Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 19+20
Chương 19: Ngủ cả đêm, càng già càng hư.
Hai ngày sau bữa tiệc, cơ bản chính là chuyện tiễn khách.
Người lên đảo dự tiệc được trực thăng lần lượt đón đi, trong đó, một số người vì công việc bận rộn không thể ở lại lâu, một số người vì không thân thiết với nhà họ An nên có muốn ở lại cũng ngại.
Tuy vậy có một vài quý cô, quý bà muốn ở lại thêm vài hôm, được Dạ Cô Tinh tiếp đãi, đương nhiên cũng chỉ có ba bốn nhà mới có được đặc quyền ấy thôi, đều là những gia tộc có gia tình lâu năm vớii gia tộc An Thị.
Mặc dù Dạ Cô Tinh không phiền chán bữa tiệc thân mật giao tiếp này, những cuối cùng vẫn cảm thấy hơi mệt.
Xoa trán, cô đang định quay về phòng ngủ chợp mắt, đã nghe Đặng Tuyết hùng hổ xông vào, tay cầm một tấm thiệp sặc sỡ đủ màu.
Chưa bước vào cửa, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ở lồng ngực, Dạ Cô Tinh xua tay.
Chưa nói, Đặng Tuyết đã hiểu ý, lập tức dừng lại, dừng ở chỗ xa cách cô năm bước chân, tiện tay mở cửa sổ ra.
Mùi này thật sự rất nồng, có thể tưởng tượng rằng, mười mấy loại nước hoa đắt đỏ lại pha trộn vào nhau, không những có độ lưu hương cao hơn, mà còn làm mọi người có chút buồn nôn.
Ai dạy những người này xịt nước hoa lên thiệp mừng vậy thứ?
Cô chủ sẽ vứt thẳng vào thủng rác.
“Lại là thiệp mời?” Dạ Cô Tinh ấn huyệt thái dương, có chút khó chịu.
“Vâng.” Đặng Tuyết kính cẩn đáp, thấy tâm trạng không tốt, không dám hỏi nhiều.
“Nhà nào?”
“Phần lớn là thế lực Châu Mĩ La Tinh và Nam Á”
Nhíu mày “Mĩ La Tinh” Địa bàn của An Tuyển Thần.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, tâm trạng cũng tốt lên: “Phía Nam Á từ chối đi, cũng chỉ là đi lướt qua mà thôi, còn phía Mĩ La Tinh…” Cô ngáp một cái, “Cứ chờ đã”
“Còn phải chờ đến khi nào ?” Đặng Tuyết cân nhắc trước khi nói, hỏi rõ ràng rồi mới dám trả lời.
“Thôi, đợi tôi ngủ trưa dậy rồi nói tiếp.”
Đặng Tuyết hơi giật giật khóe miệng, trong lòng hiểu rõ, đây rõ ràng là muốn chơi ác rồi.
Dạ Cô Tinh đặt cốc nước xuống, đứng dậy, đi vào phòng ngủ, không quên quay đầu dặn dò:
“Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, đừng làm phiền tôi.”
Đúng là khiến người khác tức chết, Đặng Tuyết mặc niệm 3 giây cho mấy kẻ mới phất ở Mĩ La tinh, cúi đầu tuân lệnh: “Dạ.”
Có lẽ sau mấy hôm quá bận, xây dựng kế hoạch quá mức mệt mỏi, Dạ Cô Tinh vừa dựa đầu vào gối đã ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra, có chút mơ hồ. Nhìn lên đồng hồ trên giường, 9 giờ 15 phút, thở phào một cái, lắc đầu, ngủ từ trưa đến tối, chưa bao giờ cô ngủ trưa thời gian dài như thế.
Vặn người một cái bỗng cảm thấy tràn đầy sức sống.
Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp đều từ giấc ngủ mà ra.
Kéo rèm cửa sổ, cô bỗng ngẩn người mơ hồ, trời trong mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, đây là 9 giờ 15 phút buổi tối ư?
Có gì đó không đúng?
“Dậy rồi à?” Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông truyền ra từ phía sau, sau đó cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Dạ Cô Tinh mới có chút tỉnh táo, có chút không tin lắc đầu nhìn:”Hoàng, em đã ngủ cả một ngày ư?”
Sự thương xót hiện lên trong đôi mắt người đàn ông: “Mấy ngày nay bận quá, chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Dạ Cô Tinh vươn tay sờ sống mũi, ngây ngô cười “Anh đang lấy cớ thay em đấy à?”
An Tuyển Hoàng vươn tay bóp chóp mũi, nghiêm túc nói: “Không cần phải như vậy.” Chỉ cần cô thích, anh có thể để cô làm mọi thứ.
Nụ cười trở nên ngọt ngào, Dạ Cô Tinh dụi nhẹ vào lòng anh, than thở: “Cha bọn nhỏ, anh thật tốt.”
An Tuyển Hoàng trong lòng vui vẻ, hạnh phúc, nhưng vẻ mặt lại nghiêm chỉnh, ừ một tiếng, ý tứ không chút khách sáo, ngược lại còn cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
“Đồ mặt dày.” Âm thanh hờn dỗi khiến người lòng đàn ông mềm nhũn.
Mắt An Tuyển Hoàng tối sầm, tiến lại gần, hơi nóng chạm nhẹ vào vành tai trắng nõn của cô: “Thực ra, anh có thể mặt dày hơn chút nữa.”
Dạ Cô Tinh có chút kinh ngạc. Một giây sau, trời đất xoay chuyển, cô bị người đàn ông ôm trọn, cô dùng tay đẩy anh ra, bàn tay chạm vào lồng ngực cường tráng rắn chắc của người đàn ông. Cô nhướn mày nhìn anh: “Mau thả em xuống, ban ngày ban mặt, anh hư quá đi.”
“Trên đời này có gì mà An Tuyển Hoàng này không dám?” Giọng điệu điềm tĩnh chắc nịch, không phẫn nộ, không trêu chọc, bình dị mộc mạc như đang tường thuật một sự thật, nhưng có một kiểu kiêu ngạo không tả xiết.
Dạ Cô Tinh không hoài nghi năng lực người đàn ông này.
Bỗng nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó: “Qua một đêm rồi, đám người Mĩ La Tinh không phải vẫn đang chờ chúng ta chứ?”
Mặc dù khả năng không lớn, nhưng cô cũng không để ý nếu đám tay sai của An Tuyển Thần được ‘tận hưởng’ một đêm chờ đợi.
Người đàn ông bất đắc dĩ phàn nàn một tiếng: “Em đó.” Giọng nói chứa đầy cưng chiều, dung túng, như thể dù trời có sập, vẫn có anh chống đỡ.
Ai có thể đoán được, toàn năng như An Tuyển Hoàng lại chịu chết trong vòng tay của người phụ nữ này.
Nhưng có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó thôi!
Trong khi nói chuyện, người đàn ông đã đã đến trước chiếc giường cỡ lớn, đôi mắt trầm mặc sâu xa, vừa đen vừa sáng hơn cả ánh sáng của những ngôi sao trên trời. Ngước mắt nhìn, cô chạm vào đôi mắt đẹp đẽ của tạo hoá, nhất thời mơ mộng.
Mãi đến khi lưng chạm vào chiếc giường mềm mại, Dạ Cô Tinh chợt hoàn hồn, đột nhiên khó chịu, ngầm trách bản thân quá mất cảnh giác, trừng mắt nhìn ai đó đang dương dương đắc thắc.
Cắn môi, cười rất tươi, còn thiếu nước mọc cái đuôi ra vẫy vẫy nữa thôi: “Hoàng, anh đang đùa đấy à?”
Người đàn ông lắc đầu, dõng dạc lên tiếng: “Anh có bao giờ đùa đâu.” Cởi áo khoác, lại bắt đầu cởi cúc áo.
Dạ Cô Tinh sắc mặt tối sầm “Thanh thiên bạch nhật, anh đúng là không biết xấu hổ.”
An Huyết Hoàng bỗng chốc hành động: “Anh ở nhà mình, ngủ với vợ mình, tại sao lại phải xấu hổ?” Hơn nữa “xấu hổ” là cái quỷ gì, có thể hơn giây phút này với vợ yêu không?
Người phụ nữ ngầm cắn răng, vài giây sau, dịu giọng: “Hoàng, tối nay không được sao, sao cứ phải là lúc này?”
“Rèn sắt khi còn nóng.”
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái cháy da, rèn sắt em gái anh ấy!
Cô đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở về, “Muốn chạy trốn?”
Giọng điệu, có chút… Nguy hiểm.
“Không, em chỉ định uống miếng nước.”
“Ồ, uống nước…” Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia nguy hiểm, môi không hề có dấu hiệu báo trước đã lên đến, trằn trọc xay nghiền, tình thâm ý nồng.
Dạ Cô Tinh thừa nhận, vò đã mẻ không sợ sứt, thanh thiên bạch nhật thì thanh thiên bạch nhật thôi, dù sao cô cũng đang ở trong phòng ngủ của mình, hôn người đàn ông của mình.
Đang lúc tình nồng, hai mắt Dạ Cô Tinh mông lung, mơ hồ nghe được anh như nói mê, “Uống miếng nước…”
Ôi trời ạ! Sắc mặt tối đen, cô nhịn không được thầm mắng ở trong lòng, suýt nữa không nhịn được đá bay người này xuống giường…
Người đàn ông này, càng già càng hư, sắp thành tinh luôn rồi!
Một phen giày vò, hai người ‘vận động’ một lúc lâu mới dậy.
Dạ Cô Tinh vì ngủ quá lâu, cho dù trải qua vận động kịch liệt, cũng tinh thần sung túc; mà An Tuyển Hoàng thì là công vụ quấn thân, buổi chiều còn có buổi họp, rõ ràng là lén lút thời gian đi ăn vụng tới!
Hung hăng lườm anh một cái, Dạ Cô Tinh rửa mặt, mở cửa phòng ngủ ra, mùi thơm bay ra từ phòng bếp lập tức chui vào chóp mũi, cô xoa xoa cái bụng xẹp lép, bây giờ cô đang rất đói bụng.
Yêu tinh đánh nhau quả nhiên là cái việc tốn thể lực…
An Tuyển Hoàng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu kia, chú ý tới tư thế đi có hơi quái dị của cô, bờ môi phác hoạ ra một đường cong nhẹ nhàng, trong mắt ẩn có vẻ đắc ý.
Sải bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, nhuyễn ngọc ôn hương đều ở giữa ngón tay, trong lòng anh khẽ động, tựa hồ lại có chút kìm nén không được.
Dạ Cô Tinh dường như cảm nhận được, hung hăng trừng anh một cái, tỏ ý cảnh cáo.
Một bữa cơm trưa, một nhà bốn người ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Bé Húc đang ăn món bánh bao đã bỏ lỡ vào hôm chọn đồ vật đoán tương lai, cười tít cả mắt, trên gương mặt mũm mĩm hồng hồng nhỏ nhắn vô cùng rạng rỡ, tràn đầy thỏa mãn.
Bé Tuyệt từ trước đến nay trầm ổn, yên lặng ăn cơm trong chén, lúc Dạ Cô Tinh gắp thức ăn cho cậu bé, cậu mới có thể cong khẽ cong khóe môi, mức độ lạnh lùng này quả thật giống cha cậu y như đúc, thậm chí còn có cảm giác như lạnh lùng hơn cả An Tuyển Hoàng.
Không có ai nhắc lại chuyện phát sinh hôm thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng lại cũng không an bình như mặt ngoài.
Hai đứa bé nhà họ An, một đứa chọn vương miện, một đứa chọn súng ống, rơi trong mắt của mọi người, ngoại trừ chói mắt, vẫn là chói mắt.
Mặc dù việc này cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng sự cứng cáp mà hai đứa bé biểu hiện ra đã vượt xa những đứa bé thông thường cũng đủ để cho người khác lau mắt mà nhìn, sau đó sinh ra lòng kiêng kỵ.
Cho nên, đối với người tới cửa bái phỏng, nếu tránh được Dạ Cô Tinh đều tránh, tránh không được, cũng tận lực không để cho người ta có cơ hội tiếp xúc với hai đứa bé.
Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận thuyền sẽ chạy được vạn năm, dù chỉ một chút xíu bất ngờ cô cũng không muốn nhìn thấy, cho nên, chỉ có thể cẩn thận gấp bội.
Sau tiệc thôi nôi, An Tuyển Hoàng cũng âm thầm tăng thêm lượng người bảo vệ cho nhà chính, vòng trong vòng ngoài, kín kẽ không khe hở.
Ăn cơm trưa xong, An Tuyển Hoàng đi về phía phòng họp, Nguyệt Vô Tình và Minh Chiêu đều đi theo.
Dạ Cô Tinh chơi với hai con một lát, lại tập vài động tác yoga, nhìn thời gian cũng đến giờ ngủ trưa, nên dỗ dành hai đứa bé đi ngủ trưa.
Mới từ gian phòng đi ra, đã phát hiện Đặng Tuyết đang chờ ở phòng khách, cô choàng chiếc áo khoác, “Có việc gì vậy?”
“Là bà hai.”
“Mời thím hai vào.”
Trịnh Bình cũng không quanh co lòng vòng, vừa ngồi xuống, đã đi thẳng vào vấn đề, “Cháu định xử lý Nghê Xuyến như thế nào?”
Trải qua mấy ngày này cộng sự, Trịnh Bình phát hiện, người cháu dâu này còn tinh quái hơn xa so với trong tưởng tượng của mình, càng không đơn giản!
Bà ta là người thông minh, nhìn ra được Dạ Cô Tinh cũng không muốn thu hồi quyền quản lý hai phòng kia trong tay mình, nếu không, sẽ không chỉ bảo bà ta lấy ra chìa khoá dự phòng.
Nếu đối phương đã vươn cành ô liu, bà ta không có đạo lý nào lại không nhận.
Thật ra, làm chi thứ, nhưng là thứ của dòng chính, địa vị của bà ta đã cao hơn hẳn so với những phu nhân chi thứ khác, sở dĩ chiếm lấy hai cái phòng này không thả, thứ là, là muốn tìm chút chuyện làm, thời gian cô tịch chỉ có khiến cho mình bận rộn mới có thể không suy nghĩ linh tĩnh nữa; thứ hai, người của hai cái phòng này là do một tay bà ta bồi dưỡng ra, hao tốn không ít sức lực, cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, bà ta thật sự có chút không nỡ.
Bây giờ, Dạ Cô Tinh làm bà ta thỏa mãn ước nguyện, Trịnh Bình tự nhiên cũng sẽ biểu đạt ra thành ý của mình.
Nhất là trải qua bữa tiệc thôi nôi đêm đó, hai người song kiếm hợp bích, mỗi người một câu ép Nghê Xuyến đến cùng đường mạt lộ, điều này khiến hai người phụ nữ cùng có tâm tư tinh tế sinh ra một loại cảm giác cùng chung chí hướng đầy vi diệu.
Điểm thăng bằng dường như đã tìm được, người tôn ta một thước, ta kính người một trượng, kết quả sau cùng nhất định ăn nhịp với nhau!
Dạ Cô Tinh cười ăn một miếng trái cây, lại đẩy đĩa đựng trái cây về phía Trịnh Bình, Trịnh Bình cũng không khách sáo, cầm một lát táo.
“Đã có người trở về mật báo, cháu vẫn chờ chủ nhân của gia tộc Ives tới cửa nhận lỗi, thuận tiện chuộc người luôn!”
Trịnh Bình cũng cười, trong mắt lại có chỗ lo lắng: “Vậy lỡ đâu gia tộc Ives không coi trọng Nghê Xuyến như chúng ta nghĩ, vậy chúng ta chẳng phải là sẽ bị hỏng mất một quân cờ hay sao?”
“Thím hai hình như không thích Nghê Xuyến?”
Trịnh Bình nheo mắt, không phủ nhận, “Đúng vậy.”
“Vậy thím hai hi vọng cháu xử lý cô ta như thế nào?”
Trong mắt Trịnh Bình lóe lên chút đắn đo, bà ta không phải người rộng lượng, nhưng cũng không phải người phụ nữ nhẫn tâm độc ác.
“Thím hai, chỉ sợ bản thân thím cũng còn chưa nghĩ ra, đúng không?”
“Vậy, Cô Tinh, cháu cảm thấy làm thế nào mới thỏa đáng?”
Lần này tới cửa, Trịnh Bình chính là muốn đến nghe ngóng.
“Con tin có cách xử lý của con tin, con cờ có số mệnh thuộc về con cờ, thím hai cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ mà một nhân vật nhỏ không đáng chú ý mà thôi, không đáng.”
Trịnh Bình giống như nghĩ tới điều gì, cười khổ lắc đầu, “Đúng là không đáng…”
Dạ Cô Tinh cũng không có nói tiếp. Mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, cô không phải người hoà giải, cũng sẽ không mất thời gian làm mấy việc này, cô cũng không phải Nguyệt lão, một sợi tơ hồng đã có thể dễ dàng nhúng tay vào nhân duyên của người khác.
Cuối cùng, Trịnh Bình rời đi, bước chân hiển nhiên nhẹ nhõm hơn so với lúc đến.
Trong nội tâm bà ta oán giận An Bính Lương, có lẽ còn hận cả cô hai của gia tộc Ives kia, Nghê Xuyến nhiều lắm thì chỉ là bị giận cá chém thớt mà thôi.
Lần này, cô cũng muốn xem xem, gia tộc Ives đại danh đỉnh đỉnh, có thật sự cường đại, hưng thịnh như lời đồn hay không, thuận tiện gặp một lần người đàn ông có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng kia ——King!
Là người hay quỷ, thấy một lần là rõ ràng thôi!
Chương 20: Đạo diễn Cohen, Rose & Lion
Sau khi Trịnh Bình rời đi, Đặng Tuyết ngập ngừng nửa muốn nói nửa không, làm Dạ Cô Tinh vừa bất lực vừa buồn bực.
Thật là nhiều việc!
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, cái vị trí phu nhân này không dễ làm, nhưng cũng không lường trước được là sẽ bận như thế này, suy cho cùng, cô vẫn là thích làm một bà chủ vung tay giao quyền cho cấp dưới hơn, sống nhàn nhã qua ngày.
Khi mới lên đảo, thì bận giành quyền lực từ Kỷ Tình, khó khăn lắm mới nắm được quyền lực thì lại cảm thấy phiền vì những chuyện vặt vãnh.
Vâng, nó là chuyện vặt vãnh!
Căn nhà họ An to như thế, lớn đến sửa chữa xây nhà, nhỏ thì mua sắm linh tinh, không cần biết lớn hay nhỏ đều phải đến tay cô. Lẽ nào Bộ phận nhân sự, bộ phận kiến trúc và bộ phận mua bán đều chỉ để trang trí thôi sao?
Sau khi hỏi kỹ, cô phát hiện ra rằng những phép tắc này đều do Kỷ Tình đặt ra.
Quản lí quá nhiều công chuyện dẫn đến quyền lực chỉ tập trung vào một người giải quyết, có một số vấn đề rõ ràng các bộ phận có thể quyết định được, nhưng vẫn phải báo cáo.
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại thấy rất thương cho Kỷ Tình, ngày nào cũng vướng vào một đống chuyện vặt vãnh, ba đầu sáu tay cũng không thể nào giải quyết nổi.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy lạ khi thấy Kỷ Tình ham quyền lực lại nỡ giao quyền quản lý hai bộ phận cho Trịnh Bình, xem ra là lực bất tòng tâm nên mới phải làm vậy.
Sau khi Dạ Cô Tinh tiếp quản, cô đã quyết liệt chấn chỉnh sáu bộ phận, bắt đầu từ sổ sách đến việc bổ nhiệm nhân sự, điều chỉnh, kiểm soát một số khía cạnh chính. Sau đó, cô lại bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc thôi nôi, vì vậy còn không kịp tiến hành cải cách quy trình vận hành nội bộ.
Người của các bộ phận chỉ có thể tạm thời tuân theo các quy tắc trước đây để làm việc, những vấn đề lớn nhỏ sau khi thông qua Đặng Tuyết mới trình đến Dạ Cô Tinh.
Xem ra, công việc cải cách quản lý nội bộ phải tiến hành ngay rồi. Dạ Cô Tinh ngầm hạ quyết tâm, cô thực sự không thể miễn cưỡng làm theo cường độ công việc dày đặc như thế này.
Đồng thời cũng không thể hiểu được, Kỷ Tình thống trị quyền lực sao không sai người khác làm, ung dung tự tại mà sống qua ngày không hơn ư? Đúng là tự đào hố chôn thân.
Nghĩ sâu xa hơn, đây được gọi là “kỹ tính, cẩn thận”; nói thẳng ra, đây được gọi là “tự tìm ngược”!!!??
“Còn chuyện gì nữa? Cứ nói đi.” Đúng là hết cách, có chuyện thì phải xử lí thôi.
Đặng Tuyết mím môi, trong mắt hiện lên một tia rối rắm, cuối cùng mở lời: “Cô chủ, có khách ghé chơi.”
Dạ Cô Tinh cau mày, “Khách mời? Khách dự tiệc à?”
Đặng Tuyết gật đầu, “Anh ta đến cùng gia tộc Rothschild.”
“Không tiếp.” Từ chối thẳng thừng.
“Nhưng anh ấy không phải người của gia tộc Rothschild…”
Dạ Cô Tinh xua tay ngắt lời Đặng Tuyết, “Nhà họ An không có liên quan lợi ích với nhà Rothschild, nên không cần tốn thời gian gặp gỡ làm gì.”
“Không phải là xã giao giữa các gia tộc, cũng không liên quan đến tranh chấp quyền lợi, hình như anh ấy… có một số chuyện riêng cần bàn với cô!”
Dạ Cô Tinh chợt nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Đặng Tuyết, ánh mắt rất mơ hồ, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay cô rất khác.”
Đặng Tuyết cười co rụt cổ lại, “Xin lỗi vì đã tự đưa ra ý kiến.”
“Người có thể khiến cô như vậy, tôi cũng muốn thử gặp một lần.” Dạ Cô Tinh bận tối mắt mà vẫn thong dong, trong mắt lóe lên một chút hứng thú, có chút tinh nghịch.
Đặng Tuyết tính cách điềm đạm, xử lý mọi việc đúng mực, hôm nay bỗng tự chủ trương, rõ ràng cô đã không muốn gặp, còn nói hộ, có vẻ như đây không phải là vị khách bình thường.
Một tia sáng lóe lên trong mắt: “Cảm ơn cô chủ.”
Dạ Cô Tinh đưa tay ra, “Đưa thiếp mời cho tôi.”
Đặng Tuyết cười đưa lên, Dạ Cô Tinh mở ra nhìn, nhíu mày: “Cohen?”
“Anh ấy là thần tượng của tôi!”
Dạ Cô Tinh đã hiểu, đặt bái thiếp sang một bên, “Mời anh ta vào phòng khách.”
Dáng người cao lớn ngược ánh sáng dần dần đến gần, sống mũi cao, hốc mắt sâu, làn da trắng nõn, lỗ chân lông không nhỏ như người phương Đông, là một người ngoại quốc điển hình.
Dạ Cô Tinh từ ghế sô pha đứng dậy, cả hai bắt tay và buông ra ngay.
Cohen theo thói quen mở rộng vòng tay, muốn nhiệt tình ôm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, Dạ Cô Tinh lùi lại nửa bước thể hiện rõ ràng ý từ chối nhưng cũng không khiến người ta xấu hổ.
“Nghe nói đạo diễn Cohen là người rất thích tiếng Trung, hẳn là biết bốn chữ: nhập gia tùy tục?”
Cohen nhún vai hiểu ý, “Quý ông sẽ tôn trọng mong muốn của phái đẹp, mặc dù một số hành vi nhìn vào trông không còn là quý ông nữa.” Tiếng Trung lưu loát, có chút nhiều lời nhưng lời lẽ rõ ràng.
“Xem ra, tiếng Trung của đạo diễn Cohen thực sự rất tốt.”
Cohen thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, không có sự gò bó như những vị khách bình thường, thay vào đó là phong thái ung dung tự tại, khiến Dạ Cô Tinh có phần kính nể.
Vì cô đã quen nhìn thấy mấy người luôn kính sợ và nể nang, đôi khi được tự do bình đẳng, nói năng thoải mái lại trở nên đáng quý.
Như người ta hay nói, những thứ quý hiếm thường đắt đỏ.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay đưa một ly rượu đỏ: “Mời.”
Cohen cũng không khách sáo, đưa tay cầm ly, lắc nhẹ, đặt ở chóp mũi ngửi, sau đó chậm rãi đưa lên miệng, cũng chỉ nhấp môi chứ không uống nhiều.
“Lafite năm 1982, bà An thật có con mắt chọn rượu.”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, trong mắt không có kiêu ngạo, chỉ đáp một câu hờ hững: “Quá khen.”
Tuy nhiên, Cohen ngang nhiên nhìn người phụ nữ thanh lịch và tinh tế trước mặt.
Anh ta và Eli có quan hệ tốt, lần này có thể đặt chân lên Chiêm Ngao, cũng là được thơm lây từ gia tộc Rothschild.
Với tính tò mò, anh ta chỉ muốn được mở mang tầm mắt, xem căn cứ địa huyền thoại của gia tộc bí ẩn đó như thế nào, còn tiệc thôi nôi thì anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Vì vậy, ba ngày trước bữa tiệc, anh ta đã theo Ali đến hòn đảo và được bố trí ở tại phòng dành cho khách, cho đến hôm bữa tiệc đầu ngày, anh ta đã đi thăm thú khắp nửa cái hòn đảo, thấy được rất nhiều kỳ quan tuyệt mỹ!
Hòn đảo này, khắp nơi tràn ngập thần bí, mỹ lệ và tàn khốc cùng tồn tại, bị một cái gọi là “Tộc quyền” bao trùm lên, cho nên anh ta đã thấy được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi——
Ví dụ như, một chồng nhiều vợ, đích thứ phân chia…
Thế nhưng, nơi này giàu có tới mức không tưởng.
Cảm giác như ở nơi này, thời gian ngừng, lịch sử quay lại, lạc hậu và tiên tiến cùng tồn tại, mâu thuẫn nhưng lại hài hòa tới mức quỷ dị.
Ngày mở tiệc, anh ta đi cùng gia tộc Rothschild vào hội trường, ngay khi bước vào cửa, anh ta gần như kinh ngạc mà nhìn những nam thanh nữ tú đông đảo đang trò chuyện vui vẻ trước mắt.
Top 20 người giàu nhất toàn cầu trong bảng xếp hạng Forbes, anh ta thấy được mười bốn người, năm người đứng đầu đều xuất hiện; còn có ông trùm dầu mỏ Trung Đông, ông trùm sòng bạc Alaska, các thế lực siêu giàu sừng sỏ, thậm chí thế lực Mafia uy tín lâu năm của Italy cũng phái người đến đây chúc mừng, lại càng không cần phải nói những người muôn hình muôn vẻ còn lại, không phú thì quý, nhưng đều là những “Đại nhân vật” cả!
Đây quả là một bữa tiệc có một không hai, mà anh ta, thậm chí gia tộc Rothschild trước giờ luôn hô phong hoán vũ đều biến thành vật làm nền.
Thẳng đến một khắc này, Cohen mới hiểu được, vì sao tại Phố Wall, thậm chí toàn bộ nước Mỹ, ba chữ ‘nhà họ An’ lại làm cho người ta kiêng kị như thế.
Anh ta cứ tưởng đây đều là những tin đồn làm quá mà thôi, lại không ngờ, khi tận mắt nhìn thấy hết thảy, anh ta như bị sự thật giáng cho một cái tát vang dội.
Chiếm cứ nguyên một hòn đảo, xưng bá thế giới hắc đạo, anh ta rất chờ mong, hi vọng có thể được chiêm ngưỡng phong thái của người lãnh đạo mạnh mẽ.
Cuối cùng, anh ta thấy được bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, anh có đôi mắt sắc bén như chim ưng, ẩn chứa lạnh lùng và thiết huyết, chỉ có lúc nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, mới có thể biểu lộ ra dịu dàng ẩn giấu.
Trong nháy mắt đó, anh ta cảm giác như mình nhìn thấy đóa hoa hồng nằm bên cạnh nằm hùng sư đang chợp mắt—— hoa hồng đâm người, hùng sư đoạt mệnh!
Làm một đạo diễn, anh ta bắt đầu sinh ra cảm xúc mãnh liệt, muốn dùng ống kính để vĩnh viễn lưu giữ một màn này trên màn ảnh, không suy bất bại, vạn cổ trường tồn.
Bởi vì, đáng giá.
Anh ta tin tưởng vững chắc, tất cả những người nhìn qua một màn này, đều sẽ cảm động vì sự thiết huyết nhu tình ấy.
Nhiều khi, thứ đánh sâu vào linh hồn, làm mọi người rung động, chính là mâu thuẫn ——
Hoa hồng và hùng sư, nam và nữ, chẳng phải rất thú vị sao?
Anh ta đã tìm được linh cảm, mừng rỡ như điên, thuận tay cầm qua một tờ giấy ăn, ghi chép lại luồng suy nghĩ phức tạp rối ren trong đầu mình.
Sau bữa tiệc, anh ta tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, rốt cục vào mười một giờ đúng đêm ngày thứ năm, hoàn thành kịch bản “Rose & Lion”.
Anh ta rốt cục cũng có thể ngủ ngon giấc, tỉnh lại lần nữa, đã qua hai ngày, gia tộc Rothschild đã rời đảo từ lâu, chỉ còn một mình anh ta ở lại.
Lấp đầy chiếc bụng đói, thay một bộ đồ mới, còn xức nước hoa, dùng gel chải tóc, cố gắng để chính mình càng thêm thân sĩ hơn, sau đó nóng lòng đưa bái thiếp.
Liên tiếp ba lần đều bị từ chối, anh ta càng bị áp chế thì bùng nổ lại càng mạnh.
Bởi vì, nhân vật nữ chính anh ta hài lòng nhất đã xuất hiện, hoặc nói cách khác, kịch bản này vốn là tạo ra dành riêng cho cô.
Linh cảm đã lặng lẽ rời xa anh ta ròng rã bảy tháng trời, lại lần nữa trở lại bên cạnh anh ta, làm anh ta mừng rỡ như điên, thậm chí còn thấy được bức tượng vàng của giải Oscar đang vẫy tay với mình.
“Cho nên, anh muốn mời tôi đóng phim?”
Dạ Cô Tinh nghe anh ta kể xong đầu đuôi sự việc, có chút kinh ngạc.
“Đúng thế. Tôi biết, cô là một diễn viên hết sức xuất sắc.”
Hai từ anh ta dùng chính là “diễn viên”, mà không phải “minh tinh” .
“Anh xem qua phim tôi đóng rồi sao?”
Mặt mũi Cohen tràn đầy thành kính, đối với điện ảnh, anh ta có loại cảm xúc gần như điên cuồng sùng bái và tôn sùng, gần với địa vị của kinh thánh trong mắt anh ta.
“Đúng vậy. Tôi xem qua “Bầu trời thành phố”, có cả “Yên Chi Lệ” nữa.”
Dạ Cô Tinh cười cười nói, “Cảm ơn.”
“Không.” Anh ta nghiêm mặt, “Tin tưởng tôi, cô thật sự là một diễn viên ưu tú! Tôi nói vậy không phải khen ngợi suông, mà là đánh giá rất đúng trọng tâm.” Cuối cùng, anh ta còn cường điệu, “Tôi là một đạo diễn, xin hãy tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi.”
“Cảm ơn.” Nàng không kiêu không vội, từ chối cho ý kiến, chỉ có hai chữ mà thôi.
Cohen cảm thấy cô gái này thật thần bí, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.
Anh ta quen biết rất nhiều cô gái ưu tú, bọn họ hoặc là tỏa sáng rực rỡ hào quang tại nơi mình làm việc, hoặc là tinh xảo trang nhã trong cuộc sống thường ngày, lại chưa từng có một cô gái nào, có thể giống người trước mắt này, thần bí đến mức khiến cho người ta cúng bái, không tự giác thành kính.
Nhận thức kiểu này, để hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, càng thêm kiên định muốn mời Dạ Cô Tinh diễn nhân vật nữ chính.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại chậm chạp không chịu trả lời, chỉ là cúi đầu liếc nhìn kịch bản, tư thái lười biếng mà nhàn tản, tựa như đối với tất cả đều thờ ơ, lại vẫn cứ để cho người ta nín thở nhìn chăm chú, không đành lòng quấy rầy.
Thẳng đến khi cô lật qua trang cuối cùng, Cohen đã gấp đến độ vò đầu bứt tai.
“Tin tưởng tôi, chỉ cần cô đồng ý, tượng vàng Oscar sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay!”
Dạ Cô Tinh theo thói quen gõ gõ ngón trỏ tay phải trên mặt bàn, cười mà như không phải cười, “Xem ra đạo diễn Cohen rất có tự tin.”
“Thực lực quyết định lòng tin. Nếu như cô không ngại, có thể gọi ta Joel.” Lúc nói chuyện, hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, giống một con thiêu thân nhiệt huyết, cho dù phía trước là lửa cháy hừng hực, cũng sẽ kiên định tiến về phía trước.
“Được, tôi có thể đồng ý…”
Cohen mừng rỡ như điên.
“Nhưng mà, tôi có điều kiện.”
“… Cái gì?” Anh ta có chút choáng váng.
Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề, “Bộ phim này, tôi sẽ đầu tư, nói cách khác, vị trí nhà sản xuất là tôi, còn anh, chỉ là đạo diễn.”
Hai ngày sau bữa tiệc, cơ bản chính là chuyện tiễn khách.
Người lên đảo dự tiệc được trực thăng lần lượt đón đi, trong đó, một số người vì công việc bận rộn không thể ở lại lâu, một số người vì không thân thiết với nhà họ An nên có muốn ở lại cũng ngại.
Tuy vậy có một vài quý cô, quý bà muốn ở lại thêm vài hôm, được Dạ Cô Tinh tiếp đãi, đương nhiên cũng chỉ có ba bốn nhà mới có được đặc quyền ấy thôi, đều là những gia tộc có gia tình lâu năm vớii gia tộc An Thị.
Mặc dù Dạ Cô Tinh không phiền chán bữa tiệc thân mật giao tiếp này, những cuối cùng vẫn cảm thấy hơi mệt.
Xoa trán, cô đang định quay về phòng ngủ chợp mắt, đã nghe Đặng Tuyết hùng hổ xông vào, tay cầm một tấm thiệp sặc sỡ đủ màu.
Chưa bước vào cửa, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ở lồng ngực, Dạ Cô Tinh xua tay.
Chưa nói, Đặng Tuyết đã hiểu ý, lập tức dừng lại, dừng ở chỗ xa cách cô năm bước chân, tiện tay mở cửa sổ ra.
Mùi này thật sự rất nồng, có thể tưởng tượng rằng, mười mấy loại nước hoa đắt đỏ lại pha trộn vào nhau, không những có độ lưu hương cao hơn, mà còn làm mọi người có chút buồn nôn.
Ai dạy những người này xịt nước hoa lên thiệp mừng vậy thứ?
Cô chủ sẽ vứt thẳng vào thủng rác.
“Lại là thiệp mời?” Dạ Cô Tinh ấn huyệt thái dương, có chút khó chịu.
“Vâng.” Đặng Tuyết kính cẩn đáp, thấy tâm trạng không tốt, không dám hỏi nhiều.
“Nhà nào?”
“Phần lớn là thế lực Châu Mĩ La Tinh và Nam Á”
Nhíu mày “Mĩ La Tinh” Địa bàn của An Tuyển Thần.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, tâm trạng cũng tốt lên: “Phía Nam Á từ chối đi, cũng chỉ là đi lướt qua mà thôi, còn phía Mĩ La Tinh…” Cô ngáp một cái, “Cứ chờ đã”
“Còn phải chờ đến khi nào ?” Đặng Tuyết cân nhắc trước khi nói, hỏi rõ ràng rồi mới dám trả lời.
“Thôi, đợi tôi ngủ trưa dậy rồi nói tiếp.”
Đặng Tuyết hơi giật giật khóe miệng, trong lòng hiểu rõ, đây rõ ràng là muốn chơi ác rồi.
Dạ Cô Tinh đặt cốc nước xuống, đứng dậy, đi vào phòng ngủ, không quên quay đầu dặn dò:
“Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, đừng làm phiền tôi.”
Đúng là khiến người khác tức chết, Đặng Tuyết mặc niệm 3 giây cho mấy kẻ mới phất ở Mĩ La tinh, cúi đầu tuân lệnh: “Dạ.”
Có lẽ sau mấy hôm quá bận, xây dựng kế hoạch quá mức mệt mỏi, Dạ Cô Tinh vừa dựa đầu vào gối đã ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra, có chút mơ hồ. Nhìn lên đồng hồ trên giường, 9 giờ 15 phút, thở phào một cái, lắc đầu, ngủ từ trưa đến tối, chưa bao giờ cô ngủ trưa thời gian dài như thế.
Vặn người một cái bỗng cảm thấy tràn đầy sức sống.
Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp đều từ giấc ngủ mà ra.
Kéo rèm cửa sổ, cô bỗng ngẩn người mơ hồ, trời trong mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, đây là 9 giờ 15 phút buổi tối ư?
Có gì đó không đúng?
“Dậy rồi à?” Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông truyền ra từ phía sau, sau đó cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Dạ Cô Tinh mới có chút tỉnh táo, có chút không tin lắc đầu nhìn:”Hoàng, em đã ngủ cả một ngày ư?”
Sự thương xót hiện lên trong đôi mắt người đàn ông: “Mấy ngày nay bận quá, chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
Dạ Cô Tinh vươn tay sờ sống mũi, ngây ngô cười “Anh đang lấy cớ thay em đấy à?”
An Tuyển Hoàng vươn tay bóp chóp mũi, nghiêm túc nói: “Không cần phải như vậy.” Chỉ cần cô thích, anh có thể để cô làm mọi thứ.
Nụ cười trở nên ngọt ngào, Dạ Cô Tinh dụi nhẹ vào lòng anh, than thở: “Cha bọn nhỏ, anh thật tốt.”
An Tuyển Hoàng trong lòng vui vẻ, hạnh phúc, nhưng vẻ mặt lại nghiêm chỉnh, ừ một tiếng, ý tứ không chút khách sáo, ngược lại còn cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.
“Đồ mặt dày.” Âm thanh hờn dỗi khiến người lòng đàn ông mềm nhũn.
Mắt An Tuyển Hoàng tối sầm, tiến lại gần, hơi nóng chạm nhẹ vào vành tai trắng nõn của cô: “Thực ra, anh có thể mặt dày hơn chút nữa.”
Dạ Cô Tinh có chút kinh ngạc. Một giây sau, trời đất xoay chuyển, cô bị người đàn ông ôm trọn, cô dùng tay đẩy anh ra, bàn tay chạm vào lồng ngực cường tráng rắn chắc của người đàn ông. Cô nhướn mày nhìn anh: “Mau thả em xuống, ban ngày ban mặt, anh hư quá đi.”
“Trên đời này có gì mà An Tuyển Hoàng này không dám?” Giọng điệu điềm tĩnh chắc nịch, không phẫn nộ, không trêu chọc, bình dị mộc mạc như đang tường thuật một sự thật, nhưng có một kiểu kiêu ngạo không tả xiết.
Dạ Cô Tinh không hoài nghi năng lực người đàn ông này.
Bỗng nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó: “Qua một đêm rồi, đám người Mĩ La Tinh không phải vẫn đang chờ chúng ta chứ?”
Mặc dù khả năng không lớn, nhưng cô cũng không để ý nếu đám tay sai của An Tuyển Thần được ‘tận hưởng’ một đêm chờ đợi.
Người đàn ông bất đắc dĩ phàn nàn một tiếng: “Em đó.” Giọng nói chứa đầy cưng chiều, dung túng, như thể dù trời có sập, vẫn có anh chống đỡ.
Ai có thể đoán được, toàn năng như An Tuyển Hoàng lại chịu chết trong vòng tay của người phụ nữ này.
Nhưng có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó thôi!
Trong khi nói chuyện, người đàn ông đã đã đến trước chiếc giường cỡ lớn, đôi mắt trầm mặc sâu xa, vừa đen vừa sáng hơn cả ánh sáng của những ngôi sao trên trời. Ngước mắt nhìn, cô chạm vào đôi mắt đẹp đẽ của tạo hoá, nhất thời mơ mộng.
Mãi đến khi lưng chạm vào chiếc giường mềm mại, Dạ Cô Tinh chợt hoàn hồn, đột nhiên khó chịu, ngầm trách bản thân quá mất cảnh giác, trừng mắt nhìn ai đó đang dương dương đắc thắc.
Cắn môi, cười rất tươi, còn thiếu nước mọc cái đuôi ra vẫy vẫy nữa thôi: “Hoàng, anh đang đùa đấy à?”
Người đàn ông lắc đầu, dõng dạc lên tiếng: “Anh có bao giờ đùa đâu.” Cởi áo khoác, lại bắt đầu cởi cúc áo.
Dạ Cô Tinh sắc mặt tối sầm “Thanh thiên bạch nhật, anh đúng là không biết xấu hổ.”
An Huyết Hoàng bỗng chốc hành động: “Anh ở nhà mình, ngủ với vợ mình, tại sao lại phải xấu hổ?” Hơn nữa “xấu hổ” là cái quỷ gì, có thể hơn giây phút này với vợ yêu không?
Người phụ nữ ngầm cắn răng, vài giây sau, dịu giọng: “Hoàng, tối nay không được sao, sao cứ phải là lúc này?”
“Rèn sắt khi còn nóng.”
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái cháy da, rèn sắt em gái anh ấy!
Cô đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở về, “Muốn chạy trốn?”
Giọng điệu, có chút… Nguy hiểm.
“Không, em chỉ định uống miếng nước.”
“Ồ, uống nước…” Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia nguy hiểm, môi không hề có dấu hiệu báo trước đã lên đến, trằn trọc xay nghiền, tình thâm ý nồng.
Dạ Cô Tinh thừa nhận, vò đã mẻ không sợ sứt, thanh thiên bạch nhật thì thanh thiên bạch nhật thôi, dù sao cô cũng đang ở trong phòng ngủ của mình, hôn người đàn ông của mình.
Đang lúc tình nồng, hai mắt Dạ Cô Tinh mông lung, mơ hồ nghe được anh như nói mê, “Uống miếng nước…”
Ôi trời ạ! Sắc mặt tối đen, cô nhịn không được thầm mắng ở trong lòng, suýt nữa không nhịn được đá bay người này xuống giường…
Người đàn ông này, càng già càng hư, sắp thành tinh luôn rồi!
Một phen giày vò, hai người ‘vận động’ một lúc lâu mới dậy.
Dạ Cô Tinh vì ngủ quá lâu, cho dù trải qua vận động kịch liệt, cũng tinh thần sung túc; mà An Tuyển Hoàng thì là công vụ quấn thân, buổi chiều còn có buổi họp, rõ ràng là lén lút thời gian đi ăn vụng tới!
Hung hăng lườm anh một cái, Dạ Cô Tinh rửa mặt, mở cửa phòng ngủ ra, mùi thơm bay ra từ phòng bếp lập tức chui vào chóp mũi, cô xoa xoa cái bụng xẹp lép, bây giờ cô đang rất đói bụng.
Yêu tinh đánh nhau quả nhiên là cái việc tốn thể lực…
An Tuyển Hoàng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu kia, chú ý tới tư thế đi có hơi quái dị của cô, bờ môi phác hoạ ra một đường cong nhẹ nhàng, trong mắt ẩn có vẻ đắc ý.
Sải bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, nhuyễn ngọc ôn hương đều ở giữa ngón tay, trong lòng anh khẽ động, tựa hồ lại có chút kìm nén không được.
Dạ Cô Tinh dường như cảm nhận được, hung hăng trừng anh một cái, tỏ ý cảnh cáo.
Một bữa cơm trưa, một nhà bốn người ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Bé Húc đang ăn món bánh bao đã bỏ lỡ vào hôm chọn đồ vật đoán tương lai, cười tít cả mắt, trên gương mặt mũm mĩm hồng hồng nhỏ nhắn vô cùng rạng rỡ, tràn đầy thỏa mãn.
Bé Tuyệt từ trước đến nay trầm ổn, yên lặng ăn cơm trong chén, lúc Dạ Cô Tinh gắp thức ăn cho cậu bé, cậu mới có thể cong khẽ cong khóe môi, mức độ lạnh lùng này quả thật giống cha cậu y như đúc, thậm chí còn có cảm giác như lạnh lùng hơn cả An Tuyển Hoàng.
Không có ai nhắc lại chuyện phát sinh hôm thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng lại cũng không an bình như mặt ngoài.
Hai đứa bé nhà họ An, một đứa chọn vương miện, một đứa chọn súng ống, rơi trong mắt của mọi người, ngoại trừ chói mắt, vẫn là chói mắt.
Mặc dù việc này cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng sự cứng cáp mà hai đứa bé biểu hiện ra đã vượt xa những đứa bé thông thường cũng đủ để cho người khác lau mắt mà nhìn, sau đó sinh ra lòng kiêng kỵ.
Cho nên, đối với người tới cửa bái phỏng, nếu tránh được Dạ Cô Tinh đều tránh, tránh không được, cũng tận lực không để cho người ta có cơ hội tiếp xúc với hai đứa bé.
Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận thuyền sẽ chạy được vạn năm, dù chỉ một chút xíu bất ngờ cô cũng không muốn nhìn thấy, cho nên, chỉ có thể cẩn thận gấp bội.
Sau tiệc thôi nôi, An Tuyển Hoàng cũng âm thầm tăng thêm lượng người bảo vệ cho nhà chính, vòng trong vòng ngoài, kín kẽ không khe hở.
Ăn cơm trưa xong, An Tuyển Hoàng đi về phía phòng họp, Nguyệt Vô Tình và Minh Chiêu đều đi theo.
Dạ Cô Tinh chơi với hai con một lát, lại tập vài động tác yoga, nhìn thời gian cũng đến giờ ngủ trưa, nên dỗ dành hai đứa bé đi ngủ trưa.
Mới từ gian phòng đi ra, đã phát hiện Đặng Tuyết đang chờ ở phòng khách, cô choàng chiếc áo khoác, “Có việc gì vậy?”
“Là bà hai.”
“Mời thím hai vào.”
Trịnh Bình cũng không quanh co lòng vòng, vừa ngồi xuống, đã đi thẳng vào vấn đề, “Cháu định xử lý Nghê Xuyến như thế nào?”
Trải qua mấy ngày này cộng sự, Trịnh Bình phát hiện, người cháu dâu này còn tinh quái hơn xa so với trong tưởng tượng của mình, càng không đơn giản!
Bà ta là người thông minh, nhìn ra được Dạ Cô Tinh cũng không muốn thu hồi quyền quản lý hai phòng kia trong tay mình, nếu không, sẽ không chỉ bảo bà ta lấy ra chìa khoá dự phòng.
Nếu đối phương đã vươn cành ô liu, bà ta không có đạo lý nào lại không nhận.
Thật ra, làm chi thứ, nhưng là thứ của dòng chính, địa vị của bà ta đã cao hơn hẳn so với những phu nhân chi thứ khác, sở dĩ chiếm lấy hai cái phòng này không thả, thứ là, là muốn tìm chút chuyện làm, thời gian cô tịch chỉ có khiến cho mình bận rộn mới có thể không suy nghĩ linh tĩnh nữa; thứ hai, người của hai cái phòng này là do một tay bà ta bồi dưỡng ra, hao tốn không ít sức lực, cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, bà ta thật sự có chút không nỡ.
Bây giờ, Dạ Cô Tinh làm bà ta thỏa mãn ước nguyện, Trịnh Bình tự nhiên cũng sẽ biểu đạt ra thành ý của mình.
Nhất là trải qua bữa tiệc thôi nôi đêm đó, hai người song kiếm hợp bích, mỗi người một câu ép Nghê Xuyến đến cùng đường mạt lộ, điều này khiến hai người phụ nữ cùng có tâm tư tinh tế sinh ra một loại cảm giác cùng chung chí hướng đầy vi diệu.
Điểm thăng bằng dường như đã tìm được, người tôn ta một thước, ta kính người một trượng, kết quả sau cùng nhất định ăn nhịp với nhau!
Dạ Cô Tinh cười ăn một miếng trái cây, lại đẩy đĩa đựng trái cây về phía Trịnh Bình, Trịnh Bình cũng không khách sáo, cầm một lát táo.
“Đã có người trở về mật báo, cháu vẫn chờ chủ nhân của gia tộc Ives tới cửa nhận lỗi, thuận tiện chuộc người luôn!”
Trịnh Bình cũng cười, trong mắt lại có chỗ lo lắng: “Vậy lỡ đâu gia tộc Ives không coi trọng Nghê Xuyến như chúng ta nghĩ, vậy chúng ta chẳng phải là sẽ bị hỏng mất một quân cờ hay sao?”
“Thím hai hình như không thích Nghê Xuyến?”
Trịnh Bình nheo mắt, không phủ nhận, “Đúng vậy.”
“Vậy thím hai hi vọng cháu xử lý cô ta như thế nào?”
Trong mắt Trịnh Bình lóe lên chút đắn đo, bà ta không phải người rộng lượng, nhưng cũng không phải người phụ nữ nhẫn tâm độc ác.
“Thím hai, chỉ sợ bản thân thím cũng còn chưa nghĩ ra, đúng không?”
“Vậy, Cô Tinh, cháu cảm thấy làm thế nào mới thỏa đáng?”
Lần này tới cửa, Trịnh Bình chính là muốn đến nghe ngóng.
“Con tin có cách xử lý của con tin, con cờ có số mệnh thuộc về con cờ, thím hai cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ mà một nhân vật nhỏ không đáng chú ý mà thôi, không đáng.”
Trịnh Bình giống như nghĩ tới điều gì, cười khổ lắc đầu, “Đúng là không đáng…”
Dạ Cô Tinh cũng không có nói tiếp. Mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, cô không phải người hoà giải, cũng sẽ không mất thời gian làm mấy việc này, cô cũng không phải Nguyệt lão, một sợi tơ hồng đã có thể dễ dàng nhúng tay vào nhân duyên của người khác.
Cuối cùng, Trịnh Bình rời đi, bước chân hiển nhiên nhẹ nhõm hơn so với lúc đến.
Trong nội tâm bà ta oán giận An Bính Lương, có lẽ còn hận cả cô hai của gia tộc Ives kia, Nghê Xuyến nhiều lắm thì chỉ là bị giận cá chém thớt mà thôi.
Lần này, cô cũng muốn xem xem, gia tộc Ives đại danh đỉnh đỉnh, có thật sự cường đại, hưng thịnh như lời đồn hay không, thuận tiện gặp một lần người đàn ông có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng kia ——King!
Là người hay quỷ, thấy một lần là rõ ràng thôi!
Chương 20: Đạo diễn Cohen, Rose & Lion
Sau khi Trịnh Bình rời đi, Đặng Tuyết ngập ngừng nửa muốn nói nửa không, làm Dạ Cô Tinh vừa bất lực vừa buồn bực.
Thật là nhiều việc!
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, cái vị trí phu nhân này không dễ làm, nhưng cũng không lường trước được là sẽ bận như thế này, suy cho cùng, cô vẫn là thích làm một bà chủ vung tay giao quyền cho cấp dưới hơn, sống nhàn nhã qua ngày.
Khi mới lên đảo, thì bận giành quyền lực từ Kỷ Tình, khó khăn lắm mới nắm được quyền lực thì lại cảm thấy phiền vì những chuyện vặt vãnh.
Vâng, nó là chuyện vặt vãnh!
Căn nhà họ An to như thế, lớn đến sửa chữa xây nhà, nhỏ thì mua sắm linh tinh, không cần biết lớn hay nhỏ đều phải đến tay cô. Lẽ nào Bộ phận nhân sự, bộ phận kiến trúc và bộ phận mua bán đều chỉ để trang trí thôi sao?
Sau khi hỏi kỹ, cô phát hiện ra rằng những phép tắc này đều do Kỷ Tình đặt ra.
Quản lí quá nhiều công chuyện dẫn đến quyền lực chỉ tập trung vào một người giải quyết, có một số vấn đề rõ ràng các bộ phận có thể quyết định được, nhưng vẫn phải báo cáo.
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại thấy rất thương cho Kỷ Tình, ngày nào cũng vướng vào một đống chuyện vặt vãnh, ba đầu sáu tay cũng không thể nào giải quyết nổi.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy lạ khi thấy Kỷ Tình ham quyền lực lại nỡ giao quyền quản lý hai bộ phận cho Trịnh Bình, xem ra là lực bất tòng tâm nên mới phải làm vậy.
Sau khi Dạ Cô Tinh tiếp quản, cô đã quyết liệt chấn chỉnh sáu bộ phận, bắt đầu từ sổ sách đến việc bổ nhiệm nhân sự, điều chỉnh, kiểm soát một số khía cạnh chính. Sau đó, cô lại bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc thôi nôi, vì vậy còn không kịp tiến hành cải cách quy trình vận hành nội bộ.
Người của các bộ phận chỉ có thể tạm thời tuân theo các quy tắc trước đây để làm việc, những vấn đề lớn nhỏ sau khi thông qua Đặng Tuyết mới trình đến Dạ Cô Tinh.
Xem ra, công việc cải cách quản lý nội bộ phải tiến hành ngay rồi. Dạ Cô Tinh ngầm hạ quyết tâm, cô thực sự không thể miễn cưỡng làm theo cường độ công việc dày đặc như thế này.
Đồng thời cũng không thể hiểu được, Kỷ Tình thống trị quyền lực sao không sai người khác làm, ung dung tự tại mà sống qua ngày không hơn ư? Đúng là tự đào hố chôn thân.
Nghĩ sâu xa hơn, đây được gọi là “kỹ tính, cẩn thận”; nói thẳng ra, đây được gọi là “tự tìm ngược”!!!??
“Còn chuyện gì nữa? Cứ nói đi.” Đúng là hết cách, có chuyện thì phải xử lí thôi.
Đặng Tuyết mím môi, trong mắt hiện lên một tia rối rắm, cuối cùng mở lời: “Cô chủ, có khách ghé chơi.”
Dạ Cô Tinh cau mày, “Khách mời? Khách dự tiệc à?”
Đặng Tuyết gật đầu, “Anh ta đến cùng gia tộc Rothschild.”
“Không tiếp.” Từ chối thẳng thừng.
“Nhưng anh ấy không phải người của gia tộc Rothschild…”
Dạ Cô Tinh xua tay ngắt lời Đặng Tuyết, “Nhà họ An không có liên quan lợi ích với nhà Rothschild, nên không cần tốn thời gian gặp gỡ làm gì.”
“Không phải là xã giao giữa các gia tộc, cũng không liên quan đến tranh chấp quyền lợi, hình như anh ấy… có một số chuyện riêng cần bàn với cô!”
Dạ Cô Tinh chợt nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn Đặng Tuyết, ánh mắt rất mơ hồ, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay cô rất khác.”
Đặng Tuyết cười co rụt cổ lại, “Xin lỗi vì đã tự đưa ra ý kiến.”
“Người có thể khiến cô như vậy, tôi cũng muốn thử gặp một lần.” Dạ Cô Tinh bận tối mắt mà vẫn thong dong, trong mắt lóe lên một chút hứng thú, có chút tinh nghịch.
Đặng Tuyết tính cách điềm đạm, xử lý mọi việc đúng mực, hôm nay bỗng tự chủ trương, rõ ràng cô đã không muốn gặp, còn nói hộ, có vẻ như đây không phải là vị khách bình thường.
Một tia sáng lóe lên trong mắt: “Cảm ơn cô chủ.”
Dạ Cô Tinh đưa tay ra, “Đưa thiếp mời cho tôi.”
Đặng Tuyết cười đưa lên, Dạ Cô Tinh mở ra nhìn, nhíu mày: “Cohen?”
“Anh ấy là thần tượng của tôi!”
Dạ Cô Tinh đã hiểu, đặt bái thiếp sang một bên, “Mời anh ta vào phòng khách.”
Dáng người cao lớn ngược ánh sáng dần dần đến gần, sống mũi cao, hốc mắt sâu, làn da trắng nõn, lỗ chân lông không nhỏ như người phương Đông, là một người ngoại quốc điển hình.
Dạ Cô Tinh từ ghế sô pha đứng dậy, cả hai bắt tay và buông ra ngay.
Cohen theo thói quen mở rộng vòng tay, muốn nhiệt tình ôm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, Dạ Cô Tinh lùi lại nửa bước thể hiện rõ ràng ý từ chối nhưng cũng không khiến người ta xấu hổ.
“Nghe nói đạo diễn Cohen là người rất thích tiếng Trung, hẳn là biết bốn chữ: nhập gia tùy tục?”
Cohen nhún vai hiểu ý, “Quý ông sẽ tôn trọng mong muốn của phái đẹp, mặc dù một số hành vi nhìn vào trông không còn là quý ông nữa.” Tiếng Trung lưu loát, có chút nhiều lời nhưng lời lẽ rõ ràng.
“Xem ra, tiếng Trung của đạo diễn Cohen thực sự rất tốt.”
Cohen thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, không có sự gò bó như những vị khách bình thường, thay vào đó là phong thái ung dung tự tại, khiến Dạ Cô Tinh có phần kính nể.
Vì cô đã quen nhìn thấy mấy người luôn kính sợ và nể nang, đôi khi được tự do bình đẳng, nói năng thoải mái lại trở nên đáng quý.
Như người ta hay nói, những thứ quý hiếm thường đắt đỏ.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay đưa một ly rượu đỏ: “Mời.”
Cohen cũng không khách sáo, đưa tay cầm ly, lắc nhẹ, đặt ở chóp mũi ngửi, sau đó chậm rãi đưa lên miệng, cũng chỉ nhấp môi chứ không uống nhiều.
“Lafite năm 1982, bà An thật có con mắt chọn rượu.”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ, trong mắt không có kiêu ngạo, chỉ đáp một câu hờ hững: “Quá khen.”
Tuy nhiên, Cohen ngang nhiên nhìn người phụ nữ thanh lịch và tinh tế trước mặt.
Anh ta và Eli có quan hệ tốt, lần này có thể đặt chân lên Chiêm Ngao, cũng là được thơm lây từ gia tộc Rothschild.
Với tính tò mò, anh ta chỉ muốn được mở mang tầm mắt, xem căn cứ địa huyền thoại của gia tộc bí ẩn đó như thế nào, còn tiệc thôi nôi thì anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Vì vậy, ba ngày trước bữa tiệc, anh ta đã theo Ali đến hòn đảo và được bố trí ở tại phòng dành cho khách, cho đến hôm bữa tiệc đầu ngày, anh ta đã đi thăm thú khắp nửa cái hòn đảo, thấy được rất nhiều kỳ quan tuyệt mỹ!
Hòn đảo này, khắp nơi tràn ngập thần bí, mỹ lệ và tàn khốc cùng tồn tại, bị một cái gọi là “Tộc quyền” bao trùm lên, cho nên anh ta đã thấy được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi——
Ví dụ như, một chồng nhiều vợ, đích thứ phân chia…
Thế nhưng, nơi này giàu có tới mức không tưởng.
Cảm giác như ở nơi này, thời gian ngừng, lịch sử quay lại, lạc hậu và tiên tiến cùng tồn tại, mâu thuẫn nhưng lại hài hòa tới mức quỷ dị.
Ngày mở tiệc, anh ta đi cùng gia tộc Rothschild vào hội trường, ngay khi bước vào cửa, anh ta gần như kinh ngạc mà nhìn những nam thanh nữ tú đông đảo đang trò chuyện vui vẻ trước mắt.
Top 20 người giàu nhất toàn cầu trong bảng xếp hạng Forbes, anh ta thấy được mười bốn người, năm người đứng đầu đều xuất hiện; còn có ông trùm dầu mỏ Trung Đông, ông trùm sòng bạc Alaska, các thế lực siêu giàu sừng sỏ, thậm chí thế lực Mafia uy tín lâu năm của Italy cũng phái người đến đây chúc mừng, lại càng không cần phải nói những người muôn hình muôn vẻ còn lại, không phú thì quý, nhưng đều là những “Đại nhân vật” cả!
Đây quả là một bữa tiệc có một không hai, mà anh ta, thậm chí gia tộc Rothschild trước giờ luôn hô phong hoán vũ đều biến thành vật làm nền.
Thẳng đến một khắc này, Cohen mới hiểu được, vì sao tại Phố Wall, thậm chí toàn bộ nước Mỹ, ba chữ ‘nhà họ An’ lại làm cho người ta kiêng kị như thế.
Anh ta cứ tưởng đây đều là những tin đồn làm quá mà thôi, lại không ngờ, khi tận mắt nhìn thấy hết thảy, anh ta như bị sự thật giáng cho một cái tát vang dội.
Chiếm cứ nguyên một hòn đảo, xưng bá thế giới hắc đạo, anh ta rất chờ mong, hi vọng có thể được chiêm ngưỡng phong thái của người lãnh đạo mạnh mẽ.
Cuối cùng, anh ta thấy được bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, anh có đôi mắt sắc bén như chim ưng, ẩn chứa lạnh lùng và thiết huyết, chỉ có lúc nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, mới có thể biểu lộ ra dịu dàng ẩn giấu.
Trong nháy mắt đó, anh ta cảm giác như mình nhìn thấy đóa hoa hồng nằm bên cạnh nằm hùng sư đang chợp mắt—— hoa hồng đâm người, hùng sư đoạt mệnh!
Làm một đạo diễn, anh ta bắt đầu sinh ra cảm xúc mãnh liệt, muốn dùng ống kính để vĩnh viễn lưu giữ một màn này trên màn ảnh, không suy bất bại, vạn cổ trường tồn.
Bởi vì, đáng giá.
Anh ta tin tưởng vững chắc, tất cả những người nhìn qua một màn này, đều sẽ cảm động vì sự thiết huyết nhu tình ấy.
Nhiều khi, thứ đánh sâu vào linh hồn, làm mọi người rung động, chính là mâu thuẫn ——
Hoa hồng và hùng sư, nam và nữ, chẳng phải rất thú vị sao?
Anh ta đã tìm được linh cảm, mừng rỡ như điên, thuận tay cầm qua một tờ giấy ăn, ghi chép lại luồng suy nghĩ phức tạp rối ren trong đầu mình.
Sau bữa tiệc, anh ta tự giam mình ở trong phòng, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, rốt cục vào mười một giờ đúng đêm ngày thứ năm, hoàn thành kịch bản “Rose & Lion”.
Anh ta rốt cục cũng có thể ngủ ngon giấc, tỉnh lại lần nữa, đã qua hai ngày, gia tộc Rothschild đã rời đảo từ lâu, chỉ còn một mình anh ta ở lại.
Lấp đầy chiếc bụng đói, thay một bộ đồ mới, còn xức nước hoa, dùng gel chải tóc, cố gắng để chính mình càng thêm thân sĩ hơn, sau đó nóng lòng đưa bái thiếp.
Liên tiếp ba lần đều bị từ chối, anh ta càng bị áp chế thì bùng nổ lại càng mạnh.
Bởi vì, nhân vật nữ chính anh ta hài lòng nhất đã xuất hiện, hoặc nói cách khác, kịch bản này vốn là tạo ra dành riêng cho cô.
Linh cảm đã lặng lẽ rời xa anh ta ròng rã bảy tháng trời, lại lần nữa trở lại bên cạnh anh ta, làm anh ta mừng rỡ như điên, thậm chí còn thấy được bức tượng vàng của giải Oscar đang vẫy tay với mình.
“Cho nên, anh muốn mời tôi đóng phim?”
Dạ Cô Tinh nghe anh ta kể xong đầu đuôi sự việc, có chút kinh ngạc.
“Đúng thế. Tôi biết, cô là một diễn viên hết sức xuất sắc.”
Hai từ anh ta dùng chính là “diễn viên”, mà không phải “minh tinh” .
“Anh xem qua phim tôi đóng rồi sao?”
Mặt mũi Cohen tràn đầy thành kính, đối với điện ảnh, anh ta có loại cảm xúc gần như điên cuồng sùng bái và tôn sùng, gần với địa vị của kinh thánh trong mắt anh ta.
“Đúng vậy. Tôi xem qua “Bầu trời thành phố”, có cả “Yên Chi Lệ” nữa.”
Dạ Cô Tinh cười cười nói, “Cảm ơn.”
“Không.” Anh ta nghiêm mặt, “Tin tưởng tôi, cô thật sự là một diễn viên ưu tú! Tôi nói vậy không phải khen ngợi suông, mà là đánh giá rất đúng trọng tâm.” Cuối cùng, anh ta còn cường điệu, “Tôi là một đạo diễn, xin hãy tin tưởng ánh mắt chuyên nghiệp của tôi.”
“Cảm ơn.” Nàng không kiêu không vội, từ chối cho ý kiến, chỉ có hai chữ mà thôi.
Cohen cảm thấy cô gái này thật thần bí, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.
Anh ta quen biết rất nhiều cô gái ưu tú, bọn họ hoặc là tỏa sáng rực rỡ hào quang tại nơi mình làm việc, hoặc là tinh xảo trang nhã trong cuộc sống thường ngày, lại chưa từng có một cô gái nào, có thể giống người trước mắt này, thần bí đến mức khiến cho người ta cúng bái, không tự giác thành kính.
Nhận thức kiểu này, để hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, càng thêm kiên định muốn mời Dạ Cô Tinh diễn nhân vật nữ chính.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại chậm chạp không chịu trả lời, chỉ là cúi đầu liếc nhìn kịch bản, tư thái lười biếng mà nhàn tản, tựa như đối với tất cả đều thờ ơ, lại vẫn cứ để cho người ta nín thở nhìn chăm chú, không đành lòng quấy rầy.
Thẳng đến khi cô lật qua trang cuối cùng, Cohen đã gấp đến độ vò đầu bứt tai.
“Tin tưởng tôi, chỉ cần cô đồng ý, tượng vàng Oscar sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay!”
Dạ Cô Tinh theo thói quen gõ gõ ngón trỏ tay phải trên mặt bàn, cười mà như không phải cười, “Xem ra đạo diễn Cohen rất có tự tin.”
“Thực lực quyết định lòng tin. Nếu như cô không ngại, có thể gọi ta Joel.” Lúc nói chuyện, hai mắt anh ta tỏa ánh sáng, giống một con thiêu thân nhiệt huyết, cho dù phía trước là lửa cháy hừng hực, cũng sẽ kiên định tiến về phía trước.
“Được, tôi có thể đồng ý…”
Cohen mừng rỡ như điên.
“Nhưng mà, tôi có điều kiện.”
“… Cái gì?” Anh ta có chút choáng váng.
Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề, “Bộ phim này, tôi sẽ đầu tư, nói cách khác, vị trí nhà sản xuất là tôi, còn anh, chỉ là đạo diễn.”