• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 4 - Chương 113+114

Chương 113: Tiến hành đại hôn, nâng bà giẫm bà


Sau bữa tiệc đêm giao thừa, nhà họ An lại nghênh đón một chuyện mừng lớn —— lão gia chủ lấy vợ bé!


Ý của Dạ Cô Tinh, không chỉ muốn tổ chức, còn phải tổ chức thật lớn thật náo nhiệt.


Không chỉ có tự mình giao cho phòng kiến trúc, thay cô dâu chú rể sửa sang phòng cưới, còn phái cho người xuất thân chi thứ tin dùng chuyên môn phụ trách công việc của tiệc rượu, bộ phận mua hàng toàn lực phối hợp.


“… Trên đây, chính là danh sách khách mời dự kiến.” Đặng Tuyết đóng lại thiếp đỏ, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Dạ Cô Tinh.


Động tác dừng lại, “Ít người như vậy?”


“Cưới vợ bé cũng không phải cưới vợ, cần tiệc lớn khách mời? Theo quy củ, làm một bữa nhỏ đã rất cho mặt mũi…”


Dạ Cô Tinh cười khẽ, “Quy củ? Cô nghe quy củ này ở đâu?”


“Trước kia không phải như vậy sao?”


“Cô gặp qua à?” Đôi lông mày nhíu lại.


“Này cũng không có. Chỉ là nghe người ta nói đến…”


Đặng Tuyết giật mình.


“Quả nhiên là cách thức làm việc của người nhà họ An, tôi thấy, cô đã hoàn toàn dung nhập đại gia đình này rồi…”


Giống như cười mà không phải cười, có ý riêng.


Sắc mặt Đặng Tuyết tái mét, “Thật xin lỗi, tôi chỉ là… định làm theo quy củ…”


“Quy củ?” Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lùng, “Cô là người của ai, thì tuân theo quy củ của người đó, rõ chưa?”


Khí lạnh chui lên lưng, hai chân Đặng Tuyết run lên.


“… Rõ.”


“Địa điểm tổ chức đám cưới chọn xong chưa?”


“Bên phòng kiến trúc cho ra hai lựa chọn, hội trường và bãi biển, một Trung một Tây.”


“Cô chọn cái nào?”


“Tôi… nghĩ nên trưng cầu ý kiến của bà Tề Lan.”


Ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ ra hài lòng.


Đặng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ta đã định ra bãi biển xem như địa điểm tổ chức đám cưới, còn may, chữa lại kịp thời…


“Còn có chuyện gì sao?”


“…” Đặng Tuyết muốn nói lại thôi.


Vẻ mặt Dạ Cô Tinh lạnh đi, “Nói đi, cô đang nghĩ cái gì?”


Đặng Tuyết do dự một cái chớp mắt, “Nâng Tề Lan đơn giản là vì ngăn được Kỷ Tình, thế nhưng mà, để cho bà ta vào cửa làm phòng bé không phải được rồi sao, tại sao còn phải tổ chức hôn lễ cho bà ta?”


Theo quy củ, vợ bé vào cửa, không cần bất kỳ nghi thức gì, nhiều lắm là bày một vài bàn ăn ở chỗ ở của mình, mời vài người thân và bạn bè tốt của nhà chồng có mặt, chỉ thế thôi.


Chưa từng có tiền lệ cưới vợ bé bày tiệc rượu, còn mời hết người thân bạn bè.


Dạ Cô Tinh làm như vậy, không khỏi thổi phồng Tề Lan quá cao…


“Có câu, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.” Người phụ nữ cười nhẹ nhàng yêu kiều, “Tất nhiên đã làm mùng 1, thì còn sợ gì làm 15. Đã nâng, thì phải nâng thật cao, làm hời hợt tính là gì?”


“Nâng lên quá cao, ngộ nhỡ đứng không vững…”


“Cái này thì phải nhìn bản lĩnh của bà ta rồin. Bà ta đứng không vững, có người có thể đứng vững.”


“Ngộ nhỡ đứng được quá vững, bị cắn ngược lại một cái thì làm sao bây giờ?”


Dạ Cô Tinh mở mắt ra, cười như không cười nhìn Đặng Tuyết liếc mắt.


“Tôi có thể nâng bà ta cao bao nhiêu, thì cũng có thể để cho bà ta ngã đau bấy nhiêu.”


Đồng tử co rụt lại, Đặng Tuyết vội vàng cụp mắt xuống, màu môi trắng bệch, “Tôi hiểu rồi…”


“Đi làm việc đi.”


Đặng Tuyết cầm danh sách khách mời, quay người rời đi.


“Đừng quên đưa thiếp mời đến trong tay mấy người phụ nữ của các chi.”


“Vâng.”





Từ nửa năm trước, Dạ Cô Tinh đoạt lấy quyền hành quản lý nhà cửa, Kỷ Tình đã cáo ốm không ra.


Trước tết thỉnh thoảng vài ngày còn ra ngoài đi dạo, bữa tiệc giao thừa khí sắc cũng xem là tốt, nhưng ba ngày trước, chẳng biết vì sao lại phải vào bệnh viện.


Còn có Trịnh Bình, một người chú trọng dưỡng sinh như vậy, ẩm thực khỏe mạnh, khẩu vị thanh đạm, vậy mà cũng đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


“Chị ba, chị nói gì đi chứ? Chị cả, chị hai không có ở đây, chị chính là vai vế cao nhất.” Tống Á Thu vuốt vuốt một chiếc vòng tay thạch anh tím có tính chất vô cùng tốt, một câu vô cùng đơn giản, đã thành công thu hút sự chú ý tới Uông Mẫn Tiệp.


Không lạnh không nóng cười một tiếng, “Thím tám nói quá lời, chị em dâu với nhau, bàn về vai vế cái gì?”


“Bình thường, chị ba và chị hai thân với nhau, thế nào tin tức cũng nhanh hơn chúng em chứ?” Úc Khải Luân khẽ nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, “Trịnh thị làm giàu nhờ dược liệu, chị hai cũng coi như người trong nghề, lại rất biết cách dưỡng sinh, những năm này sức khỏe vẫn rất tốt, làm sao nói bệnh là bệnh được liền vậy?”


“Chắc hẳn mọi người cũng nghe phong thanh được rồi, tất nhiên lòng dạ biết rõ, cần gì phải trêu ghẹo tôi?” Sắc mặt Uông Mẫn Tiệp nghiêm lại.


Đều nói bộ dáng bà ta giống như đi ra từ Hồng Lâu Mộng, tiếng như chim sơn ca, vóc dáng ưu nhã, chỉ tiếc không phải “Lâm muội muội” làm bằng nước, ngược lại giống tính cách Vương Hi Phượng ăn ngay nói thật.


Vẻ mặt mọi người ngượng ngập.


Vẫn là Tống Á Thu biết giảng hòa, “Chị ba chớ để ý, chúng em là đang suy nghĩ mà, đâu dám trêu ghẹo ngài đâu?”


Bà mười Vy Đương hạ giọng, “Vậy là, chị cả và chị hai xung đột thật?”


“Làm sao tôi nghe nói lúc ấy Dạ Cô Tinh cũng có mặt?”


“Mà —— không chỉ có cháu dâu kia của chúng ta ở đó đâu, lão gia chủ nhiều năm ở ẩn, không hỏi thế sự cũng đi…”


“Thật á?”


“Tôi lừa mọi người làm gì?”


“Tôi nghe nói, gia chủ, Tuyển Thần, cậu hai đều có mặt.”


“Vậy đây là cãi nhau vì cái gì? Làm sao mọi người đều tụ tập đi tới chỗ kia…”


Đồng tử Tống Á Thu liếc qua liếc lại, cùng Úc Khải Luân liếc nhau, chậm rãi mở miệng nói, “Nhìn qua thì hẳn là chị cả và chị hai phát sinh tranh chấp…”


“Không thể nào!” Lập tức có người phản bác, “Có Tuyển Thần ở đấy, hai người phụ nữ này không thể cãi nhau được. Huống hồ, lão gia chủ cũng ở đấy… Ngay trước mặt chồng vạch mặt với những phụ nữ khác, lại không phải người ngu!”


Bà Chín Lương Kha nhìn vẫn còn ngây thơ, nhưng mà người tuổi đôi mươi, đầu óc lại tương đối nhanh nhẹn.


“Chị tám không phải cũng nói là nhìn qua đấy sao, chắc hẳn trong đó có ẩn tình khác.” Ý cười sâu hơn.


Tống Á Thu nhìn cô ta một cái, “Vốn cho rằng thím chín tuổi còn nhỏ, suy nghĩ cũng đơn thuần, xem ra, là tôi tự cho là thông minh rồi.”


Nụ cười Lương Kha cứng đờ.


“Chị tám đây quen nhanh mồm nhanh miệng, thím cũng đừng để trong lòng.”


Hời hợt cười một tiếng, “Khách sáo.”


Tống Á Thu nhướng mày, đáy mắt lướt qua trào phúng không dễ dàng nhận thấy.


Đến cùng, vẫn là quá non…


“Tôi nói này thím tám, có phải thím biết gì hay không? Muốn nói thì nói nhanh lên, cứ làm mọi người tò mò khó chịu!”


Tống Á Thu ý cười dần dần sâu, “Tôi nghe nói…”


Mấy người phụ nữ vội vàng duỗi dài cổ.


“Thím Bình- cái bà gian xảo kia là bị người ta khiêng đi ra! Theo người sưng phù, toàn thân cũng là vết roi, chính giữa trán còn có một vết đạn bắn!”


“Cái gì?!”


“Còn chết cẩ người?!”


“Chuyện này… Làm sao lại…”


“Thím Bình người kia, trừ bỏ xảo trá chút, ương ngạnh chút, đối với chị cả thế nhưng là trung thành tuyệt đối, làm sao… Nói chết là chết vậy?”


“Ôi dào —— chết một ngươi giúp việc thôi, những năm này người chết trong tay Kỷ Tình cũng không ít, chuyện nhỏ hóa lớn…”


“Thím sáu, thím cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là một mạng người…”


Lao nhao, líu ra líu ríu, giống như một nồi cháo sôi, vô cùng náo nhiệt!


Bầu không khí say sưa, thảo luận đang hăng say, đột nhiên ngươi giúp việc báo lại ——


“Cô Đặng tới bái phỏng ——”


Trong phòng, lập tức yên ắng.


Uông Mẫn Tiệp ho nhẹ một tiếng, “Mời cô ta vào.”


Lương Kha nở nụ cười lạnh lùng, “Cô Đặng? Cô ta mà cô cái nỗi gì? Chẳng qua chỉ là con chó biết vẫy đuôi…”


Đám người nén cười.


Tống Á Thu liên tục không ngừng che miệng, “Thím chín thật biết nói đùa.”


“So về nói trò đùa, thì em không sánh bằng chị tám, bản thân chính là trò cười.”


Vẻ mặt Tống Á Thu lạnh lẽo.


“Các vị phu nhân thật có nhã hứng, tôi tới không phải lúc, quấy rầy rồi.”


Lương Kha cười đứng dậy, tiến lên đón, “Không quấy rầy… Là phu nhân có gì giao phó sao?”


Vẻ mặt đám người trào phúng.


Mới vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn, trong nháy mắt đã đi ôm bắp đùi.


Trở mặt còn nhanh hơn lật sách…


Từ khi Kỷ Tình suy sụp, có tiếng mà không có miếng, Dạ Cô Tinh nhảy lên trở thành người phụ nữ nhiều thực quyền nhất nhà họ An, ai mà không phải nịnh bợ, khép nép?


Lại trở ngại thân phận người lớn, không dám làm quá rõ ràng, chỉ có bà chín Lương Kha là ngoại lệ.


Cô ta tuổi còn nhỏ, cũng không sợ bị người nói lời ong tiếng ve, dù sao ôm chặt đùi Dạ Cô Tinh không bao giờ sai.


Còn nói Đặng Tuyết là con chó biết vẫy đuôi?


Vậy hành động xum xoe bây giờ của cô ta tính là gì?


Vẫy đuôi với một con chó à?


Thế mà cô ta còn có thể cười được! Ngay cả Tống Á Thu là người hào sảng mạnh mẽ như vậy, không câu nệ tiểu tiết cũng cảm thấy ngượng thay…


Nhìn biểu hiện của mọi người, Đặng Tuyết ung dung thản nhiên, nụ cười vẫn trên môi như cũ.


Phát một xấp thiếp mời màu đỏ tới trong tay mỗi người.


“Ngày kia, là ngày đại hỉ của lão gia chủ, lúc đó, còn mời các vị nể mặt.”


Nói xong, hơi gật đầu, nhanh nhẹn rời đi.


Sắc mặt Lương Kha trầm xuống, khẽ nguyền rủa: “Thứ gì…”


“Cô ta không phải thứ tốt.” Tống Á Thu nói tiếp, “Nhưng chính là có người cúi đầu khom lưng trước thứ không ra gì, cô nói, người kia có phải hay không càng chẳng là cái thá gì?”


“…”


“Chậc chậc, con dâu lấy vợ bé cho cha chồng? Chuyện lạ mỗi năm có, năm nay đặc biệt nhiều!”


Úc Khải Luân lật ra thiếp mời, ánh mắt nhìn lướt qua, đôi mắt hơi chìm xuống.


“Xem ra, chúng ta có thêm một người chị dâu nữa rồi.”


Bà bảy sững sờ, “Chị sáu, chuyện này không thể nói lung tung được. Tôn ti có thứ tự, trưởng và thứ khác biệt, Tề Lan chỉ là một ngươi giúp việc, cho dù Dạ Cô Tinh cất nhắc bà ta, đó cũng chỉ là vợ bé, không hơn được Kỷ Tình, càng không gọi được một tiếng chị cả.”


“Cô gặp qua nhà ai lấy vợ bé mời hết người thân bạn bè dự đám cưới chưa?” Úc Khải Luân chỉ thiếp đỏ, chữ “Hỉ” vàng óng ánh đặt biệt chói mắt, “Phía trên viết, địa điểm tiệc cưới ở hội trường!”


“Cái gì?!”


“Vậy mà lại là hội trường! Chỗ kia ít nhất có thể chứa được hai ngàn người, thế này…”


Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, mọi người đưa mắt nhìn nhau.


Nhớ năm đó, bọn họ xem như vợ cả các chi thứ gả vào nhà họ An, cũng chỉ là trong phạm vi làm bữa tiệc nhỏ.


Cũng chỉ có sau khi Kỷ Tình vào cửa, mới mở ra hội trường, mở tiệc tại gia ba ngày ba đêm, mời tất cả mọi người trên đảo đến uống rượu mừng.


“Rốt cuộc cháu dâu này muốn làm gì?! Coi như cô ta muốn đẩy Tề Lan lên, ngăn Kỷ Tình, cũng không cần làm lớn như vậy chứ?”


“Quả thực là tổn hại tôn ti! Một khi mở tiền lệ, những người vợ bé kia không phải muốn nháo loạn lật trời?! Bảo chúng ta còn sống kiểu gì đây?”


“Quả thật có thiếu suy nghĩ…”


Tống Á Thu oán hận cắn răng, “Cô ta nâng đỡ Tề Lan, không chỉ có tạt mạnh Kỷ Tình, thậm chí cũng cảnh cáo chúng ta một phen. Đúng là thủ đoạn cao minh! Người cháu dâu này của chúng ta, quả không đơn giản chút nào…”


Ánh mắt Úc Khải Luân lộ vẻ trầm tư.


“Cô ta làm như vậy, đơn giản là muốn nói cho chúng ta biết, bây giờ sớm đã không phải thời đại của Kỷ Tình, cô ta có thể nâng lên, tự nhiên cũng có năng lực đánh ngã xuống…”


“Đánh phủ đầu hay lắm…”


Mặc kệ tiếng chất vấn bên ngoài lớn bao nhiêu, tâm trạng bất mãn nghiêm trọng như thế nào, thậm chí lời đồn đại nổi lên bốn phía, nói Dạ Cô Tinh muốn độc bá trong nhà, cũng không cách nào ngăn cản ngày cưới đến.


Tề Lan không thể tin được, có một ngày, bà ta cũng có thể mặc vào áo cưới đỏ thẫm, có một buổi hôn lễ kiểu Trung Quốc truyền thống thuộc về mình, gả cho người đàn ông duy nhất của bà ta ở kiếp này.


Đúng vậy, đối với bà ta, An Bính Hiền là người duy nhất của kiếp này, nhưng loại “duy nhất” này không liên quan đến chna tình, cũng không liên quan đến ái tình, chỉ là sự thật.


Chấp nhận sự thật.


Lần đầu tiên của bà ta cho An Bính Hiền, cũng chỉ cùng một người đàn ông này cùng giường chung gối.


Cho nên, gả cho ông ta, trở thành sự chờ đợi của cả cuộc đời này của Tề Lan, vì đó mơ mộng, trải qua năm tháng lắng đọng, loại chờ đợi này, đã diễn biến thành chấp niệm!


Kỷ Tình cứ ngày này qua ngày nọ đánh chửi cùng nhục nhã, bà ta nén giận, trong lòng oán hận lại dần dần lắng đọng, rốt cuộc ở một ngày nào đó, toàn bộ bộc phát.


Bà ta biết, tai kiếp khó thoát, chỉ có thể bí quá hoá liều —— dồn vào tử địa mà hậu sinh!


Tề Lan xác thực rất thông minh.


Năm đó, là bà ta chủ động bò lên giường An Bính Hiền, vốn là có lòng không an phận, lại che dấu dưới khuôn mặt thuần lương trung hậu.


Bà ta cũng không cam lòng vĩnh viễn chỉ làm ngươi giúp việc hầu hạ người khác, bà ta có tài có mạo, càng có tâm cơ thủ đoạn, dựa vào cái gì cả một đời vội vàng cầu lấy danh lợi, nằm rạp ở dưới chân Kỷ Tình?


Cho nên, nghiêm chỉnh mà nói, là bà ta tính kế An Bính Hiền, lúc này mới một đòn trúng đích, toại nguyện mang bầu An Kỳ!


Chỗ sơ suất duy nhất, là tộc quy nhà họ An “vợ bé vào cửa cần vợ cả gật đầu đáp ứng.”


Bà ta thua, nhưng lại không ủ rũ, chỉ đợi cơ hội bùng lên.


Chịu khổ gần ba mươi năm, rốt cuộc, bà ta đã chờ được rồi.


Dạ Cô Tinh muốn lợi dụng bà ta áp chế Kỷ Tình, mà bà ta thì cần một thân phận danh chính ngôn thuận, bảo vệ Tiểu Kỳ của bà ta, rửa sạch nhục nhã!


Hai người ăn nhịp với nhau, cho dù không có bất kỳ giao lưu gì, cũng lập tức đạt thành ăn ý.


“Phu nhân, ngài thật đẹp…” Người phụ trách ăn mặc cho bà ta, là một cô bé có gương mặt ngọt ngào.


Tề Lan nhìn mình trong gương, đưa tay xoa nếp nhăn ở đuôi mắt.


Đó là dấu vết của năm tháng, có dùng bao nhiêu phấn lót cũng không thể che giấu được.


Vì giờ khắc này, bà ta đã ẩn núp nhiều năm.


Thế nhưng mà… Đáng giá không?


Đã tiêu hao hết thanh xuân, phí hoài tháng năm, bà ta lại lấy được cái gì?


Đúng rồi, bà ta còn có một cô con gái đáng yêu, về sau, ở trên hòn đảo này, không có người còn dám ức hiếp các hai mẹ con bà!


Bao gồm, Kỷ Tình!


Cong môi cười một tiếng, trong gương rõ ràng là một người đàn bà xinh đẹp phong vận vẫn còn.


Hôm nay, là ngày đại hỉ của bà ta…


Đối với ánh mắt hâm mộ của cô bé, Tề Lan cười dịu dàng một tiếng, “Đứa nhỏ ngốc, cháu không cần hâm mộ…”


Bởi vì, cháu chỉ thấy bề ngoài hoa lệ ngăn nắp, lại không để ý đến bên trong sớm đã thối rữa.


Cốc cốc ——


Tiếng gõ cửa vang lên.


“Mời vào.” Tề Lan mỉm cười, gật gật đầu với cô bé, ra hiệu cô ấy có thể tạm thời rời đi.


Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn của An Kỳ.


Ánh mắt Tề Lan nhìn thấy người phía sau lưng con gái, đột nhiên khựng lại.


“Mẹ, con và chị dâu tới gặp mẹ một chút, mẹ chuẩn bị thế nào rồi?”


Tề Lan vẫy tay với cô ấy, đáy mắt từ ái nhìn không sót gì, lại xa lạ mà gật gật đầu với Dạ Cô Tinh.


An Kỳ đi đến bên người bà ta, khóe mắt rưng rưng.


“Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp, cô dâu xinh đẹp nhất thế giới đang ở ngay trước mắt con.”


“Nhóc con lẻo mép!”


“Con nói thật mà! Chị dâu, chị nói xem đúng không?”


Dạ Cô Tinh câu môi, “Chúc mừng.”


Đáy mắt Tề Lan hiện lên vẻ lúng túng, rất nhanh khôi phục bình thường: “Cảm ơn.”


“An Kỳ, chị cảm thấy hơi lạnh, đưa áo khoác cho chị đi?”


“Thôi chết! Xin lỗi… em tiện tay thả ở trên ghế sô pha ở đại sảnh. Chị chờ một chút, bây giờ em đi về lấy giúp chị…”


“Cảm ơn.”


Ngay khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Tề Lan biến mất.


“Chúc mừng bà Tề Lan, đã được như nguyện.” Dạ Cô Tinh ý cười không đổi.


“Phu nhân khách sáo, tôi không đảm đương nổi.”


“Tôi cho bà thể diện, tự nhiên xứng đáng. Coi như, không đảm đương nổi, cũng phải làm nổi, hiểu chứ?”


Nét mặt Tề Lan cứng đờ.


“Cô, còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt thoáng nhìn áo choàng bị Dạ Cô Tinh tiện tay để ở trên ghế trang điểm bên cạnh, hơi khinh thường.


“Không có việc gì, chỉ muốn nói chuyện với bà thôi.”


Tề Lan cười khẽ, “Tôi không cho là mình và phu nhân có chuyện gì để nói?”


“Mới vừa nâng bà lên vị trí này, còn chưa ngồi vững vàng, đã muốn lấy oán trả ơn? Có sớm quá không?”


“Lấy oán trả ơn? Tôi không cho rằng cô có ân với tôi.” Bây giờ, mọi thứ đều là dựa vào chính bà ta tranh thủ để có được, bao gồm cả hôn lễ ngày hôm nay.


Dạ Cô Tinh nhìn bà ta giống như nhìn đồ đần, “Lẽ nào bà nghĩ là mình có mặt mũi lớn như vậy thật, chỉ bằng vào sức một mình, là có thể có hôn lễ đường đường chính chính?”


Ánh mắt Tề Lan lóe lên.


Nói thật, bà ta không muốn có dính líu gì với Dạ Cô Tinh.


Thứ nhất, bà ta mới vừa thoái đi gông cùm xiềng xích của Kỷ Tình, không có lý do lại tiến vào một cái lồng giam khác.


Thứ hai, Dạ Cô Tinh người phụ nữ này, khiến cho người ta nhìn không thấu, nếu dây dưa với cô ta, không khác gì —— bảo hổ lột da.


Cho nên, bà ta đang cực lực rũ sạch.


Nhưng tình huống trước mắt, có vẻ như không phải do bà ta quyết định…


“Cho nên, bà quyết định một mình chiến đấu hăng hái?”


“Chẳng lẽ tôi còn có thể có minh quân?”


“Không phải minh quân, bà nhiều lắm chỉ có thể coi là phó tướng.”


Minh quân, địa vị ngang nhau, bình khởi bình tọa.


Phó tướng, thần phục dưới trướng, kém một bậc.


“Cô!” Ánh mắt Tề Lan lộ ra phẫn hận.


“Cho nên, quyết định của bà là?” Dạ Cô Tinh nhẹ như gió mây.


“… Xin lỗi. Tôi nghĩ, tôi thậm chí không có tư cách làm phó tướng…”


Sắc mặt trầm xuống, nụ cười khẽ hiện trên bờ môi, “Xem ra, tôi tỉ mỉ chuẩn bị cuộc hôn lễ này là chuyện tiếu lâm. Đã như vậy, vậy thì… hủy bỏ đi.”


Sắc mặt Tề Lan đại biến.


Dạ Cô Tinh bước tới gần, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, hai chân Tề Lan phát run.


Cô ta không nói đùa.


Một khi mình từ chối, cô ta sẽ ra tay phá hủy cuộc hôn lễ này, thậm chí, đối với An Kỳ…


“Từ nay về sau, thuận người sai khiến!” Tề Lan cắn răng, nói ra từng chữ.


Dạ Cô Tinh nhìn thật kỹ bà ta.


Hai gối Tề Lan mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.


“Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, có thể có được tất cả những thứ này ngày hôm nay, là phu nhân cho.”


Dạ Cô Tinh hài lòng gật gật đầu, “Tốt nhất là hãy làm như bà nói.”


“Tôi có thể cho bà bò lên chỗ cao, tự nhiên cũng có thể giẫm xuống chỗ thấp. Bà là người thông minh, ở bên cạnh Kỷ Tình chịu nhục mấy chục năm, mới đổi lấy tất cả những thứ này hôm nay, cho nên, hãy cẩn thận giữ lấy nó, đừng để tất cả những thứ này trở thành bọt nước.”


“Bà hiểu tôi đang nói cái gì chứ?”


“Hiểu ạ.”


“Đứng lên đi. Bà thực sự thông minh hơn Kỷ Tình, cho nên, năm đó bà ta đáng đời bị bà tính toán, bây giờ, cũng xứng đáng bị bà giẫm ở dưới chân.”


Tề Lan chấn động toàn thân.


Vô ý thức phủ nhận, “Tôi không có…”


Dạ Cô Tinh đưa tay, “Không cần nói gì cả, tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Bà làm cái gì, không làm cái gì, lòng dạ biết rõ.”


“…”


“Tân hôn vui vẻ.”


“… Cảm ơn.” Nở nụ cười gượng gạo, còn khó coi hơn cả khóc.


“Chị dâu! Ngại quá, em tìm tận mấy lần, mà vẫn không nhìn thấy…” An Kỳ đột nhiên đẩy cửa.


Tề Lan quay lưng lại, lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt.


“Ơ? Tại sao lại ở chỗ này? Xem ra là em hồ đồ rồi —— cõng con tìm con!”


“Chị dâu, áo của chị nè, chị nhanh mặc vào đi, đúng là trời có hơi lạnh.”


Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn em.”


“Không có gì ạ.”


Quay đầu nhìn về phía Tề Lan, “Mẹ, mẹ chuẩn bị xong chưa? Có cần trang điểm lại không, con gọi người ta vào cho mẹ nha?”


“Không cần đâu. Con không phải nói, mẹ là cô dâu đẹp nhất toàn thế giới sao?”


“Điều này cũng đúng…”


“Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi ra ngoài trước.” Dạ Cô Tinh thản nhiên nói.


An Kỳ nhẹ gật đầu, nở nụ cười động viên với Tề Lan.


“Mẹ, con và chị dâu đi ra ngoài trước. Mẹ đừng căng thẳng… Cha đã đợi ở ngoài sảnh rồi…”


Chương 114: Sự trừng phạt của cô, cười nhìn sự hỗn loạn của các bà vợ


Âm nhạc vang lên, cô dâu chú rể nắm tay nhau bước đến.


Khoác lên người mũ phượng và khăn quàng vai, đồ trang sức đong đưa leng keng, một tay Tề Lan cầm bó hoa cưới, chậm rãi bước đến, tay kia được chú rể nắm.


An Bính Hiền mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, gương mặt chính trực, mặt mũi lạnh lùng, ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy về phía trước.


Dù cho bị liệt nửa người, nhưng phong độ vẫn thế không hề thuyên giảm.


Đặt dải lụa đỏ làm phông màn, trên tường tràn đầy chữ Hỉ, cả một lễ đường lớn trở thành biển cả mênh mông màu đỏ.


“Tân lang tân nương đến ______”


“Nhất bái thiên địa _____”


“Nhị bái cao đường _____”


“Phu thê giao bái _____”


“Lễ thành ____”


Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên đồng loạt.


Đầu ngón tay Tề Lan run lên, dải lụa đỏ quấn vào bó hoa cưới cũng bị mồ hôi thấm ướt, bà nhìn vào người đàn ông bên cạnh mình.


Ngày này, bà đã đợi cả một nửa đời người….


Cuối cùng, cũng đợi được rồi.


Từ nay về sau, bà, Tề Lan là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của An Bính Hiền, mà An Kỳ, đứa con gái đáng thương của bà, cũng đường đường chính chính là cô chủ nhà họ An!


Không một ai, có thể bắt nạt cô thêm lần nào nữa…


“Thật là phô trương.” Tống Á Thu cười châm biếm, vỗ tay theo mọi người.


Úc Khải Luân nghe vậy, gật đầu, “Dán lên được vị kia, có phô trương hơn nữa cũng được.”


Tống Á Thu giễu cợt, ánh mắt dừng ở Dạ Cô Tinh cách đó không xa, ngầm châm biếm, “Sau này chúng ta có phải dựa vào nhau mà sống rồi không?”


Úc Khải Luân cười cười cho qua chuyện.


“Lúc đầu, đúng thật là đã xem thường cô ta! Sớm biết thế…”


Ánh mắt lập tức nghiêm túc, “Thím tám cẩn thận vạ miệng.”


Tống Á Thu sầm mặt, “Chị tưởng tôi sợ cô ta chắc?”


“Tôi biết thím không sợ. Nhưng, có ý nghĩa gì không?”


“….”


“Nhanh mồm nhanh miệng thì sẽ bị người khác để ý, mất nhiều hơn được.”


“Nhưng, lúc đầu nếu chúng ta liên hợp lại, thì cô ta sẽ không kiêu ngạo như bây giờ.”


“Thím cũng nói rồi, đó là ‘lúc đầu’, trên đời này không có thuốc hối hận. Cái gì đã thành sự thật, thì phải chấp nhận!’


“Tôi…..”


“Hơn nữa, liên hợp như thế nào? Thím nghĩ chúng ta có thể làm gì được cô ta?! Khờ dại…”


Tống Á Thu nghiến răng, “Chị có thể đừng nâng cao người khác mà hạ thấp chính mình nữa không?!”


“Điều tôi nói là sự thật. Cho dù không có Dạ Cô Tinh đè trên đầu, thì vẫn còn ngọn núi lớn Kỷ Tình. Suy cho cùng, cho dù là Dạ Cô Tinh, hay là Kỷ Tình, chúng ta đều không cách nào lật đổ được!”


“Chị nói xem, cô ta sao lại có bản lĩnh như thế?”


Ức Khải Luân than nhẹ, “Xa thì không nói, chỉ cần nói về việc quản đàn ông, thím có thủ đoạn bằng cô ta không?”


“Thủ đoạn gì?”


“Thím xem Tuyển Hoàng kìa, bên cạnh thằng bé, ngoài Dạ Cô Tinh ra thì trước giờ còn có người phụ nữ nào nữa không?”


Tống Á Thu lắc đầu.


“Cháu dâu của chúng ta thật biết cách giữ chồng.”


“Hừm ______”


Tống Á Thu cũng hơi giật mình, ngoại trừ việc Đảng Ninh năm đó, An Tuyển Hoàng cũng không hề dính đến tai tiếng xấu gì, đừng nói là nhìn thấy phụ nữ bên cạnh, đến ‘giống cái’ còn không có.


“Nghĩ thông suốt rồi? Chỉ cần có thể diện trước mặt người đàn ông, thì bất kể là Kỷ Tình, hay là chúng ta liên hợp lại, thì cô ta vẫn sẽ đứng sừng sững không ngã.”


“Tuyển Hoàng liệu có phải có vấn đề về…..”


“Thím nghĩ bậy gì đấy?! Đừng nói bừa!”


“Nhưng trên đời này làm gì có mèo nào chê mỡ?”


Úc Khải Luân hơi đăm chiêu, một lát sau, nói ra một câu _____


“Đứa cháu này của chúng ta, đúng thật là một đứa si tình….”


“Tôi không tin! Nhìn xem những người đàn ông nhà họ An, người nào cũng cái nết ấy, An Tuyển Hoàng không thể nào khác được.”


“Được thôi, tùy thím nghĩ như thế nào, tôi không tranh luận với thím nữa. Tóm lại, sau này bớt đụng chạm đến Dạ Cô Tinh, để tránh khỏi phiền phức.”


Tống Á Thu không để tâm.


“Kỷ Tình, Trịnh Bình, còn có thím Bình đã chết, thím muốn nối gót theo họ?”


Cả người đột nhiên chấn động.


Ngày hôm sau, Tề Lan chính thức cùng An Kỳ đến nhà chào hỏi Dạ Cô Tinh với tư cách là dâu nhà họ An.


“Chị dâu, cảm ơn chị….”


Dạ Cô Tinh mới từ trên lầu xuống, đã bị An Kỳ nắm lấy tay, nước mắt lưng tròng nhìn cô.


“Sao thế? Cảm ơn chị gì cơ?”


“Mẹ em đã nói với em rồi… may nhờ có chị, bà ấy mới được toại nguyện như bây giờ.”


Dạ Cô Tinh đưa mắt, nhìn Tề Lan bên cạnh, mỉm cười, “Việc nên làm thôi.”


An Kỳ hít mũi, cố nén nước mắt.


Những năm này Tề Lan cực khổ như thế nào, cô ấy cũng hiểu rất rõ, cho nên cô ấy càng cảm kích Dạ Cô Tinh hơn.


“Không đâu, chị dâu, thật sự rất cảm ơn chị!”


Dạ Cô Tinh phủi phủi tay, “Không cần để tâm đâu.”


Bởi vì, đây chỉ là một vụ giao dịch, mục đích không hề đơn giản, thủ đoạn cũng không tính là quang minh chính đại.


“Sớm thế đã đến rồi?”


Tề Lan cười bước đến phía trước, “Đây là huyết yến loại tốt, chỉ là tấm lòng nhỏ, không đủ kính ý.”


Dạ Cô Tinh đưa tay lên.


Đặng Tuyết tiến lên phía trước, nhận lấy, sau đó lấy ra một hộp nữ trang.


Dạ Cô Tinh đưa nó đến trước mặt Tề Lan, “Nói thế nào đi nữa, thì cũng nên là hậu bối tôi biếu quà, bà khách sáo quá.”


Tề Lan tự tay đón lấy, liếc qua, là một khối ngọc bích bóng nhẵn.


Bà ấy vội vàng đóng lại cười, “Thế này sao được…”


Hộp huyết yến đó là chọn từ trong quà tặng của bà từ trước giờ, mặc dù cũng quý giá, nhưng so với ngọc bích, vẫn là mất khuôn phép.


Để lại Tề Lan hàn huyên với Dạ Cô Tinh, An Kỳ thấy mình không chen lời được, dứt khoát nhanh nhẹn chạy ra ngoài, hít thở không khí trong lành.


“Cô chủ.”


“Sao lại là anh?” Nhìn thấy người đến, đôi mắt An Kỳ sáng ngời.


Thân hình cường tráng của Chiến Dã đứng bên cạnh cửa, “Đây là chỗ làm việc của tôi.”


Anh ta bây giờ, cởi bỏ hào quang của hộ pháp, chỉ là một người canh cửa.


“Xin lỗi, tôi không để ý…..” An Kỳ lộ vẻ ngại ngùng.


“Không sao, đây là sự thực.”


Cô nhún vai, chỉ về hướng rừng cây kéo dài đến dòng suối, “Đi cùng tôi đến đó nhé?”


Anh ta quay lại dặn dò người phía sau vài câu.


“Đi thôi.”


Hai người sánh vai nhau bước đi.


Qua đêm giao thừa, lại là một năm mới, sắc xuân đến, băng tuyết tích tụ trên núi cũng dần hòa tan, cảm giác tràn đầy sức sống lưu động trong không khí, mang theo tinh thần phấn chấn mạnh mẽ ____ vạn vật sinh trưởng.


Vốn dĩ cây cối rậm rạp, bởi vì sự xâm nhập của mùa đông lạnh lẽo, trở nên trơ trụi, nhưng, cuối cùng vào một ngày sau đó không lâu, lại nảy mầm.


“Sắp xếp hành lý xong chưa?”


Ánh mắt Chiến Dã dừng lại.


“Tôi biết ngay mà…..” An Kỳ đã sáng tỏ, cười, “Có cần tôi giúp anh thu dọn không?”


Ngày tổ chức triển lãm tranh đã đến gần, Chiến Dã sẽ làm cận vệ đi theo cô.


Người đàn ông lắc đầu, “Không cần đâu.”


An Kỳ có hơi nản lòng.


Trước giờ đều là cô mở miệng trước, mỗi lần cô nói mười câu, mới nhận được hồi đáp không thể đơn giản hơn nữa của anh ta.


Dừng lại bước chân, đảo mắt nhìn Chiến Dã, “Anh không thể nói nhiều hơn sao?”


“Có thể.”


“….”


“Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì.”


“Nhìn cô có vẻ… không vui?” Anh ấy thử mở miệng trước.


Cô gái lắc đầu, “Không phải.” Sau đó, trịnh trọng nhìn anh ấy, “Ngược lại, tôi rất vui.”


“Bởi vì, mẹ cô được gả đi rồi?”


Cuộc hôn nhân này rất rầm rộ, anh ấy tất nhiên có nghe qua.


“Tôi rất vui, ở lúc sinh thời, có thể nhìn thấy bà ấy được bù đắp xứng đáng.”


“Cô rất có hiếu.”


“Bà ấy đã hy sinh cho tôi rất nhiều…”


Người đàn ông trầm ngâm một chút, “Như hôm nay, đều tốt đẹp rồi.”


“Đúng vậy… đều tốt đẹp rồi. Nhưng mà…” An Kỳ ngầm nói, “Còn có chút không tốt.”


“Sao thế?”


“Bà cô đã qua ba mươi tuổi, còn không gả được cho ai… Mẹ tôi đã bắt đầu sắp xếp xem mắt cho tôi rồi.” Lúc nói chuyện, An Kỳ nhìn anh, thu hết những biểu cảm trên mặt anh vào tầm mắt.


Đáng tiếc, cô ấy phải thất vọng rồi.


Gương mặt ngăm đen lạnh lùng của người đàn ông, bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí đến một dao động trong ánh mắt cũng không có.


Dường như, anh chỉ là người ngoài cuộc.


An Kỳ cười, mình đang mong đợi điều gì cơ chứ?


Nói cho cùng, anh ấy….cũng chỉ là người ngoài cuộc.


Hạnh phúc của cô, không liên quan đến anh ấy.


Đây, là sự thật.


Chiến Dã gật đầu, “Cũng nên lấy chồng rồi…”


“Anh không có gì để nói ư?”


“…. Tôi nên nói gì?”


An Kỳ cười, tự giễu, “Thôi bỏ đi.”


Một người rụt cổ vào mai, một người chìa đầu ra, lại như đang trông ngóng.


An Kỳ thấy bi thương một đời này của Tề Lan, Chiến Dã đã trải qua sự phản bội khắc cốt ghi tâm, hai người đều không dễ dàng nói ra từ “yêu”, sợ sệt không tiến đến, do dự.


“Ba ngày sau xuất phát, nơi đầu tiên là Pháp.”


“Được.”


Ánh nắng sáng sớm vừa đúng lúc, chiếu lên người của người đàn ông sánh vai bên Tề Lan, tạo thành một bức tranh sặc sỡ đẹp mắt.


Một tuần sau khi hôn lễ kết thúc, Trịnh Bình xuất viện.


Về đến nhà, chân còn chưa bước vào cửa, đã bị một người gọi là vợ nhỏ tên là Kiều Na ngăn lại.


“Tôi mang thai rồi.”


Đôi mắt Trịnh Bình khẽ đảo, ngất đi.


Tỉnh lại lần nữa, đang ở trong phòng chung của bà ta với An Bính Lương.


Người đàn ông bà ta yêu cả đời đang ngồi bên cạnh giường.


Ánh mặt trời chiếu vào đường nét hiện rõ khuôn mặt ông, rõ ràng là vợ chồng mười mấy năm, Trịnh Bình lại cảm giác có nhìn thế nào cũng không đủ.


Năm đó, bà ta đã yêu dáng vẻ hăng hái của người đàn ông này.


“Tỉnh rồi?” Âm điệu tẻ nhạt.


“Ừ. Tôi khát rồi.”


Người đàn ông tự tay rót một ly nước, đưa đến trước mặt bà ta.


Trịnh Bình nhận lấy, “Cảm ơn.”


An Bính Lương khẽ ừ một tiếng, “Bà uống chậm thôi.”


Trịnh Bình cười.


Nhiều năm như thế, hai người sống chung đều là như vậy, bình đạm như nước.


Nhưng bà ta vẫn hạnh phúc như thế.


“Uống nữa không?”


Trịnh Bình lắc đầu, “Nghe nói, Tề Lan vào được nhà họ An rồi?”


“Đúng vậy.”


“Còn tổ chức hôn lễ?”


“Ừ.”


“Vậy sao…” Bà cười, “Cô ta định sẽ phó với tôi thế nào?”


An Bình Lương mấp máy môi, rốt cuộc cũng không nói gì.


“Còn ông?” Ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn ông ta, “Ông chuẩn bị làm gì?”


Người đàn ông vẫn trầm mặc.


“Ông trách tôi? Cũng đúng thôi….. Năm đó, nếu không phải vì tôi châm ngòi chia rẽ, gây bất hòa, Kỷ Tình sẽ không ra tay với Nina.”


An Bính Lương hơi thở gấp rút, đồng tử căng thẳng.


“Người phụ nữ đó, chính là sự trả thù của ông đối với tôi?”


“Ai?”


“Kiều Na, cô ta có thai rồi.”


Người đàn ông gật đầu, “Đúng vậy.”


Đáy mắt Trịnh Bình đã tích tụ nước mắt, “Vì sao?”


Nhiều năm như vậy, ông ta đối với bà ta không lạnh không nóng, nhưng vẫn tôn trọng.


Biết được con cái là nút thắt trong lòng bà ta cả cuộc đời, nên, ông ta cũng không để bất kỳ cô vợ nhỏ nào mang thai.


Về điểm này, Trịnh Bình vô cùng cảm kích.


Nhưng hôm nay, tất cả đã thay đổi rồi…


Người phụ nữ tên Kiều Na kia, có ba phần quyến rũ giống với Nina, lại có thai rồi?!


“Ông nói đi ______ Vì sao lại để cô ta có con?! Ông đã quên lời hứa hẹn năm đó rồi sao?”


“Tôi cần một đứa con, nối dõi tông đường.”


“Tôi có thể đi thụ tinh ống nghiệm cùng ông! Tuy tôi không sinh được, nhưng ông cũng không được để người khác sinh chứ _____”


“Đừng nói nữa!” An Bính Lương vô cùng đau đớn, “Nói cho cùng, vẫn là bà bản tính ích kỷ của bà đang quấy phá!”


Nước mắt Trịnh Bình tuôn ra như suối, “Tôi ích kỷ? Nhiều năm như thế, tôi nhìn thấy ông đón từng người một vào nhà, trên người họ dù ít dù nhiều cũng đều nhìn thấy hình bóng của Nina, nhưng tôi đã nói gì chưa? Không hề!”


“Tôi không hề nói gì cả! Tôi biết ông yêu bà ta, cho dù đã qua hai mươi năm, bà ta vẫn là ánh sáng trắng trước giường, mà tôi chỉ là một vết máu muỗi.”


“Năm đó, chia rẽ các người, là tôi không đúng, nên tôi nén cơn giận, nhìn thấy những người phụ nữ diễu võ dương oai trước mặt tôi, không biết xấu hổ mà phơi bày ra vết hôn trên cổ, ông có biết những cái này không?!”


“Không, ông không biết! Ông chỉ biết tìm hình bóng của người đã chết trên người bọn họ, quyến luyến mê muội hằng đêm.”


“Thế những tôi có nói gì không? Tất cả những đau khổ, tôi đều đã nuốt ngược vào trong, một chữ tôi cũng chưa bao giờ đề cập trước mặt ông.”


“Tôi biết, đây đều là báo ứng! Nhân quả tuần hoàn, tôi đáng phải chịu hết đau đớn, mặc dù được gả cho ông, nhưng chưa có một ngày nào được vui vẻ!”


“Không có con cái là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi, trừng phạt tôi vì đã nói dối với thiên sứ của thượng đế, chia rẽ một đôi tình nhân, nên tôi chưa bao giờ oán hận, tất cả đều là đúng người đúng tội!”


“Tôi đã bỏ ra cả thanh xuân, toàn tâm toàn ý yêu ông, thậm chí chấp nhận tất cả của ông, bao gồm những cô vợ bé xinh đẹp lộng lẫy. Nhưng ông lại nói tôi ích kỷ?”


“Haha… Cuộc đời này của tôi, sự ích kỷ lớn nhất chính là yêu ông, sau đó không từ thủ đoạn giữ ông bên cạnh….. Cuối cùng, nhận lại kết cục thảm hại!”


Ánh mắt An Bính Lương lộ ra vẻ đau đớn, “Nếu bà đã biết sẽ có kết cục xấu, vì sao năm đó lại làm ra những việc đó?!”


Vừa nghĩ đến Nina bị hại, lòng ông ta lại đau như cắt.


“Vì sao ư?” Trịnh Bình đỏ mắt, cúi đầu lí nhí.


“Bởi vì, tôi đã yêu một người đàn ông không yêu tôi, lại muốn ích kỷ giữ lại, mong chờ được tay trong tay làm bạn, đầu bạc răng long…”


“Đủ rồi! Tình yêu của bà, đúng là làm người khác sởn gai ốc!”


“Kiều Na mang thai rồi, nếu bà còn muốn giữ vị trí bà hai nhà họ An, tôi khuyên bà chăm sóc bản thân cho tốt, đừng làm những việc không đứng đắn nữa!”


“Ông muốn tôi nuôi con thay người phụ nữ khác?!”


“Đó cũng là con của tôi!” Người đàn ông hạ thấp giọng gầm gừ.


“Không phải của tôi….” Đôi mắt Trịnh Bình vô thần.


“Bà quả thật ngang ngạnh!” Nói xong, phất áo bỏ đi.


Trịnh Bình điên cuồng cười, “Con cái… hahaha….”


An Bính Lương bước đến đại sảnh, đúng lúc gặp Kiều Na mặc áo rộng rãi.


“Nhị gia~”


Sắc mặt An Bính Lương trở lại bình thường, “Cẩn thận thân thể, em bây giờ không thể sơ suất.”


“Vâng, cảm ơn nhị gia, vừa này phòng bếp bưng lên một bát tổ yến, em uống rồi, rất ngon. Anh đừng lo lắng….” Vừa nói, vừa thay người đàn ông điều hòa hơi thở.


Dáng dấp dịu dàng như nước, âm thanh vừa ngọt vừa tinh tế, quả là một con người kỳ diệu!


Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông dễ nhìn hơn nhiều.


“Thế thì tốt.”


Đôi mắt quả hạnh của người phụ nữ men theo, “Em nghe nói… chị trở về rồi?


Người đàn ông nhìn cô ấy, “Là em nói với bà ấy?” Ánh mắt nghiêm nghị lướt nhẹ qua.


“Em…”


“Hừ! Cô là người thông minh, lời nào nên nói, việc gì nên làm, không cần nói nhiều nữa, có lẽ trong lòng cô hiểu rõ.”


Vẻ mặt Kiều Na ngượng ngùng.


“Tuy bây giờ cô có lợi thế hơn,” Ánh mắt lạnh lùng của An Bính Lương đảo qua bụng của người phụ nữ, “Nhưng cũng đừng quên thân phận của mình, nhiều năm như thế, cô có lẽ cũng quen rồi.”


Cô chấn động, “Nhị gia yên tâm, em hiểu.”


“Được thế thì tốt.”


“Anh đi thong thả ~”


Lúc này, một người phụ nữ khác từ sau bức bình phong đi ra, dáng người yêu kiều, lả lướt.


“Chị, em thấy nhị gia hình như không vui lắm?”


Một bà vợ nhỏ khác của An Bính Lương.


“Xem ra bà già Trịnh Bình này cũng không tính là thất sủng, lão gia nhà chúng ta luôn để ý về sự khác biệt giữa vợ cả và vợ nhỏ….”


Người kia kinh ngạc, “Đến con cái cũng không có tác dụng?”


“Thực ra, chị cũng không hiểu, những năm này nhị gia vẫn luôn uống thuốc, em cũng không phải không biết. Nhưng lần này, vì sao lại đổi ý, để chị sinh con cho ông ấy….”


“Còn không phải chị được cưng chiều, ông ấy muốn cất nhắc chị.” Miệng thì nói vậy nhưng lòng thì ghen tỵ ắm.


Kiều Na phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng cười, “Cảm ơn em.”


“Ấy… sao lại đi rồi…..”


Dạ Cô Tinh biết được Trịnh Bình xuất viện, cố ý đến “thăm hỏi.”


Vừa bước vào cửa, đã thấy An Bính Lương đang ôm một người phụ nữ, ánh mắt dừng ở cái bụng phẳng lỳ của cô ta.


“Chú hai nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.”


“Quả thực. Người gặp chuyện vui ắt tinh thần sảng khoái.”


“Việc vui?”


“Na Na mang thai rồi.”


Kiều Na dựa vào lòng người đàn ông, đúng lúc đóng vai chú chim nhỏ nép vào người.


“Phu nhân.”


“Khách sáo rồi. Lần này đến, đúng là nên chúc mừng chú hai…..”


An Bính Lương cười, “Đứa bé này, có được quả thực không dễ dàng.”


Dạ Cô Tinh nhướng mày, chẳng nói chẳng rằng.


Ánh mắt đảo qua hai người đang ân ái trước mặt, “Thím hai biết chứ?”


Người đàn ông cười ngại, rất nhanh đã khôi phục lại như thường.


“Chị ấy biết rồi.” Kiểu Na ngọt ngào đáp lại.


Dạ Cô Tinh không quan tâm, chỉ là nhìn An Bính Lương một lát.


“Cháu vào thăm thím.”


Bước vào trong phòng, vị thuốc bắc tràn ngập trong không khí, một chén thuốc được đặt trên bàn, còn đọng lại một ít cặn thuốc màu đen.


Trịnh Bình nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề biết có người bước vào.


Cho đến khi Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng.


“Cô đến làm gì?” Hai gò má người phụ nữ hóp lại, dường như đã già hơn mười tuổi.


“Thím hai xuất viện, cháu phận là cháu dâu không nên đến thăm sao?”


Trịnh Bình ngăn lại khóe miệng, cười mỉa mai, “Nhìn thấy bộ dạng của tôi bây giờ, cô mãn nguyện chưa? Gặp cũng đã gặp rồi, nhanh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”


“Thì ra thím hai ghét cháu như thế?”


Trịnh Bình cắn răng, “Dạ Cô Tinh, tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày như cô.”


“Cháu thấy, người mặt dày là thím chứ? Người đàn ông mình hết lòng hết dạ chiếm đoạt lấy lại đi sinh con với người phụ nữ khác, còn thím, một Trịnh Bình kiêu ngạo, lại cắn răng nhịn lại không nói, thím đúng là bị cắm cái sừng hơi to đấy.”


“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.” Bà ta miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cắn răng kiên cường chống đỡ, cúi đầu trước ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể cúi đầu trước con gái của Nina!


Dạ Cô Tinh cười nhạt, “Tất nhiên không liên quan đến cháu, nhưng, cho dù là người xem kịch, cùng muốn xem đến kết cục, kiểu bi tình.”


“Cô được như ý nguyện rồi?”


Cô lắc đầu, “Vẫn chưa được xem thím thay người phụ nữ khác nuôi con, cháu không yên tâm.”


“Dạ Cô Tinh, cô không sợ báo ứng sao?!”


“Tự mình tạo nghiệt, thì không thể sống! Bây giờ, người bị báo ứng, là thím! Thím vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn…”


Trịnh Bình căm phẫn, lồng ngực đập kịch liệt.


“Mất đi sự che chở của người đàn ông, thím, chẳng là gì cả. Từ nay về sau, thím chỉ có thể ở nơi xó xỉnh, mở to mắt nhìn ông ấy nồng nàn với người phụ nữ khác, chơi với con của người phụ nữ đó.”


“Cút ra ngoài _____”


Loảng xoảng _______


Xếp lại một bên chén thuộc đã bị hất văng, vị thuốc bắc đắng chát bị hất vào mặt, Dạ Cô Tinh quay người đi ra, đúng lúc đụng phải An Bính Lương.


Mỹ nhân quyến rũ kia đã bị ông ta vứt bỏ.


“Cháu vậy mà lại không biết, chú hai còn có thói quen nghe trộm đấy.”


“Cháu ra đây, chúng ta nói chuyện.”


Hai người đi ra bãi đất trống ngoài sân.


Nụ cười Dạ Cô Tinh tắt ngấm, “Chú hai có việc gì?”


“Cháu… chuẩn bị đối phó với bà ấy như thế nào?”


“Ai?”


An Bính Lương nghiến răng, rất không thích cảm giác bị người vai dưới dắt mũi, lại không thể nào thoát khỏi tình trạng khó xử này.


“Trịnh Bình.”


“Bà ấy à…..” Dạ Cô Tinh ngân dài, “Cháu có phải nên khen chú hai đã dùng nhiều tâm tư trí lực?”


Người đàn ông nhăn mày, “Cô gái, nói chuyện cho đàng hoàng.”


“Lẽ nào cháu nói sai ư? Chú hai hao tổn tâm sức làm cho vợ nhỏ mang thai, lại tỏ ra thân mật với người phụ nữ đó trước mặt cháu, không phải là để cháu buông tha cho Trịnh Bình sao?”


An Bính Lương cười, “Cháu rất giống mẹ cháu, ngoại trừ một điểm…”


Dạ Cô Tinh yên lặng.


“Bà ấy không thông minh bằng cháu, cũng không tàn nhẫn như cháu.”


“Vậy nên bà ấy mới nằm sống dở chết dở.”


“Bà ấy là mẹ cháu.” Người đàn ông nhắc nhở.


“Cháu không phủ nhận mối quan hệ này.


“Nhưng cháu không tôn trọng bà ấy.”


“Không tôn trọng? Cháu chỉ nói ra sự thật. Nếu, lúc đầu đầu óc bà ấy tỉnh táo một chút, thì sẽ không ngốc đến mức đặt hy vọng vào chú và An Bính Hiền! Ngu xuẩn _____”


“Được rồi, “An Bính Lương xua tay, “Chúng ta không nói vấn đề này nữa.”


“Chú thề, cuộc đời này sẽ không hòa nhã với Trịnh Bình nữa, cũng xin cháu giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy một mạng.”


Nghe nói, trong nhà của Kỷ Tình, từ khi Tề Lan vào ở, không một ngày nào không có tình cảnh hỗn loạn.


Nghiễm nhiên, trở thành trò cười của toàn đảo.


“Xem ra, chú hai là người si tâm. Chả trách….”


“Chả trách gì?”


“Chả trách năm đó Nina biết rõ Trịnh Bình giả mang thai cũng không ngần ngại chia tay với chú.”


Người đàn ông day thái dương, trong lòng nhói như kim châm.


“Bởi vì, chú quá bác ái, không đủ tàn nhẫn, càng không có sự quyết đoán và dứt khoát mà đàn ông nên có ___”


An Bính Lương giật mình, chờ phản ứng lại, thì đã không còn hình bóng Dạ Cô Tinh nữa.


“Đây thật sự là nguyên nhân em khăng khăng rời đi năm đó sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom