-
Chương 62
Công viên giải trí của thành phố Tân hôm nay đặc biệt sáng rực rỡ, những ngọn đèn nhấp nháy lấp lánh. Từ đằng xa đã có thể nhìn thấy bánh xe đu quay, dưới bầu trời đêm, cực kỳ bắt mắt.
Chu Tây rất vui vẻ, hưng phấn kéo tay Hứa Luật vừa đi vừa nói cười.
Đường Tố và Tô Tử Khiêm đi đằng sau, so với hai cô gái trước mặt, thì bầu khí giữa bọn họ lạnh lẽo hơn nhiều. Hai tay Đường Tố đút vào túi áo khoác theo quán tính, chẳng nói một lời, mà Tô Tử Khiêm cũng thế, anh ta trầm mặc không nói.
Hai người đàn ông bất luận về chiều cao hay vẻ bên ngoài đều vô cùng xuất sắc. Đám đông hướng về bọn họ ngợi khen không dứt, có người còn lấy điện thoại ra chụp hình.
“Đẹp quá!”
“Người đàn ông mặc áo khoác kia là con lai đúng không! Quá soái!”
“Anh mặc âu phục cũng đâu kém!”
…
Một tốp nữ sinh đi qua bàn tàn xôn xao, nói huyên thuyên không dứt, rồi từ từ đi trật ‘mục tiêu’.
“Này cậu đoán hai người bọn họ quan hệ thế nào? Hai người đàn ông cùng nhau đến công việc giải trí, đáng phải suy ngẫm!!!”
Một hủ nữ ra vẻ dày dạn kinh nghiệm hưng phấn lạ thường: “Cần gì quan tâm quan hệ bọn họ là gì. Dưới cặp mắt của tớ toàn bộ thế giới chỉ có mối quan hệ duy nhất: ‘Công – thụ’.”
“Vậy cậu nghĩ ai công?”
“Tớ thấy bọn họ vừa công vừa thụ. Khả năng họ xếp lịch thế này: thứ hai, thứ tư anh áo khoác công; Thứ ba, năm, bảy, đến phiên anh mặc vest. Chủ nhật … cứ dựa theo bản lãnh của mình mà làm.” Trong thế giới quan của hủ nữ, công thụ là một tuần không ngừng nghỉ.
…
Tô Tử Khiêm nghe mấy lời bàn tán vô căn cứ ấy, trong lòng đã sớm khó chịu, tuy nhiên nhìn vẻ mặt không hề lay động của Đường Tố, anh ta tự nhủ: Địch không động ta, ta cũng không động địch, trấn vững trận địa thì tốt hơn.
Đường Tố có đôi tai thính hơn người, dĩ nhiên nghe được mấy câu này. Chỉ là … anh biết cái gì gọi là GAY; thế nào là số một và số không; còn cách dùng chữ ‘công và thụ’ này …
Thật ra, chủ yếu là do Lý Sâm cho rằng loại văn hóa ‘hủ’ này không thích hợp với nhị thiếu gia họ Đường nên mấy quyển sách liên quan đến vấn đề này anh ta không đưa ra, do vậy, Đường Tố nghe xong cũng không hiểu, nên anh vẫn được vẻ bình tĩnh cũng là lẽ tự nhiên.
“Anh Tử Khiêm, anh chạy đi mua giúp bọn em vé trò chơi bánh xe đu quay được không? Em và chị Hứa Luật ra chơi vòng xoay ngựa gỗ trước”, Chu Tây câu trước câu sau đã kéo Hứa Luật chạy về hướng bên kia.
Công viên giải trí rất đông người. Chớp mắt bọn họ đã hòa mình vào đám đông trước mắt. Tô Tử Khiêm nghĩ đã có Hứa Luật nên anh cũng an tâm, quay đầu phát hiện người đàn ông tên Đường Tố cũng nhanh chân tiến vào đoàn người phía trước.
Hứa Luật không thích những nơi đông đúc ồn ào. Càng đông, những chuyện bất ngờ có thể xảy ra càng lớn. Những cái đụng chạm xa lạ khiến cô bất giác cau chặt mi vì khó chịu.
“Chị không thích đi cùng với em sao?”
Chu Tây quay đầu trông thấy Hứa Luật đang cau mày liền hỏi.
Hứa Luật giải thích: “Chị không thích những nơi đông người.”
“Dạ …”, Chu Tây gật gù: “Chị … chị thích anh Tử Khiêm sao?”
Chưa đợi Hứa Luật trả lời, Chu Tây nói tiếp: “Còn em, em rất thích anh Tử Khiêm … Không phải loại tình cảm anh em kia, mà là tình cảm giữa đàn ông và phụ nữ. Em thích anh ấy. Nếu chị cũng thích anh Tử Khiêm, vậy coi như em không có cửa rồi”, trên mặt Chu Tây lúc này không còn vẻ ngây thơ, cô ta chăm chú nhìn Hứa Luật: “Anh Tử Khiêm thời gian qua cũng quan tâm chị lắm đúng không!”
Hứa Luật chỉ giữ im lặng.
“Em thích anh ấy bởi vì anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm”, Chu Tây vỗ nhẹ tay một cái, ngửa đầu nhìn trời: “Anh ấy nói đồng ý chăm sóc cho em cả đời, em biết phần lớn nguyên nhân là xuất phát từ anh trai của em. Em chẳng thấy có gì là không tốt, ngược lại em cho rằng đây chính là một điều may mắn, ràng buộc chúng em phải ở cạnh nhau. Giống như chị và anh Tử Khiêm bị ràng buộc bởi mối quan hệ ‘Thanh mai trúc mã’. Mối quan hệ này khiến anh Tử Khiêm bắt buộc phải săn sóc quan tâm chị nhiều hơn …”
Đây cũng chính là ý nghĩ trong đầu Tô Tử Khiêm sao?
Nhiều năm qua chăm sóc cho cô thật tốt chỉ vì do bốn chữ ‘thanh mai trúc mã’ ư, không liên quan gì đến thứ gọi là tình yêu???
“Này … các cô …”, nhân viên quản lý trông hai người phụ nữ cứ đứng bất động ở đó, lên tiếng nhắc nhở: “Có muốn đi lên không? Không thì đi ra. Đông như thế rồi … Có đi thì nhanh lên, đằng sau còn hàng dài kìa.”
“Có … có … có”, lời muốn nói Chu Tây đã nói cả rồi, cô ta thở dài một cái, sau đó kéo Hứa Luật lên vòng quay ngựa gỗ: “Chị Hứa Luật … mau … chúng ta chơi đi!”
Vòng xoay ngựa gỗ, rực rỡ sắc màu, văng vẳng tiếng cười, chở bao nhiêu giấc mơ lãng mạn.
Hứa Luật nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang cười rất tươi, cả thế giới đều nở nụ cười. Như vậy, cô có phải cũng nên cười theo???
…
Trong những gương mặt rạng rỡ ấy, Hứa Luật nhìn thấy người đó.
Anh không cười, một thân áo gió, lành lạnh đứng đó, cao ngạo, khác biệt với mọi người xung quanh.
Đường Tố.
Cười xấu quá!
Đường Tố nhìn nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Hứa Luật. Anh thầm nghĩ: Đã không thích thì đừng cười.
Vòng xoay xoay mấy vòng, anh trước sau vẫn đứng yên một chỗ, như cây cắm rễ, bất luận khi nào cô quay đầu cũng đều nhìn thấy anh, lòng cô bất giác bình yên.
Âm nhạc chấm dứt, vòng quay ngừng lại.
“Anh Tử Khiêm . . .”
Chu Tây vui vẻ nhảy xuống khỏi ngựa gỗ, chạy về phía Tô Tử Khiêm, tự nhiên kéo kéo cánh tay của anh ta, giống như cô em gái nhỏ vòi vĩnh anh trai của mình: “Mua được vé không anh?”
Tô Tử Khiêm cầm vé trên tay: “Mua được chứ, Tiểu Luật …”
Ngẩng đầu đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hứa Luật.
Anh ta kinh ngạc, rút điện thoại trong túi tính gọi cho Hứa Luật, ai ngờ tin nhắn của cô đã đến trước …
Em có việc về trước với Đường Tố. Hai người đi chơi vui vẻ!
Bình luận facebook