Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Beta: Cò Lười
Buổi tối, trăng sáng như ngọc, ngọt ngào như gương mặt trẻ sơ sinh, ánh trăng sáng, trải dài khắp núi rừng, phiêu bạt trên mặt đất, giấu đầu hở đuôi.
An Diệc Tĩnh nhìn đồng hồ, chín giờ, cách thời gian lần trước mới mười phút mà thôi
Cô âm thầm thở dài một hơi, thuận tay đặt sách xuống, lại không khống chế được ngáp một cái, kể từ khi đến rừng sâu núi thẳm này, thời gian làm việc và nghỉ ngơi thật khiến người ta giận sôi, không đến chín giờ thì đã ngủ, làm sao có thể có thể được chứ.
Cô bỗng nhiên đứng dậy đi tới đi lui hai vòng trong phòng, mở cửa phòng đứng ở cửa nhìn sân trường tối đen, nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục cũng không phải là biện pháp.
Vì vậy, cô quay đầu lại cầm cái áo khoác lên mặc vào, nắm điện thoại di động đi tìm tín hiệu.
Làm cô ngoài ý muốn chính là, cô còn chưa đi đến bục cờ, từ xa nhìn đến, nơi đó giống như đang có mấy con đom đóm bay qua bay lại, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối.
An Diệc Tĩnh đi tới, trong nháy mắt đom đóm đã biến thành điện thoại di động, chủ nhân điện thoại liên tục dùng nhiều loại tư thế giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, gọi điện thoại, lên mạng, chỉ cần có tín hiệu, dùng tư thế thế nào cũng không quan trọng.
Cho nên, cô Mục ngồi chồm hổm, thầy Ngô – Ngô Kị dựa người vào cột cờ tay giơ điện thoại thật cao, còn Tang Diệp thì nằm sấp lên bàn cờ gọi điện thoại cũng không phát hiện An Diệc Tĩnh đang từ từ lại gần, muốn nghe lén.
An Diệc Tĩnh đứng ở chỗ rẽ, lấy bao thuốc lá ra, nhìn cũng không nhìn, quen thuộc lấy ra một điếu ngậm lên môi, cái bật lửa trên tay bật lên bật xuống, nhưng lại không châm thuốc.
"Dạ dạ dạ, em biết rồi ạ, tuyệt đối sẽ không gây chuyện, dạ, đúng, em có để ý đến, không phải là cố ý không gọi điện thoại, mà do tín hiệu nơi này có vấn đề, thật, em không dám lừa chị đâu, thật, em thề......"
An Diệc Tĩnh cứ dựa vào bục cờ hồi lâu, nghe cô gái nhỏ Tang Diệp cung cung kính kính với người đầu bên kia điện thoại, bộ dạng ấp úng ngập ngừng lại lúng túng, không nhịn được lấy điếu thuốc trên môi xuống, đi tới đoạt lấy điện thoại của Tang Diệp, đặt lên tai.
Bên kia là giọng nói quen thuộc: "Đừng có chuyện gì cũng phải chờ tôi dạy cô phải làm thế nào, đi theo tôi lâu như vậy mà cô cũng không học được chút gì hay sao?"
"Vậy à?" An Diệc Tĩnh cười cười, giọng nói lười biếng lại mang theo chút mỉa mai: "Chị Thanh, những thủ đoạn của chị tốt nhất đừng để Diệp Tử học được, sẽ dạy hư người."
Hiển nhiên đầu bên kia đã nhận ra giọng nói khác, chậm chạp hai giây, lúc này mới lên tiếng, giọng điệu rõ ràng mềm mại không ít: "Chị cũng vì muốn tốt cho em, ban đầu cho em chọn không ít trợ lý, người nào so với Tang Diệp cũng đều ưu việt hơn, em lại cười nhạo, lại không cần người nào, cuối cùng lai chọn con bé này, chị biết em là người dễ mềm lòng, thấy con bé đó đáng thương, chị cũng không có ý kiến gì, vẫn nghe theo em, thế nào, bây giờ chị dạy dỗ cô ta em cũng có ý kiến?"
"Uhm." An Diệc Tĩnh dừng một chút: "Người của em, em tự dạy, chị đừng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn, tín hiệu không tốt, cúp đây."
An Diệc Tĩnh cúp điện thoại, ném điện thoại cho Tang Diệp, châm thuốc, liếc cô.
"Mỗi đêm đều phải báo cáo?" An Diệc Tĩnh hỏi.
Tang Diệp yếu ớt gật đầu, không dám lên tiếng.
"Báo cáo những gì?" An Diệc tĩnh nhả khói, hỏi tiếp.
Đêm tối mờ mịt, không thể thấy rõ sắc mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy những chấm nhỏ lập lòe của tàn thuốc, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Tang Diệp không hút thuốc lá, cô cũng từng khuyên An Diệc Tĩnh đừng hút nữa, mà không chỉ có cô, Thẩm Thanh bọn họ tất cả đều đã nói vô số lần, nói chuyện này sẽ gây tổn hại cho hình tượng nữ thần quốc dân, nhưng nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng, mềm cứng đều dùng qua, hoàn toàn vô dụng, nên lúc cần hút là hút liên tục.
"Thật ra, cũng không có gì, chỉ nói những chuyện chị đã làm trong ngày, những chuyện như......" Tang Diệp phục hồi lại tinh thần trả lời.
An Diệc Tĩnh búng tàn thuốc, giọng nói không lớn không nhỏ, nghe không ra được chút cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt: "Về sau không cần báo cáo với Thẩm Thanh, chị ấy muốn biết chuyện gì cứ bảo trực tiếp gọi cho chị."
"Chị Tĩnh, thật ra những chuyện chị Thanh làm đều vì muốn tốt cho chị, chị không cần......"
"Chị biết chị ấy là vì muốn tốt cho chị, nếu không chị đã không lưu lại." An Diệc Tĩnh cắt ngang lời Tang Diệp, dập thuốc lá, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: "Tang Diệp, em có biết lúc nào bản thân là chân thực nhất không?"
Tang Diệp lắc đầu một cái, vẻ mặt trong bóng tối có chút không rõ ràng.
An Diệc Tĩnh nói tiếp: "Chính là khoảng thời gian ở đây, thời điểm đứng trên bục giảng trở thành cô giáo Tang Diệp."
"À?" Tang Diệp có chút mơ hồ.
"Tang Diệp đời người thật sự rất ngắn, có nhiều người cũng đã từng nói qua, chúng ta không ai biết trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì, cho nên quan trọng nhất là mỗi ngày trôi qua bản thân đều không nuối tiếc hay hối hận chuyện gì, như vậy là tốt rồi."
Đôi mắt Tang Diệp đỏ ửng, cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, cha cô nát rượu, uống say sẽ lập tức đánh cô, sau khi cha cô bị ung thư gan rồi qua đời, cô cũng thôi học đi làm trả nợ, sau này cơ duyên xảo hợp được An Diệc Tĩnh cứu từ trong tay một ông chủ, cô rất sợ hãi phải trở lại cuộc sống như trước kia, cho nên ở trước mặt Thẩm Thanh luôn là nhắm mắt theo đuôi, còn vô cùng cẩn thận.
Chỉ có An Diệc Tĩnh không giống vậy, đối xử rất tốt với cô, cũng không sĩ diện, còn có thể vì giúp cô mà cãi nhau với Thẩm Thanh, quan trọng hơn là, An Diệc Tĩnh thật sự có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, bao gồm cả cô.
Ánh sáng bỗng chiếu lên gương mặt, ánh đèn điện thoại chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn đang muốn khóc của Tang Diệp, An Diệc Tĩnh máy móc lắc tay, khẽ mỉm cười: "Đừng cảm động, chị chỉ hy vọng em sẽ là chính mình.
Tang Diệp gật đầu như giã tỏi: "Chị Tĩnh, chị thật tốt."
"Đừng yêu chị." An Diệc Tĩnh nói giỡn.
"Chị Tĩnh đang nói bậy bạ gì vậy?" Tang Diệp bị dọa đến mắt cũng trừng lớn.
An Diệc Tĩnh vỗ bả vai Tang Diệp: "Đi, tìm thêm hai người nữa chơi cùng."
Tang Diệp không hiểu: "Hả? Chơi gì cơ?"
"Đêm tối thế này." An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khóe miệng nhếch lên: "Bốn người là vừa khéo....."
"Là ý gì?" Tang Diệp vẫn không hiểu.
An Diệc Tĩnh gõ lên đầu Tang Diệp: "Vẫn không hiểu, đương nhiên là chơi mạt chược rồi."
"À?" Tang Diệp bị dọa suýt chút làm rớt điện thoại.
Lâm Nhiên đang ở trong phòng đọc sách, trên lầu một hồi rắc rắc, một hồi thì leng keng, một lát thì hi hi ha ha, khiến anh thật sự chịu không nổi, đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn trần nhà nhíu mày, đúng lúc đó lại vang lên âm thanh rắc rắc, anh dứt khoát đứng dậy đi tìm hiểu xem là có chuyện gì.
Thật ra An Diệc Tĩnh không biết chơi bài, mà cô Mục lại rất nghiện bài, nếu không phải vì không thể ngủ mà muốn giết thời gian, An Diệc Tĩnh cũng sẽ không chủ động nói muốn đánh, phải biết rằng trước đây cô Mục vác theo mạt chược vừa khóc vừa nháo với cô, cô cũng thờ ơ, bây giờ An Diệc Tĩnh lại chủ động nói muốn chơi mạt chược, vẻ mặt cô Mục thật sự như nhìn thấy quỷ, không dám tin.
Điều kiện tương đối khó khăn, bốn người phải vây quanh cái bàn gỗ hình vuông, ngồi trên ghế đẩu, hình ảnh có chút buồn cười, mà thời điểm Lâm Nhiên đi lên vừa đúng lúc thấy An Diệc Tĩnh lại ra pháo, cô Mục cười vui vẻ, Tang Diệp như có chút lo lắng nhìn An Diệc Tĩnh, mà Ngô Kị trái lại đang nhìn bài của mình, An Diệc Tĩnh đưa lưng về phía cửa, một tay chống bàn, tay còn lại chán ngán thưởng thức mấy tấm mạt chược.
"Thầy Lâm, sao thầy lại tới đây?" cô Mục ngồi đối diện cửa vừa ngẩng đầu lên đã nhin thấy Lâm Nhiên, mở miệng gọi một tiếng.
Mọi người nghe thấy nhìn sang, chỉ riêng An Diệc Tĩnh không có xoay người, giọng nói có vẻ đặc biệt nhàm chán: "Đến lượt ai ra bài rồi hả? Nhanh lên một chút."
"Đến tôi, đến tôi." Ngô Kị nhanh chóng đánh ra một tấm, sau đó lại nhìn Lâm Nhiên: "Thầy Lâm tới đúng lúc quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Lâm Nhiên đi đến, quét mắt nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người An Diệc tĩnh, nói: "Trong trường vẫn còn có học sinh ở lại, cẩn thận bị ảnh hưởng."
Cô Mục khoát tay, cười nói: "Không sao đâu thầy Lâm, khó có được ngày Chủ nhật, mà ngày mai lại là ngày nhà giáo, giải trí, giải trí chút."
Ngô Kị đứng dậy phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, thầy Lâm mau thế chỗ cho tôi, tôi thật sự nhịn không nổi."
Lâm Nhiên bị Ngô Kị kéo vào chỗ ngồi của anh ấy, bên cạnh chính là An Diệc Tĩnh, An Diệc Tĩnh liếc anh một cái, hỏi: "Thầy Lâm, anh biết chơi à?"
"Không rành lắm." Lâm Nhiên trả lời.
An Diệc Tĩnh vừa nghe thấy đã lên tinh thần, lập tức ngồi thẳng lại, nhếch môi nở nụ cười: "Đánh một chút sẽ rành thôi, tiếp tục."
Kết thúc một vòng, ngay cả người lợi hại nhất là cô Mục cũng đã ỉu xìu, mà thầy Lâm - người không rành chơi mạt chược kia qua một vòng, không nã pháo thì chính là tự mò ra, điều quan trọng nhất chính là anh dường như biết ba nhà kia muốn bài gì, hoàn toàn không thả bài xuống.
Ngô Kị đi vệ sinh xong trở lại ngồi cạnh Lâm Nhiên nhìn anh đánh, liên tục vỗ tay bảo hay: "Wow, tôi cũng đã từng gặp không ít cao thủ mạt chược, nhưng thầy Lâm, thầy mới là thâm tàng bất lộ*, thật sự là cao thủ trong cao thủ, hoàn toàn có thể dựa vào đánh bài mà sống."
*thâm tàng bất lộ: giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng
Lâm Nhiên vừa xếp bài, vừa nói: "Mười lần đánh bài chín lần thua, mấy thứ này để giải trí là được rồi."
An Diệc Tĩnh cười lạnh một tiếng: "Đứng nói chuyện sẽ không đau thắt lưng."
Lâm Nhiên nhìn cô một cái, dường như cô không có hứng thú gì nhưng vẫn sống chết chống đỡ, đánh ra toàn bài nát, lại vẫn không muốn kết thúc, do dự không ngừng.
Đánh tới mười hai giờ, cô Mục là người đầu tiên yêu cầu kết thúc, Tang Diệp cũng vô cùng buồn ngủ, Ngô Kị đã tỉnh lại sau khi đã đánh một giấc, Lâm Nhiên không phát biểu ý kiến, An Diệc Tĩnh lại không muốn kết thúc.
Đáng tiếc cơn buồn ngủ còn lớn hơn trời, thiểu số phục tùng đa số, ván mạt chược hôm nay đến đây phải kết thúc, mọi người đều trở về phòng, nên làm gì thì làm cái đó.
An Diệc Tĩnh sau khi về phòng, lại bắt đầu uống cà phê uống trà, tối nay cô nhất định không thể ngủ, nhất định không thể.
Hai giờ, An Diệc Tĩnh đã uống 3 chén cà phê, hai chén trà đắng, tinh thần không được tốt lắm, lại bởi vì uống quá nhiều nên mắc tiểu, thật sự không nhịn nổi, ra ngoài đi vệ sinh, hóng gió một hồi thì cũng tỉnh táo lại không ít, cô dứt khoát đi đến chỗ bàn cờ chơi điện thoại một chút, chơi một lát, cơn buồn ngủ lại nổi lên.
Cô đứng lên, đứng tại chỗ nhảy lên, lại nhìn thấy trong bóng tối có một ngọn đèn bỗng sáng lên, cảnh tượng này giống như đã từng gặp phải.
Cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn về chỗ cách đó không xa, tim đập nhanh hơn, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Đúng vậy, xung quanh là những dãy núi lớn san sát nhau nhấp nhô kéo dài đang ngủ say trong bóng đêm, gió núi gào thét, lá cờ trên nóc tung bay trong không trung, phát ra từng trận tiếng vang, gian phòng nằm ở mặt bên củaclầu một, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một bóng dáng cao to từ trong phòng đi ra.
Hình ảnh giống nhau như đúc, bóng dáng cũng không khác chỗ nào, gương mặt người đàn ông luôn mơ hồ dần dần hiện lên rõ ràng, từng bước từng bước đi đến chỗ cô.
An Diệc Tĩnh hít vào một hơi, người đàn ông luôn xuất hiện trong mộng và trong ảo giác của cô, chính là..... Lâm Nhiên.
Beta: Cò Lười
Buổi tối, trăng sáng như ngọc, ngọt ngào như gương mặt trẻ sơ sinh, ánh trăng sáng, trải dài khắp núi rừng, phiêu bạt trên mặt đất, giấu đầu hở đuôi.
An Diệc Tĩnh nhìn đồng hồ, chín giờ, cách thời gian lần trước mới mười phút mà thôi
Cô âm thầm thở dài một hơi, thuận tay đặt sách xuống, lại không khống chế được ngáp một cái, kể từ khi đến rừng sâu núi thẳm này, thời gian làm việc và nghỉ ngơi thật khiến người ta giận sôi, không đến chín giờ thì đã ngủ, làm sao có thể có thể được chứ.
Cô bỗng nhiên đứng dậy đi tới đi lui hai vòng trong phòng, mở cửa phòng đứng ở cửa nhìn sân trường tối đen, nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục cũng không phải là biện pháp.
Vì vậy, cô quay đầu lại cầm cái áo khoác lên mặc vào, nắm điện thoại di động đi tìm tín hiệu.
Làm cô ngoài ý muốn chính là, cô còn chưa đi đến bục cờ, từ xa nhìn đến, nơi đó giống như đang có mấy con đom đóm bay qua bay lại, như ẩn như hiện, lúc sáng lúc tối.
An Diệc Tĩnh đi tới, trong nháy mắt đom đóm đã biến thành điện thoại di động, chủ nhân điện thoại liên tục dùng nhiều loại tư thế giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, gọi điện thoại, lên mạng, chỉ cần có tín hiệu, dùng tư thế thế nào cũng không quan trọng.
Cho nên, cô Mục ngồi chồm hổm, thầy Ngô – Ngô Kị dựa người vào cột cờ tay giơ điện thoại thật cao, còn Tang Diệp thì nằm sấp lên bàn cờ gọi điện thoại cũng không phát hiện An Diệc Tĩnh đang từ từ lại gần, muốn nghe lén.
An Diệc Tĩnh đứng ở chỗ rẽ, lấy bao thuốc lá ra, nhìn cũng không nhìn, quen thuộc lấy ra một điếu ngậm lên môi, cái bật lửa trên tay bật lên bật xuống, nhưng lại không châm thuốc.
"Dạ dạ dạ, em biết rồi ạ, tuyệt đối sẽ không gây chuyện, dạ, đúng, em có để ý đến, không phải là cố ý không gọi điện thoại, mà do tín hiệu nơi này có vấn đề, thật, em không dám lừa chị đâu, thật, em thề......"
An Diệc Tĩnh cứ dựa vào bục cờ hồi lâu, nghe cô gái nhỏ Tang Diệp cung cung kính kính với người đầu bên kia điện thoại, bộ dạng ấp úng ngập ngừng lại lúng túng, không nhịn được lấy điếu thuốc trên môi xuống, đi tới đoạt lấy điện thoại của Tang Diệp, đặt lên tai.
Bên kia là giọng nói quen thuộc: "Đừng có chuyện gì cũng phải chờ tôi dạy cô phải làm thế nào, đi theo tôi lâu như vậy mà cô cũng không học được chút gì hay sao?"
"Vậy à?" An Diệc Tĩnh cười cười, giọng nói lười biếng lại mang theo chút mỉa mai: "Chị Thanh, những thủ đoạn của chị tốt nhất đừng để Diệp Tử học được, sẽ dạy hư người."
Hiển nhiên đầu bên kia đã nhận ra giọng nói khác, chậm chạp hai giây, lúc này mới lên tiếng, giọng điệu rõ ràng mềm mại không ít: "Chị cũng vì muốn tốt cho em, ban đầu cho em chọn không ít trợ lý, người nào so với Tang Diệp cũng đều ưu việt hơn, em lại cười nhạo, lại không cần người nào, cuối cùng lai chọn con bé này, chị biết em là người dễ mềm lòng, thấy con bé đó đáng thương, chị cũng không có ý kiến gì, vẫn nghe theo em, thế nào, bây giờ chị dạy dỗ cô ta em cũng có ý kiến?"
"Uhm." An Diệc Tĩnh dừng một chút: "Người của em, em tự dạy, chị đừng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn, tín hiệu không tốt, cúp đây."
An Diệc Tĩnh cúp điện thoại, ném điện thoại cho Tang Diệp, châm thuốc, liếc cô.
"Mỗi đêm đều phải báo cáo?" An Diệc Tĩnh hỏi.
Tang Diệp yếu ớt gật đầu, không dám lên tiếng.
"Báo cáo những gì?" An Diệc tĩnh nhả khói, hỏi tiếp.
Đêm tối mờ mịt, không thể thấy rõ sắc mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy những chấm nhỏ lập lòe của tàn thuốc, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Tang Diệp không hút thuốc lá, cô cũng từng khuyên An Diệc Tĩnh đừng hút nữa, mà không chỉ có cô, Thẩm Thanh bọn họ tất cả đều đã nói vô số lần, nói chuyện này sẽ gây tổn hại cho hình tượng nữ thần quốc dân, nhưng nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng, mềm cứng đều dùng qua, hoàn toàn vô dụng, nên lúc cần hút là hút liên tục.
"Thật ra, cũng không có gì, chỉ nói những chuyện chị đã làm trong ngày, những chuyện như......" Tang Diệp phục hồi lại tinh thần trả lời.
An Diệc Tĩnh búng tàn thuốc, giọng nói không lớn không nhỏ, nghe không ra được chút cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt: "Về sau không cần báo cáo với Thẩm Thanh, chị ấy muốn biết chuyện gì cứ bảo trực tiếp gọi cho chị."
"Chị Tĩnh, thật ra những chuyện chị Thanh làm đều vì muốn tốt cho chị, chị không cần......"
"Chị biết chị ấy là vì muốn tốt cho chị, nếu không chị đã không lưu lại." An Diệc Tĩnh cắt ngang lời Tang Diệp, dập thuốc lá, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: "Tang Diệp, em có biết lúc nào bản thân là chân thực nhất không?"
Tang Diệp lắc đầu một cái, vẻ mặt trong bóng tối có chút không rõ ràng.
An Diệc Tĩnh nói tiếp: "Chính là khoảng thời gian ở đây, thời điểm đứng trên bục giảng trở thành cô giáo Tang Diệp."
"À?" Tang Diệp có chút mơ hồ.
"Tang Diệp đời người thật sự rất ngắn, có nhiều người cũng đã từng nói qua, chúng ta không ai biết trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì, cho nên quan trọng nhất là mỗi ngày trôi qua bản thân đều không nuối tiếc hay hối hận chuyện gì, như vậy là tốt rồi."
Đôi mắt Tang Diệp đỏ ửng, cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, cha cô nát rượu, uống say sẽ lập tức đánh cô, sau khi cha cô bị ung thư gan rồi qua đời, cô cũng thôi học đi làm trả nợ, sau này cơ duyên xảo hợp được An Diệc Tĩnh cứu từ trong tay một ông chủ, cô rất sợ hãi phải trở lại cuộc sống như trước kia, cho nên ở trước mặt Thẩm Thanh luôn là nhắm mắt theo đuôi, còn vô cùng cẩn thận.
Chỉ có An Diệc Tĩnh không giống vậy, đối xử rất tốt với cô, cũng không sĩ diện, còn có thể vì giúp cô mà cãi nhau với Thẩm Thanh, quan trọng hơn là, An Diệc Tĩnh thật sự có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, bao gồm cả cô.
Ánh sáng bỗng chiếu lên gương mặt, ánh đèn điện thoại chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn đang muốn khóc của Tang Diệp, An Diệc Tĩnh máy móc lắc tay, khẽ mỉm cười: "Đừng cảm động, chị chỉ hy vọng em sẽ là chính mình.
Tang Diệp gật đầu như giã tỏi: "Chị Tĩnh, chị thật tốt."
"Đừng yêu chị." An Diệc Tĩnh nói giỡn.
"Chị Tĩnh đang nói bậy bạ gì vậy?" Tang Diệp bị dọa đến mắt cũng trừng lớn.
An Diệc Tĩnh vỗ bả vai Tang Diệp: "Đi, tìm thêm hai người nữa chơi cùng."
Tang Diệp không hiểu: "Hả? Chơi gì cơ?"
"Đêm tối thế này." An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khóe miệng nhếch lên: "Bốn người là vừa khéo....."
"Là ý gì?" Tang Diệp vẫn không hiểu.
An Diệc Tĩnh gõ lên đầu Tang Diệp: "Vẫn không hiểu, đương nhiên là chơi mạt chược rồi."
"À?" Tang Diệp bị dọa suýt chút làm rớt điện thoại.
Lâm Nhiên đang ở trong phòng đọc sách, trên lầu một hồi rắc rắc, một hồi thì leng keng, một lát thì hi hi ha ha, khiến anh thật sự chịu không nổi, đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn trần nhà nhíu mày, đúng lúc đó lại vang lên âm thanh rắc rắc, anh dứt khoát đứng dậy đi tìm hiểu xem là có chuyện gì.
Thật ra An Diệc Tĩnh không biết chơi bài, mà cô Mục lại rất nghiện bài, nếu không phải vì không thể ngủ mà muốn giết thời gian, An Diệc Tĩnh cũng sẽ không chủ động nói muốn đánh, phải biết rằng trước đây cô Mục vác theo mạt chược vừa khóc vừa nháo với cô, cô cũng thờ ơ, bây giờ An Diệc Tĩnh lại chủ động nói muốn chơi mạt chược, vẻ mặt cô Mục thật sự như nhìn thấy quỷ, không dám tin.
Điều kiện tương đối khó khăn, bốn người phải vây quanh cái bàn gỗ hình vuông, ngồi trên ghế đẩu, hình ảnh có chút buồn cười, mà thời điểm Lâm Nhiên đi lên vừa đúng lúc thấy An Diệc Tĩnh lại ra pháo, cô Mục cười vui vẻ, Tang Diệp như có chút lo lắng nhìn An Diệc Tĩnh, mà Ngô Kị trái lại đang nhìn bài của mình, An Diệc Tĩnh đưa lưng về phía cửa, một tay chống bàn, tay còn lại chán ngán thưởng thức mấy tấm mạt chược.
"Thầy Lâm, sao thầy lại tới đây?" cô Mục ngồi đối diện cửa vừa ngẩng đầu lên đã nhin thấy Lâm Nhiên, mở miệng gọi một tiếng.
Mọi người nghe thấy nhìn sang, chỉ riêng An Diệc Tĩnh không có xoay người, giọng nói có vẻ đặc biệt nhàm chán: "Đến lượt ai ra bài rồi hả? Nhanh lên một chút."
"Đến tôi, đến tôi." Ngô Kị nhanh chóng đánh ra một tấm, sau đó lại nhìn Lâm Nhiên: "Thầy Lâm tới đúng lúc quá, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Lâm Nhiên đi đến, quét mắt nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người An Diệc tĩnh, nói: "Trong trường vẫn còn có học sinh ở lại, cẩn thận bị ảnh hưởng."
Cô Mục khoát tay, cười nói: "Không sao đâu thầy Lâm, khó có được ngày Chủ nhật, mà ngày mai lại là ngày nhà giáo, giải trí, giải trí chút."
Ngô Kị đứng dậy phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, thầy Lâm mau thế chỗ cho tôi, tôi thật sự nhịn không nổi."
Lâm Nhiên bị Ngô Kị kéo vào chỗ ngồi của anh ấy, bên cạnh chính là An Diệc Tĩnh, An Diệc Tĩnh liếc anh một cái, hỏi: "Thầy Lâm, anh biết chơi à?"
"Không rành lắm." Lâm Nhiên trả lời.
An Diệc Tĩnh vừa nghe thấy đã lên tinh thần, lập tức ngồi thẳng lại, nhếch môi nở nụ cười: "Đánh một chút sẽ rành thôi, tiếp tục."
Kết thúc một vòng, ngay cả người lợi hại nhất là cô Mục cũng đã ỉu xìu, mà thầy Lâm - người không rành chơi mạt chược kia qua một vòng, không nã pháo thì chính là tự mò ra, điều quan trọng nhất chính là anh dường như biết ba nhà kia muốn bài gì, hoàn toàn không thả bài xuống.
Ngô Kị đi vệ sinh xong trở lại ngồi cạnh Lâm Nhiên nhìn anh đánh, liên tục vỗ tay bảo hay: "Wow, tôi cũng đã từng gặp không ít cao thủ mạt chược, nhưng thầy Lâm, thầy mới là thâm tàng bất lộ*, thật sự là cao thủ trong cao thủ, hoàn toàn có thể dựa vào đánh bài mà sống."
*thâm tàng bất lộ: giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng
Lâm Nhiên vừa xếp bài, vừa nói: "Mười lần đánh bài chín lần thua, mấy thứ này để giải trí là được rồi."
An Diệc Tĩnh cười lạnh một tiếng: "Đứng nói chuyện sẽ không đau thắt lưng."
Lâm Nhiên nhìn cô một cái, dường như cô không có hứng thú gì nhưng vẫn sống chết chống đỡ, đánh ra toàn bài nát, lại vẫn không muốn kết thúc, do dự không ngừng.
Đánh tới mười hai giờ, cô Mục là người đầu tiên yêu cầu kết thúc, Tang Diệp cũng vô cùng buồn ngủ, Ngô Kị đã tỉnh lại sau khi đã đánh một giấc, Lâm Nhiên không phát biểu ý kiến, An Diệc Tĩnh lại không muốn kết thúc.
Đáng tiếc cơn buồn ngủ còn lớn hơn trời, thiểu số phục tùng đa số, ván mạt chược hôm nay đến đây phải kết thúc, mọi người đều trở về phòng, nên làm gì thì làm cái đó.
An Diệc Tĩnh sau khi về phòng, lại bắt đầu uống cà phê uống trà, tối nay cô nhất định không thể ngủ, nhất định không thể.
Hai giờ, An Diệc Tĩnh đã uống 3 chén cà phê, hai chén trà đắng, tinh thần không được tốt lắm, lại bởi vì uống quá nhiều nên mắc tiểu, thật sự không nhịn nổi, ra ngoài đi vệ sinh, hóng gió một hồi thì cũng tỉnh táo lại không ít, cô dứt khoát đi đến chỗ bàn cờ chơi điện thoại một chút, chơi một lát, cơn buồn ngủ lại nổi lên.
Cô đứng lên, đứng tại chỗ nhảy lên, lại nhìn thấy trong bóng tối có một ngọn đèn bỗng sáng lên, cảnh tượng này giống như đã từng gặp phải.
Cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn về chỗ cách đó không xa, tim đập nhanh hơn, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Đúng vậy, xung quanh là những dãy núi lớn san sát nhau nhấp nhô kéo dài đang ngủ say trong bóng đêm, gió núi gào thét, lá cờ trên nóc tung bay trong không trung, phát ra từng trận tiếng vang, gian phòng nằm ở mặt bên củaclầu một, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một bóng dáng cao to từ trong phòng đi ra.
Hình ảnh giống nhau như đúc, bóng dáng cũng không khác chỗ nào, gương mặt người đàn ông luôn mơ hồ dần dần hiện lên rõ ràng, từng bước từng bước đi đến chỗ cô.
An Diệc Tĩnh hít vào một hơi, người đàn ông luôn xuất hiện trong mộng và trong ảo giác của cô, chính là..... Lâm Nhiên.
Bình luận facebook