Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 21+22
Chương 21: Hợp tác vui vẻ, con đường quốc tế
Lúc mở ra trang đầu tiên của kịch bản, hai từ “Rose & Lion” đập vào mắt, Dạ Cô Tinh đã có dự cảm —— đây sẽ là câu chuyện đi vào lòng người.
Và sự thật, đúng là như vậy.
Tổ chức A, tổ chức sát thủ đỉnh nhất Bắc Mỹ, trước giờ nuôi nhốt mỹ nhân để thực hiện nhiệm vụ ám sát, tỷ lệ thất bại gần như bằng 0, và nữ chính Rose lại càng là đỉnh của đỉnh.
Chịu tập huấn trên đảo biệt lập từ nhỏ, tính cách độc lập, hơn nữa kỹ năng phi thường, quan trọng nhất là, cô có một khuôn mặt tuyệt đẹp, đủ để mê hoặc lòng người.
Giống như một đoá hoa hồng lẳng lặng hé nở, lẳng lơ, diễm lệ, nhưng gai góc, đâm người.
Từ nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu lúc 18 tuổi, đến bây giờ 25 tuổi, đàn ông chết trong tay cô nhiều không đếm xuể, không có một lần thất bại.
Đáng lẽ, là một sát thủ, hình tượng của Rose phải là lãnh lẽo, trầm lặng, và nghiêm túc.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, Rose dưới ngòi bút của Cohen huênh hoang gan dạ, ngạo mạn phóng tùng mà không xem ai ra gì, hơn nữa, cô rất thích cười.
“Khoác vỏ ngoài của hoa hồng, cô là thuốc phiện khiến con người ta nghiện ngập, hoa nở càng đỏ càng tươi, thì càng độc.”
“Nụ cười của cô, nhìn thoáng qua, mang theo hơi ấm của ánh nắng, trong chớp mắt, quay về u tối, nhưng lại mang sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.”
Trong kịch bản miêu tả như thế.
Cô là vũ khí tàn sát của Tổ chức A, nhưng lại sống rất ra dáng của một con người.
Mỗi năm, cô sẽ dùng thời gian 6 tháng để làm việc, 6 tháng còn lại, cô dùng để đi du lịch.
Vào nghề 7 năm, cô đi hết châu Âu, du lịch qua châu Mỹ, thậm chí mũi Hảo Vọng ở Nam Phi cũng có dấu chân của cô.
Chuyến du lịch lần này, cô đặt mục tiêu tại hai đất nước Trung Quốc và Ấn Độ, cuối cùng vì chính phủ Ấn Độ giới nghiêm, mà ngồi lên chuyến bay đến Hongkong, ở lại Hongkong 3 ngày, đêm đến, khắp nơi là hơi thở của đô thị với đèn đóm chói lọi, cô cảm thấy áp bức mà phiền muộn.
Ngày thứ tư, một tấm vé máy bay đưa cô đến Tây Ninh cách xa vạn dặm, một thành phố gần “nóc nhà thế giới”.
Ở nơi đây, cô ‘biến hình’, trở thành một nhiếp ảnh gia.
Một lần vẽ thực tế trong rừng, có gặp gỡ một người đàn ông Châu Á toả nắng đẹp trai, vạm vỡ, cao to, dùng lời cô tự nói —— “Anh, rất thú vị…”
“Thân hình sáu múi, màu da nâu đồng, đường nét khuôn mặt sâu sắc, biết nói tiếng Trung, tiếng Anh, và tiếng Latinh.”
Anh rất thần bí, thậm chí Rose còn không biết tên anh là gì, tất nhiên là, cô cũng không có hỏi.
Cô cũng từng đoán mò, người đàn ông này chắc là từng sống ở Anh, có thể tên là Adam, cũng có thể tên là John, ai mà biết chứ?
Nhưng mà, anh thực sự có một chất giọng London chuẩn.
Cũng có thể là con lai của Trung Mỹ, bởi vì sống mũi anh rất cao, hơn nữa, so với tưởng tượng của cô thì…bạo dạn hơn rất nhiều! Có tính ngang tàn bạo ngược và sức mạnh hung hãn của người Mỹ, đặc biệt là lúc họ làm tình.
Nhưng Rose lại rất thích cái tính điên cuồng và tàn nhẫn của anh, ít ra, trong việc ấy, họ cực kỳ ăn ý.
Đau đớn, nhưng lại thật hạnh phúc.
Sau khi trải qua một tuần mặn nồng, hai người đường ai nấy đi, giống như hai người lạ vô tình gặp nhau, trong lúc chia tay, anh vô cảm, cô dứt khoát, chỉ là tình một đêm thôi, cô tìm sự kích thích, anh tìm niềm khoái cảm, mỗi người lấy điều mình cần thôi.
Một nam một nữ, gặp gỡ nhau tại đây, cũng chia tay nhau tại đây.
Rose xem cuộc tình qua đường này giữa hai người như một cuộc hành trình săn lùng cái đẹp ngoài ý muốn, cô đã thưởng thức được người đàn ông ‘ngon’ nhất.
Ngay lúc cô bắt đầu đến địa điểm tiếp theo, trụ sở chính của Tổ chức A đưa ra mệnh lệnh đen, gọi gấp cô về nước.
Không còn cách nào, cô buộc phải tạm gián đoạn hành trình, trở về Mỹ, đúng như dự đoán, cô nhận được nhiệm vụ ngoài định mức.
Cuối cùng, dưới sự cám dỗ của tiền thù lao gấp 3 và ngày nghỉ gấp 3, cô gật đầu đồng ý.
Nhiệm vụ: Ám sát người kế nhiệm mới của Mafia —— Capone Bonanno!
Nam chính và nữ chính gặp lại nhau, trong cuộc ám sát vừa chấn động lòng người lại vừa bóng bẩy lạ thường…
Một nữ sát thủ xinh đẹp, một ông trùm Mafia, lập trường đối lập, diễn tuồng ám sát, khiến cho mâu thuẫn của bộ phim hé ra cực kỳ gay gắt.
Chỉ mỗi thiết lập nhân vật thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn của người xem rồi!
Vậy nên, đứng ở góc độ nhà đầu tư, Dạ Cô Tinh đưa ra quyết định đầu tư phim cũng không có gì khó hiểu, điều này chỉ thể hiện là cô có mắt nhìn tốt.
Nhưng đối với Cohen mà nói, lại chẳng phải là tin tốt gì.
Là một trong những ngôi sao mới nổi của Hollywood những năm gần đây, số phim mà Cohen đạo diễn có 8 bộ, trong đó có 5 bộ đạt doanh thu phòng vé hơn trăm triệu đô, tất cả đều lọt top 50 trong danh sách bình chọn của tạp chí TOTALFILM- một tạp chí điện ảnh uy tính của Anh, cũng là nhân vật thuộc hạng đạo diễn trẻ tài năng.
Quan trọng là, những bộ phim này, từ biên kịch đến quay phim, thậm chí đầu tư cũng do một tay anh ấy làm, cũng có nghĩa là, Cohen ôm thầu cả ba vai trò quan trọng là biên kịch, đạo diễn và nhà sản xuất phim.
Có tiền nhiều như vậy là vì gia đình Cohen có gia thế hùng hậu, gần như bao thầu hết thị trường mai táng, hậu sự ở cả Bắc Mỹ, vì vậy, Cohen không hề thiếu tiền, mà làm đạo diễn là giấc mơ của anh ấy, anh ấy cũng chấp nhận trả giá cho nó.
Như vậy thì, giữa đạo diễn và nhà sản xuất không tồn tại mâu thuẫn, anh ấy có thể theo suy nghĩ của chính mình, quay cái mà mình muốn một cách tuỳ ý, hoàn toàn không cần xem xét nét mặt của người khác, chịu đựng dáng vẻ hống hách, chỉ trỏ của nhà sản xuất.
Vậy nên, phim mà anh ấy đạo diễn, luôn có một vẻ đẹp đơn thuần, sẽ không vì hưởng ứng nhà sản xuất, hưởng ứng thị trường mà mất đi vẻ đẹp vốn có.
Dạ Cô Tinh từng xem bộ phim hành động Giải cứu tuyệt mật do anh ấy quay vào năm 2019 và công chiếu hồi năm ngoái, mạch phim lên xuống thắt nút, hình ảnh mới mẻ thu hút, đến giờ cô vẫn còn ấn tượng, không thể không thừa nhận rằng, Cohen quả thật có tài.
Với điều kiện mà Dạ Cô Tinh đề ra, Cohen tỏ ra có vẻ ngập ngừng.
Đương nhiên là anh ấy biết bà chủ của nhà họ An không thiếu tiền đầu tư một bộ phim, nhưng anh ấy chưa từng thử cho người khác chen chân vào quá trình sáng tác của mình, giống như một con đường một nhịp chân, bỗng nhiên có thêm một người bên cạnh, vậy phương hướng tiến lên, nhịp điệu sẵn có có thể sẽ bị phá vỡ.
Anh ấy không phải là người bảo thủ, nhưng trong việc này, anh ấy không thể không thận trọng, điện ảnh đối với anh ấy, là tín ngưỡng thứ hai, anh ấy không thể mang một vật thiêng liêng như thế đi buông tay mạo hiểm được.
Dạ Cô Tinh xoay nhẹ cái ly đế cao trong tay, không hề gấp gáp để nhận được câu trả lời, ngồi thong thả, khá là bình tĩnh điềm đạm.
Im lặng hồi lâu, Cohen mở miệng dò hỏi, “Tôi có thể biết nguyên nhân không?”
Nếu đối phương muốn can thiệp vào công tác quay phim, hoặc là đưa ra bất kỳ ý kiến nào trong việc sửa đổi kịch bản, anh ấy sẽ không hề do dự mà từ chối ngay lập tức, cho dù sẽ vì thế mà mất đi một nữ chính tuyệt vời, thậm chí là phải gác lại cả bộ phim.
Anh ấy là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không cho phép bất kỳ thứ gì mà anh ấy nghĩ là vết nhơ xuất hiện.
Dạ Cô Tinh xoè hai tay ra, cực kỳ chân thành, “Là một nhà đầu tư, mục đích của tôi chỉ có một —— kiếm tiền. Vì tin chắc bộ phim này có tiềm năng thương mại cực lớn, nên tôi muốn đầu tư, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Cohen im lặng lần nữa, trong mặt loé qua nét trầm tư.
Dạ Cô Tinh biết, anh ấy đang so sánh, nếu đối phương đã lung lay, cô cũng không ngại thêm một cục nặng, để cán cân nghiêng hẳn về phía có ưu thế tuyệt đối.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không dùng thân phận nhà sản xuất để can thiệp vào công tác quay phim, cũng không có yêu cầu này nọ với anh, đơn giản mà nói, ngoại trừ tham dự vào đầu tư giai đoạn đầu và thu hoạch giai đoạn cuối, thì những việc còn lại tôi sẽ giao cho anh toàn quyền phụ trách, tôi sẽ không can thiệp ngang hông.”
“Được, chốt kèo.”
Đặt ly rượu xuống, Dạ Cô Tinh đứng dậy, nở nụ cười, chủ động đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Cohen bắt tay cô, “Hợp tác vui vẻ.”
Cáo từ đi về, bước chân của người đàn ông rõ ràng nhẹ nhõm hơn lúc đến, khuôn mặt với đường nét rõ ràng mang nụ cười ấm áp, thêm nữa mắt mũi sâu hút đặc trưng của người phương Tây khá là điển trai.
Không làm Dạ Cô Tinh mê muội, mà lại làm hoa cả mắt của Đặng Tuyết.
“Cô gái xinh đẹp, rất cảm ơn sự đề cử của cô, tôi xin ngàn lần cảm ơn cô.”
Hai má Đặng Tuyết đỏ ửng, nhưng dù sao cũng là cao thủ lặn lội các nơi giải trí, rất nhanh cô ấy đã bình tĩnh lại, đáp lại một nụ cười thanh lịch, “Đạo diễn Cohen khách sáo quá, tôi rất thích tác phẩm của anh, rất vinh dự có thể giúp được anh.”
Đôi mắt màu lạ của Cohen đánh giá búp bê phương Đông xinh đẹp trước mặt, trong lòng tự nhủ, nhà họ An đúng là không đơn giản, đến một người hầu cũng có khí chất như vậy.
Tay trái đặt lên vai phải, nghiêng người 60 độ, Cohen cười mê lòng người, “Dù sao, cũng nhờ cô, tôi mới gặp được An phu nhân.”
“Chuyện đàm phán thành công rồi chứ?” Đặng Tuyết cười ôn hoà, mang theo mấy phần xa cách thích hợp, không tạo cho người khác cảm giác ngạo mạn, cũng không thân mật quá khiến người ta không thoải mái.
Nhắc đến chuyện này, Cohen càng cười, “Cảm ơn đã quan tâm, mọi thứ đều thuận lợi.”
“Không biết anh có phiền cho tôi xin một chữ ký không, rất thích phim của anh.”
Cohen nhận lấy viết, đi mộ nét một, “Tôi có thể hân hạnh được biết là bộ phim nào lọt được mắt xanh của quý cô xinh đẹp đây không?”
“Thâm hải nhân ngư, tác phẩm đầu tiên của anh.”
Cohen tỏ ra ngạc nhiên, “Ồ! Cô xem được bộ ấy sao? Nhưng mà, theo tôi được biết, bộ phim này không được công chiếu trên rạp phim toàn cầu mà?”
“Tôi xem ở trong phòng chiếu của du thuyền vùng biển tự do Somalia”
“Ồ! Xem ra chúng ta thực sự có duyên, 7 năm trước, tôi từng đến Kenya và Ethiopia để lấy cảnh quay, vô tình lên du thuyền vùng biển tự do, trong lúc vội vã đánh mất một cái đĩa ghi Thâm hải nhân ngư, không ngờ cô đã nhặt được!”
…
Dưới sự trung gian của Dạ Cô Tinh, Cohen và Dạ Huy Nguyệt gọi video, sau khi đám phán trao đổi, nhanh chóng ký hợp đồng hợp tác hai bên, chính thức khởi quay bộ phim Rose & Lion, đồng thời quyết định chính thức công chiếu tại khu vực Bắc Mỹ vào cuối năm nay.
Thực ra, Dạ Cô Tinh ngoài việc muốn kiếm tiền, còn muốn nhân cơ hội này khai thác thị trường Bắc Mỹ, vậy nên mới cố chấp với vị trí nhà sản xuất phim này.
Tinh Huy tiến vào thị trường quốc tế, Cohen là bước đệm lý tưởng nhất,
Đầu tư kỳ đầu gần 200 triệu đô, dự tính đầu tư thêm 100 triệu đô, đã là số tiền rất lớn.
Phải biết rằng, bộ phìm cùng thể loại Vợ chồng Smiths năm đó vang danh khắp châu Mỹ, tổng đầu tư ước tính cũng chưa quá 200 triệu.
Với Cohen mà nói, Dạ Cô Tinh đại diện cho nhà họ An, ngoài số tiền đầu tư khổng lồ, cái mà anh ấy xem trọng là sức ảnh hưởng cực lớn của nhà họ An trong giới xã hội đen tại Bắc Mỹ, như vậy có thể khiến anh ấy tránh đi không ít phiền phức.
Sau khi hoàn thiện mọi thứ, Cohen lên trực thăng rời khỏi đảo, bay thẳng về Mỹ, một khi khởi động dự án, chọn vai, chuẩn bị, xây dựng đoàn đội cũng là việc cần phải làm, thời gian tiếp theo anh ấy sẽ rất mệt mỏi, nhung điều này không hề ảnh hưởng nhiệt huyết tràn đầy và động lực dồi dào của anh ấy.
Có thể, bộ phim này, sẽ trở thành tác phẩm cột mốc của cả cuộc đời anh ấy.
Anh ấy thấp thoảng có dự cảm như vậy.
Không ngờ, một lời thành sấm, dự cảm thành hiện thực.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này, tạm thời gác qua.
Sau khi Cohen rời đảo, ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh lại đón tiếp một vị khách đặc biệt.
Chương 22: Có điều khẩn cầu, tung tích của đứa con bị bỏ rơi
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh gặp Mẫn Tuệ Hiền.
Đoan trang khoan thai, lộng lẫy sang trọng, một tà sườn xám cổ cao tà áo tỳ bà, xẻ tà cao, dài tới cổ chân, mỗi bước đi đều mềm mại thanh thoát.
Ngày trước, hai người tiếp xúc đều là thông qua điện thoại, cách nghìn vạn dặm, chỉ nghe tiếng, không thấy mặt, hôm nay là lần đầu tiên mặt đối mặt.
“An phu nhân.” Mẫn Tuệ Hiền gật đầu nhẹ, thần thái bình tĩnh ôn oà.
“Bà Ôn khách sáo rồi, mời ngồi.”
Nhà họ Ôn thân là nhà ngoại của chi thứ năm, tiệc thôi nôi lần này, tất nhiên nằm trong danh sách được mời.
Tiếc là, Ôn Diêm chết vì bệnh cấp tính, cả nhà họ Ôn to lớn chỉ còn một người phụ nữ góa bụa cô quạnh.
“Thực ra, tôi không ngại nếu cô gọi tôi một tiếng bà Mẫn, họ Ôn đã sớm không còn tồn tại.” Trong mắt người đàn bà nhanh chóng lướt qua tia tàn nhẫn.
Dạ Cô Tinh cười nhấp một ngụm trà hoa, “Chỉ là cái họ thôi mà, là Mẫn hay Ôn, đều không quan trọng, quan trọng là, bà vẫn là bà.”
Mẫn Tuệ Hiền nhếch môi, cười nói, “An phu nhân đúng là người có tấm lòng.”
Dạ Cô Tinh cũng cười, không bình luận đúng sai.
Lúc này, Đặng Tuyết nâng một khay trà nhỏ xinh tinh xảo lên trước, cúi đầu lễ phép.
Mẫn Tuệ Hiền than nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ u sầu.
“Bà Mẫn, hình như có chuyện trong lòng.” Dạ Cô Tình theo lời, cười cảm thông.
Mẫn Tuệ Hiền khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, nâng mắt lên, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quyết liệt được ăn cả ngả về không, “An phu nhân, xin cô phải giúp tôi!”
Dạ Cô Tinh lắc tay, cản động tác đứng dậy của bà ta, “Tính ra, giữa chúng ta không phải là kẻ thù, nhưng cũng không giống là bạn…”
Ánh mắt của Mẫn Tuệ Hiền vụt tắt, “Vâng, tôi biết…”
“Nói là đồng minh, có lẽ thích hợp hơn, vì lợi ích chung đến với nhau, liên kết với nhau, nhưng con người tôi trước giờ không muốn hợp tác với người khác, đặc biệt là phụ nữ, và bà, bà Mẫn là người đầu tiên.”
Trong mắt tâm trạng đảo lộn, Mẫn Tuệ Hiền bỗng ngây người ra, quả là bà ta không hiểu ý nghĩa lời này của Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh thở nhẹ, “Nếu là vì đối phó với với Ôn Hinh Nhã, tôi có đầy cách khiến cô ta sống không bằng chết, với thế lực nhà họ An, khiến một con người biến mất không khác gì giết chết một con kiến, chỉ là chuyện cỏn con thôi, quyết định hợp tác với bà, là vì, cùng là một người mẹ, tôi hiểu tâm trạng của bà.”
Đồng thời cũng biết cảm giác bị người khác phản bộ!
Nếu là cô, Dạ Cô Tinh chỉ có thể còn điên cuồng hơn cả Mẫn Tuệ Hiền!
Lúc ấy, cô vừa mới sinh Tuyệt nhi, Húc nhi không lâu, vừa mới làm mẹ, cô mừng rơi nước mắt.
Cô không dám tưởng tượng, con ruột của mình không biết thất lạc ở đâu, bản thân lại bị lừa dối, nuôi con gái hộ người khác, đến ngày lộ ra sự thật, sẽ khốc liệt đến mức nào.
“Ý của cô là…” Mẫn Tuệ Hiền trợn mắt không dám tin, trước khi đến, bà ta đã có tâm lý chuẩn bị sẽ bị từ chối.
Dạ Cô Tinh nói không sai, họ không được xem là kẻ thù, nhưng cũng không được xem là bạn, chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, mỗi người lấy thứ mình cần, trong trường hợp như vậy, bà ta không có mặt mũi làm phiền người ta, nhưng mà, để tìm được con gái, ngoài tìm sự trợ giúp của nhà họ An, bà ta không còn cách nào khác.
Sau khi Ôn Diêm mất, Mẫn Tuệ Hiền trấn giữ Ôn Thị, với sức lực nhỏ bé hèn mọn, điều khiển thị trường chứng khoán, cố gắng xoay chuyển tình thế, rồi dưới sự giúp đỡ của nhà ngoại dần dần đứng vững trong Hội đồng quản trị, đến khi Dạ Xã xuất hiện đầu tư, doanh nghiệp Ôn Thị mới trải qua khó khăn một cách nguy hiểm.
Bây giờ bà ta là đại diện pháp nhân của Ôn Thị, đã bị buộc chặt với bá chủ xã hội đen phía nam là Dạ Xã, coi như đứng trên cùng một thuyền, nắm trong tay không ít tài nguyên.
Lợi dụng tầng quan hệ này, bà ta cho người tìm được nữ bác sĩ sinh mổ cho mình năm đó, 20 năm trôi qua, bà ta đã trở thành một bà cụ tóc bạc phơ, đã về hưu an dưỡng, chơi đùa với con cháu.
Lúc đầu, có làm thế nào bà ta cũng không chịu mở miệng, cho đến khi Mẫn Tuệ Hiền dùng thủ đoạn của xã hội đen, mới khui được miệng bà ta.
Thì ra người này lại là người đỡ đẻ cho Vương Tuệ! Năm đó, hai người sinh con trong cùng một bệnh viện, điều khác nhau là, Mẫn Tuệ Hiền sinh mổ, còn Vương Tuệ thì sinh thường.
Nhân lúc Mẫn Tuệ Hiền hôn mê bất tỉnh, bà ta đã dễ dàng thực hiện kế hoạch trộm long tráo phụng, mà Ôn Diêm lại là kẻ đồng lõa.
Nếu không Vương Tuệ làm sao có thể tránh được tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, làm trò dưới mắt bà ta?
“Đôi cẩu nam nữ này qua lại tình tứ trước mặt tôi mấy chục năm nay, vậy mà tôi tự cho mình thông minh, để hai người này chơi đùa như khỉ, thậm chí còn mất đi con gái ruột thịt…”
Mẫn Tuệ Hiền vừa nói vừa rơi nước mắt, lời an ủi nhẹ nhàng của Dạ Cô Tinh khiến cho mọi uất ức, oán hận lâu nay bà ta kìm nén bộc phát, giờ này phút này, bà ta không là bà Mẫn đoan trang cao quý, gượng cười đùa vui, cũng không phải “Thiết nương tử” nói là làm trong mắt nhân viên Ôn Thị, bà ta chỉ là một người mẹ vì con gái mà lo lắng hết mình, bị người đàn ông của mình làm tổn thương sâu sắc
Có lẽ bà ta chỉ muốn tìm người để tâm sự sự, có lẽ sự chịu đựng của bà ta đã đến đến giới hạn bùng phát.
Dạ Cô Tinh im lặng nghe, trong mắt không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí đến sự thương hại cơ bản nhất cũng không có, bởi vì cô biết, một người phụ nữ kiêu ngạo, thứ họ không cần nhất chính là thương hại.
“Bác sĩ kia nói, Vương Tuệ trao đứa bé cho bà ta, lại…” Mẫn Tuệ Hiền cả người run rẩy, “Kêu bà ta dùng formalin xử lý đi!”
Mắt của dạ Cô Tinh giật nhẹ, vậy là muốn biến một đứa trẻ còn sống làm thành tiêu bản à?
Cuối cùng, nữ bác sĩ đó không nhẫn tâm, bèn lén vứt đứa trẻ ở trong nhà kho của một nhà vệ sinh công cộng, sống chết có số.
“Tôi chắc chắn, con gái tôi còn sống! Tôi nhất định phải tìm được con bé, bù đắp lại toàn bộ tình yêu thương mà hai mươi mấy năm nay đã nợ con bé, cho dù có lấy mạng tôi cũng được, tôi chỉ xin được nhìn con bé thêm một lần nữa…”
Mẫn Tuệ Hiền mặt đầy vết nước mắt, lớp trang điểm tinh tế sớm đã nhem nhuốc hết, cả người trông rất tồi tàn, dường như trong chớp mắt, đã già đi 10 tuổi.
Rầm ——
Một tiếng đổ vỡ rõ to, thì ra là động tác của Mẫn Tuệ Hiền lớn quá, làm lật tách trà.
Đặng Tuyết nhanh tay bước lên dọn dẹp, Mẫn Tuệ Hiền lại đứng dậy ngay lúc này, bà ta vượt qua mặt cô ấy, bước đến trước mặt Dạ Cô Tinh, hai chân khụy xuống, sắp quỳ xuống đến nơi.
Dạ Cô Tinh nhanh tay lẹ mắt, đỡ bà ta một cái, với sức không thể từ chối lại đẩy bà ta lên ngồi ở ghế sofa kế bên.
Mẫn Tuệ Hiền hai mắt ngây ra, không khí bi thương lan tỏa.
“Cao ngạo như bà, không nên quỳ xuống dễ dàng như vậy.” Trong mắt Dạ Cô Tinh vụt qua một nét thất vọng.
Mẫn Tuệ Hiền lại cười, “Cao ngạo ư? Chỉ cần tìm được con gái của tôi, đừng nói cao ngạo, có mất mạng thì tôi cũng nguyện lòng!”
Dạ Cô Tinh lắc đầu nhè nhẹ, ánh mắt vẫn sáng long lanh như ngày nào, “Bà muốn tôi giúp như thế nào?”
Mẫn Tuệ Hiền ngây người ra, “Cô… đồng ý rồi?”
Dạ Cô Tinh lại cười, “Bà Mẫn, tôi đã từng nói, bà là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi nảy ra ý định muốn hợp tác, cho dù chúng ta không phải là bạn, nhưng cũng không phải là kẻ thù.”
Ý vậy là, cô xem như giúp người để vui à.
“Tôi muốn nhờ cô dùng thế lực ngầm, giúp tôi tìm được con gái!”
“Thế lực ngầm?” Dạ Cô Tinh hỏi vặn lại, sau đó lại cười nhếch mép, “Ý bà là nhà họ An, hay là Dạ Xã?”
Mẫn Tuệ Hiền giật cả mình, đưa ánh mắt không thể tin được nhìn về Dạ Cô Tinh, bà ta không đoán sai, An phu nhân trẻ trung này đúng là có thế lực riêng của mình, hơn nữa, còn độc lập ở bên ngoài nhà họ An!
Hít một hơi thật sâu, cắn răng, “Cả hai!”
Thêm một thế lực, khả năng bà ta kiếm được con gái thì càng lớn, nếu có thể, bà ta thậm chí còn muốn phát động cả thế giới để tìm con cho mình.
“Được.”
Cô biết Mẫn Tuệ Hiền lợi dụng quan hệ hợp tác hai bên, từng sử dụng thế lực bên ngoài của Dạ Xã, nhưng dù gì năng lực có hạn, không ai có thể giúp bà ta tìm được con gái, nếu vậy thì, cô không ngại làm người tốt một lần.
Chỉ vì, họ đều là những người mẹ!
“Bà có biết trên người của đứa bé có ký hiệu gì đặc biệt không? Như là vết bớt, nốt ruồi chẳng hạn…”
“Lúc ấy tôi sinh mổ, chích thuốc mê xong, ngủ mê chẳng biết gì, đến mặt mũi đứa bé thế nào cũng chưa từng thấy…” Không đến ba câu, lại cảm thấy nghẹn ngào khó nói, Mẫn Tuệ Hiền cố gắng giữ bình tĩnh tâm trạng, tiếp tục nói. “Bác sĩ ấy nói, trên ngực phải của đứa trẻ có một vết bớt tựa như bướm bay, trong lòng bàn tay trái có một nốt ruồi màu đỏ nổi bật…”
Rầm ——
Đặng Tuyết ngay lập tức cúi người, “Xin lỗi, trượt tay.”
Sau khi tiễn Mẫn Tuệ Hiền đi, Dạ Cô Tinh ngồi trên sofa không nhúc nhích, chỉ nhìn nửa tách trà hoa trước mặt, nhíu mày trầm tư, thần sắc không rõ ràng.
Đặng Tuyết đưa người đến cổng, rồi quay về thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô ấy biết lúc Dạ Cô Tinh suy nghĩ không thích bị người khác làm phiền, nên đã bước nhẹ chân.
“Lúc nãy, cô đều nghe hết rồi chứ?” Đột nhiên mở miệng, giọng của Dạ Cô Tinh lạnh lùng, như thường lệ, trước mặt người ngoài, cô không phải là người dễ tiết lộ cảm xúc của mình.
Vậy nên luôn có cảm giác xa cách, xa cách cao quý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên.
Dường như những người như vậy thì nên mang hình tượng không giống người phàm, lạnh lùng ít nói.
Dừng chân lại, Đặng Tuyết quay người, tiện tay lấy áo khoác ở lưng ghế sofa đưa ra trước mặt Dạ Cô Tinh, “Hôm nay gió lớn.”
Dạ Cô Tinh cười nhận lấy, rồi khoác vào.
Đặng Tuyết gật đầu, “Tôi đều nghe thấy rồi.”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy một cái, đưa tay ra rót nước nóng vào tách trà hoa còn một nửa trước mặt mình, cánh hoa hồng trong ly, trôi nổi không định.
“Nói một chút về suy nghĩ của cô đi.” Có vẻ như là vô ý, nhưng Đặng tuyết lại không dám thờ ơ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng.
Một lúc sau, lại nói, “Tôi cảm thấy… bà ấy cũng khá đáng thương.”
Động tác trên tay Dạ Cô Tinh khựng lại, trả bình nước sôi về chỗ cũ, “Chỉ có vậy thôi sao?”
Đặng Tuyết căng thẳng, “Tôi không nghe rõ lắm, hơn nữa… chuyện của nhà họ Ôn, hôm nay tôi mới nghe lần đầu, nên là không dám kết luận tuỳ tiện.”
“Ổ, vậy cô nghĩ tôi có nên giúp bà ta tìm con gái không?”
“… Tôi không biết”
Dạ Cô Tinh nhếch mày, nhìn cô một cái, cầm tách trà, cười bảo, “Đây là lần đầu tiên, cô dùng hai chữ không biết để trả lời câu hỏi của tôi.”
Đặng Tuyết mím môi, cũng không biện hộ, đúng là cô ấy không biết thật.
“Làm người xấu lâu rồi, lâu lâu làm người tốt một lần cũng được nhỉ, cô thấy sao?”
Tay của Đặng Tuyến hơi có mồ hôi, “Cô chủ đã quyết định rồi sao?”
“Quyết định rồi, “ Dạ Cô Tinh nói một cách nhẹ nhàng, thoải mái, “Nếu cô cũng cảm thấy bà Mẫn đáng thương, vậy thì tôi đưa tay kéo bà ta một chút thì có sao? Không phải nói là, đứa bé gái năm đó bị vứt trong nhà kho của nhà vệ sinh công cộng sao? Chỉ có điểm này là đã có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm rồi, thêm vào đó vết bớt hình con bướm, nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay, thật ra, muốn tìm một người, thực sự dễ lắm.”
Nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Dạ Cô Tinh, Đặng Tuyết cúi đầu trong vô thức.
“Được rồi, cô đi làm việc đi, đợi tiễn luôn nhóm khách cuối cùng thì có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, thời gian này, cô chạy ra chạy vào, vất vả rồi.”
Đặng Tuyết cười, “Không vất vả, ít ra, thú vị hơn nhiều so với việc vùi đầu trong phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm.”
Dạ cuộc tình ừm nhè, gật đầu.
Đặng Tuyết quay người rời khỏi, đi đến cửa, âm thanh nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến ——
“Tôi nhớ lòng bàn tay trái của cô hình như cũng có một nốt ruồi đỏ…”
Khẽ giật mình, nụ cười của Đặng Tuyết cứng lại…
Lúc mở ra trang đầu tiên của kịch bản, hai từ “Rose & Lion” đập vào mắt, Dạ Cô Tinh đã có dự cảm —— đây sẽ là câu chuyện đi vào lòng người.
Và sự thật, đúng là như vậy.
Tổ chức A, tổ chức sát thủ đỉnh nhất Bắc Mỹ, trước giờ nuôi nhốt mỹ nhân để thực hiện nhiệm vụ ám sát, tỷ lệ thất bại gần như bằng 0, và nữ chính Rose lại càng là đỉnh của đỉnh.
Chịu tập huấn trên đảo biệt lập từ nhỏ, tính cách độc lập, hơn nữa kỹ năng phi thường, quan trọng nhất là, cô có một khuôn mặt tuyệt đẹp, đủ để mê hoặc lòng người.
Giống như một đoá hoa hồng lẳng lặng hé nở, lẳng lơ, diễm lệ, nhưng gai góc, đâm người.
Từ nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu lúc 18 tuổi, đến bây giờ 25 tuổi, đàn ông chết trong tay cô nhiều không đếm xuể, không có một lần thất bại.
Đáng lẽ, là một sát thủ, hình tượng của Rose phải là lãnh lẽo, trầm lặng, và nghiêm túc.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, Rose dưới ngòi bút của Cohen huênh hoang gan dạ, ngạo mạn phóng tùng mà không xem ai ra gì, hơn nữa, cô rất thích cười.
“Khoác vỏ ngoài của hoa hồng, cô là thuốc phiện khiến con người ta nghiện ngập, hoa nở càng đỏ càng tươi, thì càng độc.”
“Nụ cười của cô, nhìn thoáng qua, mang theo hơi ấm của ánh nắng, trong chớp mắt, quay về u tối, nhưng lại mang sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.”
Trong kịch bản miêu tả như thế.
Cô là vũ khí tàn sát của Tổ chức A, nhưng lại sống rất ra dáng của một con người.
Mỗi năm, cô sẽ dùng thời gian 6 tháng để làm việc, 6 tháng còn lại, cô dùng để đi du lịch.
Vào nghề 7 năm, cô đi hết châu Âu, du lịch qua châu Mỹ, thậm chí mũi Hảo Vọng ở Nam Phi cũng có dấu chân của cô.
Chuyến du lịch lần này, cô đặt mục tiêu tại hai đất nước Trung Quốc và Ấn Độ, cuối cùng vì chính phủ Ấn Độ giới nghiêm, mà ngồi lên chuyến bay đến Hongkong, ở lại Hongkong 3 ngày, đêm đến, khắp nơi là hơi thở của đô thị với đèn đóm chói lọi, cô cảm thấy áp bức mà phiền muộn.
Ngày thứ tư, một tấm vé máy bay đưa cô đến Tây Ninh cách xa vạn dặm, một thành phố gần “nóc nhà thế giới”.
Ở nơi đây, cô ‘biến hình’, trở thành một nhiếp ảnh gia.
Một lần vẽ thực tế trong rừng, có gặp gỡ một người đàn ông Châu Á toả nắng đẹp trai, vạm vỡ, cao to, dùng lời cô tự nói —— “Anh, rất thú vị…”
“Thân hình sáu múi, màu da nâu đồng, đường nét khuôn mặt sâu sắc, biết nói tiếng Trung, tiếng Anh, và tiếng Latinh.”
Anh rất thần bí, thậm chí Rose còn không biết tên anh là gì, tất nhiên là, cô cũng không có hỏi.
Cô cũng từng đoán mò, người đàn ông này chắc là từng sống ở Anh, có thể tên là Adam, cũng có thể tên là John, ai mà biết chứ?
Nhưng mà, anh thực sự có một chất giọng London chuẩn.
Cũng có thể là con lai của Trung Mỹ, bởi vì sống mũi anh rất cao, hơn nữa, so với tưởng tượng của cô thì…bạo dạn hơn rất nhiều! Có tính ngang tàn bạo ngược và sức mạnh hung hãn của người Mỹ, đặc biệt là lúc họ làm tình.
Nhưng Rose lại rất thích cái tính điên cuồng và tàn nhẫn của anh, ít ra, trong việc ấy, họ cực kỳ ăn ý.
Đau đớn, nhưng lại thật hạnh phúc.
Sau khi trải qua một tuần mặn nồng, hai người đường ai nấy đi, giống như hai người lạ vô tình gặp nhau, trong lúc chia tay, anh vô cảm, cô dứt khoát, chỉ là tình một đêm thôi, cô tìm sự kích thích, anh tìm niềm khoái cảm, mỗi người lấy điều mình cần thôi.
Một nam một nữ, gặp gỡ nhau tại đây, cũng chia tay nhau tại đây.
Rose xem cuộc tình qua đường này giữa hai người như một cuộc hành trình săn lùng cái đẹp ngoài ý muốn, cô đã thưởng thức được người đàn ông ‘ngon’ nhất.
Ngay lúc cô bắt đầu đến địa điểm tiếp theo, trụ sở chính của Tổ chức A đưa ra mệnh lệnh đen, gọi gấp cô về nước.
Không còn cách nào, cô buộc phải tạm gián đoạn hành trình, trở về Mỹ, đúng như dự đoán, cô nhận được nhiệm vụ ngoài định mức.
Cuối cùng, dưới sự cám dỗ của tiền thù lao gấp 3 và ngày nghỉ gấp 3, cô gật đầu đồng ý.
Nhiệm vụ: Ám sát người kế nhiệm mới của Mafia —— Capone Bonanno!
Nam chính và nữ chính gặp lại nhau, trong cuộc ám sát vừa chấn động lòng người lại vừa bóng bẩy lạ thường…
Một nữ sát thủ xinh đẹp, một ông trùm Mafia, lập trường đối lập, diễn tuồng ám sát, khiến cho mâu thuẫn của bộ phim hé ra cực kỳ gay gắt.
Chỉ mỗi thiết lập nhân vật thôi cũng đủ thu hút ánh nhìn của người xem rồi!
Vậy nên, đứng ở góc độ nhà đầu tư, Dạ Cô Tinh đưa ra quyết định đầu tư phim cũng không có gì khó hiểu, điều này chỉ thể hiện là cô có mắt nhìn tốt.
Nhưng đối với Cohen mà nói, lại chẳng phải là tin tốt gì.
Là một trong những ngôi sao mới nổi của Hollywood những năm gần đây, số phim mà Cohen đạo diễn có 8 bộ, trong đó có 5 bộ đạt doanh thu phòng vé hơn trăm triệu đô, tất cả đều lọt top 50 trong danh sách bình chọn của tạp chí TOTALFILM- một tạp chí điện ảnh uy tính của Anh, cũng là nhân vật thuộc hạng đạo diễn trẻ tài năng.
Quan trọng là, những bộ phim này, từ biên kịch đến quay phim, thậm chí đầu tư cũng do một tay anh ấy làm, cũng có nghĩa là, Cohen ôm thầu cả ba vai trò quan trọng là biên kịch, đạo diễn và nhà sản xuất phim.
Có tiền nhiều như vậy là vì gia đình Cohen có gia thế hùng hậu, gần như bao thầu hết thị trường mai táng, hậu sự ở cả Bắc Mỹ, vì vậy, Cohen không hề thiếu tiền, mà làm đạo diễn là giấc mơ của anh ấy, anh ấy cũng chấp nhận trả giá cho nó.
Như vậy thì, giữa đạo diễn và nhà sản xuất không tồn tại mâu thuẫn, anh ấy có thể theo suy nghĩ của chính mình, quay cái mà mình muốn một cách tuỳ ý, hoàn toàn không cần xem xét nét mặt của người khác, chịu đựng dáng vẻ hống hách, chỉ trỏ của nhà sản xuất.
Vậy nên, phim mà anh ấy đạo diễn, luôn có một vẻ đẹp đơn thuần, sẽ không vì hưởng ứng nhà sản xuất, hưởng ứng thị trường mà mất đi vẻ đẹp vốn có.
Dạ Cô Tinh từng xem bộ phim hành động Giải cứu tuyệt mật do anh ấy quay vào năm 2019 và công chiếu hồi năm ngoái, mạch phim lên xuống thắt nút, hình ảnh mới mẻ thu hút, đến giờ cô vẫn còn ấn tượng, không thể không thừa nhận rằng, Cohen quả thật có tài.
Với điều kiện mà Dạ Cô Tinh đề ra, Cohen tỏ ra có vẻ ngập ngừng.
Đương nhiên là anh ấy biết bà chủ của nhà họ An không thiếu tiền đầu tư một bộ phim, nhưng anh ấy chưa từng thử cho người khác chen chân vào quá trình sáng tác của mình, giống như một con đường một nhịp chân, bỗng nhiên có thêm một người bên cạnh, vậy phương hướng tiến lên, nhịp điệu sẵn có có thể sẽ bị phá vỡ.
Anh ấy không phải là người bảo thủ, nhưng trong việc này, anh ấy không thể không thận trọng, điện ảnh đối với anh ấy, là tín ngưỡng thứ hai, anh ấy không thể mang một vật thiêng liêng như thế đi buông tay mạo hiểm được.
Dạ Cô Tinh xoay nhẹ cái ly đế cao trong tay, không hề gấp gáp để nhận được câu trả lời, ngồi thong thả, khá là bình tĩnh điềm đạm.
Im lặng hồi lâu, Cohen mở miệng dò hỏi, “Tôi có thể biết nguyên nhân không?”
Nếu đối phương muốn can thiệp vào công tác quay phim, hoặc là đưa ra bất kỳ ý kiến nào trong việc sửa đổi kịch bản, anh ấy sẽ không hề do dự mà từ chối ngay lập tức, cho dù sẽ vì thế mà mất đi một nữ chính tuyệt vời, thậm chí là phải gác lại cả bộ phim.
Anh ấy là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không cho phép bất kỳ thứ gì mà anh ấy nghĩ là vết nhơ xuất hiện.
Dạ Cô Tinh xoè hai tay ra, cực kỳ chân thành, “Là một nhà đầu tư, mục đích của tôi chỉ có một —— kiếm tiền. Vì tin chắc bộ phim này có tiềm năng thương mại cực lớn, nên tôi muốn đầu tư, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Cohen im lặng lần nữa, trong mặt loé qua nét trầm tư.
Dạ Cô Tinh biết, anh ấy đang so sánh, nếu đối phương đã lung lay, cô cũng không ngại thêm một cục nặng, để cán cân nghiêng hẳn về phía có ưu thế tuyệt đối.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không dùng thân phận nhà sản xuất để can thiệp vào công tác quay phim, cũng không có yêu cầu này nọ với anh, đơn giản mà nói, ngoại trừ tham dự vào đầu tư giai đoạn đầu và thu hoạch giai đoạn cuối, thì những việc còn lại tôi sẽ giao cho anh toàn quyền phụ trách, tôi sẽ không can thiệp ngang hông.”
“Được, chốt kèo.”
Đặt ly rượu xuống, Dạ Cô Tinh đứng dậy, nở nụ cười, chủ động đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Cohen bắt tay cô, “Hợp tác vui vẻ.”
Cáo từ đi về, bước chân của người đàn ông rõ ràng nhẹ nhõm hơn lúc đến, khuôn mặt với đường nét rõ ràng mang nụ cười ấm áp, thêm nữa mắt mũi sâu hút đặc trưng của người phương Tây khá là điển trai.
Không làm Dạ Cô Tinh mê muội, mà lại làm hoa cả mắt của Đặng Tuyết.
“Cô gái xinh đẹp, rất cảm ơn sự đề cử của cô, tôi xin ngàn lần cảm ơn cô.”
Hai má Đặng Tuyết đỏ ửng, nhưng dù sao cũng là cao thủ lặn lội các nơi giải trí, rất nhanh cô ấy đã bình tĩnh lại, đáp lại một nụ cười thanh lịch, “Đạo diễn Cohen khách sáo quá, tôi rất thích tác phẩm của anh, rất vinh dự có thể giúp được anh.”
Đôi mắt màu lạ của Cohen đánh giá búp bê phương Đông xinh đẹp trước mặt, trong lòng tự nhủ, nhà họ An đúng là không đơn giản, đến một người hầu cũng có khí chất như vậy.
Tay trái đặt lên vai phải, nghiêng người 60 độ, Cohen cười mê lòng người, “Dù sao, cũng nhờ cô, tôi mới gặp được An phu nhân.”
“Chuyện đàm phán thành công rồi chứ?” Đặng Tuyết cười ôn hoà, mang theo mấy phần xa cách thích hợp, không tạo cho người khác cảm giác ngạo mạn, cũng không thân mật quá khiến người ta không thoải mái.
Nhắc đến chuyện này, Cohen càng cười, “Cảm ơn đã quan tâm, mọi thứ đều thuận lợi.”
“Không biết anh có phiền cho tôi xin một chữ ký không, rất thích phim của anh.”
Cohen nhận lấy viết, đi mộ nét một, “Tôi có thể hân hạnh được biết là bộ phim nào lọt được mắt xanh của quý cô xinh đẹp đây không?”
“Thâm hải nhân ngư, tác phẩm đầu tiên của anh.”
Cohen tỏ ra ngạc nhiên, “Ồ! Cô xem được bộ ấy sao? Nhưng mà, theo tôi được biết, bộ phim này không được công chiếu trên rạp phim toàn cầu mà?”
“Tôi xem ở trong phòng chiếu của du thuyền vùng biển tự do Somalia”
“Ồ! Xem ra chúng ta thực sự có duyên, 7 năm trước, tôi từng đến Kenya và Ethiopia để lấy cảnh quay, vô tình lên du thuyền vùng biển tự do, trong lúc vội vã đánh mất một cái đĩa ghi Thâm hải nhân ngư, không ngờ cô đã nhặt được!”
…
Dưới sự trung gian của Dạ Cô Tinh, Cohen và Dạ Huy Nguyệt gọi video, sau khi đám phán trao đổi, nhanh chóng ký hợp đồng hợp tác hai bên, chính thức khởi quay bộ phim Rose & Lion, đồng thời quyết định chính thức công chiếu tại khu vực Bắc Mỹ vào cuối năm nay.
Thực ra, Dạ Cô Tinh ngoài việc muốn kiếm tiền, còn muốn nhân cơ hội này khai thác thị trường Bắc Mỹ, vậy nên mới cố chấp với vị trí nhà sản xuất phim này.
Tinh Huy tiến vào thị trường quốc tế, Cohen là bước đệm lý tưởng nhất,
Đầu tư kỳ đầu gần 200 triệu đô, dự tính đầu tư thêm 100 triệu đô, đã là số tiền rất lớn.
Phải biết rằng, bộ phìm cùng thể loại Vợ chồng Smiths năm đó vang danh khắp châu Mỹ, tổng đầu tư ước tính cũng chưa quá 200 triệu.
Với Cohen mà nói, Dạ Cô Tinh đại diện cho nhà họ An, ngoài số tiền đầu tư khổng lồ, cái mà anh ấy xem trọng là sức ảnh hưởng cực lớn của nhà họ An trong giới xã hội đen tại Bắc Mỹ, như vậy có thể khiến anh ấy tránh đi không ít phiền phức.
Sau khi hoàn thiện mọi thứ, Cohen lên trực thăng rời khỏi đảo, bay thẳng về Mỹ, một khi khởi động dự án, chọn vai, chuẩn bị, xây dựng đoàn đội cũng là việc cần phải làm, thời gian tiếp theo anh ấy sẽ rất mệt mỏi, nhung điều này không hề ảnh hưởng nhiệt huyết tràn đầy và động lực dồi dào của anh ấy.
Có thể, bộ phim này, sẽ trở thành tác phẩm cột mốc của cả cuộc đời anh ấy.
Anh ấy thấp thoảng có dự cảm như vậy.
Không ngờ, một lời thành sấm, dự cảm thành hiện thực.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này, tạm thời gác qua.
Sau khi Cohen rời đảo, ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh lại đón tiếp một vị khách đặc biệt.
Chương 22: Có điều khẩn cầu, tung tích của đứa con bị bỏ rơi
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh gặp Mẫn Tuệ Hiền.
Đoan trang khoan thai, lộng lẫy sang trọng, một tà sườn xám cổ cao tà áo tỳ bà, xẻ tà cao, dài tới cổ chân, mỗi bước đi đều mềm mại thanh thoát.
Ngày trước, hai người tiếp xúc đều là thông qua điện thoại, cách nghìn vạn dặm, chỉ nghe tiếng, không thấy mặt, hôm nay là lần đầu tiên mặt đối mặt.
“An phu nhân.” Mẫn Tuệ Hiền gật đầu nhẹ, thần thái bình tĩnh ôn oà.
“Bà Ôn khách sáo rồi, mời ngồi.”
Nhà họ Ôn thân là nhà ngoại của chi thứ năm, tiệc thôi nôi lần này, tất nhiên nằm trong danh sách được mời.
Tiếc là, Ôn Diêm chết vì bệnh cấp tính, cả nhà họ Ôn to lớn chỉ còn một người phụ nữ góa bụa cô quạnh.
“Thực ra, tôi không ngại nếu cô gọi tôi một tiếng bà Mẫn, họ Ôn đã sớm không còn tồn tại.” Trong mắt người đàn bà nhanh chóng lướt qua tia tàn nhẫn.
Dạ Cô Tinh cười nhấp một ngụm trà hoa, “Chỉ là cái họ thôi mà, là Mẫn hay Ôn, đều không quan trọng, quan trọng là, bà vẫn là bà.”
Mẫn Tuệ Hiền nhếch môi, cười nói, “An phu nhân đúng là người có tấm lòng.”
Dạ Cô Tinh cũng cười, không bình luận đúng sai.
Lúc này, Đặng Tuyết nâng một khay trà nhỏ xinh tinh xảo lên trước, cúi đầu lễ phép.
Mẫn Tuệ Hiền than nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ u sầu.
“Bà Mẫn, hình như có chuyện trong lòng.” Dạ Cô Tình theo lời, cười cảm thông.
Mẫn Tuệ Hiền khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, nâng mắt lên, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quyết liệt được ăn cả ngả về không, “An phu nhân, xin cô phải giúp tôi!”
Dạ Cô Tinh lắc tay, cản động tác đứng dậy của bà ta, “Tính ra, giữa chúng ta không phải là kẻ thù, nhưng cũng không giống là bạn…”
Ánh mắt của Mẫn Tuệ Hiền vụt tắt, “Vâng, tôi biết…”
“Nói là đồng minh, có lẽ thích hợp hơn, vì lợi ích chung đến với nhau, liên kết với nhau, nhưng con người tôi trước giờ không muốn hợp tác với người khác, đặc biệt là phụ nữ, và bà, bà Mẫn là người đầu tiên.”
Trong mắt tâm trạng đảo lộn, Mẫn Tuệ Hiền bỗng ngây người ra, quả là bà ta không hiểu ý nghĩa lời này của Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh thở nhẹ, “Nếu là vì đối phó với với Ôn Hinh Nhã, tôi có đầy cách khiến cô ta sống không bằng chết, với thế lực nhà họ An, khiến một con người biến mất không khác gì giết chết một con kiến, chỉ là chuyện cỏn con thôi, quyết định hợp tác với bà, là vì, cùng là một người mẹ, tôi hiểu tâm trạng của bà.”
Đồng thời cũng biết cảm giác bị người khác phản bộ!
Nếu là cô, Dạ Cô Tinh chỉ có thể còn điên cuồng hơn cả Mẫn Tuệ Hiền!
Lúc ấy, cô vừa mới sinh Tuyệt nhi, Húc nhi không lâu, vừa mới làm mẹ, cô mừng rơi nước mắt.
Cô không dám tưởng tượng, con ruột của mình không biết thất lạc ở đâu, bản thân lại bị lừa dối, nuôi con gái hộ người khác, đến ngày lộ ra sự thật, sẽ khốc liệt đến mức nào.
“Ý của cô là…” Mẫn Tuệ Hiền trợn mắt không dám tin, trước khi đến, bà ta đã có tâm lý chuẩn bị sẽ bị từ chối.
Dạ Cô Tinh nói không sai, họ không được xem là kẻ thù, nhưng cũng không được xem là bạn, chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, mỗi người lấy thứ mình cần, trong trường hợp như vậy, bà ta không có mặt mũi làm phiền người ta, nhưng mà, để tìm được con gái, ngoài tìm sự trợ giúp của nhà họ An, bà ta không còn cách nào khác.
Sau khi Ôn Diêm mất, Mẫn Tuệ Hiền trấn giữ Ôn Thị, với sức lực nhỏ bé hèn mọn, điều khiển thị trường chứng khoán, cố gắng xoay chuyển tình thế, rồi dưới sự giúp đỡ của nhà ngoại dần dần đứng vững trong Hội đồng quản trị, đến khi Dạ Xã xuất hiện đầu tư, doanh nghiệp Ôn Thị mới trải qua khó khăn một cách nguy hiểm.
Bây giờ bà ta là đại diện pháp nhân của Ôn Thị, đã bị buộc chặt với bá chủ xã hội đen phía nam là Dạ Xã, coi như đứng trên cùng một thuyền, nắm trong tay không ít tài nguyên.
Lợi dụng tầng quan hệ này, bà ta cho người tìm được nữ bác sĩ sinh mổ cho mình năm đó, 20 năm trôi qua, bà ta đã trở thành một bà cụ tóc bạc phơ, đã về hưu an dưỡng, chơi đùa với con cháu.
Lúc đầu, có làm thế nào bà ta cũng không chịu mở miệng, cho đến khi Mẫn Tuệ Hiền dùng thủ đoạn của xã hội đen, mới khui được miệng bà ta.
Thì ra người này lại là người đỡ đẻ cho Vương Tuệ! Năm đó, hai người sinh con trong cùng một bệnh viện, điều khác nhau là, Mẫn Tuệ Hiền sinh mổ, còn Vương Tuệ thì sinh thường.
Nhân lúc Mẫn Tuệ Hiền hôn mê bất tỉnh, bà ta đã dễ dàng thực hiện kế hoạch trộm long tráo phụng, mà Ôn Diêm lại là kẻ đồng lõa.
Nếu không Vương Tuệ làm sao có thể tránh được tầng tầng lớp lớp vệ sĩ, làm trò dưới mắt bà ta?
“Đôi cẩu nam nữ này qua lại tình tứ trước mặt tôi mấy chục năm nay, vậy mà tôi tự cho mình thông minh, để hai người này chơi đùa như khỉ, thậm chí còn mất đi con gái ruột thịt…”
Mẫn Tuệ Hiền vừa nói vừa rơi nước mắt, lời an ủi nhẹ nhàng của Dạ Cô Tinh khiến cho mọi uất ức, oán hận lâu nay bà ta kìm nén bộc phát, giờ này phút này, bà ta không là bà Mẫn đoan trang cao quý, gượng cười đùa vui, cũng không phải “Thiết nương tử” nói là làm trong mắt nhân viên Ôn Thị, bà ta chỉ là một người mẹ vì con gái mà lo lắng hết mình, bị người đàn ông của mình làm tổn thương sâu sắc
Có lẽ bà ta chỉ muốn tìm người để tâm sự sự, có lẽ sự chịu đựng của bà ta đã đến đến giới hạn bùng phát.
Dạ Cô Tinh im lặng nghe, trong mắt không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí đến sự thương hại cơ bản nhất cũng không có, bởi vì cô biết, một người phụ nữ kiêu ngạo, thứ họ không cần nhất chính là thương hại.
“Bác sĩ kia nói, Vương Tuệ trao đứa bé cho bà ta, lại…” Mẫn Tuệ Hiền cả người run rẩy, “Kêu bà ta dùng formalin xử lý đi!”
Mắt của dạ Cô Tinh giật nhẹ, vậy là muốn biến một đứa trẻ còn sống làm thành tiêu bản à?
Cuối cùng, nữ bác sĩ đó không nhẫn tâm, bèn lén vứt đứa trẻ ở trong nhà kho của một nhà vệ sinh công cộng, sống chết có số.
“Tôi chắc chắn, con gái tôi còn sống! Tôi nhất định phải tìm được con bé, bù đắp lại toàn bộ tình yêu thương mà hai mươi mấy năm nay đã nợ con bé, cho dù có lấy mạng tôi cũng được, tôi chỉ xin được nhìn con bé thêm một lần nữa…”
Mẫn Tuệ Hiền mặt đầy vết nước mắt, lớp trang điểm tinh tế sớm đã nhem nhuốc hết, cả người trông rất tồi tàn, dường như trong chớp mắt, đã già đi 10 tuổi.
Rầm ——
Một tiếng đổ vỡ rõ to, thì ra là động tác của Mẫn Tuệ Hiền lớn quá, làm lật tách trà.
Đặng Tuyết nhanh tay bước lên dọn dẹp, Mẫn Tuệ Hiền lại đứng dậy ngay lúc này, bà ta vượt qua mặt cô ấy, bước đến trước mặt Dạ Cô Tinh, hai chân khụy xuống, sắp quỳ xuống đến nơi.
Dạ Cô Tinh nhanh tay lẹ mắt, đỡ bà ta một cái, với sức không thể từ chối lại đẩy bà ta lên ngồi ở ghế sofa kế bên.
Mẫn Tuệ Hiền hai mắt ngây ra, không khí bi thương lan tỏa.
“Cao ngạo như bà, không nên quỳ xuống dễ dàng như vậy.” Trong mắt Dạ Cô Tinh vụt qua một nét thất vọng.
Mẫn Tuệ Hiền lại cười, “Cao ngạo ư? Chỉ cần tìm được con gái của tôi, đừng nói cao ngạo, có mất mạng thì tôi cũng nguyện lòng!”
Dạ Cô Tinh lắc đầu nhè nhẹ, ánh mắt vẫn sáng long lanh như ngày nào, “Bà muốn tôi giúp như thế nào?”
Mẫn Tuệ Hiền ngây người ra, “Cô… đồng ý rồi?”
Dạ Cô Tinh lại cười, “Bà Mẫn, tôi đã từng nói, bà là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi nảy ra ý định muốn hợp tác, cho dù chúng ta không phải là bạn, nhưng cũng không phải là kẻ thù.”
Ý vậy là, cô xem như giúp người để vui à.
“Tôi muốn nhờ cô dùng thế lực ngầm, giúp tôi tìm được con gái!”
“Thế lực ngầm?” Dạ Cô Tinh hỏi vặn lại, sau đó lại cười nhếch mép, “Ý bà là nhà họ An, hay là Dạ Xã?”
Mẫn Tuệ Hiền giật cả mình, đưa ánh mắt không thể tin được nhìn về Dạ Cô Tinh, bà ta không đoán sai, An phu nhân trẻ trung này đúng là có thế lực riêng của mình, hơn nữa, còn độc lập ở bên ngoài nhà họ An!
Hít một hơi thật sâu, cắn răng, “Cả hai!”
Thêm một thế lực, khả năng bà ta kiếm được con gái thì càng lớn, nếu có thể, bà ta thậm chí còn muốn phát động cả thế giới để tìm con cho mình.
“Được.”
Cô biết Mẫn Tuệ Hiền lợi dụng quan hệ hợp tác hai bên, từng sử dụng thế lực bên ngoài của Dạ Xã, nhưng dù gì năng lực có hạn, không ai có thể giúp bà ta tìm được con gái, nếu vậy thì, cô không ngại làm người tốt một lần.
Chỉ vì, họ đều là những người mẹ!
“Bà có biết trên người của đứa bé có ký hiệu gì đặc biệt không? Như là vết bớt, nốt ruồi chẳng hạn…”
“Lúc ấy tôi sinh mổ, chích thuốc mê xong, ngủ mê chẳng biết gì, đến mặt mũi đứa bé thế nào cũng chưa từng thấy…” Không đến ba câu, lại cảm thấy nghẹn ngào khó nói, Mẫn Tuệ Hiền cố gắng giữ bình tĩnh tâm trạng, tiếp tục nói. “Bác sĩ ấy nói, trên ngực phải của đứa trẻ có một vết bớt tựa như bướm bay, trong lòng bàn tay trái có một nốt ruồi màu đỏ nổi bật…”
Rầm ——
Đặng Tuyết ngay lập tức cúi người, “Xin lỗi, trượt tay.”
Sau khi tiễn Mẫn Tuệ Hiền đi, Dạ Cô Tinh ngồi trên sofa không nhúc nhích, chỉ nhìn nửa tách trà hoa trước mặt, nhíu mày trầm tư, thần sắc không rõ ràng.
Đặng Tuyết đưa người đến cổng, rồi quay về thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô ấy biết lúc Dạ Cô Tinh suy nghĩ không thích bị người khác làm phiền, nên đã bước nhẹ chân.
“Lúc nãy, cô đều nghe hết rồi chứ?” Đột nhiên mở miệng, giọng của Dạ Cô Tinh lạnh lùng, như thường lệ, trước mặt người ngoài, cô không phải là người dễ tiết lộ cảm xúc của mình.
Vậy nên luôn có cảm giác xa cách, xa cách cao quý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên.
Dường như những người như vậy thì nên mang hình tượng không giống người phàm, lạnh lùng ít nói.
Dừng chân lại, Đặng Tuyết quay người, tiện tay lấy áo khoác ở lưng ghế sofa đưa ra trước mặt Dạ Cô Tinh, “Hôm nay gió lớn.”
Dạ Cô Tinh cười nhận lấy, rồi khoác vào.
Đặng Tuyết gật đầu, “Tôi đều nghe thấy rồi.”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy một cái, đưa tay ra rót nước nóng vào tách trà hoa còn một nửa trước mặt mình, cánh hoa hồng trong ly, trôi nổi không định.
“Nói một chút về suy nghĩ của cô đi.” Có vẻ như là vô ý, nhưng Đặng tuyết lại không dám thờ ơ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng.
Một lúc sau, lại nói, “Tôi cảm thấy… bà ấy cũng khá đáng thương.”
Động tác trên tay Dạ Cô Tinh khựng lại, trả bình nước sôi về chỗ cũ, “Chỉ có vậy thôi sao?”
Đặng Tuyết căng thẳng, “Tôi không nghe rõ lắm, hơn nữa… chuyện của nhà họ Ôn, hôm nay tôi mới nghe lần đầu, nên là không dám kết luận tuỳ tiện.”
“Ổ, vậy cô nghĩ tôi có nên giúp bà ta tìm con gái không?”
“… Tôi không biết”
Dạ Cô Tinh nhếch mày, nhìn cô một cái, cầm tách trà, cười bảo, “Đây là lần đầu tiên, cô dùng hai chữ không biết để trả lời câu hỏi của tôi.”
Đặng Tuyết mím môi, cũng không biện hộ, đúng là cô ấy không biết thật.
“Làm người xấu lâu rồi, lâu lâu làm người tốt một lần cũng được nhỉ, cô thấy sao?”
Tay của Đặng Tuyến hơi có mồ hôi, “Cô chủ đã quyết định rồi sao?”
“Quyết định rồi, “ Dạ Cô Tinh nói một cách nhẹ nhàng, thoải mái, “Nếu cô cũng cảm thấy bà Mẫn đáng thương, vậy thì tôi đưa tay kéo bà ta một chút thì có sao? Không phải nói là, đứa bé gái năm đó bị vứt trong nhà kho của nhà vệ sinh công cộng sao? Chỉ có điểm này là đã có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm rồi, thêm vào đó vết bớt hình con bướm, nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay, thật ra, muốn tìm một người, thực sự dễ lắm.”
Nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của Dạ Cô Tinh, Đặng Tuyết cúi đầu trong vô thức.
“Được rồi, cô đi làm việc đi, đợi tiễn luôn nhóm khách cuối cùng thì có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, thời gian này, cô chạy ra chạy vào, vất vả rồi.”
Đặng Tuyết cười, “Không vất vả, ít ra, thú vị hơn nhiều so với việc vùi đầu trong phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm.”
Dạ cuộc tình ừm nhè, gật đầu.
Đặng Tuyết quay người rời khỏi, đi đến cửa, âm thanh nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến ——
“Tôi nhớ lòng bàn tay trái của cô hình như cũng có một nốt ruồi đỏ…”
Khẽ giật mình, nụ cười của Đặng Tuyết cứng lại…
Bình luận facebook