• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (2 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 15+16

Chương 15: Lời mời dự thi đấu, mượn gió bẻ măng.


Sau khi giải quyết chuyện trong phòng thí nghiệm xong, đã gần trưa và đến giờ ăn trưa, Dạ Cô Tinh và Diêm Đông Bình đến một quán ăn cũng khá sạch sẽ ở trước trường học, lần này, Diêm Đông Bình gọi điện thoại gọi cô đến. Tin rằng không chỉ đơn giản là đến xem trò hề như vậy, việc Triệu Bính Quang vạch lá tìm sâu hoàn toànlà chuyện ngoài dự tính!


Dạ Cô Tinh cũng không ăn bao nhiêu, nhưng Diêm Đông Bình có vẻ vì tâm trạng tốt, uống một hơi cạn ly rượu, thấy Dạ Cô Tinh đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì uống quá chén.


Thật không ngờ rằng, khi rời khỏi phòng thí nghiệm, các học giả khắt khe cũng không khác gì những người bình thường, nếu suốt ngày cứ giữ vẻ mặt cứng nhắc thì thật là nhàm chán! Nghiêm nghị thả lỏng linh hoạt, động tĩnh hòa hợp, có vẻ như “Diệt Tuyệt sư thái” cũng không hề khó gần như những lời giang hồ đồn đại.


“E hèm… Cô Tinh, em ôn thi cuối kỳ thế nào rồi?”


Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cũng tương đối rồi ạ.” Lúc trước vốn dĩ cô đã học qua một lần, mấy ngày trước lại dành ra một chút thời gian rảnh rỗi xem lại một lần, để ứng phó với kỳ thi chắc là không vấn đề gì.


“Hmmmm…” Diêm Đông Bình đặt ly rượu xuống, xoa xoa hai tay, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, Dạ Cô Tinh biết ông sắp nói vào chủ đề chính.


“Cuộc thi về vật lý hạt nhân của trường đại học ba năm tổ chức một lần sẽ chính thức bắt đầu vào kỳ nghỉ đông năm nay. Từ cuộc họp giao lưu đến cuộc thi thử nghiệm cuối cùng, mất khoảng một tuần. Những năm trước, trưởng nhóm dự án đã đích thân dẫn dắt đoàn đội, nhưng năm nay…”


Dạ Cô Tinh biết rõ, tổ trưởng dự án trước đây chẳng phải là Triệu Gia Nam sao?


“Thầy muốn cùng em thảo luận một chút, khụ khụ… xem năm nay em có thể dẫn dắt đội tuyển hay không…”


“Em?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, chưa nói đến việc cô không có kinh nghiệm tham gia trận đấu, đám người trong phòng thí nghiệm đều sẽ nhòm ngó đến vị trí này, rất khó để thuyết phục bọn họ!


Dù sao thì những người có thể được mời vào phòng thí nghiệm đều có năng lực rất tốt, kiêu ngạo, tự cao tự đại, không thể khống chế bọn họ, nói chi đến chuyện dẫn dắt đoàn đội!


Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của cô, Diêm Đông Bình nhận ra sự lo lắng của cô và nhanh chóng giải thích: “Lúc đầu, khi em đánh cược với Triệu Gia Nam, thì có một điều kiện nói rằng nếu như em thua thì vị trí trưởng nhóm dự án sẽ thuộc về em. Mấy năm trước đều do tổ trưởng dự án phụ trách, năm nay Triệu Gia Nam rời đi, vậy thì em sẽ là tổ trưởng dự án, tuyệt đối danh chính ngôn thuận. Đừng lo lắng những người không hài lòng kia! ”


Dạ Cô Tinh nhớ lại, đúng là một điều kiện như vậy, nhưng không ngờ được Diêm Đông Bình lại tính xong xuôi mọi chuyện rồi, cô nhướng mày cười, “Thầy à, thầy đang đào hố chờ em nhảy vào sao?”


“Khụ khụ….” Diêm Đông Bình mặt đỏ bừng, “Con bé này….”


Thành thật mà nói, Dạ Cô Tinh đang theo học ngành vật lý. Tài năng xuất chúng khiến ông cũng phải thầm kinh ngạc. Khi ông ở cái độ tuổi như cô bây giờ, có lẽ cũng không thể sánh với cô được.


Để có thể tìm được một học trò thông minh như vậy trong những năm tháng cuối đời, Diêm Đông Bình nóng lòng muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này dành cho Dạ Cô Tinh. Ông muốn nhìn thấy cô từng bước bước lên đỉnh cao của giới vật lý học. Đứng ở đỉnh cao nhất trong cái ngành này, được hàng nghìn người ngưỡng mộ và thậm chí còn có thể lưu danh đến ngàn đời sau!


Dạ Cô Tinh suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói, “Thưa thầy, em cần một chút thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, em sẽ trả lời thầy vào chiều mai, được không ạ?”


“Được.” Diêm Đông Bình biết Dạ Cô Tinh cũng không muốn qua loa lấy lệ, mà ông cũng rất tán thưởng cô bé này, nói một là một, nói hai là hai, trước giờ không bao giờ có thái độ lá mặt lá trái.


Hai người tán gẫu một hồi, đều là vấn đề trong lĩnh vực chuyên môn, từng cái một, thậm chí còn có nhưng danh từ riêng hiếm khi sử dụng cũng được hai người bàn luận rất trôi chảy, chủ quán nghe thấy sững sờ, thầm nghĩ trong lòng —— đúng là không cùng ‘loại người’ mà!


Diêm Đông Bình định rút tiền thanh toán, nhưng Dạ Cô Tinh mỉm cười rồi đưa tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ cho chủ quán, nói với Diêm Đông Bình, “Thầy à, bữa này em mời.”


Chủ quán cũng không lựa chọn nữa, vội nhận tiền rồi đi lấy tiền thối, tay không ngừng di chuyển, miệng không ngừng đếm tiền lẻ thối lại cho Dạ Cô Tinh rồi mỉm cười với Diêm Đông Bình, “Giáo sư Diêm, cô học trò này của thầy rất được, là đứa trẻ có rất có lòng!”


Thật ra cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Tiêu một chút tiền cũng coi như là thành ý.


Có người khen học trò của mình, ông còn vui hơn cả khen chính mình vậy, Diêm Đông Bình cảm thấy thoải mái, một tia đắc thắng xẹt qua mắt ông, như muốn nói-dĩ nhiên! Cũng phải là xem là học trò của ai nữa!


Sau khi hai người rời đi, bà chủ quay người lại, đột nhiên nhìn thấy chồng mình đang nhìn chằm chằm mình “Vợ? Vợ?! Nè——“


Bà chủ bị dọa đến mức gần như ngồi sụp xuống đất đưa tay lên đánh vào cánh tay của người đàn ông một cái, tức giận nói: “Cái ông này! Làm tôi sợ muốn chết, ông muốn tôi chết để có vợ bé hử?!”


“Khụ khụ… em nói bậy bạ gì vậy? Anh làm gì có bản lĩnh đó?! Không phải vì thấy em đờ đẫn nên anh mới kêu sao…”


Bà chủ liếc nhìn chồng mình từ đầu đến chân bằng một đôi mắt sắc sảo, cong môi, “Thách anh cũng không dám…”


“Người đó… đúng rồi, vợ à, vừa rồi sao em tự nhiên ngơ người ra vậy?”


Bà chủ cau mày, “Em đang nghĩ xem, hình như em thấy cô gái ở quầy thanh toán vừa rồi ở đâu rồi thì phải?”


“Sao anh không nhớ? Một cô gái xinh đẹp như vậy, theo lý mà nói, nếu đến cửa hàng của chúng tôi ăn tối, anh phải nhớ chứ… “


Bà chủ nghe thấy mấy lời này thì trừng mắt” “Á ág! Ý anh là sao? Hửm?! Cô gái xinh đẹp là anh sẽ nhớ rất rõ có phải không?!”


“Nè nè… Ban ngày mà em phát điên gì vậy? Chỉ là cô gái vừa rồi em nhìn qua một lần lẽ nào còn không nhớ mặt, không để lại ấn tượng sâu sắc sao?”


Bà chủ cũng cảm thấy mình có chút vô lý nên cũng đành im lặng, một cô gái xinh đẹp như minh tinh, làm sao có thể nói quên là quên được… Chờ đã!


Người nổi tiếng?!


“Em biết mình đã nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi! Trời ạ!” Bà chủ khoa trương che ngực lại, tim đập loạn xạ, “Nữ, nữ thần?! Ông xã, cô gái đó là Áo Tím! Áo Tím!”


Bà chủ không thốt nên lời, đảo mắt liên tục, dạo gần đây cô vợ này còn học đòi theo đuổi thần tường, miệng suốt ngày ồn ào “Áo Tím, Áo Tím”, anh ta nghe riết mà lỗ tai cũng muốn chai theo luôn!


“Em tỉnh táo lại đi! Đừng có gặp ai cũng hét lên Áo Tím…. Ôi, mời đi bên này, hai vị muốn ăn món gì?” Bí mật đá vào chân vợ mình một cái, ánh mắt ra hiệu – nhanh lên! Có khách đến kìa!


Bà chủ miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi vào còn không quên trịnh trọng gật đầu với chồng mình một cái: “Đúng vậy, chính là Áo Tím!”


Ông chủ cũng đành cười trừ.


Đi bộ cùng Diêm Đông Bình đến cổng trường, hai người chia tay nhau, buổi chiều Dạ Cô Tinh có hẹn với đám người Tôn Nghị bàn chuyện. Lúc chia tay, Diêm Đông Bình cười nói: “Hôm nay em mời thầy ăn cơm, sau khi thi xong thầy và vợ thầy sẽ làm một bữa đãi em.”


Dạ Cô Tinh gật đầu đồng ý. Diêm Đông Bình đối xử với cô rất tốt. Cô vẫn luôn cảm kích và biết ơn.


Trước khi quay lại trường, cô đã đậu xe ở góc đường cách cổng trường ba trăm mét để không gây chú ý, hiện tại dường như trong trường vẫn bình lặng không ai nhận ra cô, điều này cũng là do tính cách nhút nhát của Dạ Cô Tinh trước đây. Cô thường hay cúi đầu và không nói bất cứ điều gì, thậm chí không có bạn thân, khiêm tốn đến mức không có cảm giác tồn tại. Điều này ngược lại đã giúp cô rất nhiều!


Mặc dù việc bại lộ thân phận chỉ là vấn đề thời gian, nhưng phải trì hoãn thêm một lúc nữa, cô ghét nhất chính là phiền phức!


Hiện tại người biết cô là Áo Tím chỉ có Kha Hiểu Yến, Giang Vũ Vi, Lăng Tuyết, Triệu Hân, những người khác từng tiếp xúc với cô có lẽ cũng đã có chút nghi ngờ, chỉ là không chắc chắn, dù sao thì bản thân ở trên màn ảnh và ngoài đời thực vẫn có sự cách biệt rất lớn.


Còn đối với Diêm Đông Bình, một nhà nghiên cứu vật lý hạt nhân điên cuồng, không nghe thấy những thứ bên ngoài cửa sổ của mình, xác suất biết những tin tức tầm phào như này gần như bằng không, mà cho dù có nghe thấy gì thì ông ấy cũng sẽ tự động lọc ra.


Chỉ cần giấu thêm vài ngày nữa, kỳ thi cuối kỳ sẽ kết thúc, kỳ nghỉ đông kép dài một tháng rưỡi, đến tháng ba tựu trường, bé con chắc cũng gần sáu tháng, chắc chắn bụng sẽ phình to ra, dù ở trường học hay trong ngành giải trí cũng không thể ở lại lâu hơn được nữa!


Về phần sinh ở đâu, cô vẫn chưa quyết định, cô đưa tay ra vuốt ve bụng của mình, xuyên qua lớp áo len, cảm giác ấm áp lướt qua đầu ngón tay cô, một cảm giác êm đềm không thể giải thích được bao trùm lên người cô, hóa ra vì người mình yêu mà dưỡng dục một sinh mệnh là một chuyện thiêng liêng đến vậy!


Khi tình cảm dành cho An Tuyển Hoàng ngày càng sâu đậm, Dạ Cô Tinh dần có cảm giác khác với đứa con trong bụng của mình, khi mới biết tin mình mang thai, cô đã rất sốc, thậm chí trong giấy lát có chút hoảng loạn. Quyết định giữ lại đứa bé cũng chỉ là một quyết định vội vàng tùy hứng, nhưng bây giờ, cô lại có một kỳ vọng khó lòng giải thích và gắn bó với đứa trẻ này.


Bởi vì sinh mệnh này có một nửa thuộc về cô, nửa còn lại thuộc về An Tuyển Hoàng!


Huyết mạch tương liên, không có gì gắn kết hơn thế này nữa!


Vì vậy, trong những năm tháng tới, cô phải thu xếp và lên kế hoạch cho mọi thứ, dùng một phần tịnh thổ để chào đón sự xuất hiện của đứa trẻ!


Lái xe đến ngôi nhà cho thuê của đám người Tôn Nghị, theo yêu cầu của Dạ Cô Tinh, ba người bọn họ đã đổi sang một căn hộ rộng rãi hơn, đó là một căn hộ riêng với cách bài trí khá đơn giản.


Có lẽ là do kinh nghiệm đi lính nhiều năm, cả ba người đều đã quen với cuộc sống trong quân đội, dù đã rời khỏi quân ngũ năm năm rồi, nhưng một khi đã hình thành một số thói quen nhất định thì rất khó thể thay đổi.


Để thuận tiện cho việc bàn chuyện sau này, Tôn Nghị đã để riêng một phòng coi như phòng làm việc, anh ta còn bỏ tiền ra lắp điều hòa và hệ thống sưởi. Dạ Cô Tinh bước vào cửa thì cởi áo khoác ra, ba con mắt rơi vào cái bụng hơi nhô lên của cô. Dù mới bốn tháng nhưng vì mang thai đôi nên chiếc bụng của Dạ Cô Tinh cũng đã to ra đang kể. Vừa rồi vì cô mặc chiếc áo khoác bên ngoài nên không ai nhìn thấy, nhưng bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng nên nhìn thoáng qua cũng đã thấy rất rõ. Cả ba nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên vẻ kỳ lạ.


Cô Dạ, đây là… phát tướng rồi à?


Tôi thấy không phải… hình như là có thai rồi…


Có lẽ là có thai rồi…


Về chuyện này, Dạ Cô Tinh không muốn giấu ba người bọn họ, khi đứa trẻ ra đời, cũng cần lực lượng trong tay của bọn họ để hộ tống, vì vậy tốt hơn là nên nói ra điều này một cách thẳng thắn.


Sự thẳng thắn của Dạ Cô Tinh đã chạm đến trái tim của ba người họ. Một chuyện quan trọng như vậy, cô cũng không ngần ngại nói cho bọn họ biết, điều đó có nghĩa là cô không bao giờ coi bọn họ là người ngoài! Cho bọn họ sự tin tưởng lớn nhất!


Đã xuất ngũ nhiều năm và trở thành xã hội đen, ai nhìn thấy bọn họ mà không sợ không đề phòng? Chưa từng có ai dành sự tin tưởng và tín nhiệm lớn như vậy cho bọn họ, điều này đã khiến cho ba người đàn ông sắt đá này nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt từ tận đáy lòng!


Kẻ sĩ chết vì bạn tâm giao!


“Cô Dạ cứ yên tâm, cho dù có phải liều cái mạng này, Vũ Cường tôi cũng sẽ bảo vệ cậu chủ nhỏ chu toàn!”


Vũ Cường, là người rất thẳng thắn, vỗ ngực một cái với giọng điệu kiên quyết.


“Máu chảy đầu rơi cũng không do dự!” Vẻ mặt của La Đào rất bình tĩnh, nhưng biểu cảm trong ánh mắt lại kiên định như một tảng đá!


“Ngày nào Tôn Nghị tôi còn, nhất định sẽ không để cho cậu chủ nhỏ bị hại!”


Trong lòng Dạ Cô Tinh vô cùng cảm động, ba người trước mặt đều là những người đàn ông rắn rỏi, không thể uốn cong, cô rất may mắn, cô không coi bọn họ như những con ngựa hoang bất kham, mà dành cho họ sự tôn trọng và tin tưởng cơ bản nhất, và những gì họ trả lại cho cô là lòng trung thành tuyệt đối!


“Được rồi! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Từ nay về sau chúng ta cùng nhau bước ra thế giới!”


“Được! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Cùng nhau bước ra thế giới!”


Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh đang hoành hành, nhưng bên trong hừng hực khí thế.


Cho đến ngày thực sự lên tới đỉnh cao, Tôn Nghị vẫn sẽ nhớ rõ giây phút này, anh ta cảm thấy may mắn vì những quyết định đúng đắn từ đầu của mình!


“Công ty đã được phê duyệt chưa?”


“Có sự giới thiệu của cục trưởng Kha, Cục Thương mại bên đó làm việc rất nhanh chóng.”


Dạ Cô Tinh gật đầu rồi quay sang La Đào, “Còn việc tuyển dụng cựu binh thì sao?”


Ánh Mắt La Đao xẹt qua một tia chớp: “Hiện tại đã có hơn năm trăm người nộp đơn xin việc. Sau khi sàng lọc, khoảng ba trăm đến bốn trăm người được giữ lại, và một số người trong số bọn họ là tinh hoa của lực lượng đặc nhiệm!”


Sức chiến đấu của những người đó hoàn toàn vượt xa dự đoán của anh ta. Những anh tài như vậy lại bị áp lệnh cưỡng chế giải ngũ và chuyển sang làm việc. Mấy người kia đúng là mù mắt cả rồi, nhưng vừa hay lại rất hợp với Hoành Dạ!


Trong mắt Dạ Cô Tinh lóe lên một suy nghĩ sâu sắc, “Bộ đội đặc chủng tác chiến?”


Mọi tầng lớp trong xã hội đều cần phải có mối quan hệ mới vươn lên được, và quân đội cũng không phải là ngoại lệ. Những người có tài năng thực sự nhưng không có quan hệ để hỗ trợ và dựa vào, thường sẽ là nạn nhân của quyền lực!


Ở trong quân đội nhiều năm, anh ta từ lâu đã quen với nhịp sống trong quân đội, kiên quyết và lãnh đạm, ngoan ngoãn, nghe lệnh hành sự, phục tùng tuyệt đối, một khi những người như vậy rời khỏi quân đội bước chân ra xã hội, cả thế giới sẽ phải náo động một phen!


Không hiểu nhân tình thế sự, vòng vo dài dòng, cùng với tính cách lạnh lùng, tính cách nóng nảy, thiếu kỹ năng mềm, những cựu binh này sẽ trở thành một bộ phận đặc biệt bị phân biệt đối xử trong xã hội!


Trong những năm gần đây, tỷ lệ phạm tội của các cựu binh có xu hướng tăng lên qua từng năm, điều này đã trở thành một vấn đề nhạy cảm đối với chính phủ Trung Quốc. Công ty bảo vệ do Dạ Cô Tinh thành lập để nhận những cựu binh này phải có một số hiểu biết về những điều trên, nhưng họ cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy nó, tự nhiên, việc xét duyệt sẽ cũng diễn ra suôn sẻ hơn, nếu làm tốt thì sẽ gặt hái được nhiều thành tích.


La Đào nghe xong thì gật đầu: “Những người đó không thua kém gì ba người chúng tôi!”


Điều này khiến Dạ Cô Tinh khá bất ngờ, thì ra cô đã đào ra được một mỏ vàng rồi!


Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô, Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười, nói” “Anh chọn ra những người giỏi và có tiềm năng trong số họ, thành lập một nhóm đào tạo, mật danh- Vương Bài! Tôi muốn đội này là đội có tiềm lực lớn nhất của chúng ta trong tương lai!”


Trong ánh mắt La Đào lóe lên tia sáng, kiềm chế sự hưng phấn, trầm giọng đáp: “Tôi hiểu rồi!”


“Nhưng quá trình sàng lọc phải nghiêm ngặt! Nên nhớ, thà ít mà tốt, coi trọng chất lương, chứ không phả số lượng.”


“Tôi hiểu.”


“Anh Tôn, công ty thành lập như thế nào rồi?”


“Nó vẫn đang được cải tạo và dự kiến sẽ hoàn thành vào cuối tháng một!”


“Vốn ngân sách là bao nhiêu?”


“Vốn đầu tư ban đầu khoảng năm triệu hẳn là đủ, nhưng kinh phí tuyển dụng giai đoạn sau hơi eo hẹp.” Tôn Nghị báp cáo dựa vào thực tế, không hề lấp liếm, còn thiếu thứ gì anh ta đều thẳng thắn nói ra, miễn là vì lợi ích của Hoàng Dạ!


Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, cô cũng lo lắng Tôn Nghị sẽ cảm thấy khó xử, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt.


“Đừng lo lắng về vấn đề kinh phí, cứ thoải mái làm đi.”


Tôn Nghị thận trọng gật đầu, nếu công ty bảo vệ Hoàng Dạ phát triển theo đúng như kế hoạch của bọn họ, thì tương lai sẽ vô cùng to lớn!


“Ngày mai, chín giờ rưỡi sáng, mang theo một ít anh em thân tín đến phía Bắc thành phố. Một đợt súng ống sẽ được chuyển tới. Các anh phải chuẩn bị sẵn sàng.”


Ba người vẻ mặt dao động, ngày hôm đó vây bắt Bang Nghiêm, vũ khí và đạn dược đào được đều được phân phát cho các anh em, nhưng khẩu súng máy cỡ lớn trong tay cả ba người bọn họ là được lấy từ kho vũ khí của Dạ Xã. Cho đến thời điểm bọn họ tận mắt nhìn thấy nó, Tôn Nghị và những người khác đã hiểu, người phụ nữ này có thế lực mạnh mẽ đến mức nào.


Thảo nào cô có thể dễ dàng tìm ra nơi chôn súng của Bang Nghiêm, chẳng trách cô có thể nói ra bốn chữ “Tiêu diệt bang Nghiêm” nhẹ như không!


Mấy ngày nay, thông qua tiếp xúc và trao đổi với Vu Sâm, ba người bọn họ biết rằng Dạ Xã có một công xưởng quân sự ở phía Nam!


Ôi chúa ơi! Một nhà máy sản xuất vũ khí và phòng thí nghiệm vũ khí tiên tiến nhất! Trong mắt bọn họ, đã từng có suy nghĩ, không phải tất cả những thứ này không phải chỉ có quốc gia mới có đủ tư cách sử dụng sao?!


Càng biết nhiều, ba người càng nhận ra tầm nhìn của họ hẹp đến mức nào! Không ngoa khi nói giống như ếch ngồi đáy giếng!


Nghĩ đến súng máy cải tiến trong tay, ba người đều có chút chuẩn bị động thủ! Dù sao, không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của súng ống!


Có một tia nghi ngờ lướt qua trong mắt Tôn Nghị, muốn nói nhưng lại có chút do dự.


“Anh Tôn, có chuyện gì cứ nói thẳng.”


Tôn Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi không hiểu vì sao hôm đó cô lại bảo Đào gọi cảnh sát. Thực ra, chúng ta có thể tự mình phi tang xác chết…”


Dạ Cô Tinh mỉm cười chậm rãi, “Thủ đô lực lượng rắc rối phức tạp, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo, chỉ cần động một cái sẽ gây ra rung chuyển không nhỏ, không động mặt hồ, làm sao băt được cá to?”


“Cô Dạ, ý cô là… muốn động đến giới hắc đạo ở thủ đô?”


Dạ Cô Tinh xua tay, giới hắc đạo ở thủ đô là phạm vi ảnh hưởng của An Tuyển Hoàng. Sao cô có thể ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào phá người nhà mình chứ? Bây giờ, cô đã coi An Tuyển Hoàng và mình như một cộng thể cùng hưởng lợi ấy, tất cả những thứ anh giành lấy đều vì tương lai của đứa trẻ trong bụng cô. Mấy chuyện tự gây thiệt cho bản thân mình như vậy cô sẽ không làm!


“Nếu như tôi nói, thứ mà tôi muốn gây rối loạn, là thế lực bạch đạo ở thủ đô thì sao?”


Cả ba người họ đều ngạc nhiên!


“Nói đúng hơn là hắc bạch cùng nhau tương hỗ, không có gì là đen tuyệt đối, tự nhiên cũng sẽ không có trắng tuyệt đối! Các anh nghĩ rằng, hắc đạo và bạch đạo có thể phân định rõ ràng hay sao?”


“Cô Dạ là muốn… mượn thế lực của bạch đạo!”


La Đào cảm thán, anh ta là người có bộ não linh hoạt nhất trong ba người, quả nhiên có thể hiểu ngay ý của cô!


Chuyện của Bang Nghiêm gây ầm ĩ không nhỏ, cùng với những tin tức trắng trợn trên mạng xã hội trong những này vừa qua, để cho người dân một lời giải thích hợp lý, bọn họ buộc phải chú ý đến nó! Không muốn điều tra, nhưng cho dù có giả bộ cho có cũng phải điều ra!


Theo thông tin mà Vu Sâm có được, có không ít quan chức thông đồng với Bang Nghiêm, nếu không nơi này là thủ đô, dưới chân thiên tử, Bang Nghiêm làm sao có thể buôn lậu súng từ Việt Nam một cách dễ dàng như vậy được, thậm chí còn ngang nhiên vận chuyển về thủ đô?!


Trong này nhất định ấn chưa không ít kẻ liên đới đến!


Mà cô chỉ muốn nhân cơ hội này để làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn, sau đó buộc nhà chức trách ra lệnh điều tra nghiêm ngặt. Ngay sau khi các quan chức bị cách chức, cô sẽ nhân cơ hội cài người của mình vvaif. Dù chỉ là một vài chức vụ nhỏ, nhưng mà không phải người xưa vẫn có câu, con muỗi dù nhỏ, nhưng cũng là thịt đấy sao?


Với mối quan hệ này, nó giống như việc đặt sẵn một chiếc ô bảo vệ cho Hoàng Dạ, trước khi thu hút sự chú ý của các ông lớn khác, nó sẽ yên ổn phát triển, cho dù có giấu nghề một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề!


Và sở dĩ cô dám làm điều này, là vì cô chắc chắn vật được đưa ra để thế tội lần này chỉ là những con tôm nhỏ, chút thịt này sẽ không thu hút được sự chú ý của thế lực cấp trên, và nó sẽ tạo cơ hội cho cô tìm ra được sơ hở!


Tuy nhiên, diễn biến của sự việc có chút ngoài dự đoán của cô, giống như là có người cố ý gây áp lực, tuy rằng bề ngoài vụ án Bang Nghiêm vẫn đang được điều tra, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn chưa bị phân tán rông rãi, tựa như có một thế lực vô hình đằng sau đang ra sức áp chế, sau bao nhiêu ngày vẫn chưa tìm ra đến bang Dã Lang.


Theo lý thuyết thì đáng nhẽ người phải bị nghi ngờ đầu tiên là ba người Tôn Nghị của bang Dã Lang mới đúng!


Mọi thứ trở nên có chút kỳ quái, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi, cười…


Đôi mắt trào dâng sự ấm áp…


Chương 16. An Tuyển Hoàng thẹn thùng, gặp phải biến cố


——


Ra khỏi nhà trọ, bầu trời dần tối, Dạ Cô Tinh lái xe trở lại biệt thự ven biển, An Tuyển Hoàng đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn là những món ăn được làm theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ, nom dáng vẻ là đang đợi cô.


Dạ Cô Tinh cởi áo khoác lông, thím Vinh thấy thế vội vàng nhận lấy từ tay cô, lấy dép lê ra.


Nói tiếng cảm ơn, rồi nhào vào lòng người đàn ông.


Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt với đường cong rõ ràng của người đàn ông dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái cằm như được đẽo gọt cẩn thận, giống như thợ thủ công khéo tay nhất trên đời một lòng tạo nên, cương nghị, cường tráng, ẩn chứa khí phách, vẻ ung dung hiện ra rõ rệt, nhất thời khiến cô phải nhìn đến ngây người.


Người đẹp thơm mềm ngập trong lòng, hương hoa sơn trà thoang thoảng vấn vít, trong đôi mắt sáng trong của người con gái này, giờ phút này tất cả đều là hình ảnh của anh, mũi quỳnh môi đào, giống như yêu nữ trong đêm câu hồn đoạt phách, muôn hình vạn trạng, vô cùng quyến rũ.


Đôi mắt đen của An Tuyển Hoàng ngắm đến mê li, yết hầu hơi nhúc nhích, bàn tay, theo bản năng đặt trên sống lưng ấm mềm của người con gái mà vuốt ve di chuyển, giống như muốn ôm chặt người vào cơ thể mình, hòa vào làm một!


Dạ Cô Tinh cười tinh nghịch, cắn một cái lên cái cằm hoàn mỹ của người đàn ông, cơ thể An Tuyển Hoàng chấn động, một ngọn lửa hừng hực đang mãnh liệt bùng lên ở nơi nào đó, đang có xu thế lửa bén sang đồng cỏ.


Mà đầu sỏ gây tội lại dùng lực đúng lúc, thoát khỏi trói buộc của người đàn ông, ưu nhã ngồi xuống ở phía đối diện, đầu ngón tay trơn bóng cầm một quả thanh mai bỏ vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn, nhẹ giọng thở ra.


Đôi đồng tử của An Tuyển Hoàng đen nhánh, thế nhưng lại chậm rãi cong môi, giọng nói khàn khàn ngầm chứa cảnh báo nguy hiểm, “Đùa vui không?”


Dạ Cô Tinh lại làm như không nhận ra, không tim không phổi gật đầu đáp, giọng nói trong veo, như hạt châu rơi trên mâm ngọc, “Vui lắm!”


An Tuyển Hoàng định đứng dậy, chuẩn bị tự mình ra tay chỉnh đốn ai đó, lại bị cái thủ thế của Dạ Cô Tinh ngăn lại, ánh mắt gian xảo không còn nữa, giờ phút này trong đôi mắt sáng trong kia chỉ chứa đầy tủi thân, nói thật nhỏ: “Em đói……”


Nhìn như vậy thì thế nào cũng giống một bé thỏ trắng vô (số) tội, trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông chợt lóe qua một chút bất đắc dĩ, khóe mắt đuôi mày như được trau chuốt sắc ấm nhàn nhạt, cuối cùng thở dài một tiếng, “Ăn cơm mau đi.”


Ăn bữa tối xong, hai người đang chuẩn bị đến vườn hoa đi dạo để tiêu thực, bàn tay to lớn của An Tuyển Hoàng phủ lấy, muốn cất người vào lòng, bàn tay người phụ nữ đặt lên cái bụng nhỏ hơi nhô ra, vuốt ve, cảm giác thân mật lan tỏa ra ngoài.


Dạ Cô Tinh tự hỏi, tuy cô tương đối gầy, nhưng cũng cao mét bảy, đứng cạnh những nữ sinh khác không tính là lùn, nhưng đứng trước mặt người đàn ông cao mét chín này, vẫn giống như một con chim nhỏ nép vào lòng người hơn.


Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ cô đều sẽ lên lầu ba để bác sĩ kiểm tra trước, cô nhận ra bụng mình lớn hơn rất nhiều so với những thai phụ cùng tháng, vì là thai đôi, nên cô không thể chủ quan được. Vì để bé cưng khỏe mạnh, cô nghiêm khắc ăn uống theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ, sau khi ăn xong kiên trì tản bộ, trước khi ngủ đều nghe vài khúc dương cầm, như là mấy bản giao hưởng của Mozart, Schumann, ai cũng nói dạy con phải dạy từ trong bụng mẹ, có phải cô cũng nên chú trọng việc dưỡng thai đúng không nhỉ?


Hai người đi dạo trong vườn hoa hai vòng, An Tuyển Hoàng nói không nhiều lắm, Dạ Cô Tinh hỏi thì anh đáp, còn không hỏi thì anh cứ giữ im lặng, nhưng tất cả lực chú ý và ánh mắt đều dán lên người phụ nữ trong lòng mình.


Tình yêu của anh, cũng không cần nói ra lời, nhưng Dạ Cô Tinh hiểu.


Cắn nhẹ môi dưới, châm chước một phen, cô vẫn quyết định hỏi rõ ràng, “Chuyện của bang Nghiêm…… là anh đè xuống à?”


Người đàn ông vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, khẽ “ừ” một tiếng.


“Thật ra, tự em có thể xử lí tốt, anh……”


Người đàn ông hơi nhíu mày, “Lần sau, không được tự mình ra tay.”


Dạ Cô Tinh sửng sốt.


“Để anh.”


“Ha ha—— anh tưởng là chạy tiếp sức hả!” Dạ Cô Tinh bật cười, dung nhan tuyệt mỹ còn kiều diễm hơn hoa xuân mấy lần, người đàn ông nhìn đến mức cổ họng căng lên.


“Bẩn tay.”


Lòng Dạ Cô Tinh khẽ động, hít hít mũi, chôn mặt vào lồng ngực của người đàn ông, giọng nũng nịu, “Làm sao bây giờ đây? Anh sẽ chiều hư em mất……”


Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hơi giãn ra, khóe miệng hiếm thấy mà nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt, duỗi tay xoa mái tóc đen như thác nước của cô, giọng nói trầm thấp, nhưng không khó nhận ra vẻ trịnh trọng trong đó, “Anh tự nguyện.”


Nói xong, lại nghiêm trang bổ sung thêm: “Về sau, việc nặng việc bẩn, để anh làm.”


“……Vâng.”


Gió lạnh đưa hương, một vườn tranh tươi đẹp, ánh trăng sáng trong, dịu dàng lưu chuyển.


Đi vài vòng, Dạ Cô Tinh cảm thấy hơi mệt, khi hai người nắm tay nhau vào cửa, đúng lúc gặp phải hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt vội vàng trở về, phong trần mệt mỏi.


“Gia chủ.” Hai người cung kính gọi.


Dạ Cô Tinh thấy sắc mặt hai người có vẻ khá nghiêm trọng, hiển nhiên có chuyện cần báo cáo, vì vậy dặn dò An Tuyển Hoàng vài câu, rồi trực tiếp đi về phòng ngủ.


Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh rời đi, xoay người lần nữa, trên mặt An Tuyển Hoàng chợt nghiêm lại, “Vào phòng làm việc nói.”


“Vâng.”


Khi Dạ Cô Tinh tắm xong bước ra, đã thấy người đàn ông đang ngồi trên cái ghế sofa bọc da màu đen trong phòng ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía tủ quần áo, thấy cô bước ra, cầm lấy khăn lông màu trắng trong tay đi ra phía sau, nhàng lau tóc cho cô.


Hưởng thụ sự phục vụ vụng về của người đàn ông, khóe môi Dạ Cô Tinh chậm rãi cong lên.


Lại thấy người đàn ông lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, cắm điện, thử độ ấm, sấy khô tóc cho cô, tuy quá trình không thuần thục lắm, nhưng đối với An Tuyển Hoàng mà nói, đã đáng quý vô cùng.


Phải biết rằng, một người đàn ông sống trong nhung lụa, quyết định sách lược, thế nhưng bây giờ đang cầm máy sấy trong tay, sấy tóc cho một cô gái, nói ra có lẽ sẽ không có mấy ai tin.


An Tuyển Hoàng là thần, mà thần thì sao có thể làm những việc của người trần mắt thịt cho được?


Nhưng chỉ có Dạ Cô Tinh biết, anh làm, hơn nữa còn cố gắng để mình làm tốt hơn.


“Được rồi.” Người đàn ông nặng nề mở miệng, một tay chậm rãi chải vuốt mái tóc mềm mại như thác nước của cô, giống như rất hài lòng với thành quả của mình.


Dạ Cô Tinh hôn chụt một phát thật vang lên đôi môi mỏng của anh, rồi sau đó nhanh chóng lui về, “Đó là khen thưởng.”


Ánh mắt của người đàn ông hơi trầm xuống, “Không đủ.”


Hai tai nhanh chóng kéo lên một rặng mây hồng, vừa nhìn vào đôi mắt đen óng ánh như ngọc lưu ly của người đàn ông thì cô đã biết anh đang nghĩ gì, thầm mắng một tiếng cầm thú, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo, “Anh đừng có mơ!”


An Tuyển Hoàng không buồn cũng không giận, chậm rãi đi đến mép giường rồi ngồi xuống, đáy mắt thâm thúy, môi cong lên thành một nụ cười nhạt, “Bây giờ, chúng ta đổi cách thưởng khác đi.”


Dạ Cô Tinh chợt sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ, dễ nói chuyện như vậy à?


“Xem ra em không dám.” Người đàn ông giả vờ đứng dậy.


“Này! Khoan đã! Anh nói trước đi, là cách gì?” Nếu anh muốn chơi, cô sẽ phụng bồi, cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!


An Tuyển Hoàng duỗi tay bế ngang người cô lên, đi đến trước tủ quần áo, chỉ vào một bộ váy trong đó, trầm giọng nói, “Thay cho anh xem.”


Dạ Cô Tinh tập trung nhìn vào, ngay lập tức trên mặt toàn gạch đen, bộ quần áo An Tuyển Hoàng chọn là bộ dùng khi quay ‘Bầu trời thành phố’, là đồng phục thời sinh viên của Tiêu Tinh!


Vải lót màu trắng, váy caro đen hồng cực ngắn, bộ quần áo này may dựa theo số đo của cô, sau khi đóng máy, vì muốn giữu lại làm kỉ niệm, cô đã mang bộ quần áo này về.


Không ngờ lại bị một ‘con sói’ theo dõi!


“Em không thay.” Cặp đùi trắng bóng thon dài của Dạ Cô Tinh đạp hai cái vào người đàn ông, giãy dụa muốn trốn.


“Được, vậy chỉ dùng tay.” Anh rất dễ nói chuyện.


Dạ Cô Tinh biến sắc, theo bản năng giấu đôi tay ra sau lưng, vùi đầu vào lòng ngực người đàn ông, nũng nịu nói: “Hoàng, hôm nay em mệt, ngày mai đi, ngày mai được không?”


“Anh thay giúp em. Không mệt.”


“Hmmm…… Nhưng em muốn ngủ.”


“Em ngủ. Anh thay.”


Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy mình nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, phun không được nuốt không trôi, hàng mi thanh tú dựng ngược, “An Tuyển Hoàng, hôm nay anh phát điên phải không?!”


Người đàn ông mím chặt môi mỏng, trong mắt vậy mà lóe qua một mảng bi thương, hạ thấp hàng mi, nhẹ giọng nói: “Không điên.”


Dạ Cô Tinh lại nhụt chí như quả bóng cao su bị xì hơi, lần nào cũng vậy, chỉ cần người đàn ông này trưng cái biểu cảm đấy là cô không thể chịu nổi.


“Được được được! Em thay là được chứ gì!” Có ai đó nghiến răng nghiến lợi.


Xuống khỏi lồng ngực của người đàn ông, cô cầm bộ quần áo định vào phòng tắm thay, chưa kịp đi nửa bước thì đã bị người đàn ông kéo lại.


“Ở đây thay đi.”


Sắc mặt Dạ Cô Tinh lại tối sầm, lửa giận trong mắt hừng hực, gằn từng chữ một, “Anh, nói, cái, gì?”


“Ở đây thay đi.” Người đàn ông vẫn cố chấp lặp lại, biểu tình vô (số) tội.


Được! Cô nhịn! Cũng chưa phải chưa từng bị nhìn!


Tuy nghĩ vậy, nhưng trong tận đáy lòng Dạ Cô Tinh vẫn không cởi mở như vậy, xoay người sang chỗ khác, cố tình đưa lưng về phía người đàn ông, hung tợn cảnh cáo: “Không được nhìn lén!”


Người đàn ông chẳng ừ hử gì cả, trực tiếp chọn che giấu.


Váy ngủ tuột xuống, cái lưng trắng nõn của người con gái bị nhìn không sót gì, An Tuyển Hoàng chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt, cho dù đã nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn lần sẽ không cảm thấy nhàm chán chút nào! Phong cảnh tuyệt sắc, có lẽ cũng chỉ thế này thôi!


Mặc xong, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ xoay người, ỉu xìu nói, “Được chưa?”


Bởi vì mang thai, ngực và bụng Dạ Cô Tinh đều lớn hơn trước một vòng, áo lót trắng vốn mặc rất vừa vặn bây giờ mặc trên người cô lại hơi căng chặt, phác hoạ dáng người tinh tế của người con gái, ngay cả chính Dạ Cô Tinh cũng nhận ra, tăng lên theo từng ngày từng tháng, khí chất trên người cô cũng dần thay đổi theo, sự lạnh lùng tàn khốc trong mắt không còn nữa, ngược lại có vẻ ấm áp nhè nhẹ như có như không, khắp người ngập tràn cảm giác hạnh phúc của người lần đầu làm mẹ.


Nếu ban đầu cô là một tòa núi băng không thể với tới, thì bây giờ cô như được ánh mặt trời sưởi ấm, thành một dòng suối băng chảy róc rách, sự cao ngạo đến rực rỡ từ trong xương cốt, nhưng giờ phút này lại học được vẻ dịu dàng mềm mại.


An Tuyển Hoàng nhìn cô thay đổi từng ngày, cảm nhận sự ràng buộc của huyết thống ngày càng rõ rệt, hai trái tim đều lạnh lẽo chậm rãi đến gần nhau, ôm lấy nhau cùng sưởi ấm, thời gian đã khắc người phụ nữ này vào xương cốt anh từng chút một, hòa vào máu anh, giờ phút này, gắn bó không rời, chẳng gì phá nổi!


Dạ Cô Tinh nhìn đôi mắt đang dần nóng lên của người đàn ông, thầm nghĩ không tốt, theo bản năng muốn trốn, lại bị người đàn ông nhanh tay nhanh mắt tóm vào lòng, hơi thở ấm mát phun ra nóng như lửa, tiếng thở dốc trầm đục phập phồng bên tai.


Ngay khi cô đang cảm thấy không ổn, đột nhiên lại thấy bất an lập tức, môi của người đàn ông chạm đến vành tai mẫn cảm của cô, sau đó, cả người cô như bị sét đánh ——


Anh nói, “Anh, yêu, em.”


Ba chữ, lại nói trịnh trọng đến như vậy, bên tai Dạ Cô Tinh ầm vang, đại não không kịp phản ứng, “Anh……”


An Tuyển Hoàng lại bế ngang cô lên, đặt xuống giường, chính anh cũng nằm xuống theo, tắt đèn, nhắm mắt, “Ngủ thôi.”


Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh lại là ngẩn ra, người đàn ông này …… thẹn thùng?!


……


Sáng sớm hôm sau, khi Dạ Cô Tinh thức giấc, phát hiện người đàn ông bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng.


Nhớ đến lời tỏ tình bất chợt của An Tuyển Hoàng tối hôm qua, khóe môi cô hơi nhếch lên, trong đôi mắt sáng trong ấy đong đầy ấm áp.


Đang định vén chăn lên, lại đột nhiên kinh ngạc, dưới chăn bông, cô đang chẳng mặc cái gì cả, tầm mắt xẹt qua quần áo vứt bừa bãi dưới mép giường, duỗi tay chạm vào một bãi ươn ướt bên cạnh, Dạ Cô Tinh thầm mắng trong lòng không biết bao nhiêu lần —— “Cầm thú”!


Cầm thú nói lời âu yếm thì không phải là cầm thú sao?!


Đáp án hiển nhiên là không!


Không có cầm thú nhất! Chỉ có cầm thú hơn!


Ăn bữa sáng xong, khi ra khỏi nhà, cô thuận tay cầm bộ đồng phục kia vứt vào thùng rác!


Chạy xe về phía bến tàu phía bắc, lô vũ khí này lô đầu tiên được hoàn thành sau khi xưởng chế tạo quân công của thành phố A đi vào hoạt động, do Dạ Thất tự mình phụ trách, dọc được đi về hướng bắc, bởi vì chọn cách vận chuyển bằng đường thủy, nên thời gian vận chuyển lâu hơn, mười ngày trước xuất phát, ngày hôm nay mới đến.


Cô còn cố ý chạy đến trung tâm nội thành lượn hai vòng, che giấu tai mắt, dừng lại ngoài vùng đường cao tốc, cảm giác bị theo dõi càng lúc càng mãnh liệt.


Mạnh mẽ giẫm chân ga, chiếc Lamborghini tuyệt hảo bỗng lao vút về phía trước, tốc độ chớp mắt đã đạt 120 mã lực, nếu không có thân xe và sàn xe khá nặng, Dạ Cô Tinh thậm chí còn nghi ngờ có phải cái xe này muốn bay lên hay không.


Trong một chiếc xe màu đen đang chạy băng băng ở phía xa, Chử Vưu nhíu mày, người phụ nữ này không muốn sống nữa à?!


Khúc cua gấp như vậy, thế mà dám nhấn ga bậy bạ! Chẳng lẽ cô ta phát hiện mình rồi?


Chắc là không đâu nhỉ…… Anh ta đã giữ khoảng cách xa như vậy, theo lý mà nói, sẽ không bị phát hiện……


Nhanh chóng tăng tốc, tiếp tục theo sau, nhưng sau khi qua khỏi khúc cua gấp, đâu còn bóng dáng của chiếc xe đó nữa?!


Âm thầm kinh ngạc, anh ta lập tức xuống xe kiểm tra, mới nhận ra mình thật sự bị…… cắt đuôi rồi?!


“Shit!” Đá một cái lên cửa xe, Chử Vưu thấp giọng chửi thành tiếng!


Châm một điếu thuốc lá, rít sâu mấy hơi, nỗi phiền muộn không rõ trong lòng bị anh ta cưỡng chế đè xuống, lúc này, điện thoại lại vang lên.


“A lô——”


Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, mơ hồ tản ra khí thế và uy áp của kẻ bề trên, “Aaron, khi nào thì con về nước?”


Mi mắt Chử Vưu hơi hạ xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Cha.”


“Trả lời câu hỏi của cha.” Câu nói rất mang tính chất uy hiếp.


Khẽ cắn môi, lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã là một mảnh lạnh băng, Chử Vưu trầm giọng mở miệng, “Ngày về, còn chưa định.”


“Ha ha ha……” Người bên kia đầu dây cười to, rồi sau đó đột nhiên trầm xuống, “Thật đúng là con trai ngoan của cha!”


Nói xong, cuộc trò chuyện kết thúc!


“Mẹ nó!” Chử Vưu ném điện thoại xuống đất như để trút giận, bây giờ trong Chiến Phủ đã loạn cào cào hết cả lên rồi, anh ta, Chử Hình, Chử Thương, đều làm theo ý mình, lão già kia lại ngồi yên xem hổ đấu, mặc cho ba đứa con trai tàn sát lẫn nhau, ngồi yên không quan tâm đến! Trong trận chiến tranh quyền đoạt vị này, kẻ có thể sống đến cuối mới có thể thuận lợi tiếp nhận Chiến Phủ, trở thành chủ nhân Chiến Phủ đời tiếp theo!


Thật tàn nhẫn! Thật ác độc! Cho dù đối xử với con trai ruột, lão ta vẫn ra tay tàn độc như vậy.


Vốn dĩ sau khi anh ta định đến New York để bàn điều kiện với An Tuyển Hoàng xong sẽ về Nga, nhưng trên đường về lại nhận được một vụ làm ăn ở Lào, số lượng giao dịch khổng lồ, đối phương yêu cầu anh ta phải đến gặp mặt, nên bây giờ mới phải tạm thay đổi hành trình đến Lào, cảm thấy đi máy bay riêng từ Lào đến Trung Quốc cùng lắm chỉ mất ba tiếng, anh ta cũng cảm thấy khá hứng thú đối với người có thể khiến An Tuyển Hoàng động lòng, nên bây giờ mới tạm dừng chân lại đây.


Chỉ là, sau khi gặp người phụ nữ trong biệt thự của An Tuyển Hoàng, thời gian anh ta dừng lại đã vượt quá xa dự tính, không ngờ ông ta lại tự mình gọi điện thoại thúc giục!


Nhưng dù vậy, anh ta cũng không thể đi!


Đang trong tình huống không biết rõ chuyện đôi bông tai đỏ kia là như thế nào, anh ta không cam lòng!


Ánh mắt nhìn phía nơi xa, một tia hoang mang hiện lên trong đôi mắt lưu ly của người đàn ông, giống như một đứa trẻ lạc đường, phiêu bạt không nơi nương tựa, cô đơn lẻ bóng.


Trong chớp mắt, trên người anh ta tản ra cảm giác bi thương nồng nặc, tựa hoài niệm, tựa truy điệu, tựa lưu luyến……


Bao nhiêu năm rồi?


Mười năm, suốt mười năm rồi……


Nhất Nhất, là em sao?


……


Cắt được cái đuôi theo sau, khi Dạ Cô Tinh đến bến tàu phía bắc thành phố, ba người Tôn Nghị, Vũ Cường, La Đào sớm đã mang theo đàn em, dàn trận sẵn sàng đón quân địch, rất nghiêm túc.


Tất cả đề cao cảnh giác, luân phiên tuần tra, nếu lô hàng này xảy ra chuyện không may, tất cả mọi người đều đi tong!


Bọn họ không được phép thiếu cảnh giác!


Dạ Cô Tinh đi về phía ba người họ, ánh mắt nhìn sương mù dày đặc trên sông.


“Cậu Dạ.” Trong trường hợp công khai, vì muốn không bại lộ thân phận của cô, ba người đều gọi cô là “cậu Dạ.”


Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, hạ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”


“Tạm thời không có động tĩnh gì.”


Dạ Cô Tinh giơ tay nhìn đồng hồ, “Còn mười lăm phút nữa.”


Từng giây từng phút trôi đi, sắc mặt Dạ Cô Tinh cũng dần ngưng trọng, còn một phút nữa, nếu Dạ Thất vẫn chưa đến, cô sẽ lập tức hạ lệnh rút lui!


“Đến rồi!” Tiếng hô mừng rỡ của Vũ Cường vang lên, mang theo hưng phấn nói không thành lời!


Chị Dạ nói, lô vũ khí này đặc biệt cung cấp cho Hoành Dạ! Nói cách khác, giao cho bọn họ toàn quyền xử lý!


Con thuyền dần cập bến, một cảm giác bất thường cũng dâng lên, sương mù trên sông che hơn nửa thân thuyền, vốn không thể thấy người trên mũi thuyền.


Ánh mắt Dạ Cô Tinh chợt lãnh, nhanh chóng hạ lệnh, “Rút lui.”


Vũ Cường sửng sốt, “cậu, cậu Dạ, đây rõ ràng sắp……”


Tôn Nghị, La Đào lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng ra lệnh cho những người phía sau—— “Nhanh chóng rút lui!”


Dạ Cô Tinh sẽ không vô duyên vô cớ hạ lệnh như vậy, chắc chắn là có biến, hơn nữa vô cùng khẩn cấp!


“Anh Tôn, anh mang mười lăm người rút lui về đường cao tốc ở thành tây; Đào, anh đưa người đi về hướng đông; Cường và tôi một nhóm, những người còn lại cùng nhau đuổi theo!”


Sau khi Dạ Cô Tinh ra lệnh, ba người phân công nhau lái xe đi, đáy mắt Dạ Cô Tinh chợt lóe qua lo lắng, mấy người Dạ Thất ……


“Chị Dạ, thuyền sắp cập bến rồi! Đi mau!” Vũ Cường nhắc nhở.


Khẽ cắn môi, Dạ Cô Tinh nhanh chóng lên xe, Vũ Cường ngồi vào ghế lái, “Chị Dạ, chúng ta đi hướng nào?”


“Trung tâm thành phố.”


Đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng Vũ Cường vẫn không hỏi, anh ta biết giờ này khắc này, trừ bỏ phục tùng, trừ bỏ tín nhiệm, anh ta không còn đường có thể đi!


Xe mới đi được một quãng, phía sau đã vang lên một trận súng, Vũ Cường kinh hãi túa mồ hôi lạnh, quả nhiên có bẫy!


Nếu không có Dạ Cô Tinh kịp thời phát hiện, hậu quả lúc này ……


Anh ta không dám nghĩ nhiều!


“Chị Dạ, làm sao bây giờ? Bọn chúng đuổi theo!”


Dạ Cô Tinh xoay người nhìn phía sau, quả nhiên, một chiếc xe đang đuổi theo, nhưng cũng chỉ có một chiếc, đó là lí do cô bảo mọi người tách nhau ra mà đi!


Chỉ có phân tán hỏa lực, mới có thể đánh bại từng chút một!


“Đưa súng cho tôi!” Dạ Cô Tinh cắn răng.


“Chị Dạ, cô không thể……” Sắc mặt Vũ Cường tái mét! Cô ấy còn đang mang thai cậu chủ nhỏ, sao có thể……


Mắt Dạ Cô Tinh trợn trắng, anh ta cho rằng cô sẽ ngu ngốc xông lên sống mái với người ta à?


“Nhanh lên! Đừng nói nhiều! Tôi có cân nhắc, sẽ không có vấn đề gì!” Trong lúc nói chuyện, Dạ Cô Tinh cũng đang nhanh chóng tính toán khoảng cách giữa hai xe.


Vũ Cường cắn răng, đành đưa cho cô súng lục mình mang theo bên người, Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, giọng căm hận nói: “Tôi muốn cây súng ngắm ở ghế phụ!”


Cô cũng mang súng ngắn trên người, là cây súng màu bạc do Tề Dục tặng, nhưng tầm bắn quá ngắn, nếu muốn xạ kích cự ly xa, vẫn là ngắm bắn súng trường tốt hơn!


Một cây súng ngắm Barrett XM—109 bọc thép được đưa đến tay Dạ Cô Tinh, chỉ thấy khí thế quanh thân cô đột nhiên biến đổi, mở cửa sổ xe bên phải, cố định súng ống, lên đạn, nhắm chuẩn!


Phịch ——


“Trúng, trúng rồi?!”


Vũ Cường nhìn kính chiếu hậu, chiếc xe phía sau chạy rất nhanh, bánh trước bên phải đột nhiên bị bắn thủng, trọng tâm chếch đi, cả thân xe thẳng tắp đâm vào cây đại thụ bên đường, khói trắng tỏa ra nghi ngút.


Lại lau mắt mà nhìn Dạ Cô Tinh thêm lần nữa! Cự ly ngắm bắn xa như vậy, bánh xe chuyển động cực nhanh……


Thuật bắn súng này! Trâu bò quá đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom