Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 55+56
Chương 55: Cuộc gặp gỡ bất ngờ ngày tuyết, anh Dạ đến!
Nào ngờ Đường Đường nghe như vậy, lại không sợ còn mỉm cười “Làm người đứng đầu một bang, không có chút bản lĩnh và kiên quyết thì làm sao có thể sống sót? Vả lại, người đàn ông như thế tương lai mới có thể làm tớ hạnh phúc và bảo vệ tớ bình an.”
Bạch Minh Hàm ánh mắt chợt loé, ánh mắt nhìn Đường Đường bỗng nhiên có chút kỳ quái. Hoá ra không biết từ khi nào, những người khác đều thay đổi, chấp nhận thực tại, hoà nhập cuộc sống, chỉ có cô ấy là đang trốn tránh, lúc nào cũng tự nhốt mình trong huyễn tưởng, vẫn phi thực tế!
Nhìn thấy biểu cảm của bạn mình như thế, Đường Đường biết cô ấy đang nghĩ gì, khẽ thở dài rồi đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Trong giây phút đó, trong lòng thoáng hiện lên cảm giác cô đơn và buồn bã.
Khẽ thở dài, cô gái nở nụ cười ngọt ngào, tựa như cảm giác cô đơn và buồn bã kia chưa từng xuất hiện trong mắt cô, vẫn ngây thơ và vô tư như trước.
“Minh Hàm, bỏ qua đi, dù cậu có trốn tránh như thế nào, xuất thân và gia tộc của một người là không thể thay đổi”. Dừng lại, khoé môi cô gái khẽ cong lên: “Đen chính là đen, rốt cuộc cũng không thể nào thành trắng được.”
“Vậy sao?” Bạch Minh Hàm cười, cảm giác đau khổ thoáng chốc dâng trào, nhàn nhạt như hương trà: “Trắng hay đen, có cần phải phân biệt rõ như vậy không?” Giống như câu hỏi lại như thờ dài, âm cuối kéo dài, tạo nên cảm giác thật thê lương.
Nhếch miệng cười, Đường Đường vui vẻ vỗ vai bạn tốt: “Làm gì mà đau lòng như thu buồn vậy? Chúng ta một người học thiết kế, một người học kiến trúc, cũng không phải học văn, phong hoa tuyết nguyệt đều không hợp với chúng ta!”
Bạch Minh Hàm lườm yêu bạn mình một cái: “Uổng cho cậu là cô cả bang Cự Phong, tri thức lễ nghĩa đâu? Đoan trang thục nữ đâu? Toàn là một bộ ngang ngược, thô bạo!”
“Nè nè! Tớ làm sao lại ngang ngược, thô bạo rồi hả. Anh của tớ nói, cái này gọi là hào khí nha!”
“Vâng vâng, là hào khí!” Nhếch môi cười: “Đường cục cưng, chuyện với anh Dạ kia…. cậu thật sự nghiêm túc à?”
Đường Đường gật đầu, đáy mắt cô gái loé lên một tia yêu thích mãnh liệt: “Hiếm khi anh tớ mới khen ngợi người khác, ít nhất là cho đến bây giờ, anh Dạ để lại cho tớ ấn tượng rất tốt.”
“Là ý của anh cậu, hay là của chính cậu?”
“Cậu biết không, anh tớ rất cưng chiều tớ, chuyện tớ không muốn, anh ấy tuyệt đối sẽ không cưỡng ép.” Nói xong, cô gái cầm tay Bạch Minh Hàm, nhún vai, cười gượng “Tình yêu à, tớ thấy cậu đã lo xa quá rồi, giống như mọi người đều là tại hoạ vậy.”
Nhưng Bạch Minh Hàm lại khẽ thở dài, như có như không nói: “Có lẽ vậy….”
Sắc mặt Đường Đường đột nhiên thay đổi, nhìn khắp nơi, nhỏ giọng lo lắng nói: “Minh Hàm, cậu còn nghĩ đến tên khốn Mục Viễn kia hả?! Anh ta… anh ta đối xử với cậu như vậy, cậu vậy mà còn….”
Nghe thấy hai từ “Mục Viễn”, đồng tử Bạch Minh Hàm đột nhiên co lại, nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác gì, cô ấy đang chịu đựng, cố gắng hết sức chống lại nỗi đau đang dâng lên từ tận đáy lòng….
“Minh Hàm, cậu bình tĩnh lại đi! Mục Viễn vốn không yêu cậu, anh ta đã kết hôn rồi!”
“Không yêu sao? Tớ không tin——” Nỗi đau tích tụ từ đáy lòng cô ấy đột nhiên bùng nổ, hét lớn: “Năm đó, nếu không phải ông nội ép bọn tớ rời xa nhau, bây giờ người bên cạnh anh ấy là tớ! Là tớ——”
“Minh Hàm….” Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái lao ra, ánh mắt Đường Đường lộ ra vẻ bất lực sâu thẳm. Lời yêu thương, thật sự là hại người hại mình, quá khứ nhiều năm như vậy, ai có thể nghĩ rắng có một người khác canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên….
Bạch Minh Hàm chạy một mạch đến hồ phun nước, vì hội nghị thượng đỉnh hắc đạo được tổ chức ở đây, nên sẽ tạm ngừng kinh doanh ba ngày, mở rộng cửa để đón khách quý!
Hiện tại còn ba phút nữa là bắt đầu hội nghị, thủ lĩnh các băng đảng đều lần lượt dẫn người vào cửa, nơi góc khuất hẻo lánh này sẽ không có ai để ý đến, cô ấy có thể tự mình chữa lành vết thương cho bản thân.
Đen là đen, trắng là trắng, mãi mãi không bao giờ có thể so sánh, cũng mãi mãi không thể đi chung đường!
Trước đây khi ông nội nói lời đó, chính là bất hạnh của cô ấy và Mục Viễn
Cô ấy là cô cả của bang phái hắc đạo, mà anh lại sinh ra trong gia đình có học thức, cha mẹ đều là phần tử tri thức cấp cao.
Đột nhiên một giọt nước lóng lánh rơi trên má cô, rồi tan ra, hoà vào không khí mát lạnh. Bạch Minh Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng thấy những bông tuyết đang nở rộ, xoay tròn, đung đưa trôi nổi rồi rơi xuống giống như những giá lạnh trên thế giới đã biến thành những bông tuyết trắng tẩy trắng cả nhân gian, tóc đen tóc trắng, tuyết nhuộm thái dương, hoà tan thù hận, che chở nhiều cặp đôi yêu nhau vượt qua.
Cô ấy đang nhớ lại, ngày mà cô ấy và Mục Viễn gặp nhau cũng là ngày tuyết lớn lạnh lẽo như vậy.
Khi đó, cô ấy vẫn là công chúa trong tháp ngà, còn anh là chàng trai ngây ngô trong trường đại học. Khi cô té ngã, anh ấy đã kịp thời vươn tay giúp đỡ, và từ đó một chiếc ô đã làm hai người gắn bó.
Cô ấy ngưỡng mộ sự dịu dàng và thanh lịch của anh ấy, còn anh ấy thích sự yên tĩnh, tốt bụng dịu dàng của cô.
Có nhiều lúc, Bạch Minh Hàm suy nghĩ, nếu cô ấy không phải là cô cả của bang phái hắc đạo, mà chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lúc anh ấy biết được thân phận của cô, anh ấy đã dùng loại ánh mắt gì để nhìn cô?
Ghê tởm? Thù hận? Sợ hãi?
Không, đều không phải. Ánh mắt anh ta hoàn toàn xa lạ, còn có tuyệt vọng, ngay khoảnh khắc đó, cô biết, rốt cuộc bọn họ đã không thể nào quay trở lại như trước, giấc mộng đến lúc trời sáng đã phải thức dậy!
Về sau, cô ấy mới phát hiện rằng, chính ông nội đã phái người bắt cóc cha mẹ anh ấy, bắt anh ấy phải chia tay với cô, mà anh ấy cũng đã không ngần ngại mà chọn cha mẹ mình thay vì chọn một cô gái xã hội đen như cô.
Từ đó, cô và anh chia tay, anh ta đã kết hôn và có con cách đây một năm, còn cô ấy vẫn chưa gả cho ai, chờ đợi ông nội lựa chọn một người chồng cho cô ấy.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài hai má, rơi xuống đất, chớp mắt đã đóng băng, cô tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích về sau, tất cả nhẫn nhục, chịu đựng, toàn bộ hôm nay đều bạo phát. Bạch Minh Hàm cảm thấy bản thân như một gốc cây già bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè ép bẻ gẫy.
“Tại sao cô lại khóc?” Một giọng nói trầm thấp của người đàn ông trên đầu Bạch Minh Hàm, nhấn chìm cái lạnh của mùa đông và tuyết.
Bạch Minh Hàm ngẩng đầu theo quán tính, khi thấy rõ khuôn mặt kia, cô ấy hoàn toàn quên phản ứng ——
Chân mày kiếm, đôi môi như hoa anh đào, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng trong tuyết, vóc người cao lớn dường như bị thế gian lãng quên, duy nhất trên thế giới này!
Đây là đàn ông hay phụ nữ?
Phản ứng đầu tiên của Bạch Minh Hàm chính là như vậy.
Đôi mắt liếc qua cái cổ thon dài của anh ta, nhìn thấy hầu kết đang lên xuống theo hơi thở của anh ta, mang theo nhịp đập của cuộc sống.
“Nước mắt của con gái, nên rơi trước mắt người mình yêu mới có giá trị.” Bàn tay thon dài đưa khăn tay qua, người đàn ông than nhẹ một tiếng.
Dạ Cô Tinh mang theo Vu Sâm và Đàm Hào bước vào khu nghỉ dưỡng, cô liền được người phục vụ kính cẩn mời vào căn hộ và mở cửa. Đường Nghêu đã đợi bên trong từ lâu.
Sau khi thảo luận công việc xong, Dạ Cô Tinh bắt đầu mệt rã rời, Đường Nghêu thấy vậy cũng cáo từ rời đi. Vu Sâm và Đàm Hào một trái một phải canh chừng bên ngoài căn hộ, nghiêm túc, sẵn sàng tiếp đón kẻ địch.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, mở cửa sổ ra, đối diện là một hồ nước, tiếng khóc của cô gái bên hồ vừa thê lương vừa cô đơn.
Có lẽ vừa mới thức dậy và tràn đầy năng lượng, hoặc là trong lúc rảnh rỗi đến nỗi nhàm chán, cô phủ thêm áo khoác bước xuống lầu, chậm rãi đi đến bên cạnh cô gái, có lẽ chỉ vì muốn đưa cho cô gái đó một cái khăn tay.
Bạch Minh Hàm hành động theo bản năng, chậm rãi cầm lấy khăn tay, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn vào người đàn ông đẹp mê hồn không muốn rời đi trước mặt.
Nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Cô ấy rốt cuộc cũng biết được thề nào là đẹp, giống như trời đất, tuyết trắng bị lu mờ, ảm đạm không chút ánh sáng!
Thấy Bạch Minh Hàm nhận lấy, Dạ Cô Tinh không định ở lại nữa, định xoay người đi, cô chưa bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, có thể đưa khăn tay trong tình huống như vậy cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Cô thừa nhận cô không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người không phân biệt trước sau, ít nhất thỉnh thoảng cô vẫn có những lúc sẽ mủi lòng, cứ như thỉnh thoảng… lên cơn vậy đó.
“Đợi đã…” Giọng của cô gái hơi nghẹt nghẹt vì vừa khóc.
Dừng lại một chút, Dạ Cô Tinh vẫn không quay đầu.
“Anh…. anh là ai?”
Nước mắt của con gái, nên rơi trước mắt người mình yêu mới có giá trị.
Là như vậy sao?
“Người qua đường.” Để lại ba chữ cuối cùng, bóng lưng có vẻ hơi đơn bạc của người đàn ông càng lúc càng xa, lạnh lùng nghiêm nghị, cô đơn trong sáng thượng không thể diễn tả thành lời.
Người đàn ông này…
…
Tiếng nhạc vang lên, phục vụ mỉm cười. Lúc này Bạch Minh Hàm đã mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thanh cao, cùng với Đường Đường mặc chiếc váy quây màu đen dài đến gối đứng chung một chỗ, mỉm cười đón chào những vị khách từ mọi hướng, bang Thất Tinh và bang Cự Phong với thân phận là hai người giúp tổ chức hội nghị thượng đỉnh hắc đạo, với thân phận là người chủ trì, hai cô gái trẻ tiếp khách thì rất thích hợp.
Giọng nói của một ông lão từ xa vọng đến, giây tiếp theo, một ông lão tám mươi mặc bộ đồ Đường màu đen bước vào với nụ cười tươi tắn, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đi theo.
“Nguyên xã trưởng, đã lâu không gặp, dạo này ông sao rồi?” Mặc dù giọng nói của ông lão có chút thăng trầm, nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
Nguyên Hùng cười lớn: “Ông Bạch, ông sao có thể làm tôi xấu hổ như vậy, dù sao cũng phải là hậu bối cũng nên chào hỏi trước chứ!” Lời nói của ông ta có phần nhã nhặn, nhưng lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, khiêm tốn lại không khiêm tốn, có thể nhìn thấy được người này không phải người bình thường!
Bạch Minh Hàm cười nhẹ bước đến, cử chỉ tao nhã, trìu mến nắm lấy cánh tay ông cụ, nhẹ giọng: “Ông nội.”
Bạch Đào vỗ tay tay cháu gái, nhìn âu yếm, rồi quay sang Nguyên Hùng: “Đây là bác Hùng của con.”
Bạch Minh Hàm mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tươi đẹp không vướng bụi trần thanh tú xinh đẹp: “Chào bác Hùng ạ.”
Người này, là người đứng đầu Thương Hiệt Xã, sát thần độc ác quyết đoán nổi tiếng trong giới hắc đạo đây sao?
Bạch Minh Hàm âm thầm suy nghĩ.
Nguyên Hùng gật đầu: “Mười mấy năm không gặp, bây giờ nhóc con đã trở nên xinh đẹp thế này rồi, không biết là hoa đã có chủ chưa nhỉ?”
Bạch Đào cười lớn, đáy mắt xẹt qua một tia tự hào: “Hoa của nhà họ Bạch xinh đẹp như vậy, người bình thường sao có thể hái?”
“Không biết khuyển tử nhà tôi có vinh hạnh này không?”
Một tia sáng le lói trong đôi mắt già của Bạch Đào: “Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tôi còn chưa gặp tiểu Dực, nói với thằng bé khi nào rảnh thì ghé nhà họ Bạch chơi, để đám trẻ có cơ hội tụ tập, kết giao với nhau.”
Nguyên Hùng liên tục gật đầu nói phải.
Con trai độc nhất của nhà họ Bạch bị giết cách đây hai mươi năm, chỉ để lại một cô cháu gái năm tuổi là Bạch Minh Hàm. Bây giờ bông hoa kiều diễm đã trưởng thành, mắt thấy sức khỏe của Bạch Đào mỗi năm lại yếu hơn, tương lai gia sản bang Thất Tinh to lớn như vậy lại rơi vào tay một đứa cháu gái duy nhất này, nếu để Nguyên Dực cưới cô bé này, tương lai bang Thất Tinh sẽ rơi vào tay Thương Hiệt Xã của ông ta, không cần tốn chút công sức! Đến lúc đó, Thương Hiệt Xã của ông ta sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trong giới hắc đạo ở phương nam, thậm chí còn có cơ hội nuốt chửng bang Cự Phong và Vĩnh An hội!
Từ đầu đến cuối, Bạch Minh Hàm đều mỉm cười, vô cùng nhỏ bé, dè dặt cao quý, giống như một cỗ máy hoàn mỹ, giống như người bị nói tới không phải là mình, mà là một người xa lạ không….. có một chút quan hệ nào..
Đúng lúc này, Đường Nghêu chắp tay đi vào, phong độ hiên ngang, khí thái bình tĩnh!
Đôi mắt Bạch Đào loé sáng, nếu nói chọn người cho cháu gái, thì người trước mắt này mới là thích hợp nhất! Nguyên Dực là loại người ăn chơi, căn bản không xứng với tiểu Hàm. Đúng thế, sức khoẻ càng ngày càng giảm, ông ta cần một người kế thừa ngay lập tức, để sau khi ông ta có trở về với cát bụi, thì cũng có người có thể chăm sắc tiểu Hàm, hết lòng hết dạ giúp đỡ bang Thất Tinh, nhưng mà ông ta cũng không thể lấy hạnh phúc cả đời của cháu gái ra để đùa giỡn!
Dù bang Thất Tinh không có người kế thừa, ông ta cũng tuyệt đối không hi sinh cháu gái duy nhất của mình!
Cái loại người như Nguyên Dực, gian xảo dối trá, hành vi không đứng đắn, danh tiếng đã sớm thối nát, ông ta chẳng qua chỉ là nói khách sáo vài câu, không ngờ tới tên khốn Nguyên Hùng kia lại được nước lên mặt!
Bạch Đào thầm khinh thường trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không có gì!
Đường Nghêu chào riêng hai người họ, gật đầu thể hiện rằng anh ta tiến lui có chừng mực, không kiêu ngạo không nịnh hót. Mặc dù anh ta là hậu bối, nhưng lại đứng đầu một bang, vì thế anh ta có tư cách này, loại khí chất này không kém những người khác!
Đường Đường nhảy tới trước, khoác lên tay anh trai, làm nũng khiến ai cũng bật cười.
Lúc này, sau một tiếng thông báo, cậu chủ Sầm Liệt của Vĩnh An hội đến, mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, có vài phần lười biếng kiêu ngạo, mặt mày anh tuấn, đôi mắt thâm thuý.
“Để mọi người chờ lâu rồi, thực xin lỗi.” Sầm Liệt cười nhẹ, thái độ không xu nịnh cũng không vô lễ. Mặc dù chỉ được gọi là “cậu chủ”, nhưng uy tín và địa vị của anh ta trong Vĩnh An hội còn cao hơn cả cha của anh ta. Nghiêm chỉnh mà nói, anh ta chính là ông vua không ngai chân chính của Vĩnh An hội!
Hiện giờ, bốn bang lớn hội tụ, Đường Nghiêu bang Cự Phong, Nguyên Hùng Thương Hiệt Xã, Bạch Đào bang Thất Tinh, Sầm Liệt Vĩnh An hội, chủ nhà đã có mặt đầy đủ, tiếp theo chính là các thế lực bang khác vào hội trường.
“Triệu Phong, bang Hắc Hổ đến——”
“Diệp Hách, bang Dũng Hạ đến——”
…
“Cậu Dạ, Dạ Xã đến——”
Tiếng thông báo vang lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào. Một người mặc áo khoác đen, trên vai có những hạt tuyết mờ nhỏ, mái tóc có hơi rối, quấn đầy gió và tuyết, giống như người đàn ông dạo chơi trên đường, chậm rãi thong thả bước vào tầm nhìn của mọi người ——
Chân mày kiếm, đôi môi như hoa anh đào, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, mũi cao, làn da trắng tuyết, trên trán có vài sợi tóc, đuôi mắt phù phiếm như bông hoa, dường như nếu không hơi không chú ý sẽ bị câu hồn đoạt phách!
Trong phút chốc, tất cả đều ngẩn cả người, hay cho một thiếu niên đẹp trai, hay cho một yêu nghiệt có một không hai, hay cho Dạ Xã —— cậu Dạ!
Chương 56: Lập uy hòa giải, thiếu nữ động lòng
Tất cả mọi người đều không quá xa lạ đối với Dạ Xã và cậu Dạ, thế lực ngầm này chỉ qua một đêm đã mở rộng ra phía nam, thành lập một tỉnh ở Giang Tây trong vòng chưa đầy nửa năm, thế lực này vẫn đang bành trướng ra bên ngoài, có xu hướng lặng lẽ tiến quân vào Phúc Kiến.
Dạ Xã xuất thế ngang trời, lúc đầu tất cả thế lực đều ôm tâm lý chờ xem thế nào, dự tính chỉ là một băng nhóm nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không vũ khí, dù có phấn đấu bao nhiêu cũng không có kết quả gì, ai cũng cho rằng nó chỉ là một băng nhóm nhỏ không có gì đáng lo ngại, nhưng băng nhóm này thực sự phát triển nhanh như chớp, đợi đến khi mọi người phản ứng lại, muốn ra tay xử lý thì cũng đã muộn rồi.
Bây giờ, Dạ Xã đã có quy mô nhất định, hơn nữa lại có ‘cậu Dạ’ thần bí khó lường trấn thủ, tất cả các bang hội khác đều không dám hành động hấp tấp, đều đổ dồn ánh mắt về bốn bang phái lớn nhất, hy vọng bọn họ có thể ra tay, và chỉ họ mới có đủ sức mạnh và khả năng tấn công vào Dạ Xã.
Thế nhưng, bốn bang phái lớn cũng đành bất lực, đầu tiên, Dạ Xã là một hố đen, bọn họ chưa thăm dò được động sâu mà đã tùy tiện ra tay, điều này là quá mạo hiểm, hơn nữa, bốn bang phái lớn mấy năm gần đây đều hống hách làm theo ý mình, bề ngoài nhìn thì có vẻ hòa thuận, nhưng cuộc đấu tranh ngầm sau lưng đã bước vào giai đoạn căng thẳng, đều hận không thể nuốt chửng đối phương! Một khi ai đó bắt đầu tấn công Dạ Xã, thì quyền lực sẽ bị phân tán, tất nhiên dẫn đến bị ba bang phái còn lại hợp sức tiêu diệt, đến lúc đó họ chắc chắn sẽ bị chia cắt và toàn bộ sẽ bị tiêu diệt!
Vì vậy, cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Dạ Xã ngày một lớn mạnh, trong bốn bang phái, không ai dám ra tay tấn công trước.
Bọn họ đều hiểu đạo lý này, và Dạ Cô Tinh càng hiểu rõ hơn, vì vậy cô mới nhận lời mời đến hội nghị thượng đỉnh này!
Ngay khi mọi người đang bình tĩnh quan sát, thì môt đôi mắt đen sắc bén của ‘cậu Dạ’ cũng nhanh chóng quét qua đám người xung quanh, đột nhiên từ trên người anh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng, nghiêm nghị, kiêu ngạo, lần đầu tiên có người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt người đứng đầu của tứ đại bang hội!
Kể từ khi Dạ Xã vùng dậy, cậu Dạ Xã trưởng đã được mọi người đồn thổi như một vị thần, nói ‘anh ấy’ khôi ngô tuấn tú, nghĩa khí cương quyết, xảo quyệt, hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không thể khinh thường được! Lập tức các bang hội nhỏ trước đây có ý nghĩ khinh thường thì giờ đều thay đổi suy nghĩ, tỏ thái độ kính trọng.
Trong đôi mắt trầm của Đường Nghiêu xẹt qua một ý cười nhạt, bình thản nhìn qua đám đông, thấy đám người với đủ loại ánh mắt thăm dò, hoặc cẩn thận quan sát, giống như lúc trước khi anh ta nhìn thấy người gọi là “cậu Dạ” này, không ai có thể ngờ rằng người đàn ông quyền lực trước mặt này lại thực sự là ——một người con gái!
Cậu Dạ, cậu Dạ, thực sự, lại là một người phụ nữ!
Đôi mắt chim ưng sắc bén của Nguyên Hùng không chút che giấu mà đánh giá người này, khuôn mặt của Sầm Liệt vô cảm không biết đang nghĩ gì, nhưng một tia sáng vụt qua đôi mắt của Bạch Đào, có lẽ người này mới là ứng cử viên sáng giá nhất…
Vào lúc này, hội trường ồn ào lại im lặng trong chốc lát vì có người đến, không một ai lên tiếng.
Trong số đám đông, người ngạc nhiên nhất là Bạch Minh Hàm!
Khi người đàn ông mặc áo đen kia bước đi trên tuyết đến gần, một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được dâng lên trong lòng cô, anh Dạ, hóa ra anh ấy là anh Dạ?!
Người con trai khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng này, đến rồi đi như một cơn gió, người nói câu “Nước mắt của con gái, nên rơi nước mắt người mình yêu, như thế nó mới có thể giá trị” , người đàn ông tự xưng mình là “người qua đường”, anh ấy, thực sự là anh Dạ sao?
Ánh mắt không khỏi nhìn sang Đường Đường, hai mắt cô ấy đang đờ đẫn, hai gò má dần dần đỏ ửng, ánh mắt không giấu được sự sùng bái và ngưỡng mộ, tim cũng đập rộn ràng!
Nhiều năm như vậy, mà cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt si mê như vậy của Đường Đường, đó là ánh mắt bao hàm sự sùng bái và thần phục của một người phụ nữ khi nhìn một người đàn ông!
Cậu Dạ mỉm cười lạnh nhạt, và khẽ nhếch môi, không khí dường như đóng băng ngay lập tức, và tất cả mọi người thở hổn hển, ma mị, tráng lệ, quyến rũ và chói lóa!
Những từ gì đẹp đẽ nhất đề hình dung về vẻ đẹp của một người đàn ông, có lẽ chính là dùng để miêu tả về người đàn ông này!
“Đường bang chủ, anh Sầm, đã lâu không gặp.” Giọng nói của người đàn ông thật dễ chịu, lạnh như băng tuyết.
Đường Nghiêu cười, trong mắt dường như có một tia lạnh: “Cậu Dạ, anh vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của anh, tôi vẫn khỏe.”
“Nếu anh không phiền, lần khác chúng ta lại chơi thêm vài ván nữa.” Trong mắt Đường Nghiêu lóe lên một tia hưng phấn, lời này không phải là diễn kịch, anh ta thật tâm gửi lời mời.
Kể từ lần cuối cùng Dạ Cô Tinh đưa ra lời mời, anh ta đã hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn ký tự “Tùy tâm tùy tính”, nó như một đòn cảnh cáo, Đường Nghiêu mới hiểu ra, lập tức như được mở ra cánh cửa mới, kỹ thuật của anh ta cũng đã tăng lên một cấp độ cao hơn, anh ta rất nóng lòng, mong chờ được đấu thêm một trận với Dạ Cô Tinh.
“Bất cứ lúc nào cũng được.”
Hai người đều đang chào hỏi nhau, nhưng tâm tư lại khác nhau, mỗi người một suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh đã có chút thay đổi.
Vài ngày trước, sòng bài Cự Phong đã chào đón một vị khách thần bí, anh ta đã tiêu rất nhiều tiền và đã thắng mọi lần đặt cược, cuối cùng, anh ta đã kinh động đến Đường Nghiêu, hai người đã chơi một ván rất lớn, đến mức họ thậm chí còn lấy mạng mình để đặt cược.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, tay cờ bạc cao siêu này lại khiến cho người luôn bất khả chiến bại là Đường Nghiêu thua hai ván liên tiếp!
Mọi người đều biết, nhà họ Đường nổi lên nhờ cờ bạc từ Macao, trong giới cờ bạc chỉ cần nghe danh nhà họ Đường là đã sợ chạy mất dép rồi, Đường Nghiêu lại là người có kỹ thuật đánh bạc cao nhất trong các thế hệ nhà họ Đường, anh ta có thể khiến Đường Nghiêu thua hai trận liên tiếp, quả thật là không thể tin được!
Nghe những lời Đường Nghiêu nói, không khó để nhận ra, người đó chính là người đang mặc đồ đen, không quan tâm hơn thua này – chính là cậu Dạ!
Vốn tưởng rằng bí ẩn về cậu Dạ sẽ biến mất sau khi nhìn thấy anh ta vào ngày hôm nay, nhưng tất cả những chuyện trước mắt này lại rõ ràng nói cho mọi người biết – nhìn thấy người rồi, bí ẩn lại còn nhiều hơn nữa!
Chính xác thì người đàn ông này là ai? Khả năng thực sự là gì?
Chỉ e rằng đây là nghi vấn sâu sắc nhất của tất cả mọi người.
Mặc dù Sầm Liệt không muốn nói chuyện với kẻ miệng lưỡi độc địa này, nhưng trước mặt rất nhiều người, có những việc không làm không được, anh ta khẽ gật đầu, xem như là phép lịch sự đáp lại.
Ai ngờ Dạ Cô Tinh không có ý định cứ như vậy buông tha cho anh ta, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng phía sau Sầm Liệt: “Anh Sầm, tôi nghe nói anh là một thiếu niên anh tài, lúc trước một mình mà dám dũng cảm đấu với sáu đại dũng tướng của bang Thất Tinh, thật dũng mãnh, tôi thật khâm phục, nhưng không biết tài huấn luyện chó của anh như thế nào, dù sao thì đánh chó cũng phải nể mặt chủ, chó không được dạy dỗ, thì chỉ có thể trách chủ của nó thôi.”
“Mày!” Không đợi Sầm Liệt lên tiếng, Bưu đang khom người đứng ở phía sau hai mắt trừng trừng, làm bộ như muốn rút súng, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này liên tục sỉ nhục anh ta, cũng gián tiếp sỉ nhục cậu chủ!
Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục!
Phía sau Dạ Cô Tinh, Vu Sâm và Đàm Hào cũng không chịu thua kém, họ đưa tay ra rút súng, nhưng họ đã bị chặn lại bởi cử chỉ giơ tay của Dạ Cô Tinh.
Cùng lúc đó, Sầm Liệt cũng tức giận quát to: “Lui xuống.”
Bưu hằm hằm thu tay lại.
Đôi mắt đen của Dạ Cô Tinh sâu thẳm, cô cười từ tốn: “Xem ra khả năng huấn luyện chó của anh Sầm chỉ ở mức trung bình, cho nên tôi không thể khen ngợi anh được! Một lần tái phạm, lần nữa lại tái phạm, lần nữa lại tái phạm, nói không chừng một ngày nào đó, có thể còn cắn ngược chủ nhân của nó một cái! Không thể không đề phòng, không thể không cảnh giác!” Cô nói một câu cảm thán và lại như không phải cảm thán.
Ánh mắt của Sầm Liệt trở nên sâu thẳm hơn.
Sắc mặt của gã tên Bưu đột nhiên biến đổi, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, anh ta chĩa súng vào thái dương và quỳ xuống về phía Sầm Liệt: “Tôi tuyệt đối không có hai lòng, nguyện lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!” Đang định bóp còi thì bị Sầm Liệt hất ra.
Bưu lùi lại phía sau chủ nhân của mình, ánh mắt của Sầm Liệt giống như mũi tên, xen lẫn sự tức giận khủng khiếp bắn về phía Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh không hề sợ hãi, hiên ngang đón nhận, có chút dương dương tự đắc.
“Cậu Dạ, xin hãy cẩn thận lời nói.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, ánh mắt cũng không chịu thua, nhún vai thoải mái, thoáng chốc trở nên rất cợt nhả: “Đùa chút thôi mà, anh Sầm tại sao phải nghiêm túc như vậy?”
Ánh mắt Sầm Liệt đột nhiên ngưng tụ, đùa hay lắm, suýt chút nữa làm cho anh ta mất đi một đàn em đắc lực!
Nhưng trước mặt mọi người, anh ta chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nuốt cục tức này xuống! Cậu Dạ này là đại diện cho Dạ Xã, một khi giương súng chống lại, chính là tuyên chiến với toàn bộ Dạ Xã, đến lúc đó toàn bộ Vĩnh An hội đều sẽ rơi vào vũng bùn, và tất cả mọi người sẽ giẫm đạp lên nó.
Gã không hề sợ Dạ Xã, với sức mạnh của Vĩnh An hội, mặc dù quá trình này sẽ hơi quanh co, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là Dạ Xã sẽ gặp xui xẻo.
Anh ta hiểu đạo lý này, Đường Nghiêu, Nguyên Hùng và những người khác đương nhiên cũng hiểu được, nhưng mà vẫn chậm chạp không hề động thủ, lí do thật sự là e ngại ba băng nhóm còn lại, cho nên không ai dám hành động hấp tấp, càng khiến cho cậu Dạ này thêm không khiêng nể ai, không coi ai ra gì!
Dạ Cô Tinh mỉm cười và quay đi, cô biết những người này đang nghĩ gì, nếu họ đã đưa bào tay cô đặc quyền lớn như vậy, thì tội gì cô lại không sử dụng, có phải là uổng phí không?
Bọn họ dám cam chịu, cô cũng dám ngạo mạn kiêu ngạo cho mọi người thấy!
Nguyên Hùng lúc này mới bước lên phía trước, cười to một tiếng: “Mọi người đều nói thiếu niên anh hùng, hôm nay mới tận mắt chứng kiến, cậu Dạ quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nguyên Hùng nói vậy, tương đương với việc nịnh nọt một cách âm thầm, những người còn lại thấy vậy cũng hùa theo, bọn họ đều tiến đến chào hỏi, điều này tạo thành một sự tương phản cực kỳ rõ nét với khung cảnh yên tĩnh trước đó của mọi người.
Nụ cười của Đường Nghiêu dần trở nên sâu hơn, trong khi Sầm Liệt lại tỏ ra khó chịu.
Cậu Dạ này, tâm cơ kín đáo như thế, đầu tiên là chào hỏi hàn huyên với Đường Nghiêu, nhân cơ hội này tiết lộ chuyện mình thắng liên tiếp hai trận khiến mọi người khiếp sợ, sau đó lại đối đầu với mình, miệng lưỡi khéo léo, khiến cho mình không nói được lời nào, chỉ có thể âm thầm chịu thua!
Sầm Liệt nghiến răng, đây rõ ràng là đứng trước mặt mọi ngườim giẫm lên mình và Đường Nghiêu để lập uy mà!
Ánh mắt quét qua tất cả mọi người, quả nhiên bây giờ tất cả mọi người càng thêm kính nể đối với cậu Dạ bí ẩn này.
Nhìn Đường Nghiêu bằng ánh mắt khinh thường, bị người khác coi là bàn đạp mà vẫn phải miễn cưỡng cười, đúng là tên đần!
Cảm nhận được ánh mắt của Sầm Liệt và đọc hiểu được thâm ý trong đó, Đường Nghiêu vẫn cười như vũ, cũng cười khẩy nhìn lại anh ta, tựa như đang nói với anh ta là họ cũng như nhau cả thôi.
Mặt Sầm Liệt lập tức đen như đáy nồi.
Cái này là sao đây, chó chê mèo lắm lông ư?
Sau vài câu chào hỏi, Dạ Cô Tinh đáp trả rất điêu luyện, ăn nói tài giỏi, một số người chờ đợi cơ hội để thăm dò đều bị cô làm cho á khẩu không nói được gì, hoặc bị khí thế của cô ngăn cản.
Vu Sâm, Đàm Hào đừng ở hai bên trái phải phía sau, vẻ mặt hung ác, khí tức khát máu toàn thân không che đậy khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Xa cách và thờ ơ, lạnh lùng và cô đơn, bí ẩn khó lường, đây là ấn tượng mà cậu Dạ để lại cho mọi người.
“Mời–”
“Mời–”
Đoàn người bước vào phòng họp, Dạ Cô Tinh thản nhiên bước đi phía sau đoàn người, không nhanh không chậm, có thần thái lạnh lùng tao nhã.
Đường Đường đã buông tay anh trai mình ra, còn cố ý lùi lại phía sau, vừa tầm với Dạ Cô Tinh, đi cạnh nhau, tuy hai người cách nhau ba bước nhưng cũng đủ để cô quan sát kỹ, đánh giá được người đàn ông bí ẩn này.
Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất tuyệt đỉnh, cử chỉ tao nhã tự tại, môi mỏng xinh đẹp mím lại thành một đường vòng cung, đẹp trai hơn cô tưởng tượng, e rằng trên đời này sẽ không có người nào quyến rũ hơn anh ấy!
Giống như miêu tả của anh trai, khí chất và ngoại hình đều tuyệt phẩm!
Đường Đường nhất thời ngây người, đột nhiên dưới chân trống rỗng, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, mới phản ứng kịp, cầu thang phía trước càng ngày càng gần mặt mình, nhắm mắt lại, cắn răng, chuẩn bị đón chờ một cú ngã xấp mặt, không ngờ, một giây sau đã rơi vào một cái ôm hơi mỏng, hương thơm nhẹ nhẹ bay đến, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng lại có mùi rất dễ chịu.
Mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú mê người của người đàn ông đó ở gần trước mắt, trong tầm tay, làn da trắng nõn không thấy lỗ chân lông, trên môi ửng hồng anh đào, mày kiếm, trong mắt hiện lên tia sáng vui tươi “Cẩn thận.”
Đôi má của Đường Đường đột nhiên đỏ bừng: “Cảm, cảm ơn…” Nói xong nhanh chóng thoát ra khỏi mùi hương của người đàn ông đó, nhất thời cảm thấy có chút mất mát.
Dạ Cô Tinh thu tay lại và bước thẳng về phía trước, không hề ngoảnh lại, không thèm nhìn lấy một cái.
Nhìn bóng dáng cao lớn cô độc kia dần xa, trong lòng Đường Đường dâng lên một cảm xúc buồn bã không thể nào giải thích được, đối với một người đàn ông như thế này, chỉ sợ sẽ không bao giờ có một người phụ nào tồn tại trong mắt anh ta, và anh ta cũng sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ nào đó mà dừng lại.
Nhếch môi, rồi nở một nụ cười thật tươi, với ánh mắt vô tư, Đường Đường tự an ủi bản thân, không sao, dù con ngựa có bất kham đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị thuần hóa, cô không tin trên thế giới này có cái gì có thể làm khó được mình!
Ngước mắt lên, cô sửng sốt “Minh Hàm?”
Bạch Minh Hàm dừng bước, ánh mắt lóe lên, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Đường cục cưng.”
“Cậu không đi vào cùng ông nội à?”
“Tớ… ra ngoài lấy khăn giấy.” Nói xong, cô ấy cười lắc lắc chiếc khăn giấy trắng hình vuông trong tay, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía trước, bóng lưng đen hơi gầy cuối cùng cũng biến mất trước mặt, đôi mắt lanh lợi khẽ nheo lại, rồi ngước mắt lên, không có chút manh mối nào, vẫn bình tĩnh như cũ.
Đường Đường cười nắm lấy cánh tay cô ấy: “Đi thôi, chúng ta đi đến sảnh tiệc đi, bên kia có rất nhiều chuyện, chờ hội nghị kết thúc thì bữa tối sẽ bắt đầu, hai chúng ta không thể mất mặt trước mặt mọi người.. “
“Được rồi.” Là không thể mất mặt trước mặt mọi người, hay không thể mất mặt trước mặt… anh ấy?
“Minh Hàm, cậu thấy tớ nói đúng không! Anh Dạ thật sự rất đẹp trai, vừa rồi anh ấy còn đỡ tớ nữa, khoảnh khắc ấy, trong lòng tớ giống như có một con nai nhỏ, tớ căng thẳng đến mức không thở nổi, người đàn ông như vậy, sợ rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều sẽ mơ ước có được anh ấy…”
Thản nhiên cười, Bạch Minh Hàm thở dài: “Có lẽ thế…”
“Ồ, tớ quên mất ngoại trừ cậu. Cậu sẽ chỉ mãi chung thủy với Mục Viễn, tất cả đàn ông trên thế giới này đều không thể sánh được với anh Mục của cậu, nếu không ông nội cậu sẽ không lo lắng như vậy…”
Nụ cười trên môi Bạch Minh Hàm hơi cứng ngắc…
Nào ngờ Đường Đường nghe như vậy, lại không sợ còn mỉm cười “Làm người đứng đầu một bang, không có chút bản lĩnh và kiên quyết thì làm sao có thể sống sót? Vả lại, người đàn ông như thế tương lai mới có thể làm tớ hạnh phúc và bảo vệ tớ bình an.”
Bạch Minh Hàm ánh mắt chợt loé, ánh mắt nhìn Đường Đường bỗng nhiên có chút kỳ quái. Hoá ra không biết từ khi nào, những người khác đều thay đổi, chấp nhận thực tại, hoà nhập cuộc sống, chỉ có cô ấy là đang trốn tránh, lúc nào cũng tự nhốt mình trong huyễn tưởng, vẫn phi thực tế!
Nhìn thấy biểu cảm của bạn mình như thế, Đường Đường biết cô ấy đang nghĩ gì, khẽ thở dài rồi đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Trong giây phút đó, trong lòng thoáng hiện lên cảm giác cô đơn và buồn bã.
Khẽ thở dài, cô gái nở nụ cười ngọt ngào, tựa như cảm giác cô đơn và buồn bã kia chưa từng xuất hiện trong mắt cô, vẫn ngây thơ và vô tư như trước.
“Minh Hàm, bỏ qua đi, dù cậu có trốn tránh như thế nào, xuất thân và gia tộc của một người là không thể thay đổi”. Dừng lại, khoé môi cô gái khẽ cong lên: “Đen chính là đen, rốt cuộc cũng không thể nào thành trắng được.”
“Vậy sao?” Bạch Minh Hàm cười, cảm giác đau khổ thoáng chốc dâng trào, nhàn nhạt như hương trà: “Trắng hay đen, có cần phải phân biệt rõ như vậy không?” Giống như câu hỏi lại như thờ dài, âm cuối kéo dài, tạo nên cảm giác thật thê lương.
Nhếch miệng cười, Đường Đường vui vẻ vỗ vai bạn tốt: “Làm gì mà đau lòng như thu buồn vậy? Chúng ta một người học thiết kế, một người học kiến trúc, cũng không phải học văn, phong hoa tuyết nguyệt đều không hợp với chúng ta!”
Bạch Minh Hàm lườm yêu bạn mình một cái: “Uổng cho cậu là cô cả bang Cự Phong, tri thức lễ nghĩa đâu? Đoan trang thục nữ đâu? Toàn là một bộ ngang ngược, thô bạo!”
“Nè nè! Tớ làm sao lại ngang ngược, thô bạo rồi hả. Anh của tớ nói, cái này gọi là hào khí nha!”
“Vâng vâng, là hào khí!” Nhếch môi cười: “Đường cục cưng, chuyện với anh Dạ kia…. cậu thật sự nghiêm túc à?”
Đường Đường gật đầu, đáy mắt cô gái loé lên một tia yêu thích mãnh liệt: “Hiếm khi anh tớ mới khen ngợi người khác, ít nhất là cho đến bây giờ, anh Dạ để lại cho tớ ấn tượng rất tốt.”
“Là ý của anh cậu, hay là của chính cậu?”
“Cậu biết không, anh tớ rất cưng chiều tớ, chuyện tớ không muốn, anh ấy tuyệt đối sẽ không cưỡng ép.” Nói xong, cô gái cầm tay Bạch Minh Hàm, nhún vai, cười gượng “Tình yêu à, tớ thấy cậu đã lo xa quá rồi, giống như mọi người đều là tại hoạ vậy.”
Nhưng Bạch Minh Hàm lại khẽ thở dài, như có như không nói: “Có lẽ vậy….”
Sắc mặt Đường Đường đột nhiên thay đổi, nhìn khắp nơi, nhỏ giọng lo lắng nói: “Minh Hàm, cậu còn nghĩ đến tên khốn Mục Viễn kia hả?! Anh ta… anh ta đối xử với cậu như vậy, cậu vậy mà còn….”
Nghe thấy hai từ “Mục Viễn”, đồng tử Bạch Minh Hàm đột nhiên co lại, nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác gì, cô ấy đang chịu đựng, cố gắng hết sức chống lại nỗi đau đang dâng lên từ tận đáy lòng….
“Minh Hàm, cậu bình tĩnh lại đi! Mục Viễn vốn không yêu cậu, anh ta đã kết hôn rồi!”
“Không yêu sao? Tớ không tin——” Nỗi đau tích tụ từ đáy lòng cô ấy đột nhiên bùng nổ, hét lớn: “Năm đó, nếu không phải ông nội ép bọn tớ rời xa nhau, bây giờ người bên cạnh anh ấy là tớ! Là tớ——”
“Minh Hàm….” Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái lao ra, ánh mắt Đường Đường lộ ra vẻ bất lực sâu thẳm. Lời yêu thương, thật sự là hại người hại mình, quá khứ nhiều năm như vậy, ai có thể nghĩ rắng có một người khác canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên….
Bạch Minh Hàm chạy một mạch đến hồ phun nước, vì hội nghị thượng đỉnh hắc đạo được tổ chức ở đây, nên sẽ tạm ngừng kinh doanh ba ngày, mở rộng cửa để đón khách quý!
Hiện tại còn ba phút nữa là bắt đầu hội nghị, thủ lĩnh các băng đảng đều lần lượt dẫn người vào cửa, nơi góc khuất hẻo lánh này sẽ không có ai để ý đến, cô ấy có thể tự mình chữa lành vết thương cho bản thân.
Đen là đen, trắng là trắng, mãi mãi không bao giờ có thể so sánh, cũng mãi mãi không thể đi chung đường!
Trước đây khi ông nội nói lời đó, chính là bất hạnh của cô ấy và Mục Viễn
Cô ấy là cô cả của bang phái hắc đạo, mà anh lại sinh ra trong gia đình có học thức, cha mẹ đều là phần tử tri thức cấp cao.
Đột nhiên một giọt nước lóng lánh rơi trên má cô, rồi tan ra, hoà vào không khí mát lạnh. Bạch Minh Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng thấy những bông tuyết đang nở rộ, xoay tròn, đung đưa trôi nổi rồi rơi xuống giống như những giá lạnh trên thế giới đã biến thành những bông tuyết trắng tẩy trắng cả nhân gian, tóc đen tóc trắng, tuyết nhuộm thái dương, hoà tan thù hận, che chở nhiều cặp đôi yêu nhau vượt qua.
Cô ấy đang nhớ lại, ngày mà cô ấy và Mục Viễn gặp nhau cũng là ngày tuyết lớn lạnh lẽo như vậy.
Khi đó, cô ấy vẫn là công chúa trong tháp ngà, còn anh là chàng trai ngây ngô trong trường đại học. Khi cô té ngã, anh ấy đã kịp thời vươn tay giúp đỡ, và từ đó một chiếc ô đã làm hai người gắn bó.
Cô ấy ngưỡng mộ sự dịu dàng và thanh lịch của anh ấy, còn anh ấy thích sự yên tĩnh, tốt bụng dịu dàng của cô.
Có nhiều lúc, Bạch Minh Hàm suy nghĩ, nếu cô ấy không phải là cô cả của bang phái hắc đạo, mà chỉ là con gái của một gia đình bình thường, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Lúc anh ấy biết được thân phận của cô, anh ấy đã dùng loại ánh mắt gì để nhìn cô?
Ghê tởm? Thù hận? Sợ hãi?
Không, đều không phải. Ánh mắt anh ta hoàn toàn xa lạ, còn có tuyệt vọng, ngay khoảnh khắc đó, cô biết, rốt cuộc bọn họ đã không thể nào quay trở lại như trước, giấc mộng đến lúc trời sáng đã phải thức dậy!
Về sau, cô ấy mới phát hiện rằng, chính ông nội đã phái người bắt cóc cha mẹ anh ấy, bắt anh ấy phải chia tay với cô, mà anh ấy cũng đã không ngần ngại mà chọn cha mẹ mình thay vì chọn một cô gái xã hội đen như cô.
Từ đó, cô và anh chia tay, anh ta đã kết hôn và có con cách đây một năm, còn cô ấy vẫn chưa gả cho ai, chờ đợi ông nội lựa chọn một người chồng cho cô ấy.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài hai má, rơi xuống đất, chớp mắt đã đóng băng, cô tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích về sau, tất cả nhẫn nhục, chịu đựng, toàn bộ hôm nay đều bạo phát. Bạch Minh Hàm cảm thấy bản thân như một gốc cây già bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè ép bẻ gẫy.
“Tại sao cô lại khóc?” Một giọng nói trầm thấp của người đàn ông trên đầu Bạch Minh Hàm, nhấn chìm cái lạnh của mùa đông và tuyết.
Bạch Minh Hàm ngẩng đầu theo quán tính, khi thấy rõ khuôn mặt kia, cô ấy hoàn toàn quên phản ứng ——
Chân mày kiếm, đôi môi như hoa anh đào, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, người đàn ông mặc áo khoác đen đứng trong tuyết, vóc người cao lớn dường như bị thế gian lãng quên, duy nhất trên thế giới này!
Đây là đàn ông hay phụ nữ?
Phản ứng đầu tiên của Bạch Minh Hàm chính là như vậy.
Đôi mắt liếc qua cái cổ thon dài của anh ta, nhìn thấy hầu kết đang lên xuống theo hơi thở của anh ta, mang theo nhịp đập của cuộc sống.
“Nước mắt của con gái, nên rơi trước mắt người mình yêu mới có giá trị.” Bàn tay thon dài đưa khăn tay qua, người đàn ông than nhẹ một tiếng.
Dạ Cô Tinh mang theo Vu Sâm và Đàm Hào bước vào khu nghỉ dưỡng, cô liền được người phục vụ kính cẩn mời vào căn hộ và mở cửa. Đường Nghêu đã đợi bên trong từ lâu.
Sau khi thảo luận công việc xong, Dạ Cô Tinh bắt đầu mệt rã rời, Đường Nghêu thấy vậy cũng cáo từ rời đi. Vu Sâm và Đàm Hào một trái một phải canh chừng bên ngoài căn hộ, nghiêm túc, sẵn sàng tiếp đón kẻ địch.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, mở cửa sổ ra, đối diện là một hồ nước, tiếng khóc của cô gái bên hồ vừa thê lương vừa cô đơn.
Có lẽ vừa mới thức dậy và tràn đầy năng lượng, hoặc là trong lúc rảnh rỗi đến nỗi nhàm chán, cô phủ thêm áo khoác bước xuống lầu, chậm rãi đi đến bên cạnh cô gái, có lẽ chỉ vì muốn đưa cho cô gái đó một cái khăn tay.
Bạch Minh Hàm hành động theo bản năng, chậm rãi cầm lấy khăn tay, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn vào người đàn ông đẹp mê hồn không muốn rời đi trước mặt.
Nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Cô ấy rốt cuộc cũng biết được thề nào là đẹp, giống như trời đất, tuyết trắng bị lu mờ, ảm đạm không chút ánh sáng!
Thấy Bạch Minh Hàm nhận lấy, Dạ Cô Tinh không định ở lại nữa, định xoay người đi, cô chưa bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, có thể đưa khăn tay trong tình huống như vậy cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Cô thừa nhận cô không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người không phân biệt trước sau, ít nhất thỉnh thoảng cô vẫn có những lúc sẽ mủi lòng, cứ như thỉnh thoảng… lên cơn vậy đó.
“Đợi đã…” Giọng của cô gái hơi nghẹt nghẹt vì vừa khóc.
Dừng lại một chút, Dạ Cô Tinh vẫn không quay đầu.
“Anh…. anh là ai?”
Nước mắt của con gái, nên rơi trước mắt người mình yêu mới có giá trị.
Là như vậy sao?
“Người qua đường.” Để lại ba chữ cuối cùng, bóng lưng có vẻ hơi đơn bạc của người đàn ông càng lúc càng xa, lạnh lùng nghiêm nghị, cô đơn trong sáng thượng không thể diễn tả thành lời.
Người đàn ông này…
…
Tiếng nhạc vang lên, phục vụ mỉm cười. Lúc này Bạch Minh Hàm đã mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thanh cao, cùng với Đường Đường mặc chiếc váy quây màu đen dài đến gối đứng chung một chỗ, mỉm cười đón chào những vị khách từ mọi hướng, bang Thất Tinh và bang Cự Phong với thân phận là hai người giúp tổ chức hội nghị thượng đỉnh hắc đạo, với thân phận là người chủ trì, hai cô gái trẻ tiếp khách thì rất thích hợp.
Giọng nói của một ông lão từ xa vọng đến, giây tiếp theo, một ông lão tám mươi mặc bộ đồ Đường màu đen bước vào với nụ cười tươi tắn, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đi theo.
“Nguyên xã trưởng, đã lâu không gặp, dạo này ông sao rồi?” Mặc dù giọng nói của ông lão có chút thăng trầm, nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
Nguyên Hùng cười lớn: “Ông Bạch, ông sao có thể làm tôi xấu hổ như vậy, dù sao cũng phải là hậu bối cũng nên chào hỏi trước chứ!” Lời nói của ông ta có phần nhã nhặn, nhưng lại không kiêu ngạo không nịnh nọt, khiêm tốn lại không khiêm tốn, có thể nhìn thấy được người này không phải người bình thường!
Bạch Minh Hàm cười nhẹ bước đến, cử chỉ tao nhã, trìu mến nắm lấy cánh tay ông cụ, nhẹ giọng: “Ông nội.”
Bạch Đào vỗ tay tay cháu gái, nhìn âu yếm, rồi quay sang Nguyên Hùng: “Đây là bác Hùng của con.”
Bạch Minh Hàm mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tươi đẹp không vướng bụi trần thanh tú xinh đẹp: “Chào bác Hùng ạ.”
Người này, là người đứng đầu Thương Hiệt Xã, sát thần độc ác quyết đoán nổi tiếng trong giới hắc đạo đây sao?
Bạch Minh Hàm âm thầm suy nghĩ.
Nguyên Hùng gật đầu: “Mười mấy năm không gặp, bây giờ nhóc con đã trở nên xinh đẹp thế này rồi, không biết là hoa đã có chủ chưa nhỉ?”
Bạch Đào cười lớn, đáy mắt xẹt qua một tia tự hào: “Hoa của nhà họ Bạch xinh đẹp như vậy, người bình thường sao có thể hái?”
“Không biết khuyển tử nhà tôi có vinh hạnh này không?”
Một tia sáng le lói trong đôi mắt già của Bạch Đào: “Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tôi còn chưa gặp tiểu Dực, nói với thằng bé khi nào rảnh thì ghé nhà họ Bạch chơi, để đám trẻ có cơ hội tụ tập, kết giao với nhau.”
Nguyên Hùng liên tục gật đầu nói phải.
Con trai độc nhất của nhà họ Bạch bị giết cách đây hai mươi năm, chỉ để lại một cô cháu gái năm tuổi là Bạch Minh Hàm. Bây giờ bông hoa kiều diễm đã trưởng thành, mắt thấy sức khỏe của Bạch Đào mỗi năm lại yếu hơn, tương lai gia sản bang Thất Tinh to lớn như vậy lại rơi vào tay một đứa cháu gái duy nhất này, nếu để Nguyên Dực cưới cô bé này, tương lai bang Thất Tinh sẽ rơi vào tay Thương Hiệt Xã của ông ta, không cần tốn chút công sức! Đến lúc đó, Thương Hiệt Xã của ông ta sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trong giới hắc đạo ở phương nam, thậm chí còn có cơ hội nuốt chửng bang Cự Phong và Vĩnh An hội!
Từ đầu đến cuối, Bạch Minh Hàm đều mỉm cười, vô cùng nhỏ bé, dè dặt cao quý, giống như một cỗ máy hoàn mỹ, giống như người bị nói tới không phải là mình, mà là một người xa lạ không….. có một chút quan hệ nào..
Đúng lúc này, Đường Nghêu chắp tay đi vào, phong độ hiên ngang, khí thái bình tĩnh!
Đôi mắt Bạch Đào loé sáng, nếu nói chọn người cho cháu gái, thì người trước mắt này mới là thích hợp nhất! Nguyên Dực là loại người ăn chơi, căn bản không xứng với tiểu Hàm. Đúng thế, sức khoẻ càng ngày càng giảm, ông ta cần một người kế thừa ngay lập tức, để sau khi ông ta có trở về với cát bụi, thì cũng có người có thể chăm sắc tiểu Hàm, hết lòng hết dạ giúp đỡ bang Thất Tinh, nhưng mà ông ta cũng không thể lấy hạnh phúc cả đời của cháu gái ra để đùa giỡn!
Dù bang Thất Tinh không có người kế thừa, ông ta cũng tuyệt đối không hi sinh cháu gái duy nhất của mình!
Cái loại người như Nguyên Dực, gian xảo dối trá, hành vi không đứng đắn, danh tiếng đã sớm thối nát, ông ta chẳng qua chỉ là nói khách sáo vài câu, không ngờ tới tên khốn Nguyên Hùng kia lại được nước lên mặt!
Bạch Đào thầm khinh thường trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không có gì!
Đường Nghêu chào riêng hai người họ, gật đầu thể hiện rằng anh ta tiến lui có chừng mực, không kiêu ngạo không nịnh hót. Mặc dù anh ta là hậu bối, nhưng lại đứng đầu một bang, vì thế anh ta có tư cách này, loại khí chất này không kém những người khác!
Đường Đường nhảy tới trước, khoác lên tay anh trai, làm nũng khiến ai cũng bật cười.
Lúc này, sau một tiếng thông báo, cậu chủ Sầm Liệt của Vĩnh An hội đến, mặc một bộ quần áo bình thường màu trắng, có vài phần lười biếng kiêu ngạo, mặt mày anh tuấn, đôi mắt thâm thuý.
“Để mọi người chờ lâu rồi, thực xin lỗi.” Sầm Liệt cười nhẹ, thái độ không xu nịnh cũng không vô lễ. Mặc dù chỉ được gọi là “cậu chủ”, nhưng uy tín và địa vị của anh ta trong Vĩnh An hội còn cao hơn cả cha của anh ta. Nghiêm chỉnh mà nói, anh ta chính là ông vua không ngai chân chính của Vĩnh An hội!
Hiện giờ, bốn bang lớn hội tụ, Đường Nghiêu bang Cự Phong, Nguyên Hùng Thương Hiệt Xã, Bạch Đào bang Thất Tinh, Sầm Liệt Vĩnh An hội, chủ nhà đã có mặt đầy đủ, tiếp theo chính là các thế lực bang khác vào hội trường.
“Triệu Phong, bang Hắc Hổ đến——”
“Diệp Hách, bang Dũng Hạ đến——”
…
“Cậu Dạ, Dạ Xã đến——”
Tiếng thông báo vang lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào. Một người mặc áo khoác đen, trên vai có những hạt tuyết mờ nhỏ, mái tóc có hơi rối, quấn đầy gió và tuyết, giống như người đàn ông dạo chơi trên đường, chậm rãi thong thả bước vào tầm nhìn của mọi người ——
Chân mày kiếm, đôi môi như hoa anh đào, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, mũi cao, làn da trắng tuyết, trên trán có vài sợi tóc, đuôi mắt phù phiếm như bông hoa, dường như nếu không hơi không chú ý sẽ bị câu hồn đoạt phách!
Trong phút chốc, tất cả đều ngẩn cả người, hay cho một thiếu niên đẹp trai, hay cho một yêu nghiệt có một không hai, hay cho Dạ Xã —— cậu Dạ!
Chương 56: Lập uy hòa giải, thiếu nữ động lòng
Tất cả mọi người đều không quá xa lạ đối với Dạ Xã và cậu Dạ, thế lực ngầm này chỉ qua một đêm đã mở rộng ra phía nam, thành lập một tỉnh ở Giang Tây trong vòng chưa đầy nửa năm, thế lực này vẫn đang bành trướng ra bên ngoài, có xu hướng lặng lẽ tiến quân vào Phúc Kiến.
Dạ Xã xuất thế ngang trời, lúc đầu tất cả thế lực đều ôm tâm lý chờ xem thế nào, dự tính chỉ là một băng nhóm nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không vũ khí, dù có phấn đấu bao nhiêu cũng không có kết quả gì, ai cũng cho rằng nó chỉ là một băng nhóm nhỏ không có gì đáng lo ngại, nhưng băng nhóm này thực sự phát triển nhanh như chớp, đợi đến khi mọi người phản ứng lại, muốn ra tay xử lý thì cũng đã muộn rồi.
Bây giờ, Dạ Xã đã có quy mô nhất định, hơn nữa lại có ‘cậu Dạ’ thần bí khó lường trấn thủ, tất cả các bang hội khác đều không dám hành động hấp tấp, đều đổ dồn ánh mắt về bốn bang phái lớn nhất, hy vọng bọn họ có thể ra tay, và chỉ họ mới có đủ sức mạnh và khả năng tấn công vào Dạ Xã.
Thế nhưng, bốn bang phái lớn cũng đành bất lực, đầu tiên, Dạ Xã là một hố đen, bọn họ chưa thăm dò được động sâu mà đã tùy tiện ra tay, điều này là quá mạo hiểm, hơn nữa, bốn bang phái lớn mấy năm gần đây đều hống hách làm theo ý mình, bề ngoài nhìn thì có vẻ hòa thuận, nhưng cuộc đấu tranh ngầm sau lưng đã bước vào giai đoạn căng thẳng, đều hận không thể nuốt chửng đối phương! Một khi ai đó bắt đầu tấn công Dạ Xã, thì quyền lực sẽ bị phân tán, tất nhiên dẫn đến bị ba bang phái còn lại hợp sức tiêu diệt, đến lúc đó họ chắc chắn sẽ bị chia cắt và toàn bộ sẽ bị tiêu diệt!
Vì vậy, cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Dạ Xã ngày một lớn mạnh, trong bốn bang phái, không ai dám ra tay tấn công trước.
Bọn họ đều hiểu đạo lý này, và Dạ Cô Tinh càng hiểu rõ hơn, vì vậy cô mới nhận lời mời đến hội nghị thượng đỉnh này!
Ngay khi mọi người đang bình tĩnh quan sát, thì môt đôi mắt đen sắc bén của ‘cậu Dạ’ cũng nhanh chóng quét qua đám người xung quanh, đột nhiên từ trên người anh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng, nghiêm nghị, kiêu ngạo, lần đầu tiên có người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt người đứng đầu của tứ đại bang hội!
Kể từ khi Dạ Xã vùng dậy, cậu Dạ Xã trưởng đã được mọi người đồn thổi như một vị thần, nói ‘anh ấy’ khôi ngô tuấn tú, nghĩa khí cương quyết, xảo quyệt, hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không thể khinh thường được! Lập tức các bang hội nhỏ trước đây có ý nghĩ khinh thường thì giờ đều thay đổi suy nghĩ, tỏ thái độ kính trọng.
Trong đôi mắt trầm của Đường Nghiêu xẹt qua một ý cười nhạt, bình thản nhìn qua đám đông, thấy đám người với đủ loại ánh mắt thăm dò, hoặc cẩn thận quan sát, giống như lúc trước khi anh ta nhìn thấy người gọi là “cậu Dạ” này, không ai có thể ngờ rằng người đàn ông quyền lực trước mặt này lại thực sự là ——một người con gái!
Cậu Dạ, cậu Dạ, thực sự, lại là một người phụ nữ!
Đôi mắt chim ưng sắc bén của Nguyên Hùng không chút che giấu mà đánh giá người này, khuôn mặt của Sầm Liệt vô cảm không biết đang nghĩ gì, nhưng một tia sáng vụt qua đôi mắt của Bạch Đào, có lẽ người này mới là ứng cử viên sáng giá nhất…
Vào lúc này, hội trường ồn ào lại im lặng trong chốc lát vì có người đến, không một ai lên tiếng.
Trong số đám đông, người ngạc nhiên nhất là Bạch Minh Hàm!
Khi người đàn ông mặc áo đen kia bước đi trên tuyết đến gần, một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được dâng lên trong lòng cô, anh Dạ, hóa ra anh ấy là anh Dạ?!
Người con trai khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng này, đến rồi đi như một cơn gió, người nói câu “Nước mắt của con gái, nên rơi nước mắt người mình yêu, như thế nó mới có thể giá trị” , người đàn ông tự xưng mình là “người qua đường”, anh ấy, thực sự là anh Dạ sao?
Ánh mắt không khỏi nhìn sang Đường Đường, hai mắt cô ấy đang đờ đẫn, hai gò má dần dần đỏ ửng, ánh mắt không giấu được sự sùng bái và ngưỡng mộ, tim cũng đập rộn ràng!
Nhiều năm như vậy, mà cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt si mê như vậy của Đường Đường, đó là ánh mắt bao hàm sự sùng bái và thần phục của một người phụ nữ khi nhìn một người đàn ông!
Cậu Dạ mỉm cười lạnh nhạt, và khẽ nhếch môi, không khí dường như đóng băng ngay lập tức, và tất cả mọi người thở hổn hển, ma mị, tráng lệ, quyến rũ và chói lóa!
Những từ gì đẹp đẽ nhất đề hình dung về vẻ đẹp của một người đàn ông, có lẽ chính là dùng để miêu tả về người đàn ông này!
“Đường bang chủ, anh Sầm, đã lâu không gặp.” Giọng nói của người đàn ông thật dễ chịu, lạnh như băng tuyết.
Đường Nghiêu cười, trong mắt dường như có một tia lạnh: “Cậu Dạ, anh vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của anh, tôi vẫn khỏe.”
“Nếu anh không phiền, lần khác chúng ta lại chơi thêm vài ván nữa.” Trong mắt Đường Nghiêu lóe lên một tia hưng phấn, lời này không phải là diễn kịch, anh ta thật tâm gửi lời mời.
Kể từ lần cuối cùng Dạ Cô Tinh đưa ra lời mời, anh ta đã hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn ký tự “Tùy tâm tùy tính”, nó như một đòn cảnh cáo, Đường Nghiêu mới hiểu ra, lập tức như được mở ra cánh cửa mới, kỹ thuật của anh ta cũng đã tăng lên một cấp độ cao hơn, anh ta rất nóng lòng, mong chờ được đấu thêm một trận với Dạ Cô Tinh.
“Bất cứ lúc nào cũng được.”
Hai người đều đang chào hỏi nhau, nhưng tâm tư lại khác nhau, mỗi người một suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh đã có chút thay đổi.
Vài ngày trước, sòng bài Cự Phong đã chào đón một vị khách thần bí, anh ta đã tiêu rất nhiều tiền và đã thắng mọi lần đặt cược, cuối cùng, anh ta đã kinh động đến Đường Nghiêu, hai người đã chơi một ván rất lớn, đến mức họ thậm chí còn lấy mạng mình để đặt cược.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, tay cờ bạc cao siêu này lại khiến cho người luôn bất khả chiến bại là Đường Nghiêu thua hai ván liên tiếp!
Mọi người đều biết, nhà họ Đường nổi lên nhờ cờ bạc từ Macao, trong giới cờ bạc chỉ cần nghe danh nhà họ Đường là đã sợ chạy mất dép rồi, Đường Nghiêu lại là người có kỹ thuật đánh bạc cao nhất trong các thế hệ nhà họ Đường, anh ta có thể khiến Đường Nghiêu thua hai trận liên tiếp, quả thật là không thể tin được!
Nghe những lời Đường Nghiêu nói, không khó để nhận ra, người đó chính là người đang mặc đồ đen, không quan tâm hơn thua này – chính là cậu Dạ!
Vốn tưởng rằng bí ẩn về cậu Dạ sẽ biến mất sau khi nhìn thấy anh ta vào ngày hôm nay, nhưng tất cả những chuyện trước mắt này lại rõ ràng nói cho mọi người biết – nhìn thấy người rồi, bí ẩn lại còn nhiều hơn nữa!
Chính xác thì người đàn ông này là ai? Khả năng thực sự là gì?
Chỉ e rằng đây là nghi vấn sâu sắc nhất của tất cả mọi người.
Mặc dù Sầm Liệt không muốn nói chuyện với kẻ miệng lưỡi độc địa này, nhưng trước mặt rất nhiều người, có những việc không làm không được, anh ta khẽ gật đầu, xem như là phép lịch sự đáp lại.
Ai ngờ Dạ Cô Tinh không có ý định cứ như vậy buông tha cho anh ta, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng phía sau Sầm Liệt: “Anh Sầm, tôi nghe nói anh là một thiếu niên anh tài, lúc trước một mình mà dám dũng cảm đấu với sáu đại dũng tướng của bang Thất Tinh, thật dũng mãnh, tôi thật khâm phục, nhưng không biết tài huấn luyện chó của anh như thế nào, dù sao thì đánh chó cũng phải nể mặt chủ, chó không được dạy dỗ, thì chỉ có thể trách chủ của nó thôi.”
“Mày!” Không đợi Sầm Liệt lên tiếng, Bưu đang khom người đứng ở phía sau hai mắt trừng trừng, làm bộ như muốn rút súng, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này liên tục sỉ nhục anh ta, cũng gián tiếp sỉ nhục cậu chủ!
Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục!
Phía sau Dạ Cô Tinh, Vu Sâm và Đàm Hào cũng không chịu thua kém, họ đưa tay ra rút súng, nhưng họ đã bị chặn lại bởi cử chỉ giơ tay của Dạ Cô Tinh.
Cùng lúc đó, Sầm Liệt cũng tức giận quát to: “Lui xuống.”
Bưu hằm hằm thu tay lại.
Đôi mắt đen của Dạ Cô Tinh sâu thẳm, cô cười từ tốn: “Xem ra khả năng huấn luyện chó của anh Sầm chỉ ở mức trung bình, cho nên tôi không thể khen ngợi anh được! Một lần tái phạm, lần nữa lại tái phạm, lần nữa lại tái phạm, nói không chừng một ngày nào đó, có thể còn cắn ngược chủ nhân của nó một cái! Không thể không đề phòng, không thể không cảnh giác!” Cô nói một câu cảm thán và lại như không phải cảm thán.
Ánh mắt của Sầm Liệt trở nên sâu thẳm hơn.
Sắc mặt của gã tên Bưu đột nhiên biến đổi, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, anh ta chĩa súng vào thái dương và quỳ xuống về phía Sầm Liệt: “Tôi tuyệt đối không có hai lòng, nguyện lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!” Đang định bóp còi thì bị Sầm Liệt hất ra.
Bưu lùi lại phía sau chủ nhân của mình, ánh mắt của Sầm Liệt giống như mũi tên, xen lẫn sự tức giận khủng khiếp bắn về phía Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh không hề sợ hãi, hiên ngang đón nhận, có chút dương dương tự đắc.
“Cậu Dạ, xin hãy cẩn thận lời nói.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, ánh mắt cũng không chịu thua, nhún vai thoải mái, thoáng chốc trở nên rất cợt nhả: “Đùa chút thôi mà, anh Sầm tại sao phải nghiêm túc như vậy?”
Ánh mắt Sầm Liệt đột nhiên ngưng tụ, đùa hay lắm, suýt chút nữa làm cho anh ta mất đi một đàn em đắc lực!
Nhưng trước mặt mọi người, anh ta chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nuốt cục tức này xuống! Cậu Dạ này là đại diện cho Dạ Xã, một khi giương súng chống lại, chính là tuyên chiến với toàn bộ Dạ Xã, đến lúc đó toàn bộ Vĩnh An hội đều sẽ rơi vào vũng bùn, và tất cả mọi người sẽ giẫm đạp lên nó.
Gã không hề sợ Dạ Xã, với sức mạnh của Vĩnh An hội, mặc dù quá trình này sẽ hơi quanh co, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là Dạ Xã sẽ gặp xui xẻo.
Anh ta hiểu đạo lý này, Đường Nghiêu, Nguyên Hùng và những người khác đương nhiên cũng hiểu được, nhưng mà vẫn chậm chạp không hề động thủ, lí do thật sự là e ngại ba băng nhóm còn lại, cho nên không ai dám hành động hấp tấp, càng khiến cho cậu Dạ này thêm không khiêng nể ai, không coi ai ra gì!
Dạ Cô Tinh mỉm cười và quay đi, cô biết những người này đang nghĩ gì, nếu họ đã đưa bào tay cô đặc quyền lớn như vậy, thì tội gì cô lại không sử dụng, có phải là uổng phí không?
Bọn họ dám cam chịu, cô cũng dám ngạo mạn kiêu ngạo cho mọi người thấy!
Nguyên Hùng lúc này mới bước lên phía trước, cười to một tiếng: “Mọi người đều nói thiếu niên anh hùng, hôm nay mới tận mắt chứng kiến, cậu Dạ quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nguyên Hùng nói vậy, tương đương với việc nịnh nọt một cách âm thầm, những người còn lại thấy vậy cũng hùa theo, bọn họ đều tiến đến chào hỏi, điều này tạo thành một sự tương phản cực kỳ rõ nét với khung cảnh yên tĩnh trước đó của mọi người.
Nụ cười của Đường Nghiêu dần trở nên sâu hơn, trong khi Sầm Liệt lại tỏ ra khó chịu.
Cậu Dạ này, tâm cơ kín đáo như thế, đầu tiên là chào hỏi hàn huyên với Đường Nghiêu, nhân cơ hội này tiết lộ chuyện mình thắng liên tiếp hai trận khiến mọi người khiếp sợ, sau đó lại đối đầu với mình, miệng lưỡi khéo léo, khiến cho mình không nói được lời nào, chỉ có thể âm thầm chịu thua!
Sầm Liệt nghiến răng, đây rõ ràng là đứng trước mặt mọi ngườim giẫm lên mình và Đường Nghiêu để lập uy mà!
Ánh mắt quét qua tất cả mọi người, quả nhiên bây giờ tất cả mọi người càng thêm kính nể đối với cậu Dạ bí ẩn này.
Nhìn Đường Nghiêu bằng ánh mắt khinh thường, bị người khác coi là bàn đạp mà vẫn phải miễn cưỡng cười, đúng là tên đần!
Cảm nhận được ánh mắt của Sầm Liệt và đọc hiểu được thâm ý trong đó, Đường Nghiêu vẫn cười như vũ, cũng cười khẩy nhìn lại anh ta, tựa như đang nói với anh ta là họ cũng như nhau cả thôi.
Mặt Sầm Liệt lập tức đen như đáy nồi.
Cái này là sao đây, chó chê mèo lắm lông ư?
Sau vài câu chào hỏi, Dạ Cô Tinh đáp trả rất điêu luyện, ăn nói tài giỏi, một số người chờ đợi cơ hội để thăm dò đều bị cô làm cho á khẩu không nói được gì, hoặc bị khí thế của cô ngăn cản.
Vu Sâm, Đàm Hào đừng ở hai bên trái phải phía sau, vẻ mặt hung ác, khí tức khát máu toàn thân không che đậy khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Xa cách và thờ ơ, lạnh lùng và cô đơn, bí ẩn khó lường, đây là ấn tượng mà cậu Dạ để lại cho mọi người.
“Mời–”
“Mời–”
Đoàn người bước vào phòng họp, Dạ Cô Tinh thản nhiên bước đi phía sau đoàn người, không nhanh không chậm, có thần thái lạnh lùng tao nhã.
Đường Đường đã buông tay anh trai mình ra, còn cố ý lùi lại phía sau, vừa tầm với Dạ Cô Tinh, đi cạnh nhau, tuy hai người cách nhau ba bước nhưng cũng đủ để cô quan sát kỹ, đánh giá được người đàn ông bí ẩn này.
Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất tuyệt đỉnh, cử chỉ tao nhã tự tại, môi mỏng xinh đẹp mím lại thành một đường vòng cung, đẹp trai hơn cô tưởng tượng, e rằng trên đời này sẽ không có người nào quyến rũ hơn anh ấy!
Giống như miêu tả của anh trai, khí chất và ngoại hình đều tuyệt phẩm!
Đường Đường nhất thời ngây người, đột nhiên dưới chân trống rỗng, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, mới phản ứng kịp, cầu thang phía trước càng ngày càng gần mặt mình, nhắm mắt lại, cắn răng, chuẩn bị đón chờ một cú ngã xấp mặt, không ngờ, một giây sau đã rơi vào một cái ôm hơi mỏng, hương thơm nhẹ nhẹ bay đến, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng lại có mùi rất dễ chịu.
Mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú mê người của người đàn ông đó ở gần trước mắt, trong tầm tay, làn da trắng nõn không thấy lỗ chân lông, trên môi ửng hồng anh đào, mày kiếm, trong mắt hiện lên tia sáng vui tươi “Cẩn thận.”
Đôi má của Đường Đường đột nhiên đỏ bừng: “Cảm, cảm ơn…” Nói xong nhanh chóng thoát ra khỏi mùi hương của người đàn ông đó, nhất thời cảm thấy có chút mất mát.
Dạ Cô Tinh thu tay lại và bước thẳng về phía trước, không hề ngoảnh lại, không thèm nhìn lấy một cái.
Nhìn bóng dáng cao lớn cô độc kia dần xa, trong lòng Đường Đường dâng lên một cảm xúc buồn bã không thể nào giải thích được, đối với một người đàn ông như thế này, chỉ sợ sẽ không bao giờ có một người phụ nào tồn tại trong mắt anh ta, và anh ta cũng sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ nào đó mà dừng lại.
Nhếch môi, rồi nở một nụ cười thật tươi, với ánh mắt vô tư, Đường Đường tự an ủi bản thân, không sao, dù con ngựa có bất kham đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị thuần hóa, cô không tin trên thế giới này có cái gì có thể làm khó được mình!
Ngước mắt lên, cô sửng sốt “Minh Hàm?”
Bạch Minh Hàm dừng bước, ánh mắt lóe lên, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Đường cục cưng.”
“Cậu không đi vào cùng ông nội à?”
“Tớ… ra ngoài lấy khăn giấy.” Nói xong, cô ấy cười lắc lắc chiếc khăn giấy trắng hình vuông trong tay, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía trước, bóng lưng đen hơi gầy cuối cùng cũng biến mất trước mặt, đôi mắt lanh lợi khẽ nheo lại, rồi ngước mắt lên, không có chút manh mối nào, vẫn bình tĩnh như cũ.
Đường Đường cười nắm lấy cánh tay cô ấy: “Đi thôi, chúng ta đi đến sảnh tiệc đi, bên kia có rất nhiều chuyện, chờ hội nghị kết thúc thì bữa tối sẽ bắt đầu, hai chúng ta không thể mất mặt trước mặt mọi người.. “
“Được rồi.” Là không thể mất mặt trước mặt mọi người, hay không thể mất mặt trước mặt… anh ấy?
“Minh Hàm, cậu thấy tớ nói đúng không! Anh Dạ thật sự rất đẹp trai, vừa rồi anh ấy còn đỡ tớ nữa, khoảnh khắc ấy, trong lòng tớ giống như có một con nai nhỏ, tớ căng thẳng đến mức không thở nổi, người đàn ông như vậy, sợ rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều sẽ mơ ước có được anh ấy…”
Thản nhiên cười, Bạch Minh Hàm thở dài: “Có lẽ thế…”
“Ồ, tớ quên mất ngoại trừ cậu. Cậu sẽ chỉ mãi chung thủy với Mục Viễn, tất cả đàn ông trên thế giới này đều không thể sánh được với anh Mục của cậu, nếu không ông nội cậu sẽ không lo lắng như vậy…”
Nụ cười trên môi Bạch Minh Hàm hơi cứng ngắc…
Bình luận facebook