-
CHƯƠNG 8: MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THÍCH ĂN CÁ.
"Vậy còn nuôi nhiều mèo để làm gì?” Hứa Luật lập tức thốt lên.
"Người ta tặng!"
"Không phải anh mua rất nhiều cá cho chúng ăn sao?”, Hứa Luật ấp a ấp úng.
Đường Tố cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn sang phía cô, anh hơi nghiêng đầu, cau mày, đường nét phảng phất sự nhẫn nại.
"Ai nói với cô là những con cá đó là để cho chúng ăn?”
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Không phải!"
"Vậy là của ai?"
Đường Tố liếc cô một cái: "Theo nghiên cứu cho thấy, ăn cá có lợi hơn so với ăn thịt. Trong một nghiên cứu với quy mô lớn tại Pháp đã phát hiện trong cơ thể cá rất giàu axit béo Omega-3, giúp cải thiện tình trạng lão hóa điểm vàng của mắt khi về già. Đại học Havard của Mỹ đã nghiên cứu được nếu ăn cá từ một đến hai lần trong tuần với khoảng 2g axit béo Omega 3 sẽ giúp giảm 36% nguy cơ loạn nhịp tim, một nguyên nhân chủ yếu dẫn đến đột tử, và giảm 17% các nguy cơ khác. Các nhà nghiên cứu cũng khám phá ra được rằng axit béo Omega 3 ảnh hưởng đến khả năng ghi nhớ, giúp cải thiện trí não … Nói tóm lại, ai thích ăn cá là người thông minh, không ăn cá là kẻ đần độn.”
"..." Hứa Luật bị một bài diễn thuyết các nghiên cứu từ Pháp sang Mỹ khiến cô choáng váng, nhưng cô có thể kết luận lại là: “Mấy con cá kia đều là cho anh?”
"Chúc mừng cô, cuối cùng cũng đoán ra!” Đường Tố nhìn cô một lát, nhân tiện nêu lên ý kiến, “Cô cũng nên ăn cá đi!”
Hứa Luật trừng mắt, nghe là hiểu anh ta muốn mỉa mai cô là kẻ ngu dốt: "Thưa anh, dù là một người bình thường thích ăn cá cũng chẳng bao giờ mua một tủ lạnh chất đầy cá như thế!”
”Những loại cá khác nhau sẽ có cách chế biến khác nhau, loại cá nhiều mỡ thích hợp dùng để nướng ăn, ví dụ như cá chình, cá thu. Còn cá chép, cá mè, cá mè hoa, cá trắm, cá hố thì nên kho mùi vị mới tuyệt. Lươn, cá chuối, cá trích, cá tuyết nên ninh trên lửa nhỏ. Còn nấu canh thì nên chọn cá đỏ dạ (cá đù vàng), cá rô, cá trích ngon không thể tả. Các loại cá cao cấp dùng để hấp có cá mè, cá sạo, cá cháy. Nếu muốn ăn cá sống nên chọn các loại cá biển, cá ngừ, cá tráp, cá hồi, … cắt mỏng ăn sống thì không còn gì bằng."
"..." Thôi rồi một tín đồ của cá!
Queen trốn bên cạnh ghế sô pha, len lén đưa mắt nhìn: Meoooooo.
Hứa Luật đột nhiên thốt lên: "A! Anh không thích mèo bởi vì chúng thích ăn cá ."
Đường Tố trả lời một cách quả quyết: “Đúng vậy!”
Ồ? Cứ tưởng anh ta lại lôi một đống nghiên cứu ra để lý luận nữa cơ chứ.
"Thật vậy sao?" Cô có vẻ nghi ngờ.
Đường Tố giương mắt, lại liếc cô một cái, nhếch môi: "Điều kiện ăn ngủ ở đây là phù hợp với cô nhất. Yên tĩnh, biệt lập, không có ai làm phiền. Hơn nữa bạn cùng nhà của cô là người khá dễ chịu, không kiêng kỵ nghề nghiệp của cô cho dù cô có bê một thi thể về đây để nghiên cứu cũng không thành vấn đề.”
Điều kiện thật sự quá hấp dẫn nhưng vấn đề ở chỗ anh ta là … đàn ông!
"Yên tâm, phụ nữ phải món khoái khẩu của tôi."
Hứa Luật ngạc nhiên, cô đã nói gì đâu mà hắn có thể nhìn ra được hay vậy.
"Cô Hứa, tôi mong bữa cơm trưa nay sẽ có món cá hấp và canh cá. Xin cám ơn!”, vừa dứt lời anh lại chúi đầu vào quyển sách.
Hứa Luật: "Anh Đường, tôi là bạn cùng nhà của anh, không phải là quản gia hay bảo mẫu, ok?” Tại sao anh lại có thể mở miệng ra lệnh cho cô như vậy.
"Queen, giới thiệu với mày, cô Hứa đây rất thích mèo. Nếu mày đói cứ đến tìm cô ấy!”, Đường Tố tiếp lời: "Cô Hứa rất sẵn lòng cho mày ăn no nê."
Hứa Luật: " Anh Đường, tôi là bạn cùng nhà của anh, không phải nhân viên chăm sóc thú cưng!”
Ôi! Anh có thể nghe tôi nói được không chứ???
Đường Tố : "Queen này, xem ra ấy cô ấy không có ý định cho mày ăn, thôi tự ra sân tìm đồ ăn đi."
Queen nhảy khỏi sofa, tiến đến bên chân Hứa Luật, ngẩng đầu, cặp mắt trong vắt đáng thương nhìn Hứa Luật: Meooooo, thanh âm của nó khiến người khác không cách nào có thể cự tuyệt.
Đường Tố: "Queen, nếu mày không tìm được đồ ăn, vậy chờ đến ngày mai ăn luôn nhé!"
Meooooo …
Pà nó!
...
Hứa Luật: "Anh Đường, cho hỏi thức ăn mèo ở đâu?"
“Trong nhà bếp, ngăn tủ thứ ba bên phải từ dưới lên."
~-~~-~~-~~-~~-~
Trong quán cà phê gần đường Đại học Y, Cố Sênh nghe Hứa Luật kể hết mọi chuyện, cô nhìn chằm chằm Hứa Luật bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Cho nên, chỉ vì bốn con mèo đó mà cậu chịu ở lại sao?"
Hứa Luật múc muỗng kem cà phê bỏ vào miệng: "Chao ôi! Tại cậu không nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Queen thôi, nếu tớ không cho nó ăn, dám chắc tên ấy đó sẽ cho nó nhịn đói qua hôm sau mất. Lại còn dáng vẻ ngờ nghệch của Arthur nữa chứ, thật đáng yêu. Agatha nhìn khá cao ngạo, Allan thanh lịch nho nhã. Con nào cũng có nét đặc biệt riêng, dễ thương vô cùng."
"Who care?" Cố Sênh muốn bửa đôi đầu cô ra xem bên trong có bị đứt dây thần kinh nào hay không, “Hứa Luật ơi, Cô Hứa Luật à, Cảnh sát Hứa, Pháp Y Hứa … xin cô nói cho kẻ hèn đây trọng điểm vấn đề được không?”
Hứa Luật cực kỳ xem nhẹ cô bạn mình rồi, cười cười chữa thẹn: "Tớ thấy anh ấy cũng không phải là người xấu."
"Ha ha ha!" Cố Sanh cười lớn: "Bộ thời nay người xấu nhất định phải viết lên mặt rõ ràng hai chữ 'người xấu’ sao? Bốn chữ 'mặt người dạ thú' cậu không biết viết thế nào hả? Ra vẻ đạo mạo là gì cậu cũng không biết sao?"
Hứa Luật đưa tay đầu hàng, tranh luận với luật sư luôn là quyết định sai lầm: "Yên tâm đi, tớ đã 26 tuổi rồi, biết cách bảo vệ mình mà."
"Ha ha ha!" Cố Sênh không hề bị lay động.
"Tiểu Sênh Sênh, Nữ vương Cố Sênh, Chị Cố Sênh …"
"Phì! Tớ ra đời sau cậu ba ngày tám tiếng đấy." Cố Sênh nhìn vẻ mặt giản xảo của Hứa Luật mà không chịu nổi, “Tô Tử Khiêm có biết chuyện này chưa?"
Hứa Luật ngậm muỗng, lắc lắc đầu.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, nếu Tô Tử Khiêm mà biết chuyện này sẽ để cô làm như vậy sao? Đã sớm tìm tới nhà lôi cô về ngay rồi ấy chứ, “Ha ha ha … cậu tự giải quyết cho êm xuôi đi nhen!”
Hứa Luật lườm một cái: "Sao ai cũng cho rằng tớ và Tô Tử Khiêm có chuyện ấy nhỉ. Làm ơn đi, hai đứa bọn tớ là cá thể độc lập. Anh ấy là anh ấy mà tớ là tớ. Sáu năm trước đây tớ đã trưởng thành rồi, tự mình có thể quyết định được mọi chuyện!”
Cố Sênh nhún vai: "Cậu đi nói với anh ấy, nói với tớ làm gì?"
Hứa Luật bị chặn họng không cách nào phản bác. Cô đúng đáng chết mà, là đồ bị thịt, là kẻ ngu si đần độn! Nếu không phải nhát gan thì quan hệ giữa cô và Tô Tử Khiêm đâu có mờ mờ ám ám không rõ ràng như thế này chứ.
"Xí!!!" Cố Sênh sỉ tay lên trán Hứa Luật, "Kể về người bạn sống chung với cậu nghe xem nào!”
"Là bạn cùng nhà không phải người sống chung. Luật sư Cố xin cô cân nhắc cách dùng từ." Hứa Luật liếc cô bạn mình một cái sau đó kể về Đường Tố .
"Là người đàn ông rất trầm tĩnh." Hứa Luật cười hì hì: "Hình như không phải người Trung chính gốc, giọng của anh ấy có hơi lai âm điệu của người Anh."
"Úi chà! Phong cách hoàng gia Anh sao, đúng kiểu tớ thích rồi." Vừa nói đến chủ đề đàn ông, hai người ra sức buôn dưa lê.
"Tớ chưa từng gặp ai thích ăn cá như anh ấy, một tủ lạnh đầy ắp cá." Hứa Luật nhớ ngay đến cảnh tượng khi cô vừa mở cửa tủ lạnh, "Hơn nữa, tớ cảm thấy anh ấy ghét mèo là do mèo thích ăn cá!" Mặc dù anh không thừa nhận, "Cậu biết không anh ấy anh cá sạch sành sanh, ngay cả đầu cá cũng không còn miếng thịt!”. Công phu chén cá của anh ngày hôm qua đến hôm nay cô vẫn còn kinh hãi.
“Ôi trời! Ôi trời!”, Cố Sênh liên miệng cảm thán: “Người như vậy chắc chắn là người đàn ông rất đẹp trai!”
"Rất điển trai!" Hứa Luật sờ sờ cằm, cô nhớ lại gương mặt đẹp trai của Đường Tố, còn có ... khụ khụ vóc người không bút nào tả siết.
"So với Tô Tử Khiêm thì sao?"
"Không giống nhau. Tô Tử Khiêm phảng phất như một bức tranh thủy mặc, nho nhã lịch sự. Còn anh ấy ... sao nhỉ … mang đậm phong thái quý tộc Châu Âu, đượm nét cao quý, kiêu ngạo, không phải là kiểu cố tình ra vẻ như vậy mà do bản chất của anh ấy vốn dĩ là như thế!"
Cố Sênh nhướng mày: "Hừm hừm, coi bộ cậu cũng rất chú ý đến anh ấy. Anh ấy làm nghề gì? "
"Ờ ...", chuyện này cô chưa có hỏi, “Chắc là một công việc nghiên cứu chuyên ngành gì đó!”, nếu không phải vậy làm sao lại được hưởng chính sách đãi ngộ cao như vậy, "Nhắc đến nghiên cứu mới nhớ, mai lại phải ra vẻ ‘cô giáo giảng dạy’ rồi!”
"Lần đầu tiên!", Cố Sênh mỉm cười nhìn cô: "Chuẩn bị đến đâu rồi? Nếu không phải mai tớ có vụ kiện thì nhất định đến tham dự bài giảng đầu tiên của cậu."
...
"Đúng rồi … đúng rồi, còn chuyện nữa!" Hứa Luật đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đường Tố nói phụ nữ không phải là khẩu vị của anh ấy! Tớ nghĩ, chắc anh ấy là GAY quá, hèn chi … lại như vậy."
"Hả???" Cố Sênh đau đớn, đấm ngực dậm chân: "Ôi … Gay … nỗi tuyệt vọng của đời tớ!”
Last edited:
Bình luận facebook