Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 67+68
Chương 67: Nhân quả thiện ác, tình yêu là gì?
“Để tôi!” Không khí trầm lặng chợt vang lên một tiếng, Mạch Tương Ly mặt hầm hầm bước vào.
Toàn thân Đổng Nguyệt cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu nhìn lại, giống như bị sét đánh.
Dạ Cô Tinh ngả người ra sau, thả mình trên ghê sô pha, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Tương, Tương Ly……” Đổng Nguyệt ấp úng, cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn là khóc, “Anh… sao anh lại đến đây?”
“Không tới thì sao có thể thấy được bộ mặt thật của cô Đổng Nguyệt đây?! Ha ha…. cũng là do tôi ngu ngốc, còn cảm thấy có lỗi với cô, làm hại Bé Ngoan nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện…”
Đôi mắt anh ta vô cùng suy sụp, còn có sự lạnh lùng sắc bén như dao nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hề che giấu sự căm ghét đến tột cùng, như một gáo nước lạnh dội xuống, lạnh đến thấu tim.
“Không phải như vậy đâu! Tương Ly, hãy nghe em giải thích……”
“Không cần! Lúc nãy tôi đã nghe rất rõ ràng cả rồi.” Người đàn ông trợn mắt nhìn, gằn từng chữ một, “Đổng Nguyệt, cô, đáng, chết!”
“Ha ha… đáng chết ư? Người nên chết không phải là tôi mà là con hồ ly tinh không biết xấu hổ Diệp Nhĩ kia kìa!”
Bốp——
“Im miệng.” Trên trán người đàn ông nổi đầy gân xanh.
Khóe miệng chảy máu, Đổng Nguyệt che nửa khuôn mặt chậm rãi quay đầu.
“Anh…. đánh tôi?” Âm thanh rất nhỏ, khó có thể nghe thấy.
Ánh mắt người đàn ông lãnh đạm, không hề xúc động, cũng không có một chút đau lòng nào, sát khí nhàn nhạt lững lờ khiến trái tim Đổng Nguyệt chìm xuống đáy vực sâu.
“Cổ trên người anh……”
“Bất ngờ không?” Mạch Tương Ly lạnh lùng cười, “Ngay từ lúc cô hạ cổ lên người tôi, có phải không nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay?!”
Đổng Nguyệt nở nụ cười đầy thê lương, “Rốt cuộc là do tôi đã xem nhẹ tình cảm anh dành cho Diệp Nhĩ, xem thường sự tự chủ của Mạch Tương Ly rồi……”
Cô ta nên sớm đoán ra……
Trước đây, cô ta luôn tin rằng người đàn ông này không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, cô ta có đủ sức chịu đựng, từng bước tiếp cận, từng bước tấn công, từ từ chinh phục.
Kiên trì suốt bảy năm, đời người có bao nhiêu lần bảy năm đây?
Vì người đàn ông này, cô ta đánh đổi thanh xuân, từ bỏ sự nghiệp, từ trước tới giờ chưa bao giờ hối hận.
Bởi vì cô ta yêu anh ta.
Cam tâm tình nguyện yêu, không oán không hận mà yêu.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Diệp Nhĩ đã làm xáo trộn tất cả công sức cô ta gầy dựng nên.
Cô ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp Nhĩ ở văn phòng của Mạch Tương Ly, từ phim trường trở về, phải ngồi xe suốt hai tiếng đồng hồ chỉ vì muốn cùng anh ăn cơm trưa.
Vẻ mặt ngập ngừng của thư ký khiến cô ta lờ mờ nhận ra gì đó, lại có người phụ nữ nào tính quyến rũ anh à? Hay là bị thiên kim tiểu thư của nhà nào quấn lấy?
Cô đã nghĩ ra vô số tình huống, nhưng lại bỏ sót tình huống ngay trước mắt——
Người phụ nữ ngồi trên bàn làm việc đưa lưng về phía cửa,, người đàn ông đứng trước mặt ôm trọn cô ta trong lồng ngực, dịu dàng hôn lên cần cổ trắng nõn.
Đổng Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này trước đây, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, khóe môi khẽ cong nở nụ cười nhàn nhạt phá vỡ khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của anh, cái nhìn trân trọng cho thấy anh vô cùng quan tâm người phụ nữ ở trong lòng.
Người đàn ông dịu dàng ấm áp này có phải là Mạch Tương Ly lạnh lùng, tẻ nhạt trong trí nhớ của cô ta không?
Ngay lúc đó, cô ta còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng, hay là, thời gian và không gian bị đảo lộn.
“Tại sao không gõ cửa?” Anh ta đột nhiên trừng ánh mắt sắc bén, phát hiện cô ta đang đứng ở cửa, vội vàng giúp người con gái sửa sang lại quần áo, tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt.
Trước đây, cô ta bước vào văn phòng đâu có cần gõ cửa?
“Không giới thiệu chút sao?” Cô ta cũng hơi kinh ngạc vì bản thân còn có thể nở nụ cười, ánh sáng phản chiếu lên trên bàn làm việc một nụ cười tươi như hoa.
“Bạn gái anh, Diệp Nhĩ.”
Người con gái quay người, khuôn mặt xinh đẹp thu vào tầm mắt, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như sứ, đôi lông mày thanh tú khiến người ta chăm chú không rời.
Cô gái đưa tay, đôi mắt cười của cô ta khiến Đổng Nguyệt chợt khựng lại, dường như tất cả sự đau lòng cô ta cẩn thận giấu đi đều bị nhìn thấu, không còn nơi nào để che giấu.
“Xin chào, Diệp Nhĩ.”
“….Xin chào, Đổng Nguyệt.”
Khoảnh khắc bắt tay ấy, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ cũng chính thức bùng nổ.
Đổng Nguyệt trước giờ chưa từng phủ nhận Diệp Nhĩ là một đối thủ mạnh.
Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, giống như một ngọn lửa cháy bỏng, giống như một bụi hoa hồng gai, có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông.
Trong những màn đấu trí tiếp đó, cô ta thất bại thảm hại, nhìn thấy trái tim người đàn ông càng lúc càng xa mình, cô ta không cam lòng, phẫn nộ, sau một lần tự tử thất bại, cô giật mình tỉnh ngộ ——
Tại sao mình phải tự tử?
Người nên chết không phải nên là kẻ thứ ba Diệp Nhĩ kia à?
Mình có khả năng thần không biết quỷ không hay giết chết cô ta, không phải sao?
Chỉ cần Diệp Nhĩ biến mất khỏi thế giới này, vậy thì Mạch Tương Ly sẽ thuộc về mình, hai người sẽ sống đến đầu bạc răng long, hạnh phúc một đời……
Cô ta lựa chọn Lạc Hoa cổ để ra tay với Diệp Nhĩ bởi vì triệu chứng bệnh không có gì kỳ lạ, chỉ có đau đầu mà thôi, ai có thể đoán được sẽ chết người chứ?
Để đảm bảo chắc chắn không có sơ hở gì, sau khi hạ cổ vào người Diệp Nhĩ, cũng hạ cổ tương tư trên người Mạch Tương Ly, chỉ cần hai người nảy sinh quan hệ thể xác, thì người đàn ông này sẽ thuộc về Đổng Nguyệt vĩnh viễn, cả cuộc đời chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô ta.
Trước kia không dùng cách này vì cô có đủ tự tin để chinh phục trái tim anh ta; bây giờ đã đi đến bước đường cùng bắt buộc phải dùng, không còn cách nào khác!
Mọi thứ đều diễn ra như cô ta mong đợi, không một chút sai sót.
Diệp Nhĩ bị ốm, Mạch Tương Ly lo lắng, cô ta xuất hiện đúng lúc, ân cần hỏi han khiến anh ta cảm động, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy.
Một vở kịch hoàn hảo, hợp lý suôn sẻ, chỉ chờ Diệp Nhĩ chết đi, Mạch Tương Ly sẽ là của một mình cô ta!
“Tôi ở bên anh bảy năm, chờ đợi bảy năm chỉ để đổi lại một câu ‘đáng chết’? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!”
“Bảy năm nay đều do cô tự nguyện, tôi không có yêu cầu gì với cô cả, cô vốn dĩ có thể bay cao bay xa hơn nữa.”
“Ha ha… là tôi tự mình đa tình? Tự làm tự chịu?”
“Tôi lấy cô làm lá chắn, đóng giả làm người yêu để né tránh cha mẹ thúc dục kết hôn, đây là tôi có lỗi với cô. Ngoại trừ nó ra, tôi không nợ cô gì hết.” Mạch Tương Ly không chút thay đổi, đây mới là con người thật của anh, lạnh lùng vô cảm, khiến người ta đau thấu tim.
“Đúng vậy…” Đổng Nguyệt nở nụ cười đau thương, “Anh không nợ tôi. Cho dù tôi khỏa thân đứng trước mặt, anh vẫn có thể kìm chế phản ứng sinh lý bản năng của mình; ngay cả khi tôi làm tất cả mọi thứ, hèn mọn đến dơ bẩn, anh vẫn ngoan cường giữ chặt trái tim mình, không cho tôi cơ hội cướp đi… đây chính là “không nợ” của anh sao?”
Người đàn ông mím chặt đôi môi không nói gì.
Mấy năm nay, anh ta cố chấp bảo vệ đoạn ký ức thời thơ ấu, như sư thầy khép kín bản thân, chỉ vì chờ đợi người con gái ấy xuất hiện.
Những người còn lại đều không quan trọng, bao gồm Đổng Nguyệt.
“Mạch Tương Ly, anh có cảm thấy mình rất tàn nhẫn không?! Bởi vì cô ta, anh làm tổn thương tôi, bỏ rơi tôi, khiến tôi trở thành trò cười của giới giải trí! Anh thật vô tình, thật ích kỷ……”
Người phụ nữ tố cáo từng tiếng, nước mắt chảy giàn giụa.
“Tôi cứ ngỡ, thời gian bảy năm, dù là băng đá cũng sẽ tan chảy, dù trái tim sắt đá đến mấy cũng sẽ trở nên yếu mềm! Chỉ có anh là trường hợp ngoại lệ! Khi tôi thấy trong mắt anh hiện lên sự áy náy không đành lòng, anh có biết rằng tôi đã vui như thế nào không? Cho dù đó là do cổ trùng quấy phá, tôi cũng tự lừa dối nói với bản thân, trong lòng anh vẫn có tôi.”
Dạ Cô Tinh nhìn thấy người phụ nữ dường như sụp đổ, trong mắt không có cảm tình, nhưng cũng không còn chán ghét như trước nữa.
Cái sai duy nhất của Đổng Nguyệt, là đem lòng yêu người đàn ông không thuộc về mình!
Hỏi thế gian tình là gì?
Làm cho người ta điên dại, khiến người ta quay cuồng, thiên đường và địa ngục, chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi.
Hai bên đều yêu nhau, đó là hạnh phúc, tình cảm không giao phó, nó sẽ trở thành nguồn cơn bất hòa.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Lạc Xuyên, Lạc Xuyên hiểu ý, cởi trói cho Đổng Nguyệt.
Không còn chỗ dựa, Đổng Nguyệt yếu ớt nằm trên mặt đất, nước mắt tuôn ra như suối.
Đột nhiên, cô ta dùng tay che ngực, sắc mặt đỏ lên, nét mặt vặn vẹo, phun một ngụm máu tươi, máu trên sàn nhà biến thành màu tím đen, bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, “Đi thôi.”
Ba người rời đi, căn phòng to như vậy giờ chỉ còn hai người Mạch Tương ly và Đổng Nguyệt.
“Cô chủ, chúng ta…. cứ thế mà đi sao?” Lạc Xuyên vẫn còn trẻ, không có sự bình tĩnh giống Vu Sâm, mở miệng trước.
“Không đi thì còn có thể làm gì”
“Cứ như vậy buông tha cho cô ta? Không phải quá dễ dàng sao……”
“Thiên đạo luân hồi, cô ta sống không được lâu đâu.”
“Thiên, thiên đạo?”
“Làm việc tốt trời sẽ báo đáp, sống thiện lành người đời ghi danh. Nhiều năm nay Đổng Nguyệt học cổ, không có lợi cho dương thiện, lại làm tổn hại âm đức, hơn nữa Mạch Tương Ly mạnh mẽ bức bỏ tương tư cổ, bản thân cô ta sẽ bị phản phệ, sống không quá nửa tháng.”
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn trời, chỗ này tầng tầng lớp lớp mây đen, ở phương xa đã có ánh sáng vàng dần xuất hiện.
Xua tan mây mù cho ngày tươi sáng, tràn trề hi vọng.
Cả đời Đổng Nguyệt bị tình yêu chi phối, mà Mạch Tương Ly là nút thắt không thể nào tháo gỡ của cô ta, kết cục hiện tại là do ý trời, chỉ mong ở kiếp sau cô ta sẽ không còn bị chấp niệm làm khổ, thoải mái, tự do.
Lạc Xuyên chỗ hiểu chỗ không, “Anh Vu Sâm, lời của cô chủ nghĩa là gì?”
Vu Sâm nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng như nước, chầm chậm thốt ra ba chữ: “Tích âm đức.”
“Ặc……” Bọn họ đánh đánh giết giết người, còn có thể tích âm đức sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, “Phàm là việc người lương thiện biết, gọi là dương thiện; việc người lương thiện không biết, gọi là âm đức. Những người chúng ta không có duyên với dương thiện.”
Lạc Xuyên nghe vậy, chợt nhận ra, “Có nghĩa là…. bề ngoài thì giết người, nhưng thật ra không phải giết người…”
Vu Sâm không nói gì cả.
Cũng giống như trộm cắp cũng có đạo đức, nhiều lúc giết người cũng là vì cứu người.
…..
Đổng Nguyệt dùng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, mặt mày tái nhợt cười, “Tương Ly, em nhớ anh từng nói anh tin vào luật nhân quả, lúc đó em đã phản bác, em không tin vào số mệnh, không tin trời, chỉ tin vào bản thân. Anh còn nhớ không?”
Người đàn ông dường như đang nhớ lại, thời điểm đó, hai người còn là bạn bè, anh đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh, còn cô ta luôn vì anh toàn tâm toàn ý.
Người con gái với khuôn mặt tự tin, dõng dạc ấy đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ, Đổng Nguyệt lúc đó như con nghé con, đấu đá lung tung, mang theo ánh sáng phấn chấn và luôn tràn đầy sức sống.
Nếu cuộc đời này không xuất hiện Bé Ngoan khiến anh yêu say đắm, Mạch Tương Ly từng nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ như những người đàn ông khác, đem lòng yêu một cô gái ưu tú như vậy, đáng tiếc là trên đời này không có nếu như.
Trước đây, anh ta không thể quên được hồi ức; bây giờ càng không thể buông tay Diệp Nhĩ.
Anh ta bắt buộc phải phụ lòng cô ta, anh ta không xứng với tấm chân tình sâu nặng cô gái này dành cho mình.
“Nhớ ra rồi? Em của lúc đó một lòng tin rằng chỉ cần cố gắng, thì không có gì không thể đạt được. Bây giờ quay đầu nhìn lại mới thấy rằng, mình thật sự dại khờ……”
Sống chết không thể tránh khỏi, không chiếm được tình yêu, càng không thể chiếm lấy trái tim của người này.
“Đều do số mệnh……” Anh mở miệng than nhẹ, trong mắt có chút buồn bã, nhưng anh không thể trao cho cô ta thứ tình yêu mà cô ta khát vọng.
Cuối cùng, là cô ta cưỡng ép, cho tới tận bây giờ cô ta vẫn không thể chạm tới người đàn ông này.
“Đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy.” Cô ta vịn vào sô pha chậm rãi đứng lên, thân hình lung lay như sắp ngã, tựa như quả lê trắng đung đưa trong cơn mưa bão, có lẽ trong giây lát nữa nó sẽ rời cành rơi vào vũng bùn, “Anh biết không, cuộc đời em ghét nhất là nhận sự thương hại của người khác, nhất là anh, Tương Ly.”
“Nguyệt, hãy quên tôi đi, cô xứng đáng với người tốt hơn.”
Không dây dưa, không xíu kéo, Đổng Nguyệt rộng lượng bất ngờ.
“Được.”
Cô ta gật đầu, cười tươi như hoa.
“Em sẽ đưa phương pháp giải cổ đến tay bà An, anh yên tâm, em cam đoạn sẽ trả lại cho anh một Diệp Nhĩ hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Cô…” Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc, xúc động không nói nên lời.
Đổng Nguyệt đứng thẳng, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt chân thành nhìn Tương Ly: “Thật sự xin lỗi, làm nhiều chuyện sai trái như vậy, giúp em gửi lời xin lỗi đến cô ấy.”
Người đàn ông chợt cảnh giác.
Ánh mắt Đổng Nguyệt thoáng chút ảm đạm, cố gắng không rơi nước mắt, xua tay cười khẽ: “Anh yên tâm, em sẽ không giở thủ đoạn gì đâu, những lời vừa nãy, đều là thật lòng.”
Mạch Tương Ly nhìn cô ta một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Cô ta không hề muốn nghĩ thông suốt… Nhưng không thông suốt thì còn cách nào sao? Cô ta không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả tranh thủ làm những việc cơ bản nhất trong cuộc đời cũng không kịp nữa.
Tự gây nghiệp chướng, không thể sống tiếp.
“Anh đi trước đi, em muốn cùng Carlo ôn lại chuyên cũ.”
Tầm mắt nhìn xuống vũng máu tanh tưởi loang lổ trên mặt đất, Mạch Tương Ly nhíu mày: “Tốt hơn cô nên đi bệnh viện kiểm tra trước……”
“Không cần đâu.” Đổng Nguyệt ngắt lời anh ta, “Trong biệt thự có bác sĩ riêng rồi.”
“Được rồi.”
Hình bóng dáng người đàn ông bước đi càng lúc càng xa, Đổng Nguyệt nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.
Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất trên đời.
“Đáng không?” Đổng Nguyệt biết giọng chuẩn New York này là của ai.
Đổng Nguyệt từ từ mở mắt, bóng dáng người đàn ông đã khuất xa tầm mắt, “Chắc là đáng…”
Carlo nhún nhún vai, chẳng nói gì.
“Chỉ còn mười ba ngày… không ngại thu nhận tôi chứ?” Cô ta nhìn về phía người đàn ông này, không có hổn hển trách móc, chỉ trích như trọng tưởng tượng.
Carlo bỗng dưng cảm thấy kỳ lạ, “Tất nhiên rồi, chỉ cần cô muốn.”
“Ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Carlo xoay người rời đi, nhíu mày nghi hoặc.
Mười ba ngày?
Chương 68: La bàn bí mật, huyền cơ như ẩn như hiện
Nếu người bị trúng Lạc Hoa cổ, lấy thuốc Kiếp Bố La, Chuyết Cụ La Hương, chia đều các phần, lấy một lít nước Tỉnh hoa để sắc, lấy một lít Vu thiên nhãn tượng tiền, niệm 108 lần, sẽ khỏi bệnh.
Dạ Cô Tinh đóng bản ghi chép lại, than nhẹ một tiếng, theo bản năng vuốt chân mày đang cau lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh trăng sáng vằng vặc, ánh sao đầy trời.
Trong nháy mắt, đêm đã khuya.
Cửa phòng tắm mở ra, toàn bộ hơi nước bốc ra ngoài, bóng dáng cao lớn của người đàn ông từ trong làn sương mịt mù xuất hiện, dần dần rõ nét.
Dạ Cô Tinh cầm lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, phủ lên đầu anh, nhón chân, nhẹ nhàng chà chà.
Anh nheo mắt, vẻ mặt có phần hưởng thụ.
“Được rồi.” Dạ Cô Tinh để khăn xuống, vừa định chìa tay ra lấy bản ghi chép trên bàn trang điểm, đã bị cánh tay dài của anh chụp tới, chiếc lưng mảnh khảnh được ôm trọn vào lồng ngực ấm áp, An Tuyển Hoàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít hà chiếc cổ trắng ngần của người phụ nữ.
Hương hoa sơn trà thơm mát xông thẳng vào mũi, thanh nhã không dung tục.
“Tinh, anh muốn…” Lời còn lại, anh để sát vào bên tai cô, thì thầm.
Mặt Dạ Cô Tinh đỏ lên, trong mắt sương mù mê hoặc, trong nháy mắt tay anh tiến vào vạt dưới váy ngủ, nhanh nhẹn rút khỏi.
“Đừng nghịch, em đang rối đây…”
Vịt nấu chín bay đi rồi, An Tuyển Hoàng sửng sốt trong giây lát, thấy cô không giống như đang đùa, hít một hơi thật sâu, áp chế xao động trong cơ thể, kéo người ôm vào trong lồng ngực.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi…”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, giống như đang sắp xếp lại câu từ, xoay người cầm lấy bản ghi chép đưa vào trong tay anh, “Đây là của… sư phụ em để lại.”
“Sư phụ.” Vẻ mặt An Tuyển Hoàng khó hiểu.
Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng đang do dự, rốt cuộc có cần nhắc đến Dạ Cơ Sơn hay không, nếu An Tuyển Hoàng truy hỏi, vậy chuyện trọng sinh cũng không thể giữ bí mật.
Cũng không phải cô cố ý lừa gạt anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Diệp Tử trong quá khứ và Dạ Cô Tinh của hiện tại, sớm đã không còn là cùng một người, bất kể là vẻ ngoài hay tâm lý đều đã thay đổi hoàn toàn.
Quá khứ và hiện tại phân biệt rõ ràng, cần gì phải nói về chuyện trước kia, cho thêm phiền não?
Sự tồn tại của Dạ Tổ đã làm An Tuyển Hoàng ngầm hiểu rõ nhiều điều giấu kín, hôm nay lại thêm một người “Sư phụ”, có thể là đã có chuẩn bị về mặt tâm lý nhất định, nên anh cũng không quá mức ngạc nhiên.
Dạ Cô Tinh gật đầu, hai mắt cong cong, giống như rơi vào trong hồi ức…
“Mất tích?” An Tuyển Hoàng nhíu mày.
“Đã mười năm rồi, một chút tin tức cũng không có.”
Anh ôm cô thật chặt, vỗ nhẹ lên lưng cô, như cưng nhiều đứa trẻ mới sinh, không một lời an ủi, lặng lẽ ủng hộ.
Dạ Cô Tinh hít hít mũi, chỉ vào bản chép tay cũ kỹ kia, “Bên trong có ghi chép phương pháp giải Lạc Hoa cổ, Nguyệt Vô Tình đã làm theo, dồn cổ trùng ký sinh trong cơ thể Diệp Nhĩ ra ngoài, nhưng chị ấy mãi vẫn chưa tỉnh lại, đã hai ngày rồi…”
“Minh Triệt nói thế nào?”
“Kết quả kiểm tra đều là các chỉ số bình thường.”
An Tuyển Hoàng tiện tay mở một trang, năm chữ “Tương tư trại đồ ký” như rồng bay phượng múa rơi vào trong tầm mắt, nhờ ánh đèn mờ nhạt trong phòng, anh đọc kĩ từng chữ.
Đột nhiên, ánh mắt dừng lại, “Lấy một lít Vu Thiên Nhãn Tượng Tiền?”
“Chắc là chỉ Quan Âm nghìn tay.” Dạ Cô Tinh mở miệng giải thích.
An Tuyển Hoàng lại chậm rãi lắc đầu, “Không phải.”
Chỉ thấy anh đảo ngược quyển ghi chép trong tay lại, góc bên trái đổi thành góc bên phải, ngay cả miếng xi đóng dấu đỏ tươi kia cũng đổi theo.
Dạ Cô Tinh chăm chú nhìn, mắt lộ ra kinh ngạc, cô cũng không biết rằng kí hiệu liếc qua thấy ngay trên con dấu sau khi đảo ngược lại, còn có thể có sự thay đổi như này.
“Hoàng, anh xem có giống Quan Âm đạp mây đến không?”
Anh gật đầu, “Nhưng trên ghi chép nói, là Thiên Nhãn Tượng, trong này nhiều nhất tính là một mắt.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, “Em biết rồi! Anh đợi chút…”
Một lúc sau, một cái la bàn bỏ túi lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, nhìn đường kính khoảng 5 – 7cm, nhìn qua tưởng như món trang sức nhỏ tiện tay nhặt được ở mấy quán ve đường, chỉ là ở giữa la bàn có một con dấu kí hiệu đỏ tươi có một số lỗ khoan, đối diện cửa sổ mà nhìn, ánh trăng vào nhà, dưới ánh sáng thấp thoáng, thân la bàn sáng long lanh, lại tỏa ra bạch quang mờ mờ ảo ảo.
Dạ Cô Tinh chỉ vào giữa la bàn, “Có giống không?”
An Tuyển Hoàng tập trung nhìn kỹ, hình con dấu chói mắt, giống như lửa cháy hừng hừng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua, chạm tay tạo ra nhiệt độ, như mang theo sức nóng thiếu đốt con người.
Đảo vị trí tay ngược trở lại, hai người đối mặt liếc mắt một cái, quả đúng như thế.
Ngày hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh giao đồ đến tay Nguyệt Vô Tình, anh ta đang ăn sáng, động tác tao nhã, nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh, tinh xảo, nhẵn nhụi.
Mái tóc đen dài buông xuống ở phía sau, như màu đen tơ lụa, nhu thuận phục tùng, bộ đồ đỏ, tha thướt cực kỳ mị hoặc.
Dung mạo vốn nên xinh đẹp như ma quỷ, dịu dàng quyến rũ, nhưng không biết làm sao vẻ mặt lãnh đạm, thanh tâm quả dục, rõ ràng là thần tối cao trong Cửu Thiên Huyền cung.
Khuôn mặt như ma quỷ, khí chất như tiên giáng trần, đây tuyệt đối là một tổ hợp đối lập nhau.
“Này…” Dạ Cô Tinh ngồi vào bàn ăn, thím Vương mang cho cô bát đũa.
Động tác của Nguyệt Vô Tình ngưng lại, ngước mắt lên, thản nhiên dễ chịu, ánh mắt gắn chặt vào vật trong bàn tay Dạ Cô Tinh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt, dao nĩa rơi xuống giữa bàn, lại chạm phải ly nước, gần như thất thố đoạt lấy đồ vật, cẩn thận tỉ mỉ.
Đây, đây là…
Dạ Cô Tinh bị động tác bất ngờ của anh ta dọa một trận, không phải năng lực chịu đựng của cô kém, mà là khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi của Nguyệt Vô Tình, khiến cô nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.
Giống như trích tiên bị rớt xuống thần đàn, cùng một đám tiểu quỷ nhảy “vina house”, cảm giác bất hòa ấy, có thể phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới.
“Cô…”
“Sao cô lại có Ai Tinh Bàn?”
Dạ Cô Tinh vừa muốn mở miệng, nào ngờ bị Nguyệt Vô Tình cắt ngang, giọng rất cao, ngữ điệu gấp gáp.
Mắt Minh Triệt trừng lớn, trong miệng ngậm sandwich, một tay cầm cốc sữa, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp Nguyệt thần côn thất thố như thế này, loại nét đẹp trần tục, so với bộ dạng giả vờ cao cao tại thượng nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Nếu mà Nguyệt Vô Tình biết suy nghĩ của anh ta, khẳng định không nói hai lời, thẳng thừng hừ lạnh nói với ai kia: “Ai cần vừa mắt anh? Ai thèm anh vừa mắt vậy? Cuồng tự kỷ…”
“Làm sao anh biết Ai Tinh Bàn?” Giọng đột nhiên trầm xuống, mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc này, Nguyệt Vô Tình đã lật la bàn lại, bắt đầu đánh giá mặt sau, biểu cảm mờ mịt không rõ.
Dạ Cô Tinh nhìn động tác của anh ta, cau mày.
Đưa tay ra, giọng điệu trở nên nghiêm khắc, “Trả cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngước mắt, bỗng chốc, khum tay lại, giấu ra sau lưng, “Phu nhân, đắc tội rồi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, “Sao anh biết thứ này gọi là Ai Tinh Bàn?”
“Tôi không chỉ biết, mà còn có nửa còn lại.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Dạ Cô Tinh, Nguyệt Vô Tình đưa tay ra kéo ở cổ, rút ra một sợi dây nhỏ, một miếng la bàn nho nhỏ hiện ra trước mắt.
Anh ta cầm một nửa trên tay từ từ ghép lại, lúc hai miếng la bàn cách nhau 5cm, một chuyện quỷ dị xảy ra…
Giống như nhận được lực kéo vô hình, hai miếng la bàn hút chặt lấy nhau, sau đó lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được tách ra, hợp lại tiếp, cuối cùng hợp thành một chiếc la bàn hoàn chỉnh.
Nguyệt Vô Tình than khẽ một tiếng, trong mắt vui sướng không thể che dấu, “Đây mới thực sự là… Ai, Tinh, Bàn!”
“Làm sao có thể…”
“Xin hỏi phu nhân một câu, cô làm sao có được nửa Ai Tinh Bàn này?”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, ý nghĩ quay nhanh, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật, “Đây là của sư phụ truyền lại cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngớ ra, trong mắt chứa nước mắt lững lờ, sau một lúc lâu, lấy hết dũng khí. “Phu nhân là đệ tử của vị cao nhân nào?”
Dạ Cô Tinh nhớ đến lời sư phụ thường nói, tao nhã cười “Tục nhân Dạ Cơ Sơn.”
Dạ, lấy ý nuôi dưỡng ngôi sao sáng chói; Cơ, chính là lẽ trời lẽ phải; Sơn, thay mặt cho tiếng của người ở ẩn.
Nhưng sư phụ nói, người không hiếm lạ với đêm đen, không cách nào hiểu rõ huyền diệu của thiên cơ, cũng không trở thành người trên núi được, dứt khoát thêm một tiền tố cho bản thân… Tục nhân!
Thế tục hồng trần, lăn lội với đời.
Nguyệt Vô Tình giống như sớm đã dự đoán được, “Xem ra, tôi nên gọi cô một tiếng… sư muội.”
“Anh, anh là?”
“Đại đồ đệ Việt Quỳ của môn chủ Dạ Cơ Sơn- môn chủ đời thứ 137 phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu.”
“Việt sư huynh!” Dạ Cô Tinh kinh hãi hô to.
Cô cũng không ngờ tới, đại sư huynh không có duyên phận gặp lại trong miệng sư phụ lại là… Nguyệt, Vô, Tình?!
Một bữa ăn sáng hết sức bình thường, đến cuối cùng lại phát triển thành một bữa tiệc huynh muội gặp mặt, tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
Bao gồm chính cả Dạ Cô Tinh và Nguyệt Vô Tình.
Phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu là môn phái huyền học đã được truyền lại hơn nghìn năm, có thể là bắt nguồn từ thời Tùy Đường.
Trong thời kỳ Trinh Quán, đại sư phong thuỷ Lý Thuần Phong và đại sư tướng mệnh học Viên Thiên Canh đã soạn “Thôi bối đồ”, được xưng là quyển sách tiên tri bậc nhất của Trung Quốc, tương truyền là vua Thái Tông Lý Thế Dân vì suy tính vận mệnh quốc gia mà soạn ra.
“Lúc đó, sư tổ phái Tuyền Cơ Lý Thuần Phong dùng chu dịch bát quái tiến hành suy diễn, không ngờ phát không thể cứu vãn, cuối cùng suy tính đến vận mệnh của Trung Quốc hơn 2000 năm sau thời Đường, cho đến khi Viên Thiên Canh đẩy lưng ông ấy, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nên quay về nghỉ ngơi đi, “Đặt tên là “Thôi bối đồ” có tổng cộng 60 bức tranh vẽ, dưới mỗi bức tranh đều kèm theo lời tiên tri và một bài luật thơ “Tụng Viết”, tiên đoán những sự kiện chính xảy ra trong lịch sử Trung Quốc từ giai đoạn đầu của nhà Đường đến tương lai thống nhất thế giới.”
“Nói như vậy, vẫn là Viên Thiên Canh làm lỡ chuyện rồi?” Dạ Cô Tinh cười khẽ.
Nguyệt Vô Tình rót cho cô một tách trà, mùi trà Phổ Nhĩ thơm ngát bay lên, lúc này, hai người đã sớm đi đến đình nghỉ mát để nói chuyện rõ hơn.
“Phu nhân, tôi… “ Đang nói thì dừng lại, Nguyệt Vô Tình hít một hơi sâu, vẫn giữ bình tĩnh, có một số chuyện rất khó mở lời, “Sư phụ, ông ấy…”
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh âm u, đáy lòng Nguyệt Vô Tình lộp bộp một tiếng.
“Mười năm trước, sư phụ mất tích, không rõ tung tích.”
“Mười năm trước… Chẳng trách…”
Mắt Dạ Cô Tinh lộ vẻ thắc mắc.
“Lúc đầu sư phụ xuống núi, giao mọi công việc lớn nhỏ trong môn phái cho tôi xử lí, cũng giao hẹn là ba năm sau sẽ gặp nhau tại Nam Hồ, Gia Hưng, Chiết Giang. Tôi ở Nam Hồ đợi gần nửa tháng, cũng không thấy người, dùng đủ loại ám hiệu liên hệ, đều không có tin tức, tôi lo sư phụ gặp chuyện, dứt khoát ở lại đại lục, tự mình tìm kiếm, không ngờ, lần này ở lại, chính là tròn 10 năm.”
Dạ Cô Tinh kể lại từ đầu đến cuối chuyện năm đó bị Liên Minh Tử Thần ám sát cho Nguyệt Vô Tình nghe, “Anh Tử Lạc quay về Liên Minh Tử Thần, dưới sự giúp đỡ của Ngân Nguyệt dần dần nắm quyền, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.”
Nguyệt Vô Tình để chén trà xuống, chậm rãi lắc đầu, “Liên Minh Tử Thần cũng là chịu sai khiến của người khác, không thể tra ra cái gì đâu.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Sư huynh hình như biết chuyện gì đó?”
“Núi Phiêu Miểu vốn có hai phái, một là phái Tuyền Cơ, kế thừa y bát của sư tổ Lý Thuần Phong, một là Sơn Âm Chủy, kế thừa y bát của Viên Thiên Canh. Do sư tổ hai bên có mối liên hệ sâu sắc, hai phái mấy nghìn năm qua vô cùng hòa hợp, năm mươi năm trước, sư phụ tiếp nhận chức vụ môn chủ phái Tuyền Cơ, Phạm Âm Ngã tiếp chưởng Sơn Âm Chủy, hai phái liên hợp tổ chức lễ lớn phong thiện, rầm rộ chưa từng có, không ngờ Sơn Âm Chủy đột nhiên gây rối loạn, vậy mà bỏ thuốc trong rượu, mưu toan độc chiếm núi Phiêu Miểu.”
“Cuối cùng, sư phụ cố gắng xoay chuyển tình thế, không chỉ giải trừ được nguy cơ, còn triệt để đuổi Sơn Âm Chủy ra khỏi núi Phiêu Miểu, đến lúc này, phái Tuyền Cơ trở thành môn phái huyền học chính thống, Phạm Âm Ngã mang theo học trò trăn trở lưu lạc đến Hồng Kông, vậy mà dựa vào nghiên cứu phong thủy địa lý mà nổi tiếng trong giới phong thủy Hồng Kông, sáng lập Kim Tước môn, mua được Tân Giới Đại Bộ, Cẩm Điền Chi Nam, Thuyên Loan Chi Bắc của núi Đại Vụ, từ đó khai sơn lập phái, điều thứ nhất môn phái dạy bảo đó là… Phái Tuyền Cơ là kẻ thù muôn đời, không chết không thôi!”
“Theo như lời anh nói, chuyện sư phụ mất tích có liên quan đến Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã?”
“Khả năng rất lớn.”
“Phu nhân!” Minh Triệt vội vàng chạy về phía hai người, vẻ mặt nôn nóng, “Bên bệnh viện gọi điện tới, chức năng sinh lý của Diệp Nhĩ hạ xuống nhanh chóng, tim đột nhiên ngừng đập, đã được đưa vào phòng cấp cứu…”
Mặt Dạ Cô Tinh tái đi, “Đến bệnh viện.”
Đi nhanh hai bước, quay ngược trở lại, không nói lý do kéo Nguyệt Vô Tình đi cùng.
“Phu nhân…”
“Im miệng, gọi tôi là sư muội! Mạng sống của Diệp Nhĩ, toàn bộ đều dựa vào anh và Ai Tinh Bàn…”
…
Nguyệt Vô Tình bỗng nhiên xông vào khiến mấy người trong phòng cấp cứu chết lặng tại chỗ.
“Đi ra ngoài.” Anh lạnh lùng mở miệng.
Y tá nhỏ đuổi theo vào, vẻ mặt khó xử, “Thưa anh, anh thật sự không thể vào…”
“Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài.”
“Rốt cuộc anh là ai, phòng cấp cứu làm sao có thể cho người ngoài xông vào làm loạn!” Một bác sĩ giơ ống kim tiêm phẫn nộ gào thét.
“Người nên đi ra là anh! Tiểu Tần, gọi bảo vệ.” Một bác sĩ khác lên tiếng, Tiểu Tần đương nhiên là đang gọi cô y tá đuổi theo vào kia.
Nguyệt Vô Tình trực tiếp tiến lên, cướp lấy ống tiêm trong tay người bác sĩ nọ, nhìn sắc mặt tái nhợt trên bàn cấp cứu, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ không có chút sinh khí.
“Cút!”
Mấy người bác sĩ tức tới nỗi mặt xanh mét.
Đang lúc giằng co bế tắc, viện trưởng vội vàng chạy đến, “Đều đi ra ngoài! Đi ra…”
“Viện trưởng, ông đang đùa sao? Bệnh nhân không thể bị chậm trễ!”
Vị viện trưởng kia lau mồ hôi lạnh trên trán, nóng lòng muốn quẳng mỗi người ra ngoài như viên gạch, “Nói nhảm gì thế! Bảo ra ngoài thì ra đi… Còn cần công việc nữa không?!”
Trong chốc lát mấy bác sĩ kinh sợ, để lại dụng cụ, chán nản chạy lấy người.
Thấy người đã đi hết, cửa cũng đã đóng lại, Nguyệt Vô Tình lúc này mới lấy Ai Tinh Bàn ra, trong miệng niệm chú…
“Để tôi!” Không khí trầm lặng chợt vang lên một tiếng, Mạch Tương Ly mặt hầm hầm bước vào.
Toàn thân Đổng Nguyệt cứng đờ, mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu nhìn lại, giống như bị sét đánh.
Dạ Cô Tinh ngả người ra sau, thả mình trên ghê sô pha, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Tương, Tương Ly……” Đổng Nguyệt ấp úng, cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn là khóc, “Anh… sao anh lại đến đây?”
“Không tới thì sao có thể thấy được bộ mặt thật của cô Đổng Nguyệt đây?! Ha ha…. cũng là do tôi ngu ngốc, còn cảm thấy có lỗi với cô, làm hại Bé Ngoan nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện…”
Đôi mắt anh ta vô cùng suy sụp, còn có sự lạnh lùng sắc bén như dao nhìn thẳng vào mắt cô ta, không hề che giấu sự căm ghét đến tột cùng, như một gáo nước lạnh dội xuống, lạnh đến thấu tim.
“Không phải như vậy đâu! Tương Ly, hãy nghe em giải thích……”
“Không cần! Lúc nãy tôi đã nghe rất rõ ràng cả rồi.” Người đàn ông trợn mắt nhìn, gằn từng chữ một, “Đổng Nguyệt, cô, đáng, chết!”
“Ha ha… đáng chết ư? Người nên chết không phải là tôi mà là con hồ ly tinh không biết xấu hổ Diệp Nhĩ kia kìa!”
Bốp——
“Im miệng.” Trên trán người đàn ông nổi đầy gân xanh.
Khóe miệng chảy máu, Đổng Nguyệt che nửa khuôn mặt chậm rãi quay đầu.
“Anh…. đánh tôi?” Âm thanh rất nhỏ, khó có thể nghe thấy.
Ánh mắt người đàn ông lãnh đạm, không hề xúc động, cũng không có một chút đau lòng nào, sát khí nhàn nhạt lững lờ khiến trái tim Đổng Nguyệt chìm xuống đáy vực sâu.
“Cổ trên người anh……”
“Bất ngờ không?” Mạch Tương Ly lạnh lùng cười, “Ngay từ lúc cô hạ cổ lên người tôi, có phải không nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay?!”
Đổng Nguyệt nở nụ cười đầy thê lương, “Rốt cuộc là do tôi đã xem nhẹ tình cảm anh dành cho Diệp Nhĩ, xem thường sự tự chủ của Mạch Tương Ly rồi……”
Cô ta nên sớm đoán ra……
Trước đây, cô ta luôn tin rằng người đàn ông này không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, cô ta có đủ sức chịu đựng, từng bước tiếp cận, từng bước tấn công, từ từ chinh phục.
Kiên trì suốt bảy năm, đời người có bao nhiêu lần bảy năm đây?
Vì người đàn ông này, cô ta đánh đổi thanh xuân, từ bỏ sự nghiệp, từ trước tới giờ chưa bao giờ hối hận.
Bởi vì cô ta yêu anh ta.
Cam tâm tình nguyện yêu, không oán không hận mà yêu.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Diệp Nhĩ đã làm xáo trộn tất cả công sức cô ta gầy dựng nên.
Cô ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp Nhĩ ở văn phòng của Mạch Tương Ly, từ phim trường trở về, phải ngồi xe suốt hai tiếng đồng hồ chỉ vì muốn cùng anh ăn cơm trưa.
Vẻ mặt ngập ngừng của thư ký khiến cô ta lờ mờ nhận ra gì đó, lại có người phụ nữ nào tính quyến rũ anh à? Hay là bị thiên kim tiểu thư của nhà nào quấn lấy?
Cô đã nghĩ ra vô số tình huống, nhưng lại bỏ sót tình huống ngay trước mắt——
Người phụ nữ ngồi trên bàn làm việc đưa lưng về phía cửa,, người đàn ông đứng trước mặt ôm trọn cô ta trong lồng ngực, dịu dàng hôn lên cần cổ trắng nõn.
Đổng Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này trước đây, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, khóe môi khẽ cong nở nụ cười nhàn nhạt phá vỡ khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của anh, cái nhìn trân trọng cho thấy anh vô cùng quan tâm người phụ nữ ở trong lòng.
Người đàn ông dịu dàng ấm áp này có phải là Mạch Tương Ly lạnh lùng, tẻ nhạt trong trí nhớ của cô ta không?
Ngay lúc đó, cô ta còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng, hay là, thời gian và không gian bị đảo lộn.
“Tại sao không gõ cửa?” Anh ta đột nhiên trừng ánh mắt sắc bén, phát hiện cô ta đang đứng ở cửa, vội vàng giúp người con gái sửa sang lại quần áo, tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt.
Trước đây, cô ta bước vào văn phòng đâu có cần gõ cửa?
“Không giới thiệu chút sao?” Cô ta cũng hơi kinh ngạc vì bản thân còn có thể nở nụ cười, ánh sáng phản chiếu lên trên bàn làm việc một nụ cười tươi như hoa.
“Bạn gái anh, Diệp Nhĩ.”
Người con gái quay người, khuôn mặt xinh đẹp thu vào tầm mắt, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như sứ, đôi lông mày thanh tú khiến người ta chăm chú không rời.
Cô gái đưa tay, đôi mắt cười của cô ta khiến Đổng Nguyệt chợt khựng lại, dường như tất cả sự đau lòng cô ta cẩn thận giấu đi đều bị nhìn thấu, không còn nơi nào để che giấu.
“Xin chào, Diệp Nhĩ.”
“….Xin chào, Đổng Nguyệt.”
Khoảnh khắc bắt tay ấy, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ cũng chính thức bùng nổ.
Đổng Nguyệt trước giờ chưa từng phủ nhận Diệp Nhĩ là một đối thủ mạnh.
Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, giống như một ngọn lửa cháy bỏng, giống như một bụi hoa hồng gai, có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông.
Trong những màn đấu trí tiếp đó, cô ta thất bại thảm hại, nhìn thấy trái tim người đàn ông càng lúc càng xa mình, cô ta không cam lòng, phẫn nộ, sau một lần tự tử thất bại, cô giật mình tỉnh ngộ ——
Tại sao mình phải tự tử?
Người nên chết không phải nên là kẻ thứ ba Diệp Nhĩ kia à?
Mình có khả năng thần không biết quỷ không hay giết chết cô ta, không phải sao?
Chỉ cần Diệp Nhĩ biến mất khỏi thế giới này, vậy thì Mạch Tương Ly sẽ thuộc về mình, hai người sẽ sống đến đầu bạc răng long, hạnh phúc một đời……
Cô ta lựa chọn Lạc Hoa cổ để ra tay với Diệp Nhĩ bởi vì triệu chứng bệnh không có gì kỳ lạ, chỉ có đau đầu mà thôi, ai có thể đoán được sẽ chết người chứ?
Để đảm bảo chắc chắn không có sơ hở gì, sau khi hạ cổ vào người Diệp Nhĩ, cũng hạ cổ tương tư trên người Mạch Tương Ly, chỉ cần hai người nảy sinh quan hệ thể xác, thì người đàn ông này sẽ thuộc về Đổng Nguyệt vĩnh viễn, cả cuộc đời chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô ta.
Trước kia không dùng cách này vì cô có đủ tự tin để chinh phục trái tim anh ta; bây giờ đã đi đến bước đường cùng bắt buộc phải dùng, không còn cách nào khác!
Mọi thứ đều diễn ra như cô ta mong đợi, không một chút sai sót.
Diệp Nhĩ bị ốm, Mạch Tương Ly lo lắng, cô ta xuất hiện đúng lúc, ân cần hỏi han khiến anh ta cảm động, đồng thời cảm thấy vô cùng áy náy.
Một vở kịch hoàn hảo, hợp lý suôn sẻ, chỉ chờ Diệp Nhĩ chết đi, Mạch Tương Ly sẽ là của một mình cô ta!
“Tôi ở bên anh bảy năm, chờ đợi bảy năm chỉ để đổi lại một câu ‘đáng chết’? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!”
“Bảy năm nay đều do cô tự nguyện, tôi không có yêu cầu gì với cô cả, cô vốn dĩ có thể bay cao bay xa hơn nữa.”
“Ha ha… là tôi tự mình đa tình? Tự làm tự chịu?”
“Tôi lấy cô làm lá chắn, đóng giả làm người yêu để né tránh cha mẹ thúc dục kết hôn, đây là tôi có lỗi với cô. Ngoại trừ nó ra, tôi không nợ cô gì hết.” Mạch Tương Ly không chút thay đổi, đây mới là con người thật của anh, lạnh lùng vô cảm, khiến người ta đau thấu tim.
“Đúng vậy…” Đổng Nguyệt nở nụ cười đau thương, “Anh không nợ tôi. Cho dù tôi khỏa thân đứng trước mặt, anh vẫn có thể kìm chế phản ứng sinh lý bản năng của mình; ngay cả khi tôi làm tất cả mọi thứ, hèn mọn đến dơ bẩn, anh vẫn ngoan cường giữ chặt trái tim mình, không cho tôi cơ hội cướp đi… đây chính là “không nợ” của anh sao?”
Người đàn ông mím chặt đôi môi không nói gì.
Mấy năm nay, anh ta cố chấp bảo vệ đoạn ký ức thời thơ ấu, như sư thầy khép kín bản thân, chỉ vì chờ đợi người con gái ấy xuất hiện.
Những người còn lại đều không quan trọng, bao gồm Đổng Nguyệt.
“Mạch Tương Ly, anh có cảm thấy mình rất tàn nhẫn không?! Bởi vì cô ta, anh làm tổn thương tôi, bỏ rơi tôi, khiến tôi trở thành trò cười của giới giải trí! Anh thật vô tình, thật ích kỷ……”
Người phụ nữ tố cáo từng tiếng, nước mắt chảy giàn giụa.
“Tôi cứ ngỡ, thời gian bảy năm, dù là băng đá cũng sẽ tan chảy, dù trái tim sắt đá đến mấy cũng sẽ trở nên yếu mềm! Chỉ có anh là trường hợp ngoại lệ! Khi tôi thấy trong mắt anh hiện lên sự áy náy không đành lòng, anh có biết rằng tôi đã vui như thế nào không? Cho dù đó là do cổ trùng quấy phá, tôi cũng tự lừa dối nói với bản thân, trong lòng anh vẫn có tôi.”
Dạ Cô Tinh nhìn thấy người phụ nữ dường như sụp đổ, trong mắt không có cảm tình, nhưng cũng không còn chán ghét như trước nữa.
Cái sai duy nhất của Đổng Nguyệt, là đem lòng yêu người đàn ông không thuộc về mình!
Hỏi thế gian tình là gì?
Làm cho người ta điên dại, khiến người ta quay cuồng, thiên đường và địa ngục, chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi.
Hai bên đều yêu nhau, đó là hạnh phúc, tình cảm không giao phó, nó sẽ trở thành nguồn cơn bất hòa.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Lạc Xuyên, Lạc Xuyên hiểu ý, cởi trói cho Đổng Nguyệt.
Không còn chỗ dựa, Đổng Nguyệt yếu ớt nằm trên mặt đất, nước mắt tuôn ra như suối.
Đột nhiên, cô ta dùng tay che ngực, sắc mặt đỏ lên, nét mặt vặn vẹo, phun một ngụm máu tươi, máu trên sàn nhà biến thành màu tím đen, bốc mùi hôi thối kinh khủng.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, “Đi thôi.”
Ba người rời đi, căn phòng to như vậy giờ chỉ còn hai người Mạch Tương ly và Đổng Nguyệt.
“Cô chủ, chúng ta…. cứ thế mà đi sao?” Lạc Xuyên vẫn còn trẻ, không có sự bình tĩnh giống Vu Sâm, mở miệng trước.
“Không đi thì còn có thể làm gì”
“Cứ như vậy buông tha cho cô ta? Không phải quá dễ dàng sao……”
“Thiên đạo luân hồi, cô ta sống không được lâu đâu.”
“Thiên, thiên đạo?”
“Làm việc tốt trời sẽ báo đáp, sống thiện lành người đời ghi danh. Nhiều năm nay Đổng Nguyệt học cổ, không có lợi cho dương thiện, lại làm tổn hại âm đức, hơn nữa Mạch Tương Ly mạnh mẽ bức bỏ tương tư cổ, bản thân cô ta sẽ bị phản phệ, sống không quá nửa tháng.”
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn trời, chỗ này tầng tầng lớp lớp mây đen, ở phương xa đã có ánh sáng vàng dần xuất hiện.
Xua tan mây mù cho ngày tươi sáng, tràn trề hi vọng.
Cả đời Đổng Nguyệt bị tình yêu chi phối, mà Mạch Tương Ly là nút thắt không thể nào tháo gỡ của cô ta, kết cục hiện tại là do ý trời, chỉ mong ở kiếp sau cô ta sẽ không còn bị chấp niệm làm khổ, thoải mái, tự do.
Lạc Xuyên chỗ hiểu chỗ không, “Anh Vu Sâm, lời của cô chủ nghĩa là gì?”
Vu Sâm nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng như nước, chầm chậm thốt ra ba chữ: “Tích âm đức.”
“Ặc……” Bọn họ đánh đánh giết giết người, còn có thể tích âm đức sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, “Phàm là việc người lương thiện biết, gọi là dương thiện; việc người lương thiện không biết, gọi là âm đức. Những người chúng ta không có duyên với dương thiện.”
Lạc Xuyên nghe vậy, chợt nhận ra, “Có nghĩa là…. bề ngoài thì giết người, nhưng thật ra không phải giết người…”
Vu Sâm không nói gì cả.
Cũng giống như trộm cắp cũng có đạo đức, nhiều lúc giết người cũng là vì cứu người.
…..
Đổng Nguyệt dùng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, mặt mày tái nhợt cười, “Tương Ly, em nhớ anh từng nói anh tin vào luật nhân quả, lúc đó em đã phản bác, em không tin vào số mệnh, không tin trời, chỉ tin vào bản thân. Anh còn nhớ không?”
Người đàn ông dường như đang nhớ lại, thời điểm đó, hai người còn là bạn bè, anh đối với cô ta lúc nóng lúc lạnh, còn cô ta luôn vì anh toàn tâm toàn ý.
Người con gái với khuôn mặt tự tin, dõng dạc ấy đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ, Đổng Nguyệt lúc đó như con nghé con, đấu đá lung tung, mang theo ánh sáng phấn chấn và luôn tràn đầy sức sống.
Nếu cuộc đời này không xuất hiện Bé Ngoan khiến anh yêu say đắm, Mạch Tương Ly từng nghĩ, có lẽ mình cũng sẽ như những người đàn ông khác, đem lòng yêu một cô gái ưu tú như vậy, đáng tiếc là trên đời này không có nếu như.
Trước đây, anh ta không thể quên được hồi ức; bây giờ càng không thể buông tay Diệp Nhĩ.
Anh ta bắt buộc phải phụ lòng cô ta, anh ta không xứng với tấm chân tình sâu nặng cô gái này dành cho mình.
“Nhớ ra rồi? Em của lúc đó một lòng tin rằng chỉ cần cố gắng, thì không có gì không thể đạt được. Bây giờ quay đầu nhìn lại mới thấy rằng, mình thật sự dại khờ……”
Sống chết không thể tránh khỏi, không chiếm được tình yêu, càng không thể chiếm lấy trái tim của người này.
“Đều do số mệnh……” Anh mở miệng than nhẹ, trong mắt có chút buồn bã, nhưng anh không thể trao cho cô ta thứ tình yêu mà cô ta khát vọng.
Cuối cùng, là cô ta cưỡng ép, cho tới tận bây giờ cô ta vẫn không thể chạm tới người đàn ông này.
“Đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy.” Cô ta vịn vào sô pha chậm rãi đứng lên, thân hình lung lay như sắp ngã, tựa như quả lê trắng đung đưa trong cơn mưa bão, có lẽ trong giây lát nữa nó sẽ rời cành rơi vào vũng bùn, “Anh biết không, cuộc đời em ghét nhất là nhận sự thương hại của người khác, nhất là anh, Tương Ly.”
“Nguyệt, hãy quên tôi đi, cô xứng đáng với người tốt hơn.”
Không dây dưa, không xíu kéo, Đổng Nguyệt rộng lượng bất ngờ.
“Được.”
Cô ta gật đầu, cười tươi như hoa.
“Em sẽ đưa phương pháp giải cổ đến tay bà An, anh yên tâm, em cam đoạn sẽ trả lại cho anh một Diệp Nhĩ hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Cô…” Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc, xúc động không nói nên lời.
Đổng Nguyệt đứng thẳng, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt chân thành nhìn Tương Ly: “Thật sự xin lỗi, làm nhiều chuyện sai trái như vậy, giúp em gửi lời xin lỗi đến cô ấy.”
Người đàn ông chợt cảnh giác.
Ánh mắt Đổng Nguyệt thoáng chút ảm đạm, cố gắng không rơi nước mắt, xua tay cười khẽ: “Anh yên tâm, em sẽ không giở thủ đoạn gì đâu, những lời vừa nãy, đều là thật lòng.”
Mạch Tương Ly nhìn cô ta một lúc lâu mới lên tiếng: “Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Cô ta không hề muốn nghĩ thông suốt… Nhưng không thông suốt thì còn cách nào sao? Cô ta không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả tranh thủ làm những việc cơ bản nhất trong cuộc đời cũng không kịp nữa.
Tự gây nghiệp chướng, không thể sống tiếp.
“Anh đi trước đi, em muốn cùng Carlo ôn lại chuyên cũ.”
Tầm mắt nhìn xuống vũng máu tanh tưởi loang lổ trên mặt đất, Mạch Tương Ly nhíu mày: “Tốt hơn cô nên đi bệnh viện kiểm tra trước……”
“Không cần đâu.” Đổng Nguyệt ngắt lời anh ta, “Trong biệt thự có bác sĩ riêng rồi.”
“Được rồi.”
Hình bóng dáng người đàn ông bước đi càng lúc càng xa, Đổng Nguyệt nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.
Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất trên đời.
“Đáng không?” Đổng Nguyệt biết giọng chuẩn New York này là của ai.
Đổng Nguyệt từ từ mở mắt, bóng dáng người đàn ông đã khuất xa tầm mắt, “Chắc là đáng…”
Carlo nhún nhún vai, chẳng nói gì.
“Chỉ còn mười ba ngày… không ngại thu nhận tôi chứ?” Cô ta nhìn về phía người đàn ông này, không có hổn hển trách móc, chỉ trích như trọng tưởng tượng.
Carlo bỗng dưng cảm thấy kỳ lạ, “Tất nhiên rồi, chỉ cần cô muốn.”
“Ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Carlo xoay người rời đi, nhíu mày nghi hoặc.
Mười ba ngày?
Chương 68: La bàn bí mật, huyền cơ như ẩn như hiện
Nếu người bị trúng Lạc Hoa cổ, lấy thuốc Kiếp Bố La, Chuyết Cụ La Hương, chia đều các phần, lấy một lít nước Tỉnh hoa để sắc, lấy một lít Vu thiên nhãn tượng tiền, niệm 108 lần, sẽ khỏi bệnh.
Dạ Cô Tinh đóng bản ghi chép lại, than nhẹ một tiếng, theo bản năng vuốt chân mày đang cau lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh trăng sáng vằng vặc, ánh sao đầy trời.
Trong nháy mắt, đêm đã khuya.
Cửa phòng tắm mở ra, toàn bộ hơi nước bốc ra ngoài, bóng dáng cao lớn của người đàn ông từ trong làn sương mịt mù xuất hiện, dần dần rõ nét.
Dạ Cô Tinh cầm lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, phủ lên đầu anh, nhón chân, nhẹ nhàng chà chà.
Anh nheo mắt, vẻ mặt có phần hưởng thụ.
“Được rồi.” Dạ Cô Tinh để khăn xuống, vừa định chìa tay ra lấy bản ghi chép trên bàn trang điểm, đã bị cánh tay dài của anh chụp tới, chiếc lưng mảnh khảnh được ôm trọn vào lồng ngực ấm áp, An Tuyển Hoàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít hà chiếc cổ trắng ngần của người phụ nữ.
Hương hoa sơn trà thơm mát xông thẳng vào mũi, thanh nhã không dung tục.
“Tinh, anh muốn…” Lời còn lại, anh để sát vào bên tai cô, thì thầm.
Mặt Dạ Cô Tinh đỏ lên, trong mắt sương mù mê hoặc, trong nháy mắt tay anh tiến vào vạt dưới váy ngủ, nhanh nhẹn rút khỏi.
“Đừng nghịch, em đang rối đây…”
Vịt nấu chín bay đi rồi, An Tuyển Hoàng sửng sốt trong giây lát, thấy cô không giống như đang đùa, hít một hơi thật sâu, áp chế xao động trong cơ thể, kéo người ôm vào trong lồng ngực.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi…”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, giống như đang sắp xếp lại câu từ, xoay người cầm lấy bản ghi chép đưa vào trong tay anh, “Đây là của… sư phụ em để lại.”
“Sư phụ.” Vẻ mặt An Tuyển Hoàng khó hiểu.
Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng đang do dự, rốt cuộc có cần nhắc đến Dạ Cơ Sơn hay không, nếu An Tuyển Hoàng truy hỏi, vậy chuyện trọng sinh cũng không thể giữ bí mật.
Cũng không phải cô cố ý lừa gạt anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Diệp Tử trong quá khứ và Dạ Cô Tinh của hiện tại, sớm đã không còn là cùng một người, bất kể là vẻ ngoài hay tâm lý đều đã thay đổi hoàn toàn.
Quá khứ và hiện tại phân biệt rõ ràng, cần gì phải nói về chuyện trước kia, cho thêm phiền não?
Sự tồn tại của Dạ Tổ đã làm An Tuyển Hoàng ngầm hiểu rõ nhiều điều giấu kín, hôm nay lại thêm một người “Sư phụ”, có thể là đã có chuẩn bị về mặt tâm lý nhất định, nên anh cũng không quá mức ngạc nhiên.
Dạ Cô Tinh gật đầu, hai mắt cong cong, giống như rơi vào trong hồi ức…
“Mất tích?” An Tuyển Hoàng nhíu mày.
“Đã mười năm rồi, một chút tin tức cũng không có.”
Anh ôm cô thật chặt, vỗ nhẹ lên lưng cô, như cưng nhiều đứa trẻ mới sinh, không một lời an ủi, lặng lẽ ủng hộ.
Dạ Cô Tinh hít hít mũi, chỉ vào bản chép tay cũ kỹ kia, “Bên trong có ghi chép phương pháp giải Lạc Hoa cổ, Nguyệt Vô Tình đã làm theo, dồn cổ trùng ký sinh trong cơ thể Diệp Nhĩ ra ngoài, nhưng chị ấy mãi vẫn chưa tỉnh lại, đã hai ngày rồi…”
“Minh Triệt nói thế nào?”
“Kết quả kiểm tra đều là các chỉ số bình thường.”
An Tuyển Hoàng tiện tay mở một trang, năm chữ “Tương tư trại đồ ký” như rồng bay phượng múa rơi vào trong tầm mắt, nhờ ánh đèn mờ nhạt trong phòng, anh đọc kĩ từng chữ.
Đột nhiên, ánh mắt dừng lại, “Lấy một lít Vu Thiên Nhãn Tượng Tiền?”
“Chắc là chỉ Quan Âm nghìn tay.” Dạ Cô Tinh mở miệng giải thích.
An Tuyển Hoàng lại chậm rãi lắc đầu, “Không phải.”
Chỉ thấy anh đảo ngược quyển ghi chép trong tay lại, góc bên trái đổi thành góc bên phải, ngay cả miếng xi đóng dấu đỏ tươi kia cũng đổi theo.
Dạ Cô Tinh chăm chú nhìn, mắt lộ ra kinh ngạc, cô cũng không biết rằng kí hiệu liếc qua thấy ngay trên con dấu sau khi đảo ngược lại, còn có thể có sự thay đổi như này.
“Hoàng, anh xem có giống Quan Âm đạp mây đến không?”
Anh gật đầu, “Nhưng trên ghi chép nói, là Thiên Nhãn Tượng, trong này nhiều nhất tính là một mắt.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, “Em biết rồi! Anh đợi chút…”
Một lúc sau, một cái la bàn bỏ túi lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, nhìn đường kính khoảng 5 – 7cm, nhìn qua tưởng như món trang sức nhỏ tiện tay nhặt được ở mấy quán ve đường, chỉ là ở giữa la bàn có một con dấu kí hiệu đỏ tươi có một số lỗ khoan, đối diện cửa sổ mà nhìn, ánh trăng vào nhà, dưới ánh sáng thấp thoáng, thân la bàn sáng long lanh, lại tỏa ra bạch quang mờ mờ ảo ảo.
Dạ Cô Tinh chỉ vào giữa la bàn, “Có giống không?”
An Tuyển Hoàng tập trung nhìn kỹ, hình con dấu chói mắt, giống như lửa cháy hừng hừng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua, chạm tay tạo ra nhiệt độ, như mang theo sức nóng thiếu đốt con người.
Đảo vị trí tay ngược trở lại, hai người đối mặt liếc mắt một cái, quả đúng như thế.
Ngày hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh giao đồ đến tay Nguyệt Vô Tình, anh ta đang ăn sáng, động tác tao nhã, nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh, tinh xảo, nhẵn nhụi.
Mái tóc đen dài buông xuống ở phía sau, như màu đen tơ lụa, nhu thuận phục tùng, bộ đồ đỏ, tha thướt cực kỳ mị hoặc.
Dung mạo vốn nên xinh đẹp như ma quỷ, dịu dàng quyến rũ, nhưng không biết làm sao vẻ mặt lãnh đạm, thanh tâm quả dục, rõ ràng là thần tối cao trong Cửu Thiên Huyền cung.
Khuôn mặt như ma quỷ, khí chất như tiên giáng trần, đây tuyệt đối là một tổ hợp đối lập nhau.
“Này…” Dạ Cô Tinh ngồi vào bàn ăn, thím Vương mang cho cô bát đũa.
Động tác của Nguyệt Vô Tình ngưng lại, ngước mắt lên, thản nhiên dễ chịu, ánh mắt gắn chặt vào vật trong bàn tay Dạ Cô Tinh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt, dao nĩa rơi xuống giữa bàn, lại chạm phải ly nước, gần như thất thố đoạt lấy đồ vật, cẩn thận tỉ mỉ.
Đây, đây là…
Dạ Cô Tinh bị động tác bất ngờ của anh ta dọa một trận, không phải năng lực chịu đựng của cô kém, mà là khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi của Nguyệt Vô Tình, khiến cô nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.
Giống như trích tiên bị rớt xuống thần đàn, cùng một đám tiểu quỷ nhảy “vina house”, cảm giác bất hòa ấy, có thể phá vỡ kỷ lục Guinness thế giới.
“Cô…”
“Sao cô lại có Ai Tinh Bàn?”
Dạ Cô Tinh vừa muốn mở miệng, nào ngờ bị Nguyệt Vô Tình cắt ngang, giọng rất cao, ngữ điệu gấp gáp.
Mắt Minh Triệt trừng lớn, trong miệng ngậm sandwich, một tay cầm cốc sữa, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp Nguyệt thần côn thất thố như thế này, loại nét đẹp trần tục, so với bộ dạng giả vờ cao cao tại thượng nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Nếu mà Nguyệt Vô Tình biết suy nghĩ của anh ta, khẳng định không nói hai lời, thẳng thừng hừ lạnh nói với ai kia: “Ai cần vừa mắt anh? Ai thèm anh vừa mắt vậy? Cuồng tự kỷ…”
“Làm sao anh biết Ai Tinh Bàn?” Giọng đột nhiên trầm xuống, mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc này, Nguyệt Vô Tình đã lật la bàn lại, bắt đầu đánh giá mặt sau, biểu cảm mờ mịt không rõ.
Dạ Cô Tinh nhìn động tác của anh ta, cau mày.
Đưa tay ra, giọng điệu trở nên nghiêm khắc, “Trả cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngước mắt, bỗng chốc, khum tay lại, giấu ra sau lưng, “Phu nhân, đắc tội rồi.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, “Sao anh biết thứ này gọi là Ai Tinh Bàn?”
“Tôi không chỉ biết, mà còn có nửa còn lại.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Dạ Cô Tinh, Nguyệt Vô Tình đưa tay ra kéo ở cổ, rút ra một sợi dây nhỏ, một miếng la bàn nho nhỏ hiện ra trước mắt.
Anh ta cầm một nửa trên tay từ từ ghép lại, lúc hai miếng la bàn cách nhau 5cm, một chuyện quỷ dị xảy ra…
Giống như nhận được lực kéo vô hình, hai miếng la bàn hút chặt lấy nhau, sau đó lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được tách ra, hợp lại tiếp, cuối cùng hợp thành một chiếc la bàn hoàn chỉnh.
Nguyệt Vô Tình than khẽ một tiếng, trong mắt vui sướng không thể che dấu, “Đây mới thực sự là… Ai, Tinh, Bàn!”
“Làm sao có thể…”
“Xin hỏi phu nhân một câu, cô làm sao có được nửa Ai Tinh Bàn này?”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lúc, ý nghĩ quay nhanh, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật, “Đây là của sư phụ truyền lại cho tôi.”
Nguyệt Vô Tình ngớ ra, trong mắt chứa nước mắt lững lờ, sau một lúc lâu, lấy hết dũng khí. “Phu nhân là đệ tử của vị cao nhân nào?”
Dạ Cô Tinh nhớ đến lời sư phụ thường nói, tao nhã cười “Tục nhân Dạ Cơ Sơn.”
Dạ, lấy ý nuôi dưỡng ngôi sao sáng chói; Cơ, chính là lẽ trời lẽ phải; Sơn, thay mặt cho tiếng của người ở ẩn.
Nhưng sư phụ nói, người không hiếm lạ với đêm đen, không cách nào hiểu rõ huyền diệu của thiên cơ, cũng không trở thành người trên núi được, dứt khoát thêm một tiền tố cho bản thân… Tục nhân!
Thế tục hồng trần, lăn lội với đời.
Nguyệt Vô Tình giống như sớm đã dự đoán được, “Xem ra, tôi nên gọi cô một tiếng… sư muội.”
“Anh, anh là?”
“Đại đồ đệ Việt Quỳ của môn chủ Dạ Cơ Sơn- môn chủ đời thứ 137 phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu.”
“Việt sư huynh!” Dạ Cô Tinh kinh hãi hô to.
Cô cũng không ngờ tới, đại sư huynh không có duyên phận gặp lại trong miệng sư phụ lại là… Nguyệt, Vô, Tình?!
Một bữa ăn sáng hết sức bình thường, đến cuối cùng lại phát triển thành một bữa tiệc huynh muội gặp mặt, tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
Bao gồm chính cả Dạ Cô Tinh và Nguyệt Vô Tình.
Phái Tuyền Cơ, núi Phiêu Miểu là môn phái huyền học đã được truyền lại hơn nghìn năm, có thể là bắt nguồn từ thời Tùy Đường.
Trong thời kỳ Trinh Quán, đại sư phong thuỷ Lý Thuần Phong và đại sư tướng mệnh học Viên Thiên Canh đã soạn “Thôi bối đồ”, được xưng là quyển sách tiên tri bậc nhất của Trung Quốc, tương truyền là vua Thái Tông Lý Thế Dân vì suy tính vận mệnh quốc gia mà soạn ra.
“Lúc đó, sư tổ phái Tuyền Cơ Lý Thuần Phong dùng chu dịch bát quái tiến hành suy diễn, không ngờ phát không thể cứu vãn, cuối cùng suy tính đến vận mệnh của Trung Quốc hơn 2000 năm sau thời Đường, cho đến khi Viên Thiên Canh đẩy lưng ông ấy, nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nên quay về nghỉ ngơi đi, “Đặt tên là “Thôi bối đồ” có tổng cộng 60 bức tranh vẽ, dưới mỗi bức tranh đều kèm theo lời tiên tri và một bài luật thơ “Tụng Viết”, tiên đoán những sự kiện chính xảy ra trong lịch sử Trung Quốc từ giai đoạn đầu của nhà Đường đến tương lai thống nhất thế giới.”
“Nói như vậy, vẫn là Viên Thiên Canh làm lỡ chuyện rồi?” Dạ Cô Tinh cười khẽ.
Nguyệt Vô Tình rót cho cô một tách trà, mùi trà Phổ Nhĩ thơm ngát bay lên, lúc này, hai người đã sớm đi đến đình nghỉ mát để nói chuyện rõ hơn.
“Phu nhân, tôi… “ Đang nói thì dừng lại, Nguyệt Vô Tình hít một hơi sâu, vẫn giữ bình tĩnh, có một số chuyện rất khó mở lời, “Sư phụ, ông ấy…”
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh âm u, đáy lòng Nguyệt Vô Tình lộp bộp một tiếng.
“Mười năm trước, sư phụ mất tích, không rõ tung tích.”
“Mười năm trước… Chẳng trách…”
Mắt Dạ Cô Tinh lộ vẻ thắc mắc.
“Lúc đầu sư phụ xuống núi, giao mọi công việc lớn nhỏ trong môn phái cho tôi xử lí, cũng giao hẹn là ba năm sau sẽ gặp nhau tại Nam Hồ, Gia Hưng, Chiết Giang. Tôi ở Nam Hồ đợi gần nửa tháng, cũng không thấy người, dùng đủ loại ám hiệu liên hệ, đều không có tin tức, tôi lo sư phụ gặp chuyện, dứt khoát ở lại đại lục, tự mình tìm kiếm, không ngờ, lần này ở lại, chính là tròn 10 năm.”
Dạ Cô Tinh kể lại từ đầu đến cuối chuyện năm đó bị Liên Minh Tử Thần ám sát cho Nguyệt Vô Tình nghe, “Anh Tử Lạc quay về Liên Minh Tử Thần, dưới sự giúp đỡ của Ngân Nguyệt dần dần nắm quyền, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.”
Nguyệt Vô Tình để chén trà xuống, chậm rãi lắc đầu, “Liên Minh Tử Thần cũng là chịu sai khiến của người khác, không thể tra ra cái gì đâu.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Sư huynh hình như biết chuyện gì đó?”
“Núi Phiêu Miểu vốn có hai phái, một là phái Tuyền Cơ, kế thừa y bát của sư tổ Lý Thuần Phong, một là Sơn Âm Chủy, kế thừa y bát của Viên Thiên Canh. Do sư tổ hai bên có mối liên hệ sâu sắc, hai phái mấy nghìn năm qua vô cùng hòa hợp, năm mươi năm trước, sư phụ tiếp nhận chức vụ môn chủ phái Tuyền Cơ, Phạm Âm Ngã tiếp chưởng Sơn Âm Chủy, hai phái liên hợp tổ chức lễ lớn phong thiện, rầm rộ chưa từng có, không ngờ Sơn Âm Chủy đột nhiên gây rối loạn, vậy mà bỏ thuốc trong rượu, mưu toan độc chiếm núi Phiêu Miểu.”
“Cuối cùng, sư phụ cố gắng xoay chuyển tình thế, không chỉ giải trừ được nguy cơ, còn triệt để đuổi Sơn Âm Chủy ra khỏi núi Phiêu Miểu, đến lúc này, phái Tuyền Cơ trở thành môn phái huyền học chính thống, Phạm Âm Ngã mang theo học trò trăn trở lưu lạc đến Hồng Kông, vậy mà dựa vào nghiên cứu phong thủy địa lý mà nổi tiếng trong giới phong thủy Hồng Kông, sáng lập Kim Tước môn, mua được Tân Giới Đại Bộ, Cẩm Điền Chi Nam, Thuyên Loan Chi Bắc của núi Đại Vụ, từ đó khai sơn lập phái, điều thứ nhất môn phái dạy bảo đó là… Phái Tuyền Cơ là kẻ thù muôn đời, không chết không thôi!”
“Theo như lời anh nói, chuyện sư phụ mất tích có liên quan đến Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã?”
“Khả năng rất lớn.”
“Phu nhân!” Minh Triệt vội vàng chạy về phía hai người, vẻ mặt nôn nóng, “Bên bệnh viện gọi điện tới, chức năng sinh lý của Diệp Nhĩ hạ xuống nhanh chóng, tim đột nhiên ngừng đập, đã được đưa vào phòng cấp cứu…”
Mặt Dạ Cô Tinh tái đi, “Đến bệnh viện.”
Đi nhanh hai bước, quay ngược trở lại, không nói lý do kéo Nguyệt Vô Tình đi cùng.
“Phu nhân…”
“Im miệng, gọi tôi là sư muội! Mạng sống của Diệp Nhĩ, toàn bộ đều dựa vào anh và Ai Tinh Bàn…”
…
Nguyệt Vô Tình bỗng nhiên xông vào khiến mấy người trong phòng cấp cứu chết lặng tại chỗ.
“Đi ra ngoài.” Anh lạnh lùng mở miệng.
Y tá nhỏ đuổi theo vào, vẻ mặt khó xử, “Thưa anh, anh thật sự không thể vào…”
“Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài.”
“Rốt cuộc anh là ai, phòng cấp cứu làm sao có thể cho người ngoài xông vào làm loạn!” Một bác sĩ giơ ống kim tiêm phẫn nộ gào thét.
“Người nên đi ra là anh! Tiểu Tần, gọi bảo vệ.” Một bác sĩ khác lên tiếng, Tiểu Tần đương nhiên là đang gọi cô y tá đuổi theo vào kia.
Nguyệt Vô Tình trực tiếp tiến lên, cướp lấy ống tiêm trong tay người bác sĩ nọ, nhìn sắc mặt tái nhợt trên bàn cấp cứu, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ không có chút sinh khí.
“Cút!”
Mấy người bác sĩ tức tới nỗi mặt xanh mét.
Đang lúc giằng co bế tắc, viện trưởng vội vàng chạy đến, “Đều đi ra ngoài! Đi ra…”
“Viện trưởng, ông đang đùa sao? Bệnh nhân không thể bị chậm trễ!”
Vị viện trưởng kia lau mồ hôi lạnh trên trán, nóng lòng muốn quẳng mỗi người ra ngoài như viên gạch, “Nói nhảm gì thế! Bảo ra ngoài thì ra đi… Còn cần công việc nữa không?!”
Trong chốc lát mấy bác sĩ kinh sợ, để lại dụng cụ, chán nản chạy lấy người.
Thấy người đã đi hết, cửa cũng đã đóng lại, Nguyệt Vô Tình lúc này mới lấy Ai Tinh Bàn ra, trong miệng niệm chú…
Bình luận facebook