Night Raven
Moderator
-
Chương 1
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Night Raven
- Thể loại
- Tự Truyện
- Tình trạng
- Đang viết
- Nguồn
- Vietwriter
- Lượt đọc
- 4,586
- Cập nhật
15/3/2019 Một ngày nắng đẹp sau một chuỗi những ngày dài trời âm u xám xịt. Tôi đến công ty cũng cảm thấy tươi tỉnh phấn chấn hơn chút xíu chứ thật sự cứ nghĩ tới đống tài liệu đang chờ ở bàn làm việc là muốn xỉu ra rồi. Tranh thủ mua gói xôi khúc và một túi nước đậu treo vào xe rồi tới công ty cho kịp giờ làm. Phóng xe trên đường gió tạt vào mặt nào là khói ô tô, xe máy, rồi bụi cát từ công trình cầu đường đang thi công, hay thỉnh thoảng là những bãi rác tự phát lộ thiên ngay lề đường. Một mớ hỗn độn những mùi khó chịu làm mũi của một thằng dễ bị dị ứng như tôi cảm thấy như đang bị cực hình vậy. Nói không ngoa chứ mũi của tôi rất nhạy cảm với mọi loại mùi. Nếu là mùi sốc hoặc rất đậm thì dù thơm hay không thì mũi tôi như thứ bỏ đi vậy. Ngạt, nước mũi chảy rồi hắt xì hơi liên tục... Mặc dù đã tìm đủ phương pháp để chữa, hay đi bệnh viện, rồi tới các bài thuốc gia truyền cũng không có tác dụng là bao. Có chăng thì đỡ được một thời gian nó lại tái phát. Mà cũng kỳ lạ ở chỗ đi khám thì bác sĩ nói đó không phải xoang hay bệnh gì ở mũi mà chỉ nói là do cảm giác. Thật tình thì tôi chịu. Hà Nội là vậy, bao lâu rồi tình trạng ô nhiễm vẫn không cải thiệt được chút nào mà chỉ thấy tồi tệ hơn. Không biết tới khi nào thì mũi của tôi mới có được sự yên bình nữa. Nếu không vì cuộc sống, vì một lời hứa, vì những gì tôi đã đánh đổi thì tôi cũng không muốn ở chốn này, một nơi tôi muốn quên đi ...!
Chẳng mấy mà cũng đến công ty. Tôi dắt xe vào nhà xe, đi qua chào bố bảo vệ. Tôi gọi là bố vì ông sống một mình không vợ cũng không con, đi làm cho khuây khỏa chứ ở nhà có một mình cũng buồn. Vào nhà xe tôi có đi ngang qua một cô gái. Lúc đầu tôi không để ý lắm nhưng bất chợt một cảm giác quen thuộc ùa về khi mùi nước hoa ấy thoảng trong gió ! Tôi quay lại thì vẫn hình dáng đó, vẫn mái tóc màu hạt dẻ ngang vai đó, vẫn váy xếp ly ngang đầu gối, sơ mi trắng và áo khoác đen đó. Mọi thứ thật là thân thuộc, như là tôi biết rất rõ ràng vậy. Tôi định gọi ra một cái tên hay đúng hơn là cách tôi vẫn hay gọi người đó. Nhưng ngay lúc đó trong đầu tôi xuất hiện một loạt những câu hỏi? Tại sao lại là cô ấy? Tại sao cô ấy lại ở đây? Có đúng là cô ấy không nhỉ ? Cô ấy không nhận ra mình sao ? Tôi phân vân và tự ngăn mình không nói ra điều dự tính.
Luống cuống tôi suýt chút nữa không gạt chân chống xe mà chạy lại chỗ cô gái kia để tìm câu trả lời. Có lẽ tôi đã để con tim chi phối mình mất rồi. Đúng ! đó là điều mà trước đây tôi đã từng. Trong một vài giây nhưng hàng loạt cảm xúc cùng lúc đến làm tôi không biết nên làm gì nữa chỉ biết trân mình ra đứng nhìn theo bóng lưng cô gái đi vào công ty. Đến lúc khuất hẳn tôi mới thực sự như tỉnh lại sau cơn mê. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy lại bình tĩnh và tự trấn an là chắc có lẽ mình hoa mắt nên nhìn nhầm thôi. Cũng tại nửa tháng nay, phòng tôi có mấy dự án sắp đến hạn làm tôi bận không kịp thở, toàn tăng ca rồi về muộn, cuối tuần cũng chẳng được nghỉ. tính ra không phải chỉ trong nửa tháng mà gần năm rồi tôi chưa có ngày nào thực sự là nghỉ ngơi thì đúng hơn. Hết đi làm, đi hỗ trợ dự án, rồi lại đám xá các kiểu. Mấy dịp nghỉ dài cũng chỉ tranh thủ về thăm ba má được chút rồi lại lên với công việc. Nhiều lúc tự nhìn lại bản thân không hiểu mình đang làm gì nữa, lao đầu vào làm, để cho mình hoạt động, để cho đầu óc bận rộn, chân tay không được nghỉ ngơi. Cuối cùng thì tự làm khó bản thân chứ đâu.
Sau vài giây nhắm mắt lấy lại tinh thần tôi cũng xác định chắc là do đầu óc lâu lâu không được relax nên sinh ảo tưởng mơ mộng về những thứ không đâu thôi. Ngó lại thì thấy xe của bà chị trưởng phòng ở đấy rồi. Tôi tự hỏi quái lạ sao hôm nay bả đến sớm vậy nhỉ. Mọi hôm trưa dặt trưa dẹo ra mới tới. Xách gặp với lấy túi xôi tôi lên phòng làm việc. Và cuộc đời đúng là không ai biết được chữ ngờ, cũng chẳng ai thấu được chữ duyên. Điều tôi không mong đợi nhất lại xảy ra. Khi vừa đẩy cửa phòng bước vào thì hình ảnh của cô gái tôi gặp dưới nhà xe hiện ra ...! Cô gái đó đang đứng ở chỗ bàn của chị trưởng và khi nghe thấy tiếng mở cửa cả hai cùng quay lại nhìn về phía tôi. Một điều bất ngờ đã xảy ra ngay lúc đó !
Chẳng mấy mà cũng đến công ty. Tôi dắt xe vào nhà xe, đi qua chào bố bảo vệ. Tôi gọi là bố vì ông sống một mình không vợ cũng không con, đi làm cho khuây khỏa chứ ở nhà có một mình cũng buồn. Vào nhà xe tôi có đi ngang qua một cô gái. Lúc đầu tôi không để ý lắm nhưng bất chợt một cảm giác quen thuộc ùa về khi mùi nước hoa ấy thoảng trong gió ! Tôi quay lại thì vẫn hình dáng đó, vẫn mái tóc màu hạt dẻ ngang vai đó, vẫn váy xếp ly ngang đầu gối, sơ mi trắng và áo khoác đen đó. Mọi thứ thật là thân thuộc, như là tôi biết rất rõ ràng vậy. Tôi định gọi ra một cái tên hay đúng hơn là cách tôi vẫn hay gọi người đó. Nhưng ngay lúc đó trong đầu tôi xuất hiện một loạt những câu hỏi? Tại sao lại là cô ấy? Tại sao cô ấy lại ở đây? Có đúng là cô ấy không nhỉ ? Cô ấy không nhận ra mình sao ? Tôi phân vân và tự ngăn mình không nói ra điều dự tính.
Luống cuống tôi suýt chút nữa không gạt chân chống xe mà chạy lại chỗ cô gái kia để tìm câu trả lời. Có lẽ tôi đã để con tim chi phối mình mất rồi. Đúng ! đó là điều mà trước đây tôi đã từng. Trong một vài giây nhưng hàng loạt cảm xúc cùng lúc đến làm tôi không biết nên làm gì nữa chỉ biết trân mình ra đứng nhìn theo bóng lưng cô gái đi vào công ty. Đến lúc khuất hẳn tôi mới thực sự như tỉnh lại sau cơn mê. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy lại bình tĩnh và tự trấn an là chắc có lẽ mình hoa mắt nên nhìn nhầm thôi. Cũng tại nửa tháng nay, phòng tôi có mấy dự án sắp đến hạn làm tôi bận không kịp thở, toàn tăng ca rồi về muộn, cuối tuần cũng chẳng được nghỉ. tính ra không phải chỉ trong nửa tháng mà gần năm rồi tôi chưa có ngày nào thực sự là nghỉ ngơi thì đúng hơn. Hết đi làm, đi hỗ trợ dự án, rồi lại đám xá các kiểu. Mấy dịp nghỉ dài cũng chỉ tranh thủ về thăm ba má được chút rồi lại lên với công việc. Nhiều lúc tự nhìn lại bản thân không hiểu mình đang làm gì nữa, lao đầu vào làm, để cho mình hoạt động, để cho đầu óc bận rộn, chân tay không được nghỉ ngơi. Cuối cùng thì tự làm khó bản thân chứ đâu.
Sau vài giây nhắm mắt lấy lại tinh thần tôi cũng xác định chắc là do đầu óc lâu lâu không được relax nên sinh ảo tưởng mơ mộng về những thứ không đâu thôi. Ngó lại thì thấy xe của bà chị trưởng phòng ở đấy rồi. Tôi tự hỏi quái lạ sao hôm nay bả đến sớm vậy nhỉ. Mọi hôm trưa dặt trưa dẹo ra mới tới. Xách gặp với lấy túi xôi tôi lên phòng làm việc. Và cuộc đời đúng là không ai biết được chữ ngờ, cũng chẳng ai thấu được chữ duyên. Điều tôi không mong đợi nhất lại xảy ra. Khi vừa đẩy cửa phòng bước vào thì hình ảnh của cô gái tôi gặp dưới nhà xe hiện ra ...! Cô gái đó đang đứng ở chỗ bàn của chị trưởng và khi nghe thấy tiếng mở cửa cả hai cùng quay lại nhìn về phía tôi. Một điều bất ngờ đã xảy ra ngay lúc đó !
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook