Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 105+106
Chương 105: Tề Lan nổi điên, đã làm gì
“Vậy thì, chúng ta không còn gì để nói nữa rồi?”
Ngụy Xu cắn răng, nếu bị cha biết, chắc chắn ông ấy sẽ đánh chết cô ta!
Khẽ thở dài, cô nói: “Xem ra, tôi chỉ có thể công khai những chuyện cô đã làm cho mọi người biết. Đúng lúc, vừa giao thừa xong, tháng giêng mọi người cũng rảnh rỗi, có chuyện này mọi người cũng vui hơn. Minh Chiêu ——”
Dư ảnh xẹt qua, nhanh như một cơn gió: “Phu nhân.”
“Lột sạch người cô ta, sau đó vứt ra ngoài! Còn nữa, đừng quên thông báo cho những vị khách chưa rời đảo, để họ đến xem.”
Khóe miệng Minh Chiêu nhếch lên: “Dạ.”
“Từ từ đã! Tôi, đồng ý.”
Dạ Cô Tinh cười, vỗ gương mặt bóng loáng của cô ta: “Đổi quyền khai thác lấy vị trí người thừa kế cũng không phải là mất mát gì, xem ra, tôi phải thu lại lời nói lúc trước, cô cũng chưa ngu tới mức không có thuốc trị.”
Ngụy Xu tức muốn bùng nổ.
Khóe miệng Minh Chiêu run rẩy, đây chính là được lợi mà còn khoe mẽ.
“Đưa cô Ngụy về chỗ ở.”
“Vâng.”
Người đi rồi, ngay lập tức Dạ Cô Tinh đi lên lầu, An Tuyển Hoàng sờ mũi, sau đó đi theo.
Trên đường, cô bé nhào qua, cô vững vàng bế lấy.
Cô bé thơm chụt một cái: “Mẹ là siêu nhất! Yêu tinh chạy rồi….. Yeah!”
Cô cười cười, đưa cô bé cho người đàn ông phía sau “Mang cục cưng cho An Du.”
An Tuyển Hoàng ôm con gái như một cô con dấu mới về nhà chồng, tuân theo lệnh vợ.
Khi trở về phòng ngủ, Dạ Cô Tinh đã thay quần áo để đi ra ngoài, đang ngồi trước gương trang điểm.
An Tuyển Hoàng đi đến bên cạnh, cầm bút kẻ mày.
“Để anh.”
Bàn tay trắng nõn vỗ một cái: “Anh đứng yên đó cho em.” Cái vỗ làm cho chai lọ trên bàn rung cả lên.
Khi bước tới cửa, Minh Chiêu đang định gõ cửa, thì khựng lại.
Buồn cười! Anh ta mà vào thì sẽ thành vật hy sinh đấy!
Nhớ tới kế thứ 25 trong 36 kế yêu đương : Đừng ngại thể hiện sự sợ hãi và tổn thương của mình với bạn gái, để cô ấy cảm thông và thương hại bạn nhiều hơn.
Anh ta quyết định, gọi điện thoại cho cô gái của mình.
“Lạc Lạc, anh giờ thảm quá…”
Anh Tử Lạc bỏ tài liệu trong tay xuống, kiên nhẫn nghe giọng nói dễ nghe của người đàn ông.
Kể từ sau lần đó, cô đã phát hiện ra Minh Chiêu dường như đã thay đổi rồi.
Trước kia anh thường xuyên không nhận điện thoại của cô, cho dù nhận cũng chỉ nói được một câu, giọng cũng lạnh lùng, chứ không như hôm nay nói nhiều như vậy, còn làm nũng muốn được an ủi, vuốt ve.
“Nè… Anh vẫn là Minh Chiêu à?”
“…”
“Hiện giờ thì thấy đúng rồi đây.”
“…”
“Lúc này, là chắc chắn luôn nè.”
“…”
“Anh nói, có người quyến rũ dượng nhỏ, bị dì nhỏ bắt gian tại trận á?!”
“Ừ.”
“Ôi chao! Người đàn bà nào không có mắt vậy? Em muốn giết chết cô ta ——”
“…”
“Anh quay về Chiêm Ngao rồi à?”
“Ừ.”
“Khi nào thì đến thăm em?”
“Nhớ anh à?” Hiếm hoi nói được một câu tình cảm.
Anh Tử Lạc đỏ mặt: “Càng già càng không đứng đắn ——”
Minh Chiêu ho lên một tiếng: “… Anh già à?”
“Lớn hơn em 12 tuổi còn chưa già à? Ông chú.”
“… Lạc Lạc, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Loại ấm áp này như đã xuyên vào da thịt, xâm nhập thẳng vào lòng, là một trải nghiệm chưa từng trải qua.
Cảm giác rất tốt…
Bên này, tình cảm đi lên, bên kia, tình cảm héo mòn.
———
Người con gái ngồi dáng vẻ đoan trang; người đàn ông đứng, thì dáng người cao ngất.
“Có thế thôi à?”
“Không phải em đều nhìn được từ đầu đến cuối rồi à?”
Dạ Cô Tinh khẽ cười, cướp lại chì kẻ mày trong tay người đàn ông, vẽ: “Không giải thích gì sao?”
“Sự thật hơn lời nói.”
“Sự thật?”
“Anh không hề liếc mắt nhìn cô ta.”
“Thật không?”
“Thật.” Người đàn ông nghiêm túc, thề sống thề chết bảo vệ trinh tiết.
“Tại sao nó lại khác với những gì em đã thấy?”
Lúc Ngụy Xu cởi áo, cô đã đứng ở ngoài cửa.
Không hề liếc mắt nhìn?
Nói xạo!
“Anh giả vờ.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng: “Lý do.”
“Không phải em muốn sa mạc phía tây sông Nile ở Ai Cập sao?”
“Khu khai thác đó thuộc về nhà họ Ngụy à?!”
“Không nhìn, em làm sao có thể tống tiền được.”
Dạ Cô Tinh nhào lên, hôn anh: “Ông xã ~ anh là nhất…..”
“Hy sinh nhan sắc để đổi lấy đấy.” Người đàn ông kể lại sự thật, bình tĩnh nói, lại cố tình tỏ ra yếu đuối.
“Anh vất vả rồi.” Dạ Cô Tinh cọ cọ.
Anh nhấc cô lên, ôm lấy, ném lên giường, thân hình cao lớn đè xuống.
“Ách… làm gì vậy?”
“Ăn thịt.”
“Ô ——”
An Tuyển Hoàng, anh đúng là!
Quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, chậm cả giờ.
Dạ Cô Tinh ôm chăn bông ngồi dậy, vẻ mặt u oán.
Trên xương quai xanh tinh xảo có những vết đỏ như mật ong, trên làn da trắng sứ của cô vô cùng chói mắt.
Người đàn ông vẫn nằm ở một bên, hai tay gác sau đầu, môi nở nụ cười, tựa như gió xuân.
Cô đá một cú không đủ để trút giận, sau đó lại đá thêm một cú nữa.
“Cầm thú.”
Người đàn ông đã được sảng khoái nên dương dương tự đắc.
“Lần này là thưởng, buổi tối vẫn còn nữa đấy.”
Dạ Cô Tinh giận trợn mắt, môi run run.
“Trước đó em đã đồng ý rồi.”
Ngoan, tối nay có thịt ăn…
Biết vậy đã chẳng nói!
Đúng là tự bê đá đập vào chân mà!
Nghỉ ngơi một lúc lâu, Dạ Cô Tinh mới mang đôi chân đang mềm nhũn của mình đứng dậy.
Suốt đêm qua đã giày vò rồi, vết thương cũ còn chưa lành, lại thêm vết thương mới.
Trước khi ra ngoài, còn trợn mắt nhìn người đàn ông một cái, thấy anh ở trên giường thì hơi bất ngờ.
“Anh trông nhàn nhã quá nhỉ?”
“Nghỉ Tết âm lịch mà.”
“…”
Khi cô xuống lầu, Đặng Tuyết đang lật xem danh sách quà năm mới.
Thấy Dạ Cô Tinh, vội vàng đi tới qua, vẻ mặt hóng chuyện.
“Nghe nói hôm nay có kịch hay?”
“Tiếc là cô tới muộn rồi.”
“Không muộn không muộn, tôi nghe kể lại thì càng hay.”
Dạ Cô Tinh lạnh nhạt nhìn cô ấy: “Cô nhàn thế à?”
Đặng Tuyết khoanh tay: “Không vội.”
“Đúng lúc, đi với tôi đi”
“Tìm hồ ly tinh tính sổ à?”
Hai mắt cô híp lại “Một con cáo già.”
“Muốn mang súng không? Hay là, mang ít thuốc nổ?”
Dạ Cô Tinh vỗ vỗ túi xách: “Yên tâm, chuẩn bị rồi.”
Đặng Tuyết rùng mình.
…
“Cô chủ?”
Kỷ Tình nửa mơ nửa tỉnh “Bình, mấy giờ rồi?”
“10 giờ 15 phút.”
“Muộn thế rồi à?”
“Tôi thấy tối hôm qua cô chủ ngủ không ngon, nên tự ý gọi cô muộn một chút.”
“Ừ, chuẩn bị rửa mặt đi.”
Thím Bình gật đầu, cao giọng gọi: “Tề Lan ——”
Người phụ nữ lông mày trầm thấp bưng trà đi vào, thân hình mềm mại như liễu, dịu dàng, nhưng vẻ mặt này vô cùng e dè đã phá hỏng phong thái hiếm có của người phụ nữ này.
Ánh mắt Kỷ Tình tràn đầy căm hận.
Dù đã qua bao lâu rồi, Tề Lan vẫn mãi mãi là sự sỉ nhục đối với bà ta!
Nhận chén trà, uống một ngụm, ngậm trong miệng, rửa sạch trái phải.
Tề Lan dâng chậu nước lên, cho Kỷ Tình nhổ nước trà.
Không ngờ Kỷ Tình nhổ thẳng nước trà vào mặt Tề Lan, bà ta choáng váng không biết né tránh thế nào, nên thứ nước súc miệng ghê tởm ấy phun thẳng lên mặt.
Nhận lấy khăn mặt Thím Bình đưa, lau miệng, Kỷ Tình cười hỏi: “Nghe nói, lúc lão gia nằm viện cô đã nhiều lần chạy đến đấy?”
Tề Lan như rơi xuống hầm băng: “Phu nhân, tôi…”
“Tiện nhân chính là tiện! Không yên tĩnh được lúc nào! Cô giả vờ đáng thương trước mặt ông ta, tìm mọi cách õng ẹo, nhưng ông ta đã cho cái gì tốt chưa?”
Hai chân bà ta mềm nhũn, càng cúi càng thấp, “Là An Kỳ muốn đi thăm cha con bé, tôi mới đi cùng con bé…”
“Ồ, cô không nói, tôi cũng quên mất, Tề Lan cô còn có một đứa con gái.”
Đôi mắt đang rũ xuống lập tức siết chặt lại.
“An Kỳ đúng là cành vàng lá ngọc, chỉ tiếc xuất thân thấp hèn, được sinh ra từ bụng một con tiện nhân như cô! Người ta vẫn nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mẹ là tiện nhân thì con cũng là loại tiện nhân mà thôi!”
“Phu nhân! Bà mắng tôi cũng được, nhưng bà không được nói An Kỳ như vậy!”
Kỷ Tình tát bà ta một cái “Lúc trước, lúc mày không có tự trọng sao không nghĩ tới ngày hôm nay?! Tề Lan, mày còn nhớ không, lúc trước còn ở nhà họ Kỷ, tao đã từng đã cảnh cáo mày, làm người không thể quá thông minh! Chỉ sợ tính toán quá nhiều, rồi lại chẳng được gì!”
“Dù mày leo lên được giường của An Bính Hiền, rồi còn mang thai, nhưng hơn 20 năm qua, không phải mày vẫn là ngươi giúp việc sao? Ở thời phong kiến, mày còn không được coi là thiếp nữa!”
Ngửa đầu sang một bên và hai mắt đỏ bừng, đây chính là số phận của Tề Lan!
Vì một người đàn ông, mà chờ đợi nửa đời người, hận nửa đời người, cũng nhớ nhung nửa đời người.
Nhưng bà ta đã được cái gì?
Chỉ bị người khác tùy ý đánh chửi là hèn hạ, thậm chí con gái cũng bị coi thường.
Kỷ Tình cảm thấy thoải mái, tâm trạng khó chịu tối hôm qua bị Dạ Cô Tinh chọc giận cũng tan hết.
“Nhiều năm như vậy, mày còn chưa hiểu sao? Tao là vợ chính thức của là An Bính Hiền, không có sự cho phép của tao, ông ta không thể cho mày danh phận. Năm đó, lúc các người ở bên nhau, ông ta không nói cho mày biết à?”
Cả người Tề Lan cứng đờ.
“An Bính Hiền rõ ràng biết mày là người của nhà họ Kỷ do tao mang đến, sự việc mà bị lộ, tao chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho sự phản bội, lại càng sẽ sẽ không cho mày danh phận, nhưng ông ta vẫn ngủ với mày. Cho nên, Tề Lan, đừng tự coi mình là thánh mẫu, không phải tao tra tấn mày, mà là, người đàn ông mày yêu thương, chưa bao giờ nghĩ cho mày đâu!”
“Ông ta vốn đã chẳng cần mày! Thậm chí, đã quên mày là ai…”
“Dù mày đi bệnh viện thăm ông ta, bưng trà đổ bô, ông ta cũng chẳng thèm thương hại cảm ơn mày đâu.”
Tề Lan thở hổn hển, từ từ ngước mắt lên, ánh mắt oán hận làm người khác sợ hãi.
“Bà nói đúng, người ông ấy yêu không phải tôi hay bà, ông ấy yêu người phụ nữ kia!”
Kỷ Tình vung tay lên, bị Tề Lan chặn lại, thím Bình thấy thế mắng rồi xông tới nắm tóc bà ta, Tề Lan đá vào chân bà ta một cái.
Thím Bình kêu một tiếng, không giữ được trọng tâm ngã trên mặt đất, mắt cá chân bị trật, tạm thời không đứng lên được.
“Tề Lan, mày muốn tạo phản hả?!”
“Kỷ Tình, vì sao bà không chịu buông tha cho tôi? Vì sao phải mắng An Kỳ? Bà muốn giết chết tôi mới vui vẻ phải không?!”
“Con khốn! Mày đúng là đáng chết, còn cả con gái của mày nữa!”
Chát ——
“Tôi cấm bà mắng An Kỳ!”
“Tao cứ mắng —— đĩ thì nuôi ra đĩ!”
Chát ——
“Tôi đánh chết bà!”
“Tề Lan, mày điên rồi?!”
“Phải! Tôi điên rồi! Tôi bị bà ép điên rồi ——”
“Kỷ Tình, là bà ép tôi! Là bà ép tôi ——”
“A ——” Da đầu bà ta căng lên, kêu thảm thiết: “Bình, nhanh lôi kẻ điên này ra!”
Thím Bình mồ hôi nhễ nhại, bà ta vừa đứng dậy lại ngã xuống, hét lên lo lắng ——
“Tề Lan! Mày đang làm cái gì vậy?! Mày nghĩ mày làm cô chủ bị thương thì mày còn sống được à? Cho dù mày không quan tâm đến mạng của mình thì phải nghĩ đến An Kỳ chứ?…”
“An Kỳ… An Kỳ bé bỏng của mẹ…..” Nghe thấy tên con gái, Tề Lan thất thần.
Mắt Kỷ Tình sáng lên, như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Tề Lan, mày còn dám động đến tao, tao sẽ cho con gái của mày chôn cùng mày!”
Thím Bình thầm nghĩ không xong rồi.
Quả nhiên ——
Tề Lan nghe thấy điều này, sự ấm áp trong mắt mờ dần, sự căm ghét trỗi lên.
“Nếu mẹ con tôi nhất định sẽ chết trong tay bà, thì tốt nhất là kéo bà theo! Kỷ Tình, mấy năm nay, bà hại chết nhiều người như vậy, đây chính là quả báo của bà…”
“Tề Lan!” Thím Bình sợ hãi hét lên: “Mày, mày đừng xúc động! Cô chủ chỉ là giận nên mới nói thế thôi, chỉ cần mày buông tay, tao đảm bảo mày và An Kỳ sẽ bình an!”
Trong mắt bà ta hiện ra vẻ do dự, ngay lập tức được thay thế bằng sự kiên định.
“Chủ tớ mấy người bắt tay với nhau làm việc xấu, năm đó, cô ta đã bị hại như vậy—— bà nghĩ tôi còn ngu ngốc tin tưởng bà à?!”
Mặt Kỷ Tình tắng bệch.
Thím Bình như gặp phải ma.
“Mày, mày nói cái gì?!”
“Sợ rồi à? Ha ha… Bà cũng có lúc biết sợ cơ à? Tôi nói cho bà biết!”
Tề Lan lại tát cho Kỷ Tình một cái: “Tôi đã nhìn thấy! Tất cả ——”
Kỷ Tình bị đánh cho xù đầu, che mặt, hai má sưng đỏ, cổ lại bị Tề Lan kẹp chặt, không thể động đậy.
Chỉ là đôi mắt bị tóc che lại sáng lên.
Đôi mắt già nua của thím Bình nhấp nháy, hoảng loạn đã bị thay bằng u ám.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Tình gật đầu với bà ta.
Ánh mắt thím Bình lóe lên tia tàn nhẫn, xem ra không thể để người phụ nữ này sống!!
Tề Lan đã tức điên lên, một tay kẹp cổ Kỷ Tình, tay kia giơ lên.
Tiếng những cái tát vang lên trong phòng, mắt người phụ nữ đỏ ngầu như muốn đòi lại những uất ức bao nhiêu năm nay.
Thím Bình kéo cái chân bị thương bò đến bên cạnh tủ chạm trổ, mở cửa tủ, đẩy ra một ngăn ẩn, cẩn thận lấy kim tiêm và thuốc ra.
Tháo ra, bơm lắc đều.
Giấu nó sau lưng từ từ đi về phía Tề Lan.
Vì quay lưng về phía nhau nên Tề Lan không biết thím Bình đang làm gì, chỉ tập trung đối phó với Kỷ Tình.
Một cái tát giáng xuống, và bao năm uất hận dường như đã tìm được lối thoát cho những cơn đau. Vào lúc đó, bà ta chỉ có một suy nghĩ——
Giết Kỷ Tình!
“Tôi sẽ nói tất cả những gì bà đã làm cho gia chủ biết! Tôi muốn bà chết không có chỗ chôn thây——”
“Bà muốn làm gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Thím Bình đang giơ ống tiêm lên chuẩn bị cắm xuống bị Đặng Tuyết đá văng ra.
Mặt Kỷ Tình biến sắc.
Chỉ có Tề Lan đang điên cuồng cười, nước mắt nước mũi trào ra.
Xoay người lại, môi mấp máy: “Kỷ Tình, bà xong rồi…”
Chương 106: Không thể cứu, Kỷ Tình độc ác.
“Mày câm miệng lại cho tao!” Kỷ Tình không biết lấy đâu ra sức lực, vừa kéo tóc Tề Lan, cho bà ta một bạt tai.
“Ha ha… Kỷ Tình, bà sợ rồi sao?” Tề Lan cười điên dại, dường như không hề biết đau.
Dạ Cô Tinh nhìn không chớp mắt, thong thả đi tới trước mặt thím Bình.
“Đây là cái gì?” Cô chỉ về phía ống tiêm vừa nãy bị Đặng Tuyết đá văng.
Đôi mắt già nua tối sầm lại, cứ như vậy ngất đi.
Ở phía bên kia, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ già vẫn chưa kết thúc——
“Tao sẽ xé nát cái miệng thối của mày!”
“Bà sợ tôi nói ra sự thật, vì vậy muốn giết người diệt khẩu?” Tề Lan nhìn ống tiêm vỡ nát trên mặt đất, nghĩ lại đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Bớt nói hươu nói vượn lại!” Móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng lướt qua má phải của Tề Lan, để lại một vết máu kinh hoàng.
Kỷ Tình giống con sư tử cái bị chọc giận, đôi mắt hung dữ, hận không thể bổ nhào về phía trước xé xác Tề Lan thành từng mảnh.
Tề Lan lùi lại một bước, xoa nhẹ vết xước trên mặt, vệt máu trên tay khiến cho bà đau xót.
Chuyện đã tới nước này, bà còn gì phải sợ nữa?
Cùng lắm chỉ là một cái mạng!
Cả cuộc đời bà luôn phải bấm bụng chịu nhục, hạ thấp bản thân làm vợ bé, từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì cho bản thân.
Bà không cam tâm.
Đáy mắt thoáng qua tia dứt khoát, quyết đánh đến cùng.
“Kỷ Tình, tôi chịu đựng bà đủ rồi!”
Nói xong, bà ta hét một tiếng chói tai rồi lao về phía trước, nắm lấy mái tóc đen như tơ tằm được bảo dưỡng cẩn thẩn của Kỷ Tình, hung hăng vò nát.
“A —— tiện nhân!”
Cùng lúc đó, đôi mắt Tề Lan trở nên nham hiểm hung ác, khóe môi nở nụ cười: “Bà nói ai là tiện nhân?”
Chát chát.
“Kỷ Tình, bà cũng không khác gì tiện nhân —— An Bính Hiền không yêu tôi, nhưng ông ta cũng không hề yêu bà!”
“Đường đường là cô cả nhà họ Kỷ nhưng thật đáng thương làm sao, tự cho mình cao quý, cuối cùng lại là người phụ nữ bị chồng chán ghét và vứt bỏ? Bà khác tôi chỗ nào, chẳng phải là đang tự mắng mình sao?”
“Bà chỉ hơn tôi một cái danh phận mà thôi, từ trước đến nay bà chưa từng nắm giữ được trái tim của người đàn ông đó!”
Kỷ Tình giống như bị chọc vào tử huyệt, “Tề Lan, tao sẽ giết chết mày ——”
“Giết tôi?” Tề Lan nắm lấy mái tóc dài nhấc mạnh lên, Kỷ Tình kêu la thảm thiết, cả người ngã nhào xuống đất.
Cằm đập vào chân giường, trán va vào mép giường, trong nháy mắt có một vệt máu chảy ngang qua mặt Kỷ Tình, một đường xiên vẹo từ giữa trán kéo dài đến tai bên kia, thiếu chút nữa làm mù mắt.
Tề Lan bật cười cúi xuống, nước mắt chực trào ra.
Dạ Cô Tinh ngoảnh mặt làm thinh.
Cô cảm thấy vui mừng khi có người ra tay dạy dỗ bà phù thủy già này.
Về phần Tề Lan, từ trước tới giờ, trong trí nhớ của cô, người phụ nữ này luôn khúm núm để Kỷ Tình tùy ý sai bảo, bây giờ tay đấm chân đá như một kẻ điên, khuôn mắt méo mó vì uất hận.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, âm thầm chịu đựng hoặc bùng nổ phản kháng, cho dù có quyết định ra sao đều phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Dạ Cô Tinh không có thiện cảm với Tề Lan, thậm chí, cô tỉ mỉ quan sát bà ta và những gì bà ta đã trải qua với ánh mắt dửng dưng như một vị quan.
Lúc trước, cho dù không danh không phận bà ta vẫn lựa chọn ngủ cùng An Bính Hiền và sinh ra An Kỳ, mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong dự liệu.
Trong mắt Dạ Cô Tinh, yêu một người đã có gia đình, còn ngủ cùng nhau và sinh con, đáng bị coi thường!
Tại sao đàn ông phải luyến tiếc một người phụ nữ không biết coi trọng bản thân?
Có thể không có tình yêu, có thể không có người tình, không có tiền, cũng có thể không có quyền, thậm chí không tài không sắc, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lòng tự trọng!
Yêu một người không ngại hạ mình xuống nơi bụi bặm, ở trong bụi bặm nở rộ với một cử chỉ bất phàm.
Chính vì vậy Tề Lan mới ngưỡng mộ An Bính Hiền.
Tuy nhiên, trong mắt Dạ Cô Tinh, tình yêu như vậy là ngu si và dại khờ.
Không ai có nghĩa vụ phải nỗ lực vì người khác, cũng không ai có trách nhiệm phải chịu đựng người khác, tình yêu là từ hai phía.
Cát bụi ngưỡng mộ người con trai lẻ loi, người con trai mang đôi giày trắng tinh một bước dẫm lên, cuối cùng cát bụi cũng không thoát khỏi số mệnh bị người trong lòng chà đạp.
Nếu người tuyệt tình mình đành buông tay!
Cho dù nhẹ như hạt bụi, nó vẫn uyển chuyển theo gió, không thể đùng quyền lực tùy ý trói buộc.
Yêu một người vĩnh viễn không được dừng chân phía trước mà phải hướng về phương xa, người đó sẽ luôn ở phía sau theo đuổi bạn sít sao, không bao giờ rời xa.
Giống như một trò cười, oán hận chất chứa nhiều năm, hai người phụ nữ đối đầu, đó cũng là nỗi bi ai, thống khổ một đời của hai người phụ nữ.
Tay chân Tề Lan cùng lúc đánh vào mặt, đá vào người Kỷ Tình.
Tay chân vung tán loạn như một người đàn bà chanh chua.
Kỷ Tình cũng không chịu thua kém, mặc dù bị đè ở dưới không thể xoay người, hai cánh tay vẫn vung lên đánh Tề Lan không thương tiếc, móng tay sắc nhọn cào rách làn da không nhẵn mịn của đối phương.
Thím Bình bật khóc, “Cô chủ, tôi xin lỗi… A Bình có lỗi với ngài!”
Một người cao ngạo như bà ta, bây giờ lại bị một con ở ti tiện đè dưới thân mặc cho nó đánh chửi.
Thím Bình hận không thể lấy thân mình thay Kỷ Tình gánh chịu những vết thương, một mình gánh chịu những sự sỉ nhục.
Bà ta thật sự rất thương yêu Kỷ Tình…
Bà ta khóc lóc bò về phía Dạ Cô Tinh, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, xin hãy cứu cô chủ, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, là mẹ chồng của cô!”
Tề Lan nghe thấy câu này cả người nảy lên như kim châm, quát Dạ Cô Tinh ——
“Không! Cô không được cứu bà ta ——”
Dạ Cô Tinh nháy mắt, Đặng Tuyết tiến lên, làm bộ kéo hai người phụ nữ đang đánh nhau ra, nhưng Tề Lan phản kháng quyết liệt.
“Không! Cô không nên cứu bà ta! Kỷ Tình đã hại chết mẹ của cô——”
Trong phòng bỗng nhiên lặng như tờ, tiếng gió thổi vù vù, bên ngoài tuyết đã tan tụ thành từng dòng nước chảy róc rách.
Ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy thật rõ ràng.
“Bà, nói, cái, gì?” Dạ Cô Tinh bình tĩnh, nặng nề nói, nhưng sâu trong đôi đồng tử đen láy dấy lên một ngọn lửa kỳ lạ khiến người ta không rét mà run.
Kỷ Tình như bị sét đánh.
Thím Bình sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Bọn họ tưởng rằng tôi không biết…” Hai mắt Tề Lan trở nên vô hồn, thì thào nói, “Nhưng làm sao mà tôi không biết được?”
“Ha ha ha… đêm đó tôi đi theo sau hai người này! Tận mắt nhìn thấy họ đẩy mẹ cô xuống biển!”
“Tại sao tôi phải tin bà?” Mí mắt giật giật, lửa giận bùng cháy, chỉ có suy nghĩ rõ ràng không thể tưởng tượng nổi, huyết mạch bình tĩnh chảy trong xương cốt nhưng mang theo sự sục sôi, giống như một giây tiếp theo sẽ nứt vỡ trào ra khỏi cơ thể.
“Tại sao?” Ánh mắt Tề Lan thoáng thất thần, “Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi có thể thề với trời, chính là hai người này đã hợp sức với nhau đẩy mẹ cô xuống biển!”
Ánh mắt đột nhiên thu lại, “Đúng rồi! Là ống tiêm!” Tề Lan chỉ vào ống thuốc trên mặt đất, “Kỷ Tình và người phụ nữ kia nói chuyện trên bờ biển, bà già kia giơ ống tiếp lặng lẽ áp sát từ phía sau, cuối cùng cắm kim tiêm vào sau lưng người phụ nữ đó…”
Hô hấp Dạ Cô Tinh chợt cứng lại.
“Người phụ nữ kia? Tại sao bà khẳng định đó là mẹ tôi?”
“Hai người rất giống nhau… đặc biệt là đôi mắt.”
Người phụ nữ kia rất đẹp, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua, cả đời này cũng khó mà quên được.
Lúc trước, lần đầu tiên gặp Dạ Cô Tinh ở trên đảo, Tề Lan đã có cảm giác giống như trước đây đã từng quen biết.
Sau này, khi nghe nói phu nhân là trẻ mồ côi không cha không mẹ, bà ta mới phản ứng lại, nhưng trong tiềm thức luôn phủ nhận những suy đoán này…
Cho đến cách đây không lâu, bà tình cờ trông thấy bà hai nói chuyện điện thoại ở một góc khuất trong vườn hoa.
Bà ta nghe được từ đầu tới cuối, và phát hiện ra một bí mật động trời!
“Nói!” Dạ Cô Tinh lạnh lùng mở lời, gằn từng chữ, “Nói ra tất cả những gì bà biết!”
“Không——” Kỷ Tình từ dưới đất bò dậy, đưa tay che miệng Tề Lan, vẻ mặt hung ác, trợn trừng hai mắt.
Tề Lan đột nhiên phân tâm, trở tay không kịp, cứ như vậy bị đẩy ngã xuống đất.
“A —— Bà… buông ra…”
Bốp bốp——
“Tao cho mày nói hươi nói vượn! Cho mày mất mặt.”
“A—— Cứu mạng!”
Đặng Tuyết định kéo hai người ra, nhưng bị móng tay sắc nhọn của Kỷ Tình làm xước da.
Dạ Cô Tinh làm động tác tay hướng về chỗ tối, ám vệ tuân lệnh, bóng dáng như ma quỷ xuất hiện trong phòng, một tay nhấc một người phụ nữ, giống như xách một con gà con, lúc này mới tách hai người ra xa nhau.
“Trói ba người này lại cho tôi, ngoại trừ bà ta, bịt miệng hai người kia lại.”
Năm phút sau, bên trong phòng ngủ rộng lớn.
Kỷ Tình và thím Bình bị trói lại với nhau và ném về phía bên trái, tất hai người vừa đeo bị cởi ra nhét vào miệng.
Thím Bình vẫn còn ổn, nhưng Kỷ Tình đang mặc đồ ngủ, gió lạnh thổi qua, lúc đầu chưa cảm thấy gì, gió vừa ngừng đã lạnh run.
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Tề Lan bị trói bên kia lại bình tĩnh lạ thường, miệng không bị nhét vật gì kì quái.
“Bây giờ, một mình bà nói đi.”
Tề Lan liếc nhìn Kỷ Tình, nhếch môi cười nhạt, “Đêm đó, tôi phải trực đêm…”
Sự việc bắt đầu từ hai mươi năm trước.
Khi đó, Tề Lan đã đi theo An Bính Hiền nhưng vẫn còn là ngươi giúp việc.
Bởi vì muốn tránh né sự tàn độc của Kỷ Tình, bà ta phải đành lòng đưa con gái đến Ukraine, có lẽ bởi vì con ở xa, nên bà ta lại rất thương An Tuyển Thần, người được Kỷ Tình nuôi lớn bên cạnh.
Đêm đó lẽ ra bà ta phải trực đêm.
Rạng sáng một giờ, bà ta tắm rửa xong định đi ngủ, nhưng bởi vì lo lắng An Tuyển Thần lúc ngủ lại đạp chăn, bà ta đi vào phòng kiểm tra một chút.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, vô tình bắt gặp Kỷ Tình và thím Bình đang lén la lén lút.
Bị sự tò mò thúc dục, bà đi theo sau hai người họ.
Đi một đường tới bờ biển!
Không ngờ rằng, ở trên vùng biển hoang vắng này lại có một chiếc du thuyền đang đậu.
Một người phụ nữ đứng trên boong tàu ngắm nhìn xung quanh, nhìn thấy Kỷ Tình cô gái đó rất kích động, không ngừng nói chuyện.
Thím Bình nấp vào chỗ tối, cầm trong tay một ống tiêm, nhân lúc hai người đang nói chuyện, bà ta núp ở phía sau đâm kim tiêm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ lảo đảo, ngất xỉu trên boong tàu.
Kỷ Tình và thím Bình một người giữ vai, một người cầm chân người phụ nữ nhấc lên, ném xuống biển…
Bên tai vang lên tiếng vật nặng bị rơi xuống nước, Tề Lan sợ hãi phát run.
Ngay sau đó, Kỷ Tình và thím Bình rời đi.
Du thuyền cũng xuất hiện tình trạng chìm một nửa, qua ba tiếng đồng hồ, tới khi thủy triều lên, cho dù là thuyền hay là người đều bị biển lớn nuốt chửng!
Không thể sống sót!
Tề Lan cố gắng tới gần bờ biển, nhưng thuyền chìm rồi, người cũng không biết lạc ở nơi nào.
Hơn nữa vì quá sợ hãi, bà ta cắn răng lảo đảo quay về phòng, chui vào ổ chăn, dùng chăn bao bọc lấy cơ thể.
Ngày hôm sau, bà bắt đầu bị sốt.
Bà mơ mơ màng màng ngủ suốt một tuần sau đó mới khỏi bệnh.
Đợi đến lúc bà quay lại bờ biển kia đã không còn gì nữa…
Tiếng sóng như cũ, cuồn cuộn gợn sóng.
Dường như, những gì bà tận mắt thấy đêm đó đều là ảo giác, thật ra chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bà nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mộng.
Ác mộng.
“Vậy thì, chúng ta không còn gì để nói nữa rồi?”
Ngụy Xu cắn răng, nếu bị cha biết, chắc chắn ông ấy sẽ đánh chết cô ta!
Khẽ thở dài, cô nói: “Xem ra, tôi chỉ có thể công khai những chuyện cô đã làm cho mọi người biết. Đúng lúc, vừa giao thừa xong, tháng giêng mọi người cũng rảnh rỗi, có chuyện này mọi người cũng vui hơn. Minh Chiêu ——”
Dư ảnh xẹt qua, nhanh như một cơn gió: “Phu nhân.”
“Lột sạch người cô ta, sau đó vứt ra ngoài! Còn nữa, đừng quên thông báo cho những vị khách chưa rời đảo, để họ đến xem.”
Khóe miệng Minh Chiêu nhếch lên: “Dạ.”
“Từ từ đã! Tôi, đồng ý.”
Dạ Cô Tinh cười, vỗ gương mặt bóng loáng của cô ta: “Đổi quyền khai thác lấy vị trí người thừa kế cũng không phải là mất mát gì, xem ra, tôi phải thu lại lời nói lúc trước, cô cũng chưa ngu tới mức không có thuốc trị.”
Ngụy Xu tức muốn bùng nổ.
Khóe miệng Minh Chiêu run rẩy, đây chính là được lợi mà còn khoe mẽ.
“Đưa cô Ngụy về chỗ ở.”
“Vâng.”
Người đi rồi, ngay lập tức Dạ Cô Tinh đi lên lầu, An Tuyển Hoàng sờ mũi, sau đó đi theo.
Trên đường, cô bé nhào qua, cô vững vàng bế lấy.
Cô bé thơm chụt một cái: “Mẹ là siêu nhất! Yêu tinh chạy rồi….. Yeah!”
Cô cười cười, đưa cô bé cho người đàn ông phía sau “Mang cục cưng cho An Du.”
An Tuyển Hoàng ôm con gái như một cô con dấu mới về nhà chồng, tuân theo lệnh vợ.
Khi trở về phòng ngủ, Dạ Cô Tinh đã thay quần áo để đi ra ngoài, đang ngồi trước gương trang điểm.
An Tuyển Hoàng đi đến bên cạnh, cầm bút kẻ mày.
“Để anh.”
Bàn tay trắng nõn vỗ một cái: “Anh đứng yên đó cho em.” Cái vỗ làm cho chai lọ trên bàn rung cả lên.
Khi bước tới cửa, Minh Chiêu đang định gõ cửa, thì khựng lại.
Buồn cười! Anh ta mà vào thì sẽ thành vật hy sinh đấy!
Nhớ tới kế thứ 25 trong 36 kế yêu đương : Đừng ngại thể hiện sự sợ hãi và tổn thương của mình với bạn gái, để cô ấy cảm thông và thương hại bạn nhiều hơn.
Anh ta quyết định, gọi điện thoại cho cô gái của mình.
“Lạc Lạc, anh giờ thảm quá…”
Anh Tử Lạc bỏ tài liệu trong tay xuống, kiên nhẫn nghe giọng nói dễ nghe của người đàn ông.
Kể từ sau lần đó, cô đã phát hiện ra Minh Chiêu dường như đã thay đổi rồi.
Trước kia anh thường xuyên không nhận điện thoại của cô, cho dù nhận cũng chỉ nói được một câu, giọng cũng lạnh lùng, chứ không như hôm nay nói nhiều như vậy, còn làm nũng muốn được an ủi, vuốt ve.
“Nè… Anh vẫn là Minh Chiêu à?”
“…”
“Hiện giờ thì thấy đúng rồi đây.”
“…”
“Lúc này, là chắc chắn luôn nè.”
“…”
“Anh nói, có người quyến rũ dượng nhỏ, bị dì nhỏ bắt gian tại trận á?!”
“Ừ.”
“Ôi chao! Người đàn bà nào không có mắt vậy? Em muốn giết chết cô ta ——”
“…”
“Anh quay về Chiêm Ngao rồi à?”
“Ừ.”
“Khi nào thì đến thăm em?”
“Nhớ anh à?” Hiếm hoi nói được một câu tình cảm.
Anh Tử Lạc đỏ mặt: “Càng già càng không đứng đắn ——”
Minh Chiêu ho lên một tiếng: “… Anh già à?”
“Lớn hơn em 12 tuổi còn chưa già à? Ông chú.”
“… Lạc Lạc, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Loại ấm áp này như đã xuyên vào da thịt, xâm nhập thẳng vào lòng, là một trải nghiệm chưa từng trải qua.
Cảm giác rất tốt…
Bên này, tình cảm đi lên, bên kia, tình cảm héo mòn.
———
Người con gái ngồi dáng vẻ đoan trang; người đàn ông đứng, thì dáng người cao ngất.
“Có thế thôi à?”
“Không phải em đều nhìn được từ đầu đến cuối rồi à?”
Dạ Cô Tinh khẽ cười, cướp lại chì kẻ mày trong tay người đàn ông, vẽ: “Không giải thích gì sao?”
“Sự thật hơn lời nói.”
“Sự thật?”
“Anh không hề liếc mắt nhìn cô ta.”
“Thật không?”
“Thật.” Người đàn ông nghiêm túc, thề sống thề chết bảo vệ trinh tiết.
“Tại sao nó lại khác với những gì em đã thấy?”
Lúc Ngụy Xu cởi áo, cô đã đứng ở ngoài cửa.
Không hề liếc mắt nhìn?
Nói xạo!
“Anh giả vờ.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng: “Lý do.”
“Không phải em muốn sa mạc phía tây sông Nile ở Ai Cập sao?”
“Khu khai thác đó thuộc về nhà họ Ngụy à?!”
“Không nhìn, em làm sao có thể tống tiền được.”
Dạ Cô Tinh nhào lên, hôn anh: “Ông xã ~ anh là nhất…..”
“Hy sinh nhan sắc để đổi lấy đấy.” Người đàn ông kể lại sự thật, bình tĩnh nói, lại cố tình tỏ ra yếu đuối.
“Anh vất vả rồi.” Dạ Cô Tinh cọ cọ.
Anh nhấc cô lên, ôm lấy, ném lên giường, thân hình cao lớn đè xuống.
“Ách… làm gì vậy?”
“Ăn thịt.”
“Ô ——”
An Tuyển Hoàng, anh đúng là!
Quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, chậm cả giờ.
Dạ Cô Tinh ôm chăn bông ngồi dậy, vẻ mặt u oán.
Trên xương quai xanh tinh xảo có những vết đỏ như mật ong, trên làn da trắng sứ của cô vô cùng chói mắt.
Người đàn ông vẫn nằm ở một bên, hai tay gác sau đầu, môi nở nụ cười, tựa như gió xuân.
Cô đá một cú không đủ để trút giận, sau đó lại đá thêm một cú nữa.
“Cầm thú.”
Người đàn ông đã được sảng khoái nên dương dương tự đắc.
“Lần này là thưởng, buổi tối vẫn còn nữa đấy.”
Dạ Cô Tinh giận trợn mắt, môi run run.
“Trước đó em đã đồng ý rồi.”
Ngoan, tối nay có thịt ăn…
Biết vậy đã chẳng nói!
Đúng là tự bê đá đập vào chân mà!
Nghỉ ngơi một lúc lâu, Dạ Cô Tinh mới mang đôi chân đang mềm nhũn của mình đứng dậy.
Suốt đêm qua đã giày vò rồi, vết thương cũ còn chưa lành, lại thêm vết thương mới.
Trước khi ra ngoài, còn trợn mắt nhìn người đàn ông một cái, thấy anh ở trên giường thì hơi bất ngờ.
“Anh trông nhàn nhã quá nhỉ?”
“Nghỉ Tết âm lịch mà.”
“…”
Khi cô xuống lầu, Đặng Tuyết đang lật xem danh sách quà năm mới.
Thấy Dạ Cô Tinh, vội vàng đi tới qua, vẻ mặt hóng chuyện.
“Nghe nói hôm nay có kịch hay?”
“Tiếc là cô tới muộn rồi.”
“Không muộn không muộn, tôi nghe kể lại thì càng hay.”
Dạ Cô Tinh lạnh nhạt nhìn cô ấy: “Cô nhàn thế à?”
Đặng Tuyết khoanh tay: “Không vội.”
“Đúng lúc, đi với tôi đi”
“Tìm hồ ly tinh tính sổ à?”
Hai mắt cô híp lại “Một con cáo già.”
“Muốn mang súng không? Hay là, mang ít thuốc nổ?”
Dạ Cô Tinh vỗ vỗ túi xách: “Yên tâm, chuẩn bị rồi.”
Đặng Tuyết rùng mình.
…
“Cô chủ?”
Kỷ Tình nửa mơ nửa tỉnh “Bình, mấy giờ rồi?”
“10 giờ 15 phút.”
“Muộn thế rồi à?”
“Tôi thấy tối hôm qua cô chủ ngủ không ngon, nên tự ý gọi cô muộn một chút.”
“Ừ, chuẩn bị rửa mặt đi.”
Thím Bình gật đầu, cao giọng gọi: “Tề Lan ——”
Người phụ nữ lông mày trầm thấp bưng trà đi vào, thân hình mềm mại như liễu, dịu dàng, nhưng vẻ mặt này vô cùng e dè đã phá hỏng phong thái hiếm có của người phụ nữ này.
Ánh mắt Kỷ Tình tràn đầy căm hận.
Dù đã qua bao lâu rồi, Tề Lan vẫn mãi mãi là sự sỉ nhục đối với bà ta!
Nhận chén trà, uống một ngụm, ngậm trong miệng, rửa sạch trái phải.
Tề Lan dâng chậu nước lên, cho Kỷ Tình nhổ nước trà.
Không ngờ Kỷ Tình nhổ thẳng nước trà vào mặt Tề Lan, bà ta choáng váng không biết né tránh thế nào, nên thứ nước súc miệng ghê tởm ấy phun thẳng lên mặt.
Nhận lấy khăn mặt Thím Bình đưa, lau miệng, Kỷ Tình cười hỏi: “Nghe nói, lúc lão gia nằm viện cô đã nhiều lần chạy đến đấy?”
Tề Lan như rơi xuống hầm băng: “Phu nhân, tôi…”
“Tiện nhân chính là tiện! Không yên tĩnh được lúc nào! Cô giả vờ đáng thương trước mặt ông ta, tìm mọi cách õng ẹo, nhưng ông ta đã cho cái gì tốt chưa?”
Hai chân bà ta mềm nhũn, càng cúi càng thấp, “Là An Kỳ muốn đi thăm cha con bé, tôi mới đi cùng con bé…”
“Ồ, cô không nói, tôi cũng quên mất, Tề Lan cô còn có một đứa con gái.”
Đôi mắt đang rũ xuống lập tức siết chặt lại.
“An Kỳ đúng là cành vàng lá ngọc, chỉ tiếc xuất thân thấp hèn, được sinh ra từ bụng một con tiện nhân như cô! Người ta vẫn nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mẹ là tiện nhân thì con cũng là loại tiện nhân mà thôi!”
“Phu nhân! Bà mắng tôi cũng được, nhưng bà không được nói An Kỳ như vậy!”
Kỷ Tình tát bà ta một cái “Lúc trước, lúc mày không có tự trọng sao không nghĩ tới ngày hôm nay?! Tề Lan, mày còn nhớ không, lúc trước còn ở nhà họ Kỷ, tao đã từng đã cảnh cáo mày, làm người không thể quá thông minh! Chỉ sợ tính toán quá nhiều, rồi lại chẳng được gì!”
“Dù mày leo lên được giường của An Bính Hiền, rồi còn mang thai, nhưng hơn 20 năm qua, không phải mày vẫn là ngươi giúp việc sao? Ở thời phong kiến, mày còn không được coi là thiếp nữa!”
Ngửa đầu sang một bên và hai mắt đỏ bừng, đây chính là số phận của Tề Lan!
Vì một người đàn ông, mà chờ đợi nửa đời người, hận nửa đời người, cũng nhớ nhung nửa đời người.
Nhưng bà ta đã được cái gì?
Chỉ bị người khác tùy ý đánh chửi là hèn hạ, thậm chí con gái cũng bị coi thường.
Kỷ Tình cảm thấy thoải mái, tâm trạng khó chịu tối hôm qua bị Dạ Cô Tinh chọc giận cũng tan hết.
“Nhiều năm như vậy, mày còn chưa hiểu sao? Tao là vợ chính thức của là An Bính Hiền, không có sự cho phép của tao, ông ta không thể cho mày danh phận. Năm đó, lúc các người ở bên nhau, ông ta không nói cho mày biết à?”
Cả người Tề Lan cứng đờ.
“An Bính Hiền rõ ràng biết mày là người của nhà họ Kỷ do tao mang đến, sự việc mà bị lộ, tao chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho sự phản bội, lại càng sẽ sẽ không cho mày danh phận, nhưng ông ta vẫn ngủ với mày. Cho nên, Tề Lan, đừng tự coi mình là thánh mẫu, không phải tao tra tấn mày, mà là, người đàn ông mày yêu thương, chưa bao giờ nghĩ cho mày đâu!”
“Ông ta vốn đã chẳng cần mày! Thậm chí, đã quên mày là ai…”
“Dù mày đi bệnh viện thăm ông ta, bưng trà đổ bô, ông ta cũng chẳng thèm thương hại cảm ơn mày đâu.”
Tề Lan thở hổn hển, từ từ ngước mắt lên, ánh mắt oán hận làm người khác sợ hãi.
“Bà nói đúng, người ông ấy yêu không phải tôi hay bà, ông ấy yêu người phụ nữ kia!”
Kỷ Tình vung tay lên, bị Tề Lan chặn lại, thím Bình thấy thế mắng rồi xông tới nắm tóc bà ta, Tề Lan đá vào chân bà ta một cái.
Thím Bình kêu một tiếng, không giữ được trọng tâm ngã trên mặt đất, mắt cá chân bị trật, tạm thời không đứng lên được.
“Tề Lan, mày muốn tạo phản hả?!”
“Kỷ Tình, vì sao bà không chịu buông tha cho tôi? Vì sao phải mắng An Kỳ? Bà muốn giết chết tôi mới vui vẻ phải không?!”
“Con khốn! Mày đúng là đáng chết, còn cả con gái của mày nữa!”
Chát ——
“Tôi cấm bà mắng An Kỳ!”
“Tao cứ mắng —— đĩ thì nuôi ra đĩ!”
Chát ——
“Tôi đánh chết bà!”
“Tề Lan, mày điên rồi?!”
“Phải! Tôi điên rồi! Tôi bị bà ép điên rồi ——”
“Kỷ Tình, là bà ép tôi! Là bà ép tôi ——”
“A ——” Da đầu bà ta căng lên, kêu thảm thiết: “Bình, nhanh lôi kẻ điên này ra!”
Thím Bình mồ hôi nhễ nhại, bà ta vừa đứng dậy lại ngã xuống, hét lên lo lắng ——
“Tề Lan! Mày đang làm cái gì vậy?! Mày nghĩ mày làm cô chủ bị thương thì mày còn sống được à? Cho dù mày không quan tâm đến mạng của mình thì phải nghĩ đến An Kỳ chứ?…”
“An Kỳ… An Kỳ bé bỏng của mẹ…..” Nghe thấy tên con gái, Tề Lan thất thần.
Mắt Kỷ Tình sáng lên, như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Tề Lan, mày còn dám động đến tao, tao sẽ cho con gái của mày chôn cùng mày!”
Thím Bình thầm nghĩ không xong rồi.
Quả nhiên ——
Tề Lan nghe thấy điều này, sự ấm áp trong mắt mờ dần, sự căm ghét trỗi lên.
“Nếu mẹ con tôi nhất định sẽ chết trong tay bà, thì tốt nhất là kéo bà theo! Kỷ Tình, mấy năm nay, bà hại chết nhiều người như vậy, đây chính là quả báo của bà…”
“Tề Lan!” Thím Bình sợ hãi hét lên: “Mày, mày đừng xúc động! Cô chủ chỉ là giận nên mới nói thế thôi, chỉ cần mày buông tay, tao đảm bảo mày và An Kỳ sẽ bình an!”
Trong mắt bà ta hiện ra vẻ do dự, ngay lập tức được thay thế bằng sự kiên định.
“Chủ tớ mấy người bắt tay với nhau làm việc xấu, năm đó, cô ta đã bị hại như vậy—— bà nghĩ tôi còn ngu ngốc tin tưởng bà à?!”
Mặt Kỷ Tình tắng bệch.
Thím Bình như gặp phải ma.
“Mày, mày nói cái gì?!”
“Sợ rồi à? Ha ha… Bà cũng có lúc biết sợ cơ à? Tôi nói cho bà biết!”
Tề Lan lại tát cho Kỷ Tình một cái: “Tôi đã nhìn thấy! Tất cả ——”
Kỷ Tình bị đánh cho xù đầu, che mặt, hai má sưng đỏ, cổ lại bị Tề Lan kẹp chặt, không thể động đậy.
Chỉ là đôi mắt bị tóc che lại sáng lên.
Đôi mắt già nua của thím Bình nhấp nháy, hoảng loạn đã bị thay bằng u ám.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Tình gật đầu với bà ta.
Ánh mắt thím Bình lóe lên tia tàn nhẫn, xem ra không thể để người phụ nữ này sống!!
Tề Lan đã tức điên lên, một tay kẹp cổ Kỷ Tình, tay kia giơ lên.
Tiếng những cái tát vang lên trong phòng, mắt người phụ nữ đỏ ngầu như muốn đòi lại những uất ức bao nhiêu năm nay.
Thím Bình kéo cái chân bị thương bò đến bên cạnh tủ chạm trổ, mở cửa tủ, đẩy ra một ngăn ẩn, cẩn thận lấy kim tiêm và thuốc ra.
Tháo ra, bơm lắc đều.
Giấu nó sau lưng từ từ đi về phía Tề Lan.
Vì quay lưng về phía nhau nên Tề Lan không biết thím Bình đang làm gì, chỉ tập trung đối phó với Kỷ Tình.
Một cái tát giáng xuống, và bao năm uất hận dường như đã tìm được lối thoát cho những cơn đau. Vào lúc đó, bà ta chỉ có một suy nghĩ——
Giết Kỷ Tình!
“Tôi sẽ nói tất cả những gì bà đã làm cho gia chủ biết! Tôi muốn bà chết không có chỗ chôn thây——”
“Bà muốn làm gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Thím Bình đang giơ ống tiêm lên chuẩn bị cắm xuống bị Đặng Tuyết đá văng ra.
Mặt Kỷ Tình biến sắc.
Chỉ có Tề Lan đang điên cuồng cười, nước mắt nước mũi trào ra.
Xoay người lại, môi mấp máy: “Kỷ Tình, bà xong rồi…”
Chương 106: Không thể cứu, Kỷ Tình độc ác.
“Mày câm miệng lại cho tao!” Kỷ Tình không biết lấy đâu ra sức lực, vừa kéo tóc Tề Lan, cho bà ta một bạt tai.
“Ha ha… Kỷ Tình, bà sợ rồi sao?” Tề Lan cười điên dại, dường như không hề biết đau.
Dạ Cô Tinh nhìn không chớp mắt, thong thả đi tới trước mặt thím Bình.
“Đây là cái gì?” Cô chỉ về phía ống tiêm vừa nãy bị Đặng Tuyết đá văng.
Đôi mắt già nua tối sầm lại, cứ như vậy ngất đi.
Ở phía bên kia, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ già vẫn chưa kết thúc——
“Tao sẽ xé nát cái miệng thối của mày!”
“Bà sợ tôi nói ra sự thật, vì vậy muốn giết người diệt khẩu?” Tề Lan nhìn ống tiêm vỡ nát trên mặt đất, nghĩ lại đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Bớt nói hươu nói vượn lại!” Móng tay đã được cắt tỉa gọn gàng lướt qua má phải của Tề Lan, để lại một vết máu kinh hoàng.
Kỷ Tình giống con sư tử cái bị chọc giận, đôi mắt hung dữ, hận không thể bổ nhào về phía trước xé xác Tề Lan thành từng mảnh.
Tề Lan lùi lại một bước, xoa nhẹ vết xước trên mặt, vệt máu trên tay khiến cho bà đau xót.
Chuyện đã tới nước này, bà còn gì phải sợ nữa?
Cùng lắm chỉ là một cái mạng!
Cả cuộc đời bà luôn phải bấm bụng chịu nhục, hạ thấp bản thân làm vợ bé, từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì cho bản thân.
Bà không cam tâm.
Đáy mắt thoáng qua tia dứt khoát, quyết đánh đến cùng.
“Kỷ Tình, tôi chịu đựng bà đủ rồi!”
Nói xong, bà ta hét một tiếng chói tai rồi lao về phía trước, nắm lấy mái tóc đen như tơ tằm được bảo dưỡng cẩn thẩn của Kỷ Tình, hung hăng vò nát.
“A —— tiện nhân!”
Cùng lúc đó, đôi mắt Tề Lan trở nên nham hiểm hung ác, khóe môi nở nụ cười: “Bà nói ai là tiện nhân?”
Chát chát.
“Kỷ Tình, bà cũng không khác gì tiện nhân —— An Bính Hiền không yêu tôi, nhưng ông ta cũng không hề yêu bà!”
“Đường đường là cô cả nhà họ Kỷ nhưng thật đáng thương làm sao, tự cho mình cao quý, cuối cùng lại là người phụ nữ bị chồng chán ghét và vứt bỏ? Bà khác tôi chỗ nào, chẳng phải là đang tự mắng mình sao?”
“Bà chỉ hơn tôi một cái danh phận mà thôi, từ trước đến nay bà chưa từng nắm giữ được trái tim của người đàn ông đó!”
Kỷ Tình giống như bị chọc vào tử huyệt, “Tề Lan, tao sẽ giết chết mày ——”
“Giết tôi?” Tề Lan nắm lấy mái tóc dài nhấc mạnh lên, Kỷ Tình kêu la thảm thiết, cả người ngã nhào xuống đất.
Cằm đập vào chân giường, trán va vào mép giường, trong nháy mắt có một vệt máu chảy ngang qua mặt Kỷ Tình, một đường xiên vẹo từ giữa trán kéo dài đến tai bên kia, thiếu chút nữa làm mù mắt.
Tề Lan bật cười cúi xuống, nước mắt chực trào ra.
Dạ Cô Tinh ngoảnh mặt làm thinh.
Cô cảm thấy vui mừng khi có người ra tay dạy dỗ bà phù thủy già này.
Về phần Tề Lan, từ trước tới giờ, trong trí nhớ của cô, người phụ nữ này luôn khúm núm để Kỷ Tình tùy ý sai bảo, bây giờ tay đấm chân đá như một kẻ điên, khuôn mắt méo mó vì uất hận.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, âm thầm chịu đựng hoặc bùng nổ phản kháng, cho dù có quyết định ra sao đều phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Dạ Cô Tinh không có thiện cảm với Tề Lan, thậm chí, cô tỉ mỉ quan sát bà ta và những gì bà ta đã trải qua với ánh mắt dửng dưng như một vị quan.
Lúc trước, cho dù không danh không phận bà ta vẫn lựa chọn ngủ cùng An Bính Hiền và sinh ra An Kỳ, mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều nằm trong dự liệu.
Trong mắt Dạ Cô Tinh, yêu một người đã có gia đình, còn ngủ cùng nhau và sinh con, đáng bị coi thường!
Tại sao đàn ông phải luyến tiếc một người phụ nữ không biết coi trọng bản thân?
Có thể không có tình yêu, có thể không có người tình, không có tiền, cũng có thể không có quyền, thậm chí không tài không sắc, nhưng tuyệt đối không thể thiếu lòng tự trọng!
Yêu một người không ngại hạ mình xuống nơi bụi bặm, ở trong bụi bặm nở rộ với một cử chỉ bất phàm.
Chính vì vậy Tề Lan mới ngưỡng mộ An Bính Hiền.
Tuy nhiên, trong mắt Dạ Cô Tinh, tình yêu như vậy là ngu si và dại khờ.
Không ai có nghĩa vụ phải nỗ lực vì người khác, cũng không ai có trách nhiệm phải chịu đựng người khác, tình yêu là từ hai phía.
Cát bụi ngưỡng mộ người con trai lẻ loi, người con trai mang đôi giày trắng tinh một bước dẫm lên, cuối cùng cát bụi cũng không thoát khỏi số mệnh bị người trong lòng chà đạp.
Nếu người tuyệt tình mình đành buông tay!
Cho dù nhẹ như hạt bụi, nó vẫn uyển chuyển theo gió, không thể đùng quyền lực tùy ý trói buộc.
Yêu một người vĩnh viễn không được dừng chân phía trước mà phải hướng về phương xa, người đó sẽ luôn ở phía sau theo đuổi bạn sít sao, không bao giờ rời xa.
Giống như một trò cười, oán hận chất chứa nhiều năm, hai người phụ nữ đối đầu, đó cũng là nỗi bi ai, thống khổ một đời của hai người phụ nữ.
Tay chân Tề Lan cùng lúc đánh vào mặt, đá vào người Kỷ Tình.
Tay chân vung tán loạn như một người đàn bà chanh chua.
Kỷ Tình cũng không chịu thua kém, mặc dù bị đè ở dưới không thể xoay người, hai cánh tay vẫn vung lên đánh Tề Lan không thương tiếc, móng tay sắc nhọn cào rách làn da không nhẵn mịn của đối phương.
Thím Bình bật khóc, “Cô chủ, tôi xin lỗi… A Bình có lỗi với ngài!”
Một người cao ngạo như bà ta, bây giờ lại bị một con ở ti tiện đè dưới thân mặc cho nó đánh chửi.
Thím Bình hận không thể lấy thân mình thay Kỷ Tình gánh chịu những vết thương, một mình gánh chịu những sự sỉ nhục.
Bà ta thật sự rất thương yêu Kỷ Tình…
Bà ta khóc lóc bò về phía Dạ Cô Tinh, “Phu nhân, tôi cầu xin cô, xin hãy cứu cô chủ, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, là mẹ chồng của cô!”
Tề Lan nghe thấy câu này cả người nảy lên như kim châm, quát Dạ Cô Tinh ——
“Không! Cô không được cứu bà ta ——”
Dạ Cô Tinh nháy mắt, Đặng Tuyết tiến lên, làm bộ kéo hai người phụ nữ đang đánh nhau ra, nhưng Tề Lan phản kháng quyết liệt.
“Không! Cô không nên cứu bà ta! Kỷ Tình đã hại chết mẹ của cô——”
Trong phòng bỗng nhiên lặng như tờ, tiếng gió thổi vù vù, bên ngoài tuyết đã tan tụ thành từng dòng nước chảy róc rách.
Ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy thật rõ ràng.
“Bà, nói, cái, gì?” Dạ Cô Tinh bình tĩnh, nặng nề nói, nhưng sâu trong đôi đồng tử đen láy dấy lên một ngọn lửa kỳ lạ khiến người ta không rét mà run.
Kỷ Tình như bị sét đánh.
Thím Bình sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Bọn họ tưởng rằng tôi không biết…” Hai mắt Tề Lan trở nên vô hồn, thì thào nói, “Nhưng làm sao mà tôi không biết được?”
“Ha ha ha… đêm đó tôi đi theo sau hai người này! Tận mắt nhìn thấy họ đẩy mẹ cô xuống biển!”
“Tại sao tôi phải tin bà?” Mí mắt giật giật, lửa giận bùng cháy, chỉ có suy nghĩ rõ ràng không thể tưởng tượng nổi, huyết mạch bình tĩnh chảy trong xương cốt nhưng mang theo sự sục sôi, giống như một giây tiếp theo sẽ nứt vỡ trào ra khỏi cơ thể.
“Tại sao?” Ánh mắt Tề Lan thoáng thất thần, “Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi có thể thề với trời, chính là hai người này đã hợp sức với nhau đẩy mẹ cô xuống biển!”
Ánh mắt đột nhiên thu lại, “Đúng rồi! Là ống tiêm!” Tề Lan chỉ vào ống thuốc trên mặt đất, “Kỷ Tình và người phụ nữ kia nói chuyện trên bờ biển, bà già kia giơ ống tiếp lặng lẽ áp sát từ phía sau, cuối cùng cắm kim tiêm vào sau lưng người phụ nữ đó…”
Hô hấp Dạ Cô Tinh chợt cứng lại.
“Người phụ nữ kia? Tại sao bà khẳng định đó là mẹ tôi?”
“Hai người rất giống nhau… đặc biệt là đôi mắt.”
Người phụ nữ kia rất đẹp, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn thoáng qua, cả đời này cũng khó mà quên được.
Lúc trước, lần đầu tiên gặp Dạ Cô Tinh ở trên đảo, Tề Lan đã có cảm giác giống như trước đây đã từng quen biết.
Sau này, khi nghe nói phu nhân là trẻ mồ côi không cha không mẹ, bà ta mới phản ứng lại, nhưng trong tiềm thức luôn phủ nhận những suy đoán này…
Cho đến cách đây không lâu, bà tình cờ trông thấy bà hai nói chuyện điện thoại ở một góc khuất trong vườn hoa.
Bà ta nghe được từ đầu tới cuối, và phát hiện ra một bí mật động trời!
“Nói!” Dạ Cô Tinh lạnh lùng mở lời, gằn từng chữ, “Nói ra tất cả những gì bà biết!”
“Không——” Kỷ Tình từ dưới đất bò dậy, đưa tay che miệng Tề Lan, vẻ mặt hung ác, trợn trừng hai mắt.
Tề Lan đột nhiên phân tâm, trở tay không kịp, cứ như vậy bị đẩy ngã xuống đất.
“A —— Bà… buông ra…”
Bốp bốp——
“Tao cho mày nói hươi nói vượn! Cho mày mất mặt.”
“A—— Cứu mạng!”
Đặng Tuyết định kéo hai người ra, nhưng bị móng tay sắc nhọn của Kỷ Tình làm xước da.
Dạ Cô Tinh làm động tác tay hướng về chỗ tối, ám vệ tuân lệnh, bóng dáng như ma quỷ xuất hiện trong phòng, một tay nhấc một người phụ nữ, giống như xách một con gà con, lúc này mới tách hai người ra xa nhau.
“Trói ba người này lại cho tôi, ngoại trừ bà ta, bịt miệng hai người kia lại.”
Năm phút sau, bên trong phòng ngủ rộng lớn.
Kỷ Tình và thím Bình bị trói lại với nhau và ném về phía bên trái, tất hai người vừa đeo bị cởi ra nhét vào miệng.
Thím Bình vẫn còn ổn, nhưng Kỷ Tình đang mặc đồ ngủ, gió lạnh thổi qua, lúc đầu chưa cảm thấy gì, gió vừa ngừng đã lạnh run.
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Tề Lan bị trói bên kia lại bình tĩnh lạ thường, miệng không bị nhét vật gì kì quái.
“Bây giờ, một mình bà nói đi.”
Tề Lan liếc nhìn Kỷ Tình, nhếch môi cười nhạt, “Đêm đó, tôi phải trực đêm…”
Sự việc bắt đầu từ hai mươi năm trước.
Khi đó, Tề Lan đã đi theo An Bính Hiền nhưng vẫn còn là ngươi giúp việc.
Bởi vì muốn tránh né sự tàn độc của Kỷ Tình, bà ta phải đành lòng đưa con gái đến Ukraine, có lẽ bởi vì con ở xa, nên bà ta lại rất thương An Tuyển Thần, người được Kỷ Tình nuôi lớn bên cạnh.
Đêm đó lẽ ra bà ta phải trực đêm.
Rạng sáng một giờ, bà ta tắm rửa xong định đi ngủ, nhưng bởi vì lo lắng An Tuyển Thần lúc ngủ lại đạp chăn, bà ta đi vào phòng kiểm tra một chút.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, vô tình bắt gặp Kỷ Tình và thím Bình đang lén la lén lút.
Bị sự tò mò thúc dục, bà đi theo sau hai người họ.
Đi một đường tới bờ biển!
Không ngờ rằng, ở trên vùng biển hoang vắng này lại có một chiếc du thuyền đang đậu.
Một người phụ nữ đứng trên boong tàu ngắm nhìn xung quanh, nhìn thấy Kỷ Tình cô gái đó rất kích động, không ngừng nói chuyện.
Thím Bình nấp vào chỗ tối, cầm trong tay một ống tiêm, nhân lúc hai người đang nói chuyện, bà ta núp ở phía sau đâm kim tiêm vào người phụ nữ.
Người phụ nữ lảo đảo, ngất xỉu trên boong tàu.
Kỷ Tình và thím Bình một người giữ vai, một người cầm chân người phụ nữ nhấc lên, ném xuống biển…
Bên tai vang lên tiếng vật nặng bị rơi xuống nước, Tề Lan sợ hãi phát run.
Ngay sau đó, Kỷ Tình và thím Bình rời đi.
Du thuyền cũng xuất hiện tình trạng chìm một nửa, qua ba tiếng đồng hồ, tới khi thủy triều lên, cho dù là thuyền hay là người đều bị biển lớn nuốt chửng!
Không thể sống sót!
Tề Lan cố gắng tới gần bờ biển, nhưng thuyền chìm rồi, người cũng không biết lạc ở nơi nào.
Hơn nữa vì quá sợ hãi, bà ta cắn răng lảo đảo quay về phòng, chui vào ổ chăn, dùng chăn bao bọc lấy cơ thể.
Ngày hôm sau, bà bắt đầu bị sốt.
Bà mơ mơ màng màng ngủ suốt một tuần sau đó mới khỏi bệnh.
Đợi đến lúc bà quay lại bờ biển kia đã không còn gì nữa…
Tiếng sóng như cũ, cuồn cuộn gợn sóng.
Dường như, những gì bà tận mắt thấy đêm đó đều là ảo giác, thật ra chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bà nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mộng.
Ác mộng.