Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 8
01
Thời đi học có một lần cãi nhau với hắn, nguyên nhân là gì tôi cũng quên rồi, tóm lại chúng tôi rất lâu không nói chuyện với nhau. Nghỉ hè có hôm lớp trưởng gọi điện thoại cho tôi, bảo đến chúc mừng sinh nhật giáo viên chủ nhiệm lớp, nhờ tôi liên lạc với F.
Tôi đành chủ động gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại di động tắt máy, đành phải gọi máy bàn nhà hắn. Mẹ hắn nghe máy, nói hắn không có nhà, đến Thượng Hải du lịch rồi.
Mấy ngày trước khai giảng đột nhiên hắn gọi điện thoại cho tôi, hỏi có chuyện gì.
Đã hơn một tháng rồi, cung phản xạ của gã này thật là dài. Tôi đột nhiên nhớ ra lần trước mẹ hắn nghe điện thoại cũng không hỏi tên tôi, hỏi hắn tại sao biết là tôi.
Hắn nói: “Mẹ tớ nói người gọi điện thoại là một bạn nữ. Trong lớp mình chỉ có một bạn nữ biết điện thoại nhà tớ”.
Tự nhiên tôi vui như mở cờ trong bụng, hôm sau còn chủ động mua đồ ăn sáng cho hắn. Gã này không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đúng là một phụ nữ không có nguyên tắc.
02
Chọc giận con trai Ma Kết là điều rất đáng sợ. Bọn họ sẽ không cãi nhau, chỉ dùng hệ thống bạo lực lạnh ném bạn tới bắc cực.
Cụ thể có thể xem cuộc chiến tranh lạnh kéo dài đến bốn năm của hắn và tôi. Sau đó tôi hỏi hắn: “Xin hỏi F tiên sinh, tại sao tiên sinh lại nhẫn tâm như vậy?”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Tha thứ quá dễ dàng, em sẽ không nhớ”.
“Anh biết em buồn thế nào không?”
Hắn thở dài: “Anh chưa chắc đã vui hơn em”.
03
Đồng nghiệp (nam) ở văn phòng chia sẻ về các bước chính xác khi cãi nhau với bạn gái.
Bước đầu tiên: Câm miệng. Bất kể bạn gái nói gì đều không được tranh luận, không nhẫn được việc nhỏ sẽ làm hỏng mưu lớn, nếu không nhịn được mở miệng cãi nhau, chắc chắn sẽ có phiền toái lớn hơn nữa.
Bước thứ hai: Nhận sai. Đừng hỏi vì sao, phải chủ động nhận sai.
Bước thứ ba: Ôm và biểu lộ. Phải ôm đối phương thật chặt, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói với giọng thành khẩn nhất trong đời: Xin lỗi, anh yêu em.
Tôi im lặng ghi lại. Đồng nghiệp nói về cho chồng em học à? Tôi lắc đầu, không, để em học, về dỗ dành gã Ma Kết nhà em.
04
Tôi nói với F kun: “Bạn học F, có lúc tớ cảm thấy hai chúng ta đều bị nhầm giới tính rồi”.
“Sao?”
“Thật đấy. So với anh, em mới là đàn ông”.
“Sao lại nói thế?”
“Anh thử nghĩ lại xem, hai chúng mình ai giận dỗi nhiều lần hơn?”
“Anh”.
“Điều này cho thấy gì?”
“Cho thấy em thường xuyên làm sai việc”.
“Vớ vẩn, cho thấy anh là người nhỏ nhen”.
Có một lần tôi và hắn cãi nhau, sau đó tôi gọi điện thoại cho Hách Ngũ Nhất, nói hết sức bực bội: “Lần này hắn thật sự quá đáng! Hắn nói xong câu đó, lập tức tớ thấy máu xông thẳng lên não, suýt nữa bị tức điên”.
Hách Ngũ Nhất hỏi: “Thế tóm lại hắn nói cái gì?”
“Hắn nói...” Tôi cầm điện thoại nghĩ hồi lâu: “Mẹ nó chứ, tớ quên mất rồi”.
Hách Ngũ Nhất mắng tôi: “Không phải bạn rộng lượng, là bạn dễ quên!”
Tôi rút ra bài học kinh nghiệm, lần sau hắn định cãi nhau với tôi, tôi hô to: “Đợi chút đã!”
Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bật ghi âm, giơ micro về phía hắn: “Được rồi, tiếp tục!”
Hắn sửng sốt, mắng tôi có bệnh rồi phì cười.
05
Lại cãi nhau một trận to.
Hôm đó đi dạo phố, tôi thích một chiếc váy đầm in hoa, hết sức vui mừng thử cho hắn xem. Hắn lắc đầu nói không đẹp, không nói không rằng kéo tôi đi, lên trên xe còn mắng tôi: “Không phải vấn đề tiền nong, đẹp thì đắt thế nào anh cũng mua cho em”.
“Nhưng mà em thích, không đẹp thì sao chứ? Anh không thể dung túng cho em một lần à?”
Hắn nói cực kì bá đạo: “Em mua váy không phải mặc cho anh xem à? Anh nói không đẹp tức là không đẹp!”
Tôi tức giận kêu hắn dừng xe: “Không muốn nói chuyện với anh nữa! Cho em xuống xe!”
Nghe thấy tiếng phanh két một tiếng, tôi suýt nữa đụng vào kính chắn gió, không ngờ gã này dừng xe lại thật.
Tôi nghiến răng nghiến lợi mở cửa xuống xe, chân vừa bước xuống đất, hắn đã nhấn ga vọt đi không thèm nhìn lại. Tôi giận lắm, trên đời thiếu quái gì đàn ông, tại sao tôi lại gặp phải một gã gia trưởng đến cùng cực như thế? Đi được vài bước mới phát hiện túi xách của tôi còn để ở trên xe. Bên cạnh một quán Starbucks, tôi đi vào tìm người mượn điện thoại di động gọi điện cho Hách Ngũ Nhất, càng nói càng tủi thân, nước mắt rơi như mưa. Hách Ngũ Nhất nói đừng khóc, chỉ là một cái váy thôi mà, thích thì chị mua cho hẳn hai cái, một cái mặc một cái treo trong tủ mà nhìn cho đã.
Phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất.
Chẳng bao lâu sau Hách Ngũ Nhất tới đón tôi, câu đầu tiên đã là: “Chồng bạn sốt ruột lắm rồi, gọi điện thoại cho tớ nói quay lại không tìm được bạn”.
Tôi nói cứ kệ cho hắn sốt ruột, ai bảo hắn bỏ tôi lại dọc đường chứ.
Ăn tối ở nhà Hách Ngũ Nhất, nói chuyện trên trời dưới đất, xem phim Hàn, đến mười giờ tôi nói phải về nhà.
“Không phải hai vợ chồng đang cãi nhau à? Đừng về nữa, ngủ lại nhà tớ đi”.
“Không được, ngày mai hắn đi công tác, tớ phải về chuẩn bị hành lí cho hắn”.
Hách Ngũ Nhất đưa tôi xuống lầu. Đèn đường dưới lầu nhà nó hỏng, đột nhiên có ánh đèn sáng lên, một chiếc xe bật đèn pha soi đường cho chúng tôi. Tôi đi tới nhìn và rất vui vẻ, đây chẳng phải xe của F sao?
Hắn ngoan ngoãn xuống xe mở cửa cho tôi. Tôi hỏi hắn: “Anh đến bao giờ?”
Hắn nói: “Vừa đến”.
Hách Ngũ Nhất nói: “Tớ đánh cuộc với hắn, nói bạn sẽ ngủ lại nhà tớ. Hắn nói không thể, nhất định phải tới đón”.
Tôi cười ngây ngô.
Hách Ngũ Nhất mắng: “Đồ thấy sắc quên bạn, mau biến đi!”
Tôi vội vàng cùng hắn về nhà.
Tính tôi giận cũng nhanh, nguôi cũng nhanh, mỗi lần cãi nhau xong lại hối hận, vò đầu bứt tai nghĩ cách xin lỗi. Sau đó F nói với tôi, thực ra hắn cũng thế.
06
Hắn đi họp lớp đại học, hỏi tôi có muốn đi cùng không.
“Thôi, em có biết ai đâu”.
“Không sao, họ biết em hết mà”. Hắn nói.
Tôi đi theo. Vừa ngồi xuống đã có người chỉ vào tôi, kêu lên: “A! Chính là em!”
Tôi không hiểu ra sao. Tôi làm sao chứ?
“Ảnh đại diện QQ của em là một con thỏ đúng không?”
“Làm sao anh biết?”
Hắn rất đắc ý: “Tiểu F ngày nào cũng vào QQ của em. QQ của em viết nhiều như nước chảy, thế mà bài nào hắn cũng đọc hết không bỏ một chữ nào”.
Tôi khiếp sợ hỏi F: “Sao anh chưa bao giờ nói chuyện này với em?”
Ngày nào tôi cũng treo QQ đợi hắn mà.
“Anh còn chưa tha thứ cho em!” Hắn lại bắt đầu giở thói kiêu ngạo.
Bạn học tiếp tục tiết lộ: “Hắn chỉ mạnh miệng thế thôi. Có một buổi tối đọc xong nhật kí của em, hắn cầm rượu chạy tới gõ cửa phòng anh, bắt anh uống rượu cùng với hắn”.
“Ha ha ha ha, vì sao?”
“Còn có thể vì sao nữa? Biết em có bạn trai chứ sao? Hôm sau anh còn phải thi, thế mà gã này bắt anh uống cả đêm, cuối cùng chỉ nhớ hắn ôm bồn cầu nôn một hồi lâu không ra. Anh đi vào xem, nhìn thấy một cảnh mà tỉnh cả rượu...”
F lừ mắt một cái, ngắt lời anh ta: “Đủ rồi đấy”.
Người đó nghe lời không nói nữa.
Tôi đang hào hứng nghe, sao có thể dừng lại được, mè nheo hỏi F lúc đó làm gì.
Hắn đặt đũa xuống, giọng nói mơ hồ: “Anh khóc”.
Đầu tôi ong ong.
“Hôm đó anh rất đau lòng, chưa bao giờ đau lòng như vậy. Anh uống say khóc một trận, thế thôi, đừng hỏi nữa, ăn cơm đi”.
Hắn múc cho tôi một bát canh.
Tôi đâu còn ăn được nữa, nhìn bát canh chằm chằm, chỉ muốn lao đầu vào đó. Trong lòng rất khó chịu, trước kia hắn luôn nói mấy năm chia tay hắn còn đau khổ hơn tôi, tôi không nghĩ nhiều, cho rằng hắn chỉ nói vậy thôi. Tôi chưa từng nghĩ hắn ở bờ bên kia đại dương mỗi ngày đều âm thầm theo dõi tôi, còn khóc một trận vì tôi nữa.
Sau khi về chúng tôi nói chuyện rất nghiêm túc. Hắn nói tôi không cần áy náy, chuyện đã qua rồi, tôi cũng không làm sai chuyện gì.
Dù hắn nói như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hắn, thế là đối với hắn đặc biệt ân cần, muốn gì cũng chiều, nói chuyện với hắn cũng vặn nhỏ vô lum.
Sau đó có hôm tôi đột nhiên nhớ ra, không đúng, tôi chưa bao giờ nhắc tới chuyện bạn trai trên QQ. Tôi hỏi hắn: “Khi đó em viết cái gì?”
“Quên rồi”.
“Có phải anh nhìn nhầm không? Em không nhớ em từng viết gì về bạn trai cả”.
Lần này hắn lại phấn chấn: “Nhật kí ngày x tháng x năm xxxx, em tự đi mà xem”.
Anh vừa mới nói là quên rồi cơ mà? Có cần phải trở mặt nhanh như thế không?
Tôi giở lại nhật ký ngày x tháng x, một ghi chép rất thông thường, được nghỉ, ở nhà nặn sủi cảo với mẹ, cãi nhau với Quan Triều một trận vì chuyện nhân rau cần hay là nhân hẹ... Không có gì khác thường.
“Có gì không ổn?” Tôi hỏi hắn.
“Dòng cuối cùng đoạn thứ hai”.
“Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, không biết bạn trai ở trường có lạnh lắm không...”
Tôi chết sững ba giây, ném chuột xuống bàn: “Này! Đó là một con chó chị trưởng phòng kí túc của em nhặt được, đặt tên là Bạn Trai!”
Hắn cũng chết sững, vẻ mặt phức tạp khó tả: “Vì sao lại đặt tên như vậy?”
“Thì đặt bừa thôi. Chị ấy còn nhặt được một con mèo đặt tên là Monroe nữa!”
“Thần kinh à?”
“Đâu phải lỗi của em”.
“Lúc viết em không thể nói rõ một chút sao?”
“Ai viết nhật kí còn ghi chú thích nữa?”
“Em cố ý đúng không?”
“Em đâu biết anh ngày nào cũng xem nhật kí của em như một kẻ cuồng nhìn trộm thế”.
Hắn nghẹn một hồi lâu không nói được gì, đứng lên sập cửa đi mất, lần này là tức giận thật sự.
Buổi tối tôi gọi điện thoại cho chị trưởng phòng.
“Chị biết không, con chó chị nhặt được là nguyên nhân khiến em và ông xã cãi nhau một lần to nhất từ khi cưới đến giờ đấy...”
Trưởng phòng ôm điện thoại cười đủ mười phút.
07
Tôi và hắn bây giờ căn bản không cãi nhau được nữa, vì gần như lần nào hắn cũng chỉ cần một câu đã có thể làm tôi cứng họng. Bạn học F lúc đứng đắn thì đúng là tương đối đứng đắn, người không thân quen đánh giá về hắn cơ bản đều là: Nghiêm túc, nghiêm cẩn, kĩ càng tỉ mỉ.
Mỗi khi có người nói như vậy, tôi chỉ muốn tóm cổ áo người đó gào lên: Anh bị lừa rồi!!!
Gã này làm nũng cao siêu, khi độc mồm độc miệng cũng không ai đỡ được.
Có thời gian hắn ngày nào cũng phải làm muộn, hai giờ sáng mới về. Tôi nói bạn học F, bạn nhận lương công nhân làm việc của sếp à?
Hắn nằm trên sofa, nới cà vạt, vỗ vỗ đầu tôi, nói: “Ngoan, đi nấu cho anh bát mì”.
Tôi nói: “Anh còn chưa làm sếp mà đã có tác phong của sếp rồi”.
Hắn chậm rãi nói: “Anh không phải sếp, anh là xếp xó”.
08
Cùng hắn đến dự hôn lễ của đồng nghiệp, trước khi đi tôi loay hoay xem nên mặc chiếc váy nào.
“Cái này thế nào?”
“Quá ngắn, đổi thành quá gối đi”.
“Cái này thì sao?”
“Màu sắc không đẹp”.
“Vậy em mặc cái váy đen anh thích nhé...”
“Em chuẩn bị đi đám cưới đấy”.
“Cái này?”
“Đẹp, nhưng thành ra khách lấn chủ, cô dâu sẽ không vui”.
“Thế mặc cái đầu tiên vậy”.
Tôi đi thay quần áo, nghe thấy hắn bên ngoài thở dài một tiếng: “Thật sự không hiểu được vì sao lại có đàn ông đi ngoại tình. Rõ ràng một là đã phiền phức lắm rồi”.
Đúng là phát điên. Rốt cuộc ai mới là phiền phức?
09
Bạn tôi biết một thầy nghe nói xem tướng số rất chuẩn, thầy xem bát tự của tôi, khuyên tôi không được đeo ngọc thạch, phải đeo vàng gần nước.
Tôi không “vàng gần nước” là vàng gì, lại xấu hổ không muốn lộ ra mình ấu trĩ, lén chạy đến hỏi Hách Ngũ Nhất.
“Vàng gần nước là cái gì?”
Hách Ngũ Nhất: “Bạn không biết thêm dấu phẩy sao? Đeo vàng, gần nước! Ý là bạn ngũ hành khuyết thủy!”
Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ.
Người nào đó bên cạnh cười xấu xa: “Thấy phán không chuẩn, em rõ ràng là ngũ hành khuyết trí lực”.
Hừ!
10
Dạo này rụng tóc rất nhiều, tôi vừa quét dọn vừa than khóc: “Ôi, em nghe nói bên Mỹ có hai vợ chồng li hôn, nguyên nhân là ông chồng thật sự không chịu nổi trong nhà chỗ nào cũng có tóc. Anh sẽ không li hôn em vì em rụng tóc chứ?”
Hắn nói: “Em yên tâm, anh mà li hôn thì chắc chắn không chỉ vì nguyên nhân này”.
Tôi: “...”
Soi gương phát hiện tóc rụng đến mức đường chia ngôi đã có thể đua ngựa rồi, đi đến sa lông làm lại tóc, từ chia năm năm chuyển thành bốn sáu, về nhà khoe khoang với F kun.
“Anh xem, thế này có phải nhiều tóc hơn không?”
Hắn thoáng nhìn tôi.
“Ờ, chẳng mấy chốc trên đầu em sẽ có hai đường ngựa chạy”.
Hắn luôn có thể nhanh chóng bẻ gãy tuyến lí trí của tôi, để hắn còn sống đến hôm nay hoàn toàn là bởi vì tôi quá lương thiện!
12
Bạn bè đánh giá tôi và hắn đều là người cực kì lí trí. Kì thực tôi và hắn lí trí khác nhau. Hắn gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh, tìm hiểu và phân tích toàn diện, sau đó mới đưa ra phương án thích hợp. Còn nguồn gốc lí trí của tôi là tôi có lòng khoan dung độ lượng cực lớn, tính cách tôi là kiểu tránh né điển hình, sợ nhất là tranh chấp với người khác, quen nhẫn nhịn và nhượng bộ, suốt ngày mở miệng là không sao, không việc gì.
Lần đầu tiên hắn phát hỏa với tôi, nói: “Em không thích thì phải nói ra, đừng có chuyện gì đều nghẹn trong lòng!”
Khi đó tôi còn không hiểu ra sao. Sau này mới rõ, người khác chỉ khen tôi biết điều, nhã nhặn, tốt tính, còn chỉ có người thật sự quan tâm đến tôi mới để ý xem tôi có tủi thân ấm ức hay không.
13
F kun là một người cuồng công việc. Hắn hoàn toàn không phân được rõ thời gian dành cho công việc và thời gian dành cho cuộc sống. Đối với hắn mà nói, làm thêm giờ đến rạng sáng là chuyện rất bình thường, đi công tác một hai tháng không về nhà cũng là cơm bữa. Không dễ gì cả hai vợ chồng đều được nghỉ, cùng nhau ra ngoài du lịch. Từ 8 giờ sáng hắn đã điện thoại không ngừng, lề mề không ra ngoài, nói là có thư quan trọng cần nhận. Tôi ở lại đợi cùng hắn, một mạch đợi liền ba tiếng. Sau đó đến nhà hàng Michelin ăn cơm, đồ được mang lên, hắn để mặc tôi ben cạnh, chăm chú nói điện thoại.
Tôi không nhịn được nổi bão: “Nếu anh còn nghe một cuộc điện thoại là em ném điện thoại của anh xuống biển!”
Hắn tự biết đuối lí, cuối cùng đồng ý tắt nguồn điện thoại đưa cho tôi, chơi với tôi một ngày, thân tại Tào doanh tâm tại Hán.
Nửa đêm tỉnh dậy phát hiện hắn biến mất. Tôi đi xuống quán cà phê dưới lầu tìm hắn.
Quả nhiên gã này đang ngồi trong góc, ôm máy tính đọc tài liệu.
Nhìn thấy tôi, hắn rất kinh ngạc: “Sao em lại dậy làm gì?”
“Không nghe điện thoại thế là chuyển sang dùng máy tính luôn à?”
“Anh xong ngay đây. Em đi ngủ trước đi”.
Tôi hết buồn ngủ, ngồi bên cạnh với hắn. Hắn gọi điện thoại, dường như là chuyện khẩn cấp.
Điện thoại xong hắn nói với tôi: “Có chuyện muốn thương lượng với em”.
“Anh phải về sớm à?”
Hắn gật đầu, lại lập tức giải thích: “Bên kia quả thật rất gấp...”
“Được”.
Hắn ngẩn ra: “Thế thôi à?”
“Còn có thể như thế nào nữa?”
“Em không giận sao?”
“Hơi giận, nhưng không phải rất giận. Nghĩ anh cần làm việc là nguôi giận ngay mà”.
Hắn hứng thú: “Thế như thế nào em mới giận?”
Tôi suy nghĩ nghiêm túc: “Nếu không phải anh làm việc mà giấu em lăng nhăng với người phụ nữ khác thì em mới thật sự tức giận. Có điều anh bận thế chắc cũng không có thời gian, em mới là người có thời gian, có tinh lực lăng nhăng bên ngoài. Thế nên, bạn học F, tình hình hôn nhân của bạn tương đối nguy hiểm đấy”.
“...”
Thời đi học có một lần cãi nhau với hắn, nguyên nhân là gì tôi cũng quên rồi, tóm lại chúng tôi rất lâu không nói chuyện với nhau. Nghỉ hè có hôm lớp trưởng gọi điện thoại cho tôi, bảo đến chúc mừng sinh nhật giáo viên chủ nhiệm lớp, nhờ tôi liên lạc với F.
Tôi đành chủ động gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại di động tắt máy, đành phải gọi máy bàn nhà hắn. Mẹ hắn nghe máy, nói hắn không có nhà, đến Thượng Hải du lịch rồi.
Mấy ngày trước khai giảng đột nhiên hắn gọi điện thoại cho tôi, hỏi có chuyện gì.
Đã hơn một tháng rồi, cung phản xạ của gã này thật là dài. Tôi đột nhiên nhớ ra lần trước mẹ hắn nghe điện thoại cũng không hỏi tên tôi, hỏi hắn tại sao biết là tôi.
Hắn nói: “Mẹ tớ nói người gọi điện thoại là một bạn nữ. Trong lớp mình chỉ có một bạn nữ biết điện thoại nhà tớ”.
Tự nhiên tôi vui như mở cờ trong bụng, hôm sau còn chủ động mua đồ ăn sáng cho hắn. Gã này không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đúng là một phụ nữ không có nguyên tắc.
02
Chọc giận con trai Ma Kết là điều rất đáng sợ. Bọn họ sẽ không cãi nhau, chỉ dùng hệ thống bạo lực lạnh ném bạn tới bắc cực.
Cụ thể có thể xem cuộc chiến tranh lạnh kéo dài đến bốn năm của hắn và tôi. Sau đó tôi hỏi hắn: “Xin hỏi F tiên sinh, tại sao tiên sinh lại nhẫn tâm như vậy?”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Tha thứ quá dễ dàng, em sẽ không nhớ”.
“Anh biết em buồn thế nào không?”
Hắn thở dài: “Anh chưa chắc đã vui hơn em”.
03
Đồng nghiệp (nam) ở văn phòng chia sẻ về các bước chính xác khi cãi nhau với bạn gái.
Bước đầu tiên: Câm miệng. Bất kể bạn gái nói gì đều không được tranh luận, không nhẫn được việc nhỏ sẽ làm hỏng mưu lớn, nếu không nhịn được mở miệng cãi nhau, chắc chắn sẽ có phiền toái lớn hơn nữa.
Bước thứ hai: Nhận sai. Đừng hỏi vì sao, phải chủ động nhận sai.
Bước thứ ba: Ôm và biểu lộ. Phải ôm đối phương thật chặt, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói với giọng thành khẩn nhất trong đời: Xin lỗi, anh yêu em.
Tôi im lặng ghi lại. Đồng nghiệp nói về cho chồng em học à? Tôi lắc đầu, không, để em học, về dỗ dành gã Ma Kết nhà em.
04
Tôi nói với F kun: “Bạn học F, có lúc tớ cảm thấy hai chúng ta đều bị nhầm giới tính rồi”.
“Sao?”
“Thật đấy. So với anh, em mới là đàn ông”.
“Sao lại nói thế?”
“Anh thử nghĩ lại xem, hai chúng mình ai giận dỗi nhiều lần hơn?”
“Anh”.
“Điều này cho thấy gì?”
“Cho thấy em thường xuyên làm sai việc”.
“Vớ vẩn, cho thấy anh là người nhỏ nhen”.
Có một lần tôi và hắn cãi nhau, sau đó tôi gọi điện thoại cho Hách Ngũ Nhất, nói hết sức bực bội: “Lần này hắn thật sự quá đáng! Hắn nói xong câu đó, lập tức tớ thấy máu xông thẳng lên não, suýt nữa bị tức điên”.
Hách Ngũ Nhất hỏi: “Thế tóm lại hắn nói cái gì?”
“Hắn nói...” Tôi cầm điện thoại nghĩ hồi lâu: “Mẹ nó chứ, tớ quên mất rồi”.
Hách Ngũ Nhất mắng tôi: “Không phải bạn rộng lượng, là bạn dễ quên!”
Tôi rút ra bài học kinh nghiệm, lần sau hắn định cãi nhau với tôi, tôi hô to: “Đợi chút đã!”
Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bật ghi âm, giơ micro về phía hắn: “Được rồi, tiếp tục!”
Hắn sửng sốt, mắng tôi có bệnh rồi phì cười.
05
Lại cãi nhau một trận to.
Hôm đó đi dạo phố, tôi thích một chiếc váy đầm in hoa, hết sức vui mừng thử cho hắn xem. Hắn lắc đầu nói không đẹp, không nói không rằng kéo tôi đi, lên trên xe còn mắng tôi: “Không phải vấn đề tiền nong, đẹp thì đắt thế nào anh cũng mua cho em”.
“Nhưng mà em thích, không đẹp thì sao chứ? Anh không thể dung túng cho em một lần à?”
Hắn nói cực kì bá đạo: “Em mua váy không phải mặc cho anh xem à? Anh nói không đẹp tức là không đẹp!”
Tôi tức giận kêu hắn dừng xe: “Không muốn nói chuyện với anh nữa! Cho em xuống xe!”
Nghe thấy tiếng phanh két một tiếng, tôi suýt nữa đụng vào kính chắn gió, không ngờ gã này dừng xe lại thật.
Tôi nghiến răng nghiến lợi mở cửa xuống xe, chân vừa bước xuống đất, hắn đã nhấn ga vọt đi không thèm nhìn lại. Tôi giận lắm, trên đời thiếu quái gì đàn ông, tại sao tôi lại gặp phải một gã gia trưởng đến cùng cực như thế? Đi được vài bước mới phát hiện túi xách của tôi còn để ở trên xe. Bên cạnh một quán Starbucks, tôi đi vào tìm người mượn điện thoại di động gọi điện cho Hách Ngũ Nhất, càng nói càng tủi thân, nước mắt rơi như mưa. Hách Ngũ Nhất nói đừng khóc, chỉ là một cái váy thôi mà, thích thì chị mua cho hẳn hai cái, một cái mặc một cái treo trong tủ mà nhìn cho đã.
Phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất.
Chẳng bao lâu sau Hách Ngũ Nhất tới đón tôi, câu đầu tiên đã là: “Chồng bạn sốt ruột lắm rồi, gọi điện thoại cho tớ nói quay lại không tìm được bạn”.
Tôi nói cứ kệ cho hắn sốt ruột, ai bảo hắn bỏ tôi lại dọc đường chứ.
Ăn tối ở nhà Hách Ngũ Nhất, nói chuyện trên trời dưới đất, xem phim Hàn, đến mười giờ tôi nói phải về nhà.
“Không phải hai vợ chồng đang cãi nhau à? Đừng về nữa, ngủ lại nhà tớ đi”.
“Không được, ngày mai hắn đi công tác, tớ phải về chuẩn bị hành lí cho hắn”.
Hách Ngũ Nhất đưa tôi xuống lầu. Đèn đường dưới lầu nhà nó hỏng, đột nhiên có ánh đèn sáng lên, một chiếc xe bật đèn pha soi đường cho chúng tôi. Tôi đi tới nhìn và rất vui vẻ, đây chẳng phải xe của F sao?
Hắn ngoan ngoãn xuống xe mở cửa cho tôi. Tôi hỏi hắn: “Anh đến bao giờ?”
Hắn nói: “Vừa đến”.
Hách Ngũ Nhất nói: “Tớ đánh cuộc với hắn, nói bạn sẽ ngủ lại nhà tớ. Hắn nói không thể, nhất định phải tới đón”.
Tôi cười ngây ngô.
Hách Ngũ Nhất mắng: “Đồ thấy sắc quên bạn, mau biến đi!”
Tôi vội vàng cùng hắn về nhà.
Tính tôi giận cũng nhanh, nguôi cũng nhanh, mỗi lần cãi nhau xong lại hối hận, vò đầu bứt tai nghĩ cách xin lỗi. Sau đó F nói với tôi, thực ra hắn cũng thế.
06
Hắn đi họp lớp đại học, hỏi tôi có muốn đi cùng không.
“Thôi, em có biết ai đâu”.
“Không sao, họ biết em hết mà”. Hắn nói.
Tôi đi theo. Vừa ngồi xuống đã có người chỉ vào tôi, kêu lên: “A! Chính là em!”
Tôi không hiểu ra sao. Tôi làm sao chứ?
“Ảnh đại diện QQ của em là một con thỏ đúng không?”
“Làm sao anh biết?”
Hắn rất đắc ý: “Tiểu F ngày nào cũng vào QQ của em. QQ của em viết nhiều như nước chảy, thế mà bài nào hắn cũng đọc hết không bỏ một chữ nào”.
Tôi khiếp sợ hỏi F: “Sao anh chưa bao giờ nói chuyện này với em?”
Ngày nào tôi cũng treo QQ đợi hắn mà.
“Anh còn chưa tha thứ cho em!” Hắn lại bắt đầu giở thói kiêu ngạo.
Bạn học tiếp tục tiết lộ: “Hắn chỉ mạnh miệng thế thôi. Có một buổi tối đọc xong nhật kí của em, hắn cầm rượu chạy tới gõ cửa phòng anh, bắt anh uống rượu cùng với hắn”.
“Ha ha ha ha, vì sao?”
“Còn có thể vì sao nữa? Biết em có bạn trai chứ sao? Hôm sau anh còn phải thi, thế mà gã này bắt anh uống cả đêm, cuối cùng chỉ nhớ hắn ôm bồn cầu nôn một hồi lâu không ra. Anh đi vào xem, nhìn thấy một cảnh mà tỉnh cả rượu...”
F lừ mắt một cái, ngắt lời anh ta: “Đủ rồi đấy”.
Người đó nghe lời không nói nữa.
Tôi đang hào hứng nghe, sao có thể dừng lại được, mè nheo hỏi F lúc đó làm gì.
Hắn đặt đũa xuống, giọng nói mơ hồ: “Anh khóc”.
Đầu tôi ong ong.
“Hôm đó anh rất đau lòng, chưa bao giờ đau lòng như vậy. Anh uống say khóc một trận, thế thôi, đừng hỏi nữa, ăn cơm đi”.
Hắn múc cho tôi một bát canh.
Tôi đâu còn ăn được nữa, nhìn bát canh chằm chằm, chỉ muốn lao đầu vào đó. Trong lòng rất khó chịu, trước kia hắn luôn nói mấy năm chia tay hắn còn đau khổ hơn tôi, tôi không nghĩ nhiều, cho rằng hắn chỉ nói vậy thôi. Tôi chưa từng nghĩ hắn ở bờ bên kia đại dương mỗi ngày đều âm thầm theo dõi tôi, còn khóc một trận vì tôi nữa.
Sau khi về chúng tôi nói chuyện rất nghiêm túc. Hắn nói tôi không cần áy náy, chuyện đã qua rồi, tôi cũng không làm sai chuyện gì.
Dù hắn nói như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hắn, thế là đối với hắn đặc biệt ân cần, muốn gì cũng chiều, nói chuyện với hắn cũng vặn nhỏ vô lum.
Sau đó có hôm tôi đột nhiên nhớ ra, không đúng, tôi chưa bao giờ nhắc tới chuyện bạn trai trên QQ. Tôi hỏi hắn: “Khi đó em viết cái gì?”
“Quên rồi”.
“Có phải anh nhìn nhầm không? Em không nhớ em từng viết gì về bạn trai cả”.
Lần này hắn lại phấn chấn: “Nhật kí ngày x tháng x năm xxxx, em tự đi mà xem”.
Anh vừa mới nói là quên rồi cơ mà? Có cần phải trở mặt nhanh như thế không?
Tôi giở lại nhật ký ngày x tháng x, một ghi chép rất thông thường, được nghỉ, ở nhà nặn sủi cảo với mẹ, cãi nhau với Quan Triều một trận vì chuyện nhân rau cần hay là nhân hẹ... Không có gì khác thường.
“Có gì không ổn?” Tôi hỏi hắn.
“Dòng cuối cùng đoạn thứ hai”.
“Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, không biết bạn trai ở trường có lạnh lắm không...”
Tôi chết sững ba giây, ném chuột xuống bàn: “Này! Đó là một con chó chị trưởng phòng kí túc của em nhặt được, đặt tên là Bạn Trai!”
Hắn cũng chết sững, vẻ mặt phức tạp khó tả: “Vì sao lại đặt tên như vậy?”
“Thì đặt bừa thôi. Chị ấy còn nhặt được một con mèo đặt tên là Monroe nữa!”
“Thần kinh à?”
“Đâu phải lỗi của em”.
“Lúc viết em không thể nói rõ một chút sao?”
“Ai viết nhật kí còn ghi chú thích nữa?”
“Em cố ý đúng không?”
“Em đâu biết anh ngày nào cũng xem nhật kí của em như một kẻ cuồng nhìn trộm thế”.
Hắn nghẹn một hồi lâu không nói được gì, đứng lên sập cửa đi mất, lần này là tức giận thật sự.
Buổi tối tôi gọi điện thoại cho chị trưởng phòng.
“Chị biết không, con chó chị nhặt được là nguyên nhân khiến em và ông xã cãi nhau một lần to nhất từ khi cưới đến giờ đấy...”
Trưởng phòng ôm điện thoại cười đủ mười phút.
07
Tôi và hắn bây giờ căn bản không cãi nhau được nữa, vì gần như lần nào hắn cũng chỉ cần một câu đã có thể làm tôi cứng họng. Bạn học F lúc đứng đắn thì đúng là tương đối đứng đắn, người không thân quen đánh giá về hắn cơ bản đều là: Nghiêm túc, nghiêm cẩn, kĩ càng tỉ mỉ.
Mỗi khi có người nói như vậy, tôi chỉ muốn tóm cổ áo người đó gào lên: Anh bị lừa rồi!!!
Gã này làm nũng cao siêu, khi độc mồm độc miệng cũng không ai đỡ được.
Có thời gian hắn ngày nào cũng phải làm muộn, hai giờ sáng mới về. Tôi nói bạn học F, bạn nhận lương công nhân làm việc của sếp à?
Hắn nằm trên sofa, nới cà vạt, vỗ vỗ đầu tôi, nói: “Ngoan, đi nấu cho anh bát mì”.
Tôi nói: “Anh còn chưa làm sếp mà đã có tác phong của sếp rồi”.
Hắn chậm rãi nói: “Anh không phải sếp, anh là xếp xó”.
08
Cùng hắn đến dự hôn lễ của đồng nghiệp, trước khi đi tôi loay hoay xem nên mặc chiếc váy nào.
“Cái này thế nào?”
“Quá ngắn, đổi thành quá gối đi”.
“Cái này thì sao?”
“Màu sắc không đẹp”.
“Vậy em mặc cái váy đen anh thích nhé...”
“Em chuẩn bị đi đám cưới đấy”.
“Cái này?”
“Đẹp, nhưng thành ra khách lấn chủ, cô dâu sẽ không vui”.
“Thế mặc cái đầu tiên vậy”.
Tôi đi thay quần áo, nghe thấy hắn bên ngoài thở dài một tiếng: “Thật sự không hiểu được vì sao lại có đàn ông đi ngoại tình. Rõ ràng một là đã phiền phức lắm rồi”.
Đúng là phát điên. Rốt cuộc ai mới là phiền phức?
09
Bạn tôi biết một thầy nghe nói xem tướng số rất chuẩn, thầy xem bát tự của tôi, khuyên tôi không được đeo ngọc thạch, phải đeo vàng gần nước.
Tôi không “vàng gần nước” là vàng gì, lại xấu hổ không muốn lộ ra mình ấu trĩ, lén chạy đến hỏi Hách Ngũ Nhất.
“Vàng gần nước là cái gì?”
Hách Ngũ Nhất: “Bạn không biết thêm dấu phẩy sao? Đeo vàng, gần nước! Ý là bạn ngũ hành khuyết thủy!”
Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ.
Người nào đó bên cạnh cười xấu xa: “Thấy phán không chuẩn, em rõ ràng là ngũ hành khuyết trí lực”.
Hừ!
10
Dạo này rụng tóc rất nhiều, tôi vừa quét dọn vừa than khóc: “Ôi, em nghe nói bên Mỹ có hai vợ chồng li hôn, nguyên nhân là ông chồng thật sự không chịu nổi trong nhà chỗ nào cũng có tóc. Anh sẽ không li hôn em vì em rụng tóc chứ?”
Hắn nói: “Em yên tâm, anh mà li hôn thì chắc chắn không chỉ vì nguyên nhân này”.
Tôi: “...”
Soi gương phát hiện tóc rụng đến mức đường chia ngôi đã có thể đua ngựa rồi, đi đến sa lông làm lại tóc, từ chia năm năm chuyển thành bốn sáu, về nhà khoe khoang với F kun.
“Anh xem, thế này có phải nhiều tóc hơn không?”
Hắn thoáng nhìn tôi.
“Ờ, chẳng mấy chốc trên đầu em sẽ có hai đường ngựa chạy”.
Hắn luôn có thể nhanh chóng bẻ gãy tuyến lí trí của tôi, để hắn còn sống đến hôm nay hoàn toàn là bởi vì tôi quá lương thiện!
12
Bạn bè đánh giá tôi và hắn đều là người cực kì lí trí. Kì thực tôi và hắn lí trí khác nhau. Hắn gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh, tìm hiểu và phân tích toàn diện, sau đó mới đưa ra phương án thích hợp. Còn nguồn gốc lí trí của tôi là tôi có lòng khoan dung độ lượng cực lớn, tính cách tôi là kiểu tránh né điển hình, sợ nhất là tranh chấp với người khác, quen nhẫn nhịn và nhượng bộ, suốt ngày mở miệng là không sao, không việc gì.
Lần đầu tiên hắn phát hỏa với tôi, nói: “Em không thích thì phải nói ra, đừng có chuyện gì đều nghẹn trong lòng!”
Khi đó tôi còn không hiểu ra sao. Sau này mới rõ, người khác chỉ khen tôi biết điều, nhã nhặn, tốt tính, còn chỉ có người thật sự quan tâm đến tôi mới để ý xem tôi có tủi thân ấm ức hay không.
13
F kun là một người cuồng công việc. Hắn hoàn toàn không phân được rõ thời gian dành cho công việc và thời gian dành cho cuộc sống. Đối với hắn mà nói, làm thêm giờ đến rạng sáng là chuyện rất bình thường, đi công tác một hai tháng không về nhà cũng là cơm bữa. Không dễ gì cả hai vợ chồng đều được nghỉ, cùng nhau ra ngoài du lịch. Từ 8 giờ sáng hắn đã điện thoại không ngừng, lề mề không ra ngoài, nói là có thư quan trọng cần nhận. Tôi ở lại đợi cùng hắn, một mạch đợi liền ba tiếng. Sau đó đến nhà hàng Michelin ăn cơm, đồ được mang lên, hắn để mặc tôi ben cạnh, chăm chú nói điện thoại.
Tôi không nhịn được nổi bão: “Nếu anh còn nghe một cuộc điện thoại là em ném điện thoại của anh xuống biển!”
Hắn tự biết đuối lí, cuối cùng đồng ý tắt nguồn điện thoại đưa cho tôi, chơi với tôi một ngày, thân tại Tào doanh tâm tại Hán.
Nửa đêm tỉnh dậy phát hiện hắn biến mất. Tôi đi xuống quán cà phê dưới lầu tìm hắn.
Quả nhiên gã này đang ngồi trong góc, ôm máy tính đọc tài liệu.
Nhìn thấy tôi, hắn rất kinh ngạc: “Sao em lại dậy làm gì?”
“Không nghe điện thoại thế là chuyển sang dùng máy tính luôn à?”
“Anh xong ngay đây. Em đi ngủ trước đi”.
Tôi hết buồn ngủ, ngồi bên cạnh với hắn. Hắn gọi điện thoại, dường như là chuyện khẩn cấp.
Điện thoại xong hắn nói với tôi: “Có chuyện muốn thương lượng với em”.
“Anh phải về sớm à?”
Hắn gật đầu, lại lập tức giải thích: “Bên kia quả thật rất gấp...”
“Được”.
Hắn ngẩn ra: “Thế thôi à?”
“Còn có thể như thế nào nữa?”
“Em không giận sao?”
“Hơi giận, nhưng không phải rất giận. Nghĩ anh cần làm việc là nguôi giận ngay mà”.
Hắn hứng thú: “Thế như thế nào em mới giận?”
Tôi suy nghĩ nghiêm túc: “Nếu không phải anh làm việc mà giấu em lăng nhăng với người phụ nữ khác thì em mới thật sự tức giận. Có điều anh bận thế chắc cũng không có thời gian, em mới là người có thời gian, có tinh lực lăng nhăng bên ngoài. Thế nên, bạn học F, tình hình hôn nhân của bạn tương đối nguy hiểm đấy”.
“...”
Bình luận facebook