Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 31+32
Chương 31: Uống trà như nước, áo đỏ lóa mắt
Rất nhanh, tin tức về nữ diễn viên mới đoạt giải Oscar Athena đến Hong Kong đã lan truyền nhanh chóng.
Nếu như nói, Dạ Cô Tinh trước đây là nữ diễn viên có vị trí tương đối cao tại Trung Quốc, nhờ đầu tư cho bộ phim “Rose & Lion” mà tiếng tăm vang dội; còn cô của ngày hôm này, chính là gương mặt tầm cỡ quốc tế —
Nữ diễn viên đoạt giải Oscar, gương mặt trang bìa của tuần san quốc tế “Times”, người được Hollywood săn đón, biểu tượng thời trang xuất sắc trên sàn diễn, đón nhận nhiều ưu ái…
Cứ nhắc tới thân phận nào, thì cũng đều “kinh ngạc”!
Thế nên, so với lần trước tới đây thì đúng là, một trời một vực.
Hãng phim Thiệu thị TVB nhân cơ hội này, tổ chức buổi họp báo, công bố hợp tác cùng Điện ảnh Tinh Huy trong bộ “Thời niên thiếu”, do tân ảnh hậu Athena Ye đảm nhiệm vai nữ chính.
Dư luận xôn xao.
“Thiệu thị nhanh tay thật, mới có vài ngày, đã đạt được hợp tác với Dạ Cô Tinh.”
“TVB tưởng như đang suy sụp, vậy mà lần này, lại có thể lội ngược dòng. Emperor bên kia sợ là đang sốt ruột rồi…”
“Cũng không thể nói như vậy được. Danh tiếng Dạ Cô Tinh cao hơn nữa thì cũng chỉ là một mình lực yếu, muốn một bước lên trời, xoay chuyển tình thế cũng không phải là việc đơn giản.”
Nghe vậy, người nọ liền lắc đầu, “Anh quên rồi sao, đằng sau cô ấy còn có Điện ảnh Tinh Huy nữa.”
“Cái này…”
“Đừng nghĩ nhiều, cũng không phải chuyện của chúng ta. Nếu như, hai bên đối đầu càng kịch liệt càng hay, biết đâu là có gì đó bất ngờ, chúng ta kiểu gì cũng có tin tức…”
Lúc đó, Dạ Cô Tinh còn không biết tin tức này, cô từ sân bay đón Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình, rồi đi thẳng về biệt thự trên núi Thái Bình.
“Tiểu Diệp Tử, có tin tức của cỏ Long Dương không?” Dạ Cô Tinh lái xe, nhìn không chớp mắt.
“Có thể xác định là ở nhà họ Hướng, nhưng canh chừng rất chặt chẽ, chỉ có Hướng Ký biết rõ.”
“Thế con có dự định làm gì?”
“Nhất định phải lấy được cỏ Long Dương, Bang Tam Hợp cũng phải xử lý.”
Gần hai tháng, tranh chấp giữa Dạ Xã và nhà họ Hướng đã tới giai đoạn gay cấn, các tổ chức xã hội đen ở phía nam cũng ầm ầm nổi dậy.
Dạ Thất, Đường Nghiêu, cùng với Sầm Liệt ba người đồng thời chỉ huy, có xưởng chế tạo vũ khí ở thành phố A hậu thuẫn, súng ống đạn dược của Dạ Xã rất dồi dào, luôn chiếm thế thượng phong.
Nhưng Bang Tam Hợp cũng không phải trái hồng mềm mặc cho người ta nắn, họ cũng đã thu mua súng ống từ Myanmar, hung hăng đánh trả.
Ban đầu đối tượng hợp tác mà Hướng Ký chọn là Bang Tam Long ở Việt Nam, không ngờ, đối phương lại từ chối, nên anh ta phải vòng sang Myanmar.
Như thế, giá thành bị đẩy lên cao, lâu dần hao tổn, căn bản không phải là đối thủ của Dạ Xã, nhưng đối phó Bang Tam Hợp cũng không thể gấp gáp.
Thứ mà Dạ Cô Tinh muốn làm, lại rất đơn giản, thứ nhất là tìm cỏ Long Dương, thứ hai là chia rẽ nội bộ Bang Tam Hợp.
Xã hội ngày nay là xã hội pháp trị, không phải đấu đá như những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước, nên khi Dạ Xã và Bang Tam Hợp trực tiếp đối đầu, cho dù có thắng, cũng dễ gây ra nghi ngờ.
Hắc bạch hai bên không chịu thua kém, giờ đây hắc đạo rục rịch, bạch đạo cũng sẽ không ngồi yên phớt lờ.
Vì vậy, Dạ Cô Tinh không muốn làm to chuyện.
Đương nhiên, cô cũng không phải là tham muốn địa bàn của Bang Tam Hợp, nói thật, phía Nam Trung Quốc rộng lớn như vậy cũng đã ở trong tay cô, chẳng lẽ lại để ý một cái Hong Kong nhỏ bé sao?
Cái cô muốn, chỉ đơn giản là yên ổn!
Nếu như Bang Tam Hợp không hiểu, cũng đừng trách cô lòng dạ ác độc.
Tóm lại, phải dạy cho nhà họ Hướng một bài học!
“Sư phụ, còn một chuyện nữa.” Dạ Cô Tinh suy nghĩ, quyết định nói ra sự thật.
“Ồ? Có chuyện gì đáng để con suy nghĩ như vậy, còn ấp a ấp úng?”
“Phạm Âm Ngã của Kim Tước môn.”
Sắc mặc điềm đạm của Dạ Cơ Sơn bỗng nhiên trầm xuống.
“Nhắc tới cái tên phải bội ấy làm gì?”
“Sư phụ không muốn báo thù sao?”
Đừng tưởng rằng những người điềm đạm sẽ có trái tim mềm yếu, chí ít thì Dạ Cơ Sơn không phải như vậy.
Nếu không, cũng không thể đào tạo lên được một người yêu ghét rõ ràng như Dạ Cô Tinh.
“Năm đó Phạm Âm Ngã rời núi Phiêu Miễu, lưu lạc tới Hong Kong, chỉ trong một năm ngắn ngủi, đã có thể Đông Sơn tái khởi. Dựa vào kiến thức phong thuỷ học được trước đây mà có tên tuổi trong giới phong thủy ở Hong Kong, lại sáng lập Kim Tước môn, thu mua phần lớn đất đai vùng Tân Giới, ruộng đất màu mỡ phía Nam, chọn phía Bắc núi Đại Vụ, khai sơn lập phái.”
Nguyệt Vô Tình mở miệng, chậm rãi nói, mấy năm gần đây, anh ta tuy là dốc sức cho An Tuyển Hoàng, nhưng không bao giờ quên nỗi nhục của sư môn, luôn luôn theo dõi bước đi của Phạm Âm Ngã.
Tất nhiên, cũng không ít lần gây cản trở.
Dạ Cơ Sơn cười nhạt, “Lão ta trái lại ung dung tự tại.”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, “Nói như vậy, sư phụ đã quyết định rồi?”
Ông bất đắc dĩ bật cười, “Nhóc con này, đừng tưởng sư phụ già rồi, thì không biết con đang định làm gì. Thôi cũng được, nhân quả tuần hoàn, năm đó lão ta làm hại nhiều người trong phái Tuyền Cơ của chúng ta, hôm nay, rõ ràng cũng là ý trời, báo ứng đúng vậy. Con có dự định gì thì cứ hành động, không cần để ý tới thầy đâu…” Dạ Cô Tinh cười một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ có điều.” Sắc mặt ông lập tức đanh lại, “Không thể tạo nghiệt.”
“Sư phụ yên tâm, con có chừng mực.”
Ông thở dài nặng nề, “Nhóc con, thầy chỉ muốn tốt cho con…”
Cô chết đi sống lại đã là một chuyện trái ý trời, nếu như còn làm chuyện ác, chỉ sợ sẽ tổn hại âm đức.
Thật vất vả mới thay đổi được số mệnh của đứa bé “Thiên Sát Cô Tinh” này, ông không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cô nói: “Con hiểu rồi.”
Ông cụ hài lòng gật đầu.
Nguyệt Vô Tình cũng đã có suy đoán, nhớ tới trước đây xem chỉ tay cho sư muội, nhìn thấy “số mệnh nhiều ngang trái, ắt phải chết trẻ”… Hiện giờ, âm thầm kinh sợ giật mình.
Thiên cơ không thể tiết lộ, quẻ tượng hỗn loạn, dường như bây giờ cũng đã có lời giải thích thỏa đáng.
Sáng tỏ thông suốt, chỉ biết nói rằng, thì ra là thế.
“Nói như vậy, sư muội đã kế hoạch rồi đúng không?” Nguyệt Vô Tình cười nhạt nói, một thân áo đỏ, tuyệt diễm bức người.
Ánh mắt khẽ nhấp nháy, “Có thể nhìn ra sao?”
“Đệ tử đắc ý của sư phụ, sẽ không để cho người ta thất vọng.”
“Quá khen rồi.”
“Ta chỉ nói thật thôi mà.”
Dạ Cô Tinh cười hàm ý sâu xa.
Quả thật cô đã có kế hoạch, một khi thành công, không chỉ có Bang Tam Hợp xong đời, mà tiếp theo Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã cũng sẽ gặp họa.
Nhưng, trước tiên, cô cần phải xem thái độ của Dạ Cơ Sơn…
Bây giờ xem ra, sư phụ cũng không có thiện cảm đối với người sư thúc phản đồ này, điều này cũng giải quyết được nỗi lo trong lòng cô.
Xe chậm rãi tiến vào biệt thự, từ xa Nguyệt Vô Tình đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc chờ ở cửa, nhất thời kinh ngạc.
“Minh Triệt? Tại sao anh ta lại ở đây?”
“Anh ta tự nguyện xin đi cùng.”
Lúc nghe An Tuyển Hoàng nói xong, Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy kỳ quái.
Nguyệt Vô Tình mím môi, sắc mặt thờ ơ.
Buổi tối Dạ Cô Tinh gọi người làm theo giờ đến nấu bữa tối, sau khi ăn xong, Dạ Cơ Sơn đi ra ngoài tản bộ.
Dạ Cô Tinh nghe điện thoại, cũng vội vàng đi ra ngoài.
Không gian lớn như vậy, chỉ còn Minh Triệt và Nguyệt Vô Tình.
Người trước, đang xem bóng rổ NBA, say sưa hứng thú, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên phải.
Người sau, rửa tay pha trà, hết sức tập trung, động tác tao nhã.
“Nguyệt thần côn, không định mời tôi uống một chén sao?” Nhìn thấy anh bắt đầu thưởng trà, người nào đó mở miệng trêu chọc.
Có trời mới biết, anh ta đã chờ cơ hội bắt chuyện bao lâu rồi.
Cái tên này, thích giả bộ tao nhã, pha trà thì cứ pha trà, thao tác đẹp mắt như thế làm gì vậy, định thu hút sự chú ý của người khác sao!
“Muốn uống thì tự mình pha.”
Hiếm khi Minh Triệt không buồn cũng không giận, vừa cười vừa đi tới bàn trà phía trước, đưa tay rót cho mình một chén, gần đầy.
Thấy thế, lông mày Nguyệt Vô Tình giật giật, không nói lời nào.
Ngửa đầu uống một ngụm, toàn bộ vào bụng.
Minh Triệt vẫn chưa hết khát, rót ba chén liên tiếp, chén nào cũng một hơi uống hết, lông mày Nguyệt Vô Tình càng nhíu chặt.
Đến chén thứ tư, không biết anh lấy từ đâu một cái bát to, xách ấm lên đổ vào.
“Đủ rồi!” Nguyệt Vô Tình không thể nhịn được nữa, đưa tay ngăn động tác của anh ta lại.
Đáy lòng Minh Triệt run lên, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy một tay đối phương đang giữ bàn tay phải của mình, bàn tay mát lạnh, xúc cảm tinh tế, khớp xương thon dài.
“Uống trà, quan trọng là thưởng trà. Nếu như anh khát, uống nước cũng được, uống rượu cũng được, đừng lãng phí trà của tôi.”
Nói xong, giành lấy ấm trà trong tay anh ta.
Lập tức có cảm giác bị cướp đoạt, trong mắt Minh Triệt hiện lên một tia buồn vô cớ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Anh ta biết rõ, với kiểu người “thần tiên” như Nguyệt Vô Tình, chỉ có thể… từ từ mưu tính!
“Nhưng ông đây cứ thích uống trà đó.”
Lạnh lùng cười nói, “Tự mình đi mà pha.”
Minh Triệt thẳng lưng, ghé sát vào, “Làm sao bây giờ, tôi chỉ thích uống trà anh pha đấy…”
Ánh mắt sáng rực.
Nguyệt Vô Tình cười gằn, tránh về phía sau, “Xin lỗi, không phải ai cũng có tư cách đó.”
“Tôi uống rồi đó, vậy có phải là, tôi cũng đã có tư cách?” Đôi mắt hoa đào tràn đầy vui vẻ, có phần bỡn cợt.
Nguyệt Vô Tình bình thản.
“Uống như trâu, không tính.”
Ý là, anh có uống rồi, cũng không có tư cách, bởi vì, coi như không uống.
“Anh!”
Cạch –
Để chén trà xuống, lạnh lùng, “Anh cứ tự nhiên, tôi không tiếp.”
Đứng dậy, đi lên lầu, áo đỏ phất phơ, mái tóc như thác nước, thoáng chốc biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Phịch –
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Minh Triệt nghiến răng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không thể làm gì.
Anh ta lắc đầu, nhớ lại hình ảnh người nào đó kiêu ngạo đứng lên, lại cảm thấy có phần đáng yêu.
Hừ —
Minh Triệt tự khinh bỉ bản thân mình, “Trời ạ, mình mất não rồi…”
Thích cái gì không thích, lại đi thích bị ngược!
Đột nhiên, ánh mắt ngừng lại, nhìn vào chén trà mà Nguyệt Vô Tình đã uống, hai mắt sáng lên.
Giống như ma xui quỷ khiến, anh ta cầm chén lên, để sát vào mũi, khẽ ngửi –
“Thơm quá…”
Tối nay, Minh Triệt đi ngủ sớm, anh ta nằm trong chăn, tay nắm chén trà kia, cẩn thận vuốt vuốt.
Cái chén gốm này, thật trơn nhẵn, giống như tay người kia, trắng trẻo mịn màng, xúc cảm trào dâng…
Trong nháy mắt, hô hấp của anh ta hơi loạn, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.
Ánh trăng sáng tỏa, đêm khuya thanh vắng.
Anh ta nằm mơ.
Trong mơ, có một người mặc áo đỏ phiêu đãng ở trước mặt hắn, còn anh lại mặc một chiếc áo blouse trắng, đang cầm dao giải phẫu.
Anh ta đưa tay, muốn vén áo đỏ trước mắt, nhưng lại thấy mình không đủ sức.
Cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn không được, bực quá, thế là cầm dao giải phẫu quơ loạn trước mắt.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Minh Triệt kinh ngạc phát hiện, mình đang ở một căn phòng tân hôn, trên tường dán chữ hỉ đỏ thẫm, bên trong khung hình, một nam một nữ dựa sát vào nhau cười tươi.
Đến gần nhìn, suýt nữa kinh sợ.
Thấy mình mặc vest, còn… Nguyệt Vô Tình mặc váy cưới?!
Mái tóc rủ xuống như thác nước, đôi mắt lam trong suốt, dung mạo hút hồn, cả một màn phong tình tươi đẹp tuyệt mỹ hiện ra.
Không biết là khi nào, anh ta đi đến bên giường, vén tấm vải đỏ lên.
Nguyệt Vô Tình thân trần vẫy tay mời gọi…
Minh Triệt cảm thấy mình như mê muội rồi, nhưng vẫn không quan tâm mà nhào tới.
“Anh sẽ hối hận đó.”
“Tôi chưa từng hối hận.”
Anh ta nghe thấy mình thốt ra lời đó, âm điệu mạnh mẽ.
Rồi sau đó, nến đỏ chăn ấm, một khắc tựa nghìn vàng…
Chương 32: Trả giá, rượu ngọt đau lòng
Dòng người huyên náo, ánh đèn lộng lẫy.
Cuộc sống về đêm của người Hồng Kông vừa mới bắt đầu.
Nơi này là phố bar nổi tiếng, nam nam nữ nữ khoác vai mà đi.
Mùi rượu lất phất, mơ hồ đang lên men.
Thiệu Diệp vô cùng kinh ngạc, Dạ Cô Tinh thế mà lại hẹn mình gặp mặt ở chỗ như thế này.
Anh ta nâng cổ tay, mắt nhìn đồng hồ, chỉ có thể cười khổ.
Lần đầu tiên trong đời đến trễ, cảm xúc thật khó nói nên lời.
Một đường đi tới, đón lấy vô số ánh mắt của những người phụ nữ, rốt cuộc sau khi đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, tìm được —— “Rượu ngọt đau lòng” mà Dạ Cô Tinh nói tới.
“Chào anh, anh đi một người sao?” Bà chủ quyến rũ động lòng lắc lắc cặp mông to tiến lên, khuôn mặt trang điểm đậm nở nụ cười nhẹ nhàng, mang đầy ẩn ý.
“Tôi có hẹn người.” Lễ phép đáp lại, trong mắt không thấy chút xem thường nào.
Bà chủ huýt sáo, đưa tay xoa bả vai anh ta.
Anh ta chặn lại, đẩy ra, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn uống vài ly.”
Bà chủ bĩu môi, mắt lộ ra tiếc nuối, vốn cho rằng bắt được khách sộp, không ngờ, lại là người thô kệch không hiểu phong tình.
Cũng được.
“Xuân, mang vị khách này lên lầu hai.”
“Vâng, chị La.”
“Cảm ơn.”
Quay người, rời đi, bóng lưng cao gầy khiến người ta không khỏi lưu luyến.
Khẽ thở dài, cô ta đã nửa tháng không được gần đàn ông, đêm dài đằng đẵng, nên làm thế nào cho phải đây…
Xuyên qua hành lang gấp khúc ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một căn phòng riêng ở tầng hai.
Thiệu Diệp đẩy cửa vào, vô ý thức nhíu chặt lông mày.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ không rõ, mang theo một loại hơi thở dâm đãng, nếu như không phải thân phận của Dạ Cô Tinh biến nặng thành nhẹ nhàng, không thể đắc tội, thì anh ta đã không chút do dự xoay người rời đi.
Chỗ như vậy, đối với một người luôn luôn gia giáo khắc nghiệt, vô cùng tự hạn chế như anh ta mà nói, không thể nào tiếp thu được.
Đợi quen với bóng tối, có thể nhìn thấy, lại không thấy bóng dáng ai cả.
Anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị người khác trêu đùa, “Shit!”
“Chuyện gì chọc cho Thiệu tổng giận dữ như vậy, nói ra nghe thử, xem tôi có thể giúp gì được không?”
Thiệu Diệp giật mình, theo tiếng nói nhìn lại, ở bên ngoài cửa sổ sát đất cách ban công, phát hiện bóng dáng của Dạ Cô Tinh.
“Bật đèn.”
Anh ta lại làm theo một cách vô điều kiện, hành động làm ra phản ứng đã nhanh hơn tư duy.
Lạch cạch ——
Ánh đèn đột nhiên sáng lên, Dạ Cô Tinh cũng từ ban công quay người đi vào phòng, đóng cửa sổ, kéo màn, động tác lưu loát lại dứt khoát.
Thiệu Diệp sớm đã sững sờ tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn.
Người phụ nữ ăn mặc áo jacket da siêu ngắn, mở rộng khóa kéo, không khó nhìn ra, bên trong là một bộ đồ dây bó sát người, váy ngắn giày boot, tóc búi lên cao, kính râm còn gác ở trên sống mũi, nụ cười nhàn nhạt lộ ra một tia hào phóng không kềm chế được.
“Giống không?”
“Giống cái gì?” Thiệu Diệp đầu óc trống rỗng.
Ngoại hình thế này cũng khác quá xa so với lần đầu tiên nhìn thấy cô, khiến anh ta… Khó mà thích ứng.
“Niếp Niếp.”
Thiệu Diệp như bị sét đánh, trong mắt viết đầy không dám tin.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Không phải gọi như vậy sao? Hội chị em săn chuối? Gọi thế có quá trực tiếp không?”
Một giọng tiếng Quảng Đông lưu loát, lần nữa khiến Thiệu Diệp kinh ngạc.
“Cô đến cùng là ai?”
“Dạ Cô Tinh, hoặc là, Athena.”
“Cô biết nói tiếng Quảng Đông?” Đáy mắt tinh quang lóe lên tức thì.
“Tôi không chỉ biết nói tiếng Quảng Đông, còn biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Thuỵ Điển, tiếng Latinh… Anh có muốn nghe không?”
“Cô!”
Dạ Cô Tinh bĩu môi, lập tức không còn hứng thú trêu chọc, nói thật, cô không thích đàn ông quá mức cứng nhắc.
Ừ… An Tuyển Hoàng là ngoại lệ.
Muốn nói, An Tuyển Hoàng cũng không thể gọi là cứng nhắc, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, nhưng không chịu được nếu anh đột nhiên trở nên dễ thương!
Xưa nay sẽ không nghiêm trang nói đạo lý…
Sẽ chỉ nghiêm trang nói lời trêu ghẹo…
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh như cô gái nhỏ có chồng thì có mọi thứ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chồng nhà mình tốt, có tiền có quyền, còn tri kỷ quan tâm, năng lực dũng mãnh không nói, mấu chốt là thuận tiện đẩy ngã.
Dưới tình huống bình thường, cô có hứng thú quậy phá, người kia đều sẽ vô điều kiện dung túng…
Mặc dù, đến cuối cùng thua thiệt vẫn là chính cô.
“Được rồi.” Quay người ngồi xuống ghế sô pha, “Nói chính sự. Xin hỏi Thiệu tổng, tôi nhận lời hợp tác với TVB lúc nào vậy?”
Thiệu Diệp xem như đã được mở mang tầm mắt trướcc tốc độ trở mặt của người phụ nữ này rồi.
Cho nên cũng không vòng vo nữa, nơi này khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông, anh ta cũng không muốn ở lại đây lâu.
“Lúc trước chúng ta đã nói rồi, không phải sao?”
“Tôi nhớ lúc đó, Thiệu tổng nói muốn thương lượng với ban giám đốc, cho nên, chúng ta vẫn chưa đi tới quyết định cuối cùng.”
Dạ Cô Tinh không nhanh không chậm, bình tĩnh thong dong.
“Điều kiện là Tinh Huy gia nhập bên sản xuất, đồng thời phụ trách một nửa mức đầu tư, hiện tại tôi đồng ý, như vậy cô Dạ có phải hay không cũng nên đưa ra thành ý?”
“Xùy ——” Lạnh giọng cười một tiếng, “Thiệu tổng, chỉ sợ anh còn chưa hiểu tình huống bây giờ thì phải?”
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt trầm tĩnh.
Trong lòng lại lộp bộp một tiếng, quả nhiên muốn trả giá sao?
Rút ra một điếu thuốc, cầm trong tay tinh tế thưởng thức, Dạ Cô Tinh giương mắt, ánh mắt bình thản.
“Thiệu tổng hẳn phải biết, cái gì gọi là trước khác nay khác.”
“Có ý gì?” Người đàn ông cắn răng, không đến một khắc cuối cùng, anh ta cũng không muốn nhả ra.
Thế nhưng mà, gặp phải Dạ Cô Tinh, anh ta cũng chỉ có thể nhận thua.
“Điều kiện thỏa thuận lúc trước, chỉ có thể được sử dụng ở thời điểm đó, về phần hiện tại…”
“Cô muốn đổi ý?!” Người đàn ông trợn mắt nhìn.
Dạ Cô Tinh lại giống như không phải chuyện của mình, rất thản nhiên.
“Tôi đã đồng ý qua cái gì vậy? Tôi với anh, ngay cả thỏa thuận ngoài miệng đều không có, nên sao có thể nói là đổi ý được. Ngược lại tôi muốn hỏi một chút, TVB đơn phương tuyên bố muốn hợp tác với tôi, đã được sự cho phép của tôi chưa? Anh đã nói với Tinh Huy, nói với người đại diện của tôi chưa?”
Thiệu Diệp á khẩu không trả lời được.
Lúc đầu chuyện này anh ta đã làm không vẻ vang gì.
Nhưng có Emperor nhìn chằm chằm, thậm chí còn định dùng cổ phần công ty để lôi kéo Dạ Cô Tinh, anh ta mới phải xuống tay trước.
“Không còn gì để nói nữa à? Cái gì gọi là trả đũa, tôi xem như được mở rộng tầm mắt. Tôi không truy cứu anh lừa đời lấy tiếng, nhưng anh trách tôi vì tư lợi mà bội ước, Thiệu tổng, anh có thể nói chuyện có lý hơn chút được không?”
Người đàn ông mặt đỏ tới mang tai.
“Bây giờ tin tức hợp tác đã truyền ra ngoài, cô có yêu cầu gì?”
Cô búng tay một cái, “Sảng khoái!”
“Thứ nhất, Tinh Huy muốn chiếm 60% đầu tư, đương nhiên, phân phối lợi ích lợi nhuận cũng phải chia theo tỉ lệ này, hơn nữa, nhân viên công tác sẽ do TVB tự giải quyết.”
Sắc mặt Thiệu Diệp tái xanh.
Đây chính là hành vi của bọn cướp!
Khinh người quá đáng!
Lợi nhuận chiếm đầu to còn chưa tính, còn bắt anh ta tìm người, tìm người là việc nhỏ, nhưng chỉ mình tiền lương cộng lại đã là một mức phí chi tiêu không nhỏ.
Lòng dạ của người phụ nữ này… thật sự đen quá đen!
“Cô chắc chắc bộ phim này có thể kiếm tiền?”
“Tôi đã xem qua kịch bản, cũng không tệ lắm, năng lực của biên kịch cũng được. Ở loại tình huống này, giao cho TVB không nhất định có thể kiếm lời, nhưng nếu để Tinh Huy vận hành, tôi không sợ thua thiệt.”
Ngụ ý chính là, anh chính là tài nghệ không bằng người.
Thiệu Diệp xuýt nữa giận tím người.
Sống mấy chục năm, lần đầu tiên bị một người phụ nữ ép tới như vậy.
Anh ta cảm thấy phẫn nộ, lại cũng không thể tránh được.
Bởi vì, quyền chủ động đều ở trong tay đối phương, anh ta không có bất kỳ thứ gì để lên tiếng cả.
“Thứ hai.” Không để ý đến sắc mặt người đàn ông biến ảo thế nào, Dạ Cô Tinh tiếp tục nói, “Trong chuyện tuyển diễn viên, tôi muốn quyền quyết định tuyệt đối.”
“Cô Dạ, cô không cảm thấy mình quá đáng sao?!”
“Không ngại hãy nghe tôi nói hết.”
Thiệu Diệp kềm chế tính tình, ngồi lại.
“Đầu tiên, với vai trò là người bên phía đầu tư, bất kỳ quyết định nào của tôi, cũng là vì bộ phim, lấy việc tuyển diễn viên làm ví dụ, tôi cũng sẽ không chọn diễn viên rác rưởi phối hợp diễn với mình, tự hủy danh tiếng.”
“Còn nữa, tình hình của TVB bây giờ, nói dễ nghe một chút, gọi là phát triển trì trệ, còn nói khó nghe, thì chính là kéo dài hơi tàn! Tất nhiên, ngay từ đầu tìm tới tôi đã nói rõ, chính anh cũng ý thức được vấn đề. Không có đạo diễn và diễn viên tốt, chỉ có một kịch bản tốt, cho dù có quay thành phim, cũng chẳng tốt được tới đâu.”
“Thật ra tôi không quan trọng, dù sao, ngoài TVB, còn có Emperor, lựa chọn bất kỳ một nhà nào thì đối với tôi cũng chẳng khác nhau là mấy.”
“Anh muốn đoạt lại thị trường phim Hong Kong cho TVB, mà tôi là càng coi trọng lợi ích thực tế hơn, theo lý thuyết, giữa chúng ta cũng không xung đột, cái này phải xem anh nghĩ như thế nào.”
“Có câu ngạn ngữ thế này, không thả con săn sắt, sao bắt được cá rô. Từ góc độ đầu tư, rủi ro và lợi ích, tỷ lệ thuận với nhau.”
Sửa sang lại ống tay áo, Dạ Cô Tinh đứng dậy, “Hi vọng Thiệu tổng suy nghĩ kỹ, hợp tác vui vẻ hay là gặp nhau ở toà án, quyền lựa chọn nằm trong tay anh.”
“Đây là uy hiếp?” Người đàn ông nở nụ cười lạnh lùng, giọng nói trầm thấp rét lạnh.
“Anh cũng có thể hiểu như vậy.” Nhún nhún vai, bộ dáng nhẹ nhõm.
“Anh cứ suy nghĩ thật kỹ, thời gian không đợi người, tôi đi trước…”
“Tôi, đồng, ý.”
“Hợp tác vui vẻ.” Cô đưa tay ra.
Người đàn ông đứng dậy, mặc áo vest, lạnh lùng liếc nhìn cô, đẩy cửa rời đi.
Rầm ——
Kèm theo một tiếng đập cửa, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, thu tay lại, rút ra khăn giấy lau lau.
“Đúng là đàn ông, sợ nhất thua không nổi…”
Đáy mắt lại xẹt qua đắc ý, cười như gió xuân ấm áp.
Quả nhiên, cảm giác kiếm tiền chính là sảng khoái, không quan hệ người này có tiền hay là không có tiền…
“Huy Nguyệt, chị gái em lại giúp em đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn.”
“Cái gì cơ?”
“Vừa rồi, phía TVB…”
Nghe xong toàn bộ quá trình, Dạ Huy Nguyệt thay cậu ấm nhà họ Thiệu kia mặc niệm ba giây.
“Nói như vậy, công ty chúng ta có thể bắt đầu buông tay buông chân làm một vố lớn ở Hong Kong?”
“Em cũng chỉ nhìn thấy Hong Kong thôi à?”
Đầu kia lặng yên, một loại suy đoán nào đó lóe qua bộ não, nhanh đến mức để cho anh ấy không kịp bắt lấy.
“Chị, chị có ý gì?” Không còn cười đùa tí tửng, Dạ Huy Nguyệt trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảng Victoria đèn đuốc sáng trưng, rất đông tàu hàng, du thuyền… đang neo chờ đợi ra khơi.
“Em nói xem, từ Hong Kong đến Hollywood, có bao xa?”
Huy Nguyệt kinh ngạc.
…
Dạ Cô Tinh đeo kính đen lên, xuống lầu tính tiền.
Trong tay bà chủ kẹp điếu thuốc, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa ở quầy hàng, cười quyến rũ động lòng.
Khói mịt mùi khắp khuôn mặt.
“Chơi chán rồi à?” Mắt lộ ra ranh mãnh.
Dạ Cô Tinh vén tóc rối bên tai, vòng tai to đong đưa ở dưới ngọn đèn, trên đó khảm nạm kim cương vỡ giá rẻ lóe sáng khiến người đau mắt.
Môi đỏ như lửa, “Cũng không tệ lắm.”
“Hút không?” Bà chủ đưa qua hộp thuốc lá, thuốc lá dành cho nữ vô cùng đáng yêu, trên chỗ đầu lọc có in hình trái tim.
Bàn tay trắng nõn thon dài lấy ra một điếu, “Cảm ơn.”
“Cần châm lửa không?”
“Không cần. Vừa rồi đã hút rồi.”
“Hút thuốc sau khi “xong chuyện”?”
“Uh huh.”
Người đối diện cười một tiếng, ý nghĩ trong đó không cần nói cũng biết.
“Uống một ly không?” Bà chủ nhiệt tình đề nghị.
“Không, còn có chuyện làm ăn.”
“Vậy sao… Vậy tôi không quấy rầy cô phát tài. Có thời gian tùy thời tới chơi, tôi thấy cô cũng khá thú vị…”
“Tôi sẽ tới.”
Đi ra cửa chính quán bar, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cong môi cười.
Quay người, nhìn tấm biển đèn neon chắp vá—— Rượu, ngọt, đau, lòng.
Xem ra, cô ngụy trang được không tệ…
Rất nhanh, tin tức về nữ diễn viên mới đoạt giải Oscar Athena đến Hong Kong đã lan truyền nhanh chóng.
Nếu như nói, Dạ Cô Tinh trước đây là nữ diễn viên có vị trí tương đối cao tại Trung Quốc, nhờ đầu tư cho bộ phim “Rose & Lion” mà tiếng tăm vang dội; còn cô của ngày hôm này, chính là gương mặt tầm cỡ quốc tế —
Nữ diễn viên đoạt giải Oscar, gương mặt trang bìa của tuần san quốc tế “Times”, người được Hollywood săn đón, biểu tượng thời trang xuất sắc trên sàn diễn, đón nhận nhiều ưu ái…
Cứ nhắc tới thân phận nào, thì cũng đều “kinh ngạc”!
Thế nên, so với lần trước tới đây thì đúng là, một trời một vực.
Hãng phim Thiệu thị TVB nhân cơ hội này, tổ chức buổi họp báo, công bố hợp tác cùng Điện ảnh Tinh Huy trong bộ “Thời niên thiếu”, do tân ảnh hậu Athena Ye đảm nhiệm vai nữ chính.
Dư luận xôn xao.
“Thiệu thị nhanh tay thật, mới có vài ngày, đã đạt được hợp tác với Dạ Cô Tinh.”
“TVB tưởng như đang suy sụp, vậy mà lần này, lại có thể lội ngược dòng. Emperor bên kia sợ là đang sốt ruột rồi…”
“Cũng không thể nói như vậy được. Danh tiếng Dạ Cô Tinh cao hơn nữa thì cũng chỉ là một mình lực yếu, muốn một bước lên trời, xoay chuyển tình thế cũng không phải là việc đơn giản.”
Nghe vậy, người nọ liền lắc đầu, “Anh quên rồi sao, đằng sau cô ấy còn có Điện ảnh Tinh Huy nữa.”
“Cái này…”
“Đừng nghĩ nhiều, cũng không phải chuyện của chúng ta. Nếu như, hai bên đối đầu càng kịch liệt càng hay, biết đâu là có gì đó bất ngờ, chúng ta kiểu gì cũng có tin tức…”
Lúc đó, Dạ Cô Tinh còn không biết tin tức này, cô từ sân bay đón Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình, rồi đi thẳng về biệt thự trên núi Thái Bình.
“Tiểu Diệp Tử, có tin tức của cỏ Long Dương không?” Dạ Cô Tinh lái xe, nhìn không chớp mắt.
“Có thể xác định là ở nhà họ Hướng, nhưng canh chừng rất chặt chẽ, chỉ có Hướng Ký biết rõ.”
“Thế con có dự định làm gì?”
“Nhất định phải lấy được cỏ Long Dương, Bang Tam Hợp cũng phải xử lý.”
Gần hai tháng, tranh chấp giữa Dạ Xã và nhà họ Hướng đã tới giai đoạn gay cấn, các tổ chức xã hội đen ở phía nam cũng ầm ầm nổi dậy.
Dạ Thất, Đường Nghiêu, cùng với Sầm Liệt ba người đồng thời chỉ huy, có xưởng chế tạo vũ khí ở thành phố A hậu thuẫn, súng ống đạn dược của Dạ Xã rất dồi dào, luôn chiếm thế thượng phong.
Nhưng Bang Tam Hợp cũng không phải trái hồng mềm mặc cho người ta nắn, họ cũng đã thu mua súng ống từ Myanmar, hung hăng đánh trả.
Ban đầu đối tượng hợp tác mà Hướng Ký chọn là Bang Tam Long ở Việt Nam, không ngờ, đối phương lại từ chối, nên anh ta phải vòng sang Myanmar.
Như thế, giá thành bị đẩy lên cao, lâu dần hao tổn, căn bản không phải là đối thủ của Dạ Xã, nhưng đối phó Bang Tam Hợp cũng không thể gấp gáp.
Thứ mà Dạ Cô Tinh muốn làm, lại rất đơn giản, thứ nhất là tìm cỏ Long Dương, thứ hai là chia rẽ nội bộ Bang Tam Hợp.
Xã hội ngày nay là xã hội pháp trị, không phải đấu đá như những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước, nên khi Dạ Xã và Bang Tam Hợp trực tiếp đối đầu, cho dù có thắng, cũng dễ gây ra nghi ngờ.
Hắc bạch hai bên không chịu thua kém, giờ đây hắc đạo rục rịch, bạch đạo cũng sẽ không ngồi yên phớt lờ.
Vì vậy, Dạ Cô Tinh không muốn làm to chuyện.
Đương nhiên, cô cũng không phải là tham muốn địa bàn của Bang Tam Hợp, nói thật, phía Nam Trung Quốc rộng lớn như vậy cũng đã ở trong tay cô, chẳng lẽ lại để ý một cái Hong Kong nhỏ bé sao?
Cái cô muốn, chỉ đơn giản là yên ổn!
Nếu như Bang Tam Hợp không hiểu, cũng đừng trách cô lòng dạ ác độc.
Tóm lại, phải dạy cho nhà họ Hướng một bài học!
“Sư phụ, còn một chuyện nữa.” Dạ Cô Tinh suy nghĩ, quyết định nói ra sự thật.
“Ồ? Có chuyện gì đáng để con suy nghĩ như vậy, còn ấp a ấp úng?”
“Phạm Âm Ngã của Kim Tước môn.”
Sắc mặc điềm đạm của Dạ Cơ Sơn bỗng nhiên trầm xuống.
“Nhắc tới cái tên phải bội ấy làm gì?”
“Sư phụ không muốn báo thù sao?”
Đừng tưởng rằng những người điềm đạm sẽ có trái tim mềm yếu, chí ít thì Dạ Cơ Sơn không phải như vậy.
Nếu không, cũng không thể đào tạo lên được một người yêu ghét rõ ràng như Dạ Cô Tinh.
“Năm đó Phạm Âm Ngã rời núi Phiêu Miễu, lưu lạc tới Hong Kong, chỉ trong một năm ngắn ngủi, đã có thể Đông Sơn tái khởi. Dựa vào kiến thức phong thuỷ học được trước đây mà có tên tuổi trong giới phong thủy ở Hong Kong, lại sáng lập Kim Tước môn, thu mua phần lớn đất đai vùng Tân Giới, ruộng đất màu mỡ phía Nam, chọn phía Bắc núi Đại Vụ, khai sơn lập phái.”
Nguyệt Vô Tình mở miệng, chậm rãi nói, mấy năm gần đây, anh ta tuy là dốc sức cho An Tuyển Hoàng, nhưng không bao giờ quên nỗi nhục của sư môn, luôn luôn theo dõi bước đi của Phạm Âm Ngã.
Tất nhiên, cũng không ít lần gây cản trở.
Dạ Cơ Sơn cười nhạt, “Lão ta trái lại ung dung tự tại.”
Dạ Cô Tinh nghe vậy, “Nói như vậy, sư phụ đã quyết định rồi?”
Ông bất đắc dĩ bật cười, “Nhóc con này, đừng tưởng sư phụ già rồi, thì không biết con đang định làm gì. Thôi cũng được, nhân quả tuần hoàn, năm đó lão ta làm hại nhiều người trong phái Tuyền Cơ của chúng ta, hôm nay, rõ ràng cũng là ý trời, báo ứng đúng vậy. Con có dự định gì thì cứ hành động, không cần để ý tới thầy đâu…” Dạ Cô Tinh cười một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ có điều.” Sắc mặt ông lập tức đanh lại, “Không thể tạo nghiệt.”
“Sư phụ yên tâm, con có chừng mực.”
Ông thở dài nặng nề, “Nhóc con, thầy chỉ muốn tốt cho con…”
Cô chết đi sống lại đã là một chuyện trái ý trời, nếu như còn làm chuyện ác, chỉ sợ sẽ tổn hại âm đức.
Thật vất vả mới thay đổi được số mệnh của đứa bé “Thiên Sát Cô Tinh” này, ông không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cô nói: “Con hiểu rồi.”
Ông cụ hài lòng gật đầu.
Nguyệt Vô Tình cũng đã có suy đoán, nhớ tới trước đây xem chỉ tay cho sư muội, nhìn thấy “số mệnh nhiều ngang trái, ắt phải chết trẻ”… Hiện giờ, âm thầm kinh sợ giật mình.
Thiên cơ không thể tiết lộ, quẻ tượng hỗn loạn, dường như bây giờ cũng đã có lời giải thích thỏa đáng.
Sáng tỏ thông suốt, chỉ biết nói rằng, thì ra là thế.
“Nói như vậy, sư muội đã kế hoạch rồi đúng không?” Nguyệt Vô Tình cười nhạt nói, một thân áo đỏ, tuyệt diễm bức người.
Ánh mắt khẽ nhấp nháy, “Có thể nhìn ra sao?”
“Đệ tử đắc ý của sư phụ, sẽ không để cho người ta thất vọng.”
“Quá khen rồi.”
“Ta chỉ nói thật thôi mà.”
Dạ Cô Tinh cười hàm ý sâu xa.
Quả thật cô đã có kế hoạch, một khi thành công, không chỉ có Bang Tam Hợp xong đời, mà tiếp theo Kim Tước môn của Phạm Âm Ngã cũng sẽ gặp họa.
Nhưng, trước tiên, cô cần phải xem thái độ của Dạ Cơ Sơn…
Bây giờ xem ra, sư phụ cũng không có thiện cảm đối với người sư thúc phản đồ này, điều này cũng giải quyết được nỗi lo trong lòng cô.
Xe chậm rãi tiến vào biệt thự, từ xa Nguyệt Vô Tình đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc chờ ở cửa, nhất thời kinh ngạc.
“Minh Triệt? Tại sao anh ta lại ở đây?”
“Anh ta tự nguyện xin đi cùng.”
Lúc nghe An Tuyển Hoàng nói xong, Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy kỳ quái.
Nguyệt Vô Tình mím môi, sắc mặt thờ ơ.
Buổi tối Dạ Cô Tinh gọi người làm theo giờ đến nấu bữa tối, sau khi ăn xong, Dạ Cơ Sơn đi ra ngoài tản bộ.
Dạ Cô Tinh nghe điện thoại, cũng vội vàng đi ra ngoài.
Không gian lớn như vậy, chỉ còn Minh Triệt và Nguyệt Vô Tình.
Người trước, đang xem bóng rổ NBA, say sưa hứng thú, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên phải.
Người sau, rửa tay pha trà, hết sức tập trung, động tác tao nhã.
“Nguyệt thần côn, không định mời tôi uống một chén sao?” Nhìn thấy anh bắt đầu thưởng trà, người nào đó mở miệng trêu chọc.
Có trời mới biết, anh ta đã chờ cơ hội bắt chuyện bao lâu rồi.
Cái tên này, thích giả bộ tao nhã, pha trà thì cứ pha trà, thao tác đẹp mắt như thế làm gì vậy, định thu hút sự chú ý của người khác sao!
“Muốn uống thì tự mình pha.”
Hiếm khi Minh Triệt không buồn cũng không giận, vừa cười vừa đi tới bàn trà phía trước, đưa tay rót cho mình một chén, gần đầy.
Thấy thế, lông mày Nguyệt Vô Tình giật giật, không nói lời nào.
Ngửa đầu uống một ngụm, toàn bộ vào bụng.
Minh Triệt vẫn chưa hết khát, rót ba chén liên tiếp, chén nào cũng một hơi uống hết, lông mày Nguyệt Vô Tình càng nhíu chặt.
Đến chén thứ tư, không biết anh lấy từ đâu một cái bát to, xách ấm lên đổ vào.
“Đủ rồi!” Nguyệt Vô Tình không thể nhịn được nữa, đưa tay ngăn động tác của anh ta lại.
Đáy lòng Minh Triệt run lên, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy một tay đối phương đang giữ bàn tay phải của mình, bàn tay mát lạnh, xúc cảm tinh tế, khớp xương thon dài.
“Uống trà, quan trọng là thưởng trà. Nếu như anh khát, uống nước cũng được, uống rượu cũng được, đừng lãng phí trà của tôi.”
Nói xong, giành lấy ấm trà trong tay anh ta.
Lập tức có cảm giác bị cướp đoạt, trong mắt Minh Triệt hiện lên một tia buồn vô cớ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Anh ta biết rõ, với kiểu người “thần tiên” như Nguyệt Vô Tình, chỉ có thể… từ từ mưu tính!
“Nhưng ông đây cứ thích uống trà đó.”
Lạnh lùng cười nói, “Tự mình đi mà pha.”
Minh Triệt thẳng lưng, ghé sát vào, “Làm sao bây giờ, tôi chỉ thích uống trà anh pha đấy…”
Ánh mắt sáng rực.
Nguyệt Vô Tình cười gằn, tránh về phía sau, “Xin lỗi, không phải ai cũng có tư cách đó.”
“Tôi uống rồi đó, vậy có phải là, tôi cũng đã có tư cách?” Đôi mắt hoa đào tràn đầy vui vẻ, có phần bỡn cợt.
Nguyệt Vô Tình bình thản.
“Uống như trâu, không tính.”
Ý là, anh có uống rồi, cũng không có tư cách, bởi vì, coi như không uống.
“Anh!”
Cạch –
Để chén trà xuống, lạnh lùng, “Anh cứ tự nhiên, tôi không tiếp.”
Đứng dậy, đi lên lầu, áo đỏ phất phơ, mái tóc như thác nước, thoáng chốc biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Phịch –
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Minh Triệt nghiến răng tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không thể làm gì.
Anh ta lắc đầu, nhớ lại hình ảnh người nào đó kiêu ngạo đứng lên, lại cảm thấy có phần đáng yêu.
Hừ —
Minh Triệt tự khinh bỉ bản thân mình, “Trời ạ, mình mất não rồi…”
Thích cái gì không thích, lại đi thích bị ngược!
Đột nhiên, ánh mắt ngừng lại, nhìn vào chén trà mà Nguyệt Vô Tình đã uống, hai mắt sáng lên.
Giống như ma xui quỷ khiến, anh ta cầm chén lên, để sát vào mũi, khẽ ngửi –
“Thơm quá…”
Tối nay, Minh Triệt đi ngủ sớm, anh ta nằm trong chăn, tay nắm chén trà kia, cẩn thận vuốt vuốt.
Cái chén gốm này, thật trơn nhẵn, giống như tay người kia, trắng trẻo mịn màng, xúc cảm trào dâng…
Trong nháy mắt, hô hấp của anh ta hơi loạn, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.
Ánh trăng sáng tỏa, đêm khuya thanh vắng.
Anh ta nằm mơ.
Trong mơ, có một người mặc áo đỏ phiêu đãng ở trước mặt hắn, còn anh lại mặc một chiếc áo blouse trắng, đang cầm dao giải phẫu.
Anh ta đưa tay, muốn vén áo đỏ trước mắt, nhưng lại thấy mình không đủ sức.
Cố gắng nhiều lần, nhưng vẫn không được, bực quá, thế là cầm dao giải phẫu quơ loạn trước mắt.
Khung cảnh đột nhiên thay đổi, Minh Triệt kinh ngạc phát hiện, mình đang ở một căn phòng tân hôn, trên tường dán chữ hỉ đỏ thẫm, bên trong khung hình, một nam một nữ dựa sát vào nhau cười tươi.
Đến gần nhìn, suýt nữa kinh sợ.
Thấy mình mặc vest, còn… Nguyệt Vô Tình mặc váy cưới?!
Mái tóc rủ xuống như thác nước, đôi mắt lam trong suốt, dung mạo hút hồn, cả một màn phong tình tươi đẹp tuyệt mỹ hiện ra.
Không biết là khi nào, anh ta đi đến bên giường, vén tấm vải đỏ lên.
Nguyệt Vô Tình thân trần vẫy tay mời gọi…
Minh Triệt cảm thấy mình như mê muội rồi, nhưng vẫn không quan tâm mà nhào tới.
“Anh sẽ hối hận đó.”
“Tôi chưa từng hối hận.”
Anh ta nghe thấy mình thốt ra lời đó, âm điệu mạnh mẽ.
Rồi sau đó, nến đỏ chăn ấm, một khắc tựa nghìn vàng…
Chương 32: Trả giá, rượu ngọt đau lòng
Dòng người huyên náo, ánh đèn lộng lẫy.
Cuộc sống về đêm của người Hồng Kông vừa mới bắt đầu.
Nơi này là phố bar nổi tiếng, nam nam nữ nữ khoác vai mà đi.
Mùi rượu lất phất, mơ hồ đang lên men.
Thiệu Diệp vô cùng kinh ngạc, Dạ Cô Tinh thế mà lại hẹn mình gặp mặt ở chỗ như thế này.
Anh ta nâng cổ tay, mắt nhìn đồng hồ, chỉ có thể cười khổ.
Lần đầu tiên trong đời đến trễ, cảm xúc thật khó nói nên lời.
Một đường đi tới, đón lấy vô số ánh mắt của những người phụ nữ, rốt cuộc sau khi đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, tìm được —— “Rượu ngọt đau lòng” mà Dạ Cô Tinh nói tới.
“Chào anh, anh đi một người sao?” Bà chủ quyến rũ động lòng lắc lắc cặp mông to tiến lên, khuôn mặt trang điểm đậm nở nụ cười nhẹ nhàng, mang đầy ẩn ý.
“Tôi có hẹn người.” Lễ phép đáp lại, trong mắt không thấy chút xem thường nào.
Bà chủ huýt sáo, đưa tay xoa bả vai anh ta.
Anh ta chặn lại, đẩy ra, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn uống vài ly.”
Bà chủ bĩu môi, mắt lộ ra tiếc nuối, vốn cho rằng bắt được khách sộp, không ngờ, lại là người thô kệch không hiểu phong tình.
Cũng được.
“Xuân, mang vị khách này lên lầu hai.”
“Vâng, chị La.”
“Cảm ơn.”
Quay người, rời đi, bóng lưng cao gầy khiến người ta không khỏi lưu luyến.
Khẽ thở dài, cô ta đã nửa tháng không được gần đàn ông, đêm dài đằng đẵng, nên làm thế nào cho phải đây…
Xuyên qua hành lang gấp khúc ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một căn phòng riêng ở tầng hai.
Thiệu Diệp đẩy cửa vào, vô ý thức nhíu chặt lông mày.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ không rõ, mang theo một loại hơi thở dâm đãng, nếu như không phải thân phận của Dạ Cô Tinh biến nặng thành nhẹ nhàng, không thể đắc tội, thì anh ta đã không chút do dự xoay người rời đi.
Chỗ như vậy, đối với một người luôn luôn gia giáo khắc nghiệt, vô cùng tự hạn chế như anh ta mà nói, không thể nào tiếp thu được.
Đợi quen với bóng tối, có thể nhìn thấy, lại không thấy bóng dáng ai cả.
Anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị người khác trêu đùa, “Shit!”
“Chuyện gì chọc cho Thiệu tổng giận dữ như vậy, nói ra nghe thử, xem tôi có thể giúp gì được không?”
Thiệu Diệp giật mình, theo tiếng nói nhìn lại, ở bên ngoài cửa sổ sát đất cách ban công, phát hiện bóng dáng của Dạ Cô Tinh.
“Bật đèn.”
Anh ta lại làm theo một cách vô điều kiện, hành động làm ra phản ứng đã nhanh hơn tư duy.
Lạch cạch ——
Ánh đèn đột nhiên sáng lên, Dạ Cô Tinh cũng từ ban công quay người đi vào phòng, đóng cửa sổ, kéo màn, động tác lưu loát lại dứt khoát.
Thiệu Diệp sớm đã sững sờ tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn.
Người phụ nữ ăn mặc áo jacket da siêu ngắn, mở rộng khóa kéo, không khó nhìn ra, bên trong là một bộ đồ dây bó sát người, váy ngắn giày boot, tóc búi lên cao, kính râm còn gác ở trên sống mũi, nụ cười nhàn nhạt lộ ra một tia hào phóng không kềm chế được.
“Giống không?”
“Giống cái gì?” Thiệu Diệp đầu óc trống rỗng.
Ngoại hình thế này cũng khác quá xa so với lần đầu tiên nhìn thấy cô, khiến anh ta… Khó mà thích ứng.
“Niếp Niếp.”
Thiệu Diệp như bị sét đánh, trong mắt viết đầy không dám tin.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Không phải gọi như vậy sao? Hội chị em săn chuối? Gọi thế có quá trực tiếp không?”
Một giọng tiếng Quảng Đông lưu loát, lần nữa khiến Thiệu Diệp kinh ngạc.
“Cô đến cùng là ai?”
“Dạ Cô Tinh, hoặc là, Athena.”
“Cô biết nói tiếng Quảng Đông?” Đáy mắt tinh quang lóe lên tức thì.
“Tôi không chỉ biết nói tiếng Quảng Đông, còn biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Thuỵ Điển, tiếng Latinh… Anh có muốn nghe không?”
“Cô!”
Dạ Cô Tinh bĩu môi, lập tức không còn hứng thú trêu chọc, nói thật, cô không thích đàn ông quá mức cứng nhắc.
Ừ… An Tuyển Hoàng là ngoại lệ.
Muốn nói, An Tuyển Hoàng cũng không thể gọi là cứng nhắc, chỉ là hơi lạnh lùng một chút, nhưng không chịu được nếu anh đột nhiên trở nên dễ thương!
Xưa nay sẽ không nghiêm trang nói đạo lý…
Sẽ chỉ nghiêm trang nói lời trêu ghẹo…
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh như cô gái nhỏ có chồng thì có mọi thứ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chồng nhà mình tốt, có tiền có quyền, còn tri kỷ quan tâm, năng lực dũng mãnh không nói, mấu chốt là thuận tiện đẩy ngã.
Dưới tình huống bình thường, cô có hứng thú quậy phá, người kia đều sẽ vô điều kiện dung túng…
Mặc dù, đến cuối cùng thua thiệt vẫn là chính cô.
“Được rồi.” Quay người ngồi xuống ghế sô pha, “Nói chính sự. Xin hỏi Thiệu tổng, tôi nhận lời hợp tác với TVB lúc nào vậy?”
Thiệu Diệp xem như đã được mở mang tầm mắt trướcc tốc độ trở mặt của người phụ nữ này rồi.
Cho nên cũng không vòng vo nữa, nơi này khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông, anh ta cũng không muốn ở lại đây lâu.
“Lúc trước chúng ta đã nói rồi, không phải sao?”
“Tôi nhớ lúc đó, Thiệu tổng nói muốn thương lượng với ban giám đốc, cho nên, chúng ta vẫn chưa đi tới quyết định cuối cùng.”
Dạ Cô Tinh không nhanh không chậm, bình tĩnh thong dong.
“Điều kiện là Tinh Huy gia nhập bên sản xuất, đồng thời phụ trách một nửa mức đầu tư, hiện tại tôi đồng ý, như vậy cô Dạ có phải hay không cũng nên đưa ra thành ý?”
“Xùy ——” Lạnh giọng cười một tiếng, “Thiệu tổng, chỉ sợ anh còn chưa hiểu tình huống bây giờ thì phải?”
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt trầm tĩnh.
Trong lòng lại lộp bộp một tiếng, quả nhiên muốn trả giá sao?
Rút ra một điếu thuốc, cầm trong tay tinh tế thưởng thức, Dạ Cô Tinh giương mắt, ánh mắt bình thản.
“Thiệu tổng hẳn phải biết, cái gì gọi là trước khác nay khác.”
“Có ý gì?” Người đàn ông cắn răng, không đến một khắc cuối cùng, anh ta cũng không muốn nhả ra.
Thế nhưng mà, gặp phải Dạ Cô Tinh, anh ta cũng chỉ có thể nhận thua.
“Điều kiện thỏa thuận lúc trước, chỉ có thể được sử dụng ở thời điểm đó, về phần hiện tại…”
“Cô muốn đổi ý?!” Người đàn ông trợn mắt nhìn.
Dạ Cô Tinh lại giống như không phải chuyện của mình, rất thản nhiên.
“Tôi đã đồng ý qua cái gì vậy? Tôi với anh, ngay cả thỏa thuận ngoài miệng đều không có, nên sao có thể nói là đổi ý được. Ngược lại tôi muốn hỏi một chút, TVB đơn phương tuyên bố muốn hợp tác với tôi, đã được sự cho phép của tôi chưa? Anh đã nói với Tinh Huy, nói với người đại diện của tôi chưa?”
Thiệu Diệp á khẩu không trả lời được.
Lúc đầu chuyện này anh ta đã làm không vẻ vang gì.
Nhưng có Emperor nhìn chằm chằm, thậm chí còn định dùng cổ phần công ty để lôi kéo Dạ Cô Tinh, anh ta mới phải xuống tay trước.
“Không còn gì để nói nữa à? Cái gì gọi là trả đũa, tôi xem như được mở rộng tầm mắt. Tôi không truy cứu anh lừa đời lấy tiếng, nhưng anh trách tôi vì tư lợi mà bội ước, Thiệu tổng, anh có thể nói chuyện có lý hơn chút được không?”
Người đàn ông mặt đỏ tới mang tai.
“Bây giờ tin tức hợp tác đã truyền ra ngoài, cô có yêu cầu gì?”
Cô búng tay một cái, “Sảng khoái!”
“Thứ nhất, Tinh Huy muốn chiếm 60% đầu tư, đương nhiên, phân phối lợi ích lợi nhuận cũng phải chia theo tỉ lệ này, hơn nữa, nhân viên công tác sẽ do TVB tự giải quyết.”
Sắc mặt Thiệu Diệp tái xanh.
Đây chính là hành vi của bọn cướp!
Khinh người quá đáng!
Lợi nhuận chiếm đầu to còn chưa tính, còn bắt anh ta tìm người, tìm người là việc nhỏ, nhưng chỉ mình tiền lương cộng lại đã là một mức phí chi tiêu không nhỏ.
Lòng dạ của người phụ nữ này… thật sự đen quá đen!
“Cô chắc chắc bộ phim này có thể kiếm tiền?”
“Tôi đã xem qua kịch bản, cũng không tệ lắm, năng lực của biên kịch cũng được. Ở loại tình huống này, giao cho TVB không nhất định có thể kiếm lời, nhưng nếu để Tinh Huy vận hành, tôi không sợ thua thiệt.”
Ngụ ý chính là, anh chính là tài nghệ không bằng người.
Thiệu Diệp xuýt nữa giận tím người.
Sống mấy chục năm, lần đầu tiên bị một người phụ nữ ép tới như vậy.
Anh ta cảm thấy phẫn nộ, lại cũng không thể tránh được.
Bởi vì, quyền chủ động đều ở trong tay đối phương, anh ta không có bất kỳ thứ gì để lên tiếng cả.
“Thứ hai.” Không để ý đến sắc mặt người đàn ông biến ảo thế nào, Dạ Cô Tinh tiếp tục nói, “Trong chuyện tuyển diễn viên, tôi muốn quyền quyết định tuyệt đối.”
“Cô Dạ, cô không cảm thấy mình quá đáng sao?!”
“Không ngại hãy nghe tôi nói hết.”
Thiệu Diệp kềm chế tính tình, ngồi lại.
“Đầu tiên, với vai trò là người bên phía đầu tư, bất kỳ quyết định nào của tôi, cũng là vì bộ phim, lấy việc tuyển diễn viên làm ví dụ, tôi cũng sẽ không chọn diễn viên rác rưởi phối hợp diễn với mình, tự hủy danh tiếng.”
“Còn nữa, tình hình của TVB bây giờ, nói dễ nghe một chút, gọi là phát triển trì trệ, còn nói khó nghe, thì chính là kéo dài hơi tàn! Tất nhiên, ngay từ đầu tìm tới tôi đã nói rõ, chính anh cũng ý thức được vấn đề. Không có đạo diễn và diễn viên tốt, chỉ có một kịch bản tốt, cho dù có quay thành phim, cũng chẳng tốt được tới đâu.”
“Thật ra tôi không quan trọng, dù sao, ngoài TVB, còn có Emperor, lựa chọn bất kỳ một nhà nào thì đối với tôi cũng chẳng khác nhau là mấy.”
“Anh muốn đoạt lại thị trường phim Hong Kong cho TVB, mà tôi là càng coi trọng lợi ích thực tế hơn, theo lý thuyết, giữa chúng ta cũng không xung đột, cái này phải xem anh nghĩ như thế nào.”
“Có câu ngạn ngữ thế này, không thả con săn sắt, sao bắt được cá rô. Từ góc độ đầu tư, rủi ro và lợi ích, tỷ lệ thuận với nhau.”
Sửa sang lại ống tay áo, Dạ Cô Tinh đứng dậy, “Hi vọng Thiệu tổng suy nghĩ kỹ, hợp tác vui vẻ hay là gặp nhau ở toà án, quyền lựa chọn nằm trong tay anh.”
“Đây là uy hiếp?” Người đàn ông nở nụ cười lạnh lùng, giọng nói trầm thấp rét lạnh.
“Anh cũng có thể hiểu như vậy.” Nhún nhún vai, bộ dáng nhẹ nhõm.
“Anh cứ suy nghĩ thật kỹ, thời gian không đợi người, tôi đi trước…”
“Tôi, đồng, ý.”
“Hợp tác vui vẻ.” Cô đưa tay ra.
Người đàn ông đứng dậy, mặc áo vest, lạnh lùng liếc nhìn cô, đẩy cửa rời đi.
Rầm ——
Kèm theo một tiếng đập cửa, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, thu tay lại, rút ra khăn giấy lau lau.
“Đúng là đàn ông, sợ nhất thua không nổi…”
Đáy mắt lại xẹt qua đắc ý, cười như gió xuân ấm áp.
Quả nhiên, cảm giác kiếm tiền chính là sảng khoái, không quan hệ người này có tiền hay là không có tiền…
“Huy Nguyệt, chị gái em lại giúp em đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn.”
“Cái gì cơ?”
“Vừa rồi, phía TVB…”
Nghe xong toàn bộ quá trình, Dạ Huy Nguyệt thay cậu ấm nhà họ Thiệu kia mặc niệm ba giây.
“Nói như vậy, công ty chúng ta có thể bắt đầu buông tay buông chân làm một vố lớn ở Hong Kong?”
“Em cũng chỉ nhìn thấy Hong Kong thôi à?”
Đầu kia lặng yên, một loại suy đoán nào đó lóe qua bộ não, nhanh đến mức để cho anh ấy không kịp bắt lấy.
“Chị, chị có ý gì?” Không còn cười đùa tí tửng, Dạ Huy Nguyệt trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảng Victoria đèn đuốc sáng trưng, rất đông tàu hàng, du thuyền… đang neo chờ đợi ra khơi.
“Em nói xem, từ Hong Kong đến Hollywood, có bao xa?”
Huy Nguyệt kinh ngạc.
…
Dạ Cô Tinh đeo kính đen lên, xuống lầu tính tiền.
Trong tay bà chủ kẹp điếu thuốc, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa ở quầy hàng, cười quyến rũ động lòng.
Khói mịt mùi khắp khuôn mặt.
“Chơi chán rồi à?” Mắt lộ ra ranh mãnh.
Dạ Cô Tinh vén tóc rối bên tai, vòng tai to đong đưa ở dưới ngọn đèn, trên đó khảm nạm kim cương vỡ giá rẻ lóe sáng khiến người đau mắt.
Môi đỏ như lửa, “Cũng không tệ lắm.”
“Hút không?” Bà chủ đưa qua hộp thuốc lá, thuốc lá dành cho nữ vô cùng đáng yêu, trên chỗ đầu lọc có in hình trái tim.
Bàn tay trắng nõn thon dài lấy ra một điếu, “Cảm ơn.”
“Cần châm lửa không?”
“Không cần. Vừa rồi đã hút rồi.”
“Hút thuốc sau khi “xong chuyện”?”
“Uh huh.”
Người đối diện cười một tiếng, ý nghĩ trong đó không cần nói cũng biết.
“Uống một ly không?” Bà chủ nhiệt tình đề nghị.
“Không, còn có chuyện làm ăn.”
“Vậy sao… Vậy tôi không quấy rầy cô phát tài. Có thời gian tùy thời tới chơi, tôi thấy cô cũng khá thú vị…”
“Tôi sẽ tới.”
Đi ra cửa chính quán bar, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cong môi cười.
Quay người, nhìn tấm biển đèn neon chắp vá—— Rượu, ngọt, đau, lòng.
Xem ra, cô ngụy trang được không tệ…
Bình luận facebook