Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - chương 27+28
Chương 27: Sống chết không rõ. Cá cược đã định.
Lúc nhận được điện thoại của Vương Thạch, Dạ Cô Tinh mới đi ra từ phòng thí nghiệm.
Các thành viên cũ của phòng thí nghiệm đều có thái độ khá là trông chờ với người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được mời vào phòng thí nghiệm của Đại học Bắc Kinh lần này.
Hầu hết những người có thể chính thức nhận được thư mời tham gia phòng thí nghiệm thì ít nhất đều có bằng tiến sĩ. Và chỉ có một số thạc sĩ đạt giải vàng trong các cuộc thi nghiên cứu khoa học toàn cầu. Vì thế sự tham gia của Dạ Cô Tinh cực kỳ đặc biệt. Không chỉ là vì cô đang còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, mà còn vì sự bao dung đặc biệt của Diêm Đông Bình với cô.
Thời gian thoải mái, được phép vắng mặt các cuộc họp thảo luận học thuật, tất cả những việc này đều là đãi ngộ bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Giáo sư Diêm của đại học Bắc Kinh, nhân vật được người người ngưỡng mộ ở khoa vật lý hạt nhân, nổi tiếng với sự nghiêm khắc, yêu cầu đối với sinh viên của mình cũng cực kỳ nghiêm khắc. Sau khi được mời tham gia phòng thí nghiệm, thời gian làm việc cơ bản là 8 tiếng mỗi ngày.
Hầu hết mọi người đến phòng thí nghiệm vào sáng sớm, ở lại cả ngày, lúc trở về đã là gần mười giờ tối. Thậm chí có người còn ở qua đêm. Nếu như không thể chịu nổi thì nằm trên ghế chợp mắt khoảng một hoặc hai tiếng, sau đó tỉnh lại lại phấn chấn hừng hực khí thế.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Sự tùy tiện và thoải mái của Dạ Cô Tinh đã hoàn toàn kích thích đến trái tim mỏng manh yếu đuối của đám người điên cuồng với khoa học này. Ai mà không muốn tự do sắp xếp giờ giấc của mình? Có ai tình nguyện cả ngày ngồi ở phòng thí nghiệm, không gái gú, không rượu chè, đâu cũng là số liệu, trong đầu toàn là quá trình thí nghiệm.
“Giáo sư, thầy phân biệt đối xử quá!”
“Em không phục!”
“Em cũng không phục!”
“Giáo sư, đúng là không có quy củ mà….”
“Thật sự không chịu được phòng thí nghiệm này nữa rồi…. bất công thế này…”
Những lời phàn nàn oán trách này Diêm Đông bình đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng ông vẫn cứ bỏ ngoài tai. Lúc đầu còn có cả thư nặc danh khiếu nại, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải ra mặt mà còn không có tác dụng gì, ông nào sợ mấy đứa sinh viên này náo loạn chứ!
Chỉ cần một câu: “Thích ở thì ở, không thích thì đi, ra cửa rẽ phải, cảm ơn!” đã khiến cho tất cả những người còn lại không dám ho he thêm một tiếng nào.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cứ thế nhìn nhau mà không nói nên lời.
Nói đùa gì thế! Phòng thí nghiệm của trường đại học Bắc Kinh là hạng mục nghiên cứu khoa học xây dựng cấp quốc gia, những người có thể vào được đều là nhân tài trong nhân tài của giới vật lý. Ở đây không chỉ những trang thiết bị được chuẩn bị chu đáo đầy đủ, họ còn được tiếp xúc với công nghệ và các tài liệu mới nhất trên các phương diện nghiên cứu của ngành vật lý hạt nhân trên thế giới. Một nơi tốt như thế, chỉ có người ngốc mới vì tức giận nhất thời mà bỏ đi những thứ đãi ngộ tốt khác.
Sau đấy mọi người đều đồng loại im lặng và hoàn toàn phớt lờ Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh hoàn toàn biết được, sự đãi ngộ đặc biệt của bản thân cô, sẽ dẫn đến những tranh cãi nên trước khi vào phòng thí nghiệm cô đã chuẩn bị trước tâm lý rồi. Một mặt cô không muốn lãng phí tài năng của Dạ Cô Tinh bản gốc về phương diện vật lý hạt nhân. Mặt khác, cô không muốn làm một Diêm Đông Bình tuy nghiêm khắc nhưng lại có chút đáng yêu này thất vọng.
Cô có thể nhìn ra Diêm Đông Bình thật sự muốn nhận cô làm đệ tử. Lúc ban đầu, trong trường có rất nhiều tin đồn khó nghe, nào là “lấy sắc đẹp để dụ dỗ”, nào là “lấy việc công làm việc tư”. Người như Diêm Đông Bình mà nghe được những lời này đáng lẽ phải sởn cả da gà. Nhưng ai mà ngờ được ông lại phản ứng rất gay gắt, thậm chí còn đòi sẽ nhờ pháp luật can thiệp để xử lý những người đưa tin đồn thất thiệt.
Việc được ông che chở vô điều kiện như thế khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy rất ấm lòng. Phải biết là lúc đấy Dạ Cô Tinh còn chưa nhận ông làm sư phụ, ông hoàn toàn không cần thiết phải bảo vệ cô như thế.
Ngày hôm nay khi cô vừa bước vào phòng thí nghiệm đã cảm thấy sự ghen tị hoặc không phục, hay khinh thường từ mọi người xung quanh. Thế nhưng cô vẫn chỉ cười cười rồi phớt lờ bọn họ đi, chăm chú nghe Diêm Đông Bình giảng giải tổng quát về quá trình thí nghiệm sắp tới rồi đi lấy tài liệu để chuẩn bị.
“Thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ nhanh chóng phân tích xong số liệu.”
Diêm Đông Bình mỉm cười gật gật đầu ra chiều mãn nguyện.
“Nhanh chóng là trong bao lâu?”
Một cô gái vóc dáng khá cao đưa ra câu hỏi nghi ngờ, ánh mắt không thèm che giấu sự khinh thường của mình.
Cô ta không tin rằng chỉ một sinh viên nhỏ nhoi có thể phân tích xong ngần đấy số liệu, chưa kể mô hình phân tích dữ liệu không phải là nội dung học ở chương trình bậc đại học mà hầu hết đều chỉ xuất hiện trong các giáo trình của nghiên cứu sinh.
Một sinh viên không biết trời cao đất dày đến cả tài liệu thực nghiệm cơ bản còn xem không hiểu mà còn dám nói là “hoàn thành phân tích số liệu”?
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày. Tuy rằng cô không thích giọng điệu của người này nhưng không thể mới ngày đầu tiên đã làm mất lòng người ta được, nên đáp lại với ngữ khí không kiêu ngạo nhưng cũng không hề nhún nhường: “Chắc là cần cỡ một tuần.”
Câu nói vừa thốt ra, mọi người liền nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật, đến cả Diêm Bông Bình đang uống nước cũng bị sặc, ông nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp.
“Có phải là chậm quá không, thế thì… năm ngày cũng được…”
Xem ra phải thức đêm rồi. Sắc mặt mọi người lại càng quái lạ hơn.
Diêm Đông Bình ho nhẹ hai tiếng, đúng lúc ông chuẩn bị mở miệng thì đã bị cô gái cao ráo kia cướp mất lời.
Cô ta nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt xem thường và chế nhạo không thèm che giấu, cười đầy chế giễu: “Cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ? Cô nói xem, một mình cô, trong vòng năm ngày, có thể hoàn thành phân tích tất cả những số liệu này?”
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Cô Tinh hỏi lại rất tự nhiên.
“Cô có biết là, cứ cho là tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều tham gia, cũng không thể đảm bảo trong một khoảng thời gian năm ngày ngắn ngủi, là có thể thống kê xong lượng dữ liệu lớn như thế không? Cô nghĩ rằng chỉ dựa vào một mình cô có thể hoàn thành một khối lượng công việc mà tất cả mọi người ở đây đều không thể hoàn thành à? Em gái à, em cũng ngây thơ quá nhỉ?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày. Có câu “Ta kính người một thước, người kính ta một trượng”.
Nhưng có những người, khi bạn khách sáo với người ta, thì người ta lại càng được đằng chân lân đằng đầu với bạn.
Cô không có cái sở thích tự làm khổ mình như thế. Thế nên, cô không thèm khách sáo nữa, chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chuyện mấy người không làm được không có nghĩa người khác cũng không thể hoàn thành được. Chị à, chị cũng tự tin quá rồi đấy!”
“Cô!” Cô gái cao kều kia tức đến tái mặt.
“Khụ khụ… Mọi người học hỏi lẫn nhau là chuyện tốt, nhưng phải có chừng mực, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí. Còn về việc phân tích số liệu kia, Cô Tinh, thầy thấy em cứ…” Diêm Đông Bình vốn định nói cô để một tháng nữa nộp, lại không ngờ rằng ông còn chưa nói hết Dạ Cô Tinh cứ ương bướng đâm đầu vào chỗ chết.
“Không cần đâu thầy, năm ngày với em là đủ rồi. Tuy nhiên nếu như thầy cho một tuần em lại càng vui. Dù sao thì thức khuya cũng nhanh già lắm, em còn đang trẻ trung phơi phới như thế này.”
“Không biết lễ độ.” Cô nàng cao ráo kia nhìn cô hằm hằm thấp giọng mắng một câu.
“Cô Tinh à, thật sự em không cần…” Diêm Đông Bình cũng hơi luống cuống, chuyện phân tích những số liệu này, nào có thể hoàn thành trong vòng một tuần được. Dạ Cô Tinh có thông minh đến mức nào cũng không phải là siêu máy tính, đứa trẻ này thật là….
“Giáo sư, cốc nước của thầy sắp tràn ra rồi.” Cô gái kia lên tiếng nhắc nhở ông.
Cô ta thật sự không chịu nổi sự che chở của giáo sư với con nhóc này, một cái vẻ ngoài đẹp mã cũng đáng để thành bảo bối ư? Cô ta cực kỳ nghi ngờ Diêm Đông Bình già quá nên lú lẫn rồi. Xinh đẹp một chút chắc gì não đã tốt.
Lúc nghe những tin đồn trong giới sinh viên cô ta còn không tin, nhưng lúc nhìn thấy ngoại hình của Dạ Cô Tinh thì cô ta đã tin đến ba phần. Rõ ràng là hồ ly tinh trời sinh, đôi mắt kia rõ ràng quyến rũ người biết bao.
“Thầy không cần phải nghĩ nhiều, xin hãy tin tưởng em một lần ạ!” Dạ Cô Tinh nhìn Diêm Đông Bình rất nghiêm túc.
Diêm Đông Bình thở dài, thôi vậy, để cô chịu khổ một chút cũng tốt. Ông nhớ đến lúc đầu mình cũng không sợ trời không sợ đất như thế, cứ luôn tiến về phía trước, cuối cùng vẫn đụng phải tường…
“Có điều, như thế này thì không vui lắm. Hay là chúng ta cá cược một chút đi?” Dạ Cô Tinh chống cằm ra vẻ xem trò vui.
“Cược thế nào?” Cô nàng cao kều kia nhanh chóng tiếp lời.
Triệu Gia Nam cô từ nhỏ đến lớn không hề sợ cái gì, một đứa sinh viên không biết tự lượng sức mình lại muốn đi đấu với cô ta ư?
“Hừm~…” Dạ Cô Tinh trầm mặc một chút sau đó cười nói: “Nếu như trong bảy ngày tôi có thể đưa ra phân tích số liệu chính xác, thì vị trí phụ trách dự án của chị đổi cho tôi.”
Hai mắt Triệu Gia Nam trợn lên, tức muốn nổ phổi, chỉ hận không thể xông qua xé nát mặt Dạ Cô Tinh luôn. Sao trên đời lại có người không biết phải trái như cô chứ?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Được! Nhưng nếu như cô không làm được thì phải lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, và vĩnh viễn không được học tập phát triển trong ngành vật lý hạt nhân nữa.”
Vĩnh viễn không phát triển trong ngành vật lý hạt nhân nữa? Cô gái này thật độc ác!
“Được! Có điều tôi muốn thêm một điều kiện, nếu như tôi thắng, ngoài việc nhường vị trí, sau này chị cũng không được đặt chân vào ngành vật lý hạt nhân. Thế này mới công bằng đúng không?”
“…Được, tôi đồng ý.” Triệu Gia Nam rất tự tin, đây rõ ràng là một canh bạc không hề kích thích. Cô ta không tin trên đời này có người nào có thể hoàn thành một dự án có dữ liệu khổng lồ như vậy trong thời gian 7 ngày ngắn ngủi, ngay cả Diêm Đông Bình cũng không làm được.
Cho nên Dạ Cô Tinh thua chắc rồi. Cô ta đã không đợi nổi để nhìn cảnh Dạ Cô Tinh thua thê thảm, khóc không ra nước mắt. Không được, lỡ như cô ta hối hận thì sao? Vẫn phải nghĩ cách khác…
Triệu Gia Nam động não một chút, ánh mắt nhìn quanh quét một vòng qua mọi người xung quanh cuối cùng dùng lại trên người Diêm Đông Bình đang còn ngơ ngác ra: “Hôm nay mời giáo sư Diêm và các bạn học làm chứng, cho dù là ai thua cũng phải thực hiện lời hứa.”
Lúc Diêm Đông Bình hoàn hồn lại đã không còn kịp nữa rồi, thật sự là làm cho ông buồn chết mất thôi. Ông rất thương Dạ Cô Tinh nhưng mà sự việc đã đến bước này chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cùng lắm thì ông lại đưa cái mặt già này ra, dù sao ông cũng đã quyết định sẽ bảo vệ Dạ Cô Tinh. Haizz! Một đứa hai đứa, không có ai để ông bớt lo cả…
Chương 28: Chị dâu quá dữ. Diệp Lưu Thanh đến.
Dạ Cô Tinh vừa ra khỏi cổng trường đã bị một chiếc xe Honda màu đen ngăn lại. Cô lùi ra sau một bước rồi đứng yên, lông mày hơi nhướng lên.
Bắt đầu từ khi nhận được mệnh lệnh kia của lão đại, thật ra trong lòng Vương Trực đã sụp đổ!
Tối hôm qua, được thần tượng trong lòng là anh Vu gọi tới, cậu ta kích động đến mức đứng ngồi không yên, thay ra thay vào năm bộ quần áo, lại đánh răng rửa mặt, bận rộn một lúc lâu cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
Được dẫn đến phòng làm việc, cậu ta nghe thấy trái tim bé bỏng của mình đập thình thịch, còn hồi hộp hơn so với lần ‘phá thân’ năm 18 tuổi ấy.
Mụ nội nó chứ! Phòng làm việc! Phòng làm việc của thần tượng đấy! Không ngờ lúc còn sống cậu ta cũng có thể bước vào “căn cứ quân sự” qua trọng này!
Trời ạ! Không phải đang nằm mơ chứ……
Ui da! Đau…
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Không phải nằm mơ nha! Oh yeah! Lúc cậu ta đang vô cùng tự mãn, một loạt tiếng bước chân nặng nề mà nhịp nhàng từ phía sau truyền tới, Vương Trực ngoảnh đầu lại, thần tượng gần ngay trước mặt!
“Anh Vu.”
“Ừm.” Vu Sâm gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi, mang một sức ép mạnh mẽ lao thẳng tới mặt Vương Trực.
Vương Trực nuốt nuốt nước miếng, vô thức đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Vương Trực?” Giọng điệu khó mà phân biệt hàm ý, cao thâm khó đoán, khó có thể nắm bắt.
“… Vâng, là em đây.” Vương Trực suýt nữa không đáp lại. “Tiểu Hắc”, “anh Hắc” xưng hô linh tinh nghe nhiều rồi, đột ngột nghe thấy tên mình, thật sự hơi luống cuống một chút.
“Sinh viên hàng đầu chuyên ngành IT đại học Thanh Hoa?”
Ánh mắt Vương Trực hơi lóe lên, khom lưng càng thêm cung kính, cái đầu trọc lóc lóe sáng như bóng đèn lớn, Vu Sâm nhìn thấy thì cau mày.
“Cái này… Cũng không tính là sinh viên hàng đầu, chỉ là một nghiên cứu sinh.”
Không muốn hỏi quá nhiều, Vu Sâm vung bàn tay lên: “Ngày mai cậu đi đến đại học Bắc Kinh…”
Sự việc chính là như thế này.
Trở lại phòng trọ, Vương Trực buồn bực đến mức muốn đập đầu vào tường. Sau lại nghĩ, cảm thấy như thế chắc chắn rất đau, lần sau rồi tính, tắm trước rồi ngủ đã…
Còn không phải là làm việc cùng với một đứa con gái sao, Vương Trực cậu không sợ trời không sợ đất, sống còn dai hơn cả gián. Nhưng… Con mẹ nó sao lại nghẹn khuất thế này?!
Thần tượng à, anh Vu à, anh Sâm à, thần à…. người con gái của anh cơ mà… sao không tự mình đi đi chứ….
Ngày hôm sau, tự mình sửa soạn một cách chậm rì rì xong, Vương Trực lái xe đến trường đại học Bắc Kinh, dọc đường đi tâm trạng buồn bực….
Liếc mắt nhìn ảnh anh Vu gửi cho cậu ta, ánh mắt Vương Trực khựng lại, nhịn không được nuốt nước miếng cái ực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Quá, con mẹ nó quá xinh đẹp!
Lập tức, sự sùng bái với Vu Sâm lại tăng lên vùn vụt, lão đại đúng là lão đại, ngay cả mắt nhìn phụ nữ cũng đều đỉnh nhất! Một gương mặt dễ nhận ra như vậy, tin chắc rằng sẽ không khó tìm lắm.
Quả nhiên, mới đó đã gặp được! Vương Trực xuống xe, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Dạ Cô Tinh. Cả người mặc bộ vest màu đen chỉnh tề, cộng thêm một đôi kính đen cực ngầu, nháy mắt đã hấp dẫn một đám đông người vây xem.
Khụ Khụ… Nhưng mà cái đầu trọc phát sáng như cái bóng đèn này hơi phá cảnh một chút, ngoài ra, rất được!
“Chào chị dâu!” Một tiếng gào to lớn vang dội, giống như khẩu hiệu trong lễ duyệt binh, thành công chuyển sự chú ý của mọi người sang người Dạ Cô Tinh.
Mặt Dạ Cô Tinh lập tức đen hơn nửa: “Câm miệng!” Cứ như là rít lên hai chữ này từ kẽ răng.
“Hớ…”
“Còn không lên xe? Chờ bị vây xem như gấu trúc à?”
“Hả? À… Mời, mời chị…” Vương Trực vội vàng kéo cửa xe bên ghế phụ ra, sau khi Dạ Cô Tinh lên xe, nhanh chóng khởi động, lái xe tời đi.
“Wow! Ngầu quá…”
“Hạnh phúc quá! Nếu tôi cũng có một người bạn trai trong hắc bang thì tốt biết mấy…”
“Nhà giàu thì ác tâm, hắc bang tình thâm nghĩa nặng, cùng sống cùng chết! Aa…. Trời ơi! Thật là lãng mạn!”
“… Viện trưởng bảo mấy người mau uống thuốc đi…”
“……”
Lúc này, không khí trong xe rất vi diệu.
“Chị, chị dâu, chị…”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên trở nên sắc bén, như những cây kim dài nhọn dày đặc ngay ngắn đồng thời đóng vào trái tim bé bỏng đang run rẩy của Vương Trực.
“Nghĩ kỹ rồi nói lại.”
“Cô… cô Dạ?” Vương Trực mở miệng thăm dò thử, ánh mắt kia của chị dâu ghê quá, đáng sợ quá!
Nét mặt lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh hơi dịu lại: “Vu Sâm sai anh tới?”
“Vâng. Vâng.”
“Anh ta đã nói rõ ràng với anh chưa?”
“Vu, Anh Vu kêu tôi đi theo chị… cô, chờ đợi sai bảo.” Dưới sự tức giận mạnh mẽ của Dạ Cô Tinh, Vương Trực thức thời mà nuốt chữ “dâu” kia xuống, đổi giọng gọi “cô”.
Trong lòng Vương Trực nói thầm, anh Vu quả nhiên có mắt nhìn người độc đáo, chọn phụ nữ cùng khó trị đến thế!. Khổ chết cậu ta rồi…
“Tiểu Hắc?”
“Mời chị căn dặn… mà khoan đã! Sao chị biết…” Quả nhiên là gặp được cậu đàn em trông cửa ở phòng bệnh kia.
“Cô là… Từ từ để tôi nghĩ lại… Thật sự càng nhìn càng thấy quen… Cô, cô là chị y tá!”
Vương Trực như phát hiện ra bí mật động trời gì, miệng há to đến mức có thể nhét lọt một quả trứng gà. Hóa ra, hóa ra anh Vu lại có khẩu vị này…
Nhìn hết một loạt phản ứng của Vương Trực, Dạ Cô Tinh hài lòng gật đầu, khả năng quan sát cũng không tệ lắm. Phải biết rằng, hôm đó khẩu trang đã che hơn nửa khuôn mặt cô, dưới tình huống này còn có thể liếc mắt một cái nhận ra cô ngay, người này không phải nhạy bén bình thường!
“Cô, cô Dạ, bây giờ đi đâu?”
“Khu CBD, trung tâm thương mại Century, quảng trường Moore.”
Hôm nay là ngày thử vai công khai của “Bầu trời thành phố”, Vương Thạch mời cô đi kiểm định.
Kiểm định sao? Dạ Cô Tinh chậm rãi cười nhếch môi.
Lúc Dạ Cô Tinh đến, Vương Thạch đã chờ dưới sảnh của trung tâm thương mại Century, còn liên tục nâng cổ tay lên xem giờ.
Dạ Cô Tinh xuống xe, nhìn Vương Trực nói: “Đi theo thôi.”
Sau đó, quay sang Vương Thạch bên cạnh: “Bao nhiêu người đến rồi?”
“Tổng cộng 123 người, 56 nam; 67 nữ. Chủ yếu là ngôi sao hạng ba, có khoảng một phần mười là sinh viên còn đi học.”
“Bên truyền thông tới bao nhiêu?”
“Chuyện này……” Trên mặt Vương Thạch thoáng qua nét xấu hổ, khẽ cắn môi, mở miệng nói tiếp: “Thư mời gửi đi cứ như đá chìm đáy biển, các đối tác truyền thông… không có một người nào.”
Dạ Cô Tinh cười khẽ một tiếng: “Không ngoài dự đoán. Xem ra, có đôi khi anh dâng thứ tốt đến tận miệng người ta, họ cũng chưa chắc cảm kích.”
Trong mắt Vương Thạch chợt lóe lên tia nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh giấu đi: “Mấy tờ báo nhỏ lại tới khá nhiều.”
Ting —— Tiếng báo cửa thang máy mở ra, một tấm biển có dòng chữ “Địa điểm thử vai ‘Bầu trời thành phố’” đập vào mắt ba người.
Toàn bộ địa điểm được Vương Thạch bố trí gọn gàng rộng rãi, tiết kiệm kinh tế là chính, nhưng cũng không đơn giản đến mức không có đài để lên.
“Anh thật có lòng.” Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng.
Lúc này lòng Vương Thạch mới hoàn toàn thả lỏng. Vì lần thử vai hôm nay, một mình anh ta gửi thiệp mời, tìm địa điểm, bàn mức tiền thuê, thuê người trang trí dàn dựng… Đã liên tục ba ngày ba đêm, nhưng chỉ vì bốn chữ vô cùng đơn giản của cô gái nhỏ này, anh ta giống như đạt được phần thưởng cao quý. Cực nhọc và thời gian phải trả giá đều xứng đáng!
Ba người đi vào đại sảnh thử vai, một người đàn ông mặc áo sơ mi xám xanh, quần baggy màu trắng lập tức đi qua chào hỏi.
Vương Thạch đấm lên đầu vai thon gầy của anh ta: “Anh em tốt, ân huệ lớn như vậy không có lời nào mà cảm ơn cho hết được!”
Người đàn ông giả vờ ôm ngực, lui về sau hai bước: “Khụ khụ… Đồ thô lỗ!”
Trong nháy mắt anh ta tới nghênh đón, Dạ Cô Tinh đã nhanh chóng đánh giá từ đầu đến chân một lượt.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tuổi tác tương đương với Vương Thạch, cao gần một mét tám, dáng người gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp. Tóc ngắn gọn gàng, hợp với nụ cười tươi thoải mái mới mẻ ôn hòa, khiến người khác như tắm mình trong gió xuân.
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh phát hiện, hóa ra màu xám xanh còn có thể mặc, và cho ra loại cảm giác này…. dứt khoát, quyết đoán, gọn gàng.
“Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn thời đại học của tôi, hiện là người đại diện của công ty Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị, Diệp Lưu Thanh, Gavin. Cũng là một trong những giám khảo được mời trong buổi thử vai hôm nay. Vị này chính là nhà sản xuất phim ‘Bầu trời thành phố’, cô Dạ.”
“Chào cô, cô Diệp. Nói không chừng 300 năm trước chúng ta là người một nhà đấy.” Diệp Lưu Thanh cười dịu dàng nhã nhặn, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ ấm áp.
“Rất vui khi được gặp mặt. Đáng tiếc, ‘Dạ’ chứ không phải ‘Diệp’, khiến anh Diệp thất vọng rồi.”
“Hóa ra là cô Dạ, cùng âm nhưng không cùng chữ, nhưng cũng có thể coi là một loại duyên phận” (Trong tiếng Trung chữ Diệp và chữ Dạ có phát âm giống nhau.)
Lúc nhận được điện thoại của Vương Thạch, Dạ Cô Tinh mới đi ra từ phòng thí nghiệm.
Các thành viên cũ của phòng thí nghiệm đều có thái độ khá là trông chờ với người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được mời vào phòng thí nghiệm của Đại học Bắc Kinh lần này.
Hầu hết những người có thể chính thức nhận được thư mời tham gia phòng thí nghiệm thì ít nhất đều có bằng tiến sĩ. Và chỉ có một số thạc sĩ đạt giải vàng trong các cuộc thi nghiên cứu khoa học toàn cầu. Vì thế sự tham gia của Dạ Cô Tinh cực kỳ đặc biệt. Không chỉ là vì cô đang còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, mà còn vì sự bao dung đặc biệt của Diêm Đông Bình với cô.
Thời gian thoải mái, được phép vắng mặt các cuộc họp thảo luận học thuật, tất cả những việc này đều là đãi ngộ bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Giáo sư Diêm của đại học Bắc Kinh, nhân vật được người người ngưỡng mộ ở khoa vật lý hạt nhân, nổi tiếng với sự nghiêm khắc, yêu cầu đối với sinh viên của mình cũng cực kỳ nghiêm khắc. Sau khi được mời tham gia phòng thí nghiệm, thời gian làm việc cơ bản là 8 tiếng mỗi ngày.
Hầu hết mọi người đến phòng thí nghiệm vào sáng sớm, ở lại cả ngày, lúc trở về đã là gần mười giờ tối. Thậm chí có người còn ở qua đêm. Nếu như không thể chịu nổi thì nằm trên ghế chợp mắt khoảng một hoặc hai tiếng, sau đó tỉnh lại lại phấn chấn hừng hực khí thế.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Sự tùy tiện và thoải mái của Dạ Cô Tinh đã hoàn toàn kích thích đến trái tim mỏng manh yếu đuối của đám người điên cuồng với khoa học này. Ai mà không muốn tự do sắp xếp giờ giấc của mình? Có ai tình nguyện cả ngày ngồi ở phòng thí nghiệm, không gái gú, không rượu chè, đâu cũng là số liệu, trong đầu toàn là quá trình thí nghiệm.
“Giáo sư, thầy phân biệt đối xử quá!”
“Em không phục!”
“Em cũng không phục!”
“Giáo sư, đúng là không có quy củ mà….”
“Thật sự không chịu được phòng thí nghiệm này nữa rồi…. bất công thế này…”
Những lời phàn nàn oán trách này Diêm Đông bình đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng ông vẫn cứ bỏ ngoài tai. Lúc đầu còn có cả thư nặc danh khiếu nại, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải ra mặt mà còn không có tác dụng gì, ông nào sợ mấy đứa sinh viên này náo loạn chứ!
Chỉ cần một câu: “Thích ở thì ở, không thích thì đi, ra cửa rẽ phải, cảm ơn!” đã khiến cho tất cả những người còn lại không dám ho he thêm một tiếng nào.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cứ thế nhìn nhau mà không nói nên lời.
Nói đùa gì thế! Phòng thí nghiệm của trường đại học Bắc Kinh là hạng mục nghiên cứu khoa học xây dựng cấp quốc gia, những người có thể vào được đều là nhân tài trong nhân tài của giới vật lý. Ở đây không chỉ những trang thiết bị được chuẩn bị chu đáo đầy đủ, họ còn được tiếp xúc với công nghệ và các tài liệu mới nhất trên các phương diện nghiên cứu của ngành vật lý hạt nhân trên thế giới. Một nơi tốt như thế, chỉ có người ngốc mới vì tức giận nhất thời mà bỏ đi những thứ đãi ngộ tốt khác.
Sau đấy mọi người đều đồng loại im lặng và hoàn toàn phớt lờ Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh hoàn toàn biết được, sự đãi ngộ đặc biệt của bản thân cô, sẽ dẫn đến những tranh cãi nên trước khi vào phòng thí nghiệm cô đã chuẩn bị trước tâm lý rồi. Một mặt cô không muốn lãng phí tài năng của Dạ Cô Tinh bản gốc về phương diện vật lý hạt nhân. Mặt khác, cô không muốn làm một Diêm Đông Bình tuy nghiêm khắc nhưng lại có chút đáng yêu này thất vọng.
Cô có thể nhìn ra Diêm Đông Bình thật sự muốn nhận cô làm đệ tử. Lúc ban đầu, trong trường có rất nhiều tin đồn khó nghe, nào là “lấy sắc đẹp để dụ dỗ”, nào là “lấy việc công làm việc tư”. Người như Diêm Đông Bình mà nghe được những lời này đáng lẽ phải sởn cả da gà. Nhưng ai mà ngờ được ông lại phản ứng rất gay gắt, thậm chí còn đòi sẽ nhờ pháp luật can thiệp để xử lý những người đưa tin đồn thất thiệt.
Việc được ông che chở vô điều kiện như thế khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy rất ấm lòng. Phải biết là lúc đấy Dạ Cô Tinh còn chưa nhận ông làm sư phụ, ông hoàn toàn không cần thiết phải bảo vệ cô như thế.
Ngày hôm nay khi cô vừa bước vào phòng thí nghiệm đã cảm thấy sự ghen tị hoặc không phục, hay khinh thường từ mọi người xung quanh. Thế nhưng cô vẫn chỉ cười cười rồi phớt lờ bọn họ đi, chăm chú nghe Diêm Đông Bình giảng giải tổng quát về quá trình thí nghiệm sắp tới rồi đi lấy tài liệu để chuẩn bị.
“Thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ nhanh chóng phân tích xong số liệu.”
Diêm Đông Bình mỉm cười gật gật đầu ra chiều mãn nguyện.
“Nhanh chóng là trong bao lâu?”
Một cô gái vóc dáng khá cao đưa ra câu hỏi nghi ngờ, ánh mắt không thèm che giấu sự khinh thường của mình.
Cô ta không tin rằng chỉ một sinh viên nhỏ nhoi có thể phân tích xong ngần đấy số liệu, chưa kể mô hình phân tích dữ liệu không phải là nội dung học ở chương trình bậc đại học mà hầu hết đều chỉ xuất hiện trong các giáo trình của nghiên cứu sinh.
Một sinh viên không biết trời cao đất dày đến cả tài liệu thực nghiệm cơ bản còn xem không hiểu mà còn dám nói là “hoàn thành phân tích số liệu”?
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày. Tuy rằng cô không thích giọng điệu của người này nhưng không thể mới ngày đầu tiên đã làm mất lòng người ta được, nên đáp lại với ngữ khí không kiêu ngạo nhưng cũng không hề nhún nhường: “Chắc là cần cỡ một tuần.”
Câu nói vừa thốt ra, mọi người liền nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật, đến cả Diêm Bông Bình đang uống nước cũng bị sặc, ông nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp.
“Có phải là chậm quá không, thế thì… năm ngày cũng được…”
Xem ra phải thức đêm rồi. Sắc mặt mọi người lại càng quái lạ hơn.
Diêm Đông Bình ho nhẹ hai tiếng, đúng lúc ông chuẩn bị mở miệng thì đã bị cô gái cao ráo kia cướp mất lời.
Cô ta nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt xem thường và chế nhạo không thèm che giấu, cười đầy chế giễu: “Cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ? Cô nói xem, một mình cô, trong vòng năm ngày, có thể hoàn thành phân tích tất cả những số liệu này?”
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Cô Tinh hỏi lại rất tự nhiên.
“Cô có biết là, cứ cho là tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều tham gia, cũng không thể đảm bảo trong một khoảng thời gian năm ngày ngắn ngủi, là có thể thống kê xong lượng dữ liệu lớn như thế không? Cô nghĩ rằng chỉ dựa vào một mình cô có thể hoàn thành một khối lượng công việc mà tất cả mọi người ở đây đều không thể hoàn thành à? Em gái à, em cũng ngây thơ quá nhỉ?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày. Có câu “Ta kính người một thước, người kính ta một trượng”.
Nhưng có những người, khi bạn khách sáo với người ta, thì người ta lại càng được đằng chân lân đằng đầu với bạn.
Cô không có cái sở thích tự làm khổ mình như thế. Thế nên, cô không thèm khách sáo nữa, chỉ lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chuyện mấy người không làm được không có nghĩa người khác cũng không thể hoàn thành được. Chị à, chị cũng tự tin quá rồi đấy!”
“Cô!” Cô gái cao kều kia tức đến tái mặt.
“Khụ khụ… Mọi người học hỏi lẫn nhau là chuyện tốt, nhưng phải có chừng mực, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí. Còn về việc phân tích số liệu kia, Cô Tinh, thầy thấy em cứ…” Diêm Đông Bình vốn định nói cô để một tháng nữa nộp, lại không ngờ rằng ông còn chưa nói hết Dạ Cô Tinh cứ ương bướng đâm đầu vào chỗ chết.
“Không cần đâu thầy, năm ngày với em là đủ rồi. Tuy nhiên nếu như thầy cho một tuần em lại càng vui. Dù sao thì thức khuya cũng nhanh già lắm, em còn đang trẻ trung phơi phới như thế này.”
“Không biết lễ độ.” Cô nàng cao ráo kia nhìn cô hằm hằm thấp giọng mắng một câu.
“Cô Tinh à, thật sự em không cần…” Diêm Đông Bình cũng hơi luống cuống, chuyện phân tích những số liệu này, nào có thể hoàn thành trong vòng một tuần được. Dạ Cô Tinh có thông minh đến mức nào cũng không phải là siêu máy tính, đứa trẻ này thật là….
“Giáo sư, cốc nước của thầy sắp tràn ra rồi.” Cô gái kia lên tiếng nhắc nhở ông.
Cô ta thật sự không chịu nổi sự che chở của giáo sư với con nhóc này, một cái vẻ ngoài đẹp mã cũng đáng để thành bảo bối ư? Cô ta cực kỳ nghi ngờ Diêm Đông Bình già quá nên lú lẫn rồi. Xinh đẹp một chút chắc gì não đã tốt.
Lúc nghe những tin đồn trong giới sinh viên cô ta còn không tin, nhưng lúc nhìn thấy ngoại hình của Dạ Cô Tinh thì cô ta đã tin đến ba phần. Rõ ràng là hồ ly tinh trời sinh, đôi mắt kia rõ ràng quyến rũ người biết bao.
“Thầy không cần phải nghĩ nhiều, xin hãy tin tưởng em một lần ạ!” Dạ Cô Tinh nhìn Diêm Đông Bình rất nghiêm túc.
Diêm Đông Bình thở dài, thôi vậy, để cô chịu khổ một chút cũng tốt. Ông nhớ đến lúc đầu mình cũng không sợ trời không sợ đất như thế, cứ luôn tiến về phía trước, cuối cùng vẫn đụng phải tường…
“Có điều, như thế này thì không vui lắm. Hay là chúng ta cá cược một chút đi?” Dạ Cô Tinh chống cằm ra vẻ xem trò vui.
“Cược thế nào?” Cô nàng cao kều kia nhanh chóng tiếp lời.
Triệu Gia Nam cô từ nhỏ đến lớn không hề sợ cái gì, một đứa sinh viên không biết tự lượng sức mình lại muốn đi đấu với cô ta ư?
“Hừm~…” Dạ Cô Tinh trầm mặc một chút sau đó cười nói: “Nếu như trong bảy ngày tôi có thể đưa ra phân tích số liệu chính xác, thì vị trí phụ trách dự án của chị đổi cho tôi.”
Hai mắt Triệu Gia Nam trợn lên, tức muốn nổ phổi, chỉ hận không thể xông qua xé nát mặt Dạ Cô Tinh luôn. Sao trên đời lại có người không biết phải trái như cô chứ?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Được! Nhưng nếu như cô không làm được thì phải lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, và vĩnh viễn không được học tập phát triển trong ngành vật lý hạt nhân nữa.”
Vĩnh viễn không phát triển trong ngành vật lý hạt nhân nữa? Cô gái này thật độc ác!
“Được! Có điều tôi muốn thêm một điều kiện, nếu như tôi thắng, ngoài việc nhường vị trí, sau này chị cũng không được đặt chân vào ngành vật lý hạt nhân. Thế này mới công bằng đúng không?”
“…Được, tôi đồng ý.” Triệu Gia Nam rất tự tin, đây rõ ràng là một canh bạc không hề kích thích. Cô ta không tin trên đời này có người nào có thể hoàn thành một dự án có dữ liệu khổng lồ như vậy trong thời gian 7 ngày ngắn ngủi, ngay cả Diêm Đông Bình cũng không làm được.
Cho nên Dạ Cô Tinh thua chắc rồi. Cô ta đã không đợi nổi để nhìn cảnh Dạ Cô Tinh thua thê thảm, khóc không ra nước mắt. Không được, lỡ như cô ta hối hận thì sao? Vẫn phải nghĩ cách khác…
Triệu Gia Nam động não một chút, ánh mắt nhìn quanh quét một vòng qua mọi người xung quanh cuối cùng dùng lại trên người Diêm Đông Bình đang còn ngơ ngác ra: “Hôm nay mời giáo sư Diêm và các bạn học làm chứng, cho dù là ai thua cũng phải thực hiện lời hứa.”
Lúc Diêm Đông Bình hoàn hồn lại đã không còn kịp nữa rồi, thật sự là làm cho ông buồn chết mất thôi. Ông rất thương Dạ Cô Tinh nhưng mà sự việc đã đến bước này chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cùng lắm thì ông lại đưa cái mặt già này ra, dù sao ông cũng đã quyết định sẽ bảo vệ Dạ Cô Tinh. Haizz! Một đứa hai đứa, không có ai để ông bớt lo cả…
Chương 28: Chị dâu quá dữ. Diệp Lưu Thanh đến.
Dạ Cô Tinh vừa ra khỏi cổng trường đã bị một chiếc xe Honda màu đen ngăn lại. Cô lùi ra sau một bước rồi đứng yên, lông mày hơi nhướng lên.
Bắt đầu từ khi nhận được mệnh lệnh kia của lão đại, thật ra trong lòng Vương Trực đã sụp đổ!
Tối hôm qua, được thần tượng trong lòng là anh Vu gọi tới, cậu ta kích động đến mức đứng ngồi không yên, thay ra thay vào năm bộ quần áo, lại đánh răng rửa mặt, bận rộn một lúc lâu cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
Được dẫn đến phòng làm việc, cậu ta nghe thấy trái tim bé bỏng của mình đập thình thịch, còn hồi hộp hơn so với lần ‘phá thân’ năm 18 tuổi ấy.
Mụ nội nó chứ! Phòng làm việc! Phòng làm việc của thần tượng đấy! Không ngờ lúc còn sống cậu ta cũng có thể bước vào “căn cứ quân sự” qua trọng này!
Trời ạ! Không phải đang nằm mơ chứ……
Ui da! Đau…
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Không phải nằm mơ nha! Oh yeah! Lúc cậu ta đang vô cùng tự mãn, một loạt tiếng bước chân nặng nề mà nhịp nhàng từ phía sau truyền tới, Vương Trực ngoảnh đầu lại, thần tượng gần ngay trước mặt!
“Anh Vu.”
“Ừm.” Vu Sâm gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi, mang một sức ép mạnh mẽ lao thẳng tới mặt Vương Trực.
Vương Trực nuốt nuốt nước miếng, vô thức đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Vương Trực?” Giọng điệu khó mà phân biệt hàm ý, cao thâm khó đoán, khó có thể nắm bắt.
“… Vâng, là em đây.” Vương Trực suýt nữa không đáp lại. “Tiểu Hắc”, “anh Hắc” xưng hô linh tinh nghe nhiều rồi, đột ngột nghe thấy tên mình, thật sự hơi luống cuống một chút.
“Sinh viên hàng đầu chuyên ngành IT đại học Thanh Hoa?”
Ánh mắt Vương Trực hơi lóe lên, khom lưng càng thêm cung kính, cái đầu trọc lóc lóe sáng như bóng đèn lớn, Vu Sâm nhìn thấy thì cau mày.
“Cái này… Cũng không tính là sinh viên hàng đầu, chỉ là một nghiên cứu sinh.”
Không muốn hỏi quá nhiều, Vu Sâm vung bàn tay lên: “Ngày mai cậu đi đến đại học Bắc Kinh…”
Sự việc chính là như thế này.
Trở lại phòng trọ, Vương Trực buồn bực đến mức muốn đập đầu vào tường. Sau lại nghĩ, cảm thấy như thế chắc chắn rất đau, lần sau rồi tính, tắm trước rồi ngủ đã…
Còn không phải là làm việc cùng với một đứa con gái sao, Vương Trực cậu không sợ trời không sợ đất, sống còn dai hơn cả gián. Nhưng… Con mẹ nó sao lại nghẹn khuất thế này?!
Thần tượng à, anh Vu à, anh Sâm à, thần à…. người con gái của anh cơ mà… sao không tự mình đi đi chứ….
Ngày hôm sau, tự mình sửa soạn một cách chậm rì rì xong, Vương Trực lái xe đến trường đại học Bắc Kinh, dọc đường đi tâm trạng buồn bực….
Liếc mắt nhìn ảnh anh Vu gửi cho cậu ta, ánh mắt Vương Trực khựng lại, nhịn không được nuốt nước miếng cái ực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Quá, con mẹ nó quá xinh đẹp!
Lập tức, sự sùng bái với Vu Sâm lại tăng lên vùn vụt, lão đại đúng là lão đại, ngay cả mắt nhìn phụ nữ cũng đều đỉnh nhất! Một gương mặt dễ nhận ra như vậy, tin chắc rằng sẽ không khó tìm lắm.
Quả nhiên, mới đó đã gặp được! Vương Trực xuống xe, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Dạ Cô Tinh. Cả người mặc bộ vest màu đen chỉnh tề, cộng thêm một đôi kính đen cực ngầu, nháy mắt đã hấp dẫn một đám đông người vây xem.
Khụ Khụ… Nhưng mà cái đầu trọc phát sáng như cái bóng đèn này hơi phá cảnh một chút, ngoài ra, rất được!
“Chào chị dâu!” Một tiếng gào to lớn vang dội, giống như khẩu hiệu trong lễ duyệt binh, thành công chuyển sự chú ý của mọi người sang người Dạ Cô Tinh.
Mặt Dạ Cô Tinh lập tức đen hơn nửa: “Câm miệng!” Cứ như là rít lên hai chữ này từ kẽ răng.
“Hớ…”
“Còn không lên xe? Chờ bị vây xem như gấu trúc à?”
“Hả? À… Mời, mời chị…” Vương Trực vội vàng kéo cửa xe bên ghế phụ ra, sau khi Dạ Cô Tinh lên xe, nhanh chóng khởi động, lái xe tời đi.
“Wow! Ngầu quá…”
“Hạnh phúc quá! Nếu tôi cũng có một người bạn trai trong hắc bang thì tốt biết mấy…”
“Nhà giàu thì ác tâm, hắc bang tình thâm nghĩa nặng, cùng sống cùng chết! Aa…. Trời ơi! Thật là lãng mạn!”
“… Viện trưởng bảo mấy người mau uống thuốc đi…”
“……”
Lúc này, không khí trong xe rất vi diệu.
“Chị, chị dâu, chị…”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên trở nên sắc bén, như những cây kim dài nhọn dày đặc ngay ngắn đồng thời đóng vào trái tim bé bỏng đang run rẩy của Vương Trực.
“Nghĩ kỹ rồi nói lại.”
“Cô… cô Dạ?” Vương Trực mở miệng thăm dò thử, ánh mắt kia của chị dâu ghê quá, đáng sợ quá!
Nét mặt lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh hơi dịu lại: “Vu Sâm sai anh tới?”
“Vâng. Vâng.”
“Anh ta đã nói rõ ràng với anh chưa?”
“Vu, Anh Vu kêu tôi đi theo chị… cô, chờ đợi sai bảo.” Dưới sự tức giận mạnh mẽ của Dạ Cô Tinh, Vương Trực thức thời mà nuốt chữ “dâu” kia xuống, đổi giọng gọi “cô”.
Trong lòng Vương Trực nói thầm, anh Vu quả nhiên có mắt nhìn người độc đáo, chọn phụ nữ cùng khó trị đến thế!. Khổ chết cậu ta rồi…
“Tiểu Hắc?”
“Mời chị căn dặn… mà khoan đã! Sao chị biết…” Quả nhiên là gặp được cậu đàn em trông cửa ở phòng bệnh kia.
“Cô là… Từ từ để tôi nghĩ lại… Thật sự càng nhìn càng thấy quen… Cô, cô là chị y tá!”
Vương Trực như phát hiện ra bí mật động trời gì, miệng há to đến mức có thể nhét lọt một quả trứng gà. Hóa ra, hóa ra anh Vu lại có khẩu vị này…
Nhìn hết một loạt phản ứng của Vương Trực, Dạ Cô Tinh hài lòng gật đầu, khả năng quan sát cũng không tệ lắm. Phải biết rằng, hôm đó khẩu trang đã che hơn nửa khuôn mặt cô, dưới tình huống này còn có thể liếc mắt một cái nhận ra cô ngay, người này không phải nhạy bén bình thường!
“Cô, cô Dạ, bây giờ đi đâu?”
“Khu CBD, trung tâm thương mại Century, quảng trường Moore.”
Hôm nay là ngày thử vai công khai của “Bầu trời thành phố”, Vương Thạch mời cô đi kiểm định.
Kiểm định sao? Dạ Cô Tinh chậm rãi cười nhếch môi.
Lúc Dạ Cô Tinh đến, Vương Thạch đã chờ dưới sảnh của trung tâm thương mại Century, còn liên tục nâng cổ tay lên xem giờ.
Dạ Cô Tinh xuống xe, nhìn Vương Trực nói: “Đi theo thôi.”
Sau đó, quay sang Vương Thạch bên cạnh: “Bao nhiêu người đến rồi?”
“Tổng cộng 123 người, 56 nam; 67 nữ. Chủ yếu là ngôi sao hạng ba, có khoảng một phần mười là sinh viên còn đi học.”
“Bên truyền thông tới bao nhiêu?”
“Chuyện này……” Trên mặt Vương Thạch thoáng qua nét xấu hổ, khẽ cắn môi, mở miệng nói tiếp: “Thư mời gửi đi cứ như đá chìm đáy biển, các đối tác truyền thông… không có một người nào.”
Dạ Cô Tinh cười khẽ một tiếng: “Không ngoài dự đoán. Xem ra, có đôi khi anh dâng thứ tốt đến tận miệng người ta, họ cũng chưa chắc cảm kích.”
Trong mắt Vương Thạch chợt lóe lên tia nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh giấu đi: “Mấy tờ báo nhỏ lại tới khá nhiều.”
Ting —— Tiếng báo cửa thang máy mở ra, một tấm biển có dòng chữ “Địa điểm thử vai ‘Bầu trời thành phố’” đập vào mắt ba người.
Toàn bộ địa điểm được Vương Thạch bố trí gọn gàng rộng rãi, tiết kiệm kinh tế là chính, nhưng cũng không đơn giản đến mức không có đài để lên.
“Anh thật có lòng.” Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng.
Lúc này lòng Vương Thạch mới hoàn toàn thả lỏng. Vì lần thử vai hôm nay, một mình anh ta gửi thiệp mời, tìm địa điểm, bàn mức tiền thuê, thuê người trang trí dàn dựng… Đã liên tục ba ngày ba đêm, nhưng chỉ vì bốn chữ vô cùng đơn giản của cô gái nhỏ này, anh ta giống như đạt được phần thưởng cao quý. Cực nhọc và thời gian phải trả giá đều xứng đáng!
Ba người đi vào đại sảnh thử vai, một người đàn ông mặc áo sơ mi xám xanh, quần baggy màu trắng lập tức đi qua chào hỏi.
Vương Thạch đấm lên đầu vai thon gầy của anh ta: “Anh em tốt, ân huệ lớn như vậy không có lời nào mà cảm ơn cho hết được!”
Người đàn ông giả vờ ôm ngực, lui về sau hai bước: “Khụ khụ… Đồ thô lỗ!”
Trong nháy mắt anh ta tới nghênh đón, Dạ Cô Tinh đã nhanh chóng đánh giá từ đầu đến chân một lượt.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tuổi tác tương đương với Vương Thạch, cao gần một mét tám, dáng người gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp. Tóc ngắn gọn gàng, hợp với nụ cười tươi thoải mái mới mẻ ôn hòa, khiến người khác như tắm mình trong gió xuân.
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh phát hiện, hóa ra màu xám xanh còn có thể mặc, và cho ra loại cảm giác này…. dứt khoát, quyết đoán, gọn gàng.
“Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn thời đại học của tôi, hiện là người đại diện của công ty Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị, Diệp Lưu Thanh, Gavin. Cũng là một trong những giám khảo được mời trong buổi thử vai hôm nay. Vị này chính là nhà sản xuất phim ‘Bầu trời thành phố’, cô Dạ.”
“Chào cô, cô Diệp. Nói không chừng 300 năm trước chúng ta là người một nhà đấy.” Diệp Lưu Thanh cười dịu dàng nhã nhặn, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ ấm áp.
“Rất vui khi được gặp mặt. Đáng tiếc, ‘Dạ’ chứ không phải ‘Diệp’, khiến anh Diệp thất vọng rồi.”
“Hóa ra là cô Dạ, cùng âm nhưng không cùng chữ, nhưng cũng có thể coi là một loại duyên phận” (Trong tiếng Trung chữ Diệp và chữ Dạ có phát âm giống nhau.)
Bình luận facebook