Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Gieo gió gặt bão (2)
Nam sinh 12D được tha nhanh chân chạy về lớp. Các nữ sinh nhìn theo một màn cực ngầu vừa rồi, càng thêm say mê Đông Quân vì khí thế bức người của anh. Minh Huy thì cảm thấy khiếp sợ, cậu ta cho rằng Đông Quân thật sự quá nguy hiểm rồi!
- Anh Quân, mọi chuyện là do anh xử lý à? – Trần Hải không nhịn được mà hỏi.
Đông Quân không đáp chỉ gật đầu thừa nhận. Chính anh đã bảo người trả đũa mấy tên nam sinh 12D đó, còn bắt bọn chúng đến tận nhà xin lỗi nam sinh bị thương tích nặng và bồi thường thuốc men.
- Nhưng cái tên khốn Trình Lâm đó dám làm mà không dám đưa mặt ra, hôm nay lại trốn mất biệt. – Lập Thành cũng phẫn nộ lên tiếng.
Nhắc đến Trình Lâm, chân mày Đông Quân càng nhíu lại. Anh không ngờ tên khốn Trình Lâm đó ăn gan hùm, dám chống đối lại anh. Vốn dĩ anh muốn tên khốn đó cũng đến quỳ xuống xin anh và các đồng đội tha thứ, biết đâu chừng anh sẽ nhẹ tay, kết quả lại trốn ở nhà. Được, vậy thì đừng trách anh.
- Đừng lo, tên đó cũng không trốn thoát được đâu! – Anh nhàn nhã lên tiếng, tựa như mọi việc đều nằm trong tính toán của anh.
Lập Thành và các nam sinh nhìn dáng vẻ ung dung và khí thế khốc lãnh của Đông Quân, càng thêm tán thưởng anh. Nhìn lại mình, tự khắc bọn họ thấy hổ thẹn vì mười bảy, mười tám tuổi đầu vẫn còn bám ba mẹ.
Lập Thành lại biết rõ về gia thế của Đông Quân nên cũng không quá bất ngờ. Lục Đông Quân là ai cơ chứ? Thiếu gia nhà họ Lục, thiên tài học thuật, một tay kiếm tiền đáng nể đó… Tiền tài, địa vị, thế lực, có thứ gì mà Đông Quân không có?
Đông Quân không nói gì thêm, cũng không quan tâm đến mọi người đang nghĩ gì về mình, anh chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn nhắn gì đó, khóe môi lại nhếch lên một cái. Tan học, anh lại nhanh chóng vào bệnh viện với Tử Yên.
Anh cứ vậy, chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện để chăm sóc Tử Yên. Nhìn anh gầy đi không ít, Tử Yên cũng vô cùng đau lòng, cô muốn anh về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh nhất quyết không chịu. Anh bảo phải nhìn thấy cô mỗi ngày mới yên tâm được. Ba mẹ Hạ mấy lần cũng lên tiếng bảo rằng anh cứ yên tâm, đã có họ ở lại, nhưng nhìn thấy sự cứng rắn của anh, cũng không khuyên nhủ nữa.
Thậm chí Đông Quân còn thay họ làm hết mọi việc, chuyện nặng nhẹ gì cũng có anh chạy tới chạy lui. Chứ xương khớp ba Hạ cũng không tốt mấy, có những chuyện ông cũng không thể kham.
Tử Yên ở trong bệnh viện ngoan ngoãn điều trị. Thỉnh thoảng ba mẹ Bội Sam, còn có đám bạn vào thăm, khiến cô cũng vui vẻ hơn. Minh Huy cũng đến nhưng đều âm thầm lặng lẽ nhìn Tử Yên từ bên ngoài, rồi lại lẳng lặng ra về.
Tử Yên cứ vậy ở trong bệnh viện yên bình, không biết ở ngoài nổi sóng nổi gió.
Trình Lâm chủ mưu hành hung người khác, nhưng vì chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự, xử phạt án treo, bị đuổi học tại Tinh Anh, đưa vào trại giáo dưỡng hai năm. Trình gia cũng vì những bê bối trong đời sống và những chiêu trò kinh doanh bẩn, bị cảnh sát đến điều tra, công ty coi như phá sản.
Thật ra Trình Duy đã tìm cách liên hệ cho Đông Quân và Lục gia, nhưng đều bị trợ lý của Đông Quân thay anh từ chối. Ông ta thậm chí còn đến bệnh viện muốn cầu xin Tử Yên, nhưng Đông Quân đã sắp xếp người bảo vệ tại bệnh viện, làm ông ta muốn cũng không thể tiếp cận được Tử Yên. Rốt cuộc, cái gì đến cũng phải đến.
Đông Quân nghĩ thầm, bảo anh tha thứ cho bọn họ ư? Nực cười, cơ hội không đến với ai hai lần. Anh vốn dĩ muốn dạy cho tên Trình Lâm đó một bài học thích đáng rồi thôi vì biết tên đó cũng vì yêu Bạc Linh mới làm nên những chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng hắn lại không biết điều. Vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn.
Nếu dễ dàng tha thứ, thì ai sẽ đền bù lại những đau đớn Yên Yên của anh phải gánh chịu. Thân hình nhỏ nhắn lại bị ăn một gậy đến nỗi gãy cả xương, đến nỗi vai và cánh tay phải bị sưng tím lên, bây giờ muốn cử động mạnh cũng không được. Mỗi đêm, anh canh chừng cô ngủ, thấy cô cứ giật mình vì đau, vì khó chịu, gương mặt cứ nhăn lên mỗi khi muốn xoay trở. Anh nhìn mà đau đớn, chỉ ước người bị thương là anh. Vậy mà cô còn ra vẻ ổn trước mặt anh chỉ vì sợ anh lo, trái tim anh như có ai đó bóp nghẹt.
Trình gia đó cũng toàn là đồ thối nát. Lão già Trình Duy đã không ra gì, lại còn dung túng cho con trai mình ức hiếp những kẻ yếu thế hơn, tư xưng là đại ca gì đó, chèn ép những học sinh dưới trướng mình. Cho nên anh càng quyết tâm không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào nữa, phải để cho Trình gia nhận được một cái kết xứng đáng với những gì bọn họ gây ra. Anh đây chỉ là thay trời hành đạo. “Gieo gió thì gặt bão!”
Tuy nhiên, với anh, ai có thù tất báo, còn những người không liên quan, anh sẽ không động đến. Anh biết vợ của Trình Duy là một người phụ nữ rất đáng thương, bà luôn phải cắn răng chịu đựng một người chồng trăng hoa, vũ phu. Bà thấp cổ bé họng, không thể làm gì được, chỉ biết im lặng mà sống. Bây giờ chồng đi tù, con trai vào trường giáo dưỡng, bà ta e là sẽ rất khổ sở. Anh liền cho người âm thầm đến giúp đỡ cho bà, mong rằng bà ấy có cuộc sống tốt hơn chút, chờ đến ngày chồng và con trai bà ta biết quay đầu.
Học sinh Tinh Anh nhận được tin tức này, lúc đầu vô cùng bất ngờ, lúc sau lại vô cùng vui mừng, vì cũng chẳng ưa gì cái tên Trình Lâm đó. Tên khốn đó bị đuổi học, từ nay không còn ai bắt nạt, chèn ép họ.
Không một ai biết thế lực phía sau thao túng những chuyện này. Chỉ có Bội Sam, Lập Thành là biết tất cả là do Lục Đông Quân âm thầm sắp xếp. Đụng đến Tử Yên, e là bọn họ tự tìm đường chết. Vì Tử Yên chính là giới hạn của Lục Đông Quân.
Học sinh Tinh Anh dường như cũng phát sinh nghi ngờ về thân thế thật sự của Lục Đông Quân. Với những chuyện đã xảy ra, bọn họ cho rằng ít nhiều cũng liên quan đến anh. Vì vừa vặn, những người bị trừng trị đều có liên quan đến Hạ Tử Yên, nhất là Trình Lâm, coi như gián tiếp làm Tử Yên bị thương, cũng đã trả cái giá đắt. Cộng thêm thần thái cao ngạo, vương giả của anh, hoàn toàn khác biệt so với bọn họ.
Nhưng những lời bàn tán xì xầm cũng nhanh chóng bị dập tắt, vì hiệu trưởng đã ra lệnh tất cả mọi chuyện phải chấm dứt, không một ai được phép bàn ra tán vào thêm nữa. Bọn họ cũng sợ động chạm đến Đông Quân, cũng biết điều im lặng mà sống. Dù gì cũng là chuyện của người ta, không nên quan tâm nhiều kẻo chuốc họa vào thân.
Minh Huy nhiều lần gặn hỏi cha mình, nhưng ông ấy chỉ bảo cứ biết Đông Quân là người không thể đụng đến là đủ. Minh Huy lại suy nghĩ đến Tử Yên, không biết cô có biết sư thật về Đông Quân chưa, liệu người như Lục Đông Quân có mang lại nguy hiểm cho cô không. Liệu Đông Quân có yêu cô thật lòng không hay chỉ là kiểu công tử trêu hoa ghẹo nguyệt. Theo như cậu ta cảm nhận, tình cảm Đông Quân dành cho Tử Yên là thật lòng, nhất là cách anh chăm lo cho cô, không hề giả dối. Nhưng cho dù không đi nữa, cậu ta cũng lấy tư cách gì mà quản chuyện của người ta?
Lý Nguyệt Cầm những ngày này lại thân thiết với Bạc Linh. Vì cả hai có chung kẻ thù là Hạ Tử Yên. Cả hai đều không cam tâm nhìn Tử Yên có được tất cả như vậy. Một người đau vì thấy người mình thương cứ phải chìm trong mối tình đơn phương, một người lại hận khi thấy người mình yêu bảo bọc, che chở cho người con gái anh ta yêu thương như vậy. Hai người bọn họ tự hỏi, tại sao người được yêu thương không phải là họ, mà cứ phải là Hạ Tử Yên.
***
Không có Hạ Tử Yên bên cạnh Lục Đông Quân, Bạc Linh cũng tìm cách tiếp cận anh. Nhưng mỗi lần đều là cô ta tự mình cười nói rồi lại tự mình xấu hổ mà bỏ đi. Vì từ đầu tới cuối, cô ta giống như vô hình trong mắt Đông Quân. Cô ta không chịu được nữa, tan học lại còn chạy thẳng đến lớp của anh mà chất vấn.
- Lục Đông Quân! Tại sao… tại sao chứ… tại sao anh đến nhìn cũng không thèm nhìn em đến một cái! – Cô ta tức giận hét lớn.
- Vì căn bản tôi không xem cô là gì cả, tại sao phải nhìn cô? – Đông Quân nhàn nhạt trả lời, tỏ vẻ không hứng thú mà tám chuyện với cô ta.
- Anh… anh… tại sao anh lại lạnh lùng như vậy? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ biết đến Hạ Tử Yên? Em thì có gì không bằng cô ta? – Bạc Linh nhìn theo vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Quân mà bật khóc.
- Vì Hạ Tử Yên là mạng sống của tôi! Cô cũng không có tư cách gì so sánh với cô ấy!
Anh nói rồi đứng lên định ra về thì bị cô ta níu tay lại. Anh bực dọc hất mạnh tay cô ta ra, chỉ sợ cô ta làm bẩn tay mình. Hơn nữa, tay của anh chỉ để mỗi mình bạn gái của anh nắm lấy, cô ta là cái thá gì mà có thể đụng chạm đến.
- Ai cho cô đụng vào tôi, đừng để tôi phá lệ mà đánh cô! Tránh ra, tôi còn phải vào bệnh viện với bạn gái tôi! – Anh nói xong đi thẳng một mạch, để lại cô ta đứng đó đau đớn đến nỗi tay chân không còn đứng vững.
Mọi người xung quanh thì chỉ chỉ trỏ trỏ, xem cô ta như trò cười. Rõ ràng người ta đã tỏ ý chán ghét như vậy, vẫn còn mặt dày bám lấy.
- Cút, cút hết đi! – Bạc Linh giận dữ hét lớn.
Đám người lại tản ra, ai về nhà nấy, để mặc cô ta ê chề đứng đó. Chỉ có Lý Nguyệt Cầm là ở lại, lên tiếng an ủi cô ta.
Lập Thành, Bội Sam và các học sinh 12A lắc đầu ngán ngẩm, tự hỏi sao cô gái này lại cứ nhất quyết muốn theo đuổi một người mà ngay cả cái tên mình cũng không nhớ.
- Anh Quân, mọi chuyện là do anh xử lý à? – Trần Hải không nhịn được mà hỏi.
Đông Quân không đáp chỉ gật đầu thừa nhận. Chính anh đã bảo người trả đũa mấy tên nam sinh 12D đó, còn bắt bọn chúng đến tận nhà xin lỗi nam sinh bị thương tích nặng và bồi thường thuốc men.
- Nhưng cái tên khốn Trình Lâm đó dám làm mà không dám đưa mặt ra, hôm nay lại trốn mất biệt. – Lập Thành cũng phẫn nộ lên tiếng.
Nhắc đến Trình Lâm, chân mày Đông Quân càng nhíu lại. Anh không ngờ tên khốn Trình Lâm đó ăn gan hùm, dám chống đối lại anh. Vốn dĩ anh muốn tên khốn đó cũng đến quỳ xuống xin anh và các đồng đội tha thứ, biết đâu chừng anh sẽ nhẹ tay, kết quả lại trốn ở nhà. Được, vậy thì đừng trách anh.
- Đừng lo, tên đó cũng không trốn thoát được đâu! – Anh nhàn nhã lên tiếng, tựa như mọi việc đều nằm trong tính toán của anh.
Lập Thành và các nam sinh nhìn dáng vẻ ung dung và khí thế khốc lãnh của Đông Quân, càng thêm tán thưởng anh. Nhìn lại mình, tự khắc bọn họ thấy hổ thẹn vì mười bảy, mười tám tuổi đầu vẫn còn bám ba mẹ.
Lập Thành lại biết rõ về gia thế của Đông Quân nên cũng không quá bất ngờ. Lục Đông Quân là ai cơ chứ? Thiếu gia nhà họ Lục, thiên tài học thuật, một tay kiếm tiền đáng nể đó… Tiền tài, địa vị, thế lực, có thứ gì mà Đông Quân không có?
Đông Quân không nói gì thêm, cũng không quan tâm đến mọi người đang nghĩ gì về mình, anh chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn nhắn gì đó, khóe môi lại nhếch lên một cái. Tan học, anh lại nhanh chóng vào bệnh viện với Tử Yên.
Anh cứ vậy, chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện để chăm sóc Tử Yên. Nhìn anh gầy đi không ít, Tử Yên cũng vô cùng đau lòng, cô muốn anh về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh nhất quyết không chịu. Anh bảo phải nhìn thấy cô mỗi ngày mới yên tâm được. Ba mẹ Hạ mấy lần cũng lên tiếng bảo rằng anh cứ yên tâm, đã có họ ở lại, nhưng nhìn thấy sự cứng rắn của anh, cũng không khuyên nhủ nữa.
Thậm chí Đông Quân còn thay họ làm hết mọi việc, chuyện nặng nhẹ gì cũng có anh chạy tới chạy lui. Chứ xương khớp ba Hạ cũng không tốt mấy, có những chuyện ông cũng không thể kham.
Tử Yên ở trong bệnh viện ngoan ngoãn điều trị. Thỉnh thoảng ba mẹ Bội Sam, còn có đám bạn vào thăm, khiến cô cũng vui vẻ hơn. Minh Huy cũng đến nhưng đều âm thầm lặng lẽ nhìn Tử Yên từ bên ngoài, rồi lại lẳng lặng ra về.
Tử Yên cứ vậy ở trong bệnh viện yên bình, không biết ở ngoài nổi sóng nổi gió.
Trình Lâm chủ mưu hành hung người khác, nhưng vì chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự, xử phạt án treo, bị đuổi học tại Tinh Anh, đưa vào trại giáo dưỡng hai năm. Trình gia cũng vì những bê bối trong đời sống và những chiêu trò kinh doanh bẩn, bị cảnh sát đến điều tra, công ty coi như phá sản.
Thật ra Trình Duy đã tìm cách liên hệ cho Đông Quân và Lục gia, nhưng đều bị trợ lý của Đông Quân thay anh từ chối. Ông ta thậm chí còn đến bệnh viện muốn cầu xin Tử Yên, nhưng Đông Quân đã sắp xếp người bảo vệ tại bệnh viện, làm ông ta muốn cũng không thể tiếp cận được Tử Yên. Rốt cuộc, cái gì đến cũng phải đến.
Đông Quân nghĩ thầm, bảo anh tha thứ cho bọn họ ư? Nực cười, cơ hội không đến với ai hai lần. Anh vốn dĩ muốn dạy cho tên Trình Lâm đó một bài học thích đáng rồi thôi vì biết tên đó cũng vì yêu Bạc Linh mới làm nên những chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng hắn lại không biết điều. Vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn.
Nếu dễ dàng tha thứ, thì ai sẽ đền bù lại những đau đớn Yên Yên của anh phải gánh chịu. Thân hình nhỏ nhắn lại bị ăn một gậy đến nỗi gãy cả xương, đến nỗi vai và cánh tay phải bị sưng tím lên, bây giờ muốn cử động mạnh cũng không được. Mỗi đêm, anh canh chừng cô ngủ, thấy cô cứ giật mình vì đau, vì khó chịu, gương mặt cứ nhăn lên mỗi khi muốn xoay trở. Anh nhìn mà đau đớn, chỉ ước người bị thương là anh. Vậy mà cô còn ra vẻ ổn trước mặt anh chỉ vì sợ anh lo, trái tim anh như có ai đó bóp nghẹt.
Trình gia đó cũng toàn là đồ thối nát. Lão già Trình Duy đã không ra gì, lại còn dung túng cho con trai mình ức hiếp những kẻ yếu thế hơn, tư xưng là đại ca gì đó, chèn ép những học sinh dưới trướng mình. Cho nên anh càng quyết tâm không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào nữa, phải để cho Trình gia nhận được một cái kết xứng đáng với những gì bọn họ gây ra. Anh đây chỉ là thay trời hành đạo. “Gieo gió thì gặt bão!”
Tuy nhiên, với anh, ai có thù tất báo, còn những người không liên quan, anh sẽ không động đến. Anh biết vợ của Trình Duy là một người phụ nữ rất đáng thương, bà luôn phải cắn răng chịu đựng một người chồng trăng hoa, vũ phu. Bà thấp cổ bé họng, không thể làm gì được, chỉ biết im lặng mà sống. Bây giờ chồng đi tù, con trai vào trường giáo dưỡng, bà ta e là sẽ rất khổ sở. Anh liền cho người âm thầm đến giúp đỡ cho bà, mong rằng bà ấy có cuộc sống tốt hơn chút, chờ đến ngày chồng và con trai bà ta biết quay đầu.
Học sinh Tinh Anh nhận được tin tức này, lúc đầu vô cùng bất ngờ, lúc sau lại vô cùng vui mừng, vì cũng chẳng ưa gì cái tên Trình Lâm đó. Tên khốn đó bị đuổi học, từ nay không còn ai bắt nạt, chèn ép họ.
Không một ai biết thế lực phía sau thao túng những chuyện này. Chỉ có Bội Sam, Lập Thành là biết tất cả là do Lục Đông Quân âm thầm sắp xếp. Đụng đến Tử Yên, e là bọn họ tự tìm đường chết. Vì Tử Yên chính là giới hạn của Lục Đông Quân.
Học sinh Tinh Anh dường như cũng phát sinh nghi ngờ về thân thế thật sự của Lục Đông Quân. Với những chuyện đã xảy ra, bọn họ cho rằng ít nhiều cũng liên quan đến anh. Vì vừa vặn, những người bị trừng trị đều có liên quan đến Hạ Tử Yên, nhất là Trình Lâm, coi như gián tiếp làm Tử Yên bị thương, cũng đã trả cái giá đắt. Cộng thêm thần thái cao ngạo, vương giả của anh, hoàn toàn khác biệt so với bọn họ.
Nhưng những lời bàn tán xì xầm cũng nhanh chóng bị dập tắt, vì hiệu trưởng đã ra lệnh tất cả mọi chuyện phải chấm dứt, không một ai được phép bàn ra tán vào thêm nữa. Bọn họ cũng sợ động chạm đến Đông Quân, cũng biết điều im lặng mà sống. Dù gì cũng là chuyện của người ta, không nên quan tâm nhiều kẻo chuốc họa vào thân.
Minh Huy nhiều lần gặn hỏi cha mình, nhưng ông ấy chỉ bảo cứ biết Đông Quân là người không thể đụng đến là đủ. Minh Huy lại suy nghĩ đến Tử Yên, không biết cô có biết sư thật về Đông Quân chưa, liệu người như Lục Đông Quân có mang lại nguy hiểm cho cô không. Liệu Đông Quân có yêu cô thật lòng không hay chỉ là kiểu công tử trêu hoa ghẹo nguyệt. Theo như cậu ta cảm nhận, tình cảm Đông Quân dành cho Tử Yên là thật lòng, nhất là cách anh chăm lo cho cô, không hề giả dối. Nhưng cho dù không đi nữa, cậu ta cũng lấy tư cách gì mà quản chuyện của người ta?
Lý Nguyệt Cầm những ngày này lại thân thiết với Bạc Linh. Vì cả hai có chung kẻ thù là Hạ Tử Yên. Cả hai đều không cam tâm nhìn Tử Yên có được tất cả như vậy. Một người đau vì thấy người mình thương cứ phải chìm trong mối tình đơn phương, một người lại hận khi thấy người mình yêu bảo bọc, che chở cho người con gái anh ta yêu thương như vậy. Hai người bọn họ tự hỏi, tại sao người được yêu thương không phải là họ, mà cứ phải là Hạ Tử Yên.
***
Không có Hạ Tử Yên bên cạnh Lục Đông Quân, Bạc Linh cũng tìm cách tiếp cận anh. Nhưng mỗi lần đều là cô ta tự mình cười nói rồi lại tự mình xấu hổ mà bỏ đi. Vì từ đầu tới cuối, cô ta giống như vô hình trong mắt Đông Quân. Cô ta không chịu được nữa, tan học lại còn chạy thẳng đến lớp của anh mà chất vấn.
- Lục Đông Quân! Tại sao… tại sao chứ… tại sao anh đến nhìn cũng không thèm nhìn em đến một cái! – Cô ta tức giận hét lớn.
- Vì căn bản tôi không xem cô là gì cả, tại sao phải nhìn cô? – Đông Quân nhàn nhạt trả lời, tỏ vẻ không hứng thú mà tám chuyện với cô ta.
- Anh… anh… tại sao anh lại lạnh lùng như vậy? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ biết đến Hạ Tử Yên? Em thì có gì không bằng cô ta? – Bạc Linh nhìn theo vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Quân mà bật khóc.
- Vì Hạ Tử Yên là mạng sống của tôi! Cô cũng không có tư cách gì so sánh với cô ấy!
Anh nói rồi đứng lên định ra về thì bị cô ta níu tay lại. Anh bực dọc hất mạnh tay cô ta ra, chỉ sợ cô ta làm bẩn tay mình. Hơn nữa, tay của anh chỉ để mỗi mình bạn gái của anh nắm lấy, cô ta là cái thá gì mà có thể đụng chạm đến.
- Ai cho cô đụng vào tôi, đừng để tôi phá lệ mà đánh cô! Tránh ra, tôi còn phải vào bệnh viện với bạn gái tôi! – Anh nói xong đi thẳng một mạch, để lại cô ta đứng đó đau đớn đến nỗi tay chân không còn đứng vững.
Mọi người xung quanh thì chỉ chỉ trỏ trỏ, xem cô ta như trò cười. Rõ ràng người ta đã tỏ ý chán ghét như vậy, vẫn còn mặt dày bám lấy.
- Cút, cút hết đi! – Bạc Linh giận dữ hét lớn.
Đám người lại tản ra, ai về nhà nấy, để mặc cô ta ê chề đứng đó. Chỉ có Lý Nguyệt Cầm là ở lại, lên tiếng an ủi cô ta.
Lập Thành, Bội Sam và các học sinh 12A lắc đầu ngán ngẩm, tự hỏi sao cô gái này lại cứ nhất quyết muốn theo đuổi một người mà ngay cả cái tên mình cũng không nhớ.
Bình luận facebook