Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 35+36
Chương 35: Vu Sâm đến Hong Kong, cuộc chiến leo thang
“Tối qua, ở khu neo đậu tàu đã nổ ra trận đánh ác liệt, Tổ trọng án Tây Cửu Long, liên kết với OCTB, Tổ phản Hắc của Tổng bộ cùng hành động, đã bắt hai người đứng đầu…”
Dạ Cô Tinh tắt tivi, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Phu nhân lại muốn ra ngoài sao?”
Minh Triệt vừa dậy, từ trong phòng đi ra ngoài uống nước, đúng lúc trông thấy.
“Ừ, có chút chuyện.”
“Có cần tôi giúp không?”
Ánh mắt xoi mói của Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta một lần từ trên xuống dưới, “Anh có thể làm gì?”
Lập tức nghẹn lại, “…Chăm sóc người bị thương.”
Không còn cách nào, điểm mạnh của anh ta là trị bệnh cứu người, còn loại chuyện giết người cướp của… Khụ khụ… Anh ta dù có cái gan đó, cũng không có năng lực làm.
Loại việc nặng nhọc này, Minh Chiêu rất giỏi…
Mở cửa, lên xe, Dạ Cô Tinh đi thẳng tới sân bay.
Mười giờ năm mươi phút trưa, tại lối ra dành riêng cho khách VIP, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da xuất hiện, và đi ngang qua Dạ Cô Tinh.
Mắt người trước không liếc, người sau trong lòng rõ ràng nhưng không nói ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt này, chìa khóa xe đã từ trên tay Dạ Cô Tinh chuyển tới trong túi quần của người đàn ông đó.
Dạ Cô Tinh lên xe rời đi, dường như cô đến sân bay chỉ để dùng nhà vệ sinh thôi vậy.
Sau khi Vu Sâm cầm chìa khóa, bắt đầu đi đến ô số 58 đang đỗ chiếc xe Cayenne.
Chọn tuyến đường đi tới trung tâm, cuối cùng dừng ở trước tòa cao ốc của “Tòa nhà Tài chính thế kỷ”.
Xuống xe, tiến vào thang máy ngoài cùng bên trái, ấn lên tầng 12.
Ting-
Cửa thang máy mở ra, tiếp tục đi qua văn phòng đang bận rộn, đi đến cuối hành lang, đẩy cửa đi vào.
Một phòng làm việc được bố trí cực kỳ hiện đại, kính loại ánh sáng xanh, thiết bị đề phòng nghe lén.
Một bóng dáng mảnh mai ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe thấy tiếng động, từ từ xoay người.
“Cô chủ.” Anh ta hạ mắt gật đầu, thái độ cung kính.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, “Cực khổ anh chạy một chuyến.”
Tỉ mỉ tính lại, sau khi Dạ Cô Tinh rời khỏi Bắc Kinh, đã gần một năm hai người không gặp mặt.
Trong thời gian này, Vu Sâm đi qua đi lại bôn ba giữa Dạ Xã ở phía nam và Ám Dạ ở Bắc Kinh ba lần liền, bây giờ, lại bị cô gọi tới Hong Kong bằng một cuộc điện thoại.
Tất nhiên là xứng đáng với một câu “vất vả”!
“Ngồi đi.”
Vu Sâm nhìn sang Tạ Chí Hoa, gật đầu, “Chú Hoa.”
Vỗ vỗ bả vai anh ta, “Tiểu Sâm càng ngày càng chín chắn rồi.” Ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Thực sự, sau khi trải qua những năm tháng thâm trầm này, đôi cánh của Vu Sâm đã dần trở lên cứng cáp, như cây thông cây bách xanh tươi, càng lớn càng cao, càng lớn càng rộng.
Cho dù tách khỏi Dạ Xã, tự xây dựng bang phái riêng, cũng hoàn toàn đảm đương được một phía.
“Hai người này là người bên cạnh chú Hoa, bên trái là Lôi Hổ, bên phải là Chu Bưu.”
“Anh Sâm!”
Hai người đồng thanh nói, trong lời nói bộc lộ sự sùng bái.
Bọn họ đã nghe được không ít chiến tích của người này từ chú Hoa, tất nhiên cũng rõ ràng, anh ta là người đầu tiên đi theo cậu Dạ.
Địa vị không cần phải bàn.
Từ thái độ của Dạ Cô Tinh đối với anh ta, hai người họ mặc dù không lanh lợi, nhưng cũng không ngốc, biết ai có thể động, ai không thể động.
Cho nên, ra sức kêu Vu Sâm ngồi vào chỗ, có phần nhiệt tình tâng bốc hơi quá.
Dạ Cô Tinh thấy vậy, ý cười không đổi.
Trong mắt Tạ Chí Hoa lại lộ vẻ lo lắng.
“Tình huống bên phía Bang Tam Hợp như thế nào?!”
Vào việc chính, tất cả mọi người bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
“Hướng Ký đã cho người đến cục cảnh sát bảo lãnh, còn lớn tiếng nói phải truy cứu đến cùng.” Chu Bưu báo cáo.
“Không ngờ, kẻ ác lại cáo trạng trước, thú vị…”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đặt lên người Lôi Hổ.
“Kiên ca- lão đại đương nhiệm của Hòa Thắng Hòa nói, muốn Hướng Ký phải chết, tâm trạng của những người đi theo bang phái lâu năm rất kích động, đã bắt đầu gây rối trên địa bàn của Bang Tam Hợp.”
“Gây rối?”
“Đúng vậy, vừa nhận được tin tức, OCTB đã nhận được tin mật báo, đã ra tay phá hủy Tiêm Sa Chủy, Du Ma Địa, Cửu Long Thành, Quan Đường và hơn 20 vũ trường, đều là địa bàn kinh doanh của nhà họ Hướng.”
“Bên hải quan chặn được một số lượng lớn Ketamin, đã tạm tịch thu.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, “Xem ra, Hòa Thắng Hòa không định nhân nhượng cho qua.”
“Đúng vậy.” Tạ Chí Hoa đột nhiên nói, “Lão đại đương nhiệm của Hòa Thắng Hòa- Kiên mập là người có thù tất báo. Mà mấy người chú này, tính tình càng nóng nảy.”
“Dù sao lửa đã cháy lên rồi, hay là chúng ta thêm một bó củi, giúp Hòa Thắng Hòa một chút…”
Chú Hoa nheo đôi mắt lão luyện, cười một cách sâu xa.
“Bây giờ, chỉ cần quấy đục nước, thì không sợ không mò được cá.”
“Bên 14K có thông tin gì không?”
“Không có phản ứng gì đặc biệt.”
Tạ Chí Hoa lắc đầu, “Như thế mới càng làm người ta nghi ngờ.”
Chu Bưu chép miệng: “Chú Hoa, ý của chú là…”
Nghĩ lại năm đó, 14K hùng mạnh như thế, từng đuổi kịp và vượt qua Bang Tam Hợp, trở thành băng đảng xã hội đen có thế lực lớn nhất ở Hong Kong, không ai có thể sánh kịp. Bây giờ, tuy không mạnh bằng lúc trước, nhưng suy nghĩ tranh giành quyền thống trị lại không biến mất, xem ra là đợi hai hổ đánh nhau, mình từ giữa kiếm lợi…”
“Nếu 14K muốn làm người đánh cá, sao có thể giúp người khác thành công được?”
Dạ Cô Tinh ung dung nói.
Trong lòng đã lập được một bản kế hoạch tỉ mỉ.
Tạ Chí Hoa sững sờ, “Mời cô chủ nói rõ.”
“Chúng ta có thể…”
Mười lăm phút sau, Dạ Cô Tinh nói xong, uống ngụm nước trà.
Mắt Tạ Chí Hoa lộ vẻ thán phục.
Chập tối ngày hôm đó, câu lạc bộ golf dưới trướng của Bang Tam Hợp bị báo cáo tàng trữ ma túy, OCTB nghe tin hành động, vậy mà lục soát được gần 30kg heroin có độ tinh khiết cao ở phòng nghỉ của phòng tắm hơi và bể bơi.
Hướng Ký với tư cách là người đại diện hợp pháp của câu lạc bộ, bị mời đến cục cảnh sát uống trà, hơn nữa còn không cho bảo lãnh.
Nhà họ Hướng trở nên hỗn loạn.
“Lão gia tử ơi! Tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tối hôm đó, Hướng Lân đang ngủ ở nhà của tình nhân, sau một hồi vận động thì rơi vào giấc ngủ.
“Ồn cái gì?! Im miệng cho tôi-” Ông ta nổi trận lôi đình.
“Anh, anh Hướng bị bắt rồi…”
“Cái gì?!”
Nhận được tin tức Hướng Lân vội vàng trở về nhà họ Hướng.
“Phong, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Hướng Phong cũng là chân trước vừa đến.
Quét mắt nhìn, thình lình thấy vết son môi còn chưa kịp lau hết ở trên mặt ông ta.
Sự lạnh lẽo lan tràn trong mắt, cười một cách trào phúng, “Ông lại nghỉ ở nhà mẹ trẻ nào thế? Ăn trộm còn không biết chùi mép sạch sẽ…”
“Nghiệt tử- Tao là cha của này đấy!”
“Tôi cũng đâu có phủ nhận.”
“Đây là thái độ nói chuyện của mày đấy hả?!”
“Vậy tôi nên có thái độ gì? Nếu không phải ông gây ra những khoản nợ phong lưu, thì sẽ xảy ra những chuyện oanh oanh yến yến của Như Vân, Như Ngọc thế này sao?!”
Ánh mắt Hướng Phong trở nên tức giận, đá vào trên bàn trà thủy tinh-
Xoảng!
Chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ đầy đất.
Dường như vẫn chưa hết tức, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài ném xuống đất.
“Mẹ kiếp, ông bao nuôi tình nhân cũng thôi đi, tôi và anh cả mở một mắt nhắm một mắt, coi như không có việc gì! Nhưng ngay cả người phụ nữ của mình ông cũng không quản được, hại đến Quang Quác nhảy lầu mà chết, ông muốn Bang Tam Hợp bị quét sạch hoàn toàn mới bằng lòng hả?!”
Hướng Lân bị con trai quát thì sững sờ, khóe môi mấp máy vài cái, không nói ra lời.
“Bây giờ Hòa Thắng Hòa muốn trả thù, cho người lẻn vào câu lạc bộ giấu ma túy, kết quả bị cảnh sát tra ra, anh cả đã bị mang đi rồi.”
Hòa Thắng Hòa chết tiệt! Dám động đến con trai ông… Súng đâu? Súng của ông đâu?”
Hướng Lân tìm trên thắt lưng nửa ngày, cũng không có cái gì.
“Cái đó… Có thể là rơi ở nhà Tiểu Trân rồi, để tao bảo cô ta đưa đến…”
Hướng Phong chỉ cảm thấy đau đầu.
Có một người cha là bùn nhão không trát nổi lên tường, anh ta và anh cả đúng là đen đủi tám kiếp mà!
Hít sâu một hơi, Hướng Phong lấy điện thoại ra, mắt lộ vẻ tàn nhẫn: “Vĩ, triệu tập toàn bộ người ở đại sảnh, tôi có chuyện muốn nói…”
“Ờm… Phong, anh con sẽ không có vấn đề gì lớn chứ? Có khi nào không ra được nữa không…”
“Ông câm miệng cho tôi!” Anh ta trợn mắt một cách hung ác, “Sao ông còn chưa chết đi hả?!”
Nói xong, nghênh ngang mà đi.
Hướng Lân đầu tiên là ngơ ra, trong mắt có một tia phẫn nộ, lập tức chuyển thành thê lương…
Ba giờ sáng, cách lúc Hướng Ký bị bắt đã tròn 7 tiếng.
Hai tòa cao ốc thương mại đang xây dựng của Hòa Thắng Hòa, đột nhiên bốc cháy một cách bất thường, ánh lửa hừng hực, chiếu sáng cả một góc trời của Hong Kong.
Ba mươi phút sau, xe cứu hỏa đến, nhưng hai tòa cao ốc đã hoàn toàn cháy rụi.
Vật liệu ở công trình cũng biến thành tro.
Ước tính ban đầu, thiệt hại lên đến hàng trăm triệu!
“Mẹ kiếp, Bang Tam Hợp khốn kiếp!” Kiên mập đập bàn đứng lên, ngón tay chỉ vào tất cả những người đang có mặt, “Là ai phụ trách an toàn của cao ốc?! Lại để cho người ta trắng trợn dội xăng đốt, để mặt mũi của tôi ở đâu?!”
Những khuôn mặt già nua đen lại, chờ anh ta phát khùng.
Mắng chửi cả nửa ngày, Kiên mập mới hít sâu một hơi, ngồi xuống.
“Nói đi, món nợ này tính như thế nào?!”
“Đương nhiên là phải đòi lại! Hòa Thắng Hòa chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!”
“Bên 14k nói sao?”
“Hắc Tử nói bọn họ sẽ không nhúng tay vào.”
“Được! Nếu Bang Tam Hợp đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách Kiên mập tôi tàn nhẫn!”
Hai ngày liên tục, Bang Tam Hợp bị điều tra và niêm phong 45 hộp đêm, 12 câu lạc bộ bị bắt ngừng kinh doanh, tàu xuất khẩu thương mại bị hải quân coi là đối tượng trọng điểm điều tra.
Hòa Thắng Hoà cũng không thoải mái gì.
Ba dự án bất động sản đang xây dựng do tiền vốn không hợp pháp, bị ra lệnh cưỡng chế ngừng thi công, 54 cửa hàng massage bị niêm phong, việc làm ăn của sòng bạc ở tận MaCao cũng liên tiếp bị người ta báo cáo lừa đảo, không thể không ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Mắt thấy cuộc chiến leo thang, hai bên càng đánh càng hăng, ngay tại lúc này, Hướng Ký đang bị tạm giữ để điều tra được thả ra.
Hòa Thắng Hòa bắt đầu đuối sức, dù sao, Hướng Ký cũng là nhân vật tàn nhẫn.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ ba, phát hiện hai người chú đã chết ở trong nhà.
Đây giống như một cái tát mạnh vào mặt Kiên mập, không chỉ đau, còn khiến anh ta tỉnh táo lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cả hai bên đều bị tổn thất, dù sao đánh lâu như vậy, thua hay thắng, mặt mũi cũng đều kiếm trở về rồi, lập tức gọi cho nhà họ Hướng, yêu cầu đàm phán hòa bình.
Hướng Ký đồng ý.
Hai người giao hẹn gặp mặt ở một quán trà.
“Ông chủ Hướng.”
“Ông chủ Chu.”
Kiên mập, tên gốc là Chu Kiên.
Bắt tay, hai bên chào nhau với vẻ mặt vui vẻ, thật không nghĩ đến, trước đây 15 phút, hai người này còn hận không thể moi trái tim của người kia, uống máu của người kia!
“Tôi cũng không muốn vòng vo,” Kiên mập nói trước, “Hai nhà chúng ta nếu cứ tiếp tục đánh như thế này, chỉ sợ sẽ làm trò cười vô ích.”
Ánh mắt Hướng Ký không nâng, “Vậy ý của ông chủ Chu là?”
Kiên mập chửi thầm, trên mặt lại căng ra nụ cười vô cùng thân thiết.
“Chi bằng, chúng ta làm hòa?”
“Ông chủ Chu nhận thua rồi sao?” Hướng Ký cười nhẹ.
Sắc mặt Kiên mập trầm xuống, “Cháu trai, tỏ ra nhanh mồm nhanh miệng, là có ý gì?”
“Ha ha…” Thâm trầm nở nụ cười, “Đương nhiên có ý, lúc bắt đầu ông chủ Chu không phải muốn phân thắng thua, đánh đến sống chết hay sao?”
“Nói vậy là anh không có ý định làm hoà, muốn cùng tôi đánh tiếp?”
Hướng Ký xua tay, “Chú Kiên hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn bàn một vài điều kiện mà thôi.”
Trái tim Kiên mập nhảy lên.
Chương 36: Chim sẻ chờ ở phía sau, nên huỷ hay giữ lại?
“Điều kiện gì?”
Hướng Ký mỉm cười, Kiên mập đột nhiên chột dạ.
“Hoà Thắng Hoà gây cho tôi nhiều rắc rối, hại tôi bị tạm giữ bốn mươi tám tiếng. Món nợ này, chú Kiên muốn tính sao đây?”
“Lẽ nào Hoà Thắng Hoà tôi tổn thất ít sao? Hơn nữa, chú Quang bị nhân tình của cha cậu hại chết, thế mà cậu lại còn muốn tính sổ với tôi?” Ông ta cười mỉa: “Cháu trai à, làm ăn cũng không phải làm như thế đâu!”
“Nếu hôm nay tôi nhất quyết muốn chú đền thì sao?”
“Ha ha… dựa vào cái gì….”
Tiếng cười bỗng im bặt, Kiên mập không dám tin mà trừng to mắt, như gặp phải ma quỷ, nhìn họng súng đang dí lên trán mình.
“Cậu, cậu dám?”
Hướng Ký cười mỉa: “Tại sao tôi lại không dám? Ồ, chắc chú muốn nói, chú đưa người tới, chỉ cần tôi dám nổ súng thì lập tức trở thành tổ ong vò vẽ phải không?”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán: “Mày, mày…”
“Làm sao tôi biết chứ gì?” Hướng Ký hỏi thay ông ta.
Đưa tay vặn đầu ông ta quay ra hướng cửa: “Chú nhìn đi, mấy người ngã trên mặt đất…”
“Hướng Ký! Cậu dám giỡn mặt với ông đây?”
Một báng súng đập vào trán, Kiên mập hằn học, hai mắt lờ đờ, chất lỏng sền sệt và ấm áp trào ra, tiện thể chảy xuống mặt anh ta.
“Mẹ kiếp, mày xưng ông đây với ai? Hả?”
Kiên mập bị túm tóc buộc phải ngẩng đầu lên: “Mày… muốn làm gì?”
“Ồ, không làm gì cả, chỉ muốn chơi với chú Kiên mà thôi.”
“Mày đã lên kế hoạch từ sớm rồi phải không? Đàm phán là giả, bắt tao mới là thật?”
Hướng Ký búng tay: “Chú Kiên không hổ danh là chú Kiên. Chỉ đáng tiếc, hiểu ra quá muộn rồi.”
“Mày muốn giết tao?”
“Một đề nghị không tồi.”
Kiên mập lại bình tĩnh mà cười: “Mày sẽ không làm vậy đâu.”
“Vậy sao?” Hướng Ký nhướng mày hỏi lại, tâm trạng khó phân biệt.
“Tóm lại, Bang Tam Hợp không nuốt được Hoà Thắng Hoà, miễn cưỡng nhét vào bụng, không sợ bội thực à?”
Hướng Ký gật đầu: “Nói cũng có lý.”
“Cho dù tao chết, Hoà Thắng Hoà cũng có lão đại mới, mày cũng không có lợi gì đâu!” Nghĩ ra vài điểm then chốt, Kiên mập cười ha hả.
“Vậy nếu cộng thêm 14K thì sao?”
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ để trần cánh tay, trên người lộ ra một hình xăm bụi gai, ngang nhiên cầm súng tiểu liên đẩy cửa xông vào.
“Hắc, Hắc Tử?”
“Chú Kiên, đã lâu không gặp.” Anh ta cười và đi tới trước mặt, màu sắc hung tàn nhanh chóng xẹt qua đôi mắt sắc bén như chim ưng.
“Chúng, chúng mày… Bang Tam Hợp và 14K…”
Vẻ mặt của Kiên mập tái nhợt, tay chân lạnh cóng.
“Lúc nãy, chú nói Bang Tam Hợp không nuốt được Hoà Thắng Hoà. Bây giờ cộng thêm 14K, chia ra ăn thì không đến nỗi bị no quá bội thực đâu nhỉ?”
“Giỏi lắm! Bọn mày cấu kết với nhau để gài tao phải không?”
Hắc Tử nhìn chằm chằm: “Còn chờ gì nữa? Ra tay đi!”
Hướng Ký cười mỉa, trở tay đưa súng tới trước mặt anh ta.
“Anh làm đi.”
Ánh mắt loé sáng: “Hướng Ký, anh biến chất tới nỗi ngay cả một lão già cũng không dám giết nữa hả? Tôi đúng là đánh giá cao anh quá rồi.”
“Xin lỗi, kế khích tướng không có tác dụng với tôi.”
“Anh!”
“Hắc Tử, anh cảm thấy Hướng Ký tôi là đồ ngốc để người ta tính toán hay sao?”
“Anh muốn nói gì chứ?”
“Giả trân quá cũng không thú vị. Anh định mượn tay tôi giết Kiên mập, sau đó đi báo tin cho Hoà Thắng Hoà, đợi hai bên đều thiệt, 14K của anh ngư ông đắc lợi chứ gì?”
Hắc Tử cười vui vẻ.
“Tính toán thì cũng hay đấy, chỉ đáng tiếc, anh tìm sai đối tượng rồi.”
“Bây giờ anh định làm thế nào đây?”
Hướng Ký lấy ra một khẩu súng khác, đưa cho anh ta: “Mỗi người một súng, hai bên thái dương trái phải, anh dám không?”
Anh ta cười nhếch mép: “Sao lại không dám?”
Hai người đứng hai bên, họng súng áp vào giữa thái dương.
“Một, hai, ba…”
Pằng pằng –
Liên tiếp hai phát súng, Kiên mập nhắm mắt, tưởng mình chết chắc, không ngờ sau khi tiếng súng vang lên, ông ta lại… vẫn còn tri giác?
Những bước chân lộn xộn từ xa đến gần, ông ta chậm rãi ngước mắt, nhưng lại thấy một nhóm đàn ông vạm vỡ mặc vest, đeo kính râm tràn vào, trong tay cầm AK, mà cổ tay của Hướng Ký đã trúng đạn, run rẩy dựa vào tường, dưới chân là khẩu súng đã lên đạn nhưng chưa kịp bóp cò.
Hắc Tử bị thương ở khuỷu tay, năm ngón tay phải không cách nào khép lại được, máu chảy dài xuống cánh tay, nhuộm đỏ một mảng lớn trên hình xăm bụi gai, máu me loang lổ.
Tiếng bước chân vững vàng và êm đềm vang lên càng lúc càng gần.
Người áo đen tự động chia ra hai bên, để lại một con đường ở giữa.
Đồ vest thẳng thớm, ngũ quan cương nghị, người càng đi tới gần, cảm giác ớn lạnh phả vào mặt.
“Vu, Sâm.” Hắc Tử nghiến răng nghiến lợi.
Đồng tử của Hướng Ký co rút, trong lòng hồi hộp.
Gần hai năm nay, ba bang hội lớn ở Hong Kong bắt tay nhau đối phó Dạ Xã đã là sự thật mà ai cũng hiểu.
Cả hai đều từng đối đầu với Vu Sâm nên không xa lạ gì.
Lúc trướcc, Hắc Tử bị bắn vào xương sọ suýt chết trên bàn mổ, phát súng này tình cờ là Vu Sâm ban tặng nên anh ta vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ.
“Ba bang hội lớn, từ nay sẽ đi theo Dạ Xã, giống như thiên lôi, sai đâu đánh đó.” Lời nói giản dị, vào thẳng vấn đề.
Hướng Ký nheo mắt, một tia nguy hiểm vụt qua.
Vu Sâm ngước mắt thấy vậy thì bật cười –
“Không biết tự lượng sức.”
Hướng Ký mím chặt môi, đáy mắt tràn đầy ý hận thù.
“Tuyệt đối không thể!” Hắc Tử gầm gừ, đau tới mức cả người co giật.
Phát súng này của Vu Sâm rất lợi hại, không lệch lạc mà đúng lúc trúng ngay xương khuỷu tay phải của đối phương, cơn đau không phải người bình thường có thể chịu được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Kiên mập, người kia giật mình, thịt trên mặt run run: “Cậu, là người của Dạ Xã?”
Xem ra, còn có người không hiểu rõ tình hình…
“Đầu hàng, hoặc là, chết.” Anh ta lạnh lùng lên tiếng, lộ rõ ý giết người.
Chân của Kiên mập nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Đầu hàng… tôi đầu hàng…”
“Chú Kiên!”
“Chu Kiên!”
Hướng Ký và Hắc Tử, người trước kẻ sau lên tiếng, ánh mắt đầy tức giận và khinh thường tột độ.
“Mẹ kiếp! Biết sớm thì nên giết chết ông!” Hắc Tử hậm hực.
“Thời gian nửa tháng, là chiến đấu hay đầu hàng, tự mình quyết định. Cơ hội chỉ có một lần, cậu chủ sẽ không nương tay với các người nữa đâu.”
Nói xong, anh ta nghênh ngang bỏ đi, toàn bộ người áo đen di tản, chưa tới ba mươi giây, đại sảnh lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Trừ hai vũng máu đỏ tươi, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Kiên mập đã không trụ nổi, ông ta ngất lịm đi.
Hướng Ký và Hắc Tử nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc.
Bỏ đi như vậy sao?
“Anh nói xem, Dạ Xã rốt cuộc muốn làm gì đây?” Hắc Tử lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Anh còn không nhìn ra sao? Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.”
“Là ý gì? Anh nói rõ đi!”
Hướng Ký cười khẩy: “Bang Tam Hợp và Hoà Thắng Hoà ác chiến, 14K của anh mượn gió bẻ măng, nhưng không ngờ lại là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Không, có lẽ…. từ lúc Quang Quác bị giết, mọi chuyện đều đã là một cái bẫy!”
Hai mắt của Hắc Tử nheo lại: “Bỉ, ổi!”
…
“Bưu, anh nói xem, tại sao chúng ta không giết chết ba người đó luôn? Rõ ràng đây là cơ hội tốt hiếm có…”
Sau khi lên xe, Lôi Hổ cuối cùng cũng không nhịn được nên lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng không rõ.” Chu Bưu cất súng xong thì lắc đầu.
Cả hai cùng nhìn Vu Sâm.
“Giết họ thì có ích gì?” Vu Sâm cũng không vội trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên có ích rồi! Lão đại vừa chết, bang hội tất loạn.” Lôi Hổ buột miệng nói, Chu Bưu lại tỏ ra trầm ngâm.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Dạ Xã nhân cơ hội mà thôn tính…”
“Không thể nào.” Chu Bưu lên tiếng cắt ngang: “Dạ Xã có mạnh đi nữa, cũng không cách nào trong một sớm một chiều mà nuốt thế lực của ba bang hội, nuốt bừa thì chỉ có chết nghẹn mà thôi.”
Vu Sâm tỏ ra khen ngợi: “Điều cô chủ muốn, trước giờ không phải là Hong Kong.”
Hai người ngạc nhiên: “Không phải Hong Kong?”
Dạ Xã gây động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không phải vì muốn cướp địa bàn Hong Kong, thống nhất hắc đạo phía nam sao?
Lôi Hổ nuốt nước bọt: “Vậy, cô ấy… muốn cái gì?”
“Phục tùng.”
Đúng vậy, Dạ Cô Tinh không muốn Hong Kong. Cô không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, nhưng không có nghĩa cô có thể chịu đựng ba nhà khiêu khích đối với Dạ Xã lần nữa.
“Cô chủ, rốt cuộc cô định làm thế nào?”
Chú Hoa để điện thoại xuống, cau mày nhìn sang Dạ Cô Tinh.
Người kia bình tĩnh, rõ ràng đã dự đoán trước được.
“Điện thoại của Vu Sâm hả?” Cô rót trà rồi đưa tới cho ông ấy.
Tạ Chí Hoa ừm một tiếng rồi nhận lấy.
“Thả rồi chứ?”
“Cô chủ, sao cô…” Tay run run, tách trà bị sánh ra mất một nửa, Dạ Cô Tinh đưa tay đỡ.
“Cẩn thận.”
Tạ Chí Hoa ngước mắt, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, giống như nắm bắt càn khôn, trong lòng dã có dự tính.
“Tôi già rồi, không so được với tâm tư nhanh nhẹn của mấy người trẻ nữa rồi…”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Tuổi già nhưng chí chưa già, chú cũng đừng quá khiêm tốn.”
“Cô đó.” Ông ấy lắc đầu rồi cười: “Dỗ ông già như tôi cũng vui vẻ lên rồi…”
“Chú Hoa.” Dạ Cô Tinh nén cười, đột nhiên trịnh trọng nói với ông ấy: “Đối với Bang Tam Hợp, chú có suy nghĩ gì? Là huỷ, hay giữ?”
Tạ Chí Hoa ngơ ngác, ông ấy chỉ xua tay: “Bang Tam Hợp thì tôi không lo, nhưng tôi muốn cái mạng của Hướng Lân!”
Ông ấy không thể không báo thù giết vợ con năm đó!
“Được, tôi đồng ý với chú.”
Lùi về sau một bước, Tạ Chí Hoa cung kính cúi người. Dạ Cô Tinh vội đưa tay đỡ lấy, nhưng bị ông ấy linh hoạt tránh né.
“Chú Hoa, chú hà tất…”
“Lễ này, cô phải nhận!” Ông ấy vừa cố chấp vừa kiên quyết.
Cô thở dài rồi đứng thẳng người.
“Tôi thay vợ và con mình khấu tạ đại ơn của cô chủ.”
Tấm lưng căng như cây cung được kéo, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ bi thương, như thể nhìn thấu một linh hồn bướng bỉnh thông qua cơ thể già nua này.
Dạ Cô Tinh đỡ ông ấy tới ngồi sofa.
“Cô chủ, cô nói thật với tôi đi, rốt cuộc cô định làm gì với ba bang phái đó vậy?”
“Chú Hoa, nếu là chú, chú sẽ làm thế nào?”
Ông ta suy tư một lúc: “Nếu là tôi của năm xưa, chắc chắn nhân cơ hội này nuốt trọn, thống nhất hắc đạo phía nam. Nhưng bây giờ…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, yên lặng chờ câu sau.
“Tôi vốn không đề nghị Hong Kong sáp nhập vào Dạ Xã.”
Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày: “Nguyên nhân là gì?”
“Đầu tiên, Hong Kong nằm ở phía nam, là một khu hành chính đặc biệt, mức độ tự trị cao, có quan lớn hành chính và đại quyền tư pháp của mình. Một khi hắc đạo được cải tổ, thế lực bạch đạo ắt sẽ rối ren. Hơn nữa, Bang Tam Hợp, Hoà Thắng Hoà, 14K, ba bang hội kỳ cựu này đã ở Hong Kong gần nửa thế kỷ, lợi ích đan xen, rắc rối phức tạp. Dạ Xã vừa mới tới, rất dễ chịu thiệt.”
“Với thực lực của Dạ Xã hiện nay, cơ bản không cần trêu gấm thêu hoa cho Hong Kong, chỉ cần duy trì một quyền phát ngôn nhất định, ngăn chặn ba nhà tấn công Dạ Xã một lần nữa, vậy là đủ rồi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
“Cô đúng là, rõ ràng đã có chủ ý, còn cứ mượn miệng tôi mà nói ra…”
Nếu không, Dạ Cô Tinh sẽ không dễ dàng tha cho đám người Hướng Ký.
Tiếp theo, phải xem tính giác ngộ của ai trong ba nhà này tương đối cao, nhận rõ hiện thực mà cúi đầu trước…
“Tối qua, ở khu neo đậu tàu đã nổ ra trận đánh ác liệt, Tổ trọng án Tây Cửu Long, liên kết với OCTB, Tổ phản Hắc của Tổng bộ cùng hành động, đã bắt hai người đứng đầu…”
Dạ Cô Tinh tắt tivi, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Phu nhân lại muốn ra ngoài sao?”
Minh Triệt vừa dậy, từ trong phòng đi ra ngoài uống nước, đúng lúc trông thấy.
“Ừ, có chút chuyện.”
“Có cần tôi giúp không?”
Ánh mắt xoi mói của Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta một lần từ trên xuống dưới, “Anh có thể làm gì?”
Lập tức nghẹn lại, “…Chăm sóc người bị thương.”
Không còn cách nào, điểm mạnh của anh ta là trị bệnh cứu người, còn loại chuyện giết người cướp của… Khụ khụ… Anh ta dù có cái gan đó, cũng không có năng lực làm.
Loại việc nặng nhọc này, Minh Chiêu rất giỏi…
Mở cửa, lên xe, Dạ Cô Tinh đi thẳng tới sân bay.
Mười giờ năm mươi phút trưa, tại lối ra dành riêng cho khách VIP, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da xuất hiện, và đi ngang qua Dạ Cô Tinh.
Mắt người trước không liếc, người sau trong lòng rõ ràng nhưng không nói ra.
Chỉ trong một cái chớp mắt này, chìa khóa xe đã từ trên tay Dạ Cô Tinh chuyển tới trong túi quần của người đàn ông đó.
Dạ Cô Tinh lên xe rời đi, dường như cô đến sân bay chỉ để dùng nhà vệ sinh thôi vậy.
Sau khi Vu Sâm cầm chìa khóa, bắt đầu đi đến ô số 58 đang đỗ chiếc xe Cayenne.
Chọn tuyến đường đi tới trung tâm, cuối cùng dừng ở trước tòa cao ốc của “Tòa nhà Tài chính thế kỷ”.
Xuống xe, tiến vào thang máy ngoài cùng bên trái, ấn lên tầng 12.
Ting-
Cửa thang máy mở ra, tiếp tục đi qua văn phòng đang bận rộn, đi đến cuối hành lang, đẩy cửa đi vào.
Một phòng làm việc được bố trí cực kỳ hiện đại, kính loại ánh sáng xanh, thiết bị đề phòng nghe lén.
Một bóng dáng mảnh mai ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe thấy tiếng động, từ từ xoay người.
“Cô chủ.” Anh ta hạ mắt gật đầu, thái độ cung kính.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, “Cực khổ anh chạy một chuyến.”
Tỉ mỉ tính lại, sau khi Dạ Cô Tinh rời khỏi Bắc Kinh, đã gần một năm hai người không gặp mặt.
Trong thời gian này, Vu Sâm đi qua đi lại bôn ba giữa Dạ Xã ở phía nam và Ám Dạ ở Bắc Kinh ba lần liền, bây giờ, lại bị cô gọi tới Hong Kong bằng một cuộc điện thoại.
Tất nhiên là xứng đáng với một câu “vất vả”!
“Ngồi đi.”
Vu Sâm nhìn sang Tạ Chí Hoa, gật đầu, “Chú Hoa.”
Vỗ vỗ bả vai anh ta, “Tiểu Sâm càng ngày càng chín chắn rồi.” Ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Thực sự, sau khi trải qua những năm tháng thâm trầm này, đôi cánh của Vu Sâm đã dần trở lên cứng cáp, như cây thông cây bách xanh tươi, càng lớn càng cao, càng lớn càng rộng.
Cho dù tách khỏi Dạ Xã, tự xây dựng bang phái riêng, cũng hoàn toàn đảm đương được một phía.
“Hai người này là người bên cạnh chú Hoa, bên trái là Lôi Hổ, bên phải là Chu Bưu.”
“Anh Sâm!”
Hai người đồng thanh nói, trong lời nói bộc lộ sự sùng bái.
Bọn họ đã nghe được không ít chiến tích của người này từ chú Hoa, tất nhiên cũng rõ ràng, anh ta là người đầu tiên đi theo cậu Dạ.
Địa vị không cần phải bàn.
Từ thái độ của Dạ Cô Tinh đối với anh ta, hai người họ mặc dù không lanh lợi, nhưng cũng không ngốc, biết ai có thể động, ai không thể động.
Cho nên, ra sức kêu Vu Sâm ngồi vào chỗ, có phần nhiệt tình tâng bốc hơi quá.
Dạ Cô Tinh thấy vậy, ý cười không đổi.
Trong mắt Tạ Chí Hoa lại lộ vẻ lo lắng.
“Tình huống bên phía Bang Tam Hợp như thế nào?!”
Vào việc chính, tất cả mọi người bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
“Hướng Ký đã cho người đến cục cảnh sát bảo lãnh, còn lớn tiếng nói phải truy cứu đến cùng.” Chu Bưu báo cáo.
“Không ngờ, kẻ ác lại cáo trạng trước, thú vị…”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đặt lên người Lôi Hổ.
“Kiên ca- lão đại đương nhiệm của Hòa Thắng Hòa nói, muốn Hướng Ký phải chết, tâm trạng của những người đi theo bang phái lâu năm rất kích động, đã bắt đầu gây rối trên địa bàn của Bang Tam Hợp.”
“Gây rối?”
“Đúng vậy, vừa nhận được tin tức, OCTB đã nhận được tin mật báo, đã ra tay phá hủy Tiêm Sa Chủy, Du Ma Địa, Cửu Long Thành, Quan Đường và hơn 20 vũ trường, đều là địa bàn kinh doanh của nhà họ Hướng.”
“Bên hải quan chặn được một số lượng lớn Ketamin, đã tạm tịch thu.”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, “Xem ra, Hòa Thắng Hòa không định nhân nhượng cho qua.”
“Đúng vậy.” Tạ Chí Hoa đột nhiên nói, “Lão đại đương nhiệm của Hòa Thắng Hòa- Kiên mập là người có thù tất báo. Mà mấy người chú này, tính tình càng nóng nảy.”
“Dù sao lửa đã cháy lên rồi, hay là chúng ta thêm một bó củi, giúp Hòa Thắng Hòa một chút…”
Chú Hoa nheo đôi mắt lão luyện, cười một cách sâu xa.
“Bây giờ, chỉ cần quấy đục nước, thì không sợ không mò được cá.”
“Bên 14K có thông tin gì không?”
“Không có phản ứng gì đặc biệt.”
Tạ Chí Hoa lắc đầu, “Như thế mới càng làm người ta nghi ngờ.”
Chu Bưu chép miệng: “Chú Hoa, ý của chú là…”
Nghĩ lại năm đó, 14K hùng mạnh như thế, từng đuổi kịp và vượt qua Bang Tam Hợp, trở thành băng đảng xã hội đen có thế lực lớn nhất ở Hong Kong, không ai có thể sánh kịp. Bây giờ, tuy không mạnh bằng lúc trước, nhưng suy nghĩ tranh giành quyền thống trị lại không biến mất, xem ra là đợi hai hổ đánh nhau, mình từ giữa kiếm lợi…”
“Nếu 14K muốn làm người đánh cá, sao có thể giúp người khác thành công được?”
Dạ Cô Tinh ung dung nói.
Trong lòng đã lập được một bản kế hoạch tỉ mỉ.
Tạ Chí Hoa sững sờ, “Mời cô chủ nói rõ.”
“Chúng ta có thể…”
Mười lăm phút sau, Dạ Cô Tinh nói xong, uống ngụm nước trà.
Mắt Tạ Chí Hoa lộ vẻ thán phục.
Chập tối ngày hôm đó, câu lạc bộ golf dưới trướng của Bang Tam Hợp bị báo cáo tàng trữ ma túy, OCTB nghe tin hành động, vậy mà lục soát được gần 30kg heroin có độ tinh khiết cao ở phòng nghỉ của phòng tắm hơi và bể bơi.
Hướng Ký với tư cách là người đại diện hợp pháp của câu lạc bộ, bị mời đến cục cảnh sát uống trà, hơn nữa còn không cho bảo lãnh.
Nhà họ Hướng trở nên hỗn loạn.
“Lão gia tử ơi! Tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tối hôm đó, Hướng Lân đang ngủ ở nhà của tình nhân, sau một hồi vận động thì rơi vào giấc ngủ.
“Ồn cái gì?! Im miệng cho tôi-” Ông ta nổi trận lôi đình.
“Anh, anh Hướng bị bắt rồi…”
“Cái gì?!”
Nhận được tin tức Hướng Lân vội vàng trở về nhà họ Hướng.
“Phong, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
Hướng Phong cũng là chân trước vừa đến.
Quét mắt nhìn, thình lình thấy vết son môi còn chưa kịp lau hết ở trên mặt ông ta.
Sự lạnh lẽo lan tràn trong mắt, cười một cách trào phúng, “Ông lại nghỉ ở nhà mẹ trẻ nào thế? Ăn trộm còn không biết chùi mép sạch sẽ…”
“Nghiệt tử- Tao là cha của này đấy!”
“Tôi cũng đâu có phủ nhận.”
“Đây là thái độ nói chuyện của mày đấy hả?!”
“Vậy tôi nên có thái độ gì? Nếu không phải ông gây ra những khoản nợ phong lưu, thì sẽ xảy ra những chuyện oanh oanh yến yến của Như Vân, Như Ngọc thế này sao?!”
Ánh mắt Hướng Phong trở nên tức giận, đá vào trên bàn trà thủy tinh-
Xoảng!
Chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ đầy đất.
Dường như vẫn chưa hết tức, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài ném xuống đất.
“Mẹ kiếp, ông bao nuôi tình nhân cũng thôi đi, tôi và anh cả mở một mắt nhắm một mắt, coi như không có việc gì! Nhưng ngay cả người phụ nữ của mình ông cũng không quản được, hại đến Quang Quác nhảy lầu mà chết, ông muốn Bang Tam Hợp bị quét sạch hoàn toàn mới bằng lòng hả?!”
Hướng Lân bị con trai quát thì sững sờ, khóe môi mấp máy vài cái, không nói ra lời.
“Bây giờ Hòa Thắng Hòa muốn trả thù, cho người lẻn vào câu lạc bộ giấu ma túy, kết quả bị cảnh sát tra ra, anh cả đã bị mang đi rồi.”
Hòa Thắng Hòa chết tiệt! Dám động đến con trai ông… Súng đâu? Súng của ông đâu?”
Hướng Lân tìm trên thắt lưng nửa ngày, cũng không có cái gì.
“Cái đó… Có thể là rơi ở nhà Tiểu Trân rồi, để tao bảo cô ta đưa đến…”
Hướng Phong chỉ cảm thấy đau đầu.
Có một người cha là bùn nhão không trát nổi lên tường, anh ta và anh cả đúng là đen đủi tám kiếp mà!
Hít sâu một hơi, Hướng Phong lấy điện thoại ra, mắt lộ vẻ tàn nhẫn: “Vĩ, triệu tập toàn bộ người ở đại sảnh, tôi có chuyện muốn nói…”
“Ờm… Phong, anh con sẽ không có vấn đề gì lớn chứ? Có khi nào không ra được nữa không…”
“Ông câm miệng cho tôi!” Anh ta trợn mắt một cách hung ác, “Sao ông còn chưa chết đi hả?!”
Nói xong, nghênh ngang mà đi.
Hướng Lân đầu tiên là ngơ ra, trong mắt có một tia phẫn nộ, lập tức chuyển thành thê lương…
Ba giờ sáng, cách lúc Hướng Ký bị bắt đã tròn 7 tiếng.
Hai tòa cao ốc thương mại đang xây dựng của Hòa Thắng Hòa, đột nhiên bốc cháy một cách bất thường, ánh lửa hừng hực, chiếu sáng cả một góc trời của Hong Kong.
Ba mươi phút sau, xe cứu hỏa đến, nhưng hai tòa cao ốc đã hoàn toàn cháy rụi.
Vật liệu ở công trình cũng biến thành tro.
Ước tính ban đầu, thiệt hại lên đến hàng trăm triệu!
“Mẹ kiếp, Bang Tam Hợp khốn kiếp!” Kiên mập đập bàn đứng lên, ngón tay chỉ vào tất cả những người đang có mặt, “Là ai phụ trách an toàn của cao ốc?! Lại để cho người ta trắng trợn dội xăng đốt, để mặt mũi của tôi ở đâu?!”
Những khuôn mặt già nua đen lại, chờ anh ta phát khùng.
Mắng chửi cả nửa ngày, Kiên mập mới hít sâu một hơi, ngồi xuống.
“Nói đi, món nợ này tính như thế nào?!”
“Đương nhiên là phải đòi lại! Hòa Thắng Hòa chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!”
“Bên 14k nói sao?”
“Hắc Tử nói bọn họ sẽ không nhúng tay vào.”
“Được! Nếu Bang Tam Hợp đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách Kiên mập tôi tàn nhẫn!”
Hai ngày liên tục, Bang Tam Hợp bị điều tra và niêm phong 45 hộp đêm, 12 câu lạc bộ bị bắt ngừng kinh doanh, tàu xuất khẩu thương mại bị hải quân coi là đối tượng trọng điểm điều tra.
Hòa Thắng Hoà cũng không thoải mái gì.
Ba dự án bất động sản đang xây dựng do tiền vốn không hợp pháp, bị ra lệnh cưỡng chế ngừng thi công, 54 cửa hàng massage bị niêm phong, việc làm ăn của sòng bạc ở tận MaCao cũng liên tiếp bị người ta báo cáo lừa đảo, không thể không ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Mắt thấy cuộc chiến leo thang, hai bên càng đánh càng hăng, ngay tại lúc này, Hướng Ký đang bị tạm giữ để điều tra được thả ra.
Hòa Thắng Hòa bắt đầu đuối sức, dù sao, Hướng Ký cũng là nhân vật tàn nhẫn.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ ba, phát hiện hai người chú đã chết ở trong nhà.
Đây giống như một cái tát mạnh vào mặt Kiên mập, không chỉ đau, còn khiến anh ta tỉnh táo lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cả hai bên đều bị tổn thất, dù sao đánh lâu như vậy, thua hay thắng, mặt mũi cũng đều kiếm trở về rồi, lập tức gọi cho nhà họ Hướng, yêu cầu đàm phán hòa bình.
Hướng Ký đồng ý.
Hai người giao hẹn gặp mặt ở một quán trà.
“Ông chủ Hướng.”
“Ông chủ Chu.”
Kiên mập, tên gốc là Chu Kiên.
Bắt tay, hai bên chào nhau với vẻ mặt vui vẻ, thật không nghĩ đến, trước đây 15 phút, hai người này còn hận không thể moi trái tim của người kia, uống máu của người kia!
“Tôi cũng không muốn vòng vo,” Kiên mập nói trước, “Hai nhà chúng ta nếu cứ tiếp tục đánh như thế này, chỉ sợ sẽ làm trò cười vô ích.”
Ánh mắt Hướng Ký không nâng, “Vậy ý của ông chủ Chu là?”
Kiên mập chửi thầm, trên mặt lại căng ra nụ cười vô cùng thân thiết.
“Chi bằng, chúng ta làm hòa?”
“Ông chủ Chu nhận thua rồi sao?” Hướng Ký cười nhẹ.
Sắc mặt Kiên mập trầm xuống, “Cháu trai, tỏ ra nhanh mồm nhanh miệng, là có ý gì?”
“Ha ha…” Thâm trầm nở nụ cười, “Đương nhiên có ý, lúc bắt đầu ông chủ Chu không phải muốn phân thắng thua, đánh đến sống chết hay sao?”
“Nói vậy là anh không có ý định làm hoà, muốn cùng tôi đánh tiếp?”
Hướng Ký xua tay, “Chú Kiên hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn bàn một vài điều kiện mà thôi.”
Trái tim Kiên mập nhảy lên.
Chương 36: Chim sẻ chờ ở phía sau, nên huỷ hay giữ lại?
“Điều kiện gì?”
Hướng Ký mỉm cười, Kiên mập đột nhiên chột dạ.
“Hoà Thắng Hoà gây cho tôi nhiều rắc rối, hại tôi bị tạm giữ bốn mươi tám tiếng. Món nợ này, chú Kiên muốn tính sao đây?”
“Lẽ nào Hoà Thắng Hoà tôi tổn thất ít sao? Hơn nữa, chú Quang bị nhân tình của cha cậu hại chết, thế mà cậu lại còn muốn tính sổ với tôi?” Ông ta cười mỉa: “Cháu trai à, làm ăn cũng không phải làm như thế đâu!”
“Nếu hôm nay tôi nhất quyết muốn chú đền thì sao?”
“Ha ha… dựa vào cái gì….”
Tiếng cười bỗng im bặt, Kiên mập không dám tin mà trừng to mắt, như gặp phải ma quỷ, nhìn họng súng đang dí lên trán mình.
“Cậu, cậu dám?”
Hướng Ký cười mỉa: “Tại sao tôi lại không dám? Ồ, chắc chú muốn nói, chú đưa người tới, chỉ cần tôi dám nổ súng thì lập tức trở thành tổ ong vò vẽ phải không?”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán: “Mày, mày…”
“Làm sao tôi biết chứ gì?” Hướng Ký hỏi thay ông ta.
Đưa tay vặn đầu ông ta quay ra hướng cửa: “Chú nhìn đi, mấy người ngã trên mặt đất…”
“Hướng Ký! Cậu dám giỡn mặt với ông đây?”
Một báng súng đập vào trán, Kiên mập hằn học, hai mắt lờ đờ, chất lỏng sền sệt và ấm áp trào ra, tiện thể chảy xuống mặt anh ta.
“Mẹ kiếp, mày xưng ông đây với ai? Hả?”
Kiên mập bị túm tóc buộc phải ngẩng đầu lên: “Mày… muốn làm gì?”
“Ồ, không làm gì cả, chỉ muốn chơi với chú Kiên mà thôi.”
“Mày đã lên kế hoạch từ sớm rồi phải không? Đàm phán là giả, bắt tao mới là thật?”
Hướng Ký búng tay: “Chú Kiên không hổ danh là chú Kiên. Chỉ đáng tiếc, hiểu ra quá muộn rồi.”
“Mày muốn giết tao?”
“Một đề nghị không tồi.”
Kiên mập lại bình tĩnh mà cười: “Mày sẽ không làm vậy đâu.”
“Vậy sao?” Hướng Ký nhướng mày hỏi lại, tâm trạng khó phân biệt.
“Tóm lại, Bang Tam Hợp không nuốt được Hoà Thắng Hoà, miễn cưỡng nhét vào bụng, không sợ bội thực à?”
Hướng Ký gật đầu: “Nói cũng có lý.”
“Cho dù tao chết, Hoà Thắng Hoà cũng có lão đại mới, mày cũng không có lợi gì đâu!” Nghĩ ra vài điểm then chốt, Kiên mập cười ha hả.
“Vậy nếu cộng thêm 14K thì sao?”
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ để trần cánh tay, trên người lộ ra một hình xăm bụi gai, ngang nhiên cầm súng tiểu liên đẩy cửa xông vào.
“Hắc, Hắc Tử?”
“Chú Kiên, đã lâu không gặp.” Anh ta cười và đi tới trước mặt, màu sắc hung tàn nhanh chóng xẹt qua đôi mắt sắc bén như chim ưng.
“Chúng, chúng mày… Bang Tam Hợp và 14K…”
Vẻ mặt của Kiên mập tái nhợt, tay chân lạnh cóng.
“Lúc nãy, chú nói Bang Tam Hợp không nuốt được Hoà Thắng Hoà. Bây giờ cộng thêm 14K, chia ra ăn thì không đến nỗi bị no quá bội thực đâu nhỉ?”
“Giỏi lắm! Bọn mày cấu kết với nhau để gài tao phải không?”
Hắc Tử nhìn chằm chằm: “Còn chờ gì nữa? Ra tay đi!”
Hướng Ký cười mỉa, trở tay đưa súng tới trước mặt anh ta.
“Anh làm đi.”
Ánh mắt loé sáng: “Hướng Ký, anh biến chất tới nỗi ngay cả một lão già cũng không dám giết nữa hả? Tôi đúng là đánh giá cao anh quá rồi.”
“Xin lỗi, kế khích tướng không có tác dụng với tôi.”
“Anh!”
“Hắc Tử, anh cảm thấy Hướng Ký tôi là đồ ngốc để người ta tính toán hay sao?”
“Anh muốn nói gì chứ?”
“Giả trân quá cũng không thú vị. Anh định mượn tay tôi giết Kiên mập, sau đó đi báo tin cho Hoà Thắng Hoà, đợi hai bên đều thiệt, 14K của anh ngư ông đắc lợi chứ gì?”
Hắc Tử cười vui vẻ.
“Tính toán thì cũng hay đấy, chỉ đáng tiếc, anh tìm sai đối tượng rồi.”
“Bây giờ anh định làm thế nào đây?”
Hướng Ký lấy ra một khẩu súng khác, đưa cho anh ta: “Mỗi người một súng, hai bên thái dương trái phải, anh dám không?”
Anh ta cười nhếch mép: “Sao lại không dám?”
Hai người đứng hai bên, họng súng áp vào giữa thái dương.
“Một, hai, ba…”
Pằng pằng –
Liên tiếp hai phát súng, Kiên mập nhắm mắt, tưởng mình chết chắc, không ngờ sau khi tiếng súng vang lên, ông ta lại… vẫn còn tri giác?
Những bước chân lộn xộn từ xa đến gần, ông ta chậm rãi ngước mắt, nhưng lại thấy một nhóm đàn ông vạm vỡ mặc vest, đeo kính râm tràn vào, trong tay cầm AK, mà cổ tay của Hướng Ký đã trúng đạn, run rẩy dựa vào tường, dưới chân là khẩu súng đã lên đạn nhưng chưa kịp bóp cò.
Hắc Tử bị thương ở khuỷu tay, năm ngón tay phải không cách nào khép lại được, máu chảy dài xuống cánh tay, nhuộm đỏ một mảng lớn trên hình xăm bụi gai, máu me loang lổ.
Tiếng bước chân vững vàng và êm đềm vang lên càng lúc càng gần.
Người áo đen tự động chia ra hai bên, để lại một con đường ở giữa.
Đồ vest thẳng thớm, ngũ quan cương nghị, người càng đi tới gần, cảm giác ớn lạnh phả vào mặt.
“Vu, Sâm.” Hắc Tử nghiến răng nghiến lợi.
Đồng tử của Hướng Ký co rút, trong lòng hồi hộp.
Gần hai năm nay, ba bang hội lớn ở Hong Kong bắt tay nhau đối phó Dạ Xã đã là sự thật mà ai cũng hiểu.
Cả hai đều từng đối đầu với Vu Sâm nên không xa lạ gì.
Lúc trướcc, Hắc Tử bị bắn vào xương sọ suýt chết trên bàn mổ, phát súng này tình cờ là Vu Sâm ban tặng nên anh ta vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ.
“Ba bang hội lớn, từ nay sẽ đi theo Dạ Xã, giống như thiên lôi, sai đâu đánh đó.” Lời nói giản dị, vào thẳng vấn đề.
Hướng Ký nheo mắt, một tia nguy hiểm vụt qua.
Vu Sâm ngước mắt thấy vậy thì bật cười –
“Không biết tự lượng sức.”
Hướng Ký mím chặt môi, đáy mắt tràn đầy ý hận thù.
“Tuyệt đối không thể!” Hắc Tử gầm gừ, đau tới mức cả người co giật.
Phát súng này của Vu Sâm rất lợi hại, không lệch lạc mà đúng lúc trúng ngay xương khuỷu tay phải của đối phương, cơn đau không phải người bình thường có thể chịu được.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Kiên mập, người kia giật mình, thịt trên mặt run run: “Cậu, là người của Dạ Xã?”
Xem ra, còn có người không hiểu rõ tình hình…
“Đầu hàng, hoặc là, chết.” Anh ta lạnh lùng lên tiếng, lộ rõ ý giết người.
Chân của Kiên mập nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Đầu hàng… tôi đầu hàng…”
“Chú Kiên!”
“Chu Kiên!”
Hướng Ký và Hắc Tử, người trước kẻ sau lên tiếng, ánh mắt đầy tức giận và khinh thường tột độ.
“Mẹ kiếp! Biết sớm thì nên giết chết ông!” Hắc Tử hậm hực.
“Thời gian nửa tháng, là chiến đấu hay đầu hàng, tự mình quyết định. Cơ hội chỉ có một lần, cậu chủ sẽ không nương tay với các người nữa đâu.”
Nói xong, anh ta nghênh ngang bỏ đi, toàn bộ người áo đen di tản, chưa tới ba mươi giây, đại sảnh lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Trừ hai vũng máu đỏ tươi, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Kiên mập đã không trụ nổi, ông ta ngất lịm đi.
Hướng Ký và Hắc Tử nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc.
Bỏ đi như vậy sao?
“Anh nói xem, Dạ Xã rốt cuộc muốn làm gì đây?” Hắc Tử lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Anh còn không nhìn ra sao? Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.”
“Là ý gì? Anh nói rõ đi!”
Hướng Ký cười khẩy: “Bang Tam Hợp và Hoà Thắng Hoà ác chiến, 14K của anh mượn gió bẻ măng, nhưng không ngờ lại là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Không, có lẽ…. từ lúc Quang Quác bị giết, mọi chuyện đều đã là một cái bẫy!”
Hai mắt của Hắc Tử nheo lại: “Bỉ, ổi!”
…
“Bưu, anh nói xem, tại sao chúng ta không giết chết ba người đó luôn? Rõ ràng đây là cơ hội tốt hiếm có…”
Sau khi lên xe, Lôi Hổ cuối cùng cũng không nhịn được nên lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng không rõ.” Chu Bưu cất súng xong thì lắc đầu.
Cả hai cùng nhìn Vu Sâm.
“Giết họ thì có ích gì?” Vu Sâm cũng không vội trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên có ích rồi! Lão đại vừa chết, bang hội tất loạn.” Lôi Hổ buột miệng nói, Chu Bưu lại tỏ ra trầm ngâm.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Dạ Xã nhân cơ hội mà thôn tính…”
“Không thể nào.” Chu Bưu lên tiếng cắt ngang: “Dạ Xã có mạnh đi nữa, cũng không cách nào trong một sớm một chiều mà nuốt thế lực của ba bang hội, nuốt bừa thì chỉ có chết nghẹn mà thôi.”
Vu Sâm tỏ ra khen ngợi: “Điều cô chủ muốn, trước giờ không phải là Hong Kong.”
Hai người ngạc nhiên: “Không phải Hong Kong?”
Dạ Xã gây động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào không phải vì muốn cướp địa bàn Hong Kong, thống nhất hắc đạo phía nam sao?
Lôi Hổ nuốt nước bọt: “Vậy, cô ấy… muốn cái gì?”
“Phục tùng.”
Đúng vậy, Dạ Cô Tinh không muốn Hong Kong. Cô không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, nhưng không có nghĩa cô có thể chịu đựng ba nhà khiêu khích đối với Dạ Xã lần nữa.
“Cô chủ, rốt cuộc cô định làm thế nào?”
Chú Hoa để điện thoại xuống, cau mày nhìn sang Dạ Cô Tinh.
Người kia bình tĩnh, rõ ràng đã dự đoán trước được.
“Điện thoại của Vu Sâm hả?” Cô rót trà rồi đưa tới cho ông ấy.
Tạ Chí Hoa ừm một tiếng rồi nhận lấy.
“Thả rồi chứ?”
“Cô chủ, sao cô…” Tay run run, tách trà bị sánh ra mất một nửa, Dạ Cô Tinh đưa tay đỡ.
“Cẩn thận.”
Tạ Chí Hoa ngước mắt, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, giống như nắm bắt càn khôn, trong lòng dã có dự tính.
“Tôi già rồi, không so được với tâm tư nhanh nhẹn của mấy người trẻ nữa rồi…”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Tuổi già nhưng chí chưa già, chú cũng đừng quá khiêm tốn.”
“Cô đó.” Ông ấy lắc đầu rồi cười: “Dỗ ông già như tôi cũng vui vẻ lên rồi…”
“Chú Hoa.” Dạ Cô Tinh nén cười, đột nhiên trịnh trọng nói với ông ấy: “Đối với Bang Tam Hợp, chú có suy nghĩ gì? Là huỷ, hay giữ?”
Tạ Chí Hoa ngơ ngác, ông ấy chỉ xua tay: “Bang Tam Hợp thì tôi không lo, nhưng tôi muốn cái mạng của Hướng Lân!”
Ông ấy không thể không báo thù giết vợ con năm đó!
“Được, tôi đồng ý với chú.”
Lùi về sau một bước, Tạ Chí Hoa cung kính cúi người. Dạ Cô Tinh vội đưa tay đỡ lấy, nhưng bị ông ấy linh hoạt tránh né.
“Chú Hoa, chú hà tất…”
“Lễ này, cô phải nhận!” Ông ấy vừa cố chấp vừa kiên quyết.
Cô thở dài rồi đứng thẳng người.
“Tôi thay vợ và con mình khấu tạ đại ơn của cô chủ.”
Tấm lưng căng như cây cung được kéo, trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ bi thương, như thể nhìn thấu một linh hồn bướng bỉnh thông qua cơ thể già nua này.
Dạ Cô Tinh đỡ ông ấy tới ngồi sofa.
“Cô chủ, cô nói thật với tôi đi, rốt cuộc cô định làm gì với ba bang phái đó vậy?”
“Chú Hoa, nếu là chú, chú sẽ làm thế nào?”
Ông ta suy tư một lúc: “Nếu là tôi của năm xưa, chắc chắn nhân cơ hội này nuốt trọn, thống nhất hắc đạo phía nam. Nhưng bây giờ…”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, yên lặng chờ câu sau.
“Tôi vốn không đề nghị Hong Kong sáp nhập vào Dạ Xã.”
Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày: “Nguyên nhân là gì?”
“Đầu tiên, Hong Kong nằm ở phía nam, là một khu hành chính đặc biệt, mức độ tự trị cao, có quan lớn hành chính và đại quyền tư pháp của mình. Một khi hắc đạo được cải tổ, thế lực bạch đạo ắt sẽ rối ren. Hơn nữa, Bang Tam Hợp, Hoà Thắng Hoà, 14K, ba bang hội kỳ cựu này đã ở Hong Kong gần nửa thế kỷ, lợi ích đan xen, rắc rối phức tạp. Dạ Xã vừa mới tới, rất dễ chịu thiệt.”
“Với thực lực của Dạ Xã hiện nay, cơ bản không cần trêu gấm thêu hoa cho Hong Kong, chỉ cần duy trì một quyền phát ngôn nhất định, ngăn chặn ba nhà tấn công Dạ Xã một lần nữa, vậy là đủ rồi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
“Cô đúng là, rõ ràng đã có chủ ý, còn cứ mượn miệng tôi mà nói ra…”
Nếu không, Dạ Cô Tinh sẽ không dễ dàng tha cho đám người Hướng Ký.
Tiếp theo, phải xem tính giác ngộ của ai trong ba nhà này tương đối cao, nhận rõ hiện thực mà cúi đầu trước…