Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 81+82
Chương 81: Đồng tử màu tím quỷ dị, cuối cùng cũng gặp nhau.
Cleath luôn có một quy tắc không bao giờ thay đổi, trên tiền đề là cùng một mức đấu giá, tiền mặt sẽ tốt hơn séc hoặc chuyển khoản ngân hàng.
Một trăm triệu đô trong mắt người khác có thể nói là một con số khổng lồ, nhưng đối với hai người đứng trên đỉnh kim tự tháp này mà nói, đó chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nhưng việc huy động một lượng tiền mặt lớn như vậy chỉ trong một đêm vẫn có phần khó khăn.
Đặc biệt là đối với King, người đang tham gia vào hoạt động tác chiến xuyên biên giới mà nói, Bắc Mỹ là địa bàn của nhà họ An, tốc độ điều động tiền mặt của King chắc chắn không thể bằng ở Pháp.
Thua, cũng là điều nằm trong dự tính.
Điện thoại lại vang lên, Zark cẩn thận giao cho người đàn ông trước mặt, “Là cậu chủ nhỏ.”
Người đàn ông giơ tay nhận lấy, đôi mày nghiêm nghị lập tức trở nên ấm áp, “Ken.”
“Anh! Khi nào anh mới về?” Một giọng nói trẻ con, nói rõ ràng từng chữ một, là một người cực kì thanh nhã.
“Sắp rồi.”
“Em muốn mẹ…”
Đôi mắt người đàn ông hiện rõ vẻ bất lực, rõ ràng là không đành lòng, nhưng lại không thể không chấp nhận thực tế.
“Ken, người phụ nữ trong bức ảnh không phải là mẹ, đó là cô.”
“Là mẹ! Giống hệt như trong giấc mơ của em, còn có cả giọng nói nữa, người đó hát giống hệt như mẹ hát.”
“Đủ rồi, ở bên đó bây giờ là rạng sáng, sao em vẫn chưa ngủ?”
“…”
King xoa xoa mi tâm, “Ken, anh không ở đó, em nhất định phải nghe lời Sophie.”
“…Anh, em biết rồi.” Giọng nói ẩn chứa nghẹn ngào.
“Đi ngủ đi.”
“Em muốn nói một câu cuối cùng.”
“Nói đi.”
“Sophie rất nhàm chán, cô ấy chỉ đi theo sau em, không nói chuyện với em, còn không cho người khác đến gần em… Hôm qua, cô ấy làm rơi hỏng băng ghi âm của em… Giọng nói của mẹ… mất… mất rồi…”
“Ken, em phải nhớ, em là một người đàn ông, và không thể dễ dàng rơi nước mắt.”
“Nhưng… nhưng em nhớ mẹ!”
Người đàn ông bực bội đá vào bàn uống trà, phát ra âm thanh loảng xoảng rất lớn, đầu dây điện thoại bên kia, tiếng khóc đột nhiên dừng lại.
“Anh… anh giận hả?”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Không có.”
“Lần sau đừng nhắc đến nữa, cô ấy chỉ là cô thôi.”
“…”
“Được rồi, ngủ đi.”
“Nhưng cô ấy chính là mẹ…” Giọng nói vẻ bất mãn, không biết là đang thuyết phục đối phương hay đang tự thuyết phục chính mình.
Cuộc gọi bị gián đoạn, King đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, người phục vụ cẩn thận bưng khay, đi về phía tầng hai dưới sự hộ tống của một tá vệ sĩ áo đen. Chưa đến hai phút sau, ở phía cuối hành lang, cánh cửa được ai đó gõ nhẹ.
Đột nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, người đàn ông cứ thế nhìn về phía xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Một tiếng thở dài khẽ thoát ra khỏi đôi môi, một nét xót xa lóe lên trong mắt anh.
Phải chăng tìm kiếm tình thương của mẹ là bản năng của một đứa trẻ?
Nhưng từ lúc Ken sinh ra chưa bao giờ nhìn thấy mẹ, trong đầu cậu bé không có bất cứ khái niệm nào về “mẹ”, chứ đừng nói đến một hình tượng nhân vật cụ thể, tại sao lại cố chấp như vậy?
Lẽ nào một bức ảnh có thể khiến cậu nhóc xác định được ai là mẹ mình?
Hoang đường!
Nhưng trong tiềm thức, không thể không thừa nhận, người phụ nữ đó giống như ánh mặt trời vậy, chỉ cần nhìn vào là không thể quên được vẻ ấm áp đó.
Ken như vậy, mà anh… cũng là như vậy.
Vương miện thuộc về cô ấy, không ai có thể tước đi.
An Tuyển Hoàng nhận lấy chiếc vương miện từ tay người phục vụ, “15 phút nữa sẽ có người mang tiền mặt đến trụ sở Cleath ở New York.”
Người phục vụ cúi chào ra ngoài.
Bây giờ Dạ Cô Tinh mới có thể quan sát cận cảnh chiếc vương miện trị giá trăm triệu đô này, đường nét uyển chuyển, chiếc vương miện sáng đến chói mắt, không hề kém cạnh những chiếc vương miện nạm kim cương hay những chiếc vương miện sặc sỡ.
Tình vững như kim, không bao giờ thay đổi?
Là ý này sao?
Nhưng rõ ràng thông qua chiếc vương miện được đúc bằng thép này, cô nhìn thấy một linh hồn đanh thép, đầy cương quyết.
Đó là… tinh thần chiến đấu của nhà vua?
Hay nói cách khác, là sự quyết tâm.
Người trao vương miện muốn bày tỏ điều gì? Hay là đang hứa hẹn điều gì?
Nhìn vào gương, vén gấu áo khoác lên, Dạ Cô Tinh nghiêng đầu, lần đầu tiên cẩn thận nhìn vết bớt ở phần hông phải của mình.
Hình ngôi sao sáu cánh cực chuẩn từng khiến cô băn khoăn, không biết là do tự nhiên sinh ra hay được xăm theo một cách đặc biệt?
Nhưng thực tế chứng minh, nó thực sự là một vết bớt.
Người đàn ông xoa chỗ đó bằng những ngón tay hơi chai sạn, “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, “Ý anh là lúc anh đuổi theo em ở ngoài khu chung cư?”
Trên trán người đàn ông nhăn lại, cái gì mà anh đuổi theo cô?
Rõ ràng cô lén lén lút lút, nhìn thấy người là chạy, anh mới đuổi theo.
“Không phải lần đó. Ý anh là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên? Ý anh là lần bị em ăn sạch á?”
Người đàn ông nghiến răng.
“Có gì mà phải ngại? Ai bảo anh lúc đó hôn mê không tỉnh, đúng lúc đó em lại bị bỏ thuốc, anh nói xem có phải rất trùng hợp không?”
Người đàn ông nổi gân xanh trên trán, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, “Ý em là, nếu em gặp người khác không phải anh, em vẫn sẽ làm vậy?”
Dạ Cô Tinh rất muốn trả lời anh: lúc đó tắt lửa tối đèn, tối như bưng, tình thế khẩn cấp, tất nhiên bắt được ai thì chính là người đó rồi.
Nhưng từ chối anh thẳng thừng như vậy, cô biết câu trả lời này sẽ khiến mình chết rất thảm.
“Đó chỉ là giả thiết thôi, không phải sự thật.” Cô nói rồi khoác lấy tay anh, “Định mệnh đã sắp đặt người em gặp đêm đó nhất định sẽ là anh.”
An Tuyển Thần nghe vậy, cả cơ thể thoải mái.
Cúi đầu, hôn lên trán cô.
“Lúc đó, ý thức của anh rất mơ hồ, trước mắt là một màu đen kịt, khiến anh suýt chút nữa nghĩ rằng mình bị mù vì trúng độc luôn rồi.”
Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nghe anh nói cảm nhận của anh về lần đầu gặp mặt ấy, “Sau đó thì sao?”
“Sau khi em xong việc, anh cũng vừa tỉnh, nhìn cái gì cũng không rõ, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng xa, trong đầu chỉ nhớ một thứ duy nhất, là ngôi sao sáu cánh này.”
Người đàn ông xoa nhẹ, Dạ Cô Tinh thấy nhột nhột, theo bản năng né ra.
Anh vươn tay ra, cơ thể mềm mại nằm trong vòng tay anh.
Một tiếng thở dài nơi đỉnh đầu, “Lúc đó anh nghĩ, đợi khi nào tìm được người phụ nữ chết tiệt đó, nhất định sẽ lôi cô ta vào phòng, dùng đủ loại cực hình tra hỏi.”
Dạ Cô Tinh toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy sao anh lại đổi ý rồi?”
Người đàn ông lắc đầu, “Anh cũng không biết.”
Chỉ là nhìn thấy cô ròi lại không nỡ.
Lúc đó anh nghĩ, mình bị người phụ nữ đó đè một lần, ít nhất cũng phải đè lại một lần mới xong được.
Nhưng khi đè rồi mới biết, có lẽ, cả đời này sẽ không xong được rồi.
Định mệnh đã định sẵn là sẽ phải vướng bận cả đời.
Cầm lấy chiếc vương miện, anh giúp cô đội lên đầu, ánh mắt đầy sự dịu dàng.
“Vợ, em thật đẹp.”
Ý cười vương trên môi cô, Dạ Cô Tinh không ngại ngùng, không từ chối, gật đầu, “Có thể khiến anh An để mắt đến, thật vinh hạnh.”
“Đó là bởi anh có mắt nhìn.”
“Đúng là không biết khiêm tốn chút nào.”
“Không phải chúng ta đều giống nhau sao?”
Hai người nhìn nhau cười đầy thân mật.
Có tiếng gõ cửa, làm động căn phòng kiều diễm, người đàn ông ánh mắt hơi chìm xuống, có chút bất mãn.
“Vào đi.”
Vốn dĩ cứ tưởng là người thông báo lấy tiền, nhưng không ngờ lại gặp người khó gặp nhất.
Vị khách lặng lẽ đứng cạnh cửa, nửa thân trên ẩn nấp trong một bóng đen lớn, khó nhìn rõ, nhưng phong thái mạnh mẽ và sự uy phong không thể che giấu đã khẳng định danh tính của vị khách này.
Ngoại trừ người đàn ông đó, ai có thể có phong thái sánh ngang được với An Tuyển Hoàng thế này.
“Anh An, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Mời khách vào ngồi, Dạ Cô Tinh ngước mắt lên nhìn, vô tình bắt gặp đôi mắt lặng lẽ của người đàn ông.
Khi ánh sáng chiếu rực rỡ, đồng tử đen khúc xạ thành một ánh sáng màu tím gợi cảm, một màu sắc quen thuộc mà cô đã thấy trong đôi mắt của con trai mình.
Dạ Cô Tinh choáng váng.
Cho đến khi người đàn ông siết chặt eo cô bằng đôi bàn tay to lớn và ôm cô vào lòng, Dạ Cô Tinh mới hoàn hồn.
Trong khi Dạ Cô Tinh sững sờ nhìn người đàn ông, King cũng nhìn cô, khuôn mặt đó dưới ánh đèn…
Làm cho anh nhất thời không kiểm soát được bản thân.
Thật sự… giống… quá giống…
Nhất là sau khi đội vương miện, anh như nhìn thấy bóng đen chôn sâu trong kí ức, không còn là ảo giác, cũng không dừng lại trong giấc mộng, mà đang thực sự đứng trước mặt anh, bằng xương bằng thịt.
Ngay cả sự bướng bỉnh ẩn hiện trong đôi mắt cũng giống hệt như vậy.
“Mời ngồi.” Người đàn ông trầm giọng nói, hiện vẻ không vui.
Lúc này King mới định thần lại, An Tuyển Hoàng và thái độ thân mật được thể hiện qua ánh mắt của cô, khiến King nhất thời có một loại cảm giác khó chịu.
Khuôn mặt đó, lại dựa vào vòng tay của người khác.
“Có chuyện gì?” Trước mặt người ngoài, An Tuyển Hoàng luôn rất kiệm lời.
“Tôi muốn chiếc vương miện đó.” Đều xử lý mọi việc rất bá đạo, hống hách, chẳng trách hai người họ tính cách giống nhau nhưng lại không thể chung sống hòa bình.
Chẳng qua vì sự đối lập gay gắt nên hai bên khó tha thứ cho nhau.
“Lý do.” Không tức giận, không kinh ngạc, sắc mặt An Tuyển Hoàng lặng như nước.
Trên bàn đàm phán, ai bộc lộ cảm xúc trước là người thua cuộc.
Đây mới chính là An Tuyển Hoàng, lạnh nhạt quyết đoán và tàn nhẫn.
“Chiếc vương miện này vốn dĩ thuộc về gia tộc Ives.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi dao động, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nên mở miệng.
Thế giới của đàn ông, phụ nữ không cần xen vào.
Cô muốn giữ thể diện cho An Tuyển Hoàng, cũng là sự tin tưởng của cô đối với anh.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng nói nói của người phục vụ trầm thấp, cho dù cách một cánh một cánh cửa cũng có thể nghe thấy.
“Trụ sở chính gọi đến, xác nhận đã nhận được 130 triệu đô của anh An. Bây giờ, anh An có thể tự mình quyết định.”
Nói xong lập tức rời đi.
An Tuyển Hoàng khoát tay, lời ít mà ý nhiều, “Sự thật là, hai bên đã thỏa thuận xong, bây giờ vương miện này thuộc về tôi.”
“Tôi có thể trả cao hơn.”
An Tuyển Hoàng cười bí ẩn, “Người đứng đầu Ives đang muốn thương lượng với tôi sao?”
“Có thể nói như vậy.” Anh không quan tâm tốn kém bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể mang chiếc vương miện đi.
“Thật ngại quá, tôi không thể đồng ý vụ này.”
“Giá cả không hợp lý.”
“Tạm thời không muốn bán.”
Dường như chuyện này đã được định sẵn là không thành.
Cả hai người đều là người có tiền, không ai có thể giành lợi ích của ai, nhưng cũng không ai muốn chịu thiệt.
King đột nhiên cười, ánh mắt lướt qua chiếc vương miện trên đầu Dạ Cô Tinh, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, hững hờ nhìn, vẻ mặt chăm chú, dường như đang phân biệt gì đó, lại giống đang xác nhận gì đó.
Nét mặt An Tuyển Hoàng khó chịu, “Ảnh, tiễn khách.”
Ám vệ thần bí xuất hiện, làm động tác tiễn khách.
Nhìn Dạ Cô Tinh sâu thật sâu, King chậm rãi nói, “Chiếc vương miện này, đội trên đầu cô có vẻ đẹp hơn.”
Để lại câu nói như thật lại như đùa, người đàn ông quay người bước đi.
Chương 82: Yêu cường thế bá đạo, bình hoa mù chữ
Trên đường trở về biệt thự, Dạ Cô Tinh nhận ra cảm xúc của người đàn ông không đúng, bờ môi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra lời.
Chỉ là thắc mắc trong lòng lại càng ngày càng sâu.
Vết bớt hình ngôi sao sáu cánh, mắt tím giống hệt, còn có ánh mắt kinh ngạc thất lễ của người đàn ông khi nhìn về phía cô, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, mối liên hệ giữa cô và King… không phải là ít.
Mà tất cả những điều này, An Tuyển Hoàng lại biết được bao nhiêu?
Vừa vào phòng ngủ, người đàn ông đá lên cửa, đẩy cô lên cửa một cách gần như thô lỗ, nụ hôn nóng rực, từ cánh môi người phụ nữ, trằn trọc triền miên đến cổ, xương quai xanh…
“Xoạt ——”
Người đàn ông cắn xé một cách thô lỗ, đổi lấy một tiếng thở gấp kêu đau của người phụ nữ.
Ánh mắt từ từ trấn tĩnh lại, An Tuyển Hoàng vùi sâu vào bả vai của người phụ nữ, hương hoa sơn trà như có như không len vào khoang mũi, khó khăn lắm mới có thể ngăn chặn bực bội đang trào dâng trong cơ thể.
“Anh không thích ánh mắt anh ta nhìn em.” Giọng nói ồm ồm, lạnh lẽo cứng rắn lại có chút tủi thân.
Dạ Cô Tinh há miệng thở dốc, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ, đang chuẩn bị mở miệng, lại không kịp đề phòng bị người đàn ông bế ngang lên, ném lên chiếc giường lớn, thân thể rắn chắc chợt đè lên.
Hơi thở phái nam mạnh mẽ phả vào mặt, dính vào từng tia từng tia nóng nảy tức giận.
Dạ Cô Tinh thầm nói không ổn, người đàn ông này quả thực ghen tới váng đầu rồi.
“Hoàng, anh nghe em đã… ưm…”
Một lần triền miên, người đàn ông như con thú hoang bị nhốt không biết mệt mỏi, tùy ý lại tùy tiện.
Một cái chớp mắt, thiên đường.
Đợi cơn sóng rút đi, thở dốc từ từ nghỉ ngơi, người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, nằm ngửa ở một bên thuộc về mình, người phụ nữ cuộn tròn một nửa thân thể, hiện ra tư thế bảo hộ theo bản năng.
Mắt Dạ Cô Tinh trợn to, cho dù cơn buồn ngủ đang bao trùm, nhưng thủy chung khó mà đi vào giấc ngủ.
Cánh tay dài vòng lên thắt lưng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông nóng bỏng bức người.
Dạ Cô Tinh không nhúc nhích.
Đáy mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một vệt ảo não, lại nghĩ tới ánh mắt King nhìn cô, vô ý thức ôm người càng chặt hơn.
Dường như chỉ có thông qua phương thức như vậy, mới có thể biểu thị công khai chủ quyền của bản thân, đạt được an tâm tạm thời.
Trên người hai người dính mồ hôi ẩm ướt chồng lên nhau và hòa quyện vào nhau, phần lưng, đường cong duyên dáng của người phụ nữ dán chặt vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, Dạ Cô Tinh không khỏi rùng mình một cái.
“Anh xin lỗi.” Người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn như sắt khẽ than thở một tiếng, cuối cùng lựa chọn chịu thua.
Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, lúc này, cô thậm chí không có sức để nói chuyện.
Ròng rã hai giờ, cô bị người đàn ông này giày vò đến chết đi sống lại, toàn thân bủn rủn, sự đau đớn nóng bỏng giữa hai chân tỏ rõ sự điên cuồng và thô lỗ của người đàn ông.
Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve phần thịt bên eo trắng mịn của người phụ nữ, lại mang theo vài phần cẩn thận nịnh nọt.
Sau một hồi lâu, Dạ Cô Tinh mới yếu ớt mở mắt.
“Hoàng, anh làm em đau.” Không có oán hận, cũng không có tức giận, chỉ là khách quan trần thuật cảm nhận của mình.
Môi mỏng nhếch lên, “Anh xin lỗi.”
Vương giả cúi đầu cao ngạo xuống.
“Lý do.”
Không phải không cảm giác được sự khác thường của người đàn ông trong ngày hôm nay, rất lâu trước đó Dạ Cô Tinh đã nghĩ hỏi thăm nguyên do, lại không ngờ tới, cô mở lời hỏi thăm ở lúc mình bị ăn xong lau sạch.
“…”
Cô dứt khoát xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh, lại trong khoảnh khắc đó, nhìn thấy sự áy náy và đau đớn trong mắt người đàn ông.
Dạ Cô Tinh theo ánh mắt anh chậm rãi cúi đầu, cuối cùng, ánh mắt rơi vào xương quai xanh, một dấu răng xuất hiện rõ ràng ở chỗ mảng lớn tím xanh, mơ hồ hiện ra tơ máu.
Mà những thứ này, anh là kẻ đầu têu.
Đột nhiên An Tuyển Hoàng vén chăn ngồi dậy, thậm chí không kịp khoác lên áo ngủ, như là chạy trốn chạy về phía phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, truyền đến tiếng nước ào ào.
Thấy một chuỗi hành động này, Dạ Cô Tinh chỉ có cười khổ.
Rõ ràng cô mới là người bị người ở trước mặt nhào nặn nghiền nát, người sảng khoái là anh, sao giống như cô mới là người cưỡng bách con trai nhà lành?
Vì sao An Tuyển Hoàng lại có vẻ mặt đầy oán giận kia?
Nếu như, cô thật kiên quyết từ chối người đàn ông này cầu hoan, An Tuyển Hoàng sẽ không thể áp đảo cô dễ như trở bàn tay như vậy được.
Cố nhiên có hiềm nghi đã nghiện rồi còn ngại, nhưng rốt cuộc là Dạ Cô Tinh ngầm thừa nhận.
Ở một số phương diện, cô không ngại nuông chiều người đàn ông của mình, mặc dù người chịu khổ là cô.
Nhưng nếu nói là “khổ”, vẫn là không quá thỏa đáng, dù sao cô cũng có hưởng lợi.
Định chờ người đàn ông tắm rửa xong rồi ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi, Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết là do quá mức mệt mỏi, hay là tiếng nước tắm ào ào như khúc hát ru, vừa nhắm mắt lại, Dạ Cô Tinh đã ngủ thiếp đi.
Sau hai mươi phút, người đàn ông bao bọc hơi nước cả người đi ra từ phòng tắm, áo choàng tắm màu đen che giấu toàn bộ dáng người cường tráng.
Trong mắt thoáng hiện xấu hổ, trong miệng cảm thấy hơi đắng, An Tuyển Hoàng đi tới bên giường, đưa tay xoa khuôn mặt mệt mỏi của người phụ nữ——
“Em là của anh, không ai có thể cướp đi.”
Vẻ hung ác, chớp mắt là qua.
Tỉnh lại lần nữa, trời tờ mờ sáng, bên người không có bóng dáng người đàn ông.
Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh cảm thấy mông lung, nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu giờ mười năm phút.
Đứng dậy, xuống giường, hai chân bủn rủn giống hai sợi mì, cảm giác đau ở eo có thể thấy rõ.
Chân trần, không mặc quần áo, cứ như vậy đứng trước gương to, nhìn cơ thể đầy vết tím xanh trong gương, Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Oán trách An Tuyển Hoàng cũng thay đổi thành ánh mắt u ám không rõ nhìn lên bàn cơm.
Người giúp việc đã phát hiện bầu không khí giữa nam nữ chủ nhân không bình thường, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập từng tia từng tia lạnh lẽo, đều là không hẹn mà cùng nắm thật chặt cổ áo.
Hai người yên lặng ăn bữa sáng, ánh mắt An Tuyển Hoàng rõ ràng là né tránh, nhất là khi nhìn vào đôi mắt thanh linh của người phụ nữ kia, lóe lên, dời đi, rồi lại cục xúc bất an không biết nhìn đi nơi nào.
Cứ như vậy trôi nổi, mơ hồ vài tia cao thâm không thể nắm được.
Nhưng Dạ Cô Tinh biết rõ, anh đang xấu hổ, cũng đang áy náy.
Nếu không, lúc rời giường, cô sẽ không phát hiện tàn thuốc rải rác ở trên ban công.
Xem ra, hai người cần phải nói chuyện tử tế một lần.
“Hoàng, em…”
Dạ Cô Tinh mới mới mở miệng, người đàn ông đã đặt dĩa xuống, tiện tay cầm lên khăn giấy, lau miệng, “Anh còn có chút việc, đi xử lý trước đã.”
Nói xong, cũng như chạy trốn vào phòng làm việc, giống hệt tình huống chạy trối chết vào nửa đêm qua.
Dạ Cô Tinh hơi sững sờ, đang chuẩn bị theo sau, điện thoại di động lại vang lên.
“Chị Cô Tinh, xe của em đã đợi ở ngoài biệt thự, chị ăn xong bữa sáng chưa?”
“Ừ…”
“Vậy chúng ta tới thẳng chỗ quay gặp mọi người trong đoàn luôn.”
“Hôm nay có cảnh ngoài trời à?”
“Vâng, nghe nói ở tòa nhà Empire State.”
“Em chờ chút, chị ra ngay đây.”
Dạ Cô Tinh nhìn thoáng qua phòng làm việc, suy ngẫm trong giây lát, đợi buổi tối trở lại rồi nói vậy.
Cầm balo lên, đi ra ngoài.
Trương Á lái một chiếc Mercedes thương vụ, màu đen khiêm tốn, thân xe rất lớn rất rộng rãi, ngồi vào trong, còn có ghế nằm để nghỉ ngơi, vừa nhìn chính là đã qua cải tiến, cực kỳ thích hợp làm xe bảo mẫu.
“Đi thôi.”
Xe chậm rãi lái xuống dưới núi, trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, người đàn ông thu tầm mắt lại, một mình ngồi lại sau bàn làm việc, lặng im suy nghĩ, ấn đường từ từ nhăn lại, kéo ra một tia vướng mắc như ẩn như hiện.
Lại không nói ra được là thẹn, hay là oán…
Sau hồi lâu, bấm một dãy số ——
“Điều tra cho tôi thành viên trung tâm của gia tộc Ives, nhất là cô hai thần bí kia…”
Cúp máy, trong lòng người đàn ông có suy đoán, cái gọi là chân tướng đã từng khiến anh một lần sơ suất, cho nên tối hôm qua mới có thể điên cuồng như vậy, hận không tháo cô ra thành từng mảnh nuốt vào bụng, từ nay về sau, thì chỉ có anh có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô…
Người ngoài, đừng mơ tưởng ngấp nghé!
Cái vương miện đang nằm yên tĩnh ở trong tủ bảo hiểm bị người đàn ông lấy ra, đặt ở trước mặt, anh quan sát tỉ mỉ, mức độ vàng bạc giao nhau ở vương miện sáng bóng lại không hiện nữ tính, mang theo hơi thở thiết huyết sát phạt.
Vương miện của vương giả, lại đội ở trên đầu phụ nữ.
Đây tỏ rõ điều gì?
Gia tộc Ives… Hoàng thất Thuỵ Điển…
Chiếc xe đẹp đẽ lái vào tòa nhà Empire State, Cohen mang theo toàn bộ đoàn làm phim chuẩn bị sẵn sàng hành động, thanh tra an toàn cùng người phụ trách cáp treo sớm đã ai vào chỗ nấy.
Dạ Cô Tinh vừa tới, thì bị paparazzi nước Mỹ ùa lên làm cho không hiểu ra sao.
Thì ra, buổi đấu giá hôm qua, bởi vì mỗi vật phẩm đều được bán ra với giá đều hơn trăm triệu đô, thậm chí một lần xuất hiện đấu giá lấy bảng Anh làm đơn vị, dẫn tới truyền thông tạp chí đua nhau đưa tin.
Ở nước Mỹ này phân chia giai cấp rất rõ ràng, giàu nghèo khác biệt to lớn, cái gọi là xã hội thượng lưu này, công chúng có loại đam mê bệnh hoạn muốn tìm tòi nghiên cứu và thăm dò.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng có ở Trung Quốc, nhưng cũng không trắng trợn như ở Mỹ.
Hẳn là những phóng viên có khứu giác bén nhạy này đã có được tin tức nội bộ gì.
“Athena, xin hỏi tối qua là cô và anh An tham gia buổi đấu giá cấp bạch kim do Cleath tổ chức ở phòng đấu giá NY sao?” Một phóng viên nữ có mái tóc vàng óng khô héo đặt câu hỏi sắc bén, giọng New York chuẩn, nói ra một câu hỏi dài như vậy thậm chí không cần dừng lại chút nào.
“Nghe nói tổng cộng bán đấu giá 7 vật phẩm, cô lấy được hai trong số đó?”
“Anh An bỏ ra mức giá xa xỉ để đấu giá chiếc vương miện kia, có phải là để tặng cho cô không?”
Dạ Cô Tinh lẳng lặng nghe, cho dù bị vây quanh giữa súng dài pháo ngắn cũng không thấy chút quẫn bách nào, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt trấn định.
Phong phạm nữ chủ nhân của một nhà toát ra hoàn chỉnh.
Lần này biểu hiện quả thực khiến đám paparazzi kinh ngạc.
Theo Rose & Lion tiền kỳ tuyên truyền dần dần đi vào quỹ đạo, bộ phận PR đổ tiền vào bộ phim này càng ngày càng nhiều, đôi nam nữ chính vô danh là Dạ Cô Tinh và Leo quả thực trở nên hot ở Mỹ.
Không nói cái khác, vẻn vẹn với cái danh đạo diễn của Cohen, đã đáng giá để đại chúng ghé mắt.
Mà ngoài hình và khí chất của hai người Dạ Cô Tinh và Leo xác thực không thể bắt bẻ, được đại chúng chú ý cũng không có gì bất ngờ, tiếp tục đi lên.
Mà Facebook luôn giao cho Trương Á quản lý cũng là bình quân mỗi ngày tăng lên gần mười nghìn người theo dõi, vững bước lên cao.
Tự nhiên, thân phận “bà An” của Dạ Cô Tinh cũng được đại chúng biết tới.
An thị, ở nước Mỹ này đại biểu cho tài phú và quyền lực, mà mọi người không có thông tin gì về Dạ Cô Tinh, ngoài thân phận nữ nhân vật chính của cô, điểm này cũng làm cho cô phủ thêm lớp áo ngoài thần bí, trong lúc lơ đãng, làm người ta say mê.
Hôm qua, cô và An Tuyển Hoàng nắm tay cùng dự buổi đấu giá trải qua xác nhận trực tiếp, còn nghe nói anh An không gần nữ sắc vì thu được nụ cười của mỹ nhân, không tiếc hào phóng ném hơn răm triệu đô đấu giá một chiếc vương miện.
Lúc này mới đưa tới paparazzi vây chặt, có một màn trước mắt.
“Cô ấy… Có nghe hiểu tiếng Anh không?” Nữ phóng viên nào đó nhỏ giọng mở miệng.
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn im miệng.
Vẫn không nói gì, cô đang đợi, chờ người nên ra mặt phải ra mặt.
“Chẳng lẽ cô ấy không hiểu tiếng Anh thật?!” Kinh hô, xen lẫn một chút xem thường cao cao tại thượng.
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh không đổi, tất cả mọi người nghĩ là cô nghe không hiểu, thế mà cứ như vậy bắt đầu không chút kiêng kỵ nói chuyện với nhau ——
“Người phụ nữ này là bà chủ nhà họ An thật sao? Tôi rất hoài nghi.”
“Lạy chúa tôi! Anh An lại đi thích một cái bình hoa? Thật là khiến người khó có thể tin!”
“Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả ngôn ngữ thông dụng toàn cầu cũng không biết, tôi hoài nghi, cô ta có lẽ là người mù chữ… Ai mà biết được!” Buông tay, nhún vai.
“Không đúng… Rose & Lion đã xác định chiếu ở Bắc Mỹ, nếu như cô ta không biết nói tiếng Anh, lời thoại kia…”
“Có lồng tiếng, sợ gì?”
“Nhưng khẩu hình không khớp không phải rất kỳ quái sao?”
“Có nhà họ An che chở, Cohen không lý gì lại không nể mặt.”
“Trời ạ! Bộ phim này coi như bỏ rồi…”
“Cohen điên rồi à?! Đây không phải đang đập danh tiếng của mình sao? Trừ phi anh ta không muốn lăn lộn ở cái ngành này nữa…”
“Dù sao người ta cũng không thiếu tiền, sản nghiệp ngành tang lễ khổng lồ, bây giờ lại thông qua phụ nữ bám vào nhà họ An, đời này chỉ sợ là không cần lo…”
Tiếng Anh của Trương Á cũng rất khá, mặc dù không thể hoàn toàn hiểu rõ từng từ một trong miệng đám paparazzi ngoại quốc này, nhưng vẫn có thể hiểu ý đại khái, lúc này sắc mặt trầm xuống, muốn nổi đóa.
Lại bị Dạ Cô Tinh ung dung thản nhiên ngăn lại.
“Chị Cô Tinh, bọn họ quả thực khinh người quá đáng!”
Hiền hòa cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa, “Người ra mặt, đến rồi.”
Trương Á giương mắt xem xét, thấy tình thế không đúng, Cohen đang chạy về đằng này, cô lùi ra sau một bước, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Dạ Cô Tinh, vẻ mặt ấm ức lại vô tội.
Cohen từ xa đã nghe được tiếng nghị luận của đám phóng viên này, sắc mặt tối sầm lại, nhanh chân đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh.
“Không sao chứ?” Mắt lộ ra lo lắng.
Nghĩ đến cảnh xấu hổ khi đụng phải ở bãi đậu xe ngầm hôm trước, cô ho nhẹ hai tiếng, không để lại dấu vết mà tránh đi ánh mắt.
“Không có gì. Có đám không có mắt ở trước mặt sủa loạn, làm phiền anh đuổi đi hộ tôi.”
Dạ Cô Tinh mới mở miệng, đám phóng viên đang nghị luận sôi nổi đột nhiên im lặng.
Bởi vì lúc Cohen hỏi cô dùng tiếng Anh, Dạ Cô Tinh cũng dùng cùng một ngôn ngữ đáp lại rất tự nhiên.
Giọng London cực kỳ ưu nhã, giống như quý phụ trang nhã tuyệt luân thời trung cổ, thái độ hờ hững lập tức khiến hình ảnh của cô trong mắt bọn họ từ một người ‘ngơ ngác’ trở nên cao cao tại thượng.
“Lạy chúa tôi!”
“Cô ấy nói được tiếng Anh…” Phát âm tiêu chuẩn, giọng nói rất chuẩn.
Ai còn dám nói cô là mù chữ?
Trương Á cười trộm, ánh mắt không dám tin của đám paparazzi kia khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hả dạ.
Cohen đẩy ra một con đường cho cô, Dạ Cô Tinh cứ thế rời đi.
Biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi, không có một gợn sóng, thậm chí ngay cả nửa phần giận dữ cũng chưa từng nhìn thấy.
Trương Á lạnh lùng hừ một cái, cất bước chạy theo.
Cohen tức giận nói: “Những lời các ngươi nói, tôi nghe được rõ ràng, Athena không truy cứu, nhưng không có nghĩa là tôi cũng vậy, mấy người cứ chờ lệnh triệu tập của tóa án đi!”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Lưu lại đám paparazi vẫn ngây ngốc trong gió.
Hôm nay, ánh nắng hình như đặc biệt chói mắt.
Cleath luôn có một quy tắc không bao giờ thay đổi, trên tiền đề là cùng một mức đấu giá, tiền mặt sẽ tốt hơn séc hoặc chuyển khoản ngân hàng.
Một trăm triệu đô trong mắt người khác có thể nói là một con số khổng lồ, nhưng đối với hai người đứng trên đỉnh kim tự tháp này mà nói, đó chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nhưng việc huy động một lượng tiền mặt lớn như vậy chỉ trong một đêm vẫn có phần khó khăn.
Đặc biệt là đối với King, người đang tham gia vào hoạt động tác chiến xuyên biên giới mà nói, Bắc Mỹ là địa bàn của nhà họ An, tốc độ điều động tiền mặt của King chắc chắn không thể bằng ở Pháp.
Thua, cũng là điều nằm trong dự tính.
Điện thoại lại vang lên, Zark cẩn thận giao cho người đàn ông trước mặt, “Là cậu chủ nhỏ.”
Người đàn ông giơ tay nhận lấy, đôi mày nghiêm nghị lập tức trở nên ấm áp, “Ken.”
“Anh! Khi nào anh mới về?” Một giọng nói trẻ con, nói rõ ràng từng chữ một, là một người cực kì thanh nhã.
“Sắp rồi.”
“Em muốn mẹ…”
Đôi mắt người đàn ông hiện rõ vẻ bất lực, rõ ràng là không đành lòng, nhưng lại không thể không chấp nhận thực tế.
“Ken, người phụ nữ trong bức ảnh không phải là mẹ, đó là cô.”
“Là mẹ! Giống hệt như trong giấc mơ của em, còn có cả giọng nói nữa, người đó hát giống hệt như mẹ hát.”
“Đủ rồi, ở bên đó bây giờ là rạng sáng, sao em vẫn chưa ngủ?”
“…”
King xoa xoa mi tâm, “Ken, anh không ở đó, em nhất định phải nghe lời Sophie.”
“…Anh, em biết rồi.” Giọng nói ẩn chứa nghẹn ngào.
“Đi ngủ đi.”
“Em muốn nói một câu cuối cùng.”
“Nói đi.”
“Sophie rất nhàm chán, cô ấy chỉ đi theo sau em, không nói chuyện với em, còn không cho người khác đến gần em… Hôm qua, cô ấy làm rơi hỏng băng ghi âm của em… Giọng nói của mẹ… mất… mất rồi…”
“Ken, em phải nhớ, em là một người đàn ông, và không thể dễ dàng rơi nước mắt.”
“Nhưng… nhưng em nhớ mẹ!”
Người đàn ông bực bội đá vào bàn uống trà, phát ra âm thanh loảng xoảng rất lớn, đầu dây điện thoại bên kia, tiếng khóc đột nhiên dừng lại.
“Anh… anh giận hả?”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Không có.”
“Lần sau đừng nhắc đến nữa, cô ấy chỉ là cô thôi.”
“…”
“Được rồi, ngủ đi.”
“Nhưng cô ấy chính là mẹ…” Giọng nói vẻ bất mãn, không biết là đang thuyết phục đối phương hay đang tự thuyết phục chính mình.
Cuộc gọi bị gián đoạn, King đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, người phục vụ cẩn thận bưng khay, đi về phía tầng hai dưới sự hộ tống của một tá vệ sĩ áo đen. Chưa đến hai phút sau, ở phía cuối hành lang, cánh cửa được ai đó gõ nhẹ.
Đột nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, người đàn ông cứ thế nhìn về phía xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Một tiếng thở dài khẽ thoát ra khỏi đôi môi, một nét xót xa lóe lên trong mắt anh.
Phải chăng tìm kiếm tình thương của mẹ là bản năng của một đứa trẻ?
Nhưng từ lúc Ken sinh ra chưa bao giờ nhìn thấy mẹ, trong đầu cậu bé không có bất cứ khái niệm nào về “mẹ”, chứ đừng nói đến một hình tượng nhân vật cụ thể, tại sao lại cố chấp như vậy?
Lẽ nào một bức ảnh có thể khiến cậu nhóc xác định được ai là mẹ mình?
Hoang đường!
Nhưng trong tiềm thức, không thể không thừa nhận, người phụ nữ đó giống như ánh mặt trời vậy, chỉ cần nhìn vào là không thể quên được vẻ ấm áp đó.
Ken như vậy, mà anh… cũng là như vậy.
Vương miện thuộc về cô ấy, không ai có thể tước đi.
An Tuyển Hoàng nhận lấy chiếc vương miện từ tay người phục vụ, “15 phút nữa sẽ có người mang tiền mặt đến trụ sở Cleath ở New York.”
Người phục vụ cúi chào ra ngoài.
Bây giờ Dạ Cô Tinh mới có thể quan sát cận cảnh chiếc vương miện trị giá trăm triệu đô này, đường nét uyển chuyển, chiếc vương miện sáng đến chói mắt, không hề kém cạnh những chiếc vương miện nạm kim cương hay những chiếc vương miện sặc sỡ.
Tình vững như kim, không bao giờ thay đổi?
Là ý này sao?
Nhưng rõ ràng thông qua chiếc vương miện được đúc bằng thép này, cô nhìn thấy một linh hồn đanh thép, đầy cương quyết.
Đó là… tinh thần chiến đấu của nhà vua?
Hay nói cách khác, là sự quyết tâm.
Người trao vương miện muốn bày tỏ điều gì? Hay là đang hứa hẹn điều gì?
Nhìn vào gương, vén gấu áo khoác lên, Dạ Cô Tinh nghiêng đầu, lần đầu tiên cẩn thận nhìn vết bớt ở phần hông phải của mình.
Hình ngôi sao sáu cánh cực chuẩn từng khiến cô băn khoăn, không biết là do tự nhiên sinh ra hay được xăm theo một cách đặc biệt?
Nhưng thực tế chứng minh, nó thực sự là một vết bớt.
Người đàn ông xoa chỗ đó bằng những ngón tay hơi chai sạn, “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, “Ý anh là lúc anh đuổi theo em ở ngoài khu chung cư?”
Trên trán người đàn ông nhăn lại, cái gì mà anh đuổi theo cô?
Rõ ràng cô lén lén lút lút, nhìn thấy người là chạy, anh mới đuổi theo.
“Không phải lần đó. Ý anh là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên? Ý anh là lần bị em ăn sạch á?”
Người đàn ông nghiến răng.
“Có gì mà phải ngại? Ai bảo anh lúc đó hôn mê không tỉnh, đúng lúc đó em lại bị bỏ thuốc, anh nói xem có phải rất trùng hợp không?”
Người đàn ông nổi gân xanh trên trán, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, “Ý em là, nếu em gặp người khác không phải anh, em vẫn sẽ làm vậy?”
Dạ Cô Tinh rất muốn trả lời anh: lúc đó tắt lửa tối đèn, tối như bưng, tình thế khẩn cấp, tất nhiên bắt được ai thì chính là người đó rồi.
Nhưng từ chối anh thẳng thừng như vậy, cô biết câu trả lời này sẽ khiến mình chết rất thảm.
“Đó chỉ là giả thiết thôi, không phải sự thật.” Cô nói rồi khoác lấy tay anh, “Định mệnh đã sắp đặt người em gặp đêm đó nhất định sẽ là anh.”
An Tuyển Thần nghe vậy, cả cơ thể thoải mái.
Cúi đầu, hôn lên trán cô.
“Lúc đó, ý thức của anh rất mơ hồ, trước mắt là một màu đen kịt, khiến anh suýt chút nữa nghĩ rằng mình bị mù vì trúng độc luôn rồi.”
Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nghe anh nói cảm nhận của anh về lần đầu gặp mặt ấy, “Sau đó thì sao?”
“Sau khi em xong việc, anh cũng vừa tỉnh, nhìn cái gì cũng không rõ, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng xa, trong đầu chỉ nhớ một thứ duy nhất, là ngôi sao sáu cánh này.”
Người đàn ông xoa nhẹ, Dạ Cô Tinh thấy nhột nhột, theo bản năng né ra.
Anh vươn tay ra, cơ thể mềm mại nằm trong vòng tay anh.
Một tiếng thở dài nơi đỉnh đầu, “Lúc đó anh nghĩ, đợi khi nào tìm được người phụ nữ chết tiệt đó, nhất định sẽ lôi cô ta vào phòng, dùng đủ loại cực hình tra hỏi.”
Dạ Cô Tinh toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy sao anh lại đổi ý rồi?”
Người đàn ông lắc đầu, “Anh cũng không biết.”
Chỉ là nhìn thấy cô ròi lại không nỡ.
Lúc đó anh nghĩ, mình bị người phụ nữ đó đè một lần, ít nhất cũng phải đè lại một lần mới xong được.
Nhưng khi đè rồi mới biết, có lẽ, cả đời này sẽ không xong được rồi.
Định mệnh đã định sẵn là sẽ phải vướng bận cả đời.
Cầm lấy chiếc vương miện, anh giúp cô đội lên đầu, ánh mắt đầy sự dịu dàng.
“Vợ, em thật đẹp.”
Ý cười vương trên môi cô, Dạ Cô Tinh không ngại ngùng, không từ chối, gật đầu, “Có thể khiến anh An để mắt đến, thật vinh hạnh.”
“Đó là bởi anh có mắt nhìn.”
“Đúng là không biết khiêm tốn chút nào.”
“Không phải chúng ta đều giống nhau sao?”
Hai người nhìn nhau cười đầy thân mật.
Có tiếng gõ cửa, làm động căn phòng kiều diễm, người đàn ông ánh mắt hơi chìm xuống, có chút bất mãn.
“Vào đi.”
Vốn dĩ cứ tưởng là người thông báo lấy tiền, nhưng không ngờ lại gặp người khó gặp nhất.
Vị khách lặng lẽ đứng cạnh cửa, nửa thân trên ẩn nấp trong một bóng đen lớn, khó nhìn rõ, nhưng phong thái mạnh mẽ và sự uy phong không thể che giấu đã khẳng định danh tính của vị khách này.
Ngoại trừ người đàn ông đó, ai có thể có phong thái sánh ngang được với An Tuyển Hoàng thế này.
“Anh An, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Mời khách vào ngồi, Dạ Cô Tinh ngước mắt lên nhìn, vô tình bắt gặp đôi mắt lặng lẽ của người đàn ông.
Khi ánh sáng chiếu rực rỡ, đồng tử đen khúc xạ thành một ánh sáng màu tím gợi cảm, một màu sắc quen thuộc mà cô đã thấy trong đôi mắt của con trai mình.
Dạ Cô Tinh choáng váng.
Cho đến khi người đàn ông siết chặt eo cô bằng đôi bàn tay to lớn và ôm cô vào lòng, Dạ Cô Tinh mới hoàn hồn.
Trong khi Dạ Cô Tinh sững sờ nhìn người đàn ông, King cũng nhìn cô, khuôn mặt đó dưới ánh đèn…
Làm cho anh nhất thời không kiểm soát được bản thân.
Thật sự… giống… quá giống…
Nhất là sau khi đội vương miện, anh như nhìn thấy bóng đen chôn sâu trong kí ức, không còn là ảo giác, cũng không dừng lại trong giấc mộng, mà đang thực sự đứng trước mặt anh, bằng xương bằng thịt.
Ngay cả sự bướng bỉnh ẩn hiện trong đôi mắt cũng giống hệt như vậy.
“Mời ngồi.” Người đàn ông trầm giọng nói, hiện vẻ không vui.
Lúc này King mới định thần lại, An Tuyển Hoàng và thái độ thân mật được thể hiện qua ánh mắt của cô, khiến King nhất thời có một loại cảm giác khó chịu.
Khuôn mặt đó, lại dựa vào vòng tay của người khác.
“Có chuyện gì?” Trước mặt người ngoài, An Tuyển Hoàng luôn rất kiệm lời.
“Tôi muốn chiếc vương miện đó.” Đều xử lý mọi việc rất bá đạo, hống hách, chẳng trách hai người họ tính cách giống nhau nhưng lại không thể chung sống hòa bình.
Chẳng qua vì sự đối lập gay gắt nên hai bên khó tha thứ cho nhau.
“Lý do.” Không tức giận, không kinh ngạc, sắc mặt An Tuyển Hoàng lặng như nước.
Trên bàn đàm phán, ai bộc lộ cảm xúc trước là người thua cuộc.
Đây mới chính là An Tuyển Hoàng, lạnh nhạt quyết đoán và tàn nhẫn.
“Chiếc vương miện này vốn dĩ thuộc về gia tộc Ives.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi dao động, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nên mở miệng.
Thế giới của đàn ông, phụ nữ không cần xen vào.
Cô muốn giữ thể diện cho An Tuyển Hoàng, cũng là sự tin tưởng của cô đối với anh.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng nói nói của người phục vụ trầm thấp, cho dù cách một cánh một cánh cửa cũng có thể nghe thấy.
“Trụ sở chính gọi đến, xác nhận đã nhận được 130 triệu đô của anh An. Bây giờ, anh An có thể tự mình quyết định.”
Nói xong lập tức rời đi.
An Tuyển Hoàng khoát tay, lời ít mà ý nhiều, “Sự thật là, hai bên đã thỏa thuận xong, bây giờ vương miện này thuộc về tôi.”
“Tôi có thể trả cao hơn.”
An Tuyển Hoàng cười bí ẩn, “Người đứng đầu Ives đang muốn thương lượng với tôi sao?”
“Có thể nói như vậy.” Anh không quan tâm tốn kém bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể mang chiếc vương miện đi.
“Thật ngại quá, tôi không thể đồng ý vụ này.”
“Giá cả không hợp lý.”
“Tạm thời không muốn bán.”
Dường như chuyện này đã được định sẵn là không thành.
Cả hai người đều là người có tiền, không ai có thể giành lợi ích của ai, nhưng cũng không ai muốn chịu thiệt.
King đột nhiên cười, ánh mắt lướt qua chiếc vương miện trên đầu Dạ Cô Tinh, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, hững hờ nhìn, vẻ mặt chăm chú, dường như đang phân biệt gì đó, lại giống đang xác nhận gì đó.
Nét mặt An Tuyển Hoàng khó chịu, “Ảnh, tiễn khách.”
Ám vệ thần bí xuất hiện, làm động tác tiễn khách.
Nhìn Dạ Cô Tinh sâu thật sâu, King chậm rãi nói, “Chiếc vương miện này, đội trên đầu cô có vẻ đẹp hơn.”
Để lại câu nói như thật lại như đùa, người đàn ông quay người bước đi.
Chương 82: Yêu cường thế bá đạo, bình hoa mù chữ
Trên đường trở về biệt thự, Dạ Cô Tinh nhận ra cảm xúc của người đàn ông không đúng, bờ môi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra lời.
Chỉ là thắc mắc trong lòng lại càng ngày càng sâu.
Vết bớt hình ngôi sao sáu cánh, mắt tím giống hệt, còn có ánh mắt kinh ngạc thất lễ của người đàn ông khi nhìn về phía cô, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, mối liên hệ giữa cô và King… không phải là ít.
Mà tất cả những điều này, An Tuyển Hoàng lại biết được bao nhiêu?
Vừa vào phòng ngủ, người đàn ông đá lên cửa, đẩy cô lên cửa một cách gần như thô lỗ, nụ hôn nóng rực, từ cánh môi người phụ nữ, trằn trọc triền miên đến cổ, xương quai xanh…
“Xoạt ——”
Người đàn ông cắn xé một cách thô lỗ, đổi lấy một tiếng thở gấp kêu đau của người phụ nữ.
Ánh mắt từ từ trấn tĩnh lại, An Tuyển Hoàng vùi sâu vào bả vai của người phụ nữ, hương hoa sơn trà như có như không len vào khoang mũi, khó khăn lắm mới có thể ngăn chặn bực bội đang trào dâng trong cơ thể.
“Anh không thích ánh mắt anh ta nhìn em.” Giọng nói ồm ồm, lạnh lẽo cứng rắn lại có chút tủi thân.
Dạ Cô Tinh há miệng thở dốc, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ, đang chuẩn bị mở miệng, lại không kịp đề phòng bị người đàn ông bế ngang lên, ném lên chiếc giường lớn, thân thể rắn chắc chợt đè lên.
Hơi thở phái nam mạnh mẽ phả vào mặt, dính vào từng tia từng tia nóng nảy tức giận.
Dạ Cô Tinh thầm nói không ổn, người đàn ông này quả thực ghen tới váng đầu rồi.
“Hoàng, anh nghe em đã… ưm…”
Một lần triền miên, người đàn ông như con thú hoang bị nhốt không biết mệt mỏi, tùy ý lại tùy tiện.
Một cái chớp mắt, thiên đường.
Đợi cơn sóng rút đi, thở dốc từ từ nghỉ ngơi, người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, nằm ngửa ở một bên thuộc về mình, người phụ nữ cuộn tròn một nửa thân thể, hiện ra tư thế bảo hộ theo bản năng.
Mắt Dạ Cô Tinh trợn to, cho dù cơn buồn ngủ đang bao trùm, nhưng thủy chung khó mà đi vào giấc ngủ.
Cánh tay dài vòng lên thắt lưng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông nóng bỏng bức người.
Dạ Cô Tinh không nhúc nhích.
Đáy mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một vệt ảo não, lại nghĩ tới ánh mắt King nhìn cô, vô ý thức ôm người càng chặt hơn.
Dường như chỉ có thông qua phương thức như vậy, mới có thể biểu thị công khai chủ quyền của bản thân, đạt được an tâm tạm thời.
Trên người hai người dính mồ hôi ẩm ướt chồng lên nhau và hòa quyện vào nhau, phần lưng, đường cong duyên dáng của người phụ nữ dán chặt vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, Dạ Cô Tinh không khỏi rùng mình một cái.
“Anh xin lỗi.” Người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn như sắt khẽ than thở một tiếng, cuối cùng lựa chọn chịu thua.
Dạ Cô Tinh nhắm mắt lại, lúc này, cô thậm chí không có sức để nói chuyện.
Ròng rã hai giờ, cô bị người đàn ông này giày vò đến chết đi sống lại, toàn thân bủn rủn, sự đau đớn nóng bỏng giữa hai chân tỏ rõ sự điên cuồng và thô lỗ của người đàn ông.
Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve phần thịt bên eo trắng mịn của người phụ nữ, lại mang theo vài phần cẩn thận nịnh nọt.
Sau một hồi lâu, Dạ Cô Tinh mới yếu ớt mở mắt.
“Hoàng, anh làm em đau.” Không có oán hận, cũng không có tức giận, chỉ là khách quan trần thuật cảm nhận của mình.
Môi mỏng nhếch lên, “Anh xin lỗi.”
Vương giả cúi đầu cao ngạo xuống.
“Lý do.”
Không phải không cảm giác được sự khác thường của người đàn ông trong ngày hôm nay, rất lâu trước đó Dạ Cô Tinh đã nghĩ hỏi thăm nguyên do, lại không ngờ tới, cô mở lời hỏi thăm ở lúc mình bị ăn xong lau sạch.
“…”
Cô dứt khoát xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh, lại trong khoảnh khắc đó, nhìn thấy sự áy náy và đau đớn trong mắt người đàn ông.
Dạ Cô Tinh theo ánh mắt anh chậm rãi cúi đầu, cuối cùng, ánh mắt rơi vào xương quai xanh, một dấu răng xuất hiện rõ ràng ở chỗ mảng lớn tím xanh, mơ hồ hiện ra tơ máu.
Mà những thứ này, anh là kẻ đầu têu.
Đột nhiên An Tuyển Hoàng vén chăn ngồi dậy, thậm chí không kịp khoác lên áo ngủ, như là chạy trốn chạy về phía phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, truyền đến tiếng nước ào ào.
Thấy một chuỗi hành động này, Dạ Cô Tinh chỉ có cười khổ.
Rõ ràng cô mới là người bị người ở trước mặt nhào nặn nghiền nát, người sảng khoái là anh, sao giống như cô mới là người cưỡng bách con trai nhà lành?
Vì sao An Tuyển Hoàng lại có vẻ mặt đầy oán giận kia?
Nếu như, cô thật kiên quyết từ chối người đàn ông này cầu hoan, An Tuyển Hoàng sẽ không thể áp đảo cô dễ như trở bàn tay như vậy được.
Cố nhiên có hiềm nghi đã nghiện rồi còn ngại, nhưng rốt cuộc là Dạ Cô Tinh ngầm thừa nhận.
Ở một số phương diện, cô không ngại nuông chiều người đàn ông của mình, mặc dù người chịu khổ là cô.
Nhưng nếu nói là “khổ”, vẫn là không quá thỏa đáng, dù sao cô cũng có hưởng lợi.
Định chờ người đàn ông tắm rửa xong rồi ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi, Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết là do quá mức mệt mỏi, hay là tiếng nước tắm ào ào như khúc hát ru, vừa nhắm mắt lại, Dạ Cô Tinh đã ngủ thiếp đi.
Sau hai mươi phút, người đàn ông bao bọc hơi nước cả người đi ra từ phòng tắm, áo choàng tắm màu đen che giấu toàn bộ dáng người cường tráng.
Trong mắt thoáng hiện xấu hổ, trong miệng cảm thấy hơi đắng, An Tuyển Hoàng đi tới bên giường, đưa tay xoa khuôn mặt mệt mỏi của người phụ nữ——
“Em là của anh, không ai có thể cướp đi.”
Vẻ hung ác, chớp mắt là qua.
Tỉnh lại lần nữa, trời tờ mờ sáng, bên người không có bóng dáng người đàn ông.
Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh cảm thấy mông lung, nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu giờ mười năm phút.
Đứng dậy, xuống giường, hai chân bủn rủn giống hai sợi mì, cảm giác đau ở eo có thể thấy rõ.
Chân trần, không mặc quần áo, cứ như vậy đứng trước gương to, nhìn cơ thể đầy vết tím xanh trong gương, Dạ Cô Tinh nhíu mày.
Oán trách An Tuyển Hoàng cũng thay đổi thành ánh mắt u ám không rõ nhìn lên bàn cơm.
Người giúp việc đã phát hiện bầu không khí giữa nam nữ chủ nhân không bình thường, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập từng tia từng tia lạnh lẽo, đều là không hẹn mà cùng nắm thật chặt cổ áo.
Hai người yên lặng ăn bữa sáng, ánh mắt An Tuyển Hoàng rõ ràng là né tránh, nhất là khi nhìn vào đôi mắt thanh linh của người phụ nữ kia, lóe lên, dời đi, rồi lại cục xúc bất an không biết nhìn đi nơi nào.
Cứ như vậy trôi nổi, mơ hồ vài tia cao thâm không thể nắm được.
Nhưng Dạ Cô Tinh biết rõ, anh đang xấu hổ, cũng đang áy náy.
Nếu không, lúc rời giường, cô sẽ không phát hiện tàn thuốc rải rác ở trên ban công.
Xem ra, hai người cần phải nói chuyện tử tế một lần.
“Hoàng, em…”
Dạ Cô Tinh mới mới mở miệng, người đàn ông đã đặt dĩa xuống, tiện tay cầm lên khăn giấy, lau miệng, “Anh còn có chút việc, đi xử lý trước đã.”
Nói xong, cũng như chạy trốn vào phòng làm việc, giống hệt tình huống chạy trối chết vào nửa đêm qua.
Dạ Cô Tinh hơi sững sờ, đang chuẩn bị theo sau, điện thoại di động lại vang lên.
“Chị Cô Tinh, xe của em đã đợi ở ngoài biệt thự, chị ăn xong bữa sáng chưa?”
“Ừ…”
“Vậy chúng ta tới thẳng chỗ quay gặp mọi người trong đoàn luôn.”
“Hôm nay có cảnh ngoài trời à?”
“Vâng, nghe nói ở tòa nhà Empire State.”
“Em chờ chút, chị ra ngay đây.”
Dạ Cô Tinh nhìn thoáng qua phòng làm việc, suy ngẫm trong giây lát, đợi buổi tối trở lại rồi nói vậy.
Cầm balo lên, đi ra ngoài.
Trương Á lái một chiếc Mercedes thương vụ, màu đen khiêm tốn, thân xe rất lớn rất rộng rãi, ngồi vào trong, còn có ghế nằm để nghỉ ngơi, vừa nhìn chính là đã qua cải tiến, cực kỳ thích hợp làm xe bảo mẫu.
“Đi thôi.”
Xe chậm rãi lái xuống dưới núi, trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, người đàn ông thu tầm mắt lại, một mình ngồi lại sau bàn làm việc, lặng im suy nghĩ, ấn đường từ từ nhăn lại, kéo ra một tia vướng mắc như ẩn như hiện.
Lại không nói ra được là thẹn, hay là oán…
Sau hồi lâu, bấm một dãy số ——
“Điều tra cho tôi thành viên trung tâm của gia tộc Ives, nhất là cô hai thần bí kia…”
Cúp máy, trong lòng người đàn ông có suy đoán, cái gọi là chân tướng đã từng khiến anh một lần sơ suất, cho nên tối hôm qua mới có thể điên cuồng như vậy, hận không tháo cô ra thành từng mảnh nuốt vào bụng, từ nay về sau, thì chỉ có anh có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô…
Người ngoài, đừng mơ tưởng ngấp nghé!
Cái vương miện đang nằm yên tĩnh ở trong tủ bảo hiểm bị người đàn ông lấy ra, đặt ở trước mặt, anh quan sát tỉ mỉ, mức độ vàng bạc giao nhau ở vương miện sáng bóng lại không hiện nữ tính, mang theo hơi thở thiết huyết sát phạt.
Vương miện của vương giả, lại đội ở trên đầu phụ nữ.
Đây tỏ rõ điều gì?
Gia tộc Ives… Hoàng thất Thuỵ Điển…
Chiếc xe đẹp đẽ lái vào tòa nhà Empire State, Cohen mang theo toàn bộ đoàn làm phim chuẩn bị sẵn sàng hành động, thanh tra an toàn cùng người phụ trách cáp treo sớm đã ai vào chỗ nấy.
Dạ Cô Tinh vừa tới, thì bị paparazzi nước Mỹ ùa lên làm cho không hiểu ra sao.
Thì ra, buổi đấu giá hôm qua, bởi vì mỗi vật phẩm đều được bán ra với giá đều hơn trăm triệu đô, thậm chí một lần xuất hiện đấu giá lấy bảng Anh làm đơn vị, dẫn tới truyền thông tạp chí đua nhau đưa tin.
Ở nước Mỹ này phân chia giai cấp rất rõ ràng, giàu nghèo khác biệt to lớn, cái gọi là xã hội thượng lưu này, công chúng có loại đam mê bệnh hoạn muốn tìm tòi nghiên cứu và thăm dò.
Đương nhiên, loại tình huống này cũng có ở Trung Quốc, nhưng cũng không trắng trợn như ở Mỹ.
Hẳn là những phóng viên có khứu giác bén nhạy này đã có được tin tức nội bộ gì.
“Athena, xin hỏi tối qua là cô và anh An tham gia buổi đấu giá cấp bạch kim do Cleath tổ chức ở phòng đấu giá NY sao?” Một phóng viên nữ có mái tóc vàng óng khô héo đặt câu hỏi sắc bén, giọng New York chuẩn, nói ra một câu hỏi dài như vậy thậm chí không cần dừng lại chút nào.
“Nghe nói tổng cộng bán đấu giá 7 vật phẩm, cô lấy được hai trong số đó?”
“Anh An bỏ ra mức giá xa xỉ để đấu giá chiếc vương miện kia, có phải là để tặng cho cô không?”
Dạ Cô Tinh lẳng lặng nghe, cho dù bị vây quanh giữa súng dài pháo ngắn cũng không thấy chút quẫn bách nào, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt trấn định.
Phong phạm nữ chủ nhân của một nhà toát ra hoàn chỉnh.
Lần này biểu hiện quả thực khiến đám paparazzi kinh ngạc.
Theo Rose & Lion tiền kỳ tuyên truyền dần dần đi vào quỹ đạo, bộ phận PR đổ tiền vào bộ phim này càng ngày càng nhiều, đôi nam nữ chính vô danh là Dạ Cô Tinh và Leo quả thực trở nên hot ở Mỹ.
Không nói cái khác, vẻn vẹn với cái danh đạo diễn của Cohen, đã đáng giá để đại chúng ghé mắt.
Mà ngoài hình và khí chất của hai người Dạ Cô Tinh và Leo xác thực không thể bắt bẻ, được đại chúng chú ý cũng không có gì bất ngờ, tiếp tục đi lên.
Mà Facebook luôn giao cho Trương Á quản lý cũng là bình quân mỗi ngày tăng lên gần mười nghìn người theo dõi, vững bước lên cao.
Tự nhiên, thân phận “bà An” của Dạ Cô Tinh cũng được đại chúng biết tới.
An thị, ở nước Mỹ này đại biểu cho tài phú và quyền lực, mà mọi người không có thông tin gì về Dạ Cô Tinh, ngoài thân phận nữ nhân vật chính của cô, điểm này cũng làm cho cô phủ thêm lớp áo ngoài thần bí, trong lúc lơ đãng, làm người ta say mê.
Hôm qua, cô và An Tuyển Hoàng nắm tay cùng dự buổi đấu giá trải qua xác nhận trực tiếp, còn nghe nói anh An không gần nữ sắc vì thu được nụ cười của mỹ nhân, không tiếc hào phóng ném hơn răm triệu đô đấu giá một chiếc vương miện.
Lúc này mới đưa tới paparazzi vây chặt, có một màn trước mắt.
“Cô ấy… Có nghe hiểu tiếng Anh không?” Nữ phóng viên nào đó nhỏ giọng mở miệng.
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn im miệng.
Vẫn không nói gì, cô đang đợi, chờ người nên ra mặt phải ra mặt.
“Chẳng lẽ cô ấy không hiểu tiếng Anh thật?!” Kinh hô, xen lẫn một chút xem thường cao cao tại thượng.
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh không đổi, tất cả mọi người nghĩ là cô nghe không hiểu, thế mà cứ như vậy bắt đầu không chút kiêng kỵ nói chuyện với nhau ——
“Người phụ nữ này là bà chủ nhà họ An thật sao? Tôi rất hoài nghi.”
“Lạy chúa tôi! Anh An lại đi thích một cái bình hoa? Thật là khiến người khó có thể tin!”
“Ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả ngôn ngữ thông dụng toàn cầu cũng không biết, tôi hoài nghi, cô ta có lẽ là người mù chữ… Ai mà biết được!” Buông tay, nhún vai.
“Không đúng… Rose & Lion đã xác định chiếu ở Bắc Mỹ, nếu như cô ta không biết nói tiếng Anh, lời thoại kia…”
“Có lồng tiếng, sợ gì?”
“Nhưng khẩu hình không khớp không phải rất kỳ quái sao?”
“Có nhà họ An che chở, Cohen không lý gì lại không nể mặt.”
“Trời ạ! Bộ phim này coi như bỏ rồi…”
“Cohen điên rồi à?! Đây không phải đang đập danh tiếng của mình sao? Trừ phi anh ta không muốn lăn lộn ở cái ngành này nữa…”
“Dù sao người ta cũng không thiếu tiền, sản nghiệp ngành tang lễ khổng lồ, bây giờ lại thông qua phụ nữ bám vào nhà họ An, đời này chỉ sợ là không cần lo…”
Tiếng Anh của Trương Á cũng rất khá, mặc dù không thể hoàn toàn hiểu rõ từng từ một trong miệng đám paparazzi ngoại quốc này, nhưng vẫn có thể hiểu ý đại khái, lúc này sắc mặt trầm xuống, muốn nổi đóa.
Lại bị Dạ Cô Tinh ung dung thản nhiên ngăn lại.
“Chị Cô Tinh, bọn họ quả thực khinh người quá đáng!”
Hiền hòa cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa, “Người ra mặt, đến rồi.”
Trương Á giương mắt xem xét, thấy tình thế không đúng, Cohen đang chạy về đằng này, cô lùi ra sau một bước, ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Dạ Cô Tinh, vẻ mặt ấm ức lại vô tội.
Cohen từ xa đã nghe được tiếng nghị luận của đám phóng viên này, sắc mặt tối sầm lại, nhanh chân đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh.
“Không sao chứ?” Mắt lộ ra lo lắng.
Nghĩ đến cảnh xấu hổ khi đụng phải ở bãi đậu xe ngầm hôm trước, cô ho nhẹ hai tiếng, không để lại dấu vết mà tránh đi ánh mắt.
“Không có gì. Có đám không có mắt ở trước mặt sủa loạn, làm phiền anh đuổi đi hộ tôi.”
Dạ Cô Tinh mới mở miệng, đám phóng viên đang nghị luận sôi nổi đột nhiên im lặng.
Bởi vì lúc Cohen hỏi cô dùng tiếng Anh, Dạ Cô Tinh cũng dùng cùng một ngôn ngữ đáp lại rất tự nhiên.
Giọng London cực kỳ ưu nhã, giống như quý phụ trang nhã tuyệt luân thời trung cổ, thái độ hờ hững lập tức khiến hình ảnh của cô trong mắt bọn họ từ một người ‘ngơ ngác’ trở nên cao cao tại thượng.
“Lạy chúa tôi!”
“Cô ấy nói được tiếng Anh…” Phát âm tiêu chuẩn, giọng nói rất chuẩn.
Ai còn dám nói cô là mù chữ?
Trương Á cười trộm, ánh mắt không dám tin của đám paparazzi kia khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hả dạ.
Cohen đẩy ra một con đường cho cô, Dạ Cô Tinh cứ thế rời đi.
Biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi, không có một gợn sóng, thậm chí ngay cả nửa phần giận dữ cũng chưa từng nhìn thấy.
Trương Á lạnh lùng hừ một cái, cất bước chạy theo.
Cohen tức giận nói: “Những lời các ngươi nói, tôi nghe được rõ ràng, Athena không truy cứu, nhưng không có nghĩa là tôi cũng vậy, mấy người cứ chờ lệnh triệu tập của tóa án đi!”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Lưu lại đám paparazi vẫn ngây ngốc trong gió.
Hôm nay, ánh nắng hình như đặc biệt chói mắt.
Bình luận facebook