Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Valentine ngọt ngào
Sau khi từ biển trở về và bắt đầu những ngày tháng bình thường, Đông Quân cũng đã thành thật nói rõ mọi chuyện về thân thế của anh với ba mẹ Hạ.
Mẹ Hạ thì vô cùng bất ngờ, còn ba Hạ thì tỏ ra bình thản như đã biết trước chuyện này. Mẹ Hạ hỏi thì ông thản nhiên nói.
- Ngay từ đầu anh đã biết Tiểu Quân không phải đứa nhỏ tầm thường!
Đông Quân lo lắng ba mẹ Hạ sẽ không chấp nhận anh vì lo sợ sau này Tử Yên sẽ bị ủy khuất. Nhưng ba mẹ Hạ vô cùng bình thường. Họ chỉ bảo nếu Tử Yên cảm thấy không trở ngại gì thì họ cũng không có ý kiến. Vì đối với hai người họ, Tử Yên hạnh phúc vui vẻ là được. Vậy là anh thuận lợi qua được ải.
Thời gian đầu ba mẹ Hạ còn có chút không quen khi Đông Quân liên tục đem đến những món quà đắt tiền. Nhưng dưới sự chân thành của anh, họ đành phải nhận.
Đông Quân cũng thoải mái là chính mình khi ở bên Tử Yên, để đường hoàng cho cô những gì tốt đẹp nhất. Vốn dĩ mọi chuyện đã rõ ràng, Tử Yên đã khuyên anh trở về nhà tiếp quản công việc. Nhưng anh bảo sẽ ở bên cô cho đến khi cô thuận lợi vào đại học, để có thời gian yêu đương như bao cặp đôi khác.
Tuy nhiên ở trường, anh vẫn sẽ như bao người bình thường không phô trương. Vẫn đi xe đạp điện chở Tử Yên đi học mỗi ngày. Biết sao được, vì cô thích, anh phải chiều theo thôi.
Còn về chuyện của lão già khốn kiếp và Bạc Linh, bọn họ đã có kết cục xứng đáng. Bạc Linh đã mười chín tuổi rồi, do cô ta ở lại một năm. Vậy nên cô ta đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự. Còn lão già họ Đàm thì thê thảm hơn nhiều. Lão ta được Đông Quân cứu chữa trong bệnh viện nhưng thật tâm chỉ muốn chết đi cho rồi, khi nhận được tin công ty lão đã phá sản, toàn bộ những chuyện xấu tham ô hối lộ của lão đều được phanh phui. Chỉ cần lão khỏe lại sẽ lập tức vào tù mà tịnh dưỡng tuổi già.
Từ đó đến nay đã một tuần, Tử Yên cũng đã dần ổn định tinh thần hơn nhiều. Cô cũng giấu ba mẹ Hạ mọi chuyện xảy ra để tránh họ đau lòng. Chuyện kinh khủng ở biển hôm đó coi như không tồn tại. Cô cũng không biết về kết cục của bọn xấu kia vì Đông Quân không muốn để cô nhớ lại chuyện không vui nên cứ âm thầm sắp xếp.
Hôm nay là valentine, tiệm hoa của mẹ Tử Yên phải hoạt động hết công suất vì có rất nhiều đơn hàng. Người giao hàng phải chạy tới chạy lui không đếm nổi bao nhiêu chuyến.
Đông Quân, Tử Yên, Bội Sam và Lập Thành sau khi đi chơi về thì xung phong trở thành người đi giao hoa.
- Hôm nay các con lo mà đi chơi cho vui vẻ đi, còn giao hàng cái gì! – Dương Ngọc nói.
- Không sao đâu mẹ, bọn con cũng đã đi chơi cả buổi chiều rồi. Với lại, giao hoa cho những người yêu nhau thế này thích lắm! – Tử Yên lay lay cánh tay Dương Ngọc thuyết phục.
- Đúng đó dì, bọn con cũng muốn trải nghiệm cảm giác này! – Bội Sam và Lập Thành cũng lên tiếng.
- Vậy còn chuyện học hành của mấy đứa? Đã học bài chưa mà còn đòi làm việc này? – Hạ Hâm Bằng lo con gái mình và bạn bè ham vui mà bỏ bê việc học.
- Không sao ạ, có gì con sẽ kèm cặp ba người họ, bài vở lúc này cũng chưa đến nỗi quá áp lực ạ! – Tử Yên cứ nhìn Đông Quân ra hiệu bảo anh lên tiếng. Anh đành chìu ý cô.
- Đươc rồi, nếu Tiểu Quân đã nói vậy thì nhờ mấy đứa vậy! Nhưng tối nhớ về đây cùng làm bữa tiệc sinh nhật với Tiểu Yên đấy! – Ba Hạ chốt vấn đề.
Cả bọn vui vẻ trở thành người kết nối trái tim với trái tim, chia ra làm hai cặp, lập tức xuất phát. Hôm nay cũng là sinh nhật Tử Yên, ba mẹ cô cũng như mọi năm tranh thủ đóng cửa shop hoa sớm để làm sinh nhật. Lúc đầu ba mẹ cô còn muốn nghỉ hẳn ngày valentine để ở bên cô mừng sinh nhật, nhưng Tử Yên vô cùng hiểu chuyện, không muốn ba mẹ vì mình mà lỡ việc kinh doanh. Cô biết trong ngày lễ tình nhân sẽ bán được rất nhiều hoa. Cô bảo chỉ cần cả nhà cùng nhau ăn một buổi tối ấm áp là được.
Không khí ngoài đường hôm nay đặc biệt lãng mạn, đi đến đâu cũng thấy tràn ngập tình yêu. Từng cặp, từng cặp nắm tay nhau, ôm nhau đi trên đường, trên môi là nụ cười ngọt ngào. Nhưng mà dân FA không hề thích ngày lễ này, đi trên đường cô độc một mình trong khi người ta tay trong tay thiệt là đau lòng. Có người còn cầu mưa như Trần Hải để cho khỏi ai đi chơi được, nhưng tiếc là ông trời không chiều lòng người độc thân, chẳng những không mưa mà thời tiết còn đặc biệt dễ chịu.
Tử Yên ngồi phía sau cẩn thận ôm lấy mấy bó hoa xinh đẹp. Đông Quân chịu trách nhiệm tìm đường. Cả hai nhanh chóng giao hoa cho khách, rồi lại quay về lấy thêm hoa để giao tiếp chuyến khác.
Đơn hàng cuối cùng là ở trung tâm quảng trường. Tử Yên cứ đứng lóng ngóng chờ khách hàng ra nhận hàng. Nhưng rất lâu cũng không thấy ai, cô vội giục Đông Quân gọi điện hỏi thử.
- Không cần đâu, đã có người nhận rồi!
- Hả ai nhận đâu chứ, rõ ràng là hoa vẫn còn trên tay anh kìa! – Tử Yên nhìn Đông Quân với vẻ mặt ngơ ngác.
- Thì hoa là anh đặt, anh nhận rồi đây thôi!
Anh phì cười, vẫy vẫy bó hoa tươi được gói rất kỹ lưỡng, bên trong là những bông hồng đỏ thắm được xếp hình trái tim, vòng ngoài còn điểm tô thêm những bông hoa baby.
- Cái gì? Là anh đặt? Để làm gì chứ? – Tử Yên nhìn Đông Quân với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
- Để tặng em. – Đông Quân bình thản nói.
- Anh mua hoa của mẹ em để tặng em á? – Tử Yên trố mắt nhìn anh.
Đông Quân gật đầu xác nhận. Cái này là tiện cả đôi đường mà. Có thêm thu nhập cho mẹ vợ, còn có thể khiến vợ hài lòng ưng ý vì bó hoa này cũng có công sức của cô ấy gói.
- Nhắm mắt lại! Đi theo anh! – Anh vừa nói vừa che mắt cô rồi dắt cô đi theo mình.
Đến một nơi hơi tối, anh bảo cô mở mắt ra rồi đột nhiên anh quỳ một chân xuống, đưa bó hoa về phía cô. Phía sau lập tức sáng đèn lên. Tử Yên phát hiện cô và anh đang ở trong một trái tim được tạo thành từ những ngọn nến lung linh. Cô đứng hình mất vài giây, rồi vội đưa tay ra nhận lấy hoa.
Xung quanh bắt đầu có nhiều người vây lại xem cảnh phim ngôn tình đêm lễ tình nhân, càng khiến cho Tử Yên ngượng ngùng.
- Cảm ơn anh! Anh… anh mau đứng lên đi! – Thấy có nhiều người dòm ngó mình, cô vội bảo anh đứng lên.
- Chưa hết, còn có một bất ngờ nữa! – Anh lắc đầu ý bảo chưa thể đứng lên được.
Cô lại nhìn thấy một nhóm người cầm theo mấy tấm bảng, ghép lại là dòng chữ: “Valentine và sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh”. Cô ngẩn ngơ mất một lúc vì sự lãng mạn anh dành cho cô. Khóe mắt cũng bắt đầu ngân ngấn nước.
Chưa hết, anh tiếp tục lấy ra một hộp nhỏ, bên trong là chiếc lắc chân bạc Glamira Afraima cao cấp, còn có một viên đá quý Tourmaline hồng. Chiếc lắc này nhìn nhỏ xíu như vậy nhưng giá trị không hề nhỏ chút nào. Đông Quân bây giờ đã thoải mái với thân phận của mình, đương nhiên muốn dành tặng cho Tử Yên những gì giá trị nhất.
- Quà cho em! – Anh vừa nói vừa dịu dàng đeo chiếc lắc vào chân cô.
- Cái này… cái này… đắt lắm đúng không anh? Em… em không dám nhận đâu! – Tử Yên biết chàng trai đang quỳ dưới chân cô kia sẽ không dùng những món đồ tầm thường tặng cô, vội nói như từ chối.
- Ngốc à, có đáng là bao chứ? Anh đã nói rồi, anh muốn cho em những thứ tốt nhất. Đây cũng là tiền anh làm ra, không hề dựa vào ba mẹ nên em cứ thoải mái mà để anh tiêu cho em. Tiền anh làm ra cũng chỉ muốn cho em cuộc sống sung sướng thôi. – Anh ngước mắt lên nhìn cô thâm tình.
- Nhưng… nhưng anh cũng không nên tặng em những món đồ giá trị như vậy…
Đông Quân lắc đầu, cô gái này sao cứ lo tốn kém cho anh làm gì thế. Không để cô nói tiếp, anh bá đạo ghì chặt đầu cô rồi hôn lên môi cô một cái trước ánh mắt ngưỡng mộ hò reo của những người xung quanh.
- Anh… anh làm gì vậy chứ… ở đây có rất nhiều người đó! – Cô cúi mặt xấu hổ.
- Em còn không chịu nhận thì anh sẽ hôn tiếp!
- … - Tử Yên quả thật không còn gì để nói về độ cường thế bá đạo của anh.
Lát sau, mọi người xong nhiệm vụ thì giải tán để lại Đông Quân và Tử Yên. Màn tặng quà lãng mạn ngọt ngào đã thành công cướp mất trái tim nhỏ bé của Tử Yên. Cô cảm động vô cùng, mấy cảnh này y như ngôn tình mà cô đọc… Ai ngờ có một ngày cô cũng được làm nữ chính.
Không còn ai nữa, cô bạo dạn ôm chầm lấy anh, nũng nịu nói.
- Sao anh làm nhiều thứ cho em vậy chứ… em yêu anh chết được…
- Anh đã nói rồi em là bảo bối, là công chúa của anh. Anh phải làm mọi thứ để em vui chứ. Nhưng mà em đã bị anh dùng chiếc lắc đó khóa chân lại rồi, em đừng hòng mà chạy trốn khỏi anh. – Anh đáp lại cái ôm của cô, ngọt ngào nói.
- Anh đúng là… sao lúc nào cũng muốn trói em lại bên anh vậy?
- Kiếp trước chắc là em nợ anh nhiều lắm nên kiếp này anh phải bắt em ở bên cạnh anh mà trả nợ.
- Đáng ghét… nhưng mà anh đó sao không nói trước để em mặc đẹp một chút! – Tử Yên nhìn bộ đầm xòe kiểu dáng đơn giản trên người mình mà thấy không hợp với khung cảnh chút nào.
- Em mặc thế nào cũng đẹp! – Đông Quân bật cười trước sự trẻ con của Tử Yên.
- Anh chỉ giỏi nịnh! – Tử Yên gục mặt vào người Đông Quân che đi gương mặt đỏ hồng.
- Nhưng mà hôm nay em chính thức mười tám tuổi rồi nhỉ? Vậy là… có một số chuyện cũng có thể làm rồi… - Anh thì thầm vào tai cô, giọng hơi ám muội.
Không hiểu sao Tử Yên lại nhớ đến lần đó cô đã cảnh cáo anh rằng cô chưa đủ mười tám, hôm nay anh lại mờ ám nói đến chuyện cô đủ tuổi thế này là có ý gì… Chuyện gì mà có thể làm rồi chứ…
Trong đầu Tử Yên hiện lên cảnh tượng không trong sáng lắm, cả người tự dưng nóng rần lên như có luồng điện, mặt thì đỏ bừng bừng.
- Anh… anh xấu… anh nói gì vậy chứ? – Cô xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
- Hả sao vậy, anh có nói gì đâu. Ý anh là em đủ mười tám rồi có thể tự do làm rất nhiều chuyện, ví dụ như lái xe nè! Em nghĩ bậy bạ đúng không? – Anh không bỏ qua cho cô, tiếp tục trêu chọc.
- Em… em không có, anh mới nghĩ bậy đó! Chúng ta… chúng ta mau về thôi, mọi người đang đợi! – Cô ngượng chín mặt bỏ đi một mạch.
Đông Quân bật cười nhìn vẻ thẹn thùng của cô. Quả thật là anh có ý đồ đen tối trêu cô thật. Ai bảo lần trước cô còn hù dọa anh là cô vẫn chưa đủ tuổi. Lần này anh thừa cơ hội trêu cô một chút. Ai ngờ cô gái nhỏ của anh da mặt lại mỏng như vậy.
Tử Yên bên này là nữ chính, không biết rằng ở một khu vực khác trong quảng trường cũng có một nữ chính ngôn tình, chính là Lạc Bội Sam.
Lập Thành chính là học hỏi theo Lục Đông Quân để dựng ra màn ngọt ngào này.
Sau khi hoàn thành xong việc giao hoa, cả hai cặp cùng trở về nhà Tử Yên. Ba mẹ Hạ đã chuẩn bị xong xuôi một bữa tối ấm áp và thơm ngon, có cả một chiếc bánh kem thật to. Một ngày valentine ngọt ngào cùng một sinh nhật vui vẻ trôi qua trong sự hạnh phúc và tràn ngập tình yêu.
Mẹ Hạ thì vô cùng bất ngờ, còn ba Hạ thì tỏ ra bình thản như đã biết trước chuyện này. Mẹ Hạ hỏi thì ông thản nhiên nói.
- Ngay từ đầu anh đã biết Tiểu Quân không phải đứa nhỏ tầm thường!
Đông Quân lo lắng ba mẹ Hạ sẽ không chấp nhận anh vì lo sợ sau này Tử Yên sẽ bị ủy khuất. Nhưng ba mẹ Hạ vô cùng bình thường. Họ chỉ bảo nếu Tử Yên cảm thấy không trở ngại gì thì họ cũng không có ý kiến. Vì đối với hai người họ, Tử Yên hạnh phúc vui vẻ là được. Vậy là anh thuận lợi qua được ải.
Thời gian đầu ba mẹ Hạ còn có chút không quen khi Đông Quân liên tục đem đến những món quà đắt tiền. Nhưng dưới sự chân thành của anh, họ đành phải nhận.
Đông Quân cũng thoải mái là chính mình khi ở bên Tử Yên, để đường hoàng cho cô những gì tốt đẹp nhất. Vốn dĩ mọi chuyện đã rõ ràng, Tử Yên đã khuyên anh trở về nhà tiếp quản công việc. Nhưng anh bảo sẽ ở bên cô cho đến khi cô thuận lợi vào đại học, để có thời gian yêu đương như bao cặp đôi khác.
Tuy nhiên ở trường, anh vẫn sẽ như bao người bình thường không phô trương. Vẫn đi xe đạp điện chở Tử Yên đi học mỗi ngày. Biết sao được, vì cô thích, anh phải chiều theo thôi.
Còn về chuyện của lão già khốn kiếp và Bạc Linh, bọn họ đã có kết cục xứng đáng. Bạc Linh đã mười chín tuổi rồi, do cô ta ở lại một năm. Vậy nên cô ta đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự. Còn lão già họ Đàm thì thê thảm hơn nhiều. Lão ta được Đông Quân cứu chữa trong bệnh viện nhưng thật tâm chỉ muốn chết đi cho rồi, khi nhận được tin công ty lão đã phá sản, toàn bộ những chuyện xấu tham ô hối lộ của lão đều được phanh phui. Chỉ cần lão khỏe lại sẽ lập tức vào tù mà tịnh dưỡng tuổi già.
Từ đó đến nay đã một tuần, Tử Yên cũng đã dần ổn định tinh thần hơn nhiều. Cô cũng giấu ba mẹ Hạ mọi chuyện xảy ra để tránh họ đau lòng. Chuyện kinh khủng ở biển hôm đó coi như không tồn tại. Cô cũng không biết về kết cục của bọn xấu kia vì Đông Quân không muốn để cô nhớ lại chuyện không vui nên cứ âm thầm sắp xếp.
Hôm nay là valentine, tiệm hoa của mẹ Tử Yên phải hoạt động hết công suất vì có rất nhiều đơn hàng. Người giao hàng phải chạy tới chạy lui không đếm nổi bao nhiêu chuyến.
Đông Quân, Tử Yên, Bội Sam và Lập Thành sau khi đi chơi về thì xung phong trở thành người đi giao hoa.
- Hôm nay các con lo mà đi chơi cho vui vẻ đi, còn giao hàng cái gì! – Dương Ngọc nói.
- Không sao đâu mẹ, bọn con cũng đã đi chơi cả buổi chiều rồi. Với lại, giao hoa cho những người yêu nhau thế này thích lắm! – Tử Yên lay lay cánh tay Dương Ngọc thuyết phục.
- Đúng đó dì, bọn con cũng muốn trải nghiệm cảm giác này! – Bội Sam và Lập Thành cũng lên tiếng.
- Vậy còn chuyện học hành của mấy đứa? Đã học bài chưa mà còn đòi làm việc này? – Hạ Hâm Bằng lo con gái mình và bạn bè ham vui mà bỏ bê việc học.
- Không sao ạ, có gì con sẽ kèm cặp ba người họ, bài vở lúc này cũng chưa đến nỗi quá áp lực ạ! – Tử Yên cứ nhìn Đông Quân ra hiệu bảo anh lên tiếng. Anh đành chìu ý cô.
- Đươc rồi, nếu Tiểu Quân đã nói vậy thì nhờ mấy đứa vậy! Nhưng tối nhớ về đây cùng làm bữa tiệc sinh nhật với Tiểu Yên đấy! – Ba Hạ chốt vấn đề.
Cả bọn vui vẻ trở thành người kết nối trái tim với trái tim, chia ra làm hai cặp, lập tức xuất phát. Hôm nay cũng là sinh nhật Tử Yên, ba mẹ cô cũng như mọi năm tranh thủ đóng cửa shop hoa sớm để làm sinh nhật. Lúc đầu ba mẹ cô còn muốn nghỉ hẳn ngày valentine để ở bên cô mừng sinh nhật, nhưng Tử Yên vô cùng hiểu chuyện, không muốn ba mẹ vì mình mà lỡ việc kinh doanh. Cô biết trong ngày lễ tình nhân sẽ bán được rất nhiều hoa. Cô bảo chỉ cần cả nhà cùng nhau ăn một buổi tối ấm áp là được.
Không khí ngoài đường hôm nay đặc biệt lãng mạn, đi đến đâu cũng thấy tràn ngập tình yêu. Từng cặp, từng cặp nắm tay nhau, ôm nhau đi trên đường, trên môi là nụ cười ngọt ngào. Nhưng mà dân FA không hề thích ngày lễ này, đi trên đường cô độc một mình trong khi người ta tay trong tay thiệt là đau lòng. Có người còn cầu mưa như Trần Hải để cho khỏi ai đi chơi được, nhưng tiếc là ông trời không chiều lòng người độc thân, chẳng những không mưa mà thời tiết còn đặc biệt dễ chịu.
Tử Yên ngồi phía sau cẩn thận ôm lấy mấy bó hoa xinh đẹp. Đông Quân chịu trách nhiệm tìm đường. Cả hai nhanh chóng giao hoa cho khách, rồi lại quay về lấy thêm hoa để giao tiếp chuyến khác.
Đơn hàng cuối cùng là ở trung tâm quảng trường. Tử Yên cứ đứng lóng ngóng chờ khách hàng ra nhận hàng. Nhưng rất lâu cũng không thấy ai, cô vội giục Đông Quân gọi điện hỏi thử.
- Không cần đâu, đã có người nhận rồi!
- Hả ai nhận đâu chứ, rõ ràng là hoa vẫn còn trên tay anh kìa! – Tử Yên nhìn Đông Quân với vẻ mặt ngơ ngác.
- Thì hoa là anh đặt, anh nhận rồi đây thôi!
Anh phì cười, vẫy vẫy bó hoa tươi được gói rất kỹ lưỡng, bên trong là những bông hồng đỏ thắm được xếp hình trái tim, vòng ngoài còn điểm tô thêm những bông hoa baby.
- Cái gì? Là anh đặt? Để làm gì chứ? – Tử Yên nhìn Đông Quân với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
- Để tặng em. – Đông Quân bình thản nói.
- Anh mua hoa của mẹ em để tặng em á? – Tử Yên trố mắt nhìn anh.
Đông Quân gật đầu xác nhận. Cái này là tiện cả đôi đường mà. Có thêm thu nhập cho mẹ vợ, còn có thể khiến vợ hài lòng ưng ý vì bó hoa này cũng có công sức của cô ấy gói.
- Nhắm mắt lại! Đi theo anh! – Anh vừa nói vừa che mắt cô rồi dắt cô đi theo mình.
Đến một nơi hơi tối, anh bảo cô mở mắt ra rồi đột nhiên anh quỳ một chân xuống, đưa bó hoa về phía cô. Phía sau lập tức sáng đèn lên. Tử Yên phát hiện cô và anh đang ở trong một trái tim được tạo thành từ những ngọn nến lung linh. Cô đứng hình mất vài giây, rồi vội đưa tay ra nhận lấy hoa.
Xung quanh bắt đầu có nhiều người vây lại xem cảnh phim ngôn tình đêm lễ tình nhân, càng khiến cho Tử Yên ngượng ngùng.
- Cảm ơn anh! Anh… anh mau đứng lên đi! – Thấy có nhiều người dòm ngó mình, cô vội bảo anh đứng lên.
- Chưa hết, còn có một bất ngờ nữa! – Anh lắc đầu ý bảo chưa thể đứng lên được.
Cô lại nhìn thấy một nhóm người cầm theo mấy tấm bảng, ghép lại là dòng chữ: “Valentine và sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh”. Cô ngẩn ngơ mất một lúc vì sự lãng mạn anh dành cho cô. Khóe mắt cũng bắt đầu ngân ngấn nước.
Chưa hết, anh tiếp tục lấy ra một hộp nhỏ, bên trong là chiếc lắc chân bạc Glamira Afraima cao cấp, còn có một viên đá quý Tourmaline hồng. Chiếc lắc này nhìn nhỏ xíu như vậy nhưng giá trị không hề nhỏ chút nào. Đông Quân bây giờ đã thoải mái với thân phận của mình, đương nhiên muốn dành tặng cho Tử Yên những gì giá trị nhất.
- Quà cho em! – Anh vừa nói vừa dịu dàng đeo chiếc lắc vào chân cô.
- Cái này… cái này… đắt lắm đúng không anh? Em… em không dám nhận đâu! – Tử Yên biết chàng trai đang quỳ dưới chân cô kia sẽ không dùng những món đồ tầm thường tặng cô, vội nói như từ chối.
- Ngốc à, có đáng là bao chứ? Anh đã nói rồi, anh muốn cho em những thứ tốt nhất. Đây cũng là tiền anh làm ra, không hề dựa vào ba mẹ nên em cứ thoải mái mà để anh tiêu cho em. Tiền anh làm ra cũng chỉ muốn cho em cuộc sống sung sướng thôi. – Anh ngước mắt lên nhìn cô thâm tình.
- Nhưng… nhưng anh cũng không nên tặng em những món đồ giá trị như vậy…
Đông Quân lắc đầu, cô gái này sao cứ lo tốn kém cho anh làm gì thế. Không để cô nói tiếp, anh bá đạo ghì chặt đầu cô rồi hôn lên môi cô một cái trước ánh mắt ngưỡng mộ hò reo của những người xung quanh.
- Anh… anh làm gì vậy chứ… ở đây có rất nhiều người đó! – Cô cúi mặt xấu hổ.
- Em còn không chịu nhận thì anh sẽ hôn tiếp!
- … - Tử Yên quả thật không còn gì để nói về độ cường thế bá đạo của anh.
Lát sau, mọi người xong nhiệm vụ thì giải tán để lại Đông Quân và Tử Yên. Màn tặng quà lãng mạn ngọt ngào đã thành công cướp mất trái tim nhỏ bé của Tử Yên. Cô cảm động vô cùng, mấy cảnh này y như ngôn tình mà cô đọc… Ai ngờ có một ngày cô cũng được làm nữ chính.
Không còn ai nữa, cô bạo dạn ôm chầm lấy anh, nũng nịu nói.
- Sao anh làm nhiều thứ cho em vậy chứ… em yêu anh chết được…
- Anh đã nói rồi em là bảo bối, là công chúa của anh. Anh phải làm mọi thứ để em vui chứ. Nhưng mà em đã bị anh dùng chiếc lắc đó khóa chân lại rồi, em đừng hòng mà chạy trốn khỏi anh. – Anh đáp lại cái ôm của cô, ngọt ngào nói.
- Anh đúng là… sao lúc nào cũng muốn trói em lại bên anh vậy?
- Kiếp trước chắc là em nợ anh nhiều lắm nên kiếp này anh phải bắt em ở bên cạnh anh mà trả nợ.
- Đáng ghét… nhưng mà anh đó sao không nói trước để em mặc đẹp một chút! – Tử Yên nhìn bộ đầm xòe kiểu dáng đơn giản trên người mình mà thấy không hợp với khung cảnh chút nào.
- Em mặc thế nào cũng đẹp! – Đông Quân bật cười trước sự trẻ con của Tử Yên.
- Anh chỉ giỏi nịnh! – Tử Yên gục mặt vào người Đông Quân che đi gương mặt đỏ hồng.
- Nhưng mà hôm nay em chính thức mười tám tuổi rồi nhỉ? Vậy là… có một số chuyện cũng có thể làm rồi… - Anh thì thầm vào tai cô, giọng hơi ám muội.
Không hiểu sao Tử Yên lại nhớ đến lần đó cô đã cảnh cáo anh rằng cô chưa đủ mười tám, hôm nay anh lại mờ ám nói đến chuyện cô đủ tuổi thế này là có ý gì… Chuyện gì mà có thể làm rồi chứ…
Trong đầu Tử Yên hiện lên cảnh tượng không trong sáng lắm, cả người tự dưng nóng rần lên như có luồng điện, mặt thì đỏ bừng bừng.
- Anh… anh xấu… anh nói gì vậy chứ? – Cô xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
- Hả sao vậy, anh có nói gì đâu. Ý anh là em đủ mười tám rồi có thể tự do làm rất nhiều chuyện, ví dụ như lái xe nè! Em nghĩ bậy bạ đúng không? – Anh không bỏ qua cho cô, tiếp tục trêu chọc.
- Em… em không có, anh mới nghĩ bậy đó! Chúng ta… chúng ta mau về thôi, mọi người đang đợi! – Cô ngượng chín mặt bỏ đi một mạch.
Đông Quân bật cười nhìn vẻ thẹn thùng của cô. Quả thật là anh có ý đồ đen tối trêu cô thật. Ai bảo lần trước cô còn hù dọa anh là cô vẫn chưa đủ tuổi. Lần này anh thừa cơ hội trêu cô một chút. Ai ngờ cô gái nhỏ của anh da mặt lại mỏng như vậy.
Tử Yên bên này là nữ chính, không biết rằng ở một khu vực khác trong quảng trường cũng có một nữ chính ngôn tình, chính là Lạc Bội Sam.
Lập Thành chính là học hỏi theo Lục Đông Quân để dựng ra màn ngọt ngào này.
Sau khi hoàn thành xong việc giao hoa, cả hai cặp cùng trở về nhà Tử Yên. Ba mẹ Hạ đã chuẩn bị xong xuôi một bữa tối ấm áp và thơm ngon, có cả một chiếc bánh kem thật to. Một ngày valentine ngọt ngào cùng một sinh nhật vui vẻ trôi qua trong sự hạnh phúc và tràn ngập tình yêu.
Bình luận facebook