Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 21+22
Chương 21: Sự chuyển động tuyệt vời của sinh mệnh.
Khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, trời vẫn còn tối, An Tuyển Hoàng vẫn chưa trở về, Nguyệt Vô Tình và những người khác cũng không có ở đó, thím Vinh thì còn đang bận làm bữa tối.
“Cô chủ, cô đã về.” Thím Vinh đứng trong phòng bếp mỉm cười chào cô.
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu, cởi áo khoác, đi tới sô pha ngồi xuống, vừa quay đầu lại, khóe môi hiện lên một đường cong kỳ lạ, mang theo vẻ lạnh lùng cùng uy nghiêm: “Thím Vinh, thím cũng coi như là người làm lâu năm trong nhà họ An đúng không?” Dạ Cô Tinh cầm lên một tờ tạp chí, nhàn nhạt lật xem, nhân tiện hỏi.
Thím Vinh cười hiền hậu, trong mắt hiện lên một tia tự hào, “Cũng không phải là lâu năm gì, nhưng tính kỹ thì cũng đã gần mười năm rồi…”
Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Vậy thím có nhìn thấy bà An bao giờ chưa?”
An Tuyển Hoàng vẫn chưa kết hôn, vậy từ “bà An” này chắc là đang ám chỉ Kỷ Tình.
Ánh mắt thím Vinh lóe lên môt tia sáng, nở nụ cười, nói: “Bà chủ của nhà họ An là người có thân phận vô cùng cao quý! Phận người ăn kẻ ở như tôi làm sao có thể gặp mặt được chứ? Cô chủ chê cười rồi….”
Dạ Cô Tinh gật đầu, nụ cười vẫn không đổi, “Nếu có cơ hội gặp được bà ấy, nhớ giúp tôi chào hỏi một tiếng.”
Sau đó, không cần biết thím Vinh có phản ứng gì, cô đặt tờ tạp chí trên tay xuống, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Thím Vinh khẽ giật mình trong lòng, luôn cảm thấy trong lời nói của Dạ Cô Tinh hình như có ẩn ý gì đó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, cảm thấy cũng chỉ là nghi hoặc, nhưng luôn có một cảm giác rất kỳ quái, lẽ nào cô đã phát hiện ra được chuyện gì rồi sao?!
Không… không thể… Nếu thật sự phát hiện ra, cô ấy nhất định sẽ không bình tĩnh như bây giờ, trước tiên là sẽ không buông tha cho mình…
Nhưng biểu hiện không bình thường của Dạ Cô Tinh hôm nay, cũng như những những câu hỏi có vẻ như hờ hững của cô đều khiến cho bà ta có chút nghi ngờ. Để an toàn, bà ta phải báo cáo chuyện này với bà chủ để xin ý kiến tiếp theo nên làm gì…
Bà ta đảo mắt bốn phía, rồi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nhanh chóng trở về phòng của mình. Thím Vinh lại cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới khóa chặt cửa phòng lại, lấy điện thoại di động giấu trong đôi giày vải ở dưới giường ra, bấm một dãy số.
“Bà chủ, tôi là Vinh đây.”
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói uy nghiêm của người phụ nữ truyền đến, mang theo một loại uy áp, “Tình hình thế nào rồi?”
“Tối qua tôi đã bỏ thuốc vào trong sữa đem đến cho cô ấy rồi, liều lượng không lớn.”
“Tốt lắm. Nhất định không được hấp tấp, tốt nhất là để đến lúc đủ tháng lại sinh ra thai chết lưu, ai cũng vui vẻ! Hahaha… “
Trong ánh mắt thím Vinh lướt qua một tia không nỡ, “Bà chủ, tôi…”
“Vinh này, cô giúp tôi làm việc cũng đã được mười năm rồi nhỉ, công lao của cô tôi đều ghi nhớ trong lòng. Đây là chuyện cuối cùng tôi cần cô giúp, chỉ cần người phụ nữ đó cho sinh ra cái thai chết lưu, tôi sẽ để cho cô được tự do. Còn con gái của cô, tôi sẽ tìm một người tốt cho nó…” Ngừng một giây bà ta lại nói: “Nhưng, nếu cô dám phản bội tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn không nể tình chủ tớ nhiều năm qua! ”
Thím Vinh sửng sốt, tia yếu lòng vừa lướt qua trong ánh mắt cũng biến mất sạch sẽ, “Bà chủ cứ yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào rồi. ”
Ngoài cửa, Dạ Cô Tinh chậm rãi cong cong khóe môi. Sâu trong ánh mắt đã lóe lên một tia lạnh lùng.
Kỷ Tình.
Bất cứ ai dám động vào con của cô, đều phải chết!
Cứ từ từ, cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!
Nghĩ đến lời nói của Tiền Kỳ Bân lúc chiều, Dạ Cô Tinh nhất thời sợ hãi.
“Xạ hương, aconite, quế chi, đây là những thứ cực lạnh có thể làm động thai… Cũng may liều lượng không lớn, cũng chưa có ảnh hưởng đáng kể đến thai nhi. Sau này, tuyệt đối không được đụng vào nó nữa!”
Một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ hoàn toàn dựa theo công thức dinh dưỡng do bác sĩ điều chỉnh. Có thể nói, đó là liệu trình bắt buộc trước khi đi ngủ của Dạ Cô Tinh, mà sữa tối hôm qua rõ ràng thơm tới mức có chút ngán, nên cô mới uống hai hớp rồi không đụng tới nữa, sợ thím Vinh nghĩ nhiều nên mới đổ nốt phần còn lại vào bồn cầu.
Nếu hôm nay không phải nhờ có ông Tiền bắt mạch giúp, thì đứa bé…
Cũng phải trách cô đã quá bất cẩn, khi để cho những kẻ có dã tâm trong nhà họ An có cơ hội lợi dụng. Từ giờ trở đi, cô sẽ không để mình lại rơi vào tình thế bị động như vậy nữa, và cũng sẽ không để cho hai bảo bối của mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa!
Kỷ Tình đúng không? Trước đây Dạ Cô Tinh nghĩ bà ta là mẹ của An Tuyển Hoàng, cho nên mới đối xử nhã nhặn và tử tế, nhưng sau sự việc lần này, giữa cô và bà ta nhất định sẽ đấu đến khi người chết kẻ sống! Không đội trời chung!
Buổi tối, cô nói với An Tuyển Hoàng về sự việc lần này.
Phản ứng đầu tiên của anh là trực tiếp rút súng ra, vẻ mặt tức giận thậm chí khiến Minh Chiêu và những người khác có chút hoảng sợ.
“Những người dám làm hại đến em, đều phải chết!”
“Bao gồm cả mẹ của anh?”
“Không có ai là ngoại lệ.” Gương mặt của người đàn ông lạnh như băng.
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, vợ và mẹ phải chọn một trong hai. Đây là vấn đề nan giải của hầu hết đàn ông trên đời này, nhưng dường như nó lại trở nên đơn giản và dễ dàng đối với An Tuyển Hoàng.
Kéo người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ, Dạ Cô Tinh nép vào vòng tay ấm áp của anh, “Chuyện này để cho em xử lý, có được không?”
Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng không nói gì. Dạ Cô Tinh thở dài, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, sự lạnh lẽo trên mặt dường như dịu đi đôi chút, anh chỉ nghe thấy cô từ từ mở miệng, trong mắt cô hiện lên sự kiên định, “Đây là cuộc chiến giữa những người phụ nữ với nhau, đàn ông, không nên dính líu vào.”
An Tuyển Hoàng có chút sửng sốt.
Dạ Cô Tinh mỉm cười ngọt ngào, đôi môi mềm mại mang theo sự ấm áp, cô ghé sát vào tai người đàn ông, dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình trêu chọc bộ phận nhạy cảm sau tai anh, thở nhẹ nói: “Anh có sợ sau này em sẽ khiến nội bộ nhà họ An xào xáo không yên không?”
Người đàn ông toàn thân có chút chấn động, đôi mắt đen láy bừng bừng ánh sáng, đầu nghiêng sang một bên, chính xác bắt lấy đôi môi mọng nước ngọt ngào của cô, đảo qua xoay lại, lưu luyến, mút vào, một tiếng thở dài nhẹ thoát ra từ nơi giao nhau giữa hai bờ môi.
Anh nói: “Chỉ cần em vui là được…”
Trong đáy mắt cô hiện lên một tia tinh nghịch, sau đó nhắm mắt lại, chuyên tâm đắm chìm vào sự triền miên này…
Cô không có ý định đối phó với thím Vinh, hiện tại, Kỷ Tình bên đó đã biết được tin cô đang có thai, nếu bây giờ đối phó với thím Vinh thì vẫn sẽ có kẻ khác thay vào. Khó mà đề phòng cho được, tại sao lại không để một kẻ mà mình đã biết rõ ở bên cạnh, trước tiên phải giữ chặt đối phương, sau đó diệt trừ dứt khoát một lần!
“Chào buổi sáng, cô chủ.”
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh mím nhẹ, nhìn không ra chút khác biệt, cô khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Thím Vinh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô bước đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như bà ta đã suy nghĩ quá nhiều….
Cô lái xe đến thẳng khách sạn nơi cha con Tiền Kỳ Bân đang ở. Vốn dĩ cô không định gặp lại Tề Dục một mình, nhưng nói cho cùng, cô nợ Tiền Kỳ Bân một ân tình, vì vậy cô chấp nhận thử một lần.
Hôm qua Tiền Kỳ Bân gặp cô một mình, thực tế là vì chuyện của Tề Dục, còn bắt mạch chỉ trùng hợp mà thôi.
Tiền Kỳ Bân xuất thân từ nhà họ Tiền chuyên về quân hỏa, gia tộc này đều là những nhà vật lý và hóa học, có nhiều đóng góp to lớn trong việc nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Trung Quốc. Tiền Kỳ Bân không chỉ tinh thông về phương diện này, mà còn có hiểu biết sâu rộng về Trung y, không thể coi thường.
Có thể nói, Tề Dục là do một tay ông ta cứu từ tay thần chết trở về!
Trong nhiều năm, ông ta luôn giúp Tề Dục điều dưỡng thân thể, hơn nữa trước nay chưa từng từ bỏ việc tìm cách chữa lành đôi chân cho Tề Dục.
Ba năm trước, ông ta bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật châm cứu của Trung y, sáu tháng trước đã thành công, ông ta vốn muốn nhanh chóng bắt tay vào chữa trị cho con trai mình, nhưng lại không ngờ, Tề Dục chỉ nhẹ giọng viết ra một câu “Không cần.” Nên ông ta cũng chỉ đành bất lực, không biết làm thế nào.
Đứa con trai này của ông cũng rất kiên định, một khi đã quyết định điều gì, thì sẽ không bao giờ dao động!
Cho đến khi Dạ Cô Tinh xuất hiện, ông ta rõ ràng đã nhận thấy những thay đổi ở con trai mình, thằng bé ngày càng thích ra ngoài hơn, có khi ngồi trên bãi cỏ cả ngày, chân mày trầm xuống rất khó để người khác biết được đang nghĩ gì.
Tiền Kỳ Bân phát hiện, mấy hôm trước con trai ông còn cố gắng đứng dậy khỏi chiếc xe lăn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn đành bất lực.
Ông ta lập tức đề nghị con trai mình mau chóng chữa trị đôi chân, ông ta cứ nghĩ lần này Tề Dục nhất định sẽ đồng ý, nhưng câu trả lời cuối cùng lại là- “Không cần.”
Nhìn thấy con trai mình ngày ngày trầm mặc, lúc nào cũng thẫn thờ. Tiền Kỳ bân rất đau lòng, nếu như không phải rơi vào tình thế tuyệt vọng, ông ta cũng sẽ không mở miệng cầu xin Dạ Cô Tinh giúp đỡ.
Cốc cốc cốc —
“Vào đi.” Giọng nói bình tĩnh và không chút dao động của người đàn ông vang lên, vô dục cô cầu, không buồn không vui, giống như một vị thần ngự trị trên chín tầng mây.
Dạ Cô Tinh mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ trước mặt, tư thế cao cao tại thượng, đủ để có thể nhìn thấy toàn cảnh thủ đô.
Từ khi cô bước vào cửa, ánh mắt của Tề Dục chỉ dán chặt vào người cô, ánh mắt trong sáng không chút gợn màu, nhưng khó có thể che giấu được tia ánh trong đó, như thể ngọn đèn duy nhất cháy trong đêm đen là kim chỉ nam của sinh mệnh, và là ánh sáng của đức phật.
“Em đến rồi…”
Dạ Cô Tinh cười nhìn lại, vừa chớp mắt đã chìm vào trong đôi mắt lãnh đạm ấy, thở dài một tiếng, “Tề Dục, anh…”
“Em có biết tại sao thượng đế ban cho màn đêm bóng tối, nhưng lại tô điểm thêm các vì sao không?’
Dạ Cô Tinh biết anh ta không cần câu trả lời cả cô.
“Bởi vì màn đêm quá dài và cô đơn, chỉ có sự đồng hành của những ngôi sao, mới có thể khiến nó cam tâm tình nguyện tuân theo sự sắp đặt không công bằng của thượng đế. Nhiều lúc, tôi tự hỏi tại sao thượng đế lại ban cho người bình thường một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc, nhưng tại sao lại keo kiệt với tôi đến như vậy. Có điều sau khi gặp được em, tôi đã hiểu rồi.”
Dạ Cô Tinh sững sờ.
Tề Dục nói tiếp, trong đôi mắt không chút vui buồn nhuốm một tia tự ti, “Bởi vì em chính là vì sao mà thượng đế ban tặng cho tôi, mà tôi lại cam tâm tình nguyện đón nhận mọi sắp đặt không bình đẳng của thượng đế! Tôi là màn đêm, mà em lại sáng ngời đến vậy. Ngoại trừ ngước nhìn, tôi, không còn lựa chọn nào khác…
Người đàn ông rũ mắt xuống, lông mi dày chuyển động, hai tay ôm hai bên xe lăn không ngừng run rẩy. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy hận như vậy, hận thân thể tàn tạ này của mình, hận đôi chân tàn phế của mình, từ lúc sinh ra đời, anh ta đã không có tư cách để có được một ngôi sao cho riêng mình, chỉ có thể ngắm nhìn, lặng lẽ ngắm nhìn mà thôi….
Một nỗi buồn da diết bủa vây người đàn ông ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn, dây dưa chằng chịt, không thể tháo gỡ, không thể thoát ra.
Thần đã thành quỷ, rơi xuống địa ngục, rơi vào bể khổ, khó mà siêu độ.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị bóp chặt một cách mãnh liệt, nặng nề đến mức thở không ra hơi, cô không biết rằng nỗi ám ảnh của Tề Dục lại sâu đậm đến mức như vậy, nghiêm trọng để nỗi ngay cả cô cũng không thể chịu được.
Có lẽ ngay từ đầu, cô không nên vì lòng hiếu kỳ tiếp cận Tề Dục, sau khi làm mặt nước lay động, cô lại ích kỷ rời đi. Dù thế nào đi nữa, sau cùng, cô đã làm tổn thương trái tim của một người, phụ một tấm chân tình.
Rũ mắt xuống, lông mày Dạ Cô Tinh nhíu chặt, lại ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên vẻ trong sáng, “Tề Dục, màn đêm cũng không chỉ có một ngôi sao, chỉ cần anh muốn, anh nhất định có thể tìm được một ngôi sao thuộc về mình.” Nói xong, cô vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình, cô chậm rãi mỉm cười, trong khoảnh khăc đó, đôi lông mày sắc nét cũng được nhuộm màu ấm áp, tình mẫu tử tràn ngập trong ánh mắt của cô” “Và tôi, cũng đã có nơi để thuộc về rồi.”
Trong đáy mắt có một tia mờ mịt, giống như ngọn đuốc đột ngột vụt tắt, chỉ còn lại ngọn lửa thoi thóp cháy ở đầu lưỡi.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn… ngoài tầm với…
Lúc này, một bàn tay trắng nõn mềm mại phủ lên bàn tay anh ta, Tề Dục toàn thân chấn động, nhìn bàn tay của mình đang chậm rãi chạm vào bụng dưới hơi nhô lên của cô.
Tề Dục đột nhiên cứng đờ, cả Dạ Cô Tinh cũng sửng sốt, hóa ra là…thai động?!
Tiểu bảo bối cử động rồi?!
Sự vui mừng tràn ngập trong mắt cô, Dạ Cô Tinh suýt nữa rơi lệ, huyết mạch đang chảy, mẫu tử tình thâm, lần đầu tiên cô có cảm giác như thế này!
“Đây, đây là…” Tề Dục mở to mắt, như thể không thể tin được những gì mình vừa cảm nhận thấy, “Đang, đang động, nó đang động…”
Dạ Cô Tinh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, khoảnh khắc cô cảm nhận được sinh mệnh đang động đậy trong bụng mình, cô đột nhiên như được khai sáng!
Dứt khoát nhìn vào đôi mắt trong veo vô cầu của Tề Dục, cô không còn né tránh nữa, khóe môi cong lên mang theo vẻ nhẹ nhõm, “Tề Dục, anh có cảm nhận được không? Đây là một sinh mệnh. Lúc đó, anh cũng như thế này, cất tiếng khóc chào đời. Anh có một người mẹ dũng cảm, còn có một người cha tốt bụng hết mực yêu thương anh. Dù thượng đế đã sắp đặt cho anh những đau khổ mất mát, nhưng hãy tin rằng những gì anh có được, cũng không thua kém những thứ anh mất đi!”
Tề Dục như bị sét đánh ngang tai, bàn tay đặt trên bụng của cô cũng khẽ run lên, “Cho nên, anh không phải là màn đêm, thượng đế đối xử với tất cả mọi người đều rất công bằng, được mất thay thế, nhân quả luân hồi, anh tuyệt đối không phải là người bị đối xử bất công!”
Trong người Tề Dục, Dạ Cô Tinh có thể nhìn thấy một linh hồn đơn độc. Sự bất công của thượng đế, anh ta buộc phải chấp nhận, nhưng linh hồn lại đang đấu tranh tuyệt vọng, không muốn nhượng bộ và không thể nhượng bộ!
Anh ta cũng không phải là người vô dục vô cầu, mà có muốn cũng không thể có được – nên đành phải chấp nhận số mệnh!
“Tề Dục, thử một chút đi, cho bản thân một cơ hội, cũng là cho người cha yêu thương của anh một cơ hôi, cố gắng vực dậy lần nữa. Anh xem, bé con cũng đang khích lệ anh đấy.”
“Còn em thì sao?” Như một đứa trẻ bướng bỉnh, sự yếu đuối thoáng qua trong ánh mắt Tề Dục, đây mới con người thật nhất của anh ta, làm phai nhạt đi vẻ ngoài thuần khiết vô dục vô tình, bướng bỉnh mà ngây thơ, lương thiện mà cứng rắn.
Dạ Cô Tinh từ tốn mỉm cười, đôi lông mày trong veo như núi xa sau cơn mưa, chưa bao giờ lại tươi tắn như vậy, “Mong rằng anh cũng có thể đứng lên được!”
Một người đàn ông như vậy, không nên mãi mãi phải ngồi trên chiếc xe lăn, anh ta nên có một tương lai tương sáng, đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Dạ Cô Tinh đã từng nghĩ rằng, không cho anh ta hy vọng chính là cách tốt nhất để kết thúc mọi chuyện, nhưng cuối cùng, cô đã đánh giá thấp sự cứng đầu và bướng bỉnh của người đàn ông này, nếu đã như vậy, tại sao cô phải keo kiệt? Đối với Tề Dục lúc này mà nói, một hy vọng nhỏ nhoi cũng có thể là cọng rơm cứu mạng duy nhất để anh ta có thể nắm lấy!
Thời gian có thể làm phai nhòa đi mọi thứ, cô tin rằng khi Tề Dục dần mở lòng với thế giới, anh ta sẽ phát hiện ra được nhiều phong cảnh đẹp đẽ, tìm được người tốt hơn thuộc về mình…
Sau khi ra khỏi khách sạn, Dạ Cô Tinh chợt thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đột nhiên vui vẻ, đặt một tay xuống bụng, cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, toàn thân lan tràn một cảm giác ấm áp.
Kéo cửa xe ngồi ngay ngắn vào, cô đi thẳng đến chi nhánh của Chanel ở thủ đô, cô muốn xem xem Chanel rốt cuộc là muốn làm gì!
Chương 22: Sự quyến rũ của đồ nam, vưu vật Dạ Nhị.
Chanel xứng danh là thương hiệu thời trang danh tiếng nhất thế giới, ngay cả chi nhánh mà cũng được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Ngay khi bước vào cửa, biểu tượng chữ C kép khổng lồ đập ngay vào mắt, ánh sáng dịu dàng và lộng lẫy của những chiếc đèn pha lê phản chiếu vào đó, thể hiện ý tưởng thiết kế thanh lịch, đơn giản mà tinh tế.
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng và lịch sự mỉm cười chào cô, “Xin chào quý khách, tôi có thể giúp được gì không ạ?”
Dạ Cô Tinh đưa ra thư mời thử vai trên tay, nhân viên lễ tân nhìn thấy thì sắc mặt đột ngột trở nên trịnh trọng hẳn, rồi đích thân dẫn cô đến cửa một phòng họp, sau đó rời đi.
Khoảnh khắc mở cánh cửa phòng họp ra, Dạ Cô Tinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, những cũng không khỏi thầm kinh ngạc trước cảnh tượng tráng lệ trước mặt, quốc sắc thiên hương, đúng là cuộc gặp gỡ của các minh tinh.
Người ta nói, thứ không thể thiếu trong làng giải trí là phụ nữ đẹp, giờ nhìn lại mới thấy rất đúng. Người mẫu nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh hạng nhất, nữ hoàng phòng vé, đều hội tụ tạ đây. Mỗi người đều có một vẻ đẹp và nét riêng quyến rũ riêng. Đều là nữ thần cao cấp, ngoại hình của họ đã không còn thứ gì sánh bằng, ai cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn so sánh gì nữa chứ?
Cho nên, thứ cần so, chính là khí chất, sự thanh lịch, và dựa vào tài năng!
Ngay lập tức, đẳng cấp lại tăng lên môt bậc, so với những buổi thử vai khác, không ngoa khi nói rằng nó giống như sự cách biệt giữa mây và bùn!
Đám đông cũng không phản ứng nhiều trước sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh, bọn họ chỉ liếc qua một cái, vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng mỗi người nghĩ gì thì lại không ai biết được.
Dạ Cô Tinh từ tốn mỉm cười, sự hứng thú trong đáy mắt lại nâng lên một chút. Theo lý mà nói, bất kỳ người nào có mặt ở đây đều có khả năng hơn cô. Không phải Dạ Cô Tinh kém cỏi hơn bọn họ về ngoại hình hay khí chất, mà là bất cứ người nào ở đây đều đã có danh tiếng và địa vị nhất định trong làng giải trí hơn cô.
Mặc dù “Bầu trời thành phố” đã đạt thành tích phòng vé ấn tượng, nhưng với tư cách là một tân binh vừa ra mắt với tác phẩm đầu tiên, Dạ Cô Tinh cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng Chanel sẽ mời cô.
Nhưng khi Huy Nguyệt gọi điện thoại lại để từ chối, cô cũng đang ở bên cạnh nghe thấy thái độ của đối phương, rõ ràng là sợ cô từ chối nên đã liên tục thỏa hiệp và nhượng bộ, thậm chí còn đưa ra những điều khoản tốt hơn để cố gắng thu hút cô.
Đây mới là mục đích thực sự mà Dạ Cô Tinh đến đây hôm nay!
Không lâu sau, người đàn ông mặc bộ đồ sọc xanh đen bước vào phòng họp, anh ta gật đầu chào những người đẹp, thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách, bề ngoài không quá đẹp trai nhưng cũng xem là có một thân hình khá được.
“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian tham gia buổi tuyển chọn người đại diện của Chanel tại Châu Á. Thay mặt công ty, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành và sự chào đón nồng nhiệt nhất tới các vị.”
Tất cả các người đẹp bên dưới đều khẽ gật đầu, cười không lộ răng, thể hiện phong thái của người nổi tiếng.
“Tôi tin rằng chắc mọi người sẽ có những nghi ngờ như này, tại sao Chanel luôn yêu thích các gương mặt châu Âu, năm nay lại để mắt đến các gương mặt Châu Á?”
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe, quả thực đây là điểm khiến bọn họ vô cùng khó hiểu, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng không ngoại lệ.
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông từ từ cất lên, giống như một bản hòa tấu dưới trăng, không vội vã, êm dịu và nhẹ nhàng, “Tôi tin rằng mọi người đều biết rằng hoa trà là quốc hoa của Vương quốc Chanel. Nó thanh tú, tinh tế, thuần khiết, hoàn mỹ và vô cùng thanh lịch nhưng lại không có sự phô trương, khiến bà Chanel yêu đến trọn đời, nó cũng cô đọng những kỳ vọng về vẻ đẹp, sự quyến rũ và giản dị. Lúc qua đời, bà Chanel đã để lại một chiếc vòng cổ hình hoa trà, có tên là Trà Liễm, năm nay nhân kỷ niệm 50 năm ngày mất của bà Chanel, công ty quyết định tung ra chiếc vòng cổ này để tri ân bà Chanel vĩ đại.”
“Chỉ đáng tiếc, gương mặt của phụ nữ châu Âu xinh đẹp sắc xảo, nhưng linh hồn lại không đủ, cho nên công ty chúng tôi đã quyết định chọn gương mặt đại diện trong ba quốc gia Trung Quốc, Nhật và Hàn. Các buổi thử vai sẽ được tiến hành cùng lúc, cuối cùng lựa chọn ra người đại diện của khu vực Châu Á. Mọi người có mặt hôm nay đều có cơ hội trở thành con cưng của Vương quốc Chanel. Chúc may mắn!”
Trái tim của các mỹ nữ nhất định không thể kiềm chế nổi. Ba quốc gia Trung Quốc, Nhật và Hàn cùng lúc dự thi, một khi bọn họ nổi bật, đồng nghĩa với việc lấn át người đẹp của hai quốc gia còn lại, tin rằng tin tức này sẽ là tiêu đề trang nhất của các tờ báo và tạp chí ngày mai!
Không chỉ vậy, người đại diện cả Châu Á, đây là cơ hội tốt để vươn ra quốc tế! Nhiều ngôi sao trong nước có thể cả đời cũng không có được cơ hội tốt như vậy!
Chẳng trách nó đã thu hút rất nhiều nhân vật cấp nữ thần trong làng giải trí cùng tham gia!
“Tiếp theo, phần đánh giá của chúng tôi sắp bắt đầu. Xin hãy nghe rõ nội quy.” Ngừng một lúc, để mọi người xung quanh ổn định lại rồi tiếp tục nói: “Người đại diện của Chanel không chỉ cần điều kiện ngoại hình xuất sắc, mà sự thời thượng trong nội hàm cũng là một yếu tố hết sức quan trọng, bởi vì điều này phản ánh xúc giác nhạy bén và khí chất độc đáo của một người phụ nữ, thứ mà không thể dùng vẻ bề ngoài để bù đắp được… ”
Khi nói điều này, Dạ Cô Tinh nhận thấy rõ ràng ánh mắt người đó lướt qua mình, anh ta hơi ngước lên khẽ nhướng mày, cô nhìn xuống trang phục của mình, bất lực nhún vai, áo khoác len dài màu đen mỏng tang, quần âu, giày bệt, không trang điểm, tóc để xõa tự do. Sự ấm áp là tiêu chí đứng đầu, sau đó mới tính đến chuyện xinh đẹp. Cách ăn mặc của cô quả thật rất kỳ cục giữa dàn mỹ nhân tham dự.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, mấy kiểu thời trang phang thời tiết thế này, xin lỗi, cô không thể làm được!
Dạ Cô Tinh không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, cô tự do, không gò bó, không bao giờ gượng ép bản thân mình vì ánh mắt của người khác. Diệp Tử ở kiếp trước đã có thể đối mặt với sự chế nhạo và châm biếm mà không hề chớp mắt. Càng huống hồ là Dạ Cô Tinh sau khi được trọng sinh cơ chứ?
Không ai hiểu rõ định nghĩa của hai từ “tự do” hơn cô, và cũng không ai có thể ngăn cản cô theo đuổi nó!
Vì vậy, vẻ tự cao tự đại của người đàn ông, chỉ nhận được sự dè bỉu của cô.
Hạo Giới rõ ràng là đang rất tức giận, vì anh ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ ăn mặc tùy hứng như thế này cả…!
Thực sự không biết tại sao Two lại chọn một người phụ nữ khủng khiếp như vậy, thậm chí còn dặn dò phải nhất định đưa cô ta đến buổi thử vai, thật sự khiến người khác….. quá thất vọng!
Ho nhẹ hai tiếng, nụ cười hoàn hảo không chút thay đổi, Hạo Giới tiếp tục nói, “Để kiểm tra gu thời trang của mọi người, một lúc nữa sẽ có người đưa mỗi vị vào một căn phòng khác nhau, cách bài trí của mỗi căn phòng cũng khác nhau, sau khi mọi người vào phòng cần phải lựa chọn những bộ đồ mà các vị cho là phù hợp nhất để dùng trong tiệc trà, mặc chúng vào, đeo vòng cổ và thể hiện cho giám đốc điều hành của công ty xem. Hãy nhớ rằng, các vị chỉ có ba mươi phút…
Dạ Cô Tinh được dẫn vào một căn phòng thiết kế theo phong cách châu Âu, bức bình phong sơn mài bằng gỗ mun thể hiện nét tinh tế của phong cách Baroque phương Đông. Một tác phẩm ảnh hoa trà trắng như tuyết và tinh khiết treo trên đầu giường, tượng trưng cho sự sang trọng của xã hội quý tộc Pháp đầu thế kỷ 20.
Một quả cầu pha lê được đặt trên chiếc hộp nhỏ trước cửa sổ, như mang theo sự mờ ảo và bí ẩn của vận mệnh. Con sư tử vàng lộng lẫy trên chiếc bàn cổ là hiện thân của phong cách Venice lãng mạn và tươi sáng.
Tất cả những điều này trông giống như chiếc phòng của một cô gái xinh đẹp, hơn nữa là một người phụ nữ rất thanh lịch và trưởng thành.
Bức bình phong cho thấy cô ấy là một người biết cách tận hưởng, quyển sách cho thấy cô ấy là người thích đọc sách, các đồ dùng khác nhau trên chiếc bàn cổ có thể thể hiện trái tim đơn thuần và ngây thơ của vị chủ nhân căn phòng này. Bức ảnh hoa trà mang tính biểu tượng nhất khiến Dạ Cô Tinh xác nhận được danh tính thực sự của chủ nhân căn phòng này – bà Gabrielle Chanel, người sáng lập ra Chanel!
Nếu như không ngoài dự liệu của cô, nội thất trong căn phòng này có lẽ là được thiết kế theo chính căn hộ của Chanel trên đường Rue Cambon ở Paris.
Không thể phủ nhận, khi bước vào căn hộ của một quý cô sang trọng như vậy, dường như nữ chủ nhân của nó chưa từng đi xa, như thể mỗi món đồ vừa rồi cô vừa chạm đều mang theo một sự dịu dàng vô hạn. Có lẽ từ căn hộ đơn giản và trang nhã này, chúng ta có thể thoáng thấy bí mật về danh tiếng vượt thời gian và nổi tiếng khắp thế giới của Chanel.
Hai chiếc tủ quần áo cao đứng cạnh nhau, Dạ Cô Tinh mở một chiếc ra, chỉ thấy những chiếc váy len màu sắc sặc sỡ, hoặc quấn hông, hoặc chữ A đầy tủ, vô cùng chói mắt.
Cô đóng cửa tủ lại, bất lực đỡ trán, đây hoàn toàn là một bảng màu lộn xộn, nếu nhìn thêm lần nữa chắc cô sẽ khóc ngất mất!
Nó hoàn toàn là đang đầu độc thị giác của cô mà!
Kéo một tủ quần áo khác ra, tất cả những bộ vest nam màu đen, nhiều mẫu mã và phiên bản khác nhau, lướt mắt nhìn qua một lượt từ đầu đến cuối, tất cả đều màu đen.
Một bên là những bông hoa lộn xộn, một bên lại quá đơn sơ và vô vị.
Nói là kiểm tra chi bằng nói là đang làm khó dễ, phỏng chừng những người bị đưa đi vào những căn phòng khác cũng sẽ không khá hơn chút nào.
Dạ Cô Tinh thở dài, cũng không bận rộn lựa chọn quần áo, mà uyển chuyển tiến vào ghế tựa bên cạnh, ngáp một cái, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, tất cả những thứ biểu hiện này đều bị những người bên phía Chanel nhìn thấy hết qua video giám sát.
Có người lắc đầu, có người thở dài, có người bất lực, cũng có người thất vọng, trong số những người này chỉ có một người phụ nữ luôn tươi cười, vẻ mặt thất thần, điều này làm cho tất cả các vị lãnh đạo cấp cao đều kinh ngạc.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn màu đỏ, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt đen láy sắc sảo và đôi môi như ngọn lửa gợi cảm và cuốn hút, nhưng tiếc là vì nó quá lạnh lùng, chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta có thể nhận ra đây là một người phụ nữ bạc bẽo, vô tình.
Lúc này, cô gái đó đang ngồi ở vị trí chính giữa nhóm thành viên cấp cao, ánh mắt quét qua video giám sát của mười mấy căn phòng phía trước, cuối cùng cô ấy bị người phụ nữ đang ‘ngủ’ trên ghế tựa thu hút. Những đầu ngón tay trắng nõn của cô gái đang nghịch chiếc bút chì 2B bình thường, đôi môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười thú vị.
Áo khoác ngắn Chanel màu trắng, áo sơ mi ren đen, quần tây, dáng người mê hoặc, khiến cô gái giống như một nàng yêu quái đang thiêu thân trong lửa, đầy quyến rũ và đa tình!
Hạo Giới kính cẩn đứng sang một bên, nhìn lại màn hình điều khiển, cong môi phàn nàn: “Two, cô có thấy mình đã chọn ai không? Nếu mà để cô gái đó làm người đại diện thật, chẳng khác nào tự bê đá đập vào chân mình!”
Người phụ nữ được gọi là Two không hề vội vàng, bình tĩnh mỉm cười, “Còn chưa kết thúc làm sao cậu có thể dễ dàng đưa ra một kết luận như vậy được? Hạo Giới, cậu thật nóng nảy. “
Khuôn mặt Hạo Giới co rút lại, lông mày cụp xuống, tỏ thái độ tôn trọng “Tôi xin lỗi…”
“Lần sau tôi hy vọng cậu có thể đổi từ xin lỗi thành tôi có thể.”
Mái tóc màu đỏ vẽ một vòng cung quyến rũ trong không khí, người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy. Cô ấy vỗ tay ba cái, cuộc thảo luận đột ngột dừng lại, giơ tay lên ngay ngắn “Bây giờ đã gần hết ba mươi phút, lập tức tập trung ở phòng họp tầng dưới. Tôi hy vọng các vị có thể đưa ra phán quyết công bằng nhất. Quy tắc của tôi, chắc mọi người cũng đã biết, trong toàn bộ quá trình, không được thì thầm nói chuyện, càng không được phép thiên vị. Một khi bị phát hiện, sẽ trực tiếp bị cho thôi việc! Hiểu rõ rồi chứ?!”
“Hiểu rồi ạ.” Tất cả mọi người đồng thanh hô to!
Trong ánh mắt của Hạo Giới chợt lướt qua một tia tự hào. Đây là Two-một trong những nhà thiết kế được công nhận trên thế giới, với khả năng dẫn đầu xu hướng!
Cô ấy có những ý tưởng dồi dào và ổng định, chỉ cần là đồ do cô ấy thiết kế, đều sẽ cho ra những tác phẩm mới khiến cả thế giới phải kinh ngạc, và những tác phẩm mới này thường có khả năng dẫn đầu xu hướng mới nhất trong ngành thời trang. Bạn không bao giờ có thể đoán được mùa mới Two sẽ ra mắt theo phong cách nào, vì vậy bạn sẽ không bao giờ có thể sử dụng bất kỳ phong cách nào để tóm tắt tác phẩm của Two!
Cô ấy là nhà lãnh đạo tiên tiến nhất trong ngành công nghiệp thời trang, và là một “nhà thiết kế hoàn hảo” được cả thế giới công nhận!
Một nhóm người theo chân Two lần lượt rời đi, sau khi mọi người rời đi, một người đang ngủ say trên màn hình đột nhiên mở mắt ra, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm giữa hai chiếc tủ…
“Vẫn còn ba phút nữa mới tới thời gian. Tôi tin rằng các vị đã hoàn thành tác phẩm của riêng mình, vậy thì xin mời từng người một hãy bước lên sân khấu để thể hiện ý tưởng của mình. Xin mời vị đầu tiên… ”
Phần trình diễn của người thứ ba xong, Dạ Cô Tinh mới ngáp dài đến muộn, vừa vào cửa đã thấy như lao vào một đống son phấn, không nhịn được hắt hơi một cái. Trong hội nghị đang vô cùng yên lặng, âm thanh này phát ra vô cùng rõ ràng. Bị thu hút bởi âm thanh không đúng lúc, mọi người vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đột nhiên, những tiếng ồn ào nối tiếp nhau, ngay cả Hạo Giới cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, chỉ có Two cười đầy ẩn ý, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy.
Ở cửa ra vào, là cô gái mặc một chiếc áo dài màu đen với ống tay rộng, làm nổi bật lên một ít dấu vết của khí chất lười biếng, nhưng không hề suy giảm phong thái của một quý ông, có thêm vài phần kiêu ngạo, cương quyết, bên trong có một chiếc áo sơ mi trắng. Vẫn là phong cách của một người đàn ông, đường viền cổ áo hơi hở ra để lộ hai xương quai xanh mỏng manh trông như cánh bướm, trên cổ là một bông hoa trà lung linh nổi bật trên nền da trắng như sứ.
Vẻ đẹp phi giới tính, vẻ đẹp vượt qua cả nam nữ thông thường.
Cô đứng ở đó, mặc dù đang uể oải ngáp dài, vẫn lười biếng giống như một chú mèo Ba Tư cao quý, đôi mắt híp lại, cảm giác say mê khó tả, không thể nào họa hết sự say mê này!
Ánh mắt anh ta từ từ nhìn xuống dưới, chiếc váy với họa tiết houndstooth màu đỏ dài đến mắt cá chân, giống như ngọn lửa thiêu đốt, nóng bỏng, mãnh liệt, không màng tất cả!
Mọi người xung quanh đều biết, một trong những nguyên tố kinh điển của Chanel là houndstooth, trong đó màu đỏ là bắt mắt nhất. Đôi giày moccasin đế bệt màu nâu, kết hợp với chiếc váy khiến cơ thể người phụ nữ trông có vẻ cao hơn so cới chiều cao ban đầu của Dạ Cô Tinh là một mét bảy, tỷ lệ có thể được gọi là một hình mẫu hoàn hảo.
Sự đối lập hoàn toàn giữa đen và đỏ, sự pha trộn hoàn hảo giữa phong cách nữ tính và nam tính khiến ai nấy cũng đều lóa mắt lên trầm trồ không ngớt!
“Đây, đây là…” Hạo Giới kinh ngạc thốt lên, anh ta không thể nào tin vào mắt mình được nữa, đây là người phụ nữ vừa rồi ngủ say kia sao?!
Dạ Cô Tinh bây giờ rất buồn ngủ, đặc biệt buồn ngủ, cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ của mình nói, “Này! Đến ai rồi? Mau làm cho xong đi còn tan làm.”
Mọi người hoàn toàn trầm mặc, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn phức tạp đều đổ dồn về phía một người.
Bọn họ tự hỏi bản thân về ngành công nghiệp giải trí trong nhiều năm. Phối đồ là môn đầu tiên bắt buộc phải học. Bọn họ phải cẩn trọng trong cách ăn mặc hàng ngày, từ những phụ kiện nhỏ nhất, đều phải suy nghĩ lựa chọn rất kỹ, vì sợ nếu mắc sai lầm sẽ bị giới truyền thông soi mói, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với hình ảnh hoàn hảo mà bọn họ đã dày công xây dựng bấy lâu nay.
Và người phụ nữ trước mặt bọn họ không quá xa lạ, bộ phim tình cảm hot trong dịp tết “Bầu trời thành phố” vừa mới ra mắt, chỉ trong hai tuần, doanh thu phòng vé tăng lên đều đều, và đã có ưu thế áp đảo so với “Kinh Kha diệt Tần”, “ Love in Mars”, thậm chí còn được kỳ vọng sẽ cạnh tranh với bom tấn “Sống sót trên cánh đồng hoang” của đạo diễn Tần Tuấn.
Mà nhân vật chính của một bộ phim đang hot như vậy, một người là sinh viên đại học ít tên tuổi, người còn lại là diễn viên phim 18+, khiến các đạo diễn và cả làng giải trí phải sửng sốt, vừa thắc mắc lại vừa phải tò mò, tâm lý của bọn họ đã góp phần dẫn đến sự thành công phòng vé của bộ phim.
Vừa nổi tiếng là được mọi người vô cùng quan tâm, càng quan tâm lại càng nổi, cùng với độ hot của bộ phim, hai diễn viên chính cũng đã trở thành nhân vật được yêu thích mới của làng điện ảnh.
‘Áo Tím’ có rất nhiều người hâm mộ trên Weibo, nhân khí ngày càng tăng cao, còn Tiêu Mộ Lương dựa vào ngoại hình bất phân giới tính, đã thu hút người hâm mộ đến mức, ngay cả những bộ phim khiêu dâm cũ mà anh ta đóng cũng đã trở nên nổi tiếng!
Nhưng từ góc độ chuyên môn mà nói, tự hỏi bản thân, bọn họ cũng phải thừa nhận hai người này có kỹ năng diễn xuất rất tốt, phối hợp cũng rất nhịp nhàng ăn ý với nhau! Thậm chí sau khi xem phim xong, bọn họ cũng không khỏi ngưỡng mộ trước tình cảm chân thành của nam chính và nữ chính.
Mà ‘Áo Tím’ Dạ Cô Tinh cũng được mệnh danh là “tân binh phòng vé”, có người còn so sánh cô với bốn tiểu hoa đán Dụ Khả Hân, Thiệu Văn Giai, Nghê Vi, Kim Dao. Giá trị của cô cũng tăng lên theo độ nổi tiếng của bộ phim.
Trong khi mọi người đang thảo luận về việc cô sẽ ký hợp đồng với công ty nào, thì có tin tức cho rằng cô đã đầu tư thành lập một studio mới, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong làng giải trí, chỉ cần có những điều kiện như vậy, tin chắc rằng không ai còn muốn ký hợp đồng với công ty khác, ai cũng muốn tự mình kiếm tiền và tiêu xài, không muốn bị người khác xem như trâu bò trở thành nô lệ. Nhưng khi mới ra mắt, bọn họ không có tiền cũng không có tên tuổi, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý, công ty sẽ sắp xếp cơ hội rồi mới từ từ xuất hiện trước công chúng, có được chỗ đứng như ngày hôm nay.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Dạ Cô Tinh đã phá vỡ hoàn toàn quy luật này! Chưa kể đến việc một bước lên mây trở nên nổi tiếng, cô còn đầu tư hẳn một studio của riêng mình, những gì cô có là thứ mà nhiều người dù có chăm chỉ làm việc cả nửa đời người cũng không thể sánh được!
Càng huống hồ, cô mới chỉ hai mốt tuổi, còn rất trẻ, còn nhiều thời gian, còn năm tháng để tung hoành.
Điều này khiến những minh tinh đã có tên tuổi từ lâu như bọn họ làm sao có thể chịu được?
Sở dĩ người ngoài hành tinh bị gọi là người ngoài hành tinh, là vì sự tồn tại của bọn họ không thể chấp nhận được.
Dạ Cô Tinh quá đặc biệt, như người ta nói, cây dù có mọc trong rừng, vẫn sẽ bị gió quật ngã, sớm muộn gì con chim đầu đàn này cũng sẽ bị một phát súng bắn chết, cho nên bọn họ mới mặc kệ tha đi.
Hơn nữa, tuổi trẻ vừa là chuyện tốt cũng là một bất lợi, xét cho cùng, kinh nghiệm quá ít, có một số quy tắc còn chưa hiểu lắm.
Tuy nhiên, bọn họ cũng phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ ở Dạ Cô Tinh, sau khi trở nên nổi tiếng, hầu hết mọi người sẽ tiếp tục đóng phim mới hoặc quay quảng cáo, nhận làm đại diện thương hiệu, nhân cơ hội đang hot nâng cao độ phủ sóng, từ đó củng cố vị trí của mình, nhưng cô thực sự là một người rất kỳ lạ. Bộ phim phát hành được hai tuần rồi, ngoài việc chụp bìa số đầu tiên của “ZARK”, tham gia quảng bá bộ phim và tổ chức một buổi họp mặt giao lưu với người hâm mộ, thì hiếm khi thấy cô xuất hiện.
Vô hình trung, Dạ Cô Tinh lại trở nên bí ẩn trong mắt những con quái vật trong làng giải trí. Có trời mới biết, cô là vì quá bận rộn với công việc của Dạ Xã, cũng là vì đang mang thai tinh thần mệt mỏi, đâu có thời gian để ý đến những chuyện khói lửa, lộn xộn trong làng giải trí. Buổi thử vai làm đại diện cho Chanel lần này, nếu như không phải thái độ của người mời có chút kỳ lạ thu hút sự chút ý của cô, thì cô cũng sẽ không ngần ngại mà từ chối!
Những thứ mà bạn theo đuổi, chưa chắc người khác đã cần tới, mỗi người đều theo đuổi những thứ không giống nhua!
Ngay lúc Dạ Cô Tinh đang làm tất cả mọi người kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cô, thì giọng nói trầm thấp mê người của người phụ nữ lại truyền đến, như có ý tứ sâu xa, “Cô có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cô phối hợp chúng với nhau không?”
Dạ Cô Tinh thuận theo giọng nói nhìn qua. Một người phụ nữ rất xinh đẹp, với mái tóc xoăn sáng màu rượu vang đỏ, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ rực, trên người cô gái toát lên sức quyến rũ không thể tả nổi.
Ánh mắt lướt bộ ngực quyến rũ của người đó, Dạ Cô Tinh cẩn thận nhìn lướt qua cô gái đó từ đầu đến chân, thầm gật đầu, tuyệt thế vô song, đàn ông vừa nhìn cũng sẽ phải bổ nhào!
“Khụ khụ …” Một nét mất tự nhiên lướt qua khuôn mặt quyến rũ của Two, ho nhẹ hai tiếng để nhắc nhở.
Dạ Cô Tinh không quan tâm chút nào, nhún vai, lông mày hơi nhướng lên, cả người cao ngạo ngạo nghễ, “Tôi thích phối thì phối thôi, còn cần phải có lý do sao?”
Hạo Giới dần dần lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, người phụ nữ này quả nhiên vẫn tỏa ra cái thần thái lười biếng hờ hững ấy! Vừa định mở miệng nói cô chú ý đến thái độ của mình, nhưng lại bị lời nói của Two làm cho gián đoạn.
“Vậy thì làm phiền cô nói cho tôi biết, tại sao cô lại thích sự kết hợp này?”
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, người phụ nữ này vẫn trước sau như một muốn làm khó cô, xem ra cô ta muốn có được dâu trả lời cho đến cùng rồi!
Nói thì nói, ai sợ ai chứ!
“Như chúng ta đã biết, Chanel là một thương hiệu nổi tiếng với lịch sử hàng trăm năm. Thiết kế của hãng luôn duy trì phong cách thanh lịch, ngắn gọn và tinh tế. Ngay từ những thập niên 40 của thế kỷ 20, Chanel đã thành công trong việc đẩy phong cách quần áo nữ theo xu hướng đơn giản và thoải mái lên hàng đầu. Tôi cảm thấy bộ trang phục này phối lại với nhau vừa đơn giản lại đủ trưởng thành, đặc biệt là vẫn toát lên được nét quyến rũ, cho nên tôi mới mặc chúng lại với nhau. Còn vấn đề gì không?”
Đôi môi đỏ mọng của Two mím nhẹ, gật đầu khen ngợi: “Công tác chuẩn bị đã hoàn thành rất tốt. Câu hỏi tiếp theo, cô cảm thấy bộ trang phục này của mình phù hợp với khí chất tổng thể của Trà Liễm không?”
Dạ Cô Tinh hơi nghiến răng lại, cứ giả vờ đi! Tôi muốn xem xem cô giả vờ được đến bao giờ! Trong lòng vừa mừng vừa giận, vừa lo vừa tức!
Nhưng khuôn mặt vẫn bình thản đáp lại: “Hoa sơn trà lần đầu tiên xuất hiện trong thiết kế trang phục, với tư cách là vật trang trí phía trước của những người đàn ông quý tộc. Tôi đã đặc biệt chọn một chiếc áo khoác nam dựa trên khái niệm trở về nguyên bản. Vì vậy, tôi cảm thấy không có gì mâu thuẫn với nhau cả, ngược lại vô cùng phù hợp!”
Đôi môi đỏ mọng của Two mím nhẹ, đột nhiên giơ tay lên vỗ tay “Cô nói rất hay! Tôi còn có một vấn đề nữa, mong cô…”
Dạ Cô Tinh lần này thực sự không thể nhịn thêm được nữa, một phát giật chiếc vòng cổ có giá trị không nhỏ đập lên chiếc bàn trước mặt, “Dạ Nhị chết tiệt, cứ tiếp tục giả vờ đi! Em không có hứng tiếp chuyện với chị nữa!” Nói xong thì ấm ức khịt khịt mũi, xoay người rời đi.
Two bất lực ôm trán, vẻ mặt ngượng ngùng, lần này thật sự chơi có hơi quá trớn rồi, nên vội vàng đuổi theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, kéo cô lại ôm chặt vào lòng!
Dạ Cô Tinh ấm ức vùng vẫy, không để cô gái đó ôm mình vào lòng, Dạ Thất và Tam Tam đều là người xấu, rõ ràng đã tìm thấy chị hai rồi, vậy mà còn liên thủ lại giấu diếm không nói cho cô biết!
Cô quyết định rồi, cô phải tức giận! Rất tức giận! Cực kỳ tức giận! Ngay cả Dạ Nhị cũng được đưa vào đối tượng đáng giận!
Hừ! Chưa đầy một giây sau khi cô nghiến răng hạ quyết tâm, tiếng thở dài đột ngột bên tai đột nhiên dập tắt lửa giận đang hoành hành trong người cô– Dạ Cô Tinh nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên bên tai, nói: “Nhất Nhất, chị rất nhớ em…”
Khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, trời vẫn còn tối, An Tuyển Hoàng vẫn chưa trở về, Nguyệt Vô Tình và những người khác cũng không có ở đó, thím Vinh thì còn đang bận làm bữa tối.
“Cô chủ, cô đã về.” Thím Vinh đứng trong phòng bếp mỉm cười chào cô.
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu, cởi áo khoác, đi tới sô pha ngồi xuống, vừa quay đầu lại, khóe môi hiện lên một đường cong kỳ lạ, mang theo vẻ lạnh lùng cùng uy nghiêm: “Thím Vinh, thím cũng coi như là người làm lâu năm trong nhà họ An đúng không?” Dạ Cô Tinh cầm lên một tờ tạp chí, nhàn nhạt lật xem, nhân tiện hỏi.
Thím Vinh cười hiền hậu, trong mắt hiện lên một tia tự hào, “Cũng không phải là lâu năm gì, nhưng tính kỹ thì cũng đã gần mười năm rồi…”
Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Vậy thím có nhìn thấy bà An bao giờ chưa?”
An Tuyển Hoàng vẫn chưa kết hôn, vậy từ “bà An” này chắc là đang ám chỉ Kỷ Tình.
Ánh mắt thím Vinh lóe lên môt tia sáng, nở nụ cười, nói: “Bà chủ của nhà họ An là người có thân phận vô cùng cao quý! Phận người ăn kẻ ở như tôi làm sao có thể gặp mặt được chứ? Cô chủ chê cười rồi….”
Dạ Cô Tinh gật đầu, nụ cười vẫn không đổi, “Nếu có cơ hội gặp được bà ấy, nhớ giúp tôi chào hỏi một tiếng.”
Sau đó, không cần biết thím Vinh có phản ứng gì, cô đặt tờ tạp chí trên tay xuống, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Thím Vinh khẽ giật mình trong lòng, luôn cảm thấy trong lời nói của Dạ Cô Tinh hình như có ẩn ý gì đó, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, cảm thấy cũng chỉ là nghi hoặc, nhưng luôn có một cảm giác rất kỳ quái, lẽ nào cô đã phát hiện ra được chuyện gì rồi sao?!
Không… không thể… Nếu thật sự phát hiện ra, cô ấy nhất định sẽ không bình tĩnh như bây giờ, trước tiên là sẽ không buông tha cho mình…
Nhưng biểu hiện không bình thường của Dạ Cô Tinh hôm nay, cũng như những những câu hỏi có vẻ như hờ hững của cô đều khiến cho bà ta có chút nghi ngờ. Để an toàn, bà ta phải báo cáo chuyện này với bà chủ để xin ý kiến tiếp theo nên làm gì…
Bà ta đảo mắt bốn phía, rồi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nhanh chóng trở về phòng của mình. Thím Vinh lại cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới khóa chặt cửa phòng lại, lấy điện thoại di động giấu trong đôi giày vải ở dưới giường ra, bấm một dãy số.
“Bà chủ, tôi là Vinh đây.”
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói uy nghiêm của người phụ nữ truyền đến, mang theo một loại uy áp, “Tình hình thế nào rồi?”
“Tối qua tôi đã bỏ thuốc vào trong sữa đem đến cho cô ấy rồi, liều lượng không lớn.”
“Tốt lắm. Nhất định không được hấp tấp, tốt nhất là để đến lúc đủ tháng lại sinh ra thai chết lưu, ai cũng vui vẻ! Hahaha… “
Trong ánh mắt thím Vinh lướt qua một tia không nỡ, “Bà chủ, tôi…”
“Vinh này, cô giúp tôi làm việc cũng đã được mười năm rồi nhỉ, công lao của cô tôi đều ghi nhớ trong lòng. Đây là chuyện cuối cùng tôi cần cô giúp, chỉ cần người phụ nữ đó cho sinh ra cái thai chết lưu, tôi sẽ để cho cô được tự do. Còn con gái của cô, tôi sẽ tìm một người tốt cho nó…” Ngừng một giây bà ta lại nói: “Nhưng, nếu cô dám phản bội tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn không nể tình chủ tớ nhiều năm qua! ”
Thím Vinh sửng sốt, tia yếu lòng vừa lướt qua trong ánh mắt cũng biến mất sạch sẽ, “Bà chủ cứ yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào rồi. ”
Ngoài cửa, Dạ Cô Tinh chậm rãi cong cong khóe môi. Sâu trong ánh mắt đã lóe lên một tia lạnh lùng.
Kỷ Tình.
Bất cứ ai dám động vào con của cô, đều phải chết!
Cứ từ từ, cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai!
Nghĩ đến lời nói của Tiền Kỳ Bân lúc chiều, Dạ Cô Tinh nhất thời sợ hãi.
“Xạ hương, aconite, quế chi, đây là những thứ cực lạnh có thể làm động thai… Cũng may liều lượng không lớn, cũng chưa có ảnh hưởng đáng kể đến thai nhi. Sau này, tuyệt đối không được đụng vào nó nữa!”
Một cốc sữa nóng trước khi đi ngủ hoàn toàn dựa theo công thức dinh dưỡng do bác sĩ điều chỉnh. Có thể nói, đó là liệu trình bắt buộc trước khi đi ngủ của Dạ Cô Tinh, mà sữa tối hôm qua rõ ràng thơm tới mức có chút ngán, nên cô mới uống hai hớp rồi không đụng tới nữa, sợ thím Vinh nghĩ nhiều nên mới đổ nốt phần còn lại vào bồn cầu.
Nếu hôm nay không phải nhờ có ông Tiền bắt mạch giúp, thì đứa bé…
Cũng phải trách cô đã quá bất cẩn, khi để cho những kẻ có dã tâm trong nhà họ An có cơ hội lợi dụng. Từ giờ trở đi, cô sẽ không để mình lại rơi vào tình thế bị động như vậy nữa, và cũng sẽ không để cho hai bảo bối của mình gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa!
Kỷ Tình đúng không? Trước đây Dạ Cô Tinh nghĩ bà ta là mẹ của An Tuyển Hoàng, cho nên mới đối xử nhã nhặn và tử tế, nhưng sau sự việc lần này, giữa cô và bà ta nhất định sẽ đấu đến khi người chết kẻ sống! Không đội trời chung!
Buổi tối, cô nói với An Tuyển Hoàng về sự việc lần này.
Phản ứng đầu tiên của anh là trực tiếp rút súng ra, vẻ mặt tức giận thậm chí khiến Minh Chiêu và những người khác có chút hoảng sợ.
“Những người dám làm hại đến em, đều phải chết!”
“Bao gồm cả mẹ của anh?”
“Không có ai là ngoại lệ.” Gương mặt của người đàn ông lạnh như băng.
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, vợ và mẹ phải chọn một trong hai. Đây là vấn đề nan giải của hầu hết đàn ông trên đời này, nhưng dường như nó lại trở nên đơn giản và dễ dàng đối với An Tuyển Hoàng.
Kéo người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ, Dạ Cô Tinh nép vào vòng tay ấm áp của anh, “Chuyện này để cho em xử lý, có được không?”
Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng không nói gì. Dạ Cô Tinh thở dài, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, sự lạnh lẽo trên mặt dường như dịu đi đôi chút, anh chỉ nghe thấy cô từ từ mở miệng, trong mắt cô hiện lên sự kiên định, “Đây là cuộc chiến giữa những người phụ nữ với nhau, đàn ông, không nên dính líu vào.”
An Tuyển Hoàng có chút sửng sốt.
Dạ Cô Tinh mỉm cười ngọt ngào, đôi môi mềm mại mang theo sự ấm áp, cô ghé sát vào tai người đàn ông, dùng chiếc lưỡi nhỏ của mình trêu chọc bộ phận nhạy cảm sau tai anh, thở nhẹ nói: “Anh có sợ sau này em sẽ khiến nội bộ nhà họ An xào xáo không yên không?”
Người đàn ông toàn thân có chút chấn động, đôi mắt đen láy bừng bừng ánh sáng, đầu nghiêng sang một bên, chính xác bắt lấy đôi môi mọng nước ngọt ngào của cô, đảo qua xoay lại, lưu luyến, mút vào, một tiếng thở dài nhẹ thoát ra từ nơi giao nhau giữa hai bờ môi.
Anh nói: “Chỉ cần em vui là được…”
Trong đáy mắt cô hiện lên một tia tinh nghịch, sau đó nhắm mắt lại, chuyên tâm đắm chìm vào sự triền miên này…
Cô không có ý định đối phó với thím Vinh, hiện tại, Kỷ Tình bên đó đã biết được tin cô đang có thai, nếu bây giờ đối phó với thím Vinh thì vẫn sẽ có kẻ khác thay vào. Khó mà đề phòng cho được, tại sao lại không để một kẻ mà mình đã biết rõ ở bên cạnh, trước tiên phải giữ chặt đối phương, sau đó diệt trừ dứt khoát một lần!
“Chào buổi sáng, cô chủ.”
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh mím nhẹ, nhìn không ra chút khác biệt, cô khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Thím Vinh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô bước đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như bà ta đã suy nghĩ quá nhiều….
Cô lái xe đến thẳng khách sạn nơi cha con Tiền Kỳ Bân đang ở. Vốn dĩ cô không định gặp lại Tề Dục một mình, nhưng nói cho cùng, cô nợ Tiền Kỳ Bân một ân tình, vì vậy cô chấp nhận thử một lần.
Hôm qua Tiền Kỳ Bân gặp cô một mình, thực tế là vì chuyện của Tề Dục, còn bắt mạch chỉ trùng hợp mà thôi.
Tiền Kỳ Bân xuất thân từ nhà họ Tiền chuyên về quân hỏa, gia tộc này đều là những nhà vật lý và hóa học, có nhiều đóng góp to lớn trong việc nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Trung Quốc. Tiền Kỳ Bân không chỉ tinh thông về phương diện này, mà còn có hiểu biết sâu rộng về Trung y, không thể coi thường.
Có thể nói, Tề Dục là do một tay ông ta cứu từ tay thần chết trở về!
Trong nhiều năm, ông ta luôn giúp Tề Dục điều dưỡng thân thể, hơn nữa trước nay chưa từng từ bỏ việc tìm cách chữa lành đôi chân cho Tề Dục.
Ba năm trước, ông ta bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật châm cứu của Trung y, sáu tháng trước đã thành công, ông ta vốn muốn nhanh chóng bắt tay vào chữa trị cho con trai mình, nhưng lại không ngờ, Tề Dục chỉ nhẹ giọng viết ra một câu “Không cần.” Nên ông ta cũng chỉ đành bất lực, không biết làm thế nào.
Đứa con trai này của ông cũng rất kiên định, một khi đã quyết định điều gì, thì sẽ không bao giờ dao động!
Cho đến khi Dạ Cô Tinh xuất hiện, ông ta rõ ràng đã nhận thấy những thay đổi ở con trai mình, thằng bé ngày càng thích ra ngoài hơn, có khi ngồi trên bãi cỏ cả ngày, chân mày trầm xuống rất khó để người khác biết được đang nghĩ gì.
Tiền Kỳ Bân phát hiện, mấy hôm trước con trai ông còn cố gắng đứng dậy khỏi chiếc xe lăn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn đành bất lực.
Ông ta lập tức đề nghị con trai mình mau chóng chữa trị đôi chân, ông ta cứ nghĩ lần này Tề Dục nhất định sẽ đồng ý, nhưng câu trả lời cuối cùng lại là- “Không cần.”
Nhìn thấy con trai mình ngày ngày trầm mặc, lúc nào cũng thẫn thờ. Tiền Kỳ bân rất đau lòng, nếu như không phải rơi vào tình thế tuyệt vọng, ông ta cũng sẽ không mở miệng cầu xin Dạ Cô Tinh giúp đỡ.
Cốc cốc cốc —
“Vào đi.” Giọng nói bình tĩnh và không chút dao động của người đàn ông vang lên, vô dục cô cầu, không buồn không vui, giống như một vị thần ngự trị trên chín tầng mây.
Dạ Cô Tinh mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ trước mặt, tư thế cao cao tại thượng, đủ để có thể nhìn thấy toàn cảnh thủ đô.
Từ khi cô bước vào cửa, ánh mắt của Tề Dục chỉ dán chặt vào người cô, ánh mắt trong sáng không chút gợn màu, nhưng khó có thể che giấu được tia ánh trong đó, như thể ngọn đèn duy nhất cháy trong đêm đen là kim chỉ nam của sinh mệnh, và là ánh sáng của đức phật.
“Em đến rồi…”
Dạ Cô Tinh cười nhìn lại, vừa chớp mắt đã chìm vào trong đôi mắt lãnh đạm ấy, thở dài một tiếng, “Tề Dục, anh…”
“Em có biết tại sao thượng đế ban cho màn đêm bóng tối, nhưng lại tô điểm thêm các vì sao không?’
Dạ Cô Tinh biết anh ta không cần câu trả lời cả cô.
“Bởi vì màn đêm quá dài và cô đơn, chỉ có sự đồng hành của những ngôi sao, mới có thể khiến nó cam tâm tình nguyện tuân theo sự sắp đặt không công bằng của thượng đế. Nhiều lúc, tôi tự hỏi tại sao thượng đế lại ban cho người bình thường một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc, nhưng tại sao lại keo kiệt với tôi đến như vậy. Có điều sau khi gặp được em, tôi đã hiểu rồi.”
Dạ Cô Tinh sững sờ.
Tề Dục nói tiếp, trong đôi mắt không chút vui buồn nhuốm một tia tự ti, “Bởi vì em chính là vì sao mà thượng đế ban tặng cho tôi, mà tôi lại cam tâm tình nguyện đón nhận mọi sắp đặt không bình đẳng của thượng đế! Tôi là màn đêm, mà em lại sáng ngời đến vậy. Ngoại trừ ngước nhìn, tôi, không còn lựa chọn nào khác…
Người đàn ông rũ mắt xuống, lông mi dày chuyển động, hai tay ôm hai bên xe lăn không ngừng run rẩy. Anh ta chưa bao giờ cảm thấy hận như vậy, hận thân thể tàn tạ này của mình, hận đôi chân tàn phế của mình, từ lúc sinh ra đời, anh ta đã không có tư cách để có được một ngôi sao cho riêng mình, chỉ có thể ngắm nhìn, lặng lẽ ngắm nhìn mà thôi….
Một nỗi buồn da diết bủa vây người đàn ông ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn, dây dưa chằng chịt, không thể tháo gỡ, không thể thoát ra.
Thần đã thành quỷ, rơi xuống địa ngục, rơi vào bể khổ, khó mà siêu độ.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như bị bóp chặt một cách mãnh liệt, nặng nề đến mức thở không ra hơi, cô không biết rằng nỗi ám ảnh của Tề Dục lại sâu đậm đến mức như vậy, nghiêm trọng để nỗi ngay cả cô cũng không thể chịu được.
Có lẽ ngay từ đầu, cô không nên vì lòng hiếu kỳ tiếp cận Tề Dục, sau khi làm mặt nước lay động, cô lại ích kỷ rời đi. Dù thế nào đi nữa, sau cùng, cô đã làm tổn thương trái tim của một người, phụ một tấm chân tình.
Rũ mắt xuống, lông mày Dạ Cô Tinh nhíu chặt, lại ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt hiện lên vẻ trong sáng, “Tề Dục, màn đêm cũng không chỉ có một ngôi sao, chỉ cần anh muốn, anh nhất định có thể tìm được một ngôi sao thuộc về mình.” Nói xong, cô vô thức đưa tay ra vuốt ve bụng dưới của mình, cô chậm rãi mỉm cười, trong khoảnh khăc đó, đôi lông mày sắc nét cũng được nhuộm màu ấm áp, tình mẫu tử tràn ngập trong ánh mắt của cô” “Và tôi, cũng đã có nơi để thuộc về rồi.”
Trong đáy mắt có một tia mờ mịt, giống như ngọn đuốc đột ngột vụt tắt, chỉ còn lại ngọn lửa thoi thóp cháy ở đầu lưỡi.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn… ngoài tầm với…
Lúc này, một bàn tay trắng nõn mềm mại phủ lên bàn tay anh ta, Tề Dục toàn thân chấn động, nhìn bàn tay của mình đang chậm rãi chạm vào bụng dưới hơi nhô lên của cô.
Tề Dục đột nhiên cứng đờ, cả Dạ Cô Tinh cũng sửng sốt, hóa ra là…thai động?!
Tiểu bảo bối cử động rồi?!
Sự vui mừng tràn ngập trong mắt cô, Dạ Cô Tinh suýt nữa rơi lệ, huyết mạch đang chảy, mẫu tử tình thâm, lần đầu tiên cô có cảm giác như thế này!
“Đây, đây là…” Tề Dục mở to mắt, như thể không thể tin được những gì mình vừa cảm nhận thấy, “Đang, đang động, nó đang động…”
Dạ Cô Tinh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, khoảnh khắc cô cảm nhận được sinh mệnh đang động đậy trong bụng mình, cô đột nhiên như được khai sáng!
Dứt khoát nhìn vào đôi mắt trong veo vô cầu của Tề Dục, cô không còn né tránh nữa, khóe môi cong lên mang theo vẻ nhẹ nhõm, “Tề Dục, anh có cảm nhận được không? Đây là một sinh mệnh. Lúc đó, anh cũng như thế này, cất tiếng khóc chào đời. Anh có một người mẹ dũng cảm, còn có một người cha tốt bụng hết mực yêu thương anh. Dù thượng đế đã sắp đặt cho anh những đau khổ mất mát, nhưng hãy tin rằng những gì anh có được, cũng không thua kém những thứ anh mất đi!”
Tề Dục như bị sét đánh ngang tai, bàn tay đặt trên bụng của cô cũng khẽ run lên, “Cho nên, anh không phải là màn đêm, thượng đế đối xử với tất cả mọi người đều rất công bằng, được mất thay thế, nhân quả luân hồi, anh tuyệt đối không phải là người bị đối xử bất công!”
Trong người Tề Dục, Dạ Cô Tinh có thể nhìn thấy một linh hồn đơn độc. Sự bất công của thượng đế, anh ta buộc phải chấp nhận, nhưng linh hồn lại đang đấu tranh tuyệt vọng, không muốn nhượng bộ và không thể nhượng bộ!
Anh ta cũng không phải là người vô dục vô cầu, mà có muốn cũng không thể có được – nên đành phải chấp nhận số mệnh!
“Tề Dục, thử một chút đi, cho bản thân một cơ hội, cũng là cho người cha yêu thương của anh một cơ hôi, cố gắng vực dậy lần nữa. Anh xem, bé con cũng đang khích lệ anh đấy.”
“Còn em thì sao?” Như một đứa trẻ bướng bỉnh, sự yếu đuối thoáng qua trong ánh mắt Tề Dục, đây mới con người thật nhất của anh ta, làm phai nhạt đi vẻ ngoài thuần khiết vô dục vô tình, bướng bỉnh mà ngây thơ, lương thiện mà cứng rắn.
Dạ Cô Tinh từ tốn mỉm cười, đôi lông mày trong veo như núi xa sau cơn mưa, chưa bao giờ lại tươi tắn như vậy, “Mong rằng anh cũng có thể đứng lên được!”
Một người đàn ông như vậy, không nên mãi mãi phải ngồi trên chiếc xe lăn, anh ta nên có một tương lai tương sáng, đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Dạ Cô Tinh đã từng nghĩ rằng, không cho anh ta hy vọng chính là cách tốt nhất để kết thúc mọi chuyện, nhưng cuối cùng, cô đã đánh giá thấp sự cứng đầu và bướng bỉnh của người đàn ông này, nếu đã như vậy, tại sao cô phải keo kiệt? Đối với Tề Dục lúc này mà nói, một hy vọng nhỏ nhoi cũng có thể là cọng rơm cứu mạng duy nhất để anh ta có thể nắm lấy!
Thời gian có thể làm phai nhòa đi mọi thứ, cô tin rằng khi Tề Dục dần mở lòng với thế giới, anh ta sẽ phát hiện ra được nhiều phong cảnh đẹp đẽ, tìm được người tốt hơn thuộc về mình…
Sau khi ra khỏi khách sạn, Dạ Cô Tinh chợt thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng đột nhiên vui vẻ, đặt một tay xuống bụng, cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, toàn thân lan tràn một cảm giác ấm áp.
Kéo cửa xe ngồi ngay ngắn vào, cô đi thẳng đến chi nhánh của Chanel ở thủ đô, cô muốn xem xem Chanel rốt cuộc là muốn làm gì!
Chương 22: Sự quyến rũ của đồ nam, vưu vật Dạ Nhị.
Chanel xứng danh là thương hiệu thời trang danh tiếng nhất thế giới, ngay cả chi nhánh mà cũng được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Ngay khi bước vào cửa, biểu tượng chữ C kép khổng lồ đập ngay vào mắt, ánh sáng dịu dàng và lộng lẫy của những chiếc đèn pha lê phản chiếu vào đó, thể hiện ý tưởng thiết kế thanh lịch, đơn giản mà tinh tế.
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng và lịch sự mỉm cười chào cô, “Xin chào quý khách, tôi có thể giúp được gì không ạ?”
Dạ Cô Tinh đưa ra thư mời thử vai trên tay, nhân viên lễ tân nhìn thấy thì sắc mặt đột ngột trở nên trịnh trọng hẳn, rồi đích thân dẫn cô đến cửa một phòng họp, sau đó rời đi.
Khoảnh khắc mở cánh cửa phòng họp ra, Dạ Cô Tinh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, những cũng không khỏi thầm kinh ngạc trước cảnh tượng tráng lệ trước mặt, quốc sắc thiên hương, đúng là cuộc gặp gỡ của các minh tinh.
Người ta nói, thứ không thể thiếu trong làng giải trí là phụ nữ đẹp, giờ nhìn lại mới thấy rất đúng. Người mẫu nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh hạng nhất, nữ hoàng phòng vé, đều hội tụ tạ đây. Mỗi người đều có một vẻ đẹp và nét riêng quyến rũ riêng. Đều là nữ thần cao cấp, ngoại hình của họ đã không còn thứ gì sánh bằng, ai cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn so sánh gì nữa chứ?
Cho nên, thứ cần so, chính là khí chất, sự thanh lịch, và dựa vào tài năng!
Ngay lập tức, đẳng cấp lại tăng lên môt bậc, so với những buổi thử vai khác, không ngoa khi nói rằng nó giống như sự cách biệt giữa mây và bùn!
Đám đông cũng không phản ứng nhiều trước sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh, bọn họ chỉ liếc qua một cái, vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng mỗi người nghĩ gì thì lại không ai biết được.
Dạ Cô Tinh từ tốn mỉm cười, sự hứng thú trong đáy mắt lại nâng lên một chút. Theo lý mà nói, bất kỳ người nào có mặt ở đây đều có khả năng hơn cô. Không phải Dạ Cô Tinh kém cỏi hơn bọn họ về ngoại hình hay khí chất, mà là bất cứ người nào ở đây đều đã có danh tiếng và địa vị nhất định trong làng giải trí hơn cô.
Mặc dù “Bầu trời thành phố” đã đạt thành tích phòng vé ấn tượng, nhưng với tư cách là một tân binh vừa ra mắt với tác phẩm đầu tiên, Dạ Cô Tinh cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng Chanel sẽ mời cô.
Nhưng khi Huy Nguyệt gọi điện thoại lại để từ chối, cô cũng đang ở bên cạnh nghe thấy thái độ của đối phương, rõ ràng là sợ cô từ chối nên đã liên tục thỏa hiệp và nhượng bộ, thậm chí còn đưa ra những điều khoản tốt hơn để cố gắng thu hút cô.
Đây mới là mục đích thực sự mà Dạ Cô Tinh đến đây hôm nay!
Không lâu sau, người đàn ông mặc bộ đồ sọc xanh đen bước vào phòng họp, anh ta gật đầu chào những người đẹp, thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách, bề ngoài không quá đẹp trai nhưng cũng xem là có một thân hình khá được.
“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian tham gia buổi tuyển chọn người đại diện của Chanel tại Châu Á. Thay mặt công ty, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành và sự chào đón nồng nhiệt nhất tới các vị.”
Tất cả các người đẹp bên dưới đều khẽ gật đầu, cười không lộ răng, thể hiện phong thái của người nổi tiếng.
“Tôi tin rằng chắc mọi người sẽ có những nghi ngờ như này, tại sao Chanel luôn yêu thích các gương mặt châu Âu, năm nay lại để mắt đến các gương mặt Châu Á?”
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe, quả thực đây là điểm khiến bọn họ vô cùng khó hiểu, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng không ngoại lệ.
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông từ từ cất lên, giống như một bản hòa tấu dưới trăng, không vội vã, êm dịu và nhẹ nhàng, “Tôi tin rằng mọi người đều biết rằng hoa trà là quốc hoa của Vương quốc Chanel. Nó thanh tú, tinh tế, thuần khiết, hoàn mỹ và vô cùng thanh lịch nhưng lại không có sự phô trương, khiến bà Chanel yêu đến trọn đời, nó cũng cô đọng những kỳ vọng về vẻ đẹp, sự quyến rũ và giản dị. Lúc qua đời, bà Chanel đã để lại một chiếc vòng cổ hình hoa trà, có tên là Trà Liễm, năm nay nhân kỷ niệm 50 năm ngày mất của bà Chanel, công ty quyết định tung ra chiếc vòng cổ này để tri ân bà Chanel vĩ đại.”
“Chỉ đáng tiếc, gương mặt của phụ nữ châu Âu xinh đẹp sắc xảo, nhưng linh hồn lại không đủ, cho nên công ty chúng tôi đã quyết định chọn gương mặt đại diện trong ba quốc gia Trung Quốc, Nhật và Hàn. Các buổi thử vai sẽ được tiến hành cùng lúc, cuối cùng lựa chọn ra người đại diện của khu vực Châu Á. Mọi người có mặt hôm nay đều có cơ hội trở thành con cưng của Vương quốc Chanel. Chúc may mắn!”
Trái tim của các mỹ nữ nhất định không thể kiềm chế nổi. Ba quốc gia Trung Quốc, Nhật và Hàn cùng lúc dự thi, một khi bọn họ nổi bật, đồng nghĩa với việc lấn át người đẹp của hai quốc gia còn lại, tin rằng tin tức này sẽ là tiêu đề trang nhất của các tờ báo và tạp chí ngày mai!
Không chỉ vậy, người đại diện cả Châu Á, đây là cơ hội tốt để vươn ra quốc tế! Nhiều ngôi sao trong nước có thể cả đời cũng không có được cơ hội tốt như vậy!
Chẳng trách nó đã thu hút rất nhiều nhân vật cấp nữ thần trong làng giải trí cùng tham gia!
“Tiếp theo, phần đánh giá của chúng tôi sắp bắt đầu. Xin hãy nghe rõ nội quy.” Ngừng một lúc, để mọi người xung quanh ổn định lại rồi tiếp tục nói: “Người đại diện của Chanel không chỉ cần điều kiện ngoại hình xuất sắc, mà sự thời thượng trong nội hàm cũng là một yếu tố hết sức quan trọng, bởi vì điều này phản ánh xúc giác nhạy bén và khí chất độc đáo của một người phụ nữ, thứ mà không thể dùng vẻ bề ngoài để bù đắp được… ”
Khi nói điều này, Dạ Cô Tinh nhận thấy rõ ràng ánh mắt người đó lướt qua mình, anh ta hơi ngước lên khẽ nhướng mày, cô nhìn xuống trang phục của mình, bất lực nhún vai, áo khoác len dài màu đen mỏng tang, quần âu, giày bệt, không trang điểm, tóc để xõa tự do. Sự ấm áp là tiêu chí đứng đầu, sau đó mới tính đến chuyện xinh đẹp. Cách ăn mặc của cô quả thật rất kỳ cục giữa dàn mỹ nhân tham dự.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, mấy kiểu thời trang phang thời tiết thế này, xin lỗi, cô không thể làm được!
Dạ Cô Tinh không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, cô tự do, không gò bó, không bao giờ gượng ép bản thân mình vì ánh mắt của người khác. Diệp Tử ở kiếp trước đã có thể đối mặt với sự chế nhạo và châm biếm mà không hề chớp mắt. Càng huống hồ là Dạ Cô Tinh sau khi được trọng sinh cơ chứ?
Không ai hiểu rõ định nghĩa của hai từ “tự do” hơn cô, và cũng không ai có thể ngăn cản cô theo đuổi nó!
Vì vậy, vẻ tự cao tự đại của người đàn ông, chỉ nhận được sự dè bỉu của cô.
Hạo Giới rõ ràng là đang rất tức giận, vì anh ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ ăn mặc tùy hứng như thế này cả…!
Thực sự không biết tại sao Two lại chọn một người phụ nữ khủng khiếp như vậy, thậm chí còn dặn dò phải nhất định đưa cô ta đến buổi thử vai, thật sự khiến người khác….. quá thất vọng!
Ho nhẹ hai tiếng, nụ cười hoàn hảo không chút thay đổi, Hạo Giới tiếp tục nói, “Để kiểm tra gu thời trang của mọi người, một lúc nữa sẽ có người đưa mỗi vị vào một căn phòng khác nhau, cách bài trí của mỗi căn phòng cũng khác nhau, sau khi mọi người vào phòng cần phải lựa chọn những bộ đồ mà các vị cho là phù hợp nhất để dùng trong tiệc trà, mặc chúng vào, đeo vòng cổ và thể hiện cho giám đốc điều hành của công ty xem. Hãy nhớ rằng, các vị chỉ có ba mươi phút…
Dạ Cô Tinh được dẫn vào một căn phòng thiết kế theo phong cách châu Âu, bức bình phong sơn mài bằng gỗ mun thể hiện nét tinh tế của phong cách Baroque phương Đông. Một tác phẩm ảnh hoa trà trắng như tuyết và tinh khiết treo trên đầu giường, tượng trưng cho sự sang trọng của xã hội quý tộc Pháp đầu thế kỷ 20.
Một quả cầu pha lê được đặt trên chiếc hộp nhỏ trước cửa sổ, như mang theo sự mờ ảo và bí ẩn của vận mệnh. Con sư tử vàng lộng lẫy trên chiếc bàn cổ là hiện thân của phong cách Venice lãng mạn và tươi sáng.
Tất cả những điều này trông giống như chiếc phòng của một cô gái xinh đẹp, hơn nữa là một người phụ nữ rất thanh lịch và trưởng thành.
Bức bình phong cho thấy cô ấy là một người biết cách tận hưởng, quyển sách cho thấy cô ấy là người thích đọc sách, các đồ dùng khác nhau trên chiếc bàn cổ có thể thể hiện trái tim đơn thuần và ngây thơ của vị chủ nhân căn phòng này. Bức ảnh hoa trà mang tính biểu tượng nhất khiến Dạ Cô Tinh xác nhận được danh tính thực sự của chủ nhân căn phòng này – bà Gabrielle Chanel, người sáng lập ra Chanel!
Nếu như không ngoài dự liệu của cô, nội thất trong căn phòng này có lẽ là được thiết kế theo chính căn hộ của Chanel trên đường Rue Cambon ở Paris.
Không thể phủ nhận, khi bước vào căn hộ của một quý cô sang trọng như vậy, dường như nữ chủ nhân của nó chưa từng đi xa, như thể mỗi món đồ vừa rồi cô vừa chạm đều mang theo một sự dịu dàng vô hạn. Có lẽ từ căn hộ đơn giản và trang nhã này, chúng ta có thể thoáng thấy bí mật về danh tiếng vượt thời gian và nổi tiếng khắp thế giới của Chanel.
Hai chiếc tủ quần áo cao đứng cạnh nhau, Dạ Cô Tinh mở một chiếc ra, chỉ thấy những chiếc váy len màu sắc sặc sỡ, hoặc quấn hông, hoặc chữ A đầy tủ, vô cùng chói mắt.
Cô đóng cửa tủ lại, bất lực đỡ trán, đây hoàn toàn là một bảng màu lộn xộn, nếu nhìn thêm lần nữa chắc cô sẽ khóc ngất mất!
Nó hoàn toàn là đang đầu độc thị giác của cô mà!
Kéo một tủ quần áo khác ra, tất cả những bộ vest nam màu đen, nhiều mẫu mã và phiên bản khác nhau, lướt mắt nhìn qua một lượt từ đầu đến cuối, tất cả đều màu đen.
Một bên là những bông hoa lộn xộn, một bên lại quá đơn sơ và vô vị.
Nói là kiểm tra chi bằng nói là đang làm khó dễ, phỏng chừng những người bị đưa đi vào những căn phòng khác cũng sẽ không khá hơn chút nào.
Dạ Cô Tinh thở dài, cũng không bận rộn lựa chọn quần áo, mà uyển chuyển tiến vào ghế tựa bên cạnh, ngáp một cái, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, tất cả những thứ biểu hiện này đều bị những người bên phía Chanel nhìn thấy hết qua video giám sát.
Có người lắc đầu, có người thở dài, có người bất lực, cũng có người thất vọng, trong số những người này chỉ có một người phụ nữ luôn tươi cười, vẻ mặt thất thần, điều này làm cho tất cả các vị lãnh đạo cấp cao đều kinh ngạc.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn màu đỏ, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, đôi mắt đen láy sắc sảo và đôi môi như ngọn lửa gợi cảm và cuốn hút, nhưng tiếc là vì nó quá lạnh lùng, chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta có thể nhận ra đây là một người phụ nữ bạc bẽo, vô tình.
Lúc này, cô gái đó đang ngồi ở vị trí chính giữa nhóm thành viên cấp cao, ánh mắt quét qua video giám sát của mười mấy căn phòng phía trước, cuối cùng cô ấy bị người phụ nữ đang ‘ngủ’ trên ghế tựa thu hút. Những đầu ngón tay trắng nõn của cô gái đang nghịch chiếc bút chì 2B bình thường, đôi môi đỏ mọng gợi lên một nụ cười thú vị.
Áo khoác ngắn Chanel màu trắng, áo sơ mi ren đen, quần tây, dáng người mê hoặc, khiến cô gái giống như một nàng yêu quái đang thiêu thân trong lửa, đầy quyến rũ và đa tình!
Hạo Giới kính cẩn đứng sang một bên, nhìn lại màn hình điều khiển, cong môi phàn nàn: “Two, cô có thấy mình đã chọn ai không? Nếu mà để cô gái đó làm người đại diện thật, chẳng khác nào tự bê đá đập vào chân mình!”
Người phụ nữ được gọi là Two không hề vội vàng, bình tĩnh mỉm cười, “Còn chưa kết thúc làm sao cậu có thể dễ dàng đưa ra một kết luận như vậy được? Hạo Giới, cậu thật nóng nảy. “
Khuôn mặt Hạo Giới co rút lại, lông mày cụp xuống, tỏ thái độ tôn trọng “Tôi xin lỗi…”
“Lần sau tôi hy vọng cậu có thể đổi từ xin lỗi thành tôi có thể.”
Mái tóc màu đỏ vẽ một vòng cung quyến rũ trong không khí, người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy. Cô ấy vỗ tay ba cái, cuộc thảo luận đột ngột dừng lại, giơ tay lên ngay ngắn “Bây giờ đã gần hết ba mươi phút, lập tức tập trung ở phòng họp tầng dưới. Tôi hy vọng các vị có thể đưa ra phán quyết công bằng nhất. Quy tắc của tôi, chắc mọi người cũng đã biết, trong toàn bộ quá trình, không được thì thầm nói chuyện, càng không được phép thiên vị. Một khi bị phát hiện, sẽ trực tiếp bị cho thôi việc! Hiểu rõ rồi chứ?!”
“Hiểu rồi ạ.” Tất cả mọi người đồng thanh hô to!
Trong ánh mắt của Hạo Giới chợt lướt qua một tia tự hào. Đây là Two-một trong những nhà thiết kế được công nhận trên thế giới, với khả năng dẫn đầu xu hướng!
Cô ấy có những ý tưởng dồi dào và ổng định, chỉ cần là đồ do cô ấy thiết kế, đều sẽ cho ra những tác phẩm mới khiến cả thế giới phải kinh ngạc, và những tác phẩm mới này thường có khả năng dẫn đầu xu hướng mới nhất trong ngành thời trang. Bạn không bao giờ có thể đoán được mùa mới Two sẽ ra mắt theo phong cách nào, vì vậy bạn sẽ không bao giờ có thể sử dụng bất kỳ phong cách nào để tóm tắt tác phẩm của Two!
Cô ấy là nhà lãnh đạo tiên tiến nhất trong ngành công nghiệp thời trang, và là một “nhà thiết kế hoàn hảo” được cả thế giới công nhận!
Một nhóm người theo chân Two lần lượt rời đi, sau khi mọi người rời đi, một người đang ngủ say trên màn hình đột nhiên mở mắt ra, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm giữa hai chiếc tủ…
“Vẫn còn ba phút nữa mới tới thời gian. Tôi tin rằng các vị đã hoàn thành tác phẩm của riêng mình, vậy thì xin mời từng người một hãy bước lên sân khấu để thể hiện ý tưởng của mình. Xin mời vị đầu tiên… ”
Phần trình diễn của người thứ ba xong, Dạ Cô Tinh mới ngáp dài đến muộn, vừa vào cửa đã thấy như lao vào một đống son phấn, không nhịn được hắt hơi một cái. Trong hội nghị đang vô cùng yên lặng, âm thanh này phát ra vô cùng rõ ràng. Bị thu hút bởi âm thanh không đúng lúc, mọi người vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Đột nhiên, những tiếng ồn ào nối tiếp nhau, ngay cả Hạo Giới cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, chỉ có Two cười đầy ẩn ý, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy.
Ở cửa ra vào, là cô gái mặc một chiếc áo dài màu đen với ống tay rộng, làm nổi bật lên một ít dấu vết của khí chất lười biếng, nhưng không hề suy giảm phong thái của một quý ông, có thêm vài phần kiêu ngạo, cương quyết, bên trong có một chiếc áo sơ mi trắng. Vẫn là phong cách của một người đàn ông, đường viền cổ áo hơi hở ra để lộ hai xương quai xanh mỏng manh trông như cánh bướm, trên cổ là một bông hoa trà lung linh nổi bật trên nền da trắng như sứ.
Vẻ đẹp phi giới tính, vẻ đẹp vượt qua cả nam nữ thông thường.
Cô đứng ở đó, mặc dù đang uể oải ngáp dài, vẫn lười biếng giống như một chú mèo Ba Tư cao quý, đôi mắt híp lại, cảm giác say mê khó tả, không thể nào họa hết sự say mê này!
Ánh mắt anh ta từ từ nhìn xuống dưới, chiếc váy với họa tiết houndstooth màu đỏ dài đến mắt cá chân, giống như ngọn lửa thiêu đốt, nóng bỏng, mãnh liệt, không màng tất cả!
Mọi người xung quanh đều biết, một trong những nguyên tố kinh điển của Chanel là houndstooth, trong đó màu đỏ là bắt mắt nhất. Đôi giày moccasin đế bệt màu nâu, kết hợp với chiếc váy khiến cơ thể người phụ nữ trông có vẻ cao hơn so cới chiều cao ban đầu của Dạ Cô Tinh là một mét bảy, tỷ lệ có thể được gọi là một hình mẫu hoàn hảo.
Sự đối lập hoàn toàn giữa đen và đỏ, sự pha trộn hoàn hảo giữa phong cách nữ tính và nam tính khiến ai nấy cũng đều lóa mắt lên trầm trồ không ngớt!
“Đây, đây là…” Hạo Giới kinh ngạc thốt lên, anh ta không thể nào tin vào mắt mình được nữa, đây là người phụ nữ vừa rồi ngủ say kia sao?!
Dạ Cô Tinh bây giờ rất buồn ngủ, đặc biệt buồn ngủ, cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ của mình nói, “Này! Đến ai rồi? Mau làm cho xong đi còn tan làm.”
Mọi người hoàn toàn trầm mặc, ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn phức tạp đều đổ dồn về phía một người.
Bọn họ tự hỏi bản thân về ngành công nghiệp giải trí trong nhiều năm. Phối đồ là môn đầu tiên bắt buộc phải học. Bọn họ phải cẩn trọng trong cách ăn mặc hàng ngày, từ những phụ kiện nhỏ nhất, đều phải suy nghĩ lựa chọn rất kỹ, vì sợ nếu mắc sai lầm sẽ bị giới truyền thông soi mói, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với hình ảnh hoàn hảo mà bọn họ đã dày công xây dựng bấy lâu nay.
Và người phụ nữ trước mặt bọn họ không quá xa lạ, bộ phim tình cảm hot trong dịp tết “Bầu trời thành phố” vừa mới ra mắt, chỉ trong hai tuần, doanh thu phòng vé tăng lên đều đều, và đã có ưu thế áp đảo so với “Kinh Kha diệt Tần”, “ Love in Mars”, thậm chí còn được kỳ vọng sẽ cạnh tranh với bom tấn “Sống sót trên cánh đồng hoang” của đạo diễn Tần Tuấn.
Mà nhân vật chính của một bộ phim đang hot như vậy, một người là sinh viên đại học ít tên tuổi, người còn lại là diễn viên phim 18+, khiến các đạo diễn và cả làng giải trí phải sửng sốt, vừa thắc mắc lại vừa phải tò mò, tâm lý của bọn họ đã góp phần dẫn đến sự thành công phòng vé của bộ phim.
Vừa nổi tiếng là được mọi người vô cùng quan tâm, càng quan tâm lại càng nổi, cùng với độ hot của bộ phim, hai diễn viên chính cũng đã trở thành nhân vật được yêu thích mới của làng điện ảnh.
‘Áo Tím’ có rất nhiều người hâm mộ trên Weibo, nhân khí ngày càng tăng cao, còn Tiêu Mộ Lương dựa vào ngoại hình bất phân giới tính, đã thu hút người hâm mộ đến mức, ngay cả những bộ phim khiêu dâm cũ mà anh ta đóng cũng đã trở nên nổi tiếng!
Nhưng từ góc độ chuyên môn mà nói, tự hỏi bản thân, bọn họ cũng phải thừa nhận hai người này có kỹ năng diễn xuất rất tốt, phối hợp cũng rất nhịp nhàng ăn ý với nhau! Thậm chí sau khi xem phim xong, bọn họ cũng không khỏi ngưỡng mộ trước tình cảm chân thành của nam chính và nữ chính.
Mà ‘Áo Tím’ Dạ Cô Tinh cũng được mệnh danh là “tân binh phòng vé”, có người còn so sánh cô với bốn tiểu hoa đán Dụ Khả Hân, Thiệu Văn Giai, Nghê Vi, Kim Dao. Giá trị của cô cũng tăng lên theo độ nổi tiếng của bộ phim.
Trong khi mọi người đang thảo luận về việc cô sẽ ký hợp đồng với công ty nào, thì có tin tức cho rằng cô đã đầu tư thành lập một studio mới, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong làng giải trí, chỉ cần có những điều kiện như vậy, tin chắc rằng không ai còn muốn ký hợp đồng với công ty khác, ai cũng muốn tự mình kiếm tiền và tiêu xài, không muốn bị người khác xem như trâu bò trở thành nô lệ. Nhưng khi mới ra mắt, bọn họ không có tiền cũng không có tên tuổi, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý, công ty sẽ sắp xếp cơ hội rồi mới từ từ xuất hiện trước công chúng, có được chỗ đứng như ngày hôm nay.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Dạ Cô Tinh đã phá vỡ hoàn toàn quy luật này! Chưa kể đến việc một bước lên mây trở nên nổi tiếng, cô còn đầu tư hẳn một studio của riêng mình, những gì cô có là thứ mà nhiều người dù có chăm chỉ làm việc cả nửa đời người cũng không thể sánh được!
Càng huống hồ, cô mới chỉ hai mốt tuổi, còn rất trẻ, còn nhiều thời gian, còn năm tháng để tung hoành.
Điều này khiến những minh tinh đã có tên tuổi từ lâu như bọn họ làm sao có thể chịu được?
Sở dĩ người ngoài hành tinh bị gọi là người ngoài hành tinh, là vì sự tồn tại của bọn họ không thể chấp nhận được.
Dạ Cô Tinh quá đặc biệt, như người ta nói, cây dù có mọc trong rừng, vẫn sẽ bị gió quật ngã, sớm muộn gì con chim đầu đàn này cũng sẽ bị một phát súng bắn chết, cho nên bọn họ mới mặc kệ tha đi.
Hơn nữa, tuổi trẻ vừa là chuyện tốt cũng là một bất lợi, xét cho cùng, kinh nghiệm quá ít, có một số quy tắc còn chưa hiểu lắm.
Tuy nhiên, bọn họ cũng phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ ở Dạ Cô Tinh, sau khi trở nên nổi tiếng, hầu hết mọi người sẽ tiếp tục đóng phim mới hoặc quay quảng cáo, nhận làm đại diện thương hiệu, nhân cơ hội đang hot nâng cao độ phủ sóng, từ đó củng cố vị trí của mình, nhưng cô thực sự là một người rất kỳ lạ. Bộ phim phát hành được hai tuần rồi, ngoài việc chụp bìa số đầu tiên của “ZARK”, tham gia quảng bá bộ phim và tổ chức một buổi họp mặt giao lưu với người hâm mộ, thì hiếm khi thấy cô xuất hiện.
Vô hình trung, Dạ Cô Tinh lại trở nên bí ẩn trong mắt những con quái vật trong làng giải trí. Có trời mới biết, cô là vì quá bận rộn với công việc của Dạ Xã, cũng là vì đang mang thai tinh thần mệt mỏi, đâu có thời gian để ý đến những chuyện khói lửa, lộn xộn trong làng giải trí. Buổi thử vai làm đại diện cho Chanel lần này, nếu như không phải thái độ của người mời có chút kỳ lạ thu hút sự chút ý của cô, thì cô cũng sẽ không ngần ngại mà từ chối!
Những thứ mà bạn theo đuổi, chưa chắc người khác đã cần tới, mỗi người đều theo đuổi những thứ không giống nhua!
Ngay lúc Dạ Cô Tinh đang làm tất cả mọi người kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cô, thì giọng nói trầm thấp mê người của người phụ nữ lại truyền đến, như có ý tứ sâu xa, “Cô có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cô phối hợp chúng với nhau không?”
Dạ Cô Tinh thuận theo giọng nói nhìn qua. Một người phụ nữ rất xinh đẹp, với mái tóc xoăn sáng màu rượu vang đỏ, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ rực, trên người cô gái toát lên sức quyến rũ không thể tả nổi.
Ánh mắt lướt bộ ngực quyến rũ của người đó, Dạ Cô Tinh cẩn thận nhìn lướt qua cô gái đó từ đầu đến chân, thầm gật đầu, tuyệt thế vô song, đàn ông vừa nhìn cũng sẽ phải bổ nhào!
“Khụ khụ …” Một nét mất tự nhiên lướt qua khuôn mặt quyến rũ của Two, ho nhẹ hai tiếng để nhắc nhở.
Dạ Cô Tinh không quan tâm chút nào, nhún vai, lông mày hơi nhướng lên, cả người cao ngạo ngạo nghễ, “Tôi thích phối thì phối thôi, còn cần phải có lý do sao?”
Hạo Giới dần dần lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, người phụ nữ này quả nhiên vẫn tỏa ra cái thần thái lười biếng hờ hững ấy! Vừa định mở miệng nói cô chú ý đến thái độ của mình, nhưng lại bị lời nói của Two làm cho gián đoạn.
“Vậy thì làm phiền cô nói cho tôi biết, tại sao cô lại thích sự kết hợp này?”
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, người phụ nữ này vẫn trước sau như một muốn làm khó cô, xem ra cô ta muốn có được dâu trả lời cho đến cùng rồi!
Nói thì nói, ai sợ ai chứ!
“Như chúng ta đã biết, Chanel là một thương hiệu nổi tiếng với lịch sử hàng trăm năm. Thiết kế của hãng luôn duy trì phong cách thanh lịch, ngắn gọn và tinh tế. Ngay từ những thập niên 40 của thế kỷ 20, Chanel đã thành công trong việc đẩy phong cách quần áo nữ theo xu hướng đơn giản và thoải mái lên hàng đầu. Tôi cảm thấy bộ trang phục này phối lại với nhau vừa đơn giản lại đủ trưởng thành, đặc biệt là vẫn toát lên được nét quyến rũ, cho nên tôi mới mặc chúng lại với nhau. Còn vấn đề gì không?”
Đôi môi đỏ mọng của Two mím nhẹ, gật đầu khen ngợi: “Công tác chuẩn bị đã hoàn thành rất tốt. Câu hỏi tiếp theo, cô cảm thấy bộ trang phục này của mình phù hợp với khí chất tổng thể của Trà Liễm không?”
Dạ Cô Tinh hơi nghiến răng lại, cứ giả vờ đi! Tôi muốn xem xem cô giả vờ được đến bao giờ! Trong lòng vừa mừng vừa giận, vừa lo vừa tức!
Nhưng khuôn mặt vẫn bình thản đáp lại: “Hoa sơn trà lần đầu tiên xuất hiện trong thiết kế trang phục, với tư cách là vật trang trí phía trước của những người đàn ông quý tộc. Tôi đã đặc biệt chọn một chiếc áo khoác nam dựa trên khái niệm trở về nguyên bản. Vì vậy, tôi cảm thấy không có gì mâu thuẫn với nhau cả, ngược lại vô cùng phù hợp!”
Đôi môi đỏ mọng của Two mím nhẹ, đột nhiên giơ tay lên vỗ tay “Cô nói rất hay! Tôi còn có một vấn đề nữa, mong cô…”
Dạ Cô Tinh lần này thực sự không thể nhịn thêm được nữa, một phát giật chiếc vòng cổ có giá trị không nhỏ đập lên chiếc bàn trước mặt, “Dạ Nhị chết tiệt, cứ tiếp tục giả vờ đi! Em không có hứng tiếp chuyện với chị nữa!” Nói xong thì ấm ức khịt khịt mũi, xoay người rời đi.
Two bất lực ôm trán, vẻ mặt ngượng ngùng, lần này thật sự chơi có hơi quá trớn rồi, nên vội vàng đuổi theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, kéo cô lại ôm chặt vào lòng!
Dạ Cô Tinh ấm ức vùng vẫy, không để cô gái đó ôm mình vào lòng, Dạ Thất và Tam Tam đều là người xấu, rõ ràng đã tìm thấy chị hai rồi, vậy mà còn liên thủ lại giấu diếm không nói cho cô biết!
Cô quyết định rồi, cô phải tức giận! Rất tức giận! Cực kỳ tức giận! Ngay cả Dạ Nhị cũng được đưa vào đối tượng đáng giận!
Hừ! Chưa đầy một giây sau khi cô nghiến răng hạ quyết tâm, tiếng thở dài đột ngột bên tai đột nhiên dập tắt lửa giận đang hoành hành trong người cô– Dạ Cô Tinh nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên bên tai, nói: “Nhất Nhất, chị rất nhớ em…”
Bình luận facebook