Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: - Đại kết cục (1)
Editor: Yuri Ilukh
"Cho nên khi con chống đỡ một thế giới thì con phải chuẩn bị chịu đựng được sự cô độc" Phù Sinh nói.
"Con ghét cô đơn" Tiểu đằng yêu nói, khi còn ngây thơ Tiểu đằng yêu chỉ nhìn những đám mây trên bầu trời phát ngốc, nhưng sau khi có ý thức cô sẽ vươn dây leo cùng chim chóc chơi đùa. Khi có người muốn bắt cô đi luyện khí, tuy cô sợ hãi nhưng lại càng tò mò nhiều hơn. Sau đó cô vẫn bị người ta bắt đi, nuôi ở phía sau núi Cửu Liên, quen biết Nhất Diệp, quen biết Vũ Quân, quen biết Bạch Vũ.
Ký ức sinh hoạt mấy năm ngắn ngủi ở núi Cửu Liên còn sinh động hơn mấy ngàn năm trước.
"Không có ai thích cô đơn cả" Phù Sinh có chút cảm khái.
"Chúng ta không thể giao lưu với người khác sao?" Tiểu đằng yêu mong đợi hỏi.
"Không thể" Phù Sinh nói, "Chúng ta không thể giao lưu với những sinh vật chúng ta chế tạo trong thế giới của mình. Ta cũng đã từng thử qua, ta nói chuyện với một con người ngồi ngoài bờ biển, sau đó một trận gió to thổi qua, gió to cuốn lên sóng lớn bao phủ đảo nhỏ của người đó. Ta kéo đảo nhỏ từ trong biển lên lần nữa những ở đó lại không còn bất kỳ sinh linh nào nữa".
"..."
"Thật ra con người căn bản không thể nghe thấy thanh âm của ta, nhưng Thiên Đạo..." Phù Sinh không nói tiếp nhưng Tiểu đằng yêu đã hiểu.
Cho dù con người căn bản không thể nghe thấy thanh âm của thế giới nhưng Thiên Đạo cũng không cho phép ý thức của thế giới giao lưu với con người.
Phù Sinh cảm thán nói, "Ta thật lòng yêu thương thế giới này, thích mỗi một sinh linh trong thế giới này, dù cho ta không thể giao lưu cùng họ".
Hồi phục lại tinh thần sau khi giao lưu với Phù Sinh, Tiểu đằng yêu đã thấy Bạch Vũ đang ngồi trước người mình, thiếu niên này là người đã làm bạn với cô hơn một ngàn năm, là ký ức sinh động nhất trong đầu cô".
"Bạch Vũ" Tiểu đằng yêu lên tiếng gọi.
"Tiểu đằng yêu, cậu tỉnh rồi sao" Bạch Vũ bỗng nhiên mở to mắt, "Kỳ lạ thật, sao tớ lại không cảm nhận được".
Tiểu đằng yêu cười cười không nói chuyện, trên người toả ra một tầng sáng nhạt dịu dàng làm cả người cô có chút không đúng.
"Tiểu đằng yêu, có phải tu vi của cậu tăng lên rất nhiều không" Bạch Vũ nhìn lại Tiểu đằng yêu quen thuộc ngày thường, bỗng nhiên cậu cảm thấy tu vi của cô đã sâu không lường được.
"Ừm" Tiểu đằng yêu nhớ tới lá cây rậm rạp không đếm được trên bản thể thì gật đầu.
"Có phải..." Bạch Vũ sửng sốt một chút, chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày mà tu vi của Tiểu đằng yêu đã đạt tới một trình độ khủng bố, có phải...
"Chị Tiểu đằng yêu" Đúng lúc này một con Lôi Viêm Thần Điểu thật lớn bỗng bay xuống từ không trung, khi con chim bay xuống đất thì đã hoá thành hình người, Bảo Bảo mặc trên người một bộ quần áo màu đen nôn nóng nhìn về phía Tiểu đằng yêu.
"Bảo Bảo? Làm sao thế?" Tiểu đằng yêu thấy Bảo Bảo nôn nóng thì nhịn không được hỏi.
"Chị Tiểu đằng yêu, em muốn một cái lá cây của chị" đôi mắt Bảo Bảo tràn đầy cầu khẩn, "Chị có thể cho Bảo Bảo không, sau này Bảo Bảo nhất định sẽ báo đáp chị".
Nếu là trước đây một cái lá cây Tiểu đằng yêu cũng sẽ cho nhưng có lẽ sẽ có chút đau lòng, nhưng bây giờ... Nghĩ đến bản thể còn đang không ngừng mọc ra lá mới, Tiểu đằng yêu chỉ nhẹ nhàng cười nâng bàn tay dừng trước mắt Bảo Bảo, hai chiếc lá xanh non yên tĩnh nằm trong bàn tay Bảo Bảo, "Cầm đi đi".
"Bảo Bảo chỉ lấy một cái" Bảo Bảo nhớ Nhất Diệp đã nói lá của chị Tiểu đằng yêu rất quý.
"Không sao, chị còn có rất nhiều" Tiểu đằng yêu cười nói.
Bảo Bảo có chút nghi ngờ nhìn về phía Tiểu đằng yêu.
Tiểu đằng yêu không còn cách nào đành phải hoá ra bản thể, mang cành cây tràn đầy lá cho Bảo Bảo xem, "Em xem đi".
Bảo Bảo lúc này mới tin, vui vẻ cầm lá cây của Tiểu đằng yêu trong tay, lớn tiếng cảm ơn, "Cảm ơn chị, Vân Hoạ cũng cảm ơn chị".
"Vân Hoạ?" Bạch Vũ suy đoán, "Lá cây này là em đưa cho Vân Hoạ?"
"Dạ!" Vẻ mặt Bảo Bảo ngây thơ nói, "Hai ngày trước sau khi anh và cha mẹ rời đi thì Vân Hoạ liền không thích hợp, em hỏi cậu ấy bị sao thế, cậu ấy nói cậu ấy gặp phải nguy hiểm".
"Vân Hoạ làm sao vậy?" Tiểu đằng yêu khó hiểu nói.
Sắc mặt Bạch Vũ cũng thay đổi, chẳng lẽ tìm hiểu Thiên Đạo xảy ra vấn đề?
"Em cũng không biết, hai ngày này cậu ấy vẫn ngồi phát ngốc trong phòng, cũng không ra ngoài đi chơi, em nói chuyện thế nào cũng không được. Hôm nay thật vất vả cậu ấy mới nói chuyện với em thì lại bỗng nhiên nói cậu ấy có khả năng phải rời đi" Bảo Bảo có chút đau lòng, "Cậu ấy nói cậu ấy cảm nhận được nguy hiểm, khả năng thật nhanh sẽ phải biến mất".
"Em hỏi cậu ấy tại sao lại biến mất thì cậu ấy cũng không nói, em lại nghĩ tới trước đó Vân Hoạ nói lá cây của chị Tiểu đằng yêu có thể bảo vệ thần hồn bất diệt cho nên em mới đến tìm chị xin lá cây" Bảo Bảo giải thích.
"Mẹ em có biết không?" Tiểu đằng yêu hỏi.
"Còn chưa biết, em đưa lá cây cho Vân Hoạ trước đã rồi sẽ đi hỏi mẹ sau" Bảo Bảo hoá ra nguyên hình bay lên không trung, "Em đi tìm Vân Hoạ trước đã".
Tiểu đằng yêu chào tạm biệt Bảo Bảo rồi quay đầu nói với Bạch Vũ đang trắng bệch mặt nghi ngờ nói, "Làm sao vậy?"
"Không sao" Bạch Vũ cứng đờ đờ lắc lắc đầu.
"Chúng ta đi xem Vân Hoạ đi" Tiểu đằng yêu thấy Bạch Vũ không muốn nói thì cũng không hỏi lại.
"Tiểu đằng yêu..." Bạch Vũ chần chừ một chút rồi vẫn quyết định đem sự tình chân tướng nói cho Tiểu đằng yêu, "Chuyện của Vân Hoạ có khả năng liên quan đến cậu".
"Hả?" Sắc mặt Tiểu đằng yêu đại biến.
___
Khi Tiểu đằng yêu nghe Bạch Vũ giải thích xong thì vội vã chạy về phía Vân Hoạ, Nhất Diệp và Vũ Quân cũng đã chờ ở đó. Bảo Bảo ghé vào trước người Vân Hoạ đang nhắm nghiền hai mắt với sắc mặt trắng bệch, cậu nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng lại quay qua hỏi Nhất Diệp, "Mẹ ơi, Vân Hoạ bị sao vậy?"
"Vân Hoạ đang suy nghĩ, con đừng quấy rầy con bé" Nhất Diệp chỉ lừa gạt Bảo Bảo ngoài miệng còn trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Vân Hoạ ngàn vạn lần không được có việc, ngàn vạn lần không được có việc.
"Đừng sợ" Cảm nhận được sự sợ hãi của Nhất Diệp, Vũ Quân lặng lẽ nắm chặt tay cô.
"Chồng..." Nhất Diệp muốn nói lại thôi, mặt đầy rối rắm và hối hận. Hối hận vì lúc trước tại sao lại mang Vân Hoạ và Tiểu đằng yêu đi hư không, tại sao phải biết bí mật của hư không chi đằng.
"Không phải lỗi của em đâu" Vũ Quân trấn an.
"Nếu Vân Hoạ xảy ra chuyện gì..."
"Nếu em không nói thì anh cũng sẽ nói" Vũ Quân ngăn cản Nhất Diệp tự trách, nhẹ nhàng an ủi, "Cho dù chúng ta đều không nói thì Vân Hoạ cũng sẽ tự mình ngộ ra. Anh đã nói rồi, chúng ta đều không vô cớ đi đến hư không, cho nên đây đều là số trời".
"Vân Hoạ!" Lúc này Tiểu đằng yêu vội vàng chạy vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Hoạ nhắm mắt, "Cô bé..."
Tu vi của Tiểu đằng yêu lúc này đã cao hơn mọi người ở đây, ánh mắt đầu tiên nhìn vào Vân Hoạ đã nhận ra trên người cô bé có hơi thở huyền diệu, cuồn cuộn phức tạp nhưng lại sâu không lường được.
Vẫn là đến muộn...
Tiểu đằng yêu phát hiện đã không kịp ngăn cản Vân Hoạ, đành phải cùng Nhất Diệp canh giữ trong phòng Vân Hoạ, tuy rằng bọn họ không biết cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì nhưng bọn họ đều muốn làm chút gì đó.
Một lần ngủ chính là chín chín tám mốt ngày, khi ánh mắt trời của ngày thứ 81 lũ lượt chiếu vào phòng thì Vân Hoạ cuối cùng cũng động đậy, cô bé mở đôi mắt sáng ngời đen nhánh thoạt nhìn yên tĩnh dị thường.
"Vân Hoạ" Bảo Bảo là người đầu tiên chạy tới, 81 ngày nay Bảo Bảo vẫn luôn hiếu động mà lại không rời khỏi gian phòng này một bước.
Vân Hoạ nở một nụ cười quen thuộc với Bảo Bảo.
"Cậu tỉnh rồi à, cậu đã ngủ rất lâu" Bảo Bảo oán giận nói.
"Rất lâu sao?" Vân Hoạ cũng không biết mình ngủ bao lâu.
"Gần ba tháng đó" Bảo Bảo dựng thẳng ba ngón tay đầy thịt lên.
"Lâu như vậy sao?" Vân Hoạ có chút kinh ngạc nhỏ.
"Đúng vậy, không tin thì cậu hỏi mẹ mà xem" Bảo Bảo nói xong thì quay đầu nhìn Nhất Diệp.
Vân Hoạ nhìn về bốn người còn lại trong phòng theo động tác của Bảo Bảo, bốn người này đều khẩn trương nhìn chăm chằm vào chính mình.
"Vân ~~ Hoạ?" Giọng nói của Nhất Diệp có chút run rẩy.
"Dì Nhất Diệp" Vân Hoạ cong đôi mắt đen, cười xán lạn vô cùng nói, "Con đã thấy".
Bạch Vũ vội vàng đứng lên, "Thấy gì?"
"Con đã biết làm sao để chị Tiểu đằng yêu bảo trì hình người" Vân Hoạ nói.
"Thật sự có cách?" Nhất Diệp, Vũ Quân, Tiểu đằng yêu đều kinh ngạc.
"Dạ!" Vân Hoạ không có nhiều thời gian lắm, cô bé nhanh chóng nói ra, "Thật ra sáng thế chi đằng đầu tiên là Thiên Đạo"
Mọi người nghe xong thì đều hết hồn nhưng không ai ngắt lời Vân Hoạ.
"Chúng ta đều biết Thiên Đạo có ý thức, ngài ấy cao cao tại thượng, là chúa tể của 3000 thế giới. Nhưng để duy trì 3000 thế giới này thì ngài ấy lại không có tự do" Vân Hoạ nói.
Trong mắt mọi người hiện ra một tia hiểu rõ, điểm này thật sự có chút giống sáng thế chi đằng.
"Sáng thế chi đằng vốn là hoá thân của Thiên Đạo, chẳng qua thời điểm ban đầu Thiên Đạo chỉ giao cho bọn họ thân thể và sức mạnh còn không giao cho bọn họ ý thức, cho đến một ngày Thiên Đạo cảm thấy cô đơn" Vân Hoạ đem tin tức mình biết kể ra, "Vì sự vận chuyển của thế giới ngài ấy đã tạo ra một chế độ nghiêm khắc, sau đó đem thần thức của chính mình chia làm vô số mảnh, rơi rụng khắp 3000 thế giới".
"Cho nên mỗi thế giới đều có ý thức của Thiên Đạo?" Nhất Diệp không thể tin tưởng quay đầu nhìn về phía Tiểu đằng yêu, "Tiểu đằng yêu là... Thiên Đạo?"
Chính mình là bạn tốt của Thiên Đạo??? Nhất Diệp hoang mang.
"Em... em..." Tiểu đằng yêu không tin nổi bản thân lại trâu như vậy.
"Ý thức chia lìa của Thiên Đạo không khác ý thức bình thường của sinh linh, chỉ khác một chỗ là chúng ta có khả năng sẽ hồn phi phách tán, ký ức biến mất nhưng ký ức của sáng thế chi đằng sẽ vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của Thiên Đạo" Vân Hoạ giải thích.
"Anh mặc kệ Tiểu đằng yêu rốt cuộc là thứ gì, anh chỉ muốn biết làm thế nào thì Tiểu đằng yêu mới có thể bảo trì hình dáng" Bạch Vũ sốt ruột hỏi.
Những người khác đều chờ mong nhìn về phía Vân Hoạ.
"Lỗ hổng của quy tắc" Vân Hoạ nói.
Mọi người chăm chú lắng nghe.
"Quy tắc do Thiên Đạo chế định là sáng thế chi đằng không được giao lưu với thế giới của mình, cho nên sáng thế chi đằng không thể hoá ra hình người ở thế giới của mình, nhưng Thiên Đạo lại có tới 3000 thế giới" Vân Hoạ nói, "Mà sáng thế chi đằng có lá cây, có thể tạo ra sinh mạng".
Vân Hoạ móc ra một cái lá cây còn dư lại trên người, đúng là cái lá cây mà Tiểu đằng yêu đã hái xuống 81 ngày trước.
"Cho nên khi con chống đỡ một thế giới thì con phải chuẩn bị chịu đựng được sự cô độc" Phù Sinh nói.
"Con ghét cô đơn" Tiểu đằng yêu nói, khi còn ngây thơ Tiểu đằng yêu chỉ nhìn những đám mây trên bầu trời phát ngốc, nhưng sau khi có ý thức cô sẽ vươn dây leo cùng chim chóc chơi đùa. Khi có người muốn bắt cô đi luyện khí, tuy cô sợ hãi nhưng lại càng tò mò nhiều hơn. Sau đó cô vẫn bị người ta bắt đi, nuôi ở phía sau núi Cửu Liên, quen biết Nhất Diệp, quen biết Vũ Quân, quen biết Bạch Vũ.
Ký ức sinh hoạt mấy năm ngắn ngủi ở núi Cửu Liên còn sinh động hơn mấy ngàn năm trước.
"Không có ai thích cô đơn cả" Phù Sinh có chút cảm khái.
"Chúng ta không thể giao lưu với người khác sao?" Tiểu đằng yêu mong đợi hỏi.
"Không thể" Phù Sinh nói, "Chúng ta không thể giao lưu với những sinh vật chúng ta chế tạo trong thế giới của mình. Ta cũng đã từng thử qua, ta nói chuyện với một con người ngồi ngoài bờ biển, sau đó một trận gió to thổi qua, gió to cuốn lên sóng lớn bao phủ đảo nhỏ của người đó. Ta kéo đảo nhỏ từ trong biển lên lần nữa những ở đó lại không còn bất kỳ sinh linh nào nữa".
"..."
"Thật ra con người căn bản không thể nghe thấy thanh âm của ta, nhưng Thiên Đạo..." Phù Sinh không nói tiếp nhưng Tiểu đằng yêu đã hiểu.
Cho dù con người căn bản không thể nghe thấy thanh âm của thế giới nhưng Thiên Đạo cũng không cho phép ý thức của thế giới giao lưu với con người.
Phù Sinh cảm thán nói, "Ta thật lòng yêu thương thế giới này, thích mỗi một sinh linh trong thế giới này, dù cho ta không thể giao lưu cùng họ".
Hồi phục lại tinh thần sau khi giao lưu với Phù Sinh, Tiểu đằng yêu đã thấy Bạch Vũ đang ngồi trước người mình, thiếu niên này là người đã làm bạn với cô hơn một ngàn năm, là ký ức sinh động nhất trong đầu cô".
"Bạch Vũ" Tiểu đằng yêu lên tiếng gọi.
"Tiểu đằng yêu, cậu tỉnh rồi sao" Bạch Vũ bỗng nhiên mở to mắt, "Kỳ lạ thật, sao tớ lại không cảm nhận được".
Tiểu đằng yêu cười cười không nói chuyện, trên người toả ra một tầng sáng nhạt dịu dàng làm cả người cô có chút không đúng.
"Tiểu đằng yêu, có phải tu vi của cậu tăng lên rất nhiều không" Bạch Vũ nhìn lại Tiểu đằng yêu quen thuộc ngày thường, bỗng nhiên cậu cảm thấy tu vi của cô đã sâu không lường được.
"Ừm" Tiểu đằng yêu nhớ tới lá cây rậm rạp không đếm được trên bản thể thì gật đầu.
"Có phải..." Bạch Vũ sửng sốt một chút, chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày mà tu vi của Tiểu đằng yêu đã đạt tới một trình độ khủng bố, có phải...
"Chị Tiểu đằng yêu" Đúng lúc này một con Lôi Viêm Thần Điểu thật lớn bỗng bay xuống từ không trung, khi con chim bay xuống đất thì đã hoá thành hình người, Bảo Bảo mặc trên người một bộ quần áo màu đen nôn nóng nhìn về phía Tiểu đằng yêu.
"Bảo Bảo? Làm sao thế?" Tiểu đằng yêu thấy Bảo Bảo nôn nóng thì nhịn không được hỏi.
"Chị Tiểu đằng yêu, em muốn một cái lá cây của chị" đôi mắt Bảo Bảo tràn đầy cầu khẩn, "Chị có thể cho Bảo Bảo không, sau này Bảo Bảo nhất định sẽ báo đáp chị".
Nếu là trước đây một cái lá cây Tiểu đằng yêu cũng sẽ cho nhưng có lẽ sẽ có chút đau lòng, nhưng bây giờ... Nghĩ đến bản thể còn đang không ngừng mọc ra lá mới, Tiểu đằng yêu chỉ nhẹ nhàng cười nâng bàn tay dừng trước mắt Bảo Bảo, hai chiếc lá xanh non yên tĩnh nằm trong bàn tay Bảo Bảo, "Cầm đi đi".
"Bảo Bảo chỉ lấy một cái" Bảo Bảo nhớ Nhất Diệp đã nói lá của chị Tiểu đằng yêu rất quý.
"Không sao, chị còn có rất nhiều" Tiểu đằng yêu cười nói.
Bảo Bảo có chút nghi ngờ nhìn về phía Tiểu đằng yêu.
Tiểu đằng yêu không còn cách nào đành phải hoá ra bản thể, mang cành cây tràn đầy lá cho Bảo Bảo xem, "Em xem đi".
Bảo Bảo lúc này mới tin, vui vẻ cầm lá cây của Tiểu đằng yêu trong tay, lớn tiếng cảm ơn, "Cảm ơn chị, Vân Hoạ cũng cảm ơn chị".
"Vân Hoạ?" Bạch Vũ suy đoán, "Lá cây này là em đưa cho Vân Hoạ?"
"Dạ!" Vẻ mặt Bảo Bảo ngây thơ nói, "Hai ngày trước sau khi anh và cha mẹ rời đi thì Vân Hoạ liền không thích hợp, em hỏi cậu ấy bị sao thế, cậu ấy nói cậu ấy gặp phải nguy hiểm".
"Vân Hoạ làm sao vậy?" Tiểu đằng yêu khó hiểu nói.
Sắc mặt Bạch Vũ cũng thay đổi, chẳng lẽ tìm hiểu Thiên Đạo xảy ra vấn đề?
"Em cũng không biết, hai ngày này cậu ấy vẫn ngồi phát ngốc trong phòng, cũng không ra ngoài đi chơi, em nói chuyện thế nào cũng không được. Hôm nay thật vất vả cậu ấy mới nói chuyện với em thì lại bỗng nhiên nói cậu ấy có khả năng phải rời đi" Bảo Bảo có chút đau lòng, "Cậu ấy nói cậu ấy cảm nhận được nguy hiểm, khả năng thật nhanh sẽ phải biến mất".
"Em hỏi cậu ấy tại sao lại biến mất thì cậu ấy cũng không nói, em lại nghĩ tới trước đó Vân Hoạ nói lá cây của chị Tiểu đằng yêu có thể bảo vệ thần hồn bất diệt cho nên em mới đến tìm chị xin lá cây" Bảo Bảo giải thích.
"Mẹ em có biết không?" Tiểu đằng yêu hỏi.
"Còn chưa biết, em đưa lá cây cho Vân Hoạ trước đã rồi sẽ đi hỏi mẹ sau" Bảo Bảo hoá ra nguyên hình bay lên không trung, "Em đi tìm Vân Hoạ trước đã".
Tiểu đằng yêu chào tạm biệt Bảo Bảo rồi quay đầu nói với Bạch Vũ đang trắng bệch mặt nghi ngờ nói, "Làm sao vậy?"
"Không sao" Bạch Vũ cứng đờ đờ lắc lắc đầu.
"Chúng ta đi xem Vân Hoạ đi" Tiểu đằng yêu thấy Bạch Vũ không muốn nói thì cũng không hỏi lại.
"Tiểu đằng yêu..." Bạch Vũ chần chừ một chút rồi vẫn quyết định đem sự tình chân tướng nói cho Tiểu đằng yêu, "Chuyện của Vân Hoạ có khả năng liên quan đến cậu".
"Hả?" Sắc mặt Tiểu đằng yêu đại biến.
___
Khi Tiểu đằng yêu nghe Bạch Vũ giải thích xong thì vội vã chạy về phía Vân Hoạ, Nhất Diệp và Vũ Quân cũng đã chờ ở đó. Bảo Bảo ghé vào trước người Vân Hoạ đang nhắm nghiền hai mắt với sắc mặt trắng bệch, cậu nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng lại quay qua hỏi Nhất Diệp, "Mẹ ơi, Vân Hoạ bị sao vậy?"
"Vân Hoạ đang suy nghĩ, con đừng quấy rầy con bé" Nhất Diệp chỉ lừa gạt Bảo Bảo ngoài miệng còn trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Vân Hoạ ngàn vạn lần không được có việc, ngàn vạn lần không được có việc.
"Đừng sợ" Cảm nhận được sự sợ hãi của Nhất Diệp, Vũ Quân lặng lẽ nắm chặt tay cô.
"Chồng..." Nhất Diệp muốn nói lại thôi, mặt đầy rối rắm và hối hận. Hối hận vì lúc trước tại sao lại mang Vân Hoạ và Tiểu đằng yêu đi hư không, tại sao phải biết bí mật của hư không chi đằng.
"Không phải lỗi của em đâu" Vũ Quân trấn an.
"Nếu Vân Hoạ xảy ra chuyện gì..."
"Nếu em không nói thì anh cũng sẽ nói" Vũ Quân ngăn cản Nhất Diệp tự trách, nhẹ nhàng an ủi, "Cho dù chúng ta đều không nói thì Vân Hoạ cũng sẽ tự mình ngộ ra. Anh đã nói rồi, chúng ta đều không vô cớ đi đến hư không, cho nên đây đều là số trời".
"Vân Hoạ!" Lúc này Tiểu đằng yêu vội vàng chạy vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Hoạ nhắm mắt, "Cô bé..."
Tu vi của Tiểu đằng yêu lúc này đã cao hơn mọi người ở đây, ánh mắt đầu tiên nhìn vào Vân Hoạ đã nhận ra trên người cô bé có hơi thở huyền diệu, cuồn cuộn phức tạp nhưng lại sâu không lường được.
Vẫn là đến muộn...
Tiểu đằng yêu phát hiện đã không kịp ngăn cản Vân Hoạ, đành phải cùng Nhất Diệp canh giữ trong phòng Vân Hoạ, tuy rằng bọn họ không biết cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì nhưng bọn họ đều muốn làm chút gì đó.
Một lần ngủ chính là chín chín tám mốt ngày, khi ánh mắt trời của ngày thứ 81 lũ lượt chiếu vào phòng thì Vân Hoạ cuối cùng cũng động đậy, cô bé mở đôi mắt sáng ngời đen nhánh thoạt nhìn yên tĩnh dị thường.
"Vân Hoạ" Bảo Bảo là người đầu tiên chạy tới, 81 ngày nay Bảo Bảo vẫn luôn hiếu động mà lại không rời khỏi gian phòng này một bước.
Vân Hoạ nở một nụ cười quen thuộc với Bảo Bảo.
"Cậu tỉnh rồi à, cậu đã ngủ rất lâu" Bảo Bảo oán giận nói.
"Rất lâu sao?" Vân Hoạ cũng không biết mình ngủ bao lâu.
"Gần ba tháng đó" Bảo Bảo dựng thẳng ba ngón tay đầy thịt lên.
"Lâu như vậy sao?" Vân Hoạ có chút kinh ngạc nhỏ.
"Đúng vậy, không tin thì cậu hỏi mẹ mà xem" Bảo Bảo nói xong thì quay đầu nhìn Nhất Diệp.
Vân Hoạ nhìn về bốn người còn lại trong phòng theo động tác của Bảo Bảo, bốn người này đều khẩn trương nhìn chăm chằm vào chính mình.
"Vân ~~ Hoạ?" Giọng nói của Nhất Diệp có chút run rẩy.
"Dì Nhất Diệp" Vân Hoạ cong đôi mắt đen, cười xán lạn vô cùng nói, "Con đã thấy".
Bạch Vũ vội vàng đứng lên, "Thấy gì?"
"Con đã biết làm sao để chị Tiểu đằng yêu bảo trì hình người" Vân Hoạ nói.
"Thật sự có cách?" Nhất Diệp, Vũ Quân, Tiểu đằng yêu đều kinh ngạc.
"Dạ!" Vân Hoạ không có nhiều thời gian lắm, cô bé nhanh chóng nói ra, "Thật ra sáng thế chi đằng đầu tiên là Thiên Đạo"
Mọi người nghe xong thì đều hết hồn nhưng không ai ngắt lời Vân Hoạ.
"Chúng ta đều biết Thiên Đạo có ý thức, ngài ấy cao cao tại thượng, là chúa tể của 3000 thế giới. Nhưng để duy trì 3000 thế giới này thì ngài ấy lại không có tự do" Vân Hoạ nói.
Trong mắt mọi người hiện ra một tia hiểu rõ, điểm này thật sự có chút giống sáng thế chi đằng.
"Sáng thế chi đằng vốn là hoá thân của Thiên Đạo, chẳng qua thời điểm ban đầu Thiên Đạo chỉ giao cho bọn họ thân thể và sức mạnh còn không giao cho bọn họ ý thức, cho đến một ngày Thiên Đạo cảm thấy cô đơn" Vân Hoạ đem tin tức mình biết kể ra, "Vì sự vận chuyển của thế giới ngài ấy đã tạo ra một chế độ nghiêm khắc, sau đó đem thần thức của chính mình chia làm vô số mảnh, rơi rụng khắp 3000 thế giới".
"Cho nên mỗi thế giới đều có ý thức của Thiên Đạo?" Nhất Diệp không thể tin tưởng quay đầu nhìn về phía Tiểu đằng yêu, "Tiểu đằng yêu là... Thiên Đạo?"
Chính mình là bạn tốt của Thiên Đạo??? Nhất Diệp hoang mang.
"Em... em..." Tiểu đằng yêu không tin nổi bản thân lại trâu như vậy.
"Ý thức chia lìa của Thiên Đạo không khác ý thức bình thường của sinh linh, chỉ khác một chỗ là chúng ta có khả năng sẽ hồn phi phách tán, ký ức biến mất nhưng ký ức của sáng thế chi đằng sẽ vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của Thiên Đạo" Vân Hoạ giải thích.
"Anh mặc kệ Tiểu đằng yêu rốt cuộc là thứ gì, anh chỉ muốn biết làm thế nào thì Tiểu đằng yêu mới có thể bảo trì hình dáng" Bạch Vũ sốt ruột hỏi.
Những người khác đều chờ mong nhìn về phía Vân Hoạ.
"Lỗ hổng của quy tắc" Vân Hoạ nói.
Mọi người chăm chú lắng nghe.
"Quy tắc do Thiên Đạo chế định là sáng thế chi đằng không được giao lưu với thế giới của mình, cho nên sáng thế chi đằng không thể hoá ra hình người ở thế giới của mình, nhưng Thiên Đạo lại có tới 3000 thế giới" Vân Hoạ nói, "Mà sáng thế chi đằng có lá cây, có thể tạo ra sinh mạng".
Vân Hoạ móc ra một cái lá cây còn dư lại trên người, đúng là cái lá cây mà Tiểu đằng yêu đã hái xuống 81 ngày trước.
Bình luận facebook