Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 1+2
Chương 1: Tâm tư của cô ây, đi đến Dạ Xã.
Đêm tối tĩnh mịch và yên ắng.
Khi Dạ Cô Tinh và và Dạ Thất đến thành phố A, đã gần mười giờ tối, vừa rời khỏi sảnh của sân bay, họ đã nhìn thấy Vương Trực đang dựa vào xe, giữa những ngón tay tỏa ra một làn khói, lông mày nhíu lại nặng trĩu.
Sau khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh, sức nặng lập tức tan biến, cậu ta mỉm cười, liếc mắt nhìn một cái, vẫn là một “Trực ca” nhiệt huyết sùng sục, không sợ chết và cũng rất liều mạng.
Vương Trực tiến lên xách lấy hành lý, nhìn thấy Dạ Thất đột nhiên sửng sốt, “Ồ, nhiếp ảnh gia sâu rau nè?!”
Vương Trực đã từng gặp Dạ Thất, chính là ngày Dạ Cô Tinh đánh bại tất cả mọi người để giành được vị trí người chụp trang bìa, cậu ta cũng ở đó, trên người Seven mặc một bộ đồ xanh lam và xanh lá xen kẽ, phong cách kiểu mới đi Hawaii về, khiến cậu ta có “ký ức nguyên vẹn như lần đầu.”
Tại sao á?
Bởi vì, đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như một con sâu rau vậy á! Khiến anh ta cảm thấy đau hết cả mặt, hỏng cả nhãn cầu!
“Ê ê ê! Gọi ai đấy? Ai là sâu rau hả?!” Dạ Thất chống nạnh nhìn chằm chằm, bày ra tư thế không hề khuất phục!
Vương Trực cũng là một thanh niên khá là trẻ trâu, không màng thế sự, không sợ sống chết, trong mắt lóe lên một tia sáng, cười nhếch miêng rồi nói: “Người nào hỏi thì chính là nói người đó!”
“Cậu!” Dạ Thất vung tay lên, thật sự rất muốn tát cho cái tên này một cái bay ra xa, sau khi đưa mắt nhìn sang Dạ Cô Tinh, nhìn thấy sắc mặt cô hơi tối sầm lại, đôi mắt cũng sắc bén hơn hẳn, chỉ đành phải hậm hực rút tay về.
Được! Anh ta nhịn! Cứ xem như là nể tình Nhất Nhất vậy…
Vương Trực cũng tự biết chừng mực, chấm dứt tranh cãi, vội vàng mời hai người lên xe.
Tại buổi họp báo, sau khi hoàn thành nghi thức bàn giao với Cố Mộng, Vương Trực đã vội vã chạy xuống phía Nam, còn đến sớm hơn Dạ Cô Tinh cả một ngày.
Thứ nhất, là vì sự nhiệt huyết đang cuộn trào trong người, háo hức muốn biết tình hình hiện tại của miền nam; Thứ hai, cũng muốn ra tay sắp xếp chỗ ở giúp Dạ Cô Tinh.
Nhóm ba người bọn họ sau khi đến khách sạn, Dạ Cô Tinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt có chút nặng nề kinh hãi, nói câu đầu tiên sau khi đến thành phố A: “Đàm Hạo bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Trực liếc nhìn Dạ Thất ở bên cạnh, định nói rồi ngưng lại.
“Không sao đâu, đều là người một nhà cả.”
Dạ Thất nhướng mày nhìn Vương Trực, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp— người một nhà…
Ánh mắt Vương Trực nặng trĩu, sắc mặt hơi ngưng tụ, nghiêm nghị nói, “Bên chỗ anh Hào lúc thôn tính bang Lão Hằng đã bị bọn họ để mắt đến, sau đó phản công dữ dội, làm tổn thương rất nhiều anh em trong xã…”
“Bang Lão Hằng?” Dạ Cô Tinh nhướng mày nói.
“Là một băng đảng địa phương ở thành phố A, không có gì đặc biệt…”
Chính vì như vậy nên Đàm Hào mới chọn nó làm nơi khai chiến, nhưng không ngờ lại đụng phải một quả trứng sắt, làm thế nào cũng không mở ra được, cuối đành phải để cho cô tự mình ra tay……
“Lý do.” Dựa vào lực lượng phái đến phía Nam hiện tại của Ám Dạ xã, cô không tin người của Đàm Hào lại không thể đối phó được với một băng nhóm nhỏ như vậy. Trong này nhất định còn ẩn chứa nguyên nhân nào khác.
Quả nhiên-
“Vũ khí của bọn họ rất lợi hại và cũng rất… kỳ lạ.”
Dạ Cô Tinh đột ngột quay đầu lại, nheo mắt, “Cái gì?”
“Mặc dù bề ngoài súng bọn họ sử dụng không khác gì với súng thường, nhưng khi bắn lên cùng một lúc phát ra hai viên đạn. Sức công phá còn lớn hơn sức công phá của súng thông thường khi bắn liên tiếp hai viên đạn. Rất nhiều anh em của chúng ta cũng vì điều này mà bị thương nghiêm trọng.”
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Dạ Cô Tinh nhướng mày, một phát bắn là lại bắn ra hai viên đạn, gần như chưa nghe thấy, nhìn thấy bao giờ…
Cô liếc nhìn Dạ Thất đang trầm tư nhíu mày bên cạnh, xem ra anh ta cũng không biết chuyện này.
“Có mẫu ở đây không?” Trước tiên phải xem thử trước rồi mới có thể đưa ra phán đoán được.
“Có, ở trong tay của anh Hào.”
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lát rồi nói, “Đại khái tình hình tôi cũng đã hiểu, hôm nay đến đây thôi, cậu nhớ thông báo cho Đàm Hào một tiếng. Ngày mai triệu tập tất cả thành viên cấp cao của Dạ Xã, tôi có chuyện muốn thông báo.”
“Vầng.”
Sau khi Vương Trực rời đi, Diệp Tinh Cô cẩn thận nhìn lướt qua căn phòng. Mặc dù biết không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Những chuyện có liên quan đến “Dạ Tổ” tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, nếu không sẽ là họa diệt thân.
Vẻ mặt Dạ Thất cũng trở nên thận trọng hơn hẳn, nói thật là trong lòng anh ta có rất nhiều thắc mắc, tại sao từ đầu đến chân lại thay đổi thành như vậy? Cho dù có cách mười năm, ngoại hình của một người cũng không thể thay đổi nhiều như vậy. Cho dù là có phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa, tuổi tác cũng không thể thay đổi, tính theo thời gian thì lúc mười sáu người bọn họ cách xa nhau, bây giờ chắc Nhất Nhất cũng phải hai tám hai chín rồi, nhưng cô gái trước mặt này nhìn cách nào cũng không quá hai mươi tuổi.
Hơn nữa, lúc đầu khi sư phụ gửi bọn họ đến các nơi trên thế giới, ông ấy đã ra lệnh rằng bọn họ không được tập hợp và cũng không được phép tụ họp riêng tư. Cho nên trong mười năm này, mười sáu người bọn họ trước đây cho dù quan hệ vô cùng tốt, nhưng cũng chưa từng liên hệ lấy một lần, cũng không có cách nào để liên hệ.
Thế mà hôm nay, anh ta lại nhìn thấy Hỏa Tất Lệnh?!
Hôm chụp ảnh bìa, vừa mới nhìn anh ta đã thấy đôi hoa tai đỏ như máu trên tai của người phụ nữ, lúc đó anh ta như bị sét đánh tại chỗ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã khiến anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Đó chính là biểu tượng của Dạ Tổ. Được khắc trên la bàn Ai Tinh mà sư phụ gìn giữ nhất, có thể nói rằng nó đã khắc sâu trong lòng của mười sáu người bọn họ!
Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể nhận nhầm được!
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, anh ta thậm chí còn trì hoãn thời gian trở về Thụy Điển, giống như một kẻ bám đuôi, anh ta đã đi theo Dạ Cô Tinh ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời, những nghi ngờ trong lòng anh ta càng thêm sâu sắc.
Có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều khúc mắc, cứ quanh quẩn trong đầu anh ta như muốn ép anh ta đến phát điên.
Cuối cùng, tối nay cũng buộc phải xuất đầu lộ điện, Dạ Thất đột nhiên có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, nhưng khoảnh khắc anh ta gọi “tiểu Diệp Tử”, ánh mắt anh ta chạm vào đôi mắt vui vẻ nhưng buồn bã của cô, cuối cùng anh ta cũng có khẳng định của riêng mình, cô gái ấy rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng cứ nhất quyết ra vẻ “đàn chị” bắt nạt anh ta, gắp thịt trong bát của anh ta, nhưng khi thấy người khác bắt nạt anh ta, cô sẽ đứng lên giúp anh ta đánh lại bọn họ!………….., .
Cả hai đều nhận ra nhau giống như những người thân được đoàn tụ, vốn có rất nhiều lời để nói nhưng lại không còn cơ hội! Trên máy bay nhiều người nên không an toàn, thân phận của bọn họ có chút đặc biệt nên cũng phải hết sức thận trọng, về đến khách sạn, Vương Trực lại có chuyện muốn báo cáo, cho nên mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
“Cậu/cô…” Cả hai cùng mở miệng nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười bất lực, “Tôi biết anh muốn hỏi điều gì, nhưng nó có quan trọng không? Tôi là Dạ Nhất, là tiểu Diệp Tử, người đã từng cùng mọi người rèn luyện, cùng nhau chịu cực chịu khổ và cùng nhau lớn lên.” Cô vừa nói xong, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mưng. “Tất nhiên, cũng là chị của mọi người!”
Đúng vậy! Cho dù có biến thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn là Nhất Nhất, là trụ cột trong cái nhóm nhỏ của bọn họ. Bây giờ cô đã đảm nhận vị trí của sự phụ, trở thành tổ trưởng của Dạ Tổ.
Tuy nhiên, Dạ Thất vẫn có một chút bực bội, sư tỷ! Sư tỷ! Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn so với hầu hết đám người trong số bọn họ, chỉ vì cô là người đầu tiên đến bái sư, cho nên mọi người mới phải gọi cô một tiếng “chị”! Thật sự, thực sự là quá quá… bắt nạt người khác mà!
“Tiểu Thất ngoan, gọi một tiếng chị nghe xem nào.” Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trở nên ranh mãnh, nụ cười cũng có chút xấu xa.
Dạ Thất lập tức mặt xanh như tàu lá chuối, trước mắt như kiểu đang có một đàn quạ bay ngang qua quác quác…
“Được rồi, nói tình hình gần đây của cậu đi.” Dạ Cô Tinh ngừng trêu chọc anh ta. Có một số chuyện cô muốn tuân theo lời chỉ dẫn của sư phụ, vì dân vì nước, mang trong lòng gánh nặng quốc gia, nhưng sau khi hy sinh tất cả thì Diệp Tử nhận được cái gì chứ?!
Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu số mệnh đã cho cô sống lại lần nữa, vậy thì kiếp này, cô không muốn vì nước, vì dân nữa mà chỉ muốn sống cho bản thân mình một lần! Cô đưa tay ra vuốt ve bụng dưới, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một người đàn ông, còn có…… vì anh và đứa bé này nữa.
Nếu vận mệnh đã an bài không thể xưng danh anh hùng, vậy thì cứ nếm trải mùi vị của kiêu hùng vậy!
Dạ Thất sững sờ một lúc, ngây người nhìn vẻ uy nghiêm trong đôi mắt của người con gái trước mặt, lúc này anh ta như nhìn thấy Vũ Lăng anh hào, cốt cách Ngụy Tấn, hào khí Kiêu Vân, ngang tàng, không chịu khuất phục, khí thế ngút trời, chỉ điểm tình hình đất nước.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh ta, chỉ là khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Dạ Thất, kiếp này, tôi chỉ muốn ích kỷ vì mình một lần…”
“Chị… ” Dạ Thất toàn thân chấn động, kiếp này… là có ý gì? Ngay lúc đó, anh ta dường như thấy được một nét buồn bã, đó là một loại tuyệt vọng sau khi bị phản bội, Nhất Nhất, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Tại sao anh ta lại cảm thấy một cảm giác bất an và… đau lòng như vậy?
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt mỉm cười đưa mắt nhìn xa xăm, màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, ánh đèn mờ ảo, như thể ánh sáng trên cuộc đời này đang thương tiếc cho sự cô đơn lẻ bóng của cô, “Xin lỗi, tôi nghĩ, tôi không thể hoàn thành sự giao phó của sư phụ được. Quốc gia này, đất nước này, tôi không thể giữ nổi, tôi cũng không muốn giữ nữa… ”
Lúc đầu Dạ Cơ Sơn thành lập Dạ Tổ, là Trung Quốc thành lập chưa được bao lâu, có nhiều việc cần phải xử lý, loạn trong giặc ngoài không ngừng. Vì quốc gia và dân tộc, Dạ Cơ Sơn được ủy thác lập nên Dạ Tổ, chuyên làm công tác tình báo. Để củng cố chế độ mới vào thời điểm đó, thậm chí còn đích thân huấn luyện mười sáu người trong Dạ Tổ và gửi bọn họ đến các quốc gia khác nhau để nghe ngóng tin tức tình báo, trải qua nhiều năm phát triển không ngừng, quyền lực thậm chí còn thâm nhập sâu vào các gia đình hoàng gia, chính quyền trung ương và các cơ quan chính phủ của nhiều quốc gia khác nhau.
Kiếp trước cô vì thế giới mà gánh mọi trọng trách, nhưng cuối cùng cô nhận được thứ gì?!
Khoảnh khắc viên đạn găm vào tim, Diệp Tử biết rằng mình đã sai, mình đã sai lầm đến mức nực cười!
Sư phụ cũng đã sai! Ông đã đánh giá thấp lòng ích kỷ và lòng tham của con người, đánh giá thấp bản chất đa nghi và xảo quyệt của con người, trong những năm qua, Dạ Tổ đã trở thành cái gai không thể không diệt trong mắt của một số người!
Đáng thương cho mười sáu người bọn họ, vẫn hy sinh bản thân, trả giá một cách âm thầm.
Cô đã nhảy ra khỏi cái hố sâu này, vì vậy cô cũng mong rằng bọn họ cũng có thể thoát ra được, sống vì bản thân mình một lần, hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải là sống để thu thập mấy thứ gọi là “tình báo”, khiến bọn họ phải sống dưới một lớp mặt nạ luôn phải diễn xuất phải ngụy trang để che dấu chình mình!
“Nhất Nhất, chị, nói vậy là có ý gì?” Tay anh ta run lên.
“Dạ Thất, thật ra anh đều hiểu cả, không phải sao? Anh cũng muốn phản kháng, nhưng để báo đáp công ơn dưỡng dục của sư phụ, anh đã đè nén suy nghĩ thực của mình, ép mình làm những điều mình không thích!”
Dạ Thất giống như bị sét đánh ngang tai. Bí mật chôn giấu nơi sâu nhất của trái tim anh ta cuối cùng đã bị phơi bày ra ánh sáng theo một cách như vậy. Không hề ngượng ngùng, không bối rối, anh ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Bao nhiêu năm qua, anh ta ẩn nấp trong hoàng gia Thụy Điển, liều mạng đào bới cái gọi là bí mật hoàng gia và bí mật chính trị, đã quen nhìn thấy sự bẩn thỉu đến không thể chịu nổi ẩn sau vẻ lộng lẫy nguy nga ấy. Chưa bao giờ anh ta cảm thấy mệt mỏi đến như vậy. Giống như không có gì khiến anh ta lưu luyến, vì vậy anh đã bị mê hoặc bởi nhiếp ảnh, sử dụng ống kính để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ và thuần khiết nhất, để tìm kiếm sự an ủi và nuôi dưỡng tinh thần từ trong mỗi bức ảnh.
Anh ta mệt mỏi, đau đớn, thậm chí còn nghĩ đến việc chôn vùi bản thân mình trong lòng đất cùng những tấm ảnh đó, không bao giờ tỉnh dậy, hóa thành cát bụi, máu thịt tan vào đất, rồi lặng lẽ biến mất giữa đất trời. Anh ta thậm chí còn không thể tìm thấy bất kỳ động lực và lý do nào để sống tiếp.
Dạ Cô Tinh dường như nhìn thấy sự u uất trong ánh mắt anh ta, hóa ra không phải chỉ có cô, mà tất cả bọn họ đều giống nhau, đều trói buộc tâm hồn mình trong gông cùm trách nhiệm, nhưng Diệp Tử đã dùng mạng sống của mình để giải thoát bản thân, mới có thể trở thành Dạ Cô Tinh như ngày hôm nay, Dạ Thất mới có thể gặp được Dạ Cô Tinh của hiện tại, cuối cùng mới có thể đối mặt với trái tim của chính mình.
“Dạ Thất, những gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, anh cứ từ từ mà suy nghĩ.” Nói xong, cô quay người bước về phòng của mình.
Trong màn đêm, dưới ánh trăng trắng sáng, người đàn ông đứng im như pho tượng đột nhiên cười đến điên cuồng, tiếng cười thê lương, giống như tưởng niệm cùng tang thương, nhưng lại tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có…
Đồng hồ sinh học của Dạ Cô Tinh rất chính xác, bảy giờ sáng, cô thức dậy, tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo nam chuẩn bị từ trước, búi tóc cao, buộc tỉ mỉ sau đầu, đội mũ lưỡi trai, dáng người cao ráo, cân đối khiến ai nhìn cũng phải lóa mắt, ai cũng nghĩ cô là một chàng trai trẻ đẹp.
Lúc cô mở cửa ra, cánh cửa đối diện cũng vừa mở ra, Dạ Thất đã mặc quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đầy sức sống, đôi mắt tràn đầy tinh thần, hoàn toàn khác với vẻ rối rắm và thất vọng đêm qua.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, khẽ nở nụ cười, “Nghĩ thông rồi sao?”
Dạ Thất mỉm cười, “Còn cần phải nghĩ nữa sao, đi theo Nhất Nhất nhất định sẽ có thịt ăn!”
Sau một hồi trầm mặc, Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Muốn có thịt ăn thì phải làm việc.”
Lời này của cô không phải là đang đùa. Bây giờ quyền lực trong tay cô đang bắt đầu hình thành. Đang cần một người hỗ trợ chỉnh lý, đến khi thế lực mở rộng những người lao động hàng đầu sẽ tự tìm đến tận cửa, chỉ có kẻ ngốc mới không dùng tới!
“Xí, nhìn mặt tôi xem, nhìn xem có giống mấy người hay ăn chùa không hở.”
“Vậy thì tốt” Nói xong cô xoay người bước đi.
Dạ Thất vội vàng đi theo, “Nhất Nhất, Nhất Nhất, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Dạ Xã.”
“Muốn đánh nhau sao?” Người nào đó hí hửng xắn tay áo lên.
“Tạm thời không cần.”
“Vậy chờ đến bao giờ?”
“Nhanh thôi.”
“Nhanh là bao lâu?”
“… Im đi.” Hai người xuống lầu rồi gặp Vương Trực.
Trước khi lên xe, Dạ Cô Tinh giơ tay ngăn Vương Trực đang chuẩn bị bước lên ghế lái, nhìn sang Dạ Thất trầm giọng nói: “Anh lái đi.”
Dạ Thất nhún vai, để ăn được bữa ‘thịt’ này, anh ta cũng không dễ dàng gì!
Vương Trực và Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sau, Dạ Thất khởi động xe, chiếc xe màu đen rời đi.
Vương Trực vô cùng khó hiểu trước hành vi của Dạ Cô Tinh, khi cậu ta nhìn thấy hai chiếc xe chạy theo sau qua gương chiếu hậu, thì lập tức hiểu ra và nhìn sang Dạ Thất.
Cô không cho cậu ta lái xe chứng tỏ kỹ năng lái xe của cậu ta không đủ để thoát khỏi sự rượt đuổi của hai chiếc xe phía sau, nhưng… để cho tên ngốc này lái, có ổn không đây?
Không có một chút khó chịu hay xấu hổ nào, tâm trạng của Vương Trực bây giờ vẫn rất tốt, Dạ Cô Tinh không để cậu ta lái xe, không phải vì coi thường hay không tin tưởng cậu ta, mà là bởi vì năng lực của cậu ta không đủ mà thôi!
Cũng chỉ có vậy thôi! Cậu ta sẽ không để tâm quá nhiều.
Vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, sự qua loa và tin tưởng vô điều kiện của Vương Trực dành cho cô, cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Dạ Cô Tinh coi trọng cậu ta đến vậy.
Dạ Cô Tinh thắt dây an toàn, lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc xe màu đen trong gương chiếu hậu, trầm giọng nói: “Cắt đuôi bọn họ.” Sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Ba phút.”
Hai mắt Dạ Thất sáng ngời, anh ta đi chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Ngay khi đạp ga đến mức giới hạn, chiếc xe vẫn đang lạng lách trên đường đột nhiên lao ra như một mũi tên, tốc độ kinh ngạc, nhanh đến kinh người, động tác sang số gọn gàng, quẹo cua, Vương Trực cũng choáng váng.
Dạ Thất cũng rất khôn lanh, chỗ nào đông người thì lái xe vào chỗ ấy, đoạn nào đường xấu là đi vào chỗ ấy, hai chiếc xe phía sau đã rung lắc xiêu vẹo không ngừng, nhưng chiếc xe họ đang ngồi lại vô cùng uyển chuyển như cá bơi lội trong dòng suối!
Tuy nhiên, sau một vài lần rẽ, một vài lần chuyển làn, cộng với đèn tín hiệu giao thông ở khu vực trung tâm, cảnh sát giao thông đã thổi coi, đã thành công cắt đuôi được hai chiếc xe phía sau.
Vương Trực nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này mới kinh ngạc, không hơn không kém, mới có ba phút!
Sau đó đưa mắt nhìn Dạ Thất từ trên xuống dưới, ánh mắt thay đổi từ sự nghi ngờ ban đầu sang ngưỡng mộ, đàn ông mà, đều dựa vào thực lực nói chuyện.
Bản chất của mỗi người đàn ông đều là tôn thờ kẻ mạnh, vì họ sinh ra để khao khát quyền lực, tốc độ và đam mê!
Tôn thờ kẻ mạnh, đi theo kẻ mạnh là bản năng!
Cũng giống như An Tuyển Hoàng… Người đàn ông đó sinh ra đã được định sẵn là vua cho nên mọi người đều sẵn sàng quỳ xuống dưới chân anh, cúi đầu làm cận thần, ngay cả những người đàn ông xuất sắc như Minh Chiêu, Minh Triệt, Nguyệt Vô Tình cũng phải đầu hàng.
“Xuống xe, đổi người.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói. Trụ sở của Dạ Xã rất bí mật, đây là lần đầu tiên cô và Dạ Thất đến đó, cho nên tốt hơn hết là nên để Vương Trực dẫn đường.
Hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, Dạ Cô Tinh nhìn vào kính chiếu hậu, không thấy dấu vết của hai chiếc xe theo đuôi.
Giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia nghi ngờ, rốt cuộc là ai?
Cô và Dạ Thất chỉ mới đến thành phố A vào đêm qua, Vương Trực đến sớm hơn bọn họ một ngày, cô vẫn chưa liên lạc với Đàm Hào, nghĩ lại, có lẽ không phải là người của bang Lão Hằng.
Về phía An Tuyển Hoàng, cô đã nói rõ không cần phải cử người đi theo mình. An Tuyển Hoàng cũng đã đồng ý, nếu không có sự chấp thuận của cô, anh sẽ không bí mật cử người đến theo cô.
Vậy, rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, sau khi thoát khỏi cảnh sát giao thông, bên trong chiếc xe điên cuồng đuổi theo nhưng lại bị mất dấu kia, người phụ nữ giận dữ phát hỏa; người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lạc Địch bước xuống xe, hung hăng đá vào cửa xe của Tư Kình Dận, “Cút ngay ra đây cho tôi!”
Tư Kình Dận cau mày, mở cửa bước xuống xe, giọng điệu có chút tức giận, “Cô lại phát điên cái gì thế?”
Lạc Địch cười lạnh, “Tôi phát điên? Tôi thấy anh mới điên đó! Đuổi một mạch tới tận thành phố A, còn ở dưới lầu khách sạn cố thủ nguyên một đêm. Có phải anh ăn no không có việc gì làm không?! Xin lỗi? Hộ pháp Tư từ khi nào trở nên hèn nhát hạ thấp mình đến thế?”
Tư Kình Dận cũng bị lời nói mang đầy thuốc súng của cô ta kích động đến, cười lạnh một cái lộ vẻ mặt chế nhạo: “Lạc Địch, tại sao đến giờ cô vẫn không nhìn rõ thực tế vậy, thái độ của gia chủ thế nào cô đều nhìn thấy rồi, gia chủ coi trọng người phụ nữ này như thế nào, lẽ nào cô còn không nhận ra hay sao?”
Lạc Địch lại cười kiêu ngạo, hỏi ngược lại: “Anh có chắc không? Người mà gia chủ coi trọng là đứa bé trong bụng người phụ nữ đó thôi, đợi đến khi cậu chủ nhỏ được sinh ra một cách an toàn, người phụ nữ đó tự nhiên sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, anh nghĩ xem gia chủ sẽ vì một người phụ nữ mà trách phạt cấp dưới của mình sao?”
Tư Kình Dận nhìn cô ta như nhìn một kẻ mất trí. Người phụ nữ này không có não sao? Nếu không có người phụ nữ đó, liệu gia chủ có biến tầng ba của biệt thự thành phòng khám sản phụ khoa không? Nếu không phải vì người phụ nữ đó, gia chủ có đặt biệt giữ Minh Chiêu ở lại để bảo vệ cô ấy không? Nếu không phải vì người phụ nữ đó, liệu anh ta có bị trừng phạt nặng nề như vậy không?!
“Lạc Địch, nếu không muốn bị ăn đòn nữa thì cứ làm theo lời tôi nói, mau đi xin lỗi cô ấy một tiếng.”
“Xin lỗi?!”
Lạc Địch nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt đầy mỉa mai, “Anh đang đùa với tôi sao? Cô ta là cái thá gì chứ? Muốn xin lỗi thì anh tự đi mà xin, tôi không đi!” Nói xong cô ta xoay người muốn rời đi.
Tư Kình Dận lắc đầu thở dài, “Người phụ nữ đó không hề đơn giản, cô, không phải là đối thủ của cô ấy.”
Lạc Địch dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại, “Nếu như anh gọi tôi tới vì muốn tôi giống như anh, hạ mình đến xin lỗi người phụ nữ ấy, vậy thì tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, bởi vì cho dù tôi có chết, tôi, cũng, không, đi! Nếu như anh muốn nhắc nhở tôi, người phụ nữ đó không dễ đối phó, vậy coi như tôi đã nhận được rồi, không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Lạc Địch lái xe rời đi mà không thèm ngoái lại. Tư Kình Dận nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa, khuất dần trong màu bụi mù, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực thở dài, “Lạc Địch, là cô tự tìm đường chết, tôi cũng chỉ có thể nói tới như vậy, chỉ hy vọng cô, tự lo cho mình…”
Sau đó, anh ta nổ máy rồi lái xe về phía khách sạn. Nếu như đã để mất dấu, vậy thì chỉ có thế đứng đợi ở đây, cho dù thế nào cũng nhất định phải gặp được cô gái đó…
Bên phía Dạ Xã, từ tối hôm qua Đàm Hào đã nhận được điện thoại của Vương Trực, nghe nói người đó sắp đến, vội vàng thông báo xuống dưới, chỉ nói rằng xã trưởng sẽ đến, vừa sáng sớm tất cả các thành viên cấp cao của Dạ Xã đã có mặt đầy đủ!
Trong số các thành viên cấp cao, ngoài những người mặc đồ đen ở bến tàu phía Bắc thành phố ngày hôm đó, còn có một số thế lực nhỏ ở phía Nam bày tỏ ý muốn đầu hàng, đó là thành quả của việc Đàm Hào dẫn người đến tỉnh Giang Tây mở rộng lãnh thổ trong khoảng thời gian này.
Không phục thì đánh, đánh cho đến khi nào phục mới thôi!
“Đến rồi!” Bên ngoài phòng họp vang lên tiếng thông báo, mọi người đã sẵn sàng chờ đợi với vẻ mặt hết sức trịnh trọng!
Tất cả đều hướng tầm nhìn về phía lối vào…
Chương 2. Kì tài súng ống, nguyện làm ngọc nát
Người tới mặc một bộ đồ màu đen, rõ ràng là một phong cách giản dị nhưng lại mang lại một cảm giác vô cùng cuốn hút. Một chiếc mũ lưỡi trai lớn có vành thấp, che gần hết khuôn mặt của cô. Hai người đàn ông một trái một phải đi theo sau, tất cả đều có khuôn mặt nghiêm nghị, biểu cảm nghiêm túc.
Theo mỗi bước đi của Dạ Cô Tinh, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ đang hướng về phía họ, khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả bọ họ đều nhíu mày lại, không dám nhìn thẳng.
Trong đám bọn họ, một vài đàn anh thuộc các thế lực nhỏ ban đầu cũng không quan tâm lắm, nhưng khi vừa nhìn thấy khí thế và sự đe dọa của người kia, sau lưng cảm thấy một trận ớn lạnh, dần thu hồi lại sự khinh khỉnh, không dám có nửa phần coi thường, chẳng trách có thể làm cho một người giỏi như Đàm Hào cam tâm tình nguyện cúi đầu!
Đàm Hào tiến lên hai bước, đứng cạnh Dạ Cô Tinh cung kính gọi: “Xã trưởng.”
Theo tiếng gọi của Đàm Hào, tất cả đều nhất nhất đồng thanh một tiếng: “Xã trưởng.”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, giọng trầm trầm vang lên, “Vào trong rồi nói.”
Mọi người theo trật tự đi về phía phòng họp, Dạ Cô Tinh ngồi phía trên, trái phải lần lượt là Vương Trực và Dạ Thất.
Trên đường tới đây, Vương Trực đã nói hết mọi chuyện cho Dạ Thất, vì vậy khi nhìn thấy tình huống trước mắt, Dạ Thất cũng không hề kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, dường như cô gái trước mắt sinh ra là sự tồn tại làm người ta phải ngước nhìn và thuần phục!
“Nói tình hình cụ thể hiện tại đi.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói.
Đàm Hào sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, Dạ Xã cơ bản đã khống chế được thành phố B, chỉ còn lại thế lực của bang Lão Hằng ở thành phố A.”
Dưới mũ lưỡi trai, Diệp Cô Tinh khẽ nhướng mày, cô không nghi ngờ về năng lực của Đàm Hào, mới chỉ chưa đầy một tháng đã nắm trọn được thành phố B, nếu không gặp phải bang Lão Hằng ngoan cố chống chọi, có lẽ hiện tại đã sát nhập thành phố A vào trong tay và chuẩn bị ra tay với thành phố tiếp theo rồi!
“Về việc của bang Lão Hằng, mọi người thấy thế nào?” Ánh mắt quét qua tất cả mọi người, rõ ràng là ngữ khí bình thản, nhưng lại làm người ta căng thẳng, không rét mà run.
Mọi người ngồi dưới, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Đàm Hào suy tư một chút, nói: “Chỉ có tìm hiểu rõ nguồn gốc của số súng đó mới có thể giải quyết vấn đề, nếu không sẽ chỉ gia tăng thương vong, rơi vào bẫy của bang Lão Hằng.”
Ánh mắt tán thưởng nhìn Đàm Hào, thế nhưng Dạ Cô Tinh vẫn duy trì sự trầm mặc, tay gõ gõ trên mặt bàn: “Mọi người thì sao, không có ý kiến gì nữa sao”! Ánh mắt quét qua tất cả những người ngồi bên dưới, mang theo sự sắc bén và mạnh mẽ bức người.
Mọi người trong lòng run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dạ Cô Tinh cười lạnh một tiếng, “Hôm nay người ngồi ở đây đều là cao tầng của Dạ Xã, cái gì gọi là cao tầng? Không phải muốn các người sau khi ngồi trên vị trí này rồi ngồi đó thờ ơ quan sát những trận chiến đẫm máu của những người bên dưới, giành giật mạng sống của nhau, mà muốn các người dẫn đầu, làm gương! Dạ Xã không nuôi kẻ vô dụng, tất cả luận công lĩnh thưởng, kẻ không làm được gì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải, còn kẻ phản bội…” Hơi ngừng lại, Dạ Cô Tinh lấy một khẩu súng lục tinh xảo ra đặt lên bàn, “Tôi sẽ tự tay kết liễu kẻ đó.”
Ánh mắt quét xuống đám người bên dưới, thành viên cũ của Ám Dạ sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình kiên quyết gật gật đầu.
Những người này đều là thân tín tự tay Vu Lâm huấn luyện, lòng trung thành không cần phải hoài nghi.
Ánh mắt sau cùng nằm trên người mấy người đàn anh có thế lực, thấy thái độ bọn họ sợ hãi nhưng chỉ có thể cắn chặt răng ủng hộ, thái độ không để ý lúc trước cũng đã thu hồi lại, Dạ Cô Tinh biết, mục đích của cô đã đạt được rồi.
Cô chính là muốn nói cho những người này, vị trí cao tầng không phải dễ đảm nhiệm! Người không cống hiến sức lực vì Dạ Xã, không chịu qua thương tích thì không xứng đáng ngồi tại đây!
Tin là bọn họ đều đã hiểu rõ, tiếp theo chỉ là sẽ phải làm như thế nào thôi.
“Cho mọi người nửa ngày, buổi chiều tôi muốn thấy phương án giải quyết việc về bang Lão Hằng. Tan họp.” Nói xong liền rời đi, Vương Trực, Dạ Thất, Đàm Hào theo sát phía sau, còn lại một đám người mặt mày bí xị.
Trong phòng làm việc, Dạ Cô Tinh nghịch khẩu súng mà Đàm Hào đưa, chỉ mấy giây, trên bàn đã đầy những linh kiện của khẩu súng.
Chỉ thấy tay cô nhẹ nhàng thao tác, ngón tay như bạch ngọc, dường như đã làm qua hàng vạn lần, rất thông thạo, chỉ trong nháy mắt, hai tay Dạ Cô Tinh linh hoạt tháo dỡ khẩu súng hoàn chỉnh thành các bộ phận ban đầu, rồi đặt chúng hoàn chỉnh trên bàn.
Dạ Thất tuyệt không kinh ngạc, tháo dỡ súng ống là bài học huấn luyện cơ bản của Dạ Tổ, sư phụ đặc biệt mời huấn luyện viên là lính đánh thuê ở Châu Phi đến dạy 16 người bọn họ, về mặt súng ống, xạ kích, người trước mặt và Dạ Thập Tam rất có năng khiếu, lúc diễn tập thực chiến, huấn luyện viên còn bị hai người họ liên thủ đánh bại!
Xem kỹ các linh kiện trên bàn, đây chính là vũ khí bí mật trong truyền thuyết sao?
Dạ Cô Tinh từ từ cong khóe môi, đáy mắt hiện lên sự kích động và hưng phấn, “Hóa ra là như vậy.”
Đàm Hào nhìn thấy, không thể kìm nén được nữa, rất nhiều anh em đều ngã xuống trước thứ đồ chơi này, tiếc rằng anh ta chỉ biết dùng súng, nhưng không hiểu về nguyên lí cấu tạo của súng ống, chuyện lớn anh ta cũng không thể tùy tiện nhờ người giúp đỡ, thực là chẳng còn cách nào mới kinh động đến xã trưởng.
Nhìn động tác chơi đùa, tháo dỡ súng của xã trưởng, anh ta biết rằng, đây nhất định là người trong nghề, cao thủ trong cao thủ!
“Xã trưởng, có vấn đề gì sao?”
“Ý?” Dạ Thất là người đầu tiên phát hiện ra manh mối, “Khẩu súng này có hai nòng?”
Vương Trực nhăn mày, “Là súng ngắn ổ quay?”
Đáy mắt Đàm Hào lướt qua ý nghĩ sâu xa, “Xem ra có vẻ như là khẩu súng ngắn ổ quay hai nòng tự vệ của công ty HDH của Pháp được sản xuất từ năm 1911-1928.”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, “Cậu chỉ nói đúng một nửa, nguyên mẫu của khẩu súng này xác thực là súng ngắn ổ quay hai nòng công suất lớn, nhưng đã được người ta cải tiến rồi.”
Công ty HDH của Pháp đã sản xuất một khẩu súng lục ổ xoay có sức chứa siêu lớn đầu tiên trên thế giới từ khoảng những năm 1911 đến năm 1928, bắt đầu có bản định hình vào năm 1910, có 2 phiên bản cố định, một là chiếc chứa đầy 20 viên đạn 6, 35mm và chiếc còn lại chứa đầy 16 viên đạn 7, 65mm. chỉ có điều loại súng này do kết cấu cơ khí và các vấn đề về đạn, độ chính xác và uy lực của súng thuộc dạng không đạt chuẩn.
Mà khẩu súng trước mắt, không chỉ dựa theo những ưu điểm của khẩu súng lục ổ xoay nêu trên, mà còn tiến hành cải tiến, làm cho mức độ chính xác và sức bắn được nâng cao rất nhiều.
Vốn dĩ không phải không có một khẩu súng hai nòng, súng ngắn ổ quay chính là có đặc đểm này, người Ý còn chế tạo ra súng ổ quay ba nòng, nhưng độ chính xác và sức bắn bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng khẩu súng trước mắt dường như không có gặp phải vấn đề như vậy, không chỉ uy lực mạnh mẽ, mà thân súng còn được lắp thêm một ống ngắm hồng ngoại thu nhỏ, do vậy mức độ chuẩn xác càng lớn hơn, khuyết điểm duy nhất có thể là độ giật lớn gấp đôi so với trước khi cải tiến, nhưng chỉ cần người có lực cánh tay tốt một chút thì vẫn có thể sử dụng tốt.
Trận này mặc dù Dạ Xã thương vong nhiều, vượt quá ước tính, nhưng đó không phải là mất mát vô cớ!
Thật không ngờ một cái thành phố A nho nhỏ, cư nhiên lại có một kì tài súng ống như vậy!
Nước Pháp đã dốc hết sức, tiêu tốn thời gian 30 năm ròng rã cũng chưa thể cải tiến thành công súng ngắn ổ, bậy mà lại được một băng đảng cải tiến và sử dụng để chiến đấu?! Không biết nếu tổng thống nước Pháp mà biết được thì sẽ có cảm tưởng gì đây…
“Lập tức điều tra tình hình nội bộ cụ thể của những người trong bang Lão Hằng, tôi muốn biết là ai đã cải tiến ra khẩu súng này.” Dạ Cô Tinh nâng tay nhìn đồng hồ “Trước 5 giờ chiều, tôi muốn thấy tài liệu chi tiết.”
“Vâng.” Đàm Hào nhận lệnh rời đi.
“Chú ý cẩn thận động thái bang Lão Hằng, đặc biệt là người cầm đầu, điều tra rõ ràng xem ông ta một tháng nay đi đến những nơi nào, gặp gỡ những ai.”
“Vâng.” Vương Trực bước nhanh ra khỏi phòng, anh ta có một dự cảm, thành phố A sắp có biến rồi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Dạ Thất và Dạ Cô Tinh.
Dạ Thất khôi phục lại dáng vẻ bỡn cợt, tiện tay lấy súng ống Dạ Cố Tinh đã tháo dỡ, ghép lại hoàn chỉnh với nhau, làm dáng vẻ ngắm trúng mục tiêu, có phần thở dài cảm thán: “Chậc chậc… thật không ngờ, một cái thành phố nhỏ như vậy lại thật sự là ngọa hổ tàng long!” Sau đó quay qua Dạ Cố Tinh, ánh mắt nghiêm túc hỏi “Chị định làm thế nào?”
Dạ Cố Tinh khẽ cười nhạt: “Nếu như có thể, đương nhiên là thu về dưới trướng rồi.”
“Vậy nếu như thà chết cũng không phục tùng, kiên quyết chống lại thì sao?”
Đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô nhàn nhạt thở dài, “Vậy thì thật đáng tiếc, một nhân tài như vậy….”
Dạ Thất cong khóe miệng cười, không có được thì giết chết, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, đây mới là tiểu Diệp Tử kiên cường quyết đoán lúc trước, đánh bại tất cả.
Vào ban đêm, đèn điện sáng rực rỡ.
Thành phố A nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng coi như là một thành phố loại hai của tỉnh Giang Tây, thế lực hắc đạo trên địa bàn trừ bang Lão Hằng ra thì vẫn còn có một số thế lực nhỏ khác, đã bị Dạ Xã dần thâu tóm, chỉ còn lại cái tấm sắt khó nhằn là bang Lão Hằng chắn trước mắt.
Lão đại Thôi Phong năm nay 50 tuổi, cách đây không lâu mới tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, đã mời tất cả các thế lực lớn ở thành phố A đến tham dự, đến ngay cả các lão đại ở thành phố khác cũng cho người gửi quà đến chúc mừng, điều này không phải thể hiện địa vị của ông ta trong giang hồ, được mọi người trọng vọng mà là ông ta lòng dạ hẹp hòi, có oán tất báo, lại rất coi trọng thể diện, mọi người trong lòng ai cũng biết rõ đạo lí không nên đắc tội với kẻ tiểu nhân, bọn họ cũng không muốn gây xung đột trực tiếp với ông ta. Để mọi chuyện êm xuôi, nên tất cả bọ họ đều đến tham dự buổi tiệc, nếu không thể có mặt họ chắc chắn sẽ cử người đến tặng quà chúc mừng.
Chẳng ngờ được buổi tiệc mới qua không lâu, mấy vị đại lão trong thành phố lần lượt từng người xảy ra chuyện, Dã Xã bắt đầu nổi dậy, cuối cùng tất nhiên là muốn thôn tính bang Lão Hằng!
Thật là điếc không sợ súng! Cho rằng Thôi Phong ông ta là quả hồng mềm sao?!
Có được vũ khí người kia cải tiến, ông ta tin rằng không lâu nữa, Dạ Xã cũng bị ông ta thâu tóm trong tay, cả thành phố A sẽ là thiên hạ của ông ta!
Mà lúc này, ông ta đang ngồi trong một phòng cao cấp của Vọng Giang lầu, lần này nói gì thì cũng phải để người kia giao ra bản vẽ súng ngắn ổ quay sau khi được cải tiến thêm!
Cốc cốc.
“Vào đi”
“Ông chủ Thôi, đây là rượu vang Petrus năm 89 ngài cần, mời thưởng thức.” Người phục cúi người mang rượu lên
Thôi Phong “ừm” một tiếng, khẽ phất tay, biểu thị người phục vụ có thể lui xuống, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Người phục vụ đặt rượu xuống rồi cúi người rời đi, cả quá trình đều là một thái độ cung kính, động tác thận trọng, điều này làm Thôi Phong cảm thấy khá hài lòng.
Nhìn khung cảnh phía dưới, ông ta bắt đầu tỏ ra thái độ cao ngạo, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng bản thân chỉ huy nơi này mà cảm thấy thảo mãn đến nheo mắt lại cười.
Chỉ thấy người phục vụ kia đi ra ngoài, sống lưng cúi xuống bỗng trong nháy mắt thẳng tắp, cả người dường như thay đổi, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, chợt nghe được tiếng bước chân nhỏ ở góc tường cuối hành lang, cậu ta lập tức giấu đi khí thế vừa nãy, lông mày rũ xuống, tấm lưng thẳng tắp lập tức cúi xuống bưng khay rượu, cậu ta lại là một người phục vụ bình thường.
Trong khoảnh khắc đi qua nhau, cả hai đều nhìn thẳng phía trước.
Ngay lúc rẽ vào góc, người phục vụ bước vào một phòng riêng khác.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ngồi trước máy giám sát, Đàm Hào, Dạ Thất đứng đằng sau, người phục vụ kia đương nhiên là Vương Trực.
“Kĩ năng diễn cũng được đấy.” Ánh mắt của Dạ Cô Tinh luôn đặt trên màn hình giám sát chưa từng rời đi, khen ngợi Vương Trực.
Vương Trực đỏ mặt, cười hì hì “Đâu có đâu có, thật ra chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
Thực ra, cậu ta càng muốn nói là, chị mới là tài năng diễn xuất thực sự.
“Xác định không có vấn đề gì rồi chứ?” Đàm Hào hỏi.
Vương Trực gật đầu, “Máy theo dõi trước tiên sắp xếp ổn rồi, tôi vừa mới nhân lúc Thôi Phong không chú ý, trộm đặt máy nghe lén dưới mặt bàn, hành động rất cẩn thận, có lẽ là không bị phát hiện.”
“Đến rồi.” Dạ Thất khẽ nói, hai người lập tức dừng việc nói chuyện, không hẹn mà cùng chăm chú nhìn lên màn hình.
Vương Trực âm thầm kinh ngạc, hóa ra người mà Thôi Phong muốn gặp chính là ông già ban nãy đi ngang qua cậu ta ở hành lang.
Thời điểm mà Tiền Kỳ Bân đẩy cửa bước vào, Thôi Phong nhanh chóng tươi cười đón tiếp ông ta, chỉ là nụ cười đó nhìn thế nào đi chăng nữa đều mang theo sự nịnh nọt và tâng bốc một cách thận trọng
“Ôi! ông Tiền, xin chào xin chào.”
So với sự nhiệt tình lấy lòng của Thôi Phong, ông ta lại có chút lạnh lùng, hừ nhẹ, hàm hơi nhếch lên, chào hỏi một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Ông Tiền, đây là rượu vang petrus năm 89 đó, nghe nói ông thích rượu nên tôi đặc biệt mời ông đến thưởng thức.” Thôi Phong vừa rót rượu vừa quan sát vẻ mặt của ông ta, chẳng trách Thôi Phong lại có thái độ nịnh nọt như vậy, bản vẽ súng trong tay ông lão này chính là vô giá!
Loại vũ khí đó Thôi Phong thậm chí cũng chỉ mới nghe lần đầu, chưa từng nhìn thấy.
Bang Lão Hằng có thể đánh bại Dạ Xã, chiếm trọn thành phố A vào tay hay không, mấu chốt đều dựa vào người này!
Nào ngờ ông ta không quan tâm thể diện, đưa tay chặn miệng ly rượu, “Thôi bang chủ có gì cứ nói thẳng, tôi nhận không nổi phần lễ này.”
Sắc mặt Thôi Phong có chút buồn bực, bất kì ai cũng chẳng muốn đi nịnh nợ người khác, càng huống hồ con người này từ lúc bước chân vào phòng chưa từng có thái độ tốt với ông ta, dần dần ông ta cũng không cố tỏ ra nhiệt tình nữa, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ông Tiền hẳn là cũng hiểu rõ, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn bản vẽ súng ống ổ quay mới nhất.”
Tiền Kỳ Bân chỉ lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Thôi bang chủ có phải là quá tham lam rồi không?!
Thôi Phong cười nhạt nói: “Tôi dùng con gái đổi lấy một bản vẽ, giao dịch này ai được lợi, chẳng phải trong lòng ông rõ nhất hay sao?”
Tiền Kỳ Bân khẽ nhướn mày, “Thôi bang chủ đây là có ý gì”
“Con trai ông thích tiểu Vũ nhà tôi, tôi bằng lòng giao tiểu Vũ cho ông, đi hay ở lại đều do con trai ông quyết định, ông thấy thế nào?”
“Ồ?” Tiền Kỳ Bân khẽ nhướng mày, “Thôi bang chủ đây là bán con gái sao?”
“Tôi có rất nhiều con gái, có thêm một tiểu Vũ cũng không tính là nhiều, thiếu đi một tiểu Vũ cũng không thể coi là ít, nhưng nhiều năm như vậy, có thể lọt vào mắt xanh của cậu nhà, thì cũng chỉ có tiểu Vũ mà thôi!”
Trong lòng Thôi Phong, ngoài bản thân, quyền lực và địa vị là quan trọng nhất, vợ con đều xếp phía sau, ông ta có rất nhiều tình nhân, đa số bọ họ đều sinh con trai nối dõi, tiểu Vũ chỉ là một trong số rất nhiều đứa con của ông ta, ông ta có thể dễ dàng vứt bỏ, huống hồ, đứa con gái này cũng trầm mặc ít nói nên ông ta cũng không hài lòng lắm.
“Hợp tác nhiều năm như vậy, Thôi bang chủ nên biết rõ quy tắc của tôi, bản vẽ tuyệt đối không thể dễ dàng đưa cho người khác…” Thôi Phong sắc mặt khẽ biến.
“Nhưng có điều tôi có thể chế tạo một lô súng cho ông sử dụng.” Tiền Kỳ Bân đề nghị
Sắc mặt Thôi Phong đắn đo, bắt đầu cân nhắc.
Thật ra, ông ta muốn có được bản vẽ có hai mục đích, một là dùng vũ khí cải tiến mới nhất để đối phó với Dạ Xã, để bang Lão Hằng đứng đầu trong giới hắc đạo ở thành phố A, thống trị quyền lực giới hắc đạo trong thành phố A, hai là thấy được sức mạnh và sự chuẩn xác của những khẩu súng sau khi cải tiến của Tiền Kỳ Bân, ông ta muốn tìm người chế tạo số lượng nhiều hơn, sau đó bán ra ngoài, tin chắc rằng có thể kiếm được một khoản lớn.
Nhưng Tiền Kỳ Bân cũng không ngốc, vì trốn tránh kẻ thù ông ta mới mang theo con trai sống ở nơi chật hẹp này, nhiều năm như vậy không có ai biết đến, làm sao có thể để Thôi Phong lấy được bản vẽ, chế tạo lượng lớn rồi bán ra ngoài chứ, việc khiến hành tung bị lộ một cách ngu xuẩn như vậy, ông ta sẽ không làm!
Nhớ tới con trai, trong mắt ông ta phảng phất một nỗi buồn nhẹ, nhưng rất nhanh đã trở về với bộ dáng một người lạnh lùng, không cảm xúc.
Tâm tư khẽ chuyển sau một hồi suy tư, Thôi Phong cắn chặt răng: “Được, tôi muốn 80 nghìn khẩu súng.”
Mặt Tiền Kỳ Bân trầm xuống, “Chỉ có 50 nghìn khẩu thôi.” Thôi Phong là người tài giỏi nhưng cũng rất tham lam, nếu không vì kiếm sống, ông ta căn bản sẽ không hợp tác cùng loại người như này.
“60 nghìn khẩu, đây là giới hạn của tôi. Tin rằng ông Tiền sẽ vì cậu nhà mà không tiếc 10 nghìn khẩu súng này chứ?”
Không thể không nói, Thôi Phong là một người rất biết quan sát sắc mặt, ông ta biết rõ Tiền Kỳ Bân rất yêu thương và bảo vệ đứa con trai này, chỉ cần yêu cầu trong phạm vi hợp lí, ông ta đều sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên…
“Được rồi.”
Thôi Phong cười đứng dậy, “Hợp tác vui vẻ.”
Tiền Kỳ Bân cũng đứng dậy bắt tay, “Hợp tác…” trong mắt đột nhiên lóe lên một tia cảnh giác.
Sắc mặt của Diệp Cô Tinh ở bên kia màn hình giám sát biến đổi, “Đi mau, ông ta phát hiện ra rồi.”
Phía bên kia, Tiền KỲ Bân lập tức đá chiếc bàn, dưới mặt bàn là một chiếc máy giám sát nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, ánh mắt Tiền Kỳ Bân nghiêm nghị, thế nhưng sắc mặt Thôi Phong khẽ biến, vội vàng lấy điện thoại ra.
“Cương, lập tức mang người phong tỏa lầu 3, điều tra kỹ mỗi người trong mỗi gian!”
Loại máy giám sát này chỉ có thể thu được tín hiệu trong phạm vi gần, lại có người dám làm ra loại việc này dưới mắt ông ta! Đợi tìm được người rồi, ông ta nhất định sẽ xé xác chúng ra!
Không đến một phút, một nhóm người mặc đồ đen nhanh chóng đi lên lầu 3, mỗi gian phòng đều bị bọn họ xông vào điều tra “Ngoan ngoãn một chút! Cản trở bang Lão Hằng làm việc, cẩn thận cái đầu của chúng mày!”
Mọi người vừa nghe đến 3 chữ “bang Lão Hằng” bỗng chốc hoang mang cả lên, trong thành phố A này, sự kiêu căng ngạo mạn của bang Lão Hằng đều rõ như ban ngày, ngay cả chính quyền đều là nhắm một mắt mở một mắt, dân thường như bọn họ làm gì có bản lĩnh dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự áp bức này.
Một trận hỗn loạn, người trong mỗi gian phòng dều bị đám người áo đen ép đến hành lang.
Vương Trực và Đàm Hào động tác nhanh nhẹn, từ lúc Dạ Cô Tinh nhắc nhở sớm đã nhanh chóng phản ứng lại, xử lí hiện trường sạch sẽ, mang theo thiết bị thu phát tín hiệu nhảy qua cửa sổ tháo chạy.
Vốn cho rằng Dạ Cô Tinh sẽ nhanh chóng theo sau, cả hai người đã từng nhìn qua thân thủ của cô, leo tường nhảy cửa sổ với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngồi trong xe đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng của cô và Dạ Thất đâu, hai người bỗng chốc cảm thấy lo lắng.
“Xã trưởng bọn họ tại sao bọn họ vẫn chưa trở về?” Đàm Hào nhíu mày, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy! Thật là làm người ta sốt ruột chết đi được!” Vương Trực không ngừng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người họ đâu cả.
“Dựa vào thân thủ của xã trưởng và anh bảy hoàn toàn không nên…”
Thật ra không chỉ có Đàm Hào và Vương Trực đang khó hiểu, mà cả Dạ Thất lúc này bị buộc phải đứng dựa vào tường ở hành lang với Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy khó hiểu.
Lúc nãy anh ta vốn định kéo Nhất Nhất nhảy xuống từ cửa sổ, độ cao này đối với hai người mà nói, nhắm mắt cũng có thể qua, không ngờ lúc quay người để nhảy xuống bỗng bị cô kéo lại, thế là mới xuất hiện tình cảnh hiện tại.
Ánh mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lại thấy cô vô thức đưa tay ôm bụng, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, trong lòng Dạ Thất cảm thấy lộp bộp một tiếng.
“Ui da, cứu, cứu con của tôi.” Âm thanh yếu ớt của cô nhanh chóng bị át đi trong đám đông ồn ào, đồng thời cũng nháy mắt bí mật ra hiệu cho Dạ Thất.
Dạ Thất lập tức hiểu ra, hét lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng! Vợ tôi bị đau bụng, các vị đại ca có thể để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện được không, cô ấy mang thai 3 tháng rồi, tôi xin các anh đó.”
Người đàn ông sắc mặt hoảng loạn, hoang mang lo sợ.
Dạ Cô Tinh nhân tiện càng ôm chặt lấy bụng, đau đớn rên rỉ, sắc mặt trắng bệch, kĩ năng diễn xuất cực chuẩn!
Cả hai kẻ xướng người họa, thoạt nhìn giống như thật vậy.
Cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, Thôi Phong và Tiền Kỳ Phong khi bước ra khỏi phòng riêng.
“Cô gái này tình trạng xem chừng không tốt lắm, các người để người ta đi bệnh viện đi! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lỡ như có mệnh hệ gì..”
“Đúng vậy, để bọn họ đến bệnh viện đi, nếu có gì không may xảy ra, sẽ là một xác hai mạng đó!”
“Thật đúng là tạo nghiệt mà.”
Mọi người ai cũng không nhịn được, đứa trẻ là vô tội, có một số người phụ nữ đã làm mẹ thậm chí đã rơi nước mắt, không dám mở mắt, không đành lòng nhìn gương mặt đau đớn của người phụ nữ trước mặt.
Người mặc đồ đen nhìn Thôi Phong xin chỉ thị.
Nào ngờ Thôi Phong trừng mắt la mắng: “Câm miệng lại hết cho tôi! Hét cái gì? Tốt cuộc ai đặt máy nghe lén trong phòng của tôi?! Trước khi điều tra rõ ràng, một người cũng không được rời đi.”
Mà trong lúc này, Tiền Kỳ Bân đột nhiên di chuyển.
Đêm tối tĩnh mịch và yên ắng.
Khi Dạ Cô Tinh và và Dạ Thất đến thành phố A, đã gần mười giờ tối, vừa rời khỏi sảnh của sân bay, họ đã nhìn thấy Vương Trực đang dựa vào xe, giữa những ngón tay tỏa ra một làn khói, lông mày nhíu lại nặng trĩu.
Sau khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh, sức nặng lập tức tan biến, cậu ta mỉm cười, liếc mắt nhìn một cái, vẫn là một “Trực ca” nhiệt huyết sùng sục, không sợ chết và cũng rất liều mạng.
Vương Trực tiến lên xách lấy hành lý, nhìn thấy Dạ Thất đột nhiên sửng sốt, “Ồ, nhiếp ảnh gia sâu rau nè?!”
Vương Trực đã từng gặp Dạ Thất, chính là ngày Dạ Cô Tinh đánh bại tất cả mọi người để giành được vị trí người chụp trang bìa, cậu ta cũng ở đó, trên người Seven mặc một bộ đồ xanh lam và xanh lá xen kẽ, phong cách kiểu mới đi Hawaii về, khiến cậu ta có “ký ức nguyên vẹn như lần đầu.”
Tại sao á?
Bởi vì, đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như một con sâu rau vậy á! Khiến anh ta cảm thấy đau hết cả mặt, hỏng cả nhãn cầu!
“Ê ê ê! Gọi ai đấy? Ai là sâu rau hả?!” Dạ Thất chống nạnh nhìn chằm chằm, bày ra tư thế không hề khuất phục!
Vương Trực cũng là một thanh niên khá là trẻ trâu, không màng thế sự, không sợ sống chết, trong mắt lóe lên một tia sáng, cười nhếch miêng rồi nói: “Người nào hỏi thì chính là nói người đó!”
“Cậu!” Dạ Thất vung tay lên, thật sự rất muốn tát cho cái tên này một cái bay ra xa, sau khi đưa mắt nhìn sang Dạ Cô Tinh, nhìn thấy sắc mặt cô hơi tối sầm lại, đôi mắt cũng sắc bén hơn hẳn, chỉ đành phải hậm hực rút tay về.
Được! Anh ta nhịn! Cứ xem như là nể tình Nhất Nhất vậy…
Vương Trực cũng tự biết chừng mực, chấm dứt tranh cãi, vội vàng mời hai người lên xe.
Tại buổi họp báo, sau khi hoàn thành nghi thức bàn giao với Cố Mộng, Vương Trực đã vội vã chạy xuống phía Nam, còn đến sớm hơn Dạ Cô Tinh cả một ngày.
Thứ nhất, là vì sự nhiệt huyết đang cuộn trào trong người, háo hức muốn biết tình hình hiện tại của miền nam; Thứ hai, cũng muốn ra tay sắp xếp chỗ ở giúp Dạ Cô Tinh.
Nhóm ba người bọn họ sau khi đến khách sạn, Dạ Cô Tinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc mặt có chút nặng nề kinh hãi, nói câu đầu tiên sau khi đến thành phố A: “Đàm Hạo bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Trực liếc nhìn Dạ Thất ở bên cạnh, định nói rồi ngưng lại.
“Không sao đâu, đều là người một nhà cả.”
Dạ Thất nhướng mày nhìn Vương Trực, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp— người một nhà…
Ánh mắt Vương Trực nặng trĩu, sắc mặt hơi ngưng tụ, nghiêm nghị nói, “Bên chỗ anh Hào lúc thôn tính bang Lão Hằng đã bị bọn họ để mắt đến, sau đó phản công dữ dội, làm tổn thương rất nhiều anh em trong xã…”
“Bang Lão Hằng?” Dạ Cô Tinh nhướng mày nói.
“Là một băng đảng địa phương ở thành phố A, không có gì đặc biệt…”
Chính vì như vậy nên Đàm Hào mới chọn nó làm nơi khai chiến, nhưng không ngờ lại đụng phải một quả trứng sắt, làm thế nào cũng không mở ra được, cuối đành phải để cho cô tự mình ra tay……
“Lý do.” Dựa vào lực lượng phái đến phía Nam hiện tại của Ám Dạ xã, cô không tin người của Đàm Hào lại không thể đối phó được với một băng nhóm nhỏ như vậy. Trong này nhất định còn ẩn chứa nguyên nhân nào khác.
Quả nhiên-
“Vũ khí của bọn họ rất lợi hại và cũng rất… kỳ lạ.”
Dạ Cô Tinh đột ngột quay đầu lại, nheo mắt, “Cái gì?”
“Mặc dù bề ngoài súng bọn họ sử dụng không khác gì với súng thường, nhưng khi bắn lên cùng một lúc phát ra hai viên đạn. Sức công phá còn lớn hơn sức công phá của súng thông thường khi bắn liên tiếp hai viên đạn. Rất nhiều anh em của chúng ta cũng vì điều này mà bị thương nghiêm trọng.”
Ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Dạ Cô Tinh nhướng mày, một phát bắn là lại bắn ra hai viên đạn, gần như chưa nghe thấy, nhìn thấy bao giờ…
Cô liếc nhìn Dạ Thất đang trầm tư nhíu mày bên cạnh, xem ra anh ta cũng không biết chuyện này.
“Có mẫu ở đây không?” Trước tiên phải xem thử trước rồi mới có thể đưa ra phán đoán được.
“Có, ở trong tay của anh Hào.”
Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lát rồi nói, “Đại khái tình hình tôi cũng đã hiểu, hôm nay đến đây thôi, cậu nhớ thông báo cho Đàm Hào một tiếng. Ngày mai triệu tập tất cả thành viên cấp cao của Dạ Xã, tôi có chuyện muốn thông báo.”
“Vầng.”
Sau khi Vương Trực rời đi, Diệp Tinh Cô cẩn thận nhìn lướt qua căn phòng. Mặc dù biết không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Những chuyện có liên quan đến “Dạ Tổ” tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, nếu không sẽ là họa diệt thân.
Vẻ mặt Dạ Thất cũng trở nên thận trọng hơn hẳn, nói thật là trong lòng anh ta có rất nhiều thắc mắc, tại sao từ đầu đến chân lại thay đổi thành như vậy? Cho dù có cách mười năm, ngoại hình của một người cũng không thể thay đổi nhiều như vậy. Cho dù là có phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa, tuổi tác cũng không thể thay đổi, tính theo thời gian thì lúc mười sáu người bọn họ cách xa nhau, bây giờ chắc Nhất Nhất cũng phải hai tám hai chín rồi, nhưng cô gái trước mặt này nhìn cách nào cũng không quá hai mươi tuổi.
Hơn nữa, lúc đầu khi sư phụ gửi bọn họ đến các nơi trên thế giới, ông ấy đã ra lệnh rằng bọn họ không được tập hợp và cũng không được phép tụ họp riêng tư. Cho nên trong mười năm này, mười sáu người bọn họ trước đây cho dù quan hệ vô cùng tốt, nhưng cũng chưa từng liên hệ lấy một lần, cũng không có cách nào để liên hệ.
Thế mà hôm nay, anh ta lại nhìn thấy Hỏa Tất Lệnh?!
Hôm chụp ảnh bìa, vừa mới nhìn anh ta đã thấy đôi hoa tai đỏ như máu trên tai của người phụ nữ, lúc đó anh ta như bị sét đánh tại chỗ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã khiến anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Đó chính là biểu tượng của Dạ Tổ. Được khắc trên la bàn Ai Tinh mà sư phụ gìn giữ nhất, có thể nói rằng nó đã khắc sâu trong lòng của mười sáu người bọn họ!
Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể nhận nhầm được!
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, anh ta thậm chí còn trì hoãn thời gian trở về Thụy Điển, giống như một kẻ bám đuôi, anh ta đã đi theo Dạ Cô Tinh ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời, những nghi ngờ trong lòng anh ta càng thêm sâu sắc.
Có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều khúc mắc, cứ quanh quẩn trong đầu anh ta như muốn ép anh ta đến phát điên.
Cuối cùng, tối nay cũng buộc phải xuất đầu lộ điện, Dạ Thất đột nhiên có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, nhưng khoảnh khắc anh ta gọi “tiểu Diệp Tử”, ánh mắt anh ta chạm vào đôi mắt vui vẻ nhưng buồn bã của cô, cuối cùng anh ta cũng có khẳng định của riêng mình, cô gái ấy rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng cứ nhất quyết ra vẻ “đàn chị” bắt nạt anh ta, gắp thịt trong bát của anh ta, nhưng khi thấy người khác bắt nạt anh ta, cô sẽ đứng lên giúp anh ta đánh lại bọn họ!………….., .
Cả hai đều nhận ra nhau giống như những người thân được đoàn tụ, vốn có rất nhiều lời để nói nhưng lại không còn cơ hội! Trên máy bay nhiều người nên không an toàn, thân phận của bọn họ có chút đặc biệt nên cũng phải hết sức thận trọng, về đến khách sạn, Vương Trực lại có chuyện muốn báo cáo, cho nên mới bị trì hoãn đến tận bây giờ.
“Cậu/cô…” Cả hai cùng mở miệng nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười bất lực, “Tôi biết anh muốn hỏi điều gì, nhưng nó có quan trọng không? Tôi là Dạ Nhất, là tiểu Diệp Tử, người đã từng cùng mọi người rèn luyện, cùng nhau chịu cực chịu khổ và cùng nhau lớn lên.” Cô vừa nói xong, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mưng. “Tất nhiên, cũng là chị của mọi người!”
Đúng vậy! Cho dù có biến thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn luôn là Nhất Nhất, là trụ cột trong cái nhóm nhỏ của bọn họ. Bây giờ cô đã đảm nhận vị trí của sự phụ, trở thành tổ trưởng của Dạ Tổ.
Tuy nhiên, Dạ Thất vẫn có một chút bực bội, sư tỷ! Sư tỷ! Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn so với hầu hết đám người trong số bọn họ, chỉ vì cô là người đầu tiên đến bái sư, cho nên mọi người mới phải gọi cô một tiếng “chị”! Thật sự, thực sự là quá quá… bắt nạt người khác mà!
“Tiểu Thất ngoan, gọi một tiếng chị nghe xem nào.” Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trở nên ranh mãnh, nụ cười cũng có chút xấu xa.
Dạ Thất lập tức mặt xanh như tàu lá chuối, trước mắt như kiểu đang có một đàn quạ bay ngang qua quác quác…
“Được rồi, nói tình hình gần đây của cậu đi.” Dạ Cô Tinh ngừng trêu chọc anh ta. Có một số chuyện cô muốn tuân theo lời chỉ dẫn của sư phụ, vì dân vì nước, mang trong lòng gánh nặng quốc gia, nhưng sau khi hy sinh tất cả thì Diệp Tử nhận được cái gì chứ?!
Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu số mệnh đã cho cô sống lại lần nữa, vậy thì kiếp này, cô không muốn vì nước, vì dân nữa mà chỉ muốn sống cho bản thân mình một lần! Cô đưa tay ra vuốt ve bụng dưới, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh một người đàn ông, còn có…… vì anh và đứa bé này nữa.
Nếu vận mệnh đã an bài không thể xưng danh anh hùng, vậy thì cứ nếm trải mùi vị của kiêu hùng vậy!
Dạ Thất sững sờ một lúc, ngây người nhìn vẻ uy nghiêm trong đôi mắt của người con gái trước mặt, lúc này anh ta như nhìn thấy Vũ Lăng anh hào, cốt cách Ngụy Tấn, hào khí Kiêu Vân, ngang tàng, không chịu khuất phục, khí thế ngút trời, chỉ điểm tình hình đất nước.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh ta, chỉ là khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Dạ Thất, kiếp này, tôi chỉ muốn ích kỷ vì mình một lần…”
“Chị… ” Dạ Thất toàn thân chấn động, kiếp này… là có ý gì? Ngay lúc đó, anh ta dường như thấy được một nét buồn bã, đó là một loại tuyệt vọng sau khi bị phản bội, Nhất Nhất, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Tại sao anh ta lại cảm thấy một cảm giác bất an và… đau lòng như vậy?
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt mỉm cười đưa mắt nhìn xa xăm, màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, ánh đèn mờ ảo, như thể ánh sáng trên cuộc đời này đang thương tiếc cho sự cô đơn lẻ bóng của cô, “Xin lỗi, tôi nghĩ, tôi không thể hoàn thành sự giao phó của sư phụ được. Quốc gia này, đất nước này, tôi không thể giữ nổi, tôi cũng không muốn giữ nữa… ”
Lúc đầu Dạ Cơ Sơn thành lập Dạ Tổ, là Trung Quốc thành lập chưa được bao lâu, có nhiều việc cần phải xử lý, loạn trong giặc ngoài không ngừng. Vì quốc gia và dân tộc, Dạ Cơ Sơn được ủy thác lập nên Dạ Tổ, chuyên làm công tác tình báo. Để củng cố chế độ mới vào thời điểm đó, thậm chí còn đích thân huấn luyện mười sáu người trong Dạ Tổ và gửi bọn họ đến các quốc gia khác nhau để nghe ngóng tin tức tình báo, trải qua nhiều năm phát triển không ngừng, quyền lực thậm chí còn thâm nhập sâu vào các gia đình hoàng gia, chính quyền trung ương và các cơ quan chính phủ của nhiều quốc gia khác nhau.
Kiếp trước cô vì thế giới mà gánh mọi trọng trách, nhưng cuối cùng cô nhận được thứ gì?!
Khoảnh khắc viên đạn găm vào tim, Diệp Tử biết rằng mình đã sai, mình đã sai lầm đến mức nực cười!
Sư phụ cũng đã sai! Ông đã đánh giá thấp lòng ích kỷ và lòng tham của con người, đánh giá thấp bản chất đa nghi và xảo quyệt của con người, trong những năm qua, Dạ Tổ đã trở thành cái gai không thể không diệt trong mắt của một số người!
Đáng thương cho mười sáu người bọn họ, vẫn hy sinh bản thân, trả giá một cách âm thầm.
Cô đã nhảy ra khỏi cái hố sâu này, vì vậy cô cũng mong rằng bọn họ cũng có thể thoát ra được, sống vì bản thân mình một lần, hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải là sống để thu thập mấy thứ gọi là “tình báo”, khiến bọn họ phải sống dưới một lớp mặt nạ luôn phải diễn xuất phải ngụy trang để che dấu chình mình!
“Nhất Nhất, chị, nói vậy là có ý gì?” Tay anh ta run lên.
“Dạ Thất, thật ra anh đều hiểu cả, không phải sao? Anh cũng muốn phản kháng, nhưng để báo đáp công ơn dưỡng dục của sư phụ, anh đã đè nén suy nghĩ thực của mình, ép mình làm những điều mình không thích!”
Dạ Thất giống như bị sét đánh ngang tai. Bí mật chôn giấu nơi sâu nhất của trái tim anh ta cuối cùng đã bị phơi bày ra ánh sáng theo một cách như vậy. Không hề ngượng ngùng, không bối rối, anh ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Bao nhiêu năm qua, anh ta ẩn nấp trong hoàng gia Thụy Điển, liều mạng đào bới cái gọi là bí mật hoàng gia và bí mật chính trị, đã quen nhìn thấy sự bẩn thỉu đến không thể chịu nổi ẩn sau vẻ lộng lẫy nguy nga ấy. Chưa bao giờ anh ta cảm thấy mệt mỏi đến như vậy. Giống như không có gì khiến anh ta lưu luyến, vì vậy anh đã bị mê hoặc bởi nhiếp ảnh, sử dụng ống kính để ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ và thuần khiết nhất, để tìm kiếm sự an ủi và nuôi dưỡng tinh thần từ trong mỗi bức ảnh.
Anh ta mệt mỏi, đau đớn, thậm chí còn nghĩ đến việc chôn vùi bản thân mình trong lòng đất cùng những tấm ảnh đó, không bao giờ tỉnh dậy, hóa thành cát bụi, máu thịt tan vào đất, rồi lặng lẽ biến mất giữa đất trời. Anh ta thậm chí còn không thể tìm thấy bất kỳ động lực và lý do nào để sống tiếp.
Dạ Cô Tinh dường như nhìn thấy sự u uất trong ánh mắt anh ta, hóa ra không phải chỉ có cô, mà tất cả bọn họ đều giống nhau, đều trói buộc tâm hồn mình trong gông cùm trách nhiệm, nhưng Diệp Tử đã dùng mạng sống của mình để giải thoát bản thân, mới có thể trở thành Dạ Cô Tinh như ngày hôm nay, Dạ Thất mới có thể gặp được Dạ Cô Tinh của hiện tại, cuối cùng mới có thể đối mặt với trái tim của chính mình.
“Dạ Thất, những gì nên nói tôi cũng đã nói cả rồi, anh cứ từ từ mà suy nghĩ.” Nói xong, cô quay người bước về phòng của mình.
Trong màn đêm, dưới ánh trăng trắng sáng, người đàn ông đứng im như pho tượng đột nhiên cười đến điên cuồng, tiếng cười thê lương, giống như tưởng niệm cùng tang thương, nhưng lại tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái chưa từng có…
Đồng hồ sinh học của Dạ Cô Tinh rất chính xác, bảy giờ sáng, cô thức dậy, tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo nam chuẩn bị từ trước, búi tóc cao, buộc tỉ mỉ sau đầu, đội mũ lưỡi trai, dáng người cao ráo, cân đối khiến ai nhìn cũng phải lóa mắt, ai cũng nghĩ cô là một chàng trai trẻ đẹp.
Lúc cô mở cửa ra, cánh cửa đối diện cũng vừa mở ra, Dạ Thất đã mặc quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đầy sức sống, đôi mắt tràn đầy tinh thần, hoàn toàn khác với vẻ rối rắm và thất vọng đêm qua.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, khẽ nở nụ cười, “Nghĩ thông rồi sao?”
Dạ Thất mỉm cười, “Còn cần phải nghĩ nữa sao, đi theo Nhất Nhất nhất định sẽ có thịt ăn!”
Sau một hồi trầm mặc, Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Muốn có thịt ăn thì phải làm việc.”
Lời này của cô không phải là đang đùa. Bây giờ quyền lực trong tay cô đang bắt đầu hình thành. Đang cần một người hỗ trợ chỉnh lý, đến khi thế lực mở rộng những người lao động hàng đầu sẽ tự tìm đến tận cửa, chỉ có kẻ ngốc mới không dùng tới!
“Xí, nhìn mặt tôi xem, nhìn xem có giống mấy người hay ăn chùa không hở.”
“Vậy thì tốt” Nói xong cô xoay người bước đi.
Dạ Thất vội vàng đi theo, “Nhất Nhất, Nhất Nhất, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Dạ Xã.”
“Muốn đánh nhau sao?” Người nào đó hí hửng xắn tay áo lên.
“Tạm thời không cần.”
“Vậy chờ đến bao giờ?”
“Nhanh thôi.”
“Nhanh là bao lâu?”
“… Im đi.” Hai người xuống lầu rồi gặp Vương Trực.
Trước khi lên xe, Dạ Cô Tinh giơ tay ngăn Vương Trực đang chuẩn bị bước lên ghế lái, nhìn sang Dạ Thất trầm giọng nói: “Anh lái đi.”
Dạ Thất nhún vai, để ăn được bữa ‘thịt’ này, anh ta cũng không dễ dàng gì!
Vương Trực và Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sau, Dạ Thất khởi động xe, chiếc xe màu đen rời đi.
Vương Trực vô cùng khó hiểu trước hành vi của Dạ Cô Tinh, khi cậu ta nhìn thấy hai chiếc xe chạy theo sau qua gương chiếu hậu, thì lập tức hiểu ra và nhìn sang Dạ Thất.
Cô không cho cậu ta lái xe chứng tỏ kỹ năng lái xe của cậu ta không đủ để thoát khỏi sự rượt đuổi của hai chiếc xe phía sau, nhưng… để cho tên ngốc này lái, có ổn không đây?
Không có một chút khó chịu hay xấu hổ nào, tâm trạng của Vương Trực bây giờ vẫn rất tốt, Dạ Cô Tinh không để cậu ta lái xe, không phải vì coi thường hay không tin tưởng cậu ta, mà là bởi vì năng lực của cậu ta không đủ mà thôi!
Cũng chỉ có vậy thôi! Cậu ta sẽ không để tâm quá nhiều.
Vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, sự qua loa và tin tưởng vô điều kiện của Vương Trực dành cho cô, cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Dạ Cô Tinh coi trọng cậu ta đến vậy.
Dạ Cô Tinh thắt dây an toàn, lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc xe màu đen trong gương chiếu hậu, trầm giọng nói: “Cắt đuôi bọn họ.” Sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Ba phút.”
Hai mắt Dạ Thất sáng ngời, anh ta đi chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Ngay khi đạp ga đến mức giới hạn, chiếc xe vẫn đang lạng lách trên đường đột nhiên lao ra như một mũi tên, tốc độ kinh ngạc, nhanh đến kinh người, động tác sang số gọn gàng, quẹo cua, Vương Trực cũng choáng váng.
Dạ Thất cũng rất khôn lanh, chỗ nào đông người thì lái xe vào chỗ ấy, đoạn nào đường xấu là đi vào chỗ ấy, hai chiếc xe phía sau đã rung lắc xiêu vẹo không ngừng, nhưng chiếc xe họ đang ngồi lại vô cùng uyển chuyển như cá bơi lội trong dòng suối!
Tuy nhiên, sau một vài lần rẽ, một vài lần chuyển làn, cộng với đèn tín hiệu giao thông ở khu vực trung tâm, cảnh sát giao thông đã thổi coi, đã thành công cắt đuôi được hai chiếc xe phía sau.
Vương Trực nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này mới kinh ngạc, không hơn không kém, mới có ba phút!
Sau đó đưa mắt nhìn Dạ Thất từ trên xuống dưới, ánh mắt thay đổi từ sự nghi ngờ ban đầu sang ngưỡng mộ, đàn ông mà, đều dựa vào thực lực nói chuyện.
Bản chất của mỗi người đàn ông đều là tôn thờ kẻ mạnh, vì họ sinh ra để khao khát quyền lực, tốc độ và đam mê!
Tôn thờ kẻ mạnh, đi theo kẻ mạnh là bản năng!
Cũng giống như An Tuyển Hoàng… Người đàn ông đó sinh ra đã được định sẵn là vua cho nên mọi người đều sẵn sàng quỳ xuống dưới chân anh, cúi đầu làm cận thần, ngay cả những người đàn ông xuất sắc như Minh Chiêu, Minh Triệt, Nguyệt Vô Tình cũng phải đầu hàng.
“Xuống xe, đổi người.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói. Trụ sở của Dạ Xã rất bí mật, đây là lần đầu tiên cô và Dạ Thất đến đó, cho nên tốt hơn hết là nên để Vương Trực dẫn đường.
Hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, Dạ Cô Tinh nhìn vào kính chiếu hậu, không thấy dấu vết của hai chiếc xe theo đuôi.
Giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia nghi ngờ, rốt cuộc là ai?
Cô và Dạ Thất chỉ mới đến thành phố A vào đêm qua, Vương Trực đến sớm hơn bọn họ một ngày, cô vẫn chưa liên lạc với Đàm Hào, nghĩ lại, có lẽ không phải là người của bang Lão Hằng.
Về phía An Tuyển Hoàng, cô đã nói rõ không cần phải cử người đi theo mình. An Tuyển Hoàng cũng đã đồng ý, nếu không có sự chấp thuận của cô, anh sẽ không bí mật cử người đến theo cô.
Vậy, rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, sau khi thoát khỏi cảnh sát giao thông, bên trong chiếc xe điên cuồng đuổi theo nhưng lại bị mất dấu kia, người phụ nữ giận dữ phát hỏa; người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lạc Địch bước xuống xe, hung hăng đá vào cửa xe của Tư Kình Dận, “Cút ngay ra đây cho tôi!”
Tư Kình Dận cau mày, mở cửa bước xuống xe, giọng điệu có chút tức giận, “Cô lại phát điên cái gì thế?”
Lạc Địch cười lạnh, “Tôi phát điên? Tôi thấy anh mới điên đó! Đuổi một mạch tới tận thành phố A, còn ở dưới lầu khách sạn cố thủ nguyên một đêm. Có phải anh ăn no không có việc gì làm không?! Xin lỗi? Hộ pháp Tư từ khi nào trở nên hèn nhát hạ thấp mình đến thế?”
Tư Kình Dận cũng bị lời nói mang đầy thuốc súng của cô ta kích động đến, cười lạnh một cái lộ vẻ mặt chế nhạo: “Lạc Địch, tại sao đến giờ cô vẫn không nhìn rõ thực tế vậy, thái độ của gia chủ thế nào cô đều nhìn thấy rồi, gia chủ coi trọng người phụ nữ này như thế nào, lẽ nào cô còn không nhận ra hay sao?”
Lạc Địch lại cười kiêu ngạo, hỏi ngược lại: “Anh có chắc không? Người mà gia chủ coi trọng là đứa bé trong bụng người phụ nữ đó thôi, đợi đến khi cậu chủ nhỏ được sinh ra một cách an toàn, người phụ nữ đó tự nhiên sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, anh nghĩ xem gia chủ sẽ vì một người phụ nữ mà trách phạt cấp dưới của mình sao?”
Tư Kình Dận nhìn cô ta như nhìn một kẻ mất trí. Người phụ nữ này không có não sao? Nếu không có người phụ nữ đó, liệu gia chủ có biến tầng ba của biệt thự thành phòng khám sản phụ khoa không? Nếu không phải vì người phụ nữ đó, gia chủ có đặt biệt giữ Minh Chiêu ở lại để bảo vệ cô ấy không? Nếu không phải vì người phụ nữ đó, liệu anh ta có bị trừng phạt nặng nề như vậy không?!
“Lạc Địch, nếu không muốn bị ăn đòn nữa thì cứ làm theo lời tôi nói, mau đi xin lỗi cô ấy một tiếng.”
“Xin lỗi?!”
Lạc Địch nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt đầy mỉa mai, “Anh đang đùa với tôi sao? Cô ta là cái thá gì chứ? Muốn xin lỗi thì anh tự đi mà xin, tôi không đi!” Nói xong cô ta xoay người muốn rời đi.
Tư Kình Dận lắc đầu thở dài, “Người phụ nữ đó không hề đơn giản, cô, không phải là đối thủ của cô ấy.”
Lạc Địch dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn lại, “Nếu như anh gọi tôi tới vì muốn tôi giống như anh, hạ mình đến xin lỗi người phụ nữ ấy, vậy thì tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, bởi vì cho dù tôi có chết, tôi, cũng, không, đi! Nếu như anh muốn nhắc nhở tôi, người phụ nữ đó không dễ đối phó, vậy coi như tôi đã nhận được rồi, không có việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Lạc Địch lái xe rời đi mà không thèm ngoái lại. Tư Kình Dận nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa, khuất dần trong màu bụi mù, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực thở dài, “Lạc Địch, là cô tự tìm đường chết, tôi cũng chỉ có thể nói tới như vậy, chỉ hy vọng cô, tự lo cho mình…”
Sau đó, anh ta nổ máy rồi lái xe về phía khách sạn. Nếu như đã để mất dấu, vậy thì chỉ có thế đứng đợi ở đây, cho dù thế nào cũng nhất định phải gặp được cô gái đó…
Bên phía Dạ Xã, từ tối hôm qua Đàm Hào đã nhận được điện thoại của Vương Trực, nghe nói người đó sắp đến, vội vàng thông báo xuống dưới, chỉ nói rằng xã trưởng sẽ đến, vừa sáng sớm tất cả các thành viên cấp cao của Dạ Xã đã có mặt đầy đủ!
Trong số các thành viên cấp cao, ngoài những người mặc đồ đen ở bến tàu phía Bắc thành phố ngày hôm đó, còn có một số thế lực nhỏ ở phía Nam bày tỏ ý muốn đầu hàng, đó là thành quả của việc Đàm Hào dẫn người đến tỉnh Giang Tây mở rộng lãnh thổ trong khoảng thời gian này.
Không phục thì đánh, đánh cho đến khi nào phục mới thôi!
“Đến rồi!” Bên ngoài phòng họp vang lên tiếng thông báo, mọi người đã sẵn sàng chờ đợi với vẻ mặt hết sức trịnh trọng!
Tất cả đều hướng tầm nhìn về phía lối vào…
Chương 2. Kì tài súng ống, nguyện làm ngọc nát
Người tới mặc một bộ đồ màu đen, rõ ràng là một phong cách giản dị nhưng lại mang lại một cảm giác vô cùng cuốn hút. Một chiếc mũ lưỡi trai lớn có vành thấp, che gần hết khuôn mặt của cô. Hai người đàn ông một trái một phải đi theo sau, tất cả đều có khuôn mặt nghiêm nghị, biểu cảm nghiêm túc.
Theo mỗi bước đi của Dạ Cô Tinh, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ đang hướng về phía họ, khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng nghiêm nghị, tất cả bọ họ đều nhíu mày lại, không dám nhìn thẳng.
Trong đám bọn họ, một vài đàn anh thuộc các thế lực nhỏ ban đầu cũng không quan tâm lắm, nhưng khi vừa nhìn thấy khí thế và sự đe dọa của người kia, sau lưng cảm thấy một trận ớn lạnh, dần thu hồi lại sự khinh khỉnh, không dám có nửa phần coi thường, chẳng trách có thể làm cho một người giỏi như Đàm Hào cam tâm tình nguyện cúi đầu!
Đàm Hào tiến lên hai bước, đứng cạnh Dạ Cô Tinh cung kính gọi: “Xã trưởng.”
Theo tiếng gọi của Đàm Hào, tất cả đều nhất nhất đồng thanh một tiếng: “Xã trưởng.”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, giọng trầm trầm vang lên, “Vào trong rồi nói.”
Mọi người theo trật tự đi về phía phòng họp, Dạ Cô Tinh ngồi phía trên, trái phải lần lượt là Vương Trực và Dạ Thất.
Trên đường tới đây, Vương Trực đã nói hết mọi chuyện cho Dạ Thất, vì vậy khi nhìn thấy tình huống trước mắt, Dạ Thất cũng không hề kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, dường như cô gái trước mắt sinh ra là sự tồn tại làm người ta phải ngước nhìn và thuần phục!
“Nói tình hình cụ thể hiện tại đi.” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói.
Đàm Hào sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, Dạ Xã cơ bản đã khống chế được thành phố B, chỉ còn lại thế lực của bang Lão Hằng ở thành phố A.”
Dưới mũ lưỡi trai, Diệp Cô Tinh khẽ nhướng mày, cô không nghi ngờ về năng lực của Đàm Hào, mới chỉ chưa đầy một tháng đã nắm trọn được thành phố B, nếu không gặp phải bang Lão Hằng ngoan cố chống chọi, có lẽ hiện tại đã sát nhập thành phố A vào trong tay và chuẩn bị ra tay với thành phố tiếp theo rồi!
“Về việc của bang Lão Hằng, mọi người thấy thế nào?” Ánh mắt quét qua tất cả mọi người, rõ ràng là ngữ khí bình thản, nhưng lại làm người ta căng thẳng, không rét mà run.
Mọi người ngồi dưới, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Đàm Hào suy tư một chút, nói: “Chỉ có tìm hiểu rõ nguồn gốc của số súng đó mới có thể giải quyết vấn đề, nếu không sẽ chỉ gia tăng thương vong, rơi vào bẫy của bang Lão Hằng.”
Ánh mắt tán thưởng nhìn Đàm Hào, thế nhưng Dạ Cô Tinh vẫn duy trì sự trầm mặc, tay gõ gõ trên mặt bàn: “Mọi người thì sao, không có ý kiến gì nữa sao”! Ánh mắt quét qua tất cả những người ngồi bên dưới, mang theo sự sắc bén và mạnh mẽ bức người.
Mọi người trong lòng run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dạ Cô Tinh cười lạnh một tiếng, “Hôm nay người ngồi ở đây đều là cao tầng của Dạ Xã, cái gì gọi là cao tầng? Không phải muốn các người sau khi ngồi trên vị trí này rồi ngồi đó thờ ơ quan sát những trận chiến đẫm máu của những người bên dưới, giành giật mạng sống của nhau, mà muốn các người dẫn đầu, làm gương! Dạ Xã không nuôi kẻ vô dụng, tất cả luận công lĩnh thưởng, kẻ không làm được gì sớm muộn cũng sẽ bị đào thải, còn kẻ phản bội…” Hơi ngừng lại, Dạ Cô Tinh lấy một khẩu súng lục tinh xảo ra đặt lên bàn, “Tôi sẽ tự tay kết liễu kẻ đó.”
Ánh mắt quét xuống đám người bên dưới, thành viên cũ của Ám Dạ sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình kiên quyết gật gật đầu.
Những người này đều là thân tín tự tay Vu Lâm huấn luyện, lòng trung thành không cần phải hoài nghi.
Ánh mắt sau cùng nằm trên người mấy người đàn anh có thế lực, thấy thái độ bọn họ sợ hãi nhưng chỉ có thể cắn chặt răng ủng hộ, thái độ không để ý lúc trước cũng đã thu hồi lại, Dạ Cô Tinh biết, mục đích của cô đã đạt được rồi.
Cô chính là muốn nói cho những người này, vị trí cao tầng không phải dễ đảm nhiệm! Người không cống hiến sức lực vì Dạ Xã, không chịu qua thương tích thì không xứng đáng ngồi tại đây!
Tin là bọn họ đều đã hiểu rõ, tiếp theo chỉ là sẽ phải làm như thế nào thôi.
“Cho mọi người nửa ngày, buổi chiều tôi muốn thấy phương án giải quyết việc về bang Lão Hằng. Tan họp.” Nói xong liền rời đi, Vương Trực, Dạ Thất, Đàm Hào theo sát phía sau, còn lại một đám người mặt mày bí xị.
Trong phòng làm việc, Dạ Cô Tinh nghịch khẩu súng mà Đàm Hào đưa, chỉ mấy giây, trên bàn đã đầy những linh kiện của khẩu súng.
Chỉ thấy tay cô nhẹ nhàng thao tác, ngón tay như bạch ngọc, dường như đã làm qua hàng vạn lần, rất thông thạo, chỉ trong nháy mắt, hai tay Dạ Cô Tinh linh hoạt tháo dỡ khẩu súng hoàn chỉnh thành các bộ phận ban đầu, rồi đặt chúng hoàn chỉnh trên bàn.
Dạ Thất tuyệt không kinh ngạc, tháo dỡ súng ống là bài học huấn luyện cơ bản của Dạ Tổ, sư phụ đặc biệt mời huấn luyện viên là lính đánh thuê ở Châu Phi đến dạy 16 người bọn họ, về mặt súng ống, xạ kích, người trước mặt và Dạ Thập Tam rất có năng khiếu, lúc diễn tập thực chiến, huấn luyện viên còn bị hai người họ liên thủ đánh bại!
Xem kỹ các linh kiện trên bàn, đây chính là vũ khí bí mật trong truyền thuyết sao?
Dạ Cô Tinh từ từ cong khóe môi, đáy mắt hiện lên sự kích động và hưng phấn, “Hóa ra là như vậy.”
Đàm Hào nhìn thấy, không thể kìm nén được nữa, rất nhiều anh em đều ngã xuống trước thứ đồ chơi này, tiếc rằng anh ta chỉ biết dùng súng, nhưng không hiểu về nguyên lí cấu tạo của súng ống, chuyện lớn anh ta cũng không thể tùy tiện nhờ người giúp đỡ, thực là chẳng còn cách nào mới kinh động đến xã trưởng.
Nhìn động tác chơi đùa, tháo dỡ súng của xã trưởng, anh ta biết rằng, đây nhất định là người trong nghề, cao thủ trong cao thủ!
“Xã trưởng, có vấn đề gì sao?”
“Ý?” Dạ Thất là người đầu tiên phát hiện ra manh mối, “Khẩu súng này có hai nòng?”
Vương Trực nhăn mày, “Là súng ngắn ổ quay?”
Đáy mắt Đàm Hào lướt qua ý nghĩ sâu xa, “Xem ra có vẻ như là khẩu súng ngắn ổ quay hai nòng tự vệ của công ty HDH của Pháp được sản xuất từ năm 1911-1928.”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu, “Cậu chỉ nói đúng một nửa, nguyên mẫu của khẩu súng này xác thực là súng ngắn ổ quay hai nòng công suất lớn, nhưng đã được người ta cải tiến rồi.”
Công ty HDH của Pháp đã sản xuất một khẩu súng lục ổ xoay có sức chứa siêu lớn đầu tiên trên thế giới từ khoảng những năm 1911 đến năm 1928, bắt đầu có bản định hình vào năm 1910, có 2 phiên bản cố định, một là chiếc chứa đầy 20 viên đạn 6, 35mm và chiếc còn lại chứa đầy 16 viên đạn 7, 65mm. chỉ có điều loại súng này do kết cấu cơ khí và các vấn đề về đạn, độ chính xác và uy lực của súng thuộc dạng không đạt chuẩn.
Mà khẩu súng trước mắt, không chỉ dựa theo những ưu điểm của khẩu súng lục ổ xoay nêu trên, mà còn tiến hành cải tiến, làm cho mức độ chính xác và sức bắn được nâng cao rất nhiều.
Vốn dĩ không phải không có một khẩu súng hai nòng, súng ngắn ổ quay chính là có đặc đểm này, người Ý còn chế tạo ra súng ổ quay ba nòng, nhưng độ chính xác và sức bắn bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng khẩu súng trước mắt dường như không có gặp phải vấn đề như vậy, không chỉ uy lực mạnh mẽ, mà thân súng còn được lắp thêm một ống ngắm hồng ngoại thu nhỏ, do vậy mức độ chuẩn xác càng lớn hơn, khuyết điểm duy nhất có thể là độ giật lớn gấp đôi so với trước khi cải tiến, nhưng chỉ cần người có lực cánh tay tốt một chút thì vẫn có thể sử dụng tốt.
Trận này mặc dù Dạ Xã thương vong nhiều, vượt quá ước tính, nhưng đó không phải là mất mát vô cớ!
Thật không ngờ một cái thành phố A nho nhỏ, cư nhiên lại có một kì tài súng ống như vậy!
Nước Pháp đã dốc hết sức, tiêu tốn thời gian 30 năm ròng rã cũng chưa thể cải tiến thành công súng ngắn ổ, bậy mà lại được một băng đảng cải tiến và sử dụng để chiến đấu?! Không biết nếu tổng thống nước Pháp mà biết được thì sẽ có cảm tưởng gì đây…
“Lập tức điều tra tình hình nội bộ cụ thể của những người trong bang Lão Hằng, tôi muốn biết là ai đã cải tiến ra khẩu súng này.” Dạ Cô Tinh nâng tay nhìn đồng hồ “Trước 5 giờ chiều, tôi muốn thấy tài liệu chi tiết.”
“Vâng.” Đàm Hào nhận lệnh rời đi.
“Chú ý cẩn thận động thái bang Lão Hằng, đặc biệt là người cầm đầu, điều tra rõ ràng xem ông ta một tháng nay đi đến những nơi nào, gặp gỡ những ai.”
“Vâng.” Vương Trực bước nhanh ra khỏi phòng, anh ta có một dự cảm, thành phố A sắp có biến rồi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Dạ Thất và Dạ Cô Tinh.
Dạ Thất khôi phục lại dáng vẻ bỡn cợt, tiện tay lấy súng ống Dạ Cố Tinh đã tháo dỡ, ghép lại hoàn chỉnh với nhau, làm dáng vẻ ngắm trúng mục tiêu, có phần thở dài cảm thán: “Chậc chậc… thật không ngờ, một cái thành phố nhỏ như vậy lại thật sự là ngọa hổ tàng long!” Sau đó quay qua Dạ Cố Tinh, ánh mắt nghiêm túc hỏi “Chị định làm thế nào?”
Dạ Cố Tinh khẽ cười nhạt: “Nếu như có thể, đương nhiên là thu về dưới trướng rồi.”
“Vậy nếu như thà chết cũng không phục tùng, kiên quyết chống lại thì sao?”
Đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cô nhàn nhạt thở dài, “Vậy thì thật đáng tiếc, một nhân tài như vậy….”
Dạ Thất cong khóe miệng cười, không có được thì giết chết, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, đây mới là tiểu Diệp Tử kiên cường quyết đoán lúc trước, đánh bại tất cả.
Vào ban đêm, đèn điện sáng rực rỡ.
Thành phố A nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng coi như là một thành phố loại hai của tỉnh Giang Tây, thế lực hắc đạo trên địa bàn trừ bang Lão Hằng ra thì vẫn còn có một số thế lực nhỏ khác, đã bị Dạ Xã dần thâu tóm, chỉ còn lại cái tấm sắt khó nhằn là bang Lão Hằng chắn trước mắt.
Lão đại Thôi Phong năm nay 50 tuổi, cách đây không lâu mới tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, đã mời tất cả các thế lực lớn ở thành phố A đến tham dự, đến ngay cả các lão đại ở thành phố khác cũng cho người gửi quà đến chúc mừng, điều này không phải thể hiện địa vị của ông ta trong giang hồ, được mọi người trọng vọng mà là ông ta lòng dạ hẹp hòi, có oán tất báo, lại rất coi trọng thể diện, mọi người trong lòng ai cũng biết rõ đạo lí không nên đắc tội với kẻ tiểu nhân, bọn họ cũng không muốn gây xung đột trực tiếp với ông ta. Để mọi chuyện êm xuôi, nên tất cả bọ họ đều đến tham dự buổi tiệc, nếu không thể có mặt họ chắc chắn sẽ cử người đến tặng quà chúc mừng.
Chẳng ngờ được buổi tiệc mới qua không lâu, mấy vị đại lão trong thành phố lần lượt từng người xảy ra chuyện, Dã Xã bắt đầu nổi dậy, cuối cùng tất nhiên là muốn thôn tính bang Lão Hằng!
Thật là điếc không sợ súng! Cho rằng Thôi Phong ông ta là quả hồng mềm sao?!
Có được vũ khí người kia cải tiến, ông ta tin rằng không lâu nữa, Dạ Xã cũng bị ông ta thâu tóm trong tay, cả thành phố A sẽ là thiên hạ của ông ta!
Mà lúc này, ông ta đang ngồi trong một phòng cao cấp của Vọng Giang lầu, lần này nói gì thì cũng phải để người kia giao ra bản vẽ súng ngắn ổ quay sau khi được cải tiến thêm!
Cốc cốc.
“Vào đi”
“Ông chủ Thôi, đây là rượu vang Petrus năm 89 ngài cần, mời thưởng thức.” Người phục cúi người mang rượu lên
Thôi Phong “ừm” một tiếng, khẽ phất tay, biểu thị người phục vụ có thể lui xuống, đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Người phục vụ đặt rượu xuống rồi cúi người rời đi, cả quá trình đều là một thái độ cung kính, động tác thận trọng, điều này làm Thôi Phong cảm thấy khá hài lòng.
Nhìn khung cảnh phía dưới, ông ta bắt đầu tỏ ra thái độ cao ngạo, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng bản thân chỉ huy nơi này mà cảm thấy thảo mãn đến nheo mắt lại cười.
Chỉ thấy người phục vụ kia đi ra ngoài, sống lưng cúi xuống bỗng trong nháy mắt thẳng tắp, cả người dường như thay đổi, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, chợt nghe được tiếng bước chân nhỏ ở góc tường cuối hành lang, cậu ta lập tức giấu đi khí thế vừa nãy, lông mày rũ xuống, tấm lưng thẳng tắp lập tức cúi xuống bưng khay rượu, cậu ta lại là một người phục vụ bình thường.
Trong khoảnh khắc đi qua nhau, cả hai đều nhìn thẳng phía trước.
Ngay lúc rẽ vào góc, người phục vụ bước vào một phòng riêng khác.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh đang ngồi trước máy giám sát, Đàm Hào, Dạ Thất đứng đằng sau, người phục vụ kia đương nhiên là Vương Trực.
“Kĩ năng diễn cũng được đấy.” Ánh mắt của Dạ Cô Tinh luôn đặt trên màn hình giám sát chưa từng rời đi, khen ngợi Vương Trực.
Vương Trực đỏ mặt, cười hì hì “Đâu có đâu có, thật ra chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”
Thực ra, cậu ta càng muốn nói là, chị mới là tài năng diễn xuất thực sự.
“Xác định không có vấn đề gì rồi chứ?” Đàm Hào hỏi.
Vương Trực gật đầu, “Máy theo dõi trước tiên sắp xếp ổn rồi, tôi vừa mới nhân lúc Thôi Phong không chú ý, trộm đặt máy nghe lén dưới mặt bàn, hành động rất cẩn thận, có lẽ là không bị phát hiện.”
“Đến rồi.” Dạ Thất khẽ nói, hai người lập tức dừng việc nói chuyện, không hẹn mà cùng chăm chú nhìn lên màn hình.
Vương Trực âm thầm kinh ngạc, hóa ra người mà Thôi Phong muốn gặp chính là ông già ban nãy đi ngang qua cậu ta ở hành lang.
Thời điểm mà Tiền Kỳ Bân đẩy cửa bước vào, Thôi Phong nhanh chóng tươi cười đón tiếp ông ta, chỉ là nụ cười đó nhìn thế nào đi chăng nữa đều mang theo sự nịnh nọt và tâng bốc một cách thận trọng
“Ôi! ông Tiền, xin chào xin chào.”
So với sự nhiệt tình lấy lòng của Thôi Phong, ông ta lại có chút lạnh lùng, hừ nhẹ, hàm hơi nhếch lên, chào hỏi một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Ông Tiền, đây là rượu vang petrus năm 89 đó, nghe nói ông thích rượu nên tôi đặc biệt mời ông đến thưởng thức.” Thôi Phong vừa rót rượu vừa quan sát vẻ mặt của ông ta, chẳng trách Thôi Phong lại có thái độ nịnh nọt như vậy, bản vẽ súng trong tay ông lão này chính là vô giá!
Loại vũ khí đó Thôi Phong thậm chí cũng chỉ mới nghe lần đầu, chưa từng nhìn thấy.
Bang Lão Hằng có thể đánh bại Dạ Xã, chiếm trọn thành phố A vào tay hay không, mấu chốt đều dựa vào người này!
Nào ngờ ông ta không quan tâm thể diện, đưa tay chặn miệng ly rượu, “Thôi bang chủ có gì cứ nói thẳng, tôi nhận không nổi phần lễ này.”
Sắc mặt Thôi Phong có chút buồn bực, bất kì ai cũng chẳng muốn đi nịnh nợ người khác, càng huống hồ con người này từ lúc bước chân vào phòng chưa từng có thái độ tốt với ông ta, dần dần ông ta cũng không cố tỏ ra nhiệt tình nữa, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ông Tiền hẳn là cũng hiểu rõ, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi muốn bản vẽ súng ống ổ quay mới nhất.”
Tiền Kỳ Bân chỉ lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Thôi bang chủ có phải là quá tham lam rồi không?!
Thôi Phong cười nhạt nói: “Tôi dùng con gái đổi lấy một bản vẽ, giao dịch này ai được lợi, chẳng phải trong lòng ông rõ nhất hay sao?”
Tiền Kỳ Bân khẽ nhướn mày, “Thôi bang chủ đây là có ý gì”
“Con trai ông thích tiểu Vũ nhà tôi, tôi bằng lòng giao tiểu Vũ cho ông, đi hay ở lại đều do con trai ông quyết định, ông thấy thế nào?”
“Ồ?” Tiền Kỳ Bân khẽ nhướng mày, “Thôi bang chủ đây là bán con gái sao?”
“Tôi có rất nhiều con gái, có thêm một tiểu Vũ cũng không tính là nhiều, thiếu đi một tiểu Vũ cũng không thể coi là ít, nhưng nhiều năm như vậy, có thể lọt vào mắt xanh của cậu nhà, thì cũng chỉ có tiểu Vũ mà thôi!”
Trong lòng Thôi Phong, ngoài bản thân, quyền lực và địa vị là quan trọng nhất, vợ con đều xếp phía sau, ông ta có rất nhiều tình nhân, đa số bọ họ đều sinh con trai nối dõi, tiểu Vũ chỉ là một trong số rất nhiều đứa con của ông ta, ông ta có thể dễ dàng vứt bỏ, huống hồ, đứa con gái này cũng trầm mặc ít nói nên ông ta cũng không hài lòng lắm.
“Hợp tác nhiều năm như vậy, Thôi bang chủ nên biết rõ quy tắc của tôi, bản vẽ tuyệt đối không thể dễ dàng đưa cho người khác…” Thôi Phong sắc mặt khẽ biến.
“Nhưng có điều tôi có thể chế tạo một lô súng cho ông sử dụng.” Tiền Kỳ Bân đề nghị
Sắc mặt Thôi Phong đắn đo, bắt đầu cân nhắc.
Thật ra, ông ta muốn có được bản vẽ có hai mục đích, một là dùng vũ khí cải tiến mới nhất để đối phó với Dạ Xã, để bang Lão Hằng đứng đầu trong giới hắc đạo ở thành phố A, thống trị quyền lực giới hắc đạo trong thành phố A, hai là thấy được sức mạnh và sự chuẩn xác của những khẩu súng sau khi cải tiến của Tiền Kỳ Bân, ông ta muốn tìm người chế tạo số lượng nhiều hơn, sau đó bán ra ngoài, tin chắc rằng có thể kiếm được một khoản lớn.
Nhưng Tiền Kỳ Bân cũng không ngốc, vì trốn tránh kẻ thù ông ta mới mang theo con trai sống ở nơi chật hẹp này, nhiều năm như vậy không có ai biết đến, làm sao có thể để Thôi Phong lấy được bản vẽ, chế tạo lượng lớn rồi bán ra ngoài chứ, việc khiến hành tung bị lộ một cách ngu xuẩn như vậy, ông ta sẽ không làm!
Nhớ tới con trai, trong mắt ông ta phảng phất một nỗi buồn nhẹ, nhưng rất nhanh đã trở về với bộ dáng một người lạnh lùng, không cảm xúc.
Tâm tư khẽ chuyển sau một hồi suy tư, Thôi Phong cắn chặt răng: “Được, tôi muốn 80 nghìn khẩu súng.”
Mặt Tiền Kỳ Bân trầm xuống, “Chỉ có 50 nghìn khẩu thôi.” Thôi Phong là người tài giỏi nhưng cũng rất tham lam, nếu không vì kiếm sống, ông ta căn bản sẽ không hợp tác cùng loại người như này.
“60 nghìn khẩu, đây là giới hạn của tôi. Tin rằng ông Tiền sẽ vì cậu nhà mà không tiếc 10 nghìn khẩu súng này chứ?”
Không thể không nói, Thôi Phong là một người rất biết quan sát sắc mặt, ông ta biết rõ Tiền Kỳ Bân rất yêu thương và bảo vệ đứa con trai này, chỉ cần yêu cầu trong phạm vi hợp lí, ông ta đều sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên…
“Được rồi.”
Thôi Phong cười đứng dậy, “Hợp tác vui vẻ.”
Tiền Kỳ Bân cũng đứng dậy bắt tay, “Hợp tác…” trong mắt đột nhiên lóe lên một tia cảnh giác.
Sắc mặt của Diệp Cô Tinh ở bên kia màn hình giám sát biến đổi, “Đi mau, ông ta phát hiện ra rồi.”
Phía bên kia, Tiền KỲ Bân lập tức đá chiếc bàn, dưới mặt bàn là một chiếc máy giám sát nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, ánh mắt Tiền Kỳ Bân nghiêm nghị, thế nhưng sắc mặt Thôi Phong khẽ biến, vội vàng lấy điện thoại ra.
“Cương, lập tức mang người phong tỏa lầu 3, điều tra kỹ mỗi người trong mỗi gian!”
Loại máy giám sát này chỉ có thể thu được tín hiệu trong phạm vi gần, lại có người dám làm ra loại việc này dưới mắt ông ta! Đợi tìm được người rồi, ông ta nhất định sẽ xé xác chúng ra!
Không đến một phút, một nhóm người mặc đồ đen nhanh chóng đi lên lầu 3, mỗi gian phòng đều bị bọn họ xông vào điều tra “Ngoan ngoãn một chút! Cản trở bang Lão Hằng làm việc, cẩn thận cái đầu của chúng mày!”
Mọi người vừa nghe đến 3 chữ “bang Lão Hằng” bỗng chốc hoang mang cả lên, trong thành phố A này, sự kiêu căng ngạo mạn của bang Lão Hằng đều rõ như ban ngày, ngay cả chính quyền đều là nhắm một mắt mở một mắt, dân thường như bọn họ làm gì có bản lĩnh dám lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự áp bức này.
Một trận hỗn loạn, người trong mỗi gian phòng dều bị đám người áo đen ép đến hành lang.
Vương Trực và Đàm Hào động tác nhanh nhẹn, từ lúc Dạ Cô Tinh nhắc nhở sớm đã nhanh chóng phản ứng lại, xử lí hiện trường sạch sẽ, mang theo thiết bị thu phát tín hiệu nhảy qua cửa sổ tháo chạy.
Vốn cho rằng Dạ Cô Tinh sẽ nhanh chóng theo sau, cả hai người đã từng nhìn qua thân thủ của cô, leo tường nhảy cửa sổ với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngồi trong xe đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng của cô và Dạ Thất đâu, hai người bỗng chốc cảm thấy lo lắng.
“Xã trưởng bọn họ tại sao bọn họ vẫn chưa trở về?” Đàm Hào nhíu mày, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy! Thật là làm người ta sốt ruột chết đi được!” Vương Trực không ngừng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người họ đâu cả.
“Dựa vào thân thủ của xã trưởng và anh bảy hoàn toàn không nên…”
Thật ra không chỉ có Đàm Hào và Vương Trực đang khó hiểu, mà cả Dạ Thất lúc này bị buộc phải đứng dựa vào tường ở hành lang với Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy khó hiểu.
Lúc nãy anh ta vốn định kéo Nhất Nhất nhảy xuống từ cửa sổ, độ cao này đối với hai người mà nói, nhắm mắt cũng có thể qua, không ngờ lúc quay người để nhảy xuống bỗng bị cô kéo lại, thế là mới xuất hiện tình cảnh hiện tại.
Ánh mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lại thấy cô vô thức đưa tay ôm bụng, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, trong lòng Dạ Thất cảm thấy lộp bộp một tiếng.
“Ui da, cứu, cứu con của tôi.” Âm thanh yếu ớt của cô nhanh chóng bị át đi trong đám đông ồn ào, đồng thời cũng nháy mắt bí mật ra hiệu cho Dạ Thất.
Dạ Thất lập tức hiểu ra, hét lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng! Vợ tôi bị đau bụng, các vị đại ca có thể để tôi đưa cô ấy đi bệnh viện được không, cô ấy mang thai 3 tháng rồi, tôi xin các anh đó.”
Người đàn ông sắc mặt hoảng loạn, hoang mang lo sợ.
Dạ Cô Tinh nhân tiện càng ôm chặt lấy bụng, đau đớn rên rỉ, sắc mặt trắng bệch, kĩ năng diễn xuất cực chuẩn!
Cả hai kẻ xướng người họa, thoạt nhìn giống như thật vậy.
Cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, Thôi Phong và Tiền Kỳ Phong khi bước ra khỏi phòng riêng.
“Cô gái này tình trạng xem chừng không tốt lắm, các người để người ta đi bệnh viện đi! Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lỡ như có mệnh hệ gì..”
“Đúng vậy, để bọn họ đến bệnh viện đi, nếu có gì không may xảy ra, sẽ là một xác hai mạng đó!”
“Thật đúng là tạo nghiệt mà.”
Mọi người ai cũng không nhịn được, đứa trẻ là vô tội, có một số người phụ nữ đã làm mẹ thậm chí đã rơi nước mắt, không dám mở mắt, không đành lòng nhìn gương mặt đau đớn của người phụ nữ trước mặt.
Người mặc đồ đen nhìn Thôi Phong xin chỉ thị.
Nào ngờ Thôi Phong trừng mắt la mắng: “Câm miệng lại hết cho tôi! Hét cái gì? Tốt cuộc ai đặt máy nghe lén trong phòng của tôi?! Trước khi điều tra rõ ràng, một người cũng không được rời đi.”
Mà trong lúc này, Tiền Kỳ Bân đột nhiên di chuyển.
Bình luận facebook