• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (3 Viewers)

  • Quyển 3 - Chương 127+128

Chương 127: Yêu hay không yêu, chọn lựa của cô ấy


Người đàn ông mạnh mẽ sải bước tiến lên, vươn tay nắm lấy eo cô, hung hăng ôm lấy, sự nguy hiểm lập tức khuếch tán: “Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem?”


Anh Tử Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt quật cường, dưới ánh đèn, làn da trắng như tuyết ở cổ của cô như có sự chói loá không thể giải thích được: “Mới như vậy mà đã mất kiên nhẫn rồi à?”


Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là cô ấy phải đứng đó, nhìn bóng lưng anh ta rời đi?


Dựa vào cái gì mà cô ấy có thể không chút kiêng dè mà yêu, còn anh ta lại cứ trốn tránh không ngừng?


Nhớ đến khi nãy ở trong phòng làm việc, cô ấy có trăm ngàn xoắn xuýt, có ngàn vạn do dự, trái tim giống như bị đốt trên lửa than, vốn là một quyết định không có gì cần phải suy nghĩ, lại đột nhiên trở nên khó khăn vô cùng, tựa như…. Phải khoét một miếng thịt từ trên người xuống, nguyên nhân là bởi vì phải giữ lại một miếng thịt khác!


Hai chuyện, nhẹ nhàng được nói ra từ miệng của dì nhỏ, liên quan đến sự sống còn của Liên minh Tử Thần, cũng liên quan đến việc cô ấy có thể tự tay đâm kẻ thù giết cha của mình hay không.


Nếu là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ không chút do dự mà nói với Dạ Cô Tinh rằng, cô ấy muốn Liên minh Tử Thần, cô ấy cũng muốn mạng của Rio!


Nhưng mà, trong khoảnh khắc vừa rồi, cơ hội mà cô ấy hằng mơ ước đặt ra trước mắt, cô ấy lại do dự, như thể đột nhiên uống phải thuốc câm, không nói được lời nào.


Ý của Dạ Cô Tinh rất rõ ràng, tổn thương An Tuyệt, nổi lên dã tâm, Rio nhất định phải chết, người lợi hại trong nhà họ An nhiều như mây, không phải lo việc không lấy được cái mạng chó của người kia, nhưng người ra tay là ai, cô giao cho Anh Tử Lạc lựa chọn.


Là mượn tay người khác để giết Rio, báo mối thù lớn, hay là tự mình cầm dao, chính tay đâm chết kẻ thù?


Một khi Rio chết, Liên minh Tử Thần chắc chắn sẽ như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, gió vừa thổi qua thì một mảnh cũng không còn.


Đây là vấn đề khó thứ hai mà Dạ Cô Tinh đặt ra cho cô ấy: giữ, hay là bỏ?


Nếu bỏ, đó là tâm huyết của cha mình, cô ấy không nỡ, nếu giữ, thì cô ấy nhất định phải quay về Mỹ, chủ trì đại cục, dùng thân phận người thừa kế đường đường chính chính của nhà họ Anh để đưa ra quyết định không thể bàn cãi, lập lại trật tự, nhưng nếu làm như vậy, cô ấy và Minh Chiêu…


Không phải bản thân đã nghĩ rất rõ rồi sao? Nhưng khi nước đến chân, cô ấy lại chùn chân tại đó.


Tình yêu và thù hận, một chọn lựa rất dễ dàng, không phải sao?


Nhưng cô ấy lại không nỡ…


Nhìn thấy rõ sự băn khoăn dưới đáy mắt của cô gái, Minh Chiêu cảm thấy trái tim đánh rơi một nhịp, bất chợt, trào lên chua xót, cuối cùng, lâm vào tình thế khó xử.


“Anh đã biết rồi.” Cô ấy bình tĩnh nhìn lại, giọng nói lạnh nhạt gần như hờ hững, dùng câu trần thuật, chứ không phải là câu nghi vấn.


Hai người thông minh nhường nào, Minh Chiêu cứng ngắc như khúc gỗ, An Tử Lạc ngây thơ, nhưng không ai trong số họ là kẻ ngốc. Hắc đạo gian trá, há có thể dung nạp kẻ thiện lương?


Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, trầm mặc không nói, chỉ có đôi mắt đen thâm thúy trầm lắng không chút gợn sóng, cảm xúc khó có thể phân biệt được.


Anh Tử Lạc cười khổ: “Anh không có gì muốn hỏi em à?”


“… Không có.” Anh ta đã nói những gì mình muốn nói rồi, đối với cô ấy, không còn bất kỳ nghi vấn nào.


Ánh mắt cô gái vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại có chút u ám, cuối cùng gần như lạnh lẽo.


“Vậy à…” Cô ấy cúi đầu, lại nhấc mắt, nâng lên một nụ cười: “Đã rất muộn rồi, em muốn về phòng nghỉ ngơi, anh cũng đi ngủ sớm đi”


Anh ta vươn tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, anh ta không phải người nói nhiều, nhưng anh ta biết, không thể buông tay, như thể buông ra rồi, một thứ quan trọng nào đó sẽ rời khỏi anh ta, không cách nào tìm về được nữa.


Nhưng anh ta cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng một cách ngờ nghệch.


Anh Tử Lạc dừng lại, quay người, mặt mày cong cong, nhưng lại có một chút mệt mỏi khó phát hiện ra, cô ấy có dũng khí và quyết tâm để kiên trì, nhưng bây giờ, cô ấy rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nghĩ rõ ràng mọi thứ.


“Còn chuyện gì nữa không?” Cô ấy hỏi một cách bình tĩnh.


“Những gì tôi nói vừa rồi…” Giọng nói người đàn ông dừng lại, dường như đã phải lấy ra dũng khí rất lớn, cắn răng: “Em có nghe thấy không?”


Lông mi cô gái khẽ run lên, vô thức cắn chặt môi dưới, cũng học theo anh ta, im lặng.


Cô ấy hỏi, anh có yêu em không?


Anh ta nói, chắc là có yêu…


Câu trả lời mơ hồ, hai từ “chắc là” khiến cô ấy cực kỳ không có cảm giác an toàn, may thay, cuối cùng cũng nói ra được chữ “yêu”, không nói rõ được là vui sướng nhiều hơn, hay là thất vọng nhiều hơn.


Cô ấy dường như ngày càng trở nên tham lam hơn.


“Ý của em… anh có hiểu không?”


“Minh Chiêu.” Cô ấy gọi tên của anh ta, chứ không phải là “Đồ đầu gỗ” – cách xưng hô khi đùa giỡn: “Em hỏi anh, yêu hay không yêu, anh nói với em một đống như thế để làm gì? Một từ, hoặc hai từ, không phải là sẽ dứt khoát hơn hay sao?”


Đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm, vẻ kỳ lạ lướt qua mắt anh ta, Anh Tử Lạc trước mắt không giống Anh Tử Lạc lúc bình thường.


Như bị dồn vào ngõ cụt, cô ấy vùng vẫy, vội vã tìm lối ra, thậm chí mang theo sự dứt khoát được ăn cả ngã về không, tựa như một chiễn sĩ dũng cảm lại kiên cường!


Đi về phía trước hai bước, ánh mắt chạm nhau, chóp mũi đối diện với chóp mũi, nhưng cô ấy vẫn không ngừng đến gần, từng chữ một mà nói, ánh mắt sáng rực: “Em muốn một câu trả lời chắc chắn.” Yêu, hoặc không yêu, không có nhiều cái cớ như vậy, cũng không tồn tại nhiều lí do như vậy.


“Em đang ép tôi.” Anh ta nhìn thẳng vào cô, không hề né tránh.


“Em chỉ cần một phần tiền cược nặng hơn…”


Minh Chiêu sững sờ.


Anh Tử Lạc chỉ còn lại một nụ cười gượng gạo: “Như vậy là, né tránh vấn đề của em rồi sao?”


Đúng vậy, cô ấy đang ép buộc anh! Tình yêu và thù hận, lí trí đã vô tri vô giác mà hướng về cái phía sau, nhưng mà cô không cam lòng, sự mơ hồ quấy phá, cô chỉ muốn tăng thêm trọng lượng cho bên còn lại, cho bản thân một lí do để đánh cược mà thôi.


Có lẽ, anh ta không lí giải được, cũng sẽ không hiểu được.


Phần tình cảm này là do Anh Tử Lạc miễn cưỡng mà có, cho dù Minh Chiêu đồng ý kết giao với cô ấy, hai người bắt đầu thân thiết như những cặp đôi bình thường, nhưng mà Minh Chiêu quá lạnh lùng, quá cứng ngắc, quá khô khan, cô ấy chưa từng nhận được bất cứ lời hứa hẹn nào từ người đàn ông này, điều này khiến cho cô ấy cảm nhận đươc sự ngọt ngào, nhưng đồng thời, cũng khiến cô ấy phải lo được lo mất.


Phụ nữ dù kiêu hãnh đến đâu khi đối mặt với loại tình yêu không chắc chắn cũng sẽ trở nên dè dặt từng li từng tí, giữ lấy, bảo vệ, lo lắng, ưu sầu, cho nên, mới dùng cách này, cầu mong sự an tâm, đạt được sự an ủi.


Cách nghĩ của Minh Chiêu hoàn toàn ngược lại, theo nhận thức của anh ta, nói hay, không bằng làm tốt, thời gian và hành động có thể chứng minh tất cả.


Anh ta không giỏi nói những lời tốt đẹp, nhưng anh ta thực sự đặt Anh Tử Lạc vào trái tim mình.


“Không.” Anh ta đột nhiên nhấc mắt: “Không phải né tránh.”


Anh Tử Lạc nâng mắt nhìn anh, yên lặng chờ đợi câu trả lời, nhưng vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày lại không cách nào che giấu được.


“Tôi đối với em, không phải đơn giản chỉ là từ yêu hay không yêu treo trên đầu môi, mà hai chữ này cũng không thật sự chứng minh được điều gì. Tôi không biết ăn nói, nhưng đối tốt với một người, không chỉ là nói miệng mà thôi, mà là làm ra hành động thực tế.”


Giống như gia chủ và phu nhân vậy, anh ta chưa từng nghe gia chủ nói những lời nói lãng mạn dễ nghe nào, cũng chưa từng thấy phu nhân hỏi những câu nhạt nhẽo như vậy, giữa hai người, dường như không cần nói, mà chỉ cần một ánh mắt, là có thể tâm ý tương thông.


Nhìn vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông, ánh sáng chân thành bên trong khiến linh hồn cô run lên, nghiêm túc như vậy, ngay tại khoảnh khắc đó, Anh Tử Lạc cười lên, nụ cười thoải mái, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt, khiến người đàn ông cứng ngắc kia luống cuống tay chân.


“Em, sao em lại khóc?” Giọng nói của anh ta vẫn trầm ổn như vậy, nhưng lại mang theo chút hoảng loạn khó nhận ra, ngốc nghếch mà vươn tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của cô.


Đầu ngón tay của người đàn ông thô ráp, xoa lên phần má trắng nõn của cô gái, thâm trầm mà dày nặng, hơi thở bao trùm lên khiến người ta yên tâm.


“Em cảm động, không được à?”


Người đàn ông sửng sốt một lúc, lỗ tai bỗng đỏ bừng, lúng túng không biết nên tiếp lời như thế nào.


Anh Tử Lạc thở dài, đôi mắt hạnh hơi đẫm nước: “Đồ ngốc…”


Đôi môi mỏng mím chặt, người đàn ông không quá tự nhiên mà thẹn thùng, tự nhiên đáng yêu.


“Rốt cuộc phu nhân đã nói với em cái gì?”


“Em…” Ánh mắt Anh Tử Lạc hơi lóe lên, tình hình hiện tại sẽ chỉ khiến cô ấy khó đưa ra quyết định hơn.


Tự tay giết Rio, thành lập lại Liên minh Tử Thần, đồng nghĩa với việc cô ấy không thể không xa cách với Minh Chiêu, nhưng mà, cô ấy lại không nỡ, không dễ gì mới khiến cho người đàn ông cọc cằn này thông suốt, cô ấy không muốn rời đi vào lúc này…


Hơn nữa, giành lại quyền lực không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều, cô ấy chắc chắn phải ở lại Mỹ rất lâu, tự lực gánh sinh, chuyện này…


Đôi mắt người đàn ông híp lại: “Em không nói, tôi cũng đoán được rồi, chẳng có gì khác ngoài hai chuyện Liên minh Tử Thần và xử lí Rio.”


Sự cố chấp của Anh Tử Lạc đối với thù hận nhiều cỡ nào, anh ta đều thấy cả, trong lòng cũng biết rõ, một tia ảm đạm xẹt qua đáy mắt, chỉ có thể cười khổ.


Đối với lựa chọn của cô ấy, anh ta hiểu được, đồng thời chọn cách bao dung, chỉ là trong lòng có nỗi lo lắng không tên, nhưng mà may thay, Mỹ là thiên hạ của nhà họ An, nghiền chết một tổ chức sát thủ không cần tốn quá nhiều sức lực!


Anh Tử Lạc cắn môi, một lúc sau, mới ngập ngừng nói: “Anh cảm thấy… em nên làm như thế nào?”


Minh Chiêu sửng sốt, ánh mắt không ngừng thay đổi: “Em… nói cái gì?” Cố gắng giữ vững giọng điệu, nhưng mà trái tim cứng rắn lạnh băng của người đàn ông lại đập loạn không ngừng.


“Dì nhỏ để em tự quyết định, nhưng mà em chưa nghĩ xong, anh cảm thấy, em nên làm như thế nào?” Cô hỏi lại.


“Tại sao?”


“Ờm…” Anh Tử Lạc kỳ quái mà nhìn anh ta: “Tại sao cái gì?” Người đàn ông này sao mà bảo ngốc là ngốc liền vậy?


“Tại sao lại do dự?”


“Em không thể hạ quyết tâm, bên này không bỏ xuống được, bên kia cũng…” Chờ đã!


Ánh mắt cô gái cảnh giác, chợt cong môi, ung dung nhìn người đàn ông: “Anh cho là vì sao? Hay là… anh muốn nghe được điều gì?” Vẻ vui sướng thoáng qua trong mắt cô.


“Khụ khụ… không có gì.”


“Rõ ràng là vừa nãy anh hỏi mà.”


“Không có.” Gương mặt người đàn ông ửng hồng.


Mặt mày Anh Tử Lạc hớn hở: “Anh có.”


“Anh không……”


“Vì anh đó.” Vì anh, nên mới do dự giữa thù hận, vì anh nên em mới loay hoay trong chấp niệm của chính mình.


Minh Chiêu, anh có biết anh quan trọng như thế nào hay không, quan trọng đến nỗi có thể ảnh hưởng tất cả mọi quyết định của em…..


Hóa ra, tình cảm đã sâu đậm đến vậy…


“Lạc Lạc, tin tưởng anh, anh sẽ không để em phải thất vọng.”


Không có “thích”, không nói “yêu”, những năm tháng sau này, anh ta sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.





Dạ Cô Tinh nhìn cô gái có ánh mắt kiên định trước mặt, qua một đêm, sự bàng hoàng, đấu tranh đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt xinh đẹp linh động của cô ấy, bây giờ, chỉ còn lại vẻ minh mẫn.


“Đã quyết định xong rồi?”


“Dạ.”


“Không hối hận sao?” Dạ Cô Tinh đặt chén trà trong tay xuống.


“Không hối hận ạ.”


“Lại đây, ngồi đi.”


Anh Tử Lạc làm theo, ngồi bên cạnh Dạ Cô Tinh, khóe môi cong lên mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu.


“Đã nói với Minh Chiêu rồi?”


“Anh ấy nói, tôn trọng quyết định của con.”


“Cũng được, đây là lựa chọn của con, dì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là…” Vẻ mặt Dạ Cô Tinh có phần nghiêm trọng: “Con đường này không dễ đi như trong tưởng tượng, trở lại Liên minh Tử Thần, thứ con phải đối mặt, không chỉ là nội bộ đã chia năm xẻ bảy, mà có lẽ còn là cuộc liên hợp phong tỏa của toàn bộ tổ chức sát thủ ở Mỹ, thậm chí là các cuộc vây quét tấn công, con, có thể làm được không?”


Vốn dĩ, cô định là sau khi giết chết Rio xong, sẽ khiến Liên minh Tử Thần triệt để biến mất, không ngờ Anh Tử Lạc lại muốn ôm đồm cái đống hỗn loạn đó vào người, thật ra, xuất phát từ sự ích kỷ, cô không hề muốn Anh Tử Lạc phải đối mặt với những thứ đó.


Lẽ nào cô đã phỏng đoán sai rồi sao? Trong lòng cô ấy, Minh Chiêu không quan trọng bằng thù hận ư?


“Dì nhỏ yên tâm, trước khi đưa ra quyết định, con biết bản thân sẽ phải đối mặt với những gì trong tương lai. “


“Minh Chiêu cũng ủng hộ con sao?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.


Anh Tử Lạc mím môi cười cười, thản nhiên nhìn qua: “Anh ấy biết rõ con muốn gì…” Thậm chí, còn rõ ràng hơn chính cô ấy.


Khi anh ấy nói ba từ — “Anh đợi em.”, Anh Tử Lạc mới biết rằng, tình yêu của anh ấy, tuy thầm lặng, nhưng lại to lớn vô cùng…


Chương 128: Quyền uy của phụ huynh, đầu gỗ thấp thỏm.


Trong ba ngày liên tục, Dạ Cô Tinh bá chiếm phòng làm việc, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị ra mệnh lệnh, sắp xếp chu đáo bố cục phòng ngự, sự quyết đoán cùng với khí thế đó, làm cho đám thuộc hạ của nhà họ An phải tâm phục khẩu phục, không ai là không kính nể.


Lại thêm chuyện mười hai vệ sĩ thân cận bị phạt lúc trước, có thể thấy rõ, uy quyền của phu nhân là không thể lung lay, có câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, mấy người này tự nhiên hiểu rõ nên làm như thế nào.


Theo lý mà nói, đàn ông chủ yếu lo việc bên ngoài, phụ nữ chủ yếu chăm lo việc nhà, gia chủ, phu nhân ai làm việc nấy, ai quản khu nấy, nhà sau* và đại sảnh phân cách rõ ràng, đàn ông của nhà họ An không bao giờ can thiệp vào những việc vặt ở nhà sau, phụ nữ cũng an phận thủ thường không bao giờ nhúng tay vào những công việc ở đại sảnh, quy tắc mấy trăm năm của nhà họ An, nối truyền nhiều đời, chưa từng phá vỡ.


(* hậu trạch: thời xưa thường phân riêng nơi ở cho người phụ nữ /các thê thiếp, nơi đó được gọi là hậu trạch / hậu viện, do nhà họ An vẫn đi theo nếp phong kiến, nên những gì liên quan tới họ đều sẽ xuất hiện các đặc trưng phong kiến như vậy, mọi người đừng lấy làm lạ nhen.)


Nhưng mà, hiện tại đã hoàn toàn bị lật đổ, cái quy tắc chó má gì chứ, đặt trên người hai người này, thì tất cả đều là vớ vẩn!


Trước hết, người đàn ông sẵn sàng giao quyền, sau đó, người phụ nữ cũng biết cách nắm quyền, nên mới tạo nên hoàn cảnh kì lạ trước mắt.


Hai yếu tố này thiếu một cái cũng không được. Cái trước, phụ thuộc vào việc có muốn hay không, cái sau phụ thuộc vào việc có làm được hay không.


Từ xưa đến nay, đàn ông đều tham lam, tham quyền, tham sắc, nói tóm lại, chính là lòng tham không đáy. Khi không có, thì muốn có, khi có rồi, thì lại muốn có nhiều hơn, có nhiều hơn rồi thì lại nghĩ nên làm thế nào để có thể nắm chặt được hết tất cả trong lòng bàn tay, nhất là thứ quyền lực, nghiện rồi, là sẽ không chịu buông ra nữa, làm sao mà chấp nhận được người khác ở một bên khoa tay múa chân chứ?


Lại thêm, truyền thống Trung Quốc, trọng nam khinh nữ, phụ nữ chẳng qua chỉ là phụ thuộc, là một công cụ để nối dõi tông đường, là một thú vui tiêu khiển lúc trống trải cô đơn mà thôi, nhất là thể loại gia tộc to lớn lâu đời như nhà họ An, chủ nghĩa nam quyền ăn sâu vào máu, chỉ đơn giản nhìn vào quy tắc gia tộc, chế độ một chồng một vợ nhưng nhiều thiếp được ghi rõ trên giấy trắng mực đen, là đủ để hiểu rồi.


Vì vậy, việc để đàn ông giao quyền vào tay phụ nữ, gần như có thể được gọi là “một điều viển vông.”


Phụ nữ ở nhà sau không bao giờ dám vượt giới quá hạn, một trước một sau, đó chính là một khoảng cách to lớn, đừng nói là bước qua một bước đó, chỉ cần có một chút suy nghĩ thôi, thì cũng sẽ bị một bạt tai lớn tát qua- “Chuyện của đàn ông, đàn bà con gái bớt can thiệp vào đi!”


Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù đàn ông chấp nhận giao quyền, thì cũng cần người phụ nữ phải đảm đương nổi mới được! Quyền lực khổng lồ, những lợi ích có liên quan, đạo lí đối nhân xử thế của nhà họ An, đều vô cùng tinh vi phức tạp, phụ nữ bình thường đúng thật là chơi không nổi thứ này, quyền lực ở trong tay, chẳng qua cũng chỉ là một thứ để trang trí, có tác dụng gì chứ?


Nhưng mà, trong thế giới rộng lớn này, lịch sử tồn tại mấy trăm năm của nhà họ An, rồi sẽ xuất hiện ngoại lệ, ví dụ như, cặp đôi trước mặt này!


An Tuyển Hoàng ủy thác quyền lực rất thoải mái, Dạ Cô Tinh nắm giữ quyền lực, không chút áp lực.


Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp rõ ràng, phong cách xử sự hoàn toàn không hề có sự hẹp hòi của đàn bà, mà ngược lại rất tự nhiên hào phóng, nhìn xa trông rộng, giống như một người cầm lái xuất sắc, người người thán phục.


Đương nhiên, nếu đám trưởng lão trong nhà họ An biết được, gia chủ chưa từng hỏi han đến những lời nói, mệnh lệnh truyền xuống của người phụ nữ này, thì không biết lại đồn đãi ra chuyện gì nữa?


May thay không phải ở trên đảo, những người này lại là thân tín của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh làm việc khá là tự do thoải mái, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, có vị kia ở phía sau bảo vệ, cho dù có đâm thủng trời đi chăng nữa, cũng sẽ có người gánh cho, tóm lại, không nện được tới đầu cô!


“Tam, tình hình ở Texas thế nào?”


Một người kính cẩn bước tới, trình lên một xấp tài liệu điều tra được cho Dạ Cô Tinh: “Đã xác nhận là kho vũ khí của Liên minh Tử Thần phân bố ở ba thành phố Austin, Houston, Galveston của Texas, trong số đó, Houston là kho chính, theo ước tính sơ bộ, lượng thuốc nổ vượt quá 50 tấn!”


Dạ Cô Tinh cười mỉa mai: “Liên lạc với lực lượng nhà họ An ở Texas, trong vòng ba ngày, tôi muốn Liên minh Tử Thần phải hết gạo sạch đạn!”


“Vâng”


“Ngũ, việc bố trí ở bến cảng Florida thế nào rồi?”


“Phu nhân yên tâm, thuốc nổ đã được lấp xong hết rồi.” Người kia giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa, sẽ có tin tức truyền đến, lô hàng này nhất định sẽ không vào được bờ, như đá chìm đáy biển.”


Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Nhớ làm cẩn thận giải quyết tốt hậu quả, tạm thời đừng làm kinh động đến giới truyền thông và giới chính trị của Mỹ, để tránh dẫn tới sự cảnh giác của FBI. “


“Rõ.”


“Mafia của bên đó thì sao?”


“Gia tộc Gambino đang bận tổ chức lễ trưởng thành cho con gái út Carlo, con trai thứ hai của gia tộc Lucesse đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội cố ý hành hung, gia tộc Kolob gần đây đã đầu tư vào ngành giải trí, về phần, gia tộc Genovese và gia tộc Bonano vẫn như cũ, không có gì bất thường.”


Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng: “Tiếp tục sai người nhìn chằm chằm bọn họ, đặc biệt là hai nhà Gambino và Lucesse.”


“Chỉ là…” Người kia muốn nói lại thôi, giống như đang cân nhắc.


Dạ Cô Tinh cũng không nóng vội, yên lặng chờ đợi.


“Tôi có một chuyện không rõ lắm, phu nhân có thể giúp giải thích nghi hoặc không ạ?”


Dạ Cô Tinh đổi tư thế ngồi, dựa lưng vào ghế, lười biếng tự nhiên: “Nói ra nghe thử.”


“Năm nhà Mafia, ba nhà đầu đều có việc phải làm, ốc còn không mang nổi mình ốc, ngược lại là hai nhà Genovese và Bonano không hề có động tĩnh gì, không phải là càng đáng nghi hơn hay sao?”


“Điều kiện đầu tiên để khiến người khác phải kiên dè đó là thực lực. Cậu cảm thấy lực ảnh hưởng hiện tại của hai nhà đó ở hắc đạo của nước Mỹ, có thể tạo ra được phong ba bão táp gì à? Cho dù hai nhà này đáng nghi, cũng không có liên quan gì với chúng ta, bởi vì, họ không xứng!”


Vẻ mặt mọi người e ngại, Ngũ khom người làm lễ: “Rõ.”


Dạ Cô Tinh gật đầu, những thuộc hạ này của An Tuyển Hoàng đều là từ trong trăm người mới chọn ra một người, không chỉ có thực lực, mà cả cả đầu óc cũng rất nhanh nhạy.


“Được rồi, mọi người đều đi làm việc đi, bất kì tình hình nào, cũng phải thông báo kịp thời.”


“Vâng.”


Tất cả nối đuôi nhau mà ra, nhưng lúc này Dạ Cô Tinh đột nhiên lên tiếng: “Minh Chiêu ở lại.”


Đợi những người khác rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Dạ Cô Tinh đứng dậy, ngồi trên sô pha được đặt ở một bên, chỉ về phía đối diện: “Ngồi đi.”


Minh Chiêu làm theo, hai mắt vô thức cụp xuống.


Dạ Cô Tinh đánh giá anh ta, trong lòng lại thầm nghĩ, một cô gái 18 tuổi như Anh Tử Lạc, ngây thơ lãng mạn, khao khát sự ấm áp, sao lại đi thích một Minh Chiêu lầm lì ít nói như khúc gỗ thế này nhỉ?


“Chuyện của Lạc Lạc, anh thật sự nghĩ xong rồi sao?” Không cần bất kỳ lời mở đầu vô nghĩa nào, Dạ Cô Tinh vào thẳng vấn đề chính.


“Vầng.” Thẳng thắn, không chút e sợ.


Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ nâng cằm: “Minh Chiêu, quên nhắc anh một chuyện.”


“Phu nhân, mời nói.” Thái độ cung kính, không chê vào đâu được.


“Cha của Lạc Lạc không còn nữa, nếu như con bé đã gọi tôi một tiếng dì nhỏ, thì tôi đây chính là người thân duy nhất của con bé rồi. Tục ngữ nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tuy xã hội ngày nay không quá xem trọng việc này nữa, nhưng việc ra mắt phụ huynh thì tránh không khỏi đâu.”


Dạ Cô Tinh chỉnh lại ống tay áo, khẽ thở dài: “Mà nói đến á thì, Lạc Lạc nhà chúng tôi cũng mới có mười tám tuổi thôi….”


Mí mắt Minh Chiêu giật giật, tim lạc mất một nhịp.


“Không biết, cái này có tính là yêu sớm không nhỉ? Người ta nói, ba năm một thế hệ, tuổi tác của hai người không biết cách bao nhiêu cái thế hệ, người làm phụ huynh như tôi đây, có phải nên thể hiện thái độ không?”


Mí mắt không giật nữa, mà đổi thành hai bên thái dương giật giật, Minh Chiêu vô thức vươn tay, nhưng ánh mắt lại chạm phải dáng vẻ tươi cười của Dạ Cô Tinh ở phía đối diện, cái tay vừa giơ lên lại vô thức mà buông xuống, nghiêm nghiên chỉnh chỉnh đặt ở trên đầu gối, nếu mà nhìn kỹ một chút, trên khuôn mặt không có biểu cảm kia lại hiếm thấy mà xuất hiện sự căng thẳng, xấu hổ, lo lắng, hoảng sợ, quả thật là cực kì đặc sắc!


Cũng may Minh Triệt không có ở đây, nếu không sẽ mang chuyện này ra chế giễu cười nhạo anh ta mãi cho mà xem, dù sao có thể khiến cho tên đầu gỗ này thay đổi sắc mặt đã là chuyện cực kỳ hiếm có rồi, vậy mà lần này, đầu gỗ cũng biết thẹn thùng, thật sự là còn hiếm thấy hơn chuyện cây vạn tuế ra hoa và tuyết rơi tháng tám mà.


“Phu nhân, tôi… tôi sẽ đối xử thật tốt với Lạc Lạc!” Minh Chiêu cắn răng, ánh mắt kiên định.


Dạ Cô Tinh thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại giả vờ nghiêm chỉnh: “Anh nói sẽ đối xử tốt với con bé? Lại để con bé trở lại Liên minh Tử Thần, đẩy con bé vào trong phong ba bão táp, vậy mà cũng là đối xử tốt với con bé à?”


Lòng bàn tay xoa xoa đầu gối, Minh Chiêu trầm tư hồi lâu, mới nhìn thẳng vào mắt Dạ Cô Tinh, gần như thì thào mà nói: “Tôi chỉ là… không muốn cô ấy hối hận.”


Từ bỏ cơ hội tự tay giết chết kẻ thù, anh ta sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ tiếc nuối, hối hận, vì vậy, anh ta tôn trọng ý kiến của cô ấy.


“Phu nhân yên tâm, lần này nhà họ An sẽ cử những thành viên tinh anh của đội ám sát đi tiêu diệt Rio, nhất định có thể bảo vệ cô ấy thật tốt, chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu chút thương tổn nào.”


Nhìn anh ta một cái thật sâu: “Anh thật có lòng…”


Có lẽ, cô nên tin vào mắt nhìn của Anh Tử Lạc, dù sao chuyện tình cảm cũng chưa bao giờ cần người ngoài khoa tay múa chân, giống như việc uống nước vậy, tự biết là ấm hay lạnh.


“Vậy… phu nhân, chuyện của tôi với Lạc Lạc…” Dưới ánh mắt sâu thẳm ấn ẩn vẻ thấp thỏm, Dạ Cô Tinh có thể thấy rõ, trầm ổn như anh ta, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng không yên như vậy, xem ra, những nỗ lực mà Lạc Lạc bỏ ra không có uổng công vô ích, ít nhất, đầu gỗ động lòng rồi.


“Thuận theo tự nhiên đi…” Không ai nói chắc được chuyện trong tương lai.


“Cám ơn phu nhân.”


Vừa nghĩ đến điều này, nếu như Minh Chiêu thật sự thành đôi với Lạc Lạc, phải gọi một tiếng “dì nhỏ” thì thật sự, tình cảnh quá ‘đẹp’, cô nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rồi.


“Đám người Ngân Nguyệt sao rồi?”


“Đã nhốt trong địa lao năm ngày, không cho ăn uống”


Chậm rãi cong môi cười, Dạ Cô Tinh đứng dậy: “Cũng đến lúc nên đi chào hỏi hai người đó rồi, anh cũng đi cùng đi…”


Ngân Nguyệt, Liễu Cơ.


Không biết là xương cốt của các người cứng, hay các dụng cụ tra tấn trong địa lao cứng hơn đây.





Trong địa lao yên tĩnh, dù là ban ngày cũng giống như đêm tối, không thấy ánh sáng mặt trời, không phân biệt được phương hướng, không biết sớm tối.


Đã ở trong đó, cho dù mở to hai mắt cũng vẫn như người mù, ngoại trừ màu đen, vẫn là màu đen.


Càng đi sâu vào trong, càng ẩm ướt, mức độ giam giữ càng mạnh. Một nghìn năm trăm chiếc camera độ phân giải cao, 16.542 tia cảm ứng hồng ngoại, cứ cách 0,1 giây sẽ truyền video đã quay đến phòng điều khiển chính, thiết bị báo động tự động được giấu ở chỗ tối, hết thảy mọi thứ đã xây dựng nên một nhà tù kiên cố vững chắc, dù có mọc cánh, cũng khó thoát!


Bởi vì, chỗ này không tìm được một cái cửa sổ, việc lưu thông không khí hoàn toàn nhờ vào thiết bị thông gió, mà trên thiết bị thông gió, còn được trang bị thiết bị báo động cảm ứng.


Mỗi bước đi đều là cạm bẫy, mỗi một chỗ đều là cơ quan.


Ngân Nguyệt ngồi ngay ngắn trên mặt đất, trong tay cầm một cọng cỏ khô, không biết vẽ cái gì trên mặt đất, sau đó chậm rãi bôi đi, mắt của anh ta nhìn thẳng về phía trước, không hề cúi đầu, toàn dựa vào đôi tay mò mẫm, bởi vì ở trong một không gian giơ tay không thấy được năm ngón này, anh ta không nhìn thấy được gì, chỉ có thể chấp nhận một mảng không gian tăm tối này.


Đã là ngày thứ năm rồi…


Người mà anh ta chờ đợi, vẫn không xuất hiện.


Nhanh thôi… anh ta đã tự an ủi mình như vậy.


Sống sót, trở thành niềm tin duy nhất chèo chống cho anh ta, trong bóng tối, anh ta thành kính mà tin tưởng vào nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom