Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 2 - Chương 67+68
Chương 67: Nếu vì tự do, gả cho gà thì theo gà
Trở lại resort, đã là mười một giờ đêm, Vu Sâm mở cửa xe cho cô, chàng trai tuyệt mỹ như yêu nghiệt từ trong xe bước ra.
Sửa sang lại áo khoác rộng lớn, Dạ Cô Tinh mắt nhìn thẳng đi về phía phòng mình, Vu Sâm theo sát phía sau, vừa bước ra thang máy đãbị một tên áo đen cao to ngăn lại.
“Cậu Dạ, Bang chủ chúng tôi cho mời.”
Trong phòng, ở phía sau chiếc bàn màu đen to lớn, theo tiếng bước chân lại gần một trước một sau, chiếc ghế tựa lớn chậm rãi chuyển động, lộ ra một khuôn mặt già nua.
Dạ Cô Tinh đứng lại, sắc mặt trầm như nước, Vu Sâm đứng cách một bước xa phía sau, khuôn mặt sắc bén.
“Không biết Bạch bang chủ đêm khuya mời Dạ mỗ đến đây để làm gì?” Đánh đòn phủ đầu, nói thẳng.
Bạch Đào ngồi ở trên ghế tựa cao sang sảng nở nụ cười: “Cậu Dạ thẳng thắn thoải mái, lão phu rất thưởng thức.”
Cô khẽ vuốt cằm: “Quá khen.”
“Nói tới chuyện này, vốn là lão phu nên tự mình tới cửa bái phỏng, nhưng đoán là cậu không có trong phòng, tôi chỉ có thể nói mấy đứa chờ ở cửa thang máy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong cậu bao dung.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười: “Ông Bạch nói gì vậy, vốn vãn bối nên tới cửa bái phỏng, sao dám làm phiền ông đại giá?”
“Tốt lắm! Lễ phép lại khiêm tốn cẩn thận, không hổ là đương gia của Dạ Xã!” Bạch Đào tán thưởng, nụ cười hài lòng, nếu bỏ qua đôi mắt ông ta lấp lóe ánh sáng, cũng thật sự giống như một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, hiền lành dạy dỗ.
“Dạ mỗ xấu hổ, thành thật không dám nghịch đại đao trước mặt Quan công. Ông Bạch lòng dạ rộng rãi, khí lượng rộng lượng, đáng để đám vãn bối chúng tôi học tập noi theo.”
Hai người một tới một lui, đánh thái cực một vòng lại một vòng, Dạ Cô Tinh không chút hoang mang, không nhanh không chậm, theo câu chuyện của Bạch Đào mà tiếp lời, nhưng lại không mở miệng hỏi dò Bạch Đào mời mình đến có chuyện gì, lại giống như đang nói chuyện phiếm việc nhà, chuyện vặt vãnh, thực sự không giống không khí giương cung bạt kiếm của hai đại bang chủ nên có.
Mà Bạch Đào lại âm thầm hoảng sợ, ông ta không ngờ cậu Dạ này có thể giữ được bình tĩnh như vây, không kiêu không vội, thành thạo điêu luyện, vốn nghĩ bắt đầu là nắm lấy ót, không ngờ lại bị đối phương xoay quanh.
Ý đồ của Bạch Đào, sao Dạ Cô Tinh lại không biết được chứ? Tuy rằng bây giờ cô đang rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng trò hay nhìn người khác ăn quả đắng cô cũng không muốn bỏ qua, tạm thời chơi với lão thất phu này một chút, nhìn xem đến tột cùng ai là người kích động trước, mất đi quyền chủ động.
Bạch Đào ho nhẹ hai tiếng: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay mời cậu đến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng, cậu xem……” Bạch Đào liếc mắt nhìn Vu Sâm ở phía sau Dạ Cô Tinh, lù lù bất động, mắt nhìn thẳng, ý tứ ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Dạ Cô Tinh giả vờ không rõ: “Ông Bạch có lời gì không ngại nói thẳng. Khí trời chuyển lạnh, người già phải chú ý thân thể mới tốt, miễn cho bị cảm lạnh, chính là, rút dây động rừng, một tổ kiến cũng có thể hủy cả con đê, ông nói xem có đúng không?”
Bạch Đào mặt đỏ lên, nhưng cũng không biết làm sao để phản bác, bây giờ ông ta cũng đã hiểu ra, chàng trai trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không vô dụng như vẻ bề ngoài.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của Bạch Đào đối với ‘cậu Dạ’ không thể nói là tốt, cũng không phải xấu, ngược lại có tốt có xấu, nửa nọ nửa kia, tổng hợp một hồi cũng thành hạng xoàng!
Ông ta thưởng thức khí độ nói chuyện và làm việc của người trẻ tuổi này, nhưng thân thể người này lại nhẹ nhàng bay bổng cũng không lọt mắt ông ta, còn có cả khuôn còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ mấy phần này nữa.
Tuy rằng trên sách có viết: “Nam sinh nữ tướng vô cùng phú quý, nữ sinh nam tướng lại rất vất vả.” Nhưng một người đàn ông có vẻ bề ngoài xuất sắc như vậy, đối với người vợ cũng không phải… là chuyện tốt.
Dạ Cô Tinh chiều cao vốn là 1m70, ở trong đám nữu sinh cũng xem như là hạc đứng trong bầy gà, tuyệt đối xuất sắc, Nhưng mà đặt ở trong đám đàn ông 1m80, thực sự không đáng chú ý.
Hơn nữa cô vốn gầy, tuy rằng sau khi mang thai phần eo to lên rất nhiều, nhưng nhìn từ phía sau, bóng lưng thực sự quá mức tinh tế, cũng chẳng trách Bạch Đào lại dùng từ “nhẹ nhàng bay bổng” để hình dung cô.
“Tôi có chút việc tư muốn thương lượng với cậu, việc quan hệ cơ mật, hi vọng những người không liên quan có thể tránh mặt một chút.”
Nếu vòng vo không được, ông ta quyết định thẳng thắn vậy.
Thực ra, vô hình trung, Bạch Đào đã bị Dạ Cô Tinh nắm mũi dẫn đi, từ lâu đã rơi xuống thế yếu, chỉ là chính ông ta còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Vu Sâm gật đầu một cái rất khẽ, Vu Sâm hiểu ý, lùi ra ngoài cửa, nhưng giác quan toàn thân tất cả đang điều động, không chút biến sắc nhìn kỹ nhất cử nhất động bên trong, một khi có gì đó dị thường, sẽ phá cửa vào, giơ súng bắn ngay.
Thấy Vu Sâm đã lui ra, Bạch Đào từ trên ghế tựa lớn đứng dậy, mời Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tư thái thong dong, ngược lại cô muốn xem xem lão hồ ly Bạch Đào này tìm mình rốt cuộc có mục đích gì.
Uống một ngụm trà nhuận giọng, ánh mắt Bạch Đào lóe lên: “Nghe Minh Hàm nói, trước khi Hội nghị này chính thức bắt đầu, con bé có gặp cậu một lần, được cậu ra tay giúp đỡ.”
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu: “Chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi.”
Bạch Đào cười nói: “Tâm tư của thiếu nữ, lão già tôi đây không hiểu, hi vọng sau này được cậu chăm sóc nhiều hơn.”
Dạ Cô Tinh xua tay, cười vô cùng khiêm tốn: “Ông Bạch nói quá lời rồi. Cô Bạch xuất thân danh môn, đại gia khuê tú, lại tự nhiên hào phóng, dịu dàng săn sóc, Dạ mỗ vinh hạnh.”
Khuôn mặt già nua của Bạch Đào cười thành một bông hoa cúc: “Xem ra ấn tượng của cậu đối với Minh Hàm nhà tôi cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thâm thúy, nở một nụ cười hàm ý: “Đúng là không tệ.”
“Không biết cậu đã có gia đình chưa?” Bạch Đào giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng cũng âm thầm quan sát thần thái của Dạ Cô Tinh.
Động tác thưởng thức cốc uống trà trong tay của Dạ Cô Tinh đột nhiên khựng lại, ngước mắt nhếch môi: “Chưa.”
“Vậy cậu đối với Minh Hàm nhà tôi……”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh nghiêng qua, nụ cười vẫn chưa tắt: “Ông Bạch, ông đây là muốn chọn Dạ mỗ làm cháu rể?”
Bạch Đào sững sờ, lập tức sang sảng nở nụ cười: “Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, nếu cậu Dạ đã đi thẳng vào vấn đề, vậy tôi cũng không giấu đầu lòi đuôi. Đúng vậy, lão phu đúng là có ý này, nhưng không biết ý tứ của cậu như thế nào?”
“Tôi từ chối.”
Nụ cười cứng ngắc ở khóe môi, dường như ông ta không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ từ chối thẳng thắn như vậy, Bạch Đào vỗ bàn đứng dậy: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, đúng là không biết tốt xấu!”
Dạ Cô Tinh không chút hoang mang đặt chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy, sửa lại ống tay áo: “Mà cho dù Dạ mỗ có cưới vợ hay không, chỉ đựa vào câu nói thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, ý tốt của ông, Dạ mỗ cũng không dám thản nhiên nhận được.”
Bạch Đào đang tính toán cái gì, cô rõ ràng trong lòng.
Bây giờ nhà họ Bạch vô hậu, mắt thấy chỉ có Bạch Minh Hàm độc đinh, mà Bạch Đào cũng chỉ còn là ánh tà dương sắp tối, đã già lọm khọm, việc cấp bách chính là tìm một người thừa kế, thành hôn với Bạch Minh Hàm, sau đó giao Bang Thất Tinh cho người kia.
Bạch Đào tìm tới mình, Dạ Cô Tinh không chút bất ngờ, bởi vì chọn tới chọn lui, đúng là không có ai thích hợp hơn cô!
Thứ nhất, Bang Thất Tinh so với Dạ Xã, một con voi lớn cùng một con chó làng, bên nào nặng bên nào nhẹ, cái nào lớn cái nào nhỏ, người hơi có chút đầu óc cũng biết lựa chọn như thế nào, một khi cưới Bạch Minh Hàm, gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh đều có thể nằm trong túi, vì thế, Bạch Đào rất tin tưởng mình sẽ thắng, trước lợi ích khổng lồ như vậy, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ cúi đầu.
Thứ hai, chính là bởi vì Bang Thất Tinh chênh lệch vô cùng lớn với Dạ Xã, thay vì nói cậu Dạ cưới con gái lớn nhà họ Bạch, còn không bằng nói là nhà họ Bạch cưới cậu Dạ, vô luận như thế nào, tên tuổi cậu Dạ là “con rể cưới vào cửa” xem như đã không thể tránh thoát! Điều này cũng là lí do quan trọng nhất Bạch Đào loại bỏ Đường Nghiêu, Nguyên Dực, mà coi trọng người chỉ là người đứng đầu của một thế lực nhỏ như cậu Dạ!
Thử nghĩ mà xem, Đường Nghiêu sở hữu Bang Cự Phong, Nguyên Dực lại là người thừa kế duy nhất của Thương Hiệt xã, hai người kia nắm trong tay của cải và quyền thế ngang ngửa với Bang Thất Tinh, dưới điều kiện môn đăng hộ đối, Bạch Minh Hàm gả cho ai trong hai người bọn họ, cũng không khác gì mang gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh tặng không cho người!
Bạch Đào khôn khéo một đời, giảo hoạt một đời, làm sao có thể chịu làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy?
“Cậu Dạ, cậu thật sự rất thông minh.” Bạch Đào híp mắt lại, giờ khắc này đã bình tĩnh lại, không nhìn ra chút dấu hiệu giận tím mặt vừa rồi: “Đúng vậy, tôi đồng ý gả Minh Hàm cho cậu đúng là có điều kiện.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói.
“Cậu phải ở rể nhà họ Bạch, Dạ Xã phải gia nhập vào Bang Thất Tinh, từ đó trở đi phải là thế lực của Bang Thất Tinh, một đời không được phép thiết lập thế lực riêng của chính mình, Mà, con của cậu và Minh Hàm cũng phải mang họ Bạch!”
“Điều kiện hà khắc như vậy, ông Bạch cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?”
“Hà khắc? Dạ Xã căn bản là không có cửa sánh với Bang Thất Tinh, dùng món tiền nhỏ đổi được đống tiền lớn, là kiếm lời hay là thiệt thòi, tin tưởng người thông minh đều biết tính.”
“Ha ha……” Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu, trầm thấp nở nụ cười, vẻ sắc bén bên trong sự bất đắc dĩ không giảm: “Ông Bạch đây là muốn Dạ mỗ bán mình, từ đây làm trâu làm ngựa vì Bang Thất Tinh? Tin rằng ông đã từng nghe qua một câu nói như thế này, tiền tài đúng là đáng quý, giá trị của tình yêu càng cao hơn, nếu vì sự tự do, hai thứ này đều có thể ném đi.”
Bạch Đào biến sắc.
Dạ Cô Tinh lại trực tiếp cất bước rời đi, tiêu sái khoát tay áo một cái: “Dạ mỗ tính cách lười biếng, chịu không nổi những ràng buộc cứng nhắc, với tôi, tự do là quan trọng nhất, cho dù mười Bang Thất Tinh cũng không đổi! Ngài đi tắm một cái rồi ngủ sớm đi, Dạ mỗ cáo từ.”
Đợi cho đến khi bóng lưng màu đen biến mất trong tầm mắt, Bạch Đào vẫn còn ngây người, vì tự do? Cậu ta lại hào hiệp, tùy hứng như vậy? Hay là đang lạt mềm buộc chặt, có mưu đồ khác?
Lúc này, sau tấm bình phong cổ kính một bên một bóng người cao gầy thanh thoát đi ra, mái tóc ngắn, màu nâu đỏ, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết như ngọc trơn láng của cô gái. Cô gái khẽ cắn môi, trong mắt bị phủ một tầng sương mù, ngơ ngác nhìn phương hướng người đàn ông rời đi, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Để tay lên ngực tự hỏi, vào giờ phút này Bạch Minh Hàm có một tâm tình phức tạp khó diễn tả thành lời đối với người đàn ông họ Dạ kia, dừng như là hâm mộ, tựa như tôn sùng, tựa như sùng bái, người đàn ông này bí ẩn như một câu đố, khiến cho cô ấy không nhịn được mà muốn lại gần để tìm tòi, nghiên cứu.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy vô cùng hứng thú với một người đàn ông đến vậy, ngay cả Mục Viễn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh Dạ, đến tột cùng anh còn có bao nhiêu khuôn mặt?
Khi Dạ Cô Tinh trở về phòng, vừa vặn nhận được cuộc điện thoại của An Tuyển Hoàng, ngồi xuống ghế sô pha, bôn ba một ngày, cuối cùng cũng coi như về bến, cực kỳ an lòng.
“Alo ——”
“Bây giờ mới trở về sao?” Giọng nói của người đàn ông trước sau như một thận trọng thâm trầm, cũng không khó nhận ra bên trong ẩn chứa sự đau lòng.
“Ừ.” Cô đưa tay xoa xoa mi tâm: “Tối nay anh có tới đây không?”
Cô sẽ để cửa cho anh.
“Không tới nữa, ngày mai sẽ tới thăm em.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi ngưng đọng, ngày mai? Ngày mai là ngày cuối cùng của Hội nghị này, Nguyên Hùng chắc chắn sẽ có hành động: “Anh……”
“Anh nói rồi, giữa chúng ta, không cần tính toán rõ ràng.”
“Nhưng mà thân phận của anh……” An Tuyển Hoàng là người đứng đầu của hắc đạo phương Bắc, chính là “Hắc đạo Ám Đế” giết người vô tình trong truyền thuyết, nếu như anh xuất hiện, e rằng sẽ khiến cho toàn bộ phương Nam rúng động, sơ ý một chút, còn có thể khiến cho tất cả mọi người công kích, người đàn ông này cũng thật là tài cao gan lớn! Nghe ý của anh, hình như ngày mai sẽ đến.
“Không cần lo lắng, anh có cách.”
“Tùy anh, nhưng đã nói rồi nhé, phương Nam là của em, anh không được cướp đâu.” Giọng nói mang theo chút làm nũng.
Bên kia, An Tuyển Hoàng bỗng dưng nhếch khóe môi lên, nét mặt nhẹ nhàng: “Của em chính là của anh, anh không cướp.”
Dạ Cô Tinh cũng cười: “Sai, của anh chính là của em, của em vẫn là của em.”
“Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.” Sắc mặt người đàn ông hơi đen lại, nụ cười cứng ngắc đọng lại nơi khóe môi, nặng nề mở miệng, nói ra sự thật.
“Xì —— anh là Gà, là chó à? Nếu như vậy, em mới không lấy anh đâu!”
“Em dám!”
“Hừ! Có muốn thử một chút không?”
“Tối mai lại trừng trị em!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Cô Tinh cổ co rụt lại, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai sợ ai!”
“Á à? Giỏi quá ha? Lần trước là ai khóc lóc xin tha?” Nghĩ đến thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ thư sướng dưới thân mình, giống như bông hoa nhài lẳng lặng tỏa hương, một mùi thơm tinh khiết không chút tì vết, khiến người ta muốn ngừng mà không được, An Tuyển Hoàng bụng dưới căng thẳng, hô hấp dần dần nặng nề hỗn loạn, vội vàng ổn định tâm thần.
“Chớ đắc ý, phong thủy luân chuyển, lần sau em cũng phải khiến cho anh quỳ xin tha!”
An Tuyển Hoàng vẻ mặt thâm sâu: “Được, anh chờ.”
Cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang: “Cô chủ, người đã đến rồi.” Giọng nói trầm ổn của Vu Sâm từ ngoài cửa vọng vào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi, để điện thoại di động sang một bên, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Mang vào.”
Đàm Hào, Vu Sâm đẩy cửa mà vào, giữa hai người còn có một người đàn ông da ngăm đen, ngũ quan bình thường, vạm vỡ, trông rất cường tráng.
Trong lúc Dạ Cô Tinh đang quan sát anh ta, Bùi Ứng Long cũng không e dè mà đánh giá cô, người đàn ông tuyệt mỹ ngồi trên ghế sô pha ở trước mắt, một tư thái lười biếng, mặt trắng như ngọc, vóc người có vẻ gầy yếu đơn bạc, nhưng đôi mắt màu đen quỷ quyệt sâu thẳm, khiến cho người khác không dám khinh thường.
“Bùi Ứng Long?” Dạ Cô Tinh không hạ thấp giọng, mà là dùng âm sắc vốn có của mình, giọng nói của người phụ nữ thanh thoát linh động chậm rãi vang lên, cô đối với người của mình, luôn luôn dùng bộ mặt thật đối diện, chưa bao giờ giấu diếm, bởi vì, đây là sự tôn trọng và tín nhiệm cơ bản nhất.
“Xã trưởng.” Nếu ban đầu anh ta còn hoài nghi thân phận của người trước mắt, vậy bây giờ toàn bộ sự nghi ngờ đã tiêu tán, qua lời của Tiền Kỳ Bân, anh ta đã biết được chủ của xưởng quân sự là một người phụ nữ!
“Biết vì sao tôi hoả tốc gọi anh chạy tới Thành phố Z không?”
“Xã trưởng mời nói.”
“Chắc là ông Tiền đã nói rất rõ ràng cho anh, anh muốn đi, tôi có thể không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải giúp tôi làm xong một chuyện cuối cùng.”
“Nếu…… tôi từ chối thì sao?” Bùi Ứng Long mắt sáng như đuốc.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi: “Có lẽ anh nên nghe tôi nói xong trước đã, rồi sau đó mới quyết định là tiếp nhận, hay là từ chối, do anh quyết định.”
“Xã trưởng mời nói.”
Tiến lui có mức độ, không kiêu không vội, mà tâm tư cẩn thận, hoàn toàn ngược lại với vẻ thô lỗ bề ngoài, người này khá thú vị.
“Bây giờ trên tay tôi có một lô vũ khí, cần anh tìm cách nâng cao uy lực của số vũ khí này lên gấp tám đến mười lần trước chiều mai.”
Bùi Ứng Long chắp tay gật đầu: “Xã trưởng, tôi chỉ là một thợ phổ thông trong xưởng quân sự, cô quá đề cao tôi rồi.”
“Thật sao?” Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại: “Anh Bùi không cần quá mức khiêm tốn, dù sao trước đây Tam Long hội uy danh hiển hách, ngồi vững vị trí thứ nhất trong giới vũ khí.”
Chương 68: Cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa, Nguyên Hùng bị bắt
Khuôn mặt Bùi Ứng Long không hề có cảm xúc, trong mắt không có nửa phần gợn sóng: “Lời của xã trưởng quá cao thâm, tôi nghe không hiểu.”
“Không hiểu, hay là trốn tránh, tự anh rõ ràng trong lòng. Dù mọi chuyện đã qua gần hai mươi năm, Tam Long hội ngày xưa cực thịnh một thời, bây giờ mai danh ẩn tích trong giới vũ khí, nhưng chỉ cần muốn điều tra, không tới mức không lần ra được manh mối nào.”
Bùi Ứng Long bộ dạng phục tùng rũ mắt, không đáp lại.
Trước khi sống lại, Diệp Tử đã nghiên cứu qua con người Bùi Ứng Long, thậm chí nhân lúc đóng phim, đích thân sang Việt Nam, tìm kiếm người của Tam Long hội, nắm được toàn bộ quá trình bang hội bị tiêu diệt.
Còn vì sao lại cảm thấy có tình cảm đối với bang phái này, thậm chí không tiếc tốn thời gian và tinh lực khổ sở điều tra, còn phải nói tới khi đó cô rất yêu thích một khẩu súng, chính là do Tam Long hội sẳn xuất, tuyệt đối là chính bản.
Uy lực kia, một phát súng đủ để bắn nát đầu hai người, phong cách tàn bạo lóa mắt làm sao! Sau đó, lấy thân phận nhân viên tình báo quân sự của Trung Quốc lúc thi hành nhiệm vụ, cây súng cô thích nhất bị đối phương đánh rơi xuống nước, mà cổ tay cô cũng bị thương.
Tuy rằng cô lại đã dùng thử rất nhiều loại súng, thế nhưng cũng không có khẩu nào dùng thuận tay bằng cây súng ấy, cho nên cô mới chú ý đến Tam Long hội, nhìn xem tổ chức vũ khí đã bị tiêu diệt từ lâu ấy liệu có còn tàn dư ẩn dấu sức mạnh nào không, dù cho phải tốn một số tiền lớn, cô cũng phải lấy được súng của họ.
Không ngờ, chuyện cô điều tra được khi ấy, bây giờ lại giúp mình giải quyết một chuyện gió nhằn.
Dạ Cô Tinh cũng không để tâm tới sự thờ ơ của Bùi Ứng Long, tiếp tục độc thoại: “Đã từng là đại đương gia của Tam Long hội, tôi tin tưởng anh có năng lực này.”
“Tin tưởng?” Trong mắt Bùi Ứng Long loé lên một tia khinh thường: “Cô dựa vào cái gì mà tin tưởng tôi? Tôi có cái gì đáng giá khiến cô tin tưởng?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, dưới ánh đèn, dung nhan yêu nghiệt càng trở nên mê hoặc, như yêu tinh trong đêm tối câu hồn đoạt phách: “Tôi không phải tin tưởng anh, mà là tin tưởng sức mạnh của thù hận.”
Sắc mặt Bùi Ứng Long không hề thay đổi, vẻ mặt tê dại, chỉ là hai bàn tay nắm chặt, bên trên mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Xin lỗi, xã trưởng, tôi vẫn không hiểu.”
“Không, anh hiểu.” Dạ Cô Tinh xích lại gần, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo tựa như có thể xuyên thấu người trước mặt, thâm nhập vào tới tận linh hồn: “Chỉ là anh đang trốn tránh mà thôi. Trốn tránh cái chết của anh em, trốn tránh nội hận thù giày vò trong quá khứ, nhưng mà anh, có thể trốn thoát sao?”
Toàn thân người đàn ông run rẩy, trên khuôn mặt tê dại chợt lóe lên vẻ quật cường.
“Anh đang nhẫn nại điều gì? Nhẫn nại thù hận sắp dâng trào trong đáy lòng, hay là nhẫn nại tôi từng bước ép sát? Bùi Ứng Long, anh đã nhẫn nhịn hai mươi năm, còn muốn tiếp tục lay lắt nhẫn nại sao? Anh em của anh, chết ở trên tay Cám Thanh xã, trong ‘tam long’ đã từng lừng lẫy một thời, hai con rồng đã chết, bây giờ còn dư lại một con rồng, nhưng lại cam tâm tình nguyện biến thành giun trong bùn đất, sống chui nhủi ở thế gian, đánh mất kiêu ngạo của rồng, tan mất ngạo khí! Anh, thật, vô, dụng!”
“Câm miệng! Cô thì biết cái gì? Cô không biết gì cả——” Bùi Ứng Long vừa điên cuồng gào thét lên, vừa giơ tay đánh úp về phía cái cổ mảnh khảnh của Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh lùi lại hai bước, linh hoạt tránh né, gọn gàng rút súng, một giây sau họng súng đen ngòm đã chặn trên trán Bùi Ứng Long, mà cùng lúc đó, Vu Sâm và Đàm Hào cũng nhanh chóng rút súng ra.
Nhất thời, đầu Bùi Ứng Long bị ba thanh súng nhắm vào, anh ta cũng không để ý tới, hai mắt đỏ như máu, hung tợn trừng mắt về phía Dạ Cô Tinh: “Bắn đi —— giết tôi đi ——” Nói xong, còn dùng sức hướng dí đầu vào họng súng trên tay Dạ Cô Tinh, nếu hai tay không bị Vu Sâm, Đàm Hào hai bên trái phải bắt lấy, có thể Dạ Cô Tinh đã bị anh ta đánh bay.
Người này, đã điên rồi!
Một lòng muốn chết, sống không lưu luyến, hẳn là để nói trạng thái như thế này!
Bùi Ứng Long cảm thấy, đời này của anh ta đã sớm sống đủ rồi. Từ hai mươi năm trước, anh ta đã không nên sống trên cõi đời này!
Ngày bang hội bị diệt, là hai người anh em liều mạng che chở cho anh ta chạy ra khỏi vòng vây, nhưng anh ta chỉ có thể trốn ở trong bụi cỏ, trơ mắt nhìn Thanh Long, Bạch Long bị người ta bắn một súng bể đầu, máu tươi nhiễm đỏ nền đất màu nâu, như tấm khăn đỏ trên đầu cô dâu mới, nước mưa hòa tan máu tươi đỏ thắm, chảy tới chân anh ta.
Nhưng mà, anh ta lại chẳng thể làm được gì, không thể lao ra giết kẻ nổ súng, bởi vì trong tay anh ta không có một vũ khí nào cả, thậm chí ngay cả một cây gậy thô kệch nhất tìm khắp nơi cũng không thấy một cái, Anh ta cũng không thể gào khóc, bởi vì những người kia bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra chỗ anh ta ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn chết.
Vì thế, anh ta chỉ biết lẳng lặng mà trốn ở sau bụi cỏ, tận mắt nhìn thấy những kẻ kia làm nhục thân xác Thanh Long, Bạch Long.
Trong giây phút hoảng hốt, phảng phất như anh ta lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của Thanh Long, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Long.
Thanh Long: “Anh trai, anh là niềm kiêu ngạo của nhà họ Bùi, là người mà em và em trai tôn sùng nhất, vì thế, xin anh nhất định không được có chuyện gì!”
Bạch Long: “Anh trai, không được báo thù, không được báo thù…… Phải sống tiếp, mang theo cuộc sống của em và anh hai…… Sống tiếp……”
Vô số lần nửa đêm mộng ảo, Bùi Ứng Long nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa, phảng phất như nhìn thấy Bạch Long tuấn lãng đang nhìn anh ta mỉm cười —— anh trai, anh phải cố gắng sống sót, thay thế em và anh hai, sống tiếp.
Vì thế, Bùi Ứng Long sống sót, mang theo cam kết với hai người em trai, cất dấu tài năng của bản thân, bẻ gãy đôi cánh của mình, dỡ xuống niềm kiêu ngạo, sống sót như một người bình thường.
Vì muốn sống sót, nên phải tồn tại.
Nhìn người đàn ông trước mặt ý chí lụi bại kiên quyết chịu chết, Dạ Cô Tinh cười khẩy, đôi môi nhếch lên, hời hợt phun ra hai chữ —— “phế vật”
“Ha ha ha —— Đúng vậy! Tôi chính là phế vật! Là phế vật!” Ngay cả anh em của mình cũng không bảo vệ được, anh ta còn đáng là đàn ông không, còn xứng đáng làm anh trai không?
Bốp ——
“Một cái tát này, là để cho anh biết, nợ máu phải trả bằng máu.”
Bốp ——
“Một cái tát này, là dạy cho anh, ăn miếng trả miếng.”
Bốp bốp ——
“Hai cái tát này, là nhắc nhở anh, mệnh vẫn còn, tất cả đều có thể, bao gồm cả báo thù, rửa hận.”
Bốn cái tát, đập tỉnh Bùi Ứng Long vẫn luôn chìm trong mơ màng, còn có Vu Sâm và Đàm Hào, đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Dạ Cô Tinh nổi giận, dùng phương thức dạy dỗ của người phụ nữ để giáo huấn một người đàn ông.
Cô đã từng nói, vinh quang của một người đàn ông, là được chết bằng một phát súng gọn gàng nhất, mà phụ nữ đáng ghét phải chậm rãi dằn vặt, bạt tai chỉ là một trong những phương thức biểu đạt căm ghét cơ bản nhất.
Bây giờ, cô dùng phương thức đối phó với phụ nữ, đến nhục nhã một người đàn ông cao lớn, Vu Sâm, Đàm Hào liếc mắt nhìn nhau, xem ra cô là thật sự tức giận.
Dạ Cô Tinh bây giờ đang rất nén giận, cô có thể ôn hòa nhã nhặn mà đối diện với một kẻ táng tận lương tâm, tỷ như, Triệu Gia Nam, Nhưng mà, đã thấy một người không có một chút ý chí cầu sinh, hoặc là bởi vì đã trọng sinh một lần, cô biết sinh mệnh của một người quý giá như thế nào!
“Buông anh ta ra.” Dạ Cô Tinh thu hồi cây súng đang chĩa vào trán Bùi Ứng Long, nói với Vu Sâm và Đàm Hào.
“Cô chủ, cô chủ cân nhắc lại đi……”
“Xã trưởng, không thể……”
Buồn bực phất phất tay, Dạ Cô Tinh xoay người, ánh mắt cũng không nhìn Bùi Ứng Long nữa, lạnh lùng mở miệng, tâm trạng khó phân biệt: “Cho anh ta một khẩu súng, thả anh ta đi, sống hay chết, từ đây sẽ không liên quan tới Dạ Xã……”
Hai tiếng vang trầm rơi xuống đất, Dạ Cô Tinh xoay người lại, đã thấy người đàn ông cao to hai đầu gối quỳ xuống mặt đất: “Anh……”
“Xã trưởng, tôi muốn báo thù, giúp tôi.” Người đàn ông dập đầu xuống đất, cái trán va chạm xuống mặt đất vang lên âm thanh trầm đục, như sấm rền mùa hạ sau cơn giông, khiến người ta buồn bực lại bứt rứt, đau lòng lại oán hận.
Đầu gối của người đàn ông chỉ lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, lần đầu tiên, Bùi Ứng Long quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ, từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tự tôn, xé đi sự kiêu ngạo bướng bỉnh, quật cường bất khuất.
Anh ta muốn sống, muốn tự tay báo thù cho anh em, khiến cho Cám Thanh xã, chết không có chỗ chôn!
“Anh đứng lên đi.” Dạ Cô Tinh âm thanh sắc lạnh, dưới ánh mắt không dễ xen vào của cô, Bùi Ứng Long chậm rãi đứng dậy, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, đội trời đạp đất: “Nhớ kỹ, dưới gối đàn ông có vàng, đừng khụy gối trước mặt người khác một cách dễ dàng như vậy.”
“Yêu cầu của anh, tôi có thể đồng ý, cũng có thể cung cấp tài chính, vũ khí, mỏ, thậm chí nhân tài cho anh.”
Trong mắt Bùi Ứng Long xẹt qua ánh sáng hưng phấn, mang theo giết chóc tàn nhẫn.
“Thế nhưng.” Cô chuyển đề tài: “Ông lấy cái gì để đổi lại?”
Bùi Ứng Long lần thứ hai quỳ xuống, lúc này Dạ Cô Tinh cũng không ngăn cản, ánh mắt thâm thúy.
“Chỉ cần báo được đại thù, cái mạng này của Bùi Ứng Long tôi, thuộc về cô chủ! Quãng đời còn lại cam tâm làm trâu ngựa, để trả đại ân.”
“Được! Nhớ kỹ lời anh nói. Bây giờ, chuyện tôi muốn anh làm, có nắm chắc làm được không?”
Bùi Ứng Long đứng dậy, trán sưng lên một cục, Dạ Cô Tinh để anh ta ngồi xuống, Vu Sâm thấy thế mang thuốc trị thương ra, Bùi Ứng Long nhận lấy, vẻ mặt dường như có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cô chủ nói là, trong vòng một ngày, nâng cao uy lực của số vũ khí hiện có lên gấp tám đến gấp mười lần?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Có khó khăn gì không?”
Bùi Ứng Long trầm ngâm trong nháy mắt: “Các loại súng ống và lựu đạn đã rèn đúc thành hình, kết cấu bên trong đã cố định, trong thời gian ngắn là không thể đột phá, chỉ có thể tiến hành lắp lại bề ngoài và nâng lên, nhưng chỉ có thể cải thiện độ chính xác và trọng lượng, nếu muốn nâng cao uy lực…… Không khả thi lắm.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, rơi vào trầm tư.
“Thế nhưng, thuốc nổ có thể.”
Dạ Cô Tinh mắt sáng lên, lại hơi nhíu mày: “Nói cụ thể?”
“Uy lực của thuốc nổ dựa cả vào phương pháp phối chế, chỉ cần cải tiến phương pháp phối chế, uy lực dĩ nhiên có thể nâng lên.”
“Đại khái có thể nâng lên bao nhiêu?”
Cân nhắc một lúc, Bùi Ứng Long nghiêm túc cẩn thận mở miệng: “Cái này khó nói, cần phải xem xét chất lượng thuốc nổ ban đầu mới kết luận được, nhưng trong tình huống bình thường, có thể nâng cao uy lực lên 15 đến 20 lần.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, Vu Sâm, Đàm Hào liếc mắt nhìn nhau, bên trong vẻ kinh ngạc mang theo hưng phấn, trong hưng phấn lại nhuốm màu tàn nhẫn, trong vẻ tàn nhẫn bao bọc sát ý.
……
Ngày hôm sau, hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo sẽ kết thúc, nhưng đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, trong tứ đại bang phái, Bang Cự Phong và Vĩnh An hội cùng vắng mặt, những người nhanh mắt cũng phát hiện cậu Dạ không xuất hiện.
Nguyên Hùng đánh hơi được có điều gì đó không ổn, thế nhưng vở kịch này diễn đã lâu, cho dù độc diễn, cũng phải diễn cho xong!
“Này Bưu, cậu chủ Sầm vì sao lại vắng mặt?”
Trên khuôn mặt thẫn thờ của Bưu không nhìn ra chút gì lạ, thậm chí mơ hồ xẹt qua chút lo lắng: “Vĩnh An hội ở một khu vực trong Thành phố G đã xảy ra một số vấn đề, tối hôm qua cậu chủ đã chạy tới xử lý, hẳn là xế chiều hôm nay là có thể trở về Thành phố Z, tham gia nghi thức bế mạc Hội nghị này.”
Vấn đề tương tự, Nguyên Hùng lại nhân cơ hội hỏi thăm lí do Đường Nghiêu vắng mặt, nhận được lí do bà Đường đột nhiên phát bệnh, Đường Nghiêu phải cấp tốc chạy về.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng tiêu tan, mắt thấy kế hoạch vào thế ngàn cân treo sợi tóc, Nguyên Hùng nhắc nhở chính mình, phải trấn định, nếu Sầm Liệt và Đường Nghiêu cam kết trước mặt mọi người sẽ về kịp buổi nghi thức bế mạc hội nghị này, thì họ sẽ không thất tín với mọi người, nhất định sẽ xuất hiện.
Vì muốn một lưới bắt hết những người này, xem ra ông ta cần phải dời kế hoạch lại.
Ông ta nói lời xin lỗi với Bạch Đào và người đứng đầu của các thế lực, đi tới một góc hẻo lánh không người, lấy điện thoại di động ra: “Dực nhi, kế hoạch lùi lại tới nghi thức bế mạc lúc chạng vạng.”
Cũng không biết lúc này, bên trong gian phòng của Dạ Cô Tinh, một chiếc máy tính cấu hình cao đã được gấp rút vận chuyển tới, chính xác bắt lấy tín hiệu liên kết ở một đầu khác đang kết nối với điện thoại của Nguyên Hùng.
Bên trên bàn phím, mười ngón tay của cô đang tung bay, trước mắt đột nhiên sáng ngời: “Đường Bạch Hoa, ngoại thành phía đông, kho số ba mươi hai, nhớ kỹ, bắt sống.”
Đàm Hào lĩnh mệnh rời đi.
Lấy điện thoại di động ra, giọng nói trầm ổn của Bùi Ứng Long từ một đầu khác truyền đến ——
“Cô chủ, hỏa dược đã điều phối xong, từ phạm vi nhỏ kiểm tra, uy lực gấp 16 lần.”
“Tốt lắm.”
Cúp điện thoại, lại lần lượt bấm số của Đường Nghiêu và Sầm Liệt ——
“Mang các anh em tới, đến thẳng kho số chín lĩnh hỏa dược, lần này để cho Thương Hiệt xã có đi mà không có về!”
“Vâng!” Đường Nghiêu cảm giác giọng nói của mình chưa từng vang dội như vậy, mà Sầm Liệt huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, thời khắc này, nhất định sẽ được lịch sử giới hắc đạo vĩnh viễn khắc ghi lại!
Mà tên tuổi của cậu Dạ, ở tương lai không xa, sẽ trở thành một mốc lịch sử quan trọng trong giới hắc đạo Trung Quốc, thậm chí của cả hắc đạo thế giới, vĩnh viễn không đổ!
Thời điểm ba người cậu Dạ, Sầm Liệt, Đường Nghiêu đạp ánh tà dương cùng nhau đi vào phòng hội nghị, đáy mắt Nguyên Hùng lóe qua một tia sáng, mang theo nỗi xúc động chưa từng có, thậm chí đến mức độ điên cuồng.
Đến khi ba người ngồi vào chỗ của mình, Bạch Đào đang chuẩn bị mở miệng tuyên bố nghi thức bắt đầu, đột nhiên toàn trường tối sầm lại, cửa sổ bị người từ bên ngoài cưỡng chế đóng lại, tiếp theo mặt đất rung núi chuyển, tất cả mọi người loạn nháo nhào như một nồi cháo sôi ùng ục.
Trong không gian tăm tối, chỉ nghe thấy tiếng cười lớn liều lĩnh của Nguyên Hùng——
“Ha ha ha ha —— nếu đã đến rồi, thì không cần rời đi, đều ở lại làm khách của Thương Hiệt xã đi! Ha ha ha ——”
Lại là một trận đất rung núi chuyển, một nhóm người áo đen cầm súng bao vây mọi người, mà Nguyên Hùng lui ra ngoài vòng vây, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn, khuôn mặt vặn vẹo.
“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tất cả các người! Từ nay về sau, sẽ không còn có Bang Cự Phong, Bang Thất Tinh, Vĩnh An hội! Hắc đạo phương Nam, chỉ còn sót lại Thương Hiệt xã, một mình một cõi! Ha ha ha ——”
“Thật sao?” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh vang lên trong bóng tối, như một chậu nước lạnh giội lên đầu Nguyên Hùng, một giây sau, những nòng súng đang nhắm bắn mọi người đồng loạt quay đầu, chuyển hướng ngắm bắn Nguyên Hùng.
“Chúng, chúng mày đang làm cái gì đấy? Một đám ngu xuẩn! Nổ súng bắn chết những người kia cho tao! Nổ súng đi ——”
Ngay khi Nguyên Hùng đang gân cổ rít gào, cửa sổ bị người từ bên ngoài mở ra, đèn bị tắt lần thứ hai sáng lên, lại thêm một nhóm người áo đen tràn vào, mỗi người đều cầm súng mang lựu đạn, thân bó thuốc nổ, lùi tới phía sau ba người Dạ Cô Tinh, Đường Nghiêu, Sầm Liệt.
Vu Sâm cầm súng dí sát vào đầu Nguyên Dực, áp giải vào cửa, đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh, Nguyên Hùng bỗng dưng trợn to mắt.
Trên khuôn mặt Nguyên Dực từng mảng xanh tím, hoàn toàn thay đổi, đồng tử trống rỗng nhìn về phía cha mình đang bị một đám người áo đen cầm súng bao quanh, dường như ngu dại, lẩm bẩm mở miệng: “Xong…… xong đời rồi……”
Trở lại resort, đã là mười một giờ đêm, Vu Sâm mở cửa xe cho cô, chàng trai tuyệt mỹ như yêu nghiệt từ trong xe bước ra.
Sửa sang lại áo khoác rộng lớn, Dạ Cô Tinh mắt nhìn thẳng đi về phía phòng mình, Vu Sâm theo sát phía sau, vừa bước ra thang máy đãbị một tên áo đen cao to ngăn lại.
“Cậu Dạ, Bang chủ chúng tôi cho mời.”
Trong phòng, ở phía sau chiếc bàn màu đen to lớn, theo tiếng bước chân lại gần một trước một sau, chiếc ghế tựa lớn chậm rãi chuyển động, lộ ra một khuôn mặt già nua.
Dạ Cô Tinh đứng lại, sắc mặt trầm như nước, Vu Sâm đứng cách một bước xa phía sau, khuôn mặt sắc bén.
“Không biết Bạch bang chủ đêm khuya mời Dạ mỗ đến đây để làm gì?” Đánh đòn phủ đầu, nói thẳng.
Bạch Đào ngồi ở trên ghế tựa cao sang sảng nở nụ cười: “Cậu Dạ thẳng thắn thoải mái, lão phu rất thưởng thức.”
Cô khẽ vuốt cằm: “Quá khen.”
“Nói tới chuyện này, vốn là lão phu nên tự mình tới cửa bái phỏng, nhưng đoán là cậu không có trong phòng, tôi chỉ có thể nói mấy đứa chờ ở cửa thang máy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong cậu bao dung.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi nở nụ cười: “Ông Bạch nói gì vậy, vốn vãn bối nên tới cửa bái phỏng, sao dám làm phiền ông đại giá?”
“Tốt lắm! Lễ phép lại khiêm tốn cẩn thận, không hổ là đương gia của Dạ Xã!” Bạch Đào tán thưởng, nụ cười hài lòng, nếu bỏ qua đôi mắt ông ta lấp lóe ánh sáng, cũng thật sự giống như một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, hiền lành dạy dỗ.
“Dạ mỗ xấu hổ, thành thật không dám nghịch đại đao trước mặt Quan công. Ông Bạch lòng dạ rộng rãi, khí lượng rộng lượng, đáng để đám vãn bối chúng tôi học tập noi theo.”
Hai người một tới một lui, đánh thái cực một vòng lại một vòng, Dạ Cô Tinh không chút hoang mang, không nhanh không chậm, theo câu chuyện của Bạch Đào mà tiếp lời, nhưng lại không mở miệng hỏi dò Bạch Đào mời mình đến có chuyện gì, lại giống như đang nói chuyện phiếm việc nhà, chuyện vặt vãnh, thực sự không giống không khí giương cung bạt kiếm của hai đại bang chủ nên có.
Mà Bạch Đào lại âm thầm hoảng sợ, ông ta không ngờ cậu Dạ này có thể giữ được bình tĩnh như vây, không kiêu không vội, thành thạo điêu luyện, vốn nghĩ bắt đầu là nắm lấy ót, không ngờ lại bị đối phương xoay quanh.
Ý đồ của Bạch Đào, sao Dạ Cô Tinh lại không biết được chứ? Tuy rằng bây giờ cô đang rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng trò hay nhìn người khác ăn quả đắng cô cũng không muốn bỏ qua, tạm thời chơi với lão thất phu này một chút, nhìn xem đến tột cùng ai là người kích động trước, mất đi quyền chủ động.
Bạch Đào ho nhẹ hai tiếng: “Thực không dám giấu giếm, hôm nay mời cậu đến, là có chuyện quan trọng cần thương lượng, cậu xem……” Bạch Đào liếc mắt nhìn Vu Sâm ở phía sau Dạ Cô Tinh, lù lù bất động, mắt nhìn thẳng, ý tứ ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Dạ Cô Tinh giả vờ không rõ: “Ông Bạch có lời gì không ngại nói thẳng. Khí trời chuyển lạnh, người già phải chú ý thân thể mới tốt, miễn cho bị cảm lạnh, chính là, rút dây động rừng, một tổ kiến cũng có thể hủy cả con đê, ông nói xem có đúng không?”
Bạch Đào mặt đỏ lên, nhưng cũng không biết làm sao để phản bác, bây giờ ông ta cũng đã hiểu ra, chàng trai trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không vô dụng như vẻ bề ngoài.
Thực ra, ấn tượng đầu tiên của Bạch Đào đối với ‘cậu Dạ’ không thể nói là tốt, cũng không phải xấu, ngược lại có tốt có xấu, nửa nọ nửa kia, tổng hợp một hồi cũng thành hạng xoàng!
Ông ta thưởng thức khí độ nói chuyện và làm việc của người trẻ tuổi này, nhưng thân thể người này lại nhẹ nhàng bay bổng cũng không lọt mắt ông ta, còn có cả khuôn còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ mấy phần này nữa.
Tuy rằng trên sách có viết: “Nam sinh nữ tướng vô cùng phú quý, nữ sinh nam tướng lại rất vất vả.” Nhưng một người đàn ông có vẻ bề ngoài xuất sắc như vậy, đối với người vợ cũng không phải… là chuyện tốt.
Dạ Cô Tinh chiều cao vốn là 1m70, ở trong đám nữu sinh cũng xem như là hạc đứng trong bầy gà, tuyệt đối xuất sắc, Nhưng mà đặt ở trong đám đàn ông 1m80, thực sự không đáng chú ý.
Hơn nữa cô vốn gầy, tuy rằng sau khi mang thai phần eo to lên rất nhiều, nhưng nhìn từ phía sau, bóng lưng thực sự quá mức tinh tế, cũng chẳng trách Bạch Đào lại dùng từ “nhẹ nhàng bay bổng” để hình dung cô.
“Tôi có chút việc tư muốn thương lượng với cậu, việc quan hệ cơ mật, hi vọng những người không liên quan có thể tránh mặt một chút.”
Nếu vòng vo không được, ông ta quyết định thẳng thắn vậy.
Thực ra, vô hình trung, Bạch Đào đã bị Dạ Cô Tinh nắm mũi dẫn đi, từ lâu đã rơi xuống thế yếu, chỉ là chính ông ta còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Dạ Cô Tinh nhìn về phía Vu Sâm gật đầu một cái rất khẽ, Vu Sâm hiểu ý, lùi ra ngoài cửa, nhưng giác quan toàn thân tất cả đang điều động, không chút biến sắc nhìn kỹ nhất cử nhất động bên trong, một khi có gì đó dị thường, sẽ phá cửa vào, giơ súng bắn ngay.
Thấy Vu Sâm đã lui ra, Bạch Đào từ trên ghế tựa lớn đứng dậy, mời Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tư thái thong dong, ngược lại cô muốn xem xem lão hồ ly Bạch Đào này tìm mình rốt cuộc có mục đích gì.
Uống một ngụm trà nhuận giọng, ánh mắt Bạch Đào lóe lên: “Nghe Minh Hàm nói, trước khi Hội nghị này chính thức bắt đầu, con bé có gặp cậu một lần, được cậu ra tay giúp đỡ.”
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt gật đầu: “Chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi.”
Bạch Đào cười nói: “Tâm tư của thiếu nữ, lão già tôi đây không hiểu, hi vọng sau này được cậu chăm sóc nhiều hơn.”
Dạ Cô Tinh xua tay, cười vô cùng khiêm tốn: “Ông Bạch nói quá lời rồi. Cô Bạch xuất thân danh môn, đại gia khuê tú, lại tự nhiên hào phóng, dịu dàng săn sóc, Dạ mỗ vinh hạnh.”
Khuôn mặt già nua của Bạch Đào cười thành một bông hoa cúc: “Xem ra ấn tượng của cậu đối với Minh Hàm nhà tôi cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh thâm thúy, nở một nụ cười hàm ý: “Đúng là không tệ.”
“Không biết cậu đã có gia đình chưa?” Bạch Đào giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng cũng âm thầm quan sát thần thái của Dạ Cô Tinh.
Động tác thưởng thức cốc uống trà trong tay của Dạ Cô Tinh đột nhiên khựng lại, ngước mắt nhếch môi: “Chưa.”
“Vậy cậu đối với Minh Hàm nhà tôi……”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh nghiêng qua, nụ cười vẫn chưa tắt: “Ông Bạch, ông đây là muốn chọn Dạ mỗ làm cháu rể?”
Bạch Đào sững sờ, lập tức sang sảng nở nụ cười: “Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, nếu cậu Dạ đã đi thẳng vào vấn đề, vậy tôi cũng không giấu đầu lòi đuôi. Đúng vậy, lão phu đúng là có ý này, nhưng không biết ý tứ của cậu như thế nào?”
“Tôi từ chối.”
Nụ cười cứng ngắc ở khóe môi, dường như ông ta không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ từ chối thẳng thắn như vậy, Bạch Đào vỗ bàn đứng dậy: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, đúng là không biết tốt xấu!”
Dạ Cô Tinh không chút hoang mang đặt chén trà trong tay xuống, từ từ đứng dậy, sửa lại ống tay áo: “Mà cho dù Dạ mỗ có cưới vợ hay không, chỉ đựa vào câu nói thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, ý tốt của ông, Dạ mỗ cũng không dám thản nhiên nhận được.”
Bạch Đào đang tính toán cái gì, cô rõ ràng trong lòng.
Bây giờ nhà họ Bạch vô hậu, mắt thấy chỉ có Bạch Minh Hàm độc đinh, mà Bạch Đào cũng chỉ còn là ánh tà dương sắp tối, đã già lọm khọm, việc cấp bách chính là tìm một người thừa kế, thành hôn với Bạch Minh Hàm, sau đó giao Bang Thất Tinh cho người kia.
Bạch Đào tìm tới mình, Dạ Cô Tinh không chút bất ngờ, bởi vì chọn tới chọn lui, đúng là không có ai thích hợp hơn cô!
Thứ nhất, Bang Thất Tinh so với Dạ Xã, một con voi lớn cùng một con chó làng, bên nào nặng bên nào nhẹ, cái nào lớn cái nào nhỏ, người hơi có chút đầu óc cũng biết lựa chọn như thế nào, một khi cưới Bạch Minh Hàm, gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh đều có thể nằm trong túi, vì thế, Bạch Đào rất tin tưởng mình sẽ thắng, trước lợi ích khổng lồ như vậy, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ cúi đầu.
Thứ hai, chính là bởi vì Bang Thất Tinh chênh lệch vô cùng lớn với Dạ Xã, thay vì nói cậu Dạ cưới con gái lớn nhà họ Bạch, còn không bằng nói là nhà họ Bạch cưới cậu Dạ, vô luận như thế nào, tên tuổi cậu Dạ là “con rể cưới vào cửa” xem như đã không thể tránh thoát! Điều này cũng là lí do quan trọng nhất Bạch Đào loại bỏ Đường Nghiêu, Nguyên Dực, mà coi trọng người chỉ là người đứng đầu của một thế lực nhỏ như cậu Dạ!
Thử nghĩ mà xem, Đường Nghiêu sở hữu Bang Cự Phong, Nguyên Dực lại là người thừa kế duy nhất của Thương Hiệt xã, hai người kia nắm trong tay của cải và quyền thế ngang ngửa với Bang Thất Tinh, dưới điều kiện môn đăng hộ đối, Bạch Minh Hàm gả cho ai trong hai người bọn họ, cũng không khác gì mang gia nghiệp to lớn của Bang Thất Tinh tặng không cho người!
Bạch Đào khôn khéo một đời, giảo hoạt một đời, làm sao có thể chịu làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy?
“Cậu Dạ, cậu thật sự rất thông minh.” Bạch Đào híp mắt lại, giờ khắc này đã bình tĩnh lại, không nhìn ra chút dấu hiệu giận tím mặt vừa rồi: “Đúng vậy, tôi đồng ý gả Minh Hàm cho cậu đúng là có điều kiện.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói.
“Cậu phải ở rể nhà họ Bạch, Dạ Xã phải gia nhập vào Bang Thất Tinh, từ đó trở đi phải là thế lực của Bang Thất Tinh, một đời không được phép thiết lập thế lực riêng của chính mình, Mà, con của cậu và Minh Hàm cũng phải mang họ Bạch!”
“Điều kiện hà khắc như vậy, ông Bạch cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?”
“Hà khắc? Dạ Xã căn bản là không có cửa sánh với Bang Thất Tinh, dùng món tiền nhỏ đổi được đống tiền lớn, là kiếm lời hay là thiệt thòi, tin tưởng người thông minh đều biết tính.”
“Ha ha……” Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu, trầm thấp nở nụ cười, vẻ sắc bén bên trong sự bất đắc dĩ không giảm: “Ông Bạch đây là muốn Dạ mỗ bán mình, từ đây làm trâu làm ngựa vì Bang Thất Tinh? Tin rằng ông đã từng nghe qua một câu nói như thế này, tiền tài đúng là đáng quý, giá trị của tình yêu càng cao hơn, nếu vì sự tự do, hai thứ này đều có thể ném đi.”
Bạch Đào biến sắc.
Dạ Cô Tinh lại trực tiếp cất bước rời đi, tiêu sái khoát tay áo một cái: “Dạ mỗ tính cách lười biếng, chịu không nổi những ràng buộc cứng nhắc, với tôi, tự do là quan trọng nhất, cho dù mười Bang Thất Tinh cũng không đổi! Ngài đi tắm một cái rồi ngủ sớm đi, Dạ mỗ cáo từ.”
Đợi cho đến khi bóng lưng màu đen biến mất trong tầm mắt, Bạch Đào vẫn còn ngây người, vì tự do? Cậu ta lại hào hiệp, tùy hứng như vậy? Hay là đang lạt mềm buộc chặt, có mưu đồ khác?
Lúc này, sau tấm bình phong cổ kính một bên một bóng người cao gầy thanh thoát đi ra, mái tóc ngắn, màu nâu đỏ, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết như ngọc trơn láng của cô gái. Cô gái khẽ cắn môi, trong mắt bị phủ một tầng sương mù, ngơ ngác nhìn phương hướng người đàn ông rời đi, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Để tay lên ngực tự hỏi, vào giờ phút này Bạch Minh Hàm có một tâm tình phức tạp khó diễn tả thành lời đối với người đàn ông họ Dạ kia, dừng như là hâm mộ, tựa như tôn sùng, tựa như sùng bái, người đàn ông này bí ẩn như một câu đố, khiến cho cô ấy không nhịn được mà muốn lại gần để tìm tòi, nghiên cứu.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy vô cùng hứng thú với một người đàn ông đến vậy, ngay cả Mục Viễn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh Dạ, đến tột cùng anh còn có bao nhiêu khuôn mặt?
Khi Dạ Cô Tinh trở về phòng, vừa vặn nhận được cuộc điện thoại của An Tuyển Hoàng, ngồi xuống ghế sô pha, bôn ba một ngày, cuối cùng cũng coi như về bến, cực kỳ an lòng.
“Alo ——”
“Bây giờ mới trở về sao?” Giọng nói của người đàn ông trước sau như một thận trọng thâm trầm, cũng không khó nhận ra bên trong ẩn chứa sự đau lòng.
“Ừ.” Cô đưa tay xoa xoa mi tâm: “Tối nay anh có tới đây không?”
Cô sẽ để cửa cho anh.
“Không tới nữa, ngày mai sẽ tới thăm em.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi ngưng đọng, ngày mai? Ngày mai là ngày cuối cùng của Hội nghị này, Nguyên Hùng chắc chắn sẽ có hành động: “Anh……”
“Anh nói rồi, giữa chúng ta, không cần tính toán rõ ràng.”
“Nhưng mà thân phận của anh……” An Tuyển Hoàng là người đứng đầu của hắc đạo phương Bắc, chính là “Hắc đạo Ám Đế” giết người vô tình trong truyền thuyết, nếu như anh xuất hiện, e rằng sẽ khiến cho toàn bộ phương Nam rúng động, sơ ý một chút, còn có thể khiến cho tất cả mọi người công kích, người đàn ông này cũng thật là tài cao gan lớn! Nghe ý của anh, hình như ngày mai sẽ đến.
“Không cần lo lắng, anh có cách.”
“Tùy anh, nhưng đã nói rồi nhé, phương Nam là của em, anh không được cướp đâu.” Giọng nói mang theo chút làm nũng.
Bên kia, An Tuyển Hoàng bỗng dưng nhếch khóe môi lên, nét mặt nhẹ nhàng: “Của em chính là của anh, anh không cướp.”
Dạ Cô Tinh cũng cười: “Sai, của anh chính là của em, của em vẫn là của em.”
“Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.” Sắc mặt người đàn ông hơi đen lại, nụ cười cứng ngắc đọng lại nơi khóe môi, nặng nề mở miệng, nói ra sự thật.
“Xì —— anh là Gà, là chó à? Nếu như vậy, em mới không lấy anh đâu!”
“Em dám!”
“Hừ! Có muốn thử một chút không?”
“Tối mai lại trừng trị em!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Cô Tinh cổ co rụt lại, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai sợ ai!”
“Á à? Giỏi quá ha? Lần trước là ai khóc lóc xin tha?” Nghĩ đến thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ thư sướng dưới thân mình, giống như bông hoa nhài lẳng lặng tỏa hương, một mùi thơm tinh khiết không chút tì vết, khiến người ta muốn ngừng mà không được, An Tuyển Hoàng bụng dưới căng thẳng, hô hấp dần dần nặng nề hỗn loạn, vội vàng ổn định tâm thần.
“Chớ đắc ý, phong thủy luân chuyển, lần sau em cũng phải khiến cho anh quỳ xin tha!”
An Tuyển Hoàng vẻ mặt thâm sâu: “Được, anh chờ.”
Cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang: “Cô chủ, người đã đến rồi.” Giọng nói trầm ổn của Vu Sâm từ ngoài cửa vọng vào.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi, để điện thoại di động sang một bên, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Mang vào.”
Đàm Hào, Vu Sâm đẩy cửa mà vào, giữa hai người còn có một người đàn ông da ngăm đen, ngũ quan bình thường, vạm vỡ, trông rất cường tráng.
Trong lúc Dạ Cô Tinh đang quan sát anh ta, Bùi Ứng Long cũng không e dè mà đánh giá cô, người đàn ông tuyệt mỹ ngồi trên ghế sô pha ở trước mắt, một tư thái lười biếng, mặt trắng như ngọc, vóc người có vẻ gầy yếu đơn bạc, nhưng đôi mắt màu đen quỷ quyệt sâu thẳm, khiến cho người khác không dám khinh thường.
“Bùi Ứng Long?” Dạ Cô Tinh không hạ thấp giọng, mà là dùng âm sắc vốn có của mình, giọng nói của người phụ nữ thanh thoát linh động chậm rãi vang lên, cô đối với người của mình, luôn luôn dùng bộ mặt thật đối diện, chưa bao giờ giấu diếm, bởi vì, đây là sự tôn trọng và tín nhiệm cơ bản nhất.
“Xã trưởng.” Nếu ban đầu anh ta còn hoài nghi thân phận của người trước mắt, vậy bây giờ toàn bộ sự nghi ngờ đã tiêu tán, qua lời của Tiền Kỳ Bân, anh ta đã biết được chủ của xưởng quân sự là một người phụ nữ!
“Biết vì sao tôi hoả tốc gọi anh chạy tới Thành phố Z không?”
“Xã trưởng mời nói.”
“Chắc là ông Tiền đã nói rất rõ ràng cho anh, anh muốn đi, tôi có thể không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải giúp tôi làm xong một chuyện cuối cùng.”
“Nếu…… tôi từ chối thì sao?” Bùi Ứng Long mắt sáng như đuốc.
Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch môi: “Có lẽ anh nên nghe tôi nói xong trước đã, rồi sau đó mới quyết định là tiếp nhận, hay là từ chối, do anh quyết định.”
“Xã trưởng mời nói.”
Tiến lui có mức độ, không kiêu không vội, mà tâm tư cẩn thận, hoàn toàn ngược lại với vẻ thô lỗ bề ngoài, người này khá thú vị.
“Bây giờ trên tay tôi có một lô vũ khí, cần anh tìm cách nâng cao uy lực của số vũ khí này lên gấp tám đến mười lần trước chiều mai.”
Bùi Ứng Long chắp tay gật đầu: “Xã trưởng, tôi chỉ là một thợ phổ thông trong xưởng quân sự, cô quá đề cao tôi rồi.”
“Thật sao?” Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại: “Anh Bùi không cần quá mức khiêm tốn, dù sao trước đây Tam Long hội uy danh hiển hách, ngồi vững vị trí thứ nhất trong giới vũ khí.”
Chương 68: Cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa, Nguyên Hùng bị bắt
Khuôn mặt Bùi Ứng Long không hề có cảm xúc, trong mắt không có nửa phần gợn sóng: “Lời của xã trưởng quá cao thâm, tôi nghe không hiểu.”
“Không hiểu, hay là trốn tránh, tự anh rõ ràng trong lòng. Dù mọi chuyện đã qua gần hai mươi năm, Tam Long hội ngày xưa cực thịnh một thời, bây giờ mai danh ẩn tích trong giới vũ khí, nhưng chỉ cần muốn điều tra, không tới mức không lần ra được manh mối nào.”
Bùi Ứng Long bộ dạng phục tùng rũ mắt, không đáp lại.
Trước khi sống lại, Diệp Tử đã nghiên cứu qua con người Bùi Ứng Long, thậm chí nhân lúc đóng phim, đích thân sang Việt Nam, tìm kiếm người của Tam Long hội, nắm được toàn bộ quá trình bang hội bị tiêu diệt.
Còn vì sao lại cảm thấy có tình cảm đối với bang phái này, thậm chí không tiếc tốn thời gian và tinh lực khổ sở điều tra, còn phải nói tới khi đó cô rất yêu thích một khẩu súng, chính là do Tam Long hội sẳn xuất, tuyệt đối là chính bản.
Uy lực kia, một phát súng đủ để bắn nát đầu hai người, phong cách tàn bạo lóa mắt làm sao! Sau đó, lấy thân phận nhân viên tình báo quân sự của Trung Quốc lúc thi hành nhiệm vụ, cây súng cô thích nhất bị đối phương đánh rơi xuống nước, mà cổ tay cô cũng bị thương.
Tuy rằng cô lại đã dùng thử rất nhiều loại súng, thế nhưng cũng không có khẩu nào dùng thuận tay bằng cây súng ấy, cho nên cô mới chú ý đến Tam Long hội, nhìn xem tổ chức vũ khí đã bị tiêu diệt từ lâu ấy liệu có còn tàn dư ẩn dấu sức mạnh nào không, dù cho phải tốn một số tiền lớn, cô cũng phải lấy được súng của họ.
Không ngờ, chuyện cô điều tra được khi ấy, bây giờ lại giúp mình giải quyết một chuyện gió nhằn.
Dạ Cô Tinh cũng không để tâm tới sự thờ ơ của Bùi Ứng Long, tiếp tục độc thoại: “Đã từng là đại đương gia của Tam Long hội, tôi tin tưởng anh có năng lực này.”
“Tin tưởng?” Trong mắt Bùi Ứng Long loé lên một tia khinh thường: “Cô dựa vào cái gì mà tin tưởng tôi? Tôi có cái gì đáng giá khiến cô tin tưởng?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, dưới ánh đèn, dung nhan yêu nghiệt càng trở nên mê hoặc, như yêu tinh trong đêm tối câu hồn đoạt phách: “Tôi không phải tin tưởng anh, mà là tin tưởng sức mạnh của thù hận.”
Sắc mặt Bùi Ứng Long không hề thay đổi, vẻ mặt tê dại, chỉ là hai bàn tay nắm chặt, bên trên mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Xin lỗi, xã trưởng, tôi vẫn không hiểu.”
“Không, anh hiểu.” Dạ Cô Tinh xích lại gần, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo tựa như có thể xuyên thấu người trước mặt, thâm nhập vào tới tận linh hồn: “Chỉ là anh đang trốn tránh mà thôi. Trốn tránh cái chết của anh em, trốn tránh nội hận thù giày vò trong quá khứ, nhưng mà anh, có thể trốn thoát sao?”
Toàn thân người đàn ông run rẩy, trên khuôn mặt tê dại chợt lóe lên vẻ quật cường.
“Anh đang nhẫn nại điều gì? Nhẫn nại thù hận sắp dâng trào trong đáy lòng, hay là nhẫn nại tôi từng bước ép sát? Bùi Ứng Long, anh đã nhẫn nhịn hai mươi năm, còn muốn tiếp tục lay lắt nhẫn nại sao? Anh em của anh, chết ở trên tay Cám Thanh xã, trong ‘tam long’ đã từng lừng lẫy một thời, hai con rồng đã chết, bây giờ còn dư lại một con rồng, nhưng lại cam tâm tình nguyện biến thành giun trong bùn đất, sống chui nhủi ở thế gian, đánh mất kiêu ngạo của rồng, tan mất ngạo khí! Anh, thật, vô, dụng!”
“Câm miệng! Cô thì biết cái gì? Cô không biết gì cả——” Bùi Ứng Long vừa điên cuồng gào thét lên, vừa giơ tay đánh úp về phía cái cổ mảnh khảnh của Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh lùi lại hai bước, linh hoạt tránh né, gọn gàng rút súng, một giây sau họng súng đen ngòm đã chặn trên trán Bùi Ứng Long, mà cùng lúc đó, Vu Sâm và Đàm Hào cũng nhanh chóng rút súng ra.
Nhất thời, đầu Bùi Ứng Long bị ba thanh súng nhắm vào, anh ta cũng không để ý tới, hai mắt đỏ như máu, hung tợn trừng mắt về phía Dạ Cô Tinh: “Bắn đi —— giết tôi đi ——” Nói xong, còn dùng sức hướng dí đầu vào họng súng trên tay Dạ Cô Tinh, nếu hai tay không bị Vu Sâm, Đàm Hào hai bên trái phải bắt lấy, có thể Dạ Cô Tinh đã bị anh ta đánh bay.
Người này, đã điên rồi!
Một lòng muốn chết, sống không lưu luyến, hẳn là để nói trạng thái như thế này!
Bùi Ứng Long cảm thấy, đời này của anh ta đã sớm sống đủ rồi. Từ hai mươi năm trước, anh ta đã không nên sống trên cõi đời này!
Ngày bang hội bị diệt, là hai người anh em liều mạng che chở cho anh ta chạy ra khỏi vòng vây, nhưng anh ta chỉ có thể trốn ở trong bụi cỏ, trơ mắt nhìn Thanh Long, Bạch Long bị người ta bắn một súng bể đầu, máu tươi nhiễm đỏ nền đất màu nâu, như tấm khăn đỏ trên đầu cô dâu mới, nước mưa hòa tan máu tươi đỏ thắm, chảy tới chân anh ta.
Nhưng mà, anh ta lại chẳng thể làm được gì, không thể lao ra giết kẻ nổ súng, bởi vì trong tay anh ta không có một vũ khí nào cả, thậm chí ngay cả một cây gậy thô kệch nhất tìm khắp nơi cũng không thấy một cái, Anh ta cũng không thể gào khóc, bởi vì những người kia bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra chỗ anh ta ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn chết.
Vì thế, anh ta chỉ biết lẳng lặng mà trốn ở sau bụi cỏ, tận mắt nhìn thấy những kẻ kia làm nhục thân xác Thanh Long, Bạch Long.
Trong giây phút hoảng hốt, phảng phất như anh ta lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của Thanh Long, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Long.
Thanh Long: “Anh trai, anh là niềm kiêu ngạo của nhà họ Bùi, là người mà em và em trai tôn sùng nhất, vì thế, xin anh nhất định không được có chuyện gì!”
Bạch Long: “Anh trai, không được báo thù, không được báo thù…… Phải sống tiếp, mang theo cuộc sống của em và anh hai…… Sống tiếp……”
Vô số lần nửa đêm mộng ảo, Bùi Ứng Long nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa, phảng phất như nhìn thấy Bạch Long tuấn lãng đang nhìn anh ta mỉm cười —— anh trai, anh phải cố gắng sống sót, thay thế em và anh hai, sống tiếp.
Vì thế, Bùi Ứng Long sống sót, mang theo cam kết với hai người em trai, cất dấu tài năng của bản thân, bẻ gãy đôi cánh của mình, dỡ xuống niềm kiêu ngạo, sống sót như một người bình thường.
Vì muốn sống sót, nên phải tồn tại.
Nhìn người đàn ông trước mặt ý chí lụi bại kiên quyết chịu chết, Dạ Cô Tinh cười khẩy, đôi môi nhếch lên, hời hợt phun ra hai chữ —— “phế vật”
“Ha ha ha —— Đúng vậy! Tôi chính là phế vật! Là phế vật!” Ngay cả anh em của mình cũng không bảo vệ được, anh ta còn đáng là đàn ông không, còn xứng đáng làm anh trai không?
Bốp ——
“Một cái tát này, là để cho anh biết, nợ máu phải trả bằng máu.”
Bốp ——
“Một cái tát này, là dạy cho anh, ăn miếng trả miếng.”
Bốp bốp ——
“Hai cái tát này, là nhắc nhở anh, mệnh vẫn còn, tất cả đều có thể, bao gồm cả báo thù, rửa hận.”
Bốn cái tát, đập tỉnh Bùi Ứng Long vẫn luôn chìm trong mơ màng, còn có Vu Sâm và Đàm Hào, đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Dạ Cô Tinh nổi giận, dùng phương thức dạy dỗ của người phụ nữ để giáo huấn một người đàn ông.
Cô đã từng nói, vinh quang của một người đàn ông, là được chết bằng một phát súng gọn gàng nhất, mà phụ nữ đáng ghét phải chậm rãi dằn vặt, bạt tai chỉ là một trong những phương thức biểu đạt căm ghét cơ bản nhất.
Bây giờ, cô dùng phương thức đối phó với phụ nữ, đến nhục nhã một người đàn ông cao lớn, Vu Sâm, Đàm Hào liếc mắt nhìn nhau, xem ra cô là thật sự tức giận.
Dạ Cô Tinh bây giờ đang rất nén giận, cô có thể ôn hòa nhã nhặn mà đối diện với một kẻ táng tận lương tâm, tỷ như, Triệu Gia Nam, Nhưng mà, đã thấy một người không có một chút ý chí cầu sinh, hoặc là bởi vì đã trọng sinh một lần, cô biết sinh mệnh của một người quý giá như thế nào!
“Buông anh ta ra.” Dạ Cô Tinh thu hồi cây súng đang chĩa vào trán Bùi Ứng Long, nói với Vu Sâm và Đàm Hào.
“Cô chủ, cô chủ cân nhắc lại đi……”
“Xã trưởng, không thể……”
Buồn bực phất phất tay, Dạ Cô Tinh xoay người, ánh mắt cũng không nhìn Bùi Ứng Long nữa, lạnh lùng mở miệng, tâm trạng khó phân biệt: “Cho anh ta một khẩu súng, thả anh ta đi, sống hay chết, từ đây sẽ không liên quan tới Dạ Xã……”
Hai tiếng vang trầm rơi xuống đất, Dạ Cô Tinh xoay người lại, đã thấy người đàn ông cao to hai đầu gối quỳ xuống mặt đất: “Anh……”
“Xã trưởng, tôi muốn báo thù, giúp tôi.” Người đàn ông dập đầu xuống đất, cái trán va chạm xuống mặt đất vang lên âm thanh trầm đục, như sấm rền mùa hạ sau cơn giông, khiến người ta buồn bực lại bứt rứt, đau lòng lại oán hận.
Đầu gối của người đàn ông chỉ lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, lần đầu tiên, Bùi Ứng Long quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ, từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tự tôn, xé đi sự kiêu ngạo bướng bỉnh, quật cường bất khuất.
Anh ta muốn sống, muốn tự tay báo thù cho anh em, khiến cho Cám Thanh xã, chết không có chỗ chôn!
“Anh đứng lên đi.” Dạ Cô Tinh âm thanh sắc lạnh, dưới ánh mắt không dễ xen vào của cô, Bùi Ứng Long chậm rãi đứng dậy, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, đội trời đạp đất: “Nhớ kỹ, dưới gối đàn ông có vàng, đừng khụy gối trước mặt người khác một cách dễ dàng như vậy.”
“Yêu cầu của anh, tôi có thể đồng ý, cũng có thể cung cấp tài chính, vũ khí, mỏ, thậm chí nhân tài cho anh.”
Trong mắt Bùi Ứng Long xẹt qua ánh sáng hưng phấn, mang theo giết chóc tàn nhẫn.
“Thế nhưng.” Cô chuyển đề tài: “Ông lấy cái gì để đổi lại?”
Bùi Ứng Long lần thứ hai quỳ xuống, lúc này Dạ Cô Tinh cũng không ngăn cản, ánh mắt thâm thúy.
“Chỉ cần báo được đại thù, cái mạng này của Bùi Ứng Long tôi, thuộc về cô chủ! Quãng đời còn lại cam tâm làm trâu ngựa, để trả đại ân.”
“Được! Nhớ kỹ lời anh nói. Bây giờ, chuyện tôi muốn anh làm, có nắm chắc làm được không?”
Bùi Ứng Long đứng dậy, trán sưng lên một cục, Dạ Cô Tinh để anh ta ngồi xuống, Vu Sâm thấy thế mang thuốc trị thương ra, Bùi Ứng Long nhận lấy, vẻ mặt dường như có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cô chủ nói là, trong vòng một ngày, nâng cao uy lực của số vũ khí hiện có lên gấp tám đến gấp mười lần?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Có khó khăn gì không?”
Bùi Ứng Long trầm ngâm trong nháy mắt: “Các loại súng ống và lựu đạn đã rèn đúc thành hình, kết cấu bên trong đã cố định, trong thời gian ngắn là không thể đột phá, chỉ có thể tiến hành lắp lại bề ngoài và nâng lên, nhưng chỉ có thể cải thiện độ chính xác và trọng lượng, nếu muốn nâng cao uy lực…… Không khả thi lắm.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, rơi vào trầm tư.
“Thế nhưng, thuốc nổ có thể.”
Dạ Cô Tinh mắt sáng lên, lại hơi nhíu mày: “Nói cụ thể?”
“Uy lực của thuốc nổ dựa cả vào phương pháp phối chế, chỉ cần cải tiến phương pháp phối chế, uy lực dĩ nhiên có thể nâng lên.”
“Đại khái có thể nâng lên bao nhiêu?”
Cân nhắc một lúc, Bùi Ứng Long nghiêm túc cẩn thận mở miệng: “Cái này khó nói, cần phải xem xét chất lượng thuốc nổ ban đầu mới kết luận được, nhưng trong tình huống bình thường, có thể nâng cao uy lực lên 15 đến 20 lần.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, Vu Sâm, Đàm Hào liếc mắt nhìn nhau, bên trong vẻ kinh ngạc mang theo hưng phấn, trong hưng phấn lại nhuốm màu tàn nhẫn, trong vẻ tàn nhẫn bao bọc sát ý.
……
Ngày hôm sau, hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo sẽ kết thúc, nhưng đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, trong tứ đại bang phái, Bang Cự Phong và Vĩnh An hội cùng vắng mặt, những người nhanh mắt cũng phát hiện cậu Dạ không xuất hiện.
Nguyên Hùng đánh hơi được có điều gì đó không ổn, thế nhưng vở kịch này diễn đã lâu, cho dù độc diễn, cũng phải diễn cho xong!
“Này Bưu, cậu chủ Sầm vì sao lại vắng mặt?”
Trên khuôn mặt thẫn thờ của Bưu không nhìn ra chút gì lạ, thậm chí mơ hồ xẹt qua chút lo lắng: “Vĩnh An hội ở một khu vực trong Thành phố G đã xảy ra một số vấn đề, tối hôm qua cậu chủ đã chạy tới xử lý, hẳn là xế chiều hôm nay là có thể trở về Thành phố Z, tham gia nghi thức bế mạc Hội nghị này.”
Vấn đề tương tự, Nguyên Hùng lại nhân cơ hội hỏi thăm lí do Đường Nghiêu vắng mặt, nhận được lí do bà Đường đột nhiên phát bệnh, Đường Nghiêu phải cấp tốc chạy về.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng tiêu tan, mắt thấy kế hoạch vào thế ngàn cân treo sợi tóc, Nguyên Hùng nhắc nhở chính mình, phải trấn định, nếu Sầm Liệt và Đường Nghiêu cam kết trước mặt mọi người sẽ về kịp buổi nghi thức bế mạc hội nghị này, thì họ sẽ không thất tín với mọi người, nhất định sẽ xuất hiện.
Vì muốn một lưới bắt hết những người này, xem ra ông ta cần phải dời kế hoạch lại.
Ông ta nói lời xin lỗi với Bạch Đào và người đứng đầu của các thế lực, đi tới một góc hẻo lánh không người, lấy điện thoại di động ra: “Dực nhi, kế hoạch lùi lại tới nghi thức bế mạc lúc chạng vạng.”
Cũng không biết lúc này, bên trong gian phòng của Dạ Cô Tinh, một chiếc máy tính cấu hình cao đã được gấp rút vận chuyển tới, chính xác bắt lấy tín hiệu liên kết ở một đầu khác đang kết nối với điện thoại của Nguyên Hùng.
Bên trên bàn phím, mười ngón tay của cô đang tung bay, trước mắt đột nhiên sáng ngời: “Đường Bạch Hoa, ngoại thành phía đông, kho số ba mươi hai, nhớ kỹ, bắt sống.”
Đàm Hào lĩnh mệnh rời đi.
Lấy điện thoại di động ra, giọng nói trầm ổn của Bùi Ứng Long từ một đầu khác truyền đến ——
“Cô chủ, hỏa dược đã điều phối xong, từ phạm vi nhỏ kiểm tra, uy lực gấp 16 lần.”
“Tốt lắm.”
Cúp điện thoại, lại lần lượt bấm số của Đường Nghiêu và Sầm Liệt ——
“Mang các anh em tới, đến thẳng kho số chín lĩnh hỏa dược, lần này để cho Thương Hiệt xã có đi mà không có về!”
“Vâng!” Đường Nghiêu cảm giác giọng nói của mình chưa từng vang dội như vậy, mà Sầm Liệt huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, thời khắc này, nhất định sẽ được lịch sử giới hắc đạo vĩnh viễn khắc ghi lại!
Mà tên tuổi của cậu Dạ, ở tương lai không xa, sẽ trở thành một mốc lịch sử quan trọng trong giới hắc đạo Trung Quốc, thậm chí của cả hắc đạo thế giới, vĩnh viễn không đổ!
Thời điểm ba người cậu Dạ, Sầm Liệt, Đường Nghiêu đạp ánh tà dương cùng nhau đi vào phòng hội nghị, đáy mắt Nguyên Hùng lóe qua một tia sáng, mang theo nỗi xúc động chưa từng có, thậm chí đến mức độ điên cuồng.
Đến khi ba người ngồi vào chỗ của mình, Bạch Đào đang chuẩn bị mở miệng tuyên bố nghi thức bắt đầu, đột nhiên toàn trường tối sầm lại, cửa sổ bị người từ bên ngoài cưỡng chế đóng lại, tiếp theo mặt đất rung núi chuyển, tất cả mọi người loạn nháo nhào như một nồi cháo sôi ùng ục.
Trong không gian tăm tối, chỉ nghe thấy tiếng cười lớn liều lĩnh của Nguyên Hùng——
“Ha ha ha ha —— nếu đã đến rồi, thì không cần rời đi, đều ở lại làm khách của Thương Hiệt xã đi! Ha ha ha ——”
Lại là một trận đất rung núi chuyển, một nhóm người áo đen cầm súng bao vây mọi người, mà Nguyên Hùng lui ra ngoài vòng vây, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn, khuôn mặt vặn vẹo.
“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tất cả các người! Từ nay về sau, sẽ không còn có Bang Cự Phong, Bang Thất Tinh, Vĩnh An hội! Hắc đạo phương Nam, chỉ còn sót lại Thương Hiệt xã, một mình một cõi! Ha ha ha ——”
“Thật sao?” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh vang lên trong bóng tối, như một chậu nước lạnh giội lên đầu Nguyên Hùng, một giây sau, những nòng súng đang nhắm bắn mọi người đồng loạt quay đầu, chuyển hướng ngắm bắn Nguyên Hùng.
“Chúng, chúng mày đang làm cái gì đấy? Một đám ngu xuẩn! Nổ súng bắn chết những người kia cho tao! Nổ súng đi ——”
Ngay khi Nguyên Hùng đang gân cổ rít gào, cửa sổ bị người từ bên ngoài mở ra, đèn bị tắt lần thứ hai sáng lên, lại thêm một nhóm người áo đen tràn vào, mỗi người đều cầm súng mang lựu đạn, thân bó thuốc nổ, lùi tới phía sau ba người Dạ Cô Tinh, Đường Nghiêu, Sầm Liệt.
Vu Sâm cầm súng dí sát vào đầu Nguyên Dực, áp giải vào cửa, đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh, Nguyên Hùng bỗng dưng trợn to mắt.
Trên khuôn mặt Nguyên Dực từng mảng xanh tím, hoàn toàn thay đổi, đồng tử trống rỗng nhìn về phía cha mình đang bị một đám người áo đen cầm súng bao quanh, dường như ngu dại, lẩm bẩm mở miệng: “Xong…… xong đời rồi……”
Bình luận facebook