Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ - Chương 41: Hán Sở giao tranh
'' Ta thân là vương phi của Chiến thần vương gia, cũng có tư cách và trách nhiệm đối với bách tính nước Sở, ngài bảo ta ngồi yên mà nhìn thì ta không làm được. ''
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt kiên định đối đáp với Sở Bắc Dực.
'' Tự cho mình là tài giỏi...Mau đưa vương phi trở về ''
Sở Bắc Dực phất tay ra lệnh cho đám lính đến hộ tống Hàn Lam Nguyệt về.
'' Sao ngài biết ta sẽ không giúp ít được gì ''
'' Không cần tức là không cần. Mau đưa nàng về! ''
Hắn quát lên với đám lính. Không phải hắn nghi ngờ năng lực của nàng, mà hắn không muốn để nàng dấn thân vào nguy hiểm.
'' Các ngươi ai dám ngăn cản ta!!! ''
Hàn Lam Nguyệt rút ra trường kiếm trong tay đe doạ bọn lính khiến bọn chúng cũng e dè mà dừng lại.
'' Gia...Chúng ta phải mau xuất phát thôi. ''
Tiêu Tấn ở bên cạnh nhắc nhở.
Không thể chần chừ thêm, Sở Bắc Dực đưa một chưởng khí lực về phía Hàn Lam Nguyệt, ngay lập tức cô cảm nhận được bản thân bị luồng khí mạnh mẽ đó giữ chặt lại những vẫn không làm cô bị thương.
'' Mang người về, canh giữ cho cẩn thận, nếu không khi ta quay về sẽ hỏi tội các ngươi. ''
Hàn Lam Nguyệt toàn thân bất động, giờ phút này cô mới phát hiện ra nội lực của mình so với Sở Bắc Dực vốn chỉ là múa riều qua mắt thợ.
'' Sở Bắc Dực, mau thả ta ra ''
Hàn Lam Nguyệt tức giận hét lên, nhưng mặc cho cô la hét thì đoàn quân vẫn đang tiếp tục đi ra khỏi cổng thành.
Hàn Lam Nguyệt cứ như vậy mà bị đưa trở về Dực vương phủ canh giữ. La Thiên túc trực ngoài phòng vì nghe theo phân phó ở lại để bảo vệ vương phi.
'' Mau thả ta ra, ta có thể giúp được rất nhiều cho trận chiến, mau giải phong bế cho ta! ''
Hàn Lam Nguyệt ngồi bất động trong phòng mà nói vọng ra bên ngoài.
'' Vương phi, phong bế của vương gia thuộc hạ không thể giải được, sau hai canh giờ nữa nó sẽ tự biến mất thôi, người cứ yên tâm đi ''
La Thiên trả lời.
'' Ngươi không lo lắng cho chủ tử của ngươi sao, nếu hai chúng ta đi theo thì có phải sẽ thêm một chút sức lực không ''
'' Chỉ khi vương phi được an toàn thì vương gia mới có thể an tâm chinh chiến, xin vương phi hãy hiểu cho vương gia ''
Xong La Thiên không còn trả lời thêm bất cứ câu nào nữa, hắn đi theo chủ tử lâu như vậy đương nhiên nhận ra sự yêu thương mà Vương Gia dành cho Vương phi.
Bề ngoài luôn lạnh lùng vô tình đối với vương phi chỉ là muốn bảo vệ người, nếu để người khác biết được vương phi chính là điểm yếu của vương gia thì cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm.
Hôm đó khi vương phi đánh một chưởng về phía vương gia, nếu ngài ấy không kịp thu lại cương khí hộ thân thì có lẽ người bị trọng thương đã là vương phi rồi.
Ở thời thế loạn lạc, người có tình đều như vậy sao!
Sở Bắc Dực ngày đêm dẫn binh đi đến vùng biên cương hội họp cùng Hàn tướng quân, các lão tướng đều có mặt ở nơi này để dùng nhau lên kế hoạch tác chiến.
Ngày diễn ra giao tranh giữa hai nước Hán Sở.
Vì lợi dụng Liễu Như Yên truyền tin tình báo giả nên mọi kế hoạch mà quân Hán bày ra đều vô dụng khi Sở Bắc Dực bất ngờ đổi hướng tác chiến và kế hoạch tấn công nên quân Hán bị đánh cho không kịp trở tay.
Tuy vậy nhưng quân Hán gian xảo ác độc, chúng dùng thủ đoạn đê hèn để phản kích.
Một trận đầu đã khiến không ít quân ta phải chịu thiệt mạng, thương vong vô số.
Binh bất yếm trá, trong binh khí của bọn họ đều có tẩm chất kịch độc, chỉ cần cắt qua da thịt thì ngay lập tức mất mạng.
Đã hai ngày kể từ khi bắt đầu trận chiến, hai bên giao chiến càng lúc càng khốc liệt, tiếng binh khí giao nhau tạo ra âm thanh hỗn loạn đầy chết chốc.
Hàn Tướng quân và Hồ Bác đều đang tận lực kháng chiến, thanh đao trên tay nhuốm đậm máu quân thù.
Sở Bắc Dực khi này lại đối đầu với tướng lĩnh quân Bắc Hán.
Thực lực của hai người đánh ba trăm hiệp cũng chưa thể phân định thắng thua.
Hai người bọn họ tách ra khỏi trận chiến cùng nhau đánh đến một ngọn núi, trong lòng bọn họ giờ phút này đều đã đưa ra lựa chọn cho riêng mình.
Một là chiến thắng hoặc là cùng nhau chết!
Bên mép vực, Sở Bắc Dực siết chặc thanh đao lại trong tay, ánh mắt hằng lên sát khí ngút trời, máu từ vết thương trên người hắn cứ liên tiếp nhỏ từng giọt xuống mặt đất khô khang.
Gió tanh mưa máu thổi đến, khung cảnh điêu tàn nơi chiến trận thật quá tang thương.
Quân thù còn đó thì làm sao quốc thái dân an, mỗi một sinh mạng nằm xuống đều là sự hi sinh cao thượng nhất để đổi lấy bình yên nước nhà.
Tận mắt nhìn thấy từng người bên cạnh mình ngã xuống, Sở Bắc Dực lại càng khát vọng chiến thắng, ánh mắt hắn rực lửa nhìn về kẻ địch.
Hai bóng người lại lao vào tấn công nhau, gã Tướng lĩnh kia trong lúc giao đấu cũng đã bị thương không ít.
'' Chịu chết đi... ''
Nói rồi Sở Bắc Dực đạp một cước bay đến chém một đao về kẻ địch,, keng,, gã kia dùng đao của mình đỡ lấy nhưng đồng thời cũng bị nội lực của Sở Bắc Dực đã thương.
/ Khụ / Gã ôm ngực lui lại phía sau rồi phun ra một ngụm máu.
Không cho kẻ địch cơ hội hồi sức, Sở Bắc Dực lại tấn công đến, tung ra sát chiêu muốn hạ thủ với hắn.
Nhưng tiểu nhân thì luôn có lối đi hèn mọn, nhân lúc Sở Bắc Dực lao đến gã ta đã tung ra một nắm cát vào mắt của Sở Bắc Dực rồi vung một chưởng đánh tới.
Sở Bắc Dực bị trúng một chưởng liền lùi lại vài bước.
Khi lại muốn tiến lên tiếp tục giao chiến thì từ đâu xuất hiện một bóng người bay đến.
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt kiên định đối đáp với Sở Bắc Dực.
'' Tự cho mình là tài giỏi...Mau đưa vương phi trở về ''
Sở Bắc Dực phất tay ra lệnh cho đám lính đến hộ tống Hàn Lam Nguyệt về.
'' Sao ngài biết ta sẽ không giúp ít được gì ''
'' Không cần tức là không cần. Mau đưa nàng về! ''
Hắn quát lên với đám lính. Không phải hắn nghi ngờ năng lực của nàng, mà hắn không muốn để nàng dấn thân vào nguy hiểm.
'' Các ngươi ai dám ngăn cản ta!!! ''
Hàn Lam Nguyệt rút ra trường kiếm trong tay đe doạ bọn lính khiến bọn chúng cũng e dè mà dừng lại.
'' Gia...Chúng ta phải mau xuất phát thôi. ''
Tiêu Tấn ở bên cạnh nhắc nhở.
Không thể chần chừ thêm, Sở Bắc Dực đưa một chưởng khí lực về phía Hàn Lam Nguyệt, ngay lập tức cô cảm nhận được bản thân bị luồng khí mạnh mẽ đó giữ chặt lại những vẫn không làm cô bị thương.
'' Mang người về, canh giữ cho cẩn thận, nếu không khi ta quay về sẽ hỏi tội các ngươi. ''
Hàn Lam Nguyệt toàn thân bất động, giờ phút này cô mới phát hiện ra nội lực của mình so với Sở Bắc Dực vốn chỉ là múa riều qua mắt thợ.
'' Sở Bắc Dực, mau thả ta ra ''
Hàn Lam Nguyệt tức giận hét lên, nhưng mặc cho cô la hét thì đoàn quân vẫn đang tiếp tục đi ra khỏi cổng thành.
Hàn Lam Nguyệt cứ như vậy mà bị đưa trở về Dực vương phủ canh giữ. La Thiên túc trực ngoài phòng vì nghe theo phân phó ở lại để bảo vệ vương phi.
'' Mau thả ta ra, ta có thể giúp được rất nhiều cho trận chiến, mau giải phong bế cho ta! ''
Hàn Lam Nguyệt ngồi bất động trong phòng mà nói vọng ra bên ngoài.
'' Vương phi, phong bế của vương gia thuộc hạ không thể giải được, sau hai canh giờ nữa nó sẽ tự biến mất thôi, người cứ yên tâm đi ''
La Thiên trả lời.
'' Ngươi không lo lắng cho chủ tử của ngươi sao, nếu hai chúng ta đi theo thì có phải sẽ thêm một chút sức lực không ''
'' Chỉ khi vương phi được an toàn thì vương gia mới có thể an tâm chinh chiến, xin vương phi hãy hiểu cho vương gia ''
Xong La Thiên không còn trả lời thêm bất cứ câu nào nữa, hắn đi theo chủ tử lâu như vậy đương nhiên nhận ra sự yêu thương mà Vương Gia dành cho Vương phi.
Bề ngoài luôn lạnh lùng vô tình đối với vương phi chỉ là muốn bảo vệ người, nếu để người khác biết được vương phi chính là điểm yếu của vương gia thì cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm.
Hôm đó khi vương phi đánh một chưởng về phía vương gia, nếu ngài ấy không kịp thu lại cương khí hộ thân thì có lẽ người bị trọng thương đã là vương phi rồi.
Ở thời thế loạn lạc, người có tình đều như vậy sao!
Sở Bắc Dực ngày đêm dẫn binh đi đến vùng biên cương hội họp cùng Hàn tướng quân, các lão tướng đều có mặt ở nơi này để dùng nhau lên kế hoạch tác chiến.
Ngày diễn ra giao tranh giữa hai nước Hán Sở.
Vì lợi dụng Liễu Như Yên truyền tin tình báo giả nên mọi kế hoạch mà quân Hán bày ra đều vô dụng khi Sở Bắc Dực bất ngờ đổi hướng tác chiến và kế hoạch tấn công nên quân Hán bị đánh cho không kịp trở tay.
Tuy vậy nhưng quân Hán gian xảo ác độc, chúng dùng thủ đoạn đê hèn để phản kích.
Một trận đầu đã khiến không ít quân ta phải chịu thiệt mạng, thương vong vô số.
Binh bất yếm trá, trong binh khí của bọn họ đều có tẩm chất kịch độc, chỉ cần cắt qua da thịt thì ngay lập tức mất mạng.
Đã hai ngày kể từ khi bắt đầu trận chiến, hai bên giao chiến càng lúc càng khốc liệt, tiếng binh khí giao nhau tạo ra âm thanh hỗn loạn đầy chết chốc.
Hàn Tướng quân và Hồ Bác đều đang tận lực kháng chiến, thanh đao trên tay nhuốm đậm máu quân thù.
Sở Bắc Dực khi này lại đối đầu với tướng lĩnh quân Bắc Hán.
Thực lực của hai người đánh ba trăm hiệp cũng chưa thể phân định thắng thua.
Hai người bọn họ tách ra khỏi trận chiến cùng nhau đánh đến một ngọn núi, trong lòng bọn họ giờ phút này đều đã đưa ra lựa chọn cho riêng mình.
Một là chiến thắng hoặc là cùng nhau chết!
Bên mép vực, Sở Bắc Dực siết chặc thanh đao lại trong tay, ánh mắt hằng lên sát khí ngút trời, máu từ vết thương trên người hắn cứ liên tiếp nhỏ từng giọt xuống mặt đất khô khang.
Gió tanh mưa máu thổi đến, khung cảnh điêu tàn nơi chiến trận thật quá tang thương.
Quân thù còn đó thì làm sao quốc thái dân an, mỗi một sinh mạng nằm xuống đều là sự hi sinh cao thượng nhất để đổi lấy bình yên nước nhà.
Tận mắt nhìn thấy từng người bên cạnh mình ngã xuống, Sở Bắc Dực lại càng khát vọng chiến thắng, ánh mắt hắn rực lửa nhìn về kẻ địch.
Hai bóng người lại lao vào tấn công nhau, gã Tướng lĩnh kia trong lúc giao đấu cũng đã bị thương không ít.
'' Chịu chết đi... ''
Nói rồi Sở Bắc Dực đạp một cước bay đến chém một đao về kẻ địch,, keng,, gã kia dùng đao của mình đỡ lấy nhưng đồng thời cũng bị nội lực của Sở Bắc Dực đã thương.
/ Khụ / Gã ôm ngực lui lại phía sau rồi phun ra một ngụm máu.
Không cho kẻ địch cơ hội hồi sức, Sở Bắc Dực lại tấn công đến, tung ra sát chiêu muốn hạ thủ với hắn.
Nhưng tiểu nhân thì luôn có lối đi hèn mọn, nhân lúc Sở Bắc Dực lao đến gã ta đã tung ra một nắm cát vào mắt của Sở Bắc Dực rồi vung một chưởng đánh tới.
Sở Bắc Dực bị trúng một chưởng liền lùi lại vài bước.
Khi lại muốn tiến lên tiếp tục giao chiến thì từ đâu xuất hiện một bóng người bay đến.
Bình luận facebook