Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 107+108
Chương 107: Không đành lòng làm tổn thương tới anh, đến Hoành Điếm
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh quay đầu lại nhìn, mới phát hiện An Tuyển Hoàng đã sớm tiến vào phòng làm việc, Nguyệt Vô Tình theo sát phía sau.
Suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không vội gì, cô bấm số điện thoại của Dạ Thất, tiến vào một gian phòng làm việc khác.
Hỏi thăm một lượt tình hình của hắc đạo phương Nam, lại lần lượt nói chuyện cùng với Đường Nghiêu, Sầm Liệt, đưa ra quyết định trong một vài chuyện quan trọng, lại nói chuyện với Tiền Kỳ Bân về những việc liên quan tới xưởng quân sự ở thành phố A, cuối cùng mới bấm dãy số của Tề Dục.
Trong nháy mắt điện thoại đã được nối máy, hai bên đều không nói gì.
“Gần đây có khỏe không?” Cuối cùng vẫn là Tề Dục lên tiếng trước, từ đêm đầy tháng cho tới nay, đã gần nửa năm, hai người chưa gặp lại.
Đẩy văn kiện đang mở ra sang một bên, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ban đêm lạnh buốt thê lương, ánh trăng lạnh lẽo, xa xa mặt biển bao phủ một tầng sương trắng, trở nên mê ly mờ ảo.
“Vẫn ổn. Chân của anh… Thế nào rồi?”
Giọng của người đàn ông trầm thấp mà lạnh lùng trong trẻo, như trời sinh mang theo vẻ lãnh đạm và xa cách: “Châm cứu phối hợp với phục hồi đã có thể tự mình bước đi rồi.”
“Tình hình Phòng thí nghiệm sao rồi?”
“Đã tiến hành đến giai đoạn thứ hai, chưa tới giai đoạn thứ ba, số liệu nguyên tử hạt nhân tách ra về cơ bản là hoàn hảo, dữ liệu cơ bản đã chuẩn bị xong, cộng thêm tài liệu cơ mật Âu Dương lấy được từ phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh, cơ bản đã có lý luận cơ sở thí nghiệm vật lý hạt nhân, chỉ có các chi tiết bên trong vẫn chưa được hoàn thiện, ước tính cần thời gian nửa năm, mới có thể hạch toán kiểm nghiệm hết thảy số liệu.”
“Nửa năm…” Dạ Cô Tinh lâm vào trầm tư.
Trên tiệc đầy tháng, mấy người Dạ Tứ đưa cho cô một tấm bản đồ phòng bị căn cứ cho hai đứa nhóc làm quà, Dạ Cô Tinh định biến chỗ ngồi này và căn cứ thần bí ở khu vực sa mạc Ai Cập thành nơi thí nghiệm vũ khí hạt nhân! Ba tháng trước, cô cũng đã để người bắt tay đi làm, thêm vào sức ảnh hưởng của Dạ Lang ở Châu Phi, có thể nói là làm ít mà hiệu quả nhiều!
Nghĩ là theo tốc độ này, phải mất khoảng nửa năm mới có thể cải tiến xong xuôi, chỉ là cách bố trí bãi phóng bom hạt nhân ở trung tâm địa điểm, nếu không có người chuyên nghiệp giám sát tại chỗ thì không được!
“Để tôi đi.” Sau khi biết được suy nghĩ của Dạ Cô Tinh, Tề Dục không có nửa phần do dự.
“Nhưng mà, chân của anh…”
“Đã tốt rồi.”
“Ý của tôi, là anh phái một người qua, không cần anh tự mình đi tới.” Châu Phi chiến tranh không ngừng, chân Tề Dục mới khỏi không lâu, căn bản không thích hợp lặn lội đường xa, huống chi xưởng quân sự bên kia Tiền Kỳ Bân căn bản không thoát thân được, không thể túc trực ở bên cạnh Tề Dục, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện, Dạ Cô Tinh lại ở quá xa, căn bản là không thể làm gì được.
“Tôi nắm rõ được tất cả số liệu thí nghiệm vũ khí hạt nhân, cũng rõ ràng quy trình thí nghiệm, cũng chỉ có tôi trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành kiểm tra bố trí bãi phóng, vì thế, tôi không đi không được.”
“Không được, tôi không đồng ý.”
“Cô…”
“Không cần nhiều lời, tôi đã quyết định. Tháng ba năm sau, để Âu Dương xuất phát, qua mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp anh ta chính thức tiến vào phòng thí nghiệm, anh tự mình hướng dẫn, trong vòng bốn tháng phải quen thuộc toàn bộ quy trình thí nghiệm, kiểm soát phương hướng của lần thí nghiệm kế tiếp.”
Tề Dục cười khổ: “Cô hà tất gì phải…”
Dạ Cô Tinh ánh mắt lạnh lẽo: “Tề Dục, anh đã có dũng khí đứng lên, tại sao lại không có dũng khí sống tiếp?”
Cười nhạt một tiếng, giọng của người đàn ông vẫn không có chút một gợn sóng, cho dù khuấy động như thế nào, cũng không nổi lên được chút bọt nước ——
“Tôi bây giờ, chính là đang sống.” Giọng nói bình đạm như chỉ thuật lại sự thật.
“Nhưng mà anh sống quá mờ nhạt.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, như thế nào mới gọi là đáng sống?”
Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày, tự nhiên có một loại cảm xúc bất lực không thể làm gì, đối mặt với Tề Dục, cô nhẹ không được nặng cũng không xong, cuối cùng, là cô không đành lòng làm tổn thương anh ấy!
Đồng bệnh tương liên cũng tốt, do dự thiếu quyết đoán cũng được, lúc trước vì thăm dò khởi nguồn thay đổi súng ống, thêm vào lòng hiếu kỳ thúc dục, Dạ Cô Tinh mang theo mục đích mà tiếp cận Tề Dục, khiến cho cuộc sống yên tĩnh của hai cha con Tiền Kỳ Bân bị đảo lộn, bị quấy rầy.
Là do cô ích kỷ, khiến Tề Dục bị cuốn vào một trận gió tanh mưa máu, nếu như, lúc trước không phải Tề Dục gật đầu, Tiền Kỳ Bân cho dù có chết cũng sẽ không bán mạng vì Dạ Xã, chung quy sai ở cô, mà sự ẩn nhẫn và trầm mặc của Tề Dục, chỉ khiến cho cô càng thêm hổ thẹn trong lòng!
“Tề Dục, mặc kệ anh có tin hay không, trên đời này, ngoại trừ ông Tiền, còn có rất nhiều người hi vọng anh vui vẻ sống sót.”
“Em thì sao? Em cũng hi vọng tôi sống sao?”
Dạ Cô Tinh mỏi mệt bóp trán: “Tôi cho rằng, đây là một câu trả lời ngầm hiểu ý.”
Tề Dục nở nụ cười, ánh mắt tìm đến phía ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc: “Được.”
Em muối tôi sống, tôi sẽ cố gắng sống, em muốn tôi không đi, tôi sẽ không đi.
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh đứng trước cửa sổ, trầm mặc thật lâu.
Mà đôi mắt Tề Dục lộ ra vẻ si mê, nhìn chằm chằm ánh trắng sáng trên trời cao.
Kinh Phật có nói: vì cớ sao lại đau khổ?
Cái gọi là sinh khổ, già khổ, bệnh khổ, chết khổ, lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ, không đạt được thứ mình ưa thích là khổ.
Tề Dục không tin Phật, nhưng mà anh ấy lại thích đọc kinh phật.
Tuổi thọ vô thường, nhân quả không uổng, bên trong bát khổ, anh ấy không sợ bảy cái khổ đầu, nhưng rốt cuộc lại chống đỡ không nổi cái khổ cuối cùng này—— cầu mà không được!
Anh ấy nghĩ, nếu không thể nắm tay em, cùng em giai lão, vậy có thể hô hấp ở cùng dưới một bầu trời, chân đạp trên cùng một mảnh đất, cùng nhìn lên một vầng trăng, như vậy đời này, cũng đủ rồi.
Ánh đèn sáng tỏ, bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ kéo dài, mang theo một loại ý vị yên lặng trong trẻo, dường như muốn cùng đêm rét ngoài cửa sổ hòa làm một.
Khẽ than thở một tiếng, Dạ Cô Tinh tắt đèn, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Có một số việc, không thể vẹn toàn đôi bên, đồng cảm không phải là tình yêu, trái tim của cô quá nhỏ, không chứa nổi người dư thừa, chuyện dư thừa, vì thế, cứ như vậy đi…
Mới vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã thấy trên ban công đen tối, lóe lên đốm lửa nhỏ, lúc sáng lúc tối.
Động tác lau khô tóc của Dạ Cô Tinh đột nhiên ngừng lại, đẩy cửa ban công, một mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, cô nhịn xuống cơn ho khan, đi tới bên cạnh anh.
“Khi nào thì đi?” An Tuyển Hoàng dụi tàn thuốc, trầm giọng mở miệng.
Dạ Cô Tinh sững sờ, tầm mắt xẹt qua hành lý ở góc tường, lập tức sáng tỏ: “Chiều mai.”
“Tại sao không nói cho anh?”
Dạ Cô Tinh trầm mặc.
An Tuyển Hoàng đưa tay nâng chiếc cằm tinh xảo của người phụ nữ lên, cố chấp lặp lại: “Tại sao không nói cho anh?”
Dạ Cô Tinh đưa tay nắm chặt bàn tay của anh: “Hoàng, em không muốn làm anh không vui.”
Đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, mùi thơm của dầu gội đầu xông vào khoang mũi, An Tuyển Hoàng theo bản năng cau mày, lập tức ghé sát vào một bên cổ trắng nõn của cô, cho đến khi ngửi đưọc mùi hương hoa trà thơm ngát.
Bất đắc dĩ than nhẹ: “Em chỉ là…. không nỡ.”
Dạ Cô Tinh viền mắt cay cay, đưa tay ôm lấy vong eo rắn chắc của anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói khàn khàn: “Anh cho rằng em nỡ xa anh sao?”
Người đàn ông khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng như dòng suối của cô, ghé sát vào bên tai cô: “Vậy thì chúng ta hãy cùng hưởng thụ đêm nay…”
Dạ Cô Tinh đấm nhẹ vào lồng ngực anh, cười mắng: “Không đứng đắn!”
Anh bế cô lên: “Vậy thì không đứng đắn đi!”
Ngoài cửa sổ, đêm càng về khuya, bên trong căn phòng lại nóng rực như lửa, lửa cháy lan ra đồng cỏ, nóng bỏng bức người.
Vầng trăng sáng cũng thẹn thùng mà trốn vào tầng mây…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, rời giường, vệ sinh cá nhân xong, ăn cơm trưa, lại hôn tạm biệt hai đứa nhóc, Trương Á lái xe đến biệt thự đón cô, cuối cùng gặp Tiêu Mộ Lương và trợ lý ở trong phòng chờ VIP, hai giờ sau, một nhóm bốn người đã đến Hoành Điếm.
Tới khách sạn nhận phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau, chính thức tiến vào đoàn làm phim.
Phần thứ hai của “Yên Chi Lệ”, gọi là “Chước chước kỳ hoa”, kể về chuyện sau khi ba người Yên Chi, Mục Thanh Viễn, Tần Thận Chi đầu thai tái thế, đời thứ hai nhân duyên gút mắc.
Câu chuyện xảy ra ở đầu thế kỷ hai mươi, thời kỳ quân phiệt cắt cứ, Bắc có Phụng Hệ quân phiệt, Nam có An Hệ quân phiệt, ngọn lửa chiến tranh không ngừng, nhưng Thượng Hải bị kẹp ở giữa, vẫn như cũ ca múa mừng cảnh thái bình, xa hoa trụy lạc.
Đêm xuống, ánh đèn lấp loé, ca thính nhạc phường đèn đuốc sáng trưng.
Đúng là ứng với những câu ca từ kia—— đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, một thành phố không đêm, đèn rực rỡ, tiếng xe vang… Rượu không say lòng người người tự say…
“Phần thứ hai “Yên Chi Lệ”, cảnh đầu tiên, Action!”
Tiếng đập bảng vang lên, ô tô bắt đầu lăn bánh.
Tần Chính ngồi ở trong xe, ngoài cửa sổ cảnh vật trôi qua cực nhanh, một bên là cỏ cây dây leo màu xanh mọc đầy vách núi, một bên là sương khói mênh mông bao phủ mặt sông, con đường lên núi rợp bóng cây từ từ uốn lượn như dòng sông nhỏ, cây ngô đồng phủ bóng hai bên đường, đưa người vào trong ống kính.
Nơi phía chân trời, ánh nắng chiều dần dần tiêu tan, ánh chiều tà le lói, đèn hai bên đường lần lượt sáng lên.
Gần sườn núi, những chiếc xe limousine đậu đầy bên đường, dường như làm con đường bị tắc nghẽn. Phía sau hàng rào sắt cao cao phủ đầy hoa, những bụi cây thường xanh được cắt tỉa cẩn thận, tinh tế và tráng lệ, đài phun nước bằng đá cẩm thạch màu trắng sữa được xây dựng theo phong cách La Mã, tiếng nhạc du dương vang lên từ cánh cổng pha lê.
Nơi này, chính là nơi xa hoa trong truyền thuyết——là cái động tiêu tiền lớn nhất ở bến Thượng Hải, Rosemary! Nhưng không ngờ nơi ẩn mình trong rừng rậm, dựa núi sát biển, rời xa thế giới ồn ào náo động, lấy tư thái ngạo nghễ hờ hững đứng ở giữa núi rừng, lại khiến cho vô số thanh niên tuấn kiệt, đại lão phú hào ở bến Thượng Hải phải khom lưng.
Xe chậm rãi dừng lại, người phục vụ Ấn Độ có màu da nâu đậm mở cửa xe, Tần Chính khom người bước ra, âu phục màu đen tuyền thẳng thớm, tư thái hào phóng lỗi lạc, cử chỉ quý phái, ống kính đẩy tới gần, quay cận cảnh Vương Khải.
Mọi người cười xúm lại, ân cần hỏi han ——
“Ông chủ Tần thật có nhã hứng, nghe nói ngài vì tiểu thư Yên Chi, không tiếc tiền, hàng đêm cổ động, diễm phúc như vậy, tôi đây mơ ước cũng không được!”
“Kính Phương huynh khách sáo rồi, đáng xem đáng thưởng, mới gọi là giai nhân.”
“Đều nói tiểu thư Yên Chi chưa bao giờ liếc mắt nhìn người đàn ông nào lấy một cái, sau khi lên sân khấu, sẽ tự động rời đi, nhưng lại chỉ lưu mỗi mình ông chủ Tần trắng đêm đàm luận, cõi đời này đúng là có người chiếm hết các loại vinh quang, không khỏi khiến người khác đố kị mà!”
“Ông chủ Đỗ nói chi vậy, Tần mỗ tự biết vốn sinh ra đã kém cỏi, chỉ hy vọng cần cù bù thông minh. Hôm ấy là ngày mưa, tiểu thư Yên Chi có lòng tốt, thu nhận Tần mỗ lưu lại tránh mưa một đêm thôi.”
“Ông chủ Tần thật là quá khiêm nhường, phố Chu Tước ở bến Thượng Hải này có gần một nửa số cửa hàng thuộc về ngân hiệu Thụy Phong của ngài, vì giai nhân vung tiền như rác, cũng như muối bỏ bể, thật làm chúng ta ghen tị chết mất thôi.”
“Nhìn kìa, biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta đừng chặn ở cửa, đi vào trước đi.”
“Ông chủ Tần, mời ngài đi trước.”
“Xin mời.”
“Cắt!” Lý Khôn hô, Vương Khải thở phào nhẹ nhõm.
Xem lại một lần, Lý Khôn gật gật đầu: “Qua!” Sau đó bắt đầu chỉ huy tổ đạo cụ chuyển đồ.
“Cô Tinh, cảnh tiếp theo, sẽ đến lượt cô, đã thuộc vũ điệu và lời chưa?” Cố Nam An lo lắng đứng trước gương hoá trang, đi qua đi lại, trái lại Dạ Cô Tinh lại chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, để chuyên gia trang điểm làm việc, vẻ mặt an hòa, dường như không hề có chút áp lực.
Khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Chạm đến ánh mắt trầm tĩnh hờ hững trong gương của Dạ Cô Tinh, tâm trạng rối bời của Cố Nam An lại đột nhiên yên ổn, cứ như cho dù có gặp chuyện khó hơn nữa, thì người trước mặt này, cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Chương 108: Kịch hay bắt đầu, khúc ca buồn carmen
Cảnh tiếp theo, là phần đặc sắc nhất ở phần hai, và đương nhiên, cũng là phần khó nhất!
Trước khi Tần Thận Chi chết, đã thề kiếp sau nhất định phải tìm thấy Yên Chi trước Mục Thanh Viễn, không từ mọi thủ đoạn, dù có phải phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không để cho Yên Chi phải đau khổ vì tình yêu, hy sinh cả mạng sống.
Nghìn năm thoáng chốc trôi qua, thế sự xoay vần, sớm đã vật đổi sao dời.
Ngày xưa Tần Tam công tử Tần Thận Chi – tài tử Tương Châu, hiện giờ trở thành ông chủ lớn của ngân hiệu Thụy Phong, mười dặm đô thị ở Thượng Hải này, hơn một nửa việc làm ăn buôn bán đều là của bọn họ, là ngân hiệu lớn nhất mà cả Thượng Hải công nhận.
Yên Chi tuy rằng vẫn là Yên Chi, nhưng linh hồn không còn nữa, sớm đã đầu thai hoán cốt, thay da đổi thịt rồi.
Ngày xưa, tiểu yêu tinh dáng dấp thần tiên hồn nhiên ngây thơ, vốn nên biến mất trên cõi đời, nhưng do chấp niệm quá sâu, một sợi hồn phách lạc lại nhân thế, hóa thành mị thai (chỉ những người con gái lớn lên chuyên đi mê hoặc đàn ông), hiện giờ trở thành đào kép tuyệt thế mà cả đám đàn ông đều chen chúc chạy theo!
Cảnh sau đây, chính là cảnh Yên Chi lên sân khấu biểu diễn. Trong nguyên tác đã miêu tả như sau.
“Váy tím vén hờ, tóc mây bồng bềnh, eo nhỏ thướt tha, thân hình uyển chuyển. Khoảnh khắc ngẩng đầu, tựa như làm ánh sao khắp bầu trời đều bị lu mờ, khoảnh khắc rũ mắt xuống, cảm giác như phong tình tự nhiên mà nảy sinh. E thẹn, mị hoặc, tuyệt sắc khuynh thành.”
Nói ngắn gọn vài câu, đã lột tả hết vẻ đẹp của Yên Chi, nhưng chỉ là nét vẽ chấm phá tinh vi, để lại cho độc giả không gian tưởng tượng xa vời.
Nhưng phim thì không giống, nó phải được thể hiện mạnh mẽ qua hình ảnh, yêu cầu từng chi tiết đều phải biểu lộ một cách chi tiết hơn trong nguyên tác, vẫn chưa nói đến Yên Chi nhảy điệu gì, hát bài gì, thậm chí kiểu dáng trang phục nhảy là dài hay ngắn, phong cách cũng đều không miêu tả, 4 chữ “váy tím vén hờ” đã tóm lược tất cả.
Nhưng phim thì khác, Yên Chi hóa trang như thế nào, hát bài gì, mặc y phục ra sao, nhảy điệu gì, đều nhất định phải thể hiện ra để cho quần chúng nhìn được, cảm nhận được, đây cũng là lý do Cố Nam An cải biên tiểu thuyết thành kịch bản phải mất đến 2 năm!
Vì để quay tốt bộ phim này, Lý Khôn đã phải mời đến chuyên gia vũ đạo Dương Bình Bình nổi tiếng ở trong nước, từ biên đạo múa đến chọn nhạc, cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ nhất!
Dạ Cô Tinh cũng theo Dương Bình Bình tiến hành tập luyện vũ đạo cổ điển trong 3 ngày, đứng cùng với một đột diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp nhưng không kém hơn chút nào.
Dương Bình Bình không dưới một lần khen cô thật may mắn khi có cơ thể dẻo dai, vóc dáng cũng vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn nói đùa rằng, nếu như ngày nào đó Dạ Cô Tinh không đóng phim nữa, thì theo cô ấy luyện vũ đạo cũng được.
Tất nhiên, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, bản thân ở trình độ nào, mấy cân mấy lạng, trong lòng cô biết rõ, tuy rằng thường tập yoga, cơ sự dẻo dai, nhưng so với những người chuyên nghiệp đã luyện múa từ nhỏ, thì phải nói là còn kém xa vạn dặm.
Nhưng diễn một đoạn nhảy múa ngắn thì không phải là vấn đề quá lớn.
Cho nên, Dạ Cô Tinh lúc này mới có thể bình tĩnh như vậy, tựa như tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng Cố Nam An thì lại không được thảnh thơi như vậy, lúc này đang sốt sắng như kiến bò chảo nóng vậy.
“Lớp nền không cần sáng quá, bên này sửa lại một chút, đúng…. tóc thì chải ra sau.”
Trương Á đứng ở một bên, thấy thế, thật lòng mặc niệm 2 giây thay thợ trang điểm: “Chị Nam An, chị nghỉ ngơi chút đi, thợ trang điểm biết làm thế nào, lại đây uống cốc nước.”
Cố Nam An nhận lấy cốc nước, rất hào phóng mà uống ừng ực hai miếng, một hơi hết cả cốc nước, đưa cốc nước trải lại cho Trương Á, một loạt động tác lưu loát nhanh chóng: “Cảm ơn nhé!”
“Dạ….. không, không cần khách sáo.”
“Cô Tinh, cô bên đó ok chưa?” Giọng Lý Khôn từ bên ngoài vọng vào, Trương Á vội vàng đáp.
“Đạo diễn Lý, thêm 2 phút nữa là xong rồi!”
Thợ hóa trang thở ra một hơi dài, cả người mới thả lòng ra: “Xong rồi.”
Mọi người nhìn qua gương, chỉ thấy một đôi mắt linh hoạt, hẹp dài của cô gái trong gương, mặt mày thon gọn, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng, ánh mắt long lanh, tự nhiên quyến rũ.
Cố Nam An thở phào, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cô Tinh, lát nữa đều trông cậy vào em đó!”
Trương Á cười thoải mái: “Cố đại biên kịch, chị cứ yên tâm đi!”
“Các bộ phận vào vị trí, máy số 3, máy số 5, 6, 7 chú ý, “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh 3, diễm ảnh kinh hồn, action.”
Sảnh lớn với kiểu kiến trúc phong tình, mang theo vẻ đẹp của ngoại vực có lịch sử lâu đời, bên trên nóc đại sảnh, ánh đèn như sao dần dần sáng lên, từng ánh hào quang chiếu xuống, tạo ra một không gian lung linh.
Tần Chính bị một đám người vây quanh, lúc thảo luận, phong thái phóng khoáng, không giống thương nhân, ngược lại lại có loại ngay thẳng chính trực như văn nhân, không phàm tục.
Đợi mọi người đều ổn định chỗ ngồi rồi, đèn lại đột nhiên tối sầm, Tần Chính cười nhẹ nâng chén, nhấp một ngụm sâm panh, nhìn về phía sân khấu biểu diễn kia, ánh mắt rực sáng.
Màn che sân khấu chậm rãi được kéo ra, một tầng lụa mỏng nhẹ phất phơ, mượn ánh đèn mờ ảo, đã thấy phía sau một đồng ruộng xanh tươi phản chiếu một bóng dáng lượn lờ thướt tha, mái tóc dài như thác nước, vòng eo mảnh khảnh như lá liễu, đó là một cô gái xinh đẹp mang mạng che mặt ôm đàn tỳ bà, khiến cho tâm trí tất cả đàn ông ở đây đều bị thu hút.
Tưởng tượng tự tay mình vén tấm mạng che mặt mỏng kia lên, xem toàn bộ diện mạo của người đẹp.
Âm nhạc vang lên, tiếng hát vang vọng, mới đầu mờ mịt như sương mù, giây tiếp theo đã thay đổi đột ngột, như đang kể chuyện.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng đây là một bài hát buồn thì, tiếng đàn dương cầm cất lên, tiếng đàn violon nhẹ nhàng sinh động bỗng nhiên xen vào, tiếng trống vang lên như sấm, kèn xona vừa lên, trong phút chốc, ánh đèn rực sáng, các loại nhạc cộng hưởng với nhau tạo nên âm thanh rất thú vị!
Chợt thấy khăn mỏng tung bay, khung đình mở rộng, âm thanh chuông bạc vui mừng truyền đến, các tấm lụa đầy màu sắc bay lên, chín cô vũ nữ xếp thành hàng đi ra, đều đeo khăn mỏng che mặt, trang sức trên đầu rủ xuống ấn đường, quần đỏ diêm dúa, yếm đào để lộ khuôn ngực, làm da trắng ngần, đôi mắt sắc lẹm, yêu kiều đến không thốt ra lời, ma mị đến mức không thể miêu tả bằng lời.
Đây đều là diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, từng cùng Dạ Cô Tinh đi theo Dương Bình Bình luyện vũ đạo, một đoạn nhảy Ấn Độ này, đều là Dương Bình Bình tự mình biên đạo, tốn rất nhiều thời gian tiến hành luyện tập và chỉnh sửa vô số lần, ánh sáng từ đèn màu, nhấp nháy sáng tối, một buổi thịnh yến bắt mắt từ từ được mở ra!
Tiếng hát kết thúc, người mặc yếm đỏ đứng đầu trong những vũ nữ gập eo lại, nhảy một bước bổng lên không, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, da trắng như tuyết, bàn tay trắng nõn thon dài tháo chiếc khăn che mặt kia ra, tung xuống dưới khán đài, khiến đám người tranh giành nhau, tiếng ồn ào không ngớt!
“Hóa ra, đây chính là tiểu thư Yên Chi nổi danh xinh đẹp, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Một người bên cạnh nghe vậy, xùy nhẹ: “Đúng là nhà quê chưa được mở mang kiến thức, cậu cho là, có thể dễ dàng gặp được tiểu thư Yên Chi như vậy sao? Chờ mà xem, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu…..”
Đang nói dở dang, ánh đèn trên sân khấu chợt tối sầm lại, lại không biết từ khi nào, các vũ nữ kia đã rời khỏi sân khấu.
Ánh đèn màu xanh lam âm u chiếu lên sân khấu, một bức tranh hoa mai mực tàu từ từ được đẩy lên sân khấu, phản chiếu một bóng dáng tinh tế.
Trong không khí có hương hoa thoang thoảng, chính là hương hoa mai trong tuyết lạnh, uốn lượn quẩn quanh, thoang thoảng dịu dàng.
“Ôi….. mùi này, thật là thơm…”
“Truyền thuyết, thế gian dù có thơm, nhưng cũng không thơm bằng mùi thơm của cơ thể người đẹp, nó vượt qua mùi hương của bất cứ hương liệu nào trên thế gian. Hôm nay may mắn được ngửi thấy, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này, phóng đãng một hồi! Ha ha…..”
Ánh mắt mọi người đều say mê tận hưởng, chỉ có Tần Chính tay cầm chén rượu, mặt không đổi sắc, đáy mắt lại khó nén được sự si mê.
Lý Khôn zoom ống kính, đúng lúc quay được bóng hình xinh đẹp của một người phản chiếu trong ánh mắt Vương Khải, mang theo sự si mê và say đắm, trong lòng âm thầm vỗ tay khen ngợi với phần biểu diễn của Vương Khải.
Thật không biết, thực tế với diễn kịch, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể thực sự tách hai người ra?
Thật là giả, giả lại thành thật, diễn trong diễn ngoài, sợ là chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ!
Rất nhiều thời điểm, là lừa mình dối người cũng không chắc chắn.
“Cắt.” Tay Lý Khôn giơ lên, tiếp theo hô lên: “Mọi người đứng yên vị trí không di chuyển! Trước tiên nghỉ ngơi 2 phút, rồi tiếp tục quay cảnh tiếp theo!”
“Chú, uống ngụm nước đi.” Cố Nam An đúng lúc bước lên.
Lý Khôn ngồi yên tại chỗ, hai chân rạng ra, khuỷu tay đặt ở hai bên đùi, thở hồng hộc: “Không cần đâu.”
Cố Nam An kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh ông ấy, đặt cốc nước vào trong tay ông: “Chú à, chú đã kêu mọi người nghỉ ngơi rồi, sao lại không cho bản thân nghỉ ngơi một chút chứ?”
“Nam An, con biết đấy, đây là tình tiết mà cô con thích nhất, cô ấy đã tốn mất 3 ngày để suy nghĩ, chú sợ….. không thể làm hoàn hảo được, làm cô ấy thất vọng.”
Than nhẹ một tiếng, tầm mắt Cố Nam An lại liếc qua sàn diễn giá trị lớn kia, dừng ở bóng dáng xinh đẹp mảnh khảnh đằng sau bức bình phong: “Có lẽ, chúng ta nên thử tin tưởng cô ấy…”
Không nhiều không ít, vừa vặn hai phút, đã nghe thấy Lý Khôn lớn tiếng hô, đám người vừa bủn rủn chân tay được thả lỏng một chút, thần kinh lại căng thẳng lên, các bộ phận ổn định vị trí, tổ ánh sáng điều chỉnh thử với tốc độ nhanh nhất, trợ lý đạo diễn sắp xếp xong vị trí máy cơ, hiện trường nhìn chung chỉ còn việc tận lực dẫn dắt đoàn diễn viên nhập vai mà thôi.
“Yên Chi Lệ, phần hai, cảnh bốn, action!”
Lạch cạch.
Tiếng gõ bảng vang lên, ống kính máy ảnh vừa sáng, tám máy cơ chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Tiếng như mưa bóng mây, lúc đầu thì lưu loát, như hạt trân châu rơi xuống bàn ngọc; dần dần biến đổi thất thường ngắt nghỉ theo nhịp, tiếng chim chích chòe hót, tiếng nước chảy róc rách; cuối cùng đến chỗ bình phong chợt vỡ, nước văng tung tóe, cảm giác hết sức căng thẳng!
Ngâm nga bài hát nhiệt tình như lửa, ngâm nga với giọng điệu tuyệt vọng tang thương, ngôn ngữ Italy cổ xưa thần bí từ trong miệng cô thốt ra, đúng là đoạn cao trào trong bản nhạc opera ‘Carmen’, hành khúc của những chiến sĩ đấu bò tót!
Tại thành phố nhỏ Festival ở Tây Ban Nha xinh đẹp, trong không khí tràn đầy lãng mạn cùng cảm xúc mãnh liệt, từ những năm đầu của thế kỷ XIX, theo tiếng ngâm nga của cô gái, màn chiếu chậm rãi mở ra.
Một cô gái Roma đẹp mê người đi đến trước, mái tóc xoăn sóng dài tới hông, mắt cá chân thon dài, một cái lắc chân bằng đá quý màu đen được đeo ở cổ bàn chân đó, váy dài đong đưa, ánh mắt mê hoặc.
Từng bước từng bước, cô đi đến phía ổng kính, giống như một đóa hoa quỳnh tuyệt đẹp, chớp mắt đã bung tỏa hương thơm.
Cô là Carmen, là Yên Chi, chứ không phải là Dạ Cô Tinh!
Khi cô yêu một người đàn ông, cô sẽ toàn tâm toàn ý; khi không không còn yêu nữa, sẽ dứt khoát buông bỏ mà không lưu luyến.
Carmen phóng túng không chịu bó buộc dễ dàng thu hút binh sĩ trẻ Josep, nhưng lúc gặp dũng sĩ đấu bò Escamillo thì lại rơi vào tình yêu say đắm!
Trước sự điên cuồng của Josep và tình yêu của Escamillo, Carmen đã lựa chọn tình yêu đích thực đồng nghĩa với lựa chọn cái chết.
Khi con dao của Josep bị máu tươi của Carmen nhuốm đỏ, màu đỏ tươi chói mắt giống y hệt với màu chiếc váy đỏ yêu quý của cô!
Điệu Flamenco yên tĩnh khi tiếng trống ngưng, động như điệu nhảy Tap Dance phiêu dật, dương cổ tay, vỗ tay hoan nghênh, xoay người, hòa lẫn cùng với tình yêu nóng bỏng không lý trí của Carmen, cứ như vậy từng bước hướng tới điểm cuối của tình yêu và số mệnh.
Dùng cái chết, chấm dứt tất cả!
Điệu nhảy vừa dứt, toàn trường yên tĩnh, ba giây sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
“Điệu nhảy này chỉ có thể là từ trên trời rớt xuống, người này chỉ sợ là từ địa ngục đến…..” Một tiếng than nhẹ, sâu xa không lường!
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh quay đầu lại nhìn, mới phát hiện An Tuyển Hoàng đã sớm tiến vào phòng làm việc, Nguyệt Vô Tình theo sát phía sau.
Suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không vội gì, cô bấm số điện thoại của Dạ Thất, tiến vào một gian phòng làm việc khác.
Hỏi thăm một lượt tình hình của hắc đạo phương Nam, lại lần lượt nói chuyện cùng với Đường Nghiêu, Sầm Liệt, đưa ra quyết định trong một vài chuyện quan trọng, lại nói chuyện với Tiền Kỳ Bân về những việc liên quan tới xưởng quân sự ở thành phố A, cuối cùng mới bấm dãy số của Tề Dục.
Trong nháy mắt điện thoại đã được nối máy, hai bên đều không nói gì.
“Gần đây có khỏe không?” Cuối cùng vẫn là Tề Dục lên tiếng trước, từ đêm đầy tháng cho tới nay, đã gần nửa năm, hai người chưa gặp lại.
Đẩy văn kiện đang mở ra sang một bên, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ban đêm lạnh buốt thê lương, ánh trăng lạnh lẽo, xa xa mặt biển bao phủ một tầng sương trắng, trở nên mê ly mờ ảo.
“Vẫn ổn. Chân của anh… Thế nào rồi?”
Giọng của người đàn ông trầm thấp mà lạnh lùng trong trẻo, như trời sinh mang theo vẻ lãnh đạm và xa cách: “Châm cứu phối hợp với phục hồi đã có thể tự mình bước đi rồi.”
“Tình hình Phòng thí nghiệm sao rồi?”
“Đã tiến hành đến giai đoạn thứ hai, chưa tới giai đoạn thứ ba, số liệu nguyên tử hạt nhân tách ra về cơ bản là hoàn hảo, dữ liệu cơ bản đã chuẩn bị xong, cộng thêm tài liệu cơ mật Âu Dương lấy được từ phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh, cơ bản đã có lý luận cơ sở thí nghiệm vật lý hạt nhân, chỉ có các chi tiết bên trong vẫn chưa được hoàn thiện, ước tính cần thời gian nửa năm, mới có thể hạch toán kiểm nghiệm hết thảy số liệu.”
“Nửa năm…” Dạ Cô Tinh lâm vào trầm tư.
Trên tiệc đầy tháng, mấy người Dạ Tứ đưa cho cô một tấm bản đồ phòng bị căn cứ cho hai đứa nhóc làm quà, Dạ Cô Tinh định biến chỗ ngồi này và căn cứ thần bí ở khu vực sa mạc Ai Cập thành nơi thí nghiệm vũ khí hạt nhân! Ba tháng trước, cô cũng đã để người bắt tay đi làm, thêm vào sức ảnh hưởng của Dạ Lang ở Châu Phi, có thể nói là làm ít mà hiệu quả nhiều!
Nghĩ là theo tốc độ này, phải mất khoảng nửa năm mới có thể cải tiến xong xuôi, chỉ là cách bố trí bãi phóng bom hạt nhân ở trung tâm địa điểm, nếu không có người chuyên nghiệp giám sát tại chỗ thì không được!
“Để tôi đi.” Sau khi biết được suy nghĩ của Dạ Cô Tinh, Tề Dục không có nửa phần do dự.
“Nhưng mà, chân của anh…”
“Đã tốt rồi.”
“Ý của tôi, là anh phái một người qua, không cần anh tự mình đi tới.” Châu Phi chiến tranh không ngừng, chân Tề Dục mới khỏi không lâu, căn bản không thích hợp lặn lội đường xa, huống chi xưởng quân sự bên kia Tiền Kỳ Bân căn bản không thoát thân được, không thể túc trực ở bên cạnh Tề Dục, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện, Dạ Cô Tinh lại ở quá xa, căn bản là không thể làm gì được.
“Tôi nắm rõ được tất cả số liệu thí nghiệm vũ khí hạt nhân, cũng rõ ràng quy trình thí nghiệm, cũng chỉ có tôi trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành kiểm tra bố trí bãi phóng, vì thế, tôi không đi không được.”
“Không được, tôi không đồng ý.”
“Cô…”
“Không cần nhiều lời, tôi đã quyết định. Tháng ba năm sau, để Âu Dương xuất phát, qua mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp anh ta chính thức tiến vào phòng thí nghiệm, anh tự mình hướng dẫn, trong vòng bốn tháng phải quen thuộc toàn bộ quy trình thí nghiệm, kiểm soát phương hướng của lần thí nghiệm kế tiếp.”
Tề Dục cười khổ: “Cô hà tất gì phải…”
Dạ Cô Tinh ánh mắt lạnh lẽo: “Tề Dục, anh đã có dũng khí đứng lên, tại sao lại không có dũng khí sống tiếp?”
Cười nhạt một tiếng, giọng của người đàn ông vẫn không có chút một gợn sóng, cho dù khuấy động như thế nào, cũng không nổi lên được chút bọt nước ——
“Tôi bây giờ, chính là đang sống.” Giọng nói bình đạm như chỉ thuật lại sự thật.
“Nhưng mà anh sống quá mờ nhạt.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, như thế nào mới gọi là đáng sống?”
Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày, tự nhiên có một loại cảm xúc bất lực không thể làm gì, đối mặt với Tề Dục, cô nhẹ không được nặng cũng không xong, cuối cùng, là cô không đành lòng làm tổn thương anh ấy!
Đồng bệnh tương liên cũng tốt, do dự thiếu quyết đoán cũng được, lúc trước vì thăm dò khởi nguồn thay đổi súng ống, thêm vào lòng hiếu kỳ thúc dục, Dạ Cô Tinh mang theo mục đích mà tiếp cận Tề Dục, khiến cho cuộc sống yên tĩnh của hai cha con Tiền Kỳ Bân bị đảo lộn, bị quấy rầy.
Là do cô ích kỷ, khiến Tề Dục bị cuốn vào một trận gió tanh mưa máu, nếu như, lúc trước không phải Tề Dục gật đầu, Tiền Kỳ Bân cho dù có chết cũng sẽ không bán mạng vì Dạ Xã, chung quy sai ở cô, mà sự ẩn nhẫn và trầm mặc của Tề Dục, chỉ khiến cho cô càng thêm hổ thẹn trong lòng!
“Tề Dục, mặc kệ anh có tin hay không, trên đời này, ngoại trừ ông Tiền, còn có rất nhiều người hi vọng anh vui vẻ sống sót.”
“Em thì sao? Em cũng hi vọng tôi sống sao?”
Dạ Cô Tinh mỏi mệt bóp trán: “Tôi cho rằng, đây là một câu trả lời ngầm hiểu ý.”
Tề Dục nở nụ cười, ánh mắt tìm đến phía ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc: “Được.”
Em muối tôi sống, tôi sẽ cố gắng sống, em muốn tôi không đi, tôi sẽ không đi.
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh đứng trước cửa sổ, trầm mặc thật lâu.
Mà đôi mắt Tề Dục lộ ra vẻ si mê, nhìn chằm chằm ánh trắng sáng trên trời cao.
Kinh Phật có nói: vì cớ sao lại đau khổ?
Cái gọi là sinh khổ, già khổ, bệnh khổ, chết khổ, lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ, không đạt được thứ mình ưa thích là khổ.
Tề Dục không tin Phật, nhưng mà anh ấy lại thích đọc kinh phật.
Tuổi thọ vô thường, nhân quả không uổng, bên trong bát khổ, anh ấy không sợ bảy cái khổ đầu, nhưng rốt cuộc lại chống đỡ không nổi cái khổ cuối cùng này—— cầu mà không được!
Anh ấy nghĩ, nếu không thể nắm tay em, cùng em giai lão, vậy có thể hô hấp ở cùng dưới một bầu trời, chân đạp trên cùng một mảnh đất, cùng nhìn lên một vầng trăng, như vậy đời này, cũng đủ rồi.
Ánh đèn sáng tỏ, bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ kéo dài, mang theo một loại ý vị yên lặng trong trẻo, dường như muốn cùng đêm rét ngoài cửa sổ hòa làm một.
Khẽ than thở một tiếng, Dạ Cô Tinh tắt đèn, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Có một số việc, không thể vẹn toàn đôi bên, đồng cảm không phải là tình yêu, trái tim của cô quá nhỏ, không chứa nổi người dư thừa, chuyện dư thừa, vì thế, cứ như vậy đi…
Mới vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã thấy trên ban công đen tối, lóe lên đốm lửa nhỏ, lúc sáng lúc tối.
Động tác lau khô tóc của Dạ Cô Tinh đột nhiên ngừng lại, đẩy cửa ban công, một mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, cô nhịn xuống cơn ho khan, đi tới bên cạnh anh.
“Khi nào thì đi?” An Tuyển Hoàng dụi tàn thuốc, trầm giọng mở miệng.
Dạ Cô Tinh sững sờ, tầm mắt xẹt qua hành lý ở góc tường, lập tức sáng tỏ: “Chiều mai.”
“Tại sao không nói cho anh?”
Dạ Cô Tinh trầm mặc.
An Tuyển Hoàng đưa tay nâng chiếc cằm tinh xảo của người phụ nữ lên, cố chấp lặp lại: “Tại sao không nói cho anh?”
Dạ Cô Tinh đưa tay nắm chặt bàn tay của anh: “Hoàng, em không muốn làm anh không vui.”
Đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, mùi thơm của dầu gội đầu xông vào khoang mũi, An Tuyển Hoàng theo bản năng cau mày, lập tức ghé sát vào một bên cổ trắng nõn của cô, cho đến khi ngửi đưọc mùi hương hoa trà thơm ngát.
Bất đắc dĩ than nhẹ: “Em chỉ là…. không nỡ.”
Dạ Cô Tinh viền mắt cay cay, đưa tay ôm lấy vong eo rắn chắc của anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói khàn khàn: “Anh cho rằng em nỡ xa anh sao?”
Người đàn ông khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng như dòng suối của cô, ghé sát vào bên tai cô: “Vậy thì chúng ta hãy cùng hưởng thụ đêm nay…”
Dạ Cô Tinh đấm nhẹ vào lồng ngực anh, cười mắng: “Không đứng đắn!”
Anh bế cô lên: “Vậy thì không đứng đắn đi!”
Ngoài cửa sổ, đêm càng về khuya, bên trong căn phòng lại nóng rực như lửa, lửa cháy lan ra đồng cỏ, nóng bỏng bức người.
Vầng trăng sáng cũng thẹn thùng mà trốn vào tầng mây…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, rời giường, vệ sinh cá nhân xong, ăn cơm trưa, lại hôn tạm biệt hai đứa nhóc, Trương Á lái xe đến biệt thự đón cô, cuối cùng gặp Tiêu Mộ Lương và trợ lý ở trong phòng chờ VIP, hai giờ sau, một nhóm bốn người đã đến Hoành Điếm.
Tới khách sạn nhận phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau, chính thức tiến vào đoàn làm phim.
Phần thứ hai của “Yên Chi Lệ”, gọi là “Chước chước kỳ hoa”, kể về chuyện sau khi ba người Yên Chi, Mục Thanh Viễn, Tần Thận Chi đầu thai tái thế, đời thứ hai nhân duyên gút mắc.
Câu chuyện xảy ra ở đầu thế kỷ hai mươi, thời kỳ quân phiệt cắt cứ, Bắc có Phụng Hệ quân phiệt, Nam có An Hệ quân phiệt, ngọn lửa chiến tranh không ngừng, nhưng Thượng Hải bị kẹp ở giữa, vẫn như cũ ca múa mừng cảnh thái bình, xa hoa trụy lạc.
Đêm xuống, ánh đèn lấp loé, ca thính nhạc phường đèn đuốc sáng trưng.
Đúng là ứng với những câu ca từ kia—— đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, một thành phố không đêm, đèn rực rỡ, tiếng xe vang… Rượu không say lòng người người tự say…
“Phần thứ hai “Yên Chi Lệ”, cảnh đầu tiên, Action!”
Tiếng đập bảng vang lên, ô tô bắt đầu lăn bánh.
Tần Chính ngồi ở trong xe, ngoài cửa sổ cảnh vật trôi qua cực nhanh, một bên là cỏ cây dây leo màu xanh mọc đầy vách núi, một bên là sương khói mênh mông bao phủ mặt sông, con đường lên núi rợp bóng cây từ từ uốn lượn như dòng sông nhỏ, cây ngô đồng phủ bóng hai bên đường, đưa người vào trong ống kính.
Nơi phía chân trời, ánh nắng chiều dần dần tiêu tan, ánh chiều tà le lói, đèn hai bên đường lần lượt sáng lên.
Gần sườn núi, những chiếc xe limousine đậu đầy bên đường, dường như làm con đường bị tắc nghẽn. Phía sau hàng rào sắt cao cao phủ đầy hoa, những bụi cây thường xanh được cắt tỉa cẩn thận, tinh tế và tráng lệ, đài phun nước bằng đá cẩm thạch màu trắng sữa được xây dựng theo phong cách La Mã, tiếng nhạc du dương vang lên từ cánh cổng pha lê.
Nơi này, chính là nơi xa hoa trong truyền thuyết——là cái động tiêu tiền lớn nhất ở bến Thượng Hải, Rosemary! Nhưng không ngờ nơi ẩn mình trong rừng rậm, dựa núi sát biển, rời xa thế giới ồn ào náo động, lấy tư thái ngạo nghễ hờ hững đứng ở giữa núi rừng, lại khiến cho vô số thanh niên tuấn kiệt, đại lão phú hào ở bến Thượng Hải phải khom lưng.
Xe chậm rãi dừng lại, người phục vụ Ấn Độ có màu da nâu đậm mở cửa xe, Tần Chính khom người bước ra, âu phục màu đen tuyền thẳng thớm, tư thái hào phóng lỗi lạc, cử chỉ quý phái, ống kính đẩy tới gần, quay cận cảnh Vương Khải.
Mọi người cười xúm lại, ân cần hỏi han ——
“Ông chủ Tần thật có nhã hứng, nghe nói ngài vì tiểu thư Yên Chi, không tiếc tiền, hàng đêm cổ động, diễm phúc như vậy, tôi đây mơ ước cũng không được!”
“Kính Phương huynh khách sáo rồi, đáng xem đáng thưởng, mới gọi là giai nhân.”
“Đều nói tiểu thư Yên Chi chưa bao giờ liếc mắt nhìn người đàn ông nào lấy một cái, sau khi lên sân khấu, sẽ tự động rời đi, nhưng lại chỉ lưu mỗi mình ông chủ Tần trắng đêm đàm luận, cõi đời này đúng là có người chiếm hết các loại vinh quang, không khỏi khiến người khác đố kị mà!”
“Ông chủ Đỗ nói chi vậy, Tần mỗ tự biết vốn sinh ra đã kém cỏi, chỉ hy vọng cần cù bù thông minh. Hôm ấy là ngày mưa, tiểu thư Yên Chi có lòng tốt, thu nhận Tần mỗ lưu lại tránh mưa một đêm thôi.”
“Ông chủ Tần thật là quá khiêm nhường, phố Chu Tước ở bến Thượng Hải này có gần một nửa số cửa hàng thuộc về ngân hiệu Thụy Phong của ngài, vì giai nhân vung tiền như rác, cũng như muối bỏ bể, thật làm chúng ta ghen tị chết mất thôi.”
“Nhìn kìa, biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta đừng chặn ở cửa, đi vào trước đi.”
“Ông chủ Tần, mời ngài đi trước.”
“Xin mời.”
“Cắt!” Lý Khôn hô, Vương Khải thở phào nhẹ nhõm.
Xem lại một lần, Lý Khôn gật gật đầu: “Qua!” Sau đó bắt đầu chỉ huy tổ đạo cụ chuyển đồ.
“Cô Tinh, cảnh tiếp theo, sẽ đến lượt cô, đã thuộc vũ điệu và lời chưa?” Cố Nam An lo lắng đứng trước gương hoá trang, đi qua đi lại, trái lại Dạ Cô Tinh lại chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, để chuyên gia trang điểm làm việc, vẻ mặt an hòa, dường như không hề có chút áp lực.
Khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Chạm đến ánh mắt trầm tĩnh hờ hững trong gương của Dạ Cô Tinh, tâm trạng rối bời của Cố Nam An lại đột nhiên yên ổn, cứ như cho dù có gặp chuyện khó hơn nữa, thì người trước mặt này, cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Chương 108: Kịch hay bắt đầu, khúc ca buồn carmen
Cảnh tiếp theo, là phần đặc sắc nhất ở phần hai, và đương nhiên, cũng là phần khó nhất!
Trước khi Tần Thận Chi chết, đã thề kiếp sau nhất định phải tìm thấy Yên Chi trước Mục Thanh Viễn, không từ mọi thủ đoạn, dù có phải phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không để cho Yên Chi phải đau khổ vì tình yêu, hy sinh cả mạng sống.
Nghìn năm thoáng chốc trôi qua, thế sự xoay vần, sớm đã vật đổi sao dời.
Ngày xưa Tần Tam công tử Tần Thận Chi – tài tử Tương Châu, hiện giờ trở thành ông chủ lớn của ngân hiệu Thụy Phong, mười dặm đô thị ở Thượng Hải này, hơn một nửa việc làm ăn buôn bán đều là của bọn họ, là ngân hiệu lớn nhất mà cả Thượng Hải công nhận.
Yên Chi tuy rằng vẫn là Yên Chi, nhưng linh hồn không còn nữa, sớm đã đầu thai hoán cốt, thay da đổi thịt rồi.
Ngày xưa, tiểu yêu tinh dáng dấp thần tiên hồn nhiên ngây thơ, vốn nên biến mất trên cõi đời, nhưng do chấp niệm quá sâu, một sợi hồn phách lạc lại nhân thế, hóa thành mị thai (chỉ những người con gái lớn lên chuyên đi mê hoặc đàn ông), hiện giờ trở thành đào kép tuyệt thế mà cả đám đàn ông đều chen chúc chạy theo!
Cảnh sau đây, chính là cảnh Yên Chi lên sân khấu biểu diễn. Trong nguyên tác đã miêu tả như sau.
“Váy tím vén hờ, tóc mây bồng bềnh, eo nhỏ thướt tha, thân hình uyển chuyển. Khoảnh khắc ngẩng đầu, tựa như làm ánh sao khắp bầu trời đều bị lu mờ, khoảnh khắc rũ mắt xuống, cảm giác như phong tình tự nhiên mà nảy sinh. E thẹn, mị hoặc, tuyệt sắc khuynh thành.”
Nói ngắn gọn vài câu, đã lột tả hết vẻ đẹp của Yên Chi, nhưng chỉ là nét vẽ chấm phá tinh vi, để lại cho độc giả không gian tưởng tượng xa vời.
Nhưng phim thì không giống, nó phải được thể hiện mạnh mẽ qua hình ảnh, yêu cầu từng chi tiết đều phải biểu lộ một cách chi tiết hơn trong nguyên tác, vẫn chưa nói đến Yên Chi nhảy điệu gì, hát bài gì, thậm chí kiểu dáng trang phục nhảy là dài hay ngắn, phong cách cũng đều không miêu tả, 4 chữ “váy tím vén hờ” đã tóm lược tất cả.
Nhưng phim thì khác, Yên Chi hóa trang như thế nào, hát bài gì, mặc y phục ra sao, nhảy điệu gì, đều nhất định phải thể hiện ra để cho quần chúng nhìn được, cảm nhận được, đây cũng là lý do Cố Nam An cải biên tiểu thuyết thành kịch bản phải mất đến 2 năm!
Vì để quay tốt bộ phim này, Lý Khôn đã phải mời đến chuyên gia vũ đạo Dương Bình Bình nổi tiếng ở trong nước, từ biên đạo múa đến chọn nhạc, cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ nhất!
Dạ Cô Tinh cũng theo Dương Bình Bình tiến hành tập luyện vũ đạo cổ điển trong 3 ngày, đứng cùng với một đột diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp nhưng không kém hơn chút nào.
Dương Bình Bình không dưới một lần khen cô thật may mắn khi có cơ thể dẻo dai, vóc dáng cũng vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn nói đùa rằng, nếu như ngày nào đó Dạ Cô Tinh không đóng phim nữa, thì theo cô ấy luyện vũ đạo cũng được.
Tất nhiên, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, bản thân ở trình độ nào, mấy cân mấy lạng, trong lòng cô biết rõ, tuy rằng thường tập yoga, cơ sự dẻo dai, nhưng so với những người chuyên nghiệp đã luyện múa từ nhỏ, thì phải nói là còn kém xa vạn dặm.
Nhưng diễn một đoạn nhảy múa ngắn thì không phải là vấn đề quá lớn.
Cho nên, Dạ Cô Tinh lúc này mới có thể bình tĩnh như vậy, tựa như tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay, nhưng Cố Nam An thì lại không được thảnh thơi như vậy, lúc này đang sốt sắng như kiến bò chảo nóng vậy.
“Lớp nền không cần sáng quá, bên này sửa lại một chút, đúng…. tóc thì chải ra sau.”
Trương Á đứng ở một bên, thấy thế, thật lòng mặc niệm 2 giây thay thợ trang điểm: “Chị Nam An, chị nghỉ ngơi chút đi, thợ trang điểm biết làm thế nào, lại đây uống cốc nước.”
Cố Nam An nhận lấy cốc nước, rất hào phóng mà uống ừng ực hai miếng, một hơi hết cả cốc nước, đưa cốc nước trải lại cho Trương Á, một loạt động tác lưu loát nhanh chóng: “Cảm ơn nhé!”
“Dạ….. không, không cần khách sáo.”
“Cô Tinh, cô bên đó ok chưa?” Giọng Lý Khôn từ bên ngoài vọng vào, Trương Á vội vàng đáp.
“Đạo diễn Lý, thêm 2 phút nữa là xong rồi!”
Thợ hóa trang thở ra một hơi dài, cả người mới thả lòng ra: “Xong rồi.”
Mọi người nhìn qua gương, chỉ thấy một đôi mắt linh hoạt, hẹp dài của cô gái trong gương, mặt mày thon gọn, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng, ánh mắt long lanh, tự nhiên quyến rũ.
Cố Nam An thở phào, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Cô Tinh, lát nữa đều trông cậy vào em đó!”
Trương Á cười thoải mái: “Cố đại biên kịch, chị cứ yên tâm đi!”
“Các bộ phận vào vị trí, máy số 3, máy số 5, 6, 7 chú ý, “Yên Chi Lệ” phần hai, cảnh 3, diễm ảnh kinh hồn, action.”
Sảnh lớn với kiểu kiến trúc phong tình, mang theo vẻ đẹp của ngoại vực có lịch sử lâu đời, bên trên nóc đại sảnh, ánh đèn như sao dần dần sáng lên, từng ánh hào quang chiếu xuống, tạo ra một không gian lung linh.
Tần Chính bị một đám người vây quanh, lúc thảo luận, phong thái phóng khoáng, không giống thương nhân, ngược lại lại có loại ngay thẳng chính trực như văn nhân, không phàm tục.
Đợi mọi người đều ổn định chỗ ngồi rồi, đèn lại đột nhiên tối sầm, Tần Chính cười nhẹ nâng chén, nhấp một ngụm sâm panh, nhìn về phía sân khấu biểu diễn kia, ánh mắt rực sáng.
Màn che sân khấu chậm rãi được kéo ra, một tầng lụa mỏng nhẹ phất phơ, mượn ánh đèn mờ ảo, đã thấy phía sau một đồng ruộng xanh tươi phản chiếu một bóng dáng lượn lờ thướt tha, mái tóc dài như thác nước, vòng eo mảnh khảnh như lá liễu, đó là một cô gái xinh đẹp mang mạng che mặt ôm đàn tỳ bà, khiến cho tâm trí tất cả đàn ông ở đây đều bị thu hút.
Tưởng tượng tự tay mình vén tấm mạng che mặt mỏng kia lên, xem toàn bộ diện mạo của người đẹp.
Âm nhạc vang lên, tiếng hát vang vọng, mới đầu mờ mịt như sương mù, giây tiếp theo đã thay đổi đột ngột, như đang kể chuyện.
Ngay lúc mọi người tưởng rằng đây là một bài hát buồn thì, tiếng đàn dương cầm cất lên, tiếng đàn violon nhẹ nhàng sinh động bỗng nhiên xen vào, tiếng trống vang lên như sấm, kèn xona vừa lên, trong phút chốc, ánh đèn rực sáng, các loại nhạc cộng hưởng với nhau tạo nên âm thanh rất thú vị!
Chợt thấy khăn mỏng tung bay, khung đình mở rộng, âm thanh chuông bạc vui mừng truyền đến, các tấm lụa đầy màu sắc bay lên, chín cô vũ nữ xếp thành hàng đi ra, đều đeo khăn mỏng che mặt, trang sức trên đầu rủ xuống ấn đường, quần đỏ diêm dúa, yếm đào để lộ khuôn ngực, làm da trắng ngần, đôi mắt sắc lẹm, yêu kiều đến không thốt ra lời, ma mị đến mức không thể miêu tả bằng lời.
Đây đều là diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, từng cùng Dạ Cô Tinh đi theo Dương Bình Bình luyện vũ đạo, một đoạn nhảy Ấn Độ này, đều là Dương Bình Bình tự mình biên đạo, tốn rất nhiều thời gian tiến hành luyện tập và chỉnh sửa vô số lần, ánh sáng từ đèn màu, nhấp nháy sáng tối, một buổi thịnh yến bắt mắt từ từ được mở ra!
Tiếng hát kết thúc, người mặc yếm đỏ đứng đầu trong những vũ nữ gập eo lại, nhảy một bước bổng lên không, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, da trắng như tuyết, bàn tay trắng nõn thon dài tháo chiếc khăn che mặt kia ra, tung xuống dưới khán đài, khiến đám người tranh giành nhau, tiếng ồn ào không ngớt!
“Hóa ra, đây chính là tiểu thư Yên Chi nổi danh xinh đẹp, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Một người bên cạnh nghe vậy, xùy nhẹ: “Đúng là nhà quê chưa được mở mang kiến thức, cậu cho là, có thể dễ dàng gặp được tiểu thư Yên Chi như vậy sao? Chờ mà xem, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu…..”
Đang nói dở dang, ánh đèn trên sân khấu chợt tối sầm lại, lại không biết từ khi nào, các vũ nữ kia đã rời khỏi sân khấu.
Ánh đèn màu xanh lam âm u chiếu lên sân khấu, một bức tranh hoa mai mực tàu từ từ được đẩy lên sân khấu, phản chiếu một bóng dáng tinh tế.
Trong không khí có hương hoa thoang thoảng, chính là hương hoa mai trong tuyết lạnh, uốn lượn quẩn quanh, thoang thoảng dịu dàng.
“Ôi….. mùi này, thật là thơm…”
“Truyền thuyết, thế gian dù có thơm, nhưng cũng không thơm bằng mùi thơm của cơ thể người đẹp, nó vượt qua mùi hương của bất cứ hương liệu nào trên thế gian. Hôm nay may mắn được ngửi thấy, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này, phóng đãng một hồi! Ha ha…..”
Ánh mắt mọi người đều say mê tận hưởng, chỉ có Tần Chính tay cầm chén rượu, mặt không đổi sắc, đáy mắt lại khó nén được sự si mê.
Lý Khôn zoom ống kính, đúng lúc quay được bóng hình xinh đẹp của một người phản chiếu trong ánh mắt Vương Khải, mang theo sự si mê và say đắm, trong lòng âm thầm vỗ tay khen ngợi với phần biểu diễn của Vương Khải.
Thật không biết, thực tế với diễn kịch, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể thực sự tách hai người ra?
Thật là giả, giả lại thành thật, diễn trong diễn ngoài, sợ là chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ!
Rất nhiều thời điểm, là lừa mình dối người cũng không chắc chắn.
“Cắt.” Tay Lý Khôn giơ lên, tiếp theo hô lên: “Mọi người đứng yên vị trí không di chuyển! Trước tiên nghỉ ngơi 2 phút, rồi tiếp tục quay cảnh tiếp theo!”
“Chú, uống ngụm nước đi.” Cố Nam An đúng lúc bước lên.
Lý Khôn ngồi yên tại chỗ, hai chân rạng ra, khuỷu tay đặt ở hai bên đùi, thở hồng hộc: “Không cần đâu.”
Cố Nam An kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh ông ấy, đặt cốc nước vào trong tay ông: “Chú à, chú đã kêu mọi người nghỉ ngơi rồi, sao lại không cho bản thân nghỉ ngơi một chút chứ?”
“Nam An, con biết đấy, đây là tình tiết mà cô con thích nhất, cô ấy đã tốn mất 3 ngày để suy nghĩ, chú sợ….. không thể làm hoàn hảo được, làm cô ấy thất vọng.”
Than nhẹ một tiếng, tầm mắt Cố Nam An lại liếc qua sàn diễn giá trị lớn kia, dừng ở bóng dáng xinh đẹp mảnh khảnh đằng sau bức bình phong: “Có lẽ, chúng ta nên thử tin tưởng cô ấy…”
Không nhiều không ít, vừa vặn hai phút, đã nghe thấy Lý Khôn lớn tiếng hô, đám người vừa bủn rủn chân tay được thả lỏng một chút, thần kinh lại căng thẳng lên, các bộ phận ổn định vị trí, tổ ánh sáng điều chỉnh thử với tốc độ nhanh nhất, trợ lý đạo diễn sắp xếp xong vị trí máy cơ, hiện trường nhìn chung chỉ còn việc tận lực dẫn dắt đoàn diễn viên nhập vai mà thôi.
“Yên Chi Lệ, phần hai, cảnh bốn, action!”
Lạch cạch.
Tiếng gõ bảng vang lên, ống kính máy ảnh vừa sáng, tám máy cơ chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Tiếng như mưa bóng mây, lúc đầu thì lưu loát, như hạt trân châu rơi xuống bàn ngọc; dần dần biến đổi thất thường ngắt nghỉ theo nhịp, tiếng chim chích chòe hót, tiếng nước chảy róc rách; cuối cùng đến chỗ bình phong chợt vỡ, nước văng tung tóe, cảm giác hết sức căng thẳng!
Ngâm nga bài hát nhiệt tình như lửa, ngâm nga với giọng điệu tuyệt vọng tang thương, ngôn ngữ Italy cổ xưa thần bí từ trong miệng cô thốt ra, đúng là đoạn cao trào trong bản nhạc opera ‘Carmen’, hành khúc của những chiến sĩ đấu bò tót!
Tại thành phố nhỏ Festival ở Tây Ban Nha xinh đẹp, trong không khí tràn đầy lãng mạn cùng cảm xúc mãnh liệt, từ những năm đầu của thế kỷ XIX, theo tiếng ngâm nga của cô gái, màn chiếu chậm rãi mở ra.
Một cô gái Roma đẹp mê người đi đến trước, mái tóc xoăn sóng dài tới hông, mắt cá chân thon dài, một cái lắc chân bằng đá quý màu đen được đeo ở cổ bàn chân đó, váy dài đong đưa, ánh mắt mê hoặc.
Từng bước từng bước, cô đi đến phía ổng kính, giống như một đóa hoa quỳnh tuyệt đẹp, chớp mắt đã bung tỏa hương thơm.
Cô là Carmen, là Yên Chi, chứ không phải là Dạ Cô Tinh!
Khi cô yêu một người đàn ông, cô sẽ toàn tâm toàn ý; khi không không còn yêu nữa, sẽ dứt khoát buông bỏ mà không lưu luyến.
Carmen phóng túng không chịu bó buộc dễ dàng thu hút binh sĩ trẻ Josep, nhưng lúc gặp dũng sĩ đấu bò Escamillo thì lại rơi vào tình yêu say đắm!
Trước sự điên cuồng của Josep và tình yêu của Escamillo, Carmen đã lựa chọn tình yêu đích thực đồng nghĩa với lựa chọn cái chết.
Khi con dao của Josep bị máu tươi của Carmen nhuốm đỏ, màu đỏ tươi chói mắt giống y hệt với màu chiếc váy đỏ yêu quý của cô!
Điệu Flamenco yên tĩnh khi tiếng trống ngưng, động như điệu nhảy Tap Dance phiêu dật, dương cổ tay, vỗ tay hoan nghênh, xoay người, hòa lẫn cùng với tình yêu nóng bỏng không lý trí của Carmen, cứ như vậy từng bước hướng tới điểm cuối của tình yêu và số mệnh.
Dùng cái chết, chấm dứt tất cả!
Điệu nhảy vừa dứt, toàn trường yên tĩnh, ba giây sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
“Điệu nhảy này chỉ có thể là từ trên trời rớt xuống, người này chỉ sợ là từ địa ngục đến…..” Một tiếng than nhẹ, sâu xa không lường!
Bình luận facebook