• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp (3 Viewers)

  • Chương 37

Ba chữ Hứa Nhã Thục bật ra từ miệng người đàn ông, giọng điệu rất nhẹ nhưng nghe vào tai lại khiến cô ta rùng cả mình, giống như có một thùng nước đá từ đỉnh đầu dội xuống người, từ đầu lạnh buốt đến chân.

"Không... không biết."

Đường Trạch Thần: "Ngu ngốc."

Hứa Nhã Thục bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả điện thoại trong tay cũng có chút cầm không chắc, mất một lúc sau mới trấn định lại tinh thần, hỏi, "Đường tiên sinh kể chuyện này với tôi là có ý gì?"

"Cô không hiểu sao?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, gằn từng câu từng chữ, "Cách mà Đường phu nhân đối xử với đứa nhỏ đó, cách bà ấy yêu chiều nó, nó muốn cái gì là được cái đó nhưng trước giờ bà không dạy đứa nhỏ cách đối nhân xử thế. Tự trong thâm tâm đứa nhỏ hết lần này đến lần khác cho rằng bà không dám làm gì không tốt với nhỏ, sợ làm hỏng danh tiếng của mình, tự mình đắm đuối trong xa hoa trụy lạc, cũng không chịu vươn lên. Nhưng sau đó thì sao?"

"Sau đó đứa nhỏ đó tự tay kết thúc cuộc đời của mình mà vẫn chưa biết bản thân chết như thế nào. Cô ngay cả cửa chính của Đường tiên sinh còn chưa bước được vào, chỉ biết ở bên ngoài bắt đầu tác oai tác quái. Chút tình cảm mà em họ tôi dành cho cô duy trì được bao lâu cũng khó mà nói. Tôi cũng không phải là người có kiên nhẫn, cô hiểu không?"

Tuy rằng Đường Trạch Thần nói rất hàm hồ nhưng ngu ngốc đến mấy cũng hiểu là anh đang dùng câu chuyện này để cảnh cáo Hứa Nhã Thục.

Rất rõ ràng nói cho cô ta biết, sự khoan dung mà anh đang dành cho cô ta cũng không phải bởi vì như cô ta nghĩ, rằng bản thân đang mang cốt nhục của nhà họ Đường mà sẽ được đối đãi đặc biệt. Hứa Nhã Thục cô chẳng qua chỉ như đứa nhỏ trong câu chuyện kia của anh, tự nghĩ mình có điểm ưu việt thì có thể kê cao gối vô lo vô nghĩ, chờ ngày bay lên cành cây thành phượng hoàng mà không nghĩ đến đối phương căn bản là không để mình vào mắt.

Càng rõ ràng hơn là đang cảnh cáo cô ta, nếu còn không biết điều thì liền giống như đứa nhỏ kia, ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết...

Nghĩ tới đây, đáy lòng Hứa Nhã Thục chợt dâng lên một tia sợ hãi, cảm giác sợ hãi này cũng giống như rắn độc vậy, từng chút một từng chút một quấn lấy cô ta, siết chặt, khiến cô ta trong nháy mắt cảm thấy cổ họng như bị thít lại, ngay cả hô hấp cũng là một vấn đề.

Thái độ của Đường Trạch Thần đối với cô ta vẫn luôn là không lạnh không nhạt, lúc nào cũng lãnh đạm xa cách thế nhưng cô lại cho rằng anh là vì ngại cho đứa nhỏ trong bụng cô mà dè dặt thận trọng, hơn nữa còn ngây thơ tin chắc vào điều đó nên vẫn luôn không chút cố kỵ mà tác oai tác oái.

Nhưng không ngờ là Đường Trạch Thần căn bản không phải cố kỵ điều này mà mục đích của anh không gì ngoài muốn xem thử cô còn có thể tự tay đẩy mình vào chỗ chết như thế nào. Đến lúc đó, có thể còn đẩy thêm đá xuống giếng để cô cả đời không có ngày trở mình.

Vừa nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, Hứa Nhã Thục nhất thời cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân rét buốt. Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy, Đường Trạch Thần con người này thực sự thâm sâu khó lường đến mức đáng sợ.

Đầu bên kia im lặng thật lâu, mãi đến khi cô ta chủ động ngắt điện thoại, Đường Trạch Thần mới tiện tay ném nó lên mặt bàn.

Cầm lấy hộp thuốc, ngón tay trỏ theo thói quen gõ nhẹ lên hộp thuốc, rút ra một điếu, vừa mới định châm lửa, lại không biết nhớ tới cái gì, thoáng chần chừ cuối cùng lại ném bật lửa trở lại bàn.

Cứ vậy kẹp thuốc giữa hai ngón tay, đôi mắt hơi rũ xuống nhìn nó không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau lại đưa đến bên miệng, ngậm lấy, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía khu rừng đang chìm trong màn đêm đen kịt ở đằng xa kia.

Một lúc sau, Đường Trạch Thần đứng dây, lấy chìa khóa rảo bước đi ra ngoài. Sau khi lên xe mới gởi một tin nhắn cho Tần Noãn Dương, "Anh tạm thời có việc về thành phố A một chuyến, tối quay lại."

Soạn xong nội dung tin nhắn, anh trầm mặc nhìn nó một lúc mới ấn gởi đi.

Lại qua mấy tiếng đồng hồ nữa mặt trời sẽ lại mọc lên, xinh đẹp mà rực rỡ...

Giống như cô vậy!!

****

Sáng ngày hôm sau, Tần Noãn Dương theo chân Mễ Nhã cùng nhau xuất hiện ở nhà hàng của khách sạn.

Nhà hàng này bày trí rộng rãi mà sáng sủa, có hơn một nửa số bàn được sắp đặt ở gần cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa chiếu vào trong khiến cả nhà hàng giống như được tắm trong ánh nắng vậy.

Tần Noãn Dương lúc này đang ngồi trong ánh nắng rực rỡ ấy, miệng ngậm ống hút lơ đãng uống sữa bò, tầm mắt lặng lẽ hướng về phía phim trường hừng hực khí thế ngoài kia đến xuất thần, không biết là đang nghĩ gì.

Ngồi ở mấy bàn bên cạnh cũng là nhân viên trong đoàn làm phim, mọi người đang tụm lại với nhau xôn xao bình luận về những tin tức nóng hổi mới ra lò trong giới giải trí.

Hứa Nhã Thục không biết lại nổi cơn điên gì, vốn còn đang bộ dạng tự đắc đến muốn thăng thiên, tránh bóng chờ sinh giờ lại xuất hiện ở một đoàn làm phim khác, chuẩn bị khai máy một bộ phim mới.

Tiếng thảo luận của bọn họ càng lúc càng lớn, Tần Noãn Dương không nhịn được cũng nghiêng đầu nhìn qua, bên kia một nữ nhân viên của đoàn làm phim đang cầm máy tính bảng đọc nội dung tin tức.

Bởi khoảng cách có hơi xa nên nhìn không rõ lắm tiêu đề.

Mễ Nhã thấy vẻ mặt cô bình thản không gợn sóng, cũng nhìn không ra nghiệ sĩ của mình đang nghĩ gì, cầm dĩa bánh bao ở bên cạnh đẩy đến trước mặt cô, "Em yên tâm, Đường tiên sinh tuyệt đối không phải là người như vậy, chị nói với em này, cho dù không xét đến khuôn mặt thì vóc dáng của em cũng đủ bỏ xa Hứa Nhã Thục mấy cây số rồi."

Tần Noãn Dương bị câu nói của cô chọc cười, quay đầu nhìn người đại diện của mình một cái, rất không khách sáo gắp một cái bánh bao cho vào chén của mình, "Vóc dáng và gương mặt của em có thể so được với người khác sao?"

"Chị biết, em lại muốn nói nội hàm gì đó chứ gì? Nhưng đợi cho đến khi người ta nhìn ra được nội hàm của em thì trước tiên phải nhìn mặt em cái đã." Nói rồi, lấy tay véo véo mặt mình mấy cái, trên mặt thoáng lộ chút ưu sầu, "Nếu như chị xinh đẹp được như em, giành được một hợp đồng làm người đại diện phát ngôn cho một tập đoàn như Trạch Thành vậy thì bàn công việc, bàn hợp đồng tuyệt đối dễ như trở bàn tay."

Tần Noãn Dương trầm mặc nhìn người đại diện của mình một thoáng, nói như tổng kết, "Thật không nhìn ra được chị lại có tiền đồ như vậy..."

Mễ Nhã: "....!!!!"

****

Buổi tối, đạo diễn lâm thời quyết định tăng thêm một cảnh diễn, phim trường được sắp đặt lại lần nữa, chuyên viên ánh sáng và nhân viên đạo cụ lại bắt đầu bận bịu rộn ràng cả lên.

Tần Noãn Dương ngồi trên ghế nghỉ ngơi, rất chuyên tâm tập trung học lời thoại.

Trời càng lúc càng tối mịt, mây đen cuồn cuộn kéo tới lại không ngừng bị gió cuốn về chân trời phía tây rồi lại cuồn cuộn kéo tới, cứ vậy lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Không khí oi bức đến khiến người ta có chút hít thở không thông, cho dù là thi thoảng có gió đêm nhẹ nhàng phất qua cũng khó mà giải tỏa được hết cảm giác khó chịu ấy.

Mễ Nhã đang ngồi bên cạnh giúp cô phe phẩy cây quạt giấy nhưng cho dù như vậy, Tần Noãn Dương vẫn không ngừng đổ mồ hôi, cách không lâu liền phải dặm thêm phấn một lần.

Ngồi được một lúc, nơi chân trời mặt trăng bàng bạc kia cũng bị một tầng mây đen dày đặc che lấp mất, ngay cả chút ánh trăng yếu ớt cũng bị lấp trong mây, gió đêm thổi càng lúc càng mạnh hơn, có vẻ như một cơn mưa lớn đang kéo tới.

Mễ Nhã thấy cô quả thực đang khó chịu quá mức, liền đề nghị hay là để mình quay về khách sạn nhờ nấu dùm một chén canh đậu xanh giải nhiệt.

Tần Noãn Dương đang ngồi học lời thoại, nghe vậy gật gật đầu, đợi Mễ Nhã đi rồi, lại tiếp tục cầm kịch bản lên đọc tiếp.

Cảnh diễn đêm tối nay cũng là cảnh khóc đầu tiên của cô trong bộ phim « Dạ Trường An, phù thế loạn » này. Vì để không làm chậm trễ tiến độ, từ lúc nghỉ ngơi chuẩn bị bắt đầu cảnh quay này cô vẫn một mực xem kịch bản tìm cảm xúc.

Trong ấn tượng của Tần Noãn Dương, đóng cảnh khóc còn khó khăn hơn nhiều so với đóng cảnh giường chiếu. Cảnh giường chiếu có thể thay đổi góc độ quay đánh lừa thị giác, người chủ đạo lại là bạn diễn nam mà đàn ông trên phương diện này trước giờ đều là bản năng, rất dễ nhập vai. Chẳng qua là cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng đóng một cảnh giường chiếu nào, không biết kết luận này liệu có chính xác hay không nữa...

Trong phim « Dạ Trường An, phù thế loạn », Thất hoàng tử là người tin Phật vì vậy trong bộ phim này, phần lớn lời thoại có liên quan đến nhân vật này đều được dẫn dụng từ kinh phật. Có một vài câu đọc lên rất trúc trắc nhưng lúc đọc lên hiệu quả trái lại cực kỳ tốt.

Vùng rừng nói cách đó không xa không có đèn, lúc này nơi đó một mảnh tối tăm và tĩnh mịch, mỗi một lần gió đêm thổi qua, cây cỏ ở đấy liền không ngừng xao động phát ra những tiếng lạo xạo.

Cô đọc tới đọc lui một hồi, không khỏi có chút thất thần, chợt nhớ lại cảm giác lần đầu tiên khi đọc một hơi hết quyển kịch bản này, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút khổ sở.

Diệp Trường An trong bộ phim này từ đầu đến cuối đều ẩn nhẫn, cực độ cẩn nhẫn. Tính cách của cô ấy vốn dĩ lạnh nhạt, đối đãi với người, với sự việc đều chung một thái độ chính là lạnh nhạt, trước giờ chưa tình tỏ ra nhiệt tình với bất kỳ việc gì nhưng cũng sẽ không xa lạ đến mức mất lịch sự.

Chính tính cách như vậy đã khiến Thất hoàng tử hiểu lầm để rồi từ đó đến xuyên suốt cuộc hôn nhân của họ, trở thành một quả bom hẹn giờ.

Cũng bởi vì tính cách chuyện không liên quan đến mình, đối với ai cũng lạnh nhạt của Diệp Trường An đến cuối cùng lại bởi vì tình yêu mà phấn đấu quên mình, trở thành hòn đá đệm chân cho ý đồ xưng vương xưng bá của Thất hoàng tử, điều này khiến cho cảm xúc về cô ấy của Tần Noãn Dương đặc biệt khắc sâu.

Cô không hiểu cho lắm một người phải có tình cảm sâu sắc cỡ nào mới cam tâm tình nguyện dùng tính mạng của mình để bảo hộ cho một người khác chu toàn.

Quyển tiểu thuyết gốc thực ra đang nằm trong va li hành lý của cô, mấy lần Tần Noãn Dương đã muốn mở nó ra đọc nhưng cuối cùng lại lần lữa không quyết, cảm giác giống như nếu lật những trang sách đó ra liền có thể nhìn thấy một Diệp Trường An thanh thấu, ẩn nhẫn, sống trong thời buổi loạn lạc nhưng vẫn kiên cường độc lập, như một đóa hoa hồng đang bừng cháy.

Lúc đầu khi quyết định nhận kịch bản này, điều thúc đẩy cô đầu tiên không phải bởi vì nó là một chế tác lớn, cũng không liên quan đến việc nó được cải biên từ một quyển tiểu thuyết đang hot trên mạng, có một số lượng lớn độc giả làm căn cơ mà nguyên nhân chủ quan chính là vì nội dung của kịch bản đã làm lay động cô.

Có lẽ bất kỳ một cô gái nào trong lòng cũng có một đoạn tình cảm thầm kín mà trân quý, có thể là đôi lòng yêu thương nhau, có lẽ là tình yêu thầm kín ngây ngô thuở chưa biết việc đời, cũng có lẽ là lòng muốn mà không được như nguyện hoặc có lẽ chỉ là lướt qua rồi bỏ lỡ nhau...

Mà bây giờ đây, trong lòng cô cũng có loại tình cảm đó, có một người như thế đó, thầm kín, trân quý.

Lúc Mễ Nhã cầm chén chè đậu xanh quay về, nhìn thấy nghệ sĩ của mình bộ dạng như mất hồn thì bước đến, giật lấy quyển kịch bản từ tay Tần Noãn Dương, thấy cô đã hoàn hồn lại mới đưa chén chè đến trước mặt, "Mau uống để giải nóng đi. Giờ chị nhìn em thế này cũng cảm thấy bản thân nóng chịu không nổi nữa là."

Tần Noãn Dương cầm chén nhấp từng ngụm nhỏ. Chè đậu xanh vị ngọt thuần hậu, cảm giác hơi ngấy, chỉ có điều sau khi cho đá vào, cảm giác man mát uống vào rất dễ chịu, bên trong lại cho thêm bách hợp, mùi thơm thoang thoảng thực sự rất thoải mái.

Cô thỏa mãn gật đầu, "Mùi vị không tệ."

Mễ Nhã tiện tay lật lật quyển kịch bản, "Vừa nãy em xem gì mà xem đến xuất thần vậy? Ngoại trừ một đống chữ ra, chị có thấy gì khác thường đâu?"

"Chỉ là xem mấy lời thoại này có chút cảm khái thôi mà." Cô nhìn người đại diện của mình một cái, trong lòng hâm mộ không thôi. Cô nàng này mặc áo mỏng quần ngắn, mát mẻ đến mức khiến người ta ghen tỵ mà...

Uống xong chén chè đậu xanh, cô lại cầm quyển kịch bản lên, đạo diễn đã bắt đầu chỉ đạo cảnh diễn, thấy cô đã có cảm xúc, vì thế vội vàng thúc giục mọi người vào vị trí chuẩn bị quay.

Thẩm Mặc Triết trước giờ luôn rất nghiêm túc trong công việc, máy quay vừa vào vị trí thì anh liền nhập vai, vẻ mặt, ánh mắt đều đúng mực, hành động sắc sảo.

Tần Noãn Dương bị sự nghiêm túc của anh dẫn dắt, thật sự từ trong diễn xuất của anh cảm nhận được sự ủy khuất của Diệp Trường An, rõ ràng trong lòng rất khó chịu mà ngoài mặt vẫn phải cứng rắn duy trì bình tĩnh. Vốn còn tưởng lúc vào diễn cảnh khóc không khóc ra được, trong lòng sốt ruột vô cùng ai ngờ cuối cùng vừa khéo góc độ cô đứng ánh đèn cao áp chiếu thẳng vào, hốc mắt một trận chua xót, nước mắt tự dưng muốn ngừng lại không ngừng được.

Vốn dĩ kịch bản viết hốc mắt nước mắt như muốn trào ra, Diệp Trường An tức tưởi khóc thút thít nhưng Tần Noãn Dương lại không nhịn được, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt dây vậy, từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống, vành mắt đỏ đến nỗi ngay cả Thẩm Mặc Triết cũng có chút sững sờ.

Đường Trạch Thần và trợ lý vừa mới đến, nhìn thấy đoàn làm phim đang quay, vốn định im lặng bước lên lầu ai ngờ chỉ tùy ý liếc mắt một cái thì thấy bóng dáng Tần Noãn Dương lẫn trong đám người, nhất thời thay đổi ý định.

Lúc đầu khoảng cách còn xa, chỉ biết là cảnh diễn đôi giữa cô và Thẩm Mặc Triết ai ngờ đi gần đến mới phát hiện cô nàng đang khóc.

Vành mắt đỏ rực, đôi môi mím chặt, bộ dạng ủy khuất lại ẩn nhẫn, cực kỳ nhu thuận. Đầu mày người đàn ông thoáng chau lại, cứ vậy cách một đám đông nhìn chăm chú cô gái đang đứng giữa vòng người kia.

Chỉ có điều bản thân Đường Trạch Thần thực sự quá dễ gây sự chú ý cho người khác, cho dù đứng cách một quãng như vậy nhưng vẫn dẫn đến sự chú ý của những người khác như thường.

Nhưng anh vẫn làm như không thấy, đôi mắt thâm thúy như đầm nước, sâu đến không thấy đáy.

Tần Noãn Dương còn chưa thu hồi cảm xúc được, cũng không nghe đạo diễn hô ngừng, lập tức chọn đúng thời điểm đọc ra phần lời thoại của mình, một trong số những câu thoại đó chính là: "Vạn vật sinh ra từ « duyên », đều bị ràng buộc bởi « duyên »."

Chất giọng của cô rất dễ nghe, mang theo một chút giọng mũi, mơ hồ có thể nghe ra chút kiều nhược, uyển chuyển lại nhu mì.

Sau khi nói xong câu đó, phía sau một trận trầm mặc...

Thẩm Mặc Triết quên lời thoại rồi!

Đạo diễn dù vậy vẫn rất vui vẻ hô « Cut! » sau đó vẫy vẫy tay, đứng dậy cười nói, "Tối nay đến đây thôi, mọi người thu dọn nghỉ ngơi đi!"

Tần Noãn Dương lúc này mới hoàn hồn lại, nhận lấy khăn giấy mà Thẩm Mặc Triết đưa cho lau nước mắt, có chút lúng túng nhìn đối phương cười cười, "Vừa nãy bị ánh đèn chiếu vào, chói mắt quá."

Thẩm Mặc Triết trái lại điềm nhiên như không, như có ý lại như vô tình nhắc nhở cô một câu, "Đường tiên sinh đến rồi."

Tần Noãn Dương thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn qua.

Đường Trạch Thần vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, tư thế rất tùy ý nhưng vẫn như cũ khiến người ta cảm nhận được rõ ràng khí tràng cũng như phong thái trác tuyệt của người đàn ông danh tiếng chấn động thành phố A tuyệt đối không phải là xưng bừa.

Trong phim trường lác đác bắt đầu có người nhận ra anh đến, trái lại anh lại có vẻ như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, tầm mắt từ trên người cô lướt qua, nhẹ nhàng gật đầu sau đó xoay người dẫn theo trợ lý rời đi.

Tần Noãn Dương lúc này mới dám thở phào một tiếng, xem ra trên phương diện này, suy nghĩ của bọn họ là giống như nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom