Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Ngày Lê Thành Lãng xuất viện, tuy rằng không công khai tin tức với bên ngoài, vẫn có hàng trăm phương tiện truyền thông nghe tiếng mà tới. Sau khi bị nhiều thông tin hạng nặng oanh tạc, trong thời gian dài đến hai tháng, ký giả từ đầu đến cuối không thể phỏng vấn đến hai vị đương sự, đã sớm không kìm nén được. Bây giờ tấ cả cùng chen chúc tại đây, vác máy quay hy vọng lấy được tin, trông mong có thể mò ra điểm đáng giá để viết bài mới.
Thủ sẵn tại cổng bệnh viện hơn nửa ngày, rốt cục mới nhìn thấy người "ngày đêm mong ngóng". Quả nhiên sau khi công khai thì không cần băn khoăn gì, Nghi Hi không trốn tránh, mà xuất hiện bên cạnh bạn trai. Hai người được vệ sĩ và các nhân viên vây quanh đi ra ngoài, Lê Thành Lãng không hề có dấu hiệu "Nửa người tê liệt" trong lời đồn, bước chân vô cùng vững vàng. Anh mặc quần áo màu đen hưu nhàn, Nghi Hi cũng tóc dài xõa vai, váy đen ủng ngắn, ngoài việc mang kính râm cỡ lớn, nhìn qua không khác gì người bình thường.
Phóng viên đông như kiến cỏ xông lên, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, tình hình rối thành một nùi. Nhưng mà mặc kệ bọn họ hỏi cái gì, Lê Thành Lãng cùng Nghi Hi đều mỉm cười không đáp, chỉ có thể nghe thấy tiếng người đại diện hai bên và trợ lý không ngừng nói chen vào. Mọi người đều rất chán nản, có người còn tức giận, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ có thể viết tin tức hai người cùng ra viện, tuy rằng cũng không phải hoàn toàn không có giá trị, nhưng so với mong muốn thì đúng là chênh lệch quá lớn.
Chẳng lẽ phải tự mình thêm mắm thêm muối?
Xe chuyên dụng dừng lại tại cổng bệnh viện, mắt thấy hai người sắp xoay người chui vào trong, bỗng nhiên có nữ phóng viên lớn tiếng hỏi: "Lê Thành Lãng thân thể của anh thật sự tốt rồi sao? Kế tiếp sẽ cùng Nghi Hi chia nhau vùi đầu vào công việc? Hai người không lo chuyện yêu xa sẽ ảnh tưởng tới tình cảm hai bên sao?"
Lê Thành Lãng quay đầu lại xem, Nghi Hi thì ngẩng đầu nhìn anh, tựa như đang kinh ngạc với hành động của anh giờ phút này. Lê Thành Lãng do dự một lát, tháo kính râm xuống nhìn về phía nữ phóng viên đó, "Chúng tôi vẫn yêu xa, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm hai bên, cho nên mọi người không cần lo lắng. Còn về vấn đề trước, thân thể của tôi vẫn cần nghỉ ngơi điều dưỡng, mà Nghi Hi sẽ đi cùng tôi. Chúng tôi sẽ xuất ngoại một thời gian ngắn, coi như nghỉ đông bổ sung cho mấy năm nay."
Đám phóng viên im lặng phút chốc, sau đó bộc phát ra thế công càng mãnh liệt hơn, nhưng Lê Thành Lãng đã kéo Nghi Hi lên xe. Chờ sau khi lái đi một đoạn đường, Nghi Hi mới hỏi: "Không phải nói không trả lời sao?"
Lê Thành Lãng giãn nửa người dưới, hiện tại anh chỉ có thể đi bộ bình thường, còn chạy hay vận động kịch liệt phải chờ thêm vài ngày nữa, "Phóng viên tới đây quá nhiều, cái gì cũng không trả lời dễ dàng chọc họ phát cáu. Dù sao chuyện này rất nhanh sẽ bị tiết lộ ra ngoài, chính chúng ta thẳng thắn, cũng cho họ có thứ để viết. Nếu không để họ bị bức đến gấp gáp, người không có đạo đức sẽ bắt đầu xào nấu câu chuyện, sự tình khi đó càng khó khống chế."
Chương Hủy cũng tán đồng quan điểm này, Nghi Hi kéo chặt tay Lê Thành Lãng, đầu cọ xát trên vai anh, không chút kiêng kị có người khác ở đây. Vương An Huệ đối với chuyện hai người ngọt ngào đã thành quen, hỏi: "Hai em chuẩn bị đi nghỉ phép ở đâu? Đã nghĩ ra chưa? Hôm nay Thành Lãng nói ra, nửa tháng này số paparazzi tới sân bay theo dõi lại tăng lên rồi."
Lê Thành Lãng vỗ đầu Nghi Hi, "Nghĩ xong rồi. Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Paris."
Được coi là "Thành phố lãng mạn" trong truyền thuyết, các cặp đôi đi nghỉ phép đều thích đến Paris, Nghi Hi và Lê Thành Lãng cũng không nghĩ khác người thường là bao. Trên thực tế, lần này hai người đã nghĩ giống như tình nhân bình thường, có một chuyến du lịch tùy ý.
Tháng 4 ấm lên nhưng vẫn lạnh, Nghi Hi và Lê Thành Lãng lưu lại mấy tấm pose tại sân bay, ngồi chuyến bay quốc tế đến thủ đô nước Pháp xinh đẹp. Nghi Hi cũng không phải lần đầu tiên tới thành phố này, năm ngoái cô đã được mời tham dự tuần lễ thời trang Paris, còn ngồi tại hàng ghếđầu xem show. Chỉ có điều lần trước là công tác, lần này trở lại đây với tâm trạng hoàn toàn khác.
Ngoài đám cưới của Trương Tư Kỳ, đây là lần đầu tiên Lê Thành Lãng Nghi Hi xuất ngoại thuần túy vì nghỉ phép, trước vì Oscar chạy đến Los Angeles không tính, toàn bộ lịch trình lần đó không có thời gian hoạt động riêng tư, cuối cùng còn bị tin tức Lương Cách gặp tai nạn oanh tạc quay về nước.
Đối với minh tinh mà nói, nước ngoài không chỉ có nghĩa là nghỉ phép, cũng có nghĩa là tự do. Không có những tay săn ảnh, không cần lo lắng bị chụp được, Nghi Hi hưng phấn đến không dừng được. Hai người ngay cả trợ lý cũng không mang, trước khi đi Nghi Hi cầm tay Lê Thành Lãng, thâm tình nói: "Thế này thật tốt. Em mang anh, anh mang tiền, đúng là quan hệ tình nhân hài hòa nhất trong lịch sử!"
Hai người ở lại Paris một tuần, Nghi Hi giống như quản gia, nghiêm túc sắp xếp lịch trình suốt dọc đường. Chứng cưỡng chế của chòm sao Xử Nữ cùng khống chế dục vào lúc này lộ ra hoàn toàn, cô y hệt bạo chúa phụ trách tất cả mọi việc, mỗi ngày đi thăm quan thắng cảnh nào, đi đến nhà hàng nào ăn cơm cũng lên kế hoạch hoàn hảo. Lê Thành Lãng định hỏi đến, Nghi Hi liền nghiêm túc nói: "Nam hướng ngoại, nữ hướng nội, là thời điểm quay về truyền thống, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho em đi!"
Lê Thành Lãng: "... Nữ hướng nội?" Cô gái ngay cả cơm cũng không làm, hơn nữa một lòng một dạ trở thành ảnh hậu, lại dám nói với anh nữ hướng nội?
Nghi Hi mặt không đổi sắc, "Đây là ở nước ngoài, chúng ta phải theo truyền thống; chờ sau khi về nước, thì lại liên thông với quốc tế. Có phải em là cô gái hay thay đổi không? Có phải càng ngày càng bị em cuốn hút không?"
Cô gái hay thay đổi mang bạn trai trà trộn ở Paris, cũng không phải không gặp khó khăn. Nghi Hi biết một chút tiếng Pháp, Lê Thành Lãng lại không biết gì, cũng may tiếng Anh của cả hai đều không tệ, tuy rằng ngẫu nhiên có bất tiện, vẫn là có thể thong dong đối đáp.
Đến ngày thứ ba ở Paris, hai người cùng nhau đi tham quan tháp Eiffel. Cái tháp to nhọn cao vút trong mây, Nghi Hi vắt óc nghĩ cách tìm góc đẹp, sau đó nói với Lê Thành Lãng: "Mau mau, mau giúp em chụp một tấm! Chính là từ góc độ này chụp, quả thực giống hệt hình ảnh Tâm Đồng trong 《 Đêm Paris 》! Em muốn cos cậu ấy!"
Lê Thành Lãng chụp cho cô liên tiếp 7, 8 tấm, rốt cuộc Nghi Hi cũng thỏa mãn, "Hiện tại nghĩ tới, em lại chưa từng đóng phim ở nước ngoài, về sau có cơ hội cũng phải nhận một bộ phim nước ngoài lãng mạn! Tuy rằng doanh thu 《 Đêm Paris 》 của Tâm Đồng khá tệ, nhưng cậu ấy trong phim đẹp xuất sắc, mỹ nhân phong tình nước ngoài, có thể lưu lại làm kỷ niệm cả đời!"
Nghi Hi lấy máy ảnh SLR qua, bắt đầu cho điểm những tấm ảnh anh chụp giúp mình, "Tấm đầu nhìn rất đẹp! Góc độ cùng kết cấu, làm cho chân trông có vẻ dài —— đương nhiên, chân em vốn đã dài. Còn tấm này rõ là... Phong cách nghệ thuật!" Cười tít mắt liếc sang Lê Thành Lãng, "Quả nhiên là người muốn làm đạo diễn, chụp rất xuất sắc!"
Nghi Hi không hề khoa trương, tuy rằng chỉ có một máy ảnh SLR, thua kém các đạo cụ chuyên nghiệp trong phim trường bình thường, nhưng quả thật Lê Thành Lãng chụp cô vô cùng xinh đẹp. Có một tấm Nghi Hi thích nhất, cô quay người đứng trên quảng trường, trước mặt là dòng người như nước, xa hơn một chút là tháp Eiffel an tĩnh đứng lặng. Chiếc váy dài trắng bị gió thổi tung, sợi tóc bay lất phất trên gò má, bên môi cô là nụ cười như có như không, lẳng lặng chăm chú nhìn trước mặt, có một loại ý vị tách mình khỏi trần thế.
Vô cùng... nghệ thuật!
Nghi Hi nghiêm túc nói: "Có đạo diễn người Pháp nào nhìn trúng em không? Em cảm thấy mình và thành phố này đã hòa làm một, đem tấm hình này post lên Facebook, sẽ có đạo diễn tìm em đóng phim chứ?"
Lê Thành Lãng bật cười, Nghi Hi sờ sờ cằm, "Em bỗng nhiên nhớ ra, có rất nhiều phim truyền hình nước ngoài, không nói đến kịch bản và diễn xuất của diễn viên, chính là độ đẹp của hình ảnh cũng vượt xa mấy con phố trong nước. Đây là vì sao?"
Lê Thành Lãng nói: "Ừm, ngoài bản lĩnh của nhiếp ảnh gia, còn có chính là bởi vì cảnh tượng đi."
"Nên?"
Lê Thành Lãng kiên nhẫn giải thích, "Kiến trúc cổ đại của nước ta có điểm đặc sắc, nhưng kiến trúc hiện đại lại khuyết thiếu mỹ cảm, lên hình tính thẩm mỹ tương đối thấp. Điện ảnh khả năng còn tốt, đoàn phim sẽ nghiêm túc chọn những con đường đặc sắp lại đẹp mắt, phim truyền hình lại không xem trọng ngoại cảnh như vậy, đương nhiên khi chiếu không đủ hoàn hảo."
Nghi Hi cười nghẹn, "Anh nói như vậy quá là sính ngoại đi, có tin em lên Thiên Nhai nói xấu anh không?"
Lê Thành Lãng điểm lên trán cô, "Anh đang nói, xem trình độ dụng tâm. Nhà cửa góc phố đẹp mắt trong nước cũng có, chỉ là những đoàn phim chịu phí tâm đi chọn lựa quá ít." Dù sao, quay phim truyền hình nào đáng tốn công đến vậy.
Hai người đứng dưới tháp Eiffel danh tiếng lẫy lừng, lại tâm sự những điều không hợp với tình hình, ngược lại bắt đầu tán gẫu về phim truyền hình. Nghi Hi đang cảm thấy buồn cười, lại nghe đến bên cạnh có người nói: "Chào bạn, xin hỏi có thể giúp chúng tôi chụp ảnh được không?"
Dựa vào tiếng Pháp gà mờ của bản thân, Nghi Hi nghe hiểu câu nói này, đồng thời vui mừng phát hiện đối phương phát âm cũng khá vấp, hơn phân nửa cũng là người nước ngoài như mình. Cô cười quay đầu, chỉ thấy một nam một nữ đứng bên cạnh, đều là da vàng tóc đen, xem ra là một cặp.
Cô khẽ gật đầu, thuận tay tháo kính râm xuống, kết quả vẻ mặt hai người đối diện thay đổi, cô gái còn buột miệng hỏi: "Nghi Hi? Chị là Nghi Hi sao?"
Nghi Hi nhíu mày, "Hai bạn là người Trung Quốc?"
Đây không thể nghi ngờ là thừa nhận, hai người đều kích động đến không chịu được, chờ nhìn rõ bên cạnh cô là Lê Thành Lãng, cô gái đã không nhịn được phát ra tiếng hét. Cô gái nắm chặt tay bạn trai, hưng phấn đến mức gò má đỏ bừng, "Hai người... hai người tới Paris nghỉ phép? Trời ơi, ở Paris em lại gặp được hai anh chị!"
Tuy rằng bị nhận ra, nhưng Nghi Hi không thấy có vấn đề gì, dù sao tin tức cô và Lê Thành Lãng cùng nhau xuất ngoại cũng truyền đi khắp nơi. Cô lấy camera qua, định giúp bọn họ chụp ảnh, nhưng cô gái thấy người giúp chụp ảnh là cô, khẩn trương đến độ ngay cả biểu cảm cũng làm không được. Cuối cùng Nghi Hi để camera xuống, cô gái cho rằng cô mất kiên nhẫn, đang thấp thỏm bất an, Nghi Hi lại nháy mắt mấy cái, "Nữ chính của chúng ta hình như có chút khẩn trương, bằng không để tôi cho đạo diễn lên quay giúp bạn? Đạo diễn Lê, lên!"
Đùa vui một lúc như vậy, cô gái cũng thả lỏng, sau khi chụp xong tới bắt chuyện với Nghi Hi, mới biết thì ra bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, lần này là tới hưởng tuần trăng mật.
Cô gái kéo tay Nghi Hi, "Chồng em cũng là người Nam Kinh, chúng em đều đặc biệt đặc biệt thích chị! Lần này có thể gặp được hai người, đúng là món quà tân hôn tuyệt vời nhất!"
Nghi Hi ôm cô ấy, "Chúc hai bạn hạnh phúc, ở nước ngoài có thể gặp được người Trung Quốc, tôi cũng rất cao hứng!"
Cô buông cô gái ra, quay đầu phát hiện chồng cô ấy đang tha thiết mong chờ đứng ở bên cạnh, hai bàn tay đã chuẩn bị tốt. Nghi Hi mỉm cười, vừa mới quyết định ôm anh ta, đã thấy Lê Thành Lãng tiến lên ôm lấy chàng trai.
Lê Thành Lãng: "Tân hôn vui vẻ!"
Nghi Hi: "..."
Chàng trai: "..."
Cô gái: "... Em cũng muốn ôm!"
Bốn người lại chụp chụp ảnh chung, sau đó cứ như vậy tạm biệt. Bởi vì Nghi Hi không có yêu cầu giữ bí mật, đôi phu thê rất nhanh post hình lên mạng, không ngoài dự đoán được share lại điên cuồng. Mọi người đều tỏ vẻ hai người này vận may thật tốt, ở Paris ngẫu nhiên gặp được Lê Thành Lãng và Nghi Hi, trong nước nhiều tay săn ảnh vắt óc nghĩ kế cũng không làm nên chuyện, tự nhiên lại bị hai người vượt mặt, quả thực muốn làm thầy Viên tức chết mà!
HẾT CHƯƠNG 126
Thủ sẵn tại cổng bệnh viện hơn nửa ngày, rốt cục mới nhìn thấy người "ngày đêm mong ngóng". Quả nhiên sau khi công khai thì không cần băn khoăn gì, Nghi Hi không trốn tránh, mà xuất hiện bên cạnh bạn trai. Hai người được vệ sĩ và các nhân viên vây quanh đi ra ngoài, Lê Thành Lãng không hề có dấu hiệu "Nửa người tê liệt" trong lời đồn, bước chân vô cùng vững vàng. Anh mặc quần áo màu đen hưu nhàn, Nghi Hi cũng tóc dài xõa vai, váy đen ủng ngắn, ngoài việc mang kính râm cỡ lớn, nhìn qua không khác gì người bình thường.
Phóng viên đông như kiến cỏ xông lên, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, tình hình rối thành một nùi. Nhưng mà mặc kệ bọn họ hỏi cái gì, Lê Thành Lãng cùng Nghi Hi đều mỉm cười không đáp, chỉ có thể nghe thấy tiếng người đại diện hai bên và trợ lý không ngừng nói chen vào. Mọi người đều rất chán nản, có người còn tức giận, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ có thể viết tin tức hai người cùng ra viện, tuy rằng cũng không phải hoàn toàn không có giá trị, nhưng so với mong muốn thì đúng là chênh lệch quá lớn.
Chẳng lẽ phải tự mình thêm mắm thêm muối?
Xe chuyên dụng dừng lại tại cổng bệnh viện, mắt thấy hai người sắp xoay người chui vào trong, bỗng nhiên có nữ phóng viên lớn tiếng hỏi: "Lê Thành Lãng thân thể của anh thật sự tốt rồi sao? Kế tiếp sẽ cùng Nghi Hi chia nhau vùi đầu vào công việc? Hai người không lo chuyện yêu xa sẽ ảnh tưởng tới tình cảm hai bên sao?"
Lê Thành Lãng quay đầu lại xem, Nghi Hi thì ngẩng đầu nhìn anh, tựa như đang kinh ngạc với hành động của anh giờ phút này. Lê Thành Lãng do dự một lát, tháo kính râm xuống nhìn về phía nữ phóng viên đó, "Chúng tôi vẫn yêu xa, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm hai bên, cho nên mọi người không cần lo lắng. Còn về vấn đề trước, thân thể của tôi vẫn cần nghỉ ngơi điều dưỡng, mà Nghi Hi sẽ đi cùng tôi. Chúng tôi sẽ xuất ngoại một thời gian ngắn, coi như nghỉ đông bổ sung cho mấy năm nay."
Đám phóng viên im lặng phút chốc, sau đó bộc phát ra thế công càng mãnh liệt hơn, nhưng Lê Thành Lãng đã kéo Nghi Hi lên xe. Chờ sau khi lái đi một đoạn đường, Nghi Hi mới hỏi: "Không phải nói không trả lời sao?"
Lê Thành Lãng giãn nửa người dưới, hiện tại anh chỉ có thể đi bộ bình thường, còn chạy hay vận động kịch liệt phải chờ thêm vài ngày nữa, "Phóng viên tới đây quá nhiều, cái gì cũng không trả lời dễ dàng chọc họ phát cáu. Dù sao chuyện này rất nhanh sẽ bị tiết lộ ra ngoài, chính chúng ta thẳng thắn, cũng cho họ có thứ để viết. Nếu không để họ bị bức đến gấp gáp, người không có đạo đức sẽ bắt đầu xào nấu câu chuyện, sự tình khi đó càng khó khống chế."
Chương Hủy cũng tán đồng quan điểm này, Nghi Hi kéo chặt tay Lê Thành Lãng, đầu cọ xát trên vai anh, không chút kiêng kị có người khác ở đây. Vương An Huệ đối với chuyện hai người ngọt ngào đã thành quen, hỏi: "Hai em chuẩn bị đi nghỉ phép ở đâu? Đã nghĩ ra chưa? Hôm nay Thành Lãng nói ra, nửa tháng này số paparazzi tới sân bay theo dõi lại tăng lên rồi."
Lê Thành Lãng vỗ đầu Nghi Hi, "Nghĩ xong rồi. Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Paris."
Được coi là "Thành phố lãng mạn" trong truyền thuyết, các cặp đôi đi nghỉ phép đều thích đến Paris, Nghi Hi và Lê Thành Lãng cũng không nghĩ khác người thường là bao. Trên thực tế, lần này hai người đã nghĩ giống như tình nhân bình thường, có một chuyến du lịch tùy ý.
Tháng 4 ấm lên nhưng vẫn lạnh, Nghi Hi và Lê Thành Lãng lưu lại mấy tấm pose tại sân bay, ngồi chuyến bay quốc tế đến thủ đô nước Pháp xinh đẹp. Nghi Hi cũng không phải lần đầu tiên tới thành phố này, năm ngoái cô đã được mời tham dự tuần lễ thời trang Paris, còn ngồi tại hàng ghếđầu xem show. Chỉ có điều lần trước là công tác, lần này trở lại đây với tâm trạng hoàn toàn khác.
Ngoài đám cưới của Trương Tư Kỳ, đây là lần đầu tiên Lê Thành Lãng Nghi Hi xuất ngoại thuần túy vì nghỉ phép, trước vì Oscar chạy đến Los Angeles không tính, toàn bộ lịch trình lần đó không có thời gian hoạt động riêng tư, cuối cùng còn bị tin tức Lương Cách gặp tai nạn oanh tạc quay về nước.
Đối với minh tinh mà nói, nước ngoài không chỉ có nghĩa là nghỉ phép, cũng có nghĩa là tự do. Không có những tay săn ảnh, không cần lo lắng bị chụp được, Nghi Hi hưng phấn đến không dừng được. Hai người ngay cả trợ lý cũng không mang, trước khi đi Nghi Hi cầm tay Lê Thành Lãng, thâm tình nói: "Thế này thật tốt. Em mang anh, anh mang tiền, đúng là quan hệ tình nhân hài hòa nhất trong lịch sử!"
Hai người ở lại Paris một tuần, Nghi Hi giống như quản gia, nghiêm túc sắp xếp lịch trình suốt dọc đường. Chứng cưỡng chế của chòm sao Xử Nữ cùng khống chế dục vào lúc này lộ ra hoàn toàn, cô y hệt bạo chúa phụ trách tất cả mọi việc, mỗi ngày đi thăm quan thắng cảnh nào, đi đến nhà hàng nào ăn cơm cũng lên kế hoạch hoàn hảo. Lê Thành Lãng định hỏi đến, Nghi Hi liền nghiêm túc nói: "Nam hướng ngoại, nữ hướng nội, là thời điểm quay về truyền thống, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho em đi!"
Lê Thành Lãng: "... Nữ hướng nội?" Cô gái ngay cả cơm cũng không làm, hơn nữa một lòng một dạ trở thành ảnh hậu, lại dám nói với anh nữ hướng nội?
Nghi Hi mặt không đổi sắc, "Đây là ở nước ngoài, chúng ta phải theo truyền thống; chờ sau khi về nước, thì lại liên thông với quốc tế. Có phải em là cô gái hay thay đổi không? Có phải càng ngày càng bị em cuốn hút không?"
Cô gái hay thay đổi mang bạn trai trà trộn ở Paris, cũng không phải không gặp khó khăn. Nghi Hi biết một chút tiếng Pháp, Lê Thành Lãng lại không biết gì, cũng may tiếng Anh của cả hai đều không tệ, tuy rằng ngẫu nhiên có bất tiện, vẫn là có thể thong dong đối đáp.
Đến ngày thứ ba ở Paris, hai người cùng nhau đi tham quan tháp Eiffel. Cái tháp to nhọn cao vút trong mây, Nghi Hi vắt óc nghĩ cách tìm góc đẹp, sau đó nói với Lê Thành Lãng: "Mau mau, mau giúp em chụp một tấm! Chính là từ góc độ này chụp, quả thực giống hệt hình ảnh Tâm Đồng trong 《 Đêm Paris 》! Em muốn cos cậu ấy!"
Lê Thành Lãng chụp cho cô liên tiếp 7, 8 tấm, rốt cuộc Nghi Hi cũng thỏa mãn, "Hiện tại nghĩ tới, em lại chưa từng đóng phim ở nước ngoài, về sau có cơ hội cũng phải nhận một bộ phim nước ngoài lãng mạn! Tuy rằng doanh thu 《 Đêm Paris 》 của Tâm Đồng khá tệ, nhưng cậu ấy trong phim đẹp xuất sắc, mỹ nhân phong tình nước ngoài, có thể lưu lại làm kỷ niệm cả đời!"
Nghi Hi lấy máy ảnh SLR qua, bắt đầu cho điểm những tấm ảnh anh chụp giúp mình, "Tấm đầu nhìn rất đẹp! Góc độ cùng kết cấu, làm cho chân trông có vẻ dài —— đương nhiên, chân em vốn đã dài. Còn tấm này rõ là... Phong cách nghệ thuật!" Cười tít mắt liếc sang Lê Thành Lãng, "Quả nhiên là người muốn làm đạo diễn, chụp rất xuất sắc!"
Nghi Hi không hề khoa trương, tuy rằng chỉ có một máy ảnh SLR, thua kém các đạo cụ chuyên nghiệp trong phim trường bình thường, nhưng quả thật Lê Thành Lãng chụp cô vô cùng xinh đẹp. Có một tấm Nghi Hi thích nhất, cô quay người đứng trên quảng trường, trước mặt là dòng người như nước, xa hơn một chút là tháp Eiffel an tĩnh đứng lặng. Chiếc váy dài trắng bị gió thổi tung, sợi tóc bay lất phất trên gò má, bên môi cô là nụ cười như có như không, lẳng lặng chăm chú nhìn trước mặt, có một loại ý vị tách mình khỏi trần thế.
Vô cùng... nghệ thuật!
Nghi Hi nghiêm túc nói: "Có đạo diễn người Pháp nào nhìn trúng em không? Em cảm thấy mình và thành phố này đã hòa làm một, đem tấm hình này post lên Facebook, sẽ có đạo diễn tìm em đóng phim chứ?"
Lê Thành Lãng bật cười, Nghi Hi sờ sờ cằm, "Em bỗng nhiên nhớ ra, có rất nhiều phim truyền hình nước ngoài, không nói đến kịch bản và diễn xuất của diễn viên, chính là độ đẹp của hình ảnh cũng vượt xa mấy con phố trong nước. Đây là vì sao?"
Lê Thành Lãng nói: "Ừm, ngoài bản lĩnh của nhiếp ảnh gia, còn có chính là bởi vì cảnh tượng đi."
"Nên?"
Lê Thành Lãng kiên nhẫn giải thích, "Kiến trúc cổ đại của nước ta có điểm đặc sắc, nhưng kiến trúc hiện đại lại khuyết thiếu mỹ cảm, lên hình tính thẩm mỹ tương đối thấp. Điện ảnh khả năng còn tốt, đoàn phim sẽ nghiêm túc chọn những con đường đặc sắp lại đẹp mắt, phim truyền hình lại không xem trọng ngoại cảnh như vậy, đương nhiên khi chiếu không đủ hoàn hảo."
Nghi Hi cười nghẹn, "Anh nói như vậy quá là sính ngoại đi, có tin em lên Thiên Nhai nói xấu anh không?"
Lê Thành Lãng điểm lên trán cô, "Anh đang nói, xem trình độ dụng tâm. Nhà cửa góc phố đẹp mắt trong nước cũng có, chỉ là những đoàn phim chịu phí tâm đi chọn lựa quá ít." Dù sao, quay phim truyền hình nào đáng tốn công đến vậy.
Hai người đứng dưới tháp Eiffel danh tiếng lẫy lừng, lại tâm sự những điều không hợp với tình hình, ngược lại bắt đầu tán gẫu về phim truyền hình. Nghi Hi đang cảm thấy buồn cười, lại nghe đến bên cạnh có người nói: "Chào bạn, xin hỏi có thể giúp chúng tôi chụp ảnh được không?"
Dựa vào tiếng Pháp gà mờ của bản thân, Nghi Hi nghe hiểu câu nói này, đồng thời vui mừng phát hiện đối phương phát âm cũng khá vấp, hơn phân nửa cũng là người nước ngoài như mình. Cô cười quay đầu, chỉ thấy một nam một nữ đứng bên cạnh, đều là da vàng tóc đen, xem ra là một cặp.
Cô khẽ gật đầu, thuận tay tháo kính râm xuống, kết quả vẻ mặt hai người đối diện thay đổi, cô gái còn buột miệng hỏi: "Nghi Hi? Chị là Nghi Hi sao?"
Nghi Hi nhíu mày, "Hai bạn là người Trung Quốc?"
Đây không thể nghi ngờ là thừa nhận, hai người đều kích động đến không chịu được, chờ nhìn rõ bên cạnh cô là Lê Thành Lãng, cô gái đã không nhịn được phát ra tiếng hét. Cô gái nắm chặt tay bạn trai, hưng phấn đến mức gò má đỏ bừng, "Hai người... hai người tới Paris nghỉ phép? Trời ơi, ở Paris em lại gặp được hai anh chị!"
Tuy rằng bị nhận ra, nhưng Nghi Hi không thấy có vấn đề gì, dù sao tin tức cô và Lê Thành Lãng cùng nhau xuất ngoại cũng truyền đi khắp nơi. Cô lấy camera qua, định giúp bọn họ chụp ảnh, nhưng cô gái thấy người giúp chụp ảnh là cô, khẩn trương đến độ ngay cả biểu cảm cũng làm không được. Cuối cùng Nghi Hi để camera xuống, cô gái cho rằng cô mất kiên nhẫn, đang thấp thỏm bất an, Nghi Hi lại nháy mắt mấy cái, "Nữ chính của chúng ta hình như có chút khẩn trương, bằng không để tôi cho đạo diễn lên quay giúp bạn? Đạo diễn Lê, lên!"
Đùa vui một lúc như vậy, cô gái cũng thả lỏng, sau khi chụp xong tới bắt chuyện với Nghi Hi, mới biết thì ra bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, lần này là tới hưởng tuần trăng mật.
Cô gái kéo tay Nghi Hi, "Chồng em cũng là người Nam Kinh, chúng em đều đặc biệt đặc biệt thích chị! Lần này có thể gặp được hai người, đúng là món quà tân hôn tuyệt vời nhất!"
Nghi Hi ôm cô ấy, "Chúc hai bạn hạnh phúc, ở nước ngoài có thể gặp được người Trung Quốc, tôi cũng rất cao hứng!"
Cô buông cô gái ra, quay đầu phát hiện chồng cô ấy đang tha thiết mong chờ đứng ở bên cạnh, hai bàn tay đã chuẩn bị tốt. Nghi Hi mỉm cười, vừa mới quyết định ôm anh ta, đã thấy Lê Thành Lãng tiến lên ôm lấy chàng trai.
Lê Thành Lãng: "Tân hôn vui vẻ!"
Nghi Hi: "..."
Chàng trai: "..."
Cô gái: "... Em cũng muốn ôm!"
Bốn người lại chụp chụp ảnh chung, sau đó cứ như vậy tạm biệt. Bởi vì Nghi Hi không có yêu cầu giữ bí mật, đôi phu thê rất nhanh post hình lên mạng, không ngoài dự đoán được share lại điên cuồng. Mọi người đều tỏ vẻ hai người này vận may thật tốt, ở Paris ngẫu nhiên gặp được Lê Thành Lãng và Nghi Hi, trong nước nhiều tay săn ảnh vắt óc nghĩ kế cũng không làm nên chuyện, tự nhiên lại bị hai người vượt mặt, quả thực muốn làm thầy Viên tức chết mà!
HẾT CHƯƠNG 126
Bình luận facebook