Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 103+104
Chương 103: Khói súng trên bàn tiệc, người đẹp đấu dũng khí (2)
“Chuyện này…” Kỷ Tình cười xấu hổ.
Bà cụ húp một ngụm cháo yến, không thèm nhìn mọi người.
“Người ta nói, trước mặt mọi người nên chừa đường lui, sau này sẽ dễ nhìn nhau hơn. Về vấn đề này, cô nên học hỏi từ Trịnh Bình, bình tĩnh chín chắn hơn.”
Bất thình lình bị điểm danh nên Trịnh Bình giật mình, bàn tay cầm đũa run lên: “Bà hai quá khen, chị dâu nói vậy cũng là có lý của chị ấy.”
Sắc mặt Kỷ Tình hơi bình thường lại.
Bà cụ hừ lạnh, không biết điều!
An Tuyển Thần lại đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Dạ Cô Tinh, “Chị dâu đã vất vả sắp xếp bữa tiệc đêm giao thừa, ly này, tôi mời chị.”
Dạ Cô Tinh đáp lễ, liếc nhìn Kỷ Tình: “Việc phải làm thôi, không dám kể công.”
Một trận hoạnh họe được Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng giải vây.
Đầu đuôi câu chuyện thế nào mọi người đang ngồi đây đều hiểu.
Ánh mắt không dấu được sự khen ngợi nhìn Dạ Cô Tinh.
Có thể làm cho Kỷ Tình chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, quả nhiên cô không hề đơn giản!
Ngay lập tức đã có mấy bà vợ đi lên chúc rượu, khen ngợi, nịnh bợ, đều bị Dạ Cô Tinh uyển chuyển đẩy trả lại.
Tiệc giao thừa, tiệc ra oai, đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, chỉ tiếc là tầm nhìn của Kỷ Tình quá ngắn, lại tranh làm con gà đó.
“Mẹ! Con cũng muốn uống!” Cô bé chép miệng, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cô, mắt to chớp chớp, tò mò nhìn.
“Không được.” Cô lạnh lùng nói.
“Mẹ ~” Cô bé bắt đầu làm nũng.
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
Cô bé nhếch miệng, quay đầu: “Cha ~”
“Con còn nhỏ, không uống được.”
Cô bé hít thở sâu, mở to miệng định khóc.
Dạ Cô Tinh liếc mắt qua.
Cô bé không gây sự nữa.
Nhìn thấy việc trước mắt, mọi người ôm bụng cười, khen ngợi hai đứa nhỏ lên tận mây xanh.
Nhất là bà cụ, cười đến mức ngả nghiêm “Ôi bé ngoan của bà…”
Kỷ Tình hơi khó chịu.
Tại sao cháu trai cháu gái của bà ta, lại không thân thiết với bà ta chứ?
Chắc chắn là do con nhỏ chết tiệt kia dạy!
Hừ——
Bà ta không thích An Tuyển Hoàng, nhưng không thể không thừa nhận, anh em nhà này rất dễ thương.
Bà ta ho nhẹ hai tiếng: “Cô Tinh, con sắp xếp đưa hai đứa bé qua chỗ mẹ ăn cơm đi? Năm mới tốt lành, mẹ là bà nội cũng nên lì xì cho bọn họ.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Cô không biết Kỷ Tình muốn làm cái gì, chỉ có thể gặp chiêu gì tiếp chiêu ấy.
“Vậy thì tốt rồi. Con và Tuyển Hoàng đều có công việc bận bịu, hay là… để hai đứa nhỏ cho mẹ trông cho? Chăm sóc bọn nhỏ cũng tiện hơn, dù sao thì mẹ cũng là bà nội của bọn nhỏ.”
Dạ Cô Tinh mím môi cười, hóa ra là muốn cướp bọn nhỏ.
“Nghe nói gần sức khỏe của mẹ không tốt, còn đang uống thuốc, sao con có thể không biết xấu hổ làm phiền mẹ được chứ?”
“Không phiền, mẹ không sao…”
“Hơn nữa.” Dạ Cô Tinh ngắt lời Kỷ Tình: “Sức đề kháng của bọn trẻ còn yếu, nếu bị ốm thì khổ lắm.”
Kỷ Tình cắn răng, lại muốn nói.
Dạ Cô Tinh đã nhìn sang chỗ khác, mỉm cười nói chuyện với An Tuyển Hoàng, thân thiết vui vẻ, khiến người khác phải ghen tỵ.
Thấy đồ đã gần ăn xong, Dạ Cô Tinh bảo An Cẩn, An Du đưa hai đứa nhỏ trở về nhà chính.
Theo lệ thường, gia chủ và nữ chủ nhân phản dẫn mọi người đón giao thừa.
Dạ Cô Tinh là dâu mới, cũng không thể sơ suất được.
Sau khi ăn xong, trưởng chi của các chi tụ tập ở sảnh chính nói chuyện rôm rả. Dạ Cô Tinh ở bên cạnh nghe, thật là khó khăn mà, khác với An Tuyển Hoàng, một tay nắm tay cô, một tay khác lật xem tài liệu, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không thể đến gần.
Kỷ Tình bị chọc giận, đã mang theo thím Bình đi rồi.
Ở trong mắt người khác, chỉ là trò cười mà thôi.
“Tính tình Kỷ Tình cao ngạo, không muốn làm bạn với chúng ta đâu! Nên vỗ mông đi rồi.”
“Hừ —— vừa rồi bà hai chả cho bà ta tý mặt mũi nào, chắc giờ đang tìm chỗ nào trút cơn giận rồi!”
“Tôi nói cho cô biết, chưa biết vị trí mẹ chồng của bà ta như thế nào. Nhưng ngay cả con dâu cũng không đè xuống được, thế mà cũng từng là nữ chủ nhân của nhà họ An.”
Bà ta cắn hạt dưa, tiếp tục nói: “Không phải quân ta bất tài mà là quân địch quá xảo quyệt.”
“Là ý gì vậy?”
Người kia nhổ vỏ hạt dưa ra, nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Rõ ràng là trứng chọi đá!”
“Haizz, bà nghĩ Dạ Cô Tinh thật sự lợi hại như vậy à?”
“Bà nhìn điệu bộ của cô ta kìa, rồi nhìn bộ dạng sợ hãi của Kỷ Tình đi.”
“Bà cũng đừng coi thường Kỷ Tình, nhớ năm đó, có mấy người thiếp đó, kẻ thì chết, kẻ thì trốn, đều là một tay bà ta mà ra chứ đâu. Hiện giờ, cũng chỉ có Tề Lan là còn ở lại làm trâu làm ngựa…”
“Bà nói đúng, Kỷ Tình có thể kiêu ngạo hơn nửa đời người cũng là có lý do cả, người đàn bà đó rất độc ác! Nhưng ở đây…” Người đó chỉ vào đầu của mình: “Ít nếp nhăn!”
“Ha ha —— ý của bà là, Kỷ Tình không đủ thông minh?”
“Người đàn bà ấy cũng thông minh chứ, nếu không năm đó cũng không cưới được bác cả Bính Hiền. Chỉ là thiếu sáng suốt! Một người phụ nữ chỉ biết chiến đấu hết mình thì được gì chứ? Mấu chốt là phải bắt được trái tim đàn ông! Đó, bà nhìn xem…..”
Mấy người đó nhìn lên, đã nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt vào nhau của hai vợ chồng.
“Cô bé đó thật sự có năng lực…”
“Ừm, tôi thấy cô bé đó rất có tương lai đấy.”
“Những ngày tốt đẹp của Kỷ Tình sẽ không còn dài nữa đâu…..”
Đúng 12 giờ, tất cả mọi người đều biết ý tách ra, quay về vị trí
Dạ Cô Tinh tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã là rạng sáng rồi.
An Tuyển Hoàng mặc áo ngủ đi vào: “Tắm xong rồi à?”
“Ừ. Anh đi đi…”
“Anh tắm trong phòng khách rồi.”
“Ừ.” Cô ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem dưỡng.
Người đàn ông từ từ xoa xoa từ phía sau: “Chúng ta đi ngủ đi.”
Giọng trầm thấp, khàn khàn, kìm nén.
Da đầu Dạ Cô Tinh căng ra, cổ bị hơi thở của người đàn ông làm cho tê dại.
Dùng cùi chỏ đẩy ra: “Anh đi trước đi, em đợi chút nữa…”
“Không có em không được.” Nói rất thẳng thắn, thành thật.
Cô bất lực xoay người, không cần biết trên tay có thoa kem gì không, cô trực tiếp bôi vào mặt người đàn ông.
“Anh nhìn anh đi, đang là Tết Nguyên Đán, anh có thể nghiêm túc hơn được không!”
“Nối dõi tông đường là không nghiêm túc à?”
“Rõ ràng là anh nhân cơ hội lợi dụng.”
“Ai kêu em đẹp như vậy, anh không nhịn được.”
Tai Dạ Cô Tinh đỏ lên, cô cứ thế bôi bừa lên mặt người đàn ông, chưa kể, da của người đàn ông này khá mỏng manh, chạm vào rất mịn màng, anh thường không làm bất kỳ bước bảo dưỡng nào.
An Tuyển Hoàng nheo mắt, hưởng thụ sự vuốt ve ấm áp của người phụ nữ.
Nếu Dạ Cô Tinh biết suy nghĩ của anh, có lẽ sẽ tát anh một cái ——
Vuốt ve? Vuốt ve cái con khỉ khô ý!
“Da anh thật đẹp.” Cô than thở.
“Đương nhiên rồi.” Người đàn ông lại không biết xấu hổ nói.
“Anh chăm sóc thế nào vậy?”
“Lấy âm bổ dương.”
“…”
“Thật đấy, em có thể lấy dương bổ âm.”
“…”
Đêm nay, Dạ Cô Tinh không ngủ.
Không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
“Anh, anh nhanh lên…”
Người đàn ông cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, vô cùng gợi cảm.
Dạ Cô Tinh vươn tay muốn đẩy anh ta: “Em bảo anh nhanh lên, có nghe thấy không……”
Cô sắp bị ép khô rồi! Kết thúc sớm mới có thể ngủ ngon được…
“Được.” Người đàn ông thở hổn hển, “Nhanh đây…”
“Ô…”
Lòng Dạ Cô Tinh như muốn chết vậy, “nhanh” mà cô nói không phải là cái “nhanh” này!
Trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông lóe lên vẻ xảo quyệt.
Dạ Cô Tinh là bị ai đó vỗ tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt to tròn của cô bé nhỏ đã ngay sát mắt cô, đôi bàn tay đầy thịt đang vỗ trên mặt cô.
“Mẹ! Dậy đi, dậy đi! Mặt trời đã nắng tới mông rồi ——”
“Con yêu, mẹ buồn ngủ…” Dạ Cô Tinh nhắm mắt xoay người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
Cô bé cúi đầu cố hết sức chui vào trong chăn.
Cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình không mặc đồ, không thể để cô bé chen vào được.
Vội vàng đè chăn bông xuống.
Cô bé kéo chăn tới mức thở phì phò, chỉ hận không thể biến thành con bọ bò vào.
“Cục cưng, con đang làm gì vậy?!”
“Gọi mẹ dậy đấy ——” Cô bé giương đôi mắt to, ngây ngô nói.
“Con ra ngoài trước đi, mẹ sẽ dậy ngay.”
“Vì sao con phải đi ra ngoài?”
“Mẹ phải thay quần áo.”
“Hả, vậy mẹ phải nhanh lên.” Miệng cô bé méo xệch, nước mắt lưng tròng “Nếu không, cha sẽ bị yêu tinh ăn thịt mất!”
“Cái gì?” Dạ Cô Tinh sửng sốt.
Cô bé há miệng gào: “Hu hu—— mẹ, mẹ đi cứu cha nhanh đi! Cô Hoa nói, cha sắp bị yêu quái ăn thịt rồi.”
Cô Hoa là ngươi giúp việc chịu trách nhiệm dọn dẹp đại sảnh tầng dưới.
“Cục cưng, con đừng khóc, từ từ nói…”
Cô bé khóc nức nở, nấc cả lên: “Cô, cô Hoa nói, cái cô kia là yêu quái biến thành, cô ta muốn ăn thịt cha, còn muốn đuổi mẹ đi… huhu… con không muốn cha bị ăn thịt đâu, sau này con sẽ ngoan… đừng ăn cha mà…”
Mắt Dạ Cô Tinh chùng xuống.
“Cái cô kia ở đâu?”
“Dưới, dưới lầu.”
Nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên hiện ra ánh sáng lạnh lùng.
…
Ngụy Xu biết mình làm thế này là không đúng, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua vào tối hôm qua đã khiến trái tim bình lặng trong nhiều năm của cô ta lại bùng lên.
Cô ta nghĩ chắc hẳn mình đã yêu người đàn ông này.
Chỉ tiếc là anh ấy đã có vợ…
Nhưng như thế lại có sao chứ?
Đồ mà Ngụy Xu muốn, chưa bao giờ là không có được!
“An gia chủ, ý anh thế nào?”
Cô ta mỉm cười, vô thức nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên, đưa bộ ngực trắng nõn đầy đặn của mình lại gần, để người đàn ông có thể nhìn thấy được.
An Tuyển Hoàng lạnh lùng, chẳng thèm nhìn cô gái trước mặt, ném tập tài liệu màu xanh lên bàn.
“Tôi không thấy việc hợp tác là cần thiết.”
Khai thác kim cương ở Phi Châu?
Cái anh muốn là chiếm hoàn toàn, chứ không phải chia 5/5 như trong thỏa thuận.
Rõ ràng Ngụy Xu đã hiểu lầm ý của anh.
“Nếu anh cảm thấy không hài lòng, tôi có thể nhường một bước, 4/6 được không?”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu đám cổ hủ đó biết, chắc chắn bọn họ sẽ mắng cô ta là bại gia.
Nhưng cô ta vẫn có cách để trốn tránh trách nhiệm.
Ai bảo nhà họ Ngụy chỉ có cô là người duy nhất ở chi chính chứ?
Đừng nói là quyền khai thác mỏ kim cương, dù là buôn lậu ma túy, chỉ cần cô ta muốn, cô ta nhất định sẽ lấy được!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn qua: “Ảnh, tiễn khách.”
Ngụy Xu biến sắc: “Từ từ đã!”
Cô ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt rắn rỏi của người đàn ông.
“Nếu tôi tự thêm mình vào, thì sao?”
Cô ta là con gái của nhà họ Ngụy, người thừa kế của gia nghiệp lớn như vậy, hiện giờ cam tâm tình nguyện dâng thân thể của mình cho anh, An Tuyển Hoàng làm sao có thể buông tha?
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta.
Khiến cô ta rùng mình.
Dường như cô ta đang bị lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào vuốt ve.
Cảm giác như lên thiên đường vậy.
Đôi mắt như nước mùa thu, răng trắng môi đỏ, tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo kêu.
Hai chân cô khép lại, cọ vào nhau, đôi mắt không che giấu được sự khao khát…..
Ngụy Xu thầm thề, cô ta nhất định phải có được người đàn ông này.
Chương 104: Mắng tiện nhân, anh An trung thành.
“Anh An, anh thật sự, không muốn sao?”
Ánh mắt cô ta đong đưa quyến rũ, âm cuối kéo dài.
Vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực 36D, gương mặt lẳng lơ, Ngụy Xu rất tự tin với chính mình.
Cô ta tin rằng trên đời này không có con mèo nào là không ăn trộm cá, dù Athena Dạ có đẹp như thế nào, thì hoa dại vẫn thơm hơn hoa nhà.
Sự kích thích của việc lừa dối là một cám dỗ mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Cô ta khẽ rên rỉ, bàn tay trắng nõn sờ vào trong ngực, chậm rãi cởi cúc quần áo, chỉ còn lại áo lót bên trong bằng tơ lụa quyến rũ.
An Tuyển Hoàng ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt thờ ơ.
Hai tay Ngụy Xu che ngực nửa kín nửa hở, khá quyến rũ.
“Chuyện xảy ra hôm nay, tôi thề sẽ không nói ra, càng không để bà An biết.”
Lông mày của người đàn ông giật giật.
Ánh mắt Ngụy Xu lóe lên.
“Tôi biết, anh nghi ngờ mục đích tôi làm như vậy.” Cô ta cười lộ ra vẻ đáng thương. “Đúng vậy. Anh là người đứng đầu một nhà, tính toán từng bước một cũng là phải thôi.”
Cô ta nghiêng người tới: “Nhưng nếu tôi nói, tôi làm như vậy, chính là vì tôi thích anh, muốn làm người phụ nữ của anh, thì anh có tin không?”
Đôi mắt cô ta đưa tình, lời nói quyến rũ.
Đàn ông bình thường thì đã bỏ hết mà lao vào rồi.
Đáng tiếc, người Ngụy Xu đang quyến rũ lại là An Tuyển Hoàng.
Thấy anh ngồi im, trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ nghi ngờ, chợt hiểu rõ: “Anh yên tâm, chuyện nam nữ là cả hai đều tình nguyện, tôi sẽ không lợi dụng chuyện này làm điểm yếu để uy hiếp anh, càng không phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người.”
Ý là tôi đây ngủ miễn phí với anh, còn không lao lên đi?
“Cô đang nói chuyện làm ăn với tôi à?” Vững như núi không lay chuyển được.
“Có thể hiểu như vậy. Dù sao, trong chuyện này anh cũng không bị tổn thất.” Cực kỳ hiển nhiên.
Trả lời xong, Ngụy Xu đã cởi xong váy, chỉ còn quần lót đứng ở trước mặt An Tuyển Hoàng.
Một thân hình tuyệt mỹ, làn da trắng như sứ và nét e lệ đúng chuẩn của một người phụ nữ, quả là một vẻ đẹp tuyệt trần.
Nhưng chỉ thấy người đàn ông đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ mặt kì lạ và ngạc nhiên.
Ngụy Xu đắc ý nhướng mày.
Cô ta rất hiểu vẻ đẹp của mình, cũng hiểu được sức hấp dẫn của mình với đàn ông.
Vua của thế giới ngầm thì sao chứ? Vẫn phải quỳ sụp xuống dưới chân cô ta đấy thôi.
Khi người đàn ông bước đến gần, tim cô ta càng đập nhanh hơn, suýt nữa thì nhảy tới cổ họng.
Cánh tay mỏng manh khẽ giơ lên, như muốn đón lấy cái ôm của người đang đi tới, nhưng không ngờ người đàn ông lại đi qua người cô ta, đi về phía cửa.
Ngụy Xu xoay người, ngay sau đó cả người cứng ngắc.
Dạ Cô Tinh tựa vào cạnh cửa, cười tươi quan sát, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Người đẹp kinh ngạc mặt trắng bệch, vội vàng lấy tay che một số chỗ.
“Cô, sao cô lại ở đây?!”
Dạ Cô Tinh khoanh tay thong thả bước, đi vào phòng làm việc, đi vòng quanh Ngụy Xu ba vòng, nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Từ đầu đến cuối, An Tuyển Hoàng không phản ứng gì.
Người đàn ông sờ sờ mũi, sau đó theo cô vào.
“Eo thon nhỏ như cành liễu, ngực to trắng nõn “ Cô vỗ một cái vào mông của cô ta khiến Ngụy Xu phải kêu đau, vỗ xong còn nói: “Ừm, xúc cảm tốt đấy.”
“À, còn nữa, đây là nhà của tôi, cô nói xem vì sao tôi lại ở đây?”
Ngụy Xu vội vàng ngồi xổm vơ quần áo, lại bị Dạ Cô Tinh dẫm lên.
Động tác khựng lại, đột nhiên cô ta bình tĩnh lại.
Nhấc mắt lên, đụng vào một đôi mắt đen sắc lạnh, cả người Ngụy Xu run lên.
Đó là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên, như thể người phụ nữ đó là người trên cao coi thường mọi thứ.
Nhưng cô ta nghĩ lại Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là diễn viên, dù có nổi tiếng, cũng không thay đổi được thân phận diễn viên của cô.
Mà bản thân lại là cành vàng lá ngọc trong xã hội thượng lưu, lại còn là người thừa kế của một gia tộc.
Cô ta không quyền không thế làm sao có thể so sánh với mình?
Suy nghĩ xong, Ngụy Xu tỉnh táo lại.
Từ từ đứng dậy, hai tay cũng không che chắn nữa, buông xuống bên cạnh người, thoải mái phô diễn vẻ đẹp cơ thể của mình trước mặt Dạ Cô Tinh.
“Bà An. Tôi họ Ngụy, tên một chữ Xu. Rất vui được gặp cô.”
Người phụ nữ thông minh thì nên biết kiềm chế, dù sao cô ta là đối tác có thể mang lại lợi ích lớn cho nhà họ An, người phụ nữ này chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi.
Vợ là bình hoa, nặng nhẹ như thế nào, An Tuyển Hoàng là người thông minh, đương nhiên sẽ biết chọn thế nào.
“Cô vui nhưng tôi, không, vui!” Cô khoanh tay trước ngực, không có ý định bắt tay với cô ta.
Gương mặt tươi cười của người phụ nữ cứng đờ, như thể cô ta không ngờ đối phương lại phản ứng như thế này.
Đưa mắt nhìn lướt qua An Tuyển Hoàng, thấy được sự không hài lòng lóe qua trong mắt anh.
Ngụy Xu thầm nghĩ, bà An này xé rách mặt như thế, người xấu hổ chính là cô ta thôi!
Cô ta rất biết cách thể hiện ra vẻ mặt khiếp sợ: “Cô có ý gì?”
“Cô gái à, tôi thật ngưỡng mộ sự vô liêm sỉ và việc không biết xấu hổ của cô.”
“Tôi…”
“Chắc cô muốn hỏi, sao bản thân lại vô liêm sỉ và không biết xấu hổ đúng không? Tôi cũng không ngại làm người tốt, nói cho cô biết để cô có thể cứu lấy cái mặt dày như mặt tường của cô!”
Không cho bên kia cơ hội nói chuyện, Dạ Cô Tinh nói luôn: “Tự cởi quần áo trước mặt một người đàn ông, tự nhào vào lòng anh ta; đấy là không biết xấu hổ; trước mặt vợ người ta, còn bày ra cái mặt vênh váo như thể tự hào khi được làm tiểu tam, cái đó gọi là mặt dày, cha mẹ cô không dạy cô như thế nào là thấp hèn sao? Hay là cô thích làm tiện nhân?”
“Ừm, cũng đúng thôi, nhìn điệu bộ lẳng lơ này của cô, chắc cũng không hơn gì gái điếm đâu, đôi môi nghìn người thử, đôi tay cả chục nghìn người cầm của cô. Chắc cô đã quen rồi, nhưng đừng đem mấy thứ bẩn thỉu đó vào nhà của chúng tôi!”
Ngụy Xu bị cô mắng đến choáng váng.
Cô ta tự xưng là con nhà giàu, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, những người bình thường cô ta kết bạn đều là những người cao quý thanh lịch.
Lần đầu tiên cô ta phát hiện, hóa ra, trên đời này còn có người phụ nữ trông thì tao nhã, lại có thể nói ra những lời tầm thường như vậy.
“Cô nói ai thấp hèn?!”
Ngụy Xu tức giận, lần đầu tiên bị người khác chỉ thẳng vào mũi mà mắng.
Cô ta nghĩ, trước mặt An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh sẽ không dám…
Nhưng như vậy cũng tốt, để người đàn ông này thấy được mình lấy phải người phụ nữ như thế nào.
“Tôi đang nói cô đấy, chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Cô cười lạnh lùng: “Xem ca, không chỉ có nhân phẩm của cô có vấn đề, mà đầu óc cũng không thông minh nữa —— ngu xuản!”
Dạ Cô Tinh bộc phát, trong mắt tràn đầy lửa giận!
Nhìn thấy người phụ nữ lẳng lơ này, trần truồng trước mặt người đàn ông của mình, không những thế còn cố gắng trêu chọc và dụ dỗ anh, chết tiệt, dù là ai cũng phải nổi giận mà thôi.
Nhưng cô cũng không tỏ ra quá bực bội!
Có câu nói như thế nào nhỉ—— thua người không thua trận!
Nếu cô cãi nhau như mấy người đàn bà chanh chua thì thật mất mặt.
Chiến lược hiện tại là ——
Dùng phong thái của phu nhân, nói những lời chanh chua.
Nhìn mặt cô ta tái xanh đỏ, cô cảm thấy thật thỏa mãn.
“Cô dựa vào đâu mà mắng tôi đê tiện, nói tôi ngu? Dạ Cô Tinh, Cô tưởng cô là ai? Chẳng qua là ỷ vào thân phận nữ chủ nhân của nhà họ An và hai đứa nhỏ cô đẻ ra thôi, nếu không, cô cũng chỉ là 1 diễn viên mà nghìn người cưỡi vạn người leo thôi.”
Vốn dĩ cô ta định sẽ tỏ vẻ yếu đuối, nhưng Dạ Cô Tinh đã độc miệng như vậy, thì đừng trách cô ta nhẫn tâm!
Chát ——
Ngụy Xu chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua, hai má đau xót, còn chưa kịp phản ứng lại, người đã ngã trên mặt đất, trán đập vào góc bàn, đầu choáng váng.
“Dạ Cô Tinh cô…”
Giọng cô ta ngừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, lông mày rũ xuống, tay vẫn đưa lên chưa hạ xuống.
Cái tát kia… Là An Tuyển Hoàng tát?!
“Tại, tại sao chứ?”
Hai mắt Ngụy Xu rưng rưng, cô ta đã làm đến bước này rồi, tại sao người đàn ông này còn đánh cô ta?
“Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ. Cô, là ngoại lệ.”
Câu “nghìn người cưỡi vạn người leo” kia của cô ta đã làm anh tức giận.
“An Tuyển Hoàng, anh mở to mắt mà nhìn xem —— đây là vợ của anh đấy, quá thô tục!”
Dạ Cô Tinh vui vẻ, tỏ vẻ cô bày ra gương mặt “tôi bị vứt bỏ, tôi tổn thương” cho ai xem chứ?
“Anh ấy thích tôi thô tục như thế đấy.” Cô lạnh lùng mở miệng, mắt nhìn thẳng vào An Tuyển Hoàng, “Anh nói đi?”
Anh vươn tay ra, ôm cô vào lòng.
“Dù em là thế nào anh cũng thích.” Người đàn ông nghiêm túc nói.
Dạ Cô Tinh vươn tay vỗ vỗ đầu anh “Ngoan, đêm nay có thịt ăn.”
Cô đã đoán được biểu hiện này của anh.
Vừa nãy cô đừng ở cửa cũng không phải mất công vô ích, chỉ cần hôm nay An Tuyển Hoàng có dù chỉ một chút khác người, thì anh không chết cũng bị lột da.
Cũng may, anh còn chịu đựng được, không có thái độ thất thố gì.
Nghe vậy, mắt người đàn ông sáng lên, phấn khích không nói nên lời.
Giống hệt chú chó trung thành, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên trời nữa thôi.
Ngụy Xu như bị vả cho một cái nữa, trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình.
“Cô… Hai người…”
“Cô gái à, việc quyến rũ người đàn ông đã có gia đình này, thì tính sao nhỉ? Tôi không ngại công bố chuyện này đâu…”
“Không! Tuyệt đối không được ——”
Mấy lão già của nhà họ Ngụy vốn đã có thành kiến với cô ta, họ luôn tìm cách kéo cô ta ra khỏi vị trí người thừa kế.
Nếu chuyện này bị lộ ra, hậu quả…
“Anh An, không… bà An, hôm nay là tôi có mắt không tròng tính kế chen chân vào gia đình của hai người, nhưng tôi không cố ý!”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, không nói gì.
Ngụy Xu hít sâu, từ từ đứng dậy, đã bỏ chân Dạ Cô Tinh ra, cô ta nhặt quần áo lên, mặc lại.
“Tôi thừa nhận, tôi có ấn tượng tốt vơi anh An…” Bắt nguồn từ tiếng sét ái tình trong bữa tối ngày hôm qua.
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của mình tôi.”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, An Tuyển Hoàng lạnh lùng.
“Ngụy Xu tôi cũng không phải người trong trắng gì, cũng đã ngủ cùng không ít đàn ông rồi, anh An cùng lắm cũng chỉ là người tình thôi.” Người phụ nữ nhìn vào chiếc mũi cao của người đàn ông: “Nhưng tôi không ngu.”
Dạ Cô Tinh nhăn mặt: “Nói tiếp tục đi.”
Ngụy Xu cắn răng, biết hôm nay thàm rồi.
“Nếu, tôi biết tình cảm của hai người tốt như vậy, tôi sẽ không chen vào. Dù hai người có tin hay không, tôi Ngụy Xu tuy đê tiện, nhưng sẽ không động vào đàn ông mà trong lòng đã có chủ.”
Dù có chiếm được, cũng không phải của mình.
“Ý của cô là, có người sai khiến cô?”
“Phải!” Ánh mắt cô ta đột nhiên nghiêm lại: “An lão phu nhân mở một bữa tiệc mời tôi và cha tôi. Trong bữa tiệc bà ta liên tục nhắc đến việc quan hệ của cô và anh An không tốt, tất cả chỉ là diễn trò thôi. Bà ta còn nói, muốn tôi làm con dâu của bà ta, điều kiện là, muốn tôi câu được anh An đuổi cô đi.”
“Cô tin à?”
“Nói thật, tôi không tin. Đặc biệt là trong bữa tiệc giao thừa tối hôm qua, tôi đã thấy tình cảm của hai người.”
“Vậy sao cô còn làm như vậy?”
“Việc khai thác các mỏ kim cương ở Châu Phi gặp phải sự cố nguồn tài chính bị đứt gãy. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể khai thác, đã khiến cả nhà họ Ngụy rơi vào cảnh thua lỗ. Lần này, cha con tôi lên đảo, một mặt để chúc mừng năm mới, mặt khác là đang tìm kiếm nguồn tài chính, tôi hy vọng nhà họ An sẽ giúp đỡ nối lại mối đứt gãy của nguồn tài chính mỏ quặng ở Phi Châu.”
“Tôi nghĩ, có thêm thì cũng tốt, cho nên mới…”
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Cô muốn nói, đây là trách nhiệm của Kỷ Tình, không liên quan đến cô?”
“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy nếu mình phải chịu hết trách nhiệm, thì có vẻ không công bằng.”
“Kỷ Tình dù sao cũng là người của nhà họ An, mà cô thì chỉ là người ngoài, trước mặt người của nhà họ An kéo người nhà họ An xuống nước, cô cảm thấy có phù hợp không?”
Sắc mặt Ngụy Xu thay đổi, người phụ nữ này đúng là không dễ đối phó…
“Bà An.” Cô ta nghĩ đến cái gì, lập tức nở nụ cười: “Người thông minh đều có thể nhìn ra được, An lão phu nhân ghét cô, cho nên mới dùng chiêu này để tôi đối phó với cô. Chuyện đã như vậy, tôi tin cô chắc chắn rất hận bà ta.”
“Dù có, cũng không liên quan đến cô?”
Ý là, chuyện của cô ta và Kỷ Tình, cô đều sẽ tính sổ, nhưng đừng mơ nhập làm một!
Cả người Ngụy Xu mềm nhũn: “Cô muốn thế nào?”
“Cô muốn tôi giữ miệng, không để cho người nhà họ Ngụy biết chuyện hôm nay cô đã làm, đúng không?”
Người phụ nữ gật đầu: “Cô có điều kiện gì?”
“Thông minh!” Cô ngoắc ngoắc ngón tay “Tôi muốn cô chuyển nhượng quyền khai thác toàn bộ mỏ kim cương ở Nam Phi của nhà họ Ngụy, không phải là ủy quyền, mà là chuyển nhượng..”
“Cô!” Ngụy Xu tức đỏ mặt, trên đời này còn có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế này sao?!
“Tiếc à?”
Ngụy Xu tức giận, quay đầu không nói gì.
Toàn bộ mỏ kim cương ở Nam Phi?! Đúng là cắn một miếng lớn mà!
Tuy mỏ có trữ lượng giới hạn, nhưng tiềm năng khai thác là rất lớn, đặc biệt là kim cương, ngoài kim cương ra còn có rất nhiều kim loại quý hiếm và thổ nhưỡng có giá trị, chuyển nhượng quyền khai thác không khác gì cắt thịt của nhà họ Ngụy vậy!!
“Cô đừng hòng!”
“Chuyện này…” Kỷ Tình cười xấu hổ.
Bà cụ húp một ngụm cháo yến, không thèm nhìn mọi người.
“Người ta nói, trước mặt mọi người nên chừa đường lui, sau này sẽ dễ nhìn nhau hơn. Về vấn đề này, cô nên học hỏi từ Trịnh Bình, bình tĩnh chín chắn hơn.”
Bất thình lình bị điểm danh nên Trịnh Bình giật mình, bàn tay cầm đũa run lên: “Bà hai quá khen, chị dâu nói vậy cũng là có lý của chị ấy.”
Sắc mặt Kỷ Tình hơi bình thường lại.
Bà cụ hừ lạnh, không biết điều!
An Tuyển Thần lại đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Dạ Cô Tinh, “Chị dâu đã vất vả sắp xếp bữa tiệc đêm giao thừa, ly này, tôi mời chị.”
Dạ Cô Tinh đáp lễ, liếc nhìn Kỷ Tình: “Việc phải làm thôi, không dám kể công.”
Một trận hoạnh họe được Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng giải vây.
Đầu đuôi câu chuyện thế nào mọi người đang ngồi đây đều hiểu.
Ánh mắt không dấu được sự khen ngợi nhìn Dạ Cô Tinh.
Có thể làm cho Kỷ Tình chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, quả nhiên cô không hề đơn giản!
Ngay lập tức đã có mấy bà vợ đi lên chúc rượu, khen ngợi, nịnh bợ, đều bị Dạ Cô Tinh uyển chuyển đẩy trả lại.
Tiệc giao thừa, tiệc ra oai, đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, chỉ tiếc là tầm nhìn của Kỷ Tình quá ngắn, lại tranh làm con gà đó.
“Mẹ! Con cũng muốn uống!” Cô bé chép miệng, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cô, mắt to chớp chớp, tò mò nhìn.
“Không được.” Cô lạnh lùng nói.
“Mẹ ~” Cô bé bắt đầu làm nũng.
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
Cô bé nhếch miệng, quay đầu: “Cha ~”
“Con còn nhỏ, không uống được.”
Cô bé hít thở sâu, mở to miệng định khóc.
Dạ Cô Tinh liếc mắt qua.
Cô bé không gây sự nữa.
Nhìn thấy việc trước mắt, mọi người ôm bụng cười, khen ngợi hai đứa nhỏ lên tận mây xanh.
Nhất là bà cụ, cười đến mức ngả nghiêm “Ôi bé ngoan của bà…”
Kỷ Tình hơi khó chịu.
Tại sao cháu trai cháu gái của bà ta, lại không thân thiết với bà ta chứ?
Chắc chắn là do con nhỏ chết tiệt kia dạy!
Hừ——
Bà ta không thích An Tuyển Hoàng, nhưng không thể không thừa nhận, anh em nhà này rất dễ thương.
Bà ta ho nhẹ hai tiếng: “Cô Tinh, con sắp xếp đưa hai đứa bé qua chỗ mẹ ăn cơm đi? Năm mới tốt lành, mẹ là bà nội cũng nên lì xì cho bọn họ.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Cô không biết Kỷ Tình muốn làm cái gì, chỉ có thể gặp chiêu gì tiếp chiêu ấy.
“Vậy thì tốt rồi. Con và Tuyển Hoàng đều có công việc bận bịu, hay là… để hai đứa nhỏ cho mẹ trông cho? Chăm sóc bọn nhỏ cũng tiện hơn, dù sao thì mẹ cũng là bà nội của bọn nhỏ.”
Dạ Cô Tinh mím môi cười, hóa ra là muốn cướp bọn nhỏ.
“Nghe nói gần sức khỏe của mẹ không tốt, còn đang uống thuốc, sao con có thể không biết xấu hổ làm phiền mẹ được chứ?”
“Không phiền, mẹ không sao…”
“Hơn nữa.” Dạ Cô Tinh ngắt lời Kỷ Tình: “Sức đề kháng của bọn trẻ còn yếu, nếu bị ốm thì khổ lắm.”
Kỷ Tình cắn răng, lại muốn nói.
Dạ Cô Tinh đã nhìn sang chỗ khác, mỉm cười nói chuyện với An Tuyển Hoàng, thân thiết vui vẻ, khiến người khác phải ghen tỵ.
Thấy đồ đã gần ăn xong, Dạ Cô Tinh bảo An Cẩn, An Du đưa hai đứa nhỏ trở về nhà chính.
Theo lệ thường, gia chủ và nữ chủ nhân phản dẫn mọi người đón giao thừa.
Dạ Cô Tinh là dâu mới, cũng không thể sơ suất được.
Sau khi ăn xong, trưởng chi của các chi tụ tập ở sảnh chính nói chuyện rôm rả. Dạ Cô Tinh ở bên cạnh nghe, thật là khó khăn mà, khác với An Tuyển Hoàng, một tay nắm tay cô, một tay khác lật xem tài liệu, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không thể đến gần.
Kỷ Tình bị chọc giận, đã mang theo thím Bình đi rồi.
Ở trong mắt người khác, chỉ là trò cười mà thôi.
“Tính tình Kỷ Tình cao ngạo, không muốn làm bạn với chúng ta đâu! Nên vỗ mông đi rồi.”
“Hừ —— vừa rồi bà hai chả cho bà ta tý mặt mũi nào, chắc giờ đang tìm chỗ nào trút cơn giận rồi!”
“Tôi nói cho cô biết, chưa biết vị trí mẹ chồng của bà ta như thế nào. Nhưng ngay cả con dâu cũng không đè xuống được, thế mà cũng từng là nữ chủ nhân của nhà họ An.”
Bà ta cắn hạt dưa, tiếp tục nói: “Không phải quân ta bất tài mà là quân địch quá xảo quyệt.”
“Là ý gì vậy?”
Người kia nhổ vỏ hạt dưa ra, nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Rõ ràng là trứng chọi đá!”
“Haizz, bà nghĩ Dạ Cô Tinh thật sự lợi hại như vậy à?”
“Bà nhìn điệu bộ của cô ta kìa, rồi nhìn bộ dạng sợ hãi của Kỷ Tình đi.”
“Bà cũng đừng coi thường Kỷ Tình, nhớ năm đó, có mấy người thiếp đó, kẻ thì chết, kẻ thì trốn, đều là một tay bà ta mà ra chứ đâu. Hiện giờ, cũng chỉ có Tề Lan là còn ở lại làm trâu làm ngựa…”
“Bà nói đúng, Kỷ Tình có thể kiêu ngạo hơn nửa đời người cũng là có lý do cả, người đàn bà đó rất độc ác! Nhưng ở đây…” Người đó chỉ vào đầu của mình: “Ít nếp nhăn!”
“Ha ha —— ý của bà là, Kỷ Tình không đủ thông minh?”
“Người đàn bà ấy cũng thông minh chứ, nếu không năm đó cũng không cưới được bác cả Bính Hiền. Chỉ là thiếu sáng suốt! Một người phụ nữ chỉ biết chiến đấu hết mình thì được gì chứ? Mấu chốt là phải bắt được trái tim đàn ông! Đó, bà nhìn xem…..”
Mấy người đó nhìn lên, đã nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt vào nhau của hai vợ chồng.
“Cô bé đó thật sự có năng lực…”
“Ừm, tôi thấy cô bé đó rất có tương lai đấy.”
“Những ngày tốt đẹp của Kỷ Tình sẽ không còn dài nữa đâu…..”
Đúng 12 giờ, tất cả mọi người đều biết ý tách ra, quay về vị trí
Dạ Cô Tinh tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã là rạng sáng rồi.
An Tuyển Hoàng mặc áo ngủ đi vào: “Tắm xong rồi à?”
“Ừ. Anh đi đi…”
“Anh tắm trong phòng khách rồi.”
“Ừ.” Cô ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem dưỡng.
Người đàn ông từ từ xoa xoa từ phía sau: “Chúng ta đi ngủ đi.”
Giọng trầm thấp, khàn khàn, kìm nén.
Da đầu Dạ Cô Tinh căng ra, cổ bị hơi thở của người đàn ông làm cho tê dại.
Dùng cùi chỏ đẩy ra: “Anh đi trước đi, em đợi chút nữa…”
“Không có em không được.” Nói rất thẳng thắn, thành thật.
Cô bất lực xoay người, không cần biết trên tay có thoa kem gì không, cô trực tiếp bôi vào mặt người đàn ông.
“Anh nhìn anh đi, đang là Tết Nguyên Đán, anh có thể nghiêm túc hơn được không!”
“Nối dõi tông đường là không nghiêm túc à?”
“Rõ ràng là anh nhân cơ hội lợi dụng.”
“Ai kêu em đẹp như vậy, anh không nhịn được.”
Tai Dạ Cô Tinh đỏ lên, cô cứ thế bôi bừa lên mặt người đàn ông, chưa kể, da của người đàn ông này khá mỏng manh, chạm vào rất mịn màng, anh thường không làm bất kỳ bước bảo dưỡng nào.
An Tuyển Hoàng nheo mắt, hưởng thụ sự vuốt ve ấm áp của người phụ nữ.
Nếu Dạ Cô Tinh biết suy nghĩ của anh, có lẽ sẽ tát anh một cái ——
Vuốt ve? Vuốt ve cái con khỉ khô ý!
“Da anh thật đẹp.” Cô than thở.
“Đương nhiên rồi.” Người đàn ông lại không biết xấu hổ nói.
“Anh chăm sóc thế nào vậy?”
“Lấy âm bổ dương.”
“…”
“Thật đấy, em có thể lấy dương bổ âm.”
“…”
Đêm nay, Dạ Cô Tinh không ngủ.
Không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
“Anh, anh nhanh lên…”
Người đàn ông cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, vô cùng gợi cảm.
Dạ Cô Tinh vươn tay muốn đẩy anh ta: “Em bảo anh nhanh lên, có nghe thấy không……”
Cô sắp bị ép khô rồi! Kết thúc sớm mới có thể ngủ ngon được…
“Được.” Người đàn ông thở hổn hển, “Nhanh đây…”
“Ô…”
Lòng Dạ Cô Tinh như muốn chết vậy, “nhanh” mà cô nói không phải là cái “nhanh” này!
Trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông lóe lên vẻ xảo quyệt.
Dạ Cô Tinh là bị ai đó vỗ tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt to tròn của cô bé nhỏ đã ngay sát mắt cô, đôi bàn tay đầy thịt đang vỗ trên mặt cô.
“Mẹ! Dậy đi, dậy đi! Mặt trời đã nắng tới mông rồi ——”
“Con yêu, mẹ buồn ngủ…” Dạ Cô Tinh nhắm mắt xoay người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
Cô bé cúi đầu cố hết sức chui vào trong chăn.
Cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình không mặc đồ, không thể để cô bé chen vào được.
Vội vàng đè chăn bông xuống.
Cô bé kéo chăn tới mức thở phì phò, chỉ hận không thể biến thành con bọ bò vào.
“Cục cưng, con đang làm gì vậy?!”
“Gọi mẹ dậy đấy ——” Cô bé giương đôi mắt to, ngây ngô nói.
“Con ra ngoài trước đi, mẹ sẽ dậy ngay.”
“Vì sao con phải đi ra ngoài?”
“Mẹ phải thay quần áo.”
“Hả, vậy mẹ phải nhanh lên.” Miệng cô bé méo xệch, nước mắt lưng tròng “Nếu không, cha sẽ bị yêu tinh ăn thịt mất!”
“Cái gì?” Dạ Cô Tinh sửng sốt.
Cô bé há miệng gào: “Hu hu—— mẹ, mẹ đi cứu cha nhanh đi! Cô Hoa nói, cha sắp bị yêu quái ăn thịt rồi.”
Cô Hoa là ngươi giúp việc chịu trách nhiệm dọn dẹp đại sảnh tầng dưới.
“Cục cưng, con đừng khóc, từ từ nói…”
Cô bé khóc nức nở, nấc cả lên: “Cô, cô Hoa nói, cái cô kia là yêu quái biến thành, cô ta muốn ăn thịt cha, còn muốn đuổi mẹ đi… huhu… con không muốn cha bị ăn thịt đâu, sau này con sẽ ngoan… đừng ăn cha mà…”
Mắt Dạ Cô Tinh chùng xuống.
“Cái cô kia ở đâu?”
“Dưới, dưới lầu.”
Nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên hiện ra ánh sáng lạnh lùng.
…
Ngụy Xu biết mình làm thế này là không đúng, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua vào tối hôm qua đã khiến trái tim bình lặng trong nhiều năm của cô ta lại bùng lên.
Cô ta nghĩ chắc hẳn mình đã yêu người đàn ông này.
Chỉ tiếc là anh ấy đã có vợ…
Nhưng như thế lại có sao chứ?
Đồ mà Ngụy Xu muốn, chưa bao giờ là không có được!
“An gia chủ, ý anh thế nào?”
Cô ta mỉm cười, vô thức nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên, đưa bộ ngực trắng nõn đầy đặn của mình lại gần, để người đàn ông có thể nhìn thấy được.
An Tuyển Hoàng lạnh lùng, chẳng thèm nhìn cô gái trước mặt, ném tập tài liệu màu xanh lên bàn.
“Tôi không thấy việc hợp tác là cần thiết.”
Khai thác kim cương ở Phi Châu?
Cái anh muốn là chiếm hoàn toàn, chứ không phải chia 5/5 như trong thỏa thuận.
Rõ ràng Ngụy Xu đã hiểu lầm ý của anh.
“Nếu anh cảm thấy không hài lòng, tôi có thể nhường một bước, 4/6 được không?”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu đám cổ hủ đó biết, chắc chắn bọn họ sẽ mắng cô ta là bại gia.
Nhưng cô ta vẫn có cách để trốn tránh trách nhiệm.
Ai bảo nhà họ Ngụy chỉ có cô là người duy nhất ở chi chính chứ?
Đừng nói là quyền khai thác mỏ kim cương, dù là buôn lậu ma túy, chỉ cần cô ta muốn, cô ta nhất định sẽ lấy được!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn qua: “Ảnh, tiễn khách.”
Ngụy Xu biến sắc: “Từ từ đã!”
Cô ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt rắn rỏi của người đàn ông.
“Nếu tôi tự thêm mình vào, thì sao?”
Cô ta là con gái của nhà họ Ngụy, người thừa kế của gia nghiệp lớn như vậy, hiện giờ cam tâm tình nguyện dâng thân thể của mình cho anh, An Tuyển Hoàng làm sao có thể buông tha?
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta.
Khiến cô ta rùng mình.
Dường như cô ta đang bị lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào vuốt ve.
Cảm giác như lên thiên đường vậy.
Đôi mắt như nước mùa thu, răng trắng môi đỏ, tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo kêu.
Hai chân cô khép lại, cọ vào nhau, đôi mắt không che giấu được sự khao khát…..
Ngụy Xu thầm thề, cô ta nhất định phải có được người đàn ông này.
Chương 104: Mắng tiện nhân, anh An trung thành.
“Anh An, anh thật sự, không muốn sao?”
Ánh mắt cô ta đong đưa quyến rũ, âm cuối kéo dài.
Vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực 36D, gương mặt lẳng lơ, Ngụy Xu rất tự tin với chính mình.
Cô ta tin rằng trên đời này không có con mèo nào là không ăn trộm cá, dù Athena Dạ có đẹp như thế nào, thì hoa dại vẫn thơm hơn hoa nhà.
Sự kích thích của việc lừa dối là một cám dỗ mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Cô ta khẽ rên rỉ, bàn tay trắng nõn sờ vào trong ngực, chậm rãi cởi cúc quần áo, chỉ còn lại áo lót bên trong bằng tơ lụa quyến rũ.
An Tuyển Hoàng ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt thờ ơ.
Hai tay Ngụy Xu che ngực nửa kín nửa hở, khá quyến rũ.
“Chuyện xảy ra hôm nay, tôi thề sẽ không nói ra, càng không để bà An biết.”
Lông mày của người đàn ông giật giật.
Ánh mắt Ngụy Xu lóe lên.
“Tôi biết, anh nghi ngờ mục đích tôi làm như vậy.” Cô ta cười lộ ra vẻ đáng thương. “Đúng vậy. Anh là người đứng đầu một nhà, tính toán từng bước một cũng là phải thôi.”
Cô ta nghiêng người tới: “Nhưng nếu tôi nói, tôi làm như vậy, chính là vì tôi thích anh, muốn làm người phụ nữ của anh, thì anh có tin không?”
Đôi mắt cô ta đưa tình, lời nói quyến rũ.
Đàn ông bình thường thì đã bỏ hết mà lao vào rồi.
Đáng tiếc, người Ngụy Xu đang quyến rũ lại là An Tuyển Hoàng.
Thấy anh ngồi im, trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ nghi ngờ, chợt hiểu rõ: “Anh yên tâm, chuyện nam nữ là cả hai đều tình nguyện, tôi sẽ không lợi dụng chuyện này làm điểm yếu để uy hiếp anh, càng không phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người.”
Ý là tôi đây ngủ miễn phí với anh, còn không lao lên đi?
“Cô đang nói chuyện làm ăn với tôi à?” Vững như núi không lay chuyển được.
“Có thể hiểu như vậy. Dù sao, trong chuyện này anh cũng không bị tổn thất.” Cực kỳ hiển nhiên.
Trả lời xong, Ngụy Xu đã cởi xong váy, chỉ còn quần lót đứng ở trước mặt An Tuyển Hoàng.
Một thân hình tuyệt mỹ, làn da trắng như sứ và nét e lệ đúng chuẩn của một người phụ nữ, quả là một vẻ đẹp tuyệt trần.
Nhưng chỉ thấy người đàn ông đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ mặt kì lạ và ngạc nhiên.
Ngụy Xu đắc ý nhướng mày.
Cô ta rất hiểu vẻ đẹp của mình, cũng hiểu được sức hấp dẫn của mình với đàn ông.
Vua của thế giới ngầm thì sao chứ? Vẫn phải quỳ sụp xuống dưới chân cô ta đấy thôi.
Khi người đàn ông bước đến gần, tim cô ta càng đập nhanh hơn, suýt nữa thì nhảy tới cổ họng.
Cánh tay mỏng manh khẽ giơ lên, như muốn đón lấy cái ôm của người đang đi tới, nhưng không ngờ người đàn ông lại đi qua người cô ta, đi về phía cửa.
Ngụy Xu xoay người, ngay sau đó cả người cứng ngắc.
Dạ Cô Tinh tựa vào cạnh cửa, cười tươi quan sát, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Người đẹp kinh ngạc mặt trắng bệch, vội vàng lấy tay che một số chỗ.
“Cô, sao cô lại ở đây?!”
Dạ Cô Tinh khoanh tay thong thả bước, đi vào phòng làm việc, đi vòng quanh Ngụy Xu ba vòng, nhìn cô ta từ trên xuống dưới.
Từ đầu đến cuối, An Tuyển Hoàng không phản ứng gì.
Người đàn ông sờ sờ mũi, sau đó theo cô vào.
“Eo thon nhỏ như cành liễu, ngực to trắng nõn “ Cô vỗ một cái vào mông của cô ta khiến Ngụy Xu phải kêu đau, vỗ xong còn nói: “Ừm, xúc cảm tốt đấy.”
“À, còn nữa, đây là nhà của tôi, cô nói xem vì sao tôi lại ở đây?”
Ngụy Xu vội vàng ngồi xổm vơ quần áo, lại bị Dạ Cô Tinh dẫm lên.
Động tác khựng lại, đột nhiên cô ta bình tĩnh lại.
Nhấc mắt lên, đụng vào một đôi mắt đen sắc lạnh, cả người Ngụy Xu run lên.
Đó là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên, như thể người phụ nữ đó là người trên cao coi thường mọi thứ.
Nhưng cô ta nghĩ lại Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là diễn viên, dù có nổi tiếng, cũng không thay đổi được thân phận diễn viên của cô.
Mà bản thân lại là cành vàng lá ngọc trong xã hội thượng lưu, lại còn là người thừa kế của một gia tộc.
Cô ta không quyền không thế làm sao có thể so sánh với mình?
Suy nghĩ xong, Ngụy Xu tỉnh táo lại.
Từ từ đứng dậy, hai tay cũng không che chắn nữa, buông xuống bên cạnh người, thoải mái phô diễn vẻ đẹp cơ thể của mình trước mặt Dạ Cô Tinh.
“Bà An. Tôi họ Ngụy, tên một chữ Xu. Rất vui được gặp cô.”
Người phụ nữ thông minh thì nên biết kiềm chế, dù sao cô ta là đối tác có thể mang lại lợi ích lớn cho nhà họ An, người phụ nữ này chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi.
Vợ là bình hoa, nặng nhẹ như thế nào, An Tuyển Hoàng là người thông minh, đương nhiên sẽ biết chọn thế nào.
“Cô vui nhưng tôi, không, vui!” Cô khoanh tay trước ngực, không có ý định bắt tay với cô ta.
Gương mặt tươi cười của người phụ nữ cứng đờ, như thể cô ta không ngờ đối phương lại phản ứng như thế này.
Đưa mắt nhìn lướt qua An Tuyển Hoàng, thấy được sự không hài lòng lóe qua trong mắt anh.
Ngụy Xu thầm nghĩ, bà An này xé rách mặt như thế, người xấu hổ chính là cô ta thôi!
Cô ta rất biết cách thể hiện ra vẻ mặt khiếp sợ: “Cô có ý gì?”
“Cô gái à, tôi thật ngưỡng mộ sự vô liêm sỉ và việc không biết xấu hổ của cô.”
“Tôi…”
“Chắc cô muốn hỏi, sao bản thân lại vô liêm sỉ và không biết xấu hổ đúng không? Tôi cũng không ngại làm người tốt, nói cho cô biết để cô có thể cứu lấy cái mặt dày như mặt tường của cô!”
Không cho bên kia cơ hội nói chuyện, Dạ Cô Tinh nói luôn: “Tự cởi quần áo trước mặt một người đàn ông, tự nhào vào lòng anh ta; đấy là không biết xấu hổ; trước mặt vợ người ta, còn bày ra cái mặt vênh váo như thể tự hào khi được làm tiểu tam, cái đó gọi là mặt dày, cha mẹ cô không dạy cô như thế nào là thấp hèn sao? Hay là cô thích làm tiện nhân?”
“Ừm, cũng đúng thôi, nhìn điệu bộ lẳng lơ này của cô, chắc cũng không hơn gì gái điếm đâu, đôi môi nghìn người thử, đôi tay cả chục nghìn người cầm của cô. Chắc cô đã quen rồi, nhưng đừng đem mấy thứ bẩn thỉu đó vào nhà của chúng tôi!”
Ngụy Xu bị cô mắng đến choáng váng.
Cô ta tự xưng là con nhà giàu, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, những người bình thường cô ta kết bạn đều là những người cao quý thanh lịch.
Lần đầu tiên cô ta phát hiện, hóa ra, trên đời này còn có người phụ nữ trông thì tao nhã, lại có thể nói ra những lời tầm thường như vậy.
“Cô nói ai thấp hèn?!”
Ngụy Xu tức giận, lần đầu tiên bị người khác chỉ thẳng vào mũi mà mắng.
Cô ta nghĩ, trước mặt An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh sẽ không dám…
Nhưng như vậy cũng tốt, để người đàn ông này thấy được mình lấy phải người phụ nữ như thế nào.
“Tôi đang nói cô đấy, chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Cô cười lạnh lùng: “Xem ca, không chỉ có nhân phẩm của cô có vấn đề, mà đầu óc cũng không thông minh nữa —— ngu xuản!”
Dạ Cô Tinh bộc phát, trong mắt tràn đầy lửa giận!
Nhìn thấy người phụ nữ lẳng lơ này, trần truồng trước mặt người đàn ông của mình, không những thế còn cố gắng trêu chọc và dụ dỗ anh, chết tiệt, dù là ai cũng phải nổi giận mà thôi.
Nhưng cô cũng không tỏ ra quá bực bội!
Có câu nói như thế nào nhỉ—— thua người không thua trận!
Nếu cô cãi nhau như mấy người đàn bà chanh chua thì thật mất mặt.
Chiến lược hiện tại là ——
Dùng phong thái của phu nhân, nói những lời chanh chua.
Nhìn mặt cô ta tái xanh đỏ, cô cảm thấy thật thỏa mãn.
“Cô dựa vào đâu mà mắng tôi đê tiện, nói tôi ngu? Dạ Cô Tinh, Cô tưởng cô là ai? Chẳng qua là ỷ vào thân phận nữ chủ nhân của nhà họ An và hai đứa nhỏ cô đẻ ra thôi, nếu không, cô cũng chỉ là 1 diễn viên mà nghìn người cưỡi vạn người leo thôi.”
Vốn dĩ cô ta định sẽ tỏ vẻ yếu đuối, nhưng Dạ Cô Tinh đã độc miệng như vậy, thì đừng trách cô ta nhẫn tâm!
Chát ——
Ngụy Xu chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua, hai má đau xót, còn chưa kịp phản ứng lại, người đã ngã trên mặt đất, trán đập vào góc bàn, đầu choáng váng.
“Dạ Cô Tinh cô…”
Giọng cô ta ngừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, lông mày rũ xuống, tay vẫn đưa lên chưa hạ xuống.
Cái tát kia… Là An Tuyển Hoàng tát?!
“Tại, tại sao chứ?”
Hai mắt Ngụy Xu rưng rưng, cô ta đã làm đến bước này rồi, tại sao người đàn ông này còn đánh cô ta?
“Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ. Cô, là ngoại lệ.”
Câu “nghìn người cưỡi vạn người leo” kia của cô ta đã làm anh tức giận.
“An Tuyển Hoàng, anh mở to mắt mà nhìn xem —— đây là vợ của anh đấy, quá thô tục!”
Dạ Cô Tinh vui vẻ, tỏ vẻ cô bày ra gương mặt “tôi bị vứt bỏ, tôi tổn thương” cho ai xem chứ?
“Anh ấy thích tôi thô tục như thế đấy.” Cô lạnh lùng mở miệng, mắt nhìn thẳng vào An Tuyển Hoàng, “Anh nói đi?”
Anh vươn tay ra, ôm cô vào lòng.
“Dù em là thế nào anh cũng thích.” Người đàn ông nghiêm túc nói.
Dạ Cô Tinh vươn tay vỗ vỗ đầu anh “Ngoan, đêm nay có thịt ăn.”
Cô đã đoán được biểu hiện này của anh.
Vừa nãy cô đừng ở cửa cũng không phải mất công vô ích, chỉ cần hôm nay An Tuyển Hoàng có dù chỉ một chút khác người, thì anh không chết cũng bị lột da.
Cũng may, anh còn chịu đựng được, không có thái độ thất thố gì.
Nghe vậy, mắt người đàn ông sáng lên, phấn khích không nói nên lời.
Giống hệt chú chó trung thành, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên trời nữa thôi.
Ngụy Xu như bị vả cho một cái nữa, trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình.
“Cô… Hai người…”
“Cô gái à, việc quyến rũ người đàn ông đã có gia đình này, thì tính sao nhỉ? Tôi không ngại công bố chuyện này đâu…”
“Không! Tuyệt đối không được ——”
Mấy lão già của nhà họ Ngụy vốn đã có thành kiến với cô ta, họ luôn tìm cách kéo cô ta ra khỏi vị trí người thừa kế.
Nếu chuyện này bị lộ ra, hậu quả…
“Anh An, không… bà An, hôm nay là tôi có mắt không tròng tính kế chen chân vào gia đình của hai người, nhưng tôi không cố ý!”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, không nói gì.
Ngụy Xu hít sâu, từ từ đứng dậy, đã bỏ chân Dạ Cô Tinh ra, cô ta nhặt quần áo lên, mặc lại.
“Tôi thừa nhận, tôi có ấn tượng tốt vơi anh An…” Bắt nguồn từ tiếng sét ái tình trong bữa tối ngày hôm qua.
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của mình tôi.”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, An Tuyển Hoàng lạnh lùng.
“Ngụy Xu tôi cũng không phải người trong trắng gì, cũng đã ngủ cùng không ít đàn ông rồi, anh An cùng lắm cũng chỉ là người tình thôi.” Người phụ nữ nhìn vào chiếc mũi cao của người đàn ông: “Nhưng tôi không ngu.”
Dạ Cô Tinh nhăn mặt: “Nói tiếp tục đi.”
Ngụy Xu cắn răng, biết hôm nay thàm rồi.
“Nếu, tôi biết tình cảm của hai người tốt như vậy, tôi sẽ không chen vào. Dù hai người có tin hay không, tôi Ngụy Xu tuy đê tiện, nhưng sẽ không động vào đàn ông mà trong lòng đã có chủ.”
Dù có chiếm được, cũng không phải của mình.
“Ý của cô là, có người sai khiến cô?”
“Phải!” Ánh mắt cô ta đột nhiên nghiêm lại: “An lão phu nhân mở một bữa tiệc mời tôi và cha tôi. Trong bữa tiệc bà ta liên tục nhắc đến việc quan hệ của cô và anh An không tốt, tất cả chỉ là diễn trò thôi. Bà ta còn nói, muốn tôi làm con dâu của bà ta, điều kiện là, muốn tôi câu được anh An đuổi cô đi.”
“Cô tin à?”
“Nói thật, tôi không tin. Đặc biệt là trong bữa tiệc giao thừa tối hôm qua, tôi đã thấy tình cảm của hai người.”
“Vậy sao cô còn làm như vậy?”
“Việc khai thác các mỏ kim cương ở Châu Phi gặp phải sự cố nguồn tài chính bị đứt gãy. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể khai thác, đã khiến cả nhà họ Ngụy rơi vào cảnh thua lỗ. Lần này, cha con tôi lên đảo, một mặt để chúc mừng năm mới, mặt khác là đang tìm kiếm nguồn tài chính, tôi hy vọng nhà họ An sẽ giúp đỡ nối lại mối đứt gãy của nguồn tài chính mỏ quặng ở Phi Châu.”
“Tôi nghĩ, có thêm thì cũng tốt, cho nên mới…”
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Cô muốn nói, đây là trách nhiệm của Kỷ Tình, không liên quan đến cô?”
“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy nếu mình phải chịu hết trách nhiệm, thì có vẻ không công bằng.”
“Kỷ Tình dù sao cũng là người của nhà họ An, mà cô thì chỉ là người ngoài, trước mặt người của nhà họ An kéo người nhà họ An xuống nước, cô cảm thấy có phù hợp không?”
Sắc mặt Ngụy Xu thay đổi, người phụ nữ này đúng là không dễ đối phó…
“Bà An.” Cô ta nghĩ đến cái gì, lập tức nở nụ cười: “Người thông minh đều có thể nhìn ra được, An lão phu nhân ghét cô, cho nên mới dùng chiêu này để tôi đối phó với cô. Chuyện đã như vậy, tôi tin cô chắc chắn rất hận bà ta.”
“Dù có, cũng không liên quan đến cô?”
Ý là, chuyện của cô ta và Kỷ Tình, cô đều sẽ tính sổ, nhưng đừng mơ nhập làm một!
Cả người Ngụy Xu mềm nhũn: “Cô muốn thế nào?”
“Cô muốn tôi giữ miệng, không để cho người nhà họ Ngụy biết chuyện hôm nay cô đã làm, đúng không?”
Người phụ nữ gật đầu: “Cô có điều kiện gì?”
“Thông minh!” Cô ngoắc ngoắc ngón tay “Tôi muốn cô chuyển nhượng quyền khai thác toàn bộ mỏ kim cương ở Nam Phi của nhà họ Ngụy, không phải là ủy quyền, mà là chuyển nhượng..”
“Cô!” Ngụy Xu tức đỏ mặt, trên đời này còn có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế này sao?!
“Tiếc à?”
Ngụy Xu tức giận, quay đầu không nói gì.
Toàn bộ mỏ kim cương ở Nam Phi?! Đúng là cắn một miếng lớn mà!
Tuy mỏ có trữ lượng giới hạn, nhưng tiềm năng khai thác là rất lớn, đặc biệt là kim cương, ngoài kim cương ra còn có rất nhiều kim loại quý hiếm và thổ nhưỡng có giá trị, chuyển nhượng quyền khai thác không khác gì cắt thịt của nhà họ Ngụy vậy!!
“Cô đừng hòng!”
Bình luận facebook