Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Địa điểm quay phim là một tẩm điện lộng lẫy, chiếc giường ở giữa lớn đến dọa người, phía trên là tơ lụa, nhìn qua hết sức kiều diễm. Nghi Hi đứng ở bên giường, Trần Tranh giúp cô cởi chiếc áo lông xuống, chuyên gia trang điểm kiểm tra trang dung lần cuối, chỉnh sửa lại mái tóc dài liền rút lui vào trong đám đông.
Nghi Hi quay đầu thấy Lê Thành Lãng cũng cởi chiếc áo khoác ngoài xuống, anh cũng giống như cô thay đổi tẩm y màu trắng, trên eo là đai ngọc lỏng lẻo, vạt áo mở rộng có thể thấy da thịt lộ ra trước ngực. Phần lớn thời gian tóc của anh đều được buộc lại, cho nên ngay cả trang dung cũng thiên về âm nhu, người lại không có nửa điểm giống con gái. Nhưng lúc này mái tóc dài như thác buông xuống ở sau người, lại xứng với bạch y phiêu dật, trong đầu Nghi Hi lại nhảy ra hai chữ: tà mị!
Cứu mạng! Lê Thành Lãng và tà mị, vì sao lại liên quan đến nhau!
Anh giờ phút này không giống buổi sáng âm trầm như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, Nghi Hi chưa từng bị anh dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú, ngốc nghếch đứng tại chỗ không dám động đậy. Anh rốt cục không chịu được nữa, duỗi tay ra, “Tới đây.”
Nghi Hi lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng đi qua, “Thầy Lê?”
Anh nâng tay phải lên chạm vào vành tai cô, nhạy cảm phát hiện ra thân hình cô cương cứng, “Thả lỏng. Một lát nữa sẽ chính thức quay phim, sẽ có những động tác càng thân mật hơn, nếu cô muốn ở trước màn ảnh là bộ dạng này, hôm nay liền đừng nghĩ xong được.”
Nghi Hi biết anh là nghĩ muốn cùng cô tập luyện một chút. Phân cảnh này ngay từ đầu đạo diễn đã nói, tới trọng điểm liền kết thúc, ý tứ như vậy liền xong, cô cũng không phải vai nữ chính, cùng nam chính quay cảnh giường chiếu cũng không tới phiên cô. Nếu như diễn viên đối diện không phải anh, Nghi Hi cảm thấy bản thân sẽ không khẩn trương thành như vậy.
“Thành Lãng?” Đạo diễn Đàm Vệ Đông hô một tiếng.
Lê Thành Lãng nhìn Nghi Hi, cô cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, đáng tiếc biểu tình nhỏ nhặt vẫn bán đứng bản thân. Lê Thành Lãng đột nhiên cười một tiếng, xoay người liền bế cô lên, nhẹ nhàng giống như ôm một chú mèo con. Nghi Hi không kịp làm ra phòng ngự, vô ý thức bám vào cổ anh, chân trần ở giữa không trung lắc lư, trắng nõn mê người.
Bốn phía nhân viên công tác tuy rằng sớm biết hôm nay có vở kịch hay xem, nhưng là không đoán được lúc này liền bắt đầu, miệng khẽ há ra như hút phải khí lạnh sau đó lại tỏ vẻ tôn kính, đều yên lặng bày ra khuôn mẫu “xem náo nhiệt không chê chuyện lớn”.
Lê Thành Lãng ôm Nghi Hi đứng bất động, cô không biết anh muốn làm gì, khẩn trương tới độ sống lưng thẳng tắp. Anh cúi đầu, lặp lại lời nói vừa nãy, “Thả lỏng.”
Lần này, ngữ khí của anh nhu hòa đi nhiều
Nghi Hi bám vào cần cổ anh, thử làm cho thân thể mềm xuống. Lưng rơi vào khuỷu tay mạnh mẽ của đàn ông, đôi chân được anh nâng vững vàng, cô không giống như vừa rồi cương cứng như tượng điêu khắc, mà là dây leo bám trên người anh.
“OK, thế này rất tốt. Liễu Cơ cô đừng kháng cự cùng Thái tử thân thể tiếp xúc như vậy, ôm chặt anh ấy, đúng, chính là như vậy.”
Lê Thành Lãng bế Nghi Hi đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Khi Nghi Hi ngồi xuống áo ngủ trượt xuống một đoạn, lộ ra đôi chân trắng nõn, cô vừa mới che nó lại, liền phát hiện Lê Thành Lãng cũng lên.
Tuy rằng nhiều lần chỉ thị bản thân phải chuyên nghiệp, nhưng là cùng đàn ông nằm chung một giường vẫn là khiêu chiến lớn. Anh rất tự nhiên nằm xuống, cánh tay phải mở ra, Nghi Hi mấp máy môi, dựa sát vào trong ngực anh.
Quá gần, cô có thể ngửi được trên người anh mùi nước hoa đàn ông, rất thanh đạm, lại như ma chú quanh quẩn tại chóp mũi vậy.
“Tốt, Thái tử để tay ở ngang hông của Liễu Cơ, đầu Liễu Cơ dựa vào bờ vai của anh ấy, mặt lại để sát vào chút, lại gần chút… Thành Lãng lúc này anh phải vui vẻ, lờ đờ uể oải, vừa rồi biểu tình quá nghiêm túc. Nghi Hi, cô cho anh ấy uống rượu.”
Chén rượu nằm ở trong tay, bên trong là nước trắng, chẳng qua Lê Thành Lãng nửa giờ sau thật sự uống mấy cốc, vì diễn xuất trạng thái hơi say của Thái tử. Cô đem chén tiến đến bên môi anh, chậm rãi cho anh uống hết, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quyến rũ thuộc về Liễu Cơ.
Đàm Vệ Đông nhìn thì cảm thấy không tồi, ngược lại Yên Như ở bên cạnh đợi chờ đến lời thoại. Đây là màn ảnh, phải hành văn liền mạch không thể đứt đoạn, đối với Nghi Hi mà nói, cùng Lê Thành Lãng thân mật đã là khiêu chiến, nhưng sau đó vấn đề này đã được khắc phục, Yên Như xuất hiện rõ ràng càng cho cô kích động.
Thù mới hận cũ, tình thương ám hại, có thể lấy lại danh dự hay không liền trông chờ vào một lần này!
“Tốt, mỗi người đều vào vị trí và cương vị riêng, action!”
Rèm châu lay động, trong tẩm điện tráng lệ bày lư hương bằng kim loại, khói trắng lượn lờ dâng lên. Trước mặt giường rủ xuống bức màn đỏ thẫm, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười đùa của nam nữ.
Công chúa Hưng An bước dài xâm nhập vào nội điện, cung nhân đang muốn ngăn trở, lại bị tiếng quát lớn ngưng lại. Nàng ta mang tức giận xốc lên màn che, thời khắc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt lại đỏ tròng mắt.
Huynh trưởng của nàng ta, người mà nàng ta tôn kính hơn hai mươi năm, coi là người thân duy nhất giờ phút này lại quần áo không chỉnh tề, ôm nữ nhân say khướt trên giường lụa. Nữ tử kia tóc mây tán loạn, tươi cười câu dẫn, đang ghé vào ngực cho hắn uống rượu. Hai người dường như đều không phát hiện công chúa Hưng An đến, vẫn tự nhiên làm việc của mình, thậm chí hắn còn hôn lên trán nàng một cái.
Công chúa Hưng An không thể nhịn được nữa, tiến lên một phen đánh đổ chén rượu, cả giận nói: “Huynh!”
Chén rượu nện xuống đất, rượu bị hắt ra làm ướt khóm hoa, một mảnh hỗn độn. Thái tử rốt cục lờ đờ uể oải giương mắt, ngữ khí lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Sao muội tới đây?”
Nàng ta cắn chặt môi dưới, “Huynh không hi vọng muội tới?”
Thái tử hừ nhẹ một tiếng, “Có gì cứ nói đi, cô không có kiên nhẫn cùng ngươi vòng vo.”
Nàng ta giận quá hóa cười, “Huynh đương nhiên không có kiên nhẫn, hiện tại ở trong đầu huynh trừ quyền vị còn thừa lại chút gì? Sợ rằng ngay cả muội muội này huynh cũng không để ý, sợ rằng ngay cả mẫu hậu……. Ngay cả thù của mẫu hậu huynh cũng không nhớ được!”
Thái tử không nói chuyện, nắm mái tóc dài của Liễu Cơ thưởng thức. Công chúa Hưng An tức giận đến độ đầu vai tán loạn, “Muội nghe nói, huynh và Tề vương cùng nhau nam sơn vây săn, thâu đêm chưa về, hai người đấu võ múa hát, uống rượu mua vui, rất là thoải mái! Huynh, người thành thật trả lời muội, có phải huynh muốn cùng hắn ta liên thủ?”
Thái tử nhìn nàng ta, khinh thường cười một tiếng. Giọng nói của công chúa Hưng An đột nhiên trở nên chói tai, “Vì đối phó Tam Hoàng huynh, huynh lại cùng hung thủ hại chết mẫu hậu liên thủ!”
Không khí giống như chết cứng. Công chúa Hưng An lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, thái tử mặt trầm như nước, mà Liễu Cơ luôn như con mèo Ba Tư uốn éo trong ngực Thái tử chậm rãi đứng thẳng lên, môi hồng khẽ mở, nói từng chữ, “Công chúa điện hạ, huynh trưởng như cha, ngươi quá thất lễ.”
Yên Như đột nhiên quay đầu, cùng đối diện với ánh mắt Nghi Hi.
Quen biết hơn một năm tới nay, đây là lần đầu tiên hai người ở trong phim giao thủ.
Có thể nhìn ra, vì giờ khắc này Yên Như cũng chuẩn bị đã lâu, Nghi Hi muốn áp đảo cô ta, Yên Như chẳng lẽ không nghĩ thế? Giờ khắc này, hai người giống như đã bị nhân vật nhập hồn, ngay cả đối diện đều có hoa lửa bắn ra bốn phía.
Yên Như lạnh lùng nhìn Nghi Hi một lát, nhẹ nhàng nói: “Ta cùng hoàng huynh nói chuyện, có đến phiên nô tì ti tiện như ngươi xen mồm vào?”
Khinh thường như thế, giống như trước mỗi lần, cô ta cùng Hứa Mộ Châu là kim đồng ngọc nữ, nhận hết ủng hộ, cô ta vẫn luôn nhìn cô như vậy, không ngừng dùng ánh mắt khiến cô hiểu, cô tới cùng có bao nhiêu hèn mọn.
Nghi Hi im lặng phút chốc, nhếch môi cười. Cô một lần nữa dựa sát vào trong lòng Lê Thành Lãng, dường như là con mèo nhỏ nhận hết sủng ái, cọ xát, “Vốn là thiếp cùng điện hạ đang uống rượu, công chúa xông tới, lại chê thiếp dư thừa. Công chúa điện hạ, đây là chỗ của thiếp, không phải của ngài. Người điện hạ muốn làm bạn bên người cũng là thiếp, không phải ngài.”
Yên Như chịu nhục nhã này, tức đến độ gò má cũng đỏ lên. Cô ta nhìn Lê Thành Lãng, nửa là ủy khuất, nửa là khiếu nại, “Huynh, huynh liền để nàng ta sỉ nhục muội như vậy? Sỉ nhục muội muội duy nhất của huynh?”
Lê Thành Lãng nhắm mắt hờ, một lát sau mới thản nhiên phun ra một câu nói, “Rượu ngon, lại bị muội lãng phí. Ái phi, lại rót một chén cho cô đi.”
“Vâng.”
Nghi Hi vì thái tử rót rượu, chất lỏng trong suốt róc rách chảy xuống, rơi vào chén. Thời điểm nàng đem chén rượu đưa cho thái tử bỗng nhiên giương mắt cười, lông mi dài run rẩy, sóng mắt lưu chuyển, bên trong rõ ràng là sự chế giễu.
Vẻ mặt kia làm cho Yên Như nghĩ đến trước đây, có một lần tham gia tiết mục, cô ta dùng hết thủ đoạn đem Nghi Hi ngăn ở bên ngoài sân bãi, nhưng Hứa Mộ Châu lại không để ý người đại diện phản đối chạy ra ngoài tìm cô. Cô ta nhìn thấy Hứa Mộ Châu dẫn cô đến hậu trường, dặn dò cô nhất định phải chờ hắn trở về, trong nháy mắt người khác không chú ý, cô liền nhìn về phía cô ta cười như vậy.
Dường như đang nói, hiện tại cô ta đã rõ, người dư thừa thực sự là ai chưa?
“Ngươi…….”
“Cắt ——” Đàm Vệ Đông mất kiên nhẫn hô to, “Yên Như, sao cô lại làm như thế!”
Yên Như lúng túng đứng tại chỗ, liên thanh nhận lỗi, “Thực xin lỗi đạo diễn, tôi…….”
“Cô liếc Nghi Hi oán hận như vậy làm cái gì? Cảm xúc của cô phải tập trung ở trên người Thái tử, cô thất vọng ở chỗ anh của cô không có bảo vệ cô, anh của cô để người khác nhục nhã cô, chứ không phải tranh hơn thua với vợ bé của anh cô! Cô có hiểu được trọng điểm không!”
Đạo diễn Đàm khi quay phim tính tình luôn không được tốt, Yên Như cũng vô cùng sợ ông, “Thực xin lỗi đạo diễn, tôi biết rồi! Ngài lại cho tôi một cơ hội nữa, lần này nhất định sẽ không mắc sai lầm nữa!”
Phó đạo diễn nhỏ giọng nói thầm, “Đáng tiếc, vừa rồi biểu hiện kia của Thái tử có thể nói là hoàn mỹ.”
Đàm Vệ Đông nói: “Còn nữa, thời điểm Liễu Cơ lần đầu tiên mở miệng, ánh mắt cô nhìn qua cũng có phần quá mức. Trước đây cô và cô ấy không có khúc mắc, cảm xúc đối với cô ấy hẳn là khinh miệt mang theo chút coi thường, cô lại biểu hiện giống như có thâm cừu đại hận, cảm xúc có phần dư thừa. Điều này nên chú ý.”
“Tôi…….. Tôi đã hiểu.”
Yên Như thở sâu, chậm rãi xoay người. Bởi vì uống rượu, chuyên gia trang điểm tiến lên kiểm tra Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng hóa trang có bị hỏng không, còn có người thay bọn họ sửa lại tóc giả. Nghi Hi bị mọi người vây quanh, vẫn không nhúc nhích tùy ý bọn họ đùa nghịch, cùng lúc đó lại phát hiện được tầm mắt Yên Như nhìn qua, 3 giây sau, khách khách khí khí cười.
Nếu như cô diễu võ dương oai, nếu như cô lộ ra một chút biểu tình đắc ý, sợ rằng Yên Như sẽ không tức giận như vậy. Chính là cô lại tỉnh táo như vậy, liền giống như đánh bại cô ta, làm hại cô ta NG bị mắng là trong dự liệu, cô đã sớm đoán được sẽ xảy ra một màn này, cho nên không chút giật mình.
Tay phải nắm chặt, móng tay bấu vào da thịt.
Lúc sau quay phim quả thực như cơn ác mộng. Phân cảnh này là điểm nổi bật của công chúa Hưng An, đạo diễn đối với cô ta yêu cầu cực cao, mà Yên Như bị quấy nhiễu tinh thần, liên tiếp làm sai, ngay cả tiêu chuẩn ban đầu cũng không đạt được.
“Cắt —— đã nói đừng dùng sức liếc cô ấy như vậy, cô là công chúa một nước, không phải đàn bà chanh chua ngoài phố thích đánh chửi nhau!”
“Cắt —— bảo cô thu liễm một chút, chứ không bảo cô biến thành người gỗ, cảm xúc cần có vẫn phải có!”
“Cắt —— đi nhanh quá, cô là đang thi điền kinh sao? Làm lại.”
“Cắt —— cách vén rèm không đúng, làm lại.”
“Cắt —— làm lại.”
……….
Đàm Vệ Đông càng ngày càng ít lời, người quen biết ông đều biết đây là khi ông thật sự tức giận, càng thêm nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Hiện trường không khí một mảnh xơ xác tiêu điều, Yên Như rốt cục không chịu nổi áp lực cực lớn, tại lần quay thứ mười ba khi ném chén rượu xuống đã phạm phải sai lầm lớn.
“Loảng xoảng —— ”
Tiếng vang to lớn, tất cả mọi người đều dừng lại động tác. Đàm Vệ Đông nhìn chén rượu bị đập vỡ trên án kỷ, lại nhìn về phía Yên Như gần như sụp đổ, dường như phải dùng nỗ lực cực lớn mới nhịn xuống không chửi ầm lên. Một lát sau phất phất tay, “Đạo cụ, đi lên thu thập một chút. Các bộ phận khác nghỉ ngơi, nửa giờ sau lại quay tiếp.”
Mọi người thu thập thì thu thập, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đều đi làm việc của bản thân, chỉ còn Yên Như đang đứng đần ở chỗ ấy. Vừa rồi suốt 2 giờ, mỗi lần quay lại, tự tin của cô ta từng chút bị phá hủy, nhân viên công tác ngại uy nghiêm của đạo diễn Đàm, không ai dám nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra điều gì cô ta làm sao không biết?
Cô ta chính là nữ diễn viên đang lên, lại không bằng một người mới, liên luỵ cả tổ quay ở đây tốn thời gian cùng mình.
Càng khiến cô ta thêm khó chịu, một màn chật vật như vậy lại xảy ra trước mặt người kia!
“Uống chút nước đi.” Nghi Hi bưng chén rượu đi đến trước mặt cô ta, bên trong là nước trắng nhiệt độ vừa đủ, cô ôn nhu nói, “Chị quá khẩn trương, phải thoải mái mới có thể diễn hay. Chị nói đúng không?”
HẾT CHƯƠNG 12
Nghi Hi quay đầu thấy Lê Thành Lãng cũng cởi chiếc áo khoác ngoài xuống, anh cũng giống như cô thay đổi tẩm y màu trắng, trên eo là đai ngọc lỏng lẻo, vạt áo mở rộng có thể thấy da thịt lộ ra trước ngực. Phần lớn thời gian tóc của anh đều được buộc lại, cho nên ngay cả trang dung cũng thiên về âm nhu, người lại không có nửa điểm giống con gái. Nhưng lúc này mái tóc dài như thác buông xuống ở sau người, lại xứng với bạch y phiêu dật, trong đầu Nghi Hi lại nhảy ra hai chữ: tà mị!
Cứu mạng! Lê Thành Lãng và tà mị, vì sao lại liên quan đến nhau!
Anh giờ phút này không giống buổi sáng âm trầm như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, Nghi Hi chưa từng bị anh dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú, ngốc nghếch đứng tại chỗ không dám động đậy. Anh rốt cục không chịu được nữa, duỗi tay ra, “Tới đây.”
Nghi Hi lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng đi qua, “Thầy Lê?”
Anh nâng tay phải lên chạm vào vành tai cô, nhạy cảm phát hiện ra thân hình cô cương cứng, “Thả lỏng. Một lát nữa sẽ chính thức quay phim, sẽ có những động tác càng thân mật hơn, nếu cô muốn ở trước màn ảnh là bộ dạng này, hôm nay liền đừng nghĩ xong được.”
Nghi Hi biết anh là nghĩ muốn cùng cô tập luyện một chút. Phân cảnh này ngay từ đầu đạo diễn đã nói, tới trọng điểm liền kết thúc, ý tứ như vậy liền xong, cô cũng không phải vai nữ chính, cùng nam chính quay cảnh giường chiếu cũng không tới phiên cô. Nếu như diễn viên đối diện không phải anh, Nghi Hi cảm thấy bản thân sẽ không khẩn trương thành như vậy.
“Thành Lãng?” Đạo diễn Đàm Vệ Đông hô một tiếng.
Lê Thành Lãng nhìn Nghi Hi, cô cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, đáng tiếc biểu tình nhỏ nhặt vẫn bán đứng bản thân. Lê Thành Lãng đột nhiên cười một tiếng, xoay người liền bế cô lên, nhẹ nhàng giống như ôm một chú mèo con. Nghi Hi không kịp làm ra phòng ngự, vô ý thức bám vào cổ anh, chân trần ở giữa không trung lắc lư, trắng nõn mê người.
Bốn phía nhân viên công tác tuy rằng sớm biết hôm nay có vở kịch hay xem, nhưng là không đoán được lúc này liền bắt đầu, miệng khẽ há ra như hút phải khí lạnh sau đó lại tỏ vẻ tôn kính, đều yên lặng bày ra khuôn mẫu “xem náo nhiệt không chê chuyện lớn”.
Lê Thành Lãng ôm Nghi Hi đứng bất động, cô không biết anh muốn làm gì, khẩn trương tới độ sống lưng thẳng tắp. Anh cúi đầu, lặp lại lời nói vừa nãy, “Thả lỏng.”
Lần này, ngữ khí của anh nhu hòa đi nhiều
Nghi Hi bám vào cần cổ anh, thử làm cho thân thể mềm xuống. Lưng rơi vào khuỷu tay mạnh mẽ của đàn ông, đôi chân được anh nâng vững vàng, cô không giống như vừa rồi cương cứng như tượng điêu khắc, mà là dây leo bám trên người anh.
“OK, thế này rất tốt. Liễu Cơ cô đừng kháng cự cùng Thái tử thân thể tiếp xúc như vậy, ôm chặt anh ấy, đúng, chính là như vậy.”
Lê Thành Lãng bế Nghi Hi đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Khi Nghi Hi ngồi xuống áo ngủ trượt xuống một đoạn, lộ ra đôi chân trắng nõn, cô vừa mới che nó lại, liền phát hiện Lê Thành Lãng cũng lên.
Tuy rằng nhiều lần chỉ thị bản thân phải chuyên nghiệp, nhưng là cùng đàn ông nằm chung một giường vẫn là khiêu chiến lớn. Anh rất tự nhiên nằm xuống, cánh tay phải mở ra, Nghi Hi mấp máy môi, dựa sát vào trong ngực anh.
Quá gần, cô có thể ngửi được trên người anh mùi nước hoa đàn ông, rất thanh đạm, lại như ma chú quanh quẩn tại chóp mũi vậy.
“Tốt, Thái tử để tay ở ngang hông của Liễu Cơ, đầu Liễu Cơ dựa vào bờ vai của anh ấy, mặt lại để sát vào chút, lại gần chút… Thành Lãng lúc này anh phải vui vẻ, lờ đờ uể oải, vừa rồi biểu tình quá nghiêm túc. Nghi Hi, cô cho anh ấy uống rượu.”
Chén rượu nằm ở trong tay, bên trong là nước trắng, chẳng qua Lê Thành Lãng nửa giờ sau thật sự uống mấy cốc, vì diễn xuất trạng thái hơi say của Thái tử. Cô đem chén tiến đến bên môi anh, chậm rãi cho anh uống hết, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quyến rũ thuộc về Liễu Cơ.
Đàm Vệ Đông nhìn thì cảm thấy không tồi, ngược lại Yên Như ở bên cạnh đợi chờ đến lời thoại. Đây là màn ảnh, phải hành văn liền mạch không thể đứt đoạn, đối với Nghi Hi mà nói, cùng Lê Thành Lãng thân mật đã là khiêu chiến, nhưng sau đó vấn đề này đã được khắc phục, Yên Như xuất hiện rõ ràng càng cho cô kích động.
Thù mới hận cũ, tình thương ám hại, có thể lấy lại danh dự hay không liền trông chờ vào một lần này!
“Tốt, mỗi người đều vào vị trí và cương vị riêng, action!”
Rèm châu lay động, trong tẩm điện tráng lệ bày lư hương bằng kim loại, khói trắng lượn lờ dâng lên. Trước mặt giường rủ xuống bức màn đỏ thẫm, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười đùa của nam nữ.
Công chúa Hưng An bước dài xâm nhập vào nội điện, cung nhân đang muốn ngăn trở, lại bị tiếng quát lớn ngưng lại. Nàng ta mang tức giận xốc lên màn che, thời khắc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt lại đỏ tròng mắt.
Huynh trưởng của nàng ta, người mà nàng ta tôn kính hơn hai mươi năm, coi là người thân duy nhất giờ phút này lại quần áo không chỉnh tề, ôm nữ nhân say khướt trên giường lụa. Nữ tử kia tóc mây tán loạn, tươi cười câu dẫn, đang ghé vào ngực cho hắn uống rượu. Hai người dường như đều không phát hiện công chúa Hưng An đến, vẫn tự nhiên làm việc của mình, thậm chí hắn còn hôn lên trán nàng một cái.
Công chúa Hưng An không thể nhịn được nữa, tiến lên một phen đánh đổ chén rượu, cả giận nói: “Huynh!”
Chén rượu nện xuống đất, rượu bị hắt ra làm ướt khóm hoa, một mảnh hỗn độn. Thái tử rốt cục lờ đờ uể oải giương mắt, ngữ khí lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Sao muội tới đây?”
Nàng ta cắn chặt môi dưới, “Huynh không hi vọng muội tới?”
Thái tử hừ nhẹ một tiếng, “Có gì cứ nói đi, cô không có kiên nhẫn cùng ngươi vòng vo.”
Nàng ta giận quá hóa cười, “Huynh đương nhiên không có kiên nhẫn, hiện tại ở trong đầu huynh trừ quyền vị còn thừa lại chút gì? Sợ rằng ngay cả muội muội này huynh cũng không để ý, sợ rằng ngay cả mẫu hậu……. Ngay cả thù của mẫu hậu huynh cũng không nhớ được!”
Thái tử không nói chuyện, nắm mái tóc dài của Liễu Cơ thưởng thức. Công chúa Hưng An tức giận đến độ đầu vai tán loạn, “Muội nghe nói, huynh và Tề vương cùng nhau nam sơn vây săn, thâu đêm chưa về, hai người đấu võ múa hát, uống rượu mua vui, rất là thoải mái! Huynh, người thành thật trả lời muội, có phải huynh muốn cùng hắn ta liên thủ?”
Thái tử nhìn nàng ta, khinh thường cười một tiếng. Giọng nói của công chúa Hưng An đột nhiên trở nên chói tai, “Vì đối phó Tam Hoàng huynh, huynh lại cùng hung thủ hại chết mẫu hậu liên thủ!”
Không khí giống như chết cứng. Công chúa Hưng An lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, thái tử mặt trầm như nước, mà Liễu Cơ luôn như con mèo Ba Tư uốn éo trong ngực Thái tử chậm rãi đứng thẳng lên, môi hồng khẽ mở, nói từng chữ, “Công chúa điện hạ, huynh trưởng như cha, ngươi quá thất lễ.”
Yên Như đột nhiên quay đầu, cùng đối diện với ánh mắt Nghi Hi.
Quen biết hơn một năm tới nay, đây là lần đầu tiên hai người ở trong phim giao thủ.
Có thể nhìn ra, vì giờ khắc này Yên Như cũng chuẩn bị đã lâu, Nghi Hi muốn áp đảo cô ta, Yên Như chẳng lẽ không nghĩ thế? Giờ khắc này, hai người giống như đã bị nhân vật nhập hồn, ngay cả đối diện đều có hoa lửa bắn ra bốn phía.
Yên Như lạnh lùng nhìn Nghi Hi một lát, nhẹ nhàng nói: “Ta cùng hoàng huynh nói chuyện, có đến phiên nô tì ti tiện như ngươi xen mồm vào?”
Khinh thường như thế, giống như trước mỗi lần, cô ta cùng Hứa Mộ Châu là kim đồng ngọc nữ, nhận hết ủng hộ, cô ta vẫn luôn nhìn cô như vậy, không ngừng dùng ánh mắt khiến cô hiểu, cô tới cùng có bao nhiêu hèn mọn.
Nghi Hi im lặng phút chốc, nhếch môi cười. Cô một lần nữa dựa sát vào trong lòng Lê Thành Lãng, dường như là con mèo nhỏ nhận hết sủng ái, cọ xát, “Vốn là thiếp cùng điện hạ đang uống rượu, công chúa xông tới, lại chê thiếp dư thừa. Công chúa điện hạ, đây là chỗ của thiếp, không phải của ngài. Người điện hạ muốn làm bạn bên người cũng là thiếp, không phải ngài.”
Yên Như chịu nhục nhã này, tức đến độ gò má cũng đỏ lên. Cô ta nhìn Lê Thành Lãng, nửa là ủy khuất, nửa là khiếu nại, “Huynh, huynh liền để nàng ta sỉ nhục muội như vậy? Sỉ nhục muội muội duy nhất của huynh?”
Lê Thành Lãng nhắm mắt hờ, một lát sau mới thản nhiên phun ra một câu nói, “Rượu ngon, lại bị muội lãng phí. Ái phi, lại rót một chén cho cô đi.”
“Vâng.”
Nghi Hi vì thái tử rót rượu, chất lỏng trong suốt róc rách chảy xuống, rơi vào chén. Thời điểm nàng đem chén rượu đưa cho thái tử bỗng nhiên giương mắt cười, lông mi dài run rẩy, sóng mắt lưu chuyển, bên trong rõ ràng là sự chế giễu.
Vẻ mặt kia làm cho Yên Như nghĩ đến trước đây, có một lần tham gia tiết mục, cô ta dùng hết thủ đoạn đem Nghi Hi ngăn ở bên ngoài sân bãi, nhưng Hứa Mộ Châu lại không để ý người đại diện phản đối chạy ra ngoài tìm cô. Cô ta nhìn thấy Hứa Mộ Châu dẫn cô đến hậu trường, dặn dò cô nhất định phải chờ hắn trở về, trong nháy mắt người khác không chú ý, cô liền nhìn về phía cô ta cười như vậy.
Dường như đang nói, hiện tại cô ta đã rõ, người dư thừa thực sự là ai chưa?
“Ngươi…….”
“Cắt ——” Đàm Vệ Đông mất kiên nhẫn hô to, “Yên Như, sao cô lại làm như thế!”
Yên Như lúng túng đứng tại chỗ, liên thanh nhận lỗi, “Thực xin lỗi đạo diễn, tôi…….”
“Cô liếc Nghi Hi oán hận như vậy làm cái gì? Cảm xúc của cô phải tập trung ở trên người Thái tử, cô thất vọng ở chỗ anh của cô không có bảo vệ cô, anh của cô để người khác nhục nhã cô, chứ không phải tranh hơn thua với vợ bé của anh cô! Cô có hiểu được trọng điểm không!”
Đạo diễn Đàm khi quay phim tính tình luôn không được tốt, Yên Như cũng vô cùng sợ ông, “Thực xin lỗi đạo diễn, tôi biết rồi! Ngài lại cho tôi một cơ hội nữa, lần này nhất định sẽ không mắc sai lầm nữa!”
Phó đạo diễn nhỏ giọng nói thầm, “Đáng tiếc, vừa rồi biểu hiện kia của Thái tử có thể nói là hoàn mỹ.”
Đàm Vệ Đông nói: “Còn nữa, thời điểm Liễu Cơ lần đầu tiên mở miệng, ánh mắt cô nhìn qua cũng có phần quá mức. Trước đây cô và cô ấy không có khúc mắc, cảm xúc đối với cô ấy hẳn là khinh miệt mang theo chút coi thường, cô lại biểu hiện giống như có thâm cừu đại hận, cảm xúc có phần dư thừa. Điều này nên chú ý.”
“Tôi…….. Tôi đã hiểu.”
Yên Như thở sâu, chậm rãi xoay người. Bởi vì uống rượu, chuyên gia trang điểm tiến lên kiểm tra Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng hóa trang có bị hỏng không, còn có người thay bọn họ sửa lại tóc giả. Nghi Hi bị mọi người vây quanh, vẫn không nhúc nhích tùy ý bọn họ đùa nghịch, cùng lúc đó lại phát hiện được tầm mắt Yên Như nhìn qua, 3 giây sau, khách khách khí khí cười.
Nếu như cô diễu võ dương oai, nếu như cô lộ ra một chút biểu tình đắc ý, sợ rằng Yên Như sẽ không tức giận như vậy. Chính là cô lại tỉnh táo như vậy, liền giống như đánh bại cô ta, làm hại cô ta NG bị mắng là trong dự liệu, cô đã sớm đoán được sẽ xảy ra một màn này, cho nên không chút giật mình.
Tay phải nắm chặt, móng tay bấu vào da thịt.
Lúc sau quay phim quả thực như cơn ác mộng. Phân cảnh này là điểm nổi bật của công chúa Hưng An, đạo diễn đối với cô ta yêu cầu cực cao, mà Yên Như bị quấy nhiễu tinh thần, liên tiếp làm sai, ngay cả tiêu chuẩn ban đầu cũng không đạt được.
“Cắt —— đã nói đừng dùng sức liếc cô ấy như vậy, cô là công chúa một nước, không phải đàn bà chanh chua ngoài phố thích đánh chửi nhau!”
“Cắt —— bảo cô thu liễm một chút, chứ không bảo cô biến thành người gỗ, cảm xúc cần có vẫn phải có!”
“Cắt —— đi nhanh quá, cô là đang thi điền kinh sao? Làm lại.”
“Cắt —— cách vén rèm không đúng, làm lại.”
“Cắt —— làm lại.”
……….
Đàm Vệ Đông càng ngày càng ít lời, người quen biết ông đều biết đây là khi ông thật sự tức giận, càng thêm nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Hiện trường không khí một mảnh xơ xác tiêu điều, Yên Như rốt cục không chịu nổi áp lực cực lớn, tại lần quay thứ mười ba khi ném chén rượu xuống đã phạm phải sai lầm lớn.
“Loảng xoảng —— ”
Tiếng vang to lớn, tất cả mọi người đều dừng lại động tác. Đàm Vệ Đông nhìn chén rượu bị đập vỡ trên án kỷ, lại nhìn về phía Yên Như gần như sụp đổ, dường như phải dùng nỗ lực cực lớn mới nhịn xuống không chửi ầm lên. Một lát sau phất phất tay, “Đạo cụ, đi lên thu thập một chút. Các bộ phận khác nghỉ ngơi, nửa giờ sau lại quay tiếp.”
Mọi người thu thập thì thu thập, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đều đi làm việc của bản thân, chỉ còn Yên Như đang đứng đần ở chỗ ấy. Vừa rồi suốt 2 giờ, mỗi lần quay lại, tự tin của cô ta từng chút bị phá hủy, nhân viên công tác ngại uy nghiêm của đạo diễn Đàm, không ai dám nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra điều gì cô ta làm sao không biết?
Cô ta chính là nữ diễn viên đang lên, lại không bằng một người mới, liên luỵ cả tổ quay ở đây tốn thời gian cùng mình.
Càng khiến cô ta thêm khó chịu, một màn chật vật như vậy lại xảy ra trước mặt người kia!
“Uống chút nước đi.” Nghi Hi bưng chén rượu đi đến trước mặt cô ta, bên trong là nước trắng nhiệt độ vừa đủ, cô ôn nhu nói, “Chị quá khẩn trương, phải thoải mái mới có thể diễn hay. Chị nói đúng không?”
HẾT CHƯƠNG 12
Bình luận facebook