Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 88
Chương 88: Hoa tai Hỏa Tất. Tới thăm tù
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi thở của sự nguy hiểm ập vào mặt. Dạ Cô Tinh vô thức nghiêng mình giơ tay lên, lại bị một bàn tay lớn nắm lấy siết chặt, nháy mắt rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cả người anh bao phủ bởi một màu đen, trông như con báo săn trong bóng đêm, cô độc và lạnh lùng, lại mạnh mẽ, cực kỳ nguy hiểm.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể đang căng cứng đề phòng từ từ thả lỏng, yếu đuối dựa vào lồng ngực không tính là ấm áp của người đàn ông kia.
Cô đã từng hỏi Minh Triệt, thân nhiệt của An Tuyển Hoàng bẩm sinh đã thấp hơn người bình thường.
Người đàn ông vùi đầu vào hõm vai cô gái, hít nhẹ một hơi. Hương hoa sơn trà nhàn nhạt nhẹ nhàng vương vấn, mùi hương quen thuộc vỗ về cảm xúc bất ổn của anh.
“Muộn rồi.” Người đàn ông yếu ớt mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nhưng pha lẫn một chút oán giận nhè nhẹ.
Dạ Cô Tinh khẽ cắn môi, xoay người lại, hai tay vòng qua cổ người đàn ông. Cô cười nhẹ và khẽ cọ lên mặt anh, tiện đà sát đến bên tai, hơi thở tựa hoa lan: “Anh càng ngày càng giống anh chồng hay giận dỗi đó…”
Người đàn ông hít thở không thông, con ngươi đen láy ánh lên sự thâm thúy vô biên. Anh hơi nghiêng đầu đã chuẩn xác bắt được đôi môi anh đào màu hồng, hôn ngấu nghiến. Trông như đang thưởng thức rượu ngon thiên cổ. Dáng vẻ tham lam như đứa trẻ con muốn chiếm hữu một vật gì đó.
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng đáp lại, trong đôi mắt chứa đựng những tia sáng dịu dàng ấm áp, người đàn ông này…
Khoảnh khắc chạm vào cánh môi anh đào kia, hơi thở An Tuyển Hoàng bắt đầu dồn dập. Bàn tay to lớn siết chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô gái, ấn cô vào trong ngực, không để lại một khe hở nào.
Vừa hôn xong, đôi mắt Dạ Cô Tinh mơ màng, đôi môi sưng đỏ. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, hai gò má vương một vệt đỏ ửng, như được trang điểm bởi loại son tốt nhất. Làn da trắng phản chiếu ánh sáng dưới ánh trăng, trong như viên ngọc được ủ trong lòng bàn tay, mềm mại ấm áp và trắng mịn. Tựa như nếu không cẩn thận sẽ chảy đi theo khe hở mất. Nhẹ không được, mà nặng cũng chẳng xong!
Thật khiến người ta sinh ra cảm giác muốn ấp cô trong lòng bàn tay, giấu nơi đáy lòng.
“Của anh.” Người đàn ông tự nhiên thốt ra hai chữ, trong mắt thấp thoáng vài phần đắc ý.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì dở khóc dở cười.
“Của anh.” Người đàn ông thấy cô trông có vẻ không cho đó là đúng thì hơi mất hứng, vẫn cố chấp lặp lại như trước.
Dạ Cô Tinh khẽ giật khóe miệng, nhưng chẳng đáp lại. Cô thật sự muốn xem nghị lực của người đàn ông này lớn đến bao nhiêu.
“Của anh.” Người nam vẫn nghiêm túc nói.
“…”
“Của anh.” Anh An nhà ta thực sự sốt ruột.
“…”
“Của anh.” An Tuyển Hoàng cực kỳ luống cuống.
“Được rồi được rồi! Của anh, của anh! Là của anh hết, được chưa?” Ai ngờ người đàn ông lại chậm chạp lắc đầu, nghiêm túc mở miệng, sửa lại: “Em phải nói, em là của anh.”
“Ừm ừm! anh là của em.” Dạ Cô Tinh lén ngắm phản ứng của người đàn ông, thấy anh nhíu mày, hơi do dự chớp mắt…
“… Vậy cũng được.”
“Phụt, ha ha….” Dạ Cô Tinh cười đến nỗi ngã lên sofa. Nước mắt đọng nơi khóe mắt. Không biết có phải vì người đàn ông nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô hay không mà khóe môi hơi cong lên.
Cô cười của cô, anh vui của anh. Tuy không chung sóng nhưng cực kỳ hài hòa.
Dạ Cô Tinh thấy rằng từ khi có An Tuyển Hoàng, cuộc sống của cô càng thêm nhiều tiếng cười. Đúng là một người đàn ông thích hợp để trao trọn cuộc đời!
“Anh… ngày mai phải tới Mỹ một chuyến.”
Tiếng cười ngưng bặt, Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì ư?”
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, dang tay ôm cả người cô vào trong lòng. Bàn tay to đặt trên cái bụng bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận dòng máu có liên hệ với mình đang mơ hồ chảy bên trong: “Các gia tộc mafia Gambino, Lucase, Kolobo bên Mỹ muốn phân chia thế lực ở khu vực Tam Giác Vàng một lần nữa.”
Tam Giác Vàng? Phân chia lần nữa? Trong mắt Dạ Cô Tinh đầy vẻ trầm lắng. Theo lý thuyết thì sự phân chia các thế lực mafia ở Tam Giác Vàng đã định rõ. Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện phân chia lần nữa?
Chuyện này vốn không thể! Các thế lực hắc bang rắc rối phức tạp gần như kéo một sợi tóc là cũng động đến cả người. Kiểu thảo luận vô nghĩa như thế này tuyệt đối là không cần thiết. Ba gia tộc mafia ở Mỹ sẽ không ngu ngốc đến thế! Trừ khi… bọn họ có mưu đồ khác!
Như nhìn thấu ngờ vực của cô, người đàn ông mở miệng giải thích: “Viên đạn tẩm độc kia là kiệt tác mà ba nhà đó bắt tay nhau làm ra.”
Đôi mày Dạ Cô Tinh nhíu lại một cái, người đàn ông thả lỏng thân thể, nặng nề nói: “Không sao đâu.”
Đúng vậy, giờ phút này, cô vô cùng lo lắng. Nhớ lại đêm trọng sinh ấy, An Tuyển Hoàng bị tập kích rồi trúng đạn hôn mê. Nếu đều do mafia Mỹ làm, vậy lần này ba nhà liên kết lại mời, chắc chắn có ý đồ xấu. Thậm chí có thể nói là thiết kế một cái bẫy thật lớn cho An Tuyển Hoàng.
Nói vậy thì điều mà trước mắt ba gia tộc kia muốn biết nhất, chính là tình trạng cơ thể của An Tuyển Hoàng… rốt cuộc đã giải được độc chưa?!
Cho nên, dù biết lần này có ý đồ xấu, nhưng An Tuyển Hoàng không thể không tới. Chỉ có vậy mới khiến ba gia tộc kia kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ!
“Liệu có nguy hiểm không?” Dạ Cô Tinh biết câu hỏi này thật ngu ngốc. Từ khi hắc bang sinh ra đã định xương trắng chất chồng, lúc nào cũng có thể có mạng người mất đi! Nhưng vẫn hỏi, đơn giản chỉ là muốn một câu hứa hẹn của người đàn ông này…
An Tuyển Hoàng bỗng im lặng. Lại một lần nữa vuốt ve bụng cô không biết chán. Cuối cùng bình tĩnh nhìn qua, đôi mắt đen thâm thúy, mơ hồ ánh lên tia u ám: “Tin anh, không có việc gì hết.”
Dạ Cô Tinh nở nụ cười, lông mi cong cong, rúc vào trong lòng người đàn ông và gật đầu thật mạnh.
Cô tin tưởng năng lực của anh. Cô cũng chỉ đơn giản là muốn một lời hứa hẹn từ chính miệng anh… rằng không có việc gì hết.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình bước chân về phía trước quá chậm… Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, nhìn bên cạnh không một bóng người. Cô biết, có lẽ anh đã đi rồi…
Mơ màng xốc chăn lên, sự mát mẻ của mùa thu kéo tới. Cô khẽ rùng mình một cái, lại rúc vào chăn cuộn tròn lại. Trong lòng vẫn luôn buồn bã mất mát, không xua đi được…
Thì ra, cô đã dần quen với sự tồn tại của người ấy. Quen bên cạnh có thêm một cái gối, quen có người thức dậy cùng với cô.
Chỉnh trang lại bản thân, Dạ Cô Tinh tự làm cho chính mình mau chóng tỉnh táo lại. Chỉ không ngừng cố gắng mới có thể theo kịp bước chân của anh, mới có thể chính thức đồng cam cộng khổ, cùng đứng trên đỉnh cao với anh!
Xem ra, tất cả kế hoạch của cô cần đẩy nhanh lên. Giơ tay ra xoa bụng, hy vọng trước khi bé con sinh ra có thể giải quyết xong phần lớn thế lực hắc bang của bang Tam Hợp ở phía nam…
Ăn xong bữa sáng, cô xe tới buổi chụp hình, Cố Mộng và Seven đã sắp xếp xong tất cả.
Chủ đề của kỳ “ZARK” lần này là “Phong cách nhàn nhã”. Mà trên trang bìa phải toát lên được không khí thoải mái, tự do, khoan khoái, lười biếng. Đây cũng bởi vì hôm qua lúc Dạ Cô Tinh chụp cái dáng cuối cùng kia, không ngờ lại khiến Cố Mộng ngạc nhiên mừng rỡ và kinh sợ đến vậy.
Biểu cảm lười biếng kia, những động tác nhàn nhã không hẹn mà hợp với chủ đề chụp ảnh lần này!
Liếc mắt một cái, Cố Mộng đã biết chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể thể hiện được loại cảm giác mà cô ấy muốn!
Thay quần áo xong, ngồi trong phòng trang điểm, Dạ Cô Tinh tùy ý để thợ trang điểm làm cho mình.
Tuy nói là trang điểm, nhưng thật ra chỉ là chải chuốt lại một chút thôi. Vẻ ngoài của Dạ Cô Tinh vốn được ông trời ưu ái, còn đẹp hơn cả Diệp Tử hào hoa phong nhã.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Tử là Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh là Diệp Tử. Không cần biết là ai, đều là cô!
Xua tay với thợ trang điểm, Dạ Cô Tinh từ chối đôi bông tai hình ngôi sao thợ trang điểm chọn cho mình. Cô tự lấy một cái hộp nhung màu đỏ từ trong túi và mở ra, hai chiếc bông tai màu đỏ lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.
Mặt sơn được làm từ ruby đỏ, giống như hai ngọn lửa cô đơn đang rực cháy. Quá trình cắt gọt phức tạp khiến cho bề mặt có thể phản chiếu ánh sáng long lanh từ các góc độ khác nhau.
Màu đỏ của lửa hòa quyện cùng với màu trắng của ánh sáng, giống như quỷ hút máu tắm mình trong ánh sáng của Phật, ngoan ngoãn cúi đầu, dâng lên trái tim của chính mình, lấy thân làm vật tế, hai tay thành kính đón nhận quyền trượng của ánh sáng, rửa sạch bụi trần, rời khỏi tam giới.
Nhân viên trang điểm hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: “Đẹp… đẹp quá…”
Phụ nữ trời sinh đã không có sức kháng cự đối với châu báu. Hơn nữa đôi bông tai này lại được làm từ Carmen Lucia – loại ruby đẳng cấp thế giới. Nghe nói, nó đã từng là một trong những bộ sưu tập được yêu thích nhất của Long Vương.
Viên ruby này được mệnh danh là “Viên ruby của câu chuyện tình buồn thảm nhất thế giới”. Lúc đầu gắn trên chiếc nhẫn bạch kim được trang trí bằng những mảnh vụn kim cương. Nhìn xuyên thấu qua viên ngọc màu đỏ thẫm, có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ như pháo hoa bên trong. Khúc xạ của các góc cạnh càng khiến ánh sáng thêm lung linh, tỏa sáng. Trong rất nhiều bộ sưu tập đá quý lóa mắt của Long Vương, Dạ Cô Tinh chỉ liếc mắt đã nhìn trúng viên ngọc này.
Theo như cô biết, viên ruby này vốn dĩ được trưng bày tại bảo tàng Smithsonian. Nhưng không biết vì sao lại rơi vào tay của Long Vương, cuối cùng bị cô lấy đi làm thành khuyên tai.
Mà sở dĩ Dạ Cô Tinh dám trắng trợn lấy nó ra như vậy. Hơn nữa còn mang nó ra công khai trước mắt của công chúng, lấy nó làm tín hiệu tìm kiếm các thành viên của Dạ Tổ. Một là, mọi người đều cho rằng Carmen Lucia thật vẫn đang ở bảo tàng Smithsonian. Cho dù có phát hiện ra viên ruby trên khuyên tai là thật, cũng sẽ không nghĩ đó là Carmen Lucia. Hai là, không ai tin rằng trên đời này có kẻ ngốc đến mức cắt một viên ruby 23 cara thành nhiều mảnh, chỉ để làm một đôi hoa tai. Vì vậy cô cũng không sợ bị điều tra ra, ngược lại còn rất vui khi bị theo dõi. Tốt nhất là làm cho mọi chuyện càng phức tạp, cục diện càng hỗn loạn càng tốt. Có như vậy mới không sợ ám hiệu này truyền không tới tay các thành viên rải rác của Dạ Tổ.
“Được rồi đi thôi.” Dạ Cô Tinh đứng lên và nói với nhân viên trang điểm vẫn còn ngơ ngẩn không thôi.
“Hả? Ồ…” Cô ta lấy lại tinh thần, lại chỉ nhìn thấy đuôi váy kéo lê trên sàn và bóng dáng yểu điệu của cô gái đang dần xa, sau đó nhanh chân đuổi theo.
Giây phút Dạ Cô Tinh xuất hiện trước mặt Cố Mộng và Seven, hai người họ sững sờ trong giây lát. Miệng Cố Mộng mở rộng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt lộn. Còn đồng tử của Seven co rút lại, suýt chút nữa thì anh ta đã đánh rơi chiếc máy ảnh yêu quý trên tay.
Cô gái mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu trắng. Thiết kế phần eo và cúp ngực ở phần thân trên khiến cho vòng eo càng thêm thon thả, dường như không đủ một nắm tay. Xương quai xanh tinh xảo như hai chú bướm xòe cánh muốn bay. Làn da trước ngực trắng nõn nà không tì vết, có thể ví như ngọc không mài cũng bóng.
Phần thiết kế đặc biệt nhất của váy lại ở phía dưới. Không phải kiểu dài đến gối hay chạm đất như thông thường. Mà xếp tầng như những lớp sóng trùng điệp, từ sau lưng uốn lượn kéo dài đến phía trước. Độ dài làn váy dần rút ngắn và nghiêng đều cho đến cách đầu gối khoảng 3 phân, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái.
Vừa trang nhã lại mang một chút tinh nghịch, vừa trong sáng lại hoạt bát.
Nhưng thứ khiến người khác chú ý lại là đôi hoa tai ngọc đỏ thẫm rực rỡ tỏa sáng như hai ngọn lửa nghịch ngợm, không chịu trói buộc trên tai cô gái. Trái ngược với màu trắng thuần khiết trên người cô, nhưng lại sinh ra một cảm giác hài hòa khó tả.
Thượng đế đã không ngần ngại ban tặng cho người trước mặt này, vẻ đẹp của sự tương phản, phức tạp và đa dạng.
Cố Mộng cảm thấy nhà tạo mẫu hôm nay rất chuyên nghiệp, nên tràn ngập tán thưởng nhìn cô ấy. Lại không ngờ ngay cả nhà tạo mẫu cũng đang ngẩn ngơ.
Trong lòng Seven nói không rõ cảm giác ra sao. Nhiều năm như vậy, anh ta đã chụp vô số người. Từ công chúa hoàng gia, vương phi, đến bình dân, ăn mày. Anh ta đã chụp lại các khoảnh khắc đáng quý nhất bằng ống kính của chính mình. Nhưng cô gái trước mắt này, mỗi một tư thế, bước đi đều thay đổi từng phút từng giây, khiến anh ta có một loại xúc động muốn chụp mãi không ngừng!
Không đủ! Đây là cảm giác duy nhất của anh ngay lúc này.
Ống kính không đủ để ghi lại vẻ đẹp của cô ấy. Tấm ảnh cũng không miêu tả hết được vẻ đẹp đó.
Nhân viên ánh sáng đã vào vị trí, khuôn mặt điển trai của Seven toát lên sự chuyên nghiệp mà một nhiếp ảnh gia cần phải có, ánh mắt sáng quắc. Cố Mộng khoanh tay trước ngực đứng ở bên cạnh.
Dạ Cô Tinh dựa vào bức tường phía sau. Vừa ngước mắt lên khí chất bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, chuyển trạng thái trong nháy mắt. Mà vị trí cô ấy đứng đúng là vị trí tốt nhất để nhiếp ảnh gia chụp.
Ánh mắt Cố Mộng kinh ngạc, cô ấy thật sự là lần đầu tiên chụp ảnh bìa sao? Vì sao nhìn cô ấy lại như rất quen thuộc, cứ như đã trải qua muôn vàn thăng trầm dưới ống kính, buồn vui không sao kể xiết, mới có được một thần thái ung dung tự tại, kiên định vững chắc như ngày hôm nay.
Diệp Tử trong quá khứ, cũng đã từng giống như vậy.
Là một ngôi sao phim người lớn, cô đã chụp rất nhiều trang bìa tạp chí. Nhưng đều không phải là loại tạp chí đứng đắn gì, nhưng cô lại rất nghiêm túc trong việc tạo dáng, cố gắng diễn tốt vai của mình.
Từ hai mươi đến khi hai mươi chín tuổi, thời gian gần mười năm, cô đã sống và làm việc với ống kính.
Cho nên Dạ Cô Tinh làm mọi thứ đều rất tự nhiên!
“Đầu hơi cúi thấp một chút, chỉ cần nhìn sang một chút là được. Tay cầm nhánh hoa, rất tốt!” Seven vừa chụp, vừa hướng dẫn chỉ đạo.
Dạ Cô Tinh làm theo hướng dẫn, động tác ưu nhã không nhanh không chậm, hết sức thoải mái còn mang theo chút lười biếng.
Trong biển hoa oải hương tím mênh mông, cô gái mặc chiếc váy trắng tinh nghịch, hoạt bát, tựa như một đám lông vũ trắng bồng bềnh trên bầu trời, không ngừng rơi xuống biển hoa màu tím.
Sự tương phản giữa màu tím và trắng, không giống sự nặng nề của đỏ và đen, cũng không giống sự sắc bén của đen và trắng. Chỉ là sự tách biệt vừa phải, lại hài hòa một cách hợp lý.
Lúc này, dây lụa màu lam sau đầu buông lỏng, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sợi tóc sáng lấp lánh tựa như một tấm lụa đen cao cấp.
Cô gái vươn tay kéo nhánh hoa, ánh mắt tò mò. Sau đó chậm rãi đưa lại gần, nhẹ nhàng ngửi, rồi từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt như mây tụ rồi tan, hoa nở rồi lại tàn.
Quá trình chụp ảnh bìa vô cùng suôn sẻ. Suốt từ đầu đến cuối, tất cả nhân viên đều nín thở chăm chú quan sát, giống như chỉ cần bất cẩn một chút sẽ khiến cô gái giống như tinh linh dịu dàng này giật mình sợ hãi.
Tiếp theo là phần chụp ảnh bìa sau, nhà tạo mẫu đã lấy cảm hứng từ hành động dựa vào tường của Dạ Cô Tinh buổi tối ngày hôm qua. Chọn cho cô một bộ quần áo giống như cao bồi Phương Tây, quần jean cạp cao bó sát eo, với dây thắt lưng màu nâu, và một chiếc mũ cao bồi thiết kế bắt mắt. Dưới chân là đôi giày da hươu màu nâu sẫm, cộng với chiều cao một mét bảy, và vóc dáng tiêu chuẩn của Dạ Cô Tinh, đã hoàn mỹ thể hiện ra phong cách hoang dã.
Vẻ ngầu thêm chút hoang dã, lạnh lùng lại kèm theo chút lười biếng.
Seven luôn miệng khen đẹp, khiến nhà tạo mẫu rất đắc ý, Cố Mộng lại kinh ngạc không thôi.
Sau khi hoàn thành các cảnh chụp cũng chỉ đến giữa trưa. Gương mặt các nhân viên đều mang một nụ cười thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên có thể kết thúc công việc sớm như vậy!
Cố Mộng gọi đồ ăn ngoài, Dạ Cô Tinh quay về phòng hóa trang thay quần áo và tẩy trang trước. Buổi chiều cô còn phải tới địa điểm quay “Bầu trời thành phố”. Cảnh quay của cô và Tiêu Mộ Lương tiến triển rất nhanh, có lẽ trong ba ngày tới có thể đóng máy!
Ngày hôm qua Đàm Hạo có gọi điện thoại cho cô. Tuy chỉ nói vài câu, nhưng Dạ Cô Tinh biết tình hình hẳn là không mấy lạc quan, nếu không Đàm Hạo cũng sẽ không trực tiếp gọi điện cho cô. Xem ra lần này cô phải đi phía nam một chuyến rồi!
Cốc cốc cốc…
“Giao đồ ăn đây ạ.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, nhưng nghe thấy lại có cảm giác quen thuộc khó tả. Dạ Cô Tinh vô thức nhíu mày.
“Vào đi.”
“Đây là cơm hộp của chị, mời chị kí…” Giấy và bút trong tay cô gái kia rơi xuống mặt đất. Đôi mắt mở to, như không tin được nhìn người trước mặt mình. Sau đó, trên gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xấu hổ tới không biết chui đi đâu, chỉ hận không tìm thấy khe nứt nào để nhảy vào.
“Hiểu Yến?!” Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi kinh ngạc.
Tại sao Kha Hiểu Yến lại đi giao đồ ăn?! Cô ấy không phải nên ở trường học cố gắng học tập cho tốt sao? Hơn nữa, nhìn cô ấy co rúm lại, thái độ xấu hổ lại hoảng loạn. Chắc chắn không phải đang đi thử trải nghiệm cuộc sống.
Giờ phút này Kha Hiểu Yến lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt. Cô ấy không ngờ mình tránh trường học xa như vậy, ngay ngày đầu tiên đã bị bạn học phát hiện. Hơn nữa còn là nữ thần mà cô ngưỡng mộ nhất…
Cô gái lo lắng nắm chặt lấy vạt áo, có chút nức nở, vội vàng phủ nhận nói: “Tôi, tôi không phải… Cô, cô nhận nhầm người rồi…” Nói rồi quay người chạy vội ra ngoài mặc kệ mọi thứ.
Đương nhiên Dạ Cô Tinh không thể cứ để cô ấy rời đi như vậy. Cảm xúc của Kha Hiểu Yến bây giờ rất bất ổn. Nếu cứ để cô ấy tuyệt vọng lao ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện.
Dù sao cũng là người đã được huấn luyện thể chất chuyên nghiệp. Sau khi cân nhắc về tình hình của nhóc con trong bụng, Dạ Cô Tinh chỉ cần hai, ba bước đã đuổi kịp Kha Hiểu Yến. Lúc đuổi kịp, cô gái nọ đã mệt đến mức đứng thở hồng hộc.
Dạ Cô Tinh vươn tay khẽ vỗ giúp cô ấy dễ thở hơn. Đợi cô ta bình tĩnh lại rồi chậm rãi mở miệng: “Có thể nói cho tớ biết là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng nói của cô bình tĩnh không có sự thương cảm, cũng không có sự khinh bỉ. Nhưng lại thấp thoáng có chút lo lắng, quan tâm thân thiết.
Chính sự quan tâm nhàn nhạt này này trong nháy mắt đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Kha Hiểu Yến. Không ngoài dự liệu, đột nhiên cô ấy khóc nấc lên, cảm xúc như vỡ òa. Giống như muốn biến tất cả uất ức, tủi nhục, chua xót trong lòng hóa thành nước mắt chảy ra ngoài, trôi đi như dòng sông chảy xiết.
Trong lúc đó, Dạ Cô Tinh không hề mở miệng, chỉ im lặng đứng cạnh cô gái, nhìn cô ấy từ kêu khóc lớn tiếng đến nhỏ giọng khóc thút thít, rồi biến thành khóc nức nở. Cô khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đưa khăn giấy.
“Cảm… cảm ơn…” Giọng nói của cô gái xen lẫn âm mũi dày đặc và tiếng khóc nức nở. Nhưng cảm xúc rõ ràng đã không còn kích động như trước, có thể tạm thời yên tâm.
Sau đó yếu ớt ngước mắt, rụt rè nhìn Dạ Cô Tinh: “Tớ, có phải là rất vô dụng…”
Dạ Cô Tinh biết Kha Hiểu Yến không cần cô trả lời. Cô ấy chỉ muốn tìm một người để nói hết tâm sự, nói hết ra tất cả những chuyện bất bình, bất lực và đau đớn đang giấu trong lòng. Quả nhiên…
Ánh mắt Kha Hiểu Yến nhìn về phương xa, giống như đang lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Nếu như tớ có tác dụng một chút, sẽ không phải giương mắt nhìn cha bị bắt đi, nhà cửa bị niên phong, mẹ thì hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Ngay cả tiền nằm bệnh viện cũng không có để nộp…”
Dù vẻ mặt của Dạ Cô Tinh vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng cô không tránh được kinh ngạc, cha của Kha Hiểu Yến bị bắt? Cô từng nghe Lăng Tuyết nói, ông Kha làm việc trong tổng cục điện ảnh, chức vị có vẻ cũng không thấp…
“Cha… cha cậu đã xảy ra chuyện gì sao?” Mặc dù tùy tiện mở miệng hỏi lý do có chút không hợp, chẳng khác nào đang xát muối vào miệng vết thương của Kha Hiểu Yến. Chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ, hơn nữa lại vừa xảy ra chuyện khôi hài của Lưu Chí Vỹ và Thích Vận Thi.
Dạ Cô Tinh suy đoán không sai.
Lưu Chí Vỹ đã lợi dụng chức vụ của mình trong tổng cục điện ảnh. Mấy chục năm nay, từ nhận hối lộ đến chơi đùa với phụ nữ. Sau này vì bạo hành Thích Vận Thi, bị hàng xóm nghe thấy mới đi báo án. Khi cảnh sát ập vào, lại phát hiện ông ta đã đột tử qua đời trong nhà.
Vụ việc này được bên báo chí truyền thông đưa tin rầm rộ. Trong chốc lát tổng cục điện ảnh bị quần chúng nghi ngờ, bị dư luận đưa tin đẩy lên đầu ngọn sóng.
Mà trước khi sự việc bị đưa lên đỉnh điểm, Vương Thạch đã đăng weibo tuyên bố đổi vai nữ phụ. Nói vai diễn Hoàng Hi ban đầu do Thích Vận Thi đóng, nay đổi thành Hứa Đình đóng. Còn nguyên nhân cụ thể thì không tiện tiết lộ. Chỉ nói qua loa rằng có vấn đề giữa Thích Vận Thi và cả đoàn phim.
Đây vốn không phải vấn đề gì lớn, vì dù cho là Thích Vận Thi hay là Hứa Đình, đều là diễn viên nhỏ còn chưa ra mắt, quần chúng sẽ không mấy chú ý tới.
Tuy nhiên, kể từ khi xảy ra “Scandal Lưu Chí Vỹ của tổng cục điện ảnh”, nạn nhân Thích Vận Thi cũng bị cộng đồng mạng lôi ra bàn luận. Có chỗ đáng thương cũng có chỗ đáng giận. Dân mạng cũng thở dài một hơi, đồng thời cũng không khỏi khen ngợi Vương Thạch có quyết định sáng suốt. Nếu không thì chỉ vì một con chuột nhắt Thích Vận Thi mà lại làm hỏng cả “Bầu trời thành phố” thì thật là uổng.
Lẽ ra, sự việc đến đây là có thể kết thúc. Nhưng trước sự tức giận của người dân, tổng cục điện ảnh rơi vào nguy cơ xưa nay chưa từng có. Vì để bình ổn sự phẫn nộ của quần chúng, người trên vung tay… điều tra!
Lần tra xét này, rất nhiều mưu đồ trong bóng tối đã bị lôi ra, cha của Kha Hiểu Yến cũng là một trong số đó.
“Cha của cậu… là Kha Khánh Sơn?”
Kha Hiểu Yến sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại…” Sau đó, cô ấy mới phản ứng lại. Trong mắt lóe lên nét căng thẳng, đoán rằng có thể Dạ Cô Tinh nghe được trên các bản tin, vội xua tay, mặt đỏ bừng, cuống quýt giải thích: “Không phải! Cha tớ là người tốt! Ông ấy chưa bao giờ tham ô! Đều do người khác vu oan giá họa cho ông ấy, muốn hãm hại ông ấy… Cha tớ chưa bao giờ làm những chuyện như vậy! Ông ấy đối xử với mẹ con tớ rất tốt. Ông ấy chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này. Ông ấy không thể nào làm chuyện như vậy đâu! Cô Tinh, cậu phải tin tớ, cha tớ là một người tốt… ông ấy không hề tham ô… Trên báo chí bọn họ đều nói nhăng nói cuội!”
Dạ Cô Tinh vội vàng trấn an cảm xúc của cô ấy, đáy mắt vụt qua một suy nghĩ sâu xa.
Lúc trước, khi Vu Sâm điều tra Lưu Chí Vỹ, Vu Sâm đã tính cả các vị cấp trên của tổng cục điện ảnh, giao toàn bộ tư liệu của bọn họ cho cô. Mà cái tên Kha Khánh Sơn lại để lại cho cô ấn tượng khắc sâu nhất.
Giống như Kha Hiểu Yến nói, Kha Khánh Sơn là người tốt. Ông rất quan tâm đến phúc lợi công cộng, làm từ thiện, nhận chức phó cục đã bảy năm. Trong thời gian ấy, ông đã làm rất nhiều việc đều có lợi cho nhân dân. Nhưng dùng những điều này để kết luận ông là một vị “quan tốt” thì vẫn còn quá sớm.
Bởi vì trên tài liệu ghi rõ ông ấy và cục trưởng có quan hệ không hề đơn giản, thậm chí có thể nói như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng chính vị cục trưởng lại có lòng tham rất lớn, không tham ô thì cũng nhận hối lộ. Như vậy xem ra, Kha Khánh Sơn không thể thoát khỏi mối quan hệ này.
Nhưng cũng không thể nói Kha Thanh Sơn tham ô. Dù sao trong tài liệu cũng không ghi chép rõ ràng việc nhận hối lộ của ông ấy. Đây cũng là điều khiến Dạ Cô Tinh suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích nổi. Cô đã sử dụng mối quan hệ của Ám Dạ, hơn nữa tất cả tài liệu có liên quan mà Vu Sâm điều tra được không có ghi chép nào về việc Kha Khánh Sơn nhận hối lộ. Vậy những người bên trên kia sao lại tra ra ông ấy tham ô nhận hối lộ, lại còn có bằng chứng rõ ràng, rồi lại bắt giam ông ấy vào tù?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dạ Cô Tinh… hay là… có người muốn hãm hại Kha Khánh Sơn? Hoặc là, muốn để ông ấy làm người chịu tội thay?! Mà có thể đẩy một người có địa vị cao như cục phó ra chịu tội thay, ngoại trừ vị cục trưởng ở phía trên, những người khác không còn ai có khả năng này! Theo tin tức từ báo chí, mấy ngày trước Kha Khánh Sơn hình như đã nhận tội. Nếu đem ra xét xử ở tòa án, sau khi cân nhắc mức phạt cũng khẳng định phải trên 30 năm tù, tương đương với việc nửa đời còn lại phải sống trong tù.
Xem ra, ông ấy có nhược điểm, lại còn bị cục trưởng nắm được…
Kể từ sau vụ việc của Thích Vận Thi, Dạ Cô Tinh vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc bản thân phải đi con đường như thế nào trong giới giải trí này?
Trong vòng tròn luẩn quẩn này có rất nhiều quy tắc, hiển nhiên, dưới đó đều ẩn giấu những bẩn thỉu và tội lỗi. Kiếp trước cô đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện tệ hại như thế nào, chẳng lẽ kiếp này lại muốn giẫm lên vết xe đổ đó?!
Không! Đây hoàn toàn không phải tình cảnh cô muốn nhìn thấy sau khi trọng sinh! Cô muốn được tự do tuyệt đối, không muốn bị trói buộc bởi những cái gọi là quy tắc. Cô phải thoát khỏi cái vòng tròn này, phải có đủ mạnh mẽ. Mạnh đến mức đạp những thứ dơ bẩn và tội lỗi ấy dưới chân, xây dựng lại chính con người mình, cũng như xây dựng lại giới giải trí thành một nơi trong sạch!
Nhưng mà, muốn làm được tất cả những điều đó, chỉ dựa vào thế lực của hắc đạo thì không đủ. Có một số chuyện nếu có sự hậu thuẫn từ bên ngoài sẽ tốt hơn. Ví dụ như, chính phủ, quyền lực, pháp luật…
Cho nên, cô nhất định phải giữ cái người tên Kha Khánh Sơn này lại! Bước tiến công đầu tiên vào giới bạch đạo, chi bằng bắt đầu từ vị phó cục trưởng này đi…
Cô lái xe chở Kha Hiểu Yến đến bệnh viện, lại cùng cô ấy đi đến phòng bệnh thăm mẹ. Người phụ nữ kia cũng thật đáng thương, chồng mình xảy ra chuyện, chính mình cũng nằm mãi trên giường bệnh, còn hại con gái phải chịu khổ chịu nhục.
Lúc rời khỏi, Dạ Cô Tinh đã trả trước tiền viện phí thuốc men cho một tháng tiếp theo, sau đó lái xe rời đi. Lúc đến chỗ rẽ, cô nhìn thấy Kha Hiểu Yến đưa tay che miệng bật khóc nức nở…
Trên đường đi cô nhanh chóng gọi điện cho Vu Sâm, yêu cầu anh ta sắp xếp cho cô gặp mặt Kha Khánh Sơn ở trong tù. Bên cạnh đó cũng điều tra lại tư liệu về tổng cục điện ảnh và cục trưởng La Huy!
Buổi chiều, vừa quay xong “Bầu trời thành phố” Vu Sâm đã gọi điện đến báo…
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi…”
Sắp cuối mùa thu, ngày cũng ngắn hơn, ban đêm thì ngày càng dài ra, chưa đến bảy giờ trời đã tối đen.
Cơn gió se lạnh luồn qua cánh cổng sắt vào trong nhà giam, có chút lạnh lẽo, hiu quạnh phả vào mặt.
Tiếng cai ngục mở cửa sắt dần truyền đến gần. Trong phòng giam 307, mọi người đang tụ tập nhanh chóng giải tán. Còn một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò, ốm yếu, trên người có vô số vết thương chồng chất đang nằm nhoài trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Cửa phòng giam được mở ra, cai ngục quơ dùi cui và hét lớn: “Đang làm cái gì đấy hả?!”
Tất cả các tù nhân đều rụt cổ lại, vẻ mặt ngượng ngập. Nhưng cũng không ai thèm liếc mắt nhìn đến người đàn ông nằm trên đất không dậy nổi kia.
“Số 53 có người đến thăm, mau đi ra ngoài!” Ánh mắt cai ngục đảo qua một đám người, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng. Không khí bỗng chốc im lặng.
“Số 53? Là ai đó?! Nhanh lên!” Giọng điệu đã khá mất kiên nhẫn!
Một người trong số đó nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất bĩu môi: “Nằm ở kia kìa! Quả nhiên là kẻ tham nhũng, được nuông chiều từ bé, chỉ biết ngồi không mà hưởng lợi, mới có mấy ngày đã đòi sống đòi chết! Đúng là xui xẻo!”
Cai ngục kia sải mấy bước chân đã kéo người kia dậy rồi đỡ đi. Rầm một tiếng, cánh cửa lớn lại bị khóa lại, chỉ còn vẳng lại tiếng bước chân đang xa dần!
“Hừ… nhất định là đã ăn tiền của người ta rồi, đến đi còn phải đỡ! Tao khinh…”
Kha Khánh Sơn vẫn còn choáng váng khi được đỡ vào phòng thăm hỏi, cả người đều mơ mơ hồ hồ, đi cũng không vững. Mấy ngày nay ở lại đây, ông ta bị mấy tên tội phạm giết người kia tay đấm chân đá. Bọn họ không cho ông ta ăn cơm, không cho ông ta ngủ, ngay cả nước cũng không cho ông ta uống. Cả đời ông ta tận tâm với công việc, tự hỏi đã bao giờ làm việc gì có lỗi với lương tâm của mình chưa! Không ngờ! Không ngờ nửa đời sau của ông ta lại phải sống cuộc sống như thế này!
Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện tự kết liễu mạng sống của mình, nhưng mà ông ta ta lại không nỡ rời xa Thư Mẫn, không nỡ rời xa Hiểu Yến. Dẫu sao đây cũng là hai người phụ nữ ông dùng cả đời này để yêu thương và bảo vệ!
Còn chưa được nhìn thấy Thư Mẫn hồi phục, còn chưa được thấy Hiểu Yến kết hôn rồi sinh con, làm sao ông ta có thể từ bỏ?! Làm sao ông ta có thể yên lòng?!
Cho dù chỉ có thể kéo dài một chút hơi tàn, ông ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy hai người phụ nữ ông ta yêu thương nhất bình an và hạnh phúc. Nếu không dù ông có ở dưới suối vàng cũng sẽ không an lòng!
“Cục phó Kha.”
Có người gọi ông sao? Là giọng của một cô gái… Có phải là Hiểu Yến không?! Là con gái của ông sao?!
Kha Khánh Sơn bỗng nhiên mở to mắt ra, một cơn choáng váng lại ập đến, ông ta chỉ cảm thấy ánh mắt mình mông lung không rõ, lại ngả người xuống ghế.
Khi cơn choáng váng giảm bớt, ông ta lại mở mắt. Chỉ thấy có một bóng người mặc quần áo màu đen đứng đối diện phía hàng rào sắt. Không khí xung quanh bóng người ấy cũng trở nên lạnh lẽo, còn có một chút sát ý, khiến người ta lạnh sống lưng.
Dạ Cô Tinh mặc đồ thể thao màu đen, áo khoác đen bên ngoài cũng rộng thùng thình, lại đội mũ lưỡi trai màu đen che hơn nửa khuôn mặt. Gương mặt phản chiếu dưới ánh đèn lập lòe, trông xa như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp trong bóng tối.
“Cô, cô là ai?” Người này không phải Hiểu Yến của ông…
Dạ Cô Tinh lúc nãy buột miệng nên quên mất phải che giấu giọng nói thật của mình, lúc này đã hạ thấp giọng xuống nói: “Cục phó Kha, ông thấy cảm giác ở trong nhà lao như thế nào?”
Là một người đàn ông sao? Kha Khánh Sơn tự cười nhạo chính mình. Hình như ông ta đã quá nhớ mong con gái nên mới mơ hồ nghe thành giọng con gái.
“Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì?” Kha Khánh Sơn cắn chặt răng, ngồi thẳng lưng. Sức ép từ thương trường nhiều năm đã rèn luyện cho ông ta dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Ví dụ như bây giờ cả người chật vật, mặt mũi bầm dập nhưng khí thế vẫn không suy giảm.
Khóe môi Dạ Cô Tinh chậm rãi cong lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Xem ra cục phó Kha sống cũng không tốt lắm…” Ngưng lại một chút, giả bộ như vô tình nhưng lại cố ý thở dài: “Không ngờ cục trưởng La lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một đường sống cũng không chừa lại cho ông…”
Kha Thanh Sơn chấn động, cơ bắp căng thẳng, lập tức trở nên cảnh giác: “Cậu là ai? Cuối cùng thì cậu có mục đích gì? Không cần ở đây tốn công vô ích đâu. Tôi sẽ không nói bất cứ chuyện gì!”
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng: “Ông cũng trung thành thật… à, không đúng! Cục phó Kha hẳn là đang sợ hãi! Cả vợ và con ông đều đang nằm trong tay của La Huy, cho nên ông không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại đây cam tâm tình nguyện chịu tội thay cho ông ta. Tôi nói có đúng không?”
“Cậu… cậu muốn làm gì?!” Cảm xúc của Kha Khánh Sơn đột nhiên kích động, ông ta đứng lên, ánh mắt đầy ác độc: “Tôi cảnh cáo cậu không được phép đụng đến vợ và con gái tôi. Nếu không, cho dù có chết, tôi-cũng-sẽ-không-tha-cho-cậu!”
Cai ngục đứng ở ngoài cửa nhìn thấy tình hình bên trong bèn gõ vào cửa sắt để cảnh cáo.
Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu, có vẻ như Kha Khánh Sơn thực sự là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, cũng không cần thử thêm điều gì nữa.
Cô đứng dậy, đến gần rồi cúi người nói nhỏ vào tai ông ta một câu rồi quay người rời khỏi.
Két… cánh cửa sắt lại đóng lại một lần nữa. Nhưng Kha Khánh Sơn lại giống như một pho tượng, cả người cứng đờ ngồi đó không nhúc nhích. Trong mắt đang tràn đầy sự đấu tranh kịch liệt, cuối cùng biến thành vẻ kiên định…
Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi thở của sự nguy hiểm ập vào mặt. Dạ Cô Tinh vô thức nghiêng mình giơ tay lên, lại bị một bàn tay lớn nắm lấy siết chặt, nháy mắt rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cả người anh bao phủ bởi một màu đen, trông như con báo săn trong bóng đêm, cô độc và lạnh lùng, lại mạnh mẽ, cực kỳ nguy hiểm.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể đang căng cứng đề phòng từ từ thả lỏng, yếu đuối dựa vào lồng ngực không tính là ấm áp của người đàn ông kia.
Cô đã từng hỏi Minh Triệt, thân nhiệt của An Tuyển Hoàng bẩm sinh đã thấp hơn người bình thường.
Người đàn ông vùi đầu vào hõm vai cô gái, hít nhẹ một hơi. Hương hoa sơn trà nhàn nhạt nhẹ nhàng vương vấn, mùi hương quen thuộc vỗ về cảm xúc bất ổn của anh.
“Muộn rồi.” Người đàn ông yếu ớt mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nhưng pha lẫn một chút oán giận nhè nhẹ.
Dạ Cô Tinh khẽ cắn môi, xoay người lại, hai tay vòng qua cổ người đàn ông. Cô cười nhẹ và khẽ cọ lên mặt anh, tiện đà sát đến bên tai, hơi thở tựa hoa lan: “Anh càng ngày càng giống anh chồng hay giận dỗi đó…”
Người đàn ông hít thở không thông, con ngươi đen láy ánh lên sự thâm thúy vô biên. Anh hơi nghiêng đầu đã chuẩn xác bắt được đôi môi anh đào màu hồng, hôn ngấu nghiến. Trông như đang thưởng thức rượu ngon thiên cổ. Dáng vẻ tham lam như đứa trẻ con muốn chiếm hữu một vật gì đó.
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng đáp lại, trong đôi mắt chứa đựng những tia sáng dịu dàng ấm áp, người đàn ông này…
Khoảnh khắc chạm vào cánh môi anh đào kia, hơi thở An Tuyển Hoàng bắt đầu dồn dập. Bàn tay to lớn siết chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô gái, ấn cô vào trong ngực, không để lại một khe hở nào.
Vừa hôn xong, đôi mắt Dạ Cô Tinh mơ màng, đôi môi sưng đỏ. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, hai gò má vương một vệt đỏ ửng, như được trang điểm bởi loại son tốt nhất. Làn da trắng phản chiếu ánh sáng dưới ánh trăng, trong như viên ngọc được ủ trong lòng bàn tay, mềm mại ấm áp và trắng mịn. Tựa như nếu không cẩn thận sẽ chảy đi theo khe hở mất. Nhẹ không được, mà nặng cũng chẳng xong!
Thật khiến người ta sinh ra cảm giác muốn ấp cô trong lòng bàn tay, giấu nơi đáy lòng.
“Của anh.” Người đàn ông tự nhiên thốt ra hai chữ, trong mắt thấp thoáng vài phần đắc ý.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì dở khóc dở cười.
“Của anh.” Người đàn ông thấy cô trông có vẻ không cho đó là đúng thì hơi mất hứng, vẫn cố chấp lặp lại như trước.
Dạ Cô Tinh khẽ giật khóe miệng, nhưng chẳng đáp lại. Cô thật sự muốn xem nghị lực của người đàn ông này lớn đến bao nhiêu.
“Của anh.” Người nam vẫn nghiêm túc nói.
“…”
“Của anh.” Anh An nhà ta thực sự sốt ruột.
“…”
“Của anh.” An Tuyển Hoàng cực kỳ luống cuống.
“Được rồi được rồi! Của anh, của anh! Là của anh hết, được chưa?” Ai ngờ người đàn ông lại chậm chạp lắc đầu, nghiêm túc mở miệng, sửa lại: “Em phải nói, em là của anh.”
“Ừm ừm! anh là của em.” Dạ Cô Tinh lén ngắm phản ứng của người đàn ông, thấy anh nhíu mày, hơi do dự chớp mắt…
“… Vậy cũng được.”
“Phụt, ha ha….” Dạ Cô Tinh cười đến nỗi ngã lên sofa. Nước mắt đọng nơi khóe mắt. Không biết có phải vì người đàn ông nhìn thấy nụ cười tươi sáng của cô hay không mà khóe môi hơi cong lên.
Cô cười của cô, anh vui của anh. Tuy không chung sóng nhưng cực kỳ hài hòa.
Dạ Cô Tinh thấy rằng từ khi có An Tuyển Hoàng, cuộc sống của cô càng thêm nhiều tiếng cười. Đúng là một người đàn ông thích hợp để trao trọn cuộc đời!
“Anh… ngày mai phải tới Mỹ một chuyến.”
Tiếng cười ngưng bặt, Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì ư?”
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, dang tay ôm cả người cô vào trong lòng. Bàn tay to đặt trên cái bụng bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận dòng máu có liên hệ với mình đang mơ hồ chảy bên trong: “Các gia tộc mafia Gambino, Lucase, Kolobo bên Mỹ muốn phân chia thế lực ở khu vực Tam Giác Vàng một lần nữa.”
Tam Giác Vàng? Phân chia lần nữa? Trong mắt Dạ Cô Tinh đầy vẻ trầm lắng. Theo lý thuyết thì sự phân chia các thế lực mafia ở Tam Giác Vàng đã định rõ. Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện phân chia lần nữa?
Chuyện này vốn không thể! Các thế lực hắc bang rắc rối phức tạp gần như kéo một sợi tóc là cũng động đến cả người. Kiểu thảo luận vô nghĩa như thế này tuyệt đối là không cần thiết. Ba gia tộc mafia ở Mỹ sẽ không ngu ngốc đến thế! Trừ khi… bọn họ có mưu đồ khác!
Như nhìn thấu ngờ vực của cô, người đàn ông mở miệng giải thích: “Viên đạn tẩm độc kia là kiệt tác mà ba nhà đó bắt tay nhau làm ra.”
Đôi mày Dạ Cô Tinh nhíu lại một cái, người đàn ông thả lỏng thân thể, nặng nề nói: “Không sao đâu.”
Đúng vậy, giờ phút này, cô vô cùng lo lắng. Nhớ lại đêm trọng sinh ấy, An Tuyển Hoàng bị tập kích rồi trúng đạn hôn mê. Nếu đều do mafia Mỹ làm, vậy lần này ba nhà liên kết lại mời, chắc chắn có ý đồ xấu. Thậm chí có thể nói là thiết kế một cái bẫy thật lớn cho An Tuyển Hoàng.
Nói vậy thì điều mà trước mắt ba gia tộc kia muốn biết nhất, chính là tình trạng cơ thể của An Tuyển Hoàng… rốt cuộc đã giải được độc chưa?!
Cho nên, dù biết lần này có ý đồ xấu, nhưng An Tuyển Hoàng không thể không tới. Chỉ có vậy mới khiến ba gia tộc kia kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ!
“Liệu có nguy hiểm không?” Dạ Cô Tinh biết câu hỏi này thật ngu ngốc. Từ khi hắc bang sinh ra đã định xương trắng chất chồng, lúc nào cũng có thể có mạng người mất đi! Nhưng vẫn hỏi, đơn giản chỉ là muốn một câu hứa hẹn của người đàn ông này…
An Tuyển Hoàng bỗng im lặng. Lại một lần nữa vuốt ve bụng cô không biết chán. Cuối cùng bình tĩnh nhìn qua, đôi mắt đen thâm thúy, mơ hồ ánh lên tia u ám: “Tin anh, không có việc gì hết.”
Dạ Cô Tinh nở nụ cười, lông mi cong cong, rúc vào trong lòng người đàn ông và gật đầu thật mạnh.
Cô tin tưởng năng lực của anh. Cô cũng chỉ đơn giản là muốn một lời hứa hẹn từ chính miệng anh… rằng không có việc gì hết.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình bước chân về phía trước quá chậm… Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, nhìn bên cạnh không một bóng người. Cô biết, có lẽ anh đã đi rồi…
Mơ màng xốc chăn lên, sự mát mẻ của mùa thu kéo tới. Cô khẽ rùng mình một cái, lại rúc vào chăn cuộn tròn lại. Trong lòng vẫn luôn buồn bã mất mát, không xua đi được…
Thì ra, cô đã dần quen với sự tồn tại của người ấy. Quen bên cạnh có thêm một cái gối, quen có người thức dậy cùng với cô.
Chỉnh trang lại bản thân, Dạ Cô Tinh tự làm cho chính mình mau chóng tỉnh táo lại. Chỉ không ngừng cố gắng mới có thể theo kịp bước chân của anh, mới có thể chính thức đồng cam cộng khổ, cùng đứng trên đỉnh cao với anh!
Xem ra, tất cả kế hoạch của cô cần đẩy nhanh lên. Giơ tay ra xoa bụng, hy vọng trước khi bé con sinh ra có thể giải quyết xong phần lớn thế lực hắc bang của bang Tam Hợp ở phía nam…
Ăn xong bữa sáng, cô xe tới buổi chụp hình, Cố Mộng và Seven đã sắp xếp xong tất cả.
Chủ đề của kỳ “ZARK” lần này là “Phong cách nhàn nhã”. Mà trên trang bìa phải toát lên được không khí thoải mái, tự do, khoan khoái, lười biếng. Đây cũng bởi vì hôm qua lúc Dạ Cô Tinh chụp cái dáng cuối cùng kia, không ngờ lại khiến Cố Mộng ngạc nhiên mừng rỡ và kinh sợ đến vậy.
Biểu cảm lười biếng kia, những động tác nhàn nhã không hẹn mà hợp với chủ đề chụp ảnh lần này!
Liếc mắt một cái, Cố Mộng đã biết chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể thể hiện được loại cảm giác mà cô ấy muốn!
Thay quần áo xong, ngồi trong phòng trang điểm, Dạ Cô Tinh tùy ý để thợ trang điểm làm cho mình.
Tuy nói là trang điểm, nhưng thật ra chỉ là chải chuốt lại một chút thôi. Vẻ ngoài của Dạ Cô Tinh vốn được ông trời ưu ái, còn đẹp hơn cả Diệp Tử hào hoa phong nhã.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Tử là Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh là Diệp Tử. Không cần biết là ai, đều là cô!
Xua tay với thợ trang điểm, Dạ Cô Tinh từ chối đôi bông tai hình ngôi sao thợ trang điểm chọn cho mình. Cô tự lấy một cái hộp nhung màu đỏ từ trong túi và mở ra, hai chiếc bông tai màu đỏ lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.
Mặt sơn được làm từ ruby đỏ, giống như hai ngọn lửa cô đơn đang rực cháy. Quá trình cắt gọt phức tạp khiến cho bề mặt có thể phản chiếu ánh sáng long lanh từ các góc độ khác nhau.
Màu đỏ của lửa hòa quyện cùng với màu trắng của ánh sáng, giống như quỷ hút máu tắm mình trong ánh sáng của Phật, ngoan ngoãn cúi đầu, dâng lên trái tim của chính mình, lấy thân làm vật tế, hai tay thành kính đón nhận quyền trượng của ánh sáng, rửa sạch bụi trần, rời khỏi tam giới.
Nhân viên trang điểm hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: “Đẹp… đẹp quá…”
Phụ nữ trời sinh đã không có sức kháng cự đối với châu báu. Hơn nữa đôi bông tai này lại được làm từ Carmen Lucia – loại ruby đẳng cấp thế giới. Nghe nói, nó đã từng là một trong những bộ sưu tập được yêu thích nhất của Long Vương.
Viên ruby này được mệnh danh là “Viên ruby của câu chuyện tình buồn thảm nhất thế giới”. Lúc đầu gắn trên chiếc nhẫn bạch kim được trang trí bằng những mảnh vụn kim cương. Nhìn xuyên thấu qua viên ngọc màu đỏ thẫm, có thể trông thấy ánh sáng rực rỡ như pháo hoa bên trong. Khúc xạ của các góc cạnh càng khiến ánh sáng thêm lung linh, tỏa sáng. Trong rất nhiều bộ sưu tập đá quý lóa mắt của Long Vương, Dạ Cô Tinh chỉ liếc mắt đã nhìn trúng viên ngọc này.
Theo như cô biết, viên ruby này vốn dĩ được trưng bày tại bảo tàng Smithsonian. Nhưng không biết vì sao lại rơi vào tay của Long Vương, cuối cùng bị cô lấy đi làm thành khuyên tai.
Mà sở dĩ Dạ Cô Tinh dám trắng trợn lấy nó ra như vậy. Hơn nữa còn mang nó ra công khai trước mắt của công chúng, lấy nó làm tín hiệu tìm kiếm các thành viên của Dạ Tổ. Một là, mọi người đều cho rằng Carmen Lucia thật vẫn đang ở bảo tàng Smithsonian. Cho dù có phát hiện ra viên ruby trên khuyên tai là thật, cũng sẽ không nghĩ đó là Carmen Lucia. Hai là, không ai tin rằng trên đời này có kẻ ngốc đến mức cắt một viên ruby 23 cara thành nhiều mảnh, chỉ để làm một đôi hoa tai. Vì vậy cô cũng không sợ bị điều tra ra, ngược lại còn rất vui khi bị theo dõi. Tốt nhất là làm cho mọi chuyện càng phức tạp, cục diện càng hỗn loạn càng tốt. Có như vậy mới không sợ ám hiệu này truyền không tới tay các thành viên rải rác của Dạ Tổ.
“Được rồi đi thôi.” Dạ Cô Tinh đứng lên và nói với nhân viên trang điểm vẫn còn ngơ ngẩn không thôi.
“Hả? Ồ…” Cô ta lấy lại tinh thần, lại chỉ nhìn thấy đuôi váy kéo lê trên sàn và bóng dáng yểu điệu của cô gái đang dần xa, sau đó nhanh chân đuổi theo.
Giây phút Dạ Cô Tinh xuất hiện trước mặt Cố Mộng và Seven, hai người họ sững sờ trong giây lát. Miệng Cố Mộng mở rộng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt lộn. Còn đồng tử của Seven co rút lại, suýt chút nữa thì anh ta đã đánh rơi chiếc máy ảnh yêu quý trên tay.
Cô gái mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu trắng. Thiết kế phần eo và cúp ngực ở phần thân trên khiến cho vòng eo càng thêm thon thả, dường như không đủ một nắm tay. Xương quai xanh tinh xảo như hai chú bướm xòe cánh muốn bay. Làn da trước ngực trắng nõn nà không tì vết, có thể ví như ngọc không mài cũng bóng.
Phần thiết kế đặc biệt nhất của váy lại ở phía dưới. Không phải kiểu dài đến gối hay chạm đất như thông thường. Mà xếp tầng như những lớp sóng trùng điệp, từ sau lưng uốn lượn kéo dài đến phía trước. Độ dài làn váy dần rút ngắn và nghiêng đều cho đến cách đầu gối khoảng 3 phân, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái.
Vừa trang nhã lại mang một chút tinh nghịch, vừa trong sáng lại hoạt bát.
Nhưng thứ khiến người khác chú ý lại là đôi hoa tai ngọc đỏ thẫm rực rỡ tỏa sáng như hai ngọn lửa nghịch ngợm, không chịu trói buộc trên tai cô gái. Trái ngược với màu trắng thuần khiết trên người cô, nhưng lại sinh ra một cảm giác hài hòa khó tả.
Thượng đế đã không ngần ngại ban tặng cho người trước mặt này, vẻ đẹp của sự tương phản, phức tạp và đa dạng.
Cố Mộng cảm thấy nhà tạo mẫu hôm nay rất chuyên nghiệp, nên tràn ngập tán thưởng nhìn cô ấy. Lại không ngờ ngay cả nhà tạo mẫu cũng đang ngẩn ngơ.
Trong lòng Seven nói không rõ cảm giác ra sao. Nhiều năm như vậy, anh ta đã chụp vô số người. Từ công chúa hoàng gia, vương phi, đến bình dân, ăn mày. Anh ta đã chụp lại các khoảnh khắc đáng quý nhất bằng ống kính của chính mình. Nhưng cô gái trước mắt này, mỗi một tư thế, bước đi đều thay đổi từng phút từng giây, khiến anh ta có một loại xúc động muốn chụp mãi không ngừng!
Không đủ! Đây là cảm giác duy nhất của anh ngay lúc này.
Ống kính không đủ để ghi lại vẻ đẹp của cô ấy. Tấm ảnh cũng không miêu tả hết được vẻ đẹp đó.
Nhân viên ánh sáng đã vào vị trí, khuôn mặt điển trai của Seven toát lên sự chuyên nghiệp mà một nhiếp ảnh gia cần phải có, ánh mắt sáng quắc. Cố Mộng khoanh tay trước ngực đứng ở bên cạnh.
Dạ Cô Tinh dựa vào bức tường phía sau. Vừa ngước mắt lên khí chất bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, chuyển trạng thái trong nháy mắt. Mà vị trí cô ấy đứng đúng là vị trí tốt nhất để nhiếp ảnh gia chụp.
Ánh mắt Cố Mộng kinh ngạc, cô ấy thật sự là lần đầu tiên chụp ảnh bìa sao? Vì sao nhìn cô ấy lại như rất quen thuộc, cứ như đã trải qua muôn vàn thăng trầm dưới ống kính, buồn vui không sao kể xiết, mới có được một thần thái ung dung tự tại, kiên định vững chắc như ngày hôm nay.
Diệp Tử trong quá khứ, cũng đã từng giống như vậy.
Là một ngôi sao phim người lớn, cô đã chụp rất nhiều trang bìa tạp chí. Nhưng đều không phải là loại tạp chí đứng đắn gì, nhưng cô lại rất nghiêm túc trong việc tạo dáng, cố gắng diễn tốt vai của mình.
Từ hai mươi đến khi hai mươi chín tuổi, thời gian gần mười năm, cô đã sống và làm việc với ống kính.
Cho nên Dạ Cô Tinh làm mọi thứ đều rất tự nhiên!
“Đầu hơi cúi thấp một chút, chỉ cần nhìn sang một chút là được. Tay cầm nhánh hoa, rất tốt!” Seven vừa chụp, vừa hướng dẫn chỉ đạo.
Dạ Cô Tinh làm theo hướng dẫn, động tác ưu nhã không nhanh không chậm, hết sức thoải mái còn mang theo chút lười biếng.
Trong biển hoa oải hương tím mênh mông, cô gái mặc chiếc váy trắng tinh nghịch, hoạt bát, tựa như một đám lông vũ trắng bồng bềnh trên bầu trời, không ngừng rơi xuống biển hoa màu tím.
Sự tương phản giữa màu tím và trắng, không giống sự nặng nề của đỏ và đen, cũng không giống sự sắc bén của đen và trắng. Chỉ là sự tách biệt vừa phải, lại hài hòa một cách hợp lý.
Lúc này, dây lụa màu lam sau đầu buông lỏng, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sợi tóc sáng lấp lánh tựa như một tấm lụa đen cao cấp.
Cô gái vươn tay kéo nhánh hoa, ánh mắt tò mò. Sau đó chậm rãi đưa lại gần, nhẹ nhàng ngửi, rồi từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt như mây tụ rồi tan, hoa nở rồi lại tàn.
Quá trình chụp ảnh bìa vô cùng suôn sẻ. Suốt từ đầu đến cuối, tất cả nhân viên đều nín thở chăm chú quan sát, giống như chỉ cần bất cẩn một chút sẽ khiến cô gái giống như tinh linh dịu dàng này giật mình sợ hãi.
Tiếp theo là phần chụp ảnh bìa sau, nhà tạo mẫu đã lấy cảm hứng từ hành động dựa vào tường của Dạ Cô Tinh buổi tối ngày hôm qua. Chọn cho cô một bộ quần áo giống như cao bồi Phương Tây, quần jean cạp cao bó sát eo, với dây thắt lưng màu nâu, và một chiếc mũ cao bồi thiết kế bắt mắt. Dưới chân là đôi giày da hươu màu nâu sẫm, cộng với chiều cao một mét bảy, và vóc dáng tiêu chuẩn của Dạ Cô Tinh, đã hoàn mỹ thể hiện ra phong cách hoang dã.
Vẻ ngầu thêm chút hoang dã, lạnh lùng lại kèm theo chút lười biếng.
Seven luôn miệng khen đẹp, khiến nhà tạo mẫu rất đắc ý, Cố Mộng lại kinh ngạc không thôi.
Sau khi hoàn thành các cảnh chụp cũng chỉ đến giữa trưa. Gương mặt các nhân viên đều mang một nụ cười thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên có thể kết thúc công việc sớm như vậy!
Cố Mộng gọi đồ ăn ngoài, Dạ Cô Tinh quay về phòng hóa trang thay quần áo và tẩy trang trước. Buổi chiều cô còn phải tới địa điểm quay “Bầu trời thành phố”. Cảnh quay của cô và Tiêu Mộ Lương tiến triển rất nhanh, có lẽ trong ba ngày tới có thể đóng máy!
Ngày hôm qua Đàm Hạo có gọi điện thoại cho cô. Tuy chỉ nói vài câu, nhưng Dạ Cô Tinh biết tình hình hẳn là không mấy lạc quan, nếu không Đàm Hạo cũng sẽ không trực tiếp gọi điện cho cô. Xem ra lần này cô phải đi phía nam một chuyến rồi!
Cốc cốc cốc…
“Giao đồ ăn đây ạ.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, nhưng nghe thấy lại có cảm giác quen thuộc khó tả. Dạ Cô Tinh vô thức nhíu mày.
“Vào đi.”
“Đây là cơm hộp của chị, mời chị kí…” Giấy và bút trong tay cô gái kia rơi xuống mặt đất. Đôi mắt mở to, như không tin được nhìn người trước mặt mình. Sau đó, trên gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xấu hổ tới không biết chui đi đâu, chỉ hận không tìm thấy khe nứt nào để nhảy vào.
“Hiểu Yến?!” Dạ Cô Tinh cũng thấy hơi kinh ngạc.
Tại sao Kha Hiểu Yến lại đi giao đồ ăn?! Cô ấy không phải nên ở trường học cố gắng học tập cho tốt sao? Hơn nữa, nhìn cô ấy co rúm lại, thái độ xấu hổ lại hoảng loạn. Chắc chắn không phải đang đi thử trải nghiệm cuộc sống.
Giờ phút này Kha Hiểu Yến lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt. Cô ấy không ngờ mình tránh trường học xa như vậy, ngay ngày đầu tiên đã bị bạn học phát hiện. Hơn nữa còn là nữ thần mà cô ngưỡng mộ nhất…
Cô gái lo lắng nắm chặt lấy vạt áo, có chút nức nở, vội vàng phủ nhận nói: “Tôi, tôi không phải… Cô, cô nhận nhầm người rồi…” Nói rồi quay người chạy vội ra ngoài mặc kệ mọi thứ.
Đương nhiên Dạ Cô Tinh không thể cứ để cô ấy rời đi như vậy. Cảm xúc của Kha Hiểu Yến bây giờ rất bất ổn. Nếu cứ để cô ấy tuyệt vọng lao ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện.
Dù sao cũng là người đã được huấn luyện thể chất chuyên nghiệp. Sau khi cân nhắc về tình hình của nhóc con trong bụng, Dạ Cô Tinh chỉ cần hai, ba bước đã đuổi kịp Kha Hiểu Yến. Lúc đuổi kịp, cô gái nọ đã mệt đến mức đứng thở hồng hộc.
Dạ Cô Tinh vươn tay khẽ vỗ giúp cô ấy dễ thở hơn. Đợi cô ta bình tĩnh lại rồi chậm rãi mở miệng: “Có thể nói cho tớ biết là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giọng nói của cô bình tĩnh không có sự thương cảm, cũng không có sự khinh bỉ. Nhưng lại thấp thoáng có chút lo lắng, quan tâm thân thiết.
Chính sự quan tâm nhàn nhạt này này trong nháy mắt đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Kha Hiểu Yến. Không ngoài dự liệu, đột nhiên cô ấy khóc nấc lên, cảm xúc như vỡ òa. Giống như muốn biến tất cả uất ức, tủi nhục, chua xót trong lòng hóa thành nước mắt chảy ra ngoài, trôi đi như dòng sông chảy xiết.
Trong lúc đó, Dạ Cô Tinh không hề mở miệng, chỉ im lặng đứng cạnh cô gái, nhìn cô ấy từ kêu khóc lớn tiếng đến nhỏ giọng khóc thút thít, rồi biến thành khóc nức nở. Cô khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đưa khăn giấy.
“Cảm… cảm ơn…” Giọng nói của cô gái xen lẫn âm mũi dày đặc và tiếng khóc nức nở. Nhưng cảm xúc rõ ràng đã không còn kích động như trước, có thể tạm thời yên tâm.
Sau đó yếu ớt ngước mắt, rụt rè nhìn Dạ Cô Tinh: “Tớ, có phải là rất vô dụng…”
Dạ Cô Tinh biết Kha Hiểu Yến không cần cô trả lời. Cô ấy chỉ muốn tìm một người để nói hết tâm sự, nói hết ra tất cả những chuyện bất bình, bất lực và đau đớn đang giấu trong lòng. Quả nhiên…
Ánh mắt Kha Hiểu Yến nhìn về phương xa, giống như đang lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Nếu như tớ có tác dụng một chút, sẽ không phải giương mắt nhìn cha bị bắt đi, nhà cửa bị niên phong, mẹ thì hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Ngay cả tiền nằm bệnh viện cũng không có để nộp…”
Dù vẻ mặt của Dạ Cô Tinh vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng cô không tránh được kinh ngạc, cha của Kha Hiểu Yến bị bắt? Cô từng nghe Lăng Tuyết nói, ông Kha làm việc trong tổng cục điện ảnh, chức vị có vẻ cũng không thấp…
“Cha… cha cậu đã xảy ra chuyện gì sao?” Mặc dù tùy tiện mở miệng hỏi lý do có chút không hợp, chẳng khác nào đang xát muối vào miệng vết thương của Kha Hiểu Yến. Chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ, hơn nữa lại vừa xảy ra chuyện khôi hài của Lưu Chí Vỹ và Thích Vận Thi.
Dạ Cô Tinh suy đoán không sai.
Lưu Chí Vỹ đã lợi dụng chức vụ của mình trong tổng cục điện ảnh. Mấy chục năm nay, từ nhận hối lộ đến chơi đùa với phụ nữ. Sau này vì bạo hành Thích Vận Thi, bị hàng xóm nghe thấy mới đi báo án. Khi cảnh sát ập vào, lại phát hiện ông ta đã đột tử qua đời trong nhà.
Vụ việc này được bên báo chí truyền thông đưa tin rầm rộ. Trong chốc lát tổng cục điện ảnh bị quần chúng nghi ngờ, bị dư luận đưa tin đẩy lên đầu ngọn sóng.
Mà trước khi sự việc bị đưa lên đỉnh điểm, Vương Thạch đã đăng weibo tuyên bố đổi vai nữ phụ. Nói vai diễn Hoàng Hi ban đầu do Thích Vận Thi đóng, nay đổi thành Hứa Đình đóng. Còn nguyên nhân cụ thể thì không tiện tiết lộ. Chỉ nói qua loa rằng có vấn đề giữa Thích Vận Thi và cả đoàn phim.
Đây vốn không phải vấn đề gì lớn, vì dù cho là Thích Vận Thi hay là Hứa Đình, đều là diễn viên nhỏ còn chưa ra mắt, quần chúng sẽ không mấy chú ý tới.
Tuy nhiên, kể từ khi xảy ra “Scandal Lưu Chí Vỹ của tổng cục điện ảnh”, nạn nhân Thích Vận Thi cũng bị cộng đồng mạng lôi ra bàn luận. Có chỗ đáng thương cũng có chỗ đáng giận. Dân mạng cũng thở dài một hơi, đồng thời cũng không khỏi khen ngợi Vương Thạch có quyết định sáng suốt. Nếu không thì chỉ vì một con chuột nhắt Thích Vận Thi mà lại làm hỏng cả “Bầu trời thành phố” thì thật là uổng.
Lẽ ra, sự việc đến đây là có thể kết thúc. Nhưng trước sự tức giận của người dân, tổng cục điện ảnh rơi vào nguy cơ xưa nay chưa từng có. Vì để bình ổn sự phẫn nộ của quần chúng, người trên vung tay… điều tra!
Lần tra xét này, rất nhiều mưu đồ trong bóng tối đã bị lôi ra, cha của Kha Hiểu Yến cũng là một trong số đó.
“Cha của cậu… là Kha Khánh Sơn?”
Kha Hiểu Yến sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại…” Sau đó, cô ấy mới phản ứng lại. Trong mắt lóe lên nét căng thẳng, đoán rằng có thể Dạ Cô Tinh nghe được trên các bản tin, vội xua tay, mặt đỏ bừng, cuống quýt giải thích: “Không phải! Cha tớ là người tốt! Ông ấy chưa bao giờ tham ô! Đều do người khác vu oan giá họa cho ông ấy, muốn hãm hại ông ấy… Cha tớ chưa bao giờ làm những chuyện như vậy! Ông ấy đối xử với mẹ con tớ rất tốt. Ông ấy chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này. Ông ấy không thể nào làm chuyện như vậy đâu! Cô Tinh, cậu phải tin tớ, cha tớ là một người tốt… ông ấy không hề tham ô… Trên báo chí bọn họ đều nói nhăng nói cuội!”
Dạ Cô Tinh vội vàng trấn an cảm xúc của cô ấy, đáy mắt vụt qua một suy nghĩ sâu xa.
Lúc trước, khi Vu Sâm điều tra Lưu Chí Vỹ, Vu Sâm đã tính cả các vị cấp trên của tổng cục điện ảnh, giao toàn bộ tư liệu của bọn họ cho cô. Mà cái tên Kha Khánh Sơn lại để lại cho cô ấn tượng khắc sâu nhất.
Giống như Kha Hiểu Yến nói, Kha Khánh Sơn là người tốt. Ông rất quan tâm đến phúc lợi công cộng, làm từ thiện, nhận chức phó cục đã bảy năm. Trong thời gian ấy, ông đã làm rất nhiều việc đều có lợi cho nhân dân. Nhưng dùng những điều này để kết luận ông là một vị “quan tốt” thì vẫn còn quá sớm.
Bởi vì trên tài liệu ghi rõ ông ấy và cục trưởng có quan hệ không hề đơn giản, thậm chí có thể nói như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng chính vị cục trưởng lại có lòng tham rất lớn, không tham ô thì cũng nhận hối lộ. Như vậy xem ra, Kha Khánh Sơn không thể thoát khỏi mối quan hệ này.
Nhưng cũng không thể nói Kha Thanh Sơn tham ô. Dù sao trong tài liệu cũng không ghi chép rõ ràng việc nhận hối lộ của ông ấy. Đây cũng là điều khiến Dạ Cô Tinh suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích nổi. Cô đã sử dụng mối quan hệ của Ám Dạ, hơn nữa tất cả tài liệu có liên quan mà Vu Sâm điều tra được không có ghi chép nào về việc Kha Khánh Sơn nhận hối lộ. Vậy những người bên trên kia sao lại tra ra ông ấy tham ô nhận hối lộ, lại còn có bằng chứng rõ ràng, rồi lại bắt giam ông ấy vào tù?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Dạ Cô Tinh… hay là… có người muốn hãm hại Kha Khánh Sơn? Hoặc là, muốn để ông ấy làm người chịu tội thay?! Mà có thể đẩy một người có địa vị cao như cục phó ra chịu tội thay, ngoại trừ vị cục trưởng ở phía trên, những người khác không còn ai có khả năng này! Theo tin tức từ báo chí, mấy ngày trước Kha Khánh Sơn hình như đã nhận tội. Nếu đem ra xét xử ở tòa án, sau khi cân nhắc mức phạt cũng khẳng định phải trên 30 năm tù, tương đương với việc nửa đời còn lại phải sống trong tù.
Xem ra, ông ấy có nhược điểm, lại còn bị cục trưởng nắm được…
Kể từ sau vụ việc của Thích Vận Thi, Dạ Cô Tinh vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc bản thân phải đi con đường như thế nào trong giới giải trí này?
Trong vòng tròn luẩn quẩn này có rất nhiều quy tắc, hiển nhiên, dưới đó đều ẩn giấu những bẩn thỉu và tội lỗi. Kiếp trước cô đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện tệ hại như thế nào, chẳng lẽ kiếp này lại muốn giẫm lên vết xe đổ đó?!
Không! Đây hoàn toàn không phải tình cảnh cô muốn nhìn thấy sau khi trọng sinh! Cô muốn được tự do tuyệt đối, không muốn bị trói buộc bởi những cái gọi là quy tắc. Cô phải thoát khỏi cái vòng tròn này, phải có đủ mạnh mẽ. Mạnh đến mức đạp những thứ dơ bẩn và tội lỗi ấy dưới chân, xây dựng lại chính con người mình, cũng như xây dựng lại giới giải trí thành một nơi trong sạch!
Nhưng mà, muốn làm được tất cả những điều đó, chỉ dựa vào thế lực của hắc đạo thì không đủ. Có một số chuyện nếu có sự hậu thuẫn từ bên ngoài sẽ tốt hơn. Ví dụ như, chính phủ, quyền lực, pháp luật…
Cho nên, cô nhất định phải giữ cái người tên Kha Khánh Sơn này lại! Bước tiến công đầu tiên vào giới bạch đạo, chi bằng bắt đầu từ vị phó cục trưởng này đi…
Cô lái xe chở Kha Hiểu Yến đến bệnh viện, lại cùng cô ấy đi đến phòng bệnh thăm mẹ. Người phụ nữ kia cũng thật đáng thương, chồng mình xảy ra chuyện, chính mình cũng nằm mãi trên giường bệnh, còn hại con gái phải chịu khổ chịu nhục.
Lúc rời khỏi, Dạ Cô Tinh đã trả trước tiền viện phí thuốc men cho một tháng tiếp theo, sau đó lái xe rời đi. Lúc đến chỗ rẽ, cô nhìn thấy Kha Hiểu Yến đưa tay che miệng bật khóc nức nở…
Trên đường đi cô nhanh chóng gọi điện cho Vu Sâm, yêu cầu anh ta sắp xếp cho cô gặp mặt Kha Khánh Sơn ở trong tù. Bên cạnh đó cũng điều tra lại tư liệu về tổng cục điện ảnh và cục trưởng La Huy!
Buổi chiều, vừa quay xong “Bầu trời thành phố” Vu Sâm đã gọi điện đến báo…
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi…”
Sắp cuối mùa thu, ngày cũng ngắn hơn, ban đêm thì ngày càng dài ra, chưa đến bảy giờ trời đã tối đen.
Cơn gió se lạnh luồn qua cánh cổng sắt vào trong nhà giam, có chút lạnh lẽo, hiu quạnh phả vào mặt.
Tiếng cai ngục mở cửa sắt dần truyền đến gần. Trong phòng giam 307, mọi người đang tụ tập nhanh chóng giải tán. Còn một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò, ốm yếu, trên người có vô số vết thương chồng chất đang nằm nhoài trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Cửa phòng giam được mở ra, cai ngục quơ dùi cui và hét lớn: “Đang làm cái gì đấy hả?!”
Tất cả các tù nhân đều rụt cổ lại, vẻ mặt ngượng ngập. Nhưng cũng không ai thèm liếc mắt nhìn đến người đàn ông nằm trên đất không dậy nổi kia.
“Số 53 có người đến thăm, mau đi ra ngoài!” Ánh mắt cai ngục đảo qua một đám người, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng. Không khí bỗng chốc im lặng.
“Số 53? Là ai đó?! Nhanh lên!” Giọng điệu đã khá mất kiên nhẫn!
Một người trong số đó nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất bĩu môi: “Nằm ở kia kìa! Quả nhiên là kẻ tham nhũng, được nuông chiều từ bé, chỉ biết ngồi không mà hưởng lợi, mới có mấy ngày đã đòi sống đòi chết! Đúng là xui xẻo!”
Cai ngục kia sải mấy bước chân đã kéo người kia dậy rồi đỡ đi. Rầm một tiếng, cánh cửa lớn lại bị khóa lại, chỉ còn vẳng lại tiếng bước chân đang xa dần!
“Hừ… nhất định là đã ăn tiền của người ta rồi, đến đi còn phải đỡ! Tao khinh…”
Kha Khánh Sơn vẫn còn choáng váng khi được đỡ vào phòng thăm hỏi, cả người đều mơ mơ hồ hồ, đi cũng không vững. Mấy ngày nay ở lại đây, ông ta bị mấy tên tội phạm giết người kia tay đấm chân đá. Bọn họ không cho ông ta ăn cơm, không cho ông ta ngủ, ngay cả nước cũng không cho ông ta uống. Cả đời ông ta tận tâm với công việc, tự hỏi đã bao giờ làm việc gì có lỗi với lương tâm của mình chưa! Không ngờ! Không ngờ nửa đời sau của ông ta lại phải sống cuộc sống như thế này!
Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện tự kết liễu mạng sống của mình, nhưng mà ông ta ta lại không nỡ rời xa Thư Mẫn, không nỡ rời xa Hiểu Yến. Dẫu sao đây cũng là hai người phụ nữ ông dùng cả đời này để yêu thương và bảo vệ!
Còn chưa được nhìn thấy Thư Mẫn hồi phục, còn chưa được thấy Hiểu Yến kết hôn rồi sinh con, làm sao ông ta có thể từ bỏ?! Làm sao ông ta có thể yên lòng?!
Cho dù chỉ có thể kéo dài một chút hơi tàn, ông ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy hai người phụ nữ ông ta yêu thương nhất bình an và hạnh phúc. Nếu không dù ông có ở dưới suối vàng cũng sẽ không an lòng!
“Cục phó Kha.”
Có người gọi ông sao? Là giọng của một cô gái… Có phải là Hiểu Yến không?! Là con gái của ông sao?!
Kha Khánh Sơn bỗng nhiên mở to mắt ra, một cơn choáng váng lại ập đến, ông ta chỉ cảm thấy ánh mắt mình mông lung không rõ, lại ngả người xuống ghế.
Khi cơn choáng váng giảm bớt, ông ta lại mở mắt. Chỉ thấy có một bóng người mặc quần áo màu đen đứng đối diện phía hàng rào sắt. Không khí xung quanh bóng người ấy cũng trở nên lạnh lẽo, còn có một chút sát ý, khiến người ta lạnh sống lưng.
Dạ Cô Tinh mặc đồ thể thao màu đen, áo khoác đen bên ngoài cũng rộng thùng thình, lại đội mũ lưỡi trai màu đen che hơn nửa khuôn mặt. Gương mặt phản chiếu dưới ánh đèn lập lòe, trông xa như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp trong bóng tối.
“Cô, cô là ai?” Người này không phải Hiểu Yến của ông…
Dạ Cô Tinh lúc nãy buột miệng nên quên mất phải che giấu giọng nói thật của mình, lúc này đã hạ thấp giọng xuống nói: “Cục phó Kha, ông thấy cảm giác ở trong nhà lao như thế nào?”
Là một người đàn ông sao? Kha Khánh Sơn tự cười nhạo chính mình. Hình như ông ta đã quá nhớ mong con gái nên mới mơ hồ nghe thành giọng con gái.
“Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì?” Kha Khánh Sơn cắn chặt răng, ngồi thẳng lưng. Sức ép từ thương trường nhiều năm đã rèn luyện cho ông ta dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Ví dụ như bây giờ cả người chật vật, mặt mũi bầm dập nhưng khí thế vẫn không suy giảm.
Khóe môi Dạ Cô Tinh chậm rãi cong lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Xem ra cục phó Kha sống cũng không tốt lắm…” Ngưng lại một chút, giả bộ như vô tình nhưng lại cố ý thở dài: “Không ngờ cục trưởng La lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một đường sống cũng không chừa lại cho ông…”
Kha Thanh Sơn chấn động, cơ bắp căng thẳng, lập tức trở nên cảnh giác: “Cậu là ai? Cuối cùng thì cậu có mục đích gì? Không cần ở đây tốn công vô ích đâu. Tôi sẽ không nói bất cứ chuyện gì!”
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng: “Ông cũng trung thành thật… à, không đúng! Cục phó Kha hẳn là đang sợ hãi! Cả vợ và con ông đều đang nằm trong tay của La Huy, cho nên ông không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại đây cam tâm tình nguyện chịu tội thay cho ông ta. Tôi nói có đúng không?”
“Cậu… cậu muốn làm gì?!” Cảm xúc của Kha Khánh Sơn đột nhiên kích động, ông ta đứng lên, ánh mắt đầy ác độc: “Tôi cảnh cáo cậu không được phép đụng đến vợ và con gái tôi. Nếu không, cho dù có chết, tôi-cũng-sẽ-không-tha-cho-cậu!”
Cai ngục đứng ở ngoài cửa nhìn thấy tình hình bên trong bèn gõ vào cửa sắt để cảnh cáo.
Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu, có vẻ như Kha Khánh Sơn thực sự là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, cũng không cần thử thêm điều gì nữa.
Cô đứng dậy, đến gần rồi cúi người nói nhỏ vào tai ông ta một câu rồi quay người rời khỏi.
Két… cánh cửa sắt lại đóng lại một lần nữa. Nhưng Kha Khánh Sơn lại giống như một pho tượng, cả người cứng đờ ngồi đó không nhúc nhích. Trong mắt đang tràn đầy sự đấu tranh kịch liệt, cuối cùng biến thành vẻ kiên định…
Bình luận facebook