Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Anh Là Antifan Của Em - Chương 8: Làm kẻ bám đuôi khó thật
Biến cố đột nhiên ập đến làm Nghiêm Khả Khả và Cố Thần đều sững sờ ra đó.
“Cô ấy đâu?” Cố Thần nhíu mày, rõ ràng là có hơi sợ.
“Phát hiện kịp lúc, đã đưa đến bệnh viện, bây giờ có rất nhiều phóng viên đang bao vây bên ngoài công ty, boss, tốt nhất anh nên chờ một lúc rồi hãy ra ngoài.” Thư ký cung kính nhắc nhở.
Đột nhiên giống như là nhớ ra điều gì đó, anh lại nhìn chằm chằm Nghiêm Khả Khả, bổ sung: “Còn nữa, tốt nhất cô Nghiêm đừng xuất hiện bên cạnh Nghiêm Thảo nữa, lúc Nghiêm Thảo hôn mê vẫn luôn nói...”
“Nói tôi ngược đãi cô ta? Xin tôi đừng đánh cô ta, hay là đừng đánh mẹ cô ta đúng không?” Nghiêm Khả Khả cười nhạo, nói ra những lời thư ký chưa dám nói.
Thư ký không khỏi trợn to mắt, rõ ràng là rất kinh ngạc vì Nghiêm Khả Khả “đoán quá chuẩn”.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Cô ta bị điên, mỗi lần lên cơn là lại nói mê sảng, nhưng tóm lại cũng chỉ là mấy câu kia, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Nghiêm Khả Khả bĩu môi, đáy mắt lạnh băng.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Nghiêm Thảo khi ở cửa, trong chốc lát này, cô cũng không biết nên trách bản thân hiểu quá chậm, hay là nên trách Nghiêm Thảo ra tay ác độc nữa.
“Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi.” Cố Thần ổn định lại hơi thở rối loạn của anh.
Chờ thư ký đóng cửa lại, anh mới cắn răng nói với Nghiêm Khả Khả: “Bây giờ cô vui rồi chứ gì?”
“Cũng đâu phải do tôi giết chết, tôi vui gì chứ?” Nghiêm Khả Khả nhún vai, trong lòng thầm nói sau này cô còn phải đối mặt với phiền phức, không biết nên đi kể khổ với ai đây.
“Nghiêm Khả Khả, tôi mệt, bây giờ cô ký vào đơn ly hôn, cách xa Nghiêm Thảo ra, từ đây chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Mặt Cố Thần hiện lên vẻ lạnh nhạt từ chối người đến gần, làm trong lòng Nghiêm Khả Khả nhịn không được rùng mình.
Ngay cả những lời nói nặng ban nãy cũng chưa từng làm cô hoảng sợ.
Nghiêm Khả Khả nhớ đến Nghiêm Thảo có thể tùy ý khóc lóc trước mặt Cố Thần, lại nghĩ đến sau khi cô bước vào thì Cố Thần đã điên cuồng đánh mắng cô.
Giống như là cửu liên hoàn, một chỗ bị vỡ, sẽ dẫn đến tất cả đều vỡ tan...
“Cố Thần, anh đừng hòng.”
Nghiêm Khả Khả hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc, cô gằn từng chữ: “Một là anh giết chết tôi, hai là chúng ta cứ tổn thương lẫn nhau, người nào cũng đừng mơ được sống tốt.”
“Nghiêm Khả Khả, cô điên rồi! Cô hại Nghiêm Thảo ra nông nỗi này còn chưa đủ sao!” Cố Thần lại nhíu mày.
Nghiêm Khả Khả rũ mắt xuống, không thèm nhìn nữa: “Tôi hại cô ta? Tôi cho cô ấy kế hoạch marketing giữ fans? Tôi hướng dẫn fans làm anh hùng bàn phím khủng bố cô ta? Hay là tôi nói xấu cô ta trước mặt người ngoài?”
“Cố Thần, anh động cái não chó của anh suy nghĩ cho cẩn thận lại.” Nói xong, cô lập tức xoay người bỏ đi, rất giống như đang chạy trối chết.
Đây là một lần thua cuộc hiếm hoi khi cô gây gổ với Cố Thần, nhưng cô thật sự không dám ở lại đó nữa.
Sợ nỗi thất vọng đối với Cố Thần sẽ bao phủ cô, sợ cô không chịu đựng nổi nữa, đầu óc nóng lên ký tên vào đơn ly hôn.
Đúng là làm người theo đuổi khó thật, cô chua xót nghĩ.
Không biết vì sao, trên mặt lại hơi nong nóng.
Kịch bản gần như giống y như đúc những gì Nghiêm Khả Khả đoán.
Đầu tiên là tin đồn Nghiêm Thảo tự sát nhảy lên hot search, sau đó mọi người bắt đầu suy đoán là Nghiêm Thảo chịu không nổi “cuộc khủng bố bằng bàn phím” của fans Nghiêm Khả Khả, mới lẩn quẩn trong lòng lựa chọn tự sát.
Không có ai đi để ý các cư dân mạng chửi rủa Nghiêm Thảo lúc trước có phải tất cả đều là fans của Nghiêm Khả Khả hay không.
Cũng không có ai để ý thái độ của Nghiêm Khả Khả đối với Nghiêm Thảo.
Tóm lại, mọi người đổ hết tội lỗi xấu xa lên trên đầu Nghiêm Khả Khả.
Vậy mà trong chuyện này Nghiêm Khả Khả không thể cãi lại một câu, chỉ có thể ngậm bồ hòn chịu thiệt.
Loạt hành động này làm cho danh dự vốn đã không tốt của Nghiêm Khả Khả lại mờ mịt u ám.
Có lẽ là đã đoán trước được hướng phát triển của câu chuyện, cũng có lẽ là đã quen với việc mọi bị mọi người nói xấu khắp nơi.
Nghiêm Khả Khả nhắm mắt, gỡ cài đặt toàn bộ ứng dụng xã hội, ngồi chờ kết quả Diệu Tinh hủy hợp đồng.
Nhưng mà người lý ra phải đứng ở vai trò người an ủi thì bây giờ lại giống như bị pháo đốt, nóng nảy gào rống: “Mướn tên trợ lý như anh về có ích lợi gì? Bảo anh đi theo cô ấy, đi theo cô ấy, anh còn để cô ấy tự chạy về công ty một mình, có phải cảm thấy cô ấy gây họa chưa đủ nhiều, không thể hiện được giá trị tồn tại đúng không!”
Một cô gái yếu đuối, lại giống như muốn nuốt sống anh trợ lý kiêm vệ sĩ mới nhận chức.
Lạc Dương không phục, cuối cùng cũng tìm được khoảng trống để xen miệng vào, ấm ức cãi lại: “Không phải chị đã dặn chuyện gấp nhất bây giờ lại giải quyết chuyện hủy hợp đồng sao? Cho dù chị Khả Khả không đi công ty thì cũng không tránh được việc này mà? Hơn nữa không phải cô ấy có đội ngũ giao tiếp chuyên nghiệp hay sao, chị nóng nảy như vậy để làm gì?”
“Sao tôi lại nóng nảy như thế hả! Anh nhìn tóc tôi đi! Anh nói coi tôi có nên nóng nảy không! Tôi bỏ tiền...”
Lại một đợt chửi rủa mới bắt đầu.
Nghiêm Khả Khả vốn đang đợi “thanh tiến độ” kết thúc bỗng tức giận, nhịn không được đập lên vai Lạc Dương vài cái.
Lúc này ngồi im nghe là được, trả lời lại làm gì, hại chết chính anh thì thôi đi, còn nhất quyết kéo theo cô cùng tiến cùng lùi!
Ngay lúc Nghiêm Khả Khả sắp tuyệt vọng, Phó Tăng Phúc gọi điện thoại đến cứu cô.
“Alo, Phúc à, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Nghiêm Khả Khả chưa bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của người khác như bây giờ.
Phó Tăng Phúc ở đầu dây bên kia cũng hoảng sợ, vội vàng xác nhận anh không gọi nhầm số, mới càm ràm: “Nghiêm Khả Khả, cậu bị chập mạch hả?”
Tốt lắm, hôm nay tình bạn của bọn họ lại quẩn quanh ở bờ vực tan vỡ tiếp.
“Cậu thích ăn mừng thì cứ đi ăn mừng đi, làm gì cứ luôn ra vẻ hả hê với tôi.” Nghiêm Khả Khả trợn trắng mắt, tức giận khó chịu vẫy tay.
“Woa, cậu cứ làm tổn thương người khác vậy sao, cuối tuần này Liên Hồng Đăng tổ chức một bữa cơm mời nhà đầu tư trong đoàn phim, uổng công tôi còn nhớ đến cậu, định mời cậu đến dự tiệc cùng tôi.” Phó Tăng Phúc khó chịu oán giận.
Nghiêm Khả Khả lại ngẩn ra, cô hiểu rõ, đây có thể là cơ hội duy nhất để cô tự tiến cử bản thân với đạo diễn.
Nhưng mà, về nhà đầu tư của...
“Alo, cậu có đi không, đây chính là cơ hội tôi vất vả lắm mới dùng tình cảm anh em của tôi với anh tôi đổi được đó.”
Giọng nói tức giận của Phó Tăng Phúc lại vang lên, kéo Nghiêm Khả Khả ra khỏi mớ suy nghĩ xâu xa kia.
Thời gian không cho Nghiêm Khả Khả có cơ hội do dự, cô cắn răng nói: “Đi đi đi! Tôi nhất định sẽ sửa soạn thật đẹp, chắc chắn sẽ không làm ‘ba ba’ mất mặt.”
Phó Tăng Phúc: “... Xin cậu, hãy làm người đi.”
Cho dù Nghiêm Khả Khả da mặt dày đến cỡ nào, vẫn không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Nghiêm Khả Khả đúng là có thể khống chế được rất nhiều trường hợp, không hổ danh là người được ông trời cho chén cơm.
Sau khi Phó Tăng Phúc và Nghiêm Khả Khả gặp nhau, nhịn không được thầm cảm thán.
Chỗ hẹn ăn cơm là một tiệm cơm Tây rất nổi tiếng, là nơi có hẹn trước cũng khó đặt được chỗ đó.
Nhưng vừa khéo, tiệm cơm Tây này lại là sản nghiệp thuộc quyền quản lý của nhà họ Cố.
Nghiêm Khả Khả cắn răng, trong lòng dần dần dâng lên dự cảm không tốt.
Thay vì nói là dự cảm, còn không bằng nói là sự thật cô đoán được dựa vào bản năng và trí tuệ.
“Nè, Nghiêm Khả Khả, đừng nói là cậu sợ đó nha?” Thấy Nghiêm Khả Khả không nhúc nhích, Phó Tăng Phúc lên tiếng nhắc nhở.
Nghiêm Khả Khả quay đầu lại nhìn thoáng qua Phó Tăng Phúc, không hề trả lời bằng giọng điệu mỉa mai, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu nói: “Có hơi sợ.”
Cô đột nhiên thẳng thắn như vậy làm Phó Tăng Phúc không biết phải làm sao, anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể an ủi: “Có tôi ở đây cậu sợ gì chứ, cho dù tôi không thể giải quyết, không phải còn có anh tôi sao!”
Nghiêm Khả Khả bất đắc dĩ bĩu môi, không nói gì nữa.
Bởi vì cô không biết nên nói cho cậu bạn thân này thế nào, không có ai có thể giúp cô đối mặt với thứ cô đang sợ hãi cả.
Rõ ràng trước khi đến cũng đã đoán được cảnh này, nhưng mà trong tiềm thức cô vẫn nhịn không được run sợ.
“Cô ấy đâu?” Cố Thần nhíu mày, rõ ràng là có hơi sợ.
“Phát hiện kịp lúc, đã đưa đến bệnh viện, bây giờ có rất nhiều phóng viên đang bao vây bên ngoài công ty, boss, tốt nhất anh nên chờ một lúc rồi hãy ra ngoài.” Thư ký cung kính nhắc nhở.
Đột nhiên giống như là nhớ ra điều gì đó, anh lại nhìn chằm chằm Nghiêm Khả Khả, bổ sung: “Còn nữa, tốt nhất cô Nghiêm đừng xuất hiện bên cạnh Nghiêm Thảo nữa, lúc Nghiêm Thảo hôn mê vẫn luôn nói...”
“Nói tôi ngược đãi cô ta? Xin tôi đừng đánh cô ta, hay là đừng đánh mẹ cô ta đúng không?” Nghiêm Khả Khả cười nhạo, nói ra những lời thư ký chưa dám nói.
Thư ký không khỏi trợn to mắt, rõ ràng là rất kinh ngạc vì Nghiêm Khả Khả “đoán quá chuẩn”.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Cô ta bị điên, mỗi lần lên cơn là lại nói mê sảng, nhưng tóm lại cũng chỉ là mấy câu kia, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Nghiêm Khả Khả bĩu môi, đáy mắt lạnh băng.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Nghiêm Thảo khi ở cửa, trong chốc lát này, cô cũng không biết nên trách bản thân hiểu quá chậm, hay là nên trách Nghiêm Thảo ra tay ác độc nữa.
“Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi.” Cố Thần ổn định lại hơi thở rối loạn của anh.
Chờ thư ký đóng cửa lại, anh mới cắn răng nói với Nghiêm Khả Khả: “Bây giờ cô vui rồi chứ gì?”
“Cũng đâu phải do tôi giết chết, tôi vui gì chứ?” Nghiêm Khả Khả nhún vai, trong lòng thầm nói sau này cô còn phải đối mặt với phiền phức, không biết nên đi kể khổ với ai đây.
“Nghiêm Khả Khả, tôi mệt, bây giờ cô ký vào đơn ly hôn, cách xa Nghiêm Thảo ra, từ đây chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
Mặt Cố Thần hiện lên vẻ lạnh nhạt từ chối người đến gần, làm trong lòng Nghiêm Khả Khả nhịn không được rùng mình.
Ngay cả những lời nói nặng ban nãy cũng chưa từng làm cô hoảng sợ.
Nghiêm Khả Khả nhớ đến Nghiêm Thảo có thể tùy ý khóc lóc trước mặt Cố Thần, lại nghĩ đến sau khi cô bước vào thì Cố Thần đã điên cuồng đánh mắng cô.
Giống như là cửu liên hoàn, một chỗ bị vỡ, sẽ dẫn đến tất cả đều vỡ tan...
“Cố Thần, anh đừng hòng.”
Nghiêm Khả Khả hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc, cô gằn từng chữ: “Một là anh giết chết tôi, hai là chúng ta cứ tổn thương lẫn nhau, người nào cũng đừng mơ được sống tốt.”
“Nghiêm Khả Khả, cô điên rồi! Cô hại Nghiêm Thảo ra nông nỗi này còn chưa đủ sao!” Cố Thần lại nhíu mày.
Nghiêm Khả Khả rũ mắt xuống, không thèm nhìn nữa: “Tôi hại cô ta? Tôi cho cô ấy kế hoạch marketing giữ fans? Tôi hướng dẫn fans làm anh hùng bàn phím khủng bố cô ta? Hay là tôi nói xấu cô ta trước mặt người ngoài?”
“Cố Thần, anh động cái não chó của anh suy nghĩ cho cẩn thận lại.” Nói xong, cô lập tức xoay người bỏ đi, rất giống như đang chạy trối chết.
Đây là một lần thua cuộc hiếm hoi khi cô gây gổ với Cố Thần, nhưng cô thật sự không dám ở lại đó nữa.
Sợ nỗi thất vọng đối với Cố Thần sẽ bao phủ cô, sợ cô không chịu đựng nổi nữa, đầu óc nóng lên ký tên vào đơn ly hôn.
Đúng là làm người theo đuổi khó thật, cô chua xót nghĩ.
Không biết vì sao, trên mặt lại hơi nong nóng.
Kịch bản gần như giống y như đúc những gì Nghiêm Khả Khả đoán.
Đầu tiên là tin đồn Nghiêm Thảo tự sát nhảy lên hot search, sau đó mọi người bắt đầu suy đoán là Nghiêm Thảo chịu không nổi “cuộc khủng bố bằng bàn phím” của fans Nghiêm Khả Khả, mới lẩn quẩn trong lòng lựa chọn tự sát.
Không có ai đi để ý các cư dân mạng chửi rủa Nghiêm Thảo lúc trước có phải tất cả đều là fans của Nghiêm Khả Khả hay không.
Cũng không có ai để ý thái độ của Nghiêm Khả Khả đối với Nghiêm Thảo.
Tóm lại, mọi người đổ hết tội lỗi xấu xa lên trên đầu Nghiêm Khả Khả.
Vậy mà trong chuyện này Nghiêm Khả Khả không thể cãi lại một câu, chỉ có thể ngậm bồ hòn chịu thiệt.
Loạt hành động này làm cho danh dự vốn đã không tốt của Nghiêm Khả Khả lại mờ mịt u ám.
Có lẽ là đã đoán trước được hướng phát triển của câu chuyện, cũng có lẽ là đã quen với việc mọi bị mọi người nói xấu khắp nơi.
Nghiêm Khả Khả nhắm mắt, gỡ cài đặt toàn bộ ứng dụng xã hội, ngồi chờ kết quả Diệu Tinh hủy hợp đồng.
Nhưng mà người lý ra phải đứng ở vai trò người an ủi thì bây giờ lại giống như bị pháo đốt, nóng nảy gào rống: “Mướn tên trợ lý như anh về có ích lợi gì? Bảo anh đi theo cô ấy, đi theo cô ấy, anh còn để cô ấy tự chạy về công ty một mình, có phải cảm thấy cô ấy gây họa chưa đủ nhiều, không thể hiện được giá trị tồn tại đúng không!”
Một cô gái yếu đuối, lại giống như muốn nuốt sống anh trợ lý kiêm vệ sĩ mới nhận chức.
Lạc Dương không phục, cuối cùng cũng tìm được khoảng trống để xen miệng vào, ấm ức cãi lại: “Không phải chị đã dặn chuyện gấp nhất bây giờ lại giải quyết chuyện hủy hợp đồng sao? Cho dù chị Khả Khả không đi công ty thì cũng không tránh được việc này mà? Hơn nữa không phải cô ấy có đội ngũ giao tiếp chuyên nghiệp hay sao, chị nóng nảy như vậy để làm gì?”
“Sao tôi lại nóng nảy như thế hả! Anh nhìn tóc tôi đi! Anh nói coi tôi có nên nóng nảy không! Tôi bỏ tiền...”
Lại một đợt chửi rủa mới bắt đầu.
Nghiêm Khả Khả vốn đang đợi “thanh tiến độ” kết thúc bỗng tức giận, nhịn không được đập lên vai Lạc Dương vài cái.
Lúc này ngồi im nghe là được, trả lời lại làm gì, hại chết chính anh thì thôi đi, còn nhất quyết kéo theo cô cùng tiến cùng lùi!
Ngay lúc Nghiêm Khả Khả sắp tuyệt vọng, Phó Tăng Phúc gọi điện thoại đến cứu cô.
“Alo, Phúc à, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Nghiêm Khả Khả chưa bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của người khác như bây giờ.
Phó Tăng Phúc ở đầu dây bên kia cũng hoảng sợ, vội vàng xác nhận anh không gọi nhầm số, mới càm ràm: “Nghiêm Khả Khả, cậu bị chập mạch hả?”
Tốt lắm, hôm nay tình bạn của bọn họ lại quẩn quanh ở bờ vực tan vỡ tiếp.
“Cậu thích ăn mừng thì cứ đi ăn mừng đi, làm gì cứ luôn ra vẻ hả hê với tôi.” Nghiêm Khả Khả trợn trắng mắt, tức giận khó chịu vẫy tay.
“Woa, cậu cứ làm tổn thương người khác vậy sao, cuối tuần này Liên Hồng Đăng tổ chức một bữa cơm mời nhà đầu tư trong đoàn phim, uổng công tôi còn nhớ đến cậu, định mời cậu đến dự tiệc cùng tôi.” Phó Tăng Phúc khó chịu oán giận.
Nghiêm Khả Khả lại ngẩn ra, cô hiểu rõ, đây có thể là cơ hội duy nhất để cô tự tiến cử bản thân với đạo diễn.
Nhưng mà, về nhà đầu tư của...
“Alo, cậu có đi không, đây chính là cơ hội tôi vất vả lắm mới dùng tình cảm anh em của tôi với anh tôi đổi được đó.”
Giọng nói tức giận của Phó Tăng Phúc lại vang lên, kéo Nghiêm Khả Khả ra khỏi mớ suy nghĩ xâu xa kia.
Thời gian không cho Nghiêm Khả Khả có cơ hội do dự, cô cắn răng nói: “Đi đi đi! Tôi nhất định sẽ sửa soạn thật đẹp, chắc chắn sẽ không làm ‘ba ba’ mất mặt.”
Phó Tăng Phúc: “... Xin cậu, hãy làm người đi.”
Cho dù Nghiêm Khả Khả da mặt dày đến cỡ nào, vẫn không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Nghiêm Khả Khả đúng là có thể khống chế được rất nhiều trường hợp, không hổ danh là người được ông trời cho chén cơm.
Sau khi Phó Tăng Phúc và Nghiêm Khả Khả gặp nhau, nhịn không được thầm cảm thán.
Chỗ hẹn ăn cơm là một tiệm cơm Tây rất nổi tiếng, là nơi có hẹn trước cũng khó đặt được chỗ đó.
Nhưng vừa khéo, tiệm cơm Tây này lại là sản nghiệp thuộc quyền quản lý của nhà họ Cố.
Nghiêm Khả Khả cắn răng, trong lòng dần dần dâng lên dự cảm không tốt.
Thay vì nói là dự cảm, còn không bằng nói là sự thật cô đoán được dựa vào bản năng và trí tuệ.
“Nè, Nghiêm Khả Khả, đừng nói là cậu sợ đó nha?” Thấy Nghiêm Khả Khả không nhúc nhích, Phó Tăng Phúc lên tiếng nhắc nhở.
Nghiêm Khả Khả quay đầu lại nhìn thoáng qua Phó Tăng Phúc, không hề trả lời bằng giọng điệu mỉa mai, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu nói: “Có hơi sợ.”
Cô đột nhiên thẳng thắn như vậy làm Phó Tăng Phúc không biết phải làm sao, anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể an ủi: “Có tôi ở đây cậu sợ gì chứ, cho dù tôi không thể giải quyết, không phải còn có anh tôi sao!”
Nghiêm Khả Khả bất đắc dĩ bĩu môi, không nói gì nữa.
Bởi vì cô không biết nên nói cho cậu bạn thân này thế nào, không có ai có thể giúp cô đối mặt với thứ cô đang sợ hãi cả.
Rõ ràng trước khi đến cũng đã đoán được cảnh này, nhưng mà trong tiềm thức cô vẫn nhịn không được run sợ.
Bình luận facebook