Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Em là của anh, chỉ có thể là của anh (H+)
Trong phòng tràn ngập những âm thanh khiến người nghe đỏ mặt tía tai.
- A… ưm… a… - Cô bật lên những âm thanh kiều diễm mê hoặc.
- Yên Yên, nói yêu anh… - Thanh âm của anh khàn đục.
- Em… em… yêu anh… ưm… a… - Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Âm thanh ngân nga của cô càng làm anh thêm hứng thú. Cộng thêm việc cô khít khao ôm lấy anh, cứ như muốn đòi mạng anh vậy. Tiểu yêu tinh này, sao lại mê người như vậy.
Anh hôn lên miệng nhỏ của cô, nuốt hết tiếng kêu đầy ma lực ấy vào bụng, cứ thế ôm chặt cô mà luân động hạ thân, động tác càng lúc càng nhanh. Mỗi lần lại như vào sâu hơn trong người cô. Anh cứ thế đưa cô đến những khoái cảm cao trào. Nơi tư mật của cô đã vô cùng ướt át, **** *** thấm chút máu đã chảy xuống dọc theo đùi non. Vậy là cô chính thức giao phó tấm thân cho anh.
- Anh… nhẹ thôi… á… ưm… - Cô không chịu nổi liền lên tiếng kêu xin. Hai tay cô càng siết chặt cổ anh hơn, hai chân bấu thật chặt dưới hông anh.
Anh nào nghe cô van xin, cứ thế mà hung hăng chiếm lấy cô. Anh như con ngựa đứt dây cương, không thể ngừng lại được.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng lên hòa vào những âm thanh ám muội. Trên giường, hai thân thể cứ thế quấn lấy nhau, hòa hợp cả thể xác lẫn tâm hồn, cứ thế cuốn theo hoan ái, không cần biết sau này sẽ thế nào nữa, chỉ biết giờ khắc này đang chìm trong mộng đẹp…
Buổi sáng, Tử Yên lờ mờ tỉnh dậy vì ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa.
Cả người cô đau nhức, tựa hồ như thân thể này không phải của cô nữa. Cũng tại anh tất cả, anh giống như bị dư tinh lực, cứ ức hiếp cô hết lần này đến lần khác. Đến lúc cô mệt quá van xin anh dừng lại mà anh vẫn cứ tiếp tục, cứ bảo một lần nữa thôi. Kết quả một lần nữa của anh lại khiến cô ngất đi vì quá mệt.
Cô nhìn xuống thân thể không mảnh vải của mình, gương mặt đỏ lên, lại nhớ đến trận kích tình đêm qua thật sự xấu hổ quá… Cô vậy mà còn phối hợp với anh, còn có… có phát ra mấy tiếng không sạch sẽ chút nào.
Nhưng mà cũng cảm thấy hạnh phúc lâng lâng vì cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Cảm giác được hòa làm một với người mình yêu đúng là không thể diễn tả được…
Cô xoay người một chút, tựa hồ như xương cốt đã gãy hết. Bây giờ cô muốn xuống giường cũng là điều khó khăn, huống hồ còn bị anh kẹp chặt. Một tay anh gối đầu cho cô, tay còn lại ôm ngang eo cô, chân cũng gác lên người cô, giống như sợ cô sẽ chạy trốn mất.
Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trên mặt còn treo nụ cười mãn nguyện. Anh cũng không mặc gì, tấm chăn mỏng đắp hờ qua hông, để lộ phần cơ thể phía trên vô cùng cường tráng và săn chắc. Đúng là người học võ từ nhỏ.
Trên cánh tay anh còn đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng. Sau khi biết thân phận của anh, cô đã bảo anh cứ cất đồng hồ của cô ở nhà mà đeo những chiếc đồng hồ đắt tiền của anh, nhưng anh lại bảo cái đồng hồ cô tặng là đẹp nhất, quý nhất, anh sẽ không bao giờ tháo ra. Điều này làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
Cô lại nhìn lên. Gương mặt anh quả thật đẹp đến mức khiến người khác nhìn không muốn chớp mắt. Dù cô là bạn gái anh, tiếp xúc thân mật với anh, nhưng nằm cạnh bên thế này, vẫn không tránh khỏi bị vẻ ngoài đó dụ hoặc. Cô cứ vậy mà ngắm anh, dường như muốn khắc sâu gương mặt này vào tận tâm can.
Lát sau, anh từ từ mở mắt dậy. Phát hiện cô cứ nhìn mình chằm chằm, liền bật cười nham hiểm, trở người một cái lại đè cô dưới thân.
- Mới sáng ra đã nhìn anh thèm thuồng thế kia. Hôm qua em chưa ăn anh đủ sao? – Anh làm vẻ mặt lưu manh mà trêu cô.
- Xấu xa… Ai ăn anh chứ, còn không phải là anh được tiện nghi sao? – Cô xấu hổ dùng tay đẩy mạnh anh ra nhưng cơ thể anh không chút suy chuyển.
Cô cử động làm chiếc chăn đang che trên ngực bị tụt xuống, để lộ mảng da thịt trắng trẻo có vài chỗ ửng đỏ rất mờ ám. Đây hẳn là những dấu vết ngày hôm qua anh đã lưu lại đây mà. Anh hài lòng nhìn thành quả của mình.
Cảm nhận ánh nhìn không đứng đắn của anh, lại ý thức được việc mình hiện tại vô cùng trần trụi, cô vội kéo mạnh chăn lên phủ qua đầu, rồi vùi gương mặt đỏ hồng của mình trong đó để trốn tránh.
- Còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy nữa sao? – Anh không hài lòng giật mạnh chăn ra bắt cô phải nhìn mình.
- Anh… anh có thể đừng nói nữa không… - Cô lấy tay che miệng anh lại, cô không chịu nổi mấy lời này nữa.
Anh không nói nữa, lại đưa tay lên sờ sờ vào ngực cô, xoa nắn đủ kiểu. Cô bị anh đụng chạm bất ngờ, muốn kéo tay anh ra nhưng không được.
Một hồi, anh lại gật gù kết luận.
- Xem ra sữa đậu nành và đu đủ quả nhiên có kết quả. Nơi này cũng to lên rồi…
- Anh… anh… đã biết chuyện này à? Anh… sao lại biết… - Nghe anh nhắc đến chuyện này, cô có chút giật mình, rõ ràng Bội Sam đã hứa với cô là không nói năng lung tung rồi.
- Hôm đó, anh vô tình nghe được cuộc điện thoại thú vị ha ha… - Anh không che giấu nữa, trực tiếc thừa nhận việc anh đã biết lý do mờ ám mà cô không thể nói.
- Vậy… vậy là anh cố tình chăm cho em ăn uống mấy thứ đó… là… là có mục đích cả! – Cô run run nhìn anh, không ngờ anh lại nham hiểm thế.
- Là của anh, anh đương nhiên muốn chăm chút cho nó chứ! – Anh nói thản nhiên như không.
- …
Tử Yên không còn lời nào để nói. Trước mặt cô không còn là dáng vẻ người đàn ông đạo mạo đứng đắn nữa mà là một đại lưu manh. Cô nói thế nào cũng không qua được sự dày mặt của anh.
- Anh tránh ra, em muốn vào nhà vệ sinh! – Cô chỉ muốn mau trốn chạy khỏi con sói nguy hiểm này.
- Vừa hay, anh cũng muốn vào đó. Chi bằng… hai chúng ta cùng vào!
Chưa biết cô có đồng ý hay không, anh đã khom người bế thốc cô lên đi một đường vào nhà tắm, mặc cho cô kêu la oai oái, bảo anh thả xuống.
Anh đặt cô xuống, tay vẫn ôm eo cô, tay kia lại vung tay mở vòi xịt. Nước cứ thế thấm ướt cả hai cơ thể. Nhìn những giọt nước len lỏi qua từng tấc da thịt của cô, từ cổ chảy qua khe rãnh quyến rũ, lại chạy dọc xuống bụng và nơi đó, cơ thể anh vô cùng kích thích, người anh em sớm cũng đã muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Anh gắt gao ôm lấy cô kéo mạnh khiến cô ngã nhào vào lồng ngực mình, da thịt mềm mại và vòng ngực căng tròn dính chặt vào da thịt anh khiến anh không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng.
Cô hốt hoảng nhìn ánh mắt cháy bỏng của anh quét trên người mình, lại phát hiện bên dưới có gì đó cưng cứng cọ cọ vào người. Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái bối rối, hiểu ra là anh lại đang xảy ra phản ứng sinh lý.
- Anh… anh làm gì vậy… anh buông ra đi… em… em muốn tự tắm…
- Yên Yên à, anh đói rồi! – Anh vẫn nhìn cô không rời, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
- Anh… anh… muốn ăn… vậy anh ra ngoài gọi đồ ăn đi… em… em sẽ tắm nhanh… - Cô né tránh ánh mắt sắc dục của anh, biểu tình hơi rối loạn.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khẽ nhếch môi một cái, lại thì thầm vào tai cô.
- Anh muốn ăn em!
Nói rồi, chưa kịp đợi cô phản ứng, anh đã hôn lên đôi môi đang ú ớ định nói gì đó. Anh còn bá đạo tách hai hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi cô mà dây dưa, tay không ngừng xoa nắn khắp người cô.
Cô vốn đang định bảo anh không được làm càn, nhưng lại bị anh hôn đến mụ mị, cứ thế cuốn theo anh, còn nhón người phối hợp với anh.
Anh quyến luyến buông môi cô ra, lại xoay người cô lại, áp cô vào tường.
Hung hăng tách hai chân cô ra, anh cứ thế từ phía sau tiến vào.
- Anh… anh… anh không dùng cái đó… em… em sợ… - Cô hoảng hốt khi biết anh đi vào mà không dùng bảo hộ.
- Không sao, hôm nay là ngày an toàn của em! – Trái ngược với vẻ lo lắng của cô, anh vô cùng bình tĩnh.
Cô còn định nói gì đó, nhưng anh lại dùng môi mình chặn những lời đó lại. Cô ấm ức khi anh cứ ức hiếp mình, miệng thì bị anh dùng nụ hôn chặn lại, bên dưới lại bị anh gắt gao chiếm lấy. Nhưng cơ thể cô lại vô cùng thành thực với những chuyển động của anh, làm cho lý trí của cô cũng dần mất đi ý thức.
Cô cứ thế cong người đón nhận sự ra vào mạnh mẽ và cuồng nhiệt của anh, miệng nhỏ không kiềm được mà ngâm nga.
- Yên Yên, em là của anh, chỉ có thể là của anh! – Anh nói với thanh âm khàn đục, nhuốm màu dục vọng. Vừa nói vừa đâm thật mạnh.
- Ưm… a… anh… anh… nhẹ thôi mà… - Cô sắp không chống đỡ được với sự mạnh bạo của anh, nỉ non van xin.
Nhưng mà lần nào cũng vậy, lời cầu xin của cô không bao giờ có tác dụng, anh luôn mạnh mẽ mà chiếm hữu cô. Bình thường anh đều vô cùng ôn nhu chiều chuộng cô, nhưng khi ở trong tình cảnh này, anh lại bá đạo cường thế.
Không biết qua bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, anh mới chịu buông tha cho cô. Anh bắt đầu tăng tốc về đích, cong người tống hết tinh binh của mình vào người cô kèm theo tiếng hừ nhẹ. Cả người cô mềm oặt trong lòng anh, quên luôn nỗi lo lắng về việc cô và anh phát sinh quan hệ không an toàn.
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô một cái, rồi bắt đầu tự mình tắm rửa cho cô. Cô cũng không còn sức mà phản kháng, cứ mặc cho anh làm gì thì làm.
- A… ưm… a… - Cô bật lên những âm thanh kiều diễm mê hoặc.
- Yên Yên, nói yêu anh… - Thanh âm của anh khàn đục.
- Em… em… yêu anh… ưm… a… - Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Âm thanh ngân nga của cô càng làm anh thêm hứng thú. Cộng thêm việc cô khít khao ôm lấy anh, cứ như muốn đòi mạng anh vậy. Tiểu yêu tinh này, sao lại mê người như vậy.
Anh hôn lên miệng nhỏ của cô, nuốt hết tiếng kêu đầy ma lực ấy vào bụng, cứ thế ôm chặt cô mà luân động hạ thân, động tác càng lúc càng nhanh. Mỗi lần lại như vào sâu hơn trong người cô. Anh cứ thế đưa cô đến những khoái cảm cao trào. Nơi tư mật của cô đã vô cùng ướt át, **** *** thấm chút máu đã chảy xuống dọc theo đùi non. Vậy là cô chính thức giao phó tấm thân cho anh.
- Anh… nhẹ thôi… á… ưm… - Cô không chịu nổi liền lên tiếng kêu xin. Hai tay cô càng siết chặt cổ anh hơn, hai chân bấu thật chặt dưới hông anh.
Anh nào nghe cô van xin, cứ thế mà hung hăng chiếm lấy cô. Anh như con ngựa đứt dây cương, không thể ngừng lại được.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng lên hòa vào những âm thanh ám muội. Trên giường, hai thân thể cứ thế quấn lấy nhau, hòa hợp cả thể xác lẫn tâm hồn, cứ thế cuốn theo hoan ái, không cần biết sau này sẽ thế nào nữa, chỉ biết giờ khắc này đang chìm trong mộng đẹp…
Buổi sáng, Tử Yên lờ mờ tỉnh dậy vì ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa.
Cả người cô đau nhức, tựa hồ như thân thể này không phải của cô nữa. Cũng tại anh tất cả, anh giống như bị dư tinh lực, cứ ức hiếp cô hết lần này đến lần khác. Đến lúc cô mệt quá van xin anh dừng lại mà anh vẫn cứ tiếp tục, cứ bảo một lần nữa thôi. Kết quả một lần nữa của anh lại khiến cô ngất đi vì quá mệt.
Cô nhìn xuống thân thể không mảnh vải của mình, gương mặt đỏ lên, lại nhớ đến trận kích tình đêm qua thật sự xấu hổ quá… Cô vậy mà còn phối hợp với anh, còn có… có phát ra mấy tiếng không sạch sẽ chút nào.
Nhưng mà cũng cảm thấy hạnh phúc lâng lâng vì cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Cảm giác được hòa làm một với người mình yêu đúng là không thể diễn tả được…
Cô xoay người một chút, tựa hồ như xương cốt đã gãy hết. Bây giờ cô muốn xuống giường cũng là điều khó khăn, huống hồ còn bị anh kẹp chặt. Một tay anh gối đầu cho cô, tay còn lại ôm ngang eo cô, chân cũng gác lên người cô, giống như sợ cô sẽ chạy trốn mất.
Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trên mặt còn treo nụ cười mãn nguyện. Anh cũng không mặc gì, tấm chăn mỏng đắp hờ qua hông, để lộ phần cơ thể phía trên vô cùng cường tráng và săn chắc. Đúng là người học võ từ nhỏ.
Trên cánh tay anh còn đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng. Sau khi biết thân phận của anh, cô đã bảo anh cứ cất đồng hồ của cô ở nhà mà đeo những chiếc đồng hồ đắt tiền của anh, nhưng anh lại bảo cái đồng hồ cô tặng là đẹp nhất, quý nhất, anh sẽ không bao giờ tháo ra. Điều này làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
Cô lại nhìn lên. Gương mặt anh quả thật đẹp đến mức khiến người khác nhìn không muốn chớp mắt. Dù cô là bạn gái anh, tiếp xúc thân mật với anh, nhưng nằm cạnh bên thế này, vẫn không tránh khỏi bị vẻ ngoài đó dụ hoặc. Cô cứ vậy mà ngắm anh, dường như muốn khắc sâu gương mặt này vào tận tâm can.
Lát sau, anh từ từ mở mắt dậy. Phát hiện cô cứ nhìn mình chằm chằm, liền bật cười nham hiểm, trở người một cái lại đè cô dưới thân.
- Mới sáng ra đã nhìn anh thèm thuồng thế kia. Hôm qua em chưa ăn anh đủ sao? – Anh làm vẻ mặt lưu manh mà trêu cô.
- Xấu xa… Ai ăn anh chứ, còn không phải là anh được tiện nghi sao? – Cô xấu hổ dùng tay đẩy mạnh anh ra nhưng cơ thể anh không chút suy chuyển.
Cô cử động làm chiếc chăn đang che trên ngực bị tụt xuống, để lộ mảng da thịt trắng trẻo có vài chỗ ửng đỏ rất mờ ám. Đây hẳn là những dấu vết ngày hôm qua anh đã lưu lại đây mà. Anh hài lòng nhìn thành quả của mình.
Cảm nhận ánh nhìn không đứng đắn của anh, lại ý thức được việc mình hiện tại vô cùng trần trụi, cô vội kéo mạnh chăn lên phủ qua đầu, rồi vùi gương mặt đỏ hồng của mình trong đó để trốn tránh.
- Còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy nữa sao? – Anh không hài lòng giật mạnh chăn ra bắt cô phải nhìn mình.
- Anh… anh có thể đừng nói nữa không… - Cô lấy tay che miệng anh lại, cô không chịu nổi mấy lời này nữa.
Anh không nói nữa, lại đưa tay lên sờ sờ vào ngực cô, xoa nắn đủ kiểu. Cô bị anh đụng chạm bất ngờ, muốn kéo tay anh ra nhưng không được.
Một hồi, anh lại gật gù kết luận.
- Xem ra sữa đậu nành và đu đủ quả nhiên có kết quả. Nơi này cũng to lên rồi…
- Anh… anh… đã biết chuyện này à? Anh… sao lại biết… - Nghe anh nhắc đến chuyện này, cô có chút giật mình, rõ ràng Bội Sam đã hứa với cô là không nói năng lung tung rồi.
- Hôm đó, anh vô tình nghe được cuộc điện thoại thú vị ha ha… - Anh không che giấu nữa, trực tiếc thừa nhận việc anh đã biết lý do mờ ám mà cô không thể nói.
- Vậy… vậy là anh cố tình chăm cho em ăn uống mấy thứ đó… là… là có mục đích cả! – Cô run run nhìn anh, không ngờ anh lại nham hiểm thế.
- Là của anh, anh đương nhiên muốn chăm chút cho nó chứ! – Anh nói thản nhiên như không.
- …
Tử Yên không còn lời nào để nói. Trước mặt cô không còn là dáng vẻ người đàn ông đạo mạo đứng đắn nữa mà là một đại lưu manh. Cô nói thế nào cũng không qua được sự dày mặt của anh.
- Anh tránh ra, em muốn vào nhà vệ sinh! – Cô chỉ muốn mau trốn chạy khỏi con sói nguy hiểm này.
- Vừa hay, anh cũng muốn vào đó. Chi bằng… hai chúng ta cùng vào!
Chưa biết cô có đồng ý hay không, anh đã khom người bế thốc cô lên đi một đường vào nhà tắm, mặc cho cô kêu la oai oái, bảo anh thả xuống.
Anh đặt cô xuống, tay vẫn ôm eo cô, tay kia lại vung tay mở vòi xịt. Nước cứ thế thấm ướt cả hai cơ thể. Nhìn những giọt nước len lỏi qua từng tấc da thịt của cô, từ cổ chảy qua khe rãnh quyến rũ, lại chạy dọc xuống bụng và nơi đó, cơ thể anh vô cùng kích thích, người anh em sớm cũng đã muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Anh gắt gao ôm lấy cô kéo mạnh khiến cô ngã nhào vào lồng ngực mình, da thịt mềm mại và vòng ngực căng tròn dính chặt vào da thịt anh khiến anh không nhịn được mà gầm nhẹ một tiếng.
Cô hốt hoảng nhìn ánh mắt cháy bỏng của anh quét trên người mình, lại phát hiện bên dưới có gì đó cưng cứng cọ cọ vào người. Cô nhanh chóng rơi vào trạng thái bối rối, hiểu ra là anh lại đang xảy ra phản ứng sinh lý.
- Anh… anh làm gì vậy… anh buông ra đi… em… em muốn tự tắm…
- Yên Yên à, anh đói rồi! – Anh vẫn nhìn cô không rời, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
- Anh… anh… muốn ăn… vậy anh ra ngoài gọi đồ ăn đi… em… em sẽ tắm nhanh… - Cô né tránh ánh mắt sắc dục của anh, biểu tình hơi rối loạn.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khẽ nhếch môi một cái, lại thì thầm vào tai cô.
- Anh muốn ăn em!
Nói rồi, chưa kịp đợi cô phản ứng, anh đã hôn lên đôi môi đang ú ớ định nói gì đó. Anh còn bá đạo tách hai hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi cô mà dây dưa, tay không ngừng xoa nắn khắp người cô.
Cô vốn đang định bảo anh không được làm càn, nhưng lại bị anh hôn đến mụ mị, cứ thế cuốn theo anh, còn nhón người phối hợp với anh.
Anh quyến luyến buông môi cô ra, lại xoay người cô lại, áp cô vào tường.
Hung hăng tách hai chân cô ra, anh cứ thế từ phía sau tiến vào.
- Anh… anh… anh không dùng cái đó… em… em sợ… - Cô hoảng hốt khi biết anh đi vào mà không dùng bảo hộ.
- Không sao, hôm nay là ngày an toàn của em! – Trái ngược với vẻ lo lắng của cô, anh vô cùng bình tĩnh.
Cô còn định nói gì đó, nhưng anh lại dùng môi mình chặn những lời đó lại. Cô ấm ức khi anh cứ ức hiếp mình, miệng thì bị anh dùng nụ hôn chặn lại, bên dưới lại bị anh gắt gao chiếm lấy. Nhưng cơ thể cô lại vô cùng thành thực với những chuyển động của anh, làm cho lý trí của cô cũng dần mất đi ý thức.
Cô cứ thế cong người đón nhận sự ra vào mạnh mẽ và cuồng nhiệt của anh, miệng nhỏ không kiềm được mà ngâm nga.
- Yên Yên, em là của anh, chỉ có thể là của anh! – Anh nói với thanh âm khàn đục, nhuốm màu dục vọng. Vừa nói vừa đâm thật mạnh.
- Ưm… a… anh… anh… nhẹ thôi mà… - Cô sắp không chống đỡ được với sự mạnh bạo của anh, nỉ non van xin.
Nhưng mà lần nào cũng vậy, lời cầu xin của cô không bao giờ có tác dụng, anh luôn mạnh mẽ mà chiếm hữu cô. Bình thường anh đều vô cùng ôn nhu chiều chuộng cô, nhưng khi ở trong tình cảnh này, anh lại bá đạo cường thế.
Không biết qua bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, anh mới chịu buông tha cho cô. Anh bắt đầu tăng tốc về đích, cong người tống hết tinh binh của mình vào người cô kèm theo tiếng hừ nhẹ. Cả người cô mềm oặt trong lòng anh, quên luôn nỗi lo lắng về việc cô và anh phát sinh quan hệ không an toàn.
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô một cái, rồi bắt đầu tự mình tắm rửa cho cô. Cô cũng không còn sức mà phản kháng, cứ mặc cho anh làm gì thì làm.
Bình luận facebook