Cổ nhân nói cái gì mà thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, kháng cự nữa sẽ đánh chết, nhưng anh đã khai thật ra, một chữ cũng không thiếu, sao Ôn Uyển lại có thái độ này, anh cũng không nói cô ta ngã vào anh, lúc ấy thái độ của Trần Huệ thật sự là như vậy.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt thất bại của Giản Dung, càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Giờ sao? Em nói sai sao? Anh không nên thành thật khai báo sao? Hơn nữa, em theo anh, em rõ ràng còn uất ức rồi, anh lại có thể lộ ra một cô gái."
Cô chưa bao giờ nghĩ tới trong thế giới của Giản Dung sẽ xuất hiện một cô gái, cũng chưa từng ý thức được sẽ có người tới giành Giản Dung với cô.
"Em suy nghĩ nhiều, anh biết rõ em uất ức, nhưng mà anh với cô gái kia vốn không có chuyện gì, nghe anh nói một chút đạo lý, được không?" Giản Dung còn thiếu nước khóc, kiên nhẫn dụ dỗ Ôn Uyển.
Anh biết cô nhóc này đang nổi nóng, hôm nay mới từ trong nhà tới, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ không thoải mái, vừa tới lại nhìn thấy Trần Huệ, suy nghĩ trong lòng cũng khó tránh khỏi bị rối loạn, vốn nói mà không suy nghĩ.
Ôn Uyển đẩy Giản Dung ra, tức giận nói: "Em mới không cần nghe anh ngụy biện, nếu khi đó anh không bị gọi về, không chừng đã tốt hơn với cô ta rồi, anh đã đi vòng quanh đơn vị với cô ta, đi nhiều vòng như vậy, hơn nữa, tất cả đều là lời nói một phía của anh, em mới không cần nghe."
Nam đuổi theo nữ cách tầng lụa mỏng, nếu cô gái kia vẫn chấp nhất, cô mới thật sự không tin Giản Dung không cảm động, Ôn Uyển đứng dậy rời khỏi phòng khách, không thèm để ý tới Giản Dung.
"Được rồi, anh sai rồi, không nên đi nhiều vòng như vậy quanh đơn vị với cô gái kia, lúc đó anh nên nghiêm túc cự tuyệt, cô ta sẽ không đòi hỏi." Giản Dung đứng dậy lập tức đuổi theo, "Bà cô, đừng nóng giận, chọc tức bản thân, không đáng."
Anh chưa từng nghĩ tới lúc một cô gái cố tình gây sự có thể biết ăn nói như vậy, cho nên đừng hòng giảng đạo lý với phụ nữ.
Ôn Uyển không để ý tới Giản Dung, đi tới góc tường, lôi va li ra, thuận tay mở khóa, bắt đầu lấy thứ gì đó trong ngăn tủ, bỏ vào trong va li.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, lập tức trợn tròn mắt, sững sờ mở miệng: "Không phải chứ, chuyện nhỏ như vậy, em định bỏ nhà ra đi?'
Đây cũng quá không đáng tin rồi, rõ ràng chính là một đứa bé, Giản Dung tiến lên mấy bước ngăn cản cô, cũng không thể để cho cô trở về.
"Anh đừng đụng vào em!" Ôn Uyển đưa tay đẩy Giản Dung ra, "Ai bỏ nhà ra đi, em đi về nhà, hai ta ly hôn!" Ôn Uyển không ngừng cầm quần áo trong tay, tiếp tục bỏ vào trong va li.
Giản Dung không ngăn nữa, anh biết tình tình ham chơi của Ôn Uyển, phần lớn không phải vì cô gái kia, mà bởi vì tâm tình không tốt, muốn về nhà, không nỡ xa ba mẹ.
Nhìn va li bên cạnh Ôn Uyển chứa quần áo, Giản Dung yên lặng lấy đồ trong va li ra, Ôn Uyển bỏ một bộ vào, Giản Dung lấy một bộ ra, Ôn Uyển hoàn toàn sững sờ, nhìn Giản Dung, quát: "Giản Dung, anh không được cầm đồ của em."
Người đàn ông này có ý gì? Cô đang sắp xếp quần áo, anh lại không ngừng cầm ra.
Giản Dung không nhìn Ôn Uyển, không nhanh không chậm nói: "Em không xếp vào bên trong, anh đương nhiên cũng không cầm ra ngoài."
Dương đã nói, nếu anh khiến Ôn Uyển uất ức bỏ đi, Dương sẽ mang theo Ôn Uyển cao chạy xa bay, để cho anh vĩnh viễn không tìm được Ôn Uyển, có lẽ người khác cảm thấy điều này vô nghĩa, nhưng Giản Dung để trong lòng.
Anh biết Dương có thể đi, không phải chỉ nói không.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung cầm hăng say, dừng động tác lại, cứ yên lặng như vậy mấy giây, đột nhiên cầm va li lên, tức giận không thôi: "Cùng lắm thì em tay không trở về, được chưa?"
Một đống quần áo là gì, còn không thể không mua được, cô không cần nữa có được hay không?
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung cũng không cử động nữa, mạnh mẽ đứng dậy, cả người Ôn Uyển bay lên trời, lập tức luống cuống, hô to với Giản Dung: "Giản Dung, anh định làm gì? Anh thả em ra!"
Cô không ngờ, Giản Dung cọc gỗ như vậy sẽ dùng chiêu này.
"Không thả!" Giọng Giản Dung ngắn gọn mà có lực, "Chính ủy nói rồi, đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối không thể để mâu thuẫn thăng cấp."
Nói xong, Giản Dung ôm ngang Ôn Uyển, bước nhanh đi vào phòng trong.
Vào trong phòng, Giản Dung đặt Ôn Uyển lên giường, buông xuống, đồng thời cả người cũng đè lên theo, Ôn Uyển đưa tay đẩy Giản Dung, kêu: "Giản Dung, anh buông người ta ra nhanh chút, để cho em về..."
Còn chưa nói xong, miệng đã bị Giản Dung chặn lại, Giản Dung nắm tay Ôn Uyển, cứ tùy ý hôn như vậy, đầu lưỡi cắn nuốt lưỡi Ôn Uyển, ngay cả khe hở để hô hấp cũng không cho, cả người cứ bị Giản Dung hôn như vậy.
Một hơi thở tê dại khiến Ôn Uyển quên phản kháng, tay nhỏ bé níu tay Giản Dung, không nhịn được dịu dàng đáp lại, cô yêu Giản Dung, yêu khắc sâu tận trong xương, từ nhỏ đến lớn.
Thay vì nói Giản Dung không biết biểu hiện tình cảm của mình, nói chính xác hơn, phải là cô không biết, cô không có cách nào nói cho Giản Dung biết mình thương yêu anh bao nhiêu, yêu đến có thể buông tha cao quý, buông tha địa vị, buông tha tất cả.
Tất cả mọi người đều nói, trong đại viện có hai cô gái, được nhận muôn vạn yêu thương, một là cháu gái nhỏ nhất của nhà họ Thẩm - Nhược Sơ, một người khác chính là cô, từ nhỏ đến lớn, cô đều không thân cận với Nhược Sơ, cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ bởi vì họ quá giống nhau.
Khi cô nhìn thấy Nhược Sơ, giống như nhìn thấy bản thân, lúc đi chung với nhau, cảm giác này sẽ khiến cho bạn cảm thấy sợ hãi, bạn còn tồn tại là để cho thân phận và địa vị của mình không bị người khác nhạo báng, cố gắng hết sức làm người có cái danh hoàn mỹ mười phân vẹn mười trong mắt người khác, tăng thể diện cho ông cụ, khiến cha mẹ vui vẻ.
Ôn Uyển buông tay Giản Dung, quấn lấy cổ Giản Dung, khẽ nâng đầu lên, nhẹ nhàng đáp lại, đáp lại rất nhỏ lại khiến cho Giản Dung càng thêm rơi vào tay giặc, tay nâng mặt Ôn Uyển, càng hôn sâu.
Tùy ý để Giản Dung hôn, cho đến khi Ôn Uyển hô hấp không đều, Giản Dung mới buông Ôn Uyển ra, nhìn người phụ nữ trải qua tình ý, hơi say lòng người, khiến cho người ta si mê.
"Ôn Uyển, anh không thể có người phụ nữ khác." Giản Dung đưa tay gạt tóc tán loạn của Ôn Uyển, "Vì người trên thế giới, cũng không tìm ra cô gái nào có thể yêu anh giống như em."
Giản Dung nói xong, hơi mất tự nhiên mở to mắt, không đợi Ôn Uyển mở miệng, tiếp tục nói: "Anh hiểu rõ, em không nỡ xa cha mẹ em, nhưng anh sẽ không để cho em chịu uất ức, em cũng vui vẻ lên, tức giận có thể mắng anh, có thể nháo với anh, nhưng đừng nói ly hôn, được không?"
Ở trong mắt Giản Dung, có mấy lời có thể nói, thật ra có vài lời nếu nói ra lập tức có thể đau nhói người, cho dù lời này có phải nói nhảm hay không.
Bình luận facebook