Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 63+64
Chương 63: An Húc lém lỉnh, ván bài lật ngửa của hai mẹ con
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Carl.
Sau khi cả nhà ba người họ bước ra khỏi khách sạn, một chiếc xe Volvo sang trọng đã đợi sẵn ở cửa.
Các phóng viên túc trực hàng giờ ở đây thấy thế lập tức chạy ào tới, nhưng đã bị nhân viên an ninh khách sạn và vệ sĩ do Carl đưa tới chặn lại, buộc họ phải đứng ngoài đường vạch màu vàng.
An Tuyển Hoàng một tay che chắn vợ, một tay bế con gái, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể nào phớt lờ được.
Hai người mặc áo khoác cặp – nằm trong set đồ cao cấp của nhãn hiệu Two, đi cùng nhau, vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông không hề liếc nhìn. Còn Dạ Cô Tinh thì yên tâm để mặc cho anh che mình, thái độ ỷ lại này của cô không cần nói cũng rõ.
Cô bé vì chuyện bữa ăn sáng bị mẹ giật bánh sandwich cá ngừ mà bây giờ vẫn còn hậm hực tựa người vào vai cha mình. Bé con thật đói…
Nhưng khi chứng kiến tình thế này, vẻ mặt của cô bé ngay lập tức tươi tỉnh hẳn ra. Đầu tiên, cô bé sờ sờ bím tóc của mình, sau đó chỉnh chỉnh cổ áo. Sau khi nhận thấy không có vấn đề gì nữa, cô bé mới nhìn về hướng máy ảnh, rồi nở nụ cười tươi, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn ở hai bên trái phải.
Cô bé mặc một chiếc quần yếm màu hồng và một chiếc áo phông trắng nhỏ nhắn. Trên chân cô bé là đôi giày thể thao màu trắng mới nhất trong bộ sưu tập hè thu của WHYRED.
Mặc dù cô bé ăn mặc đơn giản, gọn gàng, nhưng trông rất đáng yêu.
Cộng thêm cái khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trắng trẻo ấy nữa ngay lập tức khiến cho người ta điêu đứng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm màu đen bước ra khỏi ghế phụ, khẽ gật đầu với ba người, “Thần là Tử tước Burke. Đức vua phái thần đến đón công chúa, phò mã và tiểu công chúa.”
(Tử tước): Là một tước hiệu quý tộc cha truyền con nối, dưới Bá tước nhưng trên Nam tước.
Dứt lời, ông ta mở cửa ghế sau của xe Volvo ra và làm động tác mời.
Dạ Cô Tinh cúi đầu ngồi lên xe, An Tuyển Hoàng ôm con gái theo sau.
“Cô Athena, buổi lễ sắc phong lần này có phải là cô sẽ chính thức bước vào hoàng gia Thụy Điển hay không?”
“Có phải anh An sẽ dự lễ với tư cách là phò mã hay không?”
“Cô bé đó là con gái của hai người sao?”
“Thân phận của tiểu công chúa sẽ được công nhận chứ?”
“Cô và anh An đã làm đám cưới khi nào thế?”
“Khi đã trở thành một thành viên của hoàng tộc, liệu cô có rút khỏi làng giải trí không?”
“…”
Trong nháy mắt cửa xe đã được đóng, ánh đèn flash của máy ảnh cùng tiếng ồn cũng vì thế mà bị cô lập ở bên ngoài.
“Lái xe đi.” Burke ngồi ở ghế phụ, vừa nói vừa nhìn một nhà ba người đang ngồi ở phía sau thông qua kính chiếu hậu.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu thế ạ?” Đôi mắt to của bé Húc chớp chớp.
“Đi dự một bữa tiệc.”
“Tại sao chúng ta phải đi dự tiệc thế ạ?”
“… Bởi vì, có thể tự do ăn nhiều đồ điểm tâm.”
Đôi mắt của bé Húc bỗng sáng lên, “Có thật không ạ? Tuyệt quá đi…”
Cô bé ngồi trong lòng cha mình, đôi chân ngắn không ngừng lắc lư trái phải, tỏ vẻ háo hức mong chờ.
“Bảo bảo muốn ăn kem xoài, kem flan vị sơn tra, còn có matcha xoài nữa…”
Cô bé chép chép cái miệng nhỏ, bản tính háu ăn lập tức được bộc lộ hoàn toàn.
Khóe miệng của Burke giật giật, Đức vua coi trọng buổi lễ sắc phong cho vị này đến như vậy, thế mà cô lại nghĩ nó chỉ là một bữa tiệc ăn uống tự do thôi sao?!
Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút nội thương luôn rồi…
“Thưa công chúa điện hạ, nghi lễ dự kiến sẽ được bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Trước lúc đó, người cần phải dùng bữa trưa với tất cả các thành viên của hoàng gia. Sau khi nghi lễ kết thúc, một bữa tiệc riêng sẽ được tổ chức dưới danh nghĩa của người tại cung điện Drottningholm.”
“Nghi lễ sẽ được tổ chức ở đâu?”
“Dạ, ở Cung điện hoàng gia Thụy Điển.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Không ngờ Carl có thể vì cô mà làm đến bước này. Cô thật sự rất muốn xem thử biểu cảm trên khuôn mặt của người phụ nữ Sylvia đó rốt cuộc là…
Thẹn quá hóa giận?
Hay là nghiến răng nghiến lợi đây?
Hoàng tộc sở hữu hai cung điện ở Stockholm. Nơi thứ nhất là cung điện Drottningholm, Dạ Cô Tinh đã từng đến đây để dự tiệc sinh nhật của công chúa Anne. Nơi còn lại là Cung điện hoàng gia Thụy Điển – nằm ở trung tâm thủ đô Stockholm.
Nói một cách đơn giản, cái trước là nơi sinh sống, cái sau là nơi làm việc.
Chẳng hạn như các cuộc họp mặt cá nhân hay các bữa tiệc riêng tư, hầu hết đều được tổ chức tại cung điện Drottningholm. Chỉ những nghi lễ quy mô lớn hay lễ kỷ niệm quốc gia mới chọn Cung điện hoàng gia Thụy Điển làm nơi tổ chức.
Năm đó, khi Victoria lên ngôi vương trữ, cũng không có được vinh dự như vậy.
Bây giờ, lại cho Dạ Cô Tinh vinh dự đấy…
Trong đó ắt hẳn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa gì đó.
Nhưng có điều, các phương tiện truyền thông bên ngoài và công chúng nói chung đều rất vui mừng khi điều đó xảy ra. Xét cho cùng thì, cung điện Drottningholm là nơi sinh sống của hoàng gia, người ngoài không thể tùy tiện bước vào.
Chỉ có ở Cung điện hoàng gia Thụy Điển, bọn họ mới có thể tận mắt xem buổi lễ được.
“Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Chiếc xe Volvo được lái đến vùng ngoại ô, dần dần cách xa trung tâm thành phố.
“Bệ hạ, hoàng hậu và ba vị công chúa mời người đến cung điện Drottningholm dùng bữa trưa với họ.”
Nếu Dạ Cô Tinh tinh ý một tí thì sẽ không khó để nhận ra chiếc xe mà họ đang ngồi là xe của nhà vua.
Dạ Cô Tinh ‘ừ’ nhẹ một tiếng, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm qua, cô đã bị anh giày vò quá mức, nên bây giờ toàn thân đều đau rã rời…
An Tuyển Hoàng đưa tay kéo Dạ Cô Tinh về phía mình, cô thuận thế dựa vào vai anh.
Đôi mắt to tròn của cô bé đảo đảo nhìn quanh, hết nhìn cha, lại nhìn mẹ, rồi cuối cùng nhìn sang Burke đang ngồi ở hàng ghế trước.
“Chú ơi, chú có thể hiểu được lời của cháu nói không ạ?”
Burke khẽ nhướn mày, ông ta đáp lại bằng tiếng Trung một cách không trôi chảy: “Biết một chút.”
Bé con nghe thế thì vô cùng phấn khích, cuối cùng thì cô bé cũng không cần phải nghe những tiếng như chim hót đó bên tai nữa!
Lúc trước khi còn ở Mỹ, cô nhóc cảm thấy rất phiền muộn, bởi vì tất cả các kênh truyền hình đều nói “tiếng chim”. Ngay cả phim hoạt hình “Chú bọt biển tinh nghịch” mà cô bé yêu thích cũng vậy. Cha mẹ đều biết nói thứ tiếng đó, cả anh trai và anh Thần cũng đều biết luôn!
Chỉ có mỗi cô bé là không biết thôi…
Bé con cảm thấy bản thân mình bị hắt hủi…
Bây giờ, cuối cùng trong số những người nói ‘tiếng chim’ đó, cô bé cũng đã tìm được một người có thể giao tiếp với mình. Cô bé ngay lập tức cảm thấy cực kỳ gần gũi với người đàn ông này.
“Chú ơi, chú tên là gì vậy ạ?”
“Burke. Còn tiểu công chúa tên là gì thế?”
“Hả? Tiểu công chúa ư? Chú đang gọi cháu sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao chú lại gọi cháu là tiểu công chúa thế ạ?”
“Ừ thì… bởi vì cháu là một tiểu công chúa.”
“Tiểu công chúa là gì vậy ạ?”
Burke mấp máy môi một lúc lâu nhưng vẫn không biết trả lời ra sao.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta quyết định đổi chủ đề, “Cháu có thường hay nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?”
Cô bé gật đầu, “Anh trai cháu biết kể rất nhiều chuyện!”
“Cháu đã từng nghe qua truyện Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, hay Người đẹp ngủ trong rừng chưa?”
Cô bé lắc đầu.
“Vậy những truyện như Cô bé lọ lem, Nàng tiên cá thì sao?”
Cô bé cũng lắc đầu.
Burke bỗng ngạc nhiên, “Vậy chứ trước giờ cháu đã từng nghe những câu chuyện gì thế?”
“Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes, Quỷ ám, Phần mộ không yên tĩnh…”
Burke ngẩn người ra, hỏi: “Cháu… không sợ sao?”
“Sợ ấy ạ?” Húc nhi chớp chớp mắt, hỏi lại: “Sợ cái gì cơ ạ?”
Burke: “…”
“Chú ơi, chú còn chưa trả lời câu hỏi của cháu đấy. Tại sao chú lại gọi cháu là ‘Tiểu công chúa’ thế ạ?”
“… Tiếng Trung của chú không được tốt.”
Cô bé bĩu môi, nhìn ông ta bằng ánh mắt ghét bỏ.
Burke dở khóc dở cười. Ông ta dù gì cũng là một Tử tước đấy?
Một người đàn ông tráng kiệt như ông ta thế mà lại bị bệ hạ bắt đi đón cái vị công chúa lạnh lùng cao ngạo này. Đã thế, bây giờ, ông ta còn bị một đứa nhóc khinh thường nữa chứ…
Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng khóe môi hơi cong lên.
Trong khi bên này, bầu không khí vẫn thoải mái.
Thì ở bên kia, ngay tại tẩm cung của hoàng hậu, không khí trở nên vô cùng bức bối.
“Kar, ông ấy, thật sự rất quá đáng!” Sylvia đỡ ngực, thở hổn hển.
Rõ ràng, lúc này đây bà ta đang vô cùng tức giận.
Người đàn bà lớn tuổi khoanh tay đứng nghiêm. Mặt không chút biểu cảm, nhưng trong mắt bà ta lóe lên một tia đau lòng nhàn nhạt. Nhìn thấy khuôn mặt u ám của hoàng hậu, trong lòng bà ta càng không khỏi tăng thêm mấy phần đồng cảm.
“Hoàng hậu, người cần gì phải tự hành hạ bản thân vì những lỗi lầm của bệ hạ như vậy chứ? Ngài ấy muốn nhận con gái, thì cứ để cho ngài ấy nhận đi! Việc gì người phải bực dọc cho thêm phiền muộn. Thật không đáng chút nào đâu.”
“Những điều bà nói tôi đều hiểu cả. Chỉ cần tôi vẫn còn là hoàng hậu, cho dù cái đứa nghiệp chủng đó có trở thành công chúa đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú. Cho nên, tôi không quá bận tâm đến chuyện này, cùng lắm thì cho nó một tước vị công chúa. Nhưng tôi không ngờ Carl lại chọn cung điện hoàng gia làm nơi tổ chức buổi lễ sắc phong!”
Chẳng trách Sylvia giận dữ đến như vậy.
“Hồi đó, lúc Victoria lên ngôi hoàng trữ, cũng chỉ được tổ chức một buổi lễ nhỏ tại cung điện Drottningholm thôi. Còn đứa con gái ngoài giá thú kia, dựa vào cái gì mà lại có thể được đối xử như thế chứ?!”
“Bệ hạ, đúng thật có chút thiên vị.”
Người phụ nữ cười giễu, “Ông ấy đâu chỉ thiên vị một chút! Rõ ràng là nghiêng hẳn về một bên ấy chứ!”
“Cho đến tận bây giờ, ông ấy vẫn luôn nhớ về người phụ nữ đó. Ngay cả con gái của bà ta, ông ấy cũng yêu thương hơn.” Trong mắt của Sylvia chợt xẹt qua một tia tàn nhẫn, “Có lúc, tôi thực sự rất muốn nói với ông ấy rằng, Nina đã chết từ lâu rồi —–”
Sắc mặt của người phụ nữ lớn tuổi lập tức thay đổi, “Hoàng hậu! Xin người hãy cẩn trọng lời nói…”
“Kar.” Sylvia nhìn bà ta một cái đầy ẩn ý, “Bà hãy nhớ cho kỹ, bất luận là gia tộc Ives hay là sự biến mất của Nina, đều không liên quan gì đến chúng ta. Chuyện năm đó, cho dù có điều tra lại đi chăng nữa, thì cũng sẽ không bao giờ liên đới tới chúng ta.”
“Vâng.”
Lông mày của bà ta nhíu lại, thái độ tỏ vẻ kính cẩn.
“Victoria đâu rồi?”
“Tối qua công chúa về muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ ạ!”
Chính vì không thể chịu đựng được sự dồn ép của mẫu hậu, Victoria đành phải chuyển về lại đây. Cô ta hiện đang sống trong một tòa nhà nhỏ biệt lập kiểu phương Tây –bên cạnh tẩm cung của hoàng hậu.
Vừa nghe con gái mình “về nhà muộn”, khuôn mặt của Sylvia đột nhiên trở nên khó chịu.
Bà ta kiềm chế cơn tức giận trong lòng, đột ngột đứng dậy, rồi sải bước đi ra ngoài.
Kar vội vàng đi theo sau, nhưng trong lòng thầm nghĩ ngợi không biết bà ta rốt cuộc đã nói cái gì mà khiến cho hoàng hậu không vui đến như vậy.
“Bà đứng đợi ở ngoài này đi.”
Kar lùi lại một bước, rồi kính cẩn đứng chờ ở ngoài cửa.
Sylvia băng qua bãi cỏ, dừng lại trước tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, rồi đẩy cửa, bước vào phòng khách. Sau đó bà ta đi một mạch lên lầu, bước chân càng lúc càng vội.
Một cô gái trẻ mặc đồng phục của người hầu từ trong bếp thò đầu ra xem. Khi nhìn thấy bà ta, cô gái vội vàng đứng dậy.
Vừa rồi, cô ta vô tình liếc qua, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tức giận của hoàng hậu.
Ngay sau đó, hoàng hậu từ trên cầu thang xoắn ốc của lầu hai vội vàng đi xuống, rồi dừng lại trước mặt cô ta.
“Hoàng hậu…”
“Mau đưa chìa khóa phòng cho ta.”
“Dạ sao ạ?” Cô người hầu ngước mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta bảo, mau đưa chìa khóa phòng ngủ của công chúa cho ta.”
“Nhưng không được sự cho phép của công chúa thì…”
“Ta nói lặp một lần nữa, chìa khóa ở đâu, mau đưa đây.”
“… Người đợi nô tì một chút ạ!”
Bà ta cầm chìa khóa, thuận lợi bước vào phòng ngủ, đi qua gian ngoài, rồi đi thẳng vào bên trong.
Đập vào mắt là một chiếc giường King size, ở bên cạnh nó là một chiếc gương khổng lồ được kê dựa vào tường. Trên chiếc ghế sofa da, có đủ các loại đồ chơi tình thú được đặt một cách bừa bộn, thậm chí còn có cả những đồ như đồng phục học sinh, áo bác sĩ, đồng phục cảnh sát, v.v.
Chưa kể, trên giá sách còn có chồng chất nhiều loại bao cao su khác nhau.
Bà ta tức giận vỗ vỗ vào ngực mình, nhưng người nào đó nằm trên giường vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà không hề hay biết gì cả.
Lúc này, bà ta tiến lên một bước, vén tấm chăn bông mỏng ra. Giây tiếp theo, Sylvia hét lên.
Khiến cho Kar đứng canh ngoài cửa, bị một phen kinh sợ, da đầu tê dại.
Còn cô người hầu đó, sau khi giao chìa khoá thì sớm đã chuồn từ lâu.
Victoria đã có một giấc mơ rất đẹp —–
Trong giấc mơ, cô ta đã trở thành người thử nghiệm đồ chơi tình thú nổi tiếng nhất thế giới. Cô ta đã từng thử qua nhiều loại sản phẩm khác nhau và ngủ với vô số người đàn ông. Cô ta còn xuất bản sách, có rất nhiều bà nội trợ đứng xếp hàng chờ xin chữ ký của cô ta.
Và cô ta thì đang mặc bộ đồ lót khiêu gợi mà mình yêu thích nhất, đứng đối diện với vô số ống kính máy ảnh một cách thoải mái và bình thản.
Sau đó, cô ta nói với những người phụ nữ tầm thường không có tài cán đó rằng —–
Hôn nhân là dấu chấm hết cho tình yêu, là đường cùng cho ái tình, chỉ có ly hôn mới có thể tự do!
Các trường cao đẳng và đại học nổi tiếng thế giới cũng mời cô ta đến diễn thuyết. Cô ta đứng trên sân khấu, dạy những nữ sinh đại học đó cách làm thế nào để bản thân được hạnh phúc hơn khi yêu; dạy những nam sinh đại học đó, cách làm thế nào để bạn gái và bản thân đều đạt được khoái cảm khi quan hệ.
Cô ta ước gì không có sự miệt thị hay nhục mạ; ước gì bản thân mình không phải là hoàng trữ Thụy Điển, cũng không phải là công chúa gì hết. Cô ta chỉ muốn làm những gì mình thích, muốn sống một cuộc đời chân thật nhất, muốn được làm chính mình!
Nhưng, một tiếng hét bỗng vang lên, giấc mộng của cô ta cũng vì thế mà tan biến…
“Sao con có thể ăn mặc như thế này hả?! Còn nữa, tại sao những thứ này lại xuất hiện ở đây?!”
Một câu chất vấn đầy sắc bén đột nhiên vang bên tai, khiến cho Victoria hoàn toàn tỉnh giấc.
“Mẫu hậu, người bị làm sao thế …”
Theo ánh mắt của bà ta, Victoria nhìn xuống thân thể của mình, chợt giật mình, vội vàng kéo tấm chăn mỏng che lại.
“Con đã khóa cửa rồi, sao mẫu hậu vào được đây?” Giọng nói trầm ổn, lộ vẻ khó chịu.
Victoria đã nhượng bộ hết cỡ, thậm chí cả việc đồng ý chuyển về đó sống. Nhưng mẫu hậu của cô ta vẫn không chịu buông tha, khiến cô ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Đủ rồi …
Quả thật, cô ta đã chịu đựng quá đủ rồi.
Bà ta túm lấy tóc của cô, rồi lôi cô đến trước gương, “Con hãy tự nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình đi! Xem thử có giống mấy đứa kỹ nữ trong hộp đêm không hả?!”
Victoria vốn bẩm sinh đã cao lớn khỏe mạnh. Mặc dù bị túm tóc, nhưng vì đối phương là mẫu hậu mà cô ta kính trọng nhất, nên nhất thời không thể phản kháng.
Cô ta ngước mắt lên, nhìn mình trong gương.
Cô ta thích vẻ đẹp nguyên thủy nhất của cơ thể con người, thích những tác động của thị giác do đồ lót gợi cảm mang lại. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng cảm thấy bản thân như vậy là bẩn thỉu!
Cô ta buộc tóc lên, bước xuống giường, rồi đi chân trần lên thảm.
Ngay khi đứng trước mặt Sylvia, cô ta bắt đầu cởi nốt cái mảnh vải còn sót lại trên người mình.
Để lộ làn da màu lúa mì khỏe khoắn cùng đôi chân thon dài, còn có cặp ngực hoàn hảo và xương quai xanh quyến rũ.
Trước mặt cô ta lúc này chính là người mẫu hậu kính yêu nhất của mình; còn sau lưng cô ta là một tấm gương sáng trưng. Mặc dù cô ta đứng trần truồng như thế, nhưng trong mắt lại có sự kiên định và điềm tĩnh chưa từng có ở trước đây.
Đây chính là con người thật của cô ta.
Sylvia lắc đầu, dường như có thể dự cảm được điều gì đó, đôi mắt bà ta bắt đầu đẫm lệ.
Đừng… đừng nói những điều như thế…
Đừng đưa ra quyết định đó…
Bà ta hối hận rồi, lẽ ra không nên làm rùm beng mọi chuyện như thế, không nên để cho cơn tức giận bộc phát ra…
“Ta, ta đi trước đây. Con tắm rửa xong thì mau xuống phòng tiệc. Hôm nay, Alizee sẽ đến ăn cơm trưa với chúng ta…”
Thậm chí còn chưa kịp nói hết lời, bà ta đã vội vàng xoay người rời đi, như thể chỉ cần chậm một bước thì sẽ đánh rơi thứ gì đó vậy.
“Mẫu hậu, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Bóng dáng vội vàng chạy trốn ấy bỗng khựng lại…
Chương 64: Hoàng cung mở yến tiệc, cha vợ và con rể bất hoà
Chiếc xe volvo thuận lợi tiến vào hoa viên của hoàng gia, băng qua một con đường dài rợp bóng cây, cỏ xanh như tấm thảm. Xung quanh là những ngôi nhà theo kiến trúc phương Tây nằm san sát nhau.
Đằng xa xa là một đàn ngỗng trời. Gần đó là những con thiên nga duyên dáng đang bơi tung tăng trong nước.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa! Có con vịt…”
“Con gái ngốc à, đó là thiên nga.”
“Rõ ràng là con vịt mà! Là con vịt trắng!”
Đôi mắt của bé Húc mở to, tò mò nhìn xung quanh.
Dạ Cô Tinh chỉ biết lắc đầu mà cười, cũng không buồn chỉnh sửa lại cho cô bé.
Tất cả các con đường đều có vệ binh đi tuần tra. Bọn họ đều mặc quân phục, tay mang súng, đeo găng tay trắng và đội mũ sắt bạc lấp lánh, trông vô cùng đồng đều.
Nếu An Tuyển Hoàng cũng mặc như vậy thì…
Đôi mắt Dạ Cô Tinh hơi nheo, rồi cong môi cười.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng trước một cung điện màu vàng lộng lẫy. Đối diện là một cái hồ lớn hình tròn, ở trong hồ có một bức tượng cao chót vót. Tít tận đằng xa hai bên trái phải chính là một rừng cây được trang trí đối xứng, cành lá được cắt tỉa gọn gàng.
“Công chúa, mời.”
Burke đích thân mở cửa xe cho Dạ Cô Tinh, rồi đưa tay che ở nóc xe.
Một nhà ba người bước xuống xe, tư thế đi vẫn như cũ —- Người đàn ông một tay ôm người phụ nữ, một tay bế con gái. Bất luận đi đến đâu, cũng đều là sân nhà anh cả.
Carl mặc bộ lễ phục chỉnh tề đứng trước cửa cung điện, trên cổ áo đeo một cái nơ đen vô cùng trang trọng.
Đằng xa, một gia đình ba người chậm rãi đi tới. Ông nhìn bọn họ một cách đầy say đắm, đôi mắt của ông lúc này rõ ràng đã ươn ướt.
Nếu năm đó… Vậy thì ông ta không phải cũng sẽ có được hạnh phúc bình dị mà chân thành như thế sao?
Người phụ nữ có đôi mắt biết cười, dưới ánh mặt trời nở nụ cười, hiện lên lúm đồng tiền trên má. Bà ấy đang đứng trong một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, cứ nhìn theo ông, nở nụ cười dịu dàng, ấm áp vô cùng.
Màu vàng rực rỡ đó cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ của ông ta, nhưng chỉ không thấy được bóng dáng của bà mà thôi.
Bà ấy chết rồi…
Chết rồi…
Chết thật rồi…
Trái tim ông đau như cắt.
Cho nên, kiếp này, ông đều không có cách nào nhận được sự tha thứ của bà ấy sao?
Alizee nói, đây không phải là tình yêu, mà là nỗi ám ảnh muốn nhưng không có được.
Nhưng, nếu không phải tình yêu thì làm sao có thể ám ảnh được chứ?
Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng giọng nói cùng nụ cười của bà ấy vẫn không hề thay đổi. Bà ấy vẫn trẻ trung, phong thái tài hoa tuyệt vời. Nhưng ông thì đã già rồi…
Mấy năm nay, ông rất ngại soi gương, nhưng những lúc rửa mặt vẫn không thể tránh khỏi.
Nhìn thấy mình trong gương mỗi ngày một già đi, tóc thưa dần, thậm chí có ngày, còn thấy lưng khom, trên mặt đầy những nếp nhăn. Carl phải thừa nhận rằng mình không còn trẻ nữa.
Thời gian trôi qua, tầm nhìn của ông dần mờ đi, nhưng trí nhớ của ông lại càng ngày càng minh mẫn.
Những ngày đó chỉ thuộc về bọn họ, dù ngọt ngào hay cay đắng, dù tốt hay xấu, đều trở thành cái gai đâm thẳng vào tim ông.
Không rút thì đau.
Nhưng rút ra rồi, thì càng đau hơn.
Ông hối hận rồi…
“Ể? Ông là ông bác hôm đó sao?”
Đôi mắt của bé Húc sáng lên, rõ ràng cô bé đã gặp được người quen!
“Đã lâu không gặp, bé con.” Carl mỉm cười.
“Chào ông, cháu là bảo bảo.” Cô bé chìa cái tay mũm mĩm của mình ra, mỉm cười ngọt ngào, rụt rè mà duyên dáng.
“Bé con à, cháu nên gọi ông là… ông ngoại mới phải.” Ông liếc nhìn Dạ Cô Tinh. Mặc dù trên mặt của cô không chút biểu cảm, nhưng cũng không có lộ vẻ chán ghét. Carl mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía mẹ mình. Tuy cô bé dễ bắt chuyện với người khác, nhưng không có nghĩa là cô bé ngốc.
Trái tim của Carl lại một lần nữa thấp thỏm.
Dạ Cô Tinh ừm nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe được. Lúc này, cô bé mới dõng dạc đáp: “Ông ngoại!”
“Đúng là đứa trẻ ngoan…” Ánh mắt ông nhìn Dạ Cô Tinh đầy chua xót, cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng, ông dứt khoát lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
“An Tuyển Hoàng.” Ông lạnh lùng nói, chỉ ba chữ đơn giản, nhưng trông có vẻ vô cùng cường đại.
Carl bắt tay với anh, ánh mắt lộ vẻ dò xét.
Cha vợ và con rể gặp mặt, đốm lửa phát nổ, bắt đầu âm thầm đối địch nhau.
Khuôn mặt của An Tuyển Hoàng không chút cảm xúc, gân xanh trên cánh tay nổi lên như ẩn như hiện. Nhưng nụ cười của Carl lại cứng nhắc, sắc mặt trở nên khó coi, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Đủ rồi.” Dạ Cô Tinh cau mày, lạnh lùng nói.
Ngay khi giọng nói của cô vừa cất lên, tay của bọn họ ngay lập tức thu về.
“Chào cậu An, rất hân hạnh được quen biết cậu!” Ông nhàn nhạt cười.
“Chào bệ hạ, ngưỡng mộ đã lâu.” Vẻ mặt lạnh lùng đáp.
Carl dẫn ba người vào cửa, đi qua đại sảnh, theo sát phía sau là Burke.
Ông ta đưa tay lau đi mồ hôi lạnh. Ai bảo chỉ có phụ nữ mới keo kiệt chứ? Rõ ràng đàn ông cũng có lúc như vậy mà…
Đặc biệt, còn là hai người đàn ông vô cùng cao quý nữa chứ.
Chỉ vì một người phụ nữ.
Cha vợ?
Con rể?
Chẳng trách Athena lại không thèm quan tâm đến thân phận công chúa, bởi vì việc làm bà chủ nhà họ An cũng không thua kém gì danh phận hoàng thất của một nước cả…
Burke lắc đầu, thở dài một tiếng. Xem ra, con đường nhận lại con gái của bệ hạ còn dài lắm đây.
Thời điểm Dạ Cô Tinh xuất hiện, mọi cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, trong phòng tiệc lúc này là một mảng tĩnh mịch.
Chiếc bàn ăn dài theo phong cách cung điện châu Âu được trải một lớp khăn trải bàn ren màu trắng, ở chính giữa bàn có để hoa linh lan, dùng để trang trí.
Sylvia ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh bà ta còn có một cái ghế trống, có lẽ là của Carl.
Hàng ghế bên trái theo thứ tự từ trên xuống dưới, lần lượt là của Victoria, Sue và chồng của cô ta, Thái tử Jones.
Hàng ghế phía trên bên phải còn ba chỗ trống, rồi mới tới chỗ của công chúa Anne và Dạ Thất.
Hai bên trái phải đều có nữ hầu mặc đồng phục với dáng vẻ cung kính, lễ phép đang đứng.
Người ngồi thì ngồi, người đứng thì đứng, không ai nói lời nào.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt, mất tự nhiên.
Dạ Thất là người đầu tiên phản ứng, “Nhất Nhất, đến ngồi chỗ này nè.”
Anh ấy vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh.
“Thất Thất!” Bé Húc hễ cứ gặp Dạ Thất thì sẽ vô cùng phấn khích. Cô bé tuột xuống khỏi người cha mình, chạy nhào vào lòng Dạ Thất.
Động tác của cô bé vô cùng thành thục, như thể đã được luyện tập qua hàng nghìn lần vậy.
“Thất Thất, bảo bảo đã rất lâu không gặp chú rồi đấy…” Cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ loạn xạ, tỏ ý muốn thân thiết với anh ấy.
Anh ấy đặt hai tay mình ở dưới nách của cô bé, rồi dùng chút lực nhấc bổng lên, cô bé cười ngặt nghẽo: “Nhột nhột quá…”
Anh ấy ôm ghì cô bé vào trong lòng mình, ngay trước mặt tất cả mọi người, anh ấy rất vui vẻ, dùng tay nhấc bổng cô bé lên lần nữa để ước lượng cân nặng.
“Nhóc con, lại nặng thêm nữa rồi!”
“Ứ ừ! Làm gì có, bảo bảo không nặng!”
“Ái chà chà, còn bày đặt giận dỗi nữa cơ đấy?”
“Hừ!” Cô bé nặng nề gật đầu, “Bảo bảo giận rồi.”
Cô bé gằn giọng thêm lần nữa: “Rất giận đấy!”
“Vậy phải làm sao?”
“Thất Thất phải chụp cho bảo bảo thành tiểu mỹ nữ, thì bảo bảo mới tha thứ cho chú.”
“Được thôi. Nhưng cháu cũng phải chia cho chú một nửa phần kem đấy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bỗng bối rối, “Nhưng…”
“Nhưng cái gì cơ?”
“Bây giờ cháu không có kem.”
“Vậy thì đợi khi nào cháu có thì chia cho chú.”
“Mẹ nói, ăn kem không tốt cho sức khỏe! Nên phải nghe lời!” Vẻ mặt của cô bé vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói.
“Thật sao? Vậy hay là bảo bảo cũng đừng ăn. Hai chúng ta đều không ăn nữa nhé!”
Cô bé bị bí, im lặng trong chốc lát, sau đó —–
“Hu hu —– Bảo bảo muốn ăn! Muốn ăn! Muốn ăn cơ!”
Cô nhóc tủi thân, nước mắt bỗng tuôn ra, “Thất Thất hư… Xấu xa! Bảo bảo không cần Thất Thất nữa đâu…”
Tiếng khóc đó vang lên cực kỳ lớn!
Dạ Thất sững người một lúc mới phản ứng lại, tay chân luống cuống vội đi tới dỗ tiểu tổ tông. Cuối cùng, anh ấy chột dạ nhìn sang An Tuyển Hoàng.
Nhận thấy sắc mặt của vị nào đó đã tái mét, đang phóng thích uy áp như mưa.
Anne ngồi bên cạnh, dùng mắt hung hăng trừng Dạ Thất một cái. Sau đó, cô ấy đưa tay ra ôm lấy cô bé vào lòng, ánh mắt đầy xót xa.
“Bé ngoan, đừng khóc nữa nhé! Thất Thất hư, chúng ta đánh chú ấy đi!”
“Dạ… Đánh!”
Dạ Thất: “…”
Từ lúc Dạ Cô Tinh bước vào, thì lông mày của Sylvia đã không hề giãn ra. Vào lúc này đây, khi nghe thấy tiếng khóc đó thì lông mày càng nhíu chặt hơn.
Sue trực tiếp lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ chê cười, “Nhóc, đây không phải là nơi có thể tùy tiện khóc đâu.”
Cô ta nói bằng tiếng Anh, bé Húc không hiểu, trực tiếp ngó lơ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Sue nháy mắt ra hiệu với người phiên dịch ở phía sau mình, ngay tức thì có người đứng đó thuật lại một lần nữa bằng tiếng trung.
Cô bé nín khóc.
Cô bé khịt khịt cái mũi, rồi hỏi: “Chú miệng méo đang đứng kia, có phải chú đang nói chuyện với cháu không?”
Bị một đứa con nít chọc cho bẽ mặt, sắc mặt của người phiên dịch lập tức trở nên khó coi.
Anh ta bẩm sinh đã bị sứt môi. Mặc dù đã trải qua nhiều lần phẫu thuật để biến mình thành một người bình thường, nhưng khi nói chuyện, miệng anh ta sẽ hơi nghiêng về bên phải.
Người bình thường sẽ không mấy để ý. Ngay cả khi phát hiện, cũng sẽ không có ai nói thẳng trước mặt anh ta.
Anh ta âm thầm nghiến răng, nhưng biết đây là khách quý, nên không dám đắc tội, chỉ có thể dối lòng mà nở một nụ cười hòa nhã, rồi cung kính đáp: “Đúng vậy ạ!”
“Tại sao chú lại nói chuyện với cháu thế?”
“Chú chỉ là chuyển hộ lời của công chúa Sue thôi.”
“À… là cái dì nói tiếng chim này muốn nói chuyện với cháu sao?”
“Uhm… có thể nói như thế.”
“Ồ, thế dì ấy nói gì vậy ạ?”
Người phiên dịch lặp lại lời của Sue một lần nữa.
Cô nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đôi mắt to đảo quanh.
“Tại sao cháu không được khóc ở đây thế ạ?”
Người phiên dịch thuật lại, khó tránh khỏi dùng những từ ngữ “có ý đồ xấu”. Mặc dù anh ta không dám đắc tội, nhưng công chúa Sue thì lại khác.
Rõ ràng công chúa muốn kiếm cớ gây chuyện, anh ta chỉ là thuận theo, muốn khiến cô ta càng thêm tức giận.
“Tại sao” bị anh ta phiên dịch thành “Dựa vào cái gì”. Mặc dù nghĩa của hai từ này nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng cảm giác khi nghe vào thì hoàn toàn không giống.
Câu nói của cô bé chỉ đơn thuần là hỏi thôi, thế nhưng câu mà anh ta dịch ra lại mang vẻ xấc láo không coi ai ra gì.
Dạ Cô Tinh cười giễu, còn An Tuyển Hoàng vẫn trưng cái bộ mặt không chút biểu cảm.
Mặc dù trong lòng Carl bất mãn, nhưng ông ta cũng không biết nên nói như thế nào trong bàn ăn. Ông ta chỉ sợ chuyện vốn không có gì lại trở nên nghiêm trọng.
Quả nhiên —–
Sau khi nghe xong, Sue hừ lạnh một cái, “Mới có tí tuổi đầu mà đã ngông cuồng như vậy rồi. Không biết cha mẹ dạy dỗ như thế nào nữa!”
“Bất kể chúng tôi có dạy như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không đến lượt một người ngoài như cô có thể tuỳ tiện bình phẩm đâu.” Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng cùng ngồi vào chỗ, tư thế tao nhã.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh không chút tức giận, lại có một loại lạnh lùng cao ngạo không ai sánh bằng.
Tự cao tự đại.
Sue sửng sốt, lập tức bật cười, trong mắt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường: “Đúng là người không phải do hoàng thất nuôi nấng thì làm sao có thể hiểu được quy tắc của hoàng thất chứ? Cô xem đi, tôi mới chỉ có nói một câu như thế, mà cô đã vội vàng bao che cho nó rồi, coi chừng để người ta chê cười đấy.”
Dạ Cô Tinh nhận lấy khăn giấy từ người hầu đưa cho, thong thả lau sạch tay. Dù lời nói của cô ta có khó nghe đến mấy, cũng không thấy cô lộ vẻ tức giận.
Cô liếc nhìn đối phương với một nụ cười nhạt, “Tôi thấy, những người được nuôi dưỡng trong hoàng tộc cũng chẳng hơn là mấy đâu. Hay nói cách khác, những quy tắc của hoàng thất mà thế giới thường hay ca tụng, chính là cái cách cư xử vừa rồi của công chúa Sue sao? Làm sao có thể thốt ra những lời gây khó dễ với một đứa nhỏ mới chỉ có ba tuổi như thế chứ?…” Cô lập tức lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng, “Nếu là như vậy, tôi thật không dám tâng bốc thêm nữa rồi.”
Dạ Cô Tinh cười rạng rỡ hơn, “Con bé là con gái của tôi, tôi không bảo vệ nó. Chẳng lẽ tôi phải quay sang giúp đỡ cô sao? Công chúa điện hạ à, cô có chắc rằng chỗ này của cô, không có vấn đề gì chứ?”
Cô vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, rồi cười giễu.
“Cô!”
“Đủ rồi!” Carl nổi giận quát, sắc mặt cực kỳ không vui.
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Carl.
Sau khi cả nhà ba người họ bước ra khỏi khách sạn, một chiếc xe Volvo sang trọng đã đợi sẵn ở cửa.
Các phóng viên túc trực hàng giờ ở đây thấy thế lập tức chạy ào tới, nhưng đã bị nhân viên an ninh khách sạn và vệ sĩ do Carl đưa tới chặn lại, buộc họ phải đứng ngoài đường vạch màu vàng.
An Tuyển Hoàng một tay che chắn vợ, một tay bế con gái, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể nào phớt lờ được.
Hai người mặc áo khoác cặp – nằm trong set đồ cao cấp của nhãn hiệu Two, đi cùng nhau, vô cùng bắt mắt.
Người đàn ông không hề liếc nhìn. Còn Dạ Cô Tinh thì yên tâm để mặc cho anh che mình, thái độ ỷ lại này của cô không cần nói cũng rõ.
Cô bé vì chuyện bữa ăn sáng bị mẹ giật bánh sandwich cá ngừ mà bây giờ vẫn còn hậm hực tựa người vào vai cha mình. Bé con thật đói…
Nhưng khi chứng kiến tình thế này, vẻ mặt của cô bé ngay lập tức tươi tỉnh hẳn ra. Đầu tiên, cô bé sờ sờ bím tóc của mình, sau đó chỉnh chỉnh cổ áo. Sau khi nhận thấy không có vấn đề gì nữa, cô bé mới nhìn về hướng máy ảnh, rồi nở nụ cười tươi, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn ở hai bên trái phải.
Cô bé mặc một chiếc quần yếm màu hồng và một chiếc áo phông trắng nhỏ nhắn. Trên chân cô bé là đôi giày thể thao màu trắng mới nhất trong bộ sưu tập hè thu của WHYRED.
Mặc dù cô bé ăn mặc đơn giản, gọn gàng, nhưng trông rất đáng yêu.
Cộng thêm cái khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trắng trẻo ấy nữa ngay lập tức khiến cho người ta điêu đứng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm màu đen bước ra khỏi ghế phụ, khẽ gật đầu với ba người, “Thần là Tử tước Burke. Đức vua phái thần đến đón công chúa, phò mã và tiểu công chúa.”
(Tử tước): Là một tước hiệu quý tộc cha truyền con nối, dưới Bá tước nhưng trên Nam tước.
Dứt lời, ông ta mở cửa ghế sau của xe Volvo ra và làm động tác mời.
Dạ Cô Tinh cúi đầu ngồi lên xe, An Tuyển Hoàng ôm con gái theo sau.
“Cô Athena, buổi lễ sắc phong lần này có phải là cô sẽ chính thức bước vào hoàng gia Thụy Điển hay không?”
“Có phải anh An sẽ dự lễ với tư cách là phò mã hay không?”
“Cô bé đó là con gái của hai người sao?”
“Thân phận của tiểu công chúa sẽ được công nhận chứ?”
“Cô và anh An đã làm đám cưới khi nào thế?”
“Khi đã trở thành một thành viên của hoàng tộc, liệu cô có rút khỏi làng giải trí không?”
“…”
Trong nháy mắt cửa xe đã được đóng, ánh đèn flash của máy ảnh cùng tiếng ồn cũng vì thế mà bị cô lập ở bên ngoài.
“Lái xe đi.” Burke ngồi ở ghế phụ, vừa nói vừa nhìn một nhà ba người đang ngồi ở phía sau thông qua kính chiếu hậu.
“Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu thế ạ?” Đôi mắt to của bé Húc chớp chớp.
“Đi dự một bữa tiệc.”
“Tại sao chúng ta phải đi dự tiệc thế ạ?”
“… Bởi vì, có thể tự do ăn nhiều đồ điểm tâm.”
Đôi mắt của bé Húc bỗng sáng lên, “Có thật không ạ? Tuyệt quá đi…”
Cô bé ngồi trong lòng cha mình, đôi chân ngắn không ngừng lắc lư trái phải, tỏ vẻ háo hức mong chờ.
“Bảo bảo muốn ăn kem xoài, kem flan vị sơn tra, còn có matcha xoài nữa…”
Cô bé chép chép cái miệng nhỏ, bản tính háu ăn lập tức được bộc lộ hoàn toàn.
Khóe miệng của Burke giật giật, Đức vua coi trọng buổi lễ sắc phong cho vị này đến như vậy, thế mà cô lại nghĩ nó chỉ là một bữa tiệc ăn uống tự do thôi sao?!
Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút nội thương luôn rồi…
“Thưa công chúa điện hạ, nghi lễ dự kiến sẽ được bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Trước lúc đó, người cần phải dùng bữa trưa với tất cả các thành viên của hoàng gia. Sau khi nghi lễ kết thúc, một bữa tiệc riêng sẽ được tổ chức dưới danh nghĩa của người tại cung điện Drottningholm.”
“Nghi lễ sẽ được tổ chức ở đâu?”
“Dạ, ở Cung điện hoàng gia Thụy Điển.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Không ngờ Carl có thể vì cô mà làm đến bước này. Cô thật sự rất muốn xem thử biểu cảm trên khuôn mặt của người phụ nữ Sylvia đó rốt cuộc là…
Thẹn quá hóa giận?
Hay là nghiến răng nghiến lợi đây?
Hoàng tộc sở hữu hai cung điện ở Stockholm. Nơi thứ nhất là cung điện Drottningholm, Dạ Cô Tinh đã từng đến đây để dự tiệc sinh nhật của công chúa Anne. Nơi còn lại là Cung điện hoàng gia Thụy Điển – nằm ở trung tâm thủ đô Stockholm.
Nói một cách đơn giản, cái trước là nơi sinh sống, cái sau là nơi làm việc.
Chẳng hạn như các cuộc họp mặt cá nhân hay các bữa tiệc riêng tư, hầu hết đều được tổ chức tại cung điện Drottningholm. Chỉ những nghi lễ quy mô lớn hay lễ kỷ niệm quốc gia mới chọn Cung điện hoàng gia Thụy Điển làm nơi tổ chức.
Năm đó, khi Victoria lên ngôi vương trữ, cũng không có được vinh dự như vậy.
Bây giờ, lại cho Dạ Cô Tinh vinh dự đấy…
Trong đó ắt hẳn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa gì đó.
Nhưng có điều, các phương tiện truyền thông bên ngoài và công chúng nói chung đều rất vui mừng khi điều đó xảy ra. Xét cho cùng thì, cung điện Drottningholm là nơi sinh sống của hoàng gia, người ngoài không thể tùy tiện bước vào.
Chỉ có ở Cung điện hoàng gia Thụy Điển, bọn họ mới có thể tận mắt xem buổi lễ được.
“Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
Chiếc xe Volvo được lái đến vùng ngoại ô, dần dần cách xa trung tâm thành phố.
“Bệ hạ, hoàng hậu và ba vị công chúa mời người đến cung điện Drottningholm dùng bữa trưa với họ.”
Nếu Dạ Cô Tinh tinh ý một tí thì sẽ không khó để nhận ra chiếc xe mà họ đang ngồi là xe của nhà vua.
Dạ Cô Tinh ‘ừ’ nhẹ một tiếng, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm qua, cô đã bị anh giày vò quá mức, nên bây giờ toàn thân đều đau rã rời…
An Tuyển Hoàng đưa tay kéo Dạ Cô Tinh về phía mình, cô thuận thế dựa vào vai anh.
Đôi mắt to tròn của cô bé đảo đảo nhìn quanh, hết nhìn cha, lại nhìn mẹ, rồi cuối cùng nhìn sang Burke đang ngồi ở hàng ghế trước.
“Chú ơi, chú có thể hiểu được lời của cháu nói không ạ?”
Burke khẽ nhướn mày, ông ta đáp lại bằng tiếng Trung một cách không trôi chảy: “Biết một chút.”
Bé con nghe thế thì vô cùng phấn khích, cuối cùng thì cô bé cũng không cần phải nghe những tiếng như chim hót đó bên tai nữa!
Lúc trước khi còn ở Mỹ, cô nhóc cảm thấy rất phiền muộn, bởi vì tất cả các kênh truyền hình đều nói “tiếng chim”. Ngay cả phim hoạt hình “Chú bọt biển tinh nghịch” mà cô bé yêu thích cũng vậy. Cha mẹ đều biết nói thứ tiếng đó, cả anh trai và anh Thần cũng đều biết luôn!
Chỉ có mỗi cô bé là không biết thôi…
Bé con cảm thấy bản thân mình bị hắt hủi…
Bây giờ, cuối cùng trong số những người nói ‘tiếng chim’ đó, cô bé cũng đã tìm được một người có thể giao tiếp với mình. Cô bé ngay lập tức cảm thấy cực kỳ gần gũi với người đàn ông này.
“Chú ơi, chú tên là gì vậy ạ?”
“Burke. Còn tiểu công chúa tên là gì thế?”
“Hả? Tiểu công chúa ư? Chú đang gọi cháu sao?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao chú lại gọi cháu là tiểu công chúa thế ạ?”
“Ừ thì… bởi vì cháu là một tiểu công chúa.”
“Tiểu công chúa là gì vậy ạ?”
Burke mấp máy môi một lúc lâu nhưng vẫn không biết trả lời ra sao.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta quyết định đổi chủ đề, “Cháu có thường hay nghe kể chuyện trước khi đi ngủ không?”
Cô bé gật đầu, “Anh trai cháu biết kể rất nhiều chuyện!”
“Cháu đã từng nghe qua truyện Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, hay Người đẹp ngủ trong rừng chưa?”
Cô bé lắc đầu.
“Vậy những truyện như Cô bé lọ lem, Nàng tiên cá thì sao?”
Cô bé cũng lắc đầu.
Burke bỗng ngạc nhiên, “Vậy chứ trước giờ cháu đã từng nghe những câu chuyện gì thế?”
“Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes, Quỷ ám, Phần mộ không yên tĩnh…”
Burke ngẩn người ra, hỏi: “Cháu… không sợ sao?”
“Sợ ấy ạ?” Húc nhi chớp chớp mắt, hỏi lại: “Sợ cái gì cơ ạ?”
Burke: “…”
“Chú ơi, chú còn chưa trả lời câu hỏi của cháu đấy. Tại sao chú lại gọi cháu là ‘Tiểu công chúa’ thế ạ?”
“… Tiếng Trung của chú không được tốt.”
Cô bé bĩu môi, nhìn ông ta bằng ánh mắt ghét bỏ.
Burke dở khóc dở cười. Ông ta dù gì cũng là một Tử tước đấy?
Một người đàn ông tráng kiệt như ông ta thế mà lại bị bệ hạ bắt đi đón cái vị công chúa lạnh lùng cao ngạo này. Đã thế, bây giờ, ông ta còn bị một đứa nhóc khinh thường nữa chứ…
Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng khóe môi hơi cong lên.
Trong khi bên này, bầu không khí vẫn thoải mái.
Thì ở bên kia, ngay tại tẩm cung của hoàng hậu, không khí trở nên vô cùng bức bối.
“Kar, ông ấy, thật sự rất quá đáng!” Sylvia đỡ ngực, thở hổn hển.
Rõ ràng, lúc này đây bà ta đang vô cùng tức giận.
Người đàn bà lớn tuổi khoanh tay đứng nghiêm. Mặt không chút biểu cảm, nhưng trong mắt bà ta lóe lên một tia đau lòng nhàn nhạt. Nhìn thấy khuôn mặt u ám của hoàng hậu, trong lòng bà ta càng không khỏi tăng thêm mấy phần đồng cảm.
“Hoàng hậu, người cần gì phải tự hành hạ bản thân vì những lỗi lầm của bệ hạ như vậy chứ? Ngài ấy muốn nhận con gái, thì cứ để cho ngài ấy nhận đi! Việc gì người phải bực dọc cho thêm phiền muộn. Thật không đáng chút nào đâu.”
“Những điều bà nói tôi đều hiểu cả. Chỉ cần tôi vẫn còn là hoàng hậu, cho dù cái đứa nghiệp chủng đó có trở thành công chúa đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú. Cho nên, tôi không quá bận tâm đến chuyện này, cùng lắm thì cho nó một tước vị công chúa. Nhưng tôi không ngờ Carl lại chọn cung điện hoàng gia làm nơi tổ chức buổi lễ sắc phong!”
Chẳng trách Sylvia giận dữ đến như vậy.
“Hồi đó, lúc Victoria lên ngôi hoàng trữ, cũng chỉ được tổ chức một buổi lễ nhỏ tại cung điện Drottningholm thôi. Còn đứa con gái ngoài giá thú kia, dựa vào cái gì mà lại có thể được đối xử như thế chứ?!”
“Bệ hạ, đúng thật có chút thiên vị.”
Người phụ nữ cười giễu, “Ông ấy đâu chỉ thiên vị một chút! Rõ ràng là nghiêng hẳn về một bên ấy chứ!”
“Cho đến tận bây giờ, ông ấy vẫn luôn nhớ về người phụ nữ đó. Ngay cả con gái của bà ta, ông ấy cũng yêu thương hơn.” Trong mắt của Sylvia chợt xẹt qua một tia tàn nhẫn, “Có lúc, tôi thực sự rất muốn nói với ông ấy rằng, Nina đã chết từ lâu rồi —–”
Sắc mặt của người phụ nữ lớn tuổi lập tức thay đổi, “Hoàng hậu! Xin người hãy cẩn trọng lời nói…”
“Kar.” Sylvia nhìn bà ta một cái đầy ẩn ý, “Bà hãy nhớ cho kỹ, bất luận là gia tộc Ives hay là sự biến mất của Nina, đều không liên quan gì đến chúng ta. Chuyện năm đó, cho dù có điều tra lại đi chăng nữa, thì cũng sẽ không bao giờ liên đới tới chúng ta.”
“Vâng.”
Lông mày của bà ta nhíu lại, thái độ tỏ vẻ kính cẩn.
“Victoria đâu rồi?”
“Tối qua công chúa về muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ ạ!”
Chính vì không thể chịu đựng được sự dồn ép của mẫu hậu, Victoria đành phải chuyển về lại đây. Cô ta hiện đang sống trong một tòa nhà nhỏ biệt lập kiểu phương Tây –bên cạnh tẩm cung của hoàng hậu.
Vừa nghe con gái mình “về nhà muộn”, khuôn mặt của Sylvia đột nhiên trở nên khó chịu.
Bà ta kiềm chế cơn tức giận trong lòng, đột ngột đứng dậy, rồi sải bước đi ra ngoài.
Kar vội vàng đi theo sau, nhưng trong lòng thầm nghĩ ngợi không biết bà ta rốt cuộc đã nói cái gì mà khiến cho hoàng hậu không vui đến như vậy.
“Bà đứng đợi ở ngoài này đi.”
Kar lùi lại một bước, rồi kính cẩn đứng chờ ở ngoài cửa.
Sylvia băng qua bãi cỏ, dừng lại trước tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, rồi đẩy cửa, bước vào phòng khách. Sau đó bà ta đi một mạch lên lầu, bước chân càng lúc càng vội.
Một cô gái trẻ mặc đồng phục của người hầu từ trong bếp thò đầu ra xem. Khi nhìn thấy bà ta, cô gái vội vàng đứng dậy.
Vừa rồi, cô ta vô tình liếc qua, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tức giận của hoàng hậu.
Ngay sau đó, hoàng hậu từ trên cầu thang xoắn ốc của lầu hai vội vàng đi xuống, rồi dừng lại trước mặt cô ta.
“Hoàng hậu…”
“Mau đưa chìa khóa phòng cho ta.”
“Dạ sao ạ?” Cô người hầu ngước mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta bảo, mau đưa chìa khóa phòng ngủ của công chúa cho ta.”
“Nhưng không được sự cho phép của công chúa thì…”
“Ta nói lặp một lần nữa, chìa khóa ở đâu, mau đưa đây.”
“… Người đợi nô tì một chút ạ!”
Bà ta cầm chìa khóa, thuận lợi bước vào phòng ngủ, đi qua gian ngoài, rồi đi thẳng vào bên trong.
Đập vào mắt là một chiếc giường King size, ở bên cạnh nó là một chiếc gương khổng lồ được kê dựa vào tường. Trên chiếc ghế sofa da, có đủ các loại đồ chơi tình thú được đặt một cách bừa bộn, thậm chí còn có cả những đồ như đồng phục học sinh, áo bác sĩ, đồng phục cảnh sát, v.v.
Chưa kể, trên giá sách còn có chồng chất nhiều loại bao cao su khác nhau.
Bà ta tức giận vỗ vỗ vào ngực mình, nhưng người nào đó nằm trên giường vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà không hề hay biết gì cả.
Lúc này, bà ta tiến lên một bước, vén tấm chăn bông mỏng ra. Giây tiếp theo, Sylvia hét lên.
Khiến cho Kar đứng canh ngoài cửa, bị một phen kinh sợ, da đầu tê dại.
Còn cô người hầu đó, sau khi giao chìa khoá thì sớm đã chuồn từ lâu.
Victoria đã có một giấc mơ rất đẹp —–
Trong giấc mơ, cô ta đã trở thành người thử nghiệm đồ chơi tình thú nổi tiếng nhất thế giới. Cô ta đã từng thử qua nhiều loại sản phẩm khác nhau và ngủ với vô số người đàn ông. Cô ta còn xuất bản sách, có rất nhiều bà nội trợ đứng xếp hàng chờ xin chữ ký của cô ta.
Và cô ta thì đang mặc bộ đồ lót khiêu gợi mà mình yêu thích nhất, đứng đối diện với vô số ống kính máy ảnh một cách thoải mái và bình thản.
Sau đó, cô ta nói với những người phụ nữ tầm thường không có tài cán đó rằng —–
Hôn nhân là dấu chấm hết cho tình yêu, là đường cùng cho ái tình, chỉ có ly hôn mới có thể tự do!
Các trường cao đẳng và đại học nổi tiếng thế giới cũng mời cô ta đến diễn thuyết. Cô ta đứng trên sân khấu, dạy những nữ sinh đại học đó cách làm thế nào để bản thân được hạnh phúc hơn khi yêu; dạy những nam sinh đại học đó, cách làm thế nào để bạn gái và bản thân đều đạt được khoái cảm khi quan hệ.
Cô ta ước gì không có sự miệt thị hay nhục mạ; ước gì bản thân mình không phải là hoàng trữ Thụy Điển, cũng không phải là công chúa gì hết. Cô ta chỉ muốn làm những gì mình thích, muốn sống một cuộc đời chân thật nhất, muốn được làm chính mình!
Nhưng, một tiếng hét bỗng vang lên, giấc mộng của cô ta cũng vì thế mà tan biến…
“Sao con có thể ăn mặc như thế này hả?! Còn nữa, tại sao những thứ này lại xuất hiện ở đây?!”
Một câu chất vấn đầy sắc bén đột nhiên vang bên tai, khiến cho Victoria hoàn toàn tỉnh giấc.
“Mẫu hậu, người bị làm sao thế …”
Theo ánh mắt của bà ta, Victoria nhìn xuống thân thể của mình, chợt giật mình, vội vàng kéo tấm chăn mỏng che lại.
“Con đã khóa cửa rồi, sao mẫu hậu vào được đây?” Giọng nói trầm ổn, lộ vẻ khó chịu.
Victoria đã nhượng bộ hết cỡ, thậm chí cả việc đồng ý chuyển về đó sống. Nhưng mẫu hậu của cô ta vẫn không chịu buông tha, khiến cô ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Đủ rồi …
Quả thật, cô ta đã chịu đựng quá đủ rồi.
Bà ta túm lấy tóc của cô, rồi lôi cô đến trước gương, “Con hãy tự nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình đi! Xem thử có giống mấy đứa kỹ nữ trong hộp đêm không hả?!”
Victoria vốn bẩm sinh đã cao lớn khỏe mạnh. Mặc dù bị túm tóc, nhưng vì đối phương là mẫu hậu mà cô ta kính trọng nhất, nên nhất thời không thể phản kháng.
Cô ta ngước mắt lên, nhìn mình trong gương.
Cô ta thích vẻ đẹp nguyên thủy nhất của cơ thể con người, thích những tác động của thị giác do đồ lót gợi cảm mang lại. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng cảm thấy bản thân như vậy là bẩn thỉu!
Cô ta buộc tóc lên, bước xuống giường, rồi đi chân trần lên thảm.
Ngay khi đứng trước mặt Sylvia, cô ta bắt đầu cởi nốt cái mảnh vải còn sót lại trên người mình.
Để lộ làn da màu lúa mì khỏe khoắn cùng đôi chân thon dài, còn có cặp ngực hoàn hảo và xương quai xanh quyến rũ.
Trước mặt cô ta lúc này chính là người mẫu hậu kính yêu nhất của mình; còn sau lưng cô ta là một tấm gương sáng trưng. Mặc dù cô ta đứng trần truồng như thế, nhưng trong mắt lại có sự kiên định và điềm tĩnh chưa từng có ở trước đây.
Đây chính là con người thật của cô ta.
Sylvia lắc đầu, dường như có thể dự cảm được điều gì đó, đôi mắt bà ta bắt đầu đẫm lệ.
Đừng… đừng nói những điều như thế…
Đừng đưa ra quyết định đó…
Bà ta hối hận rồi, lẽ ra không nên làm rùm beng mọi chuyện như thế, không nên để cho cơn tức giận bộc phát ra…
“Ta, ta đi trước đây. Con tắm rửa xong thì mau xuống phòng tiệc. Hôm nay, Alizee sẽ đến ăn cơm trưa với chúng ta…”
Thậm chí còn chưa kịp nói hết lời, bà ta đã vội vàng xoay người rời đi, như thể chỉ cần chậm một bước thì sẽ đánh rơi thứ gì đó vậy.
“Mẫu hậu, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Bóng dáng vội vàng chạy trốn ấy bỗng khựng lại…
Chương 64: Hoàng cung mở yến tiệc, cha vợ và con rể bất hoà
Chiếc xe volvo thuận lợi tiến vào hoa viên của hoàng gia, băng qua một con đường dài rợp bóng cây, cỏ xanh như tấm thảm. Xung quanh là những ngôi nhà theo kiến trúc phương Tây nằm san sát nhau.
Đằng xa xa là một đàn ngỗng trời. Gần đó là những con thiên nga duyên dáng đang bơi tung tăng trong nước.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa! Có con vịt…”
“Con gái ngốc à, đó là thiên nga.”
“Rõ ràng là con vịt mà! Là con vịt trắng!”
Đôi mắt của bé Húc mở to, tò mò nhìn xung quanh.
Dạ Cô Tinh chỉ biết lắc đầu mà cười, cũng không buồn chỉnh sửa lại cho cô bé.
Tất cả các con đường đều có vệ binh đi tuần tra. Bọn họ đều mặc quân phục, tay mang súng, đeo găng tay trắng và đội mũ sắt bạc lấp lánh, trông vô cùng đồng đều.
Nếu An Tuyển Hoàng cũng mặc như vậy thì…
Đôi mắt Dạ Cô Tinh hơi nheo, rồi cong môi cười.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng trước một cung điện màu vàng lộng lẫy. Đối diện là một cái hồ lớn hình tròn, ở trong hồ có một bức tượng cao chót vót. Tít tận đằng xa hai bên trái phải chính là một rừng cây được trang trí đối xứng, cành lá được cắt tỉa gọn gàng.
“Công chúa, mời.”
Burke đích thân mở cửa xe cho Dạ Cô Tinh, rồi đưa tay che ở nóc xe.
Một nhà ba người bước xuống xe, tư thế đi vẫn như cũ —- Người đàn ông một tay ôm người phụ nữ, một tay bế con gái. Bất luận đi đến đâu, cũng đều là sân nhà anh cả.
Carl mặc bộ lễ phục chỉnh tề đứng trước cửa cung điện, trên cổ áo đeo một cái nơ đen vô cùng trang trọng.
Đằng xa, một gia đình ba người chậm rãi đi tới. Ông nhìn bọn họ một cách đầy say đắm, đôi mắt của ông lúc này rõ ràng đã ươn ướt.
Nếu năm đó… Vậy thì ông ta không phải cũng sẽ có được hạnh phúc bình dị mà chân thành như thế sao?
Người phụ nữ có đôi mắt biết cười, dưới ánh mặt trời nở nụ cười, hiện lên lúm đồng tiền trên má. Bà ấy đang đứng trong một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, cứ nhìn theo ông, nở nụ cười dịu dàng, ấm áp vô cùng.
Màu vàng rực rỡ đó cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ của ông ta, nhưng chỉ không thấy được bóng dáng của bà mà thôi.
Bà ấy chết rồi…
Chết rồi…
Chết thật rồi…
Trái tim ông đau như cắt.
Cho nên, kiếp này, ông đều không có cách nào nhận được sự tha thứ của bà ấy sao?
Alizee nói, đây không phải là tình yêu, mà là nỗi ám ảnh muốn nhưng không có được.
Nhưng, nếu không phải tình yêu thì làm sao có thể ám ảnh được chứ?
Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng giọng nói cùng nụ cười của bà ấy vẫn không hề thay đổi. Bà ấy vẫn trẻ trung, phong thái tài hoa tuyệt vời. Nhưng ông thì đã già rồi…
Mấy năm nay, ông rất ngại soi gương, nhưng những lúc rửa mặt vẫn không thể tránh khỏi.
Nhìn thấy mình trong gương mỗi ngày một già đi, tóc thưa dần, thậm chí có ngày, còn thấy lưng khom, trên mặt đầy những nếp nhăn. Carl phải thừa nhận rằng mình không còn trẻ nữa.
Thời gian trôi qua, tầm nhìn của ông dần mờ đi, nhưng trí nhớ của ông lại càng ngày càng minh mẫn.
Những ngày đó chỉ thuộc về bọn họ, dù ngọt ngào hay cay đắng, dù tốt hay xấu, đều trở thành cái gai đâm thẳng vào tim ông.
Không rút thì đau.
Nhưng rút ra rồi, thì càng đau hơn.
Ông hối hận rồi…
“Ể? Ông là ông bác hôm đó sao?”
Đôi mắt của bé Húc sáng lên, rõ ràng cô bé đã gặp được người quen!
“Đã lâu không gặp, bé con.” Carl mỉm cười.
“Chào ông, cháu là bảo bảo.” Cô bé chìa cái tay mũm mĩm của mình ra, mỉm cười ngọt ngào, rụt rè mà duyên dáng.
“Bé con à, cháu nên gọi ông là… ông ngoại mới phải.” Ông liếc nhìn Dạ Cô Tinh. Mặc dù trên mặt của cô không chút biểu cảm, nhưng cũng không có lộ vẻ chán ghét. Carl mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía mẹ mình. Tuy cô bé dễ bắt chuyện với người khác, nhưng không có nghĩa là cô bé ngốc.
Trái tim của Carl lại một lần nữa thấp thỏm.
Dạ Cô Tinh ừm nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe được. Lúc này, cô bé mới dõng dạc đáp: “Ông ngoại!”
“Đúng là đứa trẻ ngoan…” Ánh mắt ông nhìn Dạ Cô Tinh đầy chua xót, cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng, ông dứt khoát lảng tránh nhìn sang chỗ khác.
“An Tuyển Hoàng.” Ông lạnh lùng nói, chỉ ba chữ đơn giản, nhưng trông có vẻ vô cùng cường đại.
Carl bắt tay với anh, ánh mắt lộ vẻ dò xét.
Cha vợ và con rể gặp mặt, đốm lửa phát nổ, bắt đầu âm thầm đối địch nhau.
Khuôn mặt của An Tuyển Hoàng không chút cảm xúc, gân xanh trên cánh tay nổi lên như ẩn như hiện. Nhưng nụ cười của Carl lại cứng nhắc, sắc mặt trở nên khó coi, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Đủ rồi.” Dạ Cô Tinh cau mày, lạnh lùng nói.
Ngay khi giọng nói của cô vừa cất lên, tay của bọn họ ngay lập tức thu về.
“Chào cậu An, rất hân hạnh được quen biết cậu!” Ông nhàn nhạt cười.
“Chào bệ hạ, ngưỡng mộ đã lâu.” Vẻ mặt lạnh lùng đáp.
Carl dẫn ba người vào cửa, đi qua đại sảnh, theo sát phía sau là Burke.
Ông ta đưa tay lau đi mồ hôi lạnh. Ai bảo chỉ có phụ nữ mới keo kiệt chứ? Rõ ràng đàn ông cũng có lúc như vậy mà…
Đặc biệt, còn là hai người đàn ông vô cùng cao quý nữa chứ.
Chỉ vì một người phụ nữ.
Cha vợ?
Con rể?
Chẳng trách Athena lại không thèm quan tâm đến thân phận công chúa, bởi vì việc làm bà chủ nhà họ An cũng không thua kém gì danh phận hoàng thất của một nước cả…
Burke lắc đầu, thở dài một tiếng. Xem ra, con đường nhận lại con gái của bệ hạ còn dài lắm đây.
Thời điểm Dạ Cô Tinh xuất hiện, mọi cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, trong phòng tiệc lúc này là một mảng tĩnh mịch.
Chiếc bàn ăn dài theo phong cách cung điện châu Âu được trải một lớp khăn trải bàn ren màu trắng, ở chính giữa bàn có để hoa linh lan, dùng để trang trí.
Sylvia ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh bà ta còn có một cái ghế trống, có lẽ là của Carl.
Hàng ghế bên trái theo thứ tự từ trên xuống dưới, lần lượt là của Victoria, Sue và chồng của cô ta, Thái tử Jones.
Hàng ghế phía trên bên phải còn ba chỗ trống, rồi mới tới chỗ của công chúa Anne và Dạ Thất.
Hai bên trái phải đều có nữ hầu mặc đồng phục với dáng vẻ cung kính, lễ phép đang đứng.
Người ngồi thì ngồi, người đứng thì đứng, không ai nói lời nào.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt, mất tự nhiên.
Dạ Thất là người đầu tiên phản ứng, “Nhất Nhất, đến ngồi chỗ này nè.”
Anh ấy vỗ vỗ chiếc ghế trống bên cạnh.
“Thất Thất!” Bé Húc hễ cứ gặp Dạ Thất thì sẽ vô cùng phấn khích. Cô bé tuột xuống khỏi người cha mình, chạy nhào vào lòng Dạ Thất.
Động tác của cô bé vô cùng thành thục, như thể đã được luyện tập qua hàng nghìn lần vậy.
“Thất Thất, bảo bảo đã rất lâu không gặp chú rồi đấy…” Cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ loạn xạ, tỏ ý muốn thân thiết với anh ấy.
Anh ấy đặt hai tay mình ở dưới nách của cô bé, rồi dùng chút lực nhấc bổng lên, cô bé cười ngặt nghẽo: “Nhột nhột quá…”
Anh ấy ôm ghì cô bé vào trong lòng mình, ngay trước mặt tất cả mọi người, anh ấy rất vui vẻ, dùng tay nhấc bổng cô bé lên lần nữa để ước lượng cân nặng.
“Nhóc con, lại nặng thêm nữa rồi!”
“Ứ ừ! Làm gì có, bảo bảo không nặng!”
“Ái chà chà, còn bày đặt giận dỗi nữa cơ đấy?”
“Hừ!” Cô bé nặng nề gật đầu, “Bảo bảo giận rồi.”
Cô bé gằn giọng thêm lần nữa: “Rất giận đấy!”
“Vậy phải làm sao?”
“Thất Thất phải chụp cho bảo bảo thành tiểu mỹ nữ, thì bảo bảo mới tha thứ cho chú.”
“Được thôi. Nhưng cháu cũng phải chia cho chú một nửa phần kem đấy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bỗng bối rối, “Nhưng…”
“Nhưng cái gì cơ?”
“Bây giờ cháu không có kem.”
“Vậy thì đợi khi nào cháu có thì chia cho chú.”
“Mẹ nói, ăn kem không tốt cho sức khỏe! Nên phải nghe lời!” Vẻ mặt của cô bé vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói.
“Thật sao? Vậy hay là bảo bảo cũng đừng ăn. Hai chúng ta đều không ăn nữa nhé!”
Cô bé bị bí, im lặng trong chốc lát, sau đó —–
“Hu hu —– Bảo bảo muốn ăn! Muốn ăn! Muốn ăn cơ!”
Cô nhóc tủi thân, nước mắt bỗng tuôn ra, “Thất Thất hư… Xấu xa! Bảo bảo không cần Thất Thất nữa đâu…”
Tiếng khóc đó vang lên cực kỳ lớn!
Dạ Thất sững người một lúc mới phản ứng lại, tay chân luống cuống vội đi tới dỗ tiểu tổ tông. Cuối cùng, anh ấy chột dạ nhìn sang An Tuyển Hoàng.
Nhận thấy sắc mặt của vị nào đó đã tái mét, đang phóng thích uy áp như mưa.
Anne ngồi bên cạnh, dùng mắt hung hăng trừng Dạ Thất một cái. Sau đó, cô ấy đưa tay ra ôm lấy cô bé vào lòng, ánh mắt đầy xót xa.
“Bé ngoan, đừng khóc nữa nhé! Thất Thất hư, chúng ta đánh chú ấy đi!”
“Dạ… Đánh!”
Dạ Thất: “…”
Từ lúc Dạ Cô Tinh bước vào, thì lông mày của Sylvia đã không hề giãn ra. Vào lúc này đây, khi nghe thấy tiếng khóc đó thì lông mày càng nhíu chặt hơn.
Sue trực tiếp lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ chê cười, “Nhóc, đây không phải là nơi có thể tùy tiện khóc đâu.”
Cô ta nói bằng tiếng Anh, bé Húc không hiểu, trực tiếp ngó lơ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Sue nháy mắt ra hiệu với người phiên dịch ở phía sau mình, ngay tức thì có người đứng đó thuật lại một lần nữa bằng tiếng trung.
Cô bé nín khóc.
Cô bé khịt khịt cái mũi, rồi hỏi: “Chú miệng méo đang đứng kia, có phải chú đang nói chuyện với cháu không?”
Bị một đứa con nít chọc cho bẽ mặt, sắc mặt của người phiên dịch lập tức trở nên khó coi.
Anh ta bẩm sinh đã bị sứt môi. Mặc dù đã trải qua nhiều lần phẫu thuật để biến mình thành một người bình thường, nhưng khi nói chuyện, miệng anh ta sẽ hơi nghiêng về bên phải.
Người bình thường sẽ không mấy để ý. Ngay cả khi phát hiện, cũng sẽ không có ai nói thẳng trước mặt anh ta.
Anh ta âm thầm nghiến răng, nhưng biết đây là khách quý, nên không dám đắc tội, chỉ có thể dối lòng mà nở một nụ cười hòa nhã, rồi cung kính đáp: “Đúng vậy ạ!”
“Tại sao chú lại nói chuyện với cháu thế?”
“Chú chỉ là chuyển hộ lời của công chúa Sue thôi.”
“À… là cái dì nói tiếng chim này muốn nói chuyện với cháu sao?”
“Uhm… có thể nói như thế.”
“Ồ, thế dì ấy nói gì vậy ạ?”
Người phiên dịch lặp lại lời của Sue một lần nữa.
Cô nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đôi mắt to đảo quanh.
“Tại sao cháu không được khóc ở đây thế ạ?”
Người phiên dịch thuật lại, khó tránh khỏi dùng những từ ngữ “có ý đồ xấu”. Mặc dù anh ta không dám đắc tội, nhưng công chúa Sue thì lại khác.
Rõ ràng công chúa muốn kiếm cớ gây chuyện, anh ta chỉ là thuận theo, muốn khiến cô ta càng thêm tức giận.
“Tại sao” bị anh ta phiên dịch thành “Dựa vào cái gì”. Mặc dù nghĩa của hai từ này nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng cảm giác khi nghe vào thì hoàn toàn không giống.
Câu nói của cô bé chỉ đơn thuần là hỏi thôi, thế nhưng câu mà anh ta dịch ra lại mang vẻ xấc láo không coi ai ra gì.
Dạ Cô Tinh cười giễu, còn An Tuyển Hoàng vẫn trưng cái bộ mặt không chút biểu cảm.
Mặc dù trong lòng Carl bất mãn, nhưng ông ta cũng không biết nên nói như thế nào trong bàn ăn. Ông ta chỉ sợ chuyện vốn không có gì lại trở nên nghiêm trọng.
Quả nhiên —–
Sau khi nghe xong, Sue hừ lạnh một cái, “Mới có tí tuổi đầu mà đã ngông cuồng như vậy rồi. Không biết cha mẹ dạy dỗ như thế nào nữa!”
“Bất kể chúng tôi có dạy như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không đến lượt một người ngoài như cô có thể tuỳ tiện bình phẩm đâu.” Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng cùng ngồi vào chỗ, tư thế tao nhã.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh không chút tức giận, lại có một loại lạnh lùng cao ngạo không ai sánh bằng.
Tự cao tự đại.
Sue sửng sốt, lập tức bật cười, trong mắt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường: “Đúng là người không phải do hoàng thất nuôi nấng thì làm sao có thể hiểu được quy tắc của hoàng thất chứ? Cô xem đi, tôi mới chỉ có nói một câu như thế, mà cô đã vội vàng bao che cho nó rồi, coi chừng để người ta chê cười đấy.”
Dạ Cô Tinh nhận lấy khăn giấy từ người hầu đưa cho, thong thả lau sạch tay. Dù lời nói của cô ta có khó nghe đến mấy, cũng không thấy cô lộ vẻ tức giận.
Cô liếc nhìn đối phương với một nụ cười nhạt, “Tôi thấy, những người được nuôi dưỡng trong hoàng tộc cũng chẳng hơn là mấy đâu. Hay nói cách khác, những quy tắc của hoàng thất mà thế giới thường hay ca tụng, chính là cái cách cư xử vừa rồi của công chúa Sue sao? Làm sao có thể thốt ra những lời gây khó dễ với một đứa nhỏ mới chỉ có ba tuổi như thế chứ?…” Cô lập tức lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng, “Nếu là như vậy, tôi thật không dám tâng bốc thêm nữa rồi.”
Dạ Cô Tinh cười rạng rỡ hơn, “Con bé là con gái của tôi, tôi không bảo vệ nó. Chẳng lẽ tôi phải quay sang giúp đỡ cô sao? Công chúa điện hạ à, cô có chắc rằng chỗ này của cô, không có vấn đề gì chứ?”
Cô vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, rồi cười giễu.
“Cô!”
“Đủ rồi!” Carl nổi giận quát, sắc mặt cực kỳ không vui.
Bình luận facebook