Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
"Tôi là chủ nhân của đại bạch hổ, Bạch U, đến từ vùng đất nguyên thủy." Một người phụ nữ mặc trang phục da hổ màu trắng tự giới thiệu, tràn ngập gợi cảm mà mê hoặc, vẻ đẹp dã tính.
"Tôi là chủ nhân của mèo con Nhiễm Ninh Kiêu, đến từ đại lục mạt thế." Giọng nói Nhiễm Ninh Kiêu có chút âm trầm, cả người đều lộ ra một cỗ hương máu tươi, giống như sát thần trong đêm tối, vẻ đẹp ma tính, thần bí mà tràn đầy nguy hiểm, làm cho người ta có chút kiêng kị.
"Tôi là chủ nhân của sói đen Đại Ngao Ô, Ninh Thiên Dư, đến từ đại lục tinh tế." Ninh Thiên Dư mặc một bộ quân phục màu trắng, tư thế hiên ngang, vẻ chính khí, cực kỳ giống tướng quân vì nước vì dân, cũng cực kỳ giống một thanh kiếm nhuốm máu tùy lúc có thể rút ra khỏi vỏ kiếm, đánh đâu thắng đó.
"Chào mọi người, tôi là chủ nhân của con chó nhỏ Tiểu Ngao Ô này, Hoàng Phủ Tử Y, đến từ địa cầu, rất hân hạnh được gặp các ngươi." Địa cầu là một nơi mà hệ thống phân chia, Hoàng Phủ Tử Y cũng dựa theo như vậy mà phỏng đoán, những ký chủ còn lại đều không phải ở địa cầu, coi như có người ở địa cầu cũng không phải là ở thời đại này.
Bạch U dã tính mà tôn quý, Nhiễm Ninh Kiêu lãnh khốc mà thần bí, Ninh Thiên Dư chính khí mà sắc bén, so với ba người này, Hoàng Phủ Tử Y tươi mát mà mà ưu nhã, lộ ra ngạo khí bên trong, khiến người khác cảm thấy vừa chính vừa tà, bốn người đứng chung một chỗ, bốn loại vẻ đẹp vô cùng đặc sắc.
"Tôi muốn đổi một loại thuốc có thể cải biến gen, không biết các vị có hay không?" Hoàng Phủ Tử Y mở lời hỏi. Sau khi gặp qua mấy người kia, cô liền biết mấy người kia đều không phải là người bình thường, đã như vậy cũng không cần thiết giữ tâm tư gì, những người này có thể đều không phải dễ đối phó.
"Gen là cái gì?" Bạch U có chút không hiểu hỏi, Hoàng Phủ Tử Y mếu máo, đột nhiên liền có cảm giác đàn gảy tai trâu, ngược lại hai vị ký chủ ở đại lục tinh tế cùng đại lục mạt thế chủ động mở miệng.
Đại lục mạt thế Nhiễm Ninh Kiêu nói: "Ở chỗ của tôi có một loại thuốc, có thể cải biến gen, làm thân thể người bình thường mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể trở thành người dị năng, nhưng cũng không thể chữa trị hoàn toàn sự thiếu hụt của gen, nhưng loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, có khả năng sẽ mất mạng, thậm chí còn có thể biến thành người ngu ngốc, là quái vật chỉ biết ăn thịt người."
Đại lục tinh tế Ninh Thiên Dư nói: "Ở chỗ của ta cũng có một loại thuốc, có thể cải biến gen nhưng cũng chỉ có thể chữa trị một bộ phận gen, nhưng loại thuốc này cũng làm cho người biến thành dị năng, mà lại có yêu cầu tuổi tác nhất định đối với người dùng nó, tuổi tác càng cao tác dụng càng thấp, hoặc là gen không phù hợp với yêu cầu của thuốc còn sẽ xuất hiện tác dụng phụ không tốt, cho nên ở chỗ của tôi muốn dung loại thuốc này cần phải kiểm tra và quan sát một thời gian trong bệnh viện."
Hai người vừa dứt lời, Bạch U cũng đại khái hiểu được gen là gì, mà Hoàng Phủ Tử Y lại lộ ra thần sắc thất vọng, những loại thuốc này có tác dụng phụ, làm sao cô có thể mạo hiểm để cho Sở Ngao Dư sử dụng, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô báo ân không được, ngược lại biến thành báo oán, chẳng phải là thành trò cười hay sao!
Trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Phủ Tử Y liền biểu đạt ý tứ cự tuyệt, trong trung tâm thương mại của hệ thống sẽ xuất hiện thuốc có thể trị liệu cho Sở Ngao Dư, cô nỗ lực thêm một chút cũng được, rồi sẽ có một ngày trị tốt bệnh tình Sở Ngao Dư.
Thời gian sau đó, bốn người với khí chất khác biệt này, lại đều là những người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, nói chuyện với nhau về thế giới của mình, tâm sự những điều cần thiết, bù đắp lẫn nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp, làm cho Hoàng Phủ Tử Y người mới gia nhập này cũng cảm thấy rất dễ chịu. Nếu như không phải xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, đồng thời trên người mang món nợ khổng lồ, tất nhiên cũng muốn chọn mua chút đồ vật, nhất là những sản phẩm công nghệ cao đến từ đại lục tinh tế, hay những động thực vật vô cùng sinh động của người đến từ vùng đất nguyên thủy…. đều làm cho Hoàng Phủ Tử Y vô cùng thèm thuồng.
"Tôi là chủ nhân của mèo con Nhiễm Ninh Kiêu, đến từ đại lục mạt thế." Giọng nói Nhiễm Ninh Kiêu có chút âm trầm, cả người đều lộ ra một cỗ hương máu tươi, giống như sát thần trong đêm tối, vẻ đẹp ma tính, thần bí mà tràn đầy nguy hiểm, làm cho người ta có chút kiêng kị.
"Tôi là chủ nhân của sói đen Đại Ngao Ô, Ninh Thiên Dư, đến từ đại lục tinh tế." Ninh Thiên Dư mặc một bộ quân phục màu trắng, tư thế hiên ngang, vẻ chính khí, cực kỳ giống tướng quân vì nước vì dân, cũng cực kỳ giống một thanh kiếm nhuốm máu tùy lúc có thể rút ra khỏi vỏ kiếm, đánh đâu thắng đó.
"Chào mọi người, tôi là chủ nhân của con chó nhỏ Tiểu Ngao Ô này, Hoàng Phủ Tử Y, đến từ địa cầu, rất hân hạnh được gặp các ngươi." Địa cầu là một nơi mà hệ thống phân chia, Hoàng Phủ Tử Y cũng dựa theo như vậy mà phỏng đoán, những ký chủ còn lại đều không phải ở địa cầu, coi như có người ở địa cầu cũng không phải là ở thời đại này.
Bạch U dã tính mà tôn quý, Nhiễm Ninh Kiêu lãnh khốc mà thần bí, Ninh Thiên Dư chính khí mà sắc bén, so với ba người này, Hoàng Phủ Tử Y tươi mát mà mà ưu nhã, lộ ra ngạo khí bên trong, khiến người khác cảm thấy vừa chính vừa tà, bốn người đứng chung một chỗ, bốn loại vẻ đẹp vô cùng đặc sắc.
"Tôi muốn đổi một loại thuốc có thể cải biến gen, không biết các vị có hay không?" Hoàng Phủ Tử Y mở lời hỏi. Sau khi gặp qua mấy người kia, cô liền biết mấy người kia đều không phải là người bình thường, đã như vậy cũng không cần thiết giữ tâm tư gì, những người này có thể đều không phải dễ đối phó.
"Gen là cái gì?" Bạch U có chút không hiểu hỏi, Hoàng Phủ Tử Y mếu máo, đột nhiên liền có cảm giác đàn gảy tai trâu, ngược lại hai vị ký chủ ở đại lục tinh tế cùng đại lục mạt thế chủ động mở miệng.
Đại lục mạt thế Nhiễm Ninh Kiêu nói: "Ở chỗ của tôi có một loại thuốc, có thể cải biến gen, làm thân thể người bình thường mạnh mẽ hơn, thậm chí có thể trở thành người dị năng, nhưng cũng không thể chữa trị hoàn toàn sự thiếu hụt của gen, nhưng loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, có khả năng sẽ mất mạng, thậm chí còn có thể biến thành người ngu ngốc, là quái vật chỉ biết ăn thịt người."
Đại lục tinh tế Ninh Thiên Dư nói: "Ở chỗ của ta cũng có một loại thuốc, có thể cải biến gen nhưng cũng chỉ có thể chữa trị một bộ phận gen, nhưng loại thuốc này cũng làm cho người biến thành dị năng, mà lại có yêu cầu tuổi tác nhất định đối với người dùng nó, tuổi tác càng cao tác dụng càng thấp, hoặc là gen không phù hợp với yêu cầu của thuốc còn sẽ xuất hiện tác dụng phụ không tốt, cho nên ở chỗ của tôi muốn dung loại thuốc này cần phải kiểm tra và quan sát một thời gian trong bệnh viện."
Hai người vừa dứt lời, Bạch U cũng đại khái hiểu được gen là gì, mà Hoàng Phủ Tử Y lại lộ ra thần sắc thất vọng, những loại thuốc này có tác dụng phụ, làm sao cô có thể mạo hiểm để cho Sở Ngao Dư sử dụng, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô báo ân không được, ngược lại biến thành báo oán, chẳng phải là thành trò cười hay sao!
Trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Phủ Tử Y liền biểu đạt ý tứ cự tuyệt, trong trung tâm thương mại của hệ thống sẽ xuất hiện thuốc có thể trị liệu cho Sở Ngao Dư, cô nỗ lực thêm một chút cũng được, rồi sẽ có một ngày trị tốt bệnh tình Sở Ngao Dư.
Thời gian sau đó, bốn người với khí chất khác biệt này, lại đều là những người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, nói chuyện với nhau về thế giới của mình, tâm sự những điều cần thiết, bù đắp lẫn nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp, làm cho Hoàng Phủ Tử Y người mới gia nhập này cũng cảm thấy rất dễ chịu. Nếu như không phải xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, đồng thời trên người mang món nợ khổng lồ, tất nhiên cũng muốn chọn mua chút đồ vật, nhất là những sản phẩm công nghệ cao đến từ đại lục tinh tế, hay những động thực vật vô cùng sinh động của người đến từ vùng đất nguyên thủy…. đều làm cho Hoàng Phủ Tử Y vô cùng thèm thuồng.
Bình luận facebook