Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Kỳ nghỉ lễ (4) – KỲ NGHỈ LỄ KẾT THÚC
Lập Thành sau khi nghỉ ngơi ở bệnh viện một chút thì được về nhà. Ai cũng tỏ ra lo lắng, không ngờ đi chơi vui vẻ lại thành ra thương tích thế này.
Lập Thành sau khi được Bội Sam bày tỏ tấm lòng thì tâm trạng phấn chấn lên hẳn. Mặc dù vẫn chưa chính thức được tay trong tay cô, nhưng được như hiện giờ đã là thành công lớn rồi. Anh vui vẻ nói mọi người đừng lo lắng, chút vết thương này không là gì.
Tối hôm đó, mọi người nấu những món thanh đạm, chủ yếu là bồi bổ cho Lập Thành. Bội Sam ngồi một bên liên tục gắp đồ ăn cho anh. Cô có chút xấu hổ khi đối diện với ánh mắt mọi người.
Buổi tối đó, Bội Sam bị Tử Yên tra khảo dã man. Cô liên tục cù cù vào eo của Bội Sam, khiến Bội Sam cả người nhột không chịu được. Cuối cùng, Bội Sam cũng chịu thua, đành phải thú nhận rằng cô và Lập Thành đã nói rõ lòng mình, kể cả chuyện cô muốn anh phải nâng cao thành tích học tập.
Ở bên này, Lập Thành và Đông Quân cũng cùng nhau trò chuyện. Nhìn hai đứa này, Đông Quân liền biết đã có chuyện gì. Nhưng vẫn giả vờ đợi nghe Lập Thành tự mình nói ra. Lập Thành quả thật không giấu nổi vui mừng, nói hết với người anh vợ này.
- Chuyện là vậy đấy, anh nhất định phải giúp em! – Lập Thành nhìn Đông Quân với gương mặt đáng thương.
- Không ngờ con bé Bội Sam vậy mà còn bắt cậu vượt thêm một ải nữa. Được rồi, anh nhất định sẽ giúp cậu.
Có câu này của Đông Quân, Lập Thành cảm thấy vô cùng yên tâm. Vì ngày hôm nay quá mệt, anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lập Thành vì mệt và vì tác dụng của thuốc nên không dậy nổi. Bội Sam liền mang đồ ăn sáng lên phòng cho anh.
Khỏi phải nói Lập Thành vui sướng cỡ nào, còn nhân cơ hội làm nũng, bắt Bội Sam phải đút cho mình ăn.
Trưa hôm đó, sau khi dùng bữa xong thì nhóm mọi người ngồi trò chuyện ăn trái cây thêm một lúc nữa. Tầm hơn hai giờ thì cả nhà Tử Yên cùng Đông Quân, Bội Sam và Lập Thành phải tạm biệt mọi người để trở về.
Ông bà ngoại cô lưu luyến không thôi. Nhưng vẫn biết người trẻ còn nhiều việc để làm, cũng không làm vướng bận. Nhà ngoại còn không quên chuẩn bị ít thức ăn để nhà cô đem về.
- Được rồi, bọn con mau về đi kẻo trễ. Rảnh rỗi lại về đây chơi nhé! – Ông ngoại Dương nhìn mọi người nói.
- Nhớ làm gì làm cũng phải giữ sức khỏe. Ta thấy bọn con toàn là gầy nhom thôi! – Bà ngoại Dương nói, giọng có chút buồn.
- Bọn con biết rồi ạ! Ông bà, cậu mợ giữ sức khỏe ạ! – Cả nhóm Tử Yên đồng thanh nói.
- Cả nhà giữ sức khỏe. Phiền hai em coi sóc ba mẹ rồi, có việc gì thì liên lạc ngay cho bọn chị!
- Việc nên làm cả mà, anh chị đừng lo gì cả. Có bọn em chăm sóc ba mẹ rồi!
- Được, rảnh rỗi bọn anh lại sắp xếp thời gian về chơi!
- Con chào cô, dượng, chào các anh chị! – Tiểu Thiên và Tiều Kỳ cũng lễ phép nói.
- Chào hai đứa, chăm ngoan học giỏi nhé!
Sau một hồi tạm biệt nhau, cả nhà Tử Yên mới lên xe rời khỏi. Ai cũng có chút buồn và muốn ở lại đây lâu hơn. Nhưng vì công việc, vì cuộc sống, phải trở về thôi.
Gần bảy giờ thì mọi người về đến thành phố. Đến nhà Lập Thành, ba mẹ Hạ còn không quên nói tiếng xin lỗi đến ba mẹ anh. Ít nhiều gì họ cũng có phần trách nhiệm, khi đưa con trai người ta đi mà lại để xảy ra chuyện thế này.
Rất may, ba mẹ Lâm là người hiểu chuyện, nói rằng tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, thích bay nhảy nên dễ bị thương, không thể trách ai, cũng không quên cảm ơn ba mẹ Hạ đã chăm sóc Lập Thành mấy hôm nay.
Sau đó, ba mẹ Hạ cũng đưa Bội Sam và Đông Quân về nhà. Đông Quân vốn dĩ muốn cùng đến nhà Tử Yên vì xe anh còn ở đó, nhưng Tử Yên sợ anh mệt rồi, nên bảo anh cứ ghé nhà luôn, còn xe anh, sáng mai cô sẽ chạy sang cùng anh đi học.
Tử Yên sau khi về nhà, nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi. Mắt cô lúc này sắp díu lại cả rồi. Tắm xong, lên giường chuẩn bị ngủ thì điện thoại cô reo lên. Cô dụi dụi mắt nhìn, màn hình hiện lên cái tên Lục kỵ sĩ – cái tên cô đặt cho Lục Đông Quân. Anh luôn luôn bảo vệ cô, công việc hệt như một kỵ sĩ bảo vệ công chúa hay tiểu thư ngày xưa.
Dù đang buồn ngủ nhưng thấy cuộc gọi của anh, cô vẫn vui vẻ bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh đầy dịu dàng:
- Alo, em có mệt lắm không?
- Mệt… ham chơi lắm vào, giờ người em đau nhức vô cùng… - Giọng cô có chút nhõng nhẽo.
- Được rồi, em ngủ một giấc đến sáng dậy sẽ hết. Ngoan nhé! – Anh dỗ dành cô như con nít.
- Dạ… còn anh, có mệt không?
- Ừm quản em có chút mệt! – Anh trêu chọc cô, ý bảo cô thích chạy nhảy lung tung, anh phải để ý từng chút sợ cô té ngã.
- Anh… đồ đáng ghét!
- Còn không phải sao, cô bạn gái trẻ con của anh!
Nghe những lời này từ anh, Tử Yên cảm giác lâng lâng, trong lòng ngọt chết được. Anh lúc nào cũng dịu dàng thâm tình với cô như vậy, làm cho cô cảm giác mình như công chúa, được nâng niu vô cùng.
Cô cùng anh nói chuyện một chút nữa thì cơn buồn ngủ ập đến. Cô gắng gượng nhưng không nổi nữa…
Đông Quân nói một hồi không nghe Tử Yên trả lời nữa, lại nghe tiếng thở đều đều của cô trong điện thoại, thì liền biết cô đã ngủ mất rồi. Anh nở nụ cười, nhìn vào điện thoại nói:
- Ngủ ngon, bảo bối!
***
Bên này Bội Sam cũng đang gọi điện cho Lập Thành. Dù biết anh không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng, nhưng cô vẫn lo lắng không thôi. Về đến nhà, cô liền liên lạc để hỏi han anh.
- Anh ổn chứ? – Cô hỏi.
- Anh không sao, anh là đàn ông mạnh mẽ, vết thương thế này có tính là gì! – Lập Thành mạnh mẽ trả lời, dù rằng thật sự tay anh có chút đau, lại thêm không được cử động thoải mái, có chút bất tiện.
- Anh nhớ những gì bác sĩ dặn, không được cử động mạnh, không được ăn uống lung tung đấy! – Bội Sam vẫn không yên tâm, nhắc nhở anh.
- Anh biết rồi, anh sẽ mau chóng bình phục! Nếu sớm biết bị thương lại được em quan tâm như thế, anh sẽ để mình bị thương sớm hơn!
Lập Thành thật sự rất vui vì được Bội Sam lo lắng như thế. Lại còn được Bội Sam tỏ tình, đúng là lần này gặt hái quá nhiều thành quả rồi.
- Anh điên đấy à? Có ai như anh không, khỏe mạnh không muốn, lại muốn bản thân bị thương đến thế? – Bội Sam nghe những lời Lập Thành nói thì đùng đùng tức giận, liền mắng anh.
- Sam Sam, anh thích em!
Lập Thành dùng câu nói đầy ngọt ngào để chặn lại sự tức giận của Bội Sam. Quả nhiên vô cùng có hiệu quả, lời vừa nói ra đã khiến Bội Sam xấu hổ, liền kiếm cớ tắt điện thoại:
- Lúc nào mà còn thích tỏ tình thế! Em… mệt rồi… đi ngủ đây!
- Được, ngủ ngon!
Tắt máy, Bội Sam nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ. Nhưng hình ảnh Lập Thành cứu cô, cùng những lời nói yêu thương của anh làm cô cứ kẹt lại ở đó, không thoát ra được, khóe môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, cô đem hình ảnh đẹp đẽ của anh đi vào giấc mơ…
Một kỳ nghỉ lễ vậy là đã kết thúc mang theo những kỉ niệm quý giá.
Những ngày sống hòa mình với thiên nhiên, tạm gác đi những âu lo phiền muộn nơi cuộc sống bộn bề. Những ngày có tiếng nói cười tràn ngập phá vỡ sự yên tĩnh nơi vùng quê yên bình…
Có những kỉ niệm vui vẻ, có những khoảnh khắc sợ hãi… nhưng tất cả đều sẽ là những hồi ức không thể quên…
Một mối tình thêm tiến triển tốt…
Một cặp đôi mới ra đời…
Lập Thành sau khi được Bội Sam bày tỏ tấm lòng thì tâm trạng phấn chấn lên hẳn. Mặc dù vẫn chưa chính thức được tay trong tay cô, nhưng được như hiện giờ đã là thành công lớn rồi. Anh vui vẻ nói mọi người đừng lo lắng, chút vết thương này không là gì.
Tối hôm đó, mọi người nấu những món thanh đạm, chủ yếu là bồi bổ cho Lập Thành. Bội Sam ngồi một bên liên tục gắp đồ ăn cho anh. Cô có chút xấu hổ khi đối diện với ánh mắt mọi người.
Buổi tối đó, Bội Sam bị Tử Yên tra khảo dã man. Cô liên tục cù cù vào eo của Bội Sam, khiến Bội Sam cả người nhột không chịu được. Cuối cùng, Bội Sam cũng chịu thua, đành phải thú nhận rằng cô và Lập Thành đã nói rõ lòng mình, kể cả chuyện cô muốn anh phải nâng cao thành tích học tập.
Ở bên này, Lập Thành và Đông Quân cũng cùng nhau trò chuyện. Nhìn hai đứa này, Đông Quân liền biết đã có chuyện gì. Nhưng vẫn giả vờ đợi nghe Lập Thành tự mình nói ra. Lập Thành quả thật không giấu nổi vui mừng, nói hết với người anh vợ này.
- Chuyện là vậy đấy, anh nhất định phải giúp em! – Lập Thành nhìn Đông Quân với gương mặt đáng thương.
- Không ngờ con bé Bội Sam vậy mà còn bắt cậu vượt thêm một ải nữa. Được rồi, anh nhất định sẽ giúp cậu.
Có câu này của Đông Quân, Lập Thành cảm thấy vô cùng yên tâm. Vì ngày hôm nay quá mệt, anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lập Thành vì mệt và vì tác dụng của thuốc nên không dậy nổi. Bội Sam liền mang đồ ăn sáng lên phòng cho anh.
Khỏi phải nói Lập Thành vui sướng cỡ nào, còn nhân cơ hội làm nũng, bắt Bội Sam phải đút cho mình ăn.
Trưa hôm đó, sau khi dùng bữa xong thì nhóm mọi người ngồi trò chuyện ăn trái cây thêm một lúc nữa. Tầm hơn hai giờ thì cả nhà Tử Yên cùng Đông Quân, Bội Sam và Lập Thành phải tạm biệt mọi người để trở về.
Ông bà ngoại cô lưu luyến không thôi. Nhưng vẫn biết người trẻ còn nhiều việc để làm, cũng không làm vướng bận. Nhà ngoại còn không quên chuẩn bị ít thức ăn để nhà cô đem về.
- Được rồi, bọn con mau về đi kẻo trễ. Rảnh rỗi lại về đây chơi nhé! – Ông ngoại Dương nhìn mọi người nói.
- Nhớ làm gì làm cũng phải giữ sức khỏe. Ta thấy bọn con toàn là gầy nhom thôi! – Bà ngoại Dương nói, giọng có chút buồn.
- Bọn con biết rồi ạ! Ông bà, cậu mợ giữ sức khỏe ạ! – Cả nhóm Tử Yên đồng thanh nói.
- Cả nhà giữ sức khỏe. Phiền hai em coi sóc ba mẹ rồi, có việc gì thì liên lạc ngay cho bọn chị!
- Việc nên làm cả mà, anh chị đừng lo gì cả. Có bọn em chăm sóc ba mẹ rồi!
- Được, rảnh rỗi bọn anh lại sắp xếp thời gian về chơi!
- Con chào cô, dượng, chào các anh chị! – Tiểu Thiên và Tiều Kỳ cũng lễ phép nói.
- Chào hai đứa, chăm ngoan học giỏi nhé!
Sau một hồi tạm biệt nhau, cả nhà Tử Yên mới lên xe rời khỏi. Ai cũng có chút buồn và muốn ở lại đây lâu hơn. Nhưng vì công việc, vì cuộc sống, phải trở về thôi.
Gần bảy giờ thì mọi người về đến thành phố. Đến nhà Lập Thành, ba mẹ Hạ còn không quên nói tiếng xin lỗi đến ba mẹ anh. Ít nhiều gì họ cũng có phần trách nhiệm, khi đưa con trai người ta đi mà lại để xảy ra chuyện thế này.
Rất may, ba mẹ Lâm là người hiểu chuyện, nói rằng tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, thích bay nhảy nên dễ bị thương, không thể trách ai, cũng không quên cảm ơn ba mẹ Hạ đã chăm sóc Lập Thành mấy hôm nay.
Sau đó, ba mẹ Hạ cũng đưa Bội Sam và Đông Quân về nhà. Đông Quân vốn dĩ muốn cùng đến nhà Tử Yên vì xe anh còn ở đó, nhưng Tử Yên sợ anh mệt rồi, nên bảo anh cứ ghé nhà luôn, còn xe anh, sáng mai cô sẽ chạy sang cùng anh đi học.
Tử Yên sau khi về nhà, nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi. Mắt cô lúc này sắp díu lại cả rồi. Tắm xong, lên giường chuẩn bị ngủ thì điện thoại cô reo lên. Cô dụi dụi mắt nhìn, màn hình hiện lên cái tên Lục kỵ sĩ – cái tên cô đặt cho Lục Đông Quân. Anh luôn luôn bảo vệ cô, công việc hệt như một kỵ sĩ bảo vệ công chúa hay tiểu thư ngày xưa.
Dù đang buồn ngủ nhưng thấy cuộc gọi của anh, cô vẫn vui vẻ bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên âm thanh đầy dịu dàng:
- Alo, em có mệt lắm không?
- Mệt… ham chơi lắm vào, giờ người em đau nhức vô cùng… - Giọng cô có chút nhõng nhẽo.
- Được rồi, em ngủ một giấc đến sáng dậy sẽ hết. Ngoan nhé! – Anh dỗ dành cô như con nít.
- Dạ… còn anh, có mệt không?
- Ừm quản em có chút mệt! – Anh trêu chọc cô, ý bảo cô thích chạy nhảy lung tung, anh phải để ý từng chút sợ cô té ngã.
- Anh… đồ đáng ghét!
- Còn không phải sao, cô bạn gái trẻ con của anh!
Nghe những lời này từ anh, Tử Yên cảm giác lâng lâng, trong lòng ngọt chết được. Anh lúc nào cũng dịu dàng thâm tình với cô như vậy, làm cho cô cảm giác mình như công chúa, được nâng niu vô cùng.
Cô cùng anh nói chuyện một chút nữa thì cơn buồn ngủ ập đến. Cô gắng gượng nhưng không nổi nữa…
Đông Quân nói một hồi không nghe Tử Yên trả lời nữa, lại nghe tiếng thở đều đều của cô trong điện thoại, thì liền biết cô đã ngủ mất rồi. Anh nở nụ cười, nhìn vào điện thoại nói:
- Ngủ ngon, bảo bối!
***
Bên này Bội Sam cũng đang gọi điện cho Lập Thành. Dù biết anh không bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng, nhưng cô vẫn lo lắng không thôi. Về đến nhà, cô liền liên lạc để hỏi han anh.
- Anh ổn chứ? – Cô hỏi.
- Anh không sao, anh là đàn ông mạnh mẽ, vết thương thế này có tính là gì! – Lập Thành mạnh mẽ trả lời, dù rằng thật sự tay anh có chút đau, lại thêm không được cử động thoải mái, có chút bất tiện.
- Anh nhớ những gì bác sĩ dặn, không được cử động mạnh, không được ăn uống lung tung đấy! – Bội Sam vẫn không yên tâm, nhắc nhở anh.
- Anh biết rồi, anh sẽ mau chóng bình phục! Nếu sớm biết bị thương lại được em quan tâm như thế, anh sẽ để mình bị thương sớm hơn!
Lập Thành thật sự rất vui vì được Bội Sam lo lắng như thế. Lại còn được Bội Sam tỏ tình, đúng là lần này gặt hái quá nhiều thành quả rồi.
- Anh điên đấy à? Có ai như anh không, khỏe mạnh không muốn, lại muốn bản thân bị thương đến thế? – Bội Sam nghe những lời Lập Thành nói thì đùng đùng tức giận, liền mắng anh.
- Sam Sam, anh thích em!
Lập Thành dùng câu nói đầy ngọt ngào để chặn lại sự tức giận của Bội Sam. Quả nhiên vô cùng có hiệu quả, lời vừa nói ra đã khiến Bội Sam xấu hổ, liền kiếm cớ tắt điện thoại:
- Lúc nào mà còn thích tỏ tình thế! Em… mệt rồi… đi ngủ đây!
- Được, ngủ ngon!
Tắt máy, Bội Sam nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ. Nhưng hình ảnh Lập Thành cứu cô, cùng những lời nói yêu thương của anh làm cô cứ kẹt lại ở đó, không thoát ra được, khóe môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, cô đem hình ảnh đẹp đẽ của anh đi vào giấc mơ…
Một kỳ nghỉ lễ vậy là đã kết thúc mang theo những kỉ niệm quý giá.
Những ngày sống hòa mình với thiên nhiên, tạm gác đi những âu lo phiền muộn nơi cuộc sống bộn bề. Những ngày có tiếng nói cười tràn ngập phá vỡ sự yên tĩnh nơi vùng quê yên bình…
Có những kỉ niệm vui vẻ, có những khoảnh khắc sợ hãi… nhưng tất cả đều sẽ là những hồi ức không thể quên…
Một mối tình thêm tiến triển tốt…
Một cặp đôi mới ra đời…
Bình luận facebook