• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 4 - Chương 1+2

Quyển 4:


Chương 1: Một đám phụ nữ, tính kế khập khiễng



Trong phòng hơi ấm mù mịt, ngọn lửa từ lò sưởi âm tường rực cháy, phản chiếu lên bên trên lò sưởi bức tranh bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng, giống như phủ lên một lớp voan mỏng màu cam, làm cả căn phòng đều trở lên vô cùng sáng sủa.


Vì sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa biển và đất liền, nên tuy rằng Chiêm Ngao nằm ở khu vực vùng nhiệt đới, nhưng tháng một hằng năm, gió trên biển thổi vẫn rất ẩm và lạnh, vẫn làm cho người ta khó mà chịu nổi.


Trên giường lớn sang trọng, được che phủ bởi tấm màn mỏng, vì chủ nhân thần bí đang say ngủ mà dệt mộng đẹp, chỉ cảm thấy như đang ngắm hoa trong sương, hoa mơ hồ.


Đột nhiên, bóng dáng dưới chăn bông khẽ động, một cánh tay trắng trẻo đầy đặn chợt vén rèm lên, giọng nói mang theo vẻ lười biếng khi mới tỉnh giấc, làm người ta không khỏi liên tưởng đến quan điểm nghệ thuật về người đẹp trong bài thơ giấc ngủ mùa xuân thu hải đường của Lý Thanh Chiếu.


Đêm qua mưa gió dữ dội, giấc ngủ nồng không nổi dư rượu. Tôi đã thử bảng câu hỏi, lại nói hải đường vẫn như cũ.


(Tạm dịch: Dù đêm qua mưa thưa nhưng gió vẫn thổi. Cả đêm tôi ngủ rất say, nhưng sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn cảm thấy trong người vẫn còn một chút cồn. Vì vậy, tôi hỏi người giúp việc đang cuốn rèm xem có chuyện gì bên ngoài, và cô ấy nói rằng những bông hoa thu hải đường vẫn như ngày hôm qua.)


“Thím Bình.” Bà ta khẽ gọi.


Không bao lâu, có một bà lão khoảng năm sáu mươi tuổi tiến lên, khom người hạ mắt, thái độ cung kính, “Cô chủ dậy rồi ạ?”


Màn mỏng bị vén lên, nét mặt người phụ nữ cũng dần dần rõ ràng, mắt phượng nhướng lên, liếc mắt thành dung, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, chỉ có điều những nếp nhăn thấp thoáng nơi khóe mắt đã tiết lộ tuổi tác thực sự của bà ta.


Kỷ Tình lười biếng ngáp một cái, qua mấy ngày điều dưỡng, tình trạng thân thể của bà ta đã cãi thiệu lên rất nhiều, không còn ngủ mê man mơ màng, tinh thần sa sút, quyền lực trong nhà lại bị bà ta nắm vào trong tay, mấy người chị em dâu dám cả gan khiêu khích bà ta lúc bệnh tật cũng đều bị âm thầm xử trí đến ngoan ngoãn dễ bảo, địa vị vẫn còn, khiếp sợ vẫn còn đó, dường như tất cả đều chưa từng thay đổi.


Bà ta vẫn là nữ chủ nhân của nhà họ An, phu nhân nắm quyền cao cao tại thượng, bà chủ khiến người khác sợ hãi.


Lười biếng vén mái tóc dày, không có lấy một sợi tóc bạc, đen như mực, “Dậy thôi.”


“Vâng.” Thím Bình trả lời, nói vọng ra ngoài cửa, kèm theo vài phần ác ý, “Còn ngây người ra đó làm gì?! Còn không nhanh mang nước vào? Thật là ngu xuẩn hết sức!”


Vừa dứt lời, một người phụ nữ bộ dạng phục tùng, cụp mắt bưng nước sạch vào phòng, bốn bề yên tĩnh, “Phu nhân.”


Kỷ Tình khẽ ừ một tiếng, “Bưng đến đây đi, tôi rửa tay trước.”


Tề Lan tiến lên một bước, tay cầm chậu nước, cực kỳ cung kính.


“Ôi–” Kỷ Tình lập tức cau mày, “Sao lại lạnh thế?”


Thím Bình trừng mắt hung dữ, “Con khốn móng lợn, mày làm công việc này đã hai mươi năm, sao vẫn làm không tốt thế hả?!” Bà ta vươn một ngón tay thô ráp ấn lên trán đối phương, ánh mắt dữ tợn.


“Phu nhân, xin lỗi, bây giờ tôi đi đổi chậu khác ngay.” Cho dù bị người khác chỉ vào mũi mắng, Tề Lan vẫn như cũ khép hờ hai mắt. Ngoan ngoãn đến mức hèn mọn.


Kỷ Tình thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt như cười như không khiến đôi mắt phượng càng thêm hung ác, cay nghiệt hung dữ ép người.


“Bỏ đi.” Chỉ thấy bà ta với gương mặt chán nản vẫy tay ra hiệu cho thím Bình, “Dùng tạm đi…”


Tề Lan đưa cái chậu về phía trước, dừng lại ở một vị trí thích hợp, đầu càng vùi thấp hơn, hèn mọn như bụi bặm trong đất.


Kỷ Tình nhếch môi, đáy mắt thoáng lướt qua tia khoái chí.


Làm khó dễ người phụ nữ này, dường như đã thành chuyện hằng ngày phải làm, giống như đả thông hai mạch nhâm đốc, toàn thân khoan khoái.


Nhận lấy khăn mặt mà thím Bình đưa tới, Kỷ Tình lau khô tay, Tề Lan khom người bê chậu nước ra ngoài.


“Mấy giờ rồi?”


“Tám giờ mười lăm phút.”


“Dọn dẹp một chút, chuẩn bị tiếp khách. Đúng rồi, lấy cái áo khoác lông chồn của tôi ra, sau tết, trời ngày càng trở lạnh rồi.”


Thím Bình vâng lời, đi đến chỗ tủ gỗ đàn hương tinh xảo cách đó không xa, mở cửa tủ, cẩn thận lấy ra cái áo khoác giá trị xa xỉ, trong lòng lại thầm ngạc nhiên, cái áo này, cô chủ chỉ mới mặc một lần tại bữa tiệc sinh nhật tuổi năm mươi, xem ra, hôm nay là thật sự chuẩn bị để phân cao thấp.


Dưới sự phục vụ chu đáo của thím Bình, Kỷ Tình mặc xong quần áo, trang điểm khéo léo, đi thẳng về phía phòng khách.





“Đã mấy giờ rồi? Rõ ràng nói tám giờ, bà ta chỉ biết sai hẹn, để mọi người chờ đợi! Lần nào cũng như vậy…”


“Thím tám à, thím bớt nói vài câu đi.” Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên, mềm mại động lòng người, như một cơn gió mát, khi không xoa dịu cảm xúc nóng nảy của người khác.


Người phụ nữ bị gọi là “thím tám” kia mặc dù không vừa lòng, nhưng dù sao cũng chỉ có thể kiềm chế lại, chỉ là ngoài miệng vẫn nhỏ giọng phàn nàn: “Chị hai, chị nhìn xem chị cả thế này là sao chứ, để chị em dâu chúng ta đợi đủ bốn mươi phút rồi, còn chưa thấy người đâu, đây là chuyện gì đây?! Đừng tưởng rằng bà ta nắm quyền gia đình thì là giỏi lắm…”


Trịnh thị vỗ vỗ tay bà ta, an ủi, “Á Thu, bà bớt nói vài câu đi! Khổ cực lần trước, còn chưa chịu đủ hay sao?”


Tống Á Thu vừa nghe vậy thì đã biến sắc, mắt có chút sợ hãi, mồm miệng lại trước sau nhanh nhẹn, không chịu nhận thua, “Bà ta đã quen sử dụng những thủ đoạn nhỏ, thế mà bà ta còn lên mặt là chị cả cơ đấy, tính tình hẹp hòi không nói, lòng dạ còn quá ác độc!”


Lần trước mấy chị em dâu nhàn rỗi không có việc gì hẹn nhau đến đình nghỉ mát chơi mạt chược, số bà ta đỏ, đại sát tứ phương, đang hưng phấn, ai ngờ Kỷ Tình lại đi lên nói với bà ta mấy câu, bà ta vừa đi, từ trên trời lại rơi xuống một cái tổ ong to đùng, dọa mọi người sợ hãi, trên người trên mặt bà ta còn bị đốt mấy phát, vừa phải ngâm nước vừa phải uống thuốc, dày vò nửa tháng mới khỏi.


Sau sự việc đó, bà ta cố tình cử người của chi thứ tám đi điều tra chỗ đó, nhận được tin tức là trong đình nghỉ mát hoàn toàn không có dấu vết của ong mật làm tổ, nói cách khác, tổ ong từ trên trời rơi xuống kia không phải là tình cờ!


Tống Á Thu không phải người ngốc, cẩn thận ngẫm lại lập tức có thể hiểu được âm mưu trong chuyện đó. Khi Kỷ Tình bị bệnh, bà ta và chị tư, chị sáu không ít lần liên hợp lại nói xấu Kỷ Tình, thảo nào đoạn thời gian trước chị tư đang yên đang lành lại trẹo chân, chị sáu chả hiểu sao lại ốm đau phát sốt.


Tuy rằng bà ta không biết Kỷ Tình làm như thế nào, nhưng người ra tay, chắc chắn là Kỷ Tình.


Quan hệ chị em dâu vài chục năm, bà ta quá hiểu vị “dâu cả” này, coi trọng quyền lực hơn cả mạng sống, tính tình quái đản, còn trợn mắt bắt phục, trong nhà họ An, người không phục bà ta chiếm hơn phân nửa.


“Chị hai, thím tám, hai người đang thì thầm gì thế? Hay là, nói cho chúng tôi cùng nghe đi? Chờ ở đây, quả thật là chán quá rồi!” Người nói chuyện, mặc áo khoác đen, trên cổ áo có một vòng lông cáo.


“Ha ha… tôi thấy kiểu này hôm nay, vẫn còn phải đợi! Tật xấu này của chị cả, thật sự cần phải chữa trị.” Tống Á Thu cười lạnh.


Úc Khải Luân theo tiềm thức duỗi tay, vuốt ve cổ áo lông, có chút suy nghĩ, đột nhiên, cong môi cười, “Tôi thấy, chắc là người nào đó sợ rồi, trốn đi không dám gặp ai ấy mà.”


“Lời này của chị sáu…” Tống Á Thu suy nghĩ, đột nhiên, mắt sáng ngời, “Đúng vậy! Tính toán mấy ngày này, nữ chủ nhân của nhà họ An chúng ta cũng nên đến rồi nhỉ? Nghe nói vị cháu dâu này thật sự là một người diệu kỳ đó!”


Có thể đấu được với Kỷ Tình, lại không bị rơi xuống thế yếu, trừ một chữ “diệu”, trong chốc lát thật không tìm được từ nào miêu tả tốt hơn.


Thậm chí bọn họ mơ hồ dự cảm thấy, có lẽ, Kỷ Tình sẽ thua một vố lớn trên tay cô con dâu của mình, tốt nhất là đấu tới đầu rơi máu chảy, xem bà ta về sau còn dám làm mưa làm gió không!


“Để các vị em dâu đợi lâu rồi.” Một tiếng nói trong trẻo lại không mất đi sự uy nghi vang lên, mọi người nhìn về phía cửa, vừa nhìn thấy, đều ngạc nhiên, tuy rằng gió trên biển vừa ẩm vừa lạnh, nhưng dù sao cũng nằm ở vùng nhiệt đới, không đến mức sử dụng áo khoác lông chồn đâu nhỉ?


Kỷ Tình vào cửa, sống lưng thẳng tắp, cũng không quan tâm người khác nhìn mình như nào, không liếc mắt nhìn, cả người đều mang vẻ xa cách nhìn người bằng nửa con mắt, giống như mọi thứ trước mặt đều không vừa mắt.


Duyên dáng dừng lại, thím Bình theo sát ngoan ngoãn lui về phía sau, diện mạo cao to thô kệch, như một pho tượng Phật sừng sững không đổ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, bảo vệ hộ tống Kỷ Tình.


Tống Á Thu đảo mắt, “BChịà cả hôm nay thật đặc biệt! Không biết có phải vì sắp được gặp con dâu, cho nên lần này phá lệ long trọng hơn không?” Nói xong, bà ta lại che miệng cười.


Đáy mắt Kỷ Tình thoáng qua chút lạnh lẽo sắc bén, nhưng ngay lập tức đã giấu kín.


Hai ngày trước, trên dưới nhà họ An đều nhận được tin tức chính xác — “Vài ngày nữa gia chủ sẽ mang vợ con về đảo.”


Nói cách khác, con khốn kia sẽ lên đảo?


Ban đầu, Kỷ Tình nghe vậy, trong phút chốc thấy hoảng hốt, ngày này tới nhanh thật, nhanh đến nỗi bà ta thậm chí còn chưa có chút chuẩn bị nào, đánh bà ta trở tay không kịp.


Nhưng, rất nhanh, bà ta đã tỉnh táo lại, bình tĩnh như lúc đầu.


Phu nhân nhà họ An? Bà chủ quản việc nhà? Muốn cướp lấy mọi quyền hành trong nhà từ trong tay bà ta, cũng phải xem có bản lĩnh đó không!


“Thím tám thật giống như con giun trong bụng tôi, gặp con dâu tất nhiên cần long trọng vẫn hơn, miễn cho có người vu oan, nói tôi đường đường là người nhà họ An, mà lại thiếu giáo dục.”


Tống Á Thu nghe hiểu được ý hạ thấp trong lời nói của bà ta, lại dám chế nhạo mình không có giáo dục?!


“Chị cả, hôm nay chị gọi chúng em đến đây, có chuyện gì không?” Trịnh Bình đúng lúc tiến lên, ung dung thản nhiên tiêu trừ chiến tranh sắp bùng nổ giữa hai người phụ nữ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, chị hai từ trước đến nay luôn công bằng, cũng rất biết đối nhân xử thế, cắt ngang chuyện của người khác như vậy, ước chừng chỉ có bà ấy mới có thể làm được tự nhiên ngay thẳng như vậy.


Mọi người thấy thế cũng nhao nhao phụ họa, “Đúng vậy, chị cả, sáng sớm chị đã gọi chúng em đến, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”


“Cũng không có chuyện gì quan trọng,” Kỷ Tình nhấp ngụm trà, tiếp tục thong thả nói: “Chỉ muốn nói chuyện với mấy vị em dâu, cùng mọi người củng cố tình cảm thôi mà.”


“…” Trời ạ! Chúng nữ quyến đau tim, không biết Kỷ Tình lại trúng cơn gió nào, vì việc này để bọn họ đợi ròng rã bốn mươi phút!


Kế tiếp, chính là khoảng thời gian chị em dâu tâm sự, mắt Tống Á Thu lộ vẻ coi thường, Úc Khải Luân cười nhẹ, chỉ có Trịnh Bình im lặng nghe, cũng thỉnh thoảng phụ họa nói vài câu.


Thời gian cứ như vậy trôi qua, đến khi–


Tống Á Thu xua xua tay, đứng dậy, “Chị cả, em còn có chút chuyện, có thể đi trước một bước không?”


Kỷ Tình thấy bà ta cầm điện thoại, cười nói: “Thím tám hình như rất bận nhỉ?”


Tống Á Thu cười, ánh mắt mang vẻ dò xét sắc bén, rực sáng nhìn lại, “Ồ, chị cả có lẽ đã quên, hôm nay cháu dâu đến đảo, tôi cho rằng, làm bề trên tốt xấu gì cũng nên đi chào đón một phen, tỏ rõ tấm lòng.”


Mọi người giật mình, nhao nhao tỏ vẻ muốn ra bến tàu đón người.


Nụ cười của Kỷ Tình bắt đầu trở nên gượng gạo, trong mắt thoáng vẻ độc ác, dứt khoát đập bàn rầm một tiếng.


“Không ai được đi!”


……


Mắt thấy bến cảng càng lúc càng gần, Dạ Cô Tinh đứng trên boong tàu, tựa đầu vào vai người đàn ông, một cánh tay cứng rắn đặt trên cái eo nhỏ của cô.


“Hóa ra, đây là thiên hạ của anh…” Trông về nơi phương xa, gần như ngây ngốc rì rầm lên tiếng, cô như là nói cho bản thân nghe, lại như là nói cho người đàn ông nghe.


Người đàn ông duỗi tay, mười ngón đan xen, khẽ kéo cô ôm vào lòng, “Không, đây là, thiên hạ của chúng ta…”


Cong môi mỉm cười, cô cười thật tươi.


Thiên hạ… của chúng ta.


Đợi sau khi đặt chân lên đảo, Dạ Cô Tinh nhìn thấy trước mắt một đám người đông nghịt, có chút mơ màng.


“Gia chủ, phu nhân!” Đồng thanh, mang theo hăng hái sôi nổi lộ ra ý chí bất khuất, những người này, đều là “thần dân” của anh.


An Bính Lương đại biểu mọi người tiến lên nghênh đón, vỗ vỗ cánh tay An Tuyển Hoàng, lại khẽ gật đầu với Dạ Cô Tinh, “Chào mừng về nhà.”


“Chú.” An Tuyển Hoàng lạnh nhạt lên tiếng, hờ hững như thường, coi như chào hỏi qua một tiếng.


Dạ Cô Tinh cũng vội vàng nói theo một tiếng, tầm mắt bình tĩnh quét qua đám người tới nghênh đón phía trước, tất cả đều cụp mắt cúi đầu, nhưng có thể khẳng định phần lớn đều là đàn ông.


“Chú, thím hai có khỏe không?” Cô hỏi hết sức bình thường, lại khiến sắc mặt An Bính Lương cứng đờ, đáy mắt như hiện lên tức giận.


“Tôi hình như không nhìn thấy bà ấy đâu?” Dạ Cô Tinh cười chân thành, “Có phải sức khỏe không tốt hay không?”


An Bính Lương gần như không kiềm được nữa, trong lòng hết sức lo lắng, tối hôm qua ông ta rõ ràng đã dặn đi dặn lại vợ mình, tại sao… bỗng nhiên, ông ta nhớ ra người chị cả mánh khóe khác thường kia, sắc mặt xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ.


“Xem ra thím hai quả thật không khỏe rồi, nếu không sao chú hai lại lo lắng đến như vậy được chứ? Đừng lo, tôi sẽ không để bụng đâu.”


An Bính Lương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


“Nhưng mà, thím hai không đến, sao thím ba cũng không đến vậy? Chú ba, sao vậy chú? Lẽ nào cả hai thím đều không khỏe?”


Trái tim An Bính Lương vừa nâng lên lại lần nữa đình trệ, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho em trai mình, trong lòng đã thầm mắng người phụ nữ Kỷ Tình kia mấy nghìn lần.


An Kỳ- trưởng lão chi thứ ba ho nhẹ hai tiếng, nâng mặt tiến lên, “Đúng, là không được khỏe lắm.”


Dạ Cô Tinh “Ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó, cô hỏi qua mỗi người một lần, vẻ mặt như cười như không xem người ta da đầu tê dại.


“Đã như vậy, tôi làm người vai dưới, nên đến cửa thăm hỏi, tự mình đến thăm bệnh mới đúng!”


Muốn ra oai phủ đầu với cô?


Cũng phải xem bản thân có đủ tư cách hay không! Chỉ ở mức độ này? Ngay cả lời nói dối cũng nói đến vô cùng khập khiễng…


Kỷ Tình, tính toán của bà ta, trong lòng cô còn có sổ sách ghi nhớ rõ ràng đây!


Một người cũng đừng hòng trốn thoát…


Chương 2: Vẻ đẹp của phu nhân, Trời sập có anh gánh.


Dạ Cô Tinh không có chút tình cảm nào với Chiêm Ngao. “Nhà chính của nhà họ An”, “Trung tâm quyền lực” hai danh hiệu này đều không có giá trị trong mắt cô. Nếu nói đến thứ có thể thu hút sự chú ý của cô, chỉ có hai điểm.


Đầu tiên, đây là nơi An Tuyển Hoàng sinh ra và lớn lên. Trong tiềm thức cô luôn thích theo dõi bước chân của anh.


Thứ hai, ở đây có một lão yêu quái, cô tới đây là để thay trời hành đạo.


Về phần những thứ khác, Dạ Cô Tinh không buồn để tâm tới, bao gồm cả đám người trước mặt. Trong đó có 15 tộc trưởng đức cao trọng vọng, thuộc hạ thân tín của An Tuyến Hoàng, còn có các bộ phận phụ trách cao tầng.


An Cẩn và An Du mỗi người ôm một đứa trẻ từ trên boong tàu đi xuống, đứng sau cô.


An Tuyệt vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, cho dù được An Cẩn ôm vào trong lòng nhưng nhưng vẻ mặt đó vẫn không thuyên giảm.


Còn cô bé lại hoạt bát hơn anh trai của mình nhiều. Một đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn quanh tò mò, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, dáng vẻ nhỏ bé ngây thơ lúc nào cũng rất đáng yêu.


Sau hơn một tháng dưỡng thương, An Du về cơ bản sức đã hồi phục, nhưng do mất nhiều máu nên khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt. Nghe Tịch Cẩn nói phải mất một năm rưỡi mới có thể hồi phục hoàn toàn.


Ban đầu Dạ Cô Tinh không phải là không có ý định đổi người. Nhưng sau khi nghĩ lại nếu đổi người thì mọi thứ lại phải thích nghi từ đầu. Cô không quen, hai đứa nhỏ cũng không quen.


Được rồi, Dạ Cô Tinh thừa nhận con người của cô rất hay hoài niệm. Nếu không cần thiết thì cô cũng không thích thay đổi quá nhiều.


Thời gian An Du dưỡng bệnh ở trên giường, cô ấy đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất. Cậu chủ nhỏ bị bắt ra khỏi biệt thự là do sơ xuất của cô ấy, nhưng cô ấy không ngờ người đó đóng giả thành mình. Nếu cô ấy cứ thế mà chết đi, thì cái tội này sẽ bị đổ lên người cô ấy, sẽ mãi mãi không rửa sạch được.


Giống như một tù nhân chờ tuyên án, cô ấy vừa run rẩy vừa sợ hãy, nhưng lại chỉ có thể bất lực.


Khi An Du nghe anh trai mình nói gia chủ và phu nhân chuẩn bị đưa cô ấy cùng về Chiếm Ngao, thì cô ấy như chết lặng đi


Dạ Cô Tinh tự thấy bản thân không phải là người thiếu quyết đoán, nhưng đôi khi cô sẽ sẵn sàng chọn cách bao dung trong giới hạn của mình.


Có lẽ đây chính là điểm khách nhau giữa cô và An Tuyển Hoàng, hai con người cứng rắn sắt đá như nhau. Tuy cô cứng rắn nhưng cũng có lúc mềm yếu.


Dạ Cô Tinh hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Ba ngày lênh đênh trên biển làm đầu cô choáng váng, sớm biết như vậy cô đã chọn đường trực thăng thay vì đường biển.


Thấy cô đã kiệt sức, An Tuyến Hoàng lập tức cho giải tán và tự mình đưa cô về nhà.


Lần này không biết đã ngủ bao lâu, Dạ Cố Tinh mở mắt ra, trong nháy mắt có chút mờ mịt, mở to mắt nhìn một hồi, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.


Nhìn xung quanh một lát cô lại bật cười, làm sao cô lại quên mất, mình đã rời khỏi biệt thự và đặt chân đến Chiếm Ngao- hòn đảo biệt lập tượng trưng cho quyền lực này.


Xoay người ngồi dậy, cô vươn vai, vẻ mặt dần thả lỏng. Tục ngữ có câu, đến đâu thì hay đến đó, trước giờ cô vẫn luôn coi thường mấy người thích suy nghĩ mấy chuyện không đâu.


Trên đời này mọi thứ đều bắt đầu từ hư không, bất kể điều gì đều từ không tới có, từ lạ thành quen, cô có chính là thời gian, cứ từ từ thôi!


Xoạt –


Cô kéo mạnh rèm cửa sổ sát đất, bên ngoài là cỏ xanh và hoa nở như gấm, thời tiết này mà có thể chăm sóc một khu vườn xinh đẹp tới vậy, chắc hẳn cũng phải có nhà ấm xây dưới lòng đất, giống như vườn hoa trong căn biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh, thậm chí ngay cả đình nghỉ mát ở xa xa cũng được xây dựng y hệt.


Nở nụ cười, xem ra người thích hoài niệm, cũng không phải mình cô.


Thu hồi ánh mắt, Dạ Cô Tinh vô thức nhình xung quanh, nhìn một vòng đã nhìn rõ mọi thứ trong phòng.


Căn phòng được trang trí theo phong cách đơn giản, màu sắc khá lạnh, khiến căn phòng có cảm giác giống như phòng chỉ huy tác chiến vậy, không cần hoài nghi gì nữa, đây nhất định là phòng ngủ của An Tuyển Hoàng rồi.


Có lẽ là biết sắp đón tiếp nữ chủ nhân, nên trong phòng bố trí thêm một tủ quần áo bằng gỗ đàn hương rất mới, còn đang toả ra hương thơm nhè nhẹ. Một chiếc bàn trang điểm kiểu phương Tây tinh tế, dát vàng trắng, kiểu dáng thấp sang trọng dễ sử dụng. Có thể thấy được gu thẩm mỹ tao nhã của chủ nhân căn phòng này.


Dạ Cô Tinh nhìn hai món đồ nội thất mới bổ sung trong phòng, ánh mắt bình thản, không vui không buồn cũng không tỏ ra ghét bỏ. Chỉ yên lặng quan sát sau đó khẽ nhếch môi.


Đột nhiên có tiếng gõ của.


Cộc cộc.


“Phu nhân, người dậy chưa ạ?” Một giọng nói nhẹ nhàng tinh tế vang lên ở ngoài cửa. Giống như một con chim vàng anh ở trong rừng rậm, âm thanh động lòng người.


Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt, đi tới trước bàn trang điểm, duyên dáng ngồi xuống chiếc ghế màu trắng kiểu phương Tây. Giọng nói bình thản, không chút gợn sóng: “Vào đi”.


Ngay khi giọng nói vừa vang lên, cánh cửa cũng đồng thời bị đẩy ra.


Dạ Cô Tinh quay sang nhìn người mới bước vào, một cô gái nhỏ nhắn thanh tú dịu dàng giống như giọng nói vậy. Mặc dù đang mặc đồng phục người làm, đầu luôn cúi thấp, nhưng biểu cảm có chút rụt rè và đáng thương lại làm người ta phải mềm lòng.


Nụ cười của cô lại càng sâu hơn


“Chào phu nhân, tôi tên là Thuần.” Cúi thấp đầu, nhã nhặn và chu đáo


Dạ Cô Tinh nhìn vào gương, một tay chải tóc, vuốt ve mái tóc dài, mỉm cười.


Hồi lâu không nhận được sự phản hồi, cô gái tên Thuần không nhịn được ngước mắt lên nhìn. Tấm lưng thẳng tắp thon thả cùng làn da trắng như hoa lê của người phụ nữ khiến cô ta ngơ ngẩn.


Cô ta nghĩ, chỉ mới nhìn từ phía sau mà phu nhân đã đẹp như vậy rồi, không biết phía trước sẽ quyến rũ tới mức nào?


Chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía người trong gương, nhưng khi đối diện với một đôi mắt đen mờ mịt, trong nháy mắt cô ta như bị rơi xuống hố băng. Cô ta lập tức tỉnh táo lại, cúi thấp đầu xuống, mặt đỏ bừng không biết phải làm gì –


“Phu… phu nhân, tôi xin lỗi…. tôi… xin lỗi.”


“Xin lỗi sao?” Động tác tay dừng lại, Dạ Cô Tinh quay người lại, nở nụ cười nhàn nhạt: “Có gì phải xin lỗi tôi sao?”


“Tôi, tôi không nên…. không nên…” Cô gái tên Thuần bối rối, tay chân luống cuống, gương mặt ửng hồng gần như rướm máu.


Dạ Cố Tinh mỉm cười, thong thả đợi câu tiếp theo, giống như một thợ săn chuyên nghiệp đứng trước chiếc bẫy của mình, thong thả thưởng thức dáng vẻ đang hấp hối của con mồi.


“Tôi không nên… nhìn chằm chằm vào phu nhân.” Cuối cùng, sau một lúc lâu cô ta cũng nói được một câu hoàn chỉnh.


Dạ Cô Tinh không tỏ thái độ gì, cô tiếp tục chải mái tóc dài với vẻ mặt dịu dàng thanh lịch, nhưng cô không tỏ ra thờ ơ vì từ đầu đến cuối cô vẫn luôn mỉm cười.


Nhưng cô người hầu tên Thuần luôn cảm thấy có điều gì đó luôn phủ lên nụ cười ấy, tạo cho người khác có cảm giác không chân thực.


“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi.


“Từ buổi chiều hôm qua thẳng tới bây giờ, đã một ngày rồi ạ!” Cô ta đáp.


“Cô là ai?”


Cô ta cũng không ngốc đến mức lặp lại tên của mình, “Tôi được bộ phận nhân sự cử tới để chăm sóc phu nhân.”


“Bộ phận nhân sự?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.


“Hậu viện chia làm 6 bộ phận, cụ thể là bộ phận nhân sự, bộ phận tài chính, bộ phận trang phục, bộ phận ăn uống, bộ phận xây dựng và bộ phận mua hàng. Ngoài ra còn có một bộ phận văn phòng, giám sát hoạt động của 6 bộ phận và báo cáo với phu… lão phu nhân.”


Cô ta càng nói giọng càng nhỏ, nhất là khi cô ta quen miệng gọi Kỷ Tình là “phu nhân”, rõ ràng cô ta thấy hai luồng ánh sáng mạnh bắn về phía mình, may là cô đã kịp sửa lời.


Dạ Cô Tinh gật đầu nhưng nụ cười vẫn không thuyên giảm “Lão phu nhân thật là bận….”


Thuần bất giác rùng mình rụt cổ lại.


….


“Thuần! Nè, Thuần! Em nhìn thấy phu nhân chưa?! Có phải là rất đẹp không?”


“Tương Tú, em nhẹ tay thôi, quần áo của Thuần sắp bị em vò nát tới nơi rồi kìa.”


Tương Tú lè lưỡi, buông tay ra, cười ngượng ngùng: “Chị Bân, tại em kích động quá. Chị đừng giận! đừng giận!”


Chị Bân nhìn cô ấy rồi nói: “Chị không thèm giận với em! Em cũng đâu phải Brad Pitt đâu mà chị phải giận, Thuần, em nói xem chị nói có đúng không?”


“Này, Thuần? Thuần!”


“Hả? Tương Tú, chị gọi em à?”


Tương Tú đưa tay ra trước mặt cô ta vẫy vẫy: “Thuần, em làm sao thế? Trông như người mất hồn vậy….”


Ánh mắt chị Bân tỏ vẻ lo lắng nắm lấy tay cô ta: “Thuần, nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì? Em tự mình soi gương xem, mặt em trắng bệch ra ấy.”


Tương Tú cũng cau mày phồng má giận giữ “Em nói đi, có phải là phu nhân làm khó em không?!”


“Tương Tú!” Chị Bân quát một câu, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Không được nói lung tung!”


Tương Tú bĩu môi không thèm để ý.


Thuần phản ứng lại mỉm cười: “Em không sao, mọi người đừng lo.”


Tương Tú trợn tròn mắt: “Thuần, em còn chưa trả lời chị, phu nhân có đẹp không?”


Cô ta giật mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế kia hiện lên trong đầu, cô ta thì thào: “Rất đẹp…”


“Đẹp lắm sao?” Tương Tú vội vàng hỏi, thật ra câu cô ta muốn hỏi nhất là “có đẹp bằng chị không?” Nhưng sau khi nhìn biểu cảm của chị Bân thì cô ta không dám tự phụ nữa.


“Phu nhân quả thực… rất đẹp. Nhưng ngoài sắc đẹp ra, cô ấy còn có những thứ mà chúng ta không thể có được.”


“Thứ gì mà chúng ta không có?” Tương Tú tự hỏi, phụ nữ chẳng phải chỉ có khuôn mặt, ngực, eo, mông thôi sao? Còn có thêm gì nữa?


Thuần liếc cô ta một cái rồi noias: “Dù sao cũng không thể nói thành lời được, chỉ cảm thấy… được rồi, trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh đi làm việc đi.”


“Thuần, em đã được chuyển qua hầu hạ phu nhân rồi, còn cần làm những công việc nặng nhọc này nữa làm gì?” Khi Tương Tú nói điều này cô ta không thể che dấu được nỗi buồn của mình, cô ta tự hỏi bản thân sao bản thân lại không linh hoạt nhanh nhẹn được như Thuần chứ.


“Tương Tú,” Thuần thở dài, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, “Phu nhân… không giữ em lại….”


“Hả? Sao lại thế….” Chẳng lẽ phu nhân không hài lòng với Thuần, thế chẳng phải là mình vẫn còn cơ hội sao…


“Phu nhân nói cô ấy không cần người hầu hạ, cô ấy có tay có chân, tự mình làm được, không muốn người khác đến quấy rầy.”





Nhà bếp đã chuẩn bị xong thức ăn đầy đủ trên bàn, Dạ Cô Tinh ngồi ở ghế sô pha, vừa chơi với con gái vừa đợi An Tuyển Hoàng trở về.


Sáu giờ mười lăm, người đàn ông đúng giờ bước vào nhà, việc đầu tiên là cởi áo khoác ra đưa cho cô, Dạ Cố Tinh quay lại treo lên móc áo. Mọi thứ như chưa có gì thay đổi, vẫn giống như khi họ vẫn còn ở trong khu biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh.


Sau bữa tối, Dạ Cô Tinh dắt con trai, An Tuyển Hoàng bế con gái, cùng nhau đi dạo trong trong vườn hoa cho tiêu cơm.


“Đã quen với môi trường ở đây chưa?”


Dạ Cô Tinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai mình, cố tình giảm tốc độ để đảm bảo rằng bé Tuyệt có thể theo kịp, “Em cảm thấy, không có nhiều thay đổi lắm.”


Ngoại trừ đồ đạc trong phòng và môi trường xung quanh có chút khác, những thứ khác như thói quen sinh hoạt, làm việc và thời gian nghỉ ngơi,… không có nhiều thay đổi.


“Em cần thứ gì thì cứ nói, dù sao chuyện trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ giao cho em.”


Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh cười, “Bây giờ không phải là đã có người phụ trách rồi sao? Em thấy em không đủ năng lực và không có tố chất tốt để đảm nhận. Chẳng lẽ anh muốn em đi giành bát cơm của người khác à?”


An Tuyển Hoàng khẽ thở dài, vươn tay vén mái tóc ra sau tai cô, anh bất lực thì thào: “Đừng náo loạn.”


“Ai đang náo loạn với anh? Em rất nghiêm túc. Tự dưng có người sẵn sàng nhận việc, em tất nhiên là rất vui rồi.”


Người đàn ông ánh mắt tối sầm lại, “Em chính là nữ chủ nhân của gia tộc. Ngoại trừ em ra, không ai có tư cách xen vào.”


“Cũng bao gồm cả anh sao?”


“Đương nhiên.”


Dạ Cô Tinh mỉm cười, mái tóc từ từ tung bay trong gió, “Đây là những gì anh đã nói, đừng hối hận nha.”


Nhìn thấy sự tàn nhẫn thoáng qua trong mắt cô, An Tuyển Hoàng cười cong môi, “Em ấy… muốn làm gì thì làm. Trời sập thì anh gánh.”


Chưa đầy nửa giờ, cô nhóc đã bắt đầu ngáp và dụi mắt, cả gia đình bốn người trở về nhà. An Cẩn, An Du bế hai nhóc đi tắm, Nguyệt Vô Tình và Minh Chiêu đã đợi sẵn trong phòng khách.


“Gia chủ.”


An Tuyến Hoàng nhẹ nhàng nói: “Vào phòng làm việc nói chuyện.” Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Dạ Cô Tinh.


Cô gật đầu cười nhẹ, “Anh làm việc đi, em cũng có việc phải làm.”


“Phòng thứ hai đối diện phòng ngủ là phòng làm việc.”


Dạ Cô Tinh sững sờ, hóa ra anh đều nhớ.


Hai người, hai phòng làm việc, không liên quan đến nhau.


Sau khi đóng cửa phòng, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là mở rèm cửa, cô không thích môi trường buồn tẻ và nặng nề này, nó sẽ làm ảnh hưởng cô suy nghĩ.


Lọt vào tầm mắt là một hồ nước nhân tạo khổng lồ, giữa hồ dựng một cây cầu đá, ánh trăng trải dài trên biển, làn gió thổi gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.


Dạ Cô Tinh cảm nhận được làn gió biển ẩm ướt, mũi cô khẽ nhúc nhích, và một mùi mằn mặn thoảng qua trên khuôn mặt cô.


Cô lấy điện thoại và bấm số của Vu Sâm.


“Cô chủ.”


“Vu Sâm, là tôi. Hai người hôm trước tôi đưa bây giờ thế nào rồi?”


“Người đàn ông bị gãy một chân, còn người phụ nữ vẫn đang hôn mê.”


Lúc người của nhà họ An tìm thấy Abbott và Lin, họ đã bị bầy sói sói bao vây, nếu chậm một bước người đàn ông và người phụ nữ này sẽ thành thức ăn của đàn sói, một mảnh xương cũng không còn!


“Cô chủ, cô định xử lý hai người này như thế nào?”


Dạ Cô Tinh im lặng một lúc mới nói, “Cứu không được thì ném xuống sông cho cá ăn, nếu cứu được… thì giúp bọn họ trở lại Liên minh Tử Thần.”


Anh Tử Lạc là một thanh bảo kiếm đang dần thành hình, cần dùng những viên đá mài khác nhau để đánh bóng nó.


Ngân Nguyệt là một viên đá mài, hai người này cũng vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom