày mai, em đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Không thành vấn đề.”
“Có tự tin đạt điểm tối đa không?”
“Em sẽ cố gắng hết sức.”
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh xách cặp bước vào phòng thi, bắt đầu thi chưa đầy một tiếng đã nộp bài rồi bỏ đi, nhận được vô số ánh mắt hâm mô ghen tỵ của các thí sinh cùng thi lại.
Dạ Cô Tinh muốn chạy nhanh ra khỏi cổng trường, lao vào cái ôm ấm áp của anh. Đúng vậy, An Tuyển Hoàng bận rộn trăm công nghìn việc, vậy mà hôm nay đặc biệt vì mẹ của con trai con gái mình mà dành thời gian đưa đón cô đi thi.
Ngâm nga bài hát, Dạ Cô Tinh quyết định đi đường tắt, đi qua con đường rợp bóng cây, lại băng qua một khu rừng nhỏ. Nhìn thấy cổng trường trước mắt, cô mơ hồ lại nghe thấy tiếng nam nữ đang nói chuyện cách đó không xa truyền lại.
Dạ Cô Tinh ngừng lại một chút, không phải cô muốn nghe lén, mà là cô nghe được tên mình trong cuộc nói chuyện của hai người kia.
“Tại sao Dạ Cô Tinh lại có thể thi lại?” Giọng người phụ nữ đột nhiên cất cao, ba chữ “Dạ Cô Tinh” phát ra từ miệng cô ta, mang theo một chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
“Vũ Vi, em bình tĩnh một chút!” Giọng người đàn ông trầm xuống, rõ ràng có dấu hiệu tức giận.
“Bình tĩnh? Anh bảo em phải bình tĩnh như thế nào? Cái bà phù thuỷ kia muốn em học lại! Anh có biết như vậy em sẽ phải chậm mất một năm mới tốt nghiệp được không? Rõ ràng là lãng phí thời gian, lãng phí cuộc sống!”
Nghe thế, lửa giận của người đàn ông không những không bớt mà lại càng tăng thêm, anh ta nhìn Giang Vũ Vi cười lạnh: “Em không biết xấu hổ còn nói chuyện này? Ai cho phép em trộm túi công văn của anh? Ai cho phép em tự ý bắt chước chữ ký của anh? Còn bị giáo viên phòng học vụ bắt được, thật sự xấu hổ! Em còn không sợ người ta biết quan hệ của chúng ta? Ngu xuẩn!”
“Giang Châu! Anh có dám nói lại lần nữa không? Em không tham gia được kỳ thi cuối kỳ là vì ai? Lúc ở Hawaii là ai đã kêu em ở lại thêm hai ngày? Bây giờ anh lại nói châm chọc như vậy?”
“Em quả thực điên rồi! Em có biết rốt cuộc bản thân đang nói gì không? Nếu để người khác biết quan hệ của chúng ta, cả em và anh đều tiêu đời đó!”
“Ha ha….” Đôi mắt Giang Vũ Vi lộ chút đau buồn: “Anh là sợ ảnh hưởng đến danh dự của bản thân chứ gì? Còn tôi sẽ ra sao, sợ là anh chưa bao giờ nghĩ tới….”
Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia thương tiếc: “Vũ Vi, em nghe anh giải thích, anh không phải có ý đó. Em nghĩ lại xem, anh là người đã có vợ con, mặc dù anh không yêu cô ta, nhưng cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Em mới 22 tuổi, hào hoa phong nhã, lẽ ra còn có rất nhiều lựa chọn tốt, nhưng em vẫn chọn ở bên cạnh anh, đi bên anh nhiều năm như vậy, người duy nhất anh thực sự yêu chỉ có mình em!”
Hai mắt Giang Vũ Vi lập tức đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia rung động, tim đập rộn ràng, chắc chắn là cô ta yêu người đàn ông trước mắt này, cam tâm tình nguyện làm người thứ ba cũng không muốn rời xa anh ta.
Nhưng mà lòng của Giang Châu quá sâu và quá nặng, dù cho bốn mắt nhìn nhau, nhưng cô ta vẫn không thể hiểu rõ người đàn ông trước mặt này.
Giang Vũ Vi nhào vào lòng người đàn ông, anh ta khẽ cau mày gần như không thể nhận ra, duỗi tay ôm lấy người phụ nữ vào lòng, ôm chặt, nhỏ giọng trấn an. “Vũ Vi, tin anh, anh yêu em…”
“Giang Châu, em không muốn cứ mãi lén lút như vậy, anh….” Giang Vũ Vi cắn môi. Mặc dù biết như vậy sẽ xúc phạm người đàn ông, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chừng nào thì anh ly hôn với người đàn bà kia?”
Người đàn ông biến sắc, hai tay nắm lấy vai cô ta, dùng sức lắc mạnh, lửa giận trong mắt đã sớm bùng cháy: “Em rốt cuộc có nghe hiểu lời anh nói không? Anh đã nói rồi, anh không thể ly hôn với cô ta. Vả lại, cô ta sinh cho mẹ anh một đứa cháu trai, cho dù anh có đề nghị ly hôn, mẹ anh chắc chắn cũng sẽ không đồng ý!”
Bả vai truyền đến cảm giác đau đớn khiến Giang Vũ Vi nhíu chặt mày, nhưng so với vết thương bên ngoài thì vết thương lòng càng đau hơn gấp bội: “Giang Châu, anh thật sự —— rất, ích, kỷ!”
“Anh ích kỷ? Vì để được cùng em ở lại Hawaii thêm vài ngày, đến sinh nhật con trai anh mà anh cũng không về, em còn muốn anh như thế nào nữa hả?”
Trái tim Giang Vũ Vi bị tổn thương, cô ta hận bản thân vì sao lại yêu người đàn ông đã kết hôn, cô ta không muốn giống như mẹ mình, mãi mãi cũng chỉ là một người thứ ba không được lộ diện, cũng không muốn tương lai của con mình giống mình, bị người ta gọi là “con hoang”!
“Anh yêu cô ta à?”
Giống như đã thực hành điều đó hàng ngàn lần, người đàn ông không chút do dự, nói thẳng thừng: “Người ta yêu chỉ có mình em!”
“Yêu của anh, chính là để tôi không thể danh chính ngôn thuận, cả đời theo anh? Mãi mãi cũng không thể thấy ánh mặt trời, mãi mãi làm người thứ ba? Giang Châu, anh xem Giang Vũ Vi tôi là người như thế nào?”
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia lạnh lẽo, nhanh đến mức làm người ta khó có thể bắt được. Trong chớp mắt, đôi mắt ấy lại chỉ còn lại một mảnh bi thương: “Vũ Vi, em ở trong lòng anh, quan trọng hơn tất cả mọi thứ! Là người vợ duy nhất của anh trên cuộc đời này!”
Giang Vũ Vi cũng không ngốc như vậy, mặc dù cô ta yêu người đàn ông này, nhưng sẽ không dung túng không có giới hạn như vậy, đưa tay lau khô nước mắt, cô ta hung tợn nhìn: “Tôi cho anh thời gian một năm, nếu anh vẫn không muốn ly hôn, vậy thì chúng tay… chia tay đi!”
“Tình cảm nhiều năm như vậy, em nói chia là chia sao? Phụ nữ, đúng thật là vô tình….”
Giang Vũ Vi cười lạnh: “Thực ra, tôi cũng luyến tiếc anh. Nếu như anh không nhẫn tâm, khó quyết định, tôi cũng không ngại tự mình đi tìm mẹ anh và người đàn bà kia nói chuyện!”
Giang Châu đột nhiên rùng mình: “Giang Vũ Vi, tôi cảnh cáo cô, đừng có phát điên!”
“Tôi chính là điên rồi mới có thể quấn lấy anh nhiều năm như vậy đấy! Hôm nay tôi sẽ làm rõ tất cả, nếu một năm sau, anh không ly hôn, tôi sẽ nói chuyện chúng ta ra ngoài, để cho tất cả mọi người ở trường học biết, thầy giáo Giang Châu đẹp trai tài hoa nổi tiếng nhất đại học Bắc Kinh là một kẻ suy đồi dưới cái lớp áo quần bảnh bao!”
Chát ——
“Con đàn bà điên, nếu cô dám làm như vậy, cô có tin là tôi sẽ giết cô không?”
“Giang Châu, anh… anh dám đánh tôi?”
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ âm u độc ác, gương mặt méo mó: “Đánh cô thì sao? Không biết tự lượng sức!”
Dạ Cô Tinh xem đến đây, đã rất thích thú vui vẻ, người đàn ông giả tình giả nghĩa, làm bộ làm tịch, người phụ nữ u mê không rõ phải trái, lại càn quấy. Quả thật đây chính là một cặp đôi cực phẩm!
Bĩu môi, cô tốt hơn hết là nên đi trước, để tránh ảnh hưởng tâm trạng tốt. Nhớ tới người đàn ông nhà mình, Dạ Cô Tinh mỉm cười, bước đi nhanh hơn.
Tuy rằng An Tuyển Hoàng chưa bao giờ thốt lên câu “anh yêu em”, nhưng mà anh lại dùng hành động để chứng minh tất cả!
Quẳng cặp đôi cực phẩm kia ra sau đâu, Dạ Cô Tinh đi về phía cổng trường, nơi mà người đàn ông của cô đang đứng chờ ở đó! Tuy nhiên cô đã bỏ lỡ câu nói tiếp theo của hai người kia ——
“Được rồi, đừng khóc, là anh sai, anh không nên đánh em.”
“Tại sao giáo viên lại cho phép Dạ Cô Tinh tham gia thi lại, còn em thì không?”
“Ngoan, đừng khóc nữa. Anh hứa với em, cô ta có tham gia hay không thì kết quá cũng sẽ giống nhau.”
Giang Vũ Vi ngẩn người: “Anh có ý gì?”
Giang Châu cười hàm xúc: “Em đừng lo, đến ngày có kết quả sẽ biết. Anh sao có thể để cho em học lại một mình như thế được? Anh sẽ tìm cho em một người cùng học lại cho đỡ buồn….”
Bình luận facebook