Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: Ám sát

Bên trong Càn Thừa cung, tiếng nhạc nổi lên dịu dàng, vũ cơ như hoa như ngọc yểu điệu hiến vũ, ánh mắt câu hồn lúng liếng lay động tựa như muốn đoạt phách thế nhân.
Đám người bên dưới tựa hồ vô cùng phấn khích, không ngừng vỗ tay khen hay, thi thoảng còn bạo dạn đánh mắt đưa tình với vũ cơ. Kẻ lại nâng chén hướng về phía các nàng, bên môi chậm rãi nâng lên ý vị thâm trường.
Trần Hy Hy ngồi bên cạnh Phương Hạo Thiên, ánh mắt trong suốt đảo qua một lượt các vị khách nhân. Quả là thịnh yến mười năm một lần, dựa vào y phục khác nhau, nàng có thể nhận ra bọn họ đều là người từ nhiều nước đến, nhưng đa phần là các tiểu quốc.
Thiên hạ hiện tại, chỉ còn Hạ - Nam là cường quốc thôi.
Cuối cùng, ánh mắt Trần Hy Hy dừng lại trên người nam tử vận huyền bào cao quý. Chẳng biết là hữu ý hay vô tình, vừa vặn khi nàng lẳng lặng nhìn Triệu Minh, đôi mắt thăm thẳm kia cũng đương đáp lại ánh mắt nàng.
Tựa như muôn ngàn tia nắng nở rộ sau những ngày tuyết dài đằng đẵng, rồi lại đột ngột nhận ra đó chỉ là hư ảo. Trong lòng tràn đầy kích động cùng quyến luyến, nhưng chỉ có thể chôn sâu tất cả... giương ánh mắt xa lạ nhìn đối phương.
Có lẽ đây... chính là khoảng cách lớn nhất mà người đời vẫn thường hay nhắc đến.
Ngoảnh mặt nhìn lại, đôi mắt sâu như hàn đàm kia đã dời đi, cứ ngỡ cuộc tương ngộ vừa rồi dường như chưa từng xảy đến.
Trần Hy Hy nâng chén trà Bích Loa Xuân uống một ngụm, cảm nhận vị đắng chát ngập tràn khoang miệng, lặng lẽ lan xuống tận đáy lòng.
Mải miết với nỗi lòng cay đắng không thể cất thành lời, đến khi người bên cạnh gọi thiếu nữ, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Trước môi bỗng xuất hiện một trái nho, bấy giờ Trần Hy Hy mới giật mình lấy lại tinh thần, chậm chạp nhìn sang bên cạnh, lập tức đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài kia đang đặt lên người nàng.
“Ngẩn người như vậy, là đang nghĩ đến hắn sao?”
Âm điệu lành lạnh, lại phảng phất một chút tư vị xa lạ khiến thiếu nữ không thể nào nắm bắt nó là gì. Nàng mím môi thầm cười giễu, trong lòng lại không khỏi hoài nghi phản ứng kì lạ của hắn.
Nàng đâu phải sủng phi thật sự bên cạnh Phương Hạo Thiên, hắn lấy tư cách gì mà hỏi như vậy?
Vừa định lên tiếng, thanh âm đã bị chặn ngang bởi trái nho trên tay Phương Hạo Thiên, vị ngòn ngọt lập tức lan ra, thấm đượm vào khoang miệng.
Lại một lần nữa, hắn khiến nàng không cách nào ngừng kinh ngạc. Chợt nhớ lại những hành động kì lạ lúc trước, nếu Trần Hy Hy còn chưa lờ mờ nhận ra được gì đó, nàng quả thật quá mức vô tâm.
Nhưng... cứ mỗi khi thiếu nữ hoài nghi, suy nghĩ ấy liền bị giọng nói dửng dưng kia phủ định sạch trơn.
Giống như hiện tại, hắn nhàn nhạt liếc qua ánh mắt kinh ngạc của nàng, lạnh lùng buông xuống một câu:
“Chỉ là diễn kịch thôi.”
Trần Hy Hy cười cười, vậy mà cảnh hai người nói chuyện trong mắt đám người bên dưới lại trở thành một tư vị khác.
“Nghe đồn Hạ hoàng rất mực sủng ái Liên phi nương nương, xem ra không phải là bịa đặt.”
Một giọng nói khàn đặc bất ngờ vang lên, chỉ thấy người kia vóc dáng cao lớn, gương mặt vuông vức, râu quai nón hai bên gò má xuề xòa rủ xuống, mới nhìn qua đã cảm nhận được khí phách ngang tàn.
Trần Hy Hy nhận ra, đó là tộc trưởng bộ lạc Mã Đan.
Bên cạnh tộc Khuyển Nhung thiện chiến đã bị diệt trừ năm nào, Mã Đan là bộ tộc thứ hai ở Đại lục này sở hữu đội quân khinh kỵ binh hung mãnh với sức chiến đấu dẻo dai hơn người. Có thể nói, bọn họ là những mãnh hổ ngự trị một vùng thảo nguyên mênh mông phía Tây Bắc.
Trong đầu thiếu nữ khẽ phác thảo lại bản đồ vị trí địa lý. Phía Tây Bắc, cũng là vị trí tiếp giáp với Hạ quốc, được ngăn cách nhau bởi dãy núi Chân Cầm. Lấy thực lực hiện giờ của hai nước lớn, tất nhiên tộc Mã Đan còn kém xa.
Vốn tưởng là câu bông đùa, nào ngờ câu nói tiếp theo lại khiến Trần Hy Hy giật mình sửng sốt:
“Nhưng mà, gương mặt này của Liên phi thật giống với Thái tử phi Đại Nam quốc.” Đoạn, y còn hướng Triệu Minh dò hỏi:
“Thái tử Đại Nam nhìn xem, liệu có phải cùng một người không?”
Hàng mi dài loáng thoáng run rẩy, ánh mắt thiếu nữ miễn cưỡng duy trì vẻ trầm tĩnh. Sao người này lại đột ngột nói như vậy?
Triệu Minh nãy giờ vẫn im lặng, hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, tư thái ưu nhã ung dung, tưởng như mọi thứ trên thế gian này đều hóa thành hư vô trong mắt hắn.
Nhàn nhạt liếc qua Trần Hy Hy, Triệu Minh cười nói:
“Người đã mất... sao còn có thể sống lại? Chẳng lẽ Hạ hoàng lại không nể mặt bản cung?”
Khóe miệng tộc trưởng kia giật giật vài cái. Tất nhiên là y không ngờ Triệu Minh lại có thể bình tĩnh như vậy.
Ngón tay Phương Hạo Thiên không tự chủ mà siết lại, hắn đưa mắt đạm mạc nhìn y, nửa thật nửa giả cười:
“Tộc trưởng Mã Đan hình như đã say rồi.”
Trong lòng Trần Hy Hy chợt cảm thấy là lạ, cảm giác này hệt như bản thân đang bị một lớp sương mù bao quanh, không thể nắm bắt nó là gì.
Bất chợt lúc này, lại có người nào đó không hẹn mà lên tiếng:
“Phải, Thái tử phi Đại Nam đã mất rồi. Không chỉ có một người, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không thoát khỏi kiếp hồng nhan bạc mệnh. Quả thật là bi kịch.”
Dứt lời, gần như một loạt đám khách nhân bên dưới cũng nhao nhao phụ họa theo.
Bấy giờ thiếu nữ mới kinh hãi nhận ra, những lời vừa rồi tưởng như chỉ muốn gợi nhắc, nhưng thực chất lại đang ngầm châm ngòi ly gián quan hệ hai nước Hạ - Nam. Ai cũng biết Phương Hạo Thiên thương yêu Phương Như Ý, chắc chắn cái chết của nàng ta vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng. Nay bọn họ lại thẳng thừng chọc vào nỗi đau ấy, còn không phải là có ý như vậy sao?
Nhưng điều làm nàng bất ngờ đó là, người vừa lên tiếng lại chính là sứ thần Lục Yên quốc.
Thân là con dân nước chư hầu, lẽ ra gã nên im lặng, sao lại cùng đám người kia châm dầu vào lửa?
Trong một khắc, thiếu nữ cảm tưởng Càn Thừa cung này dường như có vô số mũi kiếm đang nhắm vào bọn họ. Nàng hoảng sợ, đôi mắt nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Phương Hạo Thiên vẫn đang bình lặng mỉm cười.
Nàng không khỏi thở phào một tiếng, có vẻ hắn không bị những lời vừa rồi chọc giận. Nhưng, liệu đây có phải là nét mặt thực sự của Phương Hạo Thiên không?
“Các vị, xin mời nâng ly chúc mừng. Đừng cô phụ tấm lòng của bệ hạ chúng ta.”
Giữa lúc đại điện vẫn còn đang chìm trong không khí xì xầm, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của thiếu nữ đột ngột cất lên, tựa như một cơn gió xé tan lớp màn giả dối ấy.
Bọn họ nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó trộm liếc nhìn thần sắc Phương Hạo Thiên và Triệu Minh, mới ý thức được mình có chút lỗ mãng, liền cười xòa chữa ngượng.
Bầu không khí lại trở về vẻ ban đầu, từng mảnh âm vực du dương vang lên thấm vào hồn người, vũ cơ càng say mê hiến vũ, đẹp đến mức không sao tả xiết.
***
Đêm lạnh, vầng trăng rằm nhu hòa tọa trên thiên cầu. Ánh nguyệt đổ xuống từng tán lá, in lên mặt đất từng đóa hoa rung rinh trong gió.
Dạ tiệc vẫn chưa kết thúc, nhưng thiếu nữ đã tùy tiện tìm một cái cớ rời đi. Lòng bốn bề dậy sóng, bởi vì ngày hôm nay... có kẻ lại muốn lợi dụng nàng để gây bất hòa giữa hai nước.
Trần Hy Hy khó khăn hít thở, giá như lúc ấy ở Lục Yên quốc, nàng không gặp lại Phương Hạo Thiên... có lẽ tình cảnh khó xử hiện tại đã không diễn ra.
Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện “nếu như”...
Bước chân thiếu nữ lướt qua vườn lan, nghe mùi thơm dịu dàng phả lẫn trong gió. Tâm tình khẽ thả lỏng, nàng liền chầm chậm đứng lại.
Nhưng, còn chưa kịp thưởng hoa trọn vẹn, cổ tay bỗng bị một bàn tay lạnh băng túm lấy, và sau đó... cả thân thể mảnh mai liền rơi vào trong lồng ngực rộng lớn.
Trái tim tựa như vang lên từng hồi rung động, thiếu nữ hơi chau mày, vừa định lên tiếng, cánh môi xinh đẹp thoáng chốc đã bị chặn lại.
Hai mắt thiếu nữ mở to, lý trí tựa như đóng băng, nhất thời quên cả phản ứng.
Người đang hôn nàng... có một bờ môi mềm mại, ấm áp, tinh tế mang theo sự dịu dàng đầy quyến luyến.
Gò má hai người chạm vào nhau, một lạnh một ấm, bấy giờ Trần Hy Hy mới sực tỉnh, bàn tay liền giơ ra muốn đẩy người trước mặt.
Nhưng...
Chàng tựa như đoán được, hai bàn tay lạnh bắt lấy bàn tay nàng, mạnh mẽ áp lên vách tường son, môi vẫn dán lên môi nàng.
Trần Hy Hy trợn mắt, nhìn dung nhan khuynh thành sáng bừng dưới trăng, đôi mắt kia đã nhắm nghiền, chỉ có hàng mi dài lay động, cọ cọ lên má nàng. Lòng vẫn không ngừng dậy sóng, tay không thể cử động, vậy chân...
Chẳng qua, suy nghĩ này vừa đến, đôi chân đã bị đầu gối hữu lực kia ép lại, cả cơ thể chàng gần như áp sát vào người nàng.
Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại tiếng gió rì rào như sóng vỗ vào bờ biển, cùng tiếng hoa rơi đệm khúc nhạc thiên nhiên tinh mỹ.
Chàng dịu dàng hôn từ viền môi đến mãnh liệt cạy mở hàm răng nàng, dứt khoát đưa đầu lưỡi tiến vào, cùng lưỡi nàng triền miên. Mùi hương thơm riêng biệt chỉ thuộc về chàng dường như xâm chiếm trong miệng nàng, phảng phất hương rượu nồng ấm.
Trần Hy Hy bị hôn đến choáng váng, dưỡng khí tựa như sắp cạn kiệt, liên tục lắc đầu.
Chàng khẽ buông môi nàng, hơi thở hai người tựa như hòa làm một, nóng bỏng mà dịu mát, êm đềm mà mãnh liệt.
Vài mảnh cánh hoa rơi xuống hai người, và rồi, tựa như không đủ, giây tiếp theo, đôi môi ấm áp lại hôn lên môi nàng.
Chàng khẽ day cánh hoa lan ngăn giữa môi hai người, mảnh còn lại bị Trần Hy Hy vô thức cắn lấy, trong miệng lập tức tràn đầy hương hoa lan thơm ngát.
Nụ hôn quá đê mê ấy khiến lý trí thiếu nữ từng chút bị sụp đổ, cuối cùng nàng nhắm mắt, cả cơ thể khẽ buông lỏng.
Chỉ còn lại nỗi nhớ nhung bủa vây - nỗi nhớ nhung đong đầy trong cái hôn sau bao ngày xa cách.
“Trần Hy Hy... nàng chính là Trần Hy Hy...”
Trong cơn say tình, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, đầu ngón tay hơi run, tựa như đương hoảng sợ điều gì đó.
Giọng nói của chàng nỉ non cất lên, mang theo nhung nhớ, đau đớn và thống khổ lặng lẽ chảy vào tim nàng.
Trần Hy Hy lắng nghe từng từ, không hiểu sao lại thấy xót xa đến muốn bật khóc. Giây phút này, nàng thực sự muốn buông thảy tất cả, buông thảy tất cả để trở về bên chàng.
“Thái tử, ngài say rồi...”
Cảm giác cả hai tay đã không còn bị nắm chặt, nàng chớp mi, lập tức đẩy người trước mặt ra.
Đưa lưng về phía chàng, nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
“Thái tử, ngài hẳn nên tự biết tình thế hiện tại không cho phép ngài làm như vậy. Chuyện vừa rồi... Thái tử quá chén khó tránh không kiềm được lý trí, bổn cung sẽ không tính toán. Ngài...”
Thiếu nữ bỗng ngây người, lời nói thoáng bị thổi bay. Chàng đang ôm nàng từ phía sau, hơi cúi đầu, khuôn mặt dán lên cần cổ nàng.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Tám chữ kia tựa như từ trong sâu thẳm trong kí ức cất lên, mạnh mẽ đánh vào lòng nàng. Khóe môi thiếu nữ run rẩy, những lời định nói phút chốc hóa thành hư vô.
Sau đó, hơi thở thanh mát kia dần dần phai nhạt.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình thiếu nữ giữa vườn lan.
Lệ bất giác chảy xuống, Triệu Minh... chàng không hiểu, ngay từ lúc ta đồng ý với điều kiện của Phương Như Ý, đời này ta đã không thể trở về bên chàng rồi!
Ngước mắt nhìn ánh trăng, Trần Hy Hy mỉm cười lau khóe mắt, một giây sau đó, vẻ bi thương trên ngọc dung đã biến mất.
***
Ngày hôm sau, tiết trời nắng nhẹ, vài đám mây lững thững trôi.
Giống như thường lệ, thịnh yến của Hạ quốc cũng tổ chức những hoạt động góp vui, lần này là bắn cung trên nước, địa điểm là hồ Quang Dao cách hoàng cung mười dặm.
Trần Hy Hy nhìn những quả cầu nổi trên mặt nước, bắn cung theo hình thức này có cái khó của nó, đó là phải tính toán được chuyển động của nước để bắn được chính xác mục tiêu.
“Muốn thử không?” Phương Hạo Thiên chọn lấy một cung tên, nhàn nhạt hỏi thiếu nữ bên cạnh.
Trong lòng Trần Hy Hy có chút hứng thú, nhưng chợt nhìn đến người nam tử huyền bào ở thuyền đối diện, chuyện đêm qua thoáng xẹt qua trong đầu. Nàng khẽ cắn môi, lắc đầu:
“Không cần.”
Miễn cho chàng thêm nghi ngờ.
Rất nhiều người đều muốn thể hiện tài nghệ của mình. Chỉ đáng tiếc, bọn họ quen bắn cung trên mặt đất, nay thay đổi địa hình, nhất thời luống cuống tay chân, bắn chệch rất nhiều.
Trần Hy Hy ngồi bên mạn thuyền tận hưởng làn gió thu tươi mát. Trên hồ có những nhà thủy các, rèm mỏng bay nhẹ nhàng, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Không rõ là thời gian trôi qua bao lâu, mặt nước trong vắt đột ngột trở nên đục ngầu, vọt lên từng cột nước cao vài trượng. Trước mắt bọn họ, là những người mặc đồ đen, ánh đao trên tay lấp lánh ánh sáng sắc lạnh.
Phản ứng đầu tiên của Trần Hy Hy là tìm kiếm bóng dáng Triệu Minh. Chàng đang bị mấy tên thích khách vây khốn, dồn đến bên mép thuyền.
Không khí tức thì ngập tràn máu tanh, trái tim Trần Hy Hy tựa như đang treo lủng lẳng trước gió. Đám thích khách vô cùng hung mãnh, thoáng chốc đã giết chết hơn phân nửa người trên thuyền.
“Thái tử!”
Khung cảnh hỗn loạn, Trần Hy Hy nhìn quanh cũng không thấy ám vệ của Triệu Minh xuất hiện, nỗi sợ trong lòng như thủy triều dâng lên.
Nàng nghiến chặt răng, quyết định phải sang thuyền bên kia.
Nàng không thể để chàng xảy ra chuyện lần nữa được!
Một bàn tay bỗng nắm chặt lấy tay nàng, Trần Hy Hy quay đầu nhìn Phương Hạo Thiên phía sau, lạnh lùng nói:
“Buông ra!”
Phương Hạo Thiên vẫn nắm chặt tay nàng, không nhanh không chậm lên tiếng:
“Ngươi qua đó... cũng không thể cứu được hắn đâu! Ngược lại sẽ làm bản thân bị thương đấy.”
Bấy giờ Trần Hy Hy mới để ý, thích khách không hề đụng tới Phương Hạo Thiên.
Lẽ nào... là hắn chủ mưu?
Phải! Mối thù vì cái chết của Phương Như Ý, dã tâm thống nhất thiên hạ, có lẽ hắn chưa bao giờ quên!
Trong mắt Trần Hy Hy dần dần bốc lên một ngọn lửa phẫn nộ, nàng bỗng bật cười, lạnh lùng giằng tay khỏi tay hắn:
“Sao cũng được, ta chỉ cần biết... ta phải ở bên chàng! Cho dù là chết, cũng phải chết bên chàng!”
Thiếu nữ nắm chặt chủy thủ, lạnh lùng bước qua hắn.
Một trận đau nhói sau gáy đột ngột truyền đến, cảnh vật trước mắt thiếu nữ bỗng trở nên mơ hồ, cuối cùng... chỉ còn lại một mảnh tăm tối.
_______________________________________________
Các bạn ơi, các bạn ăn chay lâu rồi đúng không? ^^
Chap này ngoi lên chỉ để thông báo, sắp có thịt nha
Bên trong Càn Thừa cung, tiếng nhạc nổi lên dịu dàng, vũ cơ như hoa như ngọc yểu điệu hiến vũ, ánh mắt câu hồn lúng liếng lay động tựa như muốn đoạt phách thế nhân.
Đám người bên dưới tựa hồ vô cùng phấn khích, không ngừng vỗ tay khen hay, thi thoảng còn bạo dạn đánh mắt đưa tình với vũ cơ. Kẻ lại nâng chén hướng về phía các nàng, bên môi chậm rãi nâng lên ý vị thâm trường.
Trần Hy Hy ngồi bên cạnh Phương Hạo Thiên, ánh mắt trong suốt đảo qua một lượt các vị khách nhân. Quả là thịnh yến mười năm một lần, dựa vào y phục khác nhau, nàng có thể nhận ra bọn họ đều là người từ nhiều nước đến, nhưng đa phần là các tiểu quốc.
Thiên hạ hiện tại, chỉ còn Hạ - Nam là cường quốc thôi.
Cuối cùng, ánh mắt Trần Hy Hy dừng lại trên người nam tử vận huyền bào cao quý. Chẳng biết là hữu ý hay vô tình, vừa vặn khi nàng lẳng lặng nhìn Triệu Minh, đôi mắt thăm thẳm kia cũng đương đáp lại ánh mắt nàng.
Tựa như muôn ngàn tia nắng nở rộ sau những ngày tuyết dài đằng đẵng, rồi lại đột ngột nhận ra đó chỉ là hư ảo. Trong lòng tràn đầy kích động cùng quyến luyến, nhưng chỉ có thể chôn sâu tất cả... giương ánh mắt xa lạ nhìn đối phương.
Có lẽ đây... chính là khoảng cách lớn nhất mà người đời vẫn thường hay nhắc đến.
Ngoảnh mặt nhìn lại, đôi mắt sâu như hàn đàm kia đã dời đi, cứ ngỡ cuộc tương ngộ vừa rồi dường như chưa từng xảy đến.
Trần Hy Hy nâng chén trà Bích Loa Xuân uống một ngụm, cảm nhận vị đắng chát ngập tràn khoang miệng, lặng lẽ lan xuống tận đáy lòng.
Mải miết với nỗi lòng cay đắng không thể cất thành lời, đến khi người bên cạnh gọi thiếu nữ, nàng cũng chẳng hề hay biết.
Trước môi bỗng xuất hiện một trái nho, bấy giờ Trần Hy Hy mới giật mình lấy lại tinh thần, chậm chạp nhìn sang bên cạnh, lập tức đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài kia đang đặt lên người nàng.
“Ngẩn người như vậy, là đang nghĩ đến hắn sao?”
Âm điệu lành lạnh, lại phảng phất một chút tư vị xa lạ khiến thiếu nữ không thể nào nắm bắt nó là gì. Nàng mím môi thầm cười giễu, trong lòng lại không khỏi hoài nghi phản ứng kì lạ của hắn.
Nàng đâu phải sủng phi thật sự bên cạnh Phương Hạo Thiên, hắn lấy tư cách gì mà hỏi như vậy?
Vừa định lên tiếng, thanh âm đã bị chặn ngang bởi trái nho trên tay Phương Hạo Thiên, vị ngòn ngọt lập tức lan ra, thấm đượm vào khoang miệng.
Lại một lần nữa, hắn khiến nàng không cách nào ngừng kinh ngạc. Chợt nhớ lại những hành động kì lạ lúc trước, nếu Trần Hy Hy còn chưa lờ mờ nhận ra được gì đó, nàng quả thật quá mức vô tâm.
Nhưng... cứ mỗi khi thiếu nữ hoài nghi, suy nghĩ ấy liền bị giọng nói dửng dưng kia phủ định sạch trơn.
Giống như hiện tại, hắn nhàn nhạt liếc qua ánh mắt kinh ngạc của nàng, lạnh lùng buông xuống một câu:
“Chỉ là diễn kịch thôi.”
Trần Hy Hy cười cười, vậy mà cảnh hai người nói chuyện trong mắt đám người bên dưới lại trở thành một tư vị khác.
“Nghe đồn Hạ hoàng rất mực sủng ái Liên phi nương nương, xem ra không phải là bịa đặt.”
Một giọng nói khàn đặc bất ngờ vang lên, chỉ thấy người kia vóc dáng cao lớn, gương mặt vuông vức, râu quai nón hai bên gò má xuề xòa rủ xuống, mới nhìn qua đã cảm nhận được khí phách ngang tàn.
Trần Hy Hy nhận ra, đó là tộc trưởng bộ lạc Mã Đan.
Bên cạnh tộc Khuyển Nhung thiện chiến đã bị diệt trừ năm nào, Mã Đan là bộ tộc thứ hai ở Đại lục này sở hữu đội quân khinh kỵ binh hung mãnh với sức chiến đấu dẻo dai hơn người. Có thể nói, bọn họ là những mãnh hổ ngự trị một vùng thảo nguyên mênh mông phía Tây Bắc.
Trong đầu thiếu nữ khẽ phác thảo lại bản đồ vị trí địa lý. Phía Tây Bắc, cũng là vị trí tiếp giáp với Hạ quốc, được ngăn cách nhau bởi dãy núi Chân Cầm. Lấy thực lực hiện giờ của hai nước lớn, tất nhiên tộc Mã Đan còn kém xa.
Vốn tưởng là câu bông đùa, nào ngờ câu nói tiếp theo lại khiến Trần Hy Hy giật mình sửng sốt:
“Nhưng mà, gương mặt này của Liên phi thật giống với Thái tử phi Đại Nam quốc.” Đoạn, y còn hướng Triệu Minh dò hỏi:
“Thái tử Đại Nam nhìn xem, liệu có phải cùng một người không?”
Hàng mi dài loáng thoáng run rẩy, ánh mắt thiếu nữ miễn cưỡng duy trì vẻ trầm tĩnh. Sao người này lại đột ngột nói như vậy?
Triệu Minh nãy giờ vẫn im lặng, hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, tư thái ưu nhã ung dung, tưởng như mọi thứ trên thế gian này đều hóa thành hư vô trong mắt hắn.
Nhàn nhạt liếc qua Trần Hy Hy, Triệu Minh cười nói:
“Người đã mất... sao còn có thể sống lại? Chẳng lẽ Hạ hoàng lại không nể mặt bản cung?”
Khóe miệng tộc trưởng kia giật giật vài cái. Tất nhiên là y không ngờ Triệu Minh lại có thể bình tĩnh như vậy.
Ngón tay Phương Hạo Thiên không tự chủ mà siết lại, hắn đưa mắt đạm mạc nhìn y, nửa thật nửa giả cười:
“Tộc trưởng Mã Đan hình như đã say rồi.”
Trong lòng Trần Hy Hy chợt cảm thấy là lạ, cảm giác này hệt như bản thân đang bị một lớp sương mù bao quanh, không thể nắm bắt nó là gì.
Bất chợt lúc này, lại có người nào đó không hẹn mà lên tiếng:
“Phải, Thái tử phi Đại Nam đã mất rồi. Không chỉ có một người, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không thoát khỏi kiếp hồng nhan bạc mệnh. Quả thật là bi kịch.”
Dứt lời, gần như một loạt đám khách nhân bên dưới cũng nhao nhao phụ họa theo.
Bấy giờ thiếu nữ mới kinh hãi nhận ra, những lời vừa rồi tưởng như chỉ muốn gợi nhắc, nhưng thực chất lại đang ngầm châm ngòi ly gián quan hệ hai nước Hạ - Nam. Ai cũng biết Phương Hạo Thiên thương yêu Phương Như Ý, chắc chắn cái chết của nàng ta vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng. Nay bọn họ lại thẳng thừng chọc vào nỗi đau ấy, còn không phải là có ý như vậy sao?
Nhưng điều làm nàng bất ngờ đó là, người vừa lên tiếng lại chính là sứ thần Lục Yên quốc.
Thân là con dân nước chư hầu, lẽ ra gã nên im lặng, sao lại cùng đám người kia châm dầu vào lửa?
Trong một khắc, thiếu nữ cảm tưởng Càn Thừa cung này dường như có vô số mũi kiếm đang nhắm vào bọn họ. Nàng hoảng sợ, đôi mắt nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Phương Hạo Thiên vẫn đang bình lặng mỉm cười.
Nàng không khỏi thở phào một tiếng, có vẻ hắn không bị những lời vừa rồi chọc giận. Nhưng, liệu đây có phải là nét mặt thực sự của Phương Hạo Thiên không?
“Các vị, xin mời nâng ly chúc mừng. Đừng cô phụ tấm lòng của bệ hạ chúng ta.”
Giữa lúc đại điện vẫn còn đang chìm trong không khí xì xầm, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của thiếu nữ đột ngột cất lên, tựa như một cơn gió xé tan lớp màn giả dối ấy.
Bọn họ nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó trộm liếc nhìn thần sắc Phương Hạo Thiên và Triệu Minh, mới ý thức được mình có chút lỗ mãng, liền cười xòa chữa ngượng.
Bầu không khí lại trở về vẻ ban đầu, từng mảnh âm vực du dương vang lên thấm vào hồn người, vũ cơ càng say mê hiến vũ, đẹp đến mức không sao tả xiết.
***
Đêm lạnh, vầng trăng rằm nhu hòa tọa trên thiên cầu. Ánh nguyệt đổ xuống từng tán lá, in lên mặt đất từng đóa hoa rung rinh trong gió.
Dạ tiệc vẫn chưa kết thúc, nhưng thiếu nữ đã tùy tiện tìm một cái cớ rời đi. Lòng bốn bề dậy sóng, bởi vì ngày hôm nay... có kẻ lại muốn lợi dụng nàng để gây bất hòa giữa hai nước.
Trần Hy Hy khó khăn hít thở, giá như lúc ấy ở Lục Yên quốc, nàng không gặp lại Phương Hạo Thiên... có lẽ tình cảnh khó xử hiện tại đã không diễn ra.
Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện “nếu như”...
Bước chân thiếu nữ lướt qua vườn lan, nghe mùi thơm dịu dàng phả lẫn trong gió. Tâm tình khẽ thả lỏng, nàng liền chầm chậm đứng lại.
Nhưng, còn chưa kịp thưởng hoa trọn vẹn, cổ tay bỗng bị một bàn tay lạnh băng túm lấy, và sau đó... cả thân thể mảnh mai liền rơi vào trong lồng ngực rộng lớn.
Trái tim tựa như vang lên từng hồi rung động, thiếu nữ hơi chau mày, vừa định lên tiếng, cánh môi xinh đẹp thoáng chốc đã bị chặn lại.
Hai mắt thiếu nữ mở to, lý trí tựa như đóng băng, nhất thời quên cả phản ứng.
Người đang hôn nàng... có một bờ môi mềm mại, ấm áp, tinh tế mang theo sự dịu dàng đầy quyến luyến.
Gò má hai người chạm vào nhau, một lạnh một ấm, bấy giờ Trần Hy Hy mới sực tỉnh, bàn tay liền giơ ra muốn đẩy người trước mặt.
Nhưng...
Chàng tựa như đoán được, hai bàn tay lạnh bắt lấy bàn tay nàng, mạnh mẽ áp lên vách tường son, môi vẫn dán lên môi nàng.
Trần Hy Hy trợn mắt, nhìn dung nhan khuynh thành sáng bừng dưới trăng, đôi mắt kia đã nhắm nghiền, chỉ có hàng mi dài lay động, cọ cọ lên má nàng. Lòng vẫn không ngừng dậy sóng, tay không thể cử động, vậy chân...
Chẳng qua, suy nghĩ này vừa đến, đôi chân đã bị đầu gối hữu lực kia ép lại, cả cơ thể chàng gần như áp sát vào người nàng.
Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại tiếng gió rì rào như sóng vỗ vào bờ biển, cùng tiếng hoa rơi đệm khúc nhạc thiên nhiên tinh mỹ.
Chàng dịu dàng hôn từ viền môi đến mãnh liệt cạy mở hàm răng nàng, dứt khoát đưa đầu lưỡi tiến vào, cùng lưỡi nàng triền miên. Mùi hương thơm riêng biệt chỉ thuộc về chàng dường như xâm chiếm trong miệng nàng, phảng phất hương rượu nồng ấm.
Trần Hy Hy bị hôn đến choáng váng, dưỡng khí tựa như sắp cạn kiệt, liên tục lắc đầu.
Chàng khẽ buông môi nàng, hơi thở hai người tựa như hòa làm một, nóng bỏng mà dịu mát, êm đềm mà mãnh liệt.
Vài mảnh cánh hoa rơi xuống hai người, và rồi, tựa như không đủ, giây tiếp theo, đôi môi ấm áp lại hôn lên môi nàng.
Chàng khẽ day cánh hoa lan ngăn giữa môi hai người, mảnh còn lại bị Trần Hy Hy vô thức cắn lấy, trong miệng lập tức tràn đầy hương hoa lan thơm ngát.
Nụ hôn quá đê mê ấy khiến lý trí thiếu nữ từng chút bị sụp đổ, cuối cùng nàng nhắm mắt, cả cơ thể khẽ buông lỏng.
Chỉ còn lại nỗi nhớ nhung bủa vây - nỗi nhớ nhung đong đầy trong cái hôn sau bao ngày xa cách.
“Trần Hy Hy... nàng chính là Trần Hy Hy...”
Trong cơn say tình, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, đầu ngón tay hơi run, tựa như đương hoảng sợ điều gì đó.
Giọng nói của chàng nỉ non cất lên, mang theo nhung nhớ, đau đớn và thống khổ lặng lẽ chảy vào tim nàng.
Trần Hy Hy lắng nghe từng từ, không hiểu sao lại thấy xót xa đến muốn bật khóc. Giây phút này, nàng thực sự muốn buông thảy tất cả, buông thảy tất cả để trở về bên chàng.
“Thái tử, ngài say rồi...”
Cảm giác cả hai tay đã không còn bị nắm chặt, nàng chớp mi, lập tức đẩy người trước mặt ra.
Đưa lưng về phía chàng, nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
“Thái tử, ngài hẳn nên tự biết tình thế hiện tại không cho phép ngài làm như vậy. Chuyện vừa rồi... Thái tử quá chén khó tránh không kiềm được lý trí, bổn cung sẽ không tính toán. Ngài...”
Thiếu nữ bỗng ngây người, lời nói thoáng bị thổi bay. Chàng đang ôm nàng từ phía sau, hơi cúi đầu, khuôn mặt dán lên cần cổ nàng.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Tám chữ kia tựa như từ trong sâu thẳm trong kí ức cất lên, mạnh mẽ đánh vào lòng nàng. Khóe môi thiếu nữ run rẩy, những lời định nói phút chốc hóa thành hư vô.
Sau đó, hơi thở thanh mát kia dần dần phai nhạt.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình thiếu nữ giữa vườn lan.
Lệ bất giác chảy xuống, Triệu Minh... chàng không hiểu, ngay từ lúc ta đồng ý với điều kiện của Phương Như Ý, đời này ta đã không thể trở về bên chàng rồi!
Ngước mắt nhìn ánh trăng, Trần Hy Hy mỉm cười lau khóe mắt, một giây sau đó, vẻ bi thương trên ngọc dung đã biến mất.
***
Ngày hôm sau, tiết trời nắng nhẹ, vài đám mây lững thững trôi.
Giống như thường lệ, thịnh yến của Hạ quốc cũng tổ chức những hoạt động góp vui, lần này là bắn cung trên nước, địa điểm là hồ Quang Dao cách hoàng cung mười dặm.
Trần Hy Hy nhìn những quả cầu nổi trên mặt nước, bắn cung theo hình thức này có cái khó của nó, đó là phải tính toán được chuyển động của nước để bắn được chính xác mục tiêu.
“Muốn thử không?” Phương Hạo Thiên chọn lấy một cung tên, nhàn nhạt hỏi thiếu nữ bên cạnh.
Trong lòng Trần Hy Hy có chút hứng thú, nhưng chợt nhìn đến người nam tử huyền bào ở thuyền đối diện, chuyện đêm qua thoáng xẹt qua trong đầu. Nàng khẽ cắn môi, lắc đầu:
“Không cần.”
Miễn cho chàng thêm nghi ngờ.
Rất nhiều người đều muốn thể hiện tài nghệ của mình. Chỉ đáng tiếc, bọn họ quen bắn cung trên mặt đất, nay thay đổi địa hình, nhất thời luống cuống tay chân, bắn chệch rất nhiều.
Trần Hy Hy ngồi bên mạn thuyền tận hưởng làn gió thu tươi mát. Trên hồ có những nhà thủy các, rèm mỏng bay nhẹ nhàng, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Không rõ là thời gian trôi qua bao lâu, mặt nước trong vắt đột ngột trở nên đục ngầu, vọt lên từng cột nước cao vài trượng. Trước mắt bọn họ, là những người mặc đồ đen, ánh đao trên tay lấp lánh ánh sáng sắc lạnh.
Phản ứng đầu tiên của Trần Hy Hy là tìm kiếm bóng dáng Triệu Minh. Chàng đang bị mấy tên thích khách vây khốn, dồn đến bên mép thuyền.
Không khí tức thì ngập tràn máu tanh, trái tim Trần Hy Hy tựa như đang treo lủng lẳng trước gió. Đám thích khách vô cùng hung mãnh, thoáng chốc đã giết chết hơn phân nửa người trên thuyền.
“Thái tử!”
Khung cảnh hỗn loạn, Trần Hy Hy nhìn quanh cũng không thấy ám vệ của Triệu Minh xuất hiện, nỗi sợ trong lòng như thủy triều dâng lên.
Nàng nghiến chặt răng, quyết định phải sang thuyền bên kia.
Nàng không thể để chàng xảy ra chuyện lần nữa được!
Một bàn tay bỗng nắm chặt lấy tay nàng, Trần Hy Hy quay đầu nhìn Phương Hạo Thiên phía sau, lạnh lùng nói:
“Buông ra!”
Phương Hạo Thiên vẫn nắm chặt tay nàng, không nhanh không chậm lên tiếng:
“Ngươi qua đó... cũng không thể cứu được hắn đâu! Ngược lại sẽ làm bản thân bị thương đấy.”
Bấy giờ Trần Hy Hy mới để ý, thích khách không hề đụng tới Phương Hạo Thiên.
Lẽ nào... là hắn chủ mưu?
Phải! Mối thù vì cái chết của Phương Như Ý, dã tâm thống nhất thiên hạ, có lẽ hắn chưa bao giờ quên!
Trong mắt Trần Hy Hy dần dần bốc lên một ngọn lửa phẫn nộ, nàng bỗng bật cười, lạnh lùng giằng tay khỏi tay hắn:
“Sao cũng được, ta chỉ cần biết... ta phải ở bên chàng! Cho dù là chết, cũng phải chết bên chàng!”
Thiếu nữ nắm chặt chủy thủ, lạnh lùng bước qua hắn.
Một trận đau nhói sau gáy đột ngột truyền đến, cảnh vật trước mắt thiếu nữ bỗng trở nên mơ hồ, cuối cùng... chỉ còn lại một mảnh tăm tối.
_______________________________________________
Các bạn ơi, các bạn ăn chay lâu rồi đúng không? ^^
Chap này ngoi lên chỉ để thông báo, sắp có thịt nha
Bình luận facebook