• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 3 - Chương 77+78

Chương 77: Giội lên cả người, so sánh trăng-sao


Trong ánh mắt của Kỷ Tu Viện lóe lên một chút do dự, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển sang sự tức giận.


Cô ta rất quan tâm đến thái dộ của Lận Tuệ đối với mình, nhưng cô lại vô cùng chán ghét sự uy hiếp này của Dạ Cô Tinh, bất kể thế nào cô ta vẫn không thể thốt ra cái từ “chị dâu” này được.


Nhưng chỉ thấy cô ta cười lạnh lùng: “Sao phải thế? Tôi biết cô ghét tôi, và tôi cũng ghét cô, chỉ là một cái xưng hô thôi, cô cảm thấy có ý nghĩa gì à?”


“Tôi ghét cô?” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, không hổ là phái thực lực: “Ngày xưa không oán, ngày nay không thù, tôi ghét cô làm gì?”


Biểu cảm khá ngây thơ.


“Đừng có giả vờ.” Trong ánh mắt Kỷ Tu Viện hiện lên vẻ dịu dàng: “Tôi thích… anh họ, tôi biết là trong lòng cô không thoải mái.”


“Ha ha…” Dạ Cô Tinh bị cô gái ngốc nghếch này làm cho phải bật cười: “Quay bên phải 90 độ vừa hay có cái gương đấy, làm ơn hãy tự soi gương lại mình đi. Hơn nữa chuyện cô thích ai không hề liên quan đến tôi, dù cô có thực sự thích An Tuyển Hoàng, vậy thì đã làm sao? Một người đàn ông tốt chắc chắn sẽ có rất nhiều người phụ nữ thèm muốn, điều này chỉ chứng minh mắt chọn chồng của tôi tốt, trong số muôn vàn sự lựa chọn, cuối cùng lại chọn An Tuyển Hoàng, những thứ còn lại còn có thể nói lên điều gì? Cô Kỷ này,về việc ghét cô ấy? Đừng tự đánh giá mình cao quá!”


Ý nói rằng Dạ Cô Tinh tôi đây không thèm để mắt tới Kỷ Tu Viện cô, hai người chỉ là người qua đường mà thôi, cô không có tư cách gì để tôi phải ganh ghét, và chúng ta chỉ là người xa lạ.


Nói xong, cô quay người đi, chiếc khăn đen đung đưa, dáng vẻ yêu kiều, mỗi bước đi, cái nhìn và nụ cười của cô gần như làm chói mắt người khác.


“Dạ Cô Tinh, cô ức hiếp người quá đáng lắm rồi đấy!” Kỷ Tu Viện kìm nén sự tức giận vào trong lòng, nói xong thì rót rượu vào cái ly trên tay rồi đi thẳng về phía trước.


Ánh mắt hiện lên sự tức giận rồi dần dần thay vào đó là sự sảng khoái, cô ta muốn xem, liệu Dạ Cô Tinh còn có thể giả bộ làm một phu nhân đoan trang hào phóng sau khi bị một ly rượu vang đỏ đổ lên người nữa hay không, cô ta muốn tất cả mọi người ở đây đều biết thế nào gọi là vượn đội mũ người!


Dù quần áo có sang trọng đến đâu, cũng không thể che giấu đi sự thật về sự khác biệt đẳng cấp!


Dạ Cô Tinh, cô hãy đợi bị mất mặt đi!


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nhìn thấy Dạ Cô Tinh nhanh chóng quay người lại, ly rượu vừa bị hắt ra bay sượt qua người cô, làm ướt một góc của chiếc khăn màu đen, ngay lúc Kỷ Tu Viện lộ ra vẻ mặt thất vọng, Dạ Cô Tinh ngay lập tức bị ‘trượt chân’, nghiêng người về phía trước và vô tình ngã vào lòng Kỷ Tu Viện đang còn ngây ra không kịp phản ứng.


Ly nước cam trong tay cũng theo động tác ngã nhào mà đổ hết lên người của Kỷ Tu Viện.


“Aaaaa….” Cảm giác mát lạnh trên người, cô ta hét lên, và nhanh chóng thu hút ánh mắt và sự tò mò của mọi người xung quanh.


Dạ Cô Tinh nhân tiện đỡ lấy cô ta: “Em họ, em bất cẩn thật đấy!” Trong giọng điệu hàm chứa sự trách móc còn có một chút lo lắng, mọi người nhìn vào chỗ bị ướt kia, trên mặt khẽ hiện lên vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn sang hướng khác.


Kỷ Tu Viện cúi đầu, nhìn thấy dưới bụng mình bị ướt một mảng, hơn nữa chất lỏng đó còn có màu cam, trông như kiểu đái ra quần!


Một tiếng kêu lớn vang lên, cô ta nhanh chóng lấy tay che chỗ đó lại, ánh mắt xấu hổ nhìn mọi người xung quanh: “Không được nhìn, các người không được nhìn!”


Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhếch môi, muối chơi cô thì cũng phải tự xem lại bản lĩnh của mình có đủ hay không đã!


“Mau nhìn xem! Cô chủ nhà họ Kỷ làm sao vậy? Ôi…kìa! Chỗ đó của cô ấy….”


“Đây không phải là quá phóng túng rồi sao?”


“Không phải nói là tên viện trong danh viện sao? Sao lại không có một chút hình tượng nào vậy? Thật là khiến người ta thất vọng….”


“Không chừng đây lại là một cô nàng lẳng lơ, thế mà lại bị ướt ở chỗ đó!”


“Này này… ai nói muốn lấy cô chủ nhà họ Kỷ, muốn nằm trên chiếc giường trải đầy vinh hoa phú quý ấy nhỉ! Hahah…”


“Haiz, thanh niên bây giờ kỳ cục ghê! Thói đời về sau, lòng người khó đoán!”


Nghe những lời dị nghị của mọi người, Kỷ Tu Viện lúc này chỉ muốn chui vào chỗ nào đó lập tức và không muốn ra nữa! Cô ta rõ ràng là muốn Dạ Cô Tinh mất mặt, tại sao ánh nhìn của mọi người lại đổ dồn vào cô ta!


Dạ Cô Tinh dường như biết được ý nghĩ của cô ta, cô cúi đầu thì thầm nói: “Cái này gọi là trộm gà không được, lại còn mất nắm gạo đấy. Bây giờ chắc hẳn cô đã biết, ai là phượng hoàng, ai là gà rừng rồi chứ?”


Kỷ Tu Viện đột nhiên ngước mắt lên, không thể che giấu nổi sự tức giận hiện lên trong ánh mắt, hai má ửng hồng, nước mắt lăn dài, chỉ sợ đàn ông nhìn thấy thì sẽ cảm thấy thương hại cô ta, nhưng tiếc rằng, Dạ Cô Tinh là một người phụ nữ.


“Tu Viện.” Không biết từ lúc nào, Kỷ Tu Thần đã đẩy đám người sang một bên và đến bên cạnh Kỷ Tu Thần, cởi áo vest khoác lên người em gái.


Dạ Cô Tinh khẽ nhướng mày, cô không ngờ Kỷ Tu Thần vốn lạnh lùng cũng biết quan tâm đến người khác, thật là thú vị.


Nhìn thấy anh trai, nỗi uất ức trong lòng bỗng tuôn ra, Kỷ Tu Thần tựa đầu vào trong lòng anh trai nức nở, toàn thân run rẩy khiến người ta cảm thấy thương xót, hận không thể ôm cô gái vào trong lòng che chở.


Kỷ Tu Thần nhíu mày vỗ nhẹ vào lưng cô ta trấn an, nhưng đôi mắt sắc bén lại hướng về phía Dạ Cô Tinh với ánh mắt nghi ngờ.


Dạ Cô Tinh lập tức đáp trả lại anh ta với nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt kinh bỉ, xem ra bạch liên hoa này cũng cao tay phết, ngay cả một người đàn ông vô tư như Kỷ Tu Thần cũng bị kích thích lòng trắc ẩn.


Bất kể là Kỷ Tu Viện hay là Kỷ Tu Thần, hay thậm chí là cả gia đình nhà họ Kỷ, cô đều không quan tâm, nếu đụng vào cô thì đều phải trả giá, anh ta dựa vào cái gì mà lại dùng ánh mắt lên án cô bắt nạt kể yếu, tội ác tày trời đấy nhìn cô?


Đúng là dở hơi!


Nhìn thấy thái độ hững hờ của đối phương, đôi mắt đen láy của Kỷ Tu Thần lóe lên, và ngay sau đó anh ta cúi đầu thì thầm an ủi bên tai Kỷ Tu Viện: “Tu Viện, không khóc nữa, chúng ta lên lầu thay quần áo.”


Kỷ Tu Viện vẫn khóc không ngừng, nức nở thổn thức.


Hai người quay người rời đi.


Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ mỉa mai, Kỷ Tu Thần quay đầu lại để nhìn rõ vẻ mặt của cô, một lúc sau anh ta mới đỡ Kỷ Tu Viện rời đi.


Cô âm thầm bĩu môi, Dạ Cô Tinh với dáng vẻ không bình thản, nhìn đám người mỉm cười xin lỗi: “Em họ rảy ra một chút sự cố, mọi người tiếp tục chơi vui vẻ.”


Từ ngữ hào phóng, tư thế tao nhã, mọi người thầm khen ngợi rồi sau đó giải tán, tiếp tục trò chuyện xã giao, như chưa có chuyện gì rảy ra.


Không khí có chút tẻ nhạt, Dạ Cô Tinh bước ra ngoài.


Mặt trăng ở trên cao, ánh sáng màu trắng, đồ ăn thức uống được đặt trên bãi cỏ trong vườn, đồ trang trí màu hồng nữ tính có thể nhìn thấy ở khắp nơi, và HelloKitty khổng lồ ở trung tâm đài phun nước khiến người ta phải bật cười.


Dù sao thì Kỷ Tu Viện cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, thế mà tâm hồn vẫn còn là thiếu nữ, thảo nào cứ như đồ não tàn.


Tranh cãi với loại người này chẳng khác nào nước đổ đầu vịt, rắm chó không kêu!


Tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh ngắm trăng hóng mát, Dạ Cô Tinh khẽ thởi dài, nếu không bị gò bó bởi cái váy thì cô đã vươn vai một cái.


Đột nhiên, tai bên phải khẽ động, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, lông mày cô hơi nhĩu lại, xem ra rất khó có thể tìm được một nơi yên tĩnh, cũng đúng cô không phải là người thích an nhàn hưởng thụ, cuộc sống trên có đầy rẫy những thử thách thì mới thú vị!


“An phu nhân quả thực là hưng trí.”


Mặc dù không quay lại nhìn, nhưng khi nghe thấy giọng, Dạ Cô Tinh đã biết người đến là ai!


Cô nhẹ nhành xoay người lại, mỉm cười: “Chào anh Lận.”


Khuôn mặt bảnh bao tuấn tú của người đàn ông trở nên phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng, với bộ vest màu trắng thẳng tắp, trông anh ta giống như một hoàng tử cưỡi bạch mã trong truyện cổ tích, bốn mắt nhìn nhau, Dạ Cô Tinh đã nhận ra anh ta là một kẻ có dã tâm, vẻ bề ngoài chỉ là một lớp áo ngụy trang.


“Chắc hẳn vừa rồi chắc là đã làm phiền đến nhã hứng của cô, nếu không thì tại sao phải tránh mặt đi nhanh chóng vậy?”


“Ồ? Tôi không biết rằng người ngoài sẽ nghĩ mình như thế này…”


Lận Hoán nhếch môi, anh ta khiêm tốn cúi đầu, động tác mới làm được một nửa nhưng đã hoàn toàn bị cứng đờ bởi những lời nói tiếp theo của Dạ Cô Tinh.


“Đáng tiếc, tự cho mình là thông minh.”


Trong ánh mắt của người đàn ông lóe lên một tia ngượng ngùng, rất nhanh đã dùng ánh mắt ấm áp che giấu đi, anh ta khẽ thở dài: “Có lẽ vậy…”


Dạ Cô Tinh nhướng mày, im lặng, cô tin rằng “không có lợi thì sẽ không dậy sớm”, sự xuất hiện của người này và việc cố tình trò chuyện không phải là ngẫu nhiên, nhất định là có mục đích!


“An phu nhân cảm thấy ánh trăng đêm nay thế nào.”


“Rất đẹp.”


“Vậy còn ánh sao thì thế nào?”


“Cũng rất đẹp.”


“Xin hỏi ánh trăng và ánh sao, cái nào sáng cái nào mờ?”


Cô mỉm cười đầy ẩn ý: “Mỗi cái đều có một vẻ riêng.”


“Nếu chỉ có thể chọn một trong hai, theo cô thì nên chọn thế nào?”


Dạ Cô Tinh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt càng sâu, người của nhà họ Lận? Cháu trai của Lận Tuệ?


Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng đã rõ, hóa ra là vì….. nhà họ Tần!


“Tồn tại tức là hợp lý, nếu đã như vậy thì hà cớ gì phải lựa chọn một trong hai? Tôi thấy hòa lẫn với nhau là đẹp nhất.”


Trong đôi mắt của Lận Hoán lóe lên tia phức tạp, trong lòng có một nỗi oán hận bị đè nén, nghĩ đến tình cảnh khốn cùng của nhà họ Tần hiện tại, anh ta không khỏi nhếch môi vài lần: “Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng đã hiểu thế nào gọi là tâm khẩu không giống nhau! Nếu cô đã cho rằng trăng và sao cùng nhau phát sáng sẽ đẹp hơn, vậy tại sao lại làm ra những chuyện tán trăng diệt sao?”


Nếu nhà họ An là mặt trời chói chang thì nhà họ Kỷ là mặt trăng phản chiếu ánh sáng mặt trời, mặt trăng tỏa sáng chỉ vì có mặt trời chiếu rọi, còn nhà họ Tần là ngôi sao mờ nhạt dưới ánh trăng!


“Haha…” Dạ Cô Tinh cong môi cười, tiến gần hai bước, ánh mắt lạnh lùng không thua kém gì Lận Hoán: “Diệt? Nhà họ Tần không phải vẫn tốt đó sao? Cùng lắm thì cũng chỉ bị thương nặng, chưa đến bước đường cùng chứ?”


“Cô!” Cổ họng Lận Hoán nghẹn lại.


Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Tôi nói sai à?”


Lận Hoán ngậm ngừng một hồi rồi mới nói ra hai từ – “Không, sai.”


“Vậy nên, có phải anh nên cảm ơn tôi đã nể tình mà không diệt sạch chứ? Nhà họ Tần chắc là bên nhà ngoại của anh nhỉ?”


Lận Hoán tức hộc máu, khả năng ngụy biệt của đối phương quá vô liêm sỉ! Giống như một kẻ giết người vô cớ đâm một nhát dao vào người ta, nhát sao này không làm chết người, thế mà còn nói người đó phải cảm thấy cảm kích và biết ơn vì kẻ giết người đã tha mạng sao?


Thật nực cười!


“Cô đối xử tốt với nhà họ Kỷ như vậy, làm sao biết không phải là đang nuôi một con sói trong nhà?”


Dạ Cô Tinh nghe thấy vậy chỉ tủm tỉm cười, lắc đầu: “Không có mặt trời, anh nghĩ rằng mặt trăng còn có thể gọi là mặt trăng sao?” Nó sẽ không sáng nữa!


“Vậy nên, cô dồn hết sức đè ép nhà họ Tần?”


“Đầu tiên, tại bữa tiệc đầy tháng, cô chủ nhà họ Tần đã mưu toan tính kế, còn cái chết của cô ta là tự mình chuốc lấy, nhà họ An chỉ đến thu nợ, vốn chuyện chỉ có đến vậy rồi kết thúc, nhưng ai ngờ nhà họ Tần vẫn mang hận trong lòng ra tay trước, nhà họ An cũng chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, muốn trách thì chỉ trách cuộc sống quá nhàn hạ, tự nhiên cống rãnh lại đòi sóng sánh với đại dưng, anh thử nói xem, có phải là tự tìm chết không?”


Vẻ mặt của Lận Hoán thay đổi, đúng là nhà họ Tần nuốt không nổi cơn giận này, muốn ép nhà họ An đưa ra lời giải thích, vì thế mà rảy ra chiến tranh, ai mà biết hóa ra lại thành tự đào hố chôn mình.


Không đợi anh ta lên tiếng, Dạ Cô Tinh đã nói tiếp: “Nếu như hôm nay anh đến đây là để xem xét thái độ của nhà họ An đối với nhà họ Tần thế nào, thì tôi có thể chắc chắn với anh rằng, nhà họ Tần chỉ là bên thiếu nợ, chứ không nhất thiết phải đến mức chết.”


“Vậy… nhà họ Lận…”


Dạ Cô Tinh mỉm cười.


Lận Hoán đã hiểu ra, nếu nhà họ Tần không làm chuyện gì sai, tai họa đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Lận, hay cho một kế hoạch hoàn hảo, để ba dòng họ trong bốn đại gia tộc đấu đá nhau, còn nhà họ An thì ngồi yên hưởng lợi!


Chương 78: Làn váy khiến người phải ghen, gặp kẻ ăn vạ


Sau khi Lận Hoán rời đi thì An Tuyển Hoàng đã tìm đến, Dạ Cô Tinh thấy sắc mặt anh không tốt, lông mày khẽ nhíu lại.


“Rảy ra chuyện gì vậy?”


Ánh mắt của người đàn ông sâu xa, sắc mặt cũng không hòa hoãn hơn chút nào: “Không có gì.”


Dạ Cô Tinh có chút hoài nghi, nhưng cô cũng không gặng hỏi thêm, và nép vào lồng ngực ấp áp của người đàn ông: “Hoàng, em mệt rồi.”


Người đàn ông vươn tay ôm lấy eo cô: “Chúng ta về nhà.”


“Vâng.”


Vừa bước vào phòng, Dạ Cô Tinh đã cởi bỏ đôi giày cao gót màu đen và nằm nhoài xuống giường, An Tuyển Hoàng cởi chiếc áo khoác ngoài, nới lỏng cổ áo rồi đè lên người cô.


Dạ Cô Tinh đẩy vai anh, nhưng người đàn ông không nhúc nhích, hít thở khó khăn, cô thì thầm nói: “Hoàng, em mệt rồi…”


“Ừ.” Nụ hôn bất ngờ đặt lên đôi môi đỏ mọng, điên cuồng mút lấy.


“Ưm…” Dạ Cô Tinh nghiêng đầu sang một bên: “Anh Hoàng, anh….”


“Đừng nói gì cả.” Anh hôn tới tấp, Dạ Cô Tinh nhíu mày, nếu ngay lúc đầu cô chỉ dựa vào trực giác, thì bây giờ cô có thể chắc chắn rằng An Tuyển Hoàng không hề ổn.


Giống như một người đi bộ qua một sa mạc, gần cận kề với cái chết, sự tồn tại của Dạ Cô Tinh chính là một ốc đảo có thể sống sót, đây đang là ảo ảnh hay sự thật, anh đang dùng cách riêng của mình để chứng minh điều đó!


Nụ hôn của người đàn ông vừa nhanh vừa vội, đôi môi của Dạ Cô Tinh run lên như lửa đốt, đột nhiên một cơn đau buốt từ môi dưới truyền đến, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, đôi mắt run lên, dùng chút sức lực khéo léo đẩy người đàn ông ra, cô lật người lại và ngồi dậy, vẻ mặt sớm đã lạnh như băng.


“An Tuyển Hoàng, rốt cuộc là đã rảy ra chuyện gì vậy?” Chuyện gì lại có thể khiến anh phát điên lúc nửa đêm.


Đôi mắt của người đàn ông như chết lặng, vẫn giữ nguyên tư thế lúc bị đẩy ngã, cứng đờ như một bức tượng gỗ, ánh mắt tức giận và dục vọng đan xen lẫn nhau.


Lông mày cô nhíu lại và ánh mắt Dạ Cô Tinh trở nên sắc bén, nhưng khoảng khắc nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, ánh mắt cô dần dần dịu dàng, liếm vết máu trên khóe môi, khẽ thở dài: “Hoàng, chúng ta là vợ chồng, là người yêu của nhau, là người bạn đời sẽ nắm tay đến hết cuộc đời, vậy nên, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em đều cùng anh đối diện.”


Ánh mắt của người phụ nữ sáng rực, nét mặt kiên định, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt cứng rắn và nghiêm nghị của người đàn ông, và hôn nhẹ lên đôi lông mày đang nhướng lên theo thói quen của anh.


Cô nói: “Hãy tin em…”


Lông mày nóng như lửa đốt gọi về suy nghĩ đang bay xa của người đàn ông, anh duỗi tay ôm cô vào lòng, hai người áp sát vào nhau, nhất thời im lặng.


“Không được đến gần Kỷ Hạo Lâm” Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, mang theo vẻ bướng bỉnh cố chấp, cố nén tức giận và khó chịu, nhưng Dạ Cô Tinh lại cảm thấy khó hiểu.


“Kỷ Hạo Lâm?”


“Không được phép nhắc đến anh ta.” Người đàn ông nghiến răng dùng hết sức đè người phụ nữ xuống dưới thân mình, ánh mắt chạm nhau, chóp mũi đối diện nhau, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện rõ sự bối rối.


Cô còn chưa từng gặp cái tên bệnh tật Kỷ Hạo Lâm kia, lúc này An Tuyển Hoàng đột nhiên nhắc tới anh ta, có lẽ nào….


Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông, nhẹ nhàng hôn lên sống mũi thẳng của anh, tâm trạng bồn chồn của người đàn ông dần dần bình tĩnh trở lại.


“Kỷ… cái người đó có phải đã nói gì với anh không?” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng với một chút ma lực êm dịu an ủi lòng người.


Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói lời nào, chỉ đưa tay nắm lấy chiếc váy của Dạ Cô Tinh rồi dùng sức xe toạc, tiếng vải bị xé đột nhiên vang lên, Dạ Cô Tinh còn chưa kịp tức giận, một cảnh tượng dường như quen thuộc với cô chợt lóe lên trong đầu, hơn nữa còn có liên quan đến Kỷ Hạo Lâm, trong lòng cô đã phần nào hiểu ra.


Cô mỉm cười nhẹ nhìn vẻ mặt ủ rũ của người đàn ông, nắm lấy vạt váy bị anh xé rách, lắc lư: “Là vì cái này à?”


Vẻ khó chịu hiện lên trong mắt Anh Tuyển Hoàng, dưới cái nhìn sâu sắc của người phụ nữ, có một sự xấu hổ muốn trốn tránh, anh kho khan để che giấu đi vẻ mặt căng thẳng và lạnh lùng: “Nghe thấy chưa?”


“Nghe thấy cái gì?”


“Không được đến gần người đó.”


“Người nào?”


“Em!” ngay lúc này, An Tuyển Hoàn hận không thể cắn chết cô gái bé nhỏ ở dưới thân mình.


“Hửm?” Dạ Cô Tinh khẽ nhướng mày.


Cuối cùng, An Tuyển Hoàng bất lực thở dài, dùng trán của mình khẽ chạm lên trán của cô: “Vợ yêu, hứa với anh…” Vừa dỗ vừa làm nũng.


Dạ Cô Tinh im lặng, duỗi một ngón tay chọc vào ngực anh: “Người đàn ông của em, sao lại có thể ghen thành thế này?”


Ánh mắt đen tối của An Tuyển Hoàng dâng trào, ghé sát vào tai của người phụ nữ: “Ngoài anh ra, em không được phép nhìn người đàn ông nào khác. Mọi thứ của em, đều là của anh!”


Cho dù là cơ thể, hay là trái tim!


“Vâng vâng vâng…. của anh hết!” Nhiều lúc, An Tuyển Hoàng nghiêm túc khiến Dạ Cô Tinh không thể nói nổi!


“Ngoan, anh yêu em….”


Cơ thể Dạ Cô Tinh bỗng run lên, đã rất lâu rồi cô mới nghe thấy ba từ này thốt ra từ miệng của anh, cô giật mình: “Anh…. nói cái gì?”


“Anh yêu em….”


“Tiếp tục…… ưm……”


Sáng hôm sau, khi Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, người đàn ông đã không còn nằm ở bên cạnh, cô đứng dậy tắm rửa và đi xem hai nhóc, lúc này cô mới chợt nhớ ra trưa nay có hẹn với Lưu Hinh Đình bàn công chuyện, cô nhanh chóng thay quần áo rồi cầm theo chiếc kính râm.


Cô liếc nhìn chiếc váy trên ghế sô pha, vạt váy đã bị người đàn ông dùng sức xé rách, và cô tuyên bố nó đã tử trận.


Đột nhiên, cô dừng bước, ánh mắt nhìn vào chiếc váy dài đen nằm một mình trong góc sô pha, cũng không còn vạt nữa, khi cô còn mang thai có cùng An Tuyển Hoàng đến nhà họ Kỷ dự tiệc, cũng là lần cô bị Anh Tử Lạc ám sát, cô đã nhân tiện ra tay giúp đỡ Kỷ Hạo Lâm, anh ta túm lấy vạt váy của cô không buông, khi đó cô vội vàng muốn đi tìm An Tuyển Hoàng, bởi vì muốn nhanh chóng rời khỏi đó, nên cô đã tự mình làm rách váy, không ngờ lại để Kỷ Hạo Lâm thừa cơ sơ hở mà chọc giận An Tuyển Hoàng.


Thật ghê tởm! Hại cô tối qua phải đề bù, đúng là oan ức quá mà, bị ngươi đàn ông lăn đi lăn lại mệt rã rời….


Tuy nhiên, tên bệnh tật của nhà họ Kỷ này cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này, muốn hai người bất hòa, Dạ Cô Tinh chỉ có thể nói, cách này đúng là vụng về!


“An Du, bảo người làm dọn dẹp lại phòng thay đồ, cái nào cần vứt thì vứt đi.”


“Vâng, phu nhân.”


Lái xe đến khu CBD (trung tâm thương mại), công ty đầu tư của Lưu Hinh Đình nằm trên một con phố nổi tiếng ở Bắc Kinh.


Dạ Cô Tinh có một số dự án đầu tư cần tham khảo, có một “trợ thủ đắc lực” như Lưu Hinh Đình ở đây, thì có lý do gì mà lại không sử dụng chứ?


Hiện nay, cục diện hắc đạo ở phía nam đã ổn định, mượn danh tính của Ôn thị để không bị cản trở trên con đường chuyển mình ra ánh sáng, chuỗi vốn khổng lồ đã bắt đầu xoay chuyển, phạm vi liên quan đến buôn lậu vũ khí, châu báu, phỉ thúy, ngọc bích, đá quý, các loại quặng quý hiếm, và cách để phát huy lợi nhuận tối đa nhất, chính là đầu tư!


Hiện tại, Dạ Cô Tinh đã bàn giao toàn quyền quyết định đầu tư của studio Tinh Huy, Thế Kỷ Phong Thượng và công ty bảo vệ Hoành Dạ cho Lưu Hinh Đình, chưa đầy ba tháng, đầu tư ngắn hạn đã có lãi, và đầu tư dài hại có tiềm năng lớn trong tương lai, sau này chắc chắn sẽ khiếm được rất nhiều tiền!


Ba công ty này đều thuộc quyền sở hữu của Dạ Cô Tinh, rất trong sạch và các khoản đầu tư công khai, minh bạch.


Nhưng Dạ Xã thì là khác, tiền của Dạ Xã đều thuộc những lĩnh vực không minh bạch, khi đà tăng trưởng, cùng với thanh thế ngày càng tăng, số tiền chảy vào cũng ngày càng nhiều, do đó Dạ Cô Tinh cần tìm người để xử lý gấp các khoản thanh toán này, nói thẳng ra đó là rửa tiền.


Cô chưa từng nghĩ tới việc đẩy Lưu Hinh Đình xuống nước, nhưng những chuyện này cô không thể nhúng tay vào, chỉ còn cách duy nhất là ngân hàng tư nhân bí mật!


Tuy Dạ Cô Tinh cũng có chút hiểu biết về mấy chuyện này, nhưng dù sao cô cũng không phải là người trong nghề, việc kiểm soát quá trình cụ thể là rất khó khăn, và cũng chính vì nghề nghiệp khác nhau nên cô mới tìm đến Lưu Hinh Đình.


Hai người bàn chuyện công việc, vừa hay đã đến giờ ăn nên Dạ Cô Tinh mời cô ấy đi ăn cơm.


Lưu Hinh Đình cũng không khách sáo, dù sao trong mắt cô ấy, nhà họ An là ngọn núi chống lưng cho mình, đừng nói đến một bữa cơm, ngay cả một trăm bữa cũng là chuyện nhỏ, cô ấy lúc này lại có chút khâm phục Tịch Cẩn, vì anh ấy đã sớm nhìn thấy tình thế mà chạy đi ôm đùi phú bà rồi.


Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Đường Vũ Mô rảy ra chuyện, và sau khi Lưu Hinh Đình vào nhà tù thăm cũng không nhắc đến anh ta nữa, đấu tranh nhiều năm rồi cuối cùng cũng phải buông thôi.


Hai người đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Dạ Cô Tinh đi lấy xe, còn Lưu Hinh Đình thì đứng đợi.


Hạ cửa xe xuống, Dạ Cô Tinh vừa quay xe vừa hỏi: “Muốn ăn gì nào?”


Lưu Hinh Đình nhún vai: “Gì cũng được.”


“Có món nào tên là ‘gì cũng được’ hả?”


“Dù sao cũng là em trả tiền, em quyết là được.”


“Bào ngư, nhân sâm, vi cá mập? Món ăn thanh đạm? Chị gợi ý vài cái cho em đi chứ?”


Lưu Hinh Đình mở cửa xe rồi vào ghế phụ: “Tìm một nhà hàng nào vắng vẻ, sạch sẽ, yên tĩnh là được!”


“Ối, đây đâu phải là phong cách của chị?” Dạ Cô Tinh đạp xa, chiếc Lamborghini vụt ra ngoài.


Lưu Hinh Đình thắt dây an toàn xong liếc nhìn cô một cái: “Vậy em nói xem phong cách của chị là gì?”


“Môi trường càng ồn ào, lòng chị càng yên tĩnh, em nói đúng chưa?”


“Haizz, không ngờ em cũng hiểu rõ chị như vậy! Tìm một nhà hàng ít người không phải cũng vì nghĩ cho em sao?”


“Vì em?”


“Đúng, cái mặt này của em đã chiếm sóng ở các tờ báo, tạp trí, TV và các biển quảng cáo rồi, chị sợ rằng cơm còn chưa được ăn thì đã thu hút mấy tay săn ảnh và fan vây tới rồi, phiền lắm!”


“Vậy em phải cảm ơn lòng tốt của chị trước rồi!”


“Đương nhiên…. Nhất Nhất”


Kít—


Tiếng lốp xe cọt sát mặt đất đột nhiên vang lên, Dạ Cô Tinh đạp phanh hết cỡ, chiếc Lamborghini nhanh chóng phanh gấp dừng lại, và dừng lại cách người phía trước khoảng năm mét.


Lưu Hinh Đình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó đã xảy ra một chuyện cô ấy không thể tưởng tượng nổi—


Chỉ nhìn thấy một bà già ở cách đó năm mét làm ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại vui vẻ chạy tới đầu xe họ, cúi người nằm xuống, nằm nửa người lên chiếc đầu xe: “Ôi trời ơi – đâm trúng người rồi! Cứu tôi với!”


Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình liếc nhìn nhau, đây là…. gặp phải người ăn vạ à?


Đúng lúc này, một bé gái từ bên cạnh nhảy ra, chạy tới bên cạnh bà lão, lập tức nức nở kêu lên: “Bà ơi, bà đừng chết! Đừng chết mà huhu! Là cô đã đâm chết bà tôi, tôi sẽ báo chú cảnh sát để chú ấy bắt cô đi! Huhu….”


Giọng nói lanh lảnh của trẻ con lẽ ra phải ngây thơ dễ nghe, nhưng cô bé này vừa mở miệng nói đã khiến người ta cảm thấy ồn ào, nhất là những lời lẽ trách móc không ngừng nghỉ của cô bé, nói rất lưu loát, như đã học thuộc vậy, tạo cho người nghe một cảm giác không tốt.


Tiếng khóc của cô bé đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, vừa ra khỏi bãi đậu xe, đối diện là một trung tâm mua sắm lớn, đông đúc người qua lại, nên chưa tới một phút đã có một đống người vây xung quanh, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay phim.


Chuyện đã đến mức này rồi thì không thể không xuống xe nói rõ, Dạ Cô Tinh tháo dây an toàn ra, vươn tay định mở cửa xe, nhưng lại bị Lưu Hinh Đình ngăn lại.


“Nhất Nhất, em là người của công chúng, lại ở khu vực trung tâm nhiều người như vậy, miệng người khó đoán lắm, em cứ ở yên trong xe, không phải ra ngoài, nếu bị mấy tay săn ảnh chụp được thì lại rách việc.”


Dạ Cô Tinh mỉm cười với cô ấy: “Chị yêm tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, kể cả paparazi có chụp được cũng không sao, mình không làm gì sai thì sao phải trốn tránh. Hơn nữa, người lái xe là em, nếu cứ trốn trong đây, lại phải để chị ra ngoài giải quyết, kiểu gì cũng bị bọn họ soi mói, bị truyền thông biết thì họ càng thêm mắm thêm muốn, như thế càng rắc rối hơn, chi bằng quang minh chính đại ra mặt giải quyết.”


“Nhưng, ở đây không có camera giám sát.” Dù sao thì Lưu Hinh Đình cũng là người được trải qua đào tạo, ngay từ khi sự cố rảy ra cô đã theo thói quen quan sát xung quanh, đây là nhược điểm lớn nhất của họ, không có bằng chứng, rất khó để nói rõ.


Dạ Cô Tinh cườn nhẹ, duỗi một ngón tay ra và chỉ thằng vào đầu xe.


Lưu Hinh Đình lập tức hiểu ra, giữa đôi lông mày giãn ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom