"Anh sẽ không chọc em tức giận." Trên mặt Giản Dung hoàn toàn hòa nhã, cả vết sẹo kia dường như cũng phai nhạt đi một chút.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, mấp máy môi, cúi đầu hôn xuống, vốn chỉ định là nụ hôn nhẹ, cả người lại bị Giản Dung ôm chặt, hô hấp nặng nề đè ép tới, tất cả hô hấp của Ôn Uyển bị lấp kín.
Nụ hôn của Giản Dung bỗng nặng bỗng nhẹ, trêu chọc Ôn Uyển không ngừng phát run, vùi trong ngực Giản Dung, ở bên cạnh khóe môi hai người, trộm được chút hơi thở yếu ớt.
"Tiểu Uyển..." Ánh mắt Giản Dung như muốn đốt cháy Ôn Uyển, đột nhiên mạnh mẽ lật người đè Ôn Uyển dưới thân.
Đưa tay gạt tóc Ôn Uyển, nụ hôn lại nặng nề một lần nữa, Ôn Uyển ôm cổ Giản Dung, thừa nhận, nụ hôn của người đàn ông này không chừa lại một đường sống nào, Giản Dung hôn, trượt đến bên tai Ôn Uyển, hô hấp trôi qua nơi đó, khiến cho Ôn Uyển nhẹ nhàng run rẩy.
"Giản Dung..." Giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Uyển hô một tiếng.
Giản Dung ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển, nụ hôn lại rơi xuống, từ dưới cằm đến xương quai xanh, nụ hôn ẩm ướt tự nhiên, không bỏ qua chỗ nào, hôn tỉ mỉ, mang theo hơi thở nóng bỏng.
"Ừhm..." Trêu chọc Ôn Uyển than nhẹ một tiếng, trên trán đầy mồ hôi, "Giản Dung, đừng... Em không muốn."
Giản Dung nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, ngay cả hô hấp đã hơi loạn, mặt cực kỳ khẩn trương, cuối cùng ráng nhịn, anh biết Ôn Uyển thốt ra tiếng lòng, có thể ở chung nhưng vẫn còn xa lạ, Ôn Uyển chưa chuẩn bị xong, anh cũng không thể.
Giản Dung ngước lên, dừng động tác lại, nhìn dáng vẻ kinh hoàng của Ôn Uyển, khóe miệng nở nụ cười: "Mất khống chế." Mạnh mẽ đứng dậy, Giản Dung ôm Ôn Uyển, để Ôn Uyển vùi trong ngực mình, nằm xuống.
"Anh tức giận sao?" Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, không phải là không muốn, mà trong lòng vẫn còn điểm mấu chốt, cô còn sợ hãi.
"Tức giận gì chứ? Đây là tự do, sớm muộn gì cũng là của anh." Ngược lại Giản Dung không hề kiểu cách, bá đạo tuyên bố, Ôn Uyển không muốn cũng là do mình làm chưa đủ tốt, mấy ngày trước sao nhãng cô nhóc này, tất cả đều đáng đời!
Ôn Uyển mím môi cười cười, vùi trong ngực Giản Dung, Giản Dung thay đổi khiến cho cô cảm thấy tất cả hạnh phúc đều đáng giá.
Giản Dung ôm Ôn Uyển, chỉnh sửa quần áo cho Ôn Uyển, cười nói: "Được rồi, cô nhóc, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn bận việc đó." Mà không thể nóng vội, cô nhóc này, bây giờ...
Anh phải làm một chút biện pháp ứng đối, phải bắt cô lại.
Ôn Uyển "Ừhm" một tiếng, gật gật đầu, nhắm mắt ngủ, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, thuận tay ôm Ôn Uyển đang cứng nhắc, tắt đèn, ôm Ôn Uyển ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Trước kia khi cô ngủ bên cạnh, anh sợ nhất là cô nhóc này đến gần, nhưng cô nhóc này cứ ngủ thiếp đi lại đến gần, khổ cũng chính là anh, nhịn đến đáy lòng phát khô.
Hôm nay tuy nói ra nhưng vẫn phải nhịn, mình vẫn phải kìm nén, chỉ có điều Giản Dung cũng không muốn nhanh như vậy, tình yêu giống như nước chảy đá mòn, phải từ từ hòa tan.
Không tiếp tục suy nghĩ, Giản Dung ôm Ôn Uyển, cũng nhắm mắt ngủ.
Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, ánh nắng ban mai đi qua rèm cửa sổ trắng như tuyết vào phòng, chiếu trên mặt đất vẻ đẹp mông lung.
Giản Dung rời giường ra sân huấn luyện theo thường lệ, lúc thức dậy động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức Ôn Uyển.
Nhìn hô hấp đều đều của Ôn Uyển, ngủ yên lành, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Ôn Uyển chợt thức giấc, ngồi dậy nhìn Giản Dung, dụi mắt: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một tiếng động lớn xôn xao, đại viện này, phàm là một tiếng gọi từ cổ họng cũng có thể nghe thấy, huống chi là tiếng khóc lớn như vậy của đứa bé.
Giản Dung vừa mặc quần áo vào, nghi ngờ lắc đầu: "Không biết, anh cũng vừa mới tỉnh."
Mới sáng sớm tinh mơ, sao đã có người gây gổ? Trước kia các chị dâu cũng cãi nhau, nhưng các chiến sỹ đều lập tức dụ dỗ, hơn nữa, không ầm ĩ trước mặt mọi người lúc sáng sớm như thế này, ầm ĩ tận trong viện, đây là lần đầu.
"Đi ra ngoài một chút, xem xảy ra chuyện gì mới phải." Ôn Uyển vội vàng ngồi dậy, chụp lấy áo khoác quân dụng, liền theo Giản Dung cùng ra ngoài xem một chút.
Mở cửa, chỉ thấy tiểu Thiên đang kéo mẹ mình, không ngừng khóc: "Mẹ, không được đi."
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nước mắt, khiến người ta đau lòng không thôi, phòng người khác cũng nghe thấy ồn ào, đi ra theo xem một chút.
"Tiểu Thiên ngoan, đi theo ba, mấy ngày nữa mẹ sẽ trở lại." Chị dâu chính ủy đau lòng nhìn thằng bé, dụ dỗ, dễ dàng nhận thấy không bỏ được đứa bé, có một số việc nhỏ, không muốn làm tổn hại...
Tiểu Thiên níu chặt quần áo của mẹ mình, không ngừng lắc đầu: "Mẹ gạt con, ngày hôm qua còn muốn ly dị với ba, mẹ đi rồi, sẽ không quay lại."
Tiểu Thiên kêu khóc, bàn tay nhỏ bé níu chặt quần áo không buông.
Trong lúc nhất thời mọi người không biết xảy ra chuyện gì, cũng không tiện khuyên, nghe thấy ly hôn càng kinh ngạc hơn.
Tính tình chị dâu nhà chính ủy rất tốt, tấm lòng tốt, hơn nữa tình cảm với chính ủy không tệ, ở đây nhiều người như vậy, chưa từng thấy hai người gây gổ, đột nhiên đòi ly hôn, đây không phải là muốn xảy ra chuyện lớn sao.
"Tiểu Thiên, nghe lời, đi vào đi, để cho mẹ về!" Bên trong truyền ra giọng nói của chính ủy, anh không hề có ý định đi ra ngăn lại, đây không giống tác phong của chính ủy, trong ngày thường, có thể cho là rất nghe lời chị dâu, cũng rất để ý chị dâu.
Tiểu Thiên không nghe theo, cứ khóc níu chặt lấy quần áo của mẹ, nghe thấy tiếng của chính ủy, chị dâu chính ủy đỏ mắt, mạnh mẽ gạt tay đứa bé ra, xoay người chạy đi, Tiểu Thiên khóc vội vàng chạy theo, thiếu chút nữa thì ngã, Ôn Uyển vội vàng chạy tới ôm lấy tiểu Thiên.
Giản Dung cũng bước nhanh ngăn chị dâu chính ủy, trầm giọng nói: "Chị dâu, đứa bé đã khóc thành như vậy, chị có chuyện gì, không thể bình tĩnh nói sao? Giờ muốn ồn ào ra đi, có vẻ không thích hợp."
Tính cố chấp của anh vốn sẽ không khuyên ai, nhưng thằng bé đã khóc thành như avạy, nếu vẫn đi, đúng là không có trách nhiệm rồi.
Chị dâu chính ủy bỗng nhiên quay đầu, nhìn tiểu Thiên, giọng nói nghẹn ngào: "Tiểu Thiên, nghe lời ba, mẹ đi nhà bà ngoại mấy ngày, vài ngày nữa sẽ trở lại, nghe lời đi."
Nói xong, chị dâu chính ủy bước qua Giản Dung mà rời di, ngược lại mọi người đều ngẩn ra.
Chị dâu nhà đoàn trưởng nhìn theo bóng lưng chị dâu chính ủy rời đi, ngược lại, oán giận với anh Triệu: "Ông Triệu, nhìn người trong đoàn của ông đi, vợ đã chạy, ngày thường ra vẻ dạy dỗ người khác, đến lúc đụng phải chuyện của bản thân sao lại thành hũ nút vậy hả?"
Chị dâu nhà đoàn trưởng, Hàn Hề, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, nhưng nói toàn câu có lý, cũng có lòng nhiệt tình, không có tư tưởng xấu.
Bình luận facebook