Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 73+74
Chương 73: Dây dưa ở gara, mối quan hệ bí ẩn
Johnstone né tránh.
“Cô bị điên rồi à?”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Không phải việc của cô.”
“Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!”
Hơi nhíu mày, Dạ Cô Tinh nghiến răng, “Tôi nhắc lại lần nữa, cút ra ngoài.”
“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi cút ra ngoài?” Johnstone cũng bị làm cho phát điên rồi, mặc kệ mọi thứ, mở miệng cự lại.
“Dựa vào đây là phòng phục trang riêng của tôi, phòng riêng.”
“Cô, đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”
“Ha ha… lẽ nào phải nhìn cái vẻ mặt xấu xí của cô, chịu đựng cái tính vô duyên vô cớ của cô mới gọi là biết tốt xấu à? Vậy thì tôi vẫn là cứ không biết tốt xấu đi…”
“Mặt tôi xấu? Tính tình xấu? Cô m* kiếp mở miệng nói kiểu gì đấy?”
Dạ Cô Tinh hít một hơi dài, “Johnstone, tôi chịu cô rồi đấy, đầu có thể nhảy số chút được không? Tôi nhịn cô một hai lần, không có nghĩa là có thể nhịn cô đến lần thứ ba thứ tư.”
Nếu không phải có hiềm nghi về nhà họ Đảng, cô với Johnstone đến người qua đường cũng không phải.
Tiến lên hai bước, đáy mắt Johnstone sớm đã lạnh tanh một mảng, “Dạ Cô Tinh, nếu không phải vì là dựa vào đàn ông, thì cô có dám đứng trước mặt tôi mở miệng trách mắng thẳng thừng như vậy không?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, đuôi mắt thấp thoáng nụ cười ẩn ý, “Tôi có thể.”
Lời lẽ hời hợt, đến cả một chút do dự cũng chưa từng thấy trên khuôn mặt cô.
Johnstone bị chọc tức đến phát cười, đáy mắt vụt qua sự ghét bỏ, hận thép không thể thành gang.
“Tôi nên cười cô ngốc nghếch, hay nên mắng cô đần độn đây. Cô cho rằng, không còn An Tuyển Hoàng chống lưng, cô vẫn có thể lăn lộn trong cái nghề này sao?”
“Tại sao không thể?”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, cô đột nhiên rất hiếu kì thái độ mà Johnstone đối với An Tuyển Hoàng rốt cuộc là gì? Ghét bỏ, khinh thường, thống hận hay là… Không ăn được nho nên bảo nho chua?
“Không có nhà họ An làm chỗ dựa, cô cho rằng cô có thể dễ dàng nhận được những bộ phim này sao? Những đạo diễn kia, bao gồm cả Cohen của hôm nay? Nói cách khác, không có An Tuyển Hoàng, không có nhà họ An, cô, chả, là, cái, đinh,gì, cả!”
“Sau đó thì sao? Cô muốn nói cái gì?”
Johnstone trừng to mắt, “Tôi đã nói rõ ràng như vậy, lẽ nào cô vẫn nghe không hiểu?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu.”
Cô ta nghiến răng, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm thoát thân, đừng đợi đến khi bị người ta vứt bỏ rồi mới sáng mắt ra. Bây giờ quay đầu, vẫn còn kịp.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên choáng váng, nghe xong mà như lọt vào sương mù, Johnstone bộ dạng tận tình khuyên bảo như vậy, cuối cùng là vì điều gì?
“Tôi nói, cô có đang nghe không đấy?” Johnstone hạ thấp giọng.
Dạ Cô Tinh ngước mắt, thơ ơ, nghi ngờ ngày càng sâu sắc.
Johnstone gấp gáp đến nhảy dựng lên, “An Tuyển Hoàng không phải loại người tốt đẹp gì, cô đừng có ngu ngốc nữa!”
Đáy mắt tràn ngập suy nghĩ phức tạp, Dạ Cô Tinh chìm vào trầm tư.
“Này!”
“Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Dạ Cô Tinh giương mắt, ánh mắt sáng rực.
“Dù sao thì cô nghe tôi cũng sẽ không sai đâu.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì chia tay chứ còn gì nữa!”
“Tôi là vợ anh ấy.”
“Vậy thì li hôn.”
Dạ Cô Tinh tợn mắt nhìn cô ta, không có tức giận lúc trước, chỉ là dáng vẻ làm ngơ, quay người lại, sắp xếp lại bàn trang điểm.
Johnstone bị thái độ không lung lay của cô làm tức điên, không nói hai lời, trực tiếp vươn tay nắm chặt lấy vai Dạ Cô Tinh, động tác ngang tàn bạo ngược, chiếc vai trần bị lộ ra, hở ra làn da trắng muốt một mảng phía sau lưng người phụ nữ.
Vệt loang lổ màu tím kia, vết hôn trên cổ cũng đặc biệt rõ ràng.
“Tiện nhân! Không biết xấu hổ…” Lời nói thốt ra.
Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh tanh, thuận tay kéo áo lên, “Đi ra ngoài!”
Không phẫn nộ, không tức giận, chỉ có lạnh lùng vô tận.
Johnstone bất động, chỉ nhìn chằm chằm sau gáy cô. Dường như hận không thể đốt một lỗ.
Dạ Cô Tinh trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài, sầm—
Cửa được đóng lại.
Johnstone lúc này mới từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, cũng không cần quan tâm đây là tình huống gì, trực tiếp giơ tay đập cửa.
“Dạ Cô Tinh, cô mau mở cửa cho tôi. Con mẹ nó đồ đàn bà chết tiệt.”
“Anh ta có gì tốt hả? Sao mà người nào người nấy đều như vậy?”
Mọi người xung quanh thấy ồn ào nên xúm lại xem, chụm đầu xì xào bàn tán.
Johnstone nói là tiếng Trung, giọng Bắc Kinh rất chuản, những người này dù không hiểu cô ta nói gì, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ xem kịch hay.
Samnor phẫn nộ, chỉ cần ngồi nhìn thôi cũng đủ để hóng được ối chuyện.
Cửa bị mở từ bên trong, Johnstone sắc mặt vui vẻ, vừa định mở miệng nói thì lại nhìn thấy Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh tanh, cái nhìn lạnh như nước.
“Tôi không phải Đảng Ninh, không cần cô phải ra tay cứu giúp.”
Johnstone như sét đánh ngang tai, chết lặng ngay tại chỗ.
Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, tất cả quay vẻ yên tĩnh vốn có.
Trương Á đẩy cửa bước vào, “Chị Cô Tinh, chị uống chút nước đi.”
Dạ Cô Tinh đón lấy li nước, “Cho thợ trang điểm vào.”
“Vâng, bây giờ em đi luôn đây.” Trương Á nhìn Dạ Cô Tinh không sao, cũng vui vẻ rời đi.
Bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể người phụ nữ với thân hình duyên dáng vô song, đôi chân thẳng tắp, eo thon, mông đầy đặn, mái tóc mềm mại uyển chuyển buông lơi sau lưng, nhẹ nhàng bay theo gió, đôi môi đỏ như lửa, liếc mắt gợi tình, quả là vưu vật.
Không gian khín mít, cửa kính chống đạn trong suốt, máy móc kêu tích tắc cho thấy sự bí ẩn và tiên tiến của nơi này.
Rose và Alice đồng thời cất bước, một chiếc bàn vuông bằng hợp kim titan trên bàn xếp đầy đủ các loại súng ống đạn dược.
Xách lên một khẩu Đại bàng xa mạc nòng 12.7 li, bước tới, cầm súng và ngắm mục tiêu, “pằng.”
Cú giật mạnh về phía sau khiến miệng cô khẽ run run, nhưng ý cười vẫn không hề thay đổi.
Bloody Rose!
Bốp Bốp Bốp—-
Alice nhìn vào hồng tâm cháy đen, không keo kiệt cho cô lời cổ vũ, “Vẫn lợi hại như vậy…” Dường như thở dài mà không phải là thở dài, dường như chế giễu mà không phải là chế giễu.
Thu tay cầm súng lại, thổi một hơi lên nòng súng đang bốc khói, cảm giác thật giống cao bồi miền tây.
“Cảm ơn.”
Johnstone mỉm cười.
Thuận tay nhặt khẩu Beretta 92F trước mắt lên, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi gương mắt xinh đẹp kia của Rose, nhắm súng vào bia, bóp cò.
Pằng—
Trúng ngay hồng tâm—-
Dạ Cô Tinh thoáng qua một tia sửng sốt, mà nhân viên trong đoàn sớm đã nhìn đến ngốc.
Đạo cụ được mô phỏng y như súng thật, đạn bên trong cũng là thật, bia tập bắn cũng là thật. Động tác ngắm súng dứt khoát của Dạ Cô Tinh và Johnstone vô cùng đẹp mắt, nhưng lại không thể ngờ, phát bắn này thật sự trúng hồng tâm!
Chả trách mà người xem đều ngây ngốc, hai người này là diễn viên, lại không phải là sát thủ thật sự, ở khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nói trúng là trúng chứ?
Johnstone cười lạnh, “Chưa biết trước được ai thắng ai.”, Lời nói vừa dứt động tác nhanh như chớp, véo má đối phương, kế đó, hơi thở sát gần nhau.
Rose nheo mắt, nhưng lại không hề nhìn thấy sự hoảng loạn trong cô, “Biến thái.”
“Còn có biến thái hơn, có muốn… thử không?” Một tay giữ súng, trực tiếp dùng nòng súng mở cổ áo người phụ nữ ra, trườn xuống.
Khuôn mặt đẹp phi giới tính của Johnstone trong chốc lát đầy sự vô lại, đáy mắt mờ ảo.
Nóng súng di chuyển đến trước ngực, Dạ Cô Tinh cau mày, hướng ánh nhìn về phía Johnstone ẩn chứa cảnh cáo.
Ngửi nhẹ một cái, khuôn mặt ngập tràn say mê, “Thật thơm…”
Rose giơ tay, mặt không biểu cảm đẩy cô ta, dường như sớm đã quen hành động lỗ mãng này.
“Alice, tôi khuyên cô đừng có hành động lỗ mãng như thế! Nhiệm vụ lần này được giao trực tiếp, dù cho bị cô nhanh trước một bước giết Capone, công lao cuối cùng vẫn thuộc về tôi mà thôi.”
“Vậy thì đã làm sao? Tôi chính là muốn giành đồ của cô…”
Cười giễu cợt, “Ấu trĩ!”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm, “Rose, cô cả đời này cũng không thoát khỏi tôi đâu…”
“Vậy sao?” Ánh mắt đằng đằng sát khí thoáng qua.
“Muốn giết tôi?” Cô ta không mở mắt, trên mặt là sự trầm tư.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết trong khoảng thời gian kia cô làm gì? Chậc chậc… Đúng là bụng đói vơ quàng!”
Rose cười nhẹ, ánh mắt đầy khinh bỉ, “Có liên quan đến cô à? Tôi chơi với ai, cũng tốt hơn là nhìn Alice cô lâu thêm dù chỉ một chút!”
Cái kẻ biến thái này, là người song tính.
Nở một nụ cười khát máu, “Cô tưởng là tôi không dám giết cô à?”
“Không phải là không dám… mà là… không nỡ!”
Ai không giữ được bình tĩnh trước thì người ấy thua! Đã nhiều năm như vậy, Rose nhìn rất rõ, Alice đối với cô có loại cố chấp tới bệnh hoạn, cô ta muốn nhìn thấy cô phải cầu xin tha thứ, nhưng cô cương quyết không.
Alice sắc mặt lạnh lùng, cười nhẹ, đáy mắt dâng trào thứ ánh sáng khó mà giải thích được.
“Khá là mong chờ cô và Capone chính diện giao chiến…”
Rose hơi sững sờ.
“Cắt! Hôm nay tạm thời đến đây thôi!” Cohen hạ giọng, cả đoàn bắt đầu thu dọn hiện tường.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng thoát vai, biểu cảm biến đổi nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Johnstone đang đắn đo không biết nên mở miệng thế nào, ai biết người phụ nữ xấu xa kia đã xoay người đi luôn.
Trương Á đi theo, giúp Dạ Cô Tinh choàng áo khoác ngoài, “Gió lớn, cẩn thận bị cảm.”
Cô đáp lại một câu cảm ơn, bước chân không hề dừng lại.
Johnstone đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Cô là vợ An Tuyển Hoàng, biết bắn súng… còn biết Đảng Ninh…
Đảng Ninh…
“Samnor, cô đang làm cái gì thế? Sao trông bi thương vậy, vẫn chưa thoát được vai à?”
Johnstone nhếch miệng cười, khoác tay lên vai cô trợ lí, bộ dạng thân thiết, “Nhìn lại cho kĩ đi? Chắc chắn là cô hoa mắt rồi…”
Khuôn mặt trợ lí đầy vẻ khó xử, ánh mắt như nước, sớm đã bị cô yêu tinh nào đó bắt giữ linh hồn. “Có… có lẽ là hoa mắt rồi.”
Diễn xong cảnh quay, Dạ Cô Tinh quay lại phòng trang điểm thay ra bộ đồ của mình, tẩy trang, đeo lên cặp kính râm rồi đi đến chỗ để xe.
Trương Á nói với cô, “Chị Cô Tinh, em cần đi vệ sinh một chút…”
“Đưa túi cho chị, em đi vệ sinh đi, chị ở trong xe đợi em.”
Vừa vào đến hầm để xe, lấy ra chìa khoá, nhạy cảm nhận ra trong không khí có một chút khí tức bất thường.
Cô thở nhẹ hơn, bước chậm tới chỗ rẽ.
“Honey, em đã dỗi lâu như vậy rồi, cũng nên hết giận rồi chứ?” Là giọng Cohen, ngập tràn ám muội, giọng trầm giống như bị bóp nghẹt.
“Hừ, anh tưởng tôi nói chia tay là đùa hả?”
“Lẽ nào không phải? Không có anh, ai đến thỏa mãn cơ thể nhạy cảm này của em đây?” Nụ cười có chút vô liêm sỉ.
“Cả cái trái đất này chả lẽ có mỗi mình anh là đàn ông chắc? Đừng đánh giá bản thân mình quá cao.”
“Johnstone, em nghiêm túc sao?” Sắc mặt đột nhiên trầm mặc.
Gẩy tàn thuốc, “Trên thế giới này có hai loại đàn ông khiến người ta cảm thấy buồn nôn nhất.”
“…”
“Một loại là đến chết cũng vẫn muốn giữ sĩ diện, ngoài ra còn một loại nữa, chính là anh- đồ bám đuôi.”
“Bitch.”
“Đang mắng ai đấy, vịt đực.”
Sắc mặt Cohen dịu lại, hít một hơi thuốc dài, trong lòng anh ta biết rõ đây không phải lúc kích động.
Ngồi trước màn hình điều khiển, nhìn đoạn phim của cô ta và Dạ Cô Tinh, Cohen sớm đã bị chọc đến máu nóng sôi trào, cắn răng chịu đựng mới không bị mất mặt tại đó.
Quan hệ bạn giường của anh ta với Johnstone bắt đầu từ nửa năm trước, mật ngọt được đâu tầm hai ba tháng, thế mà giờ đã bị người đàn bà này đá không thương tiếc rồi.
Nói đến thì vẫn là bởi vì muốn bảo vệ Dạ Cô Tinh, mới chọc tức đến bà cô này.
Khoảng thời gian này, anh ta không thiếu bạn giường, những ngôi sao nhỏ muốn có được vai diễn trong phim của anh ta, đều xếp hàng để cho anh ta chọn, nhưng mà tất cả đều không sánh được với Johnstone, lúc làm luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Còn, cảm giác gì, anh ta cũng không biết giải thích thế nào…
Dù sao, hôm nay bất luận thế nào thì anh ta cũng phải đem món ngon này lên bàn, anh ta đã nhớ nhung rất lâu rồi…
“Honey à, đừng giận nữa, trước đây không phải em nói thích nhất bắp thịt rắn chắc này của anh, lúc ‘yêu’ vừa mạnh mẽ lại còn đủ lực, lẽ nào em lại không muốn nữa sao?”
Johnstone lườm xéo anh ta một cái, “Cohen, anh cho rằng tôi thiếu đàn ông hay sao? Cũng giống như anh không thiếu phụ nữ…”
“Em ghen à?”
Johnstone thật sự muốn bổ não của tên đàn ông này ra, xem xem bên trong có phải toàn là đậu phụ thối hay không!
Lẽ nào người làm nghệ thuật, logic đều khác người thường đến vậy sao?
“Cohen, anh đừng có ngu xuẩn như vậy có được không? Lúc đầu đã giao hẹn cả rồi, có gặp thì sẽ có chia tay, anh bây giờ lại quấn lấy tôi, ý gì đây?”
“Bảo bối, anh nhớ em lắm…” Thuận tay hướng đến bộ ngực phập phồng làm càn.
Đứng nhìn Johnstone có gương mặt điển trai như vậy, nhưng cơ thể lại là vòng nào ra vòng nấy.
Lên giường với người như vậy, có loại cảm giác thành tựu đặc biệt, giống như bạo một người phụ nữ, đồng thời còn áp đảo một người đàn ông…
Quả nhiên, “biến thái” là thương hiệu của mấy người làm nghệ thuật.
Johnstone thoát khỏi bàn tay của anh ta, quay người rời đi, cô ta không rảnh ở đây lề mề với cái tên đầu toàn cỏ này.
Hôm nay Dạ Cô Tinh cái người đàn bà này khiến cô ta tức mãi không thôi, mà điều khiến người ta thấy kinh ngạc nhất… cô ta thế mà lại biết Đảng Ninh…
Là ai đã nói cho cô ta biết?
An Tuyển Hoàng?
Không… Không thể nào! Cái tên đàn ông máu lạnh vô tình đó…
Lẽ nào là Dạ Cô Tinh sinh nghi, thuê thám tử điều tra?
Đây có phải là dấu hiệu cho thấy cô ta đã không còn tin An Tuyển Hoàng nữa?
Thật là… một tin tốt!
Thấy người muốn đi, Cohen làm sao có thể chịu để miếng thịt ngon vụt mất cơ chứ?
Nắm chắt cổ tay đặt vào trong lòng, mặc kệ tiến đến, nụ hôn ướt át đặt trên môi cô gái, bên tai thì thầm khêu gợi, cảm xúc nhất thời khó mà khống chế, thẳng thắn dùng răng cắn nhẹ một cái, hận không thể nhét vào trong miệng, bỏ lưỡi vào trong bụng.
“Bảo bối, em thật đẹp… Nói, có nhớ anh không? Chắc hẳn em cũng đói khá lâu rồi… Yên tâm, hôm nay anh nhất định sẽ làm em thoả mãn.”
Tình tiết phát triển đến như vậy, tiếp theo chính là khung cảnh ướt át hạn chế người xem, Dạ Cô Tinh vẫn không đến mức tiếp tục xem người ta biểu diễn khiêu dâm trực tiếp, đang chuẩn bị rời đi, thì lại nghe thấy một tiếng tát giòn dã.
“Đồ đê tiện! Cô đánh tôi?!”
“Ôi, Cohen, tôi luôn cho rằng anh phong lưu, còn không đến mức hạ lưu, không ngờ, hôm nay hành động của anh đã làm thay đổi cách nhìn của tôi về anh trước đây.”
“Cô mắng tôi hạ lưu?” Lật tay quăng một cú tát, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng đánh phụ nữ, Johnstone nhổ nước bọt, nhổ ra một vũng máu.
“Anh không chỉ hạ lưu, còn không có nhân phẩm? Đánh phụ nữ? Anh vẫn thật là bản lĩnh đấy…”
“Phụ nữ? Cô là phụ nữ sao?” Cohen cười giễu cợt, gằn giọng, “Rất nhiều lúc cô đều ở trên, quên rồi à?”
Đối phó với thể loại vô liêm sỉ, chỉ có thể là càng vô liêm sỉ hơn.
Johnstone cười một cái, “Anh không phải là khá tình nguyện để tôi ép anh hay sao? Anh con mẹ nó chính là không có lòng tự trọng.”
“Được! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, thế nào là không có lòng tự trọng!” Lời vừa dứt kèm theo là tiếng xé quần áo vang lên.
“Cohen, anh dám?”
“Lão tử hôm nay chính là muốn xử cô!”
“Về với con mẹ anh đi.”
Cốp—
Tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên bên cạnh, hai người cuống quýt dừng động tác cùng nhau đeo kính râm lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Đạo diễn Cohen, Samnor!” Dạ Cô Tinh gật đầu coi như chào hỏi, “Trùng hợp nhỉ!”
Tích tích—- tiếng mở khoá xe vang lên không xa trước mặt hai người.
“Trùng…trùng hợp nhỉ?” Trên mặt Cohen có chút ngại ngùng.
Johnstone lại nở nụ cười, vẫy tay, “Hello.”
Không nói thêm câu nào, Dạ Cô Tinh mở cửa xe, khỏi động.
“Hey, nếu không để ý thì cho tôi quá giang một đoạn đi!”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, người phụ nữ đeo kính râm che nửa mặt, một vết hằn đỏ in rõ năm ngón tay trên má. Ánh mắt ném về phía sau, một người đàn ông như Cohen, hai bên má lại có hai vết bạt tai, muốn bao nhiêu hài hước có bấy nhiêu hài hước.
“Lên xe.”
Johnstone ném một nụ hôn gió rồi mở cửa lái ghế phụ, Dạ Cô Tinh đạp ga, chiếc xe phi đi như tên bắn, Johnstone hạ cửa sổ xe, giơ tay phải ra, giơ ngón giữa với người phía sau.
“F*ck.” Cohen gầm gừ.
“Haha! Cohen, anh con mẹ nó chó chết, đi chết đi.” Âm cuối bay theo gió, kèm thoe tiếng cười vui vẻ.
“Nè. Cảm ơn nhé!”
Dạ Cô Tinh cũng không thèm liếc nhìn cô ta, đạp ga, chiếc xe thể thao lao nhanh như gió.
“Lái nhanh như vậy làm gì?”
Dạ Cô Tinh không thèm để ý đến cô ta.
“Này! Cô bị điên rồi à!”
“Câm miệng.”
Johnstone im lặng không nói nữa.
“Chậc chậc…lLamboghini dòng mới nhất, dòng bạch kim, tiền của nhà họ An thật là nhiều…”
“Cô dường như không vừa ý lắm với nhà họ An.”
Johnstone sắc mặt trầm lại, “Tôi không vừa ý chính là An Tuyển Hoàng.”
Chiếc xe phi nước đại, lao vút đi để lại từng trận bụi mù mịt, dường như cả cơ thể muốn bay lên vậy.
“Bởi vì Đảng Ninh sao?” Lời nói của Dạ Cô Tinh bay trong gió, bị gió đập tan tành.
“…Đúng vậy.”
KÉT—– tiếng phanh xe chói tai, Dạ Cô Tinh quay sang nhìn cô ta, như cười mà không phải cười, “Cô với Đảng Ninh là quan hệ gì?”
Gió lặng, bóng cây đu đưa, ánh sáng chiếu qua kẽ lá tạo thành những bóng loang lổ.
Nhất thời trầm mặc, hai bên không nói gì.
Johnstone ánh mắt đầy trầm mặc, Dạ Cô Tinh một mặt xét nét, sự giằng diễn ra một cách âm thầm.
“Tôi và Đảng Ninh…” Hồi lâu, Johnstone cười nhẹ, trong mắt như có tia hồi tưởng, một dòng hoài niệm, lại có chút tự giễu.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, chờ đợi cô ta nói tiếp.
Cô lợi dụng mạng tình báo của nhà họ An, cùng với mạng lưới quan hệ của Dạ Xã, nhưng cũng không điều tra được Johnstone này.
Quay sang điều tra từ người có quan hệ với nhà họ Đảng, cũng không thu được gì.
Cũng chính là nói, Johnstone này, với Đảng Ninh, đáng lẽ không hề có dính líu gì đến nhau cả.
Một người là minh tinh nổi tiếng ở Mỹ với dòng máu lai, còn một người là cô chủ của thế gia quyền lực Đông Nam Á một thời, căn bản không hề có mối liên hệ nào với nhau cả!
“Tôi và cô ấy…”
Chương 74: Bắt nguồn như vậy, tỏ tình với người ta
Một chuyến đi, khiến cho hai người phụ nữ kết duyên.
Khi đó, Johnstone 21 tuổi, Đảng Ninh 18 tuổi.
Một người anh tuấn soái khí, một người ngây thơ lãng mạn. Áo sơ mi denin kèm giày vải, đội thêm chiếc mũ lưỡi chai, Johnstone của lúc đó đẹp trai đúng kiểu cậu thiếu niên, thanh xuân vô địch, nụ cười xấu xa, rất dễ hấp dẫn phụ nữ.
Club, đánh nhau, tình một đêm, cuộc sống vừa thối nát lại phóng túng, cả người đều toát lên mùi vị suy đồi, người quen biết rất nhiều, mà người từng đắc tội cũng không ít.
Hoàn cảnh gặp mặt của cô ta với Đảng Ninh cũng có chút kịch tính, giống như trong phim vậy.
Đắc tội với thiên kim nhà xã hội đen, người ta nhìn cô ta không vừa mắt, nên đã thuê một nhóm côn đồ đến tính sổ. Johnstone trốn trong một nhà hàng Italia. Sau cùng lại mất hết khí phách trốn trong váy một quý cô, mới có thể thoát một kiếp này.
“Này, họ đi rồi, anh mau ra đi…”
Johnstone lúc này mới từ trong váy cô gái kia chui ra, đồng thời cũng đụng trúng ánh mắt trong sáng tươi cười của cô gái.
“Ê, cô còn mặc quần ở bên trong váy hở, ý gì đây?”
Cô gái trong phút chốc đỏ ửng hết cả mặt.
Vài ngày sau, cô ta chui lủi trốn trong căn phòng của quán Bar chỗ cô gái, hai người từ lạ thành quen, sau cùng thậm chí còn thân mật ngủ chung trên một chiếc giường.
Johnstone không có ý định che giấu thân phận nữ của mình, chỉ trách Đảng Ninh quá ngây thơ, luôn cho rằng cô ta là con trai, ngoan cố ở giữa giường chắn một tấm rèm.
“Chiếc giường Kingsize, chúng ta mỗi người một nửa, ngủ đi, ngủ ngon.”
Trong thời khắc đó, Johnstone dường như cảm thấy điên rồ, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp khó tả, không bài xích, ngược lại còn có niềm vui như tia gợn sóng.
Cô ta quyết định sẽ chơi đùa với người con gái này một chút.
“Samnor, tỉnh dậy đi! Mặt trời đã chiếu đến mông rồi…”
Trong kí ức, cái người được cô ta gọi là “mẹ” cũng đã từng đánh thức cô ta dậy mỗi buổi sáng như vậy.
Cô ta đột ngột đưa tay ra, cô gái trọng tâm không ổn định, vừa chạm đến trước ngực, tiến lại gần khẽ ngửi, hôn trộm một cái.
Hôn kêu chụt một cái.
Cô gái lúc đó hai má ửng hồng, đẹp như như hoa nở tháng ba.
“Cô thật dễ đỏ mặt.” Johnstone cười nhẹ.
Ánh mắt đầy vẻ chêu chọc, ánh mắt cô gái né tránh, vẻ nhút nhát có thể thấy rõ.
“Anh bắt nạt người…”
Sự ấm ức xen lẫn tức giận khiến cho Johnstone suýt chút nữa bật cười.
Nụ cười vang vọng trong lồng ngực, từ tính mà quyến rũ, cô gái lén nhìn trộm “anh ta” một cái, tủi thân cắn chặt môi dưới, ánh mắt trong suốt.
Johnstone như thể phát hiện ra một đại lục mới, ánh mắt khó tin nhìn lên người cô gái.
Ồ! Vẫn là một cô gái đơn thuần!
“Tôi không thích bắt nạt người khác, tôi chỉ thích bắt nạt em.”
Cô gái trong trắng đơn thuần nào đã trải qua lời chọc ghẹo không đứng đắn như vậy, lúc này vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách, còn có một chút động lòng mà không muốn cho ai hay biết.
Tuổi chập chững biết yêu, yêu thích con trai ấm áp, nhưng lại cũng khao khát những chàng trai hư hỏng.
Thích dịu dàng như ngọc, đồng thời cũng khó mà chống cự lại những chàng trai mạnh mẽ.
Mà tính xấu xa lưu manh trên người Johnstone đúng kiểu phù hợp với hình tượng” Ác quỷ xấu xa”, chả trách khiến thiếu nữ 18 tuổi động lòng.
Johnstone cũng không biết là mình bị làm sao nữa, vậy mà lại bắt đầu chơi trò mập mờ với người ta.
“Tôi tên Samnor, còn em?”
“Đảng… Đảng Ninh.”
“Ninh Nhi… em bằng lòng làm bạn gái anh chứ?”
“Em… Em đồng ý.”
Hai người phụ nữ, thuận theo tự nhiên tới cạnh nhau, tuy không tránh khỏi trạng thía lửng lơ con cá vàng, tâm trạng chới với trong lòng, nhưng cuộc sống ngọt ngào của hai người vẫn khá là hài hoà.
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, bí mật này khiến cô nhất thời cứng lưỡi, “Hai người là… người yêu?”
Johnstone rút ra điếu thuốc, bật lửa, đưa lại gần, bất ngờ động tác dừng lại, phiền muộn lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, mở cửa sổ để khói theo đó thoát ra, Dạ Cô Tinh không thích mùi thuốc lá, lần này, cô ta nhớ ra rồi.
“Đúng vậy.” Cô ta thở dài, cô đơn và u sầu, “Làm người yêu mười lăm ngày…”
Giấy không gói được lửa, hơn nữa hai người lại cùng ăn cùng ở, Đảng Ninh rất nhanh đã phát hiện ra Johnstone là con gái.
Người con gái bị lừa dối cực kì bi thương, cả thế giới ngay tại giây phút đó như sụp đổ.
“Đảng Ninh đã làm gì cô?” Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn bắt kịp điểm mấu chốt.
Nụ cười bí hiểm, dường như cô ta vẫn là thiếu niên ngỗ nghịch, phóng túng năm đó, “Cô đoán xem.”
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại nổi hứng, tấp xe vào lề đường, triệt để dập khói, dáng vẻ mong muốn cuộc trò chuyện tiếp tục.
“Cô ta cho cô một cái bạt tai? Hay là… nhổ vào mặt cô?”
Johnstone mặt đầy vạch đen, ánh mắt xa xăm, đáy mắt dường như chứa đựng một sự bi thương, sâu lắng như vậy, không phải quá khoa trương.
“Cô ý lấy súng, muốn giết tôi!”
Dạ Cô Tinh kinh ngạc, vuốt cằm đăm chiêu, “Xem ra Đảng Ninh không hề đơn giản.”
“Chính xác là không hề đơn giản.” Nụ cười gượng gạo, Johnstone cũng là lúc đó mới biết, Đảng Ninh là thiên kim xã hội đen, kĩ thuật bắn súng thượng thừa của Johnstone căn bản đọ không lại, chỉ là được người nhà bảo vệ quá tốt nên không biết lòng người hiểm ác.
Nhưng tính bá đạo trời sinh vẫn nằm trong máu, do gia tộc xã hội đen nuôi dưỡng đã ăn sâu vào trong máu, đấu súng với kẻ thù là sự dạy dỗ từ nhỏ của cô, mà Johnstone dám ức hiếp cô, xúc phạm cô, thì nên đáng chết.
Một người con gái vô thường vô nghĩ như vậy, nói thay đổi là thay đổi, không một chút khoan dung. Johnstone biết rằng, lần này cô ta gây ra chuyện rồi.
Thật ra, cô ta cũng khá là thích Đảng Ninh, cái loại khí chất đơn thuần khiến cô ta mê muội, giống như một tên ăn mày nhếch nhác, nhìn người qua đường ăn mặc đẹp mà khao khát, một góc khuất giấu trong lòng, thầm hoang tưởng bản thân cũng có thể thoát khỏi hiện thực mà trở thành họ.
Trong tiềm thức, sự ấm áp đến từ người mẹ vào khoảnh khắc Đảng Ninh gọi cô ta dậy, dường như dùng hoà với hiện thực làm một.
Johnstone không có cách nào phủ nhận, cô ta khát khát thứ tình cảm ấm áp đấy.
Cô ta nghĩ, cô ta là thật sự thích Đảng Ninh, thậm chí còn nảy sinh mong muốn tay trong tay, ý tưởng bên nhau trọn đời.
Nhưng mà, cô ta quên mất, Đảng Ninh là thiên kim tiểu thư được nhà họ Đảng nâng niu trong lòng bàn tay, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cô ta thích Johnstone vì động lòng, không sai.
Nhưng không phải vì vậy mà cô ta có thể nhẫn nhịn bị người khác lừa dối, can tâm tình nguyên vì Johnstone mà làm giảm phẩm giá của mình, chịu bị gia tộc làm khó, sống dưới ánh nhìn hoặc là coi thường, hoặc là thương cảm.
Vì vậy, cô ta lấy súng, cố gắng xoá đi những đoạn kí ức bị sỉ nhục, đồng thời cũng kết liễu người đã đem đến cho cô ta sự sỉ nhục này.
Không cần phải nghi ngờ, đứa trẻ có xã hội đen đứng sau bảo vệ, dù cho là đứa trẻ yếu đuối cũng sẽ không tiếp xúc với hai chữ “mềm lòng”, Đảng Ninh cô chính là ác độc như vậy.
Cái khoảnh khắc bóp cò, trái tim Johnstone tan vỡ, giấc mơ cũng từ đó mà thức tỉnh.
Sau lần tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Giống như một giấc mơ dài, mà cái người con gái tên Đảng Ninh đã lặng lẽ đi vào giấc mơ, cuối cùng, lại lặng lẽ dời đi không một dấu vết.
Trong tim Johnstone ngoài cảm giác nhoi nhói và ghét bỏ sâu hoặc nông, cùng với vết sẹo trên bả vai, ngoài ra, chẳng còn gì cả.
“Cô ấy đi thong dong hơn cô.” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, không biết là mỉa mai hay khen ngợi.
“Đúng vậy.” Johnstone sắc mặt lộ rõ tự giễu, lúc cô ta dùng tình cảm thật, thái độ nghiêm chỉnh muốn “một đời một kiếp”, thì người con gái kia lại bỏ đi không một dấu vết, quả là như giáng một cái bạt tai lên má cô ta, ngoài đau ra thì vẫn chỉ có đau.
“Mấy năm nay, tôi vẫn luôn đi tìm kiếm cô ấy, muốn giải thích rõ với cô ấy…”
“Đáng tiếc giai nhân đã mất, khó mà tìm được.”
Sắc mặt Johnstone trầm lại, cởi bỏ những hồi ức thất vọng trước kia, chỉ còn lại sự căm ghét mạnh mẽ.
“Là An Tuyển Hoàng, là anh ta đã hại hết Đảng Nhi!”
Dạ Cô Tinh không có phản ứng gì, cái chết của Đảng Ninh, An Tuyển Hoàng thật sự có lỗi.
Nhưng trong tình hình ép buộc, An Tuyển Hoàn làm như vậy cũng không có gì là sai cả.
Tuy nhà họ Đảng nhất quyết muốn nhồi nhét một đứa con gái vào bên cạnh An Tuyển Hoàng, không vui, không tình nguyện, vậy thì chỉ có bị huỷ hoại.
An Tuyển Hoàng khi ấy vẫn còn trẻ, thủ đoạn tuy có chút ác độc, nhưng đó lại là cách làm tạo nên tên tuổi.
Đổi lại là Dạ Cô Tinh, trong những tình huống ép bức bất đắc dĩ, cô cũng sẽ làm như vậy.
Tuy sinh ra trong nhà họ Đảng, lớn lên trong xã hội đen, ngoài các kĩ năng sống cơ bản, thì thứ cần thiết phải nắm rõ là bản lĩnh nắm bắt tình hình.
Mặc dù An Tuyển Hoàng đã lộ ra vẻ không thích, nếu Đảng Ninh thông minh một chút thì sẽ không ngoan cố chen chân vào, vọng tưởng trở thành vợ của anh.
Rất khó hình dung ra, Đảnh Ninh như vậy và người dám yêu dám hận trong lời kể của Johnstone là cùng một người.
“Cô đang bào chữa giúp anh ta.” Johnstone sắc mặt u ám.
“Anh ấy là chồng tôi.”
Vì thế, cô trước sau vẫn luôn đứng về phía anh, mặc dù là sai nhưng vẫn muốn cùng anh sai.
Cô tin anh, đồng thời cũng ủng hộ anh vô điều kiện, bởi vì, An Tuyển Hoàng xứng đáng dể cô giao phó toàn bộ lòng tin tưởng.
“Anh ta có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với Ninh Nhi, khó có thể đảm bảo sẽ có một ngày xui xẻo đó sẽ không rơi trên người cô.”
Dạ Cô Tinh lắc đầu, ánh mắt Johnstone toé lửa, “Cô không tin lời tôi?”
“Không.” Dạ Cô Tinh thấy Johnstone một mặt khó tin, cô lại nói tiếp, “Anh ấy sẽ không đối với tôi như vậy đâu.”
“Haha… Cô quá ngây thơ rồi! Trong mắt đàn ông, nhất là với người đàn ông đầy dã tâm, có quyền lực, tiền tài, thì sẽ không thiếu phụ nữ, cô cứ như vậy đâm đầu vào, có đáng không?”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta, ánh mắt sáng rực, “Thứ nhất, tôi không phải Đảng Ninh, không dựa vào quyền thế để ép buộc anh ấy, càng sẽ không có chuyện sau khi bị một người đàn ông tỏ thái độ chán ghét rồi, mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình gả qua đó. Thứ hai, An Tuyển Hoàng không phải người đàn ông như những gì cô nói, anh ấy tốt, chỉ cần tôi biết là được rồi, không cần nghe cô giải thích.”
“Tại sao cô lại bướng bỉnh như thế nhỉ!” Johnstone phát cáu.
“Người bướng bỉnh là cô mới đúng! Đảng Ninh đã chết rồi, đây là sự thật không thể thay đổi, nhà họ Đảng cũng không có sức chống trả lại, đây cũng là sự thật. Nếu cô muốn tìm An Tuyển Hoàng báo thù, vậy được, mời tuỳ ý, chỉ cần cô có bản lĩnh đó, còn nếu như, cô có ý định lợi dụng tôi để trả thù An Tuyển Hoàng, thì cũng không cần khách sáo, bởi vì—-”
“Ai thắng ai thua, chưa thể biết trước được.”
“…”
“Nói tóm lại, nếu cô có bản lĩnh báo thù, tôi không ngăn cản cô. Chỉ là, từ nay về sau, chúng ta là địch chứ không phải bạn, lần sau gặp mặt tôi sẽ không còn bình thản như này hôm nay đâu.”
“An Tuyển Hoàn rốt cuộc có cái gì tốt? Tại sao… cô và cô ấy, bất chấp tất cả đều muốn ở bên cạnh, trở thành người phụ nữ của anh ta?”
Dạ Cô Tinh xoè hai bàn tay, “Rất đơn giản.” Cô nhún vai, “Anh ấy là người mà tôi thích, tôi thích anh ấy.”
“…”
Quay về đến biệt thự Vân Thiên, người giúp việc đã dọn sẵn bàn ăn, chỉ đợi cô vào ngồi.
An Tuyển Hoàng ngồi ở chính diện, đứng dậy, giúp cô kéo ghế ngồi, “Muộn như vậy à?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì sao?” An Tuyển Hoàng quay lại chỗ ngồi, tao nhã ngồi xuống.
“Có chuyện.” Dạ Cô Tinh gật đầu, người đàn ông im lặng chờ đợi câu tiếp theo.
Dạ Cô Tinh thở dài, lời nói thốt ra khiến người khác kinh ngạc, “Em hôm nay… tỏ tình với người ta rồi.”
Johnstone né tránh.
“Cô bị điên rồi à?”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Không phải việc của cô.”
“Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!”
Hơi nhíu mày, Dạ Cô Tinh nghiến răng, “Tôi nhắc lại lần nữa, cút ra ngoài.”
“Cô dựa vào cái gì mà bảo tôi cút ra ngoài?” Johnstone cũng bị làm cho phát điên rồi, mặc kệ mọi thứ, mở miệng cự lại.
“Dựa vào đây là phòng phục trang riêng của tôi, phòng riêng.”
“Cô, đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”
“Ha ha… lẽ nào phải nhìn cái vẻ mặt xấu xí của cô, chịu đựng cái tính vô duyên vô cớ của cô mới gọi là biết tốt xấu à? Vậy thì tôi vẫn là cứ không biết tốt xấu đi…”
“Mặt tôi xấu? Tính tình xấu? Cô m* kiếp mở miệng nói kiểu gì đấy?”
Dạ Cô Tinh hít một hơi dài, “Johnstone, tôi chịu cô rồi đấy, đầu có thể nhảy số chút được không? Tôi nhịn cô một hai lần, không có nghĩa là có thể nhịn cô đến lần thứ ba thứ tư.”
Nếu không phải có hiềm nghi về nhà họ Đảng, cô với Johnstone đến người qua đường cũng không phải.
Tiến lên hai bước, đáy mắt Johnstone sớm đã lạnh tanh một mảng, “Dạ Cô Tinh, nếu không phải vì là dựa vào đàn ông, thì cô có dám đứng trước mặt tôi mở miệng trách mắng thẳng thừng như vậy không?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, đuôi mắt thấp thoáng nụ cười ẩn ý, “Tôi có thể.”
Lời lẽ hời hợt, đến cả một chút do dự cũng chưa từng thấy trên khuôn mặt cô.
Johnstone bị chọc tức đến phát cười, đáy mắt vụt qua sự ghét bỏ, hận thép không thể thành gang.
“Tôi nên cười cô ngốc nghếch, hay nên mắng cô đần độn đây. Cô cho rằng, không còn An Tuyển Hoàng chống lưng, cô vẫn có thể lăn lộn trong cái nghề này sao?”
“Tại sao không thể?”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, cô đột nhiên rất hiếu kì thái độ mà Johnstone đối với An Tuyển Hoàng rốt cuộc là gì? Ghét bỏ, khinh thường, thống hận hay là… Không ăn được nho nên bảo nho chua?
“Không có nhà họ An làm chỗ dựa, cô cho rằng cô có thể dễ dàng nhận được những bộ phim này sao? Những đạo diễn kia, bao gồm cả Cohen của hôm nay? Nói cách khác, không có An Tuyển Hoàng, không có nhà họ An, cô, chả, là, cái, đinh,gì, cả!”
“Sau đó thì sao? Cô muốn nói cái gì?”
Johnstone trừng to mắt, “Tôi đã nói rõ ràng như vậy, lẽ nào cô vẫn nghe không hiểu?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu.”
Cô ta nghiến răng, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm thoát thân, đừng đợi đến khi bị người ta vứt bỏ rồi mới sáng mắt ra. Bây giờ quay đầu, vẫn còn kịp.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên choáng váng, nghe xong mà như lọt vào sương mù, Johnstone bộ dạng tận tình khuyên bảo như vậy, cuối cùng là vì điều gì?
“Tôi nói, cô có đang nghe không đấy?” Johnstone hạ thấp giọng.
Dạ Cô Tinh ngước mắt, thơ ơ, nghi ngờ ngày càng sâu sắc.
Johnstone gấp gáp đến nhảy dựng lên, “An Tuyển Hoàng không phải loại người tốt đẹp gì, cô đừng có ngu ngốc nữa!”
Đáy mắt tràn ngập suy nghĩ phức tạp, Dạ Cô Tinh chìm vào trầm tư.
“Này!”
“Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Dạ Cô Tinh giương mắt, ánh mắt sáng rực.
“Dù sao thì cô nghe tôi cũng sẽ không sai đâu.”
“Sau đó thì sao?”
“Thì chia tay chứ còn gì nữa!”
“Tôi là vợ anh ấy.”
“Vậy thì li hôn.”
Dạ Cô Tinh tợn mắt nhìn cô ta, không có tức giận lúc trước, chỉ là dáng vẻ làm ngơ, quay người lại, sắp xếp lại bàn trang điểm.
Johnstone bị thái độ không lung lay của cô làm tức điên, không nói hai lời, trực tiếp vươn tay nắm chặt lấy vai Dạ Cô Tinh, động tác ngang tàn bạo ngược, chiếc vai trần bị lộ ra, hở ra làn da trắng muốt một mảng phía sau lưng người phụ nữ.
Vệt loang lổ màu tím kia, vết hôn trên cổ cũng đặc biệt rõ ràng.
“Tiện nhân! Không biết xấu hổ…” Lời nói thốt ra.
Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh tanh, thuận tay kéo áo lên, “Đi ra ngoài!”
Không phẫn nộ, không tức giận, chỉ có lạnh lùng vô tận.
Johnstone bất động, chỉ nhìn chằm chằm sau gáy cô. Dường như hận không thể đốt một lỗ.
Dạ Cô Tinh trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài, sầm—
Cửa được đóng lại.
Johnstone lúc này mới từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, cũng không cần quan tâm đây là tình huống gì, trực tiếp giơ tay đập cửa.
“Dạ Cô Tinh, cô mau mở cửa cho tôi. Con mẹ nó đồ đàn bà chết tiệt.”
“Anh ta có gì tốt hả? Sao mà người nào người nấy đều như vậy?”
Mọi người xung quanh thấy ồn ào nên xúm lại xem, chụm đầu xì xào bàn tán.
Johnstone nói là tiếng Trung, giọng Bắc Kinh rất chuản, những người này dù không hiểu cô ta nói gì, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ xem kịch hay.
Samnor phẫn nộ, chỉ cần ngồi nhìn thôi cũng đủ để hóng được ối chuyện.
Cửa bị mở từ bên trong, Johnstone sắc mặt vui vẻ, vừa định mở miệng nói thì lại nhìn thấy Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh tanh, cái nhìn lạnh như nước.
“Tôi không phải Đảng Ninh, không cần cô phải ra tay cứu giúp.”
Johnstone như sét đánh ngang tai, chết lặng ngay tại chỗ.
Tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, tất cả quay vẻ yên tĩnh vốn có.
Trương Á đẩy cửa bước vào, “Chị Cô Tinh, chị uống chút nước đi.”
Dạ Cô Tinh đón lấy li nước, “Cho thợ trang điểm vào.”
“Vâng, bây giờ em đi luôn đây.” Trương Á nhìn Dạ Cô Tinh không sao, cũng vui vẻ rời đi.
Bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể người phụ nữ với thân hình duyên dáng vô song, đôi chân thẳng tắp, eo thon, mông đầy đặn, mái tóc mềm mại uyển chuyển buông lơi sau lưng, nhẹ nhàng bay theo gió, đôi môi đỏ như lửa, liếc mắt gợi tình, quả là vưu vật.
Không gian khín mít, cửa kính chống đạn trong suốt, máy móc kêu tích tắc cho thấy sự bí ẩn và tiên tiến của nơi này.
Rose và Alice đồng thời cất bước, một chiếc bàn vuông bằng hợp kim titan trên bàn xếp đầy đủ các loại súng ống đạn dược.
Xách lên một khẩu Đại bàng xa mạc nòng 12.7 li, bước tới, cầm súng và ngắm mục tiêu, “pằng.”
Cú giật mạnh về phía sau khiến miệng cô khẽ run run, nhưng ý cười vẫn không hề thay đổi.
Bloody Rose!
Bốp Bốp Bốp—-
Alice nhìn vào hồng tâm cháy đen, không keo kiệt cho cô lời cổ vũ, “Vẫn lợi hại như vậy…” Dường như thở dài mà không phải là thở dài, dường như chế giễu mà không phải là chế giễu.
Thu tay cầm súng lại, thổi một hơi lên nòng súng đang bốc khói, cảm giác thật giống cao bồi miền tây.
“Cảm ơn.”
Johnstone mỉm cười.
Thuận tay nhặt khẩu Beretta 92F trước mắt lên, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi gương mắt xinh đẹp kia của Rose, nhắm súng vào bia, bóp cò.
Pằng—
Trúng ngay hồng tâm—-
Dạ Cô Tinh thoáng qua một tia sửng sốt, mà nhân viên trong đoàn sớm đã nhìn đến ngốc.
Đạo cụ được mô phỏng y như súng thật, đạn bên trong cũng là thật, bia tập bắn cũng là thật. Động tác ngắm súng dứt khoát của Dạ Cô Tinh và Johnstone vô cùng đẹp mắt, nhưng lại không thể ngờ, phát bắn này thật sự trúng hồng tâm!
Chả trách mà người xem đều ngây ngốc, hai người này là diễn viên, lại không phải là sát thủ thật sự, ở khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể nói trúng là trúng chứ?
Johnstone cười lạnh, “Chưa biết trước được ai thắng ai.”, Lời nói vừa dứt động tác nhanh như chớp, véo má đối phương, kế đó, hơi thở sát gần nhau.
Rose nheo mắt, nhưng lại không hề nhìn thấy sự hoảng loạn trong cô, “Biến thái.”
“Còn có biến thái hơn, có muốn… thử không?” Một tay giữ súng, trực tiếp dùng nòng súng mở cổ áo người phụ nữ ra, trườn xuống.
Khuôn mặt đẹp phi giới tính của Johnstone trong chốc lát đầy sự vô lại, đáy mắt mờ ảo.
Nóng súng di chuyển đến trước ngực, Dạ Cô Tinh cau mày, hướng ánh nhìn về phía Johnstone ẩn chứa cảnh cáo.
Ngửi nhẹ một cái, khuôn mặt ngập tràn say mê, “Thật thơm…”
Rose giơ tay, mặt không biểu cảm đẩy cô ta, dường như sớm đã quen hành động lỗ mãng này.
“Alice, tôi khuyên cô đừng có hành động lỗ mãng như thế! Nhiệm vụ lần này được giao trực tiếp, dù cho bị cô nhanh trước một bước giết Capone, công lao cuối cùng vẫn thuộc về tôi mà thôi.”
“Vậy thì đã làm sao? Tôi chính là muốn giành đồ của cô…”
Cười giễu cợt, “Ấu trĩ!”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm, “Rose, cô cả đời này cũng không thoát khỏi tôi đâu…”
“Vậy sao?” Ánh mắt đằng đằng sát khí thoáng qua.
“Muốn giết tôi?” Cô ta không mở mắt, trên mặt là sự trầm tư.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết trong khoảng thời gian kia cô làm gì? Chậc chậc… Đúng là bụng đói vơ quàng!”
Rose cười nhẹ, ánh mắt đầy khinh bỉ, “Có liên quan đến cô à? Tôi chơi với ai, cũng tốt hơn là nhìn Alice cô lâu thêm dù chỉ một chút!”
Cái kẻ biến thái này, là người song tính.
Nở một nụ cười khát máu, “Cô tưởng là tôi không dám giết cô à?”
“Không phải là không dám… mà là… không nỡ!”
Ai không giữ được bình tĩnh trước thì người ấy thua! Đã nhiều năm như vậy, Rose nhìn rất rõ, Alice đối với cô có loại cố chấp tới bệnh hoạn, cô ta muốn nhìn thấy cô phải cầu xin tha thứ, nhưng cô cương quyết không.
Alice sắc mặt lạnh lùng, cười nhẹ, đáy mắt dâng trào thứ ánh sáng khó mà giải thích được.
“Khá là mong chờ cô và Capone chính diện giao chiến…”
Rose hơi sững sờ.
“Cắt! Hôm nay tạm thời đến đây thôi!” Cohen hạ giọng, cả đoàn bắt đầu thu dọn hiện tường.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng thoát vai, biểu cảm biến đổi nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Johnstone đang đắn đo không biết nên mở miệng thế nào, ai biết người phụ nữ xấu xa kia đã xoay người đi luôn.
Trương Á đi theo, giúp Dạ Cô Tinh choàng áo khoác ngoài, “Gió lớn, cẩn thận bị cảm.”
Cô đáp lại một câu cảm ơn, bước chân không hề dừng lại.
Johnstone đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Cô là vợ An Tuyển Hoàng, biết bắn súng… còn biết Đảng Ninh…
Đảng Ninh…
“Samnor, cô đang làm cái gì thế? Sao trông bi thương vậy, vẫn chưa thoát được vai à?”
Johnstone nhếch miệng cười, khoác tay lên vai cô trợ lí, bộ dạng thân thiết, “Nhìn lại cho kĩ đi? Chắc chắn là cô hoa mắt rồi…”
Khuôn mặt trợ lí đầy vẻ khó xử, ánh mắt như nước, sớm đã bị cô yêu tinh nào đó bắt giữ linh hồn. “Có… có lẽ là hoa mắt rồi.”
Diễn xong cảnh quay, Dạ Cô Tinh quay lại phòng trang điểm thay ra bộ đồ của mình, tẩy trang, đeo lên cặp kính râm rồi đi đến chỗ để xe.
Trương Á nói với cô, “Chị Cô Tinh, em cần đi vệ sinh một chút…”
“Đưa túi cho chị, em đi vệ sinh đi, chị ở trong xe đợi em.”
Vừa vào đến hầm để xe, lấy ra chìa khoá, nhạy cảm nhận ra trong không khí có một chút khí tức bất thường.
Cô thở nhẹ hơn, bước chậm tới chỗ rẽ.
“Honey, em đã dỗi lâu như vậy rồi, cũng nên hết giận rồi chứ?” Là giọng Cohen, ngập tràn ám muội, giọng trầm giống như bị bóp nghẹt.
“Hừ, anh tưởng tôi nói chia tay là đùa hả?”
“Lẽ nào không phải? Không có anh, ai đến thỏa mãn cơ thể nhạy cảm này của em đây?” Nụ cười có chút vô liêm sỉ.
“Cả cái trái đất này chả lẽ có mỗi mình anh là đàn ông chắc? Đừng đánh giá bản thân mình quá cao.”
“Johnstone, em nghiêm túc sao?” Sắc mặt đột nhiên trầm mặc.
Gẩy tàn thuốc, “Trên thế giới này có hai loại đàn ông khiến người ta cảm thấy buồn nôn nhất.”
“…”
“Một loại là đến chết cũng vẫn muốn giữ sĩ diện, ngoài ra còn một loại nữa, chính là anh- đồ bám đuôi.”
“Bitch.”
“Đang mắng ai đấy, vịt đực.”
Sắc mặt Cohen dịu lại, hít một hơi thuốc dài, trong lòng anh ta biết rõ đây không phải lúc kích động.
Ngồi trước màn hình điều khiển, nhìn đoạn phim của cô ta và Dạ Cô Tinh, Cohen sớm đã bị chọc đến máu nóng sôi trào, cắn răng chịu đựng mới không bị mất mặt tại đó.
Quan hệ bạn giường của anh ta với Johnstone bắt đầu từ nửa năm trước, mật ngọt được đâu tầm hai ba tháng, thế mà giờ đã bị người đàn bà này đá không thương tiếc rồi.
Nói đến thì vẫn là bởi vì muốn bảo vệ Dạ Cô Tinh, mới chọc tức đến bà cô này.
Khoảng thời gian này, anh ta không thiếu bạn giường, những ngôi sao nhỏ muốn có được vai diễn trong phim của anh ta, đều xếp hàng để cho anh ta chọn, nhưng mà tất cả đều không sánh được với Johnstone, lúc làm luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Còn, cảm giác gì, anh ta cũng không biết giải thích thế nào…
Dù sao, hôm nay bất luận thế nào thì anh ta cũng phải đem món ngon này lên bàn, anh ta đã nhớ nhung rất lâu rồi…
“Honey à, đừng giận nữa, trước đây không phải em nói thích nhất bắp thịt rắn chắc này của anh, lúc ‘yêu’ vừa mạnh mẽ lại còn đủ lực, lẽ nào em lại không muốn nữa sao?”
Johnstone lườm xéo anh ta một cái, “Cohen, anh cho rằng tôi thiếu đàn ông hay sao? Cũng giống như anh không thiếu phụ nữ…”
“Em ghen à?”
Johnstone thật sự muốn bổ não của tên đàn ông này ra, xem xem bên trong có phải toàn là đậu phụ thối hay không!
Lẽ nào người làm nghệ thuật, logic đều khác người thường đến vậy sao?
“Cohen, anh đừng có ngu xuẩn như vậy có được không? Lúc đầu đã giao hẹn cả rồi, có gặp thì sẽ có chia tay, anh bây giờ lại quấn lấy tôi, ý gì đây?”
“Bảo bối, anh nhớ em lắm…” Thuận tay hướng đến bộ ngực phập phồng làm càn.
Đứng nhìn Johnstone có gương mặt điển trai như vậy, nhưng cơ thể lại là vòng nào ra vòng nấy.
Lên giường với người như vậy, có loại cảm giác thành tựu đặc biệt, giống như bạo một người phụ nữ, đồng thời còn áp đảo một người đàn ông…
Quả nhiên, “biến thái” là thương hiệu của mấy người làm nghệ thuật.
Johnstone thoát khỏi bàn tay của anh ta, quay người rời đi, cô ta không rảnh ở đây lề mề với cái tên đầu toàn cỏ này.
Hôm nay Dạ Cô Tinh cái người đàn bà này khiến cô ta tức mãi không thôi, mà điều khiến người ta thấy kinh ngạc nhất… cô ta thế mà lại biết Đảng Ninh…
Là ai đã nói cho cô ta biết?
An Tuyển Hoàng?
Không… Không thể nào! Cái tên đàn ông máu lạnh vô tình đó…
Lẽ nào là Dạ Cô Tinh sinh nghi, thuê thám tử điều tra?
Đây có phải là dấu hiệu cho thấy cô ta đã không còn tin An Tuyển Hoàng nữa?
Thật là… một tin tốt!
Thấy người muốn đi, Cohen làm sao có thể chịu để miếng thịt ngon vụt mất cơ chứ?
Nắm chắt cổ tay đặt vào trong lòng, mặc kệ tiến đến, nụ hôn ướt át đặt trên môi cô gái, bên tai thì thầm khêu gợi, cảm xúc nhất thời khó mà khống chế, thẳng thắn dùng răng cắn nhẹ một cái, hận không thể nhét vào trong miệng, bỏ lưỡi vào trong bụng.
“Bảo bối, em thật đẹp… Nói, có nhớ anh không? Chắc hẳn em cũng đói khá lâu rồi… Yên tâm, hôm nay anh nhất định sẽ làm em thoả mãn.”
Tình tiết phát triển đến như vậy, tiếp theo chính là khung cảnh ướt át hạn chế người xem, Dạ Cô Tinh vẫn không đến mức tiếp tục xem người ta biểu diễn khiêu dâm trực tiếp, đang chuẩn bị rời đi, thì lại nghe thấy một tiếng tát giòn dã.
“Đồ đê tiện! Cô đánh tôi?!”
“Ôi, Cohen, tôi luôn cho rằng anh phong lưu, còn không đến mức hạ lưu, không ngờ, hôm nay hành động của anh đã làm thay đổi cách nhìn của tôi về anh trước đây.”
“Cô mắng tôi hạ lưu?” Lật tay quăng một cú tát, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng đánh phụ nữ, Johnstone nhổ nước bọt, nhổ ra một vũng máu.
“Anh không chỉ hạ lưu, còn không có nhân phẩm? Đánh phụ nữ? Anh vẫn thật là bản lĩnh đấy…”
“Phụ nữ? Cô là phụ nữ sao?” Cohen cười giễu cợt, gằn giọng, “Rất nhiều lúc cô đều ở trên, quên rồi à?”
Đối phó với thể loại vô liêm sỉ, chỉ có thể là càng vô liêm sỉ hơn.
Johnstone cười một cái, “Anh không phải là khá tình nguyện để tôi ép anh hay sao? Anh con mẹ nó chính là không có lòng tự trọng.”
“Được! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, thế nào là không có lòng tự trọng!” Lời vừa dứt kèm theo là tiếng xé quần áo vang lên.
“Cohen, anh dám?”
“Lão tử hôm nay chính là muốn xử cô!”
“Về với con mẹ anh đi.”
Cốp—
Tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên bên cạnh, hai người cuống quýt dừng động tác cùng nhau đeo kính râm lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Đạo diễn Cohen, Samnor!” Dạ Cô Tinh gật đầu coi như chào hỏi, “Trùng hợp nhỉ!”
Tích tích—- tiếng mở khoá xe vang lên không xa trước mặt hai người.
“Trùng…trùng hợp nhỉ?” Trên mặt Cohen có chút ngại ngùng.
Johnstone lại nở nụ cười, vẫy tay, “Hello.”
Không nói thêm câu nào, Dạ Cô Tinh mở cửa xe, khỏi động.
“Hey, nếu không để ý thì cho tôi quá giang một đoạn đi!”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, người phụ nữ đeo kính râm che nửa mặt, một vết hằn đỏ in rõ năm ngón tay trên má. Ánh mắt ném về phía sau, một người đàn ông như Cohen, hai bên má lại có hai vết bạt tai, muốn bao nhiêu hài hước có bấy nhiêu hài hước.
“Lên xe.”
Johnstone ném một nụ hôn gió rồi mở cửa lái ghế phụ, Dạ Cô Tinh đạp ga, chiếc xe phi đi như tên bắn, Johnstone hạ cửa sổ xe, giơ tay phải ra, giơ ngón giữa với người phía sau.
“F*ck.” Cohen gầm gừ.
“Haha! Cohen, anh con mẹ nó chó chết, đi chết đi.” Âm cuối bay theo gió, kèm thoe tiếng cười vui vẻ.
“Nè. Cảm ơn nhé!”
Dạ Cô Tinh cũng không thèm liếc nhìn cô ta, đạp ga, chiếc xe thể thao lao nhanh như gió.
“Lái nhanh như vậy làm gì?”
Dạ Cô Tinh không thèm để ý đến cô ta.
“Này! Cô bị điên rồi à!”
“Câm miệng.”
Johnstone im lặng không nói nữa.
“Chậc chậc…lLamboghini dòng mới nhất, dòng bạch kim, tiền của nhà họ An thật là nhiều…”
“Cô dường như không vừa ý lắm với nhà họ An.”
Johnstone sắc mặt trầm lại, “Tôi không vừa ý chính là An Tuyển Hoàng.”
Chiếc xe phi nước đại, lao vút đi để lại từng trận bụi mù mịt, dường như cả cơ thể muốn bay lên vậy.
“Bởi vì Đảng Ninh sao?” Lời nói của Dạ Cô Tinh bay trong gió, bị gió đập tan tành.
“…Đúng vậy.”
KÉT—– tiếng phanh xe chói tai, Dạ Cô Tinh quay sang nhìn cô ta, như cười mà không phải cười, “Cô với Đảng Ninh là quan hệ gì?”
Gió lặng, bóng cây đu đưa, ánh sáng chiếu qua kẽ lá tạo thành những bóng loang lổ.
Nhất thời trầm mặc, hai bên không nói gì.
Johnstone ánh mắt đầy trầm mặc, Dạ Cô Tinh một mặt xét nét, sự giằng diễn ra một cách âm thầm.
“Tôi và Đảng Ninh…” Hồi lâu, Johnstone cười nhẹ, trong mắt như có tia hồi tưởng, một dòng hoài niệm, lại có chút tự giễu.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, chờ đợi cô ta nói tiếp.
Cô lợi dụng mạng tình báo của nhà họ An, cùng với mạng lưới quan hệ của Dạ Xã, nhưng cũng không điều tra được Johnstone này.
Quay sang điều tra từ người có quan hệ với nhà họ Đảng, cũng không thu được gì.
Cũng chính là nói, Johnstone này, với Đảng Ninh, đáng lẽ không hề có dính líu gì đến nhau cả.
Một người là minh tinh nổi tiếng ở Mỹ với dòng máu lai, còn một người là cô chủ của thế gia quyền lực Đông Nam Á một thời, căn bản không hề có mối liên hệ nào với nhau cả!
“Tôi và cô ấy…”
Chương 74: Bắt nguồn như vậy, tỏ tình với người ta
Một chuyến đi, khiến cho hai người phụ nữ kết duyên.
Khi đó, Johnstone 21 tuổi, Đảng Ninh 18 tuổi.
Một người anh tuấn soái khí, một người ngây thơ lãng mạn. Áo sơ mi denin kèm giày vải, đội thêm chiếc mũ lưỡi chai, Johnstone của lúc đó đẹp trai đúng kiểu cậu thiếu niên, thanh xuân vô địch, nụ cười xấu xa, rất dễ hấp dẫn phụ nữ.
Club, đánh nhau, tình một đêm, cuộc sống vừa thối nát lại phóng túng, cả người đều toát lên mùi vị suy đồi, người quen biết rất nhiều, mà người từng đắc tội cũng không ít.
Hoàn cảnh gặp mặt của cô ta với Đảng Ninh cũng có chút kịch tính, giống như trong phim vậy.
Đắc tội với thiên kim nhà xã hội đen, người ta nhìn cô ta không vừa mắt, nên đã thuê một nhóm côn đồ đến tính sổ. Johnstone trốn trong một nhà hàng Italia. Sau cùng lại mất hết khí phách trốn trong váy một quý cô, mới có thể thoát một kiếp này.
“Này, họ đi rồi, anh mau ra đi…”
Johnstone lúc này mới từ trong váy cô gái kia chui ra, đồng thời cũng đụng trúng ánh mắt trong sáng tươi cười của cô gái.
“Ê, cô còn mặc quần ở bên trong váy hở, ý gì đây?”
Cô gái trong phút chốc đỏ ửng hết cả mặt.
Vài ngày sau, cô ta chui lủi trốn trong căn phòng của quán Bar chỗ cô gái, hai người từ lạ thành quen, sau cùng thậm chí còn thân mật ngủ chung trên một chiếc giường.
Johnstone không có ý định che giấu thân phận nữ của mình, chỉ trách Đảng Ninh quá ngây thơ, luôn cho rằng cô ta là con trai, ngoan cố ở giữa giường chắn một tấm rèm.
“Chiếc giường Kingsize, chúng ta mỗi người một nửa, ngủ đi, ngủ ngon.”
Trong thời khắc đó, Johnstone dường như cảm thấy điên rồ, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp khó tả, không bài xích, ngược lại còn có niềm vui như tia gợn sóng.
Cô ta quyết định sẽ chơi đùa với người con gái này một chút.
“Samnor, tỉnh dậy đi! Mặt trời đã chiếu đến mông rồi…”
Trong kí ức, cái người được cô ta gọi là “mẹ” cũng đã từng đánh thức cô ta dậy mỗi buổi sáng như vậy.
Cô ta đột ngột đưa tay ra, cô gái trọng tâm không ổn định, vừa chạm đến trước ngực, tiến lại gần khẽ ngửi, hôn trộm một cái.
Hôn kêu chụt một cái.
Cô gái lúc đó hai má ửng hồng, đẹp như như hoa nở tháng ba.
“Cô thật dễ đỏ mặt.” Johnstone cười nhẹ.
Ánh mắt đầy vẻ chêu chọc, ánh mắt cô gái né tránh, vẻ nhút nhát có thể thấy rõ.
“Anh bắt nạt người…”
Sự ấm ức xen lẫn tức giận khiến cho Johnstone suýt chút nữa bật cười.
Nụ cười vang vọng trong lồng ngực, từ tính mà quyến rũ, cô gái lén nhìn trộm “anh ta” một cái, tủi thân cắn chặt môi dưới, ánh mắt trong suốt.
Johnstone như thể phát hiện ra một đại lục mới, ánh mắt khó tin nhìn lên người cô gái.
Ồ! Vẫn là một cô gái đơn thuần!
“Tôi không thích bắt nạt người khác, tôi chỉ thích bắt nạt em.”
Cô gái trong trắng đơn thuần nào đã trải qua lời chọc ghẹo không đứng đắn như vậy, lúc này vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách, còn có một chút động lòng mà không muốn cho ai hay biết.
Tuổi chập chững biết yêu, yêu thích con trai ấm áp, nhưng lại cũng khao khát những chàng trai hư hỏng.
Thích dịu dàng như ngọc, đồng thời cũng khó mà chống cự lại những chàng trai mạnh mẽ.
Mà tính xấu xa lưu manh trên người Johnstone đúng kiểu phù hợp với hình tượng” Ác quỷ xấu xa”, chả trách khiến thiếu nữ 18 tuổi động lòng.
Johnstone cũng không biết là mình bị làm sao nữa, vậy mà lại bắt đầu chơi trò mập mờ với người ta.
“Tôi tên Samnor, còn em?”
“Đảng… Đảng Ninh.”
“Ninh Nhi… em bằng lòng làm bạn gái anh chứ?”
“Em… Em đồng ý.”
Hai người phụ nữ, thuận theo tự nhiên tới cạnh nhau, tuy không tránh khỏi trạng thía lửng lơ con cá vàng, tâm trạng chới với trong lòng, nhưng cuộc sống ngọt ngào của hai người vẫn khá là hài hoà.
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, bí mật này khiến cô nhất thời cứng lưỡi, “Hai người là… người yêu?”
Johnstone rút ra điếu thuốc, bật lửa, đưa lại gần, bất ngờ động tác dừng lại, phiền muộn lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, mở cửa sổ để khói theo đó thoát ra, Dạ Cô Tinh không thích mùi thuốc lá, lần này, cô ta nhớ ra rồi.
“Đúng vậy.” Cô ta thở dài, cô đơn và u sầu, “Làm người yêu mười lăm ngày…”
Giấy không gói được lửa, hơn nữa hai người lại cùng ăn cùng ở, Đảng Ninh rất nhanh đã phát hiện ra Johnstone là con gái.
Người con gái bị lừa dối cực kì bi thương, cả thế giới ngay tại giây phút đó như sụp đổ.
“Đảng Ninh đã làm gì cô?” Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn bắt kịp điểm mấu chốt.
Nụ cười bí hiểm, dường như cô ta vẫn là thiếu niên ngỗ nghịch, phóng túng năm đó, “Cô đoán xem.”
Dạ Cô Tinh tự nhiên lại nổi hứng, tấp xe vào lề đường, triệt để dập khói, dáng vẻ mong muốn cuộc trò chuyện tiếp tục.
“Cô ta cho cô một cái bạt tai? Hay là… nhổ vào mặt cô?”
Johnstone mặt đầy vạch đen, ánh mắt xa xăm, đáy mắt dường như chứa đựng một sự bi thương, sâu lắng như vậy, không phải quá khoa trương.
“Cô ý lấy súng, muốn giết tôi!”
Dạ Cô Tinh kinh ngạc, vuốt cằm đăm chiêu, “Xem ra Đảng Ninh không hề đơn giản.”
“Chính xác là không hề đơn giản.” Nụ cười gượng gạo, Johnstone cũng là lúc đó mới biết, Đảng Ninh là thiên kim xã hội đen, kĩ thuật bắn súng thượng thừa của Johnstone căn bản đọ không lại, chỉ là được người nhà bảo vệ quá tốt nên không biết lòng người hiểm ác.
Nhưng tính bá đạo trời sinh vẫn nằm trong máu, do gia tộc xã hội đen nuôi dưỡng đã ăn sâu vào trong máu, đấu súng với kẻ thù là sự dạy dỗ từ nhỏ của cô, mà Johnstone dám ức hiếp cô, xúc phạm cô, thì nên đáng chết.
Một người con gái vô thường vô nghĩ như vậy, nói thay đổi là thay đổi, không một chút khoan dung. Johnstone biết rằng, lần này cô ta gây ra chuyện rồi.
Thật ra, cô ta cũng khá là thích Đảng Ninh, cái loại khí chất đơn thuần khiến cô ta mê muội, giống như một tên ăn mày nhếch nhác, nhìn người qua đường ăn mặc đẹp mà khao khát, một góc khuất giấu trong lòng, thầm hoang tưởng bản thân cũng có thể thoát khỏi hiện thực mà trở thành họ.
Trong tiềm thức, sự ấm áp đến từ người mẹ vào khoảnh khắc Đảng Ninh gọi cô ta dậy, dường như dùng hoà với hiện thực làm một.
Johnstone không có cách nào phủ nhận, cô ta khát khát thứ tình cảm ấm áp đấy.
Cô ta nghĩ, cô ta là thật sự thích Đảng Ninh, thậm chí còn nảy sinh mong muốn tay trong tay, ý tưởng bên nhau trọn đời.
Nhưng mà, cô ta quên mất, Đảng Ninh là thiên kim tiểu thư được nhà họ Đảng nâng niu trong lòng bàn tay, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, cô ta thích Johnstone vì động lòng, không sai.
Nhưng không phải vì vậy mà cô ta có thể nhẫn nhịn bị người khác lừa dối, can tâm tình nguyên vì Johnstone mà làm giảm phẩm giá của mình, chịu bị gia tộc làm khó, sống dưới ánh nhìn hoặc là coi thường, hoặc là thương cảm.
Vì vậy, cô ta lấy súng, cố gắng xoá đi những đoạn kí ức bị sỉ nhục, đồng thời cũng kết liễu người đã đem đến cho cô ta sự sỉ nhục này.
Không cần phải nghi ngờ, đứa trẻ có xã hội đen đứng sau bảo vệ, dù cho là đứa trẻ yếu đuối cũng sẽ không tiếp xúc với hai chữ “mềm lòng”, Đảng Ninh cô chính là ác độc như vậy.
Cái khoảnh khắc bóp cò, trái tim Johnstone tan vỡ, giấc mơ cũng từ đó mà thức tỉnh.
Sau lần tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Giống như một giấc mơ dài, mà cái người con gái tên Đảng Ninh đã lặng lẽ đi vào giấc mơ, cuối cùng, lại lặng lẽ dời đi không một dấu vết.
Trong tim Johnstone ngoài cảm giác nhoi nhói và ghét bỏ sâu hoặc nông, cùng với vết sẹo trên bả vai, ngoài ra, chẳng còn gì cả.
“Cô ấy đi thong dong hơn cô.” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, không biết là mỉa mai hay khen ngợi.
“Đúng vậy.” Johnstone sắc mặt lộ rõ tự giễu, lúc cô ta dùng tình cảm thật, thái độ nghiêm chỉnh muốn “một đời một kiếp”, thì người con gái kia lại bỏ đi không một dấu vết, quả là như giáng một cái bạt tai lên má cô ta, ngoài đau ra thì vẫn chỉ có đau.
“Mấy năm nay, tôi vẫn luôn đi tìm kiếm cô ấy, muốn giải thích rõ với cô ấy…”
“Đáng tiếc giai nhân đã mất, khó mà tìm được.”
Sắc mặt Johnstone trầm lại, cởi bỏ những hồi ức thất vọng trước kia, chỉ còn lại sự căm ghét mạnh mẽ.
“Là An Tuyển Hoàng, là anh ta đã hại hết Đảng Nhi!”
Dạ Cô Tinh không có phản ứng gì, cái chết của Đảng Ninh, An Tuyển Hoàng thật sự có lỗi.
Nhưng trong tình hình ép buộc, An Tuyển Hoàn làm như vậy cũng không có gì là sai cả.
Tuy nhà họ Đảng nhất quyết muốn nhồi nhét một đứa con gái vào bên cạnh An Tuyển Hoàng, không vui, không tình nguyện, vậy thì chỉ có bị huỷ hoại.
An Tuyển Hoàng khi ấy vẫn còn trẻ, thủ đoạn tuy có chút ác độc, nhưng đó lại là cách làm tạo nên tên tuổi.
Đổi lại là Dạ Cô Tinh, trong những tình huống ép bức bất đắc dĩ, cô cũng sẽ làm như vậy.
Tuy sinh ra trong nhà họ Đảng, lớn lên trong xã hội đen, ngoài các kĩ năng sống cơ bản, thì thứ cần thiết phải nắm rõ là bản lĩnh nắm bắt tình hình.
Mặc dù An Tuyển Hoàng đã lộ ra vẻ không thích, nếu Đảng Ninh thông minh một chút thì sẽ không ngoan cố chen chân vào, vọng tưởng trở thành vợ của anh.
Rất khó hình dung ra, Đảnh Ninh như vậy và người dám yêu dám hận trong lời kể của Johnstone là cùng một người.
“Cô đang bào chữa giúp anh ta.” Johnstone sắc mặt u ám.
“Anh ấy là chồng tôi.”
Vì thế, cô trước sau vẫn luôn đứng về phía anh, mặc dù là sai nhưng vẫn muốn cùng anh sai.
Cô tin anh, đồng thời cũng ủng hộ anh vô điều kiện, bởi vì, An Tuyển Hoàng xứng đáng dể cô giao phó toàn bộ lòng tin tưởng.
“Anh ta có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với Ninh Nhi, khó có thể đảm bảo sẽ có một ngày xui xẻo đó sẽ không rơi trên người cô.”
Dạ Cô Tinh lắc đầu, ánh mắt Johnstone toé lửa, “Cô không tin lời tôi?”
“Không.” Dạ Cô Tinh thấy Johnstone một mặt khó tin, cô lại nói tiếp, “Anh ấy sẽ không đối với tôi như vậy đâu.”
“Haha… Cô quá ngây thơ rồi! Trong mắt đàn ông, nhất là với người đàn ông đầy dã tâm, có quyền lực, tiền tài, thì sẽ không thiếu phụ nữ, cô cứ như vậy đâm đầu vào, có đáng không?”
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta, ánh mắt sáng rực, “Thứ nhất, tôi không phải Đảng Ninh, không dựa vào quyền thế để ép buộc anh ấy, càng sẽ không có chuyện sau khi bị một người đàn ông tỏ thái độ chán ghét rồi, mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình gả qua đó. Thứ hai, An Tuyển Hoàng không phải người đàn ông như những gì cô nói, anh ấy tốt, chỉ cần tôi biết là được rồi, không cần nghe cô giải thích.”
“Tại sao cô lại bướng bỉnh như thế nhỉ!” Johnstone phát cáu.
“Người bướng bỉnh là cô mới đúng! Đảng Ninh đã chết rồi, đây là sự thật không thể thay đổi, nhà họ Đảng cũng không có sức chống trả lại, đây cũng là sự thật. Nếu cô muốn tìm An Tuyển Hoàng báo thù, vậy được, mời tuỳ ý, chỉ cần cô có bản lĩnh đó, còn nếu như, cô có ý định lợi dụng tôi để trả thù An Tuyển Hoàng, thì cũng không cần khách sáo, bởi vì—-”
“Ai thắng ai thua, chưa thể biết trước được.”
“…”
“Nói tóm lại, nếu cô có bản lĩnh báo thù, tôi không ngăn cản cô. Chỉ là, từ nay về sau, chúng ta là địch chứ không phải bạn, lần sau gặp mặt tôi sẽ không còn bình thản như này hôm nay đâu.”
“An Tuyển Hoàn rốt cuộc có cái gì tốt? Tại sao… cô và cô ấy, bất chấp tất cả đều muốn ở bên cạnh, trở thành người phụ nữ của anh ta?”
Dạ Cô Tinh xoè hai bàn tay, “Rất đơn giản.” Cô nhún vai, “Anh ấy là người mà tôi thích, tôi thích anh ấy.”
“…”
Quay về đến biệt thự Vân Thiên, người giúp việc đã dọn sẵn bàn ăn, chỉ đợi cô vào ngồi.
An Tuyển Hoàng ngồi ở chính diện, đứng dậy, giúp cô kéo ghế ngồi, “Muộn như vậy à?”
“Ừ.”
“Có chuyện gì sao?” An Tuyển Hoàng quay lại chỗ ngồi, tao nhã ngồi xuống.
“Có chuyện.” Dạ Cô Tinh gật đầu, người đàn ông im lặng chờ đợi câu tiếp theo.
Dạ Cô Tinh thở dài, lời nói thốt ra khiến người khác kinh ngạc, “Em hôm nay… tỏ tình với người ta rồi.”
Bình luận facebook