Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 87+88
Chương 87: Thà rằng không cần, hoa hồng đau thương.
“King.”
“Em gặp anh ta rồi?”
“Vô tình gặp.”
An Tuyển Hoàng nở nụ cười lạnh lẽo.
“Anh đang để ý, hay nói đúng hơn, là kiêng kị.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt.
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, “Hoàng, anh đang sợ.”
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia ác liệt sắc bén, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, vươn tay, vén những sợi tóc rải rác ra sau tai cô, “Không có.”
“Anh nói dối.” Bước hai bước đến gần, cô nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông.
“Không có.”
Dạ Cô Tinh lại cởi ra áo khoác ngoài, dưới ánh mắt bất ngờ hoảng loạn của người đàn ông, cô tiếp tục cởi, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo dây màu đen bó sát người, không thể che giấu được dáng người xinh đẹp của cô.
“Em……”
“Ôm em.”
Người đàn ông do dự một lúc, vươn tay đặt trên eo của người phụ nữ.
“Nhìn em.” ánh mắt Dạ Cô Tinh tối lại.
Người đàn ông nâng mắt, một mảng lạnh lẽo.
“Anh đang tránh em?”
“Không……”
“Hôn em.” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người đàn ông làm theo.
Vào khoảnh khắc môi chạm môi, Dạ Cô Tinh cạy miệng của người đàn ông ra, thuận thế càn quét, khống chế hoàn toàn quyền chủ động.
Không có sự động tình hôn trả lại như trong dự liệu, cô chỉ nhận thấy được tay chân cứng đờ của người đàn ông.
Kỳ lạ!
Khác thường!
Thậm chí cô còn hoài nghi, liệu có phải là An Tuyển Hoàng cũng bị trúng cổ như Diệp Nhĩ hay không!
Cô lùi lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, “Anh đang bài xích em.”
“…”
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khóc, không náo loạn, “Lý do.”
Hồi lâu sau, “Anh sẽ cho em một lời giải thích, nhưng không phải bây giờ.”
Hai mắt híp lại, Dạ Cô Tinh cười nhạt nhìn lại, “Còn nhớ những lời em từng nói không?”
Người đàn ông cau mày.
“Sát cánh bên nhau, dắt tay đồng hành.”
An Tuyển Hoàng sững sờ.
“Điều em muốn, chưa bao giờ là một bến cảng để che mưa chắn gió.”
Dạ Cô Tinh cô khinh thường việc trốn sau lưng một người đàn ông, làm loài tầm gửi nương nhờ vào thân cây khác để sống, cô là cây, có thể cùng anh gánh vác mưa gió bão giông.
“Anh cho rằng giấu giếm em thì đó là tốt cho em ư? An Tuyển Hoàng, nếu đây là thứ mà anh gọi là tình yêu?” Trong mắt đã lấp lánh ánh nước, nhưng lại kiên cường mà không chịu rơi xuống, “Vậy em, thà, rằng, không, cần.”
Ánh nước thoáng qua đó tựa như ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt của người đàn ông, cả trái tim cũng đau đớn theo.
Tay chân luống cuống ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi, chỉ là anh không chắc…”
Ánh mắt lóe lên, vẻ phiền muộn bi thương không còn nữa, một tia ranh mãnh hiện lên, “Không chắc cái gì?”
“Em và King…” Người đàn ông đột nhiên cảnh giác, ngừng nói.
Dạ Cô Tinh tránh thoát khỏi cái ôm của anh, nhìn anh, ánh mắt dò xét, “Em và King, làm sao?”
Môi mỏng mím chặt.
“Làm sao?” Cô từng bước ép sát.
“…”
“Em hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô không náo loạn, không giận dỗi, cô cứ bình tĩnh thản nhiên như vậy mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Nhưng chính vẻ mặt bình tĩnh như vậy, lại khiến trái tim An Tuyển Hoàng thắt lại.
Trực giác mách bảo anh rằng, đó thực sự là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ rồi thì có lẽ lòng tin giữa hai người cũng sẽ tan thành mây khói.
Cô vẫn là người phụ nữ của anh, nhưng cô sẽ không bao giờ giao trái tim mình ra nữa.
Bởi vì——– anh đã không tin tưởng cô!
Nghĩ tới điều này, đã khiến cho người đàn ông luôn giỏi bày mưu lập kế cảm thấy hoảng sợ rồi.
Dạ Cô Tinh không giấu được vẻ thất vọng, cụp mắt xuống, xua xua tay, “Em mệt rồi…”
Quay người, rời đi.
“Đừng! Anh nói… Anh nói…” Anh vội vàng nắm lấy cô, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, một người bá đạo mạnh mẽ như vậy, vào lúc này, khi nhẹ giọng lẩm bẩm, lại hoang mang bất lực nhường này.
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt người đàn ông này.
Anh là An Tuyển Hoàng bất khả chiến bại, anh không nên như vậy! Không nên như vậy…
“Hoàng, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em với anh cùng nhau gánh vác, cho dù trời có sập xuống, em cũng sẽ gánh cùng anh…”
Cánh tay dài duỗi ra, người đàn ông ôm cô vào lòng, sức lực thô bạo, cho đến khi giữa hai người không có khe hở nào nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai người đang ôm lấy nhau như sắp hoà làm một.
Gió đêm thổi qua, ngoài cửa sổ từ lâu đã không còn ánh trời chiều.
Đêm tối, đã đến.
“Em và King là… anh em họ.” Rốt cuộc vẫn là nói ra.
Lông mi khẽ run lên, cô vùi đầu vào ngực người đàn ông, không kinh ngạc thét lên, cũng không có sự hoảng loạn.
Như đã đoán trước vậy.
“Hoàng, anh có tin không? Em… có thể cảm nhận được…”
Người đàn ông càng ôm cô chặt hơn.
“Tựa như chiếc vương miện kia, nó đã từng tồn tại trong ký ức của em, có một bóng dáng mơ hồ…”
King cũng là sự tồn tại như vậy trong ký ức mông lung mơ hồ của cô.
Mà phần ký ức này, không phải của Diệp Tử, mà là của Dạ Cô Tinh nguyên bản!
Ngay từ khi nhìn thấy anh ta ở phòng riêng trong buổi đấu giá, cô đã đoán trước được, và việc kiên trì để Leo đi điều tra những thành viên cốt cán của gia tộc Ives, ngoài để đối phó King ra, thì trong tiềm thức cô còn muốn chứng minh cái gì đó….
Đôi mắt màu tím của bé Tuyệt rất giống với King, cô không thể không nghi ngờ…
Khẽ thở dài, vẻ áy náy lóe lên trong mắt người đàn ông, “Lẽ ra anh nên sớm nói với em…”
“Em biết khi nào vậy?”
“Gia tộc Ives có nguồn gốc từ nước Pháp thời Trung Cổ, từ những vị tướng có chiến công hiển hách của Napoleon, qua các cuộc hôn nhân, họ dần trở thành bậc quý tộc, sừng sững đứng vững trong trăm ngàn năm qua, ngoài những tích lũy hùng hậu của bản thân ra thì cùng với năng lực của từng kẻ cầm quyền là không thể chia cắt được. Vì vậy, gia tộc này đặc biệt chú trọng đến huyết thống.”
“Tiêu chí quan trọng nhất chính là gen mắt tím, còn được gọi là gen Alexandria’s. Loại gen này rất hiếm trên thế giới, nhưng nó lại thuộc sở hữu duy nhất của gia tộc Ives, đồng thời trở thành một trong những tiêu chí lựa chọn người thừa kế. Thông thường, ở nam sẽ là gen trội, còn với nữ thì là gen lặn.”
“Vì vậy, màu mắt của em và Húc Nhi mới bình thường, chỉ có Tuyệt Nhi là có màu mắt tím.”
Người đàn ông gật đầu.
Anh đã sớm nghi ngờ ngay từ khi thấy mắt của bé Tuyệt có màu tím sẫm, nhưng cuối cùng vẫn không cho người đi điều tra, ở trong tiềm thức, anh trốn tránh kết quả kia.
Muốn yên tâm thoải mái mà tận hưởng tất cả của hiện tại.
Không muốn để bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì phá hủy nó.
“Vậy tại sao anh lại muốn tránh né em.”
Một sự u ám bất thường lướt qua vẻ mặt của An Tuyển Hoàng, cảm xúc trong mắt khó mà phân biệt, một thứ gì đó mơ hồ bị đè nén, không tìm được lối ra.
Dạ Cô Tinh cười khẽ, “Cho dù em và King có mối quan hệ này thì cũng không đến mức khiến anh xa lánh em.”
Mắt chuyển động, cô chợt nhớ đến lần náo loạn của Nghê Xuyến ở Chiêm Ngao, mấy lời mắng chửi hùng hùng hổ hổ kia.
“Nhà họ An có thù với gia tộc Ives?”
“Nào chỉ có thù thôi….”
“Là ý gì?” Đôi mắt cô đột nhiên nhíu chặt lại.
Người đàn ông đột nhiên im lặng, Dạ Cô Tinh hiểu rồi, đây mới là mấu chốt của vấn đề.
“Hoàng, anh đang trốn tránh vấn đề của em.”
Một tia bối rối thoáng qua trong mắt người đàn ông, Dạ Cô Tinh thầm kinh hãi, rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến anh bị ép đến mức này.
“Ngày mai.” Ngày mai sẽ chứng thực suy đoán khủng khiếp đó, cho dù là thật, hay là giả.
Dạ Cô Tinh nhìn anh thật lâu, ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm, An Tuyển Hoàng tránh đi, anh sợ phải đối mặt với sự thật.
“Được.”
Cô không ép buộc anh.
Cả đêm mất ngủ, hai người cùng nằm trên giường, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Khi cô thức dậy, người đàn ông đã không còn bên gối, đưa tay sờ thử nơi người đàn ông đã nằm, chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo.
Rời giường, tắm rửa, ăn bữa sáng, cô lái xe đến trường quay.
“Chị Cô Tinh, chị… vẫn ổn chứ?” Trương Á ngồi ở bên ghế phụ, lo lắng nhìn cô.
“Trông chị không ổn lắm hả?” Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng Dạ Cô Tinh lại không cười chút nào.
Trương Á co rụt cổ lại, dường như nhất thời không thể thích ứng được với sự sắc bén của cô.
Cả hai không nói gì, đi đến địa điểm quay phim.
Có lẽ là mọi người đang ở trong trạng thái rất tốt, cũng có lẽ là Cohen đã hạ thấp yêu cầu, gần như mỗi cảnh quay đều qua chỉ trong một lần, thuận lợi đến nỗi không thể tin được.
Capone đã chiếm được trái tim của người đẹp, hoa hồng đã thu lại gai nhọn khắp người.
Kẻ thù của nhau, đã yêu nhau rồi.
Sự kết hợp giữa hoa hồng và hùng sư mang đậm màu sắc cổ tích tráng lệ, nhưng xét cho cùng đã đánh giá thấp thực tế.
Alice liên hợp với người đứng đầu cũ, tự tay nghiền nát câu chuyện cổ tích——
Tổ chức A và Mafia đồng thời phát lệnh truy sát, thề phải đuổi cùng giết tận cặp phản đồ này.
Lại sống một cuộc đời lang thang, họ trèo qua những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, băng qua rừng già sâu thẳm, rượt đuổi nô đùa với nhau trên đồng cỏ bất tận, khắng khít ôm nhau trên biển xanh mênh mông rộng lớn.
Họ so tài bắn súng, so tài chiến đấu, biến từng người truy sát họ thành từng đợt huấn luyện.
Cùng nhau trải qua cảm giác kinh tâm động phách, cùng nhau dắt tay đi đến chân trời góc biển.
Đặt chân lên mảnh đất Châu Phi, đi khắp các nẻo đường Trung Quốc.
“Tại sao lại muốn tới đây?”
Lúc đó, cô và anh đang ngồi trên đỉnh cao nguyên Thanh Hải- Tây Tạng, chịu đựng cảm giác khó chịu do thiếu oxi, nhưng lại cười tươi vô cùng.
Phía trước, một mặt trời đỏ đang từ từ mọc lên, mang theo ánh sáng hy vọng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất bao la.
“Bởi vì, đây là nơi chúng ta bắt đầu…”
“Vì vậy, cũng phải kết thúc ở nơi đây.” Anh nói tiếp những lời còn đang dang dở của cô.
Sau lưng có tiếng súng vang lên, đinh tai nhức óc.
Đôi nam nữ mỉm cười với nhau.
Hoa hồng đã chinh phục được sư tử, sư tử cúi đầu khẽ ngửi hương hoa.
Gai nhọn khiến sư tử bị thương, nhưng nó vẫn ngoan cố mà không ngừng tiến đến.
Dù phải đối mặt với hiểm nguy bị phá hủy, hoa hồng vẫn dang tay đón chào.
Kết cục là sự bi thương, bởi vì, chưa từng có một tình yêu nào vượt qua cả chủng tộc.
Người nổ súng là ai?
Người bị bắn trúng là ai?
Người còn sống là ai?
Người chết đi lại là ai?
Một cái kết không có kết cục, lại là cái kết tốt nhất.
“Kiểu Cohen” hài hước, mang nặng màu đau thương bi thảm, nhưng lại không kìm nén được thâm tình đến vậy.
Bình minh từ từ ló dạng, mang theo hy vọng mới, chính thức mở ra một ngày mới.
Khép lại kịch bản, Dạ Cô Tinh thoát ra khỏi cuộc tình bi thảm của hai người.
Cohen nói rằng, kịch bản này là đo ni đóng giày, làm ra vì cô.
Nhưng cô lại không cho là đúng.
Dù Rose là người cứng rắn, Capone là người mạnh mẽ, nhưng hai người vẫn không thể tránh khỏi kết cục bi kịch, chỉ vì—— người ít không đánh lại số đông!
Thực lực của hai người không thể đọ được với hai thế lực.
Vì vậy, họ đã chấp nhận số phận của bản thân, chạy trốn vì cái gọi là tình yêu, và bình thản chờ cái chết đến gần.
Ngu xuẩn!
Sự bồng bột lúc ấy đã hủy hoại cả một đời của hai người.
Họ vốn có thể bên nhau trọn đời, răng long đầu bạc, chỉ cần—– từ từ mưu tính!
Capone đã là người thừa kế của Mafia, mà Rose cũng là một trong những người thừa kế được Tổ chức A bí mật bồi dưỡng.
Chỉ cần cẩn thận ẩn núp, khống chế đại cục, để lực lượng phản đối vì mình mà làm việc, những trở ngại giữa hai người có thể dễ dàng giải quyết!
Do đó, cô không phải là Rose, và An Tuyển Hoàng cũng không phải là Capone Bonanno.
Ném kịch bản sang một bên, Dạ Cô Tinh thậm chí còn chẳng buồn ngó tới.
“Tiểu Á, đưa điện thoại cho chị.”
Trương Á lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra đưa cho cô.
Dạ Cô Tinh gọi một số, rất nhanh đã được kết nối——
“Phu nhân.”
“Minh Chiêu, anh đang điều tra cái gì?”
“…”
“Tôi biết, anh đang ở New York.”
“Thật xin lỗi, không có chỉ thị của gia chủ, không ai được nói ra.
“Nếu như, tôi dùng kỳ nghỉ bảy ngày để đổi thì sao?”
“…”
“Lạc Lạc đang ở New York.”
“…Được.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
An Tuyển Hoàng, anh, rốt cuộc đang giấu em chuyện gì?!
Chương 88: Địa ngục thiên sứ, thân thế thật sự.
Khoảnh khắc cửa phòng làm việc được đẩy ra, An Tuyển Hoàng vừa kết thúc cuộc gọi.
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng đã hiểu rõ mọi thứ.
Bộp——-
Một túi tài liệu bị đập lên bàn làm việc, một giây sau, hương hoa trà ập thẳng vào mặt.
“Đây chính là lời giải thích mà anh cho em à?” Đồng tử đen bóng trong veo của người phụ nữ giờ đây chứa đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt lướt qua, thoáng thấy được chỗ mở ra của túi tài liệu, vài tờ giấy A4 màu trắng được chồng lên nhau, chữ viết được in ở trên cực kì chói mắt.
Sắc mặt người đàn ông căng thẳng, tay trái đang đặt trên đầu gối khẽ run.
“Em với anh? Xét nghiệm DNA?” Dạ Cô Tinh nén giận.
Người đàn ông mím môi không nói gì.
“An Tuyển Hoàng, anh điên rồi?!”
Mi mắt đang rũ xuống đột nhiên nâng lên, “Em xem rồi?”
“Xen rồi thì sao, chưa xem, thì sao?”
Người đàn ông đưa tay ra, muốn lấy tờ báo cáo xét nghiệm, Dạ Cô Tinh nhanh tay, lấy được trước.
“Đưa cho anh.”
“Kết quả có quan trọng không?”
“Đưa, cho, anh.”
Dạ Cô Tinh vung tay, túi tài liệu vẽ một nửa vòng cung tao nhã trên không trung rồi bay ra khỏi cửa sổ.
“Em!” Trán người đàn ông nổi lên gân xanh.
Cách cái bàn làm việc, Dạ Cô Tinh chồm tới, vươn tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông kéo mạnh về phía mình.
Đang lúc người đàn ông sững sờ, cô chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, trằn trọc hôn lấy, trăm phần dịu dàng.
Bất chợt một tiếng sấm rền vang lên, An Tuyển Hoàng đột nhiên tỉnh táo lại, vươn tay đẩy ra.
Dạ Cô Tinh như đã đoán trước được, không những không bị người đàn ông đẩy ra mà còn cắn ngược lại vào môi dưới của người đàn ông, ánh mắt lạnh lùng, hung ác dùng sức cắn xuống.
“Ưm….” khẽ rên một tiếng.
Cho đến khi nếm được mùi máu tanh Dạ Cô Tinh mới chịu thả ra, vốn là đôi môi anh đào hồng hào giờ nhiễm lên sắc đỏ ướt át.
“Ảnh!”
Lời vừa dứt, một bóng người mở cửa đi vào, “Gia chủ.”
“Cút ra ngoài!”
Bóng người ẩn hiện trong bóng tối đột nhiên sựng lại, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua lướt lại giữa hai người.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Cô đột nhiên bộc phát khí thế, khiến cho ám vệ suýt nữa té xỉu tại chỗ, hoảng sợ chạy đi.
Nhưng ám vệ của nhà họ An, trước nay chỉ nghe lệnh gia chủ….
Nguy hiểm ập đến bất ngờ, anh ta vô thức né tránh, một cái dao mở thư sắc bén sát qua mũi cắm vào bức tường đối diện, dù ở khoảng cách xa như vậy, anh ta cũng có thể thấy rõ chuôi dao vẫn đang dao động rung lắc.
“Cút!”
Ám vệ đổ mồ hôi lạnh như mưa, khóe mắt khẽ liếc nhìn gia chủ, chán chường chuồn đi.
Vòng qua bàn làm việc, Dạ Cô Tinh đã sớm đi tới bên cạnh người đàn ông, “Cho dù có nhặt về, anh có thể làm được gì hả?”
Anh có thể làm được gì?
An Tuyển Hoàng âm thầm tự hỏi, thiếu đi sự sắc bén và quả quyết thường ngày, chỉ còn lại vẻ hoang mang bối rối không biết phải làm gì.
Dạ Cô Tinh đột nhiên nhào vào trong lòng người đàn ông, toàn thân An Tuyển Hoàng cứng đờ.
Cô cười, “Anh sợ cái gì?”
“…”
“Quan hệ cận huyết? Anh em họ?”
Cơ bắp của người đàn ông căng cứng, tựa như một con quái vật muốn vượt ngục thoát ra.
Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lẽo.
“Em chỉ hỏi anh, nếu như, giữa chúng ta thật sự có mối quan hệ thân thích, anh sẽ làm như thế nào?”
Đôi mắt người đàn ông dần dần tối lại.
“Mỗi người một ngả? Hay là ân đoạn nghĩa tuyệt?”
“Em nằm mơ đi!”
“Đã như vậy thì kết quả có quan trọng không?”
Người đàn ông á khẩu không trả lời được.
Dạ Cô Tinh ngồi trên đùi anh, bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên cằm của người đàn ông, hôn sâu.
Uyển chuyển nhu tình, tinh tế lướt qua.
An Tuyển Hoàng dần dần thả lỏng, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, động tình hôn lại.
Ngoài như vậy ra, thì còn làm được gì nữa đây?
Người phụ nữ này sớm đã tan vào trong xương máu rồi, cho dù là họ hàng thân thích, cho dù là anh em họ, anh… Còn có lựa chọn nào khác sao?
Cắt không đứt, buông không được, ngoại trừ trầm luân, thì còn cách nào nữa đây….
“Anh sẽ rơi vào địa ngục mất thôi….”
Ác quỷ mở ra móng vuốt, bóng tối nuốt chửng mọi thứ, gió tanh mưa máu cuốn cả đất trời, anh – người vốn ẩn mình trong bóng tối, từ lâu đã mất đi bản năng đuổi theo ánh sáng.
Nhưng cô lại là thiên sứ.
Thiên sứ mở ra đôi cánh, không phải màu trắng tinh khiết, mà là ngập tràn màu đen nặng nề.
Cô cười, “Vậy em sẽ cùng anh…” Rơi vào địa ngục.
Sa đọa, đến từ sự cám dỗ.
Mà thiên sứ sa ngã, chỉ bởi vì——đã phải lòng ác quỷ!
Khi màn đêm buông xuống, sẽ là thời đại của bóng tối——
Đến rồi.
Cô tựa đầu vào ngực người đàn ông, vòng tay ôm cổ anh, trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở nóng rực của anh.
Dạ Cô Tinh mặc cho An Tuyển Hoàng ôm mình, gấp gáp vội vàng ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng ngủ với ánh mắt ngạc nhiên của ngươi giúp việc.
Đá cửa phòng ra, một âm thanh lớn vang lên.
Lưng ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, Dạ Cô Tinh xoay người bò dậy, hai tay chống ở trước ngực, ngăn không cho người đàn ông xâm nhập sâu hơn.
“Không phải là anh muốn xem báo cáo xét nghiệm à? Ảnh…”
Tay người đàn ông bắt lấy cô, dễ dàng trói bàn tay đang chống cự của cô lại, cố định trên đỉnh đầu, cúi người hôn xuống.
Dạ Cô Tinh quay đầu đi, nụ hôn của người đàn ông rơi vào khoảng không.
“Bây giờ là làm sao đây? Khả năng tự kiềm chế mà anh vẫn luôn tự hào đâu? Mới nhịn có hai ngày, mà đã chịu không nổi rồi à?”
“Em biết rõ là….”
“Biết? Em, không, biết!”
“Ngoan nào…” Sự bất lực sâu sắc lướt qua đáy mắt người đàn ông, cơ thể nóng rực như lửa đốt.
Đã không chạm vào cô ba ngày rồi, rõ ràng là thân thể mềm mại đang ở trong vòng tay, hương thơm hoa sơn trà vấn vương nơi đầu mũi, nhưng lại phải cố kỵ một tầng quan hệ thân thích họ hàng kia, đè nén, nhẫn nhịn.
Lạnh nhạt với cô, còn khó chịu hơn cả việc giết bản thân mình!
“Hoàng.” Môi mềm ghé sát vào tai người đàn ông, cái chạm như có như không lại khiến anh cảm thấy thần kinh căng thẳng, “Thực ra, em không hề đọc bản báo cáo kia.”
“Em…” Trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc và đấu tranh, cuối cùng chìm vào một mảng thâm sâu.
“Thì?” Anh cười trầm thấp.
Lần này, đến lượt Dạ Cô Tinh sững sờ.
“Chúng ta, vốn đã là người thân rồi…”
Là người yêu thân mật nhất.
Một phen vận động, sóng trào rồi cũng yên tĩnh lại.
Dạ Cô Tinh mồ hôi nhễ nhại chui ra khỏi tổ ấm của người đàn ông, hai má ửng hồng, đẹp như quả đào mọng nước.
Cánh tay để trần của An Tuyển Hoàng châm điếu thuốc, tia lửa đỏ rực bốc lên, chưa kịp hít một hơi thì đã bị một bàn tay trắng nõn lấy đi.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, Dạ Cô Tinh nhịn không sặc, từ từ nhả ra vòng khói.
Trong khói mờ, mặt mày của người phụ nữ dần trở nên mơ hồ, khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Hai mắt người đàn ông khẽ nheo lại, không nói lời gì thò tay đoạt lấy, Dạ Cô Tinh linh hoạt dời tay tránh đi.
“Nói nghe thử xem, tại sao phải làm xét nghiệm DNA.”
An Tuyển Hoàng giật lấy điếu thuốc trên tay cô, ném vào gạt tàn.
“Thuốc lá độc hại, ít hút đi.”
“Không phải là anh cũng hút à?”
“Anh là đàn ông.”
“Phụ nữ thì không được à?”
“Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Có một số việc, đàn ông có thể làm nhưng phụ nữ thì không.”
“Ví như?”
““Làm” em.”
“…”
“Đừng quên là em cũng từng ở trên.” Cô cười rạng rỡ vô cùng.
“…”
“Đừng đổi chủ đề.” Dạ Cô Tinh lật người, chống cằm, gằn từng chữ nói: “Tại sao lại muốn xét nghiệm DNA? Em và… nhà họ An có liên quan gì?”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu.
“Em và King là anh em họ, bá tước Brady là cậu của em….”
Dạ Cô Tinh rơi vào trầm tư.
Brady có hai cô em gái, cô hai Nina và cô ba Sasha.
Nghê Xuyến là con của Sasha, vậy mẹ ruột của cơ thể này là…
“Nina?!”
“Lúc đầu, Brady nắm quyền, nắm giữ hai mỏ kim cương ở châu Âu. Chính phủ nước Pháp vì muốn lôi kéo ông ta nên đã trao tặng tước vị, hai em gái của ông ta cũng được vinh danh là công chúa hoàng gia.”
“Công chúa…”
“Nina và Sasha được mệnh danh là hai đóa hoa xinh đẹp kiều diễm đến từ ngoại quốc của hoàng gia Pháp, rất được yêu thích trong giới thượng lưu châu Âu, thậm chí còn được theo chân nữ hoàng đến thăm các nước châu Âu và kết bạn với các thành viên hoàng gia nhiều nước…”
Hai đoá hoa xinh đẹp tuyệt trần, Sasha ngây thơ hồn nhiên, Nina dịu dàng uyển chuyển, lại thêm thân phận cô chủ của gia tộc Ives, đã trở thành đối tượng theo đuổi mới của hoàng gia.
Vào thời điểm đó, châu Âu bị kiểm soát bởi nước Mỹ, hoàng gia dần suy tàn, nhiều quốc gia chuyển chế độ quân chủ lập hiến thành cộng hòa, tiêu hủy hoàng gia.
Dòng dõi quý tộc truyền thừa ngàn năm, tính kiêu ngạo đã ngấm vào trong xương, khiến hoàng tộc bị chèn ép không cam lòng trở thành người bình thường, ngang hàng với thường dân.
Liên hôn đã trở thành con đường duy nhất.
Mà gia tộc Ives chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Hai cô chủ đều là những mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là cô hai – Nina, truyền rằng, phong thái dịu dàng uyển chuyển của một cái nhăn mày một nụ cười đó đã khiến cho cả hoàng gia châu Âu phải nghiêng ngả đảo điên.
Dạ Cô Tinh nhớ tới một từ – nghiêng nước nghiêng thành!
Chỉ tiếc rằng, tư liệu tìm hiểu không có ảnh chụp của Nina, thậm chí cả chiều cao và số đo cơ bản cũng bị bỏ trống.
Khi đó, An Tuyển Hoàng vẫn chưa chào đời, và An Bính Hiền cũng không phải là người nắm quyền của nhà họ An.
Là người kế vị tương lai, An Bính Hiền được cha gửi sang châu Âu để học tập.
Từ Na Uy đến Thụy Điển, sau đó lại từ Thụy Điển đến Pháp, An Bính Hiền đã biến “học tập” thành “du học.”
Tuổi trẻ khinh cuồng, chơi bời là điều khó tránh khỏi.
Đó cũng từng là một người dạo chơi giữa ngàn hoa mà không để phiến lá nào dính thân.
Người ta hay nói rằng, lãng tử không quay đầu, đó là bởi vì chưa tìm được người khiến bản thân xiêu lòng.
An Bính Hiền tìm được rồi, và An Bính Lương cùng anh trai đi du học cũng tìm được rồi.
Nhưng tiếc thay, lại là cùng một người.
Vẻ đẹp của Nina, chỉ có những người từng gặp được mới đủ tư cách đánh giá.
Câu này, là câu thường được các cựu sinh viên Đại học Metz ở Pháp dùng để tỏ tình, chỉ là thay cái tên “Nina” thành tên cô gái mình thích.
Rốt cuộc, Nina đã không phụ vẻ đẹp mà thượng đế ban tặng cho mình, đồng thời chiếm được trái tim của hai anh em nhà họ An, đều từng quen với cả An Bính Hiền và An Bính Lương, nhưng lại không quá lâu dài.
“Ý anh là… em và anh…” Dạ Cô Tinh không nói nên lời.
Dù là anh em cùng cha khác mẹ hay là anh em họ, giữa cô và An Tuyển Hoàng cũng đều là —loạn, luân!
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy máu chó ngập đầu, sấm sét cuộn trào.
“Cho nên, em thực sự không đọc cái báo cáo xét nghiệm kia?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
“Em dám làm thật đấy!”
Cô liếc anh một cái, khẽ xùy nói, “Sao em lại không dám hả? Thích thì cứ ở bên nhau, đã yêu thì không từ bỏ, cho dù là anh em ruột thì làm sao, con cũng sinh ra rồi, anh còn sợ…”
Từ từ!
Hai người giật mình nhìn nhau, “Con…”
Tuyệt Nhi thân thể khỏe mạnh, dưới sự giám sát của Tịch Cẩn và Minh Triệt, tất nhiên không thể thiếu việc kiểm tra sức khỏe hàng tháng, dù Húc Nhi suy yếu hơn một chút, nhưng sau gần một năm nằm điều trị thì đã rất lâu rồi không bị cảm hay bị sốt gì.
Nếu như là quan hệ cận huyết, thì tỷ lệ sinh con có khiếm khuyết lên tới trên 90%.
“Ảnh, đi nhặt lại báo cáo đi.”
Thực tế đã chứng minh, tất cả lo lắng đều là dư thừa, từ đầu đến cuối toàn là do sợ bóng sợ gió.
“Hoàng, nếu như chúng ta thật sự là anh em ruột, anh sẽ làm gì?” Đêm tối người yên, Dạ Cô Tinh nằm trong ngực của người đàn ông, nhàm chán mà kéo kéo lông tơ trước ngực của người đàn ông.
Trên bàn cạnh giường, túi đựng hồ sơ bằng da được mở ra, hai tờ giấy A4 nằm im lìm ở đó.
Gió đêm thổi qua, rèm cửa lay động, một góc trang giấy bị vén lên.
Người đàn ông vòng tay phải qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay trái gối đầu, “Làm gì…” Khẽ lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ.
Dạ Cô Tinh đầy mặt mong chờ.
Thật lâu sau anh mới nói, “Buông không được nữa rồi…”
Âm cuối khẽ run, cuốn theo gió mà bay đi
Đêm, vẫn còn dài…
“King.”
“Em gặp anh ta rồi?”
“Vô tình gặp.”
An Tuyển Hoàng nở nụ cười lạnh lẽo.
“Anh đang để ý, hay nói đúng hơn, là kiêng kị.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt.
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, “Hoàng, anh đang sợ.”
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia ác liệt sắc bén, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, vươn tay, vén những sợi tóc rải rác ra sau tai cô, “Không có.”
“Anh nói dối.” Bước hai bước đến gần, cô nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông.
“Không có.”
Dạ Cô Tinh lại cởi ra áo khoác ngoài, dưới ánh mắt bất ngờ hoảng loạn của người đàn ông, cô tiếp tục cởi, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo dây màu đen bó sát người, không thể che giấu được dáng người xinh đẹp của cô.
“Em……”
“Ôm em.”
Người đàn ông do dự một lúc, vươn tay đặt trên eo của người phụ nữ.
“Nhìn em.” ánh mắt Dạ Cô Tinh tối lại.
Người đàn ông nâng mắt, một mảng lạnh lẽo.
“Anh đang tránh em?”
“Không……”
“Hôn em.” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người đàn ông làm theo.
Vào khoảnh khắc môi chạm môi, Dạ Cô Tinh cạy miệng của người đàn ông ra, thuận thế càn quét, khống chế hoàn toàn quyền chủ động.
Không có sự động tình hôn trả lại như trong dự liệu, cô chỉ nhận thấy được tay chân cứng đờ của người đàn ông.
Kỳ lạ!
Khác thường!
Thậm chí cô còn hoài nghi, liệu có phải là An Tuyển Hoàng cũng bị trúng cổ như Diệp Nhĩ hay không!
Cô lùi lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, “Anh đang bài xích em.”
“…”
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khóc, không náo loạn, “Lý do.”
Hồi lâu sau, “Anh sẽ cho em một lời giải thích, nhưng không phải bây giờ.”
Hai mắt híp lại, Dạ Cô Tinh cười nhạt nhìn lại, “Còn nhớ những lời em từng nói không?”
Người đàn ông cau mày.
“Sát cánh bên nhau, dắt tay đồng hành.”
An Tuyển Hoàng sững sờ.
“Điều em muốn, chưa bao giờ là một bến cảng để che mưa chắn gió.”
Dạ Cô Tinh cô khinh thường việc trốn sau lưng một người đàn ông, làm loài tầm gửi nương nhờ vào thân cây khác để sống, cô là cây, có thể cùng anh gánh vác mưa gió bão giông.
“Anh cho rằng giấu giếm em thì đó là tốt cho em ư? An Tuyển Hoàng, nếu đây là thứ mà anh gọi là tình yêu?” Trong mắt đã lấp lánh ánh nước, nhưng lại kiên cường mà không chịu rơi xuống, “Vậy em, thà, rằng, không, cần.”
Ánh nước thoáng qua đó tựa như ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt của người đàn ông, cả trái tim cũng đau đớn theo.
Tay chân luống cuống ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi, chỉ là anh không chắc…”
Ánh mắt lóe lên, vẻ phiền muộn bi thương không còn nữa, một tia ranh mãnh hiện lên, “Không chắc cái gì?”
“Em và King…” Người đàn ông đột nhiên cảnh giác, ngừng nói.
Dạ Cô Tinh tránh thoát khỏi cái ôm của anh, nhìn anh, ánh mắt dò xét, “Em và King, làm sao?”
Môi mỏng mím chặt.
“Làm sao?” Cô từng bước ép sát.
“…”
“Em hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô không náo loạn, không giận dỗi, cô cứ bình tĩnh thản nhiên như vậy mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Nhưng chính vẻ mặt bình tĩnh như vậy, lại khiến trái tim An Tuyển Hoàng thắt lại.
Trực giác mách bảo anh rằng, đó thực sự là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ rồi thì có lẽ lòng tin giữa hai người cũng sẽ tan thành mây khói.
Cô vẫn là người phụ nữ của anh, nhưng cô sẽ không bao giờ giao trái tim mình ra nữa.
Bởi vì——– anh đã không tin tưởng cô!
Nghĩ tới điều này, đã khiến cho người đàn ông luôn giỏi bày mưu lập kế cảm thấy hoảng sợ rồi.
Dạ Cô Tinh không giấu được vẻ thất vọng, cụp mắt xuống, xua xua tay, “Em mệt rồi…”
Quay người, rời đi.
“Đừng! Anh nói… Anh nói…” Anh vội vàng nắm lấy cô, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, một người bá đạo mạnh mẽ như vậy, vào lúc này, khi nhẹ giọng lẩm bẩm, lại hoang mang bất lực nhường này.
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt người đàn ông này.
Anh là An Tuyển Hoàng bất khả chiến bại, anh không nên như vậy! Không nên như vậy…
“Hoàng, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em với anh cùng nhau gánh vác, cho dù trời có sập xuống, em cũng sẽ gánh cùng anh…”
Cánh tay dài duỗi ra, người đàn ông ôm cô vào lòng, sức lực thô bạo, cho đến khi giữa hai người không có khe hở nào nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai người đang ôm lấy nhau như sắp hoà làm một.
Gió đêm thổi qua, ngoài cửa sổ từ lâu đã không còn ánh trời chiều.
Đêm tối, đã đến.
“Em và King là… anh em họ.” Rốt cuộc vẫn là nói ra.
Lông mi khẽ run lên, cô vùi đầu vào ngực người đàn ông, không kinh ngạc thét lên, cũng không có sự hoảng loạn.
Như đã đoán trước vậy.
“Hoàng, anh có tin không? Em… có thể cảm nhận được…”
Người đàn ông càng ôm cô chặt hơn.
“Tựa như chiếc vương miện kia, nó đã từng tồn tại trong ký ức của em, có một bóng dáng mơ hồ…”
King cũng là sự tồn tại như vậy trong ký ức mông lung mơ hồ của cô.
Mà phần ký ức này, không phải của Diệp Tử, mà là của Dạ Cô Tinh nguyên bản!
Ngay từ khi nhìn thấy anh ta ở phòng riêng trong buổi đấu giá, cô đã đoán trước được, và việc kiên trì để Leo đi điều tra những thành viên cốt cán của gia tộc Ives, ngoài để đối phó King ra, thì trong tiềm thức cô còn muốn chứng minh cái gì đó….
Đôi mắt màu tím của bé Tuyệt rất giống với King, cô không thể không nghi ngờ…
Khẽ thở dài, vẻ áy náy lóe lên trong mắt người đàn ông, “Lẽ ra anh nên sớm nói với em…”
“Em biết khi nào vậy?”
“Gia tộc Ives có nguồn gốc từ nước Pháp thời Trung Cổ, từ những vị tướng có chiến công hiển hách của Napoleon, qua các cuộc hôn nhân, họ dần trở thành bậc quý tộc, sừng sững đứng vững trong trăm ngàn năm qua, ngoài những tích lũy hùng hậu của bản thân ra thì cùng với năng lực của từng kẻ cầm quyền là không thể chia cắt được. Vì vậy, gia tộc này đặc biệt chú trọng đến huyết thống.”
“Tiêu chí quan trọng nhất chính là gen mắt tím, còn được gọi là gen Alexandria’s. Loại gen này rất hiếm trên thế giới, nhưng nó lại thuộc sở hữu duy nhất của gia tộc Ives, đồng thời trở thành một trong những tiêu chí lựa chọn người thừa kế. Thông thường, ở nam sẽ là gen trội, còn với nữ thì là gen lặn.”
“Vì vậy, màu mắt của em và Húc Nhi mới bình thường, chỉ có Tuyệt Nhi là có màu mắt tím.”
Người đàn ông gật đầu.
Anh đã sớm nghi ngờ ngay từ khi thấy mắt của bé Tuyệt có màu tím sẫm, nhưng cuối cùng vẫn không cho người đi điều tra, ở trong tiềm thức, anh trốn tránh kết quả kia.
Muốn yên tâm thoải mái mà tận hưởng tất cả của hiện tại.
Không muốn để bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì phá hủy nó.
“Vậy tại sao anh lại muốn tránh né em.”
Một sự u ám bất thường lướt qua vẻ mặt của An Tuyển Hoàng, cảm xúc trong mắt khó mà phân biệt, một thứ gì đó mơ hồ bị đè nén, không tìm được lối ra.
Dạ Cô Tinh cười khẽ, “Cho dù em và King có mối quan hệ này thì cũng không đến mức khiến anh xa lánh em.”
Mắt chuyển động, cô chợt nhớ đến lần náo loạn của Nghê Xuyến ở Chiêm Ngao, mấy lời mắng chửi hùng hùng hổ hổ kia.
“Nhà họ An có thù với gia tộc Ives?”
“Nào chỉ có thù thôi….”
“Là ý gì?” Đôi mắt cô đột nhiên nhíu chặt lại.
Người đàn ông đột nhiên im lặng, Dạ Cô Tinh hiểu rồi, đây mới là mấu chốt của vấn đề.
“Hoàng, anh đang trốn tránh vấn đề của em.”
Một tia bối rối thoáng qua trong mắt người đàn ông, Dạ Cô Tinh thầm kinh hãi, rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến anh bị ép đến mức này.
“Ngày mai.” Ngày mai sẽ chứng thực suy đoán khủng khiếp đó, cho dù là thật, hay là giả.
Dạ Cô Tinh nhìn anh thật lâu, ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm, An Tuyển Hoàng tránh đi, anh sợ phải đối mặt với sự thật.
“Được.”
Cô không ép buộc anh.
Cả đêm mất ngủ, hai người cùng nằm trên giường, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Khi cô thức dậy, người đàn ông đã không còn bên gối, đưa tay sờ thử nơi người đàn ông đã nằm, chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo.
Rời giường, tắm rửa, ăn bữa sáng, cô lái xe đến trường quay.
“Chị Cô Tinh, chị… vẫn ổn chứ?” Trương Á ngồi ở bên ghế phụ, lo lắng nhìn cô.
“Trông chị không ổn lắm hả?” Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng Dạ Cô Tinh lại không cười chút nào.
Trương Á co rụt cổ lại, dường như nhất thời không thể thích ứng được với sự sắc bén của cô.
Cả hai không nói gì, đi đến địa điểm quay phim.
Có lẽ là mọi người đang ở trong trạng thái rất tốt, cũng có lẽ là Cohen đã hạ thấp yêu cầu, gần như mỗi cảnh quay đều qua chỉ trong một lần, thuận lợi đến nỗi không thể tin được.
Capone đã chiếm được trái tim của người đẹp, hoa hồng đã thu lại gai nhọn khắp người.
Kẻ thù của nhau, đã yêu nhau rồi.
Sự kết hợp giữa hoa hồng và hùng sư mang đậm màu sắc cổ tích tráng lệ, nhưng xét cho cùng đã đánh giá thấp thực tế.
Alice liên hợp với người đứng đầu cũ, tự tay nghiền nát câu chuyện cổ tích——
Tổ chức A và Mafia đồng thời phát lệnh truy sát, thề phải đuổi cùng giết tận cặp phản đồ này.
Lại sống một cuộc đời lang thang, họ trèo qua những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, băng qua rừng già sâu thẳm, rượt đuổi nô đùa với nhau trên đồng cỏ bất tận, khắng khít ôm nhau trên biển xanh mênh mông rộng lớn.
Họ so tài bắn súng, so tài chiến đấu, biến từng người truy sát họ thành từng đợt huấn luyện.
Cùng nhau trải qua cảm giác kinh tâm động phách, cùng nhau dắt tay đi đến chân trời góc biển.
Đặt chân lên mảnh đất Châu Phi, đi khắp các nẻo đường Trung Quốc.
“Tại sao lại muốn tới đây?”
Lúc đó, cô và anh đang ngồi trên đỉnh cao nguyên Thanh Hải- Tây Tạng, chịu đựng cảm giác khó chịu do thiếu oxi, nhưng lại cười tươi vô cùng.
Phía trước, một mặt trời đỏ đang từ từ mọc lên, mang theo ánh sáng hy vọng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất bao la.
“Bởi vì, đây là nơi chúng ta bắt đầu…”
“Vì vậy, cũng phải kết thúc ở nơi đây.” Anh nói tiếp những lời còn đang dang dở của cô.
Sau lưng có tiếng súng vang lên, đinh tai nhức óc.
Đôi nam nữ mỉm cười với nhau.
Hoa hồng đã chinh phục được sư tử, sư tử cúi đầu khẽ ngửi hương hoa.
Gai nhọn khiến sư tử bị thương, nhưng nó vẫn ngoan cố mà không ngừng tiến đến.
Dù phải đối mặt với hiểm nguy bị phá hủy, hoa hồng vẫn dang tay đón chào.
Kết cục là sự bi thương, bởi vì, chưa từng có một tình yêu nào vượt qua cả chủng tộc.
Người nổ súng là ai?
Người bị bắn trúng là ai?
Người còn sống là ai?
Người chết đi lại là ai?
Một cái kết không có kết cục, lại là cái kết tốt nhất.
“Kiểu Cohen” hài hước, mang nặng màu đau thương bi thảm, nhưng lại không kìm nén được thâm tình đến vậy.
Bình minh từ từ ló dạng, mang theo hy vọng mới, chính thức mở ra một ngày mới.
Khép lại kịch bản, Dạ Cô Tinh thoát ra khỏi cuộc tình bi thảm của hai người.
Cohen nói rằng, kịch bản này là đo ni đóng giày, làm ra vì cô.
Nhưng cô lại không cho là đúng.
Dù Rose là người cứng rắn, Capone là người mạnh mẽ, nhưng hai người vẫn không thể tránh khỏi kết cục bi kịch, chỉ vì—— người ít không đánh lại số đông!
Thực lực của hai người không thể đọ được với hai thế lực.
Vì vậy, họ đã chấp nhận số phận của bản thân, chạy trốn vì cái gọi là tình yêu, và bình thản chờ cái chết đến gần.
Ngu xuẩn!
Sự bồng bột lúc ấy đã hủy hoại cả một đời của hai người.
Họ vốn có thể bên nhau trọn đời, răng long đầu bạc, chỉ cần—– từ từ mưu tính!
Capone đã là người thừa kế của Mafia, mà Rose cũng là một trong những người thừa kế được Tổ chức A bí mật bồi dưỡng.
Chỉ cần cẩn thận ẩn núp, khống chế đại cục, để lực lượng phản đối vì mình mà làm việc, những trở ngại giữa hai người có thể dễ dàng giải quyết!
Do đó, cô không phải là Rose, và An Tuyển Hoàng cũng không phải là Capone Bonanno.
Ném kịch bản sang một bên, Dạ Cô Tinh thậm chí còn chẳng buồn ngó tới.
“Tiểu Á, đưa điện thoại cho chị.”
Trương Á lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra đưa cho cô.
Dạ Cô Tinh gọi một số, rất nhanh đã được kết nối——
“Phu nhân.”
“Minh Chiêu, anh đang điều tra cái gì?”
“…”
“Tôi biết, anh đang ở New York.”
“Thật xin lỗi, không có chỉ thị của gia chủ, không ai được nói ra.
“Nếu như, tôi dùng kỳ nghỉ bảy ngày để đổi thì sao?”
“…”
“Lạc Lạc đang ở New York.”
“…Được.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
An Tuyển Hoàng, anh, rốt cuộc đang giấu em chuyện gì?!
Chương 88: Địa ngục thiên sứ, thân thế thật sự.
Khoảnh khắc cửa phòng làm việc được đẩy ra, An Tuyển Hoàng vừa kết thúc cuộc gọi.
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng đã hiểu rõ mọi thứ.
Bộp——-
Một túi tài liệu bị đập lên bàn làm việc, một giây sau, hương hoa trà ập thẳng vào mặt.
“Đây chính là lời giải thích mà anh cho em à?” Đồng tử đen bóng trong veo của người phụ nữ giờ đây chứa đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt lướt qua, thoáng thấy được chỗ mở ra của túi tài liệu, vài tờ giấy A4 màu trắng được chồng lên nhau, chữ viết được in ở trên cực kì chói mắt.
Sắc mặt người đàn ông căng thẳng, tay trái đang đặt trên đầu gối khẽ run.
“Em với anh? Xét nghiệm DNA?” Dạ Cô Tinh nén giận.
Người đàn ông mím môi không nói gì.
“An Tuyển Hoàng, anh điên rồi?!”
Mi mắt đang rũ xuống đột nhiên nâng lên, “Em xem rồi?”
“Xen rồi thì sao, chưa xem, thì sao?”
Người đàn ông đưa tay ra, muốn lấy tờ báo cáo xét nghiệm, Dạ Cô Tinh nhanh tay, lấy được trước.
“Đưa cho anh.”
“Kết quả có quan trọng không?”
“Đưa, cho, anh.”
Dạ Cô Tinh vung tay, túi tài liệu vẽ một nửa vòng cung tao nhã trên không trung rồi bay ra khỏi cửa sổ.
“Em!” Trán người đàn ông nổi lên gân xanh.
Cách cái bàn làm việc, Dạ Cô Tinh chồm tới, vươn tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông kéo mạnh về phía mình.
Đang lúc người đàn ông sững sờ, cô chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, trằn trọc hôn lấy, trăm phần dịu dàng.
Bất chợt một tiếng sấm rền vang lên, An Tuyển Hoàng đột nhiên tỉnh táo lại, vươn tay đẩy ra.
Dạ Cô Tinh như đã đoán trước được, không những không bị người đàn ông đẩy ra mà còn cắn ngược lại vào môi dưới của người đàn ông, ánh mắt lạnh lùng, hung ác dùng sức cắn xuống.
“Ưm….” khẽ rên một tiếng.
Cho đến khi nếm được mùi máu tanh Dạ Cô Tinh mới chịu thả ra, vốn là đôi môi anh đào hồng hào giờ nhiễm lên sắc đỏ ướt át.
“Ảnh!”
Lời vừa dứt, một bóng người mở cửa đi vào, “Gia chủ.”
“Cút ra ngoài!”
Bóng người ẩn hiện trong bóng tối đột nhiên sựng lại, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua lướt lại giữa hai người.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Cô đột nhiên bộc phát khí thế, khiến cho ám vệ suýt nữa té xỉu tại chỗ, hoảng sợ chạy đi.
Nhưng ám vệ của nhà họ An, trước nay chỉ nghe lệnh gia chủ….
Nguy hiểm ập đến bất ngờ, anh ta vô thức né tránh, một cái dao mở thư sắc bén sát qua mũi cắm vào bức tường đối diện, dù ở khoảng cách xa như vậy, anh ta cũng có thể thấy rõ chuôi dao vẫn đang dao động rung lắc.
“Cút!”
Ám vệ đổ mồ hôi lạnh như mưa, khóe mắt khẽ liếc nhìn gia chủ, chán chường chuồn đi.
Vòng qua bàn làm việc, Dạ Cô Tinh đã sớm đi tới bên cạnh người đàn ông, “Cho dù có nhặt về, anh có thể làm được gì hả?”
Anh có thể làm được gì?
An Tuyển Hoàng âm thầm tự hỏi, thiếu đi sự sắc bén và quả quyết thường ngày, chỉ còn lại vẻ hoang mang bối rối không biết phải làm gì.
Dạ Cô Tinh đột nhiên nhào vào trong lòng người đàn ông, toàn thân An Tuyển Hoàng cứng đờ.
Cô cười, “Anh sợ cái gì?”
“…”
“Quan hệ cận huyết? Anh em họ?”
Cơ bắp của người đàn ông căng cứng, tựa như một con quái vật muốn vượt ngục thoát ra.
Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lẽo.
“Em chỉ hỏi anh, nếu như, giữa chúng ta thật sự có mối quan hệ thân thích, anh sẽ làm như thế nào?”
Đôi mắt người đàn ông dần dần tối lại.
“Mỗi người một ngả? Hay là ân đoạn nghĩa tuyệt?”
“Em nằm mơ đi!”
“Đã như vậy thì kết quả có quan trọng không?”
Người đàn ông á khẩu không trả lời được.
Dạ Cô Tinh ngồi trên đùi anh, bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên cằm của người đàn ông, hôn sâu.
Uyển chuyển nhu tình, tinh tế lướt qua.
An Tuyển Hoàng dần dần thả lỏng, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, động tình hôn lại.
Ngoài như vậy ra, thì còn làm được gì nữa đây?
Người phụ nữ này sớm đã tan vào trong xương máu rồi, cho dù là họ hàng thân thích, cho dù là anh em họ, anh… Còn có lựa chọn nào khác sao?
Cắt không đứt, buông không được, ngoại trừ trầm luân, thì còn cách nào nữa đây….
“Anh sẽ rơi vào địa ngục mất thôi….”
Ác quỷ mở ra móng vuốt, bóng tối nuốt chửng mọi thứ, gió tanh mưa máu cuốn cả đất trời, anh – người vốn ẩn mình trong bóng tối, từ lâu đã mất đi bản năng đuổi theo ánh sáng.
Nhưng cô lại là thiên sứ.
Thiên sứ mở ra đôi cánh, không phải màu trắng tinh khiết, mà là ngập tràn màu đen nặng nề.
Cô cười, “Vậy em sẽ cùng anh…” Rơi vào địa ngục.
Sa đọa, đến từ sự cám dỗ.
Mà thiên sứ sa ngã, chỉ bởi vì——đã phải lòng ác quỷ!
Khi màn đêm buông xuống, sẽ là thời đại của bóng tối——
Đến rồi.
Cô tựa đầu vào ngực người đàn ông, vòng tay ôm cổ anh, trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở nóng rực của anh.
Dạ Cô Tinh mặc cho An Tuyển Hoàng ôm mình, gấp gáp vội vàng ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng ngủ với ánh mắt ngạc nhiên của ngươi giúp việc.
Đá cửa phòng ra, một âm thanh lớn vang lên.
Lưng ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, Dạ Cô Tinh xoay người bò dậy, hai tay chống ở trước ngực, ngăn không cho người đàn ông xâm nhập sâu hơn.
“Không phải là anh muốn xem báo cáo xét nghiệm à? Ảnh…”
Tay người đàn ông bắt lấy cô, dễ dàng trói bàn tay đang chống cự của cô lại, cố định trên đỉnh đầu, cúi người hôn xuống.
Dạ Cô Tinh quay đầu đi, nụ hôn của người đàn ông rơi vào khoảng không.
“Bây giờ là làm sao đây? Khả năng tự kiềm chế mà anh vẫn luôn tự hào đâu? Mới nhịn có hai ngày, mà đã chịu không nổi rồi à?”
“Em biết rõ là….”
“Biết? Em, không, biết!”
“Ngoan nào…” Sự bất lực sâu sắc lướt qua đáy mắt người đàn ông, cơ thể nóng rực như lửa đốt.
Đã không chạm vào cô ba ngày rồi, rõ ràng là thân thể mềm mại đang ở trong vòng tay, hương thơm hoa sơn trà vấn vương nơi đầu mũi, nhưng lại phải cố kỵ một tầng quan hệ thân thích họ hàng kia, đè nén, nhẫn nhịn.
Lạnh nhạt với cô, còn khó chịu hơn cả việc giết bản thân mình!
“Hoàng.” Môi mềm ghé sát vào tai người đàn ông, cái chạm như có như không lại khiến anh cảm thấy thần kinh căng thẳng, “Thực ra, em không hề đọc bản báo cáo kia.”
“Em…” Trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc và đấu tranh, cuối cùng chìm vào một mảng thâm sâu.
“Thì?” Anh cười trầm thấp.
Lần này, đến lượt Dạ Cô Tinh sững sờ.
“Chúng ta, vốn đã là người thân rồi…”
Là người yêu thân mật nhất.
Một phen vận động, sóng trào rồi cũng yên tĩnh lại.
Dạ Cô Tinh mồ hôi nhễ nhại chui ra khỏi tổ ấm của người đàn ông, hai má ửng hồng, đẹp như quả đào mọng nước.
Cánh tay để trần của An Tuyển Hoàng châm điếu thuốc, tia lửa đỏ rực bốc lên, chưa kịp hít một hơi thì đã bị một bàn tay trắng nõn lấy đi.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, Dạ Cô Tinh nhịn không sặc, từ từ nhả ra vòng khói.
Trong khói mờ, mặt mày của người phụ nữ dần trở nên mơ hồ, khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Hai mắt người đàn ông khẽ nheo lại, không nói lời gì thò tay đoạt lấy, Dạ Cô Tinh linh hoạt dời tay tránh đi.
“Nói nghe thử xem, tại sao phải làm xét nghiệm DNA.”
An Tuyển Hoàng giật lấy điếu thuốc trên tay cô, ném vào gạt tàn.
“Thuốc lá độc hại, ít hút đi.”
“Không phải là anh cũng hút à?”
“Anh là đàn ông.”
“Phụ nữ thì không được à?”
“Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Có một số việc, đàn ông có thể làm nhưng phụ nữ thì không.”
“Ví như?”
““Làm” em.”
“…”
“Đừng quên là em cũng từng ở trên.” Cô cười rạng rỡ vô cùng.
“…”
“Đừng đổi chủ đề.” Dạ Cô Tinh lật người, chống cằm, gằn từng chữ nói: “Tại sao lại muốn xét nghiệm DNA? Em và… nhà họ An có liên quan gì?”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu.
“Em và King là anh em họ, bá tước Brady là cậu của em….”
Dạ Cô Tinh rơi vào trầm tư.
Brady có hai cô em gái, cô hai Nina và cô ba Sasha.
Nghê Xuyến là con của Sasha, vậy mẹ ruột của cơ thể này là…
“Nina?!”
“Lúc đầu, Brady nắm quyền, nắm giữ hai mỏ kim cương ở châu Âu. Chính phủ nước Pháp vì muốn lôi kéo ông ta nên đã trao tặng tước vị, hai em gái của ông ta cũng được vinh danh là công chúa hoàng gia.”
“Công chúa…”
“Nina và Sasha được mệnh danh là hai đóa hoa xinh đẹp kiều diễm đến từ ngoại quốc của hoàng gia Pháp, rất được yêu thích trong giới thượng lưu châu Âu, thậm chí còn được theo chân nữ hoàng đến thăm các nước châu Âu và kết bạn với các thành viên hoàng gia nhiều nước…”
Hai đoá hoa xinh đẹp tuyệt trần, Sasha ngây thơ hồn nhiên, Nina dịu dàng uyển chuyển, lại thêm thân phận cô chủ của gia tộc Ives, đã trở thành đối tượng theo đuổi mới của hoàng gia.
Vào thời điểm đó, châu Âu bị kiểm soát bởi nước Mỹ, hoàng gia dần suy tàn, nhiều quốc gia chuyển chế độ quân chủ lập hiến thành cộng hòa, tiêu hủy hoàng gia.
Dòng dõi quý tộc truyền thừa ngàn năm, tính kiêu ngạo đã ngấm vào trong xương, khiến hoàng tộc bị chèn ép không cam lòng trở thành người bình thường, ngang hàng với thường dân.
Liên hôn đã trở thành con đường duy nhất.
Mà gia tộc Ives chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Hai cô chủ đều là những mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là cô hai – Nina, truyền rằng, phong thái dịu dàng uyển chuyển của một cái nhăn mày một nụ cười đó đã khiến cho cả hoàng gia châu Âu phải nghiêng ngả đảo điên.
Dạ Cô Tinh nhớ tới một từ – nghiêng nước nghiêng thành!
Chỉ tiếc rằng, tư liệu tìm hiểu không có ảnh chụp của Nina, thậm chí cả chiều cao và số đo cơ bản cũng bị bỏ trống.
Khi đó, An Tuyển Hoàng vẫn chưa chào đời, và An Bính Hiền cũng không phải là người nắm quyền của nhà họ An.
Là người kế vị tương lai, An Bính Hiền được cha gửi sang châu Âu để học tập.
Từ Na Uy đến Thụy Điển, sau đó lại từ Thụy Điển đến Pháp, An Bính Hiền đã biến “học tập” thành “du học.”
Tuổi trẻ khinh cuồng, chơi bời là điều khó tránh khỏi.
Đó cũng từng là một người dạo chơi giữa ngàn hoa mà không để phiến lá nào dính thân.
Người ta hay nói rằng, lãng tử không quay đầu, đó là bởi vì chưa tìm được người khiến bản thân xiêu lòng.
An Bính Hiền tìm được rồi, và An Bính Lương cùng anh trai đi du học cũng tìm được rồi.
Nhưng tiếc thay, lại là cùng một người.
Vẻ đẹp của Nina, chỉ có những người từng gặp được mới đủ tư cách đánh giá.
Câu này, là câu thường được các cựu sinh viên Đại học Metz ở Pháp dùng để tỏ tình, chỉ là thay cái tên “Nina” thành tên cô gái mình thích.
Rốt cuộc, Nina đã không phụ vẻ đẹp mà thượng đế ban tặng cho mình, đồng thời chiếm được trái tim của hai anh em nhà họ An, đều từng quen với cả An Bính Hiền và An Bính Lương, nhưng lại không quá lâu dài.
“Ý anh là… em và anh…” Dạ Cô Tinh không nói nên lời.
Dù là anh em cùng cha khác mẹ hay là anh em họ, giữa cô và An Tuyển Hoàng cũng đều là —loạn, luân!
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy máu chó ngập đầu, sấm sét cuộn trào.
“Cho nên, em thực sự không đọc cái báo cáo xét nghiệm kia?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
“Em dám làm thật đấy!”
Cô liếc anh một cái, khẽ xùy nói, “Sao em lại không dám hả? Thích thì cứ ở bên nhau, đã yêu thì không từ bỏ, cho dù là anh em ruột thì làm sao, con cũng sinh ra rồi, anh còn sợ…”
Từ từ!
Hai người giật mình nhìn nhau, “Con…”
Tuyệt Nhi thân thể khỏe mạnh, dưới sự giám sát của Tịch Cẩn và Minh Triệt, tất nhiên không thể thiếu việc kiểm tra sức khỏe hàng tháng, dù Húc Nhi suy yếu hơn một chút, nhưng sau gần một năm nằm điều trị thì đã rất lâu rồi không bị cảm hay bị sốt gì.
Nếu như là quan hệ cận huyết, thì tỷ lệ sinh con có khiếm khuyết lên tới trên 90%.
“Ảnh, đi nhặt lại báo cáo đi.”
Thực tế đã chứng minh, tất cả lo lắng đều là dư thừa, từ đầu đến cuối toàn là do sợ bóng sợ gió.
“Hoàng, nếu như chúng ta thật sự là anh em ruột, anh sẽ làm gì?” Đêm tối người yên, Dạ Cô Tinh nằm trong ngực của người đàn ông, nhàm chán mà kéo kéo lông tơ trước ngực của người đàn ông.
Trên bàn cạnh giường, túi đựng hồ sơ bằng da được mở ra, hai tờ giấy A4 nằm im lìm ở đó.
Gió đêm thổi qua, rèm cửa lay động, một góc trang giấy bị vén lên.
Người đàn ông vòng tay phải qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay trái gối đầu, “Làm gì…” Khẽ lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ.
Dạ Cô Tinh đầy mặt mong chờ.
Thật lâu sau anh mới nói, “Buông không được nữa rồi…”
Âm cuối khẽ run, cuốn theo gió mà bay đi
Đêm, vẫn còn dài…
Bình luận facebook